Tâm Linh MỐI TÌNH ÂM DƯƠNG VĨNH CỮU

Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cữu
Chương 19: Căn phòng chết


Tô Mộng cúi người lật người em trai lại, không ngừng lải nhải rằng trước đây em trai nghe lời như thế nào, bây giờ lại trở nên phản nghịch lại nóng nảy như vậy, yêu đương sớm đúng là có hại.

Tôi nhìn thấy sắc mặt bình thản của cậu ấy, không có cảm giác như trong nhà gặp chuyện gì.

" Tô Mộng, căn phòng này có phải thông gió không được tốt không ?

" Tôi nhíu mày nhìn một lượt, chỉ có một cánh cửa sổ, nhưng bên ngoài lại lại bờ tường của nhà hàng xóm, gần như là dính sát!

" Cũng ổn mà, sao vậy ?

" Tô Mộng quay đầu nhìn tôi.

" Tớ thấy mở cửa sổ ra, để ánh nắng chiếu vào thì tốt hơn.

" Tôi vừa nói xong, em trai cậu ấy đột nhiên co giật dữ dội.

" Á!

" Tôi sợ hãi lùi xuống mấy bước, Tô Mộng lại vui mừng vỗ vào mặt em trai cậu ấy.

" Tiểu Kiều, cậu nhìn xem, em ấy có phản ứng rồi !

" Tô Mộng vui mừng nói với tôi, kéo chăn ra bóp cánh tay em trai cậu ấy.

Da đầu tôi tê rần, lùi về phía sau từng bước một, bởi vì trên giường của em trai cậu ấy rõ ràng còn có một người khác nằm trên đó!

Nhưng mà Tô Mộng không nhìn thấy, Phong Ly Ngân nói cậu ấy là máu thuần dương, không thể nhìn thấy ma, cậu ấy không thể nhìn thấy bóng hình con ma tiều tụy đang nằm co quắp ở trong chăn!

Con ma đó nhìn tôi, co rúm bờ vai, nhắm mắt lại rồi ngủ tiếp.

Em trai cậu ấy ngày ngày đều ngủ chung giường với ma sao?

" Tô, Tô Mộng..

" Tôi đã đi ra đến cửa: " Tớ, tớ về trước đây, cậu tiễn tớ một đoạn đi, tớ sợ bị lạc đường.

"

Nói xong tôi liền chạy xuống dưới, thoát ra khỏi căn phòng của nhà cậu ấy mới thấy hít thở thoải mái hơn một chút.

Tô Mộng đuổi theo hỏi tôi chạy nhanh như vậy làm cái gì, tôi kéo cậu ấy lại nói: " Tớ thấy cách bố trí trong nhà cậu có vấn đề, đặc biệt là căn phòng của em trai cậu, hoặc là đổi phòng khác, hoặc là mở cửa thông gió cho nắng chiếu vào mới được ."

Tô Mộng nhíu mày nói: " Cậu thấy phong thủy nhà tớ không tốt sao ?

"

" Cái này... tớ cũng không biết xem, hay là cậu tìm thầy đến xem thế nào ?

"

" Tớ có biết thầy ở đâu đâu, những tên lừa đảo đoán số ngoài đường thì lại dễ tìm.

" Tô Mộng thở dài.

" Tớ trở về hỏi người nhà giúp cậu, tóm lại đổi phòng cho em trai cậu trước đi, cậu ấy phải nghỉ ngơi cho tốt, không thể tiếp tục ngủ ở căn phòng đó nữa, tuyệt đối không thể !

" Tôi lo lắng siết chặt lấy tay cậu ấy.

Tô Mộng chớp mắt, gật đầu nói: " Được rồi, thấy cậu căng thẳng như vậy...

đợi bố tớ trở về thì sẽ đổi.

"

Khi Phong Ly Ngân xuất hiện ở phòng tôi, lập tức nhíu mày nói: " Cô lại đi đâu nhiễm phải mấy thứ dơ bẩn rồi.

"

Thứ dơ bẩn?

Tôi hoàn toàn ngơ ngác.

" Tôi tới nhà Tô Mộng thăm em trai cậu ấy, vừa bước vào đã thấy kỳ lạ, sau đó tôi nhìn thấy một con ma trong chăn của em trai cậu ấy, con ma đấy cũng nhìn thấy tôi, nhưng mà nó nhắm mắt lại rồi lại ngủ tiếp, không có làm hại tôi.

" Tôi thành thực trả lời.

" Đương nhiên, khắp người cô từ trong ra ngoài đều là hơi thở của tôi, những con ma bình thường cho dù không biết cô thì cũng không dám tùy ý mạo phạm.

" Phong Ly Ngân mất kiên nhẫn nói.

Từ trong ra ngoài... tôi không nhịn được nhớ đến những thứ xấu hổ mà hắn để lại trong người tôi, tai hơi nóng lên, vội vàng kể lại tỉ mỉ cảm nhận của tôi.

Phong Ly Ngân nghe xong, khẽ nhếch môi, hắn cười sao?

"Cô không học được đạo pháp đạo thuật, nhưng mà cũng có thiên phú coi phong thủy đấy chứ "

" Hả?

"

" Nghe những gì cô miêu tả, có lẽ là người sống trong căn phòng chết.

"

Tôi nổi cả lông măng lông gà, hỏi: " Cái gì mà người sống ở trong căn phòng chết chứ ?

"

" Căn phòng đó ba mặt đều sát cạnh tường nhà hàng xóm, không thoáng gió, chỉ có cái cửa ra vào, cấu tạo kiếu này giống như mồ mả... có lẽ những căn nhà ở xung quanh đều xây sau căn nhà đó, vậy nên gần đây căn phòng của em trai cô ta bị ảnh hưởng rất lớn.

"

" Vậy em trai cậu ấy có bị con ma nữ đó hút hồn không?

Cơ thể mà con ma nữ đó ám lên, có lẽ là người mà em trai cậu ấy yêu thầm.

"

" Không đâu, sai dịch cho âm phủ đã điều tra rồi, em trai cô ta là âm khí xâm nhập vào cơ thể, vốn dĩ tắm nắng mấy ngày rồi nghỉ ngơi nữa sẽ không sao, ai biết được trong nhà còn có thêm một con ma đang nằm trên đó, có thể tỉnh dậy được mới lạ đấy, nếu còn nằm thêm nữa, thì đến mạng cũng không còn nữa đâu.

" Phong Ly Ngân nhắc nhở: " Cô đừng có quản chuyện bao đồng, đưa ra ý kiến cho cô ta là được rồi, có làm hay không là chuyện của cô ta.

"

Tôi gật đầu: " Tôi hiểu mà.

"

Âm khí xâm nhập vào cơ thể sẽ hôn mê?

Ở chung với ma quá lâu sẽ mất mạng?

Vậy thì tôi với Phong Ly Ngân..

đã làm nhiều chuyện như vậy mà tôi cũng không sao?

Hơn nữa bây giờ mỗi ngày hắn đều ở cạnh tôi rất lâu, thường thì sẽ xuất hiện ở phòng tôi vào buổi tối, đến khi tôi ngủ đi.

" Không phải anh nói anh rất bận sao?

" Tôi ngờ vực hỏi, hắn nhàm chán ngồi trong phòng tôi, làm gì chứ?

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng: " Linh thai cần âm khí của tôi.

"

Được thôi, tôi lại tự ảo tưởng nữa rồi.

" Vậy thường thì khi nào anh sẽ đi?

Có khi tôi ngủ rồi, anh vẫn còn ở đây mà.

"

" Đến khi trời sáng, khi âm chuyển thành dương, tôi sẽ đi.

"

Chúng tôi không nói chuyện nhiều, tôi cũng không còn sợ hãi hắn nữa, mặc dù trong lòng vẫn còn oán giận hắn vô tình, lạnh nhạt.

Nhưng tôi không có tư cách chỉ trích hắn, chúng tôi không hề có tình cảm, có lẽ đợi đến khi đứa trẻ này ra đời, quan hệ của chúng tôi sẽ hoàn toàn chấm dứt như diều dứt dây.

Hắn mang đứa trẻ đi, còn tôi thì cô đơn đến già.

Lúc tôi đang ngủ mơ màng, điện thoại đột nhiên rung dữ dội, tôi sợ hãi run lên, nhìn giờ thử thì thấy mới vừa qua mười hai giờ.

Phong Ly Ngân quả nhiên vẫn ở trong phòng, hắn chống một tay, dựa vào bên bục cửa, đôi chân thon dài vắt lên chiếc ghế, đang nhắm mắt ngủ.

Là Tô Mộng gọi đến, tôi sợ làm Phong Ly Ngân tỉnh dậy, khẽ nói: " Alo..

Sao vậy...

"Giọng nói của Tô Mộng rất nhức tai, cậu ấy vừa khóc vừa nói: " Tiểu Kiều, căn phòng đó quả nhiên có vấn đề, hôm nay cậu nói không thể ở trong đó, tớ đã đổi phòng cho em trai tớ, tớ qua phòng đó ngủ... hu hu hu, tớ gặp ác mộng!

Tớ mơ thấy có một người đàn ông bị bệnh lao nói giường quá chật chội, đuổi tớ đi, nếu không sẽ khiến tớ không thể tỉnh dậy được nữa!

Tớ sợ tới mức chạy lại ngủ với mẹ!

Hu hu hu... có cách nào hay không!

Nhà tớ có phải có ma phải không!

"

" À...

" Tôi nên nói gì đây?

Theo những điều răn dạy của cụ cố thì có những lời nói ra sẽ là nghiệp chướng.

Chính vào lúc tôi đang do dự, một bàn tay rút điện thoại của tôi đi, Phong Ly Ngân lấy điện thoại đặt lên tai mình, giọng nói lạnh lùng: " Hoặc là đập đi xây lại, giữ lại vườn sau, đảm bảo trước sau đều được thông gió ánh nắng chiếu vào, hoặc là chuyển nhà đi.

"

" Hả ?

" Tô Mộng bên đó vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Phong Ly Ngân đã cúp máy rồi.

Hắn đặt điện thoại lại đầu giường, lạnh lùng nói: " Mau ngủ đi.

"

Tôi vừa tức giận vừa buồn cười, cái người này cũng độc tài quá đấy, tôi nghe điện thoại cũng làm cho hắn không thoải mái sao?

Thấy hắn lại đi đến chỗ cửa, tôi do dự nói: " Nếu như buổi tối anh nhất định phải ở đây, thì lên giường nằm chung đi... cũng không phải chưa từng ngủ chung mà..

"

Hắn nhìn tôi, dường như đang xác nhận xem tôi có nói thật lòng hay không.

Tôi không nói nhiều, ôm lấy chăn nằm sát vào tường, để lại nửa giường cho hắn.

Hôm sau lúc chuông báo thức điện thoại reo lên, trong căn phòng chỉ còn lại mình tôi, chẳng biết đêm qua hắn có nằm lên giường ngủ không.

Weixin của tôi sắp bị Tô Mộng khủng bố rồi, cô ấy gửi rất nhiều tin nhắn đến, đều là: Ha ha ha, xin lỗi nhé, làm phiền phút giây ngọt ngào của hai người rồi!

Ngọt ngào cái con khỉ...

Nhưng mà tin nhắn cuối cùng của cậu ấy hơi nhức mắt: Hai người sống chung à, phải chú ý tránh thai nhé!

Thai... tôi giơ tay sờ vào bụng, ngoại trừ thỉnh thoảng có cảm giác nong nóng ra, thì không có phản ứng gì, có nên mua que thử thai thử xem sao không?
 
Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cữu
Chương 20: Tà sư ( 1 )


Suy nghĩ này làm tôi bứt rứt cả một ngày, chịu đựng đến khi trời sắp tối, tôi rửa bát xong thì nói với anh tôi là tôi muốn đi mua chút đồ.

Anh tôi đang chơi Vương giả dung diệu, vừa nghe thấy tôi muốn ra ngoài, ngước đầu nói: " Bà cô của tôi ơi, gần đây em cứ ra ngoài là gặp ma, hay là đừng đi nữa.

Em cần gì cứ nói với anh, anh mua giúp em.

"

" Em đi đến tiệm thuốc ven đường thôi mà.

" Tôi thành thật trả lời.

Anh tôi đầu óc nhanh nhạy, lập tức phản ứng lại, hỏi: " Mua ba con sâu sao ?

"

Tôi cầm cái la bàn lên chuẩn bị đập.

" Ha ha ha, anh đoán thôi mà, trúng rồi sao ?

"

" Không phải !

"

" Vậy mua cái gì ?

Không phải em đã mang thai với hắn rồi sao, còn mua ba con sâu làm gì ?

Hơn nữa, ba con sâu mà người dùng ma quỷ không dùng được, phải đi tới cửa hàng chuyên dụng trên chợ ma Âm Sơn mới mua được.

"

Tôi trừng mắt lên: " Cái gì mà cửa hàng chuyên dụng chứ ?

Còn có bán mấy thứ như vậy sao ?

"

" Tất nhiên, em tưởng có mỗi nhà mình làm nghề này thôi hả ?

Còn có nhiều nhà bán hàng âm dương lắm, lần sau anh sẽ mua mấy thứ chuyên dụng đó cho em.

"

Anh ấy nói một cách hời hợt, nhưng tôi lại sốc không nhẹ.

Hóa ra thế giới này có rất nhiều thứ khó mà tin được, người sống làm sai dịch cho âm phủ, còn có chợ ma chuyên giao dịch, thậm chí còn có cửa hàng chuyên dụng bán bao cao su cho ma nữa!

Tôi đến tiệm thuốc khẽ giọng nói với nhân viên bán hàng tôi muốn mua que thử thai, người đó liền nhét cho tôi một chiếc hộp: " Bây giờ còn ai dùng que thử thai nữa đâu, dùng bút thử thai đi, tiện lợi nhanh chóng, an toàn còn vệ sinh nữa.

"

Cô ta nói rất to, làm tôi vội vàng quét mã trả tiền cho xong.

Về nhà tắm xong, tôi sử dụng nó theo hướng dẫn, đem trở về phòng đợi kết quả.

Anh tôi ở dưới kêu lên: " Tiểu Kiều!

Xuống nghe điện thoại!

Cụ cố tìm em đấy!

"

Cụ cố?

Tôi không thích ông ấy lắm, mặc dù ông ấy rất tốt, cũng rất có uy phong trong nhà, nhưng mà gia tộc tôi sở dĩ giao tiếp qua lại với trời và quỷ quái cũng bởi vì ông ấy.

Căn hầm ở nhà cũ thực ra chính là những mồ mả mà ông ấy đào được, những năm chiến tranh loạn lạc nuôi sống cả nhà bằng những thứ đó rồi duy trì buôn bán.

Đến tận bây giờ, cả mấy trăm người trong gia tộc đều làm những ngành nghề liên quan tới đó, ai ai cũng xem nhẹ sống chết, vô cùng hờ hững

Cụ cố hỏi tôi tình hình gần đây, cả sức khỏe thế nào, có gì bất thường không.

Tôi sao có thể nói mấy cái đấy với ông được chứ, chỉ có thể nói không sao cả.

Cụ cố đột nhiên nhắc nhở tôi một câu: " Ông nghe Du Phó nói, phía bên đội cảnh sát hai ngày nay xuất hiện mấy vụ án mạng, hắn chịu trách nhiệm giải phẫu thi thể, cảnh sát nói bị là đột tử, nhưng hắn nói có liên quan đến tà thuật, hai các cháu còn trẻ, phải chú ý khi nhận hàng hay bán hàng, đừng có đụng vào mấy thứ tà vật.

"

Cụ cố vừa nói đến tà thuật, tôi lập tức nhớ đến bức tượng đồng mà Hầu Thiếu Văn mua đó, không phải là vị pháp sư đó nói cần dùng sao?

Phong Ly Ngân khi đó cũng nói ra hai chữ tà đạo.

Tôi vội vàng nói với cụ cố chuyện này, cụ cố vừa nghe thì giọng nói đã nghiêm lại: " Nếu như pháp sư đó biết bức tương đồng đó lấy từ chỗ các cháu, khẳng định sẽ tìm các cháu, nhớ là tuyệt đối không thể giúp hắn tìm đồ, cũng không được bán bất cứ đồ gì cho hắn ta!

Chúng ta vẫn không nên dây dưa gì tới Mật Tông thì tốt hơn!

Hơn nữa đây là tà thuật, tuyệt đối không thể bị lây nhiễm !

"

" Vâng.

" Tôi gật đầu nhìn anh tôi, anh tôi bĩu môi rồi cũng đáp lại một tiếng.

Cúp điện thoại, tôi nói với anh: " Anh, em biết anh muốn tích lũy tiền cho ba, nhưng mà mấy thứ tà ma này thì tốt nhất đừng đụng đến...

Em sợ lắm.

"

Tính cách của anh tôi rất liều lĩnh, không sợ trời không sợ đất, mình anh ấy thì không sợ, nhưng nghe tôi nói như vậy, anh ấy nghiêm túc gật đầu nói: " Được, em sợ thì chúng ta sẽ không làm nữa, cứ buôn bán đồ cổ thôi là được rồi.

"

Tôi trở về phòng, vừa mở cửa đã nhìn thấy Phong Ly Ngân đứng cạnh bàn, trên tay hắn cầm que thử thai.

" Này!

Sao anh lại tự tiện động vào đồ của tôi chứ !

" Tôi đỏ mặt tía tai, bước lên lấy lại, nhìn trộm cái đó.

Màu đỏ, hai vạch.

Trúng độc đắc rồi chứ không còn sai sót gì nữa.

" Đây là cái gì ?

" Phong Ly Ngân nghiêm túc hỏi.

" Thử... thử thai..

" Tôi vội vàng vứt xuống thùng rác, mới có nửa tháng thôi, mà cuộc sống của tôi lại bị đảo ngược hoàn toàn.

Phải làm thế nào đây.

Tôi buồn bực rứt tóc, mặc dù khi đó bị Phong Ly Ngân ép bức, tôi đã đồng ý chuyện này.

Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, chuyện này không hề đơn giản, phải chuẩn bị tốt mọi kế hoạch.

Phong Ly Ngân nhìn thấy tôi cầm điện thoại ấn ấn ấn, liền hỏi: " Sao lại còn phải kiểm tra chứ?

Trên chiếc nhẫn xuất hiện Ly Long, chính là bằng chứng tốt nhất còn gì.

"

" Anh chỉ lo việc gieo giống thôi, đương nhiên là không cần lo nghĩ đến chuyện khác !

" Tôi tức giận hét lên: " Tôi phải tính thời gian xin nghỉ, thời gian làm thủ tục nghỉ học!

Lẽ nào vác cái bụng to đùng đến trường học , bị người ta cười vào mặt mất !

"

Chiếc giường khẽ trùng xuống, bàn tay to lớn của hắn bóp lấy mặt tôi: " Sao?

Mang thai con của tôi làm cô thấy rất mất mặt sao ?

"

Tôi cười nói: " Sao có thể chứ?

Đây chính là ân sủng của Minh Quân đại nhân, tôi nên mang ơn đội nghĩa, nhưng mà trần gian có phép tắc của trần gian, người khác đánh giá tôi thế nào, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận chịu đựng.

"

Phong Ly Ngân nheo mắt, khi hắn tức giận thì sẽ bày ra vẻ như vậy, tôi cũng miễn dịch bớt bớt rồi.

Ngày hôm sau đến trường, Tô Mộng ôm lấy tôi, khẽ nói em trai cậu ấy có phản ứng rồi, bây giờ cả nhà họ thuê nhà ở, chuẩn bị phá nhà đi, một là xây lại, hai là bán đi.

Tôi cười nói: " May mà cậu là người thông minh biết nghe lời.

"

" Đó là tất nhiên!

Lời của trai đẹp với bạn thân thì phải nghe theo chứ!

Này, Tiểu Kiều, ngực của cậu hình như to lên rồi, quả đúng là dư vị của tình yêu ha ha ha!

Ai da!

"

Tôi đánh vào đầu cậu ấy một phát, cậu ấy ngập ngừng ấp úng nói muốn đi dạo phố, lại đi dạo phố?

Lần trước bị con ma trẻ con đó dọa cho chết khiếp nên tôi không muốn đi nữa.Khi tôi trở về nhà thì thấy có một chiếc xe đỗ trước cửa hàng nhà tôi, tên Hầu Thiếu Văn lại đến rồi.

Tôi vội vàng chạy vào trong tiệm, anh tôi đang nói chuyện với hắn: " Hầu thiếu, món đồ cậu nói tôi thật sự không có, hơn nữa tôi còn trẻ, cũng không có quen biết gì nhiều, e rằng không giúp được gì cho cậu.

"

Hầu Thiếu Văn không giấu nổi sự thất vọng, nói thêm mấy câu khách sáo rồi đi luôn.

" Tên pháp sư mà hắn mời đến chắc chắn có vấn đề, lại kêu hắn đến chỗ chúng ta tìm hàng thật, lần này là cần tháp đồng ngọc lưu ly xanh ba góc gì đấy, lần này nhà ta quả thực không có.

" Anh tôi lắc đầu.

Cứ tưởng rằng tiền khách xong là sẽ không sao nữa, kết quả tối ngày hôm đó, nhà tôi lại có trộm.

Tôi đang ngủ say, đột nhiên thấy eo thắt lại, cả người bị kéo về sau, lưng chạm phải vòm ngực cứng rắn.

Tôi mơ mơ màng màng, Phong Ly Ngân ngủ sau lưng tôi sao?

Hắn véo mạnh cằm tôi, nói: " Tỉnh dậy đi !

"

" Sao, sao vậy...

" Tôi ngơ ngác hỏi.

Dưới nhà có tiếng động!

Hắn lật người lại, đứng bên cửa sổ ngó xuống dưới.

Tôi rút điện thoại ra, muốn gọi điện cho anh tôi nói anh ấy cẩn thận, vừa cầm điện thoại lên thì nghe thấy tiếng động dưới nhà vang lên.

Phong Ly Ngân kéo cửa ra định đi xem thế nào, tôi nhắc nhở hắn: " Anh đừng có làm cho tên trộm hoảng sợ đấy, nếu như truyền ra ngoài là nhà tôi có ma, thì sau này không buôn bán được gì nữa đâu.

"

Dưới nhà vang lên tiếng kêu gào của anh tôi: " Tên trộm nhà mày lại dám đến nhà tao sao!

Tao đánh gãy chân giữa của mày!

Hả?

Em rể cũng ở đây sao, đúng lúc đấy, tôi giết chết hắn, cậu giúp tôi ghi vào sổ dưới âm phủ luôn nhé !

"

Tôi không nhịn được đỡ trán, anh tôi cũng liều lĩnh thật đấy, dám gọi Phong Ly Ngân là em rể!

Ai ngờ Phong Ly Ngân lại thờ ơ trả lời lại một chữ: " Được.

"
 
Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cữu
Chương 21: Tà sư ( 2 )


Anh tôi ngay lập tức mở đèn điện dưới nhà lên.

Cái tên trộm bị đánh cho sưng đầu kia buông hai tay đang che mặt ra, lộ ra một gương mặt xanh đen, đôi đồng tử nhìn lên trên đầy quỷ dị...

Tôi ngẩn cả người...tên này không phải tên tóc vàng nhặt xác ở cửa quán bar hôm trước sao?

Chẳng phải tin tức đưa hai tên bạn của hắn đã chết sao!

Tại sao vẫn còn sờ sờ ở đây?

" Coi chừng!

Tên này có vấn đề..

"

Vừa dứt lời, Phong Ly Ngân đã bấm tay niệm chú ấn một cái lên đỉnh đầu của tên tóc vàng, tên kia co giật cả người như bị điện giật, sau đó chậm rãi ngã xuống đất.

Tôi che miệng lui ra cửa cầu thang không dám lên tiếng.

Anh tôi kiểm tra hắn rồi hỏi: " Nó bị quỷ nhập sao?

"

Sắc mặt của Phong Ly Ngân có phần nghiêm trọng: " Đây là Tàng Mật tà pháp, pháp sư nhà họ Hầu mời tới nhất định là truyền nhân của tà pháp, biết chỗ của ngươi có đồ từ chợ Quỷ nên nhắm vào kho hàng nhà các ngươi.

"

" Fuck, biết vậy ông đây đã không bán, vô duyên vô cớ rước lấy ruồi bọ!

" Anh tôi khó chịu nói: "Hôm nay Hầu Thiếu Văn còn tới hỏi cái Bát giác lưu ly thanh đồng tháp gì đó, nhất định là tên pháp sư kia sai khiến.

"

" Cái tháp đó dùng để luyện hồn, xem ra mấy chuyện rút hồn xảy ra gần đây đều liên quan đến tên pháp sư này.

" Phong Ly Ngân nhíu mày nói.

Người phàm sau khi chết linh hồn phải xuống âm phủ, hành động rút hồn này xúc phạm nghiêm trọng đến luật lệ cõi âm, Phong Ly Ngân không thể không quản.

Cân nhắc một hồi, anh tôi cũng gọi điện cho cảnh sát Lô: " Không cần biết anh có tin quỷ hay không, nhưng bắt cái tên tóc vàng này đi giúp tôi, đừng có để hắn nằm như xác chết trong nhà tôi, nhìn là thấy phiền ."

Phong Ly Ngân ngẩng đầu nhìn tôi, xách tôi về phòng, nói: " Trong thời gian này ngươi chú ý chút, đừng đến gần người lạ.

"

Tôi gật đầu, lo lắng hỏi: " Nhưng anh tôi cũng chỉ là kẻ học nửa vời, bố tôi vẫn đang nằm viện, không biết có gặp chuyện gì ngoài ý muốn không.

"

" Có ta ở đây...

đưa di động cho ta.

" Đột nhiên hắn giơ tay đòi di động của tôi.

Tôi thấy đầu ngón tay hắn xẹt qua tia sáng, một đoạn ký hiệu phức tạp màu trắng dán lên di động tôi, chẳng lẽ là làm cho điện thoại tôi có thể thông linh?

Tên sai dịch âm phủ kia từng nói nếu di động không thông minh thì trong kết giới sẽ không có tín hiệu.

" Phong Ly Ngân, anh có muốn mua một cái di động không?

Có nhiều lúc tôi có chuyện muốn tìm anh cũng không biết liên hệ thế nào.

" Tôi đề nghị với hắn.

Hắn nhíu mày, giọng điệu nói chuyện có hơi khó chịu: " Ta lấy đâu ra di động?

Ngươi đốt cho ta hả ?

"

Cái này...

Đốt cho anh?

Lúc này tôi mới kịp phản ứng, vì sao hắn luôn mặc một bộ đồ phong cách cổ trang của Trung Quốc, chẳng phải là lúc tế bái chỉ đốt những bộ đồ này thôi sao.

Hắn là quỷ, là quỷ... tôi không nhịn được run lên một chút.

Giọng nói lạnh lẽo của hắn tiếp tục vang lên: " Đồ vật ở âm phủ đều là người thân từ nhân gian đốt cho, có vài thứ dù là tiền âm phủ cũng không mua được, bởi vì không phải đốt cho mình.

"

" Vậy... hôm nào tôi đốt cho anh một cái..

" Tôi dè dặt nói.

Đốt cho hắn cái gì bây giờ?

Một tên sai dịch thôi đã dùng tới iPhone 7, thân phận của hắn cũng không thể dùng đồ rẻ tiền đúng không..

Chẳng lẽ phải bỏ mấy ngàn ra mua iPhone 7 đốt?

Lãng phí chết mất!

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó thôi là đã thấy đau thận rồi.

" Sao ngươi lại ngu ngốc quá vậy?

" Dường như hắn đọc được suy nghĩ của tôi, nhéo cằm tôi đẩy lên giường ngồi: " Loại di động đó làm sao mà đốt được?

Đương nhiên phải đốt cái cho người cõi âm phủ!

Mau đi ngủ cho ta !

"

Mật tông pháp sư thường được xưng là " Thượng sư ", trong mắt những pháp sư chính thống môn phái này được xem như tà ma ngoại đạo, kể cả nhà sư cũng xem thường cảnh giác.

Tà pháp nổi tiếng nhất của họ là mượn danh Phật Hoan Hỉ để làm những việc hoang dâm hoặc là quỷ nhập vào người.

Tôi đọc những tin tức tìm được trên điện thoại, trong lòng hơi lo lắng, loại tà ma ngoại đạo này đang nhắm vào cửa hàng nhà tôi ư?

Weixin thông báo có một tin nhắn mới, anh tôi nói đã lấy được số điện thoại của " pháp sư " từ chỗ Hầu Thiếu Văn, đang để cho cảnh sát Lô điều tra tin tức.

" Tiểu Kiều, cậu xem này " Tô Mộng mở hộp giữ nhiệt ra, đó là thịt kho tàu mẹ cô ấy làm, một hai muốn tôi nếm thử, chúng tôi liền mua cơm ngồi ăn trước cửa siêu thị.

" Em trai cậu sao rồi ?

"

" Đỡ nhiều rồi!

Phơi nắng mấy ngày nữa là ổn thôi, đúng rồi, chừng nào cậu rảnh, chúng ta đi coi nhà đi?

Nhà tớ định bán đất mua chung cư ở, mẹ tớ nói nhất định phải mời cậu đi coi.

"

Tôi lắc đầu nói: " Tớ chỉ là gà mờ, cậu nên mời đại sư khác đi thôi.

"

" Vậy mời bạn trai cậu đi, tớ thấy anh ta chính là đại sư, chẳng trách ăn mặc kiểu cổ phong như vậy...

A, anh ta cũng cùng nghề với nhà cậu hả ?

"

Tôi không muốn nói đến đề tài này, qua loa hai câu rồi chuyển chủ đề.

Chiều không có tiết, Tô Mộng liền dắt tôi đi dạo kiếm nhà, tôi nghĩ bụng phải mua cho Phong Ly Ngân mấy bộ quần áo để đốt, để hắn khỏi phải mặc cái áo liệm kia mãi.

Hôm đó tôi nghe hắn nói " Ngươi đốt cho ta hả?

", " Đều là người thân ở nhân gian đốt xuống cho ", tôi thấy hắn có hơi đáng thương.

Công lực đi dạo của Tô Mộng quả nhiên là thiên hạ đệ nhất, đi dạo một cái trung tâm thương mại, vòng quanh một cái chung cư mà cậu ấy vẫn còn hăng hái.

" Đại tiểu thư ơi, tớ đi không nổi nữa, trời đã tối rồi kia kìa!

"

Lúc này là giờ cao điểm tan tầm, xe buýt chật như hộp cá mòi, xe taxi cũng không trống chiếc nào, tôi chỉ có thể đặt một chiếc Tích Tích ở ven đường.

(*) Tích Tích: hãng xe chở khách như taxi.

Đường rất đông xe, tôi với Tô Mộng đi một buổi chiều, nhịn không được ngáp mấy cái liền, không biết từ lúc nào, cả hai lại ngủ gật...Tôi bị một cơn gió lạnh làm giật mình tỉnh giấc.

Xe dừng lại ở trước cửa một căn nhà tồi tàn, đèn sáng chiếu lên bức tường trắng bệch.

Tôi sợ tới mức căng da đầu... không phải vừa lên xe ở trung tâm thành phố sao!

Sao lại chở tới đây rồi!

Tô Mộng vẫn mê man bên cạnh tôi, tôi nuốt nước miếng một cái, tài xế đâu?

Đột nhiên, tôi thấy phía trước đầu xe có một bóng người, là gã tài xế kia!

Tôi đẩy cửa xuống xe, hỏi: " Đây là đâu, ông muốn làm gì !

"

Mặt gã tài xế trắng bệch, nói chuyện lắp bắp, thịt trên mặt hắn run giật kì lạ, nói rằng: " Đưa, đưa các ngươi, về, về nhà...

Đến, đến nơi..

"

Tôi thầm giật mình, người này chắc không phải bị quỷ nhập đó chứ?

Tay chân hắn hoạt động kì lạ, vừa đi vừa lết về phía căn nhà kia một cách cứng ngắc.

Tôi lấy điện thoại di động ra, may mà còn tín hiệu, tôi run rẩy gửi cho anh tôi một cái định vị, anh tôi trả lời ngay lập tức: " Ông chồng quỷ của em đang đến, đừng sợ "

Ông chồng quỷ..

Trong hoàn cảnh quỷ dị này, nhìn thấy ba chữ đó lại làm tôi nhẹ nhàng thở ra.

Tôi quay đầu lại nhìn Tô Mộng thì thấy chỗ ngồi trống không!

Thì ra Tô Mộng cũng đã bước từng bước vào trong căn nhà kia!

" Tô Mộng !

" Tôi vội chạy đến kéo cậu ấy lại, sắc mặt cậu ấy hơi khác lạ, mắt vẫn còn nhắm nghiền!

Tôi giơ tay vỗ mạnh vào mặt cậu ấy, nói: " Tô Mộng, nơi này không ổn, chúng ta không thể đi vào...

"

Tô Mộng ăn hai cái tát, hơi hơi hé mí mắt, dụi mắt nói: " A, đây là đâu...

A!

Coi chừng!

"

Tô Mộng đột nhiên trợn mắt, chỉ ra sau người tôi hoảng sự hét lên...
 
Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cữu
Chương 22 Cơn thịnh nộ lạnh băng


Tôi định quay đầu lại thì cái gáy đau điếng, trước mắt tối sầm, tôi mất đi tri giác.

Nhưng tôi hôn mê chưa bao lâu thì nghe thấy một tràng tiếng chửi bậy.

Là tiếng của Tô Mộng, cậu ấy vừa khóc vừa mång...

" Ông giả thần giả quỷ làm gì!

XX ngắn như thế còn muốn chơi lưu manh!

Chém ngàn đao, đầu nứt chân mưng mủ, chết trên đường chó hoang cũng không thèm ăn...

A a!

"

Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên làm cho đầu óc tôi tỉnh táo lại rất nhiều.

Đây là một căn phòng bình thường, hai tay tôi bị trói vào chân bàn, bên kia là cái giường nệm rách nát, Tô Mộng bị trói tay ra sau lưng, áo bị xé rách, lộ ra ren nội y màu đen.

" Ô, thì ra mày thích phong cách hoang dại như thế, đúng lúc công cụ của tao bị hỏng, đổi cho mày làm việc cho tao..

" Một tên đàn ông béo lùn nói, giọng nói của hắn có chút quái dị, như là kiểu người nước ngoài nói tiếng Trung.

Trên bàn đặt một cái đèn dầu, tôi nhìn thấy có hai người đang quấn lấy nhau ngoài cửa, một người là tên tài xế kia, mắt trợn trắng tay chân run rẩy.

Một người khác.. là nữ sinh cấp ba tóc ngắn đã mất tích rất lâu kia!

Lúc này cô ta còn mặc cái đầm chữ V lộ lưng như lúc ở quán bar, thân thể, tóc tai và quần áo đều dơ bẩn cực kì, hơn nữa tay chân cũng đầy vết thâm tím.

Quỷ dị nhất chính là một bàn tay và một cái chân của cô ta đang lắc lư với một tư thế khác thường.

Nhưng cho dù đã biến thành như vậy, cô ta vẫn máy móc động đậy trên người nam tài xế kia.

Biểu cảm trên mặt khủng bố vô cùng, không thấy được con ngươi đen trong mắt, khóe miệng chảy ra dòng chất lỏng không rõ là gì.

Đây là một thi thể di động.

Tên béo lùn kia giơ một ngón tay vẽ bùa chú lên ngực Tô Mộng, hắn chính là tên tà sư Mật Tông mà Hầu gia mời về.

Tô Mộng sợ tới mức run rẩy hết cả người, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, khóc lóc nói: " Tôi, tôi còn chưa qua ngày đèn đỏ, ông dám cưỡng bức tôi thì sẽ gặp xui xẻo !

"

Tên béo lùn không thèm nhìn, chỉ chuyên chú lẩm nhẩm nói những lời khó hiểu.

Đột nhiên hắn la lên một tiếng: " Được rồi!

Lại đây đi!

Thân thể rách nát kia thì vứt đi!

"

Vừa nói ra lời này, nữ sinh kia ngã rầm một cái xuống đất, một tay một chân của cô ta chắc hẳn là trật khớp rồi, vậy mà vẫn nhích về phía trước giống như dòi bọ.

" Thân thể của con nhóc đó thật sự dùng không nổi mà...

" Tên béo lùn xem thường mắng một hơi.

Chẳng mấy chốc, tôi nhìn thấy một nữ tử tóc dài bay ra khỏi cơ thể của nữ sinh kia, đây chắc là nữ quỷ bám vào bức tượng đồng lưu manh!

Nàng ta cũng ngốc nghếch ngơ ngác nghe theo mệnh lệnh của tên béo lùn kia, chuẩn bị nhập vào thân thể của Tô Mộng.

Tôi cắn dây thừng trên tay, sốt ruột nhớ lại những pháp quyết đọc được trong sách.

Giết quỷ thì thế tay ra sao?

Trước tiến bấm quyết đọc chú, sau đó là gọi thần?

Đầu óc tôi loạn cào cào, trong lúc quýnh quáng lỡ mạnh tay làm cái bàn lắc lư, tên béo lùn lập tức quay đầu, ánh mắt dâm tà nhìn tôi chằm chằm: " Đừng có gấp...

Tao còn muốn dùng mày làm con tin để anh mày lấy tháp Thanh Đồng đến đổi...

"

Nữ quỷ kia bay tới cạnh Tô Mộng, tôi nôn nóng hô to: " Dừng tay!

Dừng tay!

"

Tô Mộng cũng khóc lóc: " Tiểu Kiều!

Tớ sợ quá a hu hu hu!

" Nữ quỷ kia bay qua bay lại trên người cậu ấy mấy lần liền mà không nhập vào được!

Tên béo lùn sửng sốt, hắn không biết Tô Mộng là máu thuần dương, cậu ấy không thể thấy quỷ, quỷ cũng không thấy được cậu ấy.

Tên béo lùn còn tưởng trên người Tô Mộng có pháp bảo gì, vùi đầu xé rách đồ của Tô Mộng, tôi lật đật đứng lên, hai tay nắm lấy chân bàn, cũng không biết sức lực từ đâu đến, quăng mạnh về phía tên béo lùn kia...

Một tiếng vang thật lớn, tên béo lùn bị tôi đập văng đến vách tường, tôi sửng sốt.

Từ khi nào mà sức tôi lại mạnh như vậy?

Bên tai tôi bỗng có cảm giác lạnh lẽo, Phong Ly Ngân lạnh lùng nói: " Mới vừa dặn ngươi cẩn thận với người lạ, vậy mà ngươi dám lên xe của người lạ.

"

Tôi... lúc đó tôi đâu có nghĩ là bắt một chiếc xe cũng có thể xảy ra chuyện...

Phong Ly Ngân cởi trói cho tôi từ phía sau.

Cửa lớn ầm một tiếng mở ra, tôi nhìn thấy vài bóng dáng xám trắng nhảy múa khắp nơi, cuối cùng hướng về phía tên béo lùn kia.

Tên béo lùn la oai oái, vừa la vừa mắng: " Đồng đạo từ đâu tới!

Chúng ta nước giếng không phạm nước sông!

Vì sao ngăn tôi cúng bái hành lễ ?

"

Hắn không nhìn thấy Phong Ly Ngân sao?

Tôi trộm nhìn hắn một cái, hắn không nói một lời, mặt lạnh như băng, con ngươi vàng nhạt sâu thẳm như đang ẩn chứa lửa giận.

Tôi nhịn không được run rẩy, thì thào nói: " Xin lỗi, xin lỗi...

"

Sự giận dữ lạnh như băng của hắn thậm chí làm tôi quên mất mình đang gặp nguy hiểm.

Tôi còn oán giận hắn thờ ơ, giận hắn lạnh lùng.

Nhưng mà, nhưng mà...

Từ lúc tôi mới mười sáu tuổi, tôi đã trao thân cho hắn...

Mà bây giờ, tôi, tôi..

Tiếng thét chói tai của Tô Mộng làm cho cả người tôi rung lên, Phong Ly Ngân chẳng có ý định muốn cứu cậu ấy...

Hắn đã sớm nhìn thấu thiên địa hồng trần sinh sôi hủy diệt, làm sao có thể để ý đến tính mạng của một người phàm?

Tôi chạy ra khỏi lồng ngực hắn, duỗi tay về phía giường kéo Tô Mộng xuống!

Tên béo lùn đang giãy giụa kia đá lên bàn một cái, cái bàn va vào thắt lưng tôi...

Phong Ly Ngân ngay lập tức ôm lấy tôi, tha tôi ra khỏi căn nhà đất quỷ rống rền vang kia.

Tôi kéo Tô Mộng mà lạnh run, không dám nhìn hắn.

Hắn đang cực kỳ giận dữ.

Tôi lúc nào cũng như vậy, để mình lâm vào nguy hiểm, hắn đã cảnh cáo tôi hai lần, mà bây giờ tôi còn liều mình đi cứu bạn tốt...

Quá tam ba bận, chắc là hắn đang muốn tát tôi một cái chết luôn cho rồi.

Lúc này xe anh tôi đã chạy tới, đèn xe sáng chói tiến vào, Tô Mộng kêu khóc chạy lên xe.

Tôi đứng tại chỗ, Phong Ly Ngân không nói lời nào mà trừng tôi, ngay cả lời xin lỗi tôi cũng không dám nói.

Vừa rồi cái bàn đụng vào eo tôi một chút, lúc tôi bị hắn tha ra, có gì đó đã chảy ra từ dưới thân tôi...

Lúc này tôi mới thấy chỗ đó lạnh băng, tôi sợ hãi run rẩy.

Không phải là máu đó chứ?

Nếu như mà là máu, vậy thứ trong bụng tôi...

" Đế quân...

Hồn phách của tên tà sư kia đã bị bọn thuộc hạ gặm sạch sẽ...

" Vài cái bóng xám bán trong suốt nói.

Phong Ly Ngân khoát tay, những cái bóng lập tức biến mất.

" Mộ Tiểu Kiều."

Giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên.

Tôi run lên, nước mắt không ngừng chảy xuống.

" Ngươi, tự giải quyết cho tốt.

" Đôi môi kia nói ra những lời làm tôi sợ hãi.

Tự giải quyết cho tốt?

Cái gì gọi là tự giải quyết cho tốt?

Nếu như vài tuần trước tôi mà nghe thấy những lời nói quyết liệt thế này, tôi nhất định sẽ van tạ thần linh đã tha một mạng cho tôi!

Nhưng bây giờ, tôi, tôi cũng không muốn nghe những lời như thế!

Hắn là ác mộng của tôi, là hắn đã chiếm lấy đêm tối của tôi.

Hắn đã từng cường ép xâm chiếm tôi, thờ ơ lạnh lùng đả kích tôi.

Nhưng bây giờ, hắn quay lưng về phía tôi!

" Phong...

Ly Ngân...

Ly Ngân.

" Tôi run rẩy gọi hai tiếng.

Thân hình của hắn bắt đầu trở nên trong suốt.

" Ông, ông xã...

" Tôi nghẹn ngào van nài.

Hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn tôi, biến mất trước mắt tôi.

"Tiểu Kiều!

Em làm gì mà thừ người ra vậy?

Phong Ly Ngân đâu?

Đi rồi sao?

Em còn không lên xe nhanh lên !

" Anh tôi quay đầu xe, lập tức lao xuống kéo tôi lên.Tôi không dám nhúc nhích.

Không dám bước đi.

" Anh.

" Giọng nói của tôi dường như đã biến mất: " Em, phía dưới của em hình như... chảy máu.."
 
Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cữu
Chương 23: Rỉ thai


Trên đường về nhà tôi không dám mở miệng khóc thành tiếng.

Anh tôi chịu đựng một đường không nói tiếng nào, đưa Tô Mộng về tới nhà xong, anh giẫm mạnh chân ga, lao nhanh.

" Đừng khóc, anh cũng không biết an ủi em hay là cảm thấy may cho em nữa.

" Anh tôi hiếm khi nói chuyện bằng giọng nghiêm túc như thế.

" Tiểu Kiều, rốt cuộc là vì sao em khóc?

Nếu như cái linh thai đó là do hắn ép buộc em mà ra, thì chẳng phải em nên vui mừng khi đứa nhỏ đã mất sao?

"

Anh tôi vỗ mạnh lên tay lái, tiếng kèn chói tai tỏ rõ tâm trạng phiền não của anh.

" Em không vui..

" Tôi khàn giọng nói, cố nén tiếng nức nở."

Chúng ta và hắn không cùng đẳng cấp, em hiểu không?

Hắn có thể đối xử vô tình với em như một công cụ, hắn là tôn sư minh phủ!

Em nghĩ hắn sẽ để ý đến một tế phẩm nhỏ nhoi như em sao ?

" Anh tôi thở phì phì nói.

" Hơn nữa, chưa biết chừng hắn còn có bao nhiêu người phụ nữ khác ngoài kia, dù có em hay không cũng không có khác biệt gì!

Chẳng qua thể chất của em đặc biệt có thể mang thai cho hắn mà thôi !

"

Tôi cắn chặt môi, cúi đầu không nói gì.

Đúng, lúc chúng tôi kết hợp, hắn chẳng có vẻ gì là thương hoa tiếc ngọc, có lẽ đối với hắn, vuốt ve một chút đã là quá đỗi từ bi.

Có lẽ đều là người khác hầu hạ hắn?

Cho nên hắn mới có thể bất mãn với tôi như vậy.

Hắn cũng đã nói rằng, qua bảy ngày, cầu xin hắn hắn cũng không muốn động đến tôi, thân thể cứng ngắc của tôi làm hắn chán ghét.

Nghĩ như vậy, nước mắt tôi nhỏ từng giọt trên mu bàn tay.

Mười sáu tuổi, hắn phá thân tôi.

Mười tám tuổi, hắn phá trái tim tôi.

Hắn nói tôi là người vợ làm đám cưới ma với hắn, đến chết cũng phải theo hắn, nhưng mà hắn cũng có thể không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi để tôi có thể sống bình yên suốt quãng đời còn lại.

" Anh...

Hắn giận em...

Hắn có trả thù nhà chúng ta không?

" Tôi hít hít mũi, nghĩ rằng cùng lắm thì sống cô độc suốt quãng đời còn lại cũng được, cũng không có gì đáng sợ.

" Tùy hắn, nhà ta còn thiếu mấy thứ nghiệp chướng đó sao?

" Anh tôi không lo không sợ nói: " Có anh với em đây, không cần sợ, chờ bố khỏe lên rồi ba người chúng ta lại sống với nhau thôi.

"

Anh đưa tay ra xoa rối mái tóc tôi.

Xe đi vào một tòa chung cư trong thành phố, đây là một khu nhà ba tầng kiểu cũ, lầu một là cửa hàng, lúc này vẫn còn sáng đèn.

Trên cửa kính dán bốn chữ " Diệu thủ hồi xuân ", đây là phòng khám ma sao?

Tôi nhìn về phía anh tôi, anh dẫn tôi tới đây làm gì?

" Đi, ở đây có một bác sĩ lâu năm chuyên khám mấy thứ bệnh khó nói.

" Anh quen thói lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, dùng thế Tam sơn quyết nắm lấy nó, gõ hai cái lên cửa kính.

Trong phòng khám vang lên tiếng mèo kêu như tiếng khóc của trẻ con, tôi nhịn không được mà run rẩy.

Hơn nửa đêm, lại trải qua nhiều chuyện như thế, anh tôi dẫn tôi đến đây làm gì?

" Tôi vào nha!

" Anh tôi nắm tay tôi, đẩy cửa ra.

Bên trong toàn là mùi dược liệu, đồ đạc trong phòng khám đông y chất đống chật chội, chỉ có tủ đựng thuốc coi như là gọn gàng nhất.

Một bà lão với mái tóc bạc trắng nằm trên xích đu, trên người khoác áo bông, dường như là đang ngủ.

" Bà già dơ, bà thăng thiên rồi sao!

Phản ứng một chút được không!

" Anh tôi làm ồn không chút khách sáo.

" Khà khà khà...

" Bà lão phát ra tiếng cười quỷ dị, thân thể vẫn không nhúc nhích mà đầu đã xoay về hướng chúng tôi..

Tôi hoảng hốt hét lên, anh tôi lập tức mắng: " Giả thần giả quỷ nữa là tôi gọi cho cục công thương đến kiểm tra giấy phép của bà đấy!

"

Bà lão sửng sốt một chút, khẽ hừ một cái: " ..Chẳng có khiếu hài hước chút nào.

"

Mặt bà lão đầy nếp nhăn, lưng còng, miệng chỉ còn mấy cái răng, cười lên vô cùng đáng sợ, thật sự y như một bà đồng!

" Thân thể em gái tôi không khỏe lắm, bà khám giúp tôi xem.

" Anh tôi ôm tôi đến cái giường nhỏ bên vách tường.

Bà lão nhìn tôi, trong ánh mắt vẩn đục bỗng léo lên ánh sáng, giống như đang nhìn thịt Đường Tăng.

Bà ngửi ngửi: " Quỷ khí thật nồng...

Là bị tên quỷ lợi hại nào để ý đúng không?

Chậc chậc, nhìn xem màu da trắng tuyết của cô này, còn trắng hơn người chết mấy phần...

Phải giữ vững tinh thần, nếu không linh hồn nhỏ bé này sẽ bị quỷ câu đi mất đó, khà khà khà...

"

Bà ta đưa tay lên sờ sườn mặt tôi làm tôi nổi hết cả da gà da vịt.

Sau đó, những ngón tay gầy khô như chân gà nắm lấy tay tôi, bắt mạch cho tôi.

" Mạch này thật hiếm thất...

Tên quỷ kia để lại trong người cô bao nhiêu tinh hoa tâm tà vậy hả?

Khà khà khà, có thể hình thành linh thai âm dương, chắc là bỏ rất nhiều công sức nhỉ?

"

Mặt tôi nóng lên, xem ra bà lão này là một người trong nghề lợi hại đây.

Anh tôi mắng: " Bà già dơ đã chín mươi mấy rồi, còn quan tâm chuyện của mấy người trẻ tuổi làm gì!

"

Bà lão liếc mắt nhìn anh tôi một cái, nhắm mắt lại khám mạch cho tôi: " Có hiện tượng là rỉ thai..."

Tôi nhịn không được hỏi: " Cái gì gọi là rỉ thai?

Có phải đã mất, mất rồi không?

"

Bà ta nở một nụ cười xấu xa: " Sao vậy?

Cô bé lo lắng đứa trẻ đã mất sao?

"

" Hôm nay tôi gặp mấy chuyện không may, vừa hoảng sợ vừa bị thương, vừa nãy giống như có gì chảy ra từ phía dưới, tôi sợ là.. máu.

" Tôi thành thực khai báo.

Bà cười khà khà: " Cởi ra thử xem.

"

Anh tôi xoay người sang chỗ khác, tôi đánh liều cởi quần lót ra, áo vừa đủ che đi bắp đùi.

Bà lão vươn tay nhéo đùi tôi một cái, cười xấu xa nói: " Chân thon dài thật đấy, cái tên quỷ kia thật có phúc.

"

Tôi hơi sợ bà, lặng lẽ co rúm lại một chút.

Bà cầm quần lót của tôi nhìn một chút, tặc lưỡi nói: " Cô bé, muốn nghe tin tốt hay tin xấu?

"

" Có gì khác nhau sao?

" Tôi lo lắng hỏi.

" Đương nhiên rồi, chọn một cái đi.

" Bà cười xấu ха.Tôi rụt hai vai lại, nhỏ giọng nói: " Vậy... nghe tin tốt trước đi.

"

Bà nhìn chằm chằm tôi như đang nghĩ gì đó, đôi môi khô quắt nhếch lên một đường cong ôn hòa, lộ ra một nụ cười tương đối bình thường.

" Tin tốt là, đây chỉ là rỉ thai...

Có chảy máu một chút, nhưng cái bên trong vẫn còn..

"

Tôi nhẹ nhàng thở ra: " Vậy, tin xấu thì sao?

"

Bà lão mỉm cười: " Không có tin xấu, nhìn bộ dạng của cô thì thứ trong bụng còn tồn tại chính là tin tốt chứ không phải tin xấu.

"

Bà... bà lão này chơi tôi sao?

Anh tôi ngáp một cái, nói: " Xì, sợ bóng sợ gió một hồi, còn khóc lóc thảm thiết như vậy...

"

Mặt tôi đỏ lên, khẽ nói cám ơn với bà.

Bà lão nói rằng: " Trong vòng hai tuần phải nằm yên trên giường nghỉ ngơi, cấm không được sinh hoạt giường chiếu, cấm thuốc cấm rượu cấm ăn cay, hải sản, cà phê.

Ừ, còn phải uống hai thang thuốc bổ thai.

"

Bà dặn dò xong, vừa run run đến tủ thuốc lấy thuốc vừa nói: " Nhóc con, tiền khám tiền thuốc lần này là một nghìn tỷ.

"

" Biết rồi!

Về nhà tôi đốt cho bà ngay!

"

Cái, cái gì!

Một nghìn tỷ?

Đốt?

Trả tiền âm phủ!

Hóa ra bà lão này là quỷ

Da đầu tôi nổ tung, chẳng trách vừa rồi anh tôi phải dùng tiền Ngũ Đế bấm tay niệm chú gõ cửa.

" Cô bé đừng sợ, ta chỉ muốn tiết kiệm chút tiền...

Đúng rồi, nghe nói bố cậu đã xảy ra chuyện?

"

" Một bà già dơ không ra khỏi cửa như bà mà cũng biết tin tức bên ngoài sao?

" Anh tôi chu chu môi nói.

Bà lão cười khà khà nói: " Đó là chuyện sớm hay muộn thôi...

Hắn và mẹ cậu, gan quá lớn, hừ hừ...

Lão bất tử Mộ Trình Diệu kia không nói gì sao...

"
 
Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cữu
Chương 24: Nữ quỷ nhà giàu ( 1 )


Mộ Trình Diệu?

Đó là cụ cố của tôi.

Xem ra những chuyện mà nhà tôi đã trải qua, tôi chẳng hay biết một chuyện nào cả.

Anh tôi nhún vai nói: " Ông cố nói đó là nghiệp chướng, ông nội tôi bảo muốn trừ tà nhưng nguyên liệu để trừ tà tốn tới hơn mười triệu, tôi đang nghĩ cách kiếm tiền đây.

"

" Ta muốn hỏi em gái cậu, tại sao trên người con bé lại đậm tà khí chết chóc như thế ?

" Bà lão cau mày nhìn tôi nói: " Các ngươi vì kiếm tiền mà tiếp xúc với tà vật đúng không ?

"

Nói tới chuyện này anh tôi liền nổi giận, anh kể lể chuyện về đơn hàng đầu tiên của mình bị một tên tà sư theo dõi, hôm nay vừa mới giải quyết xong.

Sắc mặt bà lão nghiêm trọng: " Chết không có nghĩa là mọi chuyện đã được giải quyết, những người này trà trộn vào nội địa để truyền bá tà pháp, các ngươi cẩn thận kẻo bị trả thù, nếu xuất hiện tình huống không giải quyết được, thì cứ tới tìm ta.

"

Đây là lần đầu tiên tôi gặp bà lão này, có vẻ rất thân thiết với anh tôi, thấy tôi có vẻ tò mò, anh tôi mới giải thích một chút.

Thì ra bà lão này là họ hàng xa với mẹ tôi, sống cô độc nhiều năm nên bà rất thích anh tôi, cho nên định khế ước nhận làm cháu nuôi, anh tôi có nhiệm vụ đốt vàng mã cho bà, đổ mồ hôi.

" Nếu bà không phải quỷ...

Sao anh lại dùng tiền Ngũ Đế gõ cửa ?

" Tôi thắc mắc hỏi.

Anh tôi bĩu môi nói: " Em không nghe thấy tiếng mèo kêu sao?

Con linh miêu đó dữ lắm, tự tiện xông vào nhà sẽ bị nó làm cho xui xẻo.

"

" Vậy tại sao bà muốn anh đốt vàng mã cho, bà còn sống mà...

"

" Chỉ là gửi tiết kiệm trước ở ngân hàng âm phủ thôi!

Nếu lỡ ngày nào đó anh có mệnh hệ gì thì bà ngay cả người làm đám cho cũng không có, âm phủ mà không có tiền rất khổ "

Cho nên phải có người thân ở nhân gian thật sao?

Tôi không nhịn được lại nghĩ tới những lời Phong Ly Ngân nói.

" Ta lấy đâu ra di động?

Ngươi đốt cho ta sao?

"

Tôi chính là bằng chứng và liên hệ duy nhất của hắn ở nhân gian đúng không?

Bà lão cho tôi gói thuốc, nói với tôi: " Cô bé, đồ mẹ con để lại đừng để nó bị mai một, muốn kiếm tiền thì dùng tên tuổi nhà họ Thẩm là tốt nhất.

"

Tôi không hiểu lời của bà lắm, còn anh tôi chỉ cúi đầu không nói.

Mẹ tôi đúng là họ Thẩm, nhưng mẹ đã mất sớm rồi, ngay cả mặt của mẹ tôi cũng không nhớ rõ nữa...

Hơn nữa bao năm nay tôi cũng chưa từng gặp họ hàng nào bên ngoại cả.

Chuyện này đã quấy rầy tâm trí tôi, tôi quyết định phải hỏi anh tôi cho ra lẽ.

Anh tôi bị tôi quậy không chịu được, dù sao anh cũng còn phải cầu xin tôi nấu cơm cho ăn mỗi ngày, vào ngày thứ ba tôi không chịu nấu cơm thì anh tôi đã không chịu đựng được nữa.

" Tiểu Kiều, cầu xin em, nấu cơm cho anh đi..

Anh nói với em là được chứ gì ?

" Anh lấy từ trong túi quần ra một cái la bàn nhỏ.

Đây là món đồ mà bố tôi rất quý, là đồ vật tùy thân trước đây mẹ tôi thường dùng.

" Phụ nữ Thẩm gia là chủ gia đình, ai ai cũng độc đoán không nói lý lẽ.

" Anh tôi vừa ăn vừa nói: "Mẹ chúng ta là ngoại lệ, dịu dàng hào phóng, xinh đẹp nết na...

Vậy mà lại cắm vào bãi phân trâu là bố, em xem anh đẹp trai ngọc thụ lâm phong, em xinh đẹp động lòng người như vậy đều là công lao của mẹ.

"

" Nói ý chính!

" Người anh này chỉ biết tránh nặng tìm nhẹ.

Thì ra nhà họ Thẩm cũng là thế gia trong nghề, am hiểu chiêu hồn và phong thủy, trong nhà dù là nam hay nữ thì đều có danh tiếng, mà con gái trong nhà đối với việc chiêu hồn, thông linh có ưu thế bẩm sinh, cho nên con gái nhà họ Thẩm lợi hại hơn rất nhiều so với con trai, bởi vậy chỉ cho ở rể không cho gả ra ngoài.

Bố tôi là trưởng tử trưởng tôn cho nên không thể nào ở rể được, vì thế mẹ tôi đành bỏ trốn cùng ông.

" Không ngờ bố chúng ta cũng coi như có chút tài năng, chuyện bên nhà mẹ anh cũng không biết gì nhiều, nếu em muốn nghiên cứu thì cầm cái này đi, tự đọc sách mà học, phong thủy cũng không khó.

"

Anh tôi lại dặn: " Cẩn thận một chút, cạnh của cái la bàn rất bén, có thể dùng như dao ấy!"

Trong lúc chúng tôi đang ăn cơm, một người trẻ tuổi gầy gò đứng trước cửa hàng nhà chúng tôi gõ cửa, nhếch miệng cười nói: "Làm phiền rồi."

Tôi nhìn kỹ lại, nhận ra đó là vị sai dịch đã giúp tôi tìm được em trai Tô Mộng!

Hắn quả thật là người sống!

Giờ là ban ngày, dưới chân có bóng.

"Tiểu nương nương, tôi đã nói tôi là người sống rồi mà, chỉ là làm nghề này mà thôi, sao người lại không tin tôi chứ."

Hắn cố ý xoay người để cho tôi xem bóng của hắn.

"Anh... tìm tôi có chuyện gì?"

Tôi có hơi chờ mong, có phải Phong Ly Ngân bảo hắn tới hay không?

Hắn không chút khách sáo ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Tôi bị cấp trên phái tới xử lý xác của tên tà sư, nữ sinh và nam tài xế kia, tôi đến căn nhà rách kia thì phát hiện trước khi hồn của tên tà sư bị cắn, hắn đã lấy máu ngón tay vẽ lên tường một kí hiệu, chắc là chưa vẽ xong, không biết có hiệu lực hay chưa...

Có lẽ đó là phương thức liên lạc giữa bọn tà phái nên đến đây nhắc nhở hai người chú ý một chút."

"Đời này ông đây không muốn gặp mấy tên đầu trọc nữa."

Anh tôi hừ một tiếng: "

Sau này mà gặp phải tà sư, ông đây chạy trốn."

Sai dịch cười nói: "Nữ quỷ hấp thu dương khí kia cũng bị hắn câu hồn, tượng đồng các anh bán cho nhà họ Hầu đã mất đi hiệu lực, Hầu lão gia vốn có thể mở cuộc họp quản trị nhưng giờ lại nằm trong bệnh viện rồi."

Tôi nghe hắn nói chuyện với anh tôi, có chút buồn bã vô vị mà lết đến số pha ngồi.

Cuối cùng sai dịch chỉ đến nói chuyện phiếm, không nhắc gì đến Phong Ly Ngân cả.

Nghĩ cũng đúng, hắn chỉ là một sai dịch thấp kém kiếm cơm qua ngày, làm sao có thể biết được hành tung của Phong Ly Ngân chứ.

Hắn vừa nhắc đến nhà họ Hầu không lâu thì một chiếc xe màu đen dừng trước cửa nhà tôi, một người phụ nữ mặt lạnh mang theo hai vệ sĩ đi đến.

Anh tôi đang cùng sai dịch vừa ăn vừa nói chuyện, rất là mất hình tượng, cô ta hừ một tiếng khinh thường, quay đầu nói với tôi: "Ông chủ mấy người đâu?

Gọi ông chủ ra đi."

Anh tôi vênh chân, đung đưa qua lại: "Ông chủ không có nhà, có việc gì thì nói với tôi là được."

Cô ta rõ ràng không vui, hỏi: "Cậu có thể làm chủ?"

Vệ sĩ bên cạnh nói nhỏ: "Tiểu thư, nghe nói cái tượng đồng kia là thiếu gia mua được từ một người trẻ tuổi.."

Tôi lập tức hiểu ra, lại là người của nhà họ Hầu, xem ra nhà họ đã xem nhà chúng tôi thành công cụ.

Cô ta kiêu ngạo nói: "Tôi là Hầu Chi Ngọc, có việc muốn nhờ cậu hỗ trợ..."

Anh tôi lắc đầu nói: "Xin lỗi, không làm ăn với họ Hầu nữa."

Cô ta cũng không hỏi tại sao, cong môi nhẹ nhàng nói: "Một triệu."

Anh tôi nghiêm túc nhìn cô ta: "Tôi là người có nguyên tắc."

"Hai triệu."

Hầu Chi Ngọc nhướng mày.

Anh tôi đứng dậy, đi đến ngồi xuống cạnh tôi, dường như không để cô ta vào mắt.

Cô ta nhíu mày, mạnh mẽ nói: "Năm triệu."

"Mời Hầu tiểu thư ngồi."

Anh tôi bố thí cho một nụ cười đẹp trai.

Tôi trợn mắt xem thường...

Nguyên tắc của anh đâu?

Vừa mới nói không làm ăn với nhà họ Hầu nữa, năm triệu anh liền tự vả?

Được rồi...

Thật sự thì tôi cũng động lòng, dù sao muốn trừ tà cho bố cũng cần ít nhất mười triệu, lần ra giá này đã là năm triệu rồi!

Cậu sai dịch kia cũng tò mò chạy đến, Hầu Chi Ngọc cho rằng hắn là chân sai vặt của nhà tôi, cũng không kiêng dè gì.

Cô ta nói thẳng vào vấn đề: "Nhà tôi xảy ra chuyện, muốn mời cậu tới trừ tà."

"Xảy ra chuyện gì?"

Anh tôi hứng thú hỏi.

Khuôn mặt lạnh băng kiểu ngạo của Hầu Chi Ngọc hiện lên sự kinh hoảng, cô hạ giọng nói: "Bố tôi dạo này cứ lạ lạ làm sao ấy, tôi tưởng rằng do ông nội bị bệnh nên ông ấy phải chịu nhiều áp lực...

Kết quả đêm qua, tôi nghe thấy..."
 
Back
Top Bottom