Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)

Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Phiên ngoại 1. Tim đập thình thịch


Cái ngày mà mẹ Lục thiếu chút nữa chết vì tức, chính là ngày con trai ba đưa người đàn ông của mình trở về.Mẹ Lục khó khăn lắm mới chấp nhận được sự thật con dâu nhà mình đã trở thành đàn ông, trên mạng đã nháo nhào cả lên, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng đến hỏi han khiến sắc mặt bà cực kỳ tối tăm, cũng may là có ba của Lý Đường là Lý Thành An an ủi nên mới đỡ hơn, ông ấy nói con cái lớn rồi có chính kiến của mình, bà ấy không nên can thiệp quá nhiều.Bà ấy đương nhiên cũng không can thiệp quá nhiều, dù sao từ nay về sau cũng là một gia đình, nhưng lúc đó mẹ Lục vẫn chưa biết rằng, với bản tính độc đoán của Hạ tiên sinh làm gì đến lượt bà nhúng tay vào.Ngày hôm ấy có một chiếc xe hơi không hay thấy dừng lại ở thành phố nhỏ yên tĩnh.

Một người đàn ông đẹp trai bước xuống xe, theo sau là một người không thể phân biệt nổi là nam hay nữ mặc bộ quần áo rộng rãi màu đen, đội mũ đen đeo kính mát cũng màu đen nốt.Hạ Đông Minh bước đi rất nhanh.Lục Ninh theo sát đằng sau, trong khi đó lão Chương lại bận xách túi lớn túi nhỏ... toàn Đông trùng hạ thảo.Lục Ninh lén chọc vào người Hạ Đông Minh, rồi nói: "Hạ tiên sinh, anh không thấy căng thẳng à?"

Hạ Đông Minh lạnh lùng cười một tiếng, "Sao phải căng thẳng."

Nhưng dưới chân lại loạng choạng một cái.Lục Ninh bèn cười to lên.Thế là Hạ tiên sinh chỉ có nước lườm cậu.Nói ra thì Hạ tiên sinh chưa từng có kinh nghiệm đi thăm hỏi người lớn, khi ở nhà họ Hạ anh toàn được những người lớn tuổi khác trong gia đình đến thăm.

Mà trong nhà cũng chỉ có mỗi một người cậu, làm quan chức cấp cao là được anh tôn trọng, nhưng một năm cũng chỉ gặp mặt mấy lần, anh đã lên kế hoạch đưa Lục Ninh đến gặp ông ấy vào dịp Tết năm nay.

Sau khi ông ấy biết chuyện của anh và Lục Ninh cũng không nói gì, dù sao anh là người kinh doanh không phải tham gia vào chính trị, cùng với Lục Ninh cũng không ảnh hưởng gì.

Ông ấy là một người rất cởi mở, ở vào vị trí như Hạ Đông Minh, nếu ngay cả chuyện tìm đối tượng cũng phải nghe người ta chỉ tay năm ngón thì mới thật sự khiến ông ấy thất vọng.Nhưng bây giờ là phải đối phó với tình hình trước mắt mới đúng.Hạ tiên sinh không thể không thừa nhận, MK, anh thực sự rất căng thẳng.Thế mà cái tên Lục Ninh kia còn chẳng có tâm, cười anh lấy được.Mẹ Lục ra mở cửa, Hạ Đông Minh chăm chú nhìn vào người phụ nữ mới hơn bốn mươi tuổi không khỏi giật mình, thế bà già tầm năm mươi sáu mươi tuổi đã nói đâu rồi?Nhắc mới nhớ, đúng là mẹ Lục rất biết cách gìn giữ vẻ tươi trẻ."

Cậu là Tiểu Hạ đúng không?

Nào nào, mau vào nhà đi, đều là người một nhà cả."

Vẻ mặt của Hạ Đông Minh cực kỳ vi diệu khi nghe thấy một tiếng Tiểu Hạ vang lên, lão Chương còn không nể mặt bật cười một tiếng.Lục Ninh cũng không hỏi nhiều về việc Hạ Đông Minh đã mua quà gì biếu mẹ mình, lúc này bước vào phòng thấy lão Chương xách túi lớn túi nhỏ, bèn tranh thủ lúc mẹ mình đang rót trà, hỏi han: "Anh đã mua gì thế?"

Sắc mặt của Hạ tiên sinh cực kỳ khó coi.Anh không nói gì, thế là Lục Ninh lại quay ra hỏi lão Chương, ông ấy cũng hơi ngượng, ai mà biết được mẹ Lục lại trẻ trung như vậy."

Đông trùng hạ thảo."

Lục Ninh cười cả ra tiếng.Nhưng rất nhanh đã không còn cười nổi nữa.Mẹ cậu ngày nào mà chẳng đến thẩm mỹ viện vì sợ mọi người nói mình già, thế mà Hạ Đông Minh lại xách cái gì đến đây, há chẳng phải là đang nhắc nhở mẹ cậu cũng không còn trẻ nữa hay sao, thích được mấy món quà này mới lạ.Sau đó vấn đề đã xảy ra.Lục Ninh chăm chú nhìn vào khuôn mặt vui vẻ của mẹ mình đặt tách trà lên mặt bàn, sau đó dùng ánh mắt sáng ngời nhìn vào mấy cái túi lớn túi nhỏ trong tay lão Chương, "Ôi dào, đến thì cứ đến thôi, còn mang quà cáp làm gì."

Thế nhưng động tác của cái tay lại không giống như lời từ chối ngoài miệng, bà ấy đưa tay ra kéo chiếc túi trên tay lão Chương lại, ông ấy chưa kịp giấu đi đã bị mẹ Lục mở ra.Vẻ mặt của Lục Ninh bỗng trở nên thê thảm.Mẹ Lục nhìn chằm chằm vào chiếc túi trong tay lão Chương, sau đó quay đầu nhìn cậu, sắc mặt suy sụp có phần khó coi: "Ninh Ninh à...

đây là...

đông trùng hạ thảo?"

Lục Ninh vô cùng lúng túng, "Mẹ, thực ra đông trùng hạ thảo tốt lắm... bên ngoài cũng bán rất đắt!

Thanh niên ăn vào cũng để bồi bổ, chứ không nhất thiết chỉ dành cho người già đâu!"

Mẹ Lục khi còn trẻ rất thích làm đẹp, đến khi có tuổi rồi thì lại càng không muốn người khác nhắc đến chuyện tuổi tác này, ấy vậy mà bây giờ lại sa cơ lỡ bước đến mức có người biếu cả Đông trùng hạ thảo, trong lúc nhất thời cực kỳ đau lòng lại cảm thấy người đàn ông Lục Ninh tìm về không biết cư xử, thế là sắc mặt của bà ấy càng tệ hơn.Hạ tiên sinh cứng đờ cả người, ngồi trước cái bàn không nói lời nào.Anh chưa từng phải đối phó với một người phụ nữ khó nhằn như vậy, trong thoáng chốc không biết phải làm sao, đành ho khan một tiếng, uống cạn tách trà mẹ Lục rót cho.Lục Ninh nhéo nhéo vào eo Hạ Đông Minh, anh quay ra lườm cậu, sau đó lại vì chẳng biết làm sao, chỉ ngượng ngùng nói: "Dạ, thực ra trông cô... thoạt nhìn rất trẻ."

"Cái gì là thoạt nhìn rất trẻ?"???!Tư duy thẳng tính của Hạ tiên sinh có hơi quá đà.

Thoạt nhìn rất trẻ mà là một lời khen sao?

Hạ tiên sinh cảm thấy EQ trên thương trường của anh đặt vào đây đúng là vẫn không đủ dùng.Trông mẹ Lục chẳng vui vẻ mấy, bà nói: "Chẳng lẽ trông tôi rất già?

Mấy người trẻ tuổi các cậu bây giờ đúng là."

Mẹ Lục lắc đầu.Hạ tiên sinh hơi sững sờ."

Mẹ, mẹ vốn rất trẻ mà!"

Lục Ninh gật đầu lia lịa.Bà ấy bèn búng vào trán cậu một cái, rồi nói: "Vẫn là con trai mẹ chu đáo nhất."

Tài nghệ nấu ăn của mẹ Lục rất ngon, đây là lần đầu tiên Hạ Đông Minh được ăn những món ăn thường ngày của gia đình.

Bên chỗ Hạ Đông Minh có đầu bếp riêng của nhà họ Hạ phụ trách, ăn các món ăn cao cấp quen rồi, thỉnh thoảng được ăn những món bình đạm thế này bèn cảm thấy khá mới lạ."

Con xem Tiểu Hạ người ta kìa, ăn hết cơm rồi đó, có mỗi con ngày nào cũng bỏ mứa."

Mẹ Lục vỗ vào đầu của Lục Ninh, nói.Hạ Đông Minh có hơi đau đầu khi mẹ Lục cứ gọi anh là Tiểu Hạ Tiểu Hạ.Sau bữa tối, mẹ Lục giở cuốn album ảnh của gia đình ra cho Hạ Đông Minh xem, đó là những tấm ảnh cũ đã ố vàng từ hơn mười năm trước, từ album ảnh ố vàng đó có thể ghép lại quỹ đạo cuộc đời của Lục Ninh từ nhỏ đến lớn.Lục Ninh hồi ba bốn tuổi rất dễ thương, mập mạp, tròn trịa, nước dãi chảy ròng, chân hướng lên trời.Đến năm sáu tuổi đã lớn hơn một chút, cũng cao hơn, nhưng vẫn rất xinh đẹp, ngay cả trong những bức ảnh đã nhuốm màu quá khứ vẫn có thể nhìn ra được điều đó.

Khi lớn hơn tý nữa, Lục Ninh trong những tấm ảnh trông ngày càng u buồn.

Mẹ Lục nói, đó là những bức ảnh chụp sau khi cha cậu qua đời.Đó là những chuyện đã qua, Hạ Đông Minh chưa từng tham dự vào.

Anh biết cha của Lục Ninh đã qua đời từ sớm, cho đến giờ phút này, nỗi đau tràn lan trong đôi mắt của cậu đã không còn chỉ là một câu nói, một tờ giấy mà là một sự thật là quá khứ bằng xương bằng thịt.Hạ Đông Minh nhìn vào bức ảnh có Tiểu Lục Ninh đang chảy nước dãi trên vai cha mình, cậu có sáu bảy phần giống ba Lục, mà ba Lục khi còn trẻ cũng là một mỹ nam.Anh nhìn vào bức ảnh kia, trong lòng thầm nghĩ rằng mình nên cảm ơn người đàn ông này đã cho Lục Ninh sinh mệnh, mới có thể khiến anh gặp được cậu.Sau đó, mẹ Lục kể, Lục Ninh từ hồi lên cấp Ba đã ít khi liên lạc với gia đình, cậu đi chụp ảnh tạp chí là có thể tự trang trải cuộc sống của bản thân.Mẹ Lục bảo cậu vì Lý Đường nên mối quan hệ với gia đình không được tốt lắm, cho nên bình thường cũng không hay về nhà.Cuối cùng mẹ Lục nói với Hạ Đông Minh rằng: "Ninh Ninh là đứa con mà tôi sinh ra, trước đây tôi đã từng mong nó lấy vợ sinh con, thế nhưng bây giờ hai đứa đã đến với nhau rồi, tôi cũng không muốn cấm cản gì, chỉ cần có thể yên ổn qua ngày là tốt lắm rồi."

"Cậu hãy đối xử tốt với nó nhé...

đứa trẻ Ninh Ninh này...

đã phải chịu đựng rất nhiều vất vả, khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, cậu nhất định phải đối xử tốt với thằng bé."

Những lời này mẹ Lục lặp đi lặp lại, Hạ Đông Minh cũng gật đầu một cách trịnh trọng.Trên đường từ thành phố nhỏ trở về thành phố lớn, từ chỗ mẹ Lục trở về Bắc Kinh, Hạ Đông Minh lặng lẽ nhìn Lục Ninh, anh nói: "Lục Ninh, nhận nuôi một đứa bé đi."

Hạ Đông Minh không nói rõ được, mình đã dấy lên suy nghĩ này trong đầu từ bao giờ.Có lẽ là khi mẹ Lục cho anh xem những bức ảnh hồi ba bốn tuổi của Lục Ninh, cậu bé Tiểu Lục Ninh mũm mĩm chảy nước dãi, xấu chết đi được trong những bức ảnh kia, lại khiến anh không cảm thấy đáng ghét một chút nào, thậm chí còn có phần đáng yêu, muốn được lau nước dãi cho cậu nhóc kia.Nếu như có một đứa con giống như Lục Ninh vậy一一Chắc là anh cũng không để ý đâu.Lục Ninh quay đầu lại nhìn Hạ Đông Minh, trong mắt cậu lấp lánh những ánh sao.Hạ Đông Minh lại nói thêm: "Tuyệt đối không được xấu như em."

Lục Ninh bèn nổi đóa, "Em xấu chỗ nào?"

Hạ tiên sinh bật cười, "Em xem ảnh mình hồi còn nhỏ ấy, xấu như heo..."

Lục Ninh trong lòng thầm tức giận, nghĩ rằng phải nhờ Hạ Manh Manh cho mình xem những bức ảnh của Hạ Đông Minh khi còn nhỏ mới được, xem ai mới là người xấu xí.Trong đầu đang nghĩ như vậy, nên cậu đã gửi ngay tin nhắn Wechat cho Hạ Manh Manh, cô ấy lật giở album ảnh ở nhà trong vòng một phút và xem lại những bức ảnh của Hạ tiên sinh đẹp trai hồi còn bé."

2333 Ninh Ninh anh xem lão Hạ hồi nhỏ có phải rất ngốc không này?"

Lục Ninh lật xem vài tấm ảnh, xem từng tấm từng tấm một.Hạ Đông Minh hồi còn nhỏ trong ảnh tròn ung ủng, béo mũm mĩm trông rất ngốc nghếch, nào có được thông minh như bây giờ.Cậu lại lật sang những bức ảnh khác, khi lớn hơn tầm thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, anh đã cao hơn, hàng lông mày sắc nét với nước da trắng hơn bây giờ rất nhiều.

Càng về sau, có một tấm ảnh Hạ Đông Minh tầm mười chín tuổi với chiếc máy ảnh treo trên cổ, đó là bức ảnh được chụp hồi đi du học.Mỗi một tấm ảnh đều là Hạ Đông Minh.Cho dù không có tấm ảnh nào giống với anh bây giờ, cho dù là cách biệt thời gian năm tháng, nhưng Lục Ninh có thể chắc chắn rằng thông qua đôi mắt kia, cậu vẫn nhận ra được đó chính là anh.Hóa ra, không cần biết gặp được Hạ Đông Minh vào năm bao nhiêu tuổi thì đều có thể khiến trái tim cậu一一Đập thình thịch.
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Phiên ngoại 2. Bé con


Hạ Đông Minh không vui khi Lục Ninh quyết định nuôi một đứa trẻ, nhưng đến cùng thì anh cũng không thể lay chuyển được cậu.

Thế nên sau đó Lục Ninh đã tìm người đẻ thuê, Hạ Mạt Mạt chính thức bước vào cuộc đời hai người họ, bắt đầu cuộc sống tranh sủng hàng chục năm cùng với Hạ Đông Minh.Một đứa trẻ mới vài tháng tuổi còn chưa biết cái gì, thế nhưng Hạ tiên sinh không thích Hạ Mạt Mạt mà Hạ Mạt Mạt cũng không thích anh, thằng bé đã tè ướt cả bộ vest của Hạ tiên sinh, khiến anh nổi giận tóm lấy cổ áo của cậu nhóc xách lên sô pha làm thằng nhỏ khóc rống lên, Lục Ninh gào lên chạy tới, lật ngược cậu bé lại nhìn một lượt thấy không bị thương gì lúc này mới thở phào một hơi.Kể từ đó chuyện của Hạ Mạt Mạt không đến tay Hạ tiên sinh, Hạ Mạt Mạt từ nhỏ đã giống Lục Ninh, nếu lấy những bức ảnh từ hồi cậu còn bé ra để so sánh đúng là giống hệt như hai giọt nước.

Hạ tiên sinh lúc đầu đã nghĩ rằng nếu trong nhà có đứa trẻ giống như Lục Ninh thì chắc mình cũng chịu được thôi, thế nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược với những gì anh đã nghĩ.

Lục Ninh bận đi làm vào các ngày trong tuần, chút thời gian còn lại thì chỉ toàn ôm lấy thằng nhóc tè dầm kia, điều này khiến Hạ tiên sinh vô cùng bất mãn.Hơn nữa thằng nhóc kia, lúc nào cũng khóc bất kể ngày hay đêm, tuy đã mời bảo mẫu đến chăm sóc thế nhưng dù sao cũng cùng một tầng, tiếng khóc chói tai vẫn nghe thấy được, Hạ tiên sinh trằn trọc không sao ngủ được, Lục Ninh cũng phải thức dậy chạy qua mấy lần.

Hạ tiên sinh cảm thấy tên nhóc kia đúng là sinh vật khó chịu nhất trên thế giới này, nhưng thỉnh thoảng nhìn vào khuôn mặt giống hệt Lục Ninh của nhóc ta, anh vẫn không thể quá tức giận được.

Hạ Mạt Mạt mang họ Hạ hay họ Lục là do Hạ Đông Minh quyết định, lý do của anh rất đơn giản, nhà họ Hạ cần một người thừa kế.

Bởi vậy, Hạ Mạt Mạt từ khi sinh ra đã là cậu ấm nhỏ của nhà họ Hạ, ba cậu nhóc kiêu ngạo bao nhiêu thì cậu chỉ có thể hơn chứ không kém được.

Tính cách Hạ Mạt Mạt hệt như Hạ Đông Minh, ngoại hình thì lại giống Lục Ninh, lúc nhỏ cứ đi ra ngoài quậy phá mà bị ba tóm được là chỉ cần bày ra khuôn mặt tủi thân nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn Lục Ninh, thì sẽ đang từ chuẩn bị ăn một trận đòn đau thành những lời quở trách không nặng không nhẹ.Cậu nhóc từ nhỏ đã dựa vào khuôn mặt có mấy phần giống Lục Ninh mà sống sót dưới tay ông ba của mình, Hạ phu nhân lại rất thích Hạ Mạt Mạt, câu bà thường nói nhất chính là tính cách của cậu nhóc giống người nhà họ Hạ.

Hạ Mạt Mạt rõ ràng là gần gũi với Lục Ninh hơn.Hạ Mạt Mạt đi học mẫu giáo có thân với một cô bạn, cậu nhóc rất thích cô bé kia, có một hôm còn ngang ngược tỏ tình với cô bé, ngây thơ nói với người ta rằng:"Cậu lớn lên phải lấy tớ đấy, đã biết chưa?"

Cô bé kia nghiêng đầu qua nói: "Còn lâu, lớn lên tớ muốn lấy ba cậu cơ."

Hạ Mạt Mạt cực kỳ tổn thương, nhăn mặt lại nói: "Cậu thấy tớ có giống ba tớ không?"

Cô bé do dự một lúc rồi đáp: "Giống lắm!"

Hạ Mạt Mạt cười, bảo: "Thế lấy tớ thì khác gì lấy ba tớ?"

Cô bé kia bối rối vì những lời nói của cậu nhóc.Hạ Mạt Mạt lại đổ thêm dầu vào lửa: "Ba tớ già rồi, cậu xem tớ trẻ thế này cơ mà!

Khỏe cực kỳ luôn!"

Cô giáo ngồi bên cạnh, nghe một đứa nhỏ mới năm tuổi nói mình còn trẻ lắm suýt thì ngất vì cười.

Hạ Mạt Mạt năm tuổi trẻ trung mơn mởn vẫn phải thất tình thôi.

Bởi vì cô bé kia nói, "Nếu tớ lấy cậu thì phải gọi nam thần của tớ là ba à... còn lâu nhớ."

Khuôn mặt của Hạ Mạt Mạt xị ra, nghĩ đến Hạ Đông Minh ở nhà đối xử với Lục Ninh thế nào, thế là liền nhập vai tổng tài bá đạo, làm động tác dồn cô bé kia vào tường, cắn mạnh vào miệng cô bé kia một cái rồi nói: "Cậu là của tớ."

Cô bé con bị cậu nhóc cắn mạnh quá, môi bị rách một tý thế là khóc ầm cả lên, Hạ Mạt Mạt đứng sang một bên dậm chân một cái, ngốc nghếch nói: "Khóc gì mà khóc!

Xấu chết đi được!

Tớ đã nhìn trúng cậu rồi thì cậu không thể lấy ai được nữa đâu!"

Cô bé nghe thấy Hạ Mạt Mạt nói mình xấu lại càng khóc to hơn, kết quả là bị mời phụ huynh.Lục Ninh vội vàng đến trường mẫu giáo, Hạ Đông Minh thì đến muộn hơn cậu một chút, anh vừa đến nơi đã trông thấy Lục Ninh bình thường nhỏ nhẹ lắm, mà bây giờ cũng đang túm lấy cổ áo của Hạ Mạt Mạt coi bộ như muốn đánh: "Ai cho con lưu manh!

Ai cho con lưu manh!

Học cái gì không học lại học mấy cái trò lưu manh đấy!" bên cạnh là một cô bé thắt hai bím tóc với cái môi bị cắn rách.Hạ Đông Minh vừa nhìn đã cảm thấy thích thú, kia chẳng phải cô nhóc nhà Cận Minh Viễn hay sao.

Cô bé kia không phải mời phụ huynh, là tự cô bé ấy nói vì sợ ba mình sẽ đánh chết Hạ Mạt Mạt mất, thế nhưng cô bé lại không biết rằng nếu ba nhóc mà biết được thì có khi còn thắt nơ bướm vào cổ mình, rồi gửi thẳng đến nhà họ Hạ làm con dâu nuôi từ bé cho nhà người ta cũng nên.Cô giáo trẻ tuy không biết được hoàn cảnh gia đình của Hạ Mạt Mạt, nhưng trong ngôi trường này gần như đều là con cái các nhà giàu có nổi tiếng, vì thế khi nhìn thấy Lục Ninh cũng không bất ngờ lắm."

Sự việc là như vậy ạ, anh Hạ, bạn nhỏ Mạt Mạt đúng là cần phải được dạy bảo cẩn thận hơn."

Hạ Đông Minh trông thấy Lục Ninh sắp tức điên lên, bèn bình tĩnh đáp lại: "Cô giáo cứ yên tâm, về nhà chúng tôi sẽ dạy bảo lại thằng bé cẩn thận."

Hạ Mạt Mạt nghe thấy vậy bèn khóc ầm, "Lão Hạ, ba không được như thế với con đâu!

Sao ba nỡ đánh con được!"

Cái mông của cậu nhóc đã bị Lục Ninh tét một cái, bây giờ lại càng ấm ức: "Ba cũng đánh con!"

Lục Ninh tức điên cả người: "Mấy cái trò lưu manh này là con học của ai hả?

Sau này còn làm như thế nữa là ba đánh gãy chân con đấy!"

Hạ Mạt Mạt liếc nhìn Hạ Đông Minh một cái, lí nhí đáp: "Lão Hạ hay hôn ba..."

Lục Ninh tái cả mặt, hận không thể xé cái miệng của nhóc con này: "Nói gì thế hả!"

Sắc mặt cậu đỏ như tôm luộc.Hạ Mạt Mạt hoài nghi hỏi, "Lão Hạ thích ba nên mới hôn ba, con cũng thích bạn ấy nên con hôn bạn ấy thôi."

Cái logic này khá là rõ ràng ha, cô giáo trẻ ở bên cạnh tự dưng lại bị ném một nồi cơm chó vào mặt.Lục Ninh kiên nhẫn giải thích: "Con thích người ta thì phải được người ta đồng ý, mới được hôn chứ."

Hạ Mạt Mạt nghiêng đầu qua hỏi: "Cậu có đồng ý không?"

Cô bé kia lúc này đang trốn sau lưng Lục Ninh, bèn hét lên: "Tớ không đồng ý!

Tớ muốn lấy ba cậu cơ!"

Hạ Mạt Mạt đau lòng, ngồi sụp xuống đất khóc òa lên, còn nấc cụt nói: "Bạn ấy lại muốn làm mẹ kế của con!"

Cô giáo ôm bụng cười cả ra tiếng, Lục Ninh ngượng đỏ cả mặt mà cũng cảm thấy buồn cười, cậu nhóc mới năm sáu tuổi đã hiểu cái gì đâu.

Trong khi đó, Hạ Đông Minh lại nhướng mày nhìn cô bé con mới đứng đến chân anh, nhìn Lục Ninh bằng ánh mắt ngập tràn hâm mộ.Lục Ninh nhịn cười, xoa đầu cô bé con rồi nói: "Nhóc nhà chú không biết gì, hôm nay chuyện của Mạt Mạt có lỗi với con, chú thay thằng bé xin lỗi con nhé!"

Cô bé với vẻ mặt hâm mộ xen lẫn ngượng ngùng, vội đáp: "Con có thể xin chữ ký của chú được không?"

Sau khi Lục Ninh ký tên cho cô bé con, cô bé đã hớn hở chạy đi với bức ảnh có chữ ký của cậu, sớm quên Hạ Mạt Mạt từ lâu rồi.Lần đầu tiên thất tình trong cuộc đời khiến Hạ Mạt Mạt có phần thê thảm, cậu cảm thấy mình thảm là vì người lớn đều đang cười cậu.

Hạ Mạt Mạt cảm thấy cuộc đời này không còn gì để yêu thương nữa.Trong ký ức của Hạ Mạt Mạt, suốt mười mấy năm đều là những cuộc giao tranh ghen tuông giữa mình và Hạ Đông Minh, ví dụ như Lục Ninh mua quần áo cho cậu nhưng lại không mua cho Hạ Đông Minh thì anh nhất định sẽ mặt nặng mày nhẹ với Hạ Mạt Mạt, để rồi cửa lúc nào cũng lộn xộn, bầu không khí ngập tràn vẻ u ám.Hạ Mạt Mạt của lúc này vẫn chưa biết rằng, nhiều năm về sau khi cậu đính hôn với cô bé con nhà Cận Minh Viễn, ba vợ của cậu đã cười tươi đến mức không thấy mắt đâu nữa cả, lão Hạ thì lại có biểu cảm như một lúc xử lý xong cả hai tình địch.Hạ Mạt Mạt bây giờ vẫn chỉ là một cậu nhóc năm tuổi thôi.Cậu của hiện tại cũng không biết rằng, sự xuất hiện của mình là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Lục Ninh.---Hoàn---
 
Back
Top Bottom