Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 105: Trời xui đất khiến



"Không được đâu Quyền Vũ Hàn, tốt hơn hết là nên về nhà hỏi mẹ đi thôi

Vũ Hàn cúi đầu chán nản đi theo cô bé một đoạn, cuối cùng cũng khẽ gật đầu: "Được thôi, vậy quay về hỏi mẹ. Nhưng mà, em không được nói lung tung, nhất định phải nghe lời anh hiểu chưa?"

Nguyệt Nhi gật đầu như giã tỏi, tâm trạng đã tốt đến mức sắp bay lên rồi: "Ừm từm, được thôi, Nguyệt Nhi sẽ không nói một lời nào cả."

Dù sao cũng sẽ gặp được mẹ và bà ngoại.

Nguyệt Nhi thực sự rất vui.

Nhà họ Quyền cái gì cũng hay ho, chơi với chú ba cũng rất vui vẻ.

Nhưng Nguyệt Nhi vẫn rất nhớ mẹ.

Sau khi quyết định xong, hai đứa trẻ lên chiếc xe khi nãy đi đến và đi về nhà.

Không biết có phải đã quyết định như thế hay không, mà Vũ Hàn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều...

Mặt khác, ở nhà.

Sau khi Lâm Mặc Ca trở về từ cuộc thi đã gọi cho Vũ Hàn một cú điện thoại và ngủ thiếp đi.

Cô chìm vào giấc ngủ sâu, khi vừa tỉnh dậy thì trời đã tối.

Cô nhìn thời gian, đã đến giờ con về rí

Thế là cô muốn đi nấu ăn trước.

Nhưng tủ lạnh đã trống rỗng không còn gì.

Lúc này cô mới nhớ ra đã mấy ngày rồi mình. không ra ngoài mua nguyên liệu.

Vì con không cho cô thuê bảo mẫu nên cô đã một mình làm hết việc nhà.

Khi bận rộn với công việc thường sẽ quảng hết tất cả những chuyện trong nhà ra sau đầu.

Thời gian không còn nhiều, không cho phép cô nghĩ nhiều thêm nữa.

Cô lập tức thay quần áo ra ngoài mua đồ.

Tàn dư của ánh hoàng hôn dần tan biến.

Cũng làm tan đi cái nóng bức ban ngày.

Một chiếc ô tô tư nhân có giá trị đang chạy chẩm chậm trong khu phố cổ, như thể nó đang lạc đường.

Tay Quyền Giản Li cầm vô lăng nhưng mắt lại bàn tán với nhau.

Không biết đang nói gì mà trông mặt có vẻ vô cùng phấn khích.

Dù sao cô cũng không để ý, những bà cô này ngoại trừ khiêu vũ ở quảng trường, thời gian còn Tại đều ở đưới lầu tắm nắng tán gẫu.

Trời nam đất bắc, chuyện nhà chuyện cửa là vốn cho họ bàn tán.

Khi cô đi ngang qua họ, mơ hồ nghe thấy một vài từ mấu chốt.

Dường như đang nói về gia đình tài phiệt, chiếc xe hơi nổi tiếng và những thứ tương tự vậy.

Cô khẽ mỉm cười không quan tâm.

Có vẻ như hiện tại mấy bà cô cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều, nội dung trò chuyện cũng rất bám sắt xu hướng.

Sau khi băng qua một con đường khác đến bên ngoài khu dân cư, cô nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu ở đó trông rất bắt mắt.

Cô lẩm bẩm trong lòng, chiếc xe này trông hơi quen quen.

Cô theo bản năng liếc nhìn biển số xe, trong lòng có chút căng thẳng, Quyền Giản Li?

Sao anh lại đến đây?

Chiếc xe này có một mối duyên không thể tách rời với cô, ổ không phải, là một mối duyên tổi tệ.

Vì vậy, bây giờ khi nhìn thấy nó, thần kinh của cô sẽ vô thức căng thẳng, và sau đó sẽ nảy sinh một cảm xúc gọi là ghê tởm.

Nghĩ đến những gì các bà cô vừa nói, cô lập tức hiểu ra.

Hóa ra bọn họ đang bàn tán về cái này.

Nhưng anh đang làm gì ở đây thế?

Lúc này, Quyền Giản Li ngồi trong xe đang trên bờ vực sụp đổ.

Anh hét vào. thoại: "Anh cho địa chỉ kiểu gì vậy! Tôi tìm mãi mà không ra!"

Nhạc Dũng cảm thấy có hơi tủi thân, nhưng. anh ta không dám nói rõ.

Địa chỉ được viết vô cùng rõ ràng, lẽ nào ngài Li không biết đường ư?

“Ngài Li, đường trong phố cổ hơi khó tìm, hay là... tôi đến đó?”

"Đợi anh tới đây thì trời cũng tối rồi! Bây giờ tôi không muốn gặp anh!"

Quyển Giản Li ngày càng tức giận.

Nếu để Nhạc Dũng đi qua không phải có nghĩa anh là một kẻ ngốc mù đường sao?

Nếu chuyện lại đến tai ông cụ, chẳng phải cả đời trí tuệ của ông đều bị hủy hoại sao?

Mà mặc dù anh chàng Nhạc Dũng đó thường trông thật thà và trung thực, nhưng trong lòng anh ta thực sự rất xấu.

Không chừng anh ta còn cười nhạo sau lưng anh đấy chứ.

gọi điện cho cô Lâm, kêu cô ấy ra đón anh?"

"Hừ, cần anh có ích lợi gì chứ!"

Quyển Giản Li phùng mang trợn má giận dữ rồi đứt khoát cúp điện thoại.

Cách Nhạc Dũng có thể nghĩ ra chẳng lẽ ngài Li không thể nghĩ ra sao?

Chỉ có điều anh đã gọi vài cuộc điện thoại, nhưng người phụ nữ đó đều không bắt máy.

Vừa nghĩ đến đáng vẻ hốc hác, yếu ớt của cô, trong lòng anh càng thấy bất an.

Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra rồi sao?

Sớm biết thế anh đã đến đây vào buổi trưa.

Vì cuộc họp đấu thầu, một vài cuộc họp còn được tổ chức một cách bộc phát nên mới bị trì hoãn cho đến bây giờ.

Trong lúc đang bồn chồn, anh chợt nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa kính xe.

Anh quay đầu lại nhìn, bắt gặp đôi mắt trong eo của Lâm Mặc Ca.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, mọi khó chịu, lo lắng và tức giận đều biến mất hoàn toàn.

"Sao lại không nghe điện thoại?"

"Anh đang làm gì ở đây thế?"

Hai người đồng thời hỏi.

Lâm Mặc Ca sửng sốt một chốc, sau đó mới nhớ tới vừa rồi mình vội vàng đi ra ngoài nên không hể mang theo điện thoại di động.

Cô khẽ lè lưỡi: "Tôi ra ngoài mua thức ăn nên. không mang theo điện thoại di động. Còn anh thì sao? Sao lại đến một vùng quê hẻo lánh đễ khiến người ta mắc bệnh sạch sẽ thế này? Hơn nữa còn đỗ xe ở nơi bắt mắt như vậy, không sợ khơi gợi lòng yêu thích khiến mấy bà cô kia giữ anh lại làm con rể à?"

Quyền Giản Li hung dữ trừng mắt nhìn cô, sau đó nhận ra lời nói của người phụ nữ này đầy gai góc.

"Sao nào, em không muốn gặp anh đến vậy ư"

'"Tôi đâu dám chứ, Tổng giám đốc Quyền có thể đến nơi đổ nát như vậy giúp nó sáng bừng vinh quang, cảm tạ ân đức."

Quyền Giản Lỉ nghe cô nói vậy càng tức giận, hung ác trừng mắt nhìn cô ra lệnh: "Lên xe!"

Lâm Mặc Ca giật giật khóe miệng: "Không muốn, tôi còn phải về nhà nấu cơm."

Sau đó, Quyền Giản Li mới nhận thấy cô vẫn đang xách hai chiếc túi lớn.

Bên trong được nhét tới phồng lên, hiển nhiên toàn là thức ăn.

Sắc mặt cô vẫn tái nhợt như cũ, nhưng so với lúc sáng thì thấy đã tốt hơn rất nhiều.

Trên người cô mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, chiếc quần sooc đenim che đi một nửa, để lộ đôi chân thon dài của cô.

Tóc cô được buộc đơn giản thành kiểu đuôi ngựa trông giống như một sinh viên đại học thuần khiết và trong sáng.

Không còn vẻ sắc nhọn nhe nanh múa vuốt lúc ở công ty, trông cô bây giờ khiến lòng người khác mềm mại.

Ánh mắt anh dần trở nên dịu dàng hơn.

Lâm Mặc Ca bị anh nhìn với ánh mắt như vậy thì phát hoảng, vội vàng nói: "Tôi còn có việc phải làm."

Ai ngờ, Quyền Giản Lí đột nhiên nói:" Chờ chút! Anh còn chưa ăn cơm! Vừa vặn!"

Gót chân vừa nhấc lên lại hạ xuống.

Lâm Mặc Ca sững sờ nhìn anh: "Anh... vừa nói

Có phải tên nhãi này muốn về nhà ăn tối với cô không?

Nhìn thấy người vô liêm sỉ nhưng chưa từng, thấy một người vô liêm sỉ đến mức này.

Nào có ai vô duyên vô cớ đến nhà ăn chực cơm chứ.

Hơn nữa, anh gặp Nguyệt Nhi là một chuyện.

Nếu Nguyệt Nhi nhìn thấy anh sẽ nghĩ gì?

Nguyệt Nhi chắc chắn sẽ không vui khi mẹ mang một người đàn ông xa lạ về nhà.

Bởi vì cô bé đã không gặp bố mình từ khi còn nhỏ, nên bình thường cô sẽ thận trọng hơn.

Nếu Nguyệt Nhi nhìn thấy anh, cô thực sự lo rằng Nguyệt Nhi sẽ suy nghĩ lung tung.

Vốn dĩ Quyền Giản Li đã thu hết can đảm để nói ra câu này.

Phải biết rằng, anh mắc chứng sạch sẽ rất nghiêm trọng, và anh sẽ càng không tùy tiện tìm một chỗ nào đó để ăn cơm.

Có thể nói ra câu này đã nể mặt cô lắm rồi.

Nhưng người phụ nữ chết tiệt này vẫn mang. một khuôn mặt đầy khó xử.

Có phải cô đang cố tình chọc anh tức giận không?

Lửa giận đột nhiên dâng lên, anh lạnh lùng. Sao nào, anh đến nhà em ăn tối không được

nói: hoan nghênh như vậy sao? Lâm Mặc Ca, biểu hiện từ chối của em không phải rõ quá nhỉ?"

Giọng điệu bỗng thay đổi mang theo ghen tuông nồng đậm: "Hay là... trong nhà em có giấu nhân tình hoặc ông Vương nhà hàng xóm nào đó?"

Ông Vương nhà hàng xóm.?

Lâm Mặc Ca đã rất sốc trước những lời này đến nỗi gần như bật cười thành tiếng.

Những lời như vậy cũng có thể phát ra từ miệng của Quyền Giản Li ư?

Thanh lịch và quý phái đâu rồi?

Lạnh lùng vô tâm đâu rồi?

Tại sao ngay khi vừa đến chỗ cô, tên nhãi này dường như đã đổi tính thế.

Ngay cả Quyền Giản Li cũng không nhận ra được anh đã tức giận như thế nào vào lúc này.

'Ngọn lửa sắp bùng phát trong mắt anh, cả người anh bức bối nhưng lại không thể tìm thấy chỗ bung ra.

Chỉ có thể dùng sức kéo gỡ cổ áo sơ mi mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

Lâm Mặc Ca nhìn thấy đáng vẻ hờn dỗi của anh bèn cười quyến rũ: "Anh đoán không sai, ông chú nhà hàng xóm thật sự họ Vương!"

"Lâm Mặc Ca!"

Quyển Giản Li khẽ gầm lên, chỉ ước gì có thể bắt người phụ nữ chết tiệt này lên xe để hành quyết cô ngay bây giờ!

"Nhân lúc anh còn đang nói chuyện tử tế, tốt hơn hết em nên thành thật chút đi!"

Lâm Mặc Ca thè lưỡi với anh, kiểu đe dọa này không có tác dụng gì với cô.

Cô không muốn đây dưa với anh nữa: "Không ai khăng khăng mời anh đến đây cả, nhân lúc trời còn chưa tối, anh mau về nhà đi. Tạm biệt!"

Nói xong bèn xách túi đi thẳng về phía trước.

Không thèm nhìn anh thêm nữa.

"Em đứng lại cho anh!"

“Trong lúc vội vàng, Quyền Giản Li lao ra khỏi xe.

Chỉ hai ba bước anh đã đuổi kịp.

Bóng người cao thẳng bị đèn đường kéo thật dài, chắn đường cô đi.

"Anh làm gì thế?"

Lâm Mặc Ca dừng lại bất đắc dĩ nhìn anh.

Nếu là bình thường, cô chắc chắn sẽ mắng anh mội

Nhưng hôm nay, cô thực sự không còn chút sức lực nào nữa.

Quyển Giản Li xòe hai tay ra, bộ đạng như một tên lưu manh: "Ăn cơm, không phải vừa rồi anh đã nói thế sao? Anh cũng đói rồi..."

Anh hơi bïu môi khi nói, cộng với khuôn mặt kiêu ngạo đó thật khiến người ta đở khóc đở cười.

Có thể khiến Quyển Giản Li có khuôn mặt như tảng băng trôi lộ ra vẻ mặt hiện tại thực sự cũng khó cho anh rồi.

Các bà cô đang bàn tán ở đầu ngõ đã giải tán và trở về nhà của họ.

Nhưng trên đường vẫn có rất nhiều người đi đường quäng tới đủ loại ánh mắt dò xét.

Lâm Mặc Ca bị nhìn tới không thoải mái.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Aa_z. Vào google gõ: Truyen A_zz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 106: Trời xui đất khiến



Anh chớp mắt nhìn cô: "Không saol Hôm nay anh chịu tủi thân một lần."

“Anh thật sự không cần phải tủi thân đâu... Về nhà tốt biết bao, có bao nhiêu người giúp việc hầu hạ anh, muốn ăn gì thì ăn nấy, sao phải tới chỗ tôi ăn tạm làm gì?"

Lâm Mặc Ca mất kiên nhẫn lải nhải, nhưng. anh lại đưa tay giật lấy chiếc túi trên tay cô khiến. cô giật mình.

''Quyền Giản Li, anh không sao chứ? Chuyện này..."

Vì quá kinh sợ nên thậm chí cô còn không thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh.

Quyển Giản Li luôn tự cao trịch thượng, độc đoán ức h**p người thực sự đang giúp cô xách đồ.

Trời ạ, nếu chuyện này bị người ta biết được thì chắc chắn sẽ lên đầu báo mất.

Cô có tài đức gì mà có thể nhờ tổng Quyền nổi tiếng vang đội xách đồ giúp chứ, thật kinh khủng, kinh khủng!

Nhưng anh lại làm như không có việc gì, khóe miệng hơi nhếch lên, lời nói vẫn mang theo cay nghiệt: "Anh sợ em mệt chết thì anh sẽ thiếu một người bạn giường."

Sắc mặt Lâm Mặc Ca lập tức tối sầm đi, không nói nên lời.

Trước cổng trường mẫu giáo, hai bóng dáng nhỏ bé nối đuôi nhau bước đi.

Trên miệng tranh cãi không ngừng nhưng tay vẫn nắm chặt lấy nhau.

Nguyệt Nhi bị Vũ Hàn kéo đi, vẻ mặt sống còn gì nuối tiếc.

"Quyền Vũ Hàn! Tất cả là lỗi của anh, trước đó anh nói gì mà phải xuống mấy trạm, bây giờ thì hay rồi, đi cả một quãng đường dài như vậy mệt quá đi mất, Nguyệt Nhi đi không nổi nữa.

Vũ Hàn tiếp tục đi không ngừng: "Cả ngày đi chơi phá phách với chú ba mà sao sức khỏe vẫn yếu như vậy chứ?"

"Cái đó không phải là phá phách, cái đó gọi là hẹn hò đấy nhé! Hơn nữa Nguyệt Nhỉ là nữ, mẹ nói thể lực của con gái không tốt cũng là chuyện bình thường! Hơn nữa khi em ở cùng chú ba toàn được chú ba bế nên không cần phải đi lại vất và như vậy đâu.”

Nguyệt Nhí bĩu môi phản đối.

'Vũ Hàn bất đắc đ* nhìn cô bé: "Nhưng lúc em bắt nạt Tiểu Minh, thể lực của em rất tốt cơ mà, anh có nên nói cho mẹ biết không nhỉ?"

"Sao anh đám! Quyền Vũ Hàn! Nếu anh nói với mẹ, em sẽ... em sẽ nói em là Nguyệt Nhi!"'

Được thôi, đây chính là điểm yếu của Vũ Hàn.

Nguyệt Nhỉ nhìn thấy dáng vẻ chán nản của cậu thì lập tức cảm thấy đắc ý dạt đào, không biết tỉnh thần từ đâu đến mà khí phách bừng bừng đi về phía trước.

Rẽ sang một góc khác sẽ đến khu dân cư nhà mình.

Vừa nghĩ đến việc sắp gặp lại mẹ, đôi mắt to của Nguyệt Nhỉ sáng lên vì phấn khích.

Hai bàn tay nhỏ bé kéo Vũ Hàn không ngừng, thúc giục: “Quyền Vũ Hàn, anh nhanh lên cái coi, Nguyệt Nhi muốn gặp mẹ quá đi mất. Sắp đến nhà rồi, không biết hôm nay bà ngoại đã nấu món gì ngon, Nguyệt nhi đói quá đi."

"Bà ngoại không có ở nhà."

Vũ Hàn lẩm bẩm một câu.

"Tại sao chứ? Nguyệt Nhỉ rất muốn gặp bà ngoại, rất muốn ăn món thịt kho tàu bà ngoại nấu."

Nguyệt Nhi sờ sờ cái bụng đang đói cồn cào của mình, nước miếng của cô bé gần như chảy ra khi nghĩ đến món thịt kho thơm phức.

"Bà ngoại ở cùng ông ngoại, từ nay về sau chỉ còn lại hai mẹ con."

Vũ Hàn nhàn nhạt nói.

Không mang theo chút đau buồn nào mà ngược lại là hài lòng.

Cậu không ở bên bà ngoại trong thời gian dài, vì vậy cậu sẽ không có tình cảm sâu sắc như. Nguyệt Nhi.

Hơn nữa kể từ sau chuyện bị ông ngoại bắt cóc, Vũ Hàn cảm thấy bà ngoại của mình trông hơi khác thường.

Về phần khác thế nào thì cậu không thể nghĩ ra.

Vì vậy, cậu thấy hạnh phúc hơn khi chỉ có hai mẹ con ở bên nhau.

Nguyệt Nhi chớp chớp đôi mắt to vô tội nhìn cậu, cười toe toét: "Vậy thì mẹ sẽ cô đơn, Nguyệt Nhỉ trở về ở bên cạnh mẹ là được rồi. b Nguyệt Nhi không thích người bố lạnh lùng đó gì cả."

Vừa đứt lời, điện thoại di động trong túi vang, lên.

'Nguyệt Nhi lè lưỡi nhìn vào cái tên nhấp nháy trên đó.

"Chết rồi! Bị chú ba phát hiện rồi..."

'Vũ Hàn tặng cô bé một ánh mắt xin lỗi vì thương tiếc, rồi đứt khoát bịt lỗ tai lại.

Nguyệt Nhi lườm cậu rồi vui vẻ nhấc điện. thoại.

Chú ba đối tốt với cô bé tốt như thế nên sẽ không mắng người đâu!

Vừa nhấc máy lên đã ngọt ngào nói: "Chú ba!"

"Quyển Vũ Hàn cái tên nhóc con nhà cháu! Chạy đi đâu rồi hả, không ngờ cháu lại đám lẻn ra ngoài khi chú không để ý, hơn nữa còn không nói cho chú biết! Nếu để chú bắt được thì cháu chết chắc rồi! Cháu có biết bởi vì cuộc điện thoại của bà nội cháu mà suýt chút nữa dọa chú ba sợ hãi tới vấp té không, nếu để lại ám ảnh tâm lý cho phần đời còn lại của chú thì chú truy cứu trách nhiệm của cháu đấy! Cháu có biết chú đã bị chính bà nội ruột của cháu mắng mỏ nặng nề như thế nào không? Xem sau này chú xử cháu như thế nào! Cái thứ hư hỏng nhà cháu, mau nói sự thật cho chú. biết, có phải lại đi theo anh trai đẹp trai nào đó về nhà rồi không? Nhãi con khốn kiếp, có thể có liêm sỉ hơn chút được không? Cháu là con trai, sao có thể thích các anh đẹp trai chứ? Tam quan cháu bất chính như thế làm sao sau này chú ăn nói với bà nội của cháu đây."

Đây là lần đầu tiên Vũ Hàn nghe chú ba nói nhiều như vậy.

Cậu nhìn Nguyệt Nhi với ánh mắt thông cảm, có vẻ những ngày này chú ba đã bị cô bé dày vò rất nhiều.

Nguyệt Nhi để điện thoại ra xa để tránh bị tổn. thương bởi tiếng ồn phát ra từ bên trong.

Cô bé đợi đến khi không có tiếng động gì nữa mới cười hi hi hỏi: "Chú ba, không phải chú nên hỏi cháu ở đâu sao?"

Người ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên đã tức đến hồ đồ, vừa rồi nói nhiều đến mức giọng. gần như đã khàn di.

Lúc này mới nghiến răng nghiến lợi hỏi: " Hừ, tên nhãi con kia, cháu đang ở đâu?"

'"He he, chú ba yên tâm đi, một lát nữa cháu sẽ tự mình trở về."

Nguyệt Nhí nói xong bèn nhanh lẹ cúp điện thoại, Vũ Hàn ngẩn người nhìn.

Con nhóc này không sợ thiên hạ loạn à?

Lúc này, Quyển Giản Li và Lâm Mặc Ca đang chậm rãi đi về phía ngôi nhà.

Không biết bởi vì này cảnh tượng bình thường trước nay chưa từng có quá khuếch đại, hay là bởi vì người phụ nữ đi bên cạnh anh có chút khác thường.

Khóe miệng anh luôn nhếch cao, trong lòng mềm mại.

Nhưng Lâm Mặc Ca lại mang tâm sự trùng trùng, đôi mắt cụp xuống như đang suy nghĩ gì đó.

Đèn đường kéo dài bóng đáng của hai người.

Ánh sáng lờ mờ chiếu vào hai người, phủ một tầng ấm áp lên người bọn họ.

Sau một lúc lâu, Lâm Mặc Ca vẫn quyết định. nói: "À... anh có chắc muốn đến nhà tôi không? Nhà của tôi...

Cô nói được một nửa lại không biết phải tiếp tục như thế nào.

Dẫu sao cô chưa bao giờ nói với ai về Nguyệt Nhỉ.

Nếu nói chuyện xảy ra năm năm trước là một sự sỉ nhục trong cuộc đời cô.

Vậy thì Nguyệt Nhi là kho báu duy nhất mà cô muốn bảo vệ.

Thực sự có thể tiết lộ đanh tính của Nguyệt Nhỉ cho người đàn ông này sao?

Chỉ cần đi sai một bước sẽ là một thảm họa đối với cô.

Nếu người này công khai chuyện của Nguyệt Nhi thì cô sẽ mất tất cả.

Vì vậy, thật khó xử khi dẫn anh về nhà.

Quyền Giản Li nhíu mày, vẻ mặt không vui, bởi vì nhìn bộ dạng của cô thật sự không muốn đưa anh về nhà. Người phụ nữ chết tiệt này, ngài

Li đây có thể nể mặt đến nhà cô ăn cơm là vinh hạnh lớn lao cho cô.

Thế mà người phụ nữ đáng chết này lại làm ra vẻ mặt không tình nguyện như vậy!

Nhà em thế nào? Thật sự có nhân tình trốn trong đó à?"

Anh vừa nói vừa không nhịn được tăng tốc, như thể thật sự muốn xông tới nhà cô bắt quả tang.

Trông giống như một người chồng đang sống sờ sờ mà bị cắm sừng vậy.

"Anh thật nhàm chán! Nhưng mà..." Cô lén lút ngẩng đầu nhìn anh, sau đó mới nói: "Anh thật sự có con trai sao? Nó..."

Tiếng chuông đột ngột cắt ngang lời nói của Quyển Giản Li cau mày, liếc nhìn cái tên trên điện thoại, sắc mặt hơi trầm xuống.

"Dì, có chuyện gì sao?"

"Giản Li à, dì có lỗi với con. Dì lại làm con thất vọng rồi, dì không trông nom Vũ Hàn cho tốt."

Tiếng nức nở lo lắng của Ngô Ngọc Khiết phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.

Và cả tiếng ồn ào của những người giúp việc.

"Vũ Hàn? Có chuyện gì xảy ra với thằng bé sao?"

Giọng nói của Quyền Giản Li đột nhiên trở nên lạnh lùng, đôi mắt vừa rồi còn tràn đầy ôn hòa nay đã khôi phục lại sự âm u và lạnh lùng.

"Đều là lỗi của dì, lần trước sau khi con nhốt Vũ Hàn trong chuồng chó, đì đã kêu Huyền Nhi dẫn Vũ Hàn ra ngoài chơi để giải sầu. Không ngờ hai người bọn nó lại tâm đầu ý hợp như thể là một người vậy, ngày ngày đều chơi với nhau... hôm nay. „hôm nay hai người lại ra ngoài chơi, nhưng đến giờ cơm tối vẫn chưa trở lại, kết quả đì vừa gọi điện thoại hỏi thăm, Huyền Nhỉ đã... đã lạc mất Vũ Hàn rồi

Ngô Ngọc Khiết nức nở nghẹn ngào: "Giản Li, tất cả là lỗi của đì, cháu cũng biết khi Huyễn Nhi bắt đầu chơi với phụ nữ thì sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì. Dì không nên để thằng bé dẫn 'Vũ Hàn ra ngoài. Nếu như Vũ Hàn xảy ra chuyện gì bất trắc thì đì cũng không sống nổi nữa."

Sắc mặt của Quyền Giản Li đã ảm đạm hết mức.

tóm cháu về!"

Quyền Huyền ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên cũng bị tức đến hoảng hốt.

"Thật không ngờ ngôi sao vô địch trong vũ trụ được mọi người yêu thích như anh ta lại bị một đứa trẻ năm tuổi đùa giỡn trong lòng bàn tay, thật sự quá xấu hổ.

Nguyệt Nhi vẫn chỉ lo đi về phía trước.

Cô bé sẽ sớm gặp lại mẹ, vì vậy bây giờ cô bé sẽ không ngoan ngoãn trở về đâu.

Càng đừng mong sẽ nói cho chú ba biết mình đang ở đâu.

Lỡ như chú ba phát hiện ra sự tồn tại của mẹ thì gay go.

Vì vậy cô bé chỉ có thể ôm điện thoại cười hơ hớ: "Chú, chú tức giận rất dễ để lại nếp nhăn.

Những chị gái xinh đẹp kia sẽ không thích chú nếu chú có nếp nhăn đâu."

"Nhãi con khốn kiếp nhà cháu! Đừng có chuyển chủ để! Nói thật cho chú biết! Rốt cuộc cháu đang ở đâu."
Nhìn Nguyệt Nhi mặt dày mày dạn, Vũ Hàn không khỏi lắc đầu.

Quả nhiên Nguyệt Nhí thích hợp sống trong gia đình đó hơn.

Cậu không thể làm ra loại chuyện này được.

Đang định đi theo Nguyệt Nhi thì cậu đột nhiên nhìn thấy một bà lão đang ngồi xổm trên mặt đất run rầy nhặt táo lên.

Chiếc túi đựng táo bị rách, những quả táo bên trong lăn xuống mặt đất.

Nhiều trái lăn xuống giữa đường.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyen.A_zz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 107: Trời xui đất khiến



"Ngài Li, chẳng lẽ cậu chủ... lại trốn nhà đi rồi ư?"

Nhạc Dũng thầm đổ mồ hôi hột thay cho cậu chủ nhỏ.

Sau khi chạy trốn khỏi nhà vào lần trước, cậu đã bị nhốt trong chuồng chó khi trở về.

Không ngờ lần này cậu chủ lại dám chạy trốn lần nữa.

Có lẽ, nếu bị bắt về một lần nữa thì sẽ không dễ dàng qua ải như vậy nữa đâu.

"Nói nhảm nhiều như thế làm gì! Kêu anh đi tìm thì cứ tìm đi!"

Cơn tức giận của Quyền Giản Li đã đồn lên đình đầu và sắp bùng phát ra tới nơi.

Thằng nhóc chết tiệt đó suốt ngày chỉ biết chống lại anh! Xem ra, hình phạt lần trước còn quá nhẹ, không ngờ cậu còn chưa chịu khôn ra.

Sắc mặt anh càng ngày càng tối, ngẩng đầu lên đột nhiên nhìn thấy một bóng người nhỏ bé dưới ánh đèn đường ở đầu hẻm bên kia.

Mặc một bộ quần áo màu hồng tươi và đeo. một cặp kính râm vô cùng phô trương, vừa đi vừa. cười hi hi nói gì đó qua điện thoại.

Bóng dáng đó, diện mạo đó, ngoài Quyền Vũ Hàn ra còn có thể là ai nữa!

Tạch!

Nhạc Dũng chưa kịp nói xong, anh đã nặng nề cúp điện thoại, lao nhanh về phía bóng dáng nhỏ bé kia.

Giống như một cơn gió cuốn qua.

Lâm Mặc Ca nhìn Quyền Giản Li chạy bước nhỏ suốt quãng đường thì sửng sốt mất một lúc.

Vết thương ở chân anh đã lành rồi ư?

Nguyệt Nhi vẫn đang cố gắng hết sức để đối phó với chú ba trên điện thoại: "Chú ba thân mến, chú thực sự không cần phải lo lắng đâu. Cháu rất ngoan, cháu sẽ tự mình về nhà có được. không?"

Cô bé còn chưa kịp nói xong đã bị một v*t c*ng đập vào đầu.

Cô bé khẽ kêu lên một tiếng đau đớn.

Cạch, cúp điện thoại.

Cô bé mím cái miệng nhỏ nhắn xoa xoa cái trần nhỏ bị va chạm tới phát đau, không khỏi tức giận nói: "Ai mà đáng ghét như vậy, ải đường không có mắt

Trong giây tiếp theo, cơ thể nhỏ bé của cô bé bị nhấc bổng lên không trung.

Hai cái chân ngắn ngủn yếu ớt đung đưa trong, không trung trông vô cùng đáng thương.

"Ah... Ông là ai mà đám vô lễ với ông đây như thế, có biết ông đây là ai không?"

Khuôn mặt của Quyển Giản Li trở nên tối tắm. đến cùng cực.

Nghe tên nhóc đó nói xằng nói bậy khiến anh chỉ ước gì có thể b*p ch*t tên nhóc này!

"Quyền Vũ Hàn! Con học được những từ xằng bậy này ở đâu!"

m thanh lạnh lùng giống như một tiếng gầm xé trời khiến Nguyệt Nhi run lên.

Lúc này cô bé mới ngẩng đầu lên, thấy đó là khuôn mặt nghiêm nghị như tảng băng, đôi mắt to long lanh trong nháy mắt chứa đầy hơi nước.

"Bố... Bố?"

Có đánh chết Nguyệt Nhi cũng không ngờ tới, mình lại gặp bố của Vũ Hàn ở chỗ này.

Hơn nữa trông ông tức giận như thế này thực đáng sợ.

Chết rồi! Vậy Quyền Vũ Hàn thực sự đâu. rồi!

Cô bé hốt hoảng nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Quyền Vũ Hàn đâu.

Người vừa nãy vẫn đi theo cô bé trong chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

Không ngờ cái tên nhãi Quyền Vũ Hàn lại xảo. quyệt như vậy, vừa nhìn thấy bố mình đã bỏ chạy ngay.

Chỉ tội nghiệp cho cô bé còn ở lại chỗ này bị bố bắt được!

Cô bé cong khóe miệng, vẻ mặt tủi thân: do chú ba đạy con, là lỗi của chú ba."

Ánh mắt Quyền Giản Li nghiêm nghị:" Không ngờ còn dám đổ tội lên đầu người khác! Bố thấy con thiếu đòn mài Lần trước nhốt con vào chuồng chó còn chưa trừng phạt đủ đúng không!"

Nguyệt Nhi vừa nghe thấy chuồng chó lại càng tủi thân hơn.

Hai cái chân ngắn ngủn giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh: "Oa... Con không muốn bị nhốt vào chuồng chó, hu hu... Bố là đồ tồi... Thả con xuống... "

Cơ thể nhỏ bé của cô bé làm sao có thể giãy dụa thoát ra được chứ.

Cô bé bị Quyền Giản Li xách trong tay giống. như đang xách một con cá nhỏ giãy dụa.

Lâm Mặc Ca đứng tại chỗ mê man nhìn Quyền. Giản Li lao đến bên kia con hẻm như một cơn gió.

Sau đó, đường như anh xách theo một đứa trẻ. trong tay trở lại.

Nguyệt Nhi vẫn đang giãy dụa hết sức có thể, dù thế nào đi nữa, bộ đáng hiện tại thật sự rất mất mặt.

Thực sự tổn hại đến sự sáng suốt của cô bé mà.

'"Huhu... Bố xấu xa quá, bỏ con xuống..."

Quyển Giản Li bị tiếng ồn ào của cô bé chọc tức, hừ lạnh một tiếng: "Quyền Vũ Hàn! Cách ăn mặc này của con thật đáng xấu hổ! Thật làm bố mất mặt! Buổi tối đeo kính râm có thể nhìn thấy đường không? Hả?"

Nguyệt Nhi xệ miệng và chợt nhận ra. Chẳng trách vừa rồi không nhìn thấy bố tới tóm mình, hóa ra là bởi vì cô bé đeo kính râm.

Chà, lần sau phải rút ra bài học cho mình, cô bé không thể đeo kính râm sau khi trời tối!

"Còn tóc của con nữa, đây là cái thứ gì? Giống, như giun đất vậy, bẩn muốn chết! Sau này không được ra ngoài chơi bời phá phách với chú ba nữa! Bộ quần áo này cũng vậy, con cho rằng con là cao bồi hộp đêm sao? Ăn mặc hoa hòe lòe loẹt như thế là muốn học chú ba của con thu hút ong bướm tr, còn sớm hai mươi năm lận!"

Có lẽ vì Quyển Giản Li quá tức giận, nên người luôn điểm tĩnh và đè đặt như anh thực sự đã nói. một lèo rất nhiều lời.

Lúc này Nguyệt Nhi không vui rồi.

Cô bé chống nạnh giữa không trung, miệng bïu lên thật cao: "Đây không phải giun đất, đây là trào lưu! Bố à, bố quá lỗi thời nên làm sao biết được cái này chứ? Hơn nữa, cao bồi hộp đêm là cái gì chứ? Có thể ăn được không? Thu hút ong bướm là có ý gì? Vì sao còn sớm tới hai mươi năm lận, con đã năm tuổi rồi, đã là người lớn rồi!"

Nghe nhóc con lải nhải không ngừng, Quyền Giản Li chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức.

“Qua hai mươi năm nữa thì con cũng chỉ là một đứa nhóc thôi!” Anh chỉ có thể tức giận quát lên.

Dù sao, nói chuyện với trẻ em không có lý lẽ gì cả.

Dù sao đi nữa, đến cuối cùng anh sẽ là người bị tức điên.

Khi đến gần hơn, âm thanh tranh cãi của hai người cũng lọt vào tai Lâm Mặc Ca.

Lúc này cô mới nhìn rõ đứa bé quái dị trong. tay anh.

Bộ quần áo màu hồng rực rỡ, bím tóc thắt đầy đầu và một cặp kính râm to bằng lòng bàn tay trên khuôn mặt đẹp trai.

Mặc dù thực sự rất hợp thời trang như anh. chàng nhỏ đã nói.

Nhưng khi những thứ này tập trung trên người một người, hơn nữa còn là một đứa trẻ năm tuổi thì quả thật rất kỳ lạ.

Quyền Giản Li đứng yên trước mặt cô, trừng. mắt nhìn cậu bé vẫn đang vùng vẫy, trầm giọng nói: "Không phải cô rất quan tâm đến con trai sao?'Tên nhóc quái đị này chính là con trai tôi, Quyền Vũ Hàn!"

"Con mới không muốn làm con trai của bố. thả con ra, đồ tồi.."

Nguyệt Nhi vùng vẫy lần nữa, nhưng vì cô bé đang bị xách ngược nên chiếc kính trên sóng mũi của cô bé vô tình rơi ra.

Nghe thấy giọng nói non nớt như sữfa này, Lâm Mặc Ca đột nhiên sửng sốt.

Giọng nói này... sao lại quen tai như thế?

Đúng lúc này, Nguyệt Nhỉ tức giận ngẩng đầu lên nhìn chằm chăm ông bố khốn nạn đó.

Nhưng không ngờ lại đối mắt với Lâm Mặc Ca đang ngây người nhìn cô bé.

Một lớn một nhỏ, hai người đồng thời giật mình.

Nguyệt Nhi có chút bối rối, người phụ nữ đứng trước mặt cô bé đây thực sự là người mẹ mà cô bé ngày đêm nhớ nhung sao?

Nhưng, tại sao mẹ và bố của Vũ Hàn lại xuất hiện cùng một lúc chứ?

Làm thế nào để giải thích hiện tượng này. đây?

Cái đầu nhỏ của cô bé hoàn toàn không thể nghĩ ra được.

Nếu có Quyền Vũ Hàn ở đây, cậu chắc chắn sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.

Đầu óc Lâm Mặc Ca trống rỗng.

Như thể bị điểm huyệt, đứng đó không hề nhúc nhích.

Trước mặt cô chỉ có một cậu nhóc ăn mặc dị hợm đang nháy mắt với cô.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời rơi vào trầm mặc khó xử.

Dáng vẻ của cô trong mắt Quyền Giản Li đã bị hiểu lầm thành một kiểu khác.

Anh còn cho rằng người phụ nữ này nhất thời không thể chấp nhận được vì sao đột nhiên anh lại có một đứa con trai lớn như vậy.

"Sao nào, anh có một đứa con trai lớn như vậy tất kỳ lạ à?"

Anh trầm giọng hỏi.

"Con... con trai?"

Khóe miệng Lâm Mặc Ca cứng đờ, không nói nên lời.

Tên nhóc này ăn mặc rất kỳ quái, nếu không, tiết lộ danh tính thì thật sự rất khó đoán là nam hay nữ.

Quyền Giản Li khó hiểu liếc nhìn cô, không phải chỉ có một đứa con trai thôi sao? Có cần phải phản ứng thái quá như vậy không?

Anh cau mày thật chặt, nhìn túi thức ăn vừa nãy bị ném xuống đất, sau đó nhìn nhóc con trong tay, khẽ thở đài.

''Xem ra hôm nay không có thời gian đi đến chỗ em rồi, em về trước đi."

Nói xong, anh tối sầm mặt đi ngang qua cô và đi về hướng đỗ xe.

Bùm.

Lâm Mặc Ca giống như bị sét đánh, bây giờ. cuối cùng đã phản ứng lại

Khuôn mặt nhỏ đó giống hệt Nguyệt Nhi. Cánh cổng ký ức lập tức đổ về như hồng thủy, khiến cô trong nháy mắt trở về năm năm. trước.

Lúc đầu, cô vừa sinh con trai đầu lòng thì đã bị các y tá vội vàng bế đi.

Thậm chí đến ôm một cái cũng không cho.

Nhiều năm như vậy trôi qua, vẫn không nhận được tin tức gì từ đứa trẻ bị ôm đi.

Nhưng không ngờ lại gặp nhau ở đây.

Hơn nữa, hơn nữa đó còn là con trai của Quyển Giản Li!

Quyển Giản Li!

Tổng giám đốc Quyền.

Cô đột nhiên nhớ ra người đàn ông mặc đồ đen đã giúp cô liên lạc với chủ thuê, nói với người trong điện thoại là... Tổng giám đốc Quyển...

Chẳng lẽ tất cả những chuyện này lại trùng, hợp như vậy sao!?

Nhưng tại sao ở bên Quyển Giản Li lâu như vậy mà cô lại chưa từng nghĩ tới việc kết hợp hai người này lại với nhau chứ?

Nếu hôm nay không phải cô tận mắt nhìn thấy Quyền Giản Li và đứa trẻ này, cô sẽ không, bao giờ nhớ rằng chủ thuê của cô năm đó cũng họ Quyển.

Hối hận, vui mừng, sợ hãi và phấn khích.

Nhiều cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng cô.

Cô thực sự không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào.

Quyển Giản Li xách nhóc con nho nhỏ đó đến trước xe, mở cửa và ném mạnh cô bé vào.

"Ôi chao... Đau quá..."

'Nguyệt Nhỉ bị ném ngã lộn nhào, đầu va vào kính thủy tỉnh kêu binh một tiếng.

Đau đến nhe răng trợn mắt.

Bố của Quyền Vũ Hàn hung dữ quá đi thôi, Nguyệt Nhi không thích người bố này chút nào.

Lâm Mặc Ca đuổi theo như bị ma nhập, nhìn chằm chằm nhóc con đang nhe răng trợn mắt qua cửa sổ xe, bối rối không biết phải làm sao mới tốt.

'"'Quyển... Quyển Giản Li... Thằng bé ấy thực sự .„ là con trai của anh hả? Thật sao?"'

Cô ngây ngốc nhìn cái người nho nhỏ ngồi trong xe, sau đó lại nhìn Quyển Giản Li đang đứng một bên với vẻ mặt u ám, lo lắng hỏi.

''Sao nào, Lâm Mặc Ca, đừng nói với anh là em thực sự có hứng thú với con trai anh nhé?"

Đôi mắt Quyền Giản Li u ám.

Anh không thể chịu được việc người phụ nữ này quan tâm đến những người đàn ông khác.

Cho dù người đàn ông đó là đứa con trai năm tuổi của mình.

Quả nhiên, đây thật sự là con trai của anh.

Người chủ thuê lạ lùng năm năm trước.

Chính là anh!

Cô ngây ngốc cúi người nhìn qua cửa sổ xe, nhìn nhóc con nhỏ bé bên trong, ánh mắt nhất thời mơ hồ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyena.zz.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 108: Trời xui đất khiến.



Lớn lên khỏe mạnh.

Trái tim cô bỗng như bị lấp đầy, không chứa thêm bất cứ thứ gì nữa.

Đến hô hấp cũng mang theo hạnh phúc.

Thì ra ông trời vẫn luôn đối xử với cô không tệ, lại cho cô một cơ hội hiếm có khó tìm, để cô. gặp lại được cốt nhục của mình.

Nguyệt Nhỉ thấy đáng vẻ lo lắng của mẹ thì cũng không khỏi sốt sắng.

Cô bé cũng rất muốn ôm mẹ.

Nhưng cửa xe bị khóa chặt quá, hoàn toàn không mởnổi.

Cô bé chỉ đành mong ngóng nhìn mẹ qua cửa sổ xe để bớt nỗi nhớ nhưng trong suốt những ngày tháng qua.

Thấy hành động khó hiểu của người phụ nữ này, Quyển Giản Li càng giận sôi máu.

Dù con anh có đáng yêu đến mấy thì cô ấy cũng không cần nhìn chằm chằm như vậy chứ?

Ánh mắt như đang nhìn tình nhân của cô ấy vậy, đúng là làm người ta khó chịu!

Không khí như lạnh thêm mấy độ, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Mặc Ca, chẳng nhẽ em còn định xuống tay với đứa nhỏ mới năm tuổi? Em thật sự cho rằng cô có thể quyến rũ tất cả đàn ông trên đời để họ phục vụ em hả?”

Anh vẫn để tâm những động tác nho nhỏ thân mật giữa cô và Lý Minh Chí hồi trước.

Lúc này Lâm Mặc Ca đâu còn để ý được tới tâm tư của anh.

Bây giờ trong mắt trong lòng cô chỉ còn đứa nhỏ trong xe.

Nhất là khi đứa nhỏ trong xe còn đang làm mặt quỷ, như muốn nói gì với cô.

Người phụ nữ đáng chết này, đúng là quá đáng thật đấy!

Anh đã nói đến thế rồi mà cô ấy không thèm để ý câu nào!

Quyền Giản Li hừ lạnh một tiếng: “Không còn sớm nữa rồi, tôi phải đưa con về nhà, cô cũng về nghỉ sớm đi...”

Nghe thấy hai chữ về nhà, Lâm Mặc Ca bỗng tỉnh táo lại.

Cô lưu luyến rời mắt đi, dường như muốn nói lại thôi.

Nhìn Quyền Giản Li đang đen mặt, lại nhìn đứa nhóc ngồi trong xe đang nhìn cô đầy chờ mong, cuối cùng cô cũng không nói được nên lời.

Chỉ khẽ gật đầu.

“Ừ,đi đường cẩn thận.”

Nhìn dáng vẻ thất thần của cô, Quyền Giản Li thật sự không vui nổi.

Anh hừ lạnh một tiếng rồi ngồi vào ghế lái.

“Này..."

Lâm Mặc Ca bỗng lên tiếng gọi anh lại: “Đối xử với con anh tốt một chút, anh nóng tính như thế sẽ dọa đứa nhỏ đó. Vừa nãy tôi thấy nó bị cụng đầu, hay là đi bệnh viện khám trước đi.”

“Dạy đỗ con thế nào là việc của anh, không đến lượt em nhọc lòng! Điều em cần quan tâm là lấy lòng anh như nào!”

Trong giọng nói lạnh như băng là nồng nặc mùi ghen tuông vô cớ

Lâm Mặc Ca trố mắt ra, sao đến giờ phút này rồi mà người đàn ông này vẫn nghĩ đến những, chuyện khó coi đó vậy?

Còn là trước mặt con nữa chứ!

Cô khẽ cắn môi, lại rời mắt sang khuôn mặt con.

Trong lòng rất ấm áp.

Cô rất muốn chui vào xe ngay bây giờ, ôm con thật chặt một cái.

Quả nhiên sự “nhìn rau gắp thịt” của cô lại chọc tức người nào đó, anh hung dữ lườm cô một cái rồi đóng sầm cửa lại, lái xe rời đi.

Nhìn chiếc xe dần biến mất trước mắt, trái tim cô cũng siết chặt lại.

Quyền Vũ Hàn!

Vũ Hàn!

Đó là tên con trai cô mà.

Nhưng thế giới đúng là nhỏ như vậy.

Người đàn ông dày vò cô đến chết, coi cô như thứ đồ chơi tỉ tiện nhất, thế mà lại là bố của con. cô.

Rốt cuộc là hạnh phúc hay bất hạnh đây?

Cùng lúc ấy, ở trên đường, xe hơi nối nhau thành một hàng dài.

Vì đang là giờ cao điểm nên trên đường có rất nhiều xe qua lại.

Lúc này lại hàng xe lại bị chặn đứng bởi một đứa bé đứng giữa đường.

Nhưng mấy người tài xế ấy có nóng nảy đến mấy cũng không lên tiếng mắng mỏ, mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

Đợi đến tận kh bà lão đứng run rẩy giữa đường được đưa sang bên đường.

Dòng xe mới chậm rãi khôi phục.

Bà lão mỉm cười xoa đầu Vũ Hàn, cảm kích nói: “Bạn nhỏ à, cảm ơn cháu đã cứu bà nhé!”

“Bà ơi, sau này có đánh rơi đồ xuống đường cũng không nên đi nhặt đâu ạ, đường cái nguy hiểm lắm!”

Vừa nãy nếu Vũ Hàn không đũng cảm chạy ra ngăn hai chiếc xe ấy lại, e là bà lão đã gặp nguy hiểm rồi.

Cũng vì thế nên mới xuất hiệ hiếm có là mấy tài xế không mắng mỏ.

Dù sao trong xã hội tình người bạc bẽo này, gặp được một cậu nhóc có tỉnh thần trượng nghĩa và dũng cảm như vậy, ít nhiều cũng sẽ đả động.

Những sự vật tốt đẹp luôn đễ đàng xâm lấn lòng người.

“Ôi, bà nhớ rồi, cháu cầm mấy quả táo này về ăn nhé. Dù sao bà cũng không cẩm nổi.”

Bà lão vừa nhét mấy quả táo vào balo của cậu vừa nói.

Vũ Hàn nghĩ một lát, rồi bỗng nảy ra một ý: “ Bà đợi cháu một lát nhé!”

Nói rồi, cậu chạy thẳng vào tiệm tạp hóa trước. mặt.

Một lát sau, cậu cầm hai cái túi bóng chạy ra, giúp bà lão nhặt táo trên đất bỏ vào túi, xong xuôi mới thở phào một hơi.

“Bà ơi, lần này được rồi này, lúc bà về nhà phải cẩn thận một tí nhé.”

“Ù, được, đúng là một đứa bé ngoan.”

Bà lão run rẩy đi xa dần.

Hiếm khi Vũ Hàn nở một nụ cười ngọt ngào như vậy.

Bây giờ cậu mới nhớ ra, không thấy Nguyệt Nhỉ đâu nữa cả!

“Nguyệt Nhi!"

Cậu vừa hét vừa đi về nhà.

Vừa nãy lúc cậu chạy sang bên này, Nguyệt Nhỉ vẫn còn đang nói chuyện với chú ba mày.

Chưa biết chừng đã tự về nhà tìm mẹ rồi.

Nhưng e là chuyện này một mình Nguyệt Nhi không nói rõ được, cậu vẫn phải nhanh chóng về nhà mới được.

Vừa nghĩ đến đây, cậu lại càng sốt sắng, chạy vội về nhà.

Rồi lại liếc mắt thấy ngay mẹ mình đang ngồi đưới ánh đèn đường.

“Mẹ!”

“Nguyệt Nhi!

Nghe thấy tiếng con, Lâm Mặc Ca vui vẻ cười rộ lên, giang tay ôm chặt lấy đứa nhỏ đang chạy vội lại đây vào lòng.

Mùi sữa nhàn nhạt như quẩn quanh chóp. mũi, cũng lấp đầy trái tỉm mất mát của cô trong. nháy mắt.

“Mẹ, Nguyệt Nhỉ đâu? Có phải về nhà trước rồi không?”

Vì Vũ Hàn cứ tưởng Nguyệt Nhỉ đi trước mình thì đương nhiên đã gặp lại mẹ rồi.

'Thế nên cậu buột miệng nói ra mà không hể do dự.

Lâm Mặc Ca ngây ra.

“Hả? Về nhà?”

"Vâng, mẹ, chúng ta cùng về nhà đi, có phải Nguyệt Nhi đã nói mẹ nghe mấy điều rất kỳ lạ không? Em ấy..."

“Con không phải là Nguyệt Nhi đúng không?”

Thanh âm kinh ngạc của Lâm Mặc Ca ngắt lời Vũ Hàn.

Cậu chui ra khỏi ngực mẹ, chớp chớp đôi mắt to tròn trong trẻo, bỗng nhận ra có điều không. ổn.

Chẳng nhẽ mẹ vẫn chưa gặp Nguyệt Nhi?

Nhìn cậu ăn mặc chỉnh tề, lịch sự nhã nhặn trước mặt, trước mắt Lâm Mặc Ca bỗng hiện lên hình ảnh đứa nhỏ bị ném vào trong xe vừa nãy.

Còn có những hành động khác thường của Nguyệt Nhi trong mấy ngày nay.

Động tác nhã nhặn trong lúc ăn cơm.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc mỗi ngày.

Những bài kiểm tra điểm tối đa, và cả lời khen của giáo viên.

Mà đứa nhỏ bị ném vào trong xe vừa nãy, bộ dạng bướng bỉnh và cách ăn mặc quái dị kia, thậm chí lúc bị ném vào trong xe còn làm mặt quỷ với cô, như đang muốn nói điều gì.

Trong lòng cô trùng xuống, rồi lại không dám. tỉn phán đoán và suy luận của mình, cẩn thận mở. miệng hỏi: “Con là... Vũ Hàn?”

Vũ Hàn mở to đôi mắt đen lầy, nước mắt tức dâng lên, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con là Vũ Hàn, con không phải Nguyệt Nhi. Con xin lỗi mẹ, tại con nói đối mẹ!”

Trái tim cô lập tức được niềm hạnh phúc lấp đây.

Lâm Mặc Ca ôm chặt con vào lòng, nước mắt rơi tí tách.

Con là Vũ Hàn thật à? Là sự thật đấy ư? Con của mẹ!”

Sao cô có thể ngờ, đứa con mà mình tâm tâm niệm niệm vẫn luôn ở bên cạnh mình!

Trời xui đất khiến thế nào, Nguyệt Nhi lại biến thành Vũ Hàn!

Chuyện này có xác suất thấp đến mức nào chứ?

Nhưng lại thật sự đã xảy ra.

Hai mẹ con một lớn một nhỏ ôm nhau rơi nước mắt, khóc không thành tiếng.

Cuối cùng Vũ Hàn vẫn luôn lạnh lùng như một ông cụ non cũng được thả lỏng một lần, ôm chặt lấy cổ mẹ rồi ỏa khóc nức nở.

Cậu sụt sịt, ngẩng khuôn mặt tèm lem nước mắt lên hỏi: “Mẹ, con là con của mẹ thật ạ? Là con của mẹ giống như Nguyệt Nhi ấy ạ?”

Nhìn đôi mắt xinh đẹp nhưng cũng tràn ngập. lo lắng và bất an của con trai, cô gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên rồi, Vũ Hàn cũng như Nguyệt Nhi, đều là bảo bối của mẹ, đều là con ngoan của mẹ.”

“Huhu... huhu... Cuối cùng Vũ Hàn cũng có mẹ rồii... huhu...”

Tiếng trẻ con còn hôi sữa lại khóc đến khàn cả giọng làm Lâm Mặc Ca cũng nhói cả lòng.

Rốt cuộc Vũ Hàn của cô đã chịu bao nhiêu khổ?

Cô khẽ vỗ lưng con, mừng đến rơi nước mắt: “Vũ Hàn ngoan, sau này mẹ sẽ luôn ở bên con, đừng khóc nữa nhé! Con biết mẹ nhớ con đến nhường nào không, con yêu của mẹ.”

“Huhu... Mẹ ơi, Vũ Hàn cũng nhớ mẹ lắm!"

'Từ khi biết ghỉ nhớ đến nay, chắc đây là lần đầu tiên Vũ Hàn khóc to nhất nhỉ?

Nhưng được khóc trong lòng mẹ, cậu không, hề thấy xấu hổ tí nào.

Cậu muốn khóc hết nỗi tủi thân mình phải chịu trong năm năm qua.

Phải nói hết cho mẹ nghe.

“Rồi, Vũ Hàn không khóc nữa nhé, đói rồi đúng không? Mình về nhà nấu cơm được không?

Cô dịu dàng lau nước mắt trên mặt con, địu dàng an ủi.

“Vâng, Vũ Hàn phải về nhà với mẹ!”

Vũ Hàn gật đầu thật mạnh, ngoan ngoãn giúp mẹ nhặt nguyên liệu nấu ăn rơi trên mặt đất vào trong túi.

Sau đó đi cùng mẹ về nhà.

“Mẹ, mẹ có gặp Nguyệt Nhi không? Vừa nãy em ấy còn đi với con đấy.”

“Nguyệt Nhỉ bị bố bắt về rồi, nên hôm nay chỉ có hai mẹ con mình ăn cơm với nhau thôi.”

“Bố?” Vũ Hàn mở to mắt, trên hàng mỉ đày. vẫn dính vài giọt nước mắt: “Bố mà mẹ bảo là cấp trên cũ của mẹ ấy ạ?”

Lâm Mặc Ca cười khổ, thì ra Vũ Hàn biết hết những ngày tháng qua.

“Đúng vậy, anh ta tưởng Nguyệt Nhỉ là con nên bắt đi rồi, nhưng sao con lại nói anh ta là cấp. trên cũ của mẹ? Con phải gọi là bố mới đúng chứ!”

Vũ Hàn chu mỏ nói: “Ông ấy dữ lắm, không phải bố con đâu.”

Một câu nói lại làm tìm Lâm Mặc Ca trùng xuống.

Vừa nãy cô thấy rõ cảnh Quyền Giản Li bắt Nguyệt Nhi còn ném cô bé vào trong xe.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
Chương 109: Trời xui đất khiến



Dù mấy ngày nay Vũ Hàn đã làm những việc rất khác thường, cô cũng không nghĩ nhiều.

Cô chỉ nghĩ mình bận việc quá nên không có thời gian để ý đến những thay đổi của con.

Vốn đ* thời kỳ trưởng thành của con trẻ cũng là mỗi năm một khác.

Đương nhiên tính cách cũng phải thay đổi một chút.

Dù những thay đổi đó hơi lớn, cô cũng tự nhiên nghĩ đó là cố gắng vất vả của con.

Chứ sao có thể ngờ con mình lại biến thành một đứa trẻ khác!

Dù biết hơi muộn nhưng cô vẫn thấy may. mắn, cuối cùng đã tìm được đứa con trai thất lạc, thỏa mãn ước nguyện lớn nhất trong lòng.

Về đến nhà, Lâm Mặc Ca vội vàng làm cơm tối.

Trong lòng cũng vui vẻ chưa từng thấy.

Vũ Hàn như một chú côn trùng bám đuôi, không muốn rời xa mẹ dù chỉ là một tích tắc.

Trước giờ tuy cậu sống ở đây nhưng lúc nào cũng phải thật cẩn thận, không thể mắc lỗi lầm nào,

Bây giờ cuối cùng cũng đã nhận mẹ, tâm tư trẻ con cậu luôn giấu kín cũng lộ ra, càng thêm dính người.

“Vũ Hàn, con thích ăn gì? Cứ bảo mẹ, sau này ngày nào mẹ cũng làm cho con ăn.”

Lâm Mặc Ca vừa nấu canh thịt vừa hỏi.

Vì năm năm Vũ Hàn ở nhà họ Quyền là năm. năm cô thiếu.

Cô phải bù lại quãng thời gian ấy cho con trong thời gian ngắn nhất.

Đây là nỗi áy náy của người mẹ hết lòng yêu thương con mình.

Vũ Hàn do dự một lát rồi mới thấp giọng nói: * Chỉ cần là mẹ làm thì con đều thích ăn, vì có vị của mẹ.”

Nói rồi, nhóc con lại đỏ mắt.

Cuối cùng cậu cũng có mẹ rồi.

Có thể nằm trong lòng mẹ khóc lóc làm nũng như những đứa trẻ khác rồi.

Lâm Mặc Ca nhữn tim, sao cô có thể không biết mấy năm nay con mình cô độc đến nhường, nào?

Có lẽ cậu được hưởng đãi ngộ vật chất tốt nhất, nhưng thế giới tình cảm lại quá thiếu thốn.

Thiếu mất tình mẹ, và rất có thể cũng thiếu cả tình cha.

Cô không nghĩ người lạnh lùng vô tình như Quyền Giản Li sẽ địu đàng với con được đến đâu.

"Vậy sau này mẹ sẽ làm cho Vũ Hàn thật nhiều nhé! Phải nuôi Vũ Hàn đến trắng trắng mập mập mới được.”

Vũ Hàn cười ngượng ngùng, được nghe giọng nói địu đàng của mẹ mỗi ngày, được ăn cơm tự tay mẹ nấu mỗi ngày, đúng là quá hạnh phúc.

Thậm chí bây giờ là thời khắc hạnh phúc nhất trong năm năm cuộc đời ngắn ngủi của cậu.

Trong tiếng cười của hai người, bữa cơm này trôi qua vô cùng hạnh phúc.

Ăn tối xong, Lâm Mặc Ca bế con trai vào nhà tắm.

Vũ Hàn đỏ hết cả mặt, ngượng ngùng không. chịu tắm cùng cô.

“Mẹ, con tự tắm được mà.”

“Nhưng mẹ muốn tắm cho con mà, mẹ muốn bù lại hết những chuyện đã bỏ lỡ trong suốt những năm qua! Ngoan nào, tắm với mẹ đi nha, chắc chắn mẹ sẽ tắm thật sạch cho Vũ Hàn của. chúng ta, được không nào.”

Vũ Hàn như bị cô mê hoặc, cuối cùng vẫn vào ngâm bồn tắm với cô.

Có điều vẫn luôn ngượng đến mức không dám ngầng đầu lên.

Làm Lâm Mặc Ca vô cùng đau lòng.

Cô bỗng nhớ ra đúng là vì Vũ Hàn tự tắm tự rửa mặt nên cậu về nhà bao nhiêu lâu rồi, cô vẫn không hề phát hiện ra Nguyệt Nhỉ của cô lại biến thành bé trai!

Cô xoa bọt đầy tay rồi xoa nhẹ lên tóc con trai, đau lòng nói: “Đứa ngốc này, sao ở nhà bao lâu không bảo mẹ một câu, mấy ngày nay chắc con nín nhịn cẩn thận lắm đúng không?”

“Con xin lỗi mẹ! Con sợ.”

“Sợ cái gì? Sợ nói thật rồi mẹ sẽ không cần con nữa? Sẽ đưa con về lại nhà họ Quyền à?”

Thấy đôi mắt sáng trong của con trai lại thoáng hiện lên vẻ tự tỉ, đôi mắt cô lập tức đỏ bừng.

“Đúng là đồ ngốc, sao mẹ có thể không cần con được? Con cũng như Nguyệt Nhi, đều là bảo. bối mẹ yêu nhất thương nhất mà.”

Ánh mắt lạnh lùng của Vũ Hàn lập tức hưng. phấn: “Vậy mẹ sẽ không đưa Vũ Hàn về ạ?”

“Đương nhiên là không rồi, mẹ không có Vũ Hàn năm năm rồi, bây giờ khó lắm bảo bối mới về bên mẹ, sao mẹ nỡ đưa con về đó được?”

“Nhưng Nguyệt Nhỉ thì phải làm sao? Nguyệt Nhỉ còn ở nhà họ Quyền. Mẹ, mẹ có ghét con không? Vì con ích kỷ đưa Nguyệt Nhỉ về đó. Vì... Vì con muốn ở lại bên mẹ.”

Vũ Hàn nói rồi lại cúi đầu xuống.

Vì từ nhỏ không có mẹ ở bên nên cậu thật sự. không có cảm giác an toàn.

Lâm Mặc Ca cay cay mũi, ôm cơ thể nhỏ bé mềm mại vào lòng:

“Sao mẹ trách con được? Có trách thì phải trách mẹ, mọi chuyện đều là lỗi của mẹ. Hơn nữa,tính con giống bố con, quá quật cường, không, chịu nhận thua, gặp anh ta là lấy cứng đối cứng, chỉ làm hai bên cùng bị tổn thương. Nguyệt Nhi thì khác, con bé rất lanh, thấy tình huống không ổn sẽ trốn đi ngay, miệng lại còn ngọt. Mẹ nghĩ con bé sẽ sống rất tốt ở nhà họ Quyển. Có điều..."

Cô khẽ thở dài một hơi, để lộ vẻ lo lắng.

“Mẹ chỉ lo tính Nguyệt Nhi quá cẩu thả, không giấu được lời trong lòng. Nếu con bé bất cẩn để lộ thân phận thì hỏng mất. Nếu con bé cũng là con trai thì còn đỡ, nhưng nó lại là con gái, còn không làm việc cẩn trọng như con. Nhà họ Quyền có nhiều người hầu, cũng nhiều tai mắt.”

Nhìn cách ăn mặc của Nguyệt Nhỉ hôm nay là biết, cả một bộ đồ hồng phấn, hiển nhiên đã để lộ bản chất thật sự.

Còn có mái tóc tết kia chứ, may mà bây giờ tóc ngắn, nếu dài thêm tí nữa thì hoàn toàn không. che giấu được.

Hai đứa nhỏ có thể nói là một đứa có dũng một đứa có mưu.

Hơn nữa còn là hai đầu đối lập.

Làm cô thực sự rất lo lắng.

“Mẹ, sao Nguyệt Nhỉ không được để lộ thân phận?”

Vũ Hàn chớp chớp đôi mắt to trong trẻo, trên khuôn mặt non nớt lại có biểu cảm nghiêm túc chỉ người lớn mới c‹

“Mẹ, thật ra từ khi Vũ Hàn biết đến sự tồn tại của Nguyệt Nhi, con vẫn luôn có một thắc mắc nghĩ mãi không ra. Tại sao bố mẹ không thể sống với nhau ạ? Hơn nữa mẹ còn là cấp dưới của bố, tại sao Vũ Hàn với Nguyệt Nhỉ là một người sống với mẹ, người còn lại sống với bố, trong suốt năm. năm không gặp nhau lấy một lần, cũng không biết đến sự tồn tại của nhau? Vũ Hàn với Nguyệt Nhi thật sự là con của bố mẹ ạ?”

Tuy Vũ Hàn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, nhưng cách nói năng và tự hỏi của cậu như một ông cụ non vậy.

Thế là Lâm Mặc Ca vẫn quyết định nói hết sự thật.

Cô biết Vũ Hàn có thể hiểu.

Cô địu đàng v**t v* khuôn mặt nhỏ của con:" Vì bố con không hể biết chuyện mẹ sinh đôi. Năm ấy lúc con vừa ra đời đã đi bế đi mất, sau đó mẹ mới lén lút sinh Nguyệt Nhi.”

“Vậy nếu bố biết đến sự tồn tại của Nguyệt Nhỉ thì sẽ cướp Nguyệt Nhi đi ạ?”

Quả là thiên tài, nói đúng trọng tâm như đọc được tâm trí cô vậy.

Nhưng cũng chọc trúng đầu tim của Lâm Mặc Ca.

“Đúng vậy, nếu để nhà họ Quyền biết đến sự ồn tại của Nguyệt Nhi, chắc chắn họ sẽ cướp Nguyệt Nhi khỏi tay mẹ. Cho nên mấy năm nay, mẹ mới đưa Nguyệt Nhỉ sống rất cẩn thận. Vũ Hàn, con có trách mẹ không? Có trách mẹ không. đi tìm con không?”

Bàn tay nhỏ ấm áp lau đi nước mắt trên mặt mẹ.

Cậu lắc đầu: “Con không trách mẹ, mẹ làm vậy chắc chắn là có nỗi khổ, có phải năm đó bố. con bỏ rơi mẹ không?”

Vì cậu thấy trên phim người ta toàn diễn thế.

Bố bỏ rơi mẹ, sau đó mẹ sẽ một mình sinh đứa con trong bụng ra, rồi sống một cuộc đời lẻ loi hiu quạnh.

Lâm Mặc Ca thật sự không ngờ con trai mình. lại biết nhiều đến thế.

Đứa nhỏ mới bằng này tuổi đã đa sầu đa cảm. đến vậy.

Tâm tư cũng tỉnh tế đến thế.

“Không, thật ra năm ấy giữa bố mẹ có một giao dịch. Giao dịch ấy như nào chờ con lớn lên sẽ hiểu. Thế nên thật ra bố con không biết mẹ là ai, mẹ cũng không biết bố con là ai.”

Vũ Hàn cái hiểu cái không gật đầu, trong con ngươi đen bóng ánh lên tia lanh lợi: “Nên bây giờ mẹ đã biết sự thật còn bố thì vẫn chưa đúng không ạ? Hơn nữa, chúng ta phải giữ mãi bí mật, vĩnh viễn không nói cho bố biết.”

Lâm Mặc Ca run rẩy trong lòng, đúng vậy, cô phải giữ bí mật này cả đời.

Một khi người kia biết thì cả Nguyệt Nhí với Vũ Hàn đều sẽ bị anh cướp đi.

Cô sẽ mất hết tất cả, trở thành một người cô độc.

Cô còn không dám nghĩ đến kết quả ấy?

Hơn nữa, với tính cách lạnh lùng vô tình của Quyền Giản Li, chắc chắn anh sẽ làm được chuyện này...

Sau khi tắm nước nóng, hai mẹ con chui vào chăn thật sớm.

Vũ Hàn chui vào lòng mẹ như một con mèo. nhỏ, trái tìm nhỏ bé chưa từng kiên định đến thế.

Nếu được ở bên mẹ mãi mãi thì tốt biết bao,

Cậu vốn là người làm việc và nghỉ ngơi chuẩn giờ, hôm nay lại ngủ muộn chỉ vì hưng phấn.

Quấn lấy mẹ, muốn mẹ nói chuyện với cậu.

Mẹ kể cậu nghe rất nhiều chuyện bướng bỉnh của Nguyệt Nhi, xem ra Nguyệt Nhi còn gây chuyện nhiều hơn cậu nghĩ nhiều.

Bây giờ cô bé đến nhà họ Quyền, cả ngày đi cùng chú ba không đáng tin, sợ là sẽ học được thêm càng nhiều thứ bướng bỉnh mất?

Vũ Hàn cũng kể những ngày sống ở nhà họ Quyền cho mẹ nghe.

Trong gia đình lạnh nhạt ấy, bà nội là người duy nhất đối xử tốt với Vũ Hàn.

Bà nội cũng là người duy nhất sẽ nở nụ cười với Vũ Hàn.

Tuy ông nội cũng rất tốt nhưng lúc nào cũng. nghiêm mặt, nên Vũ Hàn cũng hơi sợ ông.

Còn bố là người Vũ Hàn ngưỡng. hất, cũng là người cậu ghét nhất.

Vì bố chưa từng nở nụ cười với Vũ Hàn.

Thậm chí đến ôm cũng chưa từng ôm lấy một cái.

Bà nói bố thích một đứa con thông minh.

Nên Vũ Hàn cố gắng đọc sách, cố gắng học tập.

Học được rất nhiều tri thức, bài thi nào cũng. giành được một trăm điểm, nhưng chỉ đổi lại ánh mắt lạnh lùng của bố.

Bà nói, bố thích một đứa con sạch sẽ ngăn nắp.

Thế là Vũ Hàn chỉnh đốn bản thân gọn gàng. ngăn nắp, không hề cẩu thả, như một quý ông nhỏ vậy.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Back
Top Bottom