Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)

Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 30. Niềm vui mới


Không đến mấy ngày sau, Từ Châu Phàm đã đăng một bài viết lên weibo cá nhân."

Về chuyện trước đó giữa tôi và đàn anh Lục, tại đây tôi cần phải nói rõ với các bạn một chút rằng hôm ấy tôi và anh Lục đều đang tập diễn tay đôi với nhau, tất cả những gì anh ấy đã làm đều là bởi sắp đặt của nhân vật, đoạn clip trên mạng là cắt câu lấy nghĩa, các bạn không nên bị dẫn dắt bởi những người có ý đồ xấu."

Bài viết trên weibo Từ Châu Phàm vừa mới đăng lên thì hastag #Từ Châu Phàm đáp lại việc bị hắt rượu# đã nhanh chóng leo lên bảng hot search, sau đó lại được các tài khoản đại V đăng lại.

Mấy ngày nay công ty quản lý của Từ Châu Phàm đã ngừng tung lên những văn bản bôi nhọ Lục Ninh, bên đầu tư của tổ chương trình cũng kiếm đủ được lượng người quan tâm đến đề tài nên cũng không chuẩn bị ép chết Lục Ninh nữa, thủy quân trên mạng cùng những blogger chuyên dẫn dắt tiết tấu cũng biến mất không ít, chút tiếng nói của fans Lục Ninh lúc này mới dần trở nên rõ ràng hơn, thời đại internet gió chiều nào che chiều đấy xoay chiều nhanh như chớp, rất nhiều người qua đường cũng theo đó hóng hớt xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, câu trả lời của Từ Châu Phàm xem như đã mạnh mẽ lót đường cho fans của Lục Ninh, trước đây bọn họ địch không lại thủy quân chỉ cần có một người nói đỡ cho Lục Ninh thì sẽ bị mười mấy hai mươi người nhảy vào táp, cộng thêm cả những người qua đường dẫn dắt câu chuyện nữa.Hướng gió trên internet vừa mới thay đổi, anti-fans đã bắt đầu nhảy ra, ví dụ như "Đóng dở như Lục Ninh mà cũng cần tìm người diễn chung à?

Cười chết mất", hay là "Từ Châu Phàm nếu như cậu bị bắt cóc thì hãy nhấn nút thích cho tôi!"

"Sao lại tập diễn ở nơi như thế nhỉ?

Có vấn đề!"

Những lời nói kiểu kiểu như vậy lúc mới bắt đầu đâu đâu cũng có, dưới sức mạnh tấn công từ fandom đồ sộ của Lục Ninh từng bình luận như thế đều bị đánh bật trở lại, "Câu trả lời chính thức mà bạn không tin thì còn muốn thế nào?"

"Lục Ninh nhà tôi muốn tập ở đâu thì tập ở đó, bạn không có chứng cứ thì lượn đi cho nước nó trong!"

"hh Từ Châu Phàm không những bị bắt cóc mà còn bị người ngoài hành tinh ép buộc rồi!"

Anti-fans bị quật ngược lại thương tích đầy mình.Trước đó vì sự kiện hắt rượu kia, fans cp của Lục Ninh và Từ Châu Phàm đều đổ dồn về phía bên cậu ta, còn quay lại hùa vào nói xấu Lục Ninh một trận, nhưng mà sau khi chủ nhân đã lên tiếng chính thức như vậy thế là đều quay lại tiếp tục làm fans Lục Ninh như trước.Trên internet ầm ĩ ngất trời, mấy ngày qua Lâm Tuyết Như căng thẳng theo dõi chiều gió này rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi, còn hỏi Lục Ninh đã nói thế nào mà khiến cậu Từ thay đổi được, Lục Ninh chỉ cười nói cậu Từ là người tốt mà, thế nhưng lại bị chị Lâm giơ tay lên cốc vào đầu cậu một cái."

Hôm qua đạo diễn Vương có qua đây hỏi thăm, cũng thông báo là buổi công chiếu đầu tiên của 《Trâm Hoa》 đã sắp xếp xong rồi, mấy ngày này cậu chú ý một chút, sắp xếp lại thời gian để tham gia sự kiện đó."

Lục Ninh nghe vậy bèn gật đầu một cái."

Gần đây mấy lời đồn đại trên mạng mặc dù không tốt cho cậu, nhưng may là cũng đã ổn thỏa rồi sau này làm việc gì cũng phải cẩn thận một chút."

Lục Ninh biết Lâm Tuyết Như thật lòng rất muốn tốt cho mình.Chị ấy than thở, "Tiểu Lục, tôi không cần biết cái vị nâng đỡ cậu kia là ai, chung quy cũng không thể dài lâu được đâu, tự cậu cũng phải tính toán kỹ cho tương lai của mình, tranh thủ hiện tại tích lũy những mối quan hệ, rèn luyện kỹ năng cho bản thân, dù cho sau này có phải rời xa vị kia đi chăng nữa cũng không đến nỗi không thể nhận nổi một bộ phim nào."

Lục Ninh trong nháy mắt giống như bị đâm vào tâm can.Cậu mang theo nụ cười mờ nhạt, đáp lại: "Không có anh ấy cũng không đến nỗi thảm như vậy đâu ạ, chị, chị mà cứ theo em thế này sợ là còn xa lắm mới lại có được sự nghiệp rực rỡ."

Lâm Tuyết Như cười bảo, "Chị đây cũng không phải là chưa từng dẫn dắt ảnh đế, nói về độ nổi tiếng thì ngày trước còn nổi tiếng hơn đó."

Cậu lại nở nụ cười đầy cảm kích.Hạ Đông Minh mấy ngày nay đều ở núi Minh Cảnh, Lục Ninh từ công ty đi ra bèn lái xe thẳng lên núi, lúc cầm chìa khóa lên chuẩn bị mở cửa thì từ bên trong lại có một cô gái để tóc xõa đi ra, thoạt nhiên bộ dáng như là mới rời khỏi giường, khuôn mặt nhợt nhạt chưa trang điểm gì thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt mèo, chiếc cằm nhọn, thậm chí bên ngoài áo ngủ còn đang khoác áo của Hạ Đông Minh.

Đồ của anh, bình thường cậu cũng không dám động vào, cô bé này quả thực là cực kỳ tùy ý, vừa ngáp một cái đã dùng ống tay áo của Hạ Đông Minh lau nước miếng, lúc này đôi mắt mới vừa híp lại kia mới mở to ra, sau đó hai bọn họ đều đứng ở cửa, mắt lớn lườm mắt nhỏ."

Anh là ai thế?"

Cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi đầu, vừa cao ngang đến vai Lục Ninh, hiện tại lại mạnh miệng vơi cậu còn lườm lườm Lục Ninh trong mắt đều là sự đề phòng.Lục Ninh ngẩn ra nhìn vào cô gái trước mặt không hiểu chuyện gì.Đây là...

Chẳng lẽ đây là niềm vui mới của Hạ tiên sinh ư?Cậu nghĩ lại lần trước gọi điện cho anh, đầu dây bên kia cũng truyền đến một giọng nữ.Chẳng trách lại cảm thấy tiếng nói của cô bé này quen như vậy.Hạ tiên sinh一一 Đây là có ý gì?Lục Ninh cắn chặt răng, thầm nghĩ.Cho dù có không cần cậu nữa一一 Thì cứ nói thẳng trước mặt cậu, chẳng lẽ cậu sẽ quấn lấy không rời sao?Đưa người tình của mình về nhà thế này, là coi cậu ra cái gì?Lục Ninh trước nay chưa từng thấy Hạ Đông Minh đưa người nào khác về đây, trong lúc nhất thời cậu dĩ nhiên cho rằng, Hạ tiên sinh có thế nào一一 thì cũng có sự tôn trọng với mình.Nhưng nói đi thì phải nói lại, đây là nhà của Hạ tiên sinh, anh muốn đưa ai về còn phải xem cậu có đồng ý hay không à?Lục Ninh, mày thật sự nghĩ rằng bản thân mình trong lòng người đó, có gì khác biệt sao?Cô bé kia thấy Lục Ninh không nói tiếng nào, lại khẽ nhúc nhích một cái khiến áo của Hạ Đông Minh rơi xuống nền đất, trong tay còn cầm bàn chải đánh răng, hiện tại cũng đã đến xế chiều vậy mà mới ngủ dậy, đúng là cũng không coi ai ra gì."

Sao tôi thấy anh có hơi quen mắt nhỉ?"

Lúc Lục Ninh đến đây có đeo khẩu trang còn chưa kịp tháo xuống, cô gái kia bèn nhào lên muốn kéo khẩu trang của cậu, Lục Ninh chật vật tránh đi không dám dùng sức sợ làm cô ấy bị thương, trong lúc nhất thời hai người quấn lấy một chỗ, lúc này Đô Đô và Nhị Mao được tháo dây xích bèn chạy tới chỗ Lục Ninh, một nam một nữ cùng hai chú chó nhất thời quấn lấy thành một đống hỗn độn, lông chó bay lả tả.Hạ Đông Minh mới ra ngoài bàn chuyện hợp đồng đang trên đường trở về, mảnh đất trên đường Đông Hoàn kia xem như đã nắm được rồi, Hạ Thị đang chuẩn bị xây dựng trên mảnh đất kia một trung tâm giải trí lớn nhất toàn quốc ước chừng hao tốn một con số đầu tư không nhỏ.Đây là dự án đã được bắt tay vào làm từ trước khi qua tay Hạ phu nhân.Lão Chương đỗ xe lại trong sân, Hạ Đông Minh vừa xuống xe đã trông thấy tình cảnh hỗn loạn trước cửa nhà mình, người vừa mới tiến lên được một bước thì đã bị lông chó bay bay đập thẳng vào mặt.Khuôn mặt của anh nhất thời tối sầm lại.
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 31. Anh tôi ngủ với idol của tôi


"Hạ Manh Manh!

Mau cút xuống cho anh!"

Một tiếng của Hạ Đông Minh vang lên, đừng nói Hạ Manh Manh sững sờ mà ngay cả đuôi của hai chú chó cũng đều cụp xuống, đặc biệt nhìn thấy sắc mặt kia chỉ bèn chuồn lẹ, mặc cho chỗ lông chó có bay tán loạn trên mặt đất.Lục Ninh lúc này mới kéo được móng vuốt ma quỷ của cô gái kia từ trên mặt mình xuống, lúc này Hạ Manh Manh cũng đã tháo được khẩu trang của cậu ra, đôi mắt mèo kia trong nháy mắt liền trở nên lấp lánh: "Ôi đệt!

Đại Ninh Tử!

Lục Ninh?"

"Đệt đệt!

Tôi bị mù rồi sao?

Sao lại có thể nhìn thấy idol của mình thế này!"

Sau đó Hạ Manh Manh bắt đầu vây quanh cậu hỏi tới hỏi lui."

Đại Ninh Tử là anh thật sao?

Em là fan của anh đó!

Em là Hạ Manh Manh!

Tất cả các món đồ anh đại diện, em đều mua hết đó nha."

"Huhuhu... không ngờ là tôi có thể ở gần idol như thế này!"

Hạ Manh Manh hoàn toàn quên đi mất Hạ Đông Minh còn ở bên cạnh, trong mắt cô lúc này chỉ có idol của mình mà thôi.Lục Nịnh lúng túng cười cười.Đây là màn nào vậy?Tình địch trở thành fan phải làm sao đây?Gấp, online chờ!Lúc này phản xạ hình cung dài siêu cấp của cô em gái, mới định thần lại từ trong nỗi vui mừng khi nhìn thấy thần tượng, "Ninh Ninh sao anh lại có chìa khóa ở đây?"

Sau đó cô ấy liền trông thấy khuôn mặt Bao Công của Hạ Đông Minh ở phía sau Lục Ninh.Đột nhiên giống như gặp ma, cả gương mặt của cô ấy đều toát lên vẻ chết mie rồi nhìn vào Hạ Đông Minh."

Lão Hạ, anh ngủ với idol của em?"

Hàng lông mày của Hạ Đông Minh giật giật, anh bước lên kéo lấy cổ tay áo của Hạ Manh Manh ném lên sopha.

Cô bé bắt đầu gào lên, "Hạ tổng...

Ông chủ Hạ...

Cái con người cặn bã này!"

Hạ Manh Manh trước đây thích gọi Hạ Đông Minh là Hạ tổng, không phải là chữ tổng trong tổng giám đốc đâu mà là tổng của tổng quản.

Người anh trai này lớn hơn cô bé gần một giáp, từ nhỏ đến lớn quản cô chẳng khác nào một người cha, Hạ Đông Minh có thói quen không nói hai lời, nếu anh đã nói Đông mà Hạ Manh Manh lại dám đi Tây thì điều chờ đợi mình chính là bị nhốt trong phòng kín tối om om.

Hạ Đông Minh thậm chí còn lười nói chuyện với cô ấy, vừa mở lời ra thì y như rằng là đến truyền đạt mệnh lệnh.Lúc Hạ Manh Manh ra đời, lão Hạ tổng đã hơn năm mươi tuổi khi đó Hạ phu nhân cũng đã tiếp quản Hạ Thị, trong lúc cô bé còn đang ê a học chữ thì Hạ Đông Minh đã theo mẹ bắt đầu học tham dự vào những sự vụ bên trong công ty rồi.Lão Hạ tổng tuổi tác đã lớn như vậy mới có được viên ngọc quý Hạ Manh Manh trong tay, có thể nói là ngay cả sao trên trời cũng sẵn sàng hái xuống cho cô bé, công chúa nhỏ nhà họ Hạ từ bé đến lớn đã sống trong vô vàn yêu thương cùng cưng chiều.Người cha của hai anh em bởi vì bệnh tim đột phát nên qua đời vào hai năm trước, khi đó Hạ Đông Minh đã được mẹ của mình hữu ý vô ý nâng đỡ lên vị trị thái tử gia danh xứng với thực của Hạ Thị, chỉ là sau khi lão Hạ tổng qua đời người phụ nữ Trần Gia khó tránh khỏi có chút không khống chế được tình thế, nếu như không phải có Hạ Đông Minh thì Hạ Thị có còn mang họ Hạ nữa không cũng còn chưa biết được.Sau khi lão Hạ tổng qua đời Hạ Đông Minh bèn đưa Hạ Manh Manh đến nước Anh, vừa là muốn cho cô bé ra ngoài rèn luyện thêm, vừa là lo lắng lúc mình dọn dẹp đám sâu mọt Hạ Thị sẽ có kẻ muốn trả thù.Hạ Manh Manh năm ấy hết khóc lại làm loạn lên nhưng cũng không thể thay đổi được quyết định của Hạ Đông Minh, đến cuối cùng khi Hạ Manh Manh nói muốn cắt cổ tay thì anh bèn ném thẳng một con dao quân dụng qua, bảo rằng nếu không cắt được thì mau cút đi.Cô bé khóc sướt mướt cút đến nước Anh.Chính trong khoảng thời gian ở đây, Hạ Manh Manh đã trở thành fan của Lục Ninh.Lúc đó Lục Ninh đang dần dần trở nên nổi tiếng, khi ấy ở Luân Đôn xuất hiện một tin tức lớn, ở bên ngoài một cửa hiệu của một nhãn hàng rất nổi tiếng xuất hiện một tấm bảng trên đó đề rằng người Hoa không được phép vào trong.

Vì vậy có rất nhiều du học sinh và người Hoa sinh sống và làm việc ở đây, đều tham dự vào một hoạt động biểu tình, Hạ Manh Manh cũng tham dự vào hoạt động đó với trái tim yêu nước đập rộn ràng.Lục Ninh là người đại diện của thương hiệu này tại khu vực Trung Quốc, sau đó cậu đã hủy hợp đồng.

Thời điểm đó thật ra trong nước có rất nhiều ngôi sao từ chối đăng lại tin về vấn đề này, vì bọn họ mang đến rất nhiều điều tiếng, nhưng chuyện Lục Ninh hủy hợp đồng dường như người ngoài giới lại không ai hay biết gì, lúc đó còn thiếu không ít người đều diss Lục Ninh suốt một thời gian dài, còn đập trứng gà vào standee của cậu, Hạ Manh Manh cũng đã từng chửi bới Lục Ninh một trận còn thuận theo ném một quả trứng gà.

Mãi cho đến về sau, trong một tình huống hết sức ngẫu nhiên cô ấy mới nghe thấy một người bạn trong giới ở quốc nội nói rằng, Lục Ninh đã hủy hợp đồng từ lâu rồi còn phải bồi thường không ít tiền nhưng lại không hề thấy công ty lấy chuyện này ra kiếm danh lợi.Hạ Manh Manh từ khi đó đã bắt đầu trở thanh fan cứng của Lục Ninh, đến cuối cùng còn tham gia vào Hậu viện hội của fans cậu (1), tuy rằng tin tức bôi xấu Lục Ninh không ngừng xuất hiện nhưng cô ấy từ đầu đến cuối vẫn giữ vững trái tim thuở ban đầu chưa từng ghét bỏ Lục Ninh nhà mình.

Mỗi lần cậu livestream đều có đại gia khen thưởng mấy trăm vạn, đồ Lục Ninh làm đại diện Hạ Manh Manh cũng sưu tầm toàn bộ.(1)= là tổ chức chính thống đại diện cho fandom của một đối tượng nổi tiếng (nghệ sĩ, vận động viên, công ty, tác phẩm...) để tiến hành các hoạt động ủng hộ, hỗ trợ đối tượng ấy; được chính chủ và fandom thừa nhận.Chính cô cũng đã từng đoán xem lão đại đứng sau lưng Lục Ninh là ai, chắc hẳn sẽ không phải là cái tên Cận Minh Viễn như trên mạng đã nói đâu, tên kia có bao nhiêu cân lượng cô còn không biết nữa sao, trước đây còn bám riết lấy theo đuổi Hạ Manh Manh cơ mà.

Nhưng mà người kia rốt cuộc là ai?Chắc không thể ghê gớm hơn anh của mình đâu nhỉ.Ai mà ngờ được rằng mợ nó đúng là anh mình rồi.Lần này nghỉ hè vốn muộn dựa vào quan hệ của Hạ Đông Minh để kiếm vé tham dự buổi công chiếu đầu tiên bộ phim mới của Lục Ninh, không nghĩ rằng lại có thể gặp được người kia ở nhà mình, khuôn mặt của Hạ Manh Manh biến hóa thất thường đến cuối cùng chỉ đầy căm tức lườm lườm Hạ Đông Minh, cảm thấy nội tâm của bản thân đúng là tan nát rồi."

Lục Ninh à, có phải lão Hạ ép buộc anh không?

Cái tên này em biết rõ lắm, từ hồi còn nhỏ trong lòng đã đầy một bụng xấu xa rồi, có phải anh ấy bẫy anh không?"

Bây giờ ngay cả Hạ tổng cũng không gọi, còn dám gọi thẳng là lão Hạ.Lông mày Hạ Đông Minh nhướng lên, vươn tay ra kéo Lục Ninh lại chỗ mình, chỉ vào cậu hỏi: "Tôi ép buộc cậu à?"

Lục Ninh hiện tại nếu mà còn chưa biết mối quan hệ của hai người này thì đúng là một đứa ngốc, hóa ra vị này chính ra Đại tiểu thư chưa từng xuất hiện trước truyền thông của nhà họ Hạ.Thế mà cậu lại xem người ta là tình địch一一Lúc này nếu như có khe hở nào đó chắc là cậu đã sớm chui vào cho xong, vậy mà chưa kịp chuẩn bị gì đã bị chỉ mặt gọi tên cho nên đành phải vội vàng lắc đầu.Trận náo loạn ầm ĩ này của Hạ Manh Manh cuối cùng đã yên tĩnh trở lại.Cánh tay của cô vươn ra kéo Lục Ninh lại, thân thân mật mật, cậu như đứng trên lửa như ngồi trên than, cảm giận được rõ ràng ánh mắt âm u ở phía sau lưng muốn khoét một cái lỗ trên lưng mình.Hạ Manh Manh nhìn vào anh mình khoát tay một cái dặn dò Lục Ninh: "Đại Ninh à, lão Hạ thoạt nhìn có phải trông ngon lành bóng bẩy lắm đúng không?

Thế nhưng mà mie nó đó chính là một cái hố lớn đấy, anh nhất định phải cảnh giác cao độ."

"Anh có biết ở bên ngoài còn có bao nhiêu người nữa không?"

Trước đây trên mạng đều đoán mò không biết lão đại sau lưng Lục Ninh là ai.Nhưng đến khi Hạ Manh Manh là người có được tin tức này đầu tiên, lại cảm thấy bản thân khóc không ra nước mắt.Anh tôi ngủ với idol của tôi.Tôi nên đánh anh ấy?

Hay là đánh chết anh ấy đây.
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 32. Người trái tim hướng về


Hạ Manh Manh đương nhiên không có gan đánh chết anh trai của mình, cho nên đến buổi tối chỉ có thể ai oán nhìn theo Lục Ninh bị Hạ Đông Minh kéo về phòng, một mình giận dữ cắn vào ga trải giường.Hạ Đông Minh cũng không màng đến cái người ở cách vách đang nghe lén kia.Lúc này anh đang đứng từ trên cao nhìn xuống Lục Ninh, trong đôi mắt bình tĩnh lại thấy làn khói của tầng băng lạnh bốc lên, Hạ kim chủ lạnh lùng cười một tiếng: "Sao nào?

Bây giờ gan to lắm rồi đúng không?

Dám ở ngay trước mắt tôi cùng người khác kéo qua kéo lại?"

Trong lòng Lục Ninh oán thầm đó có phải là người khác đâu, đó là em gái anh cơ mà nhưng cậu lại không dám tranh luận với anh, lúc này tóc tai chỉ có thể rối rắm, ưỡn cái mặt lên lấy lòng, hai sợi tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu đung qua đưa lại.Kim chủ đại nhân lườm cậu một cái.Lục Ninh coi như không nhìn thấy gì, tiếp tục cọ cọ vào trước mặt anh.Hạ Đông Minh đột nhiên gẩy rơi tàn thuốc trong tay, sau đó lại mạnh mẽ ném người lên giường, ấn vào hai cánh tay của cậu, hai cái chân của Lục Ninh giãy đạp lung tung nhưng điều nghênh đón cậu lại là những dấu hôn cắn còn mạnh bạo hơn so với ngày thường.Chút vị thuốc lá còn lẩn khuất giữa răng môi của anh khiến Lục Ninh sặc hai tiếng, suýt nữa thì không thở nổi lại càng cố sức tránh đi chỉ là nào có thể so với Hạ Đông Minh luyện tập quanh năm.Trong lòng cậu âm thầm nghĩ rằng, mie, nhất định sẽ chảy máu!Ngày mai còn phải tham dự buổi lễ kia mà...Hạ tiên sinh cái tên khốn kiếp này!Hạ Đông Minh vừa rồi mới ngồi dậy từ trên người Lục Ninh, anh kéo caravat lệch sang một bên, khóe môi giương lên nụ cười đắc ý giống như mới thực hiện được một trò đùa dai.Cái người này đúng là được trời ưu ái quá nhiều, cho dù là làm chuyện xấu như thế nhưng nhìn thế nào cũng vẫn thấy tao nhã mà cao quý, nơi đáy mắt đều là ý nghĩ hạ lưu nhưng thoạt nhìn lại như là càng toát nên vẻ phong lưu.Ngón tay anh nhẹ nhàng miết một cái vào cánh môi đã sưng lên của Lục Ninh, vì đau mà cậu kêu shhh lên một tiếng, Hạ kim chủ lại cười nói, "Xấu thật."

Lục Ninh giận dữ trợn hai mắt lên, yếu ớt.Anh mới xấu ý!Cả nhà anh đều xấu hết!"

Mới vừa cười như lòng xuân rạo rực lắm cơ mà, thiếu đàn bà rồi sao?"

Ai... ai lòng xuân rạo rực chứ!

Mặt Lục Ninh đều đỏ cả lên.Hạ Đông Minh cười nhạo một tiếng, rốt cuộc cũng không trêu đùa cậu nữa.

Lúc này Lục Ninh ở trong mắt anh giống như chú mèo con không có móng vuốt, dù chỉ nhẹ nhàng gãi gãi vào bụng mèo cũng khiến chú ta nhe răng trợn mắt nhảy dựng lên, nhưng mà mèo này không có móng vuốt sắc nhọn cũng không gây thương tích được cho ai, trái lại mới khiến người không nhịn được mà muốn đùa cợt một chút.Hạ Đông Minh khi còn bé thật ra cũng đã từng có cái tính thích làm ầm ĩ lên, khi anh mười lăm mười sáu tuổi mặt không biểu cảm đánh cho thằng nhóc nhà Thượng tướng Vương mặt đầy máu me, cái lúc ấy Lục Ninh và Hạ Manh Manh chắc còn đang học đếm số bằng ngón tay.Có điều bây giờ đã chính thức tiếp quản nhà họ Hạ, không còn là vị thái tử gia đã từng coi trời bằng vung ấy nữa, lúc này đã khoác lên mình một lớp vỏ bọc bên ngoài, cũng dần trở nên điềm tĩnh thận trọng và lão luyện hơn.Ngẫu nhiên nhắc đến thói hư tật xấu cũng đủ để Lục Ninh gom lại thành một đống.Hạ Đông Minh có một địa vị như vậy, những chuyện đã trải qua cũng phức tạp tương đương, lớn tuổi hơn so với Lục Ninh, người bên cạnh anh thay đổi cũng hệt như lồng đèn kéo quân, có kiểu người nào là chưa từng thấy qua.

Về bản chất mà nói, những người ở lại bên cạnh Hạ Đông Minh đều có một tác dụng, chính là tìm thú vui.Cho dù đến bên cạnh anh chỉ làm một món đồ chơi, nhưng vẫn có rất nhiều ngôi sao nhỏ người trước ngã người sau ùn ùn tiến lên.Thứ như Lục Ninh.Đến cùng là có chỗ nào không giống.Hạ kim chủ ghét bỏ liếc nhìn Lục Ninh dưới khóe mắt mình, lại duỗi tay ra nhẹ nhàng vỗ vào khuôn mặt của cậu."

An phận cho ông một chút, lại nuôi cậu thêm mấy năm."

Giọng điệu của anh như là đang nói với thú cưng do chính tay mình nuôi dưỡng vậy.Có lẽ ngay chính Hạ Đông Minh cũng không ý thức được, giọng điệu kia với cái giọng lúc nói chuyện với Đô Đô và Nhị Mao giống nhau như đúc.Đôi mắt của Lục Ninh hấp háy, hai hàng lông phi phất phơ, nơi đáy mắt hình như đong đầy một tầng nước mắt mà cũng hình như không có, cuối cùng lọt vào trong tầm mắt của Hạ Đông Minh vẫn là khuôn mặt tươi cười, xinh đẹp dễ được lòng người khác.

Hạ Đông Minh xưa nay đều rất tự phụ, anh cho rằng cái gì mình cũng nắm ở trong lòng bàn tay, nhưng thật ra lại không phải.Lòng người rất nhiều lúc không chịu nổi bị giẫm đạp như thế.Khi dăm ba câu của bạn phá hủy đi tất cả, sẽ vĩnh viễn không biết rằng chính bản thân ngày sau lại phải tốn công tốn sức đánh đổi biết bao nhiêu mới có thể sửa lại được.Lục Ninh cảm thấy sau khi đến với Hạ Đông Minh一一 nếu như mối quan hệ này của bọn họ cũng được tính là hẹn hò.Hai câu của anh là cũng đủ để dỗ dành cậu bay lên tận trời, nhưng cũng chỉ hai câu là có thể đánh cậu rơi thẳng xuống địa ngục, chập trùng lên xuống biến ảo không ngừng, ngó không thấy tương lai cũng chẳng nhìn về được quá khứ.Thật ra Lục Ninh vốn muốn hỏi anh rằng, lễ công chiếu bộ phim điện ảnh đầu tiên của tôi, Hạ tiên sinh sẽ đến chứ?Sau đó, bởi vì câu nói kia của Hạ Đông Minh, Lục Ninh biết rằng đó là một câu hỏi tự rước lấy nhục đến cỡ nào.Cậu được tính là người thứ mấy trong số những người mà Hạ Manh Manh nhắc đến đây?Lục Ninh có tư cách gì.Giống như thả một cánh diều, sau đó cánh diều kia lại bay quá xa.Khi bạn muốn thu diều lại, mới phát hiện ra dây diều hóa ra lại dài thế.Khi trời quang mây tạnh, không nhịn được mê hoặc muốn thả diều trong tay ra ngoài một chút, đột nhiên lại có sấm vang chớp giật, sợi dây diều vừa mới cẩn thận từng li từng tý thả ra bắt đầu phải cuộn về.Liên tục nhiều lần, ngày qua ngày.Rốt cuộc có một ngày, khi bạn muốn cắt sợi dây diều kia đi thì mới nhận ra rằng, hoá ra cây kéo không còn ở bên mình nữa.Mà đã thuận theo cơn gió bay đến đầu bên kia, đến trong tay người mà trái tim bạn hướng về.Dùng một từ ngữ rất văn nghệ để nói thì đó chính là nơi trái tim thuộc về.Có một khoảng thời gian rất dài Lục Ninh đều sống trong những trạng thái mâu thuẫn, lý trí cùng tình cảm dường như muốn tách rời.Cậu không phải là người nhạy cảm rồi lại tự ăn năn hối hận.Ngay cả bản thân cậu cũng xem thường bản thân mình一一 nhưng mà cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục.Cho nên cậu vẫn còn phải xuất hiện một cách chỉn chu rạng rỡ nhất ở buổi lễ kia, mang theo đôi môi bị Hạ Đông Minh hôn đến sưng cả lên chẳng ra cái kiểu gì.Trong phòng trang điểm, Lâm Tuyết Như đang dặm thêm phấn cho cậu, cuối cùng mới đến trang điểm, chị ấy nhìn vào mắt Lục Ninh không nhịn được trêu chọc, đúng là quá kịch liệt rồi nha sắp lên hình rồi mà vị kia nhà cậu chả chủ ý gì cả.Lông mi của Lục Ninh buông xuống, ngăn lại đôi con ngươi tựa ngọc lưu ly.Có điều là vì không để ý.Cho nên mới chẳng sao cả.
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 33. Buổi công chiếu đầu tiên


Buổi công chiếu đầu tiên của bộ phim điện ảnh 《Trâm Hoa》bước đầu được xác định tổ chức tại Bắc Kinh, vì không đồng bộ ra mắt ở nước ngoài cho nên cũng không cần các diễn viên chính phải chạy tới chạy lui, thế nhưng chỉ cần dựa vào danh tiếng của Vương Lôi trong giới điện ảnh Quốc tế thì tại hiện trường hôm nay cũng có rất nhiều các đài truyền hình nổi tiếng và người hâm mộ điện ảnh nước ngoài, thế nhưng nhiều hơn cả rõ ràng đều là fans của Lục Ninh.Hạ Manh Manh theo chân Lục Ninh đến tham gia buổi lễ ngày hôm nay, Hạ Đông Minh chắc chắn là không đồng ý cho cô ấy xuất hiện ở những nơi như thế này đâu, nhưng Lục Ninh lại không chịu nổi Hạ Manh Manh một khóc hai ầm ĩ ba là dùng thủ đoạn treo cổ, lại vì thấy Hạ Đông Minh không ở nhà cho nên mới gạt anh lén dẫn người tới đây.Lúc bị Lâm Tuyết Như nhìn thấy còn cực kỳ lấy làm kinh hãi, Lục Ninh phải giải thích đó là em gái của một người bạn mới tránh bị truy hỏi.

Thân phận của Lục Ninh đặc thù, lúc vào trong hội trường Hạ Manh Manh sợ bị chụp trộm sẽ gây ảnh hưởng đến cho cậu cho nên bèn tự động đứng lẫn trong đám fans của Lục Ninh, cô đưa mắt nhìn sang đều là những cô gái còn ít tuổi tay giơ bảng đèn, khuôn mặt cực kỳ kích động, cùng một vài fan boy, biểu cảm so với các cô gái ở đằng trước lại càng khoa trương hơn.Quả thật trông không giống một buổi công chiếu đầu tiên tý nào, mà lại tựa như một buổi concert với lượng fans cổ vũ nhiệt tình.

"Bộ phim đầu tiên của Đại Ninh Tử nhất định phải ủng hộ đấy nhé!"

"Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn lo Đại Ninh Tử sẽ đập vỡ bảng hiệu của đạo diễn Vương lắm."

Có hai cô gái trong đám đông ầm ĩ đang âm thầm nói chuyện, Hạ Manh Manh nghe được cũng lập tức nhảy vào, nói một cách nghiêm túc: "Sao lại có thể không tự tin với idol của mình như thế được?

Ninh Ninh sẽ tiến bộ thôi!"

Thế nhưng thật ra không cần Lục Ninh hủy hoại đâu, vì phần diễn của cậu không phải rất nhiều, mà là phần lớn các nhà phê bình điện ảnh không ôm ấp hy vọng gì đối với bộ phim này.

Vụ bê bối lần trước của Trần Vận đã khiến mọi chuyện nháo nhào lên, đang tiến hành quay nhưng lại đột xuất phải thay đổi nữ chính rồi vẫn luôn chậm chạp không công bố xem nữ chính mới là ai khiến không ít người cảm thấy cho dù có cái danh đạo diễn Vương ở đây thì bộ phim này cũng sẽ thành bom xịt thôi.

Dù sao với tiếng tăm đó của ông ấy cũng là lấy bằng thực lực, chứ không phải dựa vào tình cảm của khán giả mê phim.Nhưng cho đến khi Triệu Sênh mặc một thân lễ phục kiểu Trung Quốc tao nhã cùng phong thái yểu điệu xuất hiện, toàn bộ hội trường đều trở nên dậy sóng, tất cả những người mê phim đều đồng loạt hoan hô, thậm chí ngay cả nhóm phóng viên nước ngoài cũng không ngừng bấm nút chụp ảnh, sợ mình chậm tay sẽ bị người khác giật mất tin đầu vậy.

Dù sao chị ấy không phải là ai khác, mà chính là Triệu Sênh là nữ thần một thời, là người được khán giả thương yêu cả một thời đại.

Chị ấy biến mất quá lâu trái lại càng khiến lòng người hoài niệm, có biết bao nhiêu đạo diễn muốn mời được người phụ nữ này, nhưng đến cuối cùng lại không ngờ được rằng người có thể mời nữ thần xuất hiện một lần nữa vẫn chỉ có mình Vương Lôi năm ấy mà thôi."

Vì sao chị lại quyết định nhận vai trong bộ phim mới của đạo diễn Vương?

Dù sao thì nữ chính của bộ phim này trước đó đã dính vào vụ bê bối khá lùm xùm."

Triệu Sênh tự nhiên thoải mái liếc nhìn Vương Lôi một cái, trong khi người này ngược lại cảm thấy khá mất mặt sờ sờ tay ra sau gáy, Triệu Sênh bướng bỉnh nở nụ cười, nhẹ nhàng nhún vai một cái, người đã chừng ba mươi tuổi nhưng làm động tác kiểu thiếu nữ như vậy vẫn không thấy có chút nào không thích hợp, năm tháng thật sự là đối đãi với người phụ nữ này quá tốt: "Tôi vốn không định nhận bộ phim này, nhưng đạo diễn Vương lại cứ ở lì nhà tôi không chịu đi cho đến khi chồng tôi không chịu nổi nữa thì thôi."

Mọi người ban đầu còn tưởng sẽ là một câu chuyện đầy cảm động nào đó, nhưng không ngờ rằng lại bị chị ấy chọc cười.

Đây vẫn là lần đầu tiên ở những nơi như thế này, nghe thấy Triệu Sênh công khai về người chồng của mình.

EQ của người phụ nữ này rất cao, lúc nói chuyện lại nhẹ nhàng thân thiện, rất nhiều phóng viên đều cực kỳ ưu ái Triệu Sênh.Đương nhiên cũng không thiếu có một ít phóng viên khác biệt.Lúc này ở phía sau lại có một người đứng lên hỏi: "Nghe nói chị và Lục Ninh có cảnh diễn tay đôi, vậy xin được hỏi chị có đánh giá thế nào về kỹ năng diễn xuất của cậu ấy?"

Lục Ninh sau khi lên sân khấu chỉ tập trung tinh thần cùng nam chính của bộ phim đứng bên cạnh Triệu Sênh, tự nhiên lại bị gọi tên như thế trong lòng bèn biết đây nhất định là có kẻ định gây chuyện, nhưng Triệu Sênh chỉ quay sang nhìn cậu rồi nói rằng: "Tuy rằng còn cần tôi luyện, nhưng tuổi cậu ấy còn trẻ lại chịu khó bỏ công sức, là một đứa trẻ rất nghiêm túc."

Người phóng viên ở bên dưới kia lại hỏi, "Nói như vậy, ngay chính cả chị cũng cảm thấy Lục Ninh không có kỹ năng diễn xuất có đúng không?

Cùng đóng phim với tiểu sinh lưu lượng như vậy, lúc diễn tay đôi có phải là gặp khó khăn không?"

Ngay sau đó lại có vài phóng viên khác cũng hùa theo, đặt câu hỏi rằng: "Có tin rằng Lục Ninh ở trường quay dùng thế thân rất nhiều, chị cũng không cảm thấy chuyện này quá đáng sao?

Đạo diễn Vương đối với các phân đoạn diễn của Lục Ninh có đánh giá thế nào?"

Buổi lễ trong khoảng thời gian ngắn dường như lại trở thành đại hội đổ thừa cho cá nhân Lục Ninh, cậu nhận ra bảng tên trước ngực người phóng viên gây chuyện kia là người của đài truyền hình đối thủ.Đây rõ ràng là muốn dựa vào buổi công chiếu này kiếm được tin tức lớn, chuyện như vậy đối với người có lượng hâm mộ đông đảo trong cái giới này như Lục Ninh chẳng có gì lạ, có rất nhiều đài truyền hình vì cạnh tranh nhau mà ném đá giấu tay với những nghệ sĩ được đài đối thủ nâng đỡ cũng là mánh khóe thường dùng, những thủ đoạn thế này toàn là ngầm hiểu chỉ là chiến trường lần này lại trở thành buổi công chiếu của đạo diễn Vương, những đài đó đều giàu nứt đố đổ vách nên ngay cả ông ấy cũng không coi vào đâu.Vương Lôi là người sáng suốt đến thế nào, chuyện Lục Ninh có thể nhìn ra sao người này không thể, buổi lễ của ông ấy đã lâm vào cuộc chiến ngầm giữa các đài truyền hình lớn, người ta rõ ràng là cả Vương Lôi cũng không xem là có gì to tát.Sắc mặt của ông ấy đã không còn ổn nữa, bèn nói: "Các phân đoạn của Lục Ninh tổng cộng chỉ khoảng mười phút, cần gì phải dùng đến thế thân?

Tin đồn ở đâu vậy?"

"Bộ phim này là tâm huyết của cả một đoàn phim, đây còn là buổi công chiếu đầu tiên chứ không phải là họp báo cá nhân của Tiểu Lục, mong các vị truyền thông báo giới hãy tôn trọng những diễn viên chính này."

Đến lúc này, danh tiếng của nam chính Triệu Hồng Di đều đã bị nữ chính và vai nam thứ N của Lục Ninh lấn át, nhưng dù sao cũng là người Vương Lôi tự mình tuyển chọn cho nên không kiêu không vội, khiêm tốn lễ độ.

Trước đây khi cùng đóng phim chung, Lục Ninh cũng đã từng rất tán thưởng và hâm mộ cậu ấy rồi.

Có kỹ năng diễn xuất lại có nhan sắc, vừa ra mắt đã là nam chính trong phim điện ảnh của đạo diễn Vương, hiếm thấy được là vẫn mang phẩm chất cùng tính cách giống như lúc trước.Từ khoảnh khắc ấy, Lục Ninh đã biết rằng Triệu Hồng Di nhất định sẽ rất hot rất hot.Sẽ nổi tiếng một cách chân chính.Lại so sánh với người lung ta lung tung như mình.Lục Ninh bỗng nhiên bèn nở nụ cười, là thực sự vui mừng vì trong giới vẫn còn có những người sạch sẽ như vậy bước đến đỉnh cao nhất của danh vọng.E rằng ngay chính Lục Ninh cũng không biết rằng, ngoại trừ diễn xuất kém thì thật ra cậu còn rất nhiều điểm hấp dẫn người khác, cậu không hám danh lợi cũng không quen đố kỵ, chỉ sống một cách nghiêm túc, làm việc nghiêm túc, trong giới đã lâu như vậy rồi nhưng vẫn là bản thân mình, nhưng điều này thật sự khó nói là chuyện tốt hay là chuyện xấu.Nếu như Lục Ninh không phải là một diễn viên, có lẽ rất nhiều anti-fans cũng sẽ thích cậu."

Cảm ơn sự quan tâm của các anh chị phóng viên, giống như đạo diễn Vương đã nói, mỗi một bộ phim của tôi đều chưa từng dùng đến thế thân."

Bên dưới đột nhiên có một phóng viên lạnh lùng cười đầy mỉa mai, "Lúc đánh người cũng không dùng thế thân đâu đúng không.

Khi quay chương trình giải trí bắt nạt người mới, phòng làm việc phát ngôn không rõ ràng lại phải dựa vào một người mới đứng ra giải quyết vấn đề, anh Lục đối với những chuyện này có gì để nói không?"

Sắc mặt của Lục Ninh lập tức trở nên tái nhợt.Có một số việc, những người này chẳng biết gì cả nhưng lại có bộ dáng hào hứng, nói như thể mình tận mắt thấy được vậy.Sự thật thì sao?Trong những người này không có ai là chú ý đến sự thật cả, cũng không có ai chú ý đến Lục Ninh vì sao lại đánh người.Hộp nhạc Từ Châu Phàm tặng, đôi mắt giống như thú hoang và cả bàn tay giống như rắn độc trườn xung quanh hông cậu nữa.Chỉ có Lục Ninh tự biết mình phải chịu khuất nhục lớn đến thế nào.Bọn họ chỉ xem chuyện hắt nước bẩn vào người khác là sự thực, sau đó là trắng trợn giật tít đưa tin rồi kiếm một khoản lợi kếch xù cho chính mình.Sân khấu cùng khu khán giả cách nhau không phải rất xa, đột nhiên có một quả trứng gà bay qua, quả trứng kia bèn đập thẳng vào gương mặt Lục Ninh rồi dính đầy vào mặt cậu, phía dưới còn có người nói: "Dựa vào cái gì mà dám đánh idol của tôi!"

Lúc đó chuyện Lục Ninh đánh người tuy đã được dẹp yên vì mấy lời của Từ Châu Phàm, nhưng cũng không thiếu người không tin vào lời giải thích của cậu ta, một lòng cho rằng người này nhất định là có nỗi niềm khó nói nên mới phải biện bạch cho Lục Ninh, chỉ là số lượng người như thế này quá ít, tiếng nói cũng rất nhỏ.

Ai mà ngờ được bọn họ lại có thể trà trộn vào buổi lễ ngày hôm nay.Có người, thật sự vô tội nhưng lại rất đáng giận.Chỉ vì không biết một cái gì nhưng vẫn có thể trắng trợn tổn thương đến người khác.
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 34. Sự cố


Mắt Lục Ninh chớp chớp, Lâm Tuyết Như đầu tiên là ngơ ngác bởi biến cố xảy ra trước mắt, tiếp theo đó mới là vội vàng lấy khăn giấy từ hậu đài ra rồi đưa cho cậu, vốn những chuyện này là của An Đông nhưng cậu ta đã xin nghỉ mấy ngày đi du lịch tuần trăng mật cho nên chị Lâm những ngày này tạm thời phải vừa làm cha lại vừa làm mẹ, có thể nói là cả tinh thần và thể xác đều hết sức mệt mỏi khó tránh khỏi được cái này mất cái kia, mới vừa thả lỏng được một chút thì đã xảy ra chuyệnVới một ngôi sao giống như Lục Ninh bình thường cũng phải có đến bảy, tám trợ lý vây quanh, nhưng cho tới tận bây giờ cậu cũng chỉ có một mình An Đông làm trợ lý, cho nên tin đồn đúng là nói lầm người rồi.Lục Ninh chậm rãi vuốt trứng gà từ trên mặt mình xuống.

Lớp vỏ cứng nát tan trên khuôn mặt của cậu, còn tạo thành xây xước làm tổn thương đến làn da.Tất cả mọi người ở nơi này đều trơ mắt ra nhìn người thanh niên xinh đẹp nhưng lúc này lại đầy kỳ cục bị ném một mặt toàn chất lỏng.

Cậu dường như vẫn còn mờ mịt chưa phản ứng lại kịp, ngẩn ngơ đứng ở nơi đó, trên hàng lông mi thật dài đều là chất lỏng của trứng gà, hai má cũng bị xước xát một chút, khuôn mặt tinh xảo thoạt nhìn trông như một cô gái nhưng vẻ đẹp trai giữa mặt mày lại không thể lờ đi giới tính của người này, môi Lục Ninh mím chặt lại tái nhợt không còn màu máu.

Khiến người khác không khống chế được, muốn tiến lên chạm vào cậu ấy, muốn nói cho cậu ấy nghe những lời hay ý đẹp nhất thế gian.Nhưng phần lớn thời điểm, những lời lọt vào tai cậu đều là những lời lẽ khó nghe nhất.Dáng vẻ thê thảm là thế nhưng vẫn cứ đứng thẳng, từ đáy mắt rốt cuộc cũng trào lên nỗi tuyệt vọng cùng phẫn nộ, chợt, hết thảy đều tan thành một mảng màu xám.Khi đó rất nhiều người đều cho rằng chàng trai này, sẽ rơi nước mắt.

Giống như một chàng trai đẹp cũng sẽ rơi lệ giống như con gái vì đó là chuyện đương nhiên, khiến người khác không dấy lên nổi một tia ghét bỏ nào.Thế nhưng cậu lại không giống.Fans của Lục Ninh đều đã nhìn thấy hết cả một màn này, cả đoàn người trở nên kích động ngay cả mười mấy người bảo vệ cũng không thể ngăn lại, tình trạng hiện trường lúc này hết sức hỗn loạn, tất cả đều chen về hướng cậu trai vừa ném trứng gà kia, lúc mới đầu còn là fans ở phía trước bám vào cậu ta rồi cầm bảng tên của Lục Ninh đập mạnh vào người, cậu trai kia chật vật né tránh, quần áo đều bị kéo rách một mảnh, sau đó chuyện xảy ra tiếp theo lại càng mất khống chế.Quy mô buổi lễ hôm nay không phải quá lớn, nhưng sự cố giẫm đạp vẫn xảy ra không ít, bởi sân bãi bên ngoài buổi lễ lại rất lớn phù hợp với tác phong hào phòng từ trước đến nay của đạo diễn Vương.Ghế khán giả, khu vực phóng viên đều có những bậc cầu thang không ngắn, khiến không ít người bước hụt rồi lại ngã từ trên xuống, người phía sau không thấy được tình huống của người phía trước thế là xảy ra thảm cảnh giẫm đạp lên nhau.Sự cố giẫm đạp này có hơn hai mươi người bị thương, gần như đều là fans của Lục Ninh và chính cậu cũng thế.Lúc đó Lục Ninh nhìn thấy tình cảnh mất khống chế ở bên dưới, khu vực ngồi dành cho VIP rất cao, ngay từ đầu cậu vẫn luôn chú ý đến phương hướng của Hạ Manh Manh cho nên vừa xảy ra chuyện là đầu óc cậu đã trở nên trống rỗng, chỉ nghĩ rằng nhất định không thể để cô ấy xảy ra chuyện gì.Nếu Hạ Manh Manh xảy ra chuyện thì一一Tuy rằng ngày thường Hạ tiên sinh không hề có biểu hiện nào, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đó là cô em gái anh ấy âm thầm nâng niu trong lòng bàn tay mình.Hạ tiên sinh hẳn là sẽ rất xót xa.Sau đó dĩ nhiên là Lục Ninh đã xông vào trong đám người, trên đầu Hạ Manh Manh có đội một chiếc mũ in hình của Lục Ninh nên cực kỳ dễ nhận ra lại ở khu vực chỗ ngồi dành cho VIP cách sân khấu không phải quá xa, lúc này cô ấy rõ ràng là đã bị dọa ngơ cả người, Lục Ninh kéo mạnh Hạ Manh Manh chạy về hướng ngược lại nhưng bên cạnh có mấy fans đã nhận ra cậu thế nên cũng chen về phía của Lục Ninh.Hạ Manh Manh dường như bị người chen lên giẫm vào từ cả hai phía, cô ấy vừa ngã xuống đã có vô số những đôi chân đang chuẩn bị giẫm tới, Lục Ninh kéo chặt lấy cô ấy ôm người vào trong lòng mình che chở bảo vệ, Hạ Manh Manh dựa vào cậu đau tới mức khuôn mặt giàn dụa nước mắt, trên đùi cô ấy đều bị người đạp vào, ống quần màu trắng toàn là dấu giày, tiếng người la hét bên tai khiến màng nhĩ cô ấy muốn thủng mất, đây là tình cảnh điên cuồng đến mức nào.Trong nháy mắt đó, bên người cô giống như chỉ còn lại Lục Ninh, người đang dùng cơ thể mình che chở cho cô ấy."

Đừng sợ, Manh Manh, đừng sợ."

Tuy bờ vai cậu không đủ rộng, nhưng vẫn cố hết sức che chắn, an ủi Manh Manh, cô ấy dựa vào trước ngực Lục Ninh, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của người này.Thình thịch 一一 thình thịch一一 thình thịch.Khuôn mặt của Hạ Manh Manh đỏ lên, trong phút chốc cảm thấy cái chân của mình cũng không còn đau như vậy nữa.Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên bản thân được tiếp xúc thân mật với idol như vậy.Lúc đó cô ấy đã nghĩ rằng, sao lại có một người tốt đến thế, rõ ràng cũng không phải là quá thân thiết, thế nhưng lại vì mình xông vào nơi nguy hiểm.Một người như Lục Ninh, rõ ràng đáng có được những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này.Vương Lôi cùng Lâm Tuyết Như trông thấy Lục Ninh vọt vào trong đám người, giống như ở nơi ấy có thứ gì đó quan trọng với cậu lắm, liều lĩnh không muốn sống xông vào bên trong cho đến khi bị đám người kích động kia che lấp.Buổi công chiếu đầu tiên loạn thành như thế này, Vương Lôi cũng tự cảm thấy mất mặt, thế nhưng hiện trường bây giờ chỉ dựa vào nhân viên an ninh thì đã không còn khống chế nổi nữa, phía ban tổ chức cùng ông ấy thương lượng một chút, nên trực tiếp báo cảnh sát thì hơn.

Bởi những chuyện ngoài ý muốn xảy ra trước đây đều báo với cảnh sát, vì thế bên đó cũng đến rất nhanh hiện trường cũng nhanh chóng được khống chế.Cánh tay của Lục Ninh đều là màu xanh tím, trên gương mặt còn mang theo vết thương, tay của cậu vì che chắn cho Manh Manh nên bị đạp mấy cái, lúc này vừa đau lại vừa tê, ngón tay giống như là ngón tay của người khác vậy ngay cả động đậy cũng không thể, Hạ Manh Manh ngược lại chỉ bị giẫm vào đùi cho nên chỉ hơi tím, khập khễnh vùi mình ở một góc ghế ngồi trong hội trường lộn xộn.Cảnh sát và nhân viên y tế cùng đi đến, lúc bên y tế muốn xem qua các vết thương cho Lục Ninh, cậu chỉ nói rằng cứ khám cho người hâm mộ trước đã.Bọn họ phần lớn đều là các cô gái, trường hợp nghiêm trọng đều đã được đưa đi bệnh viện cả, không nghiêm trọng lắm thì đang được Lâm Tuyết Như băng bó rồi báo cha mẹ đến đưa về, những người khác thì đều bị lực lượng cảnh sát đuổi ra xa.

Vương Lôi Triệu Sênh còn có cả Triệu Hồng Di Lâm Tuyết Như bọn họ đều phối hợp với cảnh sát lấy khẩu cung, Lục Ninh bị thương nên tạm thời ở lại, trong lúc nhất thời hội trường chỉ còn mỗi hai người bọn họ.Khi Hạ Đông Minh đến nơi, đã trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Manh Manh lúc này lại bẩn thỉu hệt như con mèo mướp nhỏ, một chân quấn băng ngồi không vững còn xuýt xoa kêu đau.
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 35. Tổn thương


Khi Hạ Đông Minh đến nơi, đã trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Manh Manh lúc này lại bẩn thỉu hệt như con mèo mướp nhỏ, một chân quấn băng ngồi không vững còn xuýt xoa kêu đau.

Công chúa nhỏ nhà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, vì sao lại phải chịu khổ sở thế này?Đôi mắt của Hạ Đông Minh bèn tối sầm lại.Lục Ninh trông thấy Hạ tiên sinh cũng tới bèn vội vàng đứng lên, vết thương trên tay đau nhói đến bây giờ cũng chưa được xử lý, lần này vừa nhìn thấy Hạ Đông Minh nỗi tủi thân trong lòng cậu cũng dâng lên.Ngày hôm nay của cậu thật khó vượt qua, nào là bị phóng viên ép hỏi, bị ném trứng gà vào người lại còn bị thương, bây giờ được trông thấy Hạ Đông Minh.Thật ra cậu rất muốn nói, Hạ tiên sinh, tôi vui lắm, thật đấy, vì lại được nhìn thấy anh vào lúc này.Cậu nhìn thấy ánh mắt của Hạ Đông Minh rơi vào trên người Hạ Manh Manh, Lục Ninh còn muốn nói là cô ấy không sao cả anh không cần lo lắng đâu.Nhưng đột nhiên trước mặt lại giáng tới một cái bạt tay, Lục Ninh trực tiếp tỉnh mộng, nửa mặt đều sưng lên lại đau rát, đầu óc cậu vang lên những tiếng ong ong.Lời vừa muốn nói cứ như thế bị đánh rơi toàn bộ."

Hạ Manh Manh hồ đồ đã đành, đến cậu cũng vậy sao?

Vì sao lại đưa con bé đến nơi như thế này?"

Hạ Đông Minh còn chưa nói hết lời, Hạ Manh Manh đã nhào tới: "Lão Hạ, con mie nó anh bị điên à?"

"Im mồm!"

Giọng nói của Hạ Đông Minh không cao, chỉ là quanh năm đều ở vị trí lãnh đạo lúc thường ở nhà cũng không tỏ vẻ gì nhưng có lẽ lần này là thật sự tức giận, sắc mặt anh trầm xuống chỉ ngắn ngủi hai chữ đó thôi nhưng cũng đủ khiến ngay cả lão Chương theo anh lâu ngày cũng cảm thấy trong lòng run sợ."

Lái xe, đến bệnh viện."

Lão Chương vội gật đầu, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không đúng, ông liếc nhìn Lục Ninh, nói: "Vậy còn cậu Lục..."

Hạ Đông Minh không nói một câu nào, thậm chí cũng không hề liếc mắt nhìn Lục Ninh lấy một cái.Mãi cho đến khi lão Chương lái xe đi mất, Lục Ninh vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm theo vệt khói xe còn lưu lại, trong đôi mắt cậu rốt cuộc cũng tràn ngập sương mù.Tay của Lục Ninh còn rất đau, trên cánh tay cũng đều là vết thương, nhưng cậu lại lặng lẽ giấu đi vết thương của mình.Hạ tiên sinh không liếc nhìn cậu nổi một cái.Lạnh lùng như người xa lạ.Thậm chí còn không phát hiện ra... cậu cũng bị thương.Trong mắt Hạ tiên sinh, ngoại trừ em gái bảo bối của mình ra thì còn có thể nhìn thấy ai?Lục Ninh ôm lấy trái tim mình, đau quá, giống như vết thương qua năm này tháng nọ lại đột nhiên bộc phát trong một buổi chiều, lăn qua lộn lại khuấy nát máu thịt.Nhân viên công tác đến khắc phục hậu quả đi tới đi lui, bọn họ đều chú ý đến Lục Ninh nhưng bởi vì đã từng ký thỏa thuận trước đó nên có một số việc không thể truyền ra ngoài.Bọn họ nhìn thấy chàng trai xinh đẹp thường xuất hiện trên TV, khen chê lẫn lộn kia.Lúc này đang ngồi trên băng ghế dài, không hề nhúc nhích, trên tóc dính dớp trứng gà, những vết thương trên người cùng khuôn mặt đã sưng thành một mảng, còn có cả một vết xước thật nhỏ, ánh đèn mờ chiếu vào khuôn mặt của cậu, hình như bọn họ đã thấy cậu khóc nhưng hình như cũng không phải, có chút thê thảm lại có chút đáng thương.Có người muốn xem vết thương cho Lục Ninh, nhưng cậu chỉ nhẹ giọng nói để đó làm một bài học.Để đó làm bài học, ngày nào cũng đau, ngày nào cũng thấy, nhắc nhở chính mình đừng để lại bị coi thường.Bọn họ không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ là không tự chủ được mà trong lòng cảm khái, đến cùng thì làm cái gì cũng chẳng hề dễ dàng, nghe nói vị này hôm nay còn bị ném trứng gà vào người, thù hận lớn đến thế nào mà phải nhục nhã người khác như thế.Lục Ninh mãi đến tận nửa đêm mới từ hội trường đi ra ngoài.Cậu cũng không về nhà.Mà rẽ vào một quán bar.Mọi người nói trong lòng ai đó nếu có tâm sự thì sẽ rất dễ uống say.Lục Ninh rót rượu cho mình say khướt, bản thân cậu tửu lượng cũng đã không tốt đêm nay lại uống rất nhiều, cả người giống như một đứa trẻ không nhúc nhích gì hoàn toàn lặng câm.Quán bar này trước đây cậu thường đến cùng với An Đông và Lâm Tuyết Như, ông chủ quán thấy vậy không yên lòng về Lục Ninh chút nào còn nói muốn đưa cậu về, nhưng Lục Ninh chỉ khoát tay một cái rồi bước ra khỏi quán trong ánh mắt quan tâm ân cần của ông chủ, cậu đi qua một ngã tư, chống tay vào tường sau đó là dần dần tụt xuống ngồi xổm trên đất, dạ dày nhộn nhạo khó chịu cậu bắt đầu nôn khan, rồi nhìn về phía xa xăm thấy mình hiện tại giống hệt như một người lang thang, nào có ai đoán được đó chính là Lục Ninh sáng nay còn xuất hiện trước ống kính.Lần trước, Hạ Đông Minh nhặt được cậu đã nói về nhà.Bây giờ nhớ lại, quả thật mỉa mai.Quá mỉa mai rồi.
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 36. Hối hận


Trong bệnh viện Hạ Manh Manh hậm hực nhìn chằm chằm vào Hạ Đông Minh một hồi lâu, rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh!

Lục Ninh cũng bị thương đó!"

Hàng lông mày của Hạ Đông Minh khẽ nhíu lại dù khó nhận ra được."

Là em đã làm ầm ĩ lên đòi anh ấy đưa đi cùng, lúc đó quá nhiều người nếu không phải Lục Ninh không màng đến nguy hiểm của bản thân tự mình xông vào có lẽ cái chân này của em đã bị đạp gãy rồi, anh dựa vào cái gì mà đánh anh ấy?

Anh thật sự cho rằng người ta là món đồ chơi mình nuôi đấy à?"

Hạ Manh Manh quá hiểu về Hạ Đông Minh, anh của cô từ nhỏ đã ngang ngược, khi còn học cấp hai khi cô ấy lén lút hẹn hò với một thanh niên mười tám tuổi, sau khi Hạ Đông Minh biết được rồi thì chàng trai mà Hạ Manh Manh đến giờ đã sắp không nhận ra nổi mặt mũi ra sao thiếu chút nữa đã bị anh lấy roi ngựa quật chết, còn cô thì bị xách về nhà nhốt hai tuần liền mới được thả ra.Xong việc cũng không để ý tới trái tim yếu đuối của Hạ Manh Manh chỉ thẳng toẹt một câu, "Mới tý tuổi đầu yêu cái gì mà yêu?"

Hạ Manh Manh từ nhỏ đã lớn lên trong chính sách cai trị hà khắc của Hạ Đông Minh, nhưng vẫn không phụ sự mong đợi của mọi người bởi bản thân cô vẫn lệch ra khỏi quỹ đạo đó.Từ trước đến giờ Hạ Đông Minh thường chuyên quyền độc đoán, rất ít khi nghe lời người khác giải thích, coi như là biết mình sai rồi nhưng xưa nay cũng hiếm khi thấy anh nói lời xin lỗi.Hạ Manh Manh rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói: "Hôm nay ở hội trường Lục Ninh bị ném trứng gà vào người, còn có kẻ mắng anh ấy phải cút khỏi giới giải trí, bây giờ thì hay rồi ngay cả anh cũng đối xử với anh ấy như vậy, hiện tại cả mặt lẫn người đều bị thương nửa đêm nửa hôm anh còn bỏ mặc anh ấy ở đó, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"

Có người ném trứng vào cậu ấy?

Tên khốn khiếp nào đã dám bắt nạt người của anh.Hạ Đông Minh càng nhíu mày vào sâu hơn.Dáng vẻ cậu nhìn anh lúc ấy, cứ như thế bỗng nhiên lại thoáng hiện lên trong đầu Hạ Đông Minh.Đầu tóc còn chưa khô, hình như đúng là có dính cái gì đó màu vàng vàng.Trên gương mặt dường như còn có vết thương.Bộ dáng vô cùng đáng thương như vậy, hệt như chú chó con, dựng thẳng lông lên nhìn thấy anh đến, hình như còn có chút vui vẻ muốn gần lại bên anh, muốn nói điều gì đó.Cậu ấy muốn nói gì đây?Có điều Hạ Đông Minh lúc đấy chỉ chú ý tới Hạ Manh Manh, hoàn toàn không chú ý đến tình hình của Lục Ninh ở bên cạnh cho nên lúc này khi nhớ lại đều là những hình ảnh hoàn toàn mơ hồ.Đến lúc này, chính anh cũng phải thừa nhận đã lấy Lục Ninh ra để trút giận.Hạ phu nhân gọi điện đến bảo anh đưa Hạ Manh Manh về, Hạ Đông Minh đã bảo lão Chương về nhà tìm một vòng rồi nhưng vẫn chưa thấy người đâu, lúc này ông ấy cũng dần trở nên căng thẳng.Hạ Đông Minh gần như đã lùi lại tất cả các cuộc họp trong tay để quay về núi Minh Cảnh.Nhưng điện thoại của anh không có ai nghe máy.Hồi còn bé Hạ Manh Manh đã từng bị bắt cóc một lần, thiếu chút nữa còn suýt mất mạng, lúc đó là người trong giới làm ra.

Nhà họ Hạ phải tốn rất nhiều công sức mới cứu được người về, sau khi về rồi còn lên cơn sốt tận mười mấy ngày cuối cùng mới kéo lại được từ quỷ môn quan, lão Hạ tổng lớn tuổi tình hình sức khỏe bản thân cũng không quá tốt, mấy ngày Hạ Manh Manh bệnh nặng ông ấy cũng không ăn không ngủ, hết lo lắng lại đề phòng cảnh giác bị kích thích như vậy, cơ thể cũng là từ khi đó đã bắt đầu yếu dần đi, nhớ lại những ngày tháng đó Hạ phu nhân ngày nào cũng là lấy nước mắt rửa mặt.Chính mắt Hạ Đông Minh đã nhìn thấy em gái nhà mình bình thường tung tăng nhảy nhót là thế mà nay lại hôn mê bất tỉnh bị đẩy vào phòng cấp cứu, hơn nữa còn là ra ra vào vào nhiều lần.Ngày thường thì thấy con bé phiền lắm, nhưng đến khi xảy ra chuyện rồi, cái cảm giác trước mắt đột nhiên tối sầm kia cả đời anh cũng không muốn thấy lại nữa.Nhà họ Hạ giàu có được thiên hạ, nhưng ngay cả một cô bé con còn ngây thơ chưa hiểu gì về sự đời cũng không bảo vệ nổi.Từ đó về sau, Hạ Đông Minh đã dùng trái tim của một người cha đối đãi với Hạ Manh Manh.Cho dù Hạ phu nhân không gọi điện, Hạ Đông Minh vốn cũng định đuổi người về Ma Cao, trước khi anh quét sạch Hạ Thị đã đẩy không ít người rơi vào vòng lao lý đến hiện tại có kẻ đã hết hạn tù, đúng lúc khoảng thời gian này Hạ Manh Mạnh lại mất tích, điện thoại cũng không gọi được, thế nên Hạ Đông Minh cùng lão Chương mới không khỏi nghĩ đến những điều phức tạp.Hạ Manh Manh đương nhiên không biết rằng lần đầu tiên mình tham gia một buổi công chiếu, nhưng anh cô ngay cả đặc cảnh cũng đã định điều vào cuộc rồi, chuyện như thế này không lo hiểm nguy chỉ sợ sơ sẩy.Hạ Đông Minh có hơi lo lắng thái quá.Mãi đến tận khi Vương Lôi gọi điện thoại tới nói rằng buổi công chiếu đầu tiên của Lục Ninh xảy ra chuyện, hỏi anh có cần đến xem hay không hình như bên người cậu còn dẫn theo một cô gái.Hạ Đông Minh lúc này mới nhớ tới, đúng là cậu đã từng hỏi anh có muốn đến buổi lễ đó của mình hay không.Hôm nay là buổi công chiếu bộ phim điện ảnh đầu tay của Lục Ninh.Hạ Đông Minh gọi cho cậu hai cuộc, nhưng không ai nghe máy.Cho tới khi đến được hiện trường, sắc mặt của anh đã trở nên rất nặng nề.Không nói tiếng nào đã đưa Hạ Manh Manh đi, cậu căn bản không hề biết mình đã chạm vào thần kinh của anh.Đợi tới khi tìm được người rồi, lại thấy trên đùi em gái quấn băng vải.Hạ Đông Minh thật sự tức giận.Trong cơn nóng nảy anh đã tát Lục Ninh một cái, cũng không khống chế được lực đạo, vứt cậu ở nơi đó là muốn cho người này một bài học, tránh cho sau này lại làm ra chuyện gì khiến anh máu xông lên não.Bây giờ nghĩ lại, đúng là quá đáng rồi.Lục Ninh không biết gì cả一一 nhưng lại bị anh giận cá chém thớt, phải chịu đựng lửa giận.Hạ Manh Manh vẫn ở đằng kia mắng mỏ, Hạ Đông Minh lườm cô một cái, ánh mắt cũng lạnh hệt như đá tảng.Nhưng cô ấy chỉ cười lạnh một cái, rồi nói rằng: "Anh cứ lườm đi, để xem rồi Lục Ninh có tha thứ cho anh không nhé!"

Đợi đến khi quay về núi Minh Cảnh, lão Chương ở đằng sau cứ đi theo lải nhải thêm đôi câu: "Thưa cậu一一 hay là để tôi đi xem xem thế nào nhé?"

Hạ Đông Minh liếc nhìn ra bên ngoài, quá nửa đêm rồi, thời tiết đã rơi vào cuối Thu, khí trời lạnh run người, bốn phía đều không có sao trời chỉ lưu lại một mảnh âm u tối đen.Chỉ cần không phải là một tên ngốc, lúc này hẳn là đã tự biết về nhà rồi đúng không?Anh lại nghĩ đến vết thương trên người cậu.Khó mà giải thích được, thế mà lại一一Đau lòng.Lão Chương cho Hạ Đông Minh một bậc thang xuống nước, anh bèn quay qua không tự nhiên lắm, nói với lão Chương rằng: "Chú qua xem thế nào đi."

Ông ấy bèn nở nụ cười.Hạ Đông Minh bị lão Chương cười lại càng thấy mất tự nhiên."

Chú cười cái gì mà cười, trả lương nhiều quá rồi đúng không?"

Lão Chương lập tức nghiêm mặt lại, nói sang chuyện khác, "Bên ngoài trời lạnh thế này... cũng không biết cậu Lục...."

Còn chưa nói hết lời mắt đã tối sầm lại, đầu lão Chương bị quàng vào một cái áo khoác vừa mới kéo xuống mới biết được đó là áo Hạ Đông Minh vừa mặc.Hạ tiên sinh ở trong nhà bèn nói với ông ba chữ đi đi liên tiếp.Nửa tiếng sau, Hạ Đông Minh nhận được điện thoại của lão Chương.Ông ấy ở đầu dây bên kia lắp bắp nói, "Cậu chủ, cậu Lục... không chịu về."

Hạ Đông Minh đạp một cái vào bàn nước, những lọ cồn rồi thuốc dùng để xử lý vết thương đều đổ ngổn ngang trên mặt bàn.Anh nghiến răng nghiến lợi gọi một cú điện thoại: "Lão Lưu, chú không phải tới đây nữa đâu."

Lão Lưu là vị bác sĩ gia đình của Hạ Đông Minh.Người ở đầu dây điện thoại bên kia là lão Lưu bị cúp máy trong sự ngơ ngác.Hạ Đông Minh thầm nghĩ, tên nhóc này còn dám nổi giận với mình.Hạ Manh Manh lúc này vừa tắm xong không biết từ lúc nào đã xông tới châm chọc khiêu khích, "Lão lưu manh, ai bảo anh tát người ta!

Bây giờ thì ngạc nhiên chưa?"

Hạ tiên sinh bị em gái ruột gọi là lão lưu manh, bây giờ ngược lại chỉ hận không thể bóp chết cái thứ này.
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 37. Cắn người


Lúc lão Chương lái xe đến hội trường thì trời đã sắp hừng đông.Ông ấy không nhìn thấy Lục Ninh ở nơi đó, bèn đi loanh quanh hội trường hai vòng, khi đang nghĩ xem có nên lái xe đến khu nhà của Lục Ninh tìm người hay không thì lại trông thấy một con ma men đang ngồi xổm bên đường, bèn cảm thấy cảnh tượng này rất quen mắt.

Lão Chương nhớ tới trước đây cũng có một lần như thế này, Hạ tiên sinh còn tự mình đi qua nhặt người về.

Ông đi theo Hạ Đông Minh cũng đã lâu rồi, nhưng đó vẫn lần đầu tiên thấy Hạ tiên sinh đối với một người trông lại có vẻ để ý đến thế.

Trên cõi đời này, có thể khiến cho vị đó để ở trong lòng, ngoại trừ hai người phụ nữ nhà họ Hạ ra thì ông chưa từng thấy ai.

Có một vài chuyện chỉ có người bên ngoài mới thấy được rõ ràng, bởi ngay cả chính Hạ tiên sinh cũng không phát hiện ra bản thân bao lâu nay đều không tìm đến những người khác.Lão Chương xuống xe, ánh đèn sáng loá vừa mới tắt, Lục Ninh theo bản năng liền bỏ bàn tay vừa dùng để che mắt xuống.

"Cậu Lục, Hạ tiên sinh bảo tôi đến đón cậu về."

Lục Nịnh uống say rồi, nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng ba chữ Hạ tiên sinh này, cậu hệt như một chú rùa từ nơi mình đang ngồi xổm rụt lại một chút, lông mi hướng xuống phía dưới khẽ đóng lại còn hừ lạnh một tiếng."

Không về."

Mặt còn đau đây này.

Lão Chương không làm gì được cậu, lại không yên lòng để người ở đây bèn gọi điện thoại về cho ông chủ nhà mình, người ở đầu dây bên kia cũng hay lắm, nổi cơn lôi đình xong là tắt phụt điện thoại của ông luôn.

Tự dưng lão Chương lại lâm vào cảnh khó xử, nhưng cũng không thể nào để mặc Lục Ninh ở đây.

Mà người cậu lại giống như mọc rễ cắm xuống đất, sống chết gì cũng không chịu nhúc nhích.

Lão Chương và Lục Ninh giằng co nhau một hồi, cuối cùng vẫn phải lôi điện thoại ra gửi định vị cho Hạ Đông Minh.

Không lâu sau đó, bên vỉa hè phía đối diện có ánh đèn sáng lên, lão Chương híp mắt lại nhìn vừa nhận ra chiếc xe quen thuộc thì hàng lông mày đang nhíu chặt cũng được thả lỏng, trên khuôn mặt ông mang theo niềm vui sướng như vừa trút đi được gánh nặng.

Hạ tiên sinh đã tự đến rồi.

Hạ Đông Minh trời sinh cao lớn anh tuấn, lúc đi tới trước mặt Lục Ninh dường như đã chặn lại luôn cả một vầng sáng rực.

Lúc này mới vừa hừng đông, những ánh đèn neon hai bên lề đường vẫn đang toả sáng, đêm cuối thu thường dài hơn ban ngày, ánh đèn neon màu đỏ tựa như cầu vồng trong đêm đen chiếu sáng thành phố này.

Lục Ninh chỉ trông thấy một chiếc bóng đen trước mặt, vì thế bèn nhíu mày lại lườm anh, bất mãn nói: "Anh chắn hết của tôi rồi."

Hạ Đông Minh ngửi thấy mùi rượu trên người cậu.

Anh đứng ở nơi ngược sáng, cho nên Lục Ninh không nhìn thấy rõ ràng lắm nhưng Hạ Đông Minh lại có thể nhìn thấy được khuôn mặt của cậu, càng nhìn thấy rõ hơn vết thương của Lục Ninh cùng một bên má đã sưng tấy lên.

Trời lạnh là thế sao lại mặc đồ mỏng manh như này, là đang muốn để mình bị ốm hay sao?

Lục Ninh không nhìn thấy Hạ Đông Minh trong bóng tối, nhưng nơi đáy mắt cậu lại chợt loé lên chút cảm xúc.

"Theo tôi về đi."

Cậu lại dịch về phía sau một ít, đáp lại: "Không về."

Hạ Đông Minh lạnh lùng cười một tiếng: "Không về đúng không?

Ngày mai cậu lại muốn bản thân lên báo đấy à, một ngôi sao hơn nửa đêm lại ngồi xổm trên vỉa hè đi bộ, cậu định ngồi đào hố ở đây luôn chắc?"

Nếu như nói Hạ tổng muốn gây sức ép cho ai, thì chỉ cần chớp mắt một cái là người kia đã không còn đất dung thân rồi.

Tuy Lục Ninh đã uống nhiều nhưng khi bị Hạ Đông Minh tức giận như vậy thì cũng biết là chẳng phải lời hay ho gì.

Cậu chỉ híp mắt vào nhìn anh, rồi lại mỉm cười bảo: "Thì sao nào, ông đây cũng đâu có cởi trần cởi truồng chạy."

Hạ Đông Minh tức cười, à được, đúng là say thành bạn của Nhị Mao và Đô Đô luôn rồi đó phỏng.

Còn muốn trần truồng chạy lung tung nữa?

Hạ Đông Minh xốc Lục Ninh dậy, cậu bị anh kéo tới kéo lui, mắt thấy còn tưởng sắp ngã xuống đất, anh bèn lườm Lục Ninh một cái rồi cõng cậu lên lưng sau đó là đi về phía chiếc xe, Lục Ninh chẳng hề nhẹ nhưng Hạ kim chủ cõng cậu như vậy cũng không thấy nặng, dù sao đây cũng là thành quả của việc rèn luyện quanh năm.

Chỉ là Lục Ninh không phối hợp chút nào, có điều cậu đã say nên cũng chẳng còn sức giãy dụa mà hoàn toàn vô lực, cuối cùng đang tưởng người này muốn từ bỏ thì cái đầu rối bời lại hướng đến cái tai của Hạ Đông Minh cắn mạnh một cái.

Hạ kim chủ bị đau, thiếu chút nữa đã làm Lục Ninh ngã xuống đất, nhưng lại nghe thấy tiếng cười ngốc nghếch của cậu, cả người như kiểu hít nhiều thuốc quá nên lên cơn ngáo vậy.

"Còn đánh ông nữa đi."

"Mie nó cậu là chó đấy à?"

Hạ Đông Minh nghiến răng nghiến lợi ném Lục Nịnh vào ghế sau của xe.

Cậu bị ném vào trong xe, lúc đi vào còn bị đập đầu một cái vào cánh cửa, hiện tại đang ôm lấy đầu mình gào lên đau chết đi được.

Ánh mắt Hạ Đông Minh lạnh lùng nhìn cậu, vẫn không nhịn nổi mắng một câu đáng đời.

Lão Chương ở bên cạnh nhìn thấy dấu răng còn hằn rõ trên tai anh, có vẻ như còn chảy máu nữa, trong lòng ông bèn ngẫm nghĩ xem có nên nhắc nhở Hạ Đông Minh phải tiêm phòng uốn ván gì đó không hoặc là vắc xin phòng bệnh dại gì đó cũng được.

Hạ Đông Minh lái xe, trong khi Lục Ninh ngồi ở đằng sau viền mắt đều đỏ lên, trên hai gò má cũng nổi lên một tầng ửng đỏ mỏng manh.

Một bên mặt vẫn còn sưng đấy.

Hạ Đông Minh quan sát cậu qua gương chiếu hậu, ngay cả bản thân cũng không nhận ra ánh mắt mình đã trở nên dịu dàng tới chừng nào.

Vì vậy lão Lưu hai tiếng trước mới bị Hạ tiên sinh bỏ bom xong, lúc này lại bị triệu lên núi từ trong giấc mộng, mà lần này trên núi có đến hai bệnh nhân, một trong số đó còn là con ma men.

Lão Lưu lén lút hỏi Lão Chương tình huống này là thế nào nhưng ông ấy chỉ xoè hai tay ra.

Vết thương bị Lục Ninh cắn kia khá nặng, lão Lưu vừa băng bó cho Hạ Đông Minh vừa lải nhải: "Hạ tiên sinh, không phải tôi có ý gì đâu nhưng sao đang yên đang lành lại bị chó cắn đến mức này..."

Khoé miệng Hạ kim chủ bèn giật một cái.

Lão Lưu lúc này mới nhìn ra được, kia rõ ràng là bị một tên nhóc ranh cắn rồi.

Tên nhóc ranh cắn người kia còn bị vứt ở trên ghế sofa vừa trở mình một cái.

"Chú khám luôn cho tên đó đi."

Hạ Đông Minh hướng về phía Lục Ninh dẩu cái miệng lên nói.

Đợi đến khì lão Lưu đi khỏi thì cậu cũng bị băng bó thành một xác ướp.

Nửa bên mặt, một cánh tay và một bàn tay đều bị quấn mấy lớp, bởi vì nửa bên mặt có hơi sưng nên khuôn mặt vốn thon gọn nay lại phính phính như một em bé mập mạp, cái miệng chóp chép trái lại có hơi buồn cười nhưng cũng có điểm đáng yêu.

Hạ Đông Minh đưa tay qua chọt chọt vào những chỗ thịt lồi ra, khi nhìn thấy một lọn tóc của cậu rủ xuống bèn giúp Lục Ninh hất ngược ra sau.

Kết quả là bị cậu đập cho một cái vào tay, nghiến răng ken két nói, "Không cho đụng vào ông."

Khuôn mặt Hạ Đông Minh lập tức tối sầm lại.

Được lắm, lá gan càng ngày càng lớn đó nhỉ.
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 38. Ra đi


Lục Ninh uống say quá rồi, ý thức của cậu nặng nề rơi vào trong bóng tối, liên kết với ngoại giới chỉ vẻn vẹn bằng một khe hở.Cậu cảm nhận được có người không nhẹ nhàng lắm quăng mình xuống giường, rồi lại đi tắt đèn.Trong bóng tối cậu nghe thấy có tiếng thở dài.Tựa như không biết phải làm sao rồi lại tựa như có cả sự cưng chiều.Giống hệt như là ảo giác.Khi Lục Ninh tỉnh lại Hạ Đông Minh đã không còn ở nhà, chỉ có một mình Hạ Manh Manh đang ầm ĩ nhảy nhót tưng bừng, cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng cô ấy nhảy nhảy nhót nhót.Những vết thương trên người Lục Ninh đã được băng bó hết, nhưng sắc mặt của cậu vẫn chưa được tốt lắm, Hạ Manh Manh trông thấy cậu từ phòng ngủ ở tầng trên đi xuống bèn nhào tới, Lục Ninh đứng không vững lắm suýt nữa còn bị cô ấy đẩy ngã, rồi lại đè vào vết thương trên cánh tay nên sắc mặt cậu trong nháy mắt tái nhợt cả đi.Hạ Manh Manh kéo lấy Lục Ninh, thực ra nửa đêm hôm qua lúc Hạ Đông Minh còn ở đây thì cô không dám làm trò gì, khi anh của cô ra ngoài đón Lục Ninh về, Hạ Manh Manh còn thấy hơi lo lắng sợ Hạ Đông Minh định làm gì cậu, bởi con người này vẫn luôn hung dữ như vậy mà.Chính cô cũng phải thừa nhận, thủ đoạn của anh trai mình cực kỳ trái ngược với vẻ bên ngoài.Có điều sau khi Hạ Manh Manh ở trong phòng nhỏ lén lút nhìn qua khe hở nhỏ của cánh cửa, thấy anh mình bế Lục Ninh lên tầng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nói cho cùng thì trận tai bay vạ gió này của Lục Ninh tất cả cũng là do mình mà ra, vì bản thân tùy hứng lại hồ đồ nên mới hại cậu phải ăn cái tát kia.Bất kể người nào bị tát vào mặt như thế đều cũng sẽ thấy không vui.Thực ra Hạ Manh Manh đã chấp nhận rất nhanh chuyện của Hạ Đông Minh, bởi cô từ nhỏ đã thuộc kiểu mưa dầm thấm đất, hoàn cảnh tiếp xúc dù tốt hay xấu thì những phú nhị đại tầm thường cũng không thể chạm đến được, tuy rằng ngây thơ nhưng đến cùng với thân phận như thế, tầm mắt cũng đặt cao cho nên không phải là hoàn toàn không rành sự đời.

Cô có thể chấp nhận mối quan hệ của Hạ Đông Minh và Lục Ninh thì cũng hiểu rõ được cậu đối với anh mình mà nói là như thế nào.Thế nên trong tình cảm dành cho Lục Ninh của cô ấy còn có thêm mấy phần áy náy.Lúc này lại trông thấy người kia vì mình mà bị thương, tuy cậu không nói gì nhưng bản thân Hạ Manh Manh đã rơi nước mắt lã chã.Lục Ninh giơ tay lên dường như muốn lau nước mắt cho Hạ Manh Manh, nhưng cũng chợt nhớ ra trước mắt mình là một cô gái, động tác thân mật như thế chung quy lại là cũng không hay lắm, bàn tay muốn chạm vào mặt Hạ Manh Manh rốt cuộc chỉ đặt lên đầu cô xoa xoa mấy cái tựa như một người anh trai hiền lành rộng lượng.Hạ Manh Manh lúc này mới chú ý đến trong tay Lục Ninh còn đang xách valy, cô ấy kinh ngạc mở to hai mắt ra, nói: "Ninh Ninh, anh muốn đi đâu?

Anh phải đi sao?"

Lục Ninh khẽ ngước hàng lông mi lên, để lộ ra đôi con ngươi đen láy.Có người trời sinh ra đã mang theo mình một đôi mắt như vậy, rõ ràng chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn một cái nhưng bạn lại cảm thấy trong đôi mắt ấy lại giấu đi quá nhiều điều muốn nói, còn bao hàm cả bao nhiêu phần tình cảm đậm sâu.Lục Ninh trong ống kính nào có được một phần trăm như cái người đang đứng sờ sờ trước mắt đây.Trái tim của Hạ Manh Manh đập mạnh một cái, lại nhớ đến dáng vẻ người này khẽ ôm mình vào lòng lúc còn ở hội trường, trong phút chốc đôi tai của cô cũng đỏ hết cả lên.Lục Ninh chỉ kéo cái tay đang nắm chặt lấy bàn tay xách hành lý của mình ra, sau đó khom lưng lại nhẹ nhàng cười, nói: "Manh Manh, tôi còn phải đi quay phim, cô ở đây ngoan nhé."

Hạ Manh Manh trong nhất thời bị trúng mỹ nam kế, dĩ nhiên là chưa suy nghĩ gì đã tin ngay những lời luyên thuyên của cậu, đợi đến sau khi bình tĩnh lại thì người đã đi mất tăm ngay cả vạt áo cũng không tóm được nữa rồi.Vào lúc ấy điện thoại của Hạ Đông Minh cũng vang lên hai tiếng là Hạ Manh Manh gọi đến.Hạ Đông Minh lúc này đang ở trong một club.Có thể bàn luận chuyện làm ăn với anh thì đều là những vị có chức sắc trong cái thành phố này, nói là có thể hô mưa gọi gió thì cũng không quá đáng.

Trong thành phố có rất nhiều club riêng tư không mở cửa tiếp người ngoài, người lui tới đây đếu là những người có tiếng tăm trong xã hội hoặc là người làm ăn, những ngôi sao không nổi tiếng lắm cũng tới đây tiếp khách, dưới lòng đất còn xây đến mười mầy tầng những chốn ăn chơi, cảnh sát cũng không dám đả động đến mà người ngoài lại càng không dám vào.Những ông chủ đứng đằng sau những club như thế này cũng sẽ không để ý đến lợi nhuận cho lắm, nơi này là chỗ đón tiếp các vị khách quý được các ông chủ mời đến, đâu chỉ vẻn vẹn có mỗi chuyện lợi ích mà còn có những thứ hấp dẫn hơn thí dụ như chuyện móc nối quan hệ.Có một ông chủ ôm theo một cô gái bên người đẩy về phía Hạ Đông Minh.Anh chỉ cười một tiếng.Những người ở đây tuổi tác cũng toàn từ bốn mươi trở lên, mặc dù lắm tiền nhiều của nhưng phần lớn đều đã có tuổi, Hạ Đông Minh lại không giống như thế, anh tuổi còn trẻ nhưng đã nắm trong tay đế quốc thương mại khổng lồ đến như vậy cho nên lại càng hiếm khi gặp được người thật, anh có phần giống cha mình là lão Hạ tổng nhưng Hạ phu nhân khi còn trẻ cũng là một bông hoa xinh đẹp đầy kiêu hãnh trông chẳng khác gì những ngôi sao trên màn ảnh.

Vẻ ngoài này của Hạ Đông Minh, lại càng có phần giống Trần Gia năm đó hơn.Anh vươn tay ra ôm lấy cô gái kia, mi mắt hẹp dài lại dịu dàng, thế nhưng cũng không để người khác nhìn thấy được đằng sau vẻ dịu dàng kia lại ẩn giấu một lưỡi dao.Cô gái kia thoạt nhìn như một ngôi sao nhỏ, rất nhiều người nhìn vào đều cảm thấy quen mắt nhưng những người ở đây nào có chú ý đến chuyện đó, ngược lại chỉ có mình một ông chủ công ty giải trí nhìn ra được, đó không phải là cái người mà gần đây Gia Nghiệp đang nâng đỡ sao?Và cũng không có ai chú ý đến Hạ Đông Minh đang khẽ nhíu mày lại, anh biết Gia Nghiệp.Đó là công ty Lục Ninh đã ký hợp đồng.Cô gái này tên là Trình Tuyết, dạo gần đây cũng mới nổi lên, nhưng những cô gái đang hot giống như cô ta trong nước không biết có đến bao nhiêu người, thế nhưng cuối cùng phải đi đến bước này thì đã ít lại càng ít hơn.

Có điều người đại diện của cô ta cùng Lục Ninh ngược lại có chút liên quan, bởi kẻ đó chính là Đàm Dũng.Gã từ sau khi bị Lục Ninh đánh đã đổi sang dẫn dắt Trình Tuyết, tất cả những tài nguyên mà cô ta có được trong tay đều là do Đàm Dũng dắt gái mà thành, Trình Tuyết lần này đến đây cũng là do gã bảo cô tới gặp gỡ những người này, tự mình tìm lấy một chỗ dựa.Hoàn cảnh gia đình Trình Tuyết bình thường, nên khi Đàm Dũng cho cô ta một tấm vé bước chân vào xã hội thượng lưu như thế này thì không có lý nào lại không muốn.

Từ khi Hạ Đông Minh bước vào cô gái này đã nhìn anh chằm chằm rồi, thấy được rất nhiều người đều gọi anh là Hạ tiên sinh tuy cô ta không hiểu ba chữ này đại biểu cho điều gì nhưng cũng đủ nhận ra, tất cả mọi người ở đây đều phải để ý đến sắc mặt của người đàn ông này.Ông chủ lớn của Gia Nghiệp trong mắt cô gái này mà nói đã là người giàu có rồi, nhưng mãi cho đến khi bước vào nơi đây mới nhìn thấy được thật sự có những người, chỉ cần chọn bừa một trong số đó cũng đều có bản lĩnh khiến Gia Nghiệp phải đóng cửa.

Mà đám người đó lại dùng giọng điệu lấy lòng với người đàn ông trẻ tuổi này, điều đó khiến cho Trình Tuyết có một loại ảo giác rằng bản thân mình không khác gì ếch ngồi đáy giếng.Giới giải trí vốn là nơi muôn màu muôn vẻ, người đã bước vào rất khó đề phòng được hết tất cả những sự hấp dẫn mê hoặc, Trình Tuyết cảm thấy mình chẳng qua cũng là một người bình thường, nếu có năng lực bò lên chỗ cao hơn thì còn ai lại chịu ngồi nơi đáy giếng đây?Cô ta lúc này bèn dựa vào lồng ngực của Hạ Đông Minh, bày ra dáng vẻ sợ hãi, người có tiền hình như đều thích cái kiểu kiểu này.Nhưng không ngờ rằng Hạ Đông Minh lại thuận thế buông thẳng tay ra.Trình Tuyết tự cho là mình cao tay, nhưng lại không biết được những cô gái như cô ta một ngày Hạ Đông Minh có thể gặp được vài người, từ lâu đã đã phiền ghét lắm rồi, nhắm mắt lại cũng biết là đám con gái này đang nghĩ gì.

Thời gian của Hạ tiên sinh quý giá, làm gì có tâm chơi đùa mấy trò này.Trình Tuyết lúng túng vì bị đẩy ra, Hạ Đông Minh khẽ cười với người bên cạnh: "Nếu như đã không đồng ý sao còn gây khó dễ cho người ta làm gì."

Nụ cười nhẹ nhàng này của anh ngược lại có thêm mấy phần phong lưu bất kham, không chịu trói buộc.Đã làm ầm ĩ đến mức này, cô ta bèn bị xô đẩy đến góc phòng, cũng không có ai dám động vào Trình Tuyết nữa.Những người đàn ông này cùng nhau hút loại thuốc lá đắt đỏ, đều đang ôm mấy cô gái xịt những loại nước hoa đắt tiền trong lòng, cảnh tượng xa hoa đồi trụy thế này người bình thường căn bản không tưởng tượng ra được."

Tôi nhớ là Gia Nghiệp còn có một ngôi sao khác tên là Lục Lục gì ấy nhỉ, lúc đến công ty đó đã từng gặp qua một lần, nói thật nhé, ông đây cả đời cũng chưa từng gặp được một thằng con trai nào mà lại đẹp đến vậy đấy."

Người vừa mới nói chuyện gọi là Vương Ngải, là lão tổng giám đốc mới đẩy Trình Tuyết vào tay Hạ Đông Minh."

Lúc đầu, khi còn ở trong tay Đàm Dũng đáng lẽ ra đã phải ra tay rồi."

Vương Ngải khá là tiếc rẻ, thở dài nói.
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 39. Đau lòng


"Bây giờ thì nghe nói đã rơi vào tay cậu Hai nhà họ Cận kia rồi."

Nghe Vương tổng nói như vậy những người khác cũng thấy có hứng thú, lời ong tiếng ve về cái vị Vương Ngải này thì đều là những điều không tốt, nam hay nữ cũng không câu nệ, vợ cả trong nhà đương nhiên là không bỏ nhưng bên ngoài vẫn chơi bời đều đều, nghe nói hồi trẻ còn chơi bời đến mức chết người, nhưng bối cảnh nhà ông ta vững chắc, người này cũng có đầu óc bản lĩnh lại không nhỏ nếu không đã chẳng đạt được thành tựu như ngày hôm nay, rất nhiều lúc đạo đức của một con người đều không liên quan đến chuyện có tài hay không.Người có thể khiến cho Vương Ngải chỉ gặp một lần nhưng nhớ mãi không quên thì chắc phải đẹp lắm, lại nghe thấy người này đã rơi vào trong tay Cận Minh Viễn, tiếng cười nhạo dồn dập không thôi, có kẻ còn buông lời nịnh nọt, "Nếu như tổng giám đốc Vương đã thích rồi, cứ dùng chút thủ đoạn với tên nhãi ranh nhà họ Cận đó đi, không phải là được việc rồi sao?"

Cũng không thể trách những kẻ ở đây không màng đến Hạ Đông Minh đang có mặt ở đây, những lão già này ai chẳng là những kẻ tai to mặt lớn lắm tiền nhiều của, cậu Hai nhà họ Cận với bọn họ mà nói chỉ là một thằng phá của không làm được chuyện gì ra hồn mà thôi.Mà vốn những thằng đàn ông đã tụ lại cùng nhau sẽ thường hay nói đến những vấn đề tế nhị, huống chi những kẻ này đều quyền cao chức trọng rượu vào lời ra, bên cạnh lại còn đàn bà không tránh khỏi bắt đầu nói chuyện có chút không kiêng nể gì ai."

Đợi đến khi rơi vào tay ông đây xem, để xem ông giỏi hay là thằng oắt kia giỏi?"

Lúc này bên cạnh lại có tiếng người trêu chọc vang lên, "Tổng giám đốc Vương, cậu Cận nhà người ta có tuổi trẻ để so với ông đó nhé."

"Tuổi trẻ là cái quái gì?"

Mấy người này còn đang tiếp tục chủ đề thô tục thì Hạ Đông Minh ở bên cạnh vừa mới hút thuốc xong, lúc này lại dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn rồi nhẹ nhàng phủi tàn thuốc một cái.Khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy anh đổ thẳng ly rượu trong tay xuống đầy đầu đầy mặt của Vương Ngải.Tất cả mọi người trong căn phòng này đều ngẩn cả ra.Đến những kẻ như bọn họ cũng rất ít khi tự mình ra tay, huống chi là người như Hạ Đông Minh.Anh lạnh lùng cười một tiếng, nói, "Thật ngại quá tổng giám đốc Vương, tôi lỡ tay."

Sau đó bèn ung dung vỗ tay một cái, nhìn Vương Ngải bằng ánh mắt không chút sợ hãi, tự nhiên lại khiến ông ta đổ mồ hôi lạnh khắp cả người.Vương Ngải ngược lại cảm thấy chính mình đúng oan uổng, ông ta cũng không phải rất là có ý gì đó với Lục Ninh, thuần túy là vì cậu có mối quan hệ chung công ty với Trình Tuyết nên mới nhớ tới mà thôi, vừa mới nhớ đến là bèn nói cho sướng mồm chứ không hẳn là định thật sự có hành động gì.Lúc này bị đổ rượu một cái bèn tỉnh cả ra, bỗng nhiên tự hiểu được vì sao Hạ tiên sinh lại làm như vậy.

Nếu nói là chán ghét cái miệng không sạch sẽ của những người như bọn họ, trước đây cũng đã từng có lúc như thế này cơ mà.

Chỉ có thể nói chuyện này là vì có liên quan đến cái tên nhà họ Cận kia, hoặc là liên quan đến Lục Lục gì đó.Là cái nào cũng không quan trọng, mà quan trọng là...

Cái vị trước mắt này nổi giận rồi.Người ở đây đều trở nên khiếp sợ vì khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Đông Minh, tất cả đều vội vàng tránh xa một chút dù thậm chí còn không biết được là có chuyện gì đã chọc vào tổ ong vò vẽ của Hạ tiên sinh."

Hạ tiên sinh..."

Bọn họ chỉ thấy Hạ Đông Minh tóm lấy cổ áo của Vương Ngải, ghé lại gần bên tai của ông ta, cũng không biết là đã nói cái gì, chỉ thấy vị tổng giám đốc tài phiệt này ngày thường ngông cuồng tự đại là thế lúc này mặt mũi lại vàng như màu đất.Người khác có thể không hiểu, nhưng Vương Ngải thì đã hiểu rất rõ ràng rồi.Bởi ông ta đã nghe thấy Hạ tiên sinh nói rằng "Lục Ninh là người của tôi."

Chẳng qua là sáu chữ mà thôi.Nhưng lại càng giống như tuyên bố chủ quyền giữa những người đàn ông.Vương Ngải thậm chí ngay cả gan nói chuyện này ra ngoài cũng không có.Hạ Đông Minh cảm thấy thật xúi quẩy.Cách nói chuyện dâm dục của Vương Ngải khi nhắc đến Lục Ninh khiến anh tương đối khó chịu.Giống như cải thảo nhà mình nuôi trắng trẻo sạch sẽ là thế, nhưng lại bị lợn béo bên ngoài dòm ngó vậy.Hạ kim chủ đến lúc này mới nhớ tới một chuyện.Cái tên nhóc Lục Ninh ấy, thật ra rất thu hút những kẻ muốn trêu hoa ghẹo nguyệt.Người này đi theo mình quá lâu rồi, khiến anh suýt nữa cũng đã quên mất.Nếu như để cậu rời khỏi mình, chỉ sợ sẽ sớm bị những kẻ như thế này ăn sạch sành sanh ngay cả một mẩu xương vụn cũng chẳng còn.Hạ kim chủ lại nhớ đến khuôn mặt bị sưng lên của cậu, còn có ánh mắt nhìn anh của Lục Ninh.Giống như là không thể tin nổi, lại giống như đã giấu nhẹm đi thứ gì khác.Lục Ninh vẫn luôn có một đôi mắt biết nói.Hạ Đông Minh biết rằng bản thân mình đã thật sự đau lòng.Khi anh trở về nhà họ Hạ chỉ trông thấy Hạ Manh Manh đang ôm lấy điện thoại, một mặt oán trách hỏi sao cô gọi bao nhiêu cuộc mà anh không nghe máy.

Hạ Đông Minh bèn cười một cái, nói rằng đàn ông đi ra ngoài xã giao còn đến lượt phụ nữ quản thúc hay sao.Sau đó thì anh nghe thấy Hạ Manh Manh nói, "Ninh Ninh chạy rồi."

Bàn tay đang nắm lấy nắm đấm cửa của Hạ Đông Minh bèn buông lỏng ra, anh quay đầu hỏi ngược lại, "Em nói cái gì?"

"Ninh Ninh mang hết đồ đạc ở đây đi rồi."

Hạ Manh Manh đáp lại, giọng nói của cô ấy có chút gấp gáp.Hạ Đông Minh nhàn nhạt nhìn lên căn phòng trên tầng gần như đã trống không.Đến cùng thì cái tát kia vẫn khiến Lục Ninh tổn thương.Khi cậu đi khỏi núi Minh Cảnh đã về thẳng căn hộ nhỏ của mình, cuốn tạp chí kinh tế mấy ngày trước vẫn còn được đặt ở mặt bàn trên đó có ba chữ Hạ Đông Minh thực bắt mắt, có điều không có thêm những hình ảnh đi kèm, khi ấy lúc đang đi bộ ven đường cậu đã nhìn thấy, chưa kịp nghĩ ngợi đã vội mua về.Lục Ninh ném cuốn tạp chí kia vào thùng rác còn giẫm vào hai phát, giống như dưới bàn chân của cậu lúc này là khuôn mặt của người kia vậy, sau khi giẫm xong thì nhớ ra là bản thân tự bỏ tiền mua thế là tiếc rẻ lôi ra.Lúc này lại có tiếng điện thoại vang lên, Lục Ninh nhìn thấy điện thoại của Hạ Đông Minh gọi đến, cậu không tắt đi cũng không chịu nghe máy.Bên kia ngược lại còn hiếm khi thấy kiên trì đến thế, tiếng chuông đổ một lúc rất lâu.Cho đến khi tự tắt.Ngay sau đó là cuộc gọi đến thứ hai, Lục Ninh lẳng lặng nhìn vẫn không chịu nghe máy.Để rồi qua nửa tiếng sau, chuông cửa nhà cậu cũng vang lên.
 
Back
Top Bottom