Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

[BOT] Mê Truyện Dịch
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 65: C65: Giao ước bảy ngày tàn nhắn



Nhưng cô không hiểu, Quyền Giản Li gọi cô tới tham gia cái cảnh tượng này để làm gì?

Không lẽ anh ấy muốn cô thấy những quan chức cấp cao này tha.m nhũng và bẩn thỉu như thế nào sao?

Còn cả người phụ nữ trước mặt này, một lúc sau cô mới lờ mờ đoán được chuyện gì sẽ xảy ra...

““Mọi người đừng ngại, cứ thoải mái dùng thức ăn đi.”

Nghe theo lời của Quyền Giản Li, một số ông. già lập tức lộ ra bộ mặt bẩn thiu và tồi tệ nhất của mình, từng người bắt đầu lấy thức ăn từ người phụ nữ.

Nhân cơ hội, động tay động chân lên làn da mỏng manh của cô ấy...

“Chà, món đặc trưng của quán nên hương vị thực sự khác biệt..."

“Mềm ngon ngọt, vừa đủ tươi!”

Mấy lão ăn đến mồm đầy đầu, khen không ngớt.

Nhưng những lời này, đối với bất kỳ ai lắng nghe, đều có điều gì đó trong lời nói.

Cứ như thứ họ đang ăn không phải là thức ăn, mà là người phụ nữ khỏa thân kia!

Đôi mắt đó rõ ràng đã tưởng tượng ra đủ loại hình ảnh bẩn thỉu và khó coi!

Nhìn vào đó, cổ họng Lâm Mặc Ca thắt lại, bụng cô nhói lên.

Cô liếc nhìn khuôn mặt của Quyền Giản Li, không thể hiểu được tại sao người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ này lại chịu đựng cảnh tượng bẩn thỉu thế này?

Suy cho cùng, anh ấy cũng giống như những, đàn ông khác cả thôi, chẳng khác gì một con thú trơ trên đội lốt người.

“Sếp Quyền, cô gái này thật sự là trinh nữ đấy sao?”

Một ông già đang ăn một cách đầy hưởng thụ, không nhịn được hỏi.

“Không sai.”

Khóe miệng của Quyền Giản Li luôn nở nụ cười tà ác đó, nhưng trong mắt anh lại có một tia ớn lạnh.

Lâm Mặc Ca ớn lạnh, không muốn ở lại đó một giây nào nữa.

Sấp Quyền, tôi cảm thấy tôi không hợp với những cảnh tượng như thế này, tôi ra ngoài đợi anh vậy.."

Cô đứng dậy, định rời đi.

Quyền Giản Li đưa tay ra, siết chặt cổ tay cô, đến nỗi cô gần như không thể không thở ra một hơi dài.

“Kịch hay còn chưa bắt đầu mà, vội vã rời đi làm gì?"

Khóe miệng anh hơi nhếch, anh hất cô ra một bên, liếc mắt mê hoặc.

Nhưng Lâm Mặc Ca lại cảm thấy rùng mình!

Bởi vì từ ánh mắt của anh, cô cảm nhận được một bầu không khí cực kỳ nguy hiểm!

“Quyền Giản Li, anh muốn làm gì!”

Cô thực sự rất tức giận, không cần nghĩ cũng biết những chuyện bẩn thỉu gì sẽ xảy ra tiếp theo. Anh nhất định phải ép cô thưởng thức cùng nhau mới được sao?

Anh ấy đang âm mưu gì vậy!

“Hừ, tôi muốn làm gì cơ á?”. Anh đột nhiên tới gần, kéo cô vào trong lòng, ghé sát đôi môi mỏng vào tai cô, thì thẩm: “Cô mới là nhân vật chính của bữa tối hôm nay mà, giờ cô đi rồi, còn ý nghĩ gì nữa đâu?”

Nhân vật chính?

Tim cô đập dữ dội, tóc gáy dựng đứng cả lên!

Một cơn ớn lạnh đột ngột ập tới, trong tích tắc, tứ chỉ của cô hoàn toàn lạnh ngắt!

Ngay lúc này, đột nhiên vang lên một giọng nói mê hoặc, giây tiếp theo, mấy ông già cố nén. trong cổ họng tiếng cười trầm thấp, đổi trụy tục tĩu.

Cô sững người, lần theo tiếng động nhìn sang thì thấy người phụ nữ nằm trên tấm ván gỗ đã bị mấy ông già vây quanh.

Những ông già lúc này quần áo. thậm chí có người chỉ còn lại một chiếc quầ.n lót trơ trẽn! Lúc này mấy người đó đang sờ mó khắp người người phụ nữ...

Ngay sau đó, là một tiếng rê/n rỉ càng thêm đau lòng, nhưng đó là tiếng của người phụ nữ và mấy người già trộn lẫn vào nhau. Đập vào mắt cô là từng nhịp cơ thể của một ông già nào đó với cái bụng phệ...

Eooo...

Lâm Mặc Ca cảm thấy bụng cô đau đớn co. quắp lại, cô ước gì mình có thể thoát khỏi cái nơi địa ngục này ngay lập tức!

“Quyển Giản Lj, thả tôi ral Một mình anh tận hưởng cái cảnh tượng kinh tởm này là đủ rồi...

Cô vùng vảy, định đứng dậy.

Nhưnganh càng dùng sức hơn, như thế muốn bóp nát cổ tay của cô! Cô thở hổn hển vì đau.

“Kinh tởm? Còn có mấy cái còn kinh tởm hơn, có muốn xem không?”

Khóe miệng anh nhếch lên, nở nụ cười quỷ dị.

"Buông tôi ra, buông ra..."

Cô cố gắng giãy giụa nhưng lại khiến anh khó chịu, anh kéo cô lại một cái mạnh, ấn cô xuống dưới người anh.

Anh tận dụng lợi thế xé áo...

Anh xé một lỗ trên áo!

Lớp hơi lành lạnh khiến cô cứng đờ người, cô vô thức siết chặt cổ áo, ánh mắt cô hiện rõ sự tức giận.

“Quyền Giản LiI Anh điên rồi... Hợp đồng ghỉ rõ ràng rằng anh không được dùng vũ lực để chạm. vào cơ thể tôi...”

Anh ta giễu cợt ngắt lời cô, nhưng anh còn tàn nhẫn hơn, thô bạo xé toạc chiếc áo trên của cô, để lộ ra chiếc áo lót màu trắng bên trong.

Sàn gỗ bên dưới không lạnh nhưng cô vẫn không khỏi rùng mình.

Không biết là do tức giận hay là nhục nhã, cô chỉ ước gì có thể giế/t chết tên đàn ông gớm ghiếc. trước mặt này!

“Tôi có điên mới tin anh, tôi đã ký hợp đồng khốn nạn gì với anh chứ! Đến mức tôi còn không. nhận ra bản thân đang bị anh thao túng!”

Anh như một con báo đang giận dữ, đôi mắt luôn sâu thẳm và lãnh đạm đó chứa đầy sát khí đâm máu!

Cứ như trong giây tiếp theo, cô sẽ bị xé thành từng mảnh và bị nuốt chửng trong một nhát cắn.

Cô đã bị dọa đến hồn vía bay đi đến tận đâu, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh bản thân, liều mạng luồn ra khỏi người anh.

Đôi mắt cô tràn đầy nỗi hoảng sợ, thậm chí giọng nói không biết từ lúc nào mang theo cả những giọt nước mắt: “Tôi không biết anh đang, nói cái gì... Thả tôi ra...”

“Ha ha, không biết sao?”

Giọng nói của anh đột nhiên nhỏ dần, nhưng. lại càng làm cho cô kinh hãi.

Cô biết rằng càng như vậy, anh ấy càng phát điên, khiến cô càng sợ hơn.

Tuy nhiên, cô thực sự không biết anh chơi đùa.cô như vậy là có ý gì.

Cho đến hôm nay, điều duy nhất cô có lỗi với anh là những bức vẽ. Gó lẽ nào...

“Không...” Chiếc áo lót màu trắng của cô bị bàn tay to lớn của anh xé toạc, b** ng*c bóng loáng của cô lộ ra, nằm trọn trong lòng bàn tay anh.

Một tiếng hô cảm thán, thu hút mắt của mấy ông già.

Những chùm trái cây trơ trọi và ánh mắt thèm. thuồng quét qua không chút che giấu khiến cô xấu hổ đến phát ngượng.

Cô thật muốn kiếm chỗ nào đó để chui vào quá!

Cô xấu hổ lẫn tức giận tột độ.

Nước mắt cô chực trào ra, nhưng cô nghiến răng cố không để nước mắt rơi.

Quyển Giản Lỉ đường như đã cảm nhận được những ánh mắt tức giận giữa hai lông mày khẽ nhíu lại, anh kéo cô vào lòng, ngăn được ánh mắt: thèm thuồng như những con sói đói kia.

Quyền Giản Lỉ... Đừng ở đây mà...”

Cho dù cô bị anh làm nhục, cô cũng không muốn bị làm nhục trước những ánh mắt của những tên đàn ông khốn nạn đó, cũng không thể ở một nơi công cộng thế này được.

“A.."

Anh cười nhẹ, sát khí trong đôi mắt đó lại càng mãnh liệt hơn.

Bàn tay to đó xuyên vào trong váy cô, cằm vùi vào cổ cô, thở ra hơi nóng nhè nhẹ: “Lâm Mặc Ca, tôi phải chọn trong hàng ngàn địa điểm mới chọn ra được chỗ này đấy, cô nên cảm động đi chứ nhỉ?

Hơi thở thở ra khiến cổ cô hơi nhột nhột, nhưng cô không thể cười nổi, toàn thân cô bị hoảng loạn cả rồi.

Dường như anh là thần chết đến từ địa. ngục.

Đáng sợ.

Toạc...

Bàn tay to lớn của anh kéo mạnh, chiếc váy ngắn bị xé toạc.

Cả cơ thể cô lập tức tiếp xúc với không khí lạnh, lạnh đến mức cô phát run.

Cô như chú cún con bị chủ bỏ rơi giữa những. ngày tuyết lạnh.

“Không... Anh không thể đối xử với tôi như vậy được... Không...”

Cô van xin, đôi mắt đen láy của cô mở to kinh hãi, trông thật đáng thương.

Nhưng bây giờ Quyền Giản Li sẽ chẳng tha cho cô chỉ vì trông cô đáng thương.

“Không thể? Sao lại không thể?”

Anh đột nhiên hét lên và túm chặt lấy cổ cô.

Cô nghẹt thở, mặt cô đỏ bừng cả lên, trán nổi gân xanh vì sợ hãi.

“Cô có biết cảm giác bị những người xung quanh phản bội là như thế nào không? Cô có biết cảm giác xấu hổ khi nhìn thấy bản thiết kế do chính tay mình thiết kế bị người khác khoe ra không?"

Vẻ mặt anh trở nên hung dữ, anh dùng lực càng mạnh hơn.

“Tâm Mặc Ca, xem ra tôi thực sự đánh giá quá cao cô rồi, nếu cô thật sự có đầu óc thì đã không để cho bọn họ tùy ý lấy bản vẽ thiết kế!”

Rầm...

Đầu óc cô trống rồng.

Khiến cô bị sốc trong một hồi lâu.

Quả nhiên, anh ấy đã phát hiện từ lâu rồi đúng không?

Cho nên hôm nay gọi cô tới đây là để trừng phạt, trả thù cô bằng cách đã man nhất sao?

Đáng lẽ cô phải sớm biết rằng người đàn ông này tàn nhẫn và không bao giờ cho phép người khác phản bội mình.

Ai xúc phạm đến anh ấy sẽ đền lại gấp đôi.

Phía sau vang lên những tiếng thở hổn hển và r*n r* dữ đội hơn.

Giọng nam nữ xen lẫn vào nhau, rõ ràng từng tiếng, khiến người ta cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Khuôn mặt của cô tím ngất lại, sự ngạt thở đột ngột khiến não cô không thể hoạt động bình thường được, cô thậm chí còn chẳng thể bảo vệ sự trong trắng của mình...

Anh giật một cái mạnh, mảnh vải che thân cuối cùng của cô cũng bị anh lấy đi.

Anh giật ra, ném cô xuống sàn, như thể là ném rác, không một chút thương tiếc.

Cánh tay to bóp cổ cô cuối cùng cũng được rút ra.

Luồng không khí vừa bị hao hụt lập tức tràn vào cổ họng, khiến cô nghẹn ngào ho dữ đội, nước mắt rơi lã chã.

“Khụ khụ...Tôi xin lỗi...”

Cô không màng đến việc cô đang thở hổn hển mà vội vàng nói, nhưng cổ họng như nghẹn lại:" Chuyện bản vẽ, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.."

Nước mắt chảy dài trên mặt cô, ướt mà lạnh. tanh.

Cô hốt hoảng che vùng nhạy cảm lại, thân hình mảnh mai cuộn tròn trên mặt đất, yếu ớt như tờ giấy vụn bị bỏ rơi.

Đúng là cô đã ăn trộm bản thiết kế.

Thế cho nên, ai làm người nấy chịu

Anh ấy muốn trừng phạt thế nào thì cứ việc trừng phạt.

Một nỗi sỉ nhục to lớn như vậy cũng đủ để xua tan mối hận trong lòng anh rồi chứ?

Nhưng, cô đánh giá thấp mức độ tàn nhẫn của người đàn ông này rồi...

Đôi mắt u ám, nguy hiểm đó, giống như màn đêm đầy sóng gió ẩn chứa đầy rẫy nguy hiểm ở khắp nơi.

Thân hình trắng trẻo, sạch sẽ của cô phản chiếu đưới ánh đèn, làm chói mắt anh.

Khóe miệng anh nở một nụ cười khát máu, giọng nói lạnh lùng, như đến từ địa ngục: “Nếu xin lỗi có tác dụng thì đã không cần đến cảnh sát rồi.”

Tim nàng thắt lại, giọng cô run lên trong mơ hồ: “Vậy... anh muốn làm gì?”

“Haha..”

Anh cười khẩy, như thể giọng nói từ cổ họng của anh văng ra là sự chế nhạo, máu lạnh và cả sự khinh thường.
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 66: C66: Giao ước bảy ngày tàn nhẫn



Người đàn ông chậm rãi nhìn về phía sau, càng cười tùy ý, tự đắc hơn: “Lấy lòng bọn họ!"

Ọe...

Dạ dày Lâm Mặc Ca co giật dữ dội, đau đến mức cơ thể cuộn tròn.

Giọng nói phía sau lại càng chói tai hơn, tóm lấy cả ruột gan cô.

Cô thực sự đã đánh giá thấp tên đàn ông như như ác ma này!

Hóa ra tất cả những nhục nhã vừa rồi chỉ là thẹ nhàng mà thôi!

món khai

Vậy nên đây là cái giá cho việc xúc phạm anh ta?

Coi cô như gái đ**m, nghĩ cô có thể uốn éo dưới thân những tên đàn ông đơ bẩn, đáng khinh đó?

“Không... Tôi không làm được... Chỉ bằng anh giết tôi đi!”

Cô lắc đầu, đôi mắt vốn trong veo như nước suối giờ lại trống rồng không có một chút ánh sáng nào, tràn ngập sự tuyệt vọng. Giống như cuộc sống đen tối của cô lúc này, thê thảm mà không có hy vọng.

Dáng vẻ đáng thương và tuyệt vọng của cô khắc sâu vào trong mắt anh, những ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ trên lưng cô.

Giống như lưỡi dao sắc bén xẹt qua lưng

“Cho cô hai lựa chọn, l*m t*nh dưới thân bọn họ giống người phụ nữ kia hoặc..."

Âm cuối của anh kéo dài, bóp nghẹt trái tim cô.

Sau đó, thả mạnh ra.

““Nhảy xuống từ đây!...”

Nhảy xuống... Từ đây...

Những lời này cứ văng vẳng bên tai cô.

Mà đôi mắt của anh càng ngày càng lạnh lùng, con ngươi không có chút cảm xúc nào. Biến thành một con đao nhỏ sắc bén, khoét trái tìm cô, từng miếng, từng miếng một....

Trong phút chốc, máu chảy đầm đi

“Vậy nên, cái giá phải trả khi phản bội canh là cái chết ư?”

Cô mở miệng thở đốc, giọng nói khàn đến nỗi chính cô cũng không nghe thấy.

“Đúng vậy, kẻ phản bội chỉ có một đường chết!”

Anh nhìn cô như nhìn vật chết: “Mạng cô, hoặc là mạng của nguwoif nhà cô...”

Người nhà!

Nguyệt Nhi!

Không, không được!

Nguyệt Nhi và mẹ là tất cả của cô, cô tuyệt đối không để họ xảy ra chuyện.

Khóe miệng cô cứng đờ run rẩy, cuối cùng lại biến thành một nụ cười buổn bã.

Vẻ tuyệt vọng trong mắt cũng dần dần biến mất, một cảm giác bi thương dâng trào nên.

Nếu chỉ có cái chết mới có thể xóa tan hận thù trong lòng anh ta thì được thôi.

Vì mẹ và Nguyệt Nhi, cô có thể đi chết!

Cô dùng hết chút sức lực cuối cùng để gượng dậy, buồn bã nhìn ra cửa sổ.

Ha ha, lầu 4 đúng không?

Vậy thì nỗi đau cũng sẽ rất ngắn đúng không?

Thân thể mảnh khảnh run rẩy trước mặt anh. ta, đường như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi đi mất.

Mảnh khảnh, nhu nhược.

Nhưng ánh sáng trong mặt cô lại chói lóa, lộng lẫy đến quật cường.

Đôi môi tái nhợt đã bị cô cắn đến bật máu như tô son, làm cho khuôn mặt nhỏ trắng bệch càng thêm quyến rũ.

Đôi tay run rẩy, che đi sự trong sạch cuối cùng, mái tóc đen xõa xuống bờ vai trắng như. tuyết, như ma nữ trong đêm tối.

“Việc tôi làm thì đùng mạng tôi để trả, không. liên quan đến người nhà. Tôi mong anh để yên cho họ...”

Nói đến từ cuối, cô run rẩy đến mức lạc giọng.

Người nhà đúng không? Vậy nên cho tới bây giờ, cô vẫn còn bảo vệ nhà họ Lâm?

Đôi mắt phượng càng thêm âm trầm, anh hừ lạnh, cười giểu cợt.

Người phụ nữ này phải ngu ngốc tới mức nào. thì mới có thể dùng tính mạng để bảo vệ nhà họ Lâm đã bỏ rơi mình?

Cô thấy hết nụ cười lạnh và giễu cợt của anh.

Cuối cùng, cô nở nụ cười thê lương, đứt khoát đi đến ô cửa sổ nhỏ kia, sau đó nhảy xuống...

Không do dự, cũng không chẩn chừ chút nào,

Cứ như vậy, cô biến thành một vật nặng, rơi thẳng xuống dưới...

có có tiếng động rất lớn, làm kinh động vài người đàn ông đang vui vẻ.

Tất cả đều thay đổi vẻ mặt, cực kỳ hoảng. sợ.

"Giám đốc Quyền... Thư ký nhỏ của anh sẽ không... Nhảy lầu thật chứ?”

“Nếu phóng viên biết được thì tiêu rồi!”

“Bọn họ sẽ làm lớn chuyện lên...”

mặc lại quần áo, chỉ sợ có dính líu đến chuyện gièm pha này.

Dù sao thì mỗi người đều có thân phận không bình thường, nên không thể để loại chuyện nhỏ này chôn vùi sự nghiệp của mình được

Quyền Giản Li giả vờ như không nghe thấy gì, im, im lặng đứng dậy.

Khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, thờ ơ như mọi khi.

Trong con ngươi u ám kia không có một chút. cảm xúc nào.

Dường như người vừa nhảy xuống không phải là người mà chỉ là một chiếc lá rơi.

Lớp thạch cao bó ở chân đã được tháo ra, nhưng chân anh vẫn chưa lành hẳn.

Lúc đi vẫn khó khăn như trước.

Anh cắn răng đi vài bước ngắn ngủi, cuối cùng khó khăn dựa vào cửa sổ.

Anh cụp mắt, thu hết nỗi cô đơn của màn đêm.

Dưới màn đêm đen kịt, bóng dáng trắng như tuyết tỏa ra ánh sáng đột nhiên lọt vào tầm mắt đẹp đến rung động lòng người.

“Giám đốc Quyền, anh cũng quá xúc động rồi..."

Trong lúc hỗn loạn, đám đàn ông hốt hoảng

mặc lại quần áo, chỉ sợ có dính líu đến chuyện gièm pha này.

Dù sao thì mỗi người đều có thân phận không bình thường, nên không thể để loại chuyện nhỏ này chôn vùi sự nghiệp của mình được

Quyền Giản Li giả vờ như không nghe thấy gì, im, im lặng đứng dậy.

Khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, thờ ơ như mọi khi.

Trong con ngươi u ám kia không có một chút. cảm xúc nào.

Dường như người vừa nhảy xuống không phải là người mà chỉ là một chiếc lá rơi.

Lớp thạch cao bó ở chân đã được tháo ra, nhưng chân anh vẫn chưa lành hẳn.

Lúc đi vẫn khó khăn như trước.

Anh cắn răng đi vài bước ngắn ngủi, cuối cùng khó khăn dựa vào cửa sổ.

Anh cụp mắt, thu hết nỗi cô đơn của màn đêm.

Dưới màn đêm đen kịt, bóng dáng trắng như tuyết tỏa ra ánh sáng đột nhiên lọt vào tầm mắt đẹp đến rung động lòng người.

Rõ ràng là tư thái nhục nhã và thảm thiết nhưng lại giống như tiên nữ trong đêm trăng, sạch sẽ, kiểu diễm, không nhiễm bụi trần.

Trong đầu anh đột nhiên hiện lên nụ cười bi thương của cô trước khi nhảy xuống, trái tìm như bị thứ gì đó đâm vào, đập mạnh liên tục.

Ngay cả hơi thở cũng loạn nhịp.

Anh giơ tay, châm một điếu thuốc và rít một nơi thật đài.

Mùi thuốc lá cay nồng làm anh sặc đến chảy. nước mắt nhưng đầu óc lập tức thanh tỉnh.

Làn khói lượn lờ trên đầu ngón tay, Đầu ngón tay sương khói chậm rãi dâng lên, che đi đôi mắt lãnh đạm của anh.

Dường như trong một khoảnh khắc, trong đôi

mặt vô cùng lạnh nhạt kia có một chút thương hại chợt lóe lên. Thân thể mềm mại như hoa anh đào trắng kia khắc sâu trong đôi mắt của anh, đâm vào tim anh làm anh đau đớn... Bầu trời đêm yên tĩnh không tiếng động, những vì sao tỏa sáng rực rỡ khắp bầu trời. Thế gian bao lần luân hồi, trải qua muôn vàn

sinh tử. Những ngôi sao này cũng như bình thường, từng ngôi tỏa sáng, không thay đổi chút nào. Chúng vốn chỉ là những vật lạnh lùng, không có sự sống, chỉ là thế nhân lại tự tiện phán đoán rằng chúng cũng có sinh mệnh mà thôi. Lâm Mặc Ca cứ như vậy trơ mắt nhìn những. ngôi sao không có sinh mệnh, không có cảm xúc mà vẫn tỏa sáng đó, đôi mắt cô trống rỗng.

Có lẽ là cô đã chết rồi?

Hay là hồi quang phản chiếu trước khi chết?

Ngay lúc này cơn đau dữ dội từ cơ thể làm cô đau đến chết lặng.

Hóa ra nhảy xuống từ lầu 4 sẽ có cảm giác thế này.

Thời gian quá ngắn, cô cũng không cảm nhận được tiếng gió bên tai.

Nhưng tốc độ cực nhanh lại làm cô ngạc nhiên.

Dường như trong khoảnh khắc vừa rồi, linh hồn của cô cũng bị tách rời.

Cửa sổ vẫn sáng đèn.

Tỏa ra ánh sáng dịu đàng và ấm ái

Nhưng trái tìm cô lạnh băng, không có chút hơi ấm nào.

Cô có thể cảm giác được đòng máu chảy ra từ trái tìm mình đang nhanh chóng tách ra khỏi cơ thể, rút đi sức sống của cô từng chút một...

Đột nhiên, một bóng người cao lớn xuất hiện trong tầm mắt.

Tư thế tao nhã, điểm đạm không giống người thường.

Thậm chí, cô có thể thấy cử chỉ hút thuốc của anh ta.

Gió đêm thổi qua, thổi bay làn khói mờ ảo, đôi mắt đen lạnh lùng không cảm xúc kia đễ đàng. làm tan nát trái tim cô.

Bụp.

Trái tim cô hoàn toàn tan nát.

Tan nát dưới sự lạnh lùng, tàn nhẫn của anh.

Những giọt nước mắt mà cô cố nén hồi lâu cuối cùng cũng trào ra, làm ướt đẳm gò má cô.

Giây tiếp theo, một chiếc áo khoác nặng nề bao lấy cơ thể cô.

Khuôn mặt trung thực của Nhạc Dũng hiện ra.

“Thư ký Lâm, cô không sao chứ? cơ thể còn cử động được không?”

Giọng nói quen thuộc đã lâu kéo linh hồn đang tách ra khỏi cơ thể của cô lại, cô đột nhiên giật mình như nhận ra điều gì đó.

Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Nhạc Dũng khẽ thở dài: “Thư ký Lâm đừng trách tôi nói nhiều, chuyện lần này cô đi quá xa rồi. Từ trước đến nay ngài Li ghét nhất là bị người khác phản bội, đặc biệt là người bên cạnh, tức giận thế này ngay cả tôi cũng có thể hiểu được. Huống hồ, thứ cô lấy là bản vẽ đấu thầu của thành phố Tuyết, cô phải biết rằng Thành phố Tuyết cũng giống với vườn Trúc Tuyết, có ý nghĩa quan trọng với ngài Li, đây là lễ vật mà ngài ấy muốn tặng cho cô Bạch...

Hài, lần này cô đã đụng đến vảy ngược của ngài ấy..."

Lễ vật của cô Bạch?

Trái tim cô run lên, cô lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Cô Bạch là người phụ nữ tên Bạch Nhược

Tuyết trong miệng các phóng viên?

Thành phố Tuyết.

Vườn Trúc Tuyết.

Ha ha, hóa ra là như thế.

Chữ Tuyết tự, đương nhiên là lấy từ ba chữ Bạch Nhược Tuyết.

Vậy thì Trúc...

Đột nhiên nghĩ ra gì đó làm cho cô sững người.

Quyền Giản Li, lấy đầu chữ Giản, đó là Trúc...

Tư duy thật tốt. “Nếu lần này cô gây ra chuyện khác thì có lẽ ngài Li sẽ phạt nhẹ hơn. Nhưng cô không nên đánh chủ ý vào chuyện đấu thầu thành phố Tuyết, đấu thầu thành phố Tuyết là chuyện mà ngài Li bỏ ra rất nhiều tâm huyết...”

Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, trong lòng Nhạc Dũng cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Cô nở nụ cười bi thương: “Người tôi không. nên động vào là cô Bạch đúng chứ?”

Nghe câu hỏi này của cô Nhạc Dũng lập tức cứng họng.

Hơi hối hận vì mình nhiều chuyện.

Lâm Mặc Ca đau lòng, quả nhiên cô đoán đúng rồi.

Nhạc Dũng là người trung thực nên chắc chắn. sẽ không nói dối.

Cho nên anh taim lặng chính là ngầm đồng ý.

Trái tim vỡ nát rơi đầy đất, cô không nhặt nổi nữa.

Cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mềm nhữn, ngã xuống rồi loạng choạng đứng lên, nhìn đệm bơm. hơi phía dưới, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Nhạc Dũng đưa tay đỡ lấy cô, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thật ra ngay từ đầu thì đây cũng chỉ là một hình phạt mà thôi. Ngài Li đã bảo tôi chuẩn bị một

chiếc đệm bơm hơi ở dưới... Thư ký Lâm, may mà cô chọn đường này, nếu không thì...”

Nếu không thì...

Cô sẽ đánh mất sự trong trắng dưới thân những ông già đó ư?

Dạ dày lại co giật lần nữa, hơi lạnh đột ngột dâng lên từ lòng bàn chân.

Hóa ra tất cả những sỉ nhục hôm nay mà cô phải chịu ở trong lòng người kia chỉ là trừng phạt và thử lòng mà thôi.

Nếu như cô không chọn nhảy xuống.

Mà chọn những người đàn ông đơ bẩn đó thì sao?

Hậu quả, cô không tưởng tượng nổi...

“Thật ra chuyện lần này cũng không thể đổ lỗi hoàn toàn cho ngài Li được, quả thực tính tình ngài ấy hơi kỳ quái, hình phạt cũng hơi nặng. Nhưng thư ký Lâm, cô không biết khi người của. tập đoàn Lâm thị cầm bản vẽ của ngài Li tham gia thi đấu thì ngài ấy đã thảm thế nào đâu, tự nhiên phải ngậm bổ hòn...”

Lời anh ta nói lọt vào tai khiến cô run lên.

Khuôn mặt nhỏ vốn đã tái nhợt lại càng không có chút máu nào.

Hóa ra cô bị Lâm Quảng Đường tính kế.

Một chiêu này của ông ra không chỉ thành công lấy được bản vẽ, mà còn thuận thế đánh bại Quyền Giản Li, làm anh không có sức để phản. kháng!
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 67: C67: Giao ước bảy ngày tàn nhẫn



Nếu Quyền Giản Li bác bỏ ngay tại chỗ, nói rằng những bản thiết kế đó từ tay mình ra, thì đó chính là thừa nhận trước mặt hơn một trăm công. ty và rất nhiều phương tiện thông tin đại chúng rằng cách quản lý của Quyền thị có lỗ hổng, có nội gián lọt vào.

Đương nhiên là cô biết rõ sức mạnh của dư. luận lớn thế nào.

Nói không chừng vì chuyện mà việc đấu thầu. thành phố Tuyết sẽ xảy ra biến động lớn, giá cổ phiếu của Quyền thị sẽ bị ảnh hưởng mà giảm xuống.

Nhưng nếu anh không sử dụng những bản thiết kế đó thì cũng coi như phủ nhận thành tựu. và tầm nhìn của mình, điều này sẽ làm đấy lên sự nghỉ ngờ của các giám khảo quốc tế khác.

Cho dù kết quả có ra sao thì cũng buộc Quyền Giản Li phải đưa ra quyết định.

Mọi chuyện cực kỳ khó khăn khiến anh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Cho nên anh ta mới tức giận như vậy, thậm. chí còn bất chấp tất cả để sỉ nhục, hành hạ cô đúng không?

Cô đau lòng, nở nụ cười khổ.

Tất cả những chuyện này là lỗi của cô, không đổ lên đầu người khác được.

Nhưng thủ đoạn trừng phạt của anh cũng quá thấp kém và tàn ác.

Thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của cô, Nhạc Dũng không đành lòng, thở dài nặng nề, nhắc nhở cô: “Dù sao đi nữa thì chuyện lần này cũng đã qua, nếu lúc đó cô chọn con đường khác thì mọi. chuyện sẽ không thể kết thúc để dàng như vậy được, sau này nhớ phải cẩn thận hơn trước mặt. ngài Li, tuyệt đối không được nhắc tới Tuyết... Cô Bạch...”

Cô cúi đầu xuống, trong lòng trống rỗng.

“Lần trước anh ấy gặp tai nạn xe, người phụ nữ ngồi trong xe là cô Bạch đúng không?”

Câu hỏi này khiến Nhạc Dũng im lặng.

Một lúc sau mới khẽ gật đầu, sau đó mới thở đài một tiếng.

Haha, thì ra là thế.

Người phụ nữ tên Bạch Nhược Tuyết mà cô hỏi thế nào anh cũng không hé răng...

Hóa ra, thật sự tồn tại.

Đột nhiên, cô nhớ tới ngày đó cô thấy có một sợi dây chuyền kim cương trong ngăn kéo ở văn phòng, mặt sau có khắc một chữ Tuyết tinh xảo...

Đang hoảng hốt, dường như cô nhớ lại những. gì mà Sở Tầm Phong đã nói trong quán bar ngày. hôm đó.

Mông lung, nhưng lại rất thật.

“Cậu ta có vợ, cô vẫn nên nhân lúc còn sớm. mà theo tôi...”

“Dù sao cô trong mắt cậu ta cũng chỉ là công, cụ dùng để từ chối An Giai Thiến mà thôi, cô còn coi là thật ư?”

“Cậu hai Li, loại phụ nữ thế này cậu muốn bao. nhiêu cũng được, cậu cần gì phải nghiêm túc đến vậy? Có thời gian thì chỉ bằng đi gặp Tuyết Nhi đi! Từ sau khi xảy ra tai nạn xe, cậu cũng phớt lờ cô ấy, cậu có biết cô ấy buồn thế nào hay không?”

“Rốt cuộc người phụ nữ này có gì mà cậu hứng thú đến vậy? Không thèm để ý đến cả Tuyết Nhi...”

“Có gì mà tôi không hiểu! Nhiều năm như. vậy, tất cả mọi người đều thấy chuyện của cậu và Tuyết Nhi! Người không hiểu chính là cậu! là người phụ tấm chân tình của Tuyết Nhi

“Tôi không tin cậu sẽ nhẫn tâm với Tuyết Nhi như vậy!”

cậu

Từng tiếng, như sấm vang bên tai.

Quanh quẩn không ngừng.

Cô còn tưởng rằng ngày đó mình uống say.

Nhưng không ngờ cô lại nhớ tất cả những lời này, không thiếu một chút nào!

Khó trách Sở Tầm Phong lại nói cô chỉ là công cụ sử dụng để từ chối An Giai Thiến mà thôi.

Bởi vì căn bản Quyển Giản Li không muốn để người phụ nữ tên Bạch Nhược Tuyết kia lọt vào mắt An Giai Thiến!

Bởi vì anh biết, với tính tình của An Giai Tuyế thì cô ta nhất định sẽ gây phiền phức cho Bạch Nhược Tuyết!

Cho nên, hôm đó tới bệnh viện mới dẫn cô theo?

Vậy nên cô bị lợi dụng một cách ngu ngốc mà còn không biết gì?

Ký ức lại trở về đêm hôm đó, anh thì thầm bên tai cô: “Mặc Nhi, đừng yêu tôi, đừng động lòng. với tôi.”

Bởi vì, ở trong mắt anh ta cô chỉ là một công, cụ để lợi dụng mà thôi!

Một quân cờ không có sinh mệnh Tim như bị lăng trì. Từng đao bổ xuống, thương tích đầy mình. Vỡnát. Gió thổi qua, làm cho từng tế bào, từng dây. thần kinh của cô đau nhức đến run rẩy.

Sự thật bày ra trước mắt bao giờ cũng tr.ần trụi, cũng tàn nhẫn.

Cô ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn về phía cửa sổ kia.

Nơi đó đã không còn bóng dáng cao gầy ấy nữa.

Quên đi, tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.

Là cô không biết thân biết phận cho nên vô cớ xông vào.

Vốn dĩ cũng chỉ cần cô để diễn một vở kịch mà thôi, nhưng dần đần cô lại lại tự mình đa tình, không thoát ra nổi...

Gió đêm thổi qua, tiếng máu chảy lại rõ ràng đến vậy...

“Thư ký Lâm, sắc mặt của cô không tốt lắm, có phải bị thương ở đâu không? Nếu không thì tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, dù sao cô cũng nhảy từ lầu 4...”

Cô lắc đầu, cảm thấy bất lực.

Nhạc Dũng khẽ cau mày, biểu cảm này của thư ký Lâm có vẻ hơi hụt hẳng.

“Vậy tôi đưa cô về nhà trước..."

“Không cần...”

Cô mở miệng, cắt ngang lời nói của anh ta, muốn cười nhưng không gượng cười nổi: “Cảm ơn anh, anh Nhạc.”

Dứt lời, cô quấn chặt áo khoác trên người, lảo đảo rời đi.

"Tim như bị dao cắt.

Nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của cô, suy. yếu giống như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay đi mất.

Nhạc Dũng tự lẩm bẩm: “Thư ký Lâm, cô cũng đừng trách ngài Lï quá nhẫn tâm...”

Ban đầu anh ta nghĩ cô khác biệt.

Là người phụ nữ duy nhất có thể đến gần ngài Li, để ngài Li lộ ra bản chất thật.

Nhưng không ngờ địa vị của cô lại không thể so sánh với địa vị của cô Bạch trong lòng ngài Li.

Ai, thật đáng buổn..

Hoa trong gương, trăng trong nước, công đã tràng*...

*Sự tích đã tràng xe cát biển đông: công sức coi như là bỏ đi.

Đêm, lạnh như nước.

Vương Vân ngồi ở trong phòng khách, liên tục nhìn đồng hồ trên tường, càng thêm lo lắng.

Giờ tan tầm con gái bà đã nói sẽ về ăn tối với Nguyệt Nhỉ.

Nhưng chờ đến bây giờ cũng không thấy bóng người đâu.

Gọi điện thoại cũng không nhận, làm cho lòng bà không thể nào bình tĩnh được.

Lâm Mặc Ca cũng không biết mình về nhà bằng cách nào.

Giống như một cái xác không hồn, đau lòng đến mức mất đi ý thức. Tại sao khi biết sao thế ộ người phụ nữ khác thì cô lại đau lòng đến vậy?

Hay là, cô thật sự yêu Quyển Giản Li?

Có lẽ vậy.

Cô không biết.

Vì chưa từng yêu ai nên cô cũng không hiểu được cảm giác yêu một người là thế nào.

Khi cô xuất hiện ở trong nhà, làm cho Vương, Vân sợ đến mức ngây người.

Khoác một chiếc áo khoác của đàn ông, tóc tai tán loạn trên vai, trên đùi còn có từng mảng đỏ sưng tấy, bầm tím.

Dù ai nhìn thì cũng sẽ cho là đã xảy ra chuyện khủng khiếp.

“Mặc ca, tại sao lại như vậy? Đã xảy ra chuyện gì”

Vương Vân kéo tay con gái, trong mắt đầy vẻ lo lắng và căng thẳng.

“Mẹ, con không sao? Nguyệt Nhi không sao chứ?”

Lâm Mặc Ca gượng cười, thân thể này của cô

không chết được. Nhưng cô rất lo lắng cho Nguyệt Nhi. Một đứa trẻ như con gái cô mà gặp phải chuyện đáng sợ, thì e rằng sẽ để lại ký ức tồi tệ

Thấy nữ nhi không nói, Vương Vân cũng. không hỏi, nhìn thoáng qua căn phòng: “Yên tâm đi, Nguyệt Nhi không sao cả, vẫn ngoan như mọi hôm, hôm nay con bé còn ăn thêm một bát cơm nữa. Mẹ đã đỗ con bé ngủ rồi.”

"Vậy thì tốt rồi. Mẹ, cũng đã khuya nên mẹ cũng đi ngủ đi, con đi tắm đi"

Dứt lời, cô đi về phía phòng tắm.

“Mặc Ca...”

Vương Vân chần chừ một chút, sau đó nói: * Chuyện hôm nay cũng đừng trách bố con, ông ấy thật sự không còn lựa chọn nào khác mới như vậy, con cũng biết bố con hơi nóng nảy nhưng không có gì ý xấu, nhất định ông ấy cũng không muốn làm tổn thương Nguyệt Nhi...”

“Mẹ, chuyện của người kia, từ nay con không muốn nghe thấy nữa.”

Lâm Mặc Ca cắt ngang lời Vương Vân, sau đó không nói gì đi vào phòng tắm.

Nhìn bóng lưng con gái, Vương Vân yên lặng. thở đài, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.

Dòng nước ấm áp chảy trên người, Lâm Mặc Ca dùng kỳ cọ người mình, như thể muốn rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay.

Nhìn gương mặt tái nhợt không còn sức sống. trong gương, cuối cùng nước mắt cũng trào ra.

Cô lập tức khóc không ra tiếng.

Những ấm ức phải chịu đựng bùng nổ hết vào giờ khắc này, cô khóc lớn.

Từ cú nhảy ban nãy cho tới bây giờ, cô vẫn chưa hết bàng hoàng.

Nếu không có lớp đệm bơm hơi đó thì cô sẽ chết thật nhỉ?

Sao cô lại hèn nhát như vậy chứ?

Sao lại nghe lời người đàn ông đó nhảy từ một nơi cao như vậy?

Cô không biết

Có lẽ cô sợ hãi trước một Quyền Giản Li đáng sợ như vậy hoặc là thà chết cũng không muốn bị những tên đàn ông già đó vấy bẩn, cho nên cô mới quyết đoán lựa chọn con đường này?

Khóc một lúc, cô chỉ cảm thấy bất lực.

Tại sao sống lại khó đến vậy?

Mệt đến vậy?

Sao sự sống chết của cô lại nằm trong tay người khác?

Cửa phòng tắm đóng chặt.

Tiếng vòi hoa sen vang lên xen lẫn tiếng khóc bị kìm nén, nỗi buồn rơi xuống đầy đất...

Trong phòng ngủ, trên chiếc giường mềm. mại.

Hai dáng người nhỏ bé nằm cạnh nhau.

Hai đôi mắt to đen như ngọc lấp lánh, sáng ngời.

“Bao giờ thì cậu mới vể? Cứ tiếp tục như vậy thì nhà họ Quyền sẽ phái người đi tìm, không. chừng còn làm cho dư luận xôn xao.”

Nguyệt Nhi bĩu môi mất mãn: “Quyền Vũ Hàn, người mà nhà họ Quyền muốn tìm là cậu? Sao tứ phải về chứ!”

Vũ Hàn bïu môi không hé miệng.

Dù biết người họ tìm là cậu nhưng cậu không muốn quay về.

cậu tuyệt đối sẽ không về... Cái nơi buồn tẻ không có tình cảm đó.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào làm cho giường, hơi lạnh.

Nguyệt Nhi vẫn không nhịn nổi mà tiếp tục nói. “Quyền Vũ Hàn, cậu định ăn vạ mãi ở đây không đi ư? Tớ nói cho cậu biết, tớ sẽ không.

nhường mẹ cho cậu đâu.”

Vũ Hàn không lên tiếng.

“Quyền Vũ Hàn, rốt cuộc cậu là bé trai hay bé gái vậy? Sao cậu lại thích áo ngủ hồng nhạt của tớ?

Nếu cậu định ăn vạ mãi ở nhà tớ thì mẹ sẽ để tóc đài cho cậu đấy.”

Dưới anh trng lạnh lẽo, Vũ Hàn không nhịn được mà rùng mình.

Vừa nghĩ tới những chiếc váy hoa đó thôi mà cậu đã thấy ớn.

Dù sao thì cậu cũng là bé trai đích thực, nhưng nếu về sau mẹ muốn cho cậu hóa trang. thành con gái thì đó đúng là một khảo nghiệm. lớn.

Nhưng dù vậy cậu vẫn muốn ở lại với mẹ.

Nguyệt Nhi lại càng không vui: “Cuối cùng hôm nay tớ cũng được ăn thịt kho tàu đo bà ngoại. làm nhưng tớ lại phải chia một nửa cho cậu, hu hu...Tớ thấy rất đau lòng, nếu cứ vậy thì tớ sẽ gầy vì đói mất!"

"Vậy nếu cậu về nhà họ Quyền thì sẽ có rất nhiều đổ ăn ngon, cậu muốn ăn gì cũng được, không ai đám nói gì.” Vũ hàn đột nhiên mở miệng, làm cho Nguyệt Nhỉ cạn lời, không thể phản bác nổi.
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 68: Người đi lạc



"Đương nhiên là bà nội sẽ chuẩn bị rất nhiều. đồ ăn cho tớ nhưng tớ vẫn thích ăn thịt kho tàu mà bà ngoại làm hơn. Này, Quyền Vũ Hàn sao cậu lại không cho tớ nói với bà ngoại? Ông ngoại thật sẽ làm tổn thương chúng ta ư?”

Hai mắt Vũ Hàn sáng ngời đưới ánh trăng. lạnh lẽo.

"Ùm, dù sao thì chuyện này chỉ có hai chúng, ta được biết, hiểu không?”

“Không thể nói cho mẹ ư?”

'Nguyệt Nhi hỏi lại, cô bé thật sự không hiểu, sao không được nói cho mẹ chứ?

Nhưng lúc làm bài thi Quyền Vũ Hàn được trăm điểm, cậu ấy thông minh như vậy thì chắc chắn những gì cậu ấy nói đều đúng.

Cho nên nghe cậu ấy thì hơn.

“Quyển Vũ Hàn, về sau lúc làm bài thi cậu đi thay tớ được không?”

“Ai bảo cậu thi được một trăm điểm chứ, nếu tớ mà nộp giấy trắng thì chắc chắn mẹ sẽ rất tức giận, hơn nữa còn tổn hại đến hình tượng của tớ, vậy nên lần sau làm bài thi thì tớ sẽ để cậu gặp mẹ

“Quyển Vũ Hàn, cậu ngủ rồi à? Sao lại không. để ý tới tớ chứ..."

Không nghe được câu trả lời, Nguyệt Nhỉ dứt khoát đưa tay nhỏ ra chọc lét cậu.

Đây là điều mà Vũ Hàn sợ nhất, cậu cuộn người lại, cười khanh khách không ngừng.

"Đừng làm loạn! Bà ngoại sẽ nghe thấy đấy.”

“Hừ, ai bảo cậu không để ý tới Nguyệt Nhi!"

Nguyệt Nhỉ rất giỏi bắt nạt người khác, cô bé không tin Quyền Vũ Hàn không sợ mình.

Vũ Hàn co người lại để tránh sự “Tấn công” của Nguyệt Nhi, bất mãn nói: “Cậu là con gái sao có thể nghịch ngợm vậy chứ.”

“Con gái thì sao, Nguyệt Nhi là con gái còn mạnh hơn cả con trai nữa”

'Vẻ mặt Nguyệt Nhỉ đầy tự hào, đôi mắt to tròn của cô bé ngập nước mắt, nghiêm túc hỏi: “Quyền

Vũ Hàn, rốt cuộc thì bao giờ cậu mới về?”

Vũ Hàn lập tức sầm mặt, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: “Cậu về đi! Không phải là cậu muốn gặp bố ư? Cậu về nhà họ Quyền thì lúc nào. cũng có thể gặp bố, cũng không cần phải lo lắng về bài thi ở nhà trẻ, càng không cần phải lo lắng lúc ăn thịt kho tàu sẽ phải chia cho tớ một nửa. Hơn nữa nhà họ Quyền có rất nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi vui, không ai cướp với cậu. Người giúp việc nhà họ Quyển cũng rất nghe lời, cậu muốn bắt nạt ai cũng được.”

Đây là quyết định mà Vũ Hàn đưa ra sau khi cân nhắc kỹ càng.

Vì tính cách Nguyệt nhỉ hoạt bát hơn nên về nhà họ Quyển cũng càng thích hợp hơn.

“Tớ không cần! Tớ muốn ở với mẹ!”

Nguyệt Nhi lập tức từ chối.

Cô bé sẽ không nhường mẹ cho Quyển Vũ Hàn đâu.

Mặc dù cô bé cũng rất nhớ bố và ông bà nội.

Nhưng nếu so sánh với mẹ thì cô bé càng thích mẹ hơn.

“Nghe lời, sáng mai cậu ngoan ngoãn trở về đi.."

“Tớ nói là không!”

Vũ Hàn còn muốn thuyết phục thêm nữa, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng sột soạt, hai đứa nhỏ. lập tức hoảng sợ...

Khi Lâm Mặc Ca ra khỏi phòng tắm thì phòng. khách đã không có ai.

Chắc mẹ đã về phòng ngủ rồi, còn để điện cho.

Cô thở dài rồi mới thật cẩn thận mở cửa phòng.

'Trong phòng tối đen như mặt, chỉ có ánh trằng chiếu vào, loáng thoáng có thể thấy hình bóng nhỏ bé trên giường.

Cô bước nhẹ, rón rén lên giường, sợ đánh thức đứa trẻ.

“Mẹ... Mẹ về rồi?”

Đứa nhỏ đã mở mắt, chui tọt vào vòng tay

Đứa bé mềm mại còn thoang thoảng mùi sữa lập tức lấp đầy trái tim cô.

Những ấm ức, nhục nhã, đau đớn tức giận cũng lập tức tan thành mây khói.

Đúng vậy, chỉ cần Nguyệt Nhi của cô không sao thì cô cũng không cần gì khác.

Mẹ xin lỗi Nguyệt Nhi, hôm nay mẹ không về ăn cơm với con được.”

Cô ôm chặt lấy đứa nhỏ trong tay, dịu dàng nói.

Đứa nhỏ trong lòng lắc đầu, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ cô, dụi khuôn mặt mềm mại vào mặt cô

giống như một chú mèo con nghịch ngợm.

“Không sao đâu mẹ...”

Cô khẽ mỉm cười, khẽ hít hương thơm trên người đứa nhỏ, cảm thấy an tâm.

“Nguyệt Nhi... Có phải hôm nay con sợ lắm đúng không? Mẹ xin lỗi, là lỗi của mẹ, mẹ không bảo vệ tốt cho con...”

Nhớ tới đoạn video ngắn kia, còn cả những gì mà Lâm Quảng Đường đã làm, cô cảm thấy lòng mình nhói lên.

“Không sao đâu mẹ... Nguyệt Nhỉ không sợ!”

Đứa nhỏ lại dụi vào lòng cô để an ủi. 'Trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, hốc mắt lại đỏ lên.

“Ừm, Nguyệt Nhỉ cảm nhất, mje tự hào về con.”

'Mẹ... Ông ngoại bảo mẹ trộm thứ gì?”

Đứa nhỏ lại mở miệng hỏi.

Vì cậu nghe thấy hết những gì ông ngoại nói. Cho nên mới hơi lo lắng.

Trộm đồ là việc làm xấu.

Nhất là lúc đó ông ngoại mất bình tĩnh đến vậy, chắc chắn việc đó rất nghiêm trọng.

Đầu ngón tay Lâm Mặc Ca run lên, cô ép mình phải bình tĩnh lại, nhẹ nhàng vỗ lưng đứa nhỏ, giọng nói dịu đàng, ấm áp.

“Không sao, không sao rồi, Nguyệt Nhi không. cần phải nghĩ nữa nhé? Mẹ ôm Nguyệt Nhi ngủ được không...”

"Ừm... Chúc mẹ ngủ ngon...”

"Ừm, Nguyệt Nhí ngủ ngon...”

Cô chậm rãi vỗ lưng đứa trẻ, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì trong lòng cô cũng không thể bình tĩnh lại được.

Nếu có thể thì dù liều cả tính mạng cô cũng sẽ không để Nguyệt nhỉ nhìn thấy những thứ xấu xí bẩn thỉu kia.

Đặc biệt là người ghê tởm như Lâm Quảng Đường.

Bây giờ ông ta đã biết đến sự tồn tại của Nguyệt Nhi, chỉ sợ về sau sẽ làm vậy lần nữa

Cô phải nghĩ ra cách mới được...

Đêm, càng lúc càng muộn.

Bốn phía dần yên tĩnh.

Trong tủ quần áo, Nguyệt Nhi tức giận bĩu môi.

Được đấy Quyền Vũ Hàn!

Vậy mà dám nhét cô bé vào tủ quần áo!

Ngày mai Nguyệt Nhi nhất định sẽ đưa cậu trẻ về nhà họ Quyển! Hừi

Trời còn chưa sáng, Lâm Mặc Ca đã bị tiếng. chuông điện thoại đánh thức.

Không muốn đánh thức con, cô ra phòng, khách nghe điện thoại.

Là ông cụ Quyền hẹn gặp cô

Cô nghĩ đây là lúc để nói rõ với ông cụ Quyền.

Có vẻ như cô không hợp ở bên cạnh người đó.

Rốt cuộc thì cú nhảy ngày hôm qua vẫn còn làm cô sợ hãi.

Khi tới nhà hàng đã hẹn, ông cụ Quyền đã chờ sẵn.

Cô bước tới xin lỗi, dù sao thì hẹn rồi mà đến trễ thì vô cùng bất lịch sự

“Xin lỗi, cháu đậy hơi muộn.”

Cô nhẹ nhàng nói.

Ông cụ Quyển nhìn cô không nói gì, ánh mắt như chim ưng không che giấu chút nào.

Cứ thế nhìn chằm chằm Lâm Mặc Ca như thể muốn nhìn thấu cô.

Làm cho cả người cô không được tự nhiên.

Dù sao thì sau nhục nhã ngày hôm qua, lần thấy ánh mắt không thèm che giấu của ngư khác, cô luôn nghĩ đến đám đàn ông bụng phệ ghê tởm kia.

Cà phê trên bàn tỏa ra hương thơm nồng giúp. cho trái tim đang hoảng loạn của cô địu lại đôi chút.

“Nghe nói ở hội nghị đấu thầu thành phố Tuyết hôm qua Lâm thị đưa ra một bản thiết kế cực kỳ hoàn mỹ làm cho giám khảo quốc tế nhất trí thông qua?” Ông cụ Quyền đột nhiên mở miệng, làm cho đầu ngón tay cô run lên vì kinh ngạc.

Hơi gật đầu, sắc mặt cô trở nên tái nhợt.

Quả nhiên không chuyện gì có thể qua được mắt ông cụ Quyền.

Xem ra ngoài gián điệp bên ngoài là cô thì ông cụ còn khó nhiều tai mắt.

“Đêm qua nghiệp chướng kia đưa cô đến trang viên xã giao?” Ông cụ thình lình hỏi một câu.

Cô ngẩn ra, cứng đờ gật gật đầu.

Hôm qua là một cơn ác mộng đối với cô.

Có lẽ, nó sẽ tra tấn cô mãi.

Cô hơi ngước mắt lên, áy náy nói: “Thật xin lỗi, Lâm thị...”

“Lâm Mặc Ca ơi Lâm Mặc Ca, quả nhiên cô không làm tôi thất vọng, có thể âm thầm làm cho nghiệp chướng kia phải ngậm bồ hòn, làm rất tốt! Ha ha ha...”

Tiếng cười sảng khoái làm tai cô run lên, trong mắt đầy sự nghỉ ngờ.

Ông cụ Quyền cười đến đỏ mặt, nếp nhắn ở khóe mắt cũng hiện rõ lên, có vẻ như ông cực kỳ tán thưởng hành động của cô.

“Tôi thật sự muốn tận mắt thấy bộ đạng tức giận của nó, quả thật là rất thỏa mãn... Ha ha... Lâm Mặc Ca, cô làm rất tốt!”

'Trước những lời khen không ngớt, Lâm Mặc Ca cảm thấy bối rối.

“Ông cụ Quyền, tôi thật sự không hiểu ý của ông"

Dù sao thì ông cụ và Quyền Giản Li cũng là bố. con.

Mà cô lại là một “Tên trộm” đã ăn cắp tư liệu của công ty, sao ông cụ lại vui mừng đến vậy sau khi Quyền Giản Li ăn phải quả đắng? Thậm chí... Còn có vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Ông cụ Quyền nhướng mày, khuôn mặt già

nua phấn chấn: “Thật ra ngay từ đầu tôi đã không đồng ý với ý tưởng đấu thầu thành phố Tuyết của nó, mặt dù đấy là ý kiến hay nhưng đáng tiếc nó đã đặt sai tâm tư. Đặc biệt là chữ Tuyết kia, nhìn đã thấy chướng mắt!”

Dứt lời, ông nhìn Lâm Mặc Ca đầy ẩn ý: "Những năm gần đây, tôi nghĩ rất nhiều cách để xóa đi chữ Tuyết trong lòng nghiệp chướng kia nhưng tất cả đều thất bại. Không ngờ lần này lại bị cô lợi dụng chỗ trống, ha ha..."

Lại là chứ Tuyết!

Cô rùng mình, nhưng lại hiểu tâm tư của ông cụ.

Ánh mắt đột nhiên sáng ngời, giọng nói cũng bình tĩnh hơn rất nhiều: “Chẳng lẽ ông không thích cô ta?”

Tâm tư ông cụ Quyền kín đáo: “Nếu cô đã được một ít nội tình, cô phải hiểu rằng từ trước. đến giờ tôi chỉ coi Giai Thiến là con đâu của mình.

“Vậy nên, ngay từ đầu mục đích của ông khi phái tôi đến bên cạnh giám đốc Quyền là để tôi phá hỏng mối quan hệ của họ?” Lâm Mặc Ca do dự nói: “Khiến ông thất vọng rồi, tôi tự biết mình không có bản lĩnh để làm vậy. Hơn nữa... Sau chuyện ngày hôm qua thì tôi cũng chỉ là người chết trong mắt giám đốc Quyền mà thôi...”

Cô cũng không nói ngoa, nếu ngày hôm qua có một chút sơ suất nào thì cô đã chết tại chỗ.

Hơn nữa Nhạc Dũng đã nhắc nhở cô, đừng không biết tự lượng sức mình nhúng tay vào. chuyện của cô Bạch.

Nếu không thì e rằng kết cục còn thảm hơn ngày hôm qua.

Nhạc Dũng theo Quyền Giản Li nhiều năm như vậy, lời nhắc nhở thiện ý của anh ta chắc chắn sẽ không sai.

Ông cụ nhìn cô một lúc lâu rồi mới thản nhiên cười nói: “Tôi nói rồi, đừng vội coi thường bản thân như vậy, chỉ cần cô tiếp tục động tay và việc đấu thầu ở thành phố Tuyết, nói không chừng... có thu hoạch không tưởng tượng nổi đâu...”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.a_zz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 69: Ước hẹn bảy ngày, nhớ lại



Sau khi tạm biệt ông cụ, cô vội vã chạy tới công ty.

Cô vốn đang định ngả bài với ông cụ.

Nhưng chưa kịp nói đã có một nhiệm vụ khác không thể hiểu nổi.

Bảo cô chia rẽ Quyền Giản Li và Bạch Nhược Tuyết kia.

Với bản lĩnh của cô?

Haha.

Không khéo chỉ có đường chết thôi ý.

Nhưng tất cả những gì có liên quan đến việc đấu thầu thành phố Tuyết đều có thể làm anh tức giận, nếu thật sự liên lụy đến người phụ nữ kia thì chắc chắn anh sẽ giết cô.

Rốt cuộc thì anh dụng tâm như vậy là để che giấu người phụ nữ kia không phải tư ?

Đủ để chứng minh người phụ nữ kia có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng anh?

Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng vứt những suy nghĩ linh tinh này ra sau đầu.

Nếu chỗ ông cụ không để cô đi thì cô chỉ có thể đặt hy vọng lên giao ước của mình với Quyển Giản Li.

Hôm nay đã là ngày thứ năm.

Chỉ cần có thể cố gắng thêm ba ngày nữa thôi là cô có thể tự do rồi.

Tránh xa sài lang hổ báo, những quỷ kế âm hiểm.

Đinh.

Cửa thang máy mở, cô lại hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu, bước trên đôi giày cao gót ra ngoài.

Rất hiếm khi Anna không đợi ở bên ngoài để làm khó cô, việc này khiến cô hơi ngạc nhiên.

Đến cửa văn phòng, đang định mở cửa bước vào thì cô đột nhiên dừng lại sau đó giơ tay gõ cửa.

Cô không quên điều cấm kị của Quyền Giản Li.

Nhưng Quyền Giản Li lại không bảo cô vào.

Cô cũng không dám tự tiện xông vào, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa ngoan ngoãn chờ, dường như có thể nghe thấy tiếng gọi điện thoại.

“Thêm người đi tìm! Nhớ rõ không được kinh động đến truyền thông và cảnh sát!”

Cô khẽ cau mày, anh đang tìm gì?

Cúp điện thoại, sắc mặt của anh lại càng thêm lạnh nhạt, nhìn thoáng qua cửa, trầm giọng nói: " Vào đi.”

Giọng nói lạnh lùng làm cô run lên.

Có lẽ hôm qua thật sự bị anh làm cho sợ hãi nên bây giờ nghe thấy giọng của anh cô cũng hơi hoảng sợ.

'Đẩy cửa vào, cô bắt gặp ánh mắt cực kỳ lạnh lùng của anh, lui về phía sau một bước theo bản năng, muốn cách xa anh hơn nữa.

Quyển Giản Li nhướng mày, nhìn đồng hồ: " Đến muộn hai phút, đây là thái độ làm việc của cô?”

“Tôi tới được một lúc rồi... Anh... Đang nghe điện thoại, nên không để ý tôi...”

Cô nhỏ giọng giải thích, nếu vừa rồi cô tiến vào ngay thì đã đến kịp. "Ồ? Vậy nên bây giờ cô đang kiếm cớ, cô nghĩ ngờ phán đoán của tôi?"

Đôi mắt anh âm trầm, sắc mặt lạnh đi.

Bầu không khí trong văn phòng lập tức lạnh như băng làm cho tim cô run lên, ký ức ngày hôm qua lại lóe lên khiến cô mất đi tinh thần chiến đấu.

Cô vâng dạ hết sức cẩn thận: “Xin lỗi giám đốc Quyền, tôi không có ý đó...”

“Vậy thì có ý gì?”

Sắc mặt của anh vẫn lạnh như băng, giọng nói như mây trắng trôi nổi trên trời, không có trọng. lượng.

Nhưng chính giọng điệu như vậy lọt vào tai

lại giống như kể dao bên cổ, tìm gan run lên.

“Xin lỗi, tôi...Tôi đến muộn, anh cứ việc trách phạt...”

Cô hoảng loạn.

Bối rối đến mức hơi khinh thường bản thân, thằng nhãi lại không phải hổ, cũng không phải sư tử, sao cô lại sợ anh đến vậy?

Nhưng sự sợ hãi của cô không phải do người trước mặt mạnh mẽ hay đáng sợ thế nào, mà là bóng ma tâm lý, một khi hình thành thì rất khó để thay đổi

Anh hừ lạnh, giọng điệu ngả ngớn: “Trách phạt? Vậy cô muốn... Phạt thế nào?”

Rầm.

Vì quá lo lắng nên cô nuốt nước miếng.

“Phạt tôi quét đọn, đúng rồi tôi đi lau hành lang! Quỳ xuống lau...”

Dứt lời, anh còn chưa kịp đồng ý cô đã lao ra ngoài.

Năm phút sau, cô cầm miếng vải quỳ ở hành lang, lau rất cần cù chăm chỉ, thái độ nghiêm túc.

Dù trán có toát mồ hôi cô cũng bất chấp lau tiếp.

Thật ra cô thấy áy náy với việc bản thiết kế.

Lúc ấy là vì cứu Nguyệt Nhi nên dưới tình thế cấp bách cô mới liều mạng.

Nhưng cuối cùng cô cũng không bỏ mặc lương. tâm của mình được, sai là sai, việc này ảnh hưởng, rất lớn tới công ty.

Vậy nên làm những việc này mới có thể khiến cô cảm thấy tốt hơn, coi như đền bù một chút.

Quyền Giản Li đứng trong vẫn phòng, nhìn bóng đáng chăm chỉ bên ngoài qua cửa kính, khẽ cau mày.

Việc hôm qua đã xong rồi.

Cô cũng phải trả một cái giá tương ứng.

Mặc dù anh vẫn tức giận nhưng cũng sẽ không vì thế mà làm khó cô.

Về sau chỉ cần cô làm tròn bổn phận không chạm đến điểm mấu chốt của anh là được, tất nhiên là không đáng để anh so đo nữa.

Nhưng có vẻ như cô thật sự sợ hãi.

Nếu không thì một người luôn giương nanh múa vuốt như sư tử nhỏ sẽ không nơm nớp lo sợ, cẩn thận như vậy.

Xem ra người phụ nữ này cũng có nhược điểm.

Anh vẫn đang mải ngắm, Nhạc Dũng đẩy cửa vào

"Ngài Li, vẫn chưa tìm được! Phu nhân đã sợ hãi ngất đi, trong nhà cũng gà chó không yên..."

“Lại tăng thêm người đi! Tìm thật kỹ, nhất định phải tìm được trước khi trời tối!”

Sắc mặt Quyền Giản Li âm trầm đến đáng sợ, dù anh không quan tâm đứa bé kia nhưng đó cũng là con của anh.

Hơn nữa bây giờ bên ngoài loạn đến vậy, nếu có người cố ý thì...

Anh không dám nghĩ đến hậu quả.

Cho tới bây giờ, anh chưa từng công bố Vũ Hàn với bên ngoài, ngoài bên ngoại nhà họ Quyền thì không ai biết anh có một đứa con trai là Vũ Hàn.

Chỉ sợ chuyện như này đã xảy ra.

Lần trước thằng bé trốn khỏi nhà, nhưng lần này không có lý do gì để nó bỏ nhà đi...

“Vâng thưa ngài Li!”

Nhạc Dũng đang muốn rời đi, đột nhiên nhớ tới một việc, do dự một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Ngài Li, mai là tiệc sinh nhật của cô Bạch...”

“Cứ như bình thường đi.”

Anh nhẹ nhàng nói câu này, nhưng lại vô thức nhíu mày.

Nhạc Dũng nhìn ánh mắt của ông chủ, sau đó lại âm thỏi: “Vậy thì ngài Lí... Ngài có đi hay không?”

Anh ta thật sự không đoán nổi tâm tư của ngài Li nhưng bên cô Bạch lại hỏi.

'Vậy nên chỉ có thể cả gan hỏi một câu.

Anh khẽ cau mày nhìn bóng đáng đang chăm chỉ như người giúp việc ở ngoài cửa, khẽ gật đầu: « ù"

“Ngài Li, tôi đã biết, tôi đi tìm cậu chủ nhỏ trước...”

Sau khi nhận được câu trả lời chính xác thì Nhạc Dũng mới vui vẻ rời đi.

Khi đi qua hành lang còn suýt chút nữa trượt chân

Không thể không nói, thư ký Lâm lau sàn rất bóng.

Ba tiếng sau, Lâm Mặc Ca mệt sắp chết, nằm. liệt trên sofa giả làm xác chết.

Vì muốn thể hiện thật tốt mà sau khi lau hành

lang xong cô còn lau cả văn phòng, bây giờ cánh tay như sắp đứt lìa.

Đầu gối cũng vừa chạm đã đau, hình như cô quỳ lâu quá rồi.

Thật không hiểu nổi, ngày xưa những nha hoàn hay người hầu gì đó hở tí là quỳ xuống, không lẽ đầu gối làm bằng sắt?

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy thư thái là Quyền Giản Li không còn làm khó cô nữa.

Hình như có việc gì đó rất quan trọng.

Hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác..

Hơn nữa sắc mặt cũng thối muốn chết.

Khiến cô không đám làm ồn.

Chỉ sợ mình lại chọc giận vị sát thần này.

Nhưng nhìn bộ dạng vội vàng vừa rồi của 'Nhạc Dũng thì có vẻ anh ta rất vôi.

Chẳng lẽ nhà họ Quyền xảy ra chuyện rồi?

Nhưng sáng nay cô vừa mới gặp ông cụ Quyền, cũng không nghe nói gì.

Hay là... Về người phụ nữ kia?

Người có thể khiến Quyền Giản Li gây ra động, tĩnh lớn thế này chắc cũng chỉ có người phụ nữ. kia?

Cô lại hơi đau lòng, vội vàng nghĩ sang chuyện khác.

Vừa nhìn về phí Quyền Giản Li, nhưng ai ngờ lại chạm mắt với anh.

Cô sợ đến mức hãi hồn, nhanh chóng lùi về Sofa.

Sau khi cúp điện thoại, mày lại càng nhíu chặt hơn.

Đã phái rất nhiều người đi tìm, nơi nào có khả năng cao thì cũng đã tìm, nhưng lại không có chút manh mối nào cả.

Rốt cuộc thằng nhóc này chạy đi đâu?

Nhìn người phụ nữ đang cuộn tròn trên sofa như mèo lười, con ngươi anh trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài với tôi.”

Lâm Mặc Ca đang ở giả chết đột nhiên hoảng sợ.

“Hả? Đi đâu?”

Cô vừa mới làm c* li xong, được chứ, toàn thân đau nhức nên cô không muốn cử động chút nào.

Hơn nữa đi ra ngoài với người này thì cô sẽ có bóng ma tâm lý mất.

Không muốn!

Nhưnganh không quan tâm đến suy nghĩ của cô, chỉ nói một câu: “Tìm người!”

Lập tức cầm áo khoác đi ra ngoài.

Khuôn mặt vô cảm như một tác phẩm điêu khắc biết đi.

Lâm Mặc Ca bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể thành thật theo sau.

Bây giờ cô không có quyền lên tiếng trước mặt người đàn ông nào.

“Hẹn gặp lại cô giáo!”

“Hẹn gặp lại Nguyệt Nhi! Con phải ngoan ngoãn về nhà nha.”

“Vâng!”

Vũ Hàn ngoan ngoãn chào tạm biệt cô giáo, đeo cặp sách nhỏ về nhà.

Cả ngày ở bên những bạn nhỏ ngây thơ đó, mặc dù hơi buồn tẻ nhưng cậu lại cảm thấy rất hạnh phúc.

Nghĩ đến việc gặp lại mẹ sau khi về nhà, trái tim bé nhỏ lại ngập tràn hạnh phúc.

Đây là cuộc sống mà cậu muốn, khác gia cuộc sống sung túc của nhà họ Quyển.

Nếu có thể, cậu thà sống như thế này đến hết đời.

“Trở thành một người bình thường mới là ước mơ của cậu.

Đang nghĩ tới việc của mình, không ngờ có một bóng đáng nhỏ bé lao ra từ chỗ ngoặt, giương. nanh múa vuốt, lao về phía cậu.

“Quyền Vũ Hàn! Cậu là đồ lừa đảo!

Vũ Hàn mặt không đổi sắc lui về phía sau vài bước, tránh khỏi móng vuốt của sư tử nhỏ, bình. tĩnh nói: “Nguyệt Nhi. cậu là con gái nên phải chú. ý hình tượng một chút!”

Nguyệt Nhi thở phì phò lườm cậu, đôi mắt to tròn lấp lánh, trong veo.

Bàn tay nhỏ đầy thịt nhéo eo cậu, nhìn cậu như một người đàn bà đanh đá sắp sửa chửi bới.

“Hừ, sao cậu lại nói chuyện giống Tiểu Mình thế? Cậu đài đòng quá! Quyền Vũ Hàn, dựa vào

đâu mà hôm qua cậu nhét tớ vào tủ quần áo, rõ ràng người ta muốn ôm mẹ ngủ. Còn nữa...

Sáng nay cậu còn thừa địp tôi ngủ mà trộm. đến nhà trẻ, cậu là đồ lừa đảo lớn!”

Vũ Hàn đen mặt, quả nhiên không thể nói lý với phụ nữ.

“Thứ nhất, tớ không phải kẻ lừa đảo. Thứ hai, tớ không nói chuyện đài đòng, con gái nên dịu đàng như mẹ mới đúng, nếu không thì lớn lên không lấy chồng được đâu.”

“Hừ, tớ không thèm lấy chồng đâu, tớ muốn ở cùng mẹ!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.zz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back