Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
412,687
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
ABLVV84Ro1RWHGsf7dzigqo0w08f3T_FXcLcxGxK2ESgU-sv-_HwsJ5ZIvb3xafDWJXVJGmNt9rb-IA52i2ACsgasbdGsjIW6LfO4-OCO42eluOcsjlTZFkjOc4buOjmkv8TvJFzHbtfX4MGDqrYJU8TWj3x=w215-h322-s-no-gm

Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Tác giả: Lạc Diệc Tuyết
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi cha bị bắt và mẹ phải nhập viện vì suy sụp, cuộc đời cô rơi vào tình trạng hỗn loạn và bối rối. Cô dễ bị mất cân bằng tinh thần và hoảng sợ, cho đến khi cô gặp anh - người được xem là một ánh sáng cứu cuộc đời cô.

Thật không may, cô chẳng kịp nhìn con trai mình trước khi người khác ôm đi. Do đó, trong năm năm tiếp theo, cô ấp úng tìm kiếm sự bình an xa xôi cùng con gái của mình.

Vào một ngày, cô bị tình nghi đánh cắp đồ của một người. Hắn nói với cô: "Cô gái, đồ của tôi đã bị cô trộm. Hãy trả lại cho tôi ngay!"​
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 1: C1: Cơ hội



“Cởi q/uần ra, rồi nằm xuống!”

Lâm Mặc Ca nghe được những lời này thì không khỏi run lên, trên gương mặt tái nhợt của cô thoáng qua một tia bất lực.

Cuối cùng, cô vẫn là chầm chậm cởi q/uần mình ra, sau đó nằm trên giường giải phẫu.

Nữ bác sĩ thấy hai chân cô kẹp chặt vào nhau thì lạnh lùng nói: “Dang hai chân ra.”

Lâm Mặc Ca khẽ cắn môi, phơi bày nơi bí ẩn mà trước đây chưa từng có ai thấy qua.

“Cô phối hợp một chút, để tôi đỡ phiền một ít.” Lời nói của nữ bác sĩ hoàn toàn vô cảm.

“Vâng…” Lâm Mặc Ca còn chưa nói xong thì đã đột nhiên cảm thấy h* th*n đau nhói: “Á…”

“Gái trinh đúng thật là phiền phức mà!” Nữ bác sĩ đè lại chân Lâm Mặc Ca bởi vì đau đớn mà co quắp lại, nhìn ống tiêm trong tay: “Bởi vì lỗ màng trinh của cô tương đối nhỏ, ống dẫn không thể chen lọt, cho nên bây giờ tôi chỉ có thể dùng kìm mỏ vịt thôi.”

“Gì cơ, kìm mỏ vịt là cái gì?” Lâm Mặc Ca còn chưa từ trong đau đớn lấy lại tỉnh táo, cô nhìn nữ bác sĩ cầm một vật thể màu trắng lớn bằng quả dưa chuột, trong lòng càng thêm sợ hãi.

Cô muốn tránh thoát, lại bị nữ bác sĩ nhanh hơn một bước, cố định hai chân cô lại ở hai bên giường bệnh.

“Không…” Lâm Mặc Ca từ chối, nước mắt lưng tròng.

Nhưng giọng nói của nữ bác sĩ vẫn lạnh lùng như cũ: “Hình như phí bồi thường vi phạm hợp đồng là một trăm triệu thì phải…”

Lâm Mặc Ca cắn chặt môi dưới, đúng vậy, cô là vì tiền, cho nên bây giờ cô hoàn toàn không có tư cách đổi ý…

Tay trái nữ bác sĩ cầm kìm mỏ vịt, tay phải cầm một ống tiêm, đi vào cơ thể Lâm Mặc Ca.

Trong ống tiêm kia chứa đầy chất lỏng màu trắng đục khiến trong lòng Lâm Mặc Ca cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Thứ này chính là thứ mà một lát nữa sẽ được tiêm vào cơ thể cô.

Là “tinh hoa” của người thuê!

Cô nghiêng đầu qua chỗ khác, cố gắng không cho mình khóc.

Nhưng một giây sau, đau đớn to lớn lại làm cho cô không nhịn được mà kêu lên thành tiếng: “Á…đau quá!”

Là nữ bác sĩ đã dùng kìm mỏ vịt “mở” cô ra…

Lâm Mặc Ca chìm trong nỗi đau bị xé toạc, nước mắt nhịn cả buổi trời cuối cùng cũng chảy xuống, trượt qua gương mặt, lạnh lẽo hệt y như chất lỏng được tiêm vào cơ thể cô vậy…

Nữ bác sĩ nhìn ống tiêm trống rỗng, hài lòng gật đầu.

Nữ bác sĩ rút mạnh kìm mỏ vịt đẫm máu từ hạ thể Lâm Mặc Ca ra, ném nó vào thùng rác, sau đó cởi trói hai chân cô.

Lâm Mặc Ca cúi đầu thấp giọng đáp ứng một tiếng rồi đứng dậy.

Thế nhưng nữ bác sĩ kia lại hét lên: “Đừng có nhúc nhích, chảy ra ngoài làm sao?”

Lâm Mặc Ca như bị cố định tại chỗ, hai chân đang giơ lên yếu ớt ngã trở lại xuống giường, tủi nhục nhắm mắt lại.

Cô mới vừa tròn hai mươi tuổi, bởi vì việc làm ăn buôn bán thất bại mà bố cô bị vào tù, mẹ cô thì lao lực quá độ dẫn đến kiệt sức phải nằm viện, mà người chưa trải qua chuyện nam nữ như cô lại sinh con cho một người đàn ông xa lạ, để đổi lấy chi phí nuôi gia đình.

Một đứa bé, chỉ là sinh một đứa bé thôi mà, cô có thể làm được!

Lâm Mặc Ca lặng lẽ an ủi chính mình.

***

Ba tuần sau.

Nữ bác sĩ nhìn báo cáo kiểm tra của Lâm Mặc Ca, lắc đầu, đưa cho người mặc đồ đen bên cạnh.

“Thất bại?”

Người mặc đồ đen nhìn thoáng qua Lâm Mặc Ca, sau đó liếc nhìn báo cáo kiểm tra rồi bấm một số điện thoại.

“Tổng giám đốc Quyền, kế hoạch thất bại rồi ạ…Dạ…Dạ” Thái độ người mặc đồ đen vô cùng cung kính nói với cái điện thoại.

“...Dựa theo thỏa thuận, nếu thất bại, chúng ta sẽ bồi thường cho người mang thai một vạn, số tiền này để tài vụ chi hay sao ạ?” Người mặc đồ đen lắng nghe hướng dẫn ở đầu bên kia của điện thoại, sau đó nói ra.

Một vạn? Lâm Mặc Ca nhíu mày, đôi môi trắng bệt.

Cô bị cái kìm mỏ vịt kia tổn thương thân thể, đau đớn như vậy, lẽ nào cũng chỉ có thể đổi được một vạn tệ thôi sao?

“...Dạ, Tổng giám đốc Quyền.” Người mặc đồ đen nói xong muốn cúp điện thoại, nhưng lại bị Lâm Mặc Ca không biết lấy đâu ra can đảm giật lấy điện thoại.

“Anh Quyền, cầu xin anh cho tôi một cơ hội nữa, tôi có thể sinh con cho anh mà! Cầu xin anh, cho tôi một cơ hội! Tôi…” Những lời nhục nhã như thế này, Lâm Mặc Ca chưa bao giờ nghĩ tới bản thân có thể thốt ra được cả.

Bây giờ, cô vì tiền mà có thể ti tiện như hạt bụi rồi!

Đáng tiếc, người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại chỉ “hừ” lạnh một tiếng, sau đó cúp máy…
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 2: C2: Cố gắng phối hợp



“Tôi vẫn còn trinh…” Lâm Mặc Ca nói ra những lời này, đầu dây bên kia đã báo bận.

Lâm Mặc Ca không kìm nén được nữa, khóc lên thành tiếng.

Cô bây giờ, vừa mất đi sự trong trắng, vừa không có tiền cứu bố mẹ, hoàn toàn chính là một con búp bê rách nát còn sót lại sau khi bị chơi đùa.

“Cô Lâm, cô, cô vẫn còn là gái trinh?” Người mặc đồ đen lúc đầu vốn dĩ vô cùng tức giận vì bị cô đoạt mất điện thoại, còn làm phiền tới Tổng giám đốc Quyền nữa, nhưng khi anh ta nghe Lâm Mặc Ca nói những lời như vậy thì giật mình.

Lâm Mặc Ca xấu hổ nói ra, nhưng vẫn tiếp tục khóc.

Nữ bác sĩ ở bên cạnh nói: “Cô ấy đúng thật là trong sạch, tôi dùng kìm mỏ vịt cũng không có mở cô ấy ra hoàn toàn.”

“Như vậy…” Người mặc đồ đen suy nghĩ một chút, tránh sang một bên, gọi điện thoại.

Lần này anh ta đứng cách xa, giọng nói cũng thấp, cho dù ai cũng đều không nghe được anh ta nói cái gì.

Một lát sau, anh ta quay lại chỗ Lâm Mặc Ca: “Cô Lâm, xin hỏi cô vì năm trăm vạn, cái gì cũng chịu làm đúng không?”

“Tôi…” Lâm Mặc Ca nghe anh ta nói năm trăm vạn, giống như là nhìn thấy hy vọng cuối cùng vậy, lập tức không hề do dự gật đầu: “Cái gì tôi cũng đồng ý.”

“Được, anh Quyền nói, đêm nay anh ấy sẽ cho cô một lần cơ hội mang thai.”

Sắc mặt Lâm Mặc Ca trở nên trắng bệt, đêm nay, cho…cho mình một lần cơ hội mang thai nữa sao?

Sao cô lại không hiểu nó có nghĩa là gì cơ chứ?

“Lẽ nào, không còn cách khác sao ạ…” Ánh mắt Lâm Mặc Ca tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Người mặc đồ đen lắc đầu: “Tổng giám đốc Quyền không bao giờ cho người ta cơ hội thứ hai đâu, lần này đã là ngoại lệ rồi, nếu không…Cô Lâm vẫn là lấy một vạn tệ thì hơn…”

“Tôi đồng ý!” Lâm Mặc Ca đột nhiên lên tiếng.

Thân thể này đã là tàn hoa bại liễu rồi, cũng đã từng tiếp thụ tinh hoa của anh ta, cần gì phải lừa mình dối người cơ chứ?

Một đêm, chẳng qua là một đêm thôi mà!

“Vậy thì, cô Lâm hãy nắm chặt cơ hội này cho thật tốt nhé. Nếu như thành công, cô vẫn được trả năm trăm vạn như cũ, còn nếu như thất bại, chúng tôi chỉ có thể chi thêm cho cô mười vạn phí qua đêm thôi.” Người mặc đồ đen nói xong, nhìn đồng hồ: “Chín giờ tối nay tôi tới đón cô, cô chuẩn bị một chút đi nhé.”

Lâm Mặc Ca nhìn bóng dáng người áo đi rời đi, bàn tay cô đặt lên bụng mình xoa xoa, đêm nay, cô nhất định phải thành công.

Thụ thai và không thụ thai, chênh lệch bốn trăm chín mươi vạn.

Nữ bác sĩ nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, cũng biết cô đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng vẫn mở miệng nhắc nhở: “Trước tiên cô phải khiến cho đàn ông b*n r* mới được, nếu không…không có t*ng trùng thì tất cả đều vô ích. Với lại, lúc làm chuyện đó thì kê một cái gối dưới mông ấy, như vậy sẽ làm tăng tỷ lệ mang thai hơn, cố gắng nâng cao chân lên hùa theo…”

Lâm Mặc Ca biết nữ bác sĩ muốn tốt cho cô, cho nên cô chịu đựng vô số sỉ nhục và xấu hổ, cố gắng ghi nhớ những điều mà nữ bác sĩ nói.

Đợi khi cô hoàn hồn thì nữ bác sĩ đã đi khỏi rồi.

Lâm Mặc Ca nhìn xung quanh, trong hành lang của bệnh viện có một cái ghế dài, cô đi tới đó rồi ngồi xuống, lặng lẽ đợi cho đến chín giờ…

***

Đúng chín giờ, người mặc đồ đen đúng giờ xuất hiện trước mặt cô.

Lâm Mặc Ca không chút do dự đi cùng anh ta ra khỏi bệnh viện. Trước cửa bệnh viện đã có một chiếc Rolls-Royce như một bóng ma đậu sẵn ở đó, cửa xe mở rộng, cô bước vào, tùy ý để người mặc đồ đen chở cô tới nơi mà cô không rõ…

Mười lăm phút sau, xe dừng lại ở một biệt thự trung tâm thành phố, Lâm Mặc Ca theo người mặc đồ đen đi vào.

“Tổng giám đốc Quyền đang xã giao, tầm nửa tiếng sau anh ấy sẽ về. Phòng ngủ chính ở đằng kia, hầu gái đã xả nước tắm xong xuôi trong phòng tắm ở phòng ngủ chính rồi, xin mời cô đi tắm rửa sạch sẽ, anh ấy… Rất thích phụ nữ sạch sẽ.” Người mặc đồ đen nói xong thì xoay người rời khỏi.

Lúc này, Lâm Mặc Ca đang đứng một mình trong căn biệt thự rộng lớn, căn phòng tuy xa hoa lộng lẫy nhưng trái tim cô thì lại là một mảnh hoang vu.

Hèn mọn như chính cô vậy, tắm rửa sạch sẽ, kê gối dưới mông, đón ý nói hùa theo một người đàn ông xa lạ chưa từng gặp mặt…

Lâm Mặc Ca cố nén nước mắt, bước vào phòng tắm của phòng ngủ chính.

Toàn bộ phòng tắm còn lớn hơn phòng ngủ trước kia của cô, ở giữa là một bồn tắm massage lớn như một bể bơi nhỏ, trên bề mặt nổi lên một lớp bọt mịn, đó là sự tinh tế chỉ có thể tạo ra bởi sữa tắm của hoàng gia Afghanistan.

Lâm Mặc Ca cởi từng lớp quần áo, bước vào.

Xung quanh đều là gương, cô nhìn bản thân trong gương, mảnh mai, yếu ớt, khí chất sinh viên.

Song, ai biết được tối nay sẽ xảy ra chuyện gì?

Lâm Mặc Ca cẩn thận rửa sạch bản thân, từ ngón tay, đến ngực, đến eo, rồi đến nơi t.ư mật…

Sau đêm nay, nơi này sẽ không còn sạch sẽ nữa!

Giữa lúc trong lòng Lâm Mặc Ca đang cảm thấy buồn bã, toàn bộ đèn trong phòng tắm đột nhiên tối đi, sau đó, một bóng người cao lớn từ cửa xông thẳng vào…
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 3: C3: Sinh ở nước ngoài



“Lách cách…”, Cửa bị mở ra, tiếng khoá cửa vang lên lần nữa như chùy sắt đập lên chút phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Lâm Mặc Ca.

Nhưng sau đó lại không có bất kỳ tiếng động gì nữa, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Tim đột nhiên đập trật vài nhịp, cô cắn chặt môi, từ từ đứng lên khỏi bồn tắm, rồi từ từ lau khô nước trên người.

Bởi vì người mặc áo đen đó từng nói, tổng giám đốc Quyền thích sạch sẽ.

Khoảnh khắc vặn mở cửa, Lâm Mặc Ca gần như dùng hết sức lực của mình, sau khi đi ra khỏi nơi này, cô sẽ hoàn toàn mất hết tôn nghiêm.

Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, nhưng lại có một mùi hương như có như không lan toả, có hơi chua cay.

Đèn trong phòng đã bị tắt, chỉ có ánh trăng lờ mờ rọi vào từ cửa sổ sát đất, rơi lên bóng lưng cao to như núi.

Đó, chính là chủ thuê của cô sao?

Dưới ánh trăng bàng bạc, bóng dáng của anh còn lạnh lẽo hơn cả ánh trăng, từ chối người từ ngàn dặm.

Giống như có ma lực nào đó khiến Lâm Mặc Ca đi từng bước về phía trước, cuối cùng cô quấn khăn tắm nằm lên chiếc giường rộng lớn.

Đã đi đến đây, cô không còn không còn sức để quay đầu nữa, dù sao cũng chỉ là một đêm, cô có thể làm được.

“Tổng giám đốc Quyền…”

Lâm Mặc Ca mở miệng, giọng nói muốn nói lại thôi.

Anh phun ra vòng khói cuối cùng, đè mạnh đầu thuốc vào trong gạt tàn, mở miệng, nhưng là giọng nói lạnh đến tận xương, còn mang theo chút sắc bén: “Sao, nóng lòng như vậy sao?”

Cơ thể Lâm Mặc Ca hơi run lên, quả nhiên anh xem cô là loại phụ nữ dơ bẩn kia.

Nhưng cô không phản kháng gì cả, bởi vì cô đúng là vì tiền nên mới nằm ở đây, vì vậy cô không có tư cách.

Sột soạt sột soạt, là tiếng người đàn ông c** q**n áo, sau đó giường bị ấn xuống, một bóng dáng cao to che đi ánh trăng lạnh lẽo ở sau lưng, nghiêng người qua.

Mang theo hơi thở chứa mùi thuốc lá, vừa xa lạ lại lạnh lẽo.

Hai tay Lâm Mặc Ca nắm chặt lấy khăn tắm quấn trên người, giống như đó là hy vọng cuối cùng của cô.

Nhưng người đàn ông chỉ dùng một tay đã dễ dàng cởi ra mảnh vải cuối cùng trên người cô.

Cơ thể tr/ần trụi lộ ra dưới ánh trăng, một bàn tay to phủ lê/n ngực cô một cách chính xác, khiến cô hoảng sợ đến cả người cứng đờ, từ đầu đến chân đều lạnh đến tận xương.

Anh không hề có chút thương tiếc mà dùng nhiều sức hơn, véo ra từng đoá hoa.

“Đau…”, Lâm Mặc Ca đau đến kêu lên, giọng nói yếu ớt như mũi kêu.

Nhưng anh không hề dừng lại, thậm chí còn không có dạo đầu đã dùng sức đi vào…

“A…”

Nỗi đau xé rách và sự sợ hãi vô tận bỗng chốc nhấn chìm Lâm Mặc Ca.

Nhưng không đợi cô hoàn hồn, nỗi đau cực lớn lại ập đến lần nữa, gần như xé rách cô ra làm hai.

“Đau… Cầu xin anh…”

“Suỵt, đừng nói chuyện…”

Tiếng nức nở càng kí/ch thích lửa giận trong lòng anh, anh càng di chuyển mạnh hơn, dường như muốn chọc xuyên cô.

Sự tàn bạo của người đàn ông không hề có chút thương tiếc với cô, cơ thể của cô giống như một đóa hoa tàn bị ném vào cơn sóng ngất trời, chìm chìm nổi nổi.

Cụm từ hoa tàn liễu bại là thích hợp nhất với cô lúc này.

Đáy lòng cô lạnh lẽo, nghiến chặt răng, kìm nén nuốt xuống cảm giác đau đớn như xé nát. Con còn có thể sinh được, chút đau đớn này thì có là gì chứ?

Đêm đầu tiên luôn kèm theo sự đau đớn không phải sao?

Chẳng qua đêm đầu tiên của cô là ở dưới người của một người xa lạ, không hề có chút thương tiếc và dịu dàng.

Nước mắt không tiếng động rơi xuống, trượt qua khoé mắt, cuối cùng chìm vào mái tóc. Giống như trái tim của cô, sau khi chìm nổi, cuối cùng rơi vào bóng đêm vô tận.

Cơ thể run rẩy như bị điện giật, ngón tay ghim sâu vào da thịt của anh, hoàn toàn không hề hay biết.

Đã định sẵn là một đêm nhục nhã, nhưng lại khiến Lâm Mặc Ca phải trả giá bằng sự trong trắng quan trọng nhất.

Cho dù là nỗi nhục cả đời, cô cũng muốn in rõ ràng cảm giác của người đàn ông này vào trong đầu, bởi vì đây chính là người đàn ông đầu tiên của Lâm Mặc Ca cô.

Ánh trăng lạnh lẽo rọi lên cơ thể vạm vỡ của anh, cô dường như có thể cảm nhận được ánh sáng trong mắt anh, lạnh lùng vô tình, thậm chí còn có chút phẫn nộ.

Nhưng từ đầu đến cuối, cô đều không nhìn thấy rõ gương mặt của anh.

Trong tiếng nức nở vỡ vụn, hô hấp của anh càng lúc càng nóng rực, nhưng động tác lại càng lúc càng nhẹ.

Một đêm này, anh cũng không biết đã muốn cô bao nhiêu lần.

Cô giống như một phiến lá đã tử bỏ việc giãy giụa, mặc cơn gió rét thổi bay xuống đất, từng lần mất đi tri giác rồi ngất đi.

Rồi cô lại tỉnh lại dưới nụ hôn dịu dàng của anh, chịu đựng sự nóng bỏng của anh lần nữa.

Cho đến khi sắc trời dần sáng, chân trời xuất hiện màu trắng…

Anh lật người xuống giường, nhặt quần áo dưới đất lên, mặc lên người mình một cách nho nhã. Ánh mắt của anh bình tĩnh giống hệt sự yên tĩnh trong phòng.

Chân trời lộ ra một chút ánh nắng ấm áp, chiếu rọi lên người anh, cũng chiếu sáng gương mặt anh tuấn của anh.

Vốn là dáng vẻ trẻ trung nhưng lại trông lạnh nhạt và cao quý, giống như trời sinh đã có hơi thở của bậc Vương giả, khiến người khác không dám đến gần.

Mắt mày khôi ngô, nốt ruồi lệ màu đen ở dưới khóe mắt bên trái khiến sự cao quý trời sinh có thêm chút yêu nghiệt.

Những cái giơ tay nhấc chân đều thể hiện sự nho nhã và cao quý.

Anh tiện tay vuốt mái tóc rối của mình một cái, sau đó đi thẳng ra bên ngoài.

Sau đó “lạch cạch” một tiếng vang lên, thân hình cao to thẳng tắp biến mất bên ngoài cửa phòng.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của người đàn ông đều chưa từng dừng lại trên cơ thể nhỏ bé kia.

Giống như cô gái đang co rúc trên giường kia chỉ là một làn không khí vậy…
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 4: C4: Thế giới bên ngoài



Mấy ngày trước còn âm u mây mù, thế mà mấy ngày nay trời lại nắng chang chang.

Ánh nắng vàng chiếu vào những cây hoa anh đào trắng hồng, tỏa ra thứ ánh sáng tuyệt vời.

Cũng vì nắng quá nồng, mà dường như đã làm lên men những cánh hoa kia.

Cả bầu không khí tràn ngập sự ngọt ngào.

Nhưng Lâm Mặc Ca lại hoàn toàn không để ý đến vẻ đẹp hiếm có này.

Thay vào đó, cô bước đi vội vã, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng.

Thậm chí gần như muốn khóc.

Đầu tóc hơi bù xù, sắc mặt hốc hác, có thể thấy được, cả đêm hôm qua cô không ngủ. . Truyện Xuyên Nhanh

“Làm phiền cô rồi, nếu có tin tức gì phiền cô gọi điện thoại cho tôi, được chứ?”

“Được, cô cũng đừng lo lắng quá, đứa trẻ chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu… Nguyệt Nhi lanh lợi như vậy, nói không chừng chạy đi đâu chơi rồi…”

“Ừm, hi vọng là vậy…”

Sau khi tạm biệt giáo viên mẫu giáo, vẻ mặt của cô lại trở nên nhợt nhạt hơn.

Đến lời an ủi của cô giáo, cô cũng chẳng nghe lọt tai.

Không ở trường mẫu giáo, thì nó còn ở đâu chứ?

Cô giáo nói, hôm qua sau khi tan học, Nguyệt Nhi tự đi về nhà như bình thường.

Vốn đường về không xa nên Nguyệt Nhi luôn tự đi về.

Nhưng mà, cả đêm hôm qua, vẫn không thấy bóng dáng của Nguyệt Nhi đâu…
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 5: C5: Yêu tinh nhỏ hay gây chuyện



“A…”

“Oa oa…”

Theo tiếng hét lên của Lâm Mặc Ca, tiếng khóc lảnh lót của em bé cũng truyền ra.

“Tốt quá rồi, là bé trai!”

Nữ bác sĩ cắt cuống rốn, bế em bé dính đầy máu ra.

Sức lực cả người Lâm Mặc Ca như bị rút sạch, nằm tê liệt trên giường.

Nhưng ánh mắt của cô vẫn thiết tha rơi lên người em bé.

Làn da nhăn nhúm, mắt vẫn chưa mở ra, bàn tay nhỏ nắm lại thành quyền, quơ quào cùng hai cái chân nhỏ, giống như đang chống cự thế giới chưa biết đến này.

“Bé con… Cho tôi… bế nào…”

Lâm Mặc Ca thì thầm mở miệng, nhưng vào lúc này, cửa phòng sinh đột nhiên mở ra, một y tá trẻ tuổi đi vào.

“Đưa đứa bé cho tôi, cô đi chăm sóc cô Lâm đi!”

Y tá nói rồi bế đứa bé trong tay nữ bác sĩ qua, để vào tấm vải vô khuẩn đã chuẩn bị trước.

Sau khi lau sạch vết bẩn trên người bé, y tá đặt vào trong hộp vô khuẩn.

Em bé nho nhỏ giống như cảm nhận được ác ý từ cô ta, không ngừng giãy giụa, khóc đến giọng cũng khàn đi.

“Cầu xin cô, để tôi bế đứa bé… chỉ bế một cái thôi…”

Lâm Mặc Ca đau khổ cầu xin, nhưng y tá lại không hề quan tâm.

Cô ta nhanh nhẹn làm xong mọi thứ, xoay người nhắc nhở: “Cô Lâm, chuyện mang thai hộ đã hoàn thành, tiền đã được chuyển vào trong tài khoản của cô, từ nay về sau, cô không được nhắc đến nữa. Đứa bé này cũng không có quan hệ gì với cô, cô hãy nhớ lấy.”

Nói xong, y tá mặc kệ cô gào khóc, kiên quyết đưa đứa nhỏ đi.

“Con… Con của tôi…”

Lâm Mặc Ca muốn giành lại, nhưng bây giờ cô làm gì còn sức lực?

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa bị đóng lại, tiếng khóc của đứa bé dường như cũng im bặt theo.

Nước mắt cô trào ra, lúc nãy khi phải chịu đựng nỗi đau lớn nhất trên đời này, cô cũng không khóc.

Nhưng bây giờ cô lại không nhịn được.

Nỗi đau chia cắt cốt nhục này, ai có thể chịu được chứ?

Mang thai mười tháng, đó là máu thịt của cô, là miếng thịt rơi ra từ trên người cô mà!

Mặc dù ngay từ ban đầu cô đã biết đứa nhỏ này không có duyên làm mẹ con với cô.

Nhưng khi thật sự đến giây phút này, tim cô lại giống như bị cắt mất một mảnh, máu chảy ròng ròng.

“Mặc Ca, không để cô bế con cũng là vì tốt cho cô, một khi bế rồi, cô sẽ càng không nỡ hơn…”

Nữ bác sĩ muốn an ủi vài câu, nhưng lại cảm thấy bất lực.

Lâm Mặc Ca muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy phần bụng truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội lần nữa…

Năm năm sau, thành phố S đang trong mùa xuân về hoa nở.

Thành phố S nổi tiếng với hoa anh đào, cây anh đào hai bên đường xanh um tươi tốt, nhưng lúc này lại một mảng trắng hồng, tỏa ra hương thơm ngọt thoang thoảng.

Vào tháng ba tháng tư hằng năm, hoa anh đào sẽ nở rộ, cả thành phố S đều được điểm xuyết thành thế giới của hoa anh đào.

Cũng vì vậy mà đã thu hút một lượng lớn khách du lịch trong và ngoài nước ghé thăm.

Đặc biệt là vào buổi tối, dòng người tấp nập, những cặp đôi yêu nhau nắm tay đi dưới cây anh đào, vừa cảm nhận sự lãng mạn, vừa gia tăng thêm tình cảm, thật sự là một phong cảnh khó có được.

Bên ngoài một toà nhà cũ của khu thành phố cũ cũng trồng mấy cây anh đào, cánh hoa bay lả tả đầy đất, kết hợp với toà nhà cũ kỹ phía sau lại càng mang đến cảm giác thê lương khó nói nên lời.

So với sự phồn hoa náo nhiệt trong trung tâm thành phố, hình thành nên sự đối lập rõ ràng.

Trong một ngôi nhà ở tầng hai truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết.

Nghe kỹ thì là một giọng trẻ con non nớt, và tiếng hét của một cô gái.

“Lâm Nguyệt Nhi… Có phải con muốn đốt chết chúng ta không hả…”

“Mẹ… Hu hu… Nguyệt Nhi sai rồi… Nguyệt Nhi không cố ý…”

Một cô bé mặc đồ màu đen ngồi trên sàn nhà, mái tóc vốn dĩ dài và suôn mượt như công chúa nhỏ cũng bị đốt mất một nửa, toả ra mùi cháy khét.

Váy bông trên người cũng bị đốt ra mấy cái lỗ, nhưng lúc này lại đang ch** n**c tí tách, thỉnh thoảng còn bốc ra luồng khói.

Cả căn nhà đều dày đặc khói, toả ra mùi nước và khói trộn lẫn vào nhau, thậm chí còn có mùi hơi ga kích mũi, khiến người khác hoảng sợ.

“Ôi, cục cưng của bà, sao gan của con lại to như vậy chứ… Mau để bà ngoại xem, có bị cháy trúng chỗ nào không?”

Mẹ Lâm, Vương Vân vội vàng đi qua, vẻ mặt đau lòng.

“Hu hu, bà ngoại…”

“Không được khóc! Làm sai mà còn dám khóc sao?”

Lâm Mặc Ca cầm một thau nước đứng trong phòng bếp, tức đến gương mặt tái mét.

Lúc nãy thật sự dọa chết cô rồi, nếu không phải cô phản ứng nhanh, tắt khí ga đi trước, có lẽ cả căn nhà này đã bị nổ tung rồi.

“Hu hu… Nguyệt Nhi… không khóc… Mẹ đừng giận Nguyệt Nhi…”

Bé con méo miệng, gương mặt mũm mĩm bị hun thành màu đen, đôi mắt to nhấp nháy, trên hàng lông mi dài còn dính mấy giọt nước mắt, trông thật khiến người ta yêu thương.

Vương Vân thật sự không nhịn được nữa, bế bé con dậy, đau lòng kiểm tra xem con bé có bị thương ở đâu không.

Nguyệt Nhi cũng nhân cơ hội này mà nép cơ thể mềm mại, còn mang theo mùi cháy khét vào trong lòng bà ngoại.

“Mẹ! Không được nuông chiều con bé như vậy! Lần này là vì muốn bắn pháo hoa nên đốt lửa trong phòng bếp, lần sau thì sao? Còn không biết sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì! Nói không chừng con nhóc này sẽ đốt cả nhà chúng ta đấy!”

“Được rồi, làm gì mà khoa trương như thế.”

Vương Vân khẽ thở dài.
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 6: C6: Lần đầu gặp gỡ ngài li



Cô cháu gái này của bà đúng là hơi nghịch ngợm một chút, thậm chí còn nghịch hơn cả con trai bình thường.

Nhưng có nói thế nào thì cũng là cục cưng của bà, đánh cũng không nỡ, mà mắng cũng không nỡ.

“Mẹ…”

“Được rồi, Nguyệt Nhi chỉ là hơi hoạt bát một chút, mẹ cảm thấy như vậy rất tốt mà.”, Vương Vân cưng chiều quẹt mũi Nguyệt Nhi, khiến cô bé bật cười khanh khách.

Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt đầy lửa giận của mẹ mình, cô bé lại mau chóng biến lại thành dáng vẻ đáng thương.

“Mẹ, Nguyệt Nhi biết sai rồi…”

“Lần trước lúc con đánh vỡ đầu bạn Tiểu Minh dưới lầu, con cũng nói như vậy! Kết quả thì sao? Còn chưa đến ba ngày, con lại đốt pháo hoa trong nhà! Còn dám tự mình mở khí ga!”

“Là do Tiểu Minh nói đốt pháo hoa trong nhà rất đẹp…”, Nguyệt Nhi chu môi thì thầm.

“Nguyệt Nhi!”

Lâm Mặc Ca tức giận thật rồi, nếu không phải thấy con bé quá đáng thương, cô thật sự rất muốn treo ngược lên rồi đánh cho con bé một trận.

Mới về nước ba tháng, con nhóc này đã đánh nhau mười mấy lần với các bạn nhỏ khác, hơn nữa lần nào cũng đánh người ta đến bật khóc.

Đi nhà trẻ cũng không nghe lời, bạn nhỏ khác thi đều được điểm tuyệt đối, cô bé này thì hay lắm, lần nào cũng nộp giấy trắng, còn nói một cách hay ho là không muốn làm giấy thi bị tổn thương.

Cô bé nói dùng bút chì viết chữ lên giấy thi, giấy thi sẽ rất đáng thương.

Thật không biết con nhóc này có những suy nghĩ quái lạ này từ đâu.

“Nguyệt Nhi, vậy con nói cho bà ngoại biết, lần trước tại sao con lại đánh nhau với bạn Tiểu Minh vậy?”, Vương Vân cười hỏi.

Nguyệt Nhi chớp đôi mắt to: “Tiểu Minh nói thích Nguyệt Nhi, lại còn dính lấy Nguyệt Nhi như kẹo cao su, nên Nguyệt Nhi mới tức giận.”

“Ồ? Có người thích Nguyệt Nhi không phải là chuyện tốt sao?”

“Dạ không! Nguyệt Nhi thích bạn lớp trưởng trong nhà trẻ, chứ không phải Tiểu Minh.”

Nghe thấy đoạn đối thoại kỳ lạ của một già một nhỏ, Lâm Mặc Ca cảm thấy cô sắp không kiềm chế được sức mạnh hồng hoang trong cơ thể mình rồi.

“Mẹ…”

“Được rồi được rồi, mẹ đưa Nguyệt Nhi đi tắm đã.”

Vương Vân thấy sắc mặt cô không tốt, mau chóng bế cháu ngoại cưng vào phòng tắm.

Lâm Mặc Ca nhìn phòng bếp lộn xộn, đột nhiên có cảm giác bất lực sâu sắc.

Dẫn mẹ và con gái về nước rốt cuộc là đúng hay sai đây?

Năm năm trước, bố cô vào tù, mẹ cô nóng lòng nên đổ bệnh, sau đó chẩn đoán ra là ung thư gan giai đoạn cuối.

Không còn cách nào khác, Lâm Mặc Ca phải mang thai hộ cho người khác, dùng năm triệu tệ để chữa bệnh cho mẹ.

Có lẽ là do sự hiếu thảo của cô đã khiến trời cao cảm động, nên đã giành lại mẹ cô về từ tay Tử thần.

Hoá trị hết lần này đến lần khác, tiền thuốc nhập khẩu cao ngất ngưỡng, cuối cùng cũng khiến mẹ cô hoàn toàn bình phục.

Chỉ là số tiền đó cũng bị tiêu hết không còn một đồng.

Hơn nữa mẹ cô cả ngày nhớ mong người bố đang ở trong tù của cô, lại rất nhớ quê nhà.

Nguyệt Nhi cũng lớn lên từng ngày, cả ngày hỏi cô tại sao Nguyệt Nhi không có mái tóc vàng giống như những bạn nhỏ khác ở California mà có tóc đen.

Sau khi giải thích nhiều lần, Lâm Mặc Ca quyết định dẫn theo một nhà lớn nhỏ về nước.

Dù sao nơi này là nhà của cô, là nơi mà từ đầu đến cuối cô đều không thể cắt bỏ được.

Trong phòng tắm, Vương Vân giúp Nguyệt Nhi tắm rửa kỹ càng, sau khi rửa sạch bọt tắm, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn.

“Sau này Nguyệt Nhi phải ngoan, không được chọc mẹ tức giận nữa, có biết không?”

Nhóc con hiểu chuyện gật đầu: “Bà ngoại, Nguyệt Nhi chỉ muốn dỗ mẹ vui, Tiểu Minh nói phụ nữ đều thích pháo hoa.”

Thì ra đây mới là nguyên nhân Nguyệt Nhi đốt pháo hoa sao?

Trong mắt Vương Vân dần trào ra nước mắt.

Bà biết mà, nhóc con này đúng là có hơi nghịch ngợm một chút, nhưng rất thông minh, rất hiểu chuyện.

Chẳng qua có lúc cách làm hơi quá mà thôi.

“Nguyệt Nhi thật hiểu chuyện, nhưng sau này không thể nghịch lửa nữa. Con nít nghịch lửa sẽ đái dầm đó.”

“Thật ạ?”, Nguyệt Nhi chớp đôi mắt to, vẻ mặt lo lắng: “Nguyệt Nhi không muốn đái dầm đâu, mất mặt lắm.”

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nhóc con, Vương Vân bật cười.

Đến cả cháu ngoại của bà cũng có thể nhìn ra mẹ nó không vui.

Một bà lão như bà sao lại không nhìn ra chứ?

Suốt năm năm, Lâm Mặc Ca kiên quyết không nhắc một chữ nào về chuyện năm năm trước, không hề nói cho bà biết bố ruột của Nguyệt Nhi là ai, cũng không nói số tiền khổng lồ đó từ đâu mà ra.

Nhưng Vương Vân cũng có thể đoán ra được, chuyện năm năm trước nhất định đã gây ra cú sốc rất lớn đối với Mặc Ca.

Nhưng cô không nói, nên bà cũng không hỏi.

Con gái chống đỡ cái nhà này đã đủ cực khổ rồi, bà không muốn cho cô thêm phiền não…

Đêm xuống, khi những chiếc đèn được thắp sáng, rực rỡ lung linh.

Lâm Mặc Ca mang giày cao gót chạy chậm trên đường, lạnh đến cả người run rẩy.

Sớm biết vậy thì lúc nãy khi ra ngoài đã mặc thêm áo khoác rồi, để không đến mức giống như bây giờ, bị đầy người trên đường chú ý.

Mặc dù đã bước vào tháng tư, nhưng thời tiết lúc sáng sớm và tối muộn vẫn rất rét lạnh.

Cô chạy ra từ khu chung cư, đứng ở bên đường, vẻ mặt nôn nóng đợi xe.

Sau khi về nước, Lâm Mặc Ca đã học được cách dùng ứng dụng nào đó để gọi xe, tính ra thì chi phí còn rẻ hơn.

Dưới cây anh đào phía sau có vài cặp tình nhân đang tự sướng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu, giống như bị cảnh đẹp của hoa anh đào lãng mạn hớp hồn.

Một chiếc xe riêng cao cấp màu đen dừng trước mặt cô, Lâm Mặc Ca thầm kinh ngạc, người giàu có như vậy còn ra ngoài làm việc riêng sao?

Nhưng cô cũng không nghĩ gì nhiều, mở cửa xe ra chui thẳng vào.

“Khách sạn Lưu Li Tuý, làm phiền nhanh chút.”
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 7: C7: Tiệc rượu xấu hổ



Người bên kia điện thoại như sắp bùng nổ rồi, cô cúp máy, hậm hực bước vào thang máy.

Tất cả là tại tên đàn ông thô lỗ vừa rồi, làm cô lãng phí bao nhiêu thời gian quý giá.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy vừa mở ra thì âm thanh du dương của dương cầm đã truyền đến.

Tổng giám đốc Trương đang đứng chờ ở bên đó, vừa nhìn thấy cô, ánh mắt ông ta lóe lên một chút, yết hầu nhịn không được mà nghẹn lại.

“Tiểu Lâm, cô tới rồi, mau đi vào thôi”

Ông ta vừa nói chuyện vừa ôm lấy vòng eo thon gọn của cô.

Cô khẽ nhíu mày, theo bản năng muốn né tránh.

Lúc này bọn họ đã bước vào bên trong đại sảnh được trang trí vô cùng xa hoa lộng lẫy.

Người đẹp như mây, trang điểm tinh xảo, dáng người tao nhã.

Bọn họ đứng ở giữa những người đàn ông, qua lại không ngớt, đôi khi che mặt rồi cười khẽ.

Đàn ông thì mặc vest, đi giày da bóng loáng, đôi mắt sáng ngời.

Ánh mắt họ dừng lại trước ngực phụ nữ là nhiều, nói nói cười cười.

Đây là lần đầu tiên Lâm Mặc Ca tham dự tiệc rượu như vậy, cơ thể cứng đờ có hơi khẩn trương.

“Tiểu Lâm, không cần lo lắng, đây chỉ là một tiệc rượu thôi, nếu cô biểu hiện tốt, tôi tất nhiên sẽ không bạc đãi cô”

Ánh mắt tổng giám đốc Trương đảo qua trước ngực cô, mặc dù dây đeo lễ phục có hơi bảo thủ nhưng làn da trắng như tuyết của cô còn đẹp hơn người khác nhiều.

“Cảm ơn tổng giám đốc Trương đã nâng đỡ, chỉ là lần này…”

Cô chỉ là một nhân viên nhỏ trong bộ phận tiêu thụ, vừa mới gia nhập công ty không lâu, hơn nữa thời gian thử việc còn chưa hết.

Nếu tham dự một dịp như vậy, công ty còn có nhiều người thích hợp hơn.

Ví dụ như giám đốc bộ phận quan hệ công chúng chẳng hạn, cô ấy là một người vô cùng quyến rũ.

Tổng giám đốc Trương như nhìn ra suy nghĩ của cô, cười ha hả: “Tiểu Lưu của bộ phận quan hệ công chúng hết sức đề cử cô, nói cô rất có tiềm năng, tôi cũng rất xem trọng cô đó”

Khi nói chuyện, ông ta cầm một ly rượu vang đỏ đặt vào trong tay cô.

“Tiệc rượu hôm nay chính là bắt đầu cho cuộc đấu thầu Tuyết Thành, nếu có thể được đến thưởng thức nơi này, khoảng cách giữa chúng ta và thành công càng gần thêm một bước!”

Cô biết cuộc đấu thầu Tuyết Thành.

Mấy ngày ngay trên dưới công ty đều vô cùng tất bật bởi vì dự án này.

Nghe nói Tuyết Thành là một dự án mà tập đoàn Quyền thị, doanh nghiệp gia tộc lớn nhất thành phố S mới đưa ra, tiêu tốn hàng trăm tỷ.

Nếu có thể nhận được sự coi trọng của tập đoàn Quyền thị mà thu được dự án Tuyết Thành bỏ vào túi, như vậy ngoại trừ khoản lợi nhuận đáng kể thì nhất định sẽ trở thành mầm non mới của thành phố S.

Có thể nói là một công đôi việc.

Bởi vì cuộc đấu thầu Tuyết Thành sẽ áp dụng phương thức đầu thầu công khai, bất kể quy mô doanh nghiệp lớn hay nhỏ đều có thể được tham gia, điều này đã gây nên một hồi sóng gió ở thành phố S.

Ngay cả công ty nhỏ mà cô làm việc bên này cũng đang toan tính cố gắng giành lấy một miếng bánh.

“Vậy tôi trước hết xin chúc tổng giám đốc Trương thắng ngay từ trận mở đầu”

Cô cúi đầu cười nhạt, uống cạn ly rượu trong tay.

Chất lỏng thơm ngọt mang chút vị chát chảy xuống cổ họng khiến cô khẽ cau mày, tựa hồ cảm giác có điều gì không đúng.

Trong mắt tổng giám đốc Trương lóe lên, khóe miệng hiện lên một nụ cười không dễ phát hiện.

Thế nhưng vào lúc này ánh đèn trong đại sảnh tối sầm lại, một chùm ánh sáng trắng chiếu lên khán đài làm hiện lên một bóng dáng cao lớn.

Anh mặc một bộ vest đen được cắt may tỉ mỉ làm nổi bật hoàn toàn khí chất lạnh nhạt.

Mái tóc gọn gàng, vừa giỏi giang mà lại trẻ trung.

Đôi mắt phượng đen láy lạnh lùng đảo qua từng người trong đại sảnh, trong nháy mắt, bầu không khí đột ngột giảm xuống dưới nhiệt độ đóng băng.

Nốt ruồi lệ màu đen dưới khóe mắt trái làm gương mặt tuấn dật phi phàm càng thêm yêu nghiệt.

Anh chỉ đơn giản đứng đó cũng thu hút ánh mắt của mọi người trong đại sảnh.

Trong mắt những người đàn ông đều là không cam tâm cùng với ghen tị.

Còn với phụ nữ, ai ai cũng tràn đầy hâm mộ, tình nguyện bị anh giam giữ.
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 8: C8: Nhanh lên



Ngón tay cô hơi lạnh khiến anh rùng mình một chút.

“Chậc chậc, gương mặt tốt như vậy, lại còn trắng trẻo nữa. Đây chính là bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa trong truyền thuyết sao? Đừng nóng vội, chị đây sẽ nhanh chóng lăn, anh thích lăn dọc hay lăn ngang? Hay là lăn qua lăn lại? Hử?”

Người đàn ông nắm chặt tay lại, ánh mắt sắc lạnh tựa như muốn giế./t chết cô vậy!

Trong lòng run lên, cô ưỡn thẳng ngực, không hề yếu thế chút nào.

Cô dứt khoát vỗ vỗ gương mặt anh tuấn của anh, vui vẻ nói: “Tính tình quá hung dữ, chị đây không thích chút nào. Hôm nay quên đi, anh ở khách sạn nào? Hôm nào rảnh chị nhất định sẽ đến thăm…”

Dứt lời, cô tao nhã mở cửa xuống xe, khẽ lắc eo, đi đến chiếc xe đang dừng ở phía sau.

Cho đến khi cách chiếc xe kia một khoảng xa, Lâm Mặc Ca mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.

Có điều từ trước tới giờ trong lòng cô chưa từng dễ chịu đến vậy.

“Ngài Li… Cô ấy… Cô ấy hỏi ngài ở khách sạn nào… Là có ý gì?”

Tài xế chậm rãi khởi động xe, không nhịn được hỏi một câu.

Sắc mặt ngài Li đã đen đến nỗi muốn chảy cả mực ra, lạnh lùng liếc tài xế một cái, anh ta lập tức thành thật lại.

Người phụ nữ đáng chết, thế mà lại dám nói anh là trai bao!

Anh đấm một cú thật mạnh xuống ghế, nó lại chuyển sang một chút màu trắng hồng.

Khẽ cau mày, anh nhặt mảnh trắng hồng kia lên, là một cánh hoa anh đào rơi.

Chắc là lúc nãy nó ở trên người phụ nữ kia rồi bị mang vào xe.

Anh kéo kính cửa sổ xuống rồi ném cánh hoa kia ra ngoài, lại rút một tờ khăn giấy lau sạch tay.

Ngài Li có thói quen sạch sẽ, rất ghét những thứ bẩn thỉu.

Lúc cô chạy đến tầng dưới của khách sạn Lưu Li Túy, điện thoại đã sắp bị gọi cho cháy máy.

“Tổng giám đốc Trương, thật xin lỗi ngài, tôi vừa đến tầng dưới…”
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 9: C9: Người đàn ông nhỏ mọn



Tầm mắt của Lâm Mặc Ca cũng tự nhiên đảo qua, một khắc vừa dừng lại trên gương mặt người đàn ông kia, trong lòng cô đột nhiên trầm xuống.

Người đàn ông này không phải là người vừa rồi cô gặp sao?

Tên đàn ông vô lễ?

Nhưng mà tại sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này?

Nếu anh ta đứng ở trên khán đài, chẳng lẽ là người dẫn chương trình?

“Tổng giám đốc Quyền tới rồi! Tiểu Lâm, chúng ta nhanh qua đó!”

Tổng giám đốc Trương lập tức ôm eo cô bước đến trước khán đài.

Cô ấp ấp úng úng nói: “Tổng giám đốc Trương, tôi muốn đi toilet!”

Tổng giám đốc Trương làm gì quan tâm đến cô, ông ta kéo cô tiến về phía trước.

“Tiểu Lâm, có thể gặp mặt tổng giám đốc Quyền là ước mơ mà bao người tha thiết, cô phải nắm lấy cơ hội này chứ…”

“Tổng giám đốc Trương, người này là…”

“Cô không biết tổng giám đốc Quyền sao?”

Vẻ mặt tổng giám đốc Trương vô cùng kinh ngạc, nhưng mà cô mới về nước không lâu, về tình cũng có thể tha thứ.

“Quyền Giản Li, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Quyền thị, mặc dù còn trẻ tuổi nhưng lại nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn. Cuộc đấu thầu Tuyết Thành lần này là do ngài ấy đứng ra tổ chức…”

Nghe tổng giám đốc Trương giới thiệu, ngón tay Lâm Mặc Ca bỗng chốc lạnh lẽo.

Nói cách khác, vừa rồi cô đã chọc tới một vị sát thần sao?

Thậm chí cô còn dùng tay vỗ vào mặt người ta?

“Răng rắc”, cô nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng của mình.

Nếu anh ta tàn nhẫn vô tình, như vậy chắc chắn sẽ không tha cho cô rồi?

Chỉ là cô vẫn còn ôm tâm lý may mắn một chút.

Nhân vật lớn như vậy làm sao sẽ nhớ rõ cô chứ?

Hy vọng là vậy đi, cô chỉ có thể yên lặng cầu nguyện trí nhớ anh ta không được tốt, như vậy mới có thể giữ được cái mạng nhỏ này của cô.

Mọi người trên khán đài nói chuyện với nhau vài câu rồi rời đi.

Ánh đèn trong đại sảnh lần nữa lại sáng lên, cùng lúc đó vang lên một trận ồn ào.

Quyền Giản Li từ trên khán đài bước xuống bị một đống người bao vây xung quanh.

Mỗi người phụ nữ đều đua nhau õng ẹo tạo dáng, hờn dỗi cười nhạt.

Bọn họ muốn lưu lại ấn tượng tốt nhất cho anh, tốt nhất là được anh coi trọng, sau đó bò lên giường của anh.

“Tiểu Lâm, việc này phải xem cô rồi!”

Tổng giám đốc Trương nháy mắt với cô một cái rồi đẩy cô lên phía trước.

Lâm Mặc Ca ngây ngẩn cả người, lời này có ý gì đây?

Chẳng lẽ ông ta muốn cô cũng giống như những người phụ nữ khác, đi quyến rũ Quyền Giản Li ư?

Còn sợ cô chết chưa đủ thảm hay sao?

Cô theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng lại bị đám người vây quanh chen lấn không đứng vững.

Đi cũng không được, ở lại cũng không xong

Quyền Giản Li bị một đám phụ nữ vây quanh ở giữa, vẻ mặt vô cảm như cũ, giống như tảng băng ngàn năm chưa từng tan chảy.

Quả nhiên là hại nước hại dân, gương mặt yêu nghiệt như vậy nhất định là một công tử bột.

Trong lòng Lâm Mặc Ca âm thầm suy nghĩ, loại người này tốt nhất vẫn nên tránh càng xa càng tốt.

Nhưng tổng giám đốc Trương lại không nghĩ như vậy.

Hôm nay ông ta mang cô đến đây chính là có chuẩn bị mà đến, làm sao có thể bỏ lỡ một cơ hội lớn như vậy được?

Ý định vừa nảy ra trong đầu, ông ta bước lên phía trước, nhân dịp nhiều người mà túm lấy làn váy của cô, “Xoạc” một tiếng…

Vốn dĩ Lâm Mặc Ca còn đang nghĩ cách mau chóng rời khỏi đây, lại nghe phía sau truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt.

Ngay sau đó một lực mạnh đẩy cô một cái, cả người mất thăng bằng mà ngã thật mạnh xuống đất.

Cái mông tiếp xúc thân mật với sàn nhà .thích cô rùng mình một chút.

Không đúng, sàn nhà lạnh như băng cũng không phải loại cảm giác này!

Cô vô thức cúi đầu xuống thì thấy làn váy đen của mình đã bị ai đó xé một đường dài đến tận bên hông!

Cặp đùi trắng như tuyết lộ ra bên ngoài khiến người ta thèm nhỏ dãi.

“Aaa…”

Một tiếng hét chói tai suýt chút nữa xốc cả mái nhà lên.

Át đi cả tiếng mọi người ồn ào, trong nháy mắt đại sảnh yên tĩnh lại.

Mọi người nhìn theo hướng âm thanh ấy, tự động lui ra sau vài bước, sợ bị liên lụy.

Lấy Lâm Mặc Ca làm trung tâm, bọn họ hình thành một vòng tròn xung qunh.

Tổng giám đốc Trương hài lòng nhìn thành quả mà mình làm ra, ông ta lặng lẽ lui ra ngoài.

Quyền Giản Li cũng nhìn về phía âm thanh ấy, một người phụ nữ da trắng như tuyết đang ngã ngồi trên mặt đất.

Dây đeo màu đen của lễ phục lúc này đã bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Người phụ nữ rưng rưng nước mắt, muốn che đi da thịt bị lộ ra trước mặt mọi người nhưng lại vô cùng bất lực.

Bờ vai gầy hơi run rẩy, trên hàng lông mi dài còn đọng lại vài giọt nước mắt trong suốt.

Đôi môi đỏ mọng như anh đào dường như bị cô cắn chặt tới mức muốn rỉ máu.

Lúc nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, anh khẽ nhíu mày, khóe miệng nhếch lên,

A, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Lâm Mặc Ca chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên cô tham gia tiệc rượu mà đã mất mặt lớn như thế.

Nếu sớm biết như vậy cô đã mang thêm một chiếc áo khoác tới rồi.

Hiện tại lễ phục đã bị xé thành từng mảnh, cử động một cái cô cũng không dám.

Bởi vì không chú ý một chút thôi thì cô sẽ bị lộ càng nhiều!

Mà hôm nay cô lại mặc q.uần lót in con gấu nhỏ hoạt hình!

Nội y ren màu đen kia đã bị Nguyệt Nhi treo trên người con búp bê Tây Dương rồi…

Làm sao đây, phải làm gì bây giờ?

Tổng giám đốc Trương đâu?

Cô bị tình huống đột ngột này dọa đến thất thần.

Trong đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Khuôn mặt trắng nõn của cô cũng chuyển thành màu gan heo, thậm chí còn đỏ đến tận mang tai.

Nếu bây giờ có một cái lỗ trên mặt đất, cô hận không thể chui vào ngay lập tức!

Mọi người xung quanh đang xì xào bàn tán, thậm chí họ còn thảo luận rằng liệu đây có phải là thủ đoạn mới để có cơ hội thượng vị hay không.

Ngay khi ánh mắt cô không biết nên đặt ở nơi nào, trước mắt liền xuất hiện một đôi giày da màu đen.

Sau đó, trên vai bỗng nặng đi, giống như bị ai đó đặt một thứ gì lên.

Cô quay đầu nhìn lại, là một cái áo vest đen, hình như có chút quen mắt.
 
Back
Top Bottom