Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)

Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 10. Quay phim


Lục Ninh bị người đàn ông kia đè xuống ghế sopha, bày ra tư thế giống như bị bẻ gãy.Bàn tay của người kia rơi vào bên hông của cậu, rồi dần dà lại trượt xuống kéo tuột chiếc quần của Lục Ninh, ngay cả bầu không khí cũng giống như bị phủ kín bởi một tầng sắc thái mập mờ.

Ánh đèn nhạt màu chiếu trên làn da trắng nõn của Lục Ninh, Hạ Đông Minh cắn người cũng có hơi mạnh, mỗi lần đều để lại trên da thịt trắng ngần ấy chút dấu vết, Lục Ninh bị đau bèn khẽ đẩy người trên thân mình một cái, nhưng cái cổ của cậu lại bị giữ lấy rồi còn bị gặm nhấm một hồi.Lục Ninh cảm thấy bản thân như bị cuốn vào trận gió bão, phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể chống đỡ, nhưng rõ ràng là Hạ tiên sinh so với lần đầu tiên đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Cậu khó thể chịu đựng nổi bèn khẽ động thân thể một cái nhưng lại càng bị ép chặt hơn.Hạ Đông Minh nở nụ cười đầy ý xấu, sau đó lại hôn phớt một cái lên khuôn mặt của Lục Ninh, vào đôi môi của cậu, tựa như vỗ về thế nhưng khi xuyên xỏ qua thân thể lại không một chút nể mặt.Giấu đằng sau những dịu dàng ấy chính là thạch tín (1).(1)= Thạch tín (Hay còn gọi là Asen, theo Wiki) là một nguyên tố hóa học có ký hiệu là As và có số nguyên tử là 33.

Thạch tín là chất á kim, có màu xám bạc hay trắng như thiếc, có tính giòn.

Thạch tín có tỷ trọng 5,73 nóng chảy ở 817°C (36atm), thăng hoa ở 715°C.

Ở trạng thái nguyên chất, thạch tín không độc.

Thạch tín vô cơ thường ở dạng hóa trị III hoặc V.

Dù ở dạng nguyên chất, asen lành tính, nhưng khi tồn tại ở dạng hợp chất, thạch tín cực kỳ độc.Lục Ninh mờ mịt nhìn lên trần nhà, hai tay ôm chặt lấy vai Hạ Đông Minh, để mặc người đàn ông này tùy ý xâm chiếm.

Ở trên giường Hạ Đông Minh cũng không có quá nhiều chiêu trò, nhưng mỗi lần đều dằn vặt cậu đến nỗi không xuống nổi giường, sang đến ngày hôm sau cổ họng đã khàn cả đi, ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được.Khi Hạ Đông Minh rời giường, Lục Ninh vẫn còn đang ngủ, cậu mơ màng cảm thấy có người dùng ngón tay giống như mang theo một tầng kén mỏng manh khẽ vuốt ve cánh môi của mình, còn ấn nhẹ xuống một cái.

Lục Ninh trở mình thì lại nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng cười rất nhỏ.Đợi đến khi nghe thấy âm thanh đóng cửa, hàng lông mi của Lục Ninh mới khẽ giật giật, cậu vừa mở mắt ra trên gương mặt đã hiện lên một tầng ửng đỏ.

Tay của người kia đụng vào trên môi cậu, dường như còn lưu lại chút xúc cảm ấm áp.

Trái tim bị người đó dẫn dắt lại khẽ đập thình thịch一一 mất một lúc lâu sau cũng vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.Mãi đến tận khi cậu liếc thấy tin nhắn An Đông gửi đến mới nhớ ra, hôm nay bản thân vẫn là người có phim phải quay.Đợi đến khi Lục Ninh đến được trường quay, đã trông thấy gương mặt của đạo diễn Vương Lôi cau có, hỏi "Sao bây giờ mới đến?"

Lục Ninh thấp thỏm đáp lại, "Tôi có chút việc."

Vương Lôi liếc nhìn Lục Ninh một cái bèn phát hiện ra dấu hôn trên cổ cậu, lông mày ông ta khẽ nhíu lại khuôn mặt cũng hơi nhăn nhó một chút nhưng đến cùng vẫn kiềm chế được bản thân, nói: "Hôm nay quay cảnh của cậu, quay cho tốt vào."

Lục Ninh gật đầu.Thế nhưng khi cậu đi đến trước máy quay, Vương Lôi lại thở dài một hơi.Thật ra bộ phim《Trâm Hoa》 này vẫn dựa theo phong cách làm phim đã thành lệ của Vương Lôi, câu chuyện nhỏ được đặt trong bối cảnh lớn, nữ chính là một người làm trâm hoa trong khi nam chính là một vị sĩ quan, hai người trẻ tuổi này cùng sinh sống trong tầng hầm của một tòa nhà, cùng nhau gặp gỡ giữa thời chiến loạn để rồi yêu thương lẫn nhau, một đường lưu vong này bọn họ nhìn thấy khắp nơi ven đường đều là những người chết đói, xương khô xếp chồng thành núi.

Tình yêu của hai người họ không chết trong thời kỳ rối ren, nhưng lại chết đi sau khi cuộc chiến loạn kia được dẹp yên, trong quốc gia nhiều lần thay đổi bộ máy chính quyền, nội bộ tranh đấu lẫn nhau, trong thời khắc đứng giữa sự sống và cái chết, nữ chính đã rút xuống cây trâm mà mình làm tặng Cố Sinh để rồi tự sát trước thi thể của người mình yêu, đến cuối cùng mới được trở thành vợ chồng cả đời.Vai Tam thiếu mà Lục Ninh đóng là một nhân vật điển hình, cậu ta từ nhỏ được sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng lại mất mẹ, thế giới tinh thần vốn là hư không, cậu ta đã đưa phần trống rỗng này của bản thân gửi gắm cho tửu sắc, để rồi thậm chí còn đắm chìm vào thuốc phiện.

Đến cuối cùng, chính người này đã bán đứng Cố Sinh, đẩy người kia đến bị kịch đường cùng.

Nhưng trong câu chuyện này kẻ thê thảm nhất cũng chính là cậu ta, từ một thiếu gia giàu có trở thành một kẻ phải lăn lộn trong xã hội, những người ngày xưa bị cậu ta giẫm đạp dưới chân lúc này cũng đều ngồi lên đầu lên cổ Tam thiếu, sự thật cậu ta tố giác chính là chuyện Cố Sinh đã từng được đi học.Nhân vật Tam thiếu này có rất nhiều không gian để phát triển, cậu ta đại diện cho những kẻ đang mất thăng bằng của giai cấp xã hội cũ trong giai đoạn sắp sửa sụp đổ, mà trong bộ phim này hết thảy cảm xúc tình tiết của nhân vật lại chỉ được thể hiện trong mười phút ngắn ngủi.Lục Ninh đọc thoại không có vấn đề gì, nhưng những diễn xuất thực tế của cậu so với yêu cầu, rõ ràng là còn thua xa một đoạn dài.Cuối cùng ngay cả Trần Vận đứng bên cạnh đang chờ quay bù cũng không kiềm được mà nói vào, "Lung ta lung tung cái gì thế này, không có bản lĩnh thì đừng cản trở ai, liên lụy người khác phải chịu tội với cậu."

Vẻ mặt Lục Ninh nhất thời trở nên lúng túng.Thật ra chuyện diễn xuất của Lục Ninh kém cỏi đến mức nào thì trong cái giới này ai mà chả từng nghe nói đến, bình thường chẳng quen biết gì cũng đã nói ra nói vào vài câu lúc ở riêng với nhau, mỉa mai nói xấu cười nhạo cậu một phen, lúc này khi đã vào đoàn phim thấy được người thật miệng lưỡi lại nhẹ nhàng đi không ít, phần lớn các biên kịch tại trường quay đều là phụ nữ đều bị giá trị nhan sắc này mê hoặc, người đã từng gặp Lục Ninh đều nói cậu so với bản thân trước ống kính còn đẹp hơn nhiều.Nhưng Trần Vận lại là người không hiểu được đạo lý nhiều khi cũng phải buông tha cho người khác, bởi vì cô ta là người dù chẳng có ai hướng dẫn cùng có thể hoàn thành xong một cảnh, bây giờ lại còn tự cho mình là phu nhân nhà họ Lý dù có rất nhiều người suy đoán về vị kim chủ đứng sau lưng chống đỡ cho Lục Ninh, thế nhưng cô ta lại cảm thấy có ghê gớm cỡ nào cũng sẽ không đấu lại được Lý Bích Sinh."

Lục Ninh, cậu đừng có để cho mấy tháng nữa khi bộ phim này ra rạp rồi, lại bị lên bài trang nhất liên lụy đến phim của đạo diễn Vương đó nhé.Những lời cô ta nói rất nặng nề nhưng Lục Ninh lại cảm thấy con người này nói rất đúng, nếu như người bị nói không phải là bản thân cậu, có thể chính cậu cũng sẽ mắng người cùng với Trần Vận.Cậu quay sang nhìn về phía Vương Lôi, ông ấy đang cau mày lại hút thuốc sau đó mới nói rằng: "Cảnh này chưa qua, Lục Ninh đợi lát nữa quay lại, quay phần của mọi người hôm nay trước đã."

Bản thân Lục Ninh lại thở phào, thật ra cậu không hề để tâm đến lúc nào mới có thể nghỉ ngơi, điều cậu khó chịu là đến cuối cùng lại liên lụy tới mọi người.Bởi vì đột xuất thay đổi trình tự quay phim cho nên cảnh của Lục Ninh phải đến sau nửa đêm mới quay xong.
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 11. Tin nóng


Nhưng không ai nghĩ tới rằng, đến nửa đêm Trần Vận lại đăng một bài viết lên weibo."

Hôm nay quay phim vất vả cho mọi người rồi!

Bắn tim.jpg"Cô ta đã gắn thẻ @Triệu Hồng Di @Đạo diễn Vương Lôi cùng một loạt những nhân vật cốt cán khác, từ nhân vật chính đến nhân vật phụ, đạo diễn đến biên kịch, chỉ để lọt người có cảm giác tồn tại mạnh nhất là Lục Ninh.Bản thân Trần Vận là một tiểu hoa (1) phái diễn xuất có độ nổi tiếng tương đối cao, fans trên weibo chỉ nhiều hơn chứ không có chuyện ít hơn Lục Ninh, bài này vừa đăng lên thì trong vòng mấy tiếng đồng hồ đã có hơn một triệu lượt bình luận.(1)= những ngôi sao nữ sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu.

Mọi người đều biết Trần Vận gần đây đang quay phim của đạo diễn Vương, nam chính là người mới nhưng những diễn viên phụ khác đều là những người có thực lực, còn có mấy đời ảnh đế ảnh hậu đều là nhờ vào năng lực cá nhân giành lấy được trong suốt mấy chục năm, cho nên có rất nhiều người mong đợi bộ phim này.

Trên weibo vẫn là một loạt những bình luận quan tâm hỏi han kiểu "Chị em vất vả rồi", mãi đến tận khi có một bình luận bỗng dưng nhảy ra."

Tại sao Trần Bạch Liên (2) không gắn thẻ Đại Ninh Tử nhà chúng tôi?

Tất cả mọi người đều đã @ cả, chẳng lẽ Đại Ninh Tử nhà chúng tôi đóng phim thì không vất vả sao?"(2)= Những cô nàng mang đặc tính bạch liên hoa lúc nào mang dáng vẻ yếu đuối, vô tội.

Nhưng trên thực tế, nội tâm của những bạch liên hoa sâu không lường được, bụng dạ họ đầy ý xấu mà những người xung quanh rất khó nhận ra.

Sở trường lớn nhất của bạch liên hoa chính là dựa vào ngoại hình của mình để lừa lấy lòng tin của người khác.Bình luận này còn được Trần Vận trả lời rất nhanh đã bị đẩy lên đầu, cô ta đích thân xuất hiện đáp lại rằng, "Không sai, Đại Ninh Tử nhà các bạn quay phim chẳng vất vả chút nào đâu!

Một ngày chỉ qua được một cảnh thôi mà!"

Fans Trần Vận thấy vậy bèn bắt đầu chiến với fans Lục Ninh: "Chống lưng cho nhà các bạn thì ghê rồi!

Nhà các bạn thì giỏi quá!

Nhà các bạn là ai mà nhất định phải tag vào!"

Fans Lục Ninh cũng bắt đầu kéo quân đi diss Trần Vận, "Đều trong một đoàn phim mà bắt nạt Đại Ninh Tử nhà chúng tôi như thế cơ mà!

Cô lập người khác rất thú vị đúng không?"

Sau đó là đến lượt anti-fans của Lục Nịnh lũ lượt nhảy vào: "Mắt fans mờ đến nỗi mù cả đám hả?

Kỹ năng diễn xuất của ngôi sao họ Lục như thế nào thì ai mà thấy cả, còn phải khoe ra à."

"

Sau này ngôi sao nhà các bạn chắc còn muốn tấn công Hollywood ấy chứ!"

"Ôi mẹ ơi, diễn xuất dở như thế mà còn ở đây ra vẻ à, không thấy người ta @ toàn là những người phái thực lực hay sao?

Nhà các bạn mà lọt vào đây không cảm thấy quá đột ngột à?"

"Nói cho cùng thì cái vị sau lưng Lục Ninh kia trâu bò lắm hả?

Vị thần tiên với kỹ năng diễn xuất này một ngày mới qua một cảnh, sao đến hôm nay vẫn chưa bị đổi người vậy?"

Người qua đường vừa hóng tin vừa biểu thị cảm xúc.

Trong lúc nhất thời bầu không khí trên mạng cứ gọi là nóng hừng hực, thậm chí có người dựa vào chuyện này để mua bài viết bôi xấu Lục Ninh, trong một buổi tối cậu lại có thêm vô số những anti-fans, đã thế còn có anti sau khi theo dõi cậu còn gửi cả tin nhắn riêng.

"Đừng tưởng chúng tôi là fans của cậu nhé!"

"Biết từ lâu là diễn xuất của cậu dở ẹc nhưng không ngờ lại còn dở đến mức ấy!"

Rạng sáng Lục Ninh bị đánh thức bởi một cú điện thoại của Lâm Tuyết Như.

Trên bảng hot search đã xuất hiện vài chủ đề sáng choang bị treo ở đó rồi.

#Lục Ninh mỗi ngày quay một cảnh#

#Trần Vận ra tay xử fans Lục Ninh#

#Lục Ninh mặt to#

Cậu âm thầm dùng tay sờ soạng khuôn mặt của mình, còn soi gương một cái, cảm thấy mặt mình cũng đâu có to, vì vậy cũng nghĩ là chẳng có gì phải sợ nên mới nhấn vào hot search kia, lúc này mới hiểu được ý tứ của mặt to là như nào, thế là lại âu sầu lui ra.

Hiện tại anti-fans đã chiếm lĩnh một nửa giang sơn khu bình luận của cậu, thậm chí còn có người mắng Lục Ninh mau cút khỏi giới giải trí.

Nếu Lục Ninh có thể cút thì sớm đã cút ra ngoài rồi.

Đây là cậu đã bước lên thuyền giặc, chiếc thuyền này có thể khiến cậu công thành danh toại nhưng lại cũng có thể lấy đi bất cứ thứ gì, cậu giống hệt như bụi gai bên đường, phía trước là phồn hoa gấm vóc nhưng dưới chân lại là vực sâu thăm thẳm.

Đi đến tận bây giờ, chính cậu cũng không biết rằng giấc mơ khi còn thiếu thời đó, sót lại được mấy phần.

Hợp đồng của Lục Ninh và Gia Nghiệp còn mười năm, công ty cũng xem cậu là một trong những cây rụng tiền, bọn họ chỉ có thể ép khô cậu đến giá trị cuối cùng.

Lục Ninh rút khỏi cái giới này đồng nghĩa với thất nghiệp.Cậu sẽ trở thành một nam thanh niên lớn tuổi, nhưng lại không có công ăn việc làm.

Nếu bản thân đổi nghề trở thành ông chủ đầu tư, Lục Ninh cũng không có đầu óc gì còn làm việc cho người khác thì... lại chẳng biết cái chi chi.

Hậu quả của việc thất nghiệp đối với Lục Ninh mà nói, vô cùng đáng sợ.

Cậu yên lặng đọc bình luận kia, trong lòng lại nhỏ giọng nói, xin lỗi, tuy rằng tôi diễn xuất không tốt, nhưng mà trong một khoảng thời gian rất dài vẫn còn phải xuất hiện làm đau mắt bạn rồi.

Lục Ninh lại kéo xuống những bình luận ở bên dưới, fans khắp nọi nơi đã cãi nhau ỏm tỏi đến mức khiến trời đất xoay vần rồi.

Lục Ninh đăng nhập vào nick phụ weibo của mình, ở dưới mỗi bình luận mắng cậu mau cút khỏi giới giải trí đều cố chấp trả lời lại một câu: "Lục Ninh mau trở lại giới giải trí đi!"

Rất nhanh sau đó đã có anti lên tiếng, "Mie, bị điên à."
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 12. Ngọn nguồn


Rất nhanh sau đó đã có anti lên tiếng, "Mie, bị điên à."

Có fan của Lục Ninh ào qua nói, "Mang fan của Đại Ninh về!"

Lục Ninh tặng lại một cái emo ôm ôm, lúc này mới hài lòng thoát khỏi weibo.Lâm Tuyết Như nói thể chất cậu là kiểu dễ lên hot search, đúng là làm thế nào cũng chẳng che bớt đi được.

Mắt thấy thanh danh của Lục Ninh lại sắp bị nhấn chìm trong đại dương mênh mông của thủy quân (1) rồi.(1)= là những người nhắm vào một thông tin, nội dung đặc thù nào đó rồi đưa ra ý kiến, được viết bằng ngôn ngữ mạng.

Những kẻ này thường hoạt động trên các trang web mua bán, diễn đàn, mạng xã hội, tất cả mọi ngóc ngách trên Internet đều có thể có thuỷ quân.

Bọn họ nguỵ trang thành cư dân mạng bình thường hoặc người tiêu dùng, đưa ra những nhận xét, ý kiến gây ảnh hưởng tới đối tượng mà họ nhắm tới.Phòng làm việc của Lục Ninh ngay lập tức đã lên bài, chất vấn rằng, "Chúng tôi có nên mời đạo diễn ra mặt một chút, làm sáng tỏ chuyện này hay không? @Đạo diễn Vương Lôi."

Đây là ý của Lâm Tuyết Như, chị ấy cảm thấy cái người đứng đằng sau Lục Ninh kia dù là Cận Minh Viễn hay là bất cứ ai, nghĩ đến cùng đều sẽ có mối giao tình với đạo diễn Vương, người có thể khiến ông ấy sử dụng bình hoa kia hẳn là quan hệ cũng không đơn giản.Vương Lôi cũng biết đến chuyện này, khóe miệng của ông ta khẽ giật một cái, Lục Ninh nào có phải một ngày quay không qua một cảnh mà là hai ngày cơ.Mẹ nó chứ chuyện này có gì hay ho đâu mà muốn khoe ra hả?Sau khi đạo diễn Vương suy nghĩ một phen, đành phải nể mặt vị kia của Lục Ninh mà đăng một bài lên weibo, "Biểu hiện của Tiểu Lục ở đoàn phim rất cố gắng, những lời kia chỉ là bịa đặt, hy vọng tất cả các bạn sẽ quan tâm nhiều hơn đến chính tác phẩm này."

Sau đó còn @Trần Vận.Cô ta cho đến lúc này mới biết, tuy ngày thường Vương Lôi không có thiện cảm với Lục Ninh nhưng khi xảy ra chuyện vẫn rất bảo vệ, cái tag này chính là để cảnh cáo mình, thế nên dưới sự giám sát của người đại diện Trần Vận phải đăng bài weibo tiếp theo lên, "Tại tôi gắn thẻ nhiều người qua, có thiếu sót cũng là chuyện dễ xảy ra.

Còn chuyện một ngày một cảnh, tôi xin được gửi lời xin lỗi đến Lục Ninh."

Những chuyện như thế này thì cứ xem như là bị trượt tay nên mới ấn phải nút thích thôi, mọi người hiểu ngầm ý nhau cười cười cho qua là được.Người đại diện của cô ta là Lý Cầm, chị ấy là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, lúc này cũng nhìn vào ngôi sao nhà mình rồi cười lạnh một cái, sau đó mới nói, "Đã bước vào được cái đoàn phim này thì sau lưng ai chẳng có chống lưng, cho dù chỉ là tuyến mười tám hai mươi (2) thì cô cũng tưởng là bỗng nhiên bọn họ được lộ mặt chắc?

Cô sót ai không sót lại cứ nhất quyết phải là cậu ta?

Tương lai đắc tội với người khác, cô cẩn thận đến cả Lý Bích Sinh cũng chẳng bảo vệ nổi mình đâu."(2)= dùng để ám chỉ những diễn viên kém nổi, thường chỉ đóng vai phụ, nói nôm na là "vô danh tiểu tốt."

Trần Vận đầy vẻ coi thường lên tiếng, "Không phải là một cái thằng chẳng biết diễn thôi hay sao, chỉ là cái dòng bình hoa dựa vào khuôn mặt để leo lên vị trí bây giờ thì làm sao có thể có chống lưng nào ra hồn được?

Tôi chính là không ưa thằng đó đấy, cái loại vô tích sự đó giữ lại trong đoàn chỉ có mà cản trở mọi người, có ích lợi gì chứ?"

Trần Vận tuổi còn trẻ nhưng đã nẫng được một giải Kim Mã, kỹ năng diễn xuất cũng là được công chúng công nhận, bạn trai lại đối với cô ta tốt đến mức như nắm được ngọc trong tay, hoàn cảnh bản thân cũng không tồi cho nên từ trước đến giờ cô gái này không để ai vào mắt mình, cũng không có việc gì là không dám làm.Lý Cầm thấy Trần Vận nghe không vào, cũng lười tốn nước bọt, chị ấy chỉ hy vọng vị kia của Lục Ninh đừng có lai lịch lớn quá tránh cho việc chọc vào người đáng lẽ không nên động.Sau khi Vương Lôi đăng bài kia lên, những bình luận bên dưới lại càng khó coi hơn, rất nhiều người đều xông vào nói đạo diễn ông tỉnh táo lại đi!

Không cần phải thỏa hiệp với tư bản!

Đạo diễn "băng thanh ngọc khiết" (3) trong mắt fans hiện đã thỏa hiệp với tư bản rồi, cho nên lúc này cũng không còn muốn nhìn thấy weibo của mình nữa bèn giao tài khoản lại cho trợ lý, cơn tức này sắp làm ông ấy nghẹn chết rồi.(3)= trong sạch, cao thượng, thuần khiết.Vương Lôi là đàn anh của Hạ Đông Minh.Có rất ít người biết được bọn họ có tầng quan hệ như thế, cũng có rất ít người biết được vị Hạ tiên sinh của Tập đoàn tài chính Hạ thị này, năm đó ra nước ngoài học hành chính là theo học tại khoa Biên đạo.Vương Lôi lớn tuổi hơn so với Hạ Đông Minh, lúc anh vào trường thì người này đã sắp Tốt nghiệp rồi.Có điều để có được một Vương Lôi của hiện tại, gần như Hạ Đông Minh phải có đến một nửa công lao trong đó.Vị đàn anh này muốn dựng nghiệp với hai bàn tay trắng, cùng một thân tài hoa đầy người.

Nhưng thời đại bây giờ nếu không có tư bản, cho dù có là vàng thì cũng chỉ có thể âm thầm phát sáng trong lòng đất mà thôi.Hạ Đông Minh thì lại có tiền, bộ phim đầu tay Cung Xử Nữ của Vương Lôi quay là do anh đầu tư.Đối với anh mà nói đó đơn thuần chỉ là tài trợ giúp đỡ đàn anh cùng trường, Hạ Đông Minh cũng chẳng hy vọng được báo đáp lại gì, nhưng với Vương Lôi thì lại khác, bởi đó là bình nước cứu rỗi người lữ nhân chết khát trong sa mạc.Con người Vương Lôi tuyệt không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, cho nên dù bây giờ danh tiếng đã lan xa ra ngoài Quốc tế, giá trị bản thân cũng đã đạt đến hơn trăm triệu nhưng vẫn cảm thấy bản thân nợ phần ân tình này của Hạ Đông Minh, thậm chí ở bên ngoài từ trước đến giờ một người cao ngạo như Vương Lôi cùng sẽ giống như người khác, gọi một tiếng Hạ tiên sinh đối với người đàn em này.Đây cũng là lý do ông ấy rất không tình nguyện nhận Lục Ninh, nhân vật mà Lục Ninh đang đóng vốn ông đã định dành cho vị ảnh đế trẻ tuổi mới nhận được giải Kim Mã năm ngoái, nhưng bây giờ lại bị Hạ Đông Minh can thiệp như thế đành phải đau lòng rấm rứt từ chối người kia.Lục Ninh là đích thân Hạ Đông Minh giao vào tay ông.Lúc đó trong điện thoại anh còn nói thẳng rằng, "Bộ phim mới của anh nếu có vai nào thì giữ cho tôi một vị trí."

Vương Lôi lúc ấy còn chẳng biết Hạ Đông Minh định giữ cho ai, nhưng đã rất hồ hởi chấp nhận, có điều cho tới khi gặp được người thật dù trong đầu óc đã rẽ sang mấy ngả rồi nhưng vẫn không nhịn được cười nhạo.Đây là chuyện gì vậy hả.Chẳng nhìn ra được là, Hạ Đông Minh lại thích cái kiểu này đó nhé.Từ khi tên nhóc Lục Ninh kia bước vào đoàn phim cho đến nay, không ngày nào là Vương Lôi không nổi lên kích động muốn ném người thẳng xuống sông cho bõ tức.Mẹ nó đúng là tốt số mà, trói được một Hạ Đông Minh rồi thì cho dù có là gỗ đã mục rỗng ra thì cũng trở thành nhân tài trụ cột.Ngoại trừ may mắn thì thằng nhóc này còn biết cái gì?Cảnh khóc toàn phải dựa vào thuốc nhỏ mắt đấy!Xong việc còn lên weibo gây phiền phức, để ông còn phải phụ trách giải quyết hậu quả đây này!Vương Lôi cười khổ, ân tình của người đàn em này quả nhiên là khó trả.
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 13. Đánh giá cao


Đến lúc này Vương Lôi mới nhận được điện thoại của Lục Ninh.Thanh niên ở đầu dây bên kia ấp úng nói câu cảm ơn, tiếng nhỏ như muỗi thế là đạo diễn Vương lại nổi quạu quát ầm cả lên, bên kia ngược lại dễ tính nói gì cũng đều vâng vâng dạ dạ, khiến ông ấy nguôi bớt phần nào, dù sao cũng hiếm người nhịn được cái tính nóng nảy này của ông.Đến cuối cùng Vương Lôi cũng cảm thấy mình chả còn gì để mắng nữa, tức giận quát một câu: "Xong việc rồi thì nhanh chóng quay lại đây quay phim đi!

Nếu mà còn xảy ra chuyện gì nữa, ông đây sẽ lột da cậu rồi gửi cho vị kia đó!"

Lục Ninh run lên một cái, đáp; "Đạo diễn Vương!

Tôi nhất định sẽ diễn thật tốt!"

Lần này tiếng nói cũng coi như lớn hơn một chút.Trải qua chuyện thế này, mối quan hệ giữa Lục Ninh và Trần Vận xem như toang hẳn.Sau đó những lúc quay phim cậu cũng để tâm hơn, thời gian trước đã rất nghiêm túc rồi bây giờ lại càng nghiêm túc, mỗi ngày đều vùi đầu vào kịch bản, xem lại phim của các tiền bối khác diễn, mô phỏng theo các biểu cảm trên sân khấu của bọn họ, cho dù là một cái đầu gỗ đần độn nhưng mà cứ cố gắng cố gắng lại cố gắng thêm nữa cuối cùng vẫn sẽ có chút hiệu quả, tuy so với tưởng tượng của Vương Lôi vẫn khác nhau một trời một vực thế nhưng tốt xấu gì cũng để người khác xem được, cảnh của cậu không nhiều cũng không ảnh hưởng đến cái kết, vì vậy thái độ của đạo diễn Vương với Lục Ninh cũng tốt hơn nhiều, không còn quá ghê gớm như trước nữa.Tuy rằng kỹ năng diễn xuất của cậu bị người khác lên án, nhưng phàm là người đã từng tiếp xúc với Lục Ninh sẽ chậm rãi quen thôi, sau đó cũng không còn quá chán ghét người này nữa, đương nhiên một số thời điểm làm người khác tức đến rồ cả người cũng là một loại bản lĩnh.Cảnh quay cuối của Lục Ninh được bố trí trong sân tứ hợp viện nằm trong ngõ, sau khi Tam thiếu tố giác Cố Sinh xong, một mình đi vào trong một con hẻm nhỏ của Bắc Kinh nhưng cậu ta lại không cảm nhận được vui vẻ.Tam thiếu nhìn con đường dưới chân mình, cuối cùng cũng biết được mỗi con đường đều là đường máu.Lương Ái đến tìm Tam thiếu để lại cho cậu ta ba cái tát, còn nói một cách khinh bỉ, "Loại người giống như cậu, cả đời này, cũng chỉ có thể như thế mà thôi."

Tam thiếu bướng bỉnh cười lạnh một tiếng, không nhìn vào Lương Ái cũng không nói tiếng nào.Cậu ta rũ mắt xuống, cũng không ai biết được người này đang nghĩ gì.Ống kính cuối cùng quay đến bóng lưng cô độc nhưng lại đầy lạnh lùng của Tam thiếu chiếu thật dài trong ngõ hẻm, còn có hai cành cây khô khốc hiu quạnh bên cạnh đó.Khi quay cảnh này, Trần Vận đi đến đối diện với Lục Ninh, đạo diễn nói rồi không cần mượn góc máy muốn đánh thì cứ đánh.Nói xong còn liếc nhìn Lục Ninh, trong đôi mắt viết đầy mấy chữ "Chấp nhận được thì quay tiếp, không chấp nhận được thì cút đi."

Lục Ninh khẽ cắn răng, trên mặt vẫn nở nụ cười, cậu nói: "Nên làm thế nào thì cứ làm thế ạ."

Câu nói này trái lại khiến cho ác cảm của Vương Lôi đối với Lục Ninh lại bớt đi mấy phần, ông ấy biết cậu và Trần Vận bất hòa, dưới tình huống thế này có không đồng ý thì Vương Lôi ông cũng không thể nói gì.Nói ra thì con người nhiều khi đối với người ưu tú thường có hơi cay nghiệt, một người giỏi giang có xuất sắc đến thế nào đi chăng nữa thì thấy mãi cũng thành quen, nhưng một người vô dụng đang trên đà cố gắng vươn lên thì đã đủ khiến mọi người thấy đây là một loại tiến bộ rồi.Lục Ninh nghĩ nếu là người khác thì cậu thấy cũng không sao, nhưng có điều người đối diện với cậu lúc này lại là Trần Vận, cô ta nhất định sẽ mượn cơ hội này để chỉnh cậu.Cô gái Trần Vận này ngược lại thẳng thắn dứt khoát, một cái tát đủ mạnh không dây dưa dài dòng, sau đó lại còn nói sai thoại, cũng rất khó nhìn ra là cô ta có phải đang cố ý hay không.NG đủ năm đến sáu lần, Vương Lôi mới dập tắt điếu thuốc, bực mình nhìn Trần Vận nói một câu, "Cô đã xong chưa vậy?

Quay phim thì quay cho tốt, không quay được thì cút."

Thái độ nhận sai của Trần Vận lúc này lại có vẻ rất thành thật, cô ta giải thích với đạo diễn là hôm nay trạng thái của mình không tốt, có hơi thất thần, đã mang phiền phức đến cho mọi người rồi còn xin lỗi rối rít.Trong đoàn phim ai mà chả là kẻ thức thời, ai mà chẳng nhìn ra được cảnh này mà truyền ra ngoài thì đúng là tin tức lớn, có điều không ai làm vậy mà thôi.

Những cái này đều liên quan chặt chẽ đến lợi ích của bản thân, chẳng người nào làm chuyện ngu xuẩn vậy đâu.Đợi đến khi quay xong thì một bên mặt của Lục Ninh đã sưng hết cả lên, nói chuyện cũng hơi tốn sức.

An Đông ở một bên thấy Lục Ninh phải chịu đánh, căng thẳng đến sắp khóc đến nơi.

Lâm Tuyết Như vừa kéo An Đông lại, vừa xót xa cho gương mặt kia của Lục Ninh, đã sưng đến thành ra thế này rồi phải dặm bao nhiêu phấn mới không thấy được đây?Lục Ninh lúc này đang ở một bên nghỉ ngơi, điện thoại của cậu đột nhiên vang lên, vừa cúi đầu xuống nhìn thì tay đã run lên, xém chút nữa làm rơi máy xuống đất rồi, sau đó cậu liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Như một cái, nói, "Em đi nghe điện thoại."

Là Hạ Đông Minh.Lục Nịnh nghe máy, "Ó uyện ì vậy ạ?" (Có chuyện gì vậy ạ?)Bây giờ ngay cả nói năng cậu cũng không thể nói rõ ràng được.Hạ Đông Minh ở đầu dây bên kia bèn cười một cái, hỏi: "Cậu làm sao đấy?"

"Ài co uyện gì ao?" (Ngài có chuyện gì sao?)"Muốn nói với cậu một tiếng, lần này đến Bắc Kinh tôi sẽ ở đây một tháng, cậu dọn qua đây ở đi."

Lục Ninh nhếch miệng lên muốn cười cười muốn biểu đạt là mình rất vui nhưng kết quả lại là một tiếng shhhh vang lên.Hạ Đông Minh ở đầu dây bên kia, rốt cuộc cũng nhíu mày lại: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Hông ao, hông ao, ôi úp máy nhé!" (Không sao, không sao, tôi cúp máy nhé!)Hạ Đông Minh nhìn vào điện thoại của mình, đầu dây bên kia truyền ra những tiếng tu tu máy bận, đây không phải là lần đầu tiên anh bị cúp điện thoại như thế này.

Cái tên nhóc Lục Ninh kia nói chuyện còn không rõ ràng như vậy, chẳng lẽ bị ai đánh rồi sao?Chắc là không đâu nhỉ?Dù sao cũng là một ngôi sao.Những công ty giải trí trong khối gia sản của nhà Hạ Đông Minh nhiều đến nỗi chính anh cũng không nhớ rõ hết được, sao mà không biết được mấy người trẻ tuổi lại nổi tiếng như thế này nhận được đãi ngộ như thế nào?

Nói là được người khác cung phụng cũng chẳng quá đáng.Vậy thì ai lại dám bắt nạt cậu ta.Rất nhanh Hạ Đông Minh đã phát hiện ra rằng, bản thân mình đã đánh giá Lục Ninh quá cao.
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 14. Quyền lợi tách ra


Hạ kim chủ ở biệt thự trên núi Minh Cảnh đến tận buổi tối, mới có người nhấn chuông cửa.Lục Ninh kéo theo hành lý đứng ở bên ngoài, hôm nay cậu đóng máy nên mời cả đoàn phim đi ăn một bữa cơm, Lâm Tuyết Như đã dặm một lớp phấn rất dày lên khuôn mặt của cậu nhằm che đi vết thương kia.Đương nhiên là Trần Vận đã tag thiếu cậu thì Lục Ninh cũng không mời cô ta, bây giờ bọn họ mà gặp nhau thì bầu không khí sẽ tràn ngập mùi thuốc súng.Chẳng qua chỉ là ăn bữa cơm nói mấy lời cảm ơn khách sáo, người có mặt ở đây ai mà không hiểu hot search mấy ngày trước vẫn còn đứng trong top 10 chưa chịu xuống đâu, rốt cuộc là trả thù thật hay là giả vờ NG, trong lòng ai cũng có tính toán riêng.Những người này đã lăn lộn trong giới lâu như vậy rồi, chuyện gì mà chưa từng thấy, chút chuyện này còn không đến mức có thể khiến gương mặt của bọn họ nổi lên sóng gió gì.Thậm chí không có mấy người làm khó Lục Ninh, đều khách sáo uống vài ly rượu, có nhân vật cốt cán còn vỗ vai cậu, nói, "Tuổi trẻ ấy mà, trước tiên không có điều kiện bẩm sinh nào là tốt nhất sau đó nghiêm túc đóng phim cũng chưa chắc không bằng được người khác."

Lục Ninh biểu thị rằng mình đã nhận được sự cổ vũ sâu sắc rồi.Mãi đến tận mười hai giờ đêm Lục Ninh mới trở về nhà, cậu sắp xếp hành lý xong khi đi còn hơi vội vàng nên không mang theo chìa khóa nhà bên đó, lúc này đang đứng ở bên ngoài biệt thự mái tóc đen rủ xuống, tóc mái che đi đôi mắt, lớp phấn dày đến nỗi sắp không còn nhìn thấy rõ màu sắc của da thịt.Câu đầu tiên khi Hạ Đông Minh nhìn thấy Lục Ninh là, "Cậu rửa mặt đi, trông cứ như ma ấy."

Gương mặt của Lục Ninh bây giờ vẫn còn thấy hơi đau đau, nhưng nói chuyện đã lưu loát hơn hồi nãy, "Tại em bận nên đến tận bây giờ mới qua được, còn quên luôn cả tẩy trang."

Hạ Đông Minh bỗng nhiên nhìn cậu, "Tôi nhìn thế nào cũng thấy mặt mũi cậu sao sao đó?

Mau rửa mặt đi."

Lục Ninh cúi đầu xuống, nói chuyện không có tinh thần lắm, "Hạ tiên sinh, có thể không rửa mặt được không?

Khuôn mặt này hôm nay không thể nhìn được."

Còn chưa đợi cậu nói nóng, Hạ Đông Minh đã kéo khăn mặt đang vắt trên cổ vì vừa mới tập luyện xong xuống, rồi lau vào mặt Lục Ninh như là đang lau mặt bàn, lần này khuôn mặt vốn đẹp đẽ của cậu bỗng lại trở nên chỗ đỏ chỗ trắng loang lổ như chú mèo mướp nhỏ, cậu vội vàng dùng tay che mặt mình lại, nhưng Hạ Đông Minh còn cao hơn, anh kéo cổ áo Lục Ninh để khuôn mặt kia quay lại nhìn về phía mình, lông mày cũng nhíu vào dù không dễ nhận ra, "Ai đánh đây?"

Hàng lông mi của Lục Ninh run lên, che đi đôi con ngươi đen láy như đá quý, "Không ai đánh cả."

Hạ Đông Minh tức cười, hỏi lại: "Đây là cậu muốn tôi gọi cho Vương Lôi đúng không?"

Lục Ninh lần này hết cách rồi, bèn kể lại ngọn ngành từ đầu đến cuối, đã tức lên là dứt khoát lành làm gáo vỡ làm muôi."

Ai biết người phụ nữ kia nghĩ gì!

Vừa vào đoàn đã không hợp rồi!"

Ánh mắt của Hạ Đông Minh khẽ liếc nhìn khuôn mặt như mèo mướp của Lục Ninh, cười lạnh một cái rồi nói: "Lục Ninh, ông đây lớn bằng này rồi nhưng thật sự là chưa từng thấy người nào bên cạnh mình thảm như cậu đấy."

Câu nói này trái lại là đang nói thật.

Người ở bên cạnh Hạ Đông Minh đều là những người như thế nào, ai mà chẳng phải là con nhà giàu có, ai dám bắt nạt bọn họ đây?

Còn những tình nhân nhỏ bên cạnh bọn họ nữa, có ai xuất hiện ở bên ngoài mà không được người khác tâng bốc đến tận trời cao đâu?"

Người ta đánh thì cậu để im thế à?"

"Không phải Vương Lôi cũng ở bên cạnh đó à?

MK cậu phải đánh ngược trở lại chứ, chuyện có lớn thế nào thì chẳng phải cũng sẽ ngoan ngoãn bảo vệ cậu hay sao?"

"Cậu từ đầu đến chân có mỗi gương mặt này là có thể nhìn đươc, bây giờ mặt mũi cũng thành ra cái dạng gì rồi không biết."

Thật ra trong cái giới này ỷ thế hiếp người, cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt cá bé hơn đã chẳng còn gì mới lạ.

Tuy mức độ nổi tiếng của Lục Ninh không phân cao thấp so với Trần Vận, thế nhưng cô ta lại bước vào giới giải trí sớm hơn, là tiền bối hơn nữa còn có cái danh là bà Lý tương lai ở đó, Lục Ninh mà đối đầu với cô ta chỉ có thể chịu thiệt.Nhưng trong mắt Hạ Đông Minh thì lại không giống như thế, ngay cả Lý Bích Sinh khi ở trước mặt anh cũng phải như một kẻ phục tùng tự hạ thấp mình đi thì một vị hôn thê còn chẳng biết có bước qua được cửa nhà họ Lý hay không, mà lại dám giẫm đạp người của anh như thế?

Vị trí của anh quá cao, cho nên rất khó cảm nhận được chỗ khó xử của Lục Ninh.Sở dĩ Lục Ninh lựa chọn nuốt cơn giận vào bụng, chỉ là vì cậu không muốn gây thêm phiền phức cho đạo diễn Vương, dẫu sao đây cũng là cảnh cuối của cậu trong đoàn phim.

Hơn nữa nếu như cậu lúc nào cũng dựa dẫm vào Hạ Đông Minh, gây thù chuốc oán vô số với bên ngoài, chờ đến một ngày người này không cần cậu nữa一一 đến lúc đó mới thật sự là địa ngục.Ngay từ khi mối quan hệ này bắt đầu, Lục Ninh đã không hề có cảm giác an toàn rồi.Bọn họ sớm muộn gì cũng có ngày phải tách ra, thứ quyền lợi sau khi tách ra đó đều không nằm trong tay cậu mà là nằm trong tay của Hạ Đông Minh.Tác giả có lời: Đoán xem cô Trần của chúng ta đến lúc nào thì bị nghiệp quật.
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 15. Tìm người


Lục Ninh vẫn luôn biết Hạ tiên sinh là người ăn nói cay độc, nhưng lúc này cậu vẫn thấy đau vì hai câu nói kia của anh.Ngay cả kim chủ cũng chỉ cần liếc một cái là nhìn thấu bản chất của cậu rồi.Lục Ninh biểu hiện rằng mình phải chịu tổn thương rất nặng nề.Mà thật ra cậu cũng chỉ có mỗi khuôn mặt này là còn được, hoặc ít ra tài nấu nướng cũng không đến nỗi, hồi còn nhỏ khi ba Lục còn sống, ba Lục nấu ăn cũng rất ngon.Lục Ninh đã từng nấu cơm cho Hạ Đông Minh rất nhiều lần, nhưng mà người này tính kỳ, cứ mở miệng ra là nói mấy lời cà khịa đã, sau này cậu nấu nhiều rồi mới dần dần quen với khẩu vị của Hạ Đông Minh.Anh không thường ở Bắc Kinh vậy nên đại khái vào khoảng nửa năm trước khi Hạ Đông Minh đến đây, Lục Ninh đã mua rất nguyên liệu nấu ăn và hoa quả tươi đến căn biệt thự này, mất cả một buổi chiều, đến hoa quả cũng được cắt gọt bày biện cẩn thận, bỏ ra hai tiếng để xếp thành hình hoa hồng cơ mà.Hạ Đông Minh nói buổi trưa mình sẽ về.Nhưng đến buổi chiều mà người vẫn chưa về, Lục Ninh lại ngong ngóng đợi đến cả một buổi tối, mãi đến rạng sáng hôm sau người kia mới trở về, cả người còn mang theo một mùi son phấn nước hoa, trên cà vạt còn dính mấy sợi tóc dài của đàn bà.Sau đó Lục Ninh đã đổ toàn bộ mâm cơm mà mình đã chuẩn bị vào thùng rác, nhưng rồi lại cảm thấy có hơi lãng phí cho nên lại đem những thứ còn sạch sẽ đến cho hai chú chó Alaska của Hạ Đông Minh nuôi ở sân sau ăn.Một con có tên là Đô Đô, con còn lại gọi là Nhị Mao.Lục Ninh đến giờ cũng rất khó nghĩ được rõ ràng, cảm xúc của bản thân vào lúc đấy.Giống như là bốc thăm may mắn trúng thưởng vậy, lại cũng giống như chiếc kẹo ngọt vốn được bày trong tủ bị người khác liếm một cái còn để lại dấu nước miếng.

Nhưng mà viên kẹo này cũng không chỉ là kẹo thôi đâu.Nếu như chỉ là kẹo, tại sao lại phải buồn đến thế?Ngay cả khi hô hấp, cũng cảm thấy nghẹt thở.Còn hận không thể ngừng hẳn lại.Lục Ninh oán hận nghĩ rằng, đợi đến khi nước rãi của Hạ tiên sinh chảy hết mới nói đi.Hạ Đông Minh còn chưa biết bản thân đã làm tổn thương đến Lục Ninh.Cậu ít khi nóng giận lại không thể làm gì được anh, biểu hiện ra ngoài cùng lắm cũng chỉ là không nói tiếng nào, Hạ Đông Minh vừa nhìn là đã biết nhóc con này giận rồi, chính mình cũng chẳng còn tâm trạng nào nữa, bèn nói: "Thôi cút đi cút đi, xị cái mặt ra cho ai xem hả?"

Anh có nhiều cách tìm niềm vui lắm, sao mà phải ở đây bị người khác giận dỗi.Bỗng nhiên Lục Ninh quay đầu lại mở to hai mắt nhìn anh, hành lý mới kéo vào vẫn còn đặt ở sảnh lớn, đôi môi cậu run lên, đôi mắt đẹp đẽ gợn sóng nước nhìn vào Hạ Đông Minh, giống như nháy mắt là có thể rơi xuống vậy, nhưng mà đến cuối cùng nước mắt lại không rơi có điều sắc mặt của cậu lại tái nhợt một mảnh.Đột nhiên Lục Ninh đứng bật dậy kéo valy hướng ra ngoài, bóng lưng của cậu hệt như con thú nhỏ bị tổn thương.Lúc này đã là nửa đêm, Lục Ninh còn ăn mặc mỏng manh cùng với khuôn mặt lem luốc vội vã xông ra ngoài.Hạ Đông Minh nhìn người kia cứ lao đi như thế, trong lòng thầm nghĩ cái tính tình này thay đổi rồi nhỉ一一Bảo cút đi là mie nó cút thật hả?Bảo đến còn chẳng nghe lời như thế bao giờ.Hạ Đông Minh phát hiện ra tiếng lọc cọc từ bốn bánh xe của chiếc valy cũng không nghe thấy được nữa, lúc này mới xác định người đã đi thật rồi anh thiếu chút nữa là đạp sopha lộn ngửa ra.Hạ kim chủ ngồi trên chiếc ghế bị đạp lệch sang một bên vài phút, sau đó mặt đầy buồn bực gọi điện cho tài xế nói rằng, "Chú đi tìm xung quanh xem thế nào."

Trước khi cúp máy còn gượng gạo nói thêm một câu, "Trên xe nhớ mang theo áo khoác."

Lão Chương năm nay đã hơn năm mươi tuổi, khi cha của anh còn sống đã đi theo nhà họ Hạ rồi, đến khi làm việc cho Hạ Đông Minh còn theo anh đi khắp mọi nơi, cũng coi như là người thấy được anh từng bước trưởng thành.

Hạ Đông Minh năm nay cũng khoảng ba mươi tuổi, người ngoài nhìn vào thì thấy anh là một người thận trọng lại tàn nhẫn, thủ đoạn của Hạ tiên sinh trên thương trường không ai dám nói ra, nói một là một hai là hai quen rồi, làm gì có những thứ dư thừa giống như lương tâm.Bên ngoài Hạ Đông Minh cũng có không chỉ có mỗi cậu sao nam này là tình nhân nhỏ.Nhưng lão Chương lại cảm thấy, có thể khiến Hạ Đông Minh nói ra câu "Nhớ mang thêm áo khoác" thế kia, vậy thì cũng xem như là được đối xử khác biệt rồi.Lão Chương lái xe đi lòng vòng núi Minh Cảnh một lúc, đủ ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa tìm được người, trong lúc đang nghĩ phải báo cáo lại thế nào thì lại nhận được điện thoại của Hạ Đông Minh, "Đừng tìm nữa!".Lão Chương chẳng hiểu sao, khi nghe thấy được ba chữ này lại có chút cảm giác muốn nghiến răng nghiến lợi.Tác giả có lời: Các bạn đoán xem Tiểu Lục đi đâu rồi.
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 16. Viên kẹo


Lục Ninh bị Hạ Đông Minh lôi ra ngoài từ trong chuồng chó.Cậu còn tủi thân lắm.Hạ tiên sinh nhiều tiền đến thế nào, mà ngay cả chuồng chó ở sân sau cũng được xây lớn bằng chỗ người ở, ngay cả cửa ra vào cũng dùng đến gỗ tử đàn làm nên, cái cổng kia ngay cả người như Lục Ninh cứ đứng thẳng rồi bước vào cũng chẳng cảm thấy khó khăn, chăn đệm của mấy con cún nhà này cũng sạch sẽ như của người, mỗi ngày đều có người làm phụ trách dọn dẹp riêng, lại còn xịt chút nước hoa mùi gì đó không rõ cơ mà thơm ngát.

Toàn bộ cái chuồng chó này thoạt nhìn trông còn sạch sẽ đẹp đẽ hơn căn nhà thuê nho nhỏ của Lục Ninh.Alaska là giống chó lớn, đệm nằm của hai chú chó này còn không biết là bản giới hạn của nhãn hiệu nào đó.

Ở đầu gường lại được gắn thêm đèn neon nhiều màu sắc, thoạt nhìn trông kiểu mộng ảo lại duy mỹ.Người mà Hạ Đông Minh mời tới cho chó ăn mỗi ngày, hẳn là một chị gái có trái tim thiếu nữ.Thật ra sau khi Lục Ninh hùng hổ xông ra ngoài đã lập tức hối hận rồi, áo khoác thì không mang trong khi gió đêm thì lại lạnh, quá nửa đêm ở nơi núi rừng hoang vu này làm gì có xe cộ đi lại, đi bộ còn chẳng xong lại còn kéo theo cái valy bốn bánh.Lúc này bỗng nhiên cậu lại nghe thấy tiếng chó sủa ở sân sau, bàn chân khẽ dịch chuyển cuối cùng vẫn là rất không có tiền đồ chui vào trong chuồng chó ở chung với Đô Đô và Nhị Mao, may mà hai nhóc này vẫn còn nhớ cậu.Hạ Đông Minh đợi đúng ba tiếng nhưng vẫn không nhận được điện thoại của lão Chương, trong đôi mắt anh toàn là tơ máu nghĩ thầm cái tên nhóc này tốt nhất đừng để người tìm thấy, tìm thấy rồi thì sẽ chặt chân cậu luôn.Nhưng đột nhiên, Nhị Mao với hai cái tai dựng thẳng lên lại chạy vào cắn lấy ống quần của anh.Hạ Đông Minh một đường cùng Nhị Mao mông béo đến bên chuồng chó, rốt cuộc cũng nhìn thấy Lục Ninh đang ôm Đô Đô ngủ rất là ngon.Một khuôn mặt chỗ đỏ chỗ trắng đang ghé vào lưng chó ngủ, còn nhoẻn miệng cười.Lại còn dám cười nữa.Hạ Đông Minh nhẫn nhịn, nhưng rốt cục cũng đạp một cước tới.Đô Đô kêu thảm một tiếng giãy ra từ trong lồng ngực của Lục Ninh, thế mà cậu lại không hề bị đánh thức, chỉ trở mình một cái, đôi chân thon dài gác lên valy đặt ở cạnh bên.Lục Ninh trời sinh thanh tú, tay chân đều thon nhỏ xinh đẹp hơn người bình thường, cổ tay trắng ngần để lộ ra bên ngoài vì bất an mà khẽ giật giật.Hạ Đông Minh nhấc cổ áo của Lục Ninh lên lôi từ trong chuồng chó ra, lúc này cậu mới tỉnh táo lại được một chút, bản thân anh cũng là người cao to ngon nghẻ, cho nên khi nhíu mày lại uy thế của kẻ bề trên liền xuất hiện, vì thế có rất ít trẻ con muốn đến gần người này.Khuôn mặt của Hạ kim chủ lúc này lại càng lạnh lùng, Lục Ninh mơ mơ màng màng, thiếu chút nữa là ngã vào lòng Hạ Đông Minh."

Hạ tiên sinh..."

Anh cười cười, nhưng đáy mắt lại nổi lên gió bão, ngoài miệng lại nói chuyện kiểu ung dung thong thả, "Tỉnh dậy rồi à?

Thích ngủ ở chuồng chó vậy sao, hay là bảo hai nhóc kia nhường chỗ cho cậu, sau này dọn qua đây mà ngủ nhé?

Có cần phải buộc cả dây cho cậu không?"

Đầu óc đang mơ màng của Lục Ninh bỗng nhiên lại trở nên tỉnh táo.Vì sao một ngôi sao đang lên trong đêm khuya lại dọn đến chuồng chó của một đại gia nào đó?Cậu vội lắc đầu, biểu thị quyết tâm của bản thân, nhất định phải làm chân chó ôm chặt chân kim chủ."

Đi về ngủ!"

Hạ Đông Minh tức giận nói.Giằng co cả một đêm, anh đã chẳng còn tâm trạng muốn cãi nhau với nhóc này nữa.Lục Ninh ngoan ngoãn đi theo sau Hạ tiên sinh, nghe lời đoán ý không dám tác oai tác quái nữa.Sắc mặt của Hạ Đông Minh quả thật là u ám đến lạ lùng.Anh kéo người vào nhà vứt trên ghế sopha rồi không quan tâm đến nữa, bản thân thì đi vào phòng đến khi sắp ngủ mới thấy chỗ trống bên cạnh tự dưng mát lạnh, có một vật thể không rõ đang chui vào, khẽ tung chăn lên bèn trông thấy khuôn mặt đẹp đẽ của Lục Ninh từ trong chăn lộ ra cái đầu.Tóc tai thì bù xù, môi thì đỏ au lên, đôi mắt vẫn ướt đẫm còn mang theo chút oan ức.Khuôn mặt của Hạ Đông Minh lạnh lùng nhìn cậu.Lục Ninh bỗng nhiên lại nhào lên hôn anh, cậu không hề có kinh nghiệm, khi hôn lên khuôn mặt kim chủ nhà mình nếu như nói là hôn không bằng nói là như chú chó con đang liếm láp thì hơn, Hạ Đông Minh kéo cậu từ trên người mình xuống rồi xoay người lại đè lên.Hô hấp bỗng có hơi nặng nề.Anh ghé vào bên tai Lục Ninh nhẹ nhàng nói, "Lần sau còn như vậy, tôi ném cậu xuống hồ làm mồi cho cá ăn đấy nhé."

Trong cái hồ bên ngoài biệt thự của Hạ Đông Minh, nuôi một con cá sấu.Thỉnh thoàng lại rất thích bò ra dọa người.Mà con cá sấu kia còn có một cái tên nghe rất oách, Tam Mao.Vì nó còn có một người anh em tên Nhị Mao, đang nằm trong chuồng chó ở sân sau mà.Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào bên tai Lục Ninh, lỗ tai cậu giật giật hiện lên một tầng màu phấn hồng nhàn nhạt.Ngay cả khuôn mặt trắng nõn cũng khẽ đỏ ửng.Hạ tiên sinh thường là như vậy đấy, rõ ràng là hay nói ra mấy lời đáng sợ nhưng mà lại toàn dụng giọng điệu dịu dàng mập mờ như này thôi.Rõ ràng là bị tổn thương一一Ngay cả Hạ tiên sinh cũng cảm thấy cậu ngoài khuôn mặt này ra thì chẳng còn gì nữa.Hạ tiên sinh sao lại có thể thích được một người như cậu vậy?Thích cũng chỉ là vì khuôn mặt này mà thôi.Lục Ninh cảm thấy có hơi lạnh.Nhưng cậu đang nằm trong chăn ấm, bây giờ cũng không phải là ngày đông giá lạnh.Rõ ràng, bên người còn có Hạ Đông Minh.Đợi đến khi người kia đã đi ngủ, cậu ở trong lòng anh mới lén lút mở mắt ra, cậu run lên giống như tên trộm sợ bị phát hiện, cẩn thận từng li từng tí một, hôn một cái vào hàng lông mi của Hạ tiên sinh.Hình như làm vậy có thể giảm bớt đi sự lạnh lẽo của toàn thân.Từ lần đầu tiên gặp được Hạ Đông Minh, Lục Ninh đã biết đây là một người nhã nhặn bại hoại quyền cao chức trọng.Sau đó, cậu đã leo lên giường của anh.Biết rõ trong xương cốt người này là thói hư tật xấu, nhưng vẫn sẽ vì chuyện như thế mà cảm thấy đau buồn.Trong nhật ký của Lục Ninh khi còn học cấp Một đã từng viết rằng, viên kẹo của mình không thể cho người khác được, thật ra cậu không phải là một đứa trẻ ích kỷ chỉ là đối với kẹo cực kỳ cố chấp.Mẹ nói với cậu, những viên kẹo phải được chia sẻ mới có ý nghĩa.Sau đó Lục Ninh bèn chia tất cả kẹo của mình cho các bạn nhỏ, nhưng chính cậu từ đó lại không ăn thêm một chiếc nào nữa.Từ lúc còn rất nhỏ cậu đã biết rằng, chia sẻ thứ mà mình yêu thích là chuyện đau khổ đến nhường nào.Thế nên, cậu không cần nữa.Để sau đó không phải cảm thấy khổ đau.
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 17. Ăn dưa


Sau khi tin tức về phần diễn của Lục Ninh trong《Trâm Hoa》đã đóng máy, có không ít fans của cậu giống như đã quên tiệt những ảnh hưởng về khoảng thời gian bão giông trước đó, nên đã cực kỳ nhiệt tình để lại những lời nhắn dưới bài viết đăng tấm ảnh tự sướng của cậu.Phần lớn đều là kiểu quanh đi quẩn lại cũng là chuyện nhan sắc, dù sao cậu cũng chẳng có tài hoa gì khác để mà u mê, ngay cả bản thân Lục Ninh cũng cảm thấy lớp kính lọc của fans đúng thật là đủ dày.Thật ra cậu chẳng phải là người hoàn hảo đến thế, bản thân Lục Ninh cũng đã từng có thần tượng, thần tượng trong mắt fans sẽ không thể ở trong nhà vệ sinh móc gỉ mũi đâu.Mà từ sau lần Lục Ninh bị Hạ Đông Minh đuổi đi đó cậu cũng không gặp lại anh, dù sao cái chuyện vào chuồng chó ở không phải ai cũng có thể làm được.Hạ Đông Minh cũng không liên lạc lại với cậu, hành lý của Lục Ninh vẫn cất trong chuồng chó đến hôm sau cũng không mang về.Hai ngày nay cậu rảnh rỗi, chỉ nằm ở nhà lên weibo, thấy chủ đề về mình đã bị đẩy xuống và thay vào đó là một hot search khác.#Trần Vận chia tay##Tình yêu thể hiện ra nhiều thì mau chết thôi##Kiểm kê danh sách những bạn trai trước của Trần Vận##Trần Vận quy tắc ngầm thượng vị#Lục Ninh thiếu chút nữa đã không nắm chặt được điện thoại trong tay.Ngay sau đó cả Lâm Tuyết Như và An Đông đồng thời gọi đến.Trong điện thoại chị ấy đã hỏi cậu là, "Lục Ninh, chuyện này do vị kia nhà cậu làm ra đúng không?"

Cậu bối rối nghĩ thầm Hạ tiên sinh quản trời quản đất lại còn quản cả chuyện yêu đương nhà người ta hay sao?Lâm Tuyết Như cũng không hỏi kỹ, nhưng giọng nói trong điện thoại đều trở nên nhẹ nhàng: "Bất kể thế nào thì làm chuyện ác tất bị trời phạt, xem cô ta còn dám đắc ý bắt nạt người khác nữa hay không."

Thật ra cũng không thể trách Lâm Tuyết Như có suy nghĩ như vậy, Lý Bích Sinh năm đó thích Trần Vận thế nào cả giới này đều biết, hai người bọn họ ở bên nhau ầm ĩ cả lên, ngày ngày chỉ biết thể hiện, thậm chí người kia còn vì cô ta mà ly hôn.Trần Vận lại ỷ vào Lý Bích Sinh mới không biết sợ hãi điều gì còn dám bắt nạt Lục Ninh.Nếu như là vị đứng sau lưng cậu kia ra tay giúp Lục Ninh xả giận, âu cũng là phù hợp với logic.Lâm Tuyết Như nghĩ chẳng được mười phần thì cũng được tám phần là vị đó làm, nên lại càng tò mò không biết là người kia là thần thánh phương nào."

Lục Ninh, vị kia nhà cậu là ai mà ghê gớm vậy?"

Nhưng cậu lại không nói gì nữa.Lâm Tuyết Như cực kỳ tức giận, "Ngay cả tôi mà cũng giấu, Lục Ninh cậu được lắm."

Nhưng trước khi cúp máy, chị ấy vẫn cố ý dặn dò, "Mấy ngày này không nên dùng nick chính lên weibo."

"Vì sao vây?"

"Sợ ngài vui quá lại trượt tay like một cái."

Lục Ninh cúp máy, âm thầm chuyển sang nick phụ.

Quả nhiên ngay cả Lâm Tuyết Như cũng hoài nghi sự thông minh của cậu, nhưng bây giờ Lục Ninh đã mặc áo giáp cho nên bèn nhấn nút thích tất cả các bình luận chúc mừng Trần Bạch Liên chia tay.Điện thoại của cô ta lúc này đã bị đám phóng viên gọi đến cháy máy, Trần Vận đành phải đổi một chiếc khác gọi cho Lý Bích Sinh nhưng đã gọi nhiều lần người kia vẫn không nghe.Người đại diện của Trần Vận đã lăn lộn trong giới mười mấy năm trời, chuyện nào mà chưa từng thấy qua, "Trần Vận, hai người chia tay lúc nào vậy?"

Cô ta cười khổ, đáp: "Hôm qua."

Trần Vận chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ trong một ngày, thế giới của mình bỗng nhiên đảo lộn hết thảy.Lúc Lý Bích Sinh đưa ra đề nghị chia tay cô ta khó thể tin nổi, người đàn ông này rõ ràng là thích mình đến cơ mà, nhưng Trần Vận lại không biết rằng anh ta cũng là một người làm ăn, người đàn ông năm nay đã ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi rồi nào có phải là chàng trai mười bảy, mười tám tuổi nữa, người đàn ông như vậy đã trải qua rất nhiều chuyện, từ một kẻ không có gì trong tay bò lên được vị trí hiện tại, người như vậy là biết rõ nhất chỗ tốt của quyền lợi và địa vị, anh ta đã có thể vì sắc đẹp bỏ vợ bỏ con thì cũng có thể vứt bỏ sắc đẹp, thích thì có lẽ là thích thật đấy nhưng không thể so sánh với sự nghiệp của bản thân được.Hạng mục bất động sản đó anh ta đã theo lâu rồi, nhưng mà chậm chạp chưa được phê duyệt, gần đây nghe nói Hạ tiên sinh đang ở Bắc Kinh, mấy lần muốn đến bàn công việc nhưng người ta đều không cho khách vào nhà.Mãi đến một lần gặp được Cận Minh Viễn, anh ta đã nhờ người này móc nối quan hệ với Hạ tiên sinh nhưng Cận Minh Viễn lại nói kiểu vô cùng thần bí rằng, vị kia trong nhà anh gây trở ngại cho người tình nhỏ của Hạ tiên sinh, có hiểu không?Lý Bích Sinh ngược lại không nghĩ đến chuyện như vậy.Cận Minh Viễn cũng không nói cho anh ta biết người tình bé nhỏ đó là ai, anh ta cũng không để ý lắm, bên cạnh mấy đại gia bao giờ chẳng có mấy người được cưng chiều, chỉ là bây giờ dính líu đến Trần Vận thì anh ta phải nghĩ biện pháp giải quyết.Hạ tiên sinh đóng cửa không gặp anh ta là vì mối quan hệ với Trần Vận, tình hình hiện tại nếu đã vậy thì Lý Bích Sinh chỉ có thể rũ sạch quan hệ với người kia sau đó đi một bước tính một bước mà thôi.Mãi đến tận buổi tối khi nói chia tay với cô ta, Lý Bích Sinh vẫn hơi không nỡ nhưng Trần Vận lại giáng thẳng vào mặt anh ta một bạt tay, cái tát này xem như đập nát chút không nỡ cuối cùng của anh ta đối với Trần Vận.Vốn Lý Bích Sinh còn nghĩ chỉ tạm thể hiện chút thái độ trước mặt Hạ tiên sinh thôi, nhưng cái tát đó đã đốt cháy tất cả, không có người đàn ông nào ở bên ngoài hô mưa gọi gió lại chịu được loại phụ nữ với tính cách như Trần Vận cả, cô ta đúng là bị chiều quá thành hư rồi.
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 18. Đồ tư bản ác độc


Người phụ nữ Trần Vận này, đúng thật là bị anh ta chiều quá thành hư không biết tốt xấu nữa rồi.Vì vậy những lời giải thích vốn định nói ra khỏi miệng bèn biến thành sỉ nhục khinh bỉ.Cả người Trần Vận đều run lên, cô ta không thể nghĩ rằng Lý Bích Sinh sẽ nói như vậy với mình.Cô ta khóc lóc nói, Lý Bích Sinh, anh đừng có hối hận!

Sau này có quỳ xuống xin xỏ, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu!Người kia lại chỉ dùng một ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Vận, trong lòng cũng không gợn nổi chút sóng lớn nào.Cho đến tận bây giờ anh ta mới phát hiện ra, người phụ nữ mình chiều chuộng đến cùng là có đức hạnh thế nào.Anh ta chỉ cảm thấy bản thân mình mắt mù.Vẫn là đối với cô ta一一 quá tốt rồi.Chính Lý Bích Sinh đã thả tin cho các đơn vị truyền thông đăng lên, lúc thường Trần Vận đắc tội bao nhiêu người, lúc này liền có bấy nhiều người quay lại giẫm đạp, trong lúc nhất thời trên mạng đều sôi sùng sục vì những scandal của Trần Vận.Truyền thông nhẩm tính lại những người bạn trai cũ của Trần Vận trước khi cô ta qua lại với Lý Bích Sinh, chỉ là thời gian hẹn hò đều không lâu, thậm chí ngay cả tin cô ta lúc trước khi còn đi học đã bắt nạt bạn học cũng bị đào lên.

Vì vậy chuyện liên quan như cái bạt tai của Trần Vận dành cho Lục Ninh khi quay phim cũng bị đưa lên hot search, thoạt nhìn như là đang ở hiện trường quay một cảnh nào đó, thế nhưng Trần Vận lại không ngừng NG, không ngừng giáng những bạt tai vào khuôn mặt của Lục Ninh, khiến cho gương mặt vốn đẹp đẽ của cậu cũng sưng lên.

Không nói những cái khác, chuyện truyền ra đoạn video kia nhất định là do Lâm Tuyết Như làm.Quay rõ nét thế này, nói không chừng còn là video từ chính tay chị ấy.Vài nick weibo VIP cũng bắt đầu dẫn dắt tiết tấu trên mạng.Ngay khi video Lục Ninh chịu đòn được tung ra, gần như fans của cậu đều đổ bộ vào weibo của Trần Vận, trong vòng vài tiếng ngắn ngủi lượt bình luận đã vượt qua con số hai trăm nghìn.Fan 1: Biết ngay, Trần Tiện Nhân thời gian trước không @ Đại Ninh Tử của chúng ta là có nội tình mà!

Quả nhiên là bắt nạt người khác!Fan 2: Ninh bảo bảo thật đáng thương, ôm về thôi!Fan 3: Ninh của chúng ta chỉ có mỗi khuôn mặt này thôi, vậy mà người phụ nữ đó lại đối xử với em bé như vậy, muốn đập mất bát ăn cơm của idol nhà chúng ta sao, quá độc ác rồi!Fan 4: Thời gian trước còn có tin đồn...Fan thứ N: Độc ác nhất trên đời chính là lòng dạ đàn bà mà, đệt mợ.Người qua đường lại biểu thị thái độ không thể nào nhìn nổi, hình tượng của Trần Bạch Liên hoàn toàn sụp đổ nát bét rồi.Lần này ngay cả anti-fans quả thật cũng hơi quá đáng.Trần Vận bình thường quá kiêu ngạo, đắc tội với người khác nhưng mình lại chẳng hề hay biết, cuối cùng cũng đã đến lúc bản thân phải gánh chịu tất cả cho nên trong lúc nhất thời gần như đã rơi xuống đáy vực sâu.

Ngay cả bản thân fans của cô ta đều lặng lẽ giống như biến mất hết vậy.Trong cái giới này có nhiều màn như vậy lắm.Hình tượng tiên nữ của Trần Vận vỡ vụn trở thành cậy thế hiếp người.Trước đây có bao lời khen ngợi thì nay đều trở thành những tiếng chửi bới.Cuộc đời của cô gái này từ nhỏ đã quá trôi chảy, đứng ở vị trí quá cao cho nên không biết rằng người khác đối tốt với mình thì phải đáng được trân trọng, mãi cho đến khi bản thân ngã lộn nhào một cái trên con đường vốn bằng phẳng của mình thì mới hiểu rõ được lòng người.Cú ngã này quá mạnh, cô ta khổ sở là thế mà bên người lại không có ai chịu giang rộng vòng tay cho Trần Vận một cái ôm, lại nâng niu cô ta như ngọc ngà châu báu trong lòng bàn tay nữa."

Ngày hôm qua khi Lý Bích Sinh nói lời chia tay, tôi đã tát anh ta một cái."

Khóe miệng Trần Vận giật giật cô ta cười khổ, bây giờ nếu nói không hối hận vì chuyện mình đã làm sợ rằng đều là giả.Thật ra là cô ta không nghĩ được rằng Lý Bích Sinh có thể ác đến như vậy.Lý Cầm mở to mắt ra nhìn vào Trần Vận, chị ấy gào lên, "Bà trẻ ơi sao cô lại dám đánh người ta như vậy?

Chẳng trách mà bây giờ lại lên hot search nằm như thế kia."

Trần Vận cuống quýt đến độ gần như sắp khóc, "Tôi không nghĩ là anh ta sẽ đối xử với mình như thế, anh ta nói yêu tôi cơ mà sao bây giờ lại làm như vậy, chị bảo tôi phải làm thế nào đây?"

Lý Cầm thở dài, hận không thể đâm cô gái này vài nhát, "Bình thường đã bảo cô khiêm tốn làm việc thôi, đừng nên gây thù chuốc oán mà cô có nghe đâu?

Làm cái gì thì làm chung quy lúc nào cũng phải chừa cho mình một con đường lui chứ.

Lý Bích Sinh đã hoàn toàn từ bỏ cô rồi, giờ cô xem đi có biết bao nhiêu kẻ đang âm thầm bỏ đá xuống giếng đấy.

Có ai là chịu đứng ra nói đỡ dùm cô không?

Người như thế phần lớn đều đi hết cả rồi."

Đã đến cơ sự này rồi thì Lý Cầm cũng chẳng còn cách nào, tương lai Trần Vận phải đối mặt sau khi mất đi Lý Bích Sinh là những u ám đáng sợ, một ngôi sao nữ đã mất đi danh tiếng trong sạch hậu quả nghiêm trọng nhất chính là sau khi mọi chuyện lắng xuống, công ty sẽ đóng băng người này, từ đây biến mất trong tầm mắt của đại chúng chẳng còn đáng giá nổi một đồng nữa.Va vấp đầu tiên trong cuộc đời Trần Vận khiến cô ta có cảm giác như mình hoàn toàn xong rồi.Thực ra Trần Vận dám có hành động như thế đối với Lý Bích Sinh, đến cùng là vì cô ta tự tin rằng mình được yêu, cô ta cho rằng chỉ cần yêu đương một hồi thì bạn trai mình sẽ yêu mình vô điều kiện, sẽ dâng cả thế giới cho mình, nhưng bỗng nhiên một ngày người kia lại nói lời chia tay, điều này khiến Trần Vận không chấp nhận nổi.Cô ta vẫn luôn cho rằng mối quan hệ giữa mình và Lý Bích Sinh vẫn luôn bình đẳng, nhưng đến hiện tại cô ta rốt cuộc mới biết được, làm gì có cái gì gọi là bình đẳng, bình đẳng đã nói chẳng qua là hứng thú nhất thời của đàn ông bố thí cho mình mà thôi.Con người vẫn thường phải trải qua đau khổ mới học được cách trưởng thành, đối với Trần Vận mà nói có lẽ đây cũng không thể coi là chuyện quá xấu.Cùng với những tin tức bê bối ngập tràn của Trần Vận, trên tài khoản weibo của mình, đạo diễn Vương Lôi cũng đăng một bài lên tiếng về việc nữ chính của 《Trâm Hoa》đột xuất đổi người, lại một lần nữa đẩy Trần Vận bước đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Thật ra đó cũng là lẽ thường tình, Vương Lôi chắc chắn sẽ không thể để cho một ngôi sao nữ với những lùm xùm như vậy làm nữ chính trong bộ phim của mình, dù cho cô ta dưới cái nhìn của ông là thích hợp nhất đối với nhân vật Lương Ái kia.Ông ta là một người rất quý trọng danh tiếng của bản thân.Có điều一一 ông ta còn có một đàn em, lần này đúng là mang phiền phức đến cho Vương Lôi rồi.

Các cảnh quay của Trần Vận đã hoàn thành được một nửa, giờ lại phải tìm một nữ chính mới để quay lại phỏng chừng sẽ phải lãng phí thời gian thêm hơn nửa năm mất rồi.Vương Lôi rõ hơn ai hết muốn đối phó với một người như Trần Vận, Hạ Đông Minh cái tên này cần phải tự mình ra tay sao?

Không đâu, tay của Hạ tiên sinh quý giá lắm, thời gian đáng giá ngàn vàng cơ mà.Hắn ta chỉ cần tỏ thái độ thôi.Đúng là cái đồ tư bản ác độc.Vương Lôi oán hận thầm nghĩ.Lúc Lục Ninh ở nhà lướt weibo sau khi đọc được bài đăng của Vương Lôi, trong lòng lại âm thầm tính toán cảnh quay chung giữa mình và nữ chính... hình như chỉ có hai cảnh.Cậu lau qua một chút mồ hôi lạnh trên trán, may quá chỉ cần quay bù hai cảnh mà thôi.

Vẫn còn may là không phải quay tất cả lại từ đầu.Nghĩ tới đây, Lục Ninh vẫn là không nhịn được vội gọi điện thoại cho Hạ Đông Minh, ấp úng nói: "Hành lý, hành lý của tôi..."

Giọng nói của Hạ Đông Minh ở đầu dây bên kia cũng trầm xuống, "Ở trong chuồng chó, tự đến mà lấy."

Lục Ninh không tiếp lời mà đột nhiên lại hỏi, "Hạ tiên sinh, chuyện của Trần Vận... là ngài làm sao ạ?"

Hạ Đông Minh cau mày lại suy nghĩ một chút, rồi mới như bừng tỉnh khi nghĩ ra người cậu nhắc đến là ai, "Là cô tình nhân bé nhỏ của Lý Bích Sinh ấy à?"

Anh bật cười, người này mới đi xã giao ở bên ngoài lúc này mới vừa quay về biệt thự, Hạ Đông Minh tháo cà vạt ra trên người ra rồi nới lỏng cổ áo, sau đó ngửa mặt nằm trên sopha nghe giọng nói mềm nhũn của Lục Ninh ở đầu dây bên kia truyền tới, tự nhiên lại không nhịn cười được.Cái đồ ngốc này còn thật sự nghĩ rằng anh đã làm gì Trần Vận cơ đấy."

Tôi chẳng hề làm gì cả."

Mà chỉ để Lý Bích Sinh năm lần bảy lượt đến tìm đều phải đứng ngoài cửa mà thôi.Hạ tiên sinh không thừa nhận cho nên Lục Ninh cũng hết cách, dù sao người ta cũng là tư bản lắm tiền lắm của lắm thủ đoạn mà."

Nếu hôm nay còn không đến nữa一一 là tôi vứt hành lý của cậu vào thùng rác đấy nhé."
 
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai (Giới Giải Trí/Bao Dưỡng/Ngọt/He)
Chương 19. Người tình xấu xa


Lúc Lục Ninh đến núi Minh Cảnh vẫn mặc nguyên trên người cái áo dài tay như khi còn ở trong thành phố, nhưng rốt cuộc thì đây cũng là ở trên núi so với thành phố đương nhiên là thấp hơn vài độ hơn nữa gió còn rất lớn.Nhị Mao đang nằm trong chuồng chó cắn cắn kéo kéo valy hành lý của cậu, cái nắp màu trắng đã bị bật lên quần áo bên trong cũng đã bị cắn nhìn không ra cái hình thù gì nữa đã thế còn rơi xuống đất dính đầy lông chó, lần này hay rồi không cần Hạ Đông Minh vứt thì Lục Ninh cũng tự vứt valy vào thùng rác luôn rồi.Hạ Đông Minh mặc một thân bộ quần áo thể thao màu đen nắm dây dắt chó đi dạo trong tay, ở đầu dây còn lại chính là chú cho Đô Đô béo mập ngốc nghếch.Hạ kim chủ nhìn vào chiếc valy được anh dùng để uy hiếp Lục Ninh, hiện tại đã bị chó gặm cực bi thảm, mới đằng hắng một tiếng rồi bình tĩnh lên tiếng, "Cậu không còn quần áo để mặc nữa rồi."

Thế là Lục Ninh đành phải mặc đồ của Hạ Đông Minh.Quần áo của người này đều rất có gu thưởng thức, chỉ là màu sắc hơi đơn điệu một chút nghiêng về hai màu trắng đen cơ bản là nhiều.Đồ của anh rộng hơn so với kích thước của Lục Ninh, áo sơ mi dài trùm đến tận bắp đùi, đôi chân dài thon trắng thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt Hạ kim chủ khiến anh cảm thấy miệng mình có hơi khô.Khuôn mặt của Lục Ninh khẽ ửng đỏ, trông thấy ánh mắt người kia rõ ràng lại hiện lên chút hạ lưu vậy là cậu vội vàng mặc quần vào.Nhưng Hạ Đông Minh lại tranh thủ lúc cậu còn chưa mặc quần xong đã ôm lấy người đặt xuống giường, bàn tay điêu luyện lên xuống, anh nhấm nháp cần cổ trắng nõn kia còn để lại trên đó vài dấu vết đầy mập mờ."

Vậy一一 Việc của Trần Vận đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra ạ?"

Lục Ninh nhẹ nhàng đẩy Hạ Đông Minh ra một chút."

Tôi không chịu gặp Lý Bích Sinh一一 có thể anh ta cảm thấy Trần Vận đã đắc tội với tôi nên mới vội vã rũ sạch quan hệ như vậy."

Người phụ nữ Trần Vận này, đáng phải chịu chút dạy dỗ như thế, Hạ Đông Minh nghĩ tới mấy hôm trước khuôn mặt Lục Ninh chỗ đỏ chỗ trắng, ánh mắt của anh cũng dần trở nên nguy hiểm.Lục Ninh mông lung trong lòng cậu có điều nghĩ ngợi, nếu như sau này người như Hạ tiên sinh không cần cậu nữa thì sẽ thế nào đây?Giống như Trần Vận, mất đi tất cả ư.Lý Bích Sinh đối với Trần Vận quá độc ác.Vậy Hạ tiên sinh thì sao?

Sẽ đối với cậu như thế nào?Ý nghĩ này chợt xuất hiện trong đáy lòng Lục Ninh bỗng dâng lên một sự thương hại vô tận đối với Trần Vận, cậu giống như thấy cô ta cũng tựa như mình.Cậu như nhìn thấy được một bản thân khác phản chiếu qua tấm gương.Hạ Đông Minh bị đôi mắt long lanh kia chăm chú nhìn vào, trong lúc nhất thời cũng ngẩn người theo, cuối cùng anh nhổm dậy từ trên người Lục Ninh rồi vỗ vỗ vào khuôn mặt của cậu, hỏi: "Nghĩ gì đấy?"

Lục Ninh khẽ mỉm cười, cậu trời sinh thanh tú nằm dưới Hạ Đông Minh lại nở ra nụ cười nhẹ nhàng như thế, lông mi rơi vào trong đáy mắt loang lổ những vệt bóng tối, hai má ửng đỏ, bờ môi hồng hào, trong thoáng chốc dưới ánh đèn vụn nhỏ hắt xuống hệt như một con tiểu yêu tinh quái chạy ra khỏi bức tranh.Hạ Đông Minh cắn một cái vào bờ môi của cậu, loáng thoáng mắng một câu yêu tinh.Cậu cũng vươn tay ra ôm lấy cổ của Hạ Đông Minh, hơi thở của hai người quấn quýt cùng một chỗ."

Tôi đang nghĩ đến Hạ tiên sinh."

Nghĩ đến Hạ tiên sinh, lúc nào sẽ vứt bỏ tôi.Hạ Đông Minh không biết cậu nghĩ gì, nhưng lại nhẹ nhàng nhéo vào eo của Lục Ninh một cái, đây cũng là nơi mà anh thích nhất.

Eo của Lục Ninh rất nhỏ, so với những chàng trai như cậu đúng là còn nhỏ hơn một chút hơn nữa còn rất mềm, nhẹ nhàng chạm thử vào eo của cậu một cái toàn thân cứ mềm mại tựa như làn nước, ngay cả đôi mắt cũng như là hơi nước sóng sánh ngập tràn.Hạ Đông Minh cứ dùng tư thế khống chế tuyệt đối như vậy, khóe miệng khẽ giương lên."

Nếu như phát hiện ra cậu ở bên ngoài còn giấu diếm một người đàn ông nào khác, tôi sẽ đánh gãy chân chó của cậu rồi cho cậu vào ở chung với Đô Đô và Nhị Mao đấy nhé!"

Lục Ninh vùi vào trong lòng anh, dùi dụi, giống như phải cảm nhận được nhiệt độ của người này mới có thể xác định người ở bên cạnh mình không giống như động vật máu lạnh.Hai người họ quần nhau cả đêm, đến rạng sáng mới yên tĩnh lại, cổ họng của Lục Ninh đã khàn đặc, tóc mái dính bết vào trán mềm oặt cả người không còn chút sức lực nào, đôi mắt cũng ướt nhẹp toàn thân đều là dấu vết chi chít, ngay cả chuyện đi vào phòng tắm cũng là được Hạ Đông Minh ôm vào.Đến khi cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại thì trời đã sáng tỏ rồi.Vị trí bên cạnh hoàn toàn lạnh lẽo.Lục Ninh đỏ mặt dùng chăn che đầu mình lại.Cậu mới vừa mặc vào người áo choàng tắm của Hạ Đông Minh thì đã nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng ngủ, cậu nghi hoặc mở ra lại trông thấy lão Chương đứng ở bên ngoài, trong tay còn xách theo mười mấy túi đồ trông rất khoa trương, ông mỉm cười bảo, "Tiên sinh nói đây là quà đền bù cho cậu thay cho hai con giặc ở sân sau kia."

Lão Chương sáng nay đã bị Hạ Đông Minh gọi điện đến sai đi sắm sửa một lượt.Trước khi cúp máy như nhớ ra gì đó còn dặn dò thêm, "Chú nhớ thêm chống lạnh vào đó."

Lão Chương biết Hạ Đông Minh rất rõ.Anh là người vô cùng bận rộn, gần đây ở Bắc Kinh có vài hạng mục lớn đang muốn khởi động, mỗi ngày đều phải ký qua những giấy tờ đáng giá cả tỷ bạc ký nhiều đến nỗi tay cũng muốn chuột rút, người từ sáng đến tối muốn gặp mặt có khi phải xếp hàng đến tận cổng Ngọ Môn.Thế mà còn có thời gian nhớ đến hai bộ quần áo của cậu minh tinh này bị chó cắn mất, kích thước to nhỏ thế nào cũng rõ như lòng bàn tay, điều này quả thực là khó mà có được.Nói là quà bồi thường gì đó, ngược lại thấy có mùi thương xót thì đúng hơn.Lục Ninh đợi lão Chương đi rồi mới nhìn xuống đống quần áo được đóng gói tinh xảo đẹp đẽ dưới đất.Không cần nhìn cũng biết Hạ tiên sinh nhất định đã bảo lão Chương mỗi mẫu đều chọn một bộ rồi.Nhãn hiệu thì toàn là kiểu không thông dụng lắm, nhưng giá cả lại hoàn toàn ngược lại với danh tiếng.Nếu như không phải Lục Ninh làm nghề này, chỉ sợ cũng chưa từng được nghe nói đến bao giờ.Cậu kinh ngạc nhìn vào chính mình trong gương sau khi thay đồ xong, bàn tay cậu chạm vào bộ đồ.Cực kỳ vừa vặn.Giống hệt như có người nâng Lục Ninh trong lòng bàn tay, đo từng tấc từng tấc trên cơ thể cậu vậy.Thậm chí màu sắc cũng là màu ghi mà cậu thích nhất.Mỗi bộ quần áo đều cực kỳ chu đáo được thiết kế thêm lớp lót chống lạnh.Hạ tiên sinh, anh cứ như thế này thì bảo tôi làm sao có thể rời khỏi anh được?Lục Ninh vẫn luôn biết rằng, Hạ tiên sinh là một người tình rất tốt.Nhưng ngược lại, người tình tốt cũng có mặt xấu xa.
 
Back
Top Bottom