Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

[BOT] Mê Truyện Dịch
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 50: C50: Chương 50



Đợi đến khi màn đêm cô đơn về, lại nhẹ nhàng. lấy ra, chắp vá, liế./m láp, vỗ về.

Cảm nhận sự đau đớn đến tận linh hồn lần. nữa, nhưng từ đầu đến cuối cũng không cách nào hoàn toàn lành được...

Mà hai trái tìm đều cùng mang vết thương sâu. sắc đó, trong đêm nay đã bao dung nhau, đồng cam cộng khổ.

Trong giấc mơ yên tĩnh và đau đớn, hô hấp. của Lâm Mặc Ca dần dần ổn định, đến nhịp tim cũng từ từ yếu đi.

Quyền Giản Li biết cô đã ngủ rồi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô: Đừng yêu anh... Mặc Nhi... Đừng động lòng với anh...”

Ẩm!

Giống như lời nói mê sảng trong mơ, bỗng. chốc xua tan hết sự buồn ngủ của cô.

Cũng đánh một cái thật mạnh lên trái tim cô.

Đột nhiên máu chảy đầm đìa.

Anh nói, đừng yêu anh.

Anh nói, đừng động lòng với anh.

Anh gọi cô là Mặc Nhi.

Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy?

Lợi dụng sau khi cô được sưởi ấm rồi, hung hăng ném cô vào đáy biển lạnh như băng, mãi mãi cũng không thấy ánh mặt trời nữa.

Hô hấp của Quyền Giản Li dần đều đặn.

Còn Lâm Mặc Ca thì vẫn luôn mở mắt, đợi trời dần sáng.

Rõ ràng cô đã sớm biết rõ sự v**t v* an ủi giữa cô và anh chỉ là phù du, thậm chí còn không bền lâu bằng những đóa pháo hoa rực rỡ kia.

Nhưng tại sao khi nghe thấy anh chính miệng nói ra những lời tuyệt tình đó, tìm của cô vẫn đau đến muốn chết đi?

Cô thật ngốc, có phải không?

Giống như con thiêu thân vậy, dù biết rõ tỉa sáng chói mắt đó sẽ khiến cô muôn đời muôn kiếp không trở lại được, nhưng vẫn không e ngại mà...

Khi tia nắng sớm mai phá vỡ bóng tối, rọi vào trong phòng, mang theo một tràn tiếng chuông. gấp rút.

Quyền Giản Li cẩn thận lật người xuống giường, đi nghe điện thoại.

Sau đó giống như sợ làm cô tỉnh giấc, anh nhẹ tay nhẹ chân trở về.

Lâm Mặc Ca nhắm chặt mắt, cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo của anh đặt nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên trán cô, chỉ chạm vào rồi rời ra.

Nhanh đến giống như giấc mơ chưa hoàn thành tối hôm qua. ngôn tình sủng

Sau đó lại là một tràn tiếng sột soạt khẽ vang. lên, sau đó thì truyền đến tiếng mở cửa rồi đóng cửa.

Một lúc lâu sau, tất cả trở về sự yên tĩnh lần nữa.

Yên tĩnh đến không còn một tiếng động.

Lúc này cô mới yên lặng ngồi dậy, nhìn vị trí trống không bên cạnh, tim chưa từng trống rồng. như bây giờ.

Giống như đến trái tim ban đầu của mình cũng mất đi.

Lâm Mặc Ca nở nụ cười khổ sở, giấc mơ... đã tỉnh rồi.

Điện thoại vang lên tiếng ong ong, kéo mạch suy nghĩ của cô về, nhìn cái tên phía trên, khóe. môi khẽ cong lên: “Mẹ, có chuyện gì vậy.

Một tiếng đồng hồ sau.

Nhà tổ nhà họ Quyền.

Mấy ngày nay nhà tổ nhà họ Quyển đều bị mây đen bao phủ.

Trên mặt của ông cụ Quyền, Quyền Bá Thiên tỏ vẻ trang nghiêm.

Lúc này ông đang đứng trong phòng sách luyện chữ, nét chữ rồng bay phượng múa mang theo chút hơi thở tàn ác thoang thoảng.

Người ta thường nói nét chữ nết người, nhưng. cũng có thể phản ánh tâm trạng của ông lúc này.

Quyền Giản Li ngồi trên xe lần được Nhạc Dũng đẩy vào.

Trên mặt anh vẫn là sự lạnh lẽo bình tĩnh như thường ngày.

Giống như chài trai yếu ớt như một đứa nhỏ tối qua là một người khác.

“Hừ, cuối cùng cũng chịu về rồi sao? Bị tai nạn xe có hai ngày đã vội xuất viện, quấn quýt bên cạnh người đẹp, thật là giỏi! Cũng không sợ mất luôn cái mạng nhỏ của mình!”

Lời của ông cụ Quyển khắc nghiệt, nhưng lại là lẽ đ* nhiên.

Sau khi Quyền Giản Li xảy ra tai nạn, không ai trong nhà là không lo lắng.

Thế mà anh lại trực tiếp xuất viện, không báo. bình an cho gia đình, mà ngược lại còn trốn đi.

Việc này khiến ông cụ Quyền vô cùng tức giận, thậm chí còn huyết áp tăng cao một lần, suýt nữa đã ngất đi.

Còn Quyển Giản Li cũng là sau khi nhận điện thoại của Ngô Ngọc Khiết xong mới trở về.

“Yên tâm, trước khi ông chết, tôi sẽ sống khoẻ mạnh, bởi vì còn phải đợi đến ngày mai táng cho ông nữa.”

Giọng điệu khắc nghiệt này mang theo sự lạnh lẽo tận xương tuỷ.

Bộp! Ông cụ Quyền ném mạnh cây bút lên bàn, vết. mực bắn tung toé.

Văng lên giấy Tuyên Thành trắng tỉnh, giống, như từng đoá hoa anh đào màu đen đang nở rộ.

“Nghiệp chướng! Mày muốn tức chết tao phải không? Kêu mày về nhà báo bình an khó khăn như vậy sao? Cứ muốn chống đối tao khắp nơi!

Ông cụ Quyền nổi trận lôi đình, mặt đỏ đến tận mang tai.

Nhưng Quyền Giản Li lại không hề sợ đáng vẻ do người của ông.

Từ nhỏ anh đã nhìn thấy nhiều lần rồi

Trên mặt anh vẫn không gợn sóng, bình tĩnh như cũ, khiến người khác không đám tin.

“Là đo ông làm khó tôi trước thôi, đừng bắt người khác làm những thứ mà mình không muốn họ làm với mình, nếu như ông thật sự muốn đền ơn nhà họ An, ông có thể tự mình cười người phụ nữ đó, cần gì phải đẩy lên người tôi?”

Đương nhiên anh đang nói về chuyện của An Giai Thiến. “Nghiệp chướng! Coi mày nói chuyện kìa!

Ông cụ tức đến bốc khói, không ngờ thẳng bất hiếu này lại nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo như thế.

Thế mà lúc anh nói chuyện lại bình tĩnh đến không giống người thường.

Đáy lòng ông đột nhiên dâng lên sự rét lạnh.

Rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ mà thẳng con thứ: hai này của ông đã luyện thành đáng vẻ không để lộ vui buồn như thế?

Gương mặt liệt như toà núi băng, giống như đang đeo mặt nạ vậy, che đậy hết tất cả thế giới trong nội tâm anh?

Sâu đến mức đến ông cũng không nhìn ra được?

Ông cụ Quyển hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế, tức giận nói: “Hôm nay mày về nhà là muốn cãi nhau với tao sao?”

Ánh mắt Quyền Giản Li sâu thẳm giống như có thể nhìn thấu mọi vật, từ từ quét qua gương. của ông cụ, môi mỏng khẽ mở.
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 51: C51: Chương 51



Ông cụ Quyển đột nhiên ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của anh.

Hai ánh mắt chạm nhau, một bên lạnh đến tận xương tuỷ, một bên phẫn nộ mà nóng rát.

Nhưng lại không ai có thể đánh bại đối phương.

“Hừ, mày chắc chắn mày sẽ thắng vậy sao?”

Ông cụ hừ lạnh một tiếng, nếp nhắn trên mặt hơi run rẩy, trong đôi mắt như chim ưng loé lên tỉa sáng: “Người phụ nữ đó là do tao lựa chọn kỹ càng, cô ta sẽ không khiến tao thất vọng.”

“từ trước đến giờ phụ nữ là sinh vật không đáng tin nhất, xem cô ấy thành vốn đặt cược là sai lầm của ông.”

Giọng của Quyền Giản Li vẫn bình thản như

“Lúc trước ông hao tốn hết công sức để sắp. xếp cô ấy làm thư ký bên cạnh tôi, chẳng qua là muốn gài một tai mắt, giám sát từng hành động.

của tôi, ông cần gì phải bố trí một canh bạc như vậy chứ? Nếu như trong bảy ngày, cô ấy thật sự chủ động bò lên giường tôi, ông thật sự nỡ chuyển cổ phần trong tay anh ta cho tôi sao? Ông không sợ anh ta sẽ sẽ có khoảng cách với ông sao?”

Nói đến chuyện này, trong mắt ông Quyền thoáng lướt qua một tia mệt mỏi.

Một người lập mưu tính kế như ông lại cảm thấy hơi khó khăn khi phải đối mặt với đứa con trai cũng thông minh y như mình.

Nhưng vì để đạt được mục đích của bản thân, anh cần gì phải đi đến bước này chứ.

“Ván cược này là đo mày ép tao. Nếu không, phải mày che giấu tao chuyện công ty, chuyện gì cũng báo cáo cho tao, đương nhiên tao không cần phải chịu nhiều đau khổ, kéo cả người vô tội vào.”

Ông cụ Quyền khẽ thở dài.

Từ sau khi Quyền Giản Li tiếp nhận công ty đã đưa ra một loạt cải cách, sa thải hết tất cả cấp. dưới cũ của ông, không chừa một người.

Tất cả đều đổi thành tốp người mới.

Mà những người mới này đương nhiên là tận tâm cống hiến sức lực cho Quyền Giản Li.

Vì vậy ông cụ Quyền đã mất đi vị thế trong. công ty.

Điều này khiến người hay bày mưu tính kế như ông cảm thấy hơi lo lắng.

Vì vậy ông mới nghĩ ra cách gài một tai mắt vào trong công tự.

“Nếu đã biết cô ấy là người vô tội, tại sao ông lại chọn cô ấy?”

Quyển Giản Li hỏi ngược lại.

Dù sao trước kia anh và Lâm Mặc Ca không hề có liên quan gì.

Mà cô có thể lọt vào mắt ông cụ cũng thật hơi không thể tưởng tượng nổi.

Đầu mày ông cụ Quyền nhướng lên, lộ ra nụ cười mưu tính.

“Đương nhiên là bởi vì bệnh sạch sẽ của mày. Nếu đã là người phụ nữ mày đuổi xuống giường, thì sẽ không thể nào lại lọt vào mắt mày nữa, cũng không có khả năng phản bội tao. Vì vậy để cô ta làm con cờ này là sự lựa chọn tốt nhất.”

Trong lòng Quyền Giản Li hơi run lên, quả nhiên là vậy.

“Xem ra tai mắt ông sắp xếp bên cạnh tôi không ít nhỉ, đến chuyện này cũng đã biết từ lâu.”

Chỉ có vài chữ nhưng lại hơi chói tai.

Ông cụ nở nụ cười rạng rỡ, chuyện giám sát con trai mình, nói ra đúng là có hơi không vẻ vang.

Nhưng ông cũng vì không còn cách nào khác.

“Có lẽ lần này phải để ông thất vọng rồi, tôi khá có hứng thú với người phụ nữ đó, ván cờ này, tôi thắng chắc rồi.”

Không biết tại sao lúc nghĩ đến Lâm Mặc Ca, trái tim của anh đường như trở nên mềm mại.

Chỉ là cảm xúc này bị anh che giấu cực kỳ tốt.

Nửa phút cũng không lộ ra ngoài.

Dù sao trước giờ Quyền Giản Li luôn giỏi che giấu.

Nhưng trên mặt ông cụ Quyền lại khó có khi không lộ ra vẻ thất vọng.

Ngược lại, ông có lòng tin nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay.

Vì vậy, ông bật cười ha ha: “Mày thắng nhưng cũng chưa chắc đã thắng. Nếu mày có hứng thú với cô ta, đối với tao cũng có thể xem là một tin càng tốt hơn.”

Đầu mày Quyển Giản Li nhíu lại, không hiểu lời này của ông cụ là có ý gì.

Ông cụ cười hả hê, đến nếp nhăn ở khoé mắt cũng trở nên rạng rỡ hẳn: “Một khi mày động, lòng với thư ký Lâm, vậy đương nhiên mày sẽ có lỗi với người phụ nữ ở bên ngoài kia của mày, và hiển nhiên cô ta sẽ bị mày vứt bỏ. Ha ha, như vậy thì mày vẫn xem như thua. Vì vậy ván cược này.

không đến phút giây cuối cùng, vẫn chưa biết ai thắng ai thua...”

“Trong lòng anh lộp bộp một tiếng.

Quyền Giản Li lạnh lùng như núi băng, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra chút sơ hở.

Thì ra ông lão hồ ly này lại tính kế đến mức này!

Vì vậy ngay từ ban đầu, ông lão hồ ly này đã đặt ra một cái bẫy tài tình, đợi anh chui vào?

Cho dù ván cược này ai là người thắng thua, cuối cùng người thắng đều là ông cụ!Nếu như Quyền Giản Li thua ván cược này, ông cụ đương nhiên không tổn thất gì cả, mà còn. thành công thu phục được anh.
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 52: C52: Quan hệ không bình thường



Nhưng đồng thời cũng loại bỏ được người phụ nữ màanh giấu dưới đáy lòng.

Dù sao người phụ nữ đó luôn là nỗi lo lắng của ông cụ.

Loại trừ được nỗi lo lắng của mình, đương. nhiên ông cụ đã thắng.

Ha ha, đúng là một ông lão đa mưu túc trí!

Quả nhiên là ông lão hồ ly!

Quyển Giản Li cố gắng che giấu sự phẫn nộ trong lòng mình, trên mặt khôi phục lại bình tĩnh.

"Không sao cả, giống như những gì ông vừa nói, chưa đến giây phút cuối cùng thì chưa biết ai thắng ai thua. Tôi rất muốn nhìn xem cuối cùng người có thể cười là ai.”

Giọng điệu của anh còn lạnh hơn trước đó.

Trái tim không gợn sóng cũng trở nên hơi rối loạn.
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 53: C53: Bố con gặp nhau



Quyền Giản Li di chuyển xe lăn, từ từ rời đi.

Nhưng lúc anh mở cửa ra, phía sau truyền đến giọng nói của ông cụ, nghe còn già nua hơn lúc nãy, đường như mang theo sự mệt mỏi.

“Mày không lấy cổ phần trong tay thằng cả không được sao?”

Bàn tay mở cửa hơi ngừng lại, nhưng không hể có chút do dự: “Phải, không lấy không được.”

Ông cụ Quyền thở dài một hơi nặng nề, trong. mắt tràn đầy thê lương.

Có lẽ ông đã già thật rồi.

Nếu không thì sao lại cảm thấy mệt mỏi như vậy?

“Cả nhà thằng cả đã đi ra nước ngoài theo ý của mày rồi, nhiều năm như vậy cũng chưa từng nhúng tay vào chuyện của công ty. Chẳng lẽ mày cứ muốn đuổi cùng giết tận mới được sao? Hơn nữa nó cũng là anh cả của mày mài”

Hay cho một câu anh cả!

Nhưng không biết một tiếng anh cả này lại là nỗi đau sâu nhất trong lòng Quyền Giản Li.

Đôi mắt phượng đột nhiên tối đi, giọng điệu càng lạnh nhạt hơn.

“Tôi chỉ làm theo vụ đặt cược. Huống chỉ trước giờ tôi chưa từng thừa nhận anh ta là anh cả của tôi.”

Quyền Giản Li xoay tay nắm cửa, hừ lạnh một tiếng: “Trước mặt lợi ích, tình thân nhẹ như rác, đây không phải là do ông dạy tôi sao?”

Nói xong, anh không ở lại thêm nữa mà đi thẳng ra ngoài.

Ông cụ Quyền ngã ngồi xuống ghế, gương mặt đầy nếp nhăn mau chóng trở nên già nua.

Giống như trong phút chốc đã già đi mười tuổi

Quả nhiên anh vẫn cảm giận ông...

Lúc này, ở bên ngoài khu thành cổ, một bóng, người đi từ xa đến gần, chạy đến gương mặt nhỏ đỏ bừng, không ngừng thở đốc.

Giày cao gót đế mảnh đạp trên đường, phát ra tiếng động rõ ràng lại gấp rút.

Sau khi Lâm Mặc Ca nhận được điện thoại của mẹ là Vương Vân thì vội vàng gọi xe qua đây.

Nhưng bởi vì con đường gần khu chung cư đang thi công, nên cô không thể không xuống xe rồi chạy từ đó về đây.

Cô đứng dưới lầu, thở đốc từng hơi.

Quả nhiên là già rồi, cơ thể không bằng trước đây.

Mới chạy có mấy bước mà đã mệt đứt cả hơi.

Lâm Mặc Ca đưa tay lau mồ hôi trên trán, bình ổn lại tâm trạng, rồi mới đi lên lầu.

Lúc nảy khi ở ngoài khu chung cư, cô nhìn thấy chiếc BMW màu đen quen thuộc kia, trong lòng hơi phức tạp.

Nhưng những gì nên đối mặt thì cuối cùng. vẫn phải đối mặt.

Hơn nữa cô cũng phải vì mẹ mình.

Cửa nhà không đóng chặt, mở ra một khe hở.

Giọng nói từ bên trong truyền ra khiến tim Lâm Mặc Ca siết chặt.

“Quảng Đường à, ông khoan gấp, một lát nữa Mặc Ca sẽ về ngay. Trong điện thoại tôi đã nói là ông sẽ qua đây, chắc chắn nó sẽ lập tức bỏ lại công việc mà chạy đến đây. Con bé đó vẫn luôn rất cẩn thận.”

“Hừ, đã nửa tiếng đồng hồ rồi!”

Lâm Quảng Đường hừ lạnh một tiếng, nhưng lại khiến đầu ngón tay Lâm Mặc Ca run lên, cả người tiến vào trạng thái cảnh giác.

Chuyện này không thể trách cô, nhiều năm qua, mỗi lần gặp bố cô đều như vậy.

Cũng có thể xem là cơ chế nho nhỏ để tự bảo vệ mình.

“Nào, ông uống ly trà trước, đợi thêm một chút đi...”

Lúc Vương Vân đang ân cần khuyên Lâm Quảng Đường uống trà thì nhìn thấy con gái đang, đứng ngoài cửa, trên mặt bỗng chốc nở nụ cười rạng rỡ.

“Ông xem, không phải là về rồi sao. Mặc Ca, mau vào đây, bố con đến thăm chúng ta này. Ông, ấy vừa ra ngoài đã đến thăm chúng ta trước tiên, con xem, còn mang nhiều đồ đến như vậy... Bố con vẫn nhớ đến hai mẹ con chúng ta..."

Thuận theo ánh mắt của mẹ, Lâm Mặc Ca

Chắc hẳn là mấy món đồ bổ rồi.

Hơn nữa còn là mấy món quà mà ông ta nhận từ người khác trước kia.

Trong lòng Lâm Mặc Ca không ngừng cười lạnh, cũng chỉ có mẹ cô mới ngốc nghếch như vậy, xem tất cả những gì người đàn ông này tặng. thành đồ quý báu.

Cô lại nhìn quanh căn phòng, cũng may Nguyệt Nhi không có ở đây.

Tuyệt đối không thể để Lâm Quảng Đường, biết chuyện của Nguyệt Nhi.

Lâm Mặc Ca thẩm thở phào một hơi, quay. đầu, cẩn thận đón lấy đôi mắt lạnh nhạt, ngập ngừng một lúc lâu mới gọi: “Bố...”

Cảm giác đó giống như rơi vào hầm băng, trong mùa đông, từ đầu đến chân đều lạnh lẽo đến tận xương tuỷ.

Nhìn thấy người đàn ông này, cô lại nhớ đến những ký ức không vui kia.

Và cả gương mặt không biết xấu hổ của ông ta hôm ở trong nhà tù.

Nhưng nể mặt mẹ mình, cô không thể không gọi ông ta tiếng bố này.

Đúng là logic nực cười.

Lâm Quảng Đường hừ lạnh một tiếng, trong. mắt tràn đầy tính toán.

“Con bé ngốc, còn ngẩn ra đó làm gì, mau ngồi đi, một lát cả nhà chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm. Một nhà ba người chúng ta lâu lắm rồi không ngồi chung ăn bữa cơm đoàn viên, cứ xem như chúng mừng bố con...”

“Mẹ! Bên con còn có việc, bắt buộc phải trở về ngay...”

Lâm Mặc Ca kịp thời cắt ngang lời mẹ cô.

Bảo cô ngồi chung với người đàn ông này ăn bữa cơm, sợ là cô sẽ không tiêu hoá nổi mất.

Quả nhiên, sắc mặt của Lâm Quảng Đường đen đi: “Hừ, công việc gì mà bận như vậy, đến thời gian ăn bữa cơm cũng không có?”

“Xem con kìa, ăn có bữa cơm thôi mà... Nói với sếp của con một tiếng, sếp con không phải rất quan tâm đến con sao...”

Vương Vân nở nụ cười lúng túng, nói.

Lâm Mặc Ca ngẩn ra một lúc, lập tức phản bác: “Mẹ, lời này mẹ nghe ai nói thế?”

Lúc này Vương Vân mới biết mình đã lỡ lời, mau chóng ậm ờ che lấp: “Mẹ chỉ là thuận miệng, nói vậy thôi... Còn không phải là vì thấy bố con nên vui sao.”

Lúc này Lâm Quảng Đường cũng thu lại sự tức giận, trên mặt khó có khi lộ ra nụ cười không tự nhiên, trông vô cùng cứng đờ.

“Mặc Ca à, bố nghe Nhược Du nói, bây giờ con là thư ký của tổng giám đốc Quyền hả?”

Lộp bộp.

Đáy lòng Lâm Mặc Ca trầm xuống, bà chị Lâm Nhược Du này chắc chắn sẽ không bỏ qua tỉn tức bùng nổ như vậy.

Nói không chừng cô ta còn đậm mắm thêm muối rồi kể chuyện hôm đó cho Lâm Quảng Đường nghe rồi.

Nếu không thì hôm nay ông ta sẽ không cố tình chạy đến đây một chuyến.

Quả nhiên, sức người thật là đáng sợ.

Lâm Mặc Ca hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, gật đầu.

Thấy cô thừa nhận, Lâm Quảng Đường giống như rạng rỡ hẳn, trong mắt phát ra ánh sáng.

“Mặc Ca à, con biết bao nhiêu về buổi đấu thầu ở Tuyết Thành của công ty tụi con?”

Một câu nói đã ném thẳng Lâm Mặc Ca xuống vực sâu.

Quả nhiên đây mới là mục đích chính mà ông, ta đến đây.

Cô đột nhiên nhớ ra, lần trước trong phòng làm việc, cô đúng là có nhìn thấy một tờ đanh sách tham gia đấu thầu ở Tuyết Thành, mà bên trong hình như không có nhà họ Lâm.

Chỉ là lúc đó cô không để ý, bây giờ xem ra khi đồ Lâm Nhược Du xuất hiện trong phòng làm việc chắc hẳn cũng là vì liên quan đến chuyện này.

**Tôi mới vào công ty không bao lâu, không biết nhiều về chuyện này”. Cô hờ hững nói, không, muốn cho ông ta tỉa hy vọng nào.

Hàng mày Lâm Quảng Đường nhướng lên, muốn nổi giận, nhưng lại cố gắng nhịn lại.

Ông ta vẫn chưa quên, hôm nay ông ta đến. đây để “cầu xin” người khác.

Ông ta ráng nặn ra nụ cười ha ha, thân mật kéo tay Lâm Mặc Ca.

“Mặc Ca à, con cũng biết đó, từ khi bố vào tù, công ty đã trở thành cái vỏ rỗng, không còn ổn định nữa. Nói câu không đễ nghe thì là bây giờ chỉ cần gặp chút tác động là sẽ phải phá sản ngay. Chẳng lẽ con trơ mắt nhìn nhà họ Lâm phá sản? Khiến mẹ con phải theo bố chịu khổ, lưu lạc ở đầu đường xó chợ sao?”

Ha ha, trong lòng Lâm Mặc Ca cười lạnh một

Mấy năm nay cô và mẹ vẫn luôn lưu lạc đầu đường xó chợ mà.

Đã có lúc nào hưởng được chút phúc của ông, ta chứ?

Ông ta nói ra được những lời trái lòng này, sao. không sợ bị sét đánh thế?

Thấy cô hờ hững rút tay về, Lâm Quảng Đường vẫn cười xán lạn: “Bây giờ chỉ cần nổi bật trong. cuộc đấu thầu ở Tuyết Thành, lấy được dự án này, thì mới có thể khiến công ty chết đi sống lại... Nhà họ Lâm chúng ta mới có hy vọng hồi sinh...”

Nói rồi ông ta dùng mắt ra hiệu cho Vương Vân.

Vương Vân hiểu ý, mau chóng kéo tay Lâm Mặc Ca cầu xin: “Mặc Ca à, con giúp bố con ải, bây giờ ông ấy cũng vì không còn cách nào khác. Dù sao chúng ta cũng không thể nhìn tâm huyết cả đời của bố con bị huỷ hoại trong chốc lát mà, đúng không?”

Đầu mày Lâm Mặc Ca nhíu chặt, đến gương mặt tươi cười của mẹ cũng trở nên xa lạ trong mắt cô.

Tim cô âm ỉ nhói đau.

Từ nhỏ đến lớn đều như:

Bố cô luôn lạnh nhạt với cô, trước giờ chưa từng nhìn thẳng vào cô.

Hai mẹ con nhà họ Lâm lại càng sỉ nhục và dần vặt cô, cô cũng có thể vượt qua từng thứ một.

Nhưng thứ khiến lòng cô lạnh lẽo nhất là mẹ của cô.

Từ nhỏ đến lớn, bà luôn ân cần đạy bảo cô rằng không được phản kháng.

Chỉ được nghe lời phục tùng, sống cuộc sống bảo sao nghe vậy.

Bởi vì mẹ cô vô cùng yêu người đàn ông này, cam lòng vì ông ta mà trả giá tất cả.

Lâm Mặc Ca nắm chặt đấm tay, trầm giọng nói: “Tôi thật sự không biết rõ chuyện về buổi đấu thầu ở Tuyết Thành, hơn nữa ông cũng đề cao năng lực của tôi quá rồi. Tôi chỉ là một thư ký nhỏ, đến một câu cũng không thể nói trước mặt tổng. giám đốc Quyền, thực sự không giúp được cho. ông.

Lời nói lạnh nhạt, từ chối một cách đứt khoát.

Cũng thành công khiến cơn giận của Lâm Quảng Đường bốc cháy.

Bộp!

Ly trà bị đặt mạnh lên bàn, nước trà văng tung toề.

Vương Vân giật mình một cái, mau chóng trấn an: “Quảng Đường, ông đừng tức giận, cẩn thận hại tới sức khoẻ.”

Sau đó bà lại xoay người, trách móc con gái: * Mặc Ca, con cũng thật là, nếu như con có thể giúp thì giúp bố con một tay đi, đều là người một nhà, cần gì phải cố chấp như vậy.”

Đấm tay của cô ngày càng siết chặt, tim cô cũng ngày càng lạnh đi.

Giữa cô và người đàn ông này, mẹ cô luôn luôn chọn người đàn ông này.

Có lẽ là vì nể mặt mình đang cầu xin cô, hoặc là vì thân phận bây giờ của Lâm Mặc Ca đã khác trước.

Nên cuối cùng Lâm Quảng Đường vẫn đè cơn giận xuống, căm phẫn nói: “Mày đừng hòng giả vờ lừa gạt tao, Nhược Du đã nói rồi, quan hệ của. mày và tổng giám đốc Quyền không bình thường. Mày giờ trò trong nước trà của cậu ta, chọc giận cậu ta mà cũng không bị đuổi việc, đủ để chứng minh cậu ta có ý với mày. Vì vậy nếu mày ra mặt thì chuyện này chắc chắn có thể dàn xếp...

Quả nhiên, cô biết ngay chuyện ngày hôm đó sẽ bị Lâm Nhược Du nói ra với cách thức khoa trương hơn.

Mà cô càng không ngờ người đàn ông này lại lấy chuyện đó làm điều kiện để đe đo cô.

Đối diện với ánh mắt cầu xin của mẹ, cuối cùng Lâm Mặc Ca vẫn mềm lòng.

Cô nghiến rằng nghiến lợi hỏi: “Nói thẳng di, ông muốn tôi làm thế nào.”

Vừa nghe thấy tình hình có biến chuyển, Lâm Quảng Đường và Vương Vân lập tức rạng rỡ hẳn.

Lâm Quảng Đường càng gấp gáp nghiêng người qua nói: “Bố và Nhược Du tính thế này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc Quyền chắc chắn có bản vẽ liên quan đến buổi đấu thầu ở Tuyết Thành, con đi tìm thử xem, sau đó gửi cho bố. Có được nó rồi, Nhược Du sẽ có thể giành được phần thắng trong buổi đấu thầu..."

“Ông bảo tôi đi trộm bản vẽ? Đó là ăn cắp bí mật của công ty, sẽ bị kết án đó!”

Trong mắt cô bùng lên ngọn lửa giận dữ.

Hai bố con này lại đám vì lợi ích mà đi trên dây thép!
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 54: C54: Bảy ngày định tình đau lòng



Thế mà lại còn muốn đẩy cô lên phía trên cùng!

“Con cẩn thận một chút đừng để bị phát hiện là được rồi. Trong phòng làm việc nhiều người như vậy, làm sao cậu ta biết là đo con ăn trộm được? Hơn nữa với quan hệ của con và cậu ta, cho. dù có biết thật thì cũng sẽ không làm gì con đâu...

Nghe thấy sự ngả ngớn trong lời nói của Lâm Quảng Đường, trong lòng Lâm Mặc Ca đột nhiên thấy sợ hãi.

“Ông nói rõ cho tôi xem, tôi và anh ta có quan

Lâm Quảng Đường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn cô tràn đầy vẻ khinh thường: “Cứ bắt tao. phải nói huych tot ra như vậy sao? Là quan hệ gì thì trong lòng mày tự hiểu rõ”

“ông...”

“Được rồi Mặc Cal Bố con nói chuyện thẳng thắn quá thôi, con cũng đừng tức giận...”. Vương Vân cắt ngang lời cô, vỗ nhẹ lên vai cô an ủi: “Bố con là vì gấp gáp quá nên mới nói mà không suy nghĩ, con đừng trách ông ấy.”

Lâm Mặc Ca cười lạnh, đây mà gọi là nói mà không suy nghĩ sao?

Ha ha, nghe thấy lời như vậy từ trong miệng bố mình, đúng thật là nực cư:

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, ngay từ đầu, ở trong mắt người đàn ông này, cô đã là con cờ dùng để đạt được quyền lợi.

Nếu không năm năm trước, ông ta cũng sẽ không đưa cô đến l*m t*nh nhân cho người ta.

Móng tay đã sớm cắm sâu vào lòng bàn tay, thế mà Lâm Mặc Ca vẫn không hề có cảm giác.

Khớp xương dần trắng bệch, đến gương mặt của cô cũng tái nhợt đến đọa người.

Cô hít sâu một hơi, nghiến rằng nói từng câu từng chữ: “Chuyện này tôi không làm được, nếu như ý kiến này là đo Lâm Nhược Du nghĩ ra thì bảo chị ta đi mà làm. Tôi cảm thấy tổng giám đốc Quyền cũng rất có hứng thú với chị ta, nói không. chừng còn có thể nhân cơ hội này là gia tăng tình cảm của hai người họ đó.”

Một câu nói đã khiến Lâm Quảng Đường nghẹn họng không nói được gì.

Ông ta bị Lâm Mặc Ca khinh bỉ, nhưng lại ung hăng trừng Vương Vân.

Vương Vân giật mình run lên, bà sợ nhất là gương mặt nghiêm túc thế này của Lâm Quảng. Đường.

“Mặc Ca à, con giúp bố con đi, công ty có khởi sắc, hai mẹ con chúng ta cũng có thể hưởng phúc theo, không phải s...

“Mẹ! Có lúc nào mẹ hưởng được phúc từ ông, ta chứ? Dù công ty có phát triển tốt thế nào, kiếm. được bao nhiêu tiền, mẹ có được tiêu một đồng nào sao? Cuối cùng vẫn không phải là hai mẹ con nhà họ Lâm kia được lợi saol Mẹ tỉnh táo lại đi mẹ à..”

"Chuyện này...."

Vương Vân đột nhiên nghẹn họng.

Những gì con gái nói đều là sự thật.

Nhiều năm qua, bà chưa từng được hưởng thụ chút xa hoa nào.

Thậm chí đến ấm no cũng trở thành vấn đề.

Nếu như mấy năm nay không phải nhờ con gái đi kiếm tiền, hai mẹ con bà có lẽ đã chết đói ở đầu đường từ lâu rồi.

Lâm Quảng Đường cũng ngẩn ra,lập tức cười lúng túng: “Sao có thể như vậy được, lần này nếu. như con giúp được bố chuyện này, một khi công ty có khởi sắc, bố nhất định sẽ để hai mẹ con con sống thật tốt...”

Đầu mày Lâm Mặc Ca nhướng lên, hừ lạnh nói: “ổ? Vậy ông muốn đón hai mẹ con tôi vào nhà họ Lâm lần nữa sao? Để rồi chúng tôi lại bị sỉ nhục như trước kia lần nữa?”

Mặt Lâm Quảng Đường đen đến dọa người, lửa giận trong lòng gần như sắp phun ra, nhưng. ông ta lại không thể không đè xuống.

“Đương nhiên sẽ không giống như trước kia, lần này chắc chắn bố sẽ không đối xử tệ với hai người đâu...”

Dù sao bây giờ thân phận của Lâm Mặc Ca đã không giống như trước, cho dù ông ta có muốn đối xử tệ cũng không đám. ““Mặc Ca...” Vương Vân thấp giọng gọi cô, trên gương mặt già nua đầy vẻ lo lắng.

Nhưng lại vẫn mang theo chút mong mỏi.

Lâm Mặc Ca làm sao không biết nguyện vọng cả đời này của mẹ cô là bước vào nhà họ Lâm, trở thành bà Lâm quang minh chính đại chứ.

Cô lập tức hạ quyết tâm, lạnh lùng mở miệng: ““Muốn đón mẹ tôi về nhà họ Lâm thì ông phải ly hôn với người phụ nữ đó, ông có làm được không?

Vương Vân ngẩn ra, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

Lâm Quảng Đường cũng ngẩn ra, từ từ cúi thấp đầu.

Một lúc lâu sau, ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt tình và tàn nhẫn.

“Được, bố có thể ly hôn! Thậm chí có thể chính thức cưới mẹ con vào cửa! Nhưng đổi lại, con cũng phải bắt buộc giúp bố lấy được bản vết"

Ẩm.

Giống như sét đánh ngang tai, khiến Lâm Mặc Ca kinh ngạc ngẩn người tại chỗ.

Một lúc lâu cũng không phản ứng được.

Quyết định khó khăn như vậy, thế mà người đàn ông này có thể lập tức đưa ra sự lựa chọn ngay?

Vì thứ lợi ích đáng buồn cười đó mà ông ta muốn vứt bỏ người vợ và gia đình mấy mươi năm. của mình?

Ha ha, quả nhiên là buồn cười, quá buồn cười.

Trên mặt Vương Vân lại bỗng chốc rạng rỡ hẳn.

Đây là chuyện mà bà đã mong chờ cả đời, bây giờ cuối cùng cũng có thể trở thành hiện thực rồi sao?

Bà nhìn chằm chằm con gái, giống như hạnh phúc nửa đời sau của bà đều nằm trong một câu nói của con gái.

Nhìn thấy ánh mắt cầu xin cấp bách của mẹ mình, đáy lòng Lâm Mặc Ca cảm thấy thê lương.

Nói cho cùng, mẹ của cô và người phụ nữ kia của nhà họ Lâm đều là những nhân vật đáng thương.

Yêu phải một người đàn ông máu lạnh vô tình như vậy.

Không biết rằng mình đã bị ông ta xem thành. canh bạc mà tính toán.

Trong nhà tổ nhà họ Quyền, ánh mặt trời đã chiếu đến mông.

Nghe người làm nói cậu hai trở về, Nguyệt Nhỉ

lạch bạch bò xuống giường, còn chưa rửa mặt đã chạy ra.

"Trước giờ Nguyệt Nhi thích nhất là ngủ nướng, nhưng luôn ngày ngày ước ao được gặp bố.

Bây giờ cuối cùng cũng đợi được rồi, còn ngủ cái gì nữa, đi gặp quỷ hết di.

Không có cái gì quan trọng bằng việc gặp bố cả.

Cô bé mang dép lê nhỏ, lạch bạch chạy ra ngoài.

Cô bé đi nhanh xuyên qua sảnh, giống như một cơn lốc nhỏ.

Bell cũng đang say giấc giật mình tỉnh dậy, không phân biệt rõ đông tây nam bắc, cũng háo hức chạy theo sau Nguyệt Nhi.

Hai đứa này cả ngày không đánh nhau thì là đùa giỡn nhau.

Nhưng tình cảm lại vô cùng tốt, khiến người khác thật sự không hiểu nổi.

Woa, bố về rồi... Bố về rồi...”

Nguyệt Nhỉ lớn tiếng hét, vui đến mức sắp bay lên.

Cô bé đã đợi ở đây lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đợi đến ngày bố của cậu chủ nhỏ Vũ Hàn về.

Ban đầu cô bé chỉ định gặp bố của cậu chủ nhỏ Vũ Hàn một cái rồi sẽ đi ngay.

Nhưng không ngờ cái đợi này lại đợi mất một thời gian lâu như:

Lâu đến mức cô bé nhớ mẹ quá. Cũng may, thiên sứ trên trời nhất định đã nghe thấy

cầu nguyện của Nguyệt Nhi, nên đúng không?

Giọng nói trẻ con vang lên trong cả tòa nhà tổ nhà họ Quyển, giống như ấn xuống một nốt nhạc dễ nghe vậy.

Quyển Giản Li đi ra từ phòng sách của ông cụ, bởi vì đoạn đối thoại vừa rồi mà sắc mặt lạnh đến dọa người.

Anh đột nhiên nghe một tràn tiếng ồn, sau đó thì thấy một bóng đáng nho nhỏ loạng choạng, chạy về phía anh.

Mái tóc ngắn ngủn nhưng lại bị làm cho loạn xạ, giống y như cái tổ chim.

Bộ đồ ngủ phiên bản giới hạn cũng bị vo đến nhàu nhĩ, mấy con SpongeBob SquarePants trên đó trông càng xấu xí hơn.

Đôi dép lê dưới chân bị kéo ra tiếng động chói tai.

Phía sau đứa nhỏ còn có một con vật đen thui phát ra tiếng gầm thấp phấn khích.

Đôi mắt xinh đẹp của Quyển Giản Li bỗng chốc tối đi.

Đứa con trai bình tĩnh nhã nhặn như anh từ lúc nào lại trở nên lôi thôi lếch thếch như vậy?

Dáng vẻ này thật sự khiến anh ngạc nhiên.

Nguyệt Nhi không thèm quan tâm anh đang, nghĩ gì, nhào qua giống như một cơn lốc nhỏ.

Bởi vì lực xông qua quá lớn, đụng vào vết thương trên chân Quyển Giản Li, khiến anh phải kêu lên một tiếng.

Thế mà đứa nhỏ vẫn không biết sống chết mà nhếch miệng, lưu loát bò lên đôi chân đang bó thạch cao của anh như một khỉ con.

Trong quá trình trẻo lên, cô bé đã vứt dép lê đi, thành công in mấy dấu chân đen sì lên phần thạch cao trắng như tuyết đó.

Khiến cho mặt ngài Li co rút.

Đây là chuyện mà ngài Li không thể chịu được nhất. Lần trước lúc ở bệnh viện, bị tên Mạc Dịch Vân cũng không biết sống chết kia in mấy dấu đen, vì vậy anh đã bảo bác sĩ rửa sạch cho mình, không ngờ hôm nay đứa nhỏ này lại đạp lên vài dấu đen!

Trong đôi mắt tối tăm đột nhiên b*n r* ánh sáng rét lạnh, lời gào thét đã đến bên miệng.

Nhưng lại bị một cơ thể nhỏ bé mềm mạimang theo mùi sữa đụng đến thất thần.

t cơ thể nhỏ bé mềm mại

Cơ thể nhỏ nhắn mềm mịn đó chui vào lòng. Quyền Giản Li, giống như một chú mèo nhỏ đính người.

“Bố bố... Cuối cùng con cũng gặp được bố rồi...

Giọng nói non nớt khiến tỉm anh run lên.

Đây còn là một Quyền Vũ Hàn bình tĩnh như phiên bản mini của anh sao?

Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt to trong veo nhìn thấy đáy đang nhấp nháy, nhìn người đàn ông cao lớn vĩ đại trước mặt, trong đôi mắt đen long lanh nước đột nhiên dâng lên một tầng. sương mù.

Một giây sau, cái miệng nhỏ mếu máo: " Oa..”

Gào khóc nức nở.

Nước mắt giống như nước lũ phá đê, bổng. chốc gột rửa gương mặt như bánh trôi.

Cô bé nhếch miệng khóc đến vô cùng đau lòng.

Cơ thể mềm mịn cũng theo đó là run lên từng cái, khiến người nhìn cũng thấy đau lòng theo.

Quyền Giản Li vốn định nổi giận, bị đột ngột của đứa nhỏ doạ cho ngẩn người.

Quyền Vũ Hàn hôm nay không bình thường.

Mặc dù đã làm bố con năm năm, nhưng anh chưa từng thấy cậu nhóc khóc một cách đau lòng như thế bao giờ.

Trước giờ cậu nhóc cũng chưa từng thất thố như hôm nay bao giờ.

Thế mà lại bổ nhào vào lòng anh, khóc đến nước mắt nước mũi đều chảy ra.

Thật là không thể tưởng tượng nổi.

“Bố... Hức... Bố, sao bây giờ bố mới về... Hức...”

Nguyệt Nhỉ khóc đến giọng cũng sắp khàn đi, gương mặt nhỏ nhịn đến đỏ bừng, khiến tim của Quyền Giản Li bỗng nhiên mềm đi.

“Được rồi, đừng khóc nữa, con là con trai mà, khóc đến ch** n**c mũi sẽ bị người khác cười đó.”

Giọng của Quyền Giản Li khó có khi dịu đàng.

Mấy người làm đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng hai bố con ôm nhau khóc, đã ngẩn người từ lâu.

Hình như không khớp với phong cách bình. thường nha.

Cứ luôn cảm thấy kỳ lạ và khác thường.

Nhưng lại không nói ra được là khác ở chỗ nào.

Dường như Bell cũng bị lây nhiễm, ngoan ngoan ngồi xổm đưới chân Quyền Giản Li, vẫy cái đuôi nhỏ của nó.

Trong cổ họng phát ra tiếng kêu ư ử.

Trong đầu của nó chắc chắn đang nghĩ, cậu chủ nhỏ Vũ Hàn, cậu mau trở về đi.

Còn không về, bố cậu sắp bị người ta cướp mất rồi.

Nhưng mà biết làm sao được khi không có ai có thể hiểu được suy nghĩ của nó.

“Hức hức... Con không muốn làm con trai...

Con muốn có bố.

Nguyệt Nhỉ vốn không phải là con trai mà, tại sao tất cả mọi người đều nói cô bé là con trai chứ?

Nhưng bây giờ cô bé không nghĩ được nhiề như vậy, bởi vì ở trong lòng bố thật là ấm áp quá đi.

Không giống như ở trong lòng mẹ, vòng ôm của bố rộng lớn và vững chãi như một ngọn núi vậy.

Bởi vì khóc quá kích động, gương mặt nhỏ bé lại cọ đi cọ lại trong ngực anh, cọ hết nước mắt nước mũi lên áo sơ mi trắng tỉnh của anh.

Khiến sắc mặt Quyền Giản Li đen đi.

Đang muốn nổi giận, anh lại thấy cô bé chui ra khỏi ngực, ngơ ngác nhìn anh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back