Siêu Nhiên Mỗi ngày, ta chọn một niềm vui!

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
346353390-256-k984033.jpg

Mỗi Ngày, Ta Chọn Một Niềm Vui!
Tác giả: SoliseOriana567
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Lạc Vân Vân bị tai nạn chớt, không đợi được âm sai địa phủ đến kéo đi mà lại được cho một cuộc đời mới.

Vốn là một con tắc kè hoe muôn màu muôn vẻ, dù cho có xuyên về cái thời kì đồ đá, cô nàng cũng sẽ biến cả khu rừng thành nơi trình diễn thời trang.

Ấy thế nếu mà xuyên đến cái nơi nửa tháng oánh nhau bùm chíu một trận nhỏ, nửa năm ầm ầm đoàng đoàng một trận lớn thì sao?

Ôi, thân là một dược sĩ không có đạo đức nghề nghiệp và chỉ yêu cái đẹp, Lạc Vân Vân lựa chọn bế quan ở ẩn, mất tích luôn.

Ma tộc tiên tộc oánh nhau chứ gì?

Ok đánh đi, chỉ cần không chết, có tiền là cứu, không phân biệt thần ma.

Ma tộc đòi tiên tộc gả công chúa hòa thân, đền bù tổn thất, tiên tộc không gả không được, lại oánh nhau?

Ok, chốt.

Ba vạn Cẩm Kim Thạch một lần chữa, đồng ý không?
..........................................

Nữ chính là cáo già, tỉnh táo, độc mồm độc miệng, đôi khi lại ăn nói vô tri.

Là một thần y, dược sĩ không có đạo đức nghề nghiệp.

Sở thích ăn mặc lòe loẹt, hợp gu là quất.

Nam chính mãi về sau mới thấy, trà xanh chính hiệu, thích phá đám nữ chính, có vài tình huống muốn đẩy nữ chính xuống gặp Diêm Vương là thật.

Tình yêu hai người có lẽ không rõ lắm, mình không quá giỏi trong việc miêu tả nội tâm.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.​
 
Mỗi Ngày, Ta Chọn Một Niềm Vui!
Chương 1: Xin chào Lục giới


Lạc Vân Vân bị lạnh mà tỉnh.

Đôi mắt nặng trĩu của thân thể theo ý thức mà dần dần mở ra.

Phong cảnh trước mắt hoàn toàn là một mảnh trơ trụi hoang tàn, có vẻ như là một cái miếu bỏ hoang lâu ngày, khắp mọi nơi đều mạng nhện đen thui dày cộp, không biết là đã tồn tại từ bao giờ.Hệ Thống Tái Sinh: [ Xin chào quý cô Lạc Vân Vân.

Chào mừng cô đến với cuộc sống mới của mình, cô có điều gì không hài lòng không?]Lạc Vân Vân trầm ngâm nhìn hàng chữ xanh lập lòe trước mặt mình.Cuộc sống mới?Đang ngẩn tò te thì kí ức cũ lần lượt ùa về, đầu óc vì vậy mà đau nhức.À, cô tên Lạc Vân Vân, vốn là sinh viên đại học Y Dược.

Năm nay cô 26 tuổi, không ế.

Loại yêu đương cháy bỏng kiểu gì cũng đã trải qua, chẳng qua là chưa chống lầy vì chưa muốn.*Chống lầy: Lấy chồng.Cô có đủ ông bà bố mẹ anh chị em.

Gia đình cô ba đời hành y, làm nghề bác sĩ, đến đời cô dù không muốn cũng phải theo nghề này vì lời ông bà.Dù sao cũng chỉ là ở nhà mở tiệm bán thuốc, chuyên tâm đọc sách tìm hiểu, thực hành cùng với hoa cỏ, thảo dược thì đều có thể an toàn vượt qua cái nghề này.Cô rất thích thời trang và làm đẹp, thích đồ ngọt, thích đàn hát.

Trước khi ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì cô còn được mệnh danh là con tắc kè hoa bởi cái độ biến ảo khó lường, mỗi ngày mỗi vẻ.Ôi, có câu hồng nhan bạc mệnh, do ham hố lái xe chill chill trong làn mưa mát mẻ, thế là cô đụng phải một chiếc xe bị mất phanh trên đường cao tốc, hai xe va chạm làm cho xe cô phi thẳng qua lan can an toàn, nghẻo ngay tại chỗ.Cái cảm giác bị va đập vào cửa xe đến lần này và lần khác khó tả lắm luôn.

Từ đau đớn choáng váng thành cái cảm giác đầu óc ong ong lâng lâng như bay trên không trung vậy.Trước khi hoàn toàn mất ý thức và bị cái lạnh làm cho tỉnh, có vẻ như là cô có nghe thấy tiếng nổ thì phải.Lạc Vân Vân ôm đầu, load đống kí ức xong thì càng thêm rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.Hệ thống kia có vẻ như bị sự im lặng của cô làm cho bối rối, thế là lên tiếng an ủi.[Thực ra là cô bị tai nạn ngoài tầm kiểm soát, nhưng mạng cô chưa tận, số cô phú quý chưa hết nên tôi được phái tới đây để đền bù cho cô một cuộc sống mới đó.

Cô đừng buồn nữa nha.]"Ngươi bảo ta đừng buồn là đừng buồn thế chó nào cơ?"

Bà nội cha nó chứ người vừa từ giã trần thế muôn màu tốt đẹp là cô đó, không buồn kiểu chó gì?Với lại, cái thân thể cô hiện tại có lẽ là bị bỏ đói cũng phải cả tuần rồi, ngoại trừ cái cảm giác lạnh thấu xương ra thì còn có cảm giác vừa đói vừa khát nữa.[...][Dù sao thì cô cũng phải lạc quan chứ, cuộc sống mới đến, cứ chìm trong quá khứ mình bị đâm chớt như vậy thì đâu có ích gì?]Lạc Vân Vân trợn mắt trắng lườm cái thứ lấp la lấp lánh sáng trước mặt.Nhỏ hệ thống này từ đâu chui ra vậy, không ai dạy nó đối nhân xử thế hả, vô duyên hết sức luôn?Cô hít hơi, kì thực là thân thể này bị đói bị lạnh, sắp nghẻo tới nơi rồi.

Làm gì còn sức nói thêm nữa.Hệ thống cũng nhận ra, một viên thuốc màu vàng hiện ra từ không trung sau đó nhét vào mồm Lạc Vân Vân.

Dường như là ngay lập tức, Lạc Vân Vân vốn đang muốn tích trữ sức lực thì cảm thấy thân thể mình không còn suy yếu như ban đầu, có lực hơn một chút.Cô mở to mắt, nhìn vào màn hình xanh xanh trước mặt.[Đó chỉ là một viên thuốc phục hồi thôi.

Được 50% sức lực nhưng thân thể cô yếu quá, chỉ được có 20%.]Lạc Vân Vân mím môi, nuốt vào những lời vừa chuẩn bị tuôn ra để mắng hệ thống vào.Dù sao cũng không có sức, mắng rác rưởi làm gì cho tốn nước bọt.Cô đứng dậy, nhìn qua cửa miếu sập xệ trước mặt.Có vẻ như đây là mùa đông, thời tiết buốt giá thấu tim gan, làm cho thân thể nhỏ bé của Lạc Vân Vân vừa ra bên ngoài một bước đã vội thụt lại vào trong."

Hệ thống!

Giải thích, bối cảnh, thân phận, mau lên!"[Đây là thế giới huyền huyễn cổ đại.

Cô là một cô bé mười tuổi nhà tan cửa nát không nơi nương tựa lưu lạc tới nơi này.]Lạc Vân Vân "..."

Chỉ thế thôi?Sao cái thân phận này lại nát thế cơ chứ?Cô thu người lại thành một cục ở bên trong góc miếu.

Thông tin khiến cô quá mức khủng hoảng về mặt tinh thần.

Ôi, đang từ là hotgirl chân dài, da trắng mặt xinh còn là con nhà có tiền lại lưu lạc thành đứa cô nhi không nhà cửa không nơi nương tựa?Đm, cái thế giới này muốn diệt vong bà đây!!!!Hệ thống nhìn thấy cố chủ nhà mình thu thành một cục ngồi im trong góc vô cùng đáng thương, không đành lòng.

Dù sao thì không bàn tới trong thân thể kia là một con cáo già sống hai sáu năm thì thân thể hiện tại mới có mười tuổi thôi.Vẫn có lực sát thương với thánh mẫu Mary Sure đó.[Kí chủ, cô không cần thương tâm, cô có ba món quà mà.]Lạc Vân Vân đang thu mình lại một góc mắng chửi trời đất "!!!"

Cô quay đầu ra, nhìn màn hình xanh trước mặt.[Cô có quyền được yêu cầu.]Lạc Vân Vân mở to đôi mắt của mình nhưng sau lại nhắm lại, áp chế nhiều thứ đang cuồn cuộn trong mắt mình.Ba thứ thôi à?

Có tính dấu phẩy không?Chắc không đâu ha?Sau một hồi, cô mới ngập ngừng lên tiếng:"...Ta muốn tiền.

Một trăm nghìn vạn bạc trắng và một trăm nghìn vạn vàng ròng."

Cổ đại chỉ có dùng tiền xu và bạc thôi nhỉ?

Thế giới huyền huyễn này chưa thấy tiền là như thế nào, vẫn nên là đòi vàng và bạc đi.Hệ thống [!!!] Nó choáng váng gần xỉu!Cô đòi thế sao không cướp luôn đi?Mở miệng là đòi cả tỷ bạc trắng vàng ròng.Mặc dù oán than trong lòng nhưng lời nói ra cũng không thể thu lại.

Lạc Vân Vân đang đứng một góc thấy một túi gấm màu tím bé bằng hai bàn tay cô hiện ra, có thêu một chữ Lạc ở giữa.[Bạc và vàng quá nặng nề, tôi đưa cho cô một túi không gian để đựng.

Sau này cô chỉ cần nghĩ đến số lượng và tình trạng của chúng là có thế tự động lấy ra còn người khác thì không thể.]
 
Mỗi Ngày, Ta Chọn Một Niềm Vui!
Chương 2: Lão râu ria xồm xoàm?


Lạc Vân Vân hít sâu sau đó nhận lấy túi tiền.

Cô thử nghĩ một chút, sau đó tay nhỏ mò vào túi gấm, lấy ra một thỏi bạc lớn chừng ba ngón tay.Khá nặng, đây là một lạng bạc à?Cầm tiền trong tay, xua tan mệt mỏi, Lạc Vân Vân không còn cảm thấy lạnh nữa, tung tăng đạp tuyết đi ra ngoài.[Kí chủ, bổ sung luật tiền tệ cho cô biết một chút.

Một lạng vàng bằng trăm lạng bạc.

Một lạng vàng có thể cho cô thuê một căn phòng hạng sang ở một khách điếm đến tận mười ngày đó.

Thế giới này có dùng tiền giấy, mệnh giá cao nhất là một trăm lượng, tương đương với một lạng bạc.]Lạc Vân Vân :" Ok biết"Vậy là thân thể bé nhỏ ấy theo lời hệ thống đi trong tuyết một mình để tới huyện thành lân cận, vừa đi, vừa bổ sung tin tức.Thế giới này là thế giới huyền huyễn, là thế giới tu tiên.

Gồm có sáu giới: Yêu, Quỷ, Ma, Thần Tiên, Nhân.

Yêu giới với nhân giới có thể sống chung với nhau, dù sao thì yêu giới có nhiều sinh vật khá là vô hại.

Nhân giới là con mồi của Quỷ và Ma giới.

Thần giới và Tiên giới có trách nhiệm bảo vệ Nhân giới.

Ma, Quỷ và Thần, Tiên luôn là lực lượng đối kháng nhau, nửa tháng một trận nhỏ, nửa năm một trận lớn.Con người cũng không yếu thế để mình trở thành con mồi, có một số tự cảm nhận được linh khí, tạo được linh đan, tu luyện để trở thành tiên.

Những người tu luyện được gọi các linh thuật sư.

Tu luyện khác nhau, tính chất khác nhau nên tạo ra nhiều môn phái khác nhau.Các nguyên tố được các linh thuật sư tạo ra gồm năm nguyên tố tự nhiên và nhiều các nguyên tố biến thể như băng, lôi, quang, nham, hà….Bên cạnh các linh thuật sư thì còn có Cổ sư và Dược sư nữa.

Cổ sư thì là kết nối giữa linh khí và hắc ám, họ có thể điều khiển cả cổ độc ma giới và nhân giới, cũng có thể hấp thu linh khí và hắc ám.

Dược sư thì là những bậc thầy trị được bách bệnh của Lục giới, không phân biệt thần ma.Quỷ ma thì lại không như Nhân, Thần, Tiên, quỷ dùng oán niệm hận thù, ma thì dùng hắc ám.Điểm chung duy nhất của Lục giới với hai vị nghề nghiệp đặc biệt là Cổ Sư và Dược Sư là không trêu chọc bọn họ.

Một loại thì dành cả đời đi kiếm trùng kiếm cổ để nuôi, một loại thì đi khắp thế gian nghiên cứu phương thuốc.À, có riêng quỷ thì thi thoảng vẫn sẽ tìm Dược sư để hù dọa họ.Lạc Vân Vân vừa đi vừa nghĩ, không biết mình sẽ chui vào loại ngành nghề nào, chăm chú quá thế là không nhìn đường, vấp phải cái gì đó ngã nhào ra đất.Lạc Vân Vân tức giận xoa xoa đầu, chưa kịp đứng lên thì đã bị một cánh tay thô to nhấc bổng dậy."

A..Xin lỗi ch…thúc thúc."

Trước mặt cô hiện tại có vẻ như là một ông chú cao gần một mét tám, cả người cao to, tóc tai với râu ria thì xuề xòa, không nhìn rõ ngũ quan lắm."

Ồ, là một cô nhóc hả, ăn mặc lôi thôi vậy là đi ăn xin sao?

Cho ta đi cùng với nhé."

Ông chú lôi thôi giọng nói khàn khàn, nói chuyện với cô một lèo không ngừng nghỉ."

Chúng ta có thể đóng thành cha con nghèo khổ đó, ta sẽ giả mù giả què, ngươi thì đóng cái cảnh khóc lóc thảm thiết đi, kiểu gì cũng sẽ có người cho thôi."

Lạc Vân Vân "..."

"Sau đó chúng ta chia đôi nha, được không, được không?"

Lạc Vân Vân cảm thấy người này có vấn đề ở đầu, không muốn nói chuyện nữa, quay người rời đi.

Nhưng mà ông chú kia có vẻ cũng không ý thức được thân phận của mình trong lòng cô lắm, xiêu vẹo đi sau cô, nói liến thoắng không ngừng nghỉ.Đến cửa thành, Lạc Vân Vân không chịu nổi nữa, đành cúi người xuống vo tuyết thành một quả cầu, ném thẳng vào mặt nam nhân kia.Đông Quyết ăn một mồm đầy tuyết, mờ mịt ngừng lời lại, lấy tay xoa xoa mặt.Lạc Vân Vân lúc này mới ý thức được tình cảnh của mình, hiện tại cô chỉ mới là một con nhóc mười tuổi, cao có đến bắp đùi người ta mà lại dám ném tuyết vào mặt như vậy.

Đang xoắn xuýt giữa việc chạy trốn hay nằm lăn ra khóc thì thấy người đàn ông kia mặt mày hớn hở, bộ dạng ngu không chịu được nói chuyện:" Ây da, nhóc con muốn chơi ném tuyết hả, trời ơi không nói sớm, lại đây thúc cháu ta cùng chơi đùa vui vẻ nào."

Lạc Vân Vân há hốc mồm.Người đâu ngớ ngẩn vậy luôn.Cô trầm mặc không nói nữa, xoay người nhấc chân chạy vào trong huyện.Đông Quyết "!!!"

Hắn chỉ là muốn chơi đùa một chút, nhóc con này thế mà lại không kiên nhẫn chạy trốn luôn?Ông chú Đông Quyết nhìn lại bản thân một lần, cũng đâu có ăn mặc giống như bọn thổ phỉ bắt người đâu, mặt mũi cũng đẹp trai lai…Hơi nhiều râu tí nhưng cũng sẽ có nét hiền hòa mà?
 
Mỗi Ngày, Ta Chọn Một Niềm Vui!
Chương 3: Đông Quyết?


Lạc Vân Vân người nhỏ sức yếu, vừa chạy được một chút đã tiêu hao hai mươi phần trăm sinh lực còn sót lại ở thân thể.

Cuối cùng nàng đành nhấc người, cố gắng lết người vào trong một con hẻm, ngồi phịch xuống.Nhưng mà cũng xui lắm, chưa ngồi ấm đít thì đã bị người bên trong đuổi ra."

Con ranh con kia cút ra chỗ khác, muốn ăn xin thì tìm chỗ khác đi, chỗ này là của bọn ta rồi!"

Lạc Vân Vân cố gắng đứng dậy, ấy thế lại bị đám kia xô xuống, ngã nhào ra đất.

Hiện tại thì nơi này toàn bộ là đường đất đá, tay nàng bị ma sát trên đất, đau đớn vô cùng."

Đúng là yếu ớt, cút đi, cút đi."

Lạc Vân Vân trong lòng chửi thề.Cút cái cha mả nhà người, ta mà có sức ta cút lâu rồi, cần ngươi nhắc chắc?Lạc Vân Vân cố gắng đứng dậy nhưng lại không đứng nổi, đang chuẩn bị hụt hơi ngã xuống một lần nữa thì được một cánh tay thô ráp nâng lên, sau đó khuôn mặt râu ria xuề xòa của Đông Quyết đối diện vào mắt nàng.Đông Quyết nở một nụ cười từ ái, mặc dù là bị râu ria che kín, nói:" Nhóc con ngồi im đấy, để thúc thúc xử bọn này cho."

Nàng không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, ngồi im đó nhắm mắt dưỡng thần, bên tai nghe tiếng gào khóc khó nghe của bọn ăn xin.Lát sau, Đông Quyết trở lại.

Hắn lau tay vào vạt áo màu xám của mình sau đó mới bế bổng Lạc Vân Vân lên, để thân hình nhóc con một tay ôm gọn, đầu nàng thì dựa vào vai mình.Ôi, chuyến này bị bán đi thâm sơn cùng cốc cũng chẳng trốn được, có sức méo đâu mà trốn.Hệ thống trong đầu khóc hu hu liên tục, Lạc Vân Vân nhức đầu muốn nghẻo, cuối cùng thân thể bé bỏng cũng không chịu được, ngất xỉu luôn.

.

.

.

.Lạc Vân Vân bị mùi thức ăn đánh thức.

Nàng lết cái thân thể yếu nhơn nhớt dậy, ngắm nhìn xung quanh.Gì đây?

Ta ngủ bao lâu rồi?

Cái này là tình cảnh tảo hôn, bị bắt đi làm vợ bé đúng cả nghĩa đen lẫn bóng cho người ta hả?[Không phải đâu, cô ngủ có bốn canh giờ thôi, đây là khách điếm, lão già lôi thôi kia đưa cô vào đây, lại còn thuê người tắm rửa chăm sóc cho cô nữa đấy.]Lạc Vân Vân "???"

Tắm rửa?Hiện tại trên người nàng là một bộ lụa mỏng màu trắng, có vẻ như là áo trong.Dù sao thì cổ đại coi trọng lễ tiết, hở một tí cũng là phi lễ rồi.Nàng nhìn một vòng xung quanh, phát hiện có một chiếc gương đồng thì nhanh chóng đứng dậy, kéo cả chăn quấn quanh người rồi chạy ra nhìn.Dung nhan tiểu cô nương non nớt đáng yêu, mắt hạnh to tròn, sống mũi nhỏ nhắn, đôi môi vì thiếu ăn mà hơi bợt bạt, gương mặt xanh xao gầy gò, ngũ quan dù có đẹp đến đâu cũng khiến cho toàn bộ gương mặt ảm đạm đi vài phần.Ngay lúc này thì cánh cửa được mở ra, nam nhân với một bộ y phục màu xanh ngọc bước vào.

Đầu tóc đã được búi gọn gàng bằng ngọc quan màu trắng, râu ria cũng được cạo sạch, lộ ra gương mặt điển trai đầy nam tính.Lạc Vân Vân "…"

Nếu ta không lầm, thì đây là cái lão già lôi thôi vừa nãy phải không?"

Ôi nhóc con, dậy rồi hả, ngồi xuống đây ăn cháo đi."

Đông Quyết cong mắt nói chuyện.Lạc Vân Vân liếc người đàn ông một cái, sau đó không nói không rằng chui lại lên giường, u lại thành một cục.Đông Quyết "???"

Bộ giờ không đẹp trai hả?

Thế mà thằng nào nói hài tử sẽ có cái nhìn thiện cảm với những người đẹp trai?Đông Quyết cố gắng vớt vát lại chút hình tượng của mình, ngồi xuống bàn đối diện với giường ngủ."

Nhóc con, ngươi không đói hả?"

Người trên giường không trả lời nhưng tiếng ọc ọc lại lưu động trong gió, rõ mồn một.

Lạc Vân Vân "…"

Cái bụng này phản chủ rồi!Đông Quyết nín cười, trong giọng nói theo đó mà trở nên run run:" Ờ, đói thì phải ăn, nhóc không cần nhịn đâu."

Lạc Vân Vân bị sự xấu hổ bao vây, hồi lâu cũng không trả lời.Đông Quyết cũng có vẻ rất rảnh vậy nên tình cảnh đôi bên nhìn nhau gần như là dài bằng một tuần trà.*Một tuần trà: Khoảng thời gian thưởng thức trà bằng với 10 - 15 phút.Cuối cùng Lạc Vân Vân cũng không chịu nổi nữa, chui đầu ra khỏi chăn, gương mặt trắng bệch đến đáng sợ.Đông Quyết "!!!"

Lạc Vân Vân :" Ngươi sẽ bắt ta cho bọn buôn người rồi bán vào kĩ viện hả?"

Đông Quyết "???"

Bộ hắn là người xấu vậy hả?Đông Quyết nghiêm túc lên, lắc đầu.Nhưng nhìn gương mặt không tin của tiểu cô nương ngồi trên giường, Đông Quyết sụp đổ liền."

Huhu con ơi, ta bắt con làm gì, ta không thiếu nhất là tiền, bán con được bao nhiêu đồng lẻ chứ?

Huhuhuhuhu…"

Lạc Vân Vân "?"

Khóc cái gì, ta còn chưa khóc mà ông dám khóc hả!?Nghĩ như vậy nhưng mắt thấy người đàn ông kia càng khóc càng hăng, mồm lại còn liến thoắng bao biện, Lạc Vân Vân cảm thấy đầu óc mình như quay cuồng.Đau đầu quá trời ơiiiiii.
 
Mỗi Ngày, Ta Chọn Một Niềm Vui!
Chương 4: Kí ức


"Nín chưa?"

Thanh âm non nớt vang lên.Đông Quyết ngồi khóc lóc tỉ tê trong vòng một tuần trà cuối cùng cũng xong, gương mặt lem nhem nước mắt gật gật."

Lau mặt đi."

Lạc Vân Vân lạnh lùng nói chuyện.Đông Quyết lấy trong tay áo rộng thùng thình ra một chiếc khăn tay màu trắng, tùy tiện lau mặt mình."

Nhóc con..."

"Nín, ta đau đầu!"

Lạc Vân Vân gằn lên.Đông Quyết "..."

"Thúc tên gì?"

"..."

"..."

Lạc Vân Vân đưa mắt nhìn qua, Đông Quyết đang bày một bộ mặt tủi thân, bàn tay thô to nắm lấy góc áo.

Nhưng mà đối với thân phận thì không phù hợp cho lắm, nhìn hơi khôi hài.

Thử nghĩ đi, một người đàn ông đẹp trai nam tính lại có cái hành động như trẻ con thì sẽ như thế nào?Nàng ôm đầu xoa xoa, giọng nói trở nên non nớt như thường:" Thúc nói chuyện đi."

Đông Quyết đang định há mồm thì Lạc Vân Vân bồi thêm một câu nữa."

Nói ít lời thừa thãi thôi."

Đông Quyết "..."

Bỗng dưng muốn khóc."

Đông Quyết.

""Ừa, ta là Lạc Vân Vân.

"Lạc Vân Vân :" Vì sao thúc lại đi theo ta?"

Đông Quyết :" Thấy ngươi đáng thương nên đi theo."

Lạc Vân Vân "..?"

Nàng không nói nổi nữa, thực sự rất mệt mỏi.

Đông Quyết thấy tiểu cô nương lết người xuống giường, ôm cả chiếc chăn lông to bự ngồi vào bàn ăn, trong mắt có chút vui vẻ.[Cháo không có bỏ thuốc gì cả]Lạc Vân Vân gật đầu, lấy bát múc cháo.

Một bát cho Đông Quyết, một bát cho nàng.Đông Quyết nhìn bát cháo đưa đến trước mặt, hơi sửng sốt một chút.

Cháo hiện tại đã nguội, không còn khói nghi ngút nhưng Đông Quyết cảm thấy, tấm lòng nguội lạnh của hắn, lại bị từng miếng cháo làm cho tỏa nhiệt.

Lạc Vân Vân không dám ăn nhiều, mặc dù đói, nhưng nàng cũng chỉ ăn có hai bát đầy.

Dù sao thì thân thể này còn quá nhỏ, lấp đầy cái cảm giác no bụng sẽ bị bội thực."

Sao ngươi ăn ít thế, ăn nhiều vào, ăn mạnh lên."

Đông Quyết thì thấy có vẻ tươi tỉnh hơn, bật chế độ nói liên tục, tay thì chuẩn bị múc thêm cho nàng một chén cháo nữa."

Thôi, ăn nhiều dễ bị bội thực."

Đông Quyết nghe xong hơi ngạc nhiên một chút, đặt bát xuống, trầm mặc.

"Ta buồn ngủ, ta đi ngủ đây.

Thúc đừng có nhân lúc ta ngủ mà bắt ta đi đấy."

Đông Quyết nhìn tiểu cô nương quấn chăn leo lại lên giường, mím chặt môi.Rất giống.Mà cũng không giống.Đông Quyết ôm mặt.

Nếu phu nhân và con gái hắn còn sống, thì chắc hẳn hiện tại, con gái hắn cũng đã lớn bằng Lạc Vân Vân rồi.Đông Quyết ngưng thần lắng nghe, xác định Lạc Vân Vân đã ngủ say, lúc này mới nghẹn ngào cất lên tiếng khóc.

.

.

.

.

Đông Quyết vốn là thần y dược sĩ có tiếng của Đại Lục.

Tính tình được miêu tả là quái dị, quỷ quyệt, chữa bệnh theo tâm trạng.Năm đó khi còn trẻ vì cái tính tình quái đản của mình, chọc giận một vị đại lão trong giang hồ, bị đuổi cùng giết tận nhưng lại gặp được một vị cô nương, lại may mắn được nàng cứu giúp.Vị cô nương này tên Hân Thường, là một dược nhân.Dược nhân là người được nuôi để lấy máu chữa bệnh, nàng ấy kể rằng những năm qua sống không dễ dàng, lúc chạy trốn được thì lại gặp được hắn, vậy là tiện tay cứu giúp.Tính tình Đông Quyết không tốt, mồm mép tép nhảy, hay xỏ xiên người ta, rất dễ chọc tức người khác bằng lời nói.

Mới đầu được Hân Thường cứu, hắn cũng cao ngạo với nàng như vậy, nhưng nàng ấy chẳng quan tâm, cứ để hắn mồm gần tai, tự nói tự nghe.Sau đó, tên độc mồm này sống lâu với giai nhân cũng có tình cảm, cũng không lâu sau thì thành thân, và bọn họ có một đứa con gái, tên Đông Hân.Cả gia đình ba người hạnh phúc, Đông Quyết vốn là y sĩ, thi thoảng cũng sẽ dạy con gái về một số loại kì hoa dị thảo nhưng lại không dạy con gái cách xem bệnh.

Hân Thường thì ngược lại, nàng ấy là dược nhân, nhưng cũng đi theo phu quân học chút y thuật chữa bệnh vặt vãnh, bà cũng dạy con gái và thi thoảng nhắc khéo chồng giữ gìn tốt sức khỏe bản thân.Một nhà hạnh phúc vui vẻ cứ như vậy cho đến khi Đông Hân lên năm tuổi, lúc đó Đông Quyết phải đi chữa bệnh cho một vị ân nhân ở khá xa.Khi đi vui vẻ, lúc trở về còn tính đưa hai mẹ con đi mua đồ thỏa thích một trận, nhưng đến cửa nhà Đông Quyết không tìm thấy con gái đâu, phu nhân thì nằm ở giữa nhà, máu trong cơ thể bị rút hết, lúc hắn về thì chỉ còn hơi tàn.Đông Quyết phát điên, dùng mọi cách cứu lấy Hân Thường nhưng không thành công.

Hân Thường bị đánh gãy toàn bộ kinh mạch, đan điền bị móc ra, máu trong cơ thể cũng bị rút ra hết, không còn sức để sống nữa.

Hắn chỉ có thể bất lực nhìn phu nhân của mình lạnh dần trong lòng hắn.Mang danh thần y tái thế, nhưng đến phu nhân mình cũng không cứu nổi.

Đông Quyết sụp đổ.
 
Mỗi Ngày, Ta Chọn Một Niềm Vui!
Chương 5: Người cha nuôi hoang dại.


Đông Quyết chỉ còn lại hi vọng duy nhất là con gái mình, các bằng hữu của hắn cũng giúp hắn tìm Đông Hân nhưng cũng không quá khả quan.Nửa năm sau đó, cuối cùng cũng có tin tức của Đông Hân, cô bé bị người nhà chủ trước của Hân Thường bắt lại, bắt cô bé trở thành dược nhân thay cho Hân Thường.

Nhưng thân thể cô bé quá yếu ớt, máu cũng không thích hợp trở thành dược nhân, bị độc dược và thảo dược luân phiên dày vò, cuối cùng là dần suy tàn nằm trên đống rơm rạ trong nhà kho.Đông Quyết điên tiết lên, chứng kiến con gái mình toàn thân tàn tạ nằm thoi thóp, nhân sinh quan kiểu gì cũng không còn nằm trong mắt, hắn hiện tại chỉ còn muốn báo thù giết vợ và con.Tháng sau, ở thành đó rộ lên tin tức, toàn bộ tộc nhân gia tộc đó, ngoại trừ hạ nhân làm công làm thuê, tất cả đều bị nhiều hỗn hợp độc dược hành hạ đến không còn hình người, chết thảm vô cùng.Mà sau khi báo thù xong, Đông Quyết cùng nhiều bằng hữu cũng không cứu nổi Đông Hân, lại một lần nữa chứng kiến người thân mình chết, Đông Quyết không còn đủ tỉnh táo nữa, rút khỏi giang hồ, nửa tỉnh nửa mê sống không mục đích đến tận bây giờ.Vốn cứ nghĩ mãi là như vậy cho đến hết đời lại chẳng may gặp được Lạc Vân Vân.Con người là một cá thể rất kì dị, bị rất nhiều thứ dày vò như vậy rồi, bị đời đánh ngã đến mức chẳng đứng dậy nổi, ấy mà chỉ cần một ánh mắt, một câu nói lại có thể coi đó là cọng rơm cứu mạng, giọt nước cứu khát.Đông Quyết nhìn thấy hình ảnh con gái mình trên người Lạc Vân Vân, mặc dù không giống nhau ở điểm nào cả, nhưng động tác, thái độ lại khiến hắn nhớ về đứa con gái bạc mệnh của mình.Hắn không tự chủ được mà đi theo tiểu cô nương, nén nghẹn ngào buông vài câu bông đùa, bị ném tuyết vào mặt cũng nửa tỉnh nửa mê tưởng là con gái muốn chơi tuyết cũng mình.Đông Quyết lau nước mắt, đứng dậy đi đến bên giường.

Gương mặt của Lạc Vân Vân nhăn lại, có lẽ là ngủ không ngon lắm.

Hắn lấy tay vuốt mày tiểu cô nương ra, đến khi gương mặt không còn cau có nữa mới thu tay lại, trầm ngâm đứng nhìn một hồi.Lạc Vân Vân.

Ngươi có phong thái rất giống phu nhân và con gái ta.Mặc dù khiến ta nhung nhớ, nhưng có lẽ đó lại là điểm khác biệt của ngươi.Hai người riêng biệt không thể nào là một người biến thành.Điểm này cũng khiến cho ta như được đánh thức, được lôi ra khỏi cơn ảo mộng.Thường Nhi, phu quân tỉnh rồi, nàng ở trên trời cùng con gái nếu có thiêng, hãy tha thứ cho sự trầm mê của ta.

.

.

.

.Đầu tháng một, tuyết rơi lả tả, một bóng người nhanh chóng chạy trong làn tuyết trắng hướng đến cửa tiệm cuối đường mà đi.Lạc Vân Vân ngồi nhàm chán ở quầy thu, nhìn dòng người qua lại, chán đến nhũn cả người.

Cho đến khi thấy một bóng người lao lao nhanh như gió về phía cửa tiệm sau đó lại không phanh kịp mà va chạm với cột trước hiên.Rầm!Tiếng va chạm vang cũng đến cả nửa khu phố, Lạc Vân Vân hú hồn mở to mắt nhìn xem là cái gì lại thấy lão già Đông Quyết ngã như chó gặm bùn ở trước tiệm.Nàng đảo mắt đứng lên, ra trước mặt Đông Quyết, ngồi xổm xuống."

Lão già, bộ lão bị ma tộc rượt hay kẻ thù ngàn năm của lão gặp mà chạy gớm vậy?"

"Ranh con."

Đông Quyết nguýt nàng một cái, lồm cồm bò dậy sau đó thì đưa cái bọc đang ôm trong người ra cho nàng.Lạc Vân Vân cầm lấy, mở ra nhìn, là một bọc bánh quế còn nóng hổi."

Thích không?"

Đông Quyết tay phủi phủi quần áo, miệng hòi nàng.Tiểu cô nương một thân áo lông không nói gì, ôm lấy bịch bánh đi vào bên trong."

Không cần lấy lòng bổn tiểu thư đâu, lão về rồi thì trông tiệm đi, lạnh chết đi được."

Đông Quyết cũng quen với thái độ này của nàng, dù sao thì hai tháng qua lão khởi sắc cũng là công của nàng hết cả.Mà nhắc đến chuyện này, có lẽ Lạc Vân Vân hận không cắn chết lão già Đông Quyết quá.Hai tháng trước, khi còn ở khách điếm thành trì lân cận nơi nàng mới tới, lão già kia ngày qua ngày năn nỉ ỉ ôi bảo nàng nhận lão làm nghĩa phụ.Ôi, Lạc Vân Vân nào dám, nàng sợ bắt cóc bán đi thâm sơn cùng cốc gần chết, sao mà dám nhận.

Nhưng mà làm sao qua được chiêu trò của lão già kia, khi mà nàng khỏi ốm rời được khỏi phòng trọ thì cũng là lúc người người dưới kia gọi nàng là khuê nữ Đông gia rồi.Lạc Vân Vân nổi rồ nổi đóa lên, nói chuyện đâm chọc đủ kiểu khó nghe với Đông Quyết, mới đầu thì lão còn mặt dày cười hề hề, sau thì quyết tâm lấy nước mắt trị nàng, khiến nàng á khẩu nói không lên lời.Chuyện bất đắc dĩ có một người cha nuôi hoang dại thế là xong, nhưng chuyện khiến nàng hận nhất thì lại là cái cửa tiệm hiện tại đây.Lão nói lão không thiếu tiền, kì thực là không thiếu tiền mua rượu làm con men thôi.

Đông Quyết nói với nàng là lão có nhà ở thành Đông Diệp quốc, thế mà nàng cũng tin, khăn gói quả mướp theo lão đi nửa tháng lắc lư trên xe ngựa, cuối cùng thì nhận được lại là một cái nhà tan hoang tếch hếch.Lạc Vân Vân ngất xỉu ngay tại chỗ luôn.Tỉnh dậy thì lão ấy đã trực chờ bên cạnh giường sẵn, nhưng mà lần này Lạc Vân Vân làm gì để lão ấy thao túng mình nữa, Lạc Vân Vân cũng khóc với lão luôn.

Đông Quyết thấy vậy hoảng quá, ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo nghĩ cách dỗ dành nàng nhưng Lạc Vân Vân mắt điếc tai ngơ, mặc kệ lão ấy tự biên tự diễn một mình.Cho đến một lần, nàng bức xúc quá hóa hồ đồ, bàn bạc với hệ thống nghĩ cách chạy trốn, dù sao thì nàng cũng có tiền.

Thế là một người một hệ thống bỏ trốn trong đêm.Những tưởng may mắn bình an vô sự thế nào, chứ vừa ra khỏi thành là nàng may mắn được một hội anh em xã đoàn hộ tống, danh xưng uy tín là: Bọn thổ phỉ.Lạc Vân Vân khóc hết nước mắt, thiết nghĩ là lần này bị bán vào núi sâu rừng thiêng, đẩy vào thanh lâu rồi.May mắn thay, Đông Quyết có lẽ có võ công cao cường, pháp lực cao thâm, một mình xông vào doanh trại thổ phỉ cứu nàng ra lại còn đánh cho lũ thổ phỉ kia thiếu sống thừa chết nữa.Lạc Vân Vân thấy hắn thì nước mắt nước mũi tèm nhem bôi hết vào áo lão ý, dù sao thì khi đến đây, ngoại trừ cái hệ thống bầu bạn nát bét kia thì chỉ có Đông Quyết là người nàng có thể tin tưởng mà thôi, không mừng sao được.
 
Mỗi Ngày, Ta Chọn Một Niềm Vui!
Chương 6: Lạc Vân Vân


Mà Đông Quyết khi cứu được nàng ra cũng sợ hết hồn, một lớn một bé ôm nhau khóc giữa núi, khóc trước mặt bao nhiêu là tên thổ phỉ nằm la liệt ở dưới đất.Sau khi trở về, lão ấy cũng chuyên tâm vào làm thầy thuốc ở huyện thành, kiếm tiền nuôi nàng, nàng sau vụ thổ phỉ thì cũng nguôi nguôi với lão, thế là lấy tiền túi ra tu sửa căn tiệm.Nhưng mà nghĩ thì hay lắm, tiệm thì hỏng bét đến nơi, sàn gỗ thì mục nát hết, chỗ nào cũng có chuột với mạng nhện, làm Lạc Vân Vân sợ chết khiếp.Thế là nàng ôm tiền về ngồi trước mặt lão, bàn việc sửa tiệm.Mới đầu lão cũng sợ hãi hoang mang lắm, hỏi nàng tiền đâu ra, nàng chỉ bảo là tiền cha mẹ lưu lại cho nàng khi trước, lão mới hơi yên tâm phần nào.Tiệm được tu sửa cũng phải một tháng, cấu trúc tiệm vốn là hai tầng, tầng dưới là bày thuốc cùng khám chữa bệnh, tầng trên là nhà ở, có cốt lõi nhà như vậy, sửa chữa cũng nhanh.Mà có lẽ trước kia tiệm này cũng nổi tiếng, sau khi dựng lại thì có vô cùng nhiều người đến khai trương.Vậy là cuộc sống nàng và lão già Đông Quyết cũng trôi qua trong yên ấm, chỉ trừ một việc.…LÃO GIÀ KIA LẠI ĐI ĐÁNH BẠC!!!Lạc Vân Vân khi phát hiện ra thì cáu đến ngứa răng, không ăn uống trong ba ngày trời, lão già kia khóc lóc, dỗ dành, vũ lực các thứ cũng không dỗ được nàng, chỉ có thể mỗi ngày đi mua bánh quế nàng thích, từ từ lấy lòng mà thôi.Nàng ôm túi bánh, lấy từng túi dầu ra ngoài, xếp vào đĩa sau đó lại lấy tầm khoảng chục quyện sách y dược nàng mới dùng tiền mua về, ngồi đọc.Ngoài trời tuyết trắng phiêu phiêu, phủ trắng một vùng, trong nhà thì là một mảnh yên lặng, chỉ có tiếng lật giấy vang lên.Cuộc sống mới của nàng, chính thức bắt đầu.

.

.

.

.

Cuối tháng ba, đầu tháng bốn, từng đợt nắng ấm áp đầu tiên xuất hiện.

Lạc Vân Vân ngồi bên cửa sổ ngắm bình minh lên hết mới đứng dậy, khoác áo gấm mỏng chạy ra khỏi phòng.Dưới tầng, Đông Quyết vừa ngủ dậy, mắt nhắm mắt mở, tóc tai bù xù chuẩn bị đi ra gian sau nấu nước ấm, nhưng khi thấy nàng đứng ở cầu thang, hơi giật mình."

Ranh con, đứng đấy làm gì?

Trời còn sớm lên ngủ thêm đi."

Lạc Vân Vân lắc đầu:" Không, trời ấm rồi, ta muốn ra ngoài mua đồ."

Đông Quyết khó hiểu, đồ gì?

Ranh con nhà hắn lại thiếu sách hả?Nhìn cái vẻ mặt ngơ ngác của lão già, Lạc Vân Vân ngao ngán lắc đầu."

Ta cần mua đồ mùa hè!"

Lúc này thì Đông Quyết mới gãi đầu cười gượng.A ha ha ha, hắn nuôi một nữ như điệu đà như công chúa, sao lại có thể quên cơ chứ."

Chắc nay ta không đi cùng con được, hôm nay có khá nhiều hẹn, ta mới kiểm tra sổ tối qua rồi.

Chốc nữa chắc con tự đi hoặc chiều rồi đi thôi."

Lạc Vân Vân bĩu môi, không nói gì quay người chạy lại lên lầu, để Đông Quyết đứng đó gãi đầu gãi tai.…Lạc Vân Vân thay một bộ y phục có vẻ là mỏng nhẹ nhất trong đám quần áo gấm áo lông trong tủ.Sắc xanh ngọc mát mẻ, áo bào thêu mây, váy họa cành liễu, tóc dài tới eo búi một nửa đầu, tóc mai bện lại, cài xước hoa mai lên, phần tóc còn thả thì bện hai bên mỗi bên hai dây tóc nhỏ, buộc chắc bằng dây lụa mỏng màu xanh nhạt.Đến khi xuống lầu một lần nữa thì Đông Quyết đang xem bệnh cho người ta.

Dù sao thì con mình, suốt gần ba tháng qua thì bộ dạng xinh đẹp lộng lẫy đoan trang của con gái nhà mình kiểu nào cũng được nhìn qua rồi, cũng không có gì là lạ, nhưng vị khách kia thì lại không ngớt lời khen, Đông Quyết cũng cảm thấy phổng mũi."

Ây da, khuê nữ Đông gia năm nay bao nhiêu tuổi rồi."

Đông Quyết đang ngồi viết sổ nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, trả lời."

11 tuổi."

Vị khách kia nghe xong cười khà khà:" Bốn năm nữa là tới tuổi cập kê rồi, Đông gia ta nói cái này…

Nhà ta cũng có một đứa con trai hơn nàng năm tuổi…"

Đông Quyết nghe một nửa đập bút nhìn lên:" Ngươi đừng có mơ tưởng đến con gái bảo bối nhà ta!"

Bị ngắt lời, người đàn ông cũng hơi không vui, đáp lại:" Ông nghĩ nữ nhi thì ở được bao nhiêu năm chứ, không sớm thì muộn cũng phải nghĩ đến chuyện xuất giá, cũng vừa hay bà con xa không bằng láng giềng gần, con ta cũng…"

Mà Lạc Vân Vân ngồi ở gian bên cạnh ăn bánh bao cũng nghe thấy hết, thấy tiếng rầm rầm ở ngoài kia thì cũng biết có chuyện, đành đứng lên, kéo cửa nhìn ra ngoài.Đông Quyết vừa định nổi cáu thấy con gái bảo bối mình ra thì ngậm miệng, sắc mặt âm trầm ngồi lại quầy khám bệnh.Vị khách nhân kia cũng bị tiếng động mà ngừng lời đang nói, nhìn qua phía nàng."

Những năm nay rất cảm kích các vị khách nhân đến xem bệnh ở Đông Yến, phụ thân và cháu cũng rất vui vẻ."

Lời này như nói với tất cả những khách nhân đang ngồi trong tiệm.Nàng bước xuống, đi cạnh đến Đông Quyết, mắt hạnh cong cong nhìn khách nhân trước mặt."

Dù sao cũng là khám bệnh, nói chuyện hàn huyên chút thì không sao nhưng làm người thì phải có giới hạn."

Lạc Vân Vân đi đến quầy dược liệu, mở vài ngăn ra lấy một ít bỏ vào bát."

Phụ thân cháu cố gắng như vậy là vì cháu, cháu cũng muốn ở với phụ thân thêm vài chục năm bồi người vui vẻ, nên không muốn vì cái chuyện xa lắc xa lơ vài năm nữa mà khiến cho người buồn lòng."

"Vị khách nhân này nếu thực sự muốn vui vẻ với phụ thân cháu thì xin đừng nhắc đến chuyện kết giao thành thân làm gì… cũng chưa chắc sau này cái gì cũng có thể gánh nổi đâu."

Nàng nói xong thì đứng thẳng nhìn về nam nhân đứng tuổi sắc mặt hết xanh rồi đỏ kia, hẳn là tức giận vì bị một con nhóc con nói thẳng ra như vậy.
 
Mỗi Ngày, Ta Chọn Một Niềm Vui!
Chương 7: Quý phủ Đông gia


Đang tính nổi giận thì Đông Quyết hắng giọng trước, giọng nói nén cười nói với Lạc Vân Vân:"Con không phải muốn đi ra ngoài mua đồ sao, đi đi, ở đây không có chuyện của con."

Lạc Vân Vân nghe xong, không nói gì, chỉ đặt bát dược liệu xuống, nhún người một cái rồi đi ra ngoài.Đông Quyết lúc này mặt giãn ra, khác hẳn vừa nãy:" Khách nhân thông cảm, con bé còn nhỏ nhiều khi ngang ngược, ăn nói khó nghe nhưng đôi lúc rất hợp ý ta, ngài đừng để ý."

Khách nhân kia tức không chỗ xả, vẻ mặt sượng trân nở một nụ cười gượng gạo.Các vị khách khác thấy vậy cũng không nói gì, chỉ thì thầm to nhỏ với nhau.Dù sao thì người có ý tưởng kết thân hai bên với Đông Quyết cũng không phải ít, dù sao cũng là thần y y thuật cao minh, con gái lại còn xinh đẹp đáng yêu như vậy, không thích làm sao được.Vị khách nhân vừa bị Lạc Vân Vân nói thẳng mặt kia sau khi khám bệnh xong, mang gương mặt hầm hầm đi ra ngoài, một bụng tức không có chỗ xả, chỉ có thể lầm bầm vừa đi vừa nói.

Âm lượng lão ta cũng chỉ đủ để lão nghe nhưng y quán đông người, lại vì chuyện vừa nãy mà im ắng hơn đương nhiên những người ở gần có thể nghe rõ hắn nói gì.Có người châm chọc:" Thấy sang thì bắt quàng làm họ, con trai kia của ông thì được bao nhiêu tài hoa gì, đòi với tới quý phủ Đông gia?"

Cũng có người cười mỉa mai:" Cô nương nhà người ta ngày nào cũng đọc sách, phân dược, con mình thì lúc nào cũng chơi bời lêu lổng, lại còn hay gây chuyện thị phi, tưởng báu lắm sao."

Những người ở gần đó nghe xong, nữ thì che miệng cười, nam thì chẳng kiêng nể gì mà cười lớn, làm cho người đàn ông kia xấu hổ đi vội.Đông Quyết cũng nghe thấy, trong lòng thầm khinh bỉ phỉ nhổ một phen nhưng bề ngoài vẫn ôn hòa xem bệnh.Dù sao thì con gái dặn, đừng có mà làm mất mặt Đông Yến.

.

.

.

.Lạc Vân Vân vừa đi ra ngoài đã đón được rất nhiều ánh mắt vui vẻ.Dù sao nàng cũng đẹp như vậy, muốn người ta không thích thì hơi khó.Nàng đi một mạch đến cửa tiệm y phục ở gần đầu đường, lúc đi ngang qua tiệm trà bên cạnh, một vị phụ nhân vui vẻ đi ra, đon đả nói chuyện."

Nha đầu Đông gia, ngươi đi đâu thế?"

Lạc Vân Vân hơi ngại một chút, nàng cũng chưa thể thích nghi với cái danh "nha đầu" kia.Nàng gật đầu, giọng nói non nớt ngọt ngào:

" Tiểu nữ đi tới tiệm y phục."

Phụ nhân gật đầu, cười nói:" Đi đi, đầu xuân thấy cha ngươi đưa đi, thế sao giờ đầu hạ lại đi một mình vậy."

"Ông ấy bận rộn lắm ạ."

Lạc Vân Vân nhẹ nhàng đáp, sau đó đi vào trong tiệm y phục.Vị phụ nhân kia cũng thu hồi tầm mắt, ở cửa đon đả mời khách, lại nghe thấy có người gọi mình."

Thưa phu nhân, tiểu cô nương vừa nãy là khuê nữ Đông gia phải không?

Là Đông gia nào?"

Bà quay đầu qua, là một vị nam nhân trung niên ăn mặc sang trọng, khí chất băng thanh ngọc khiết, lãnh đạm xa cách.Vị phụ nhân đối diện với người như vậy, có hơi rụt rè.

"À, là Đông gia chuyên làm thầy thuốc, nổi tiếng hơn hai mươi năm ở thành này.

Mười năm trước thì Đông gia Đông Yến xập xệ xuống cấp do không có người ở, nay lại trở về chữa bệnh như xưa.

Mới trang hoàng lại xong."

"Còn tiểu nha đầu đó thì..."

Phụ nhân ngập ngừng, ý chỉ không muốn nói tiếp."

Bà yên tâm, ta vốn là người quen của Đông gia."

Vị phụ nhân nghe vậy cũng không yên tâm hơn là bao, dù sao thì biết mặt nhưng không biết lòng, bà vẫn không nên nói thì hơn."

Khách quan muốn xem bệnh thì từ đây đi thẳng xuống là được."

Vị phụ nhân nói xong thì rời đi liền, không dám nán lại lâu.Lại còn thầm tự nhủ cầu mong Lạc Vân Vân không có việc gì, nếu không thì bà tội lỗi chết quá....

Lạc Vân Vân mua sắm xong, tay xách nách mang vui vẻ đi về nhà mình.Trời quang mây tạnh, thời tiết ấm áp, không khí ôn hòa.

Cái gì cũng hoàn hảo, chỉ cần không có thằng ôn con nào đó cùng bạn của nó tự nhiên chắn đường của nàng thì có lẽ sẽ càng hoàn mỹ hơn.Thiếu niên bề ngoài phì nhiêu, gương mặt tròn, mắt híp mũi tẹt, môi dày như hai miếng bánh xe bò, nhìn rất không hợp mắt.

Tướng tá cao ráo, chắc tầm một mét bảy, một tay cầm gậy, một tay chống nạnh đang nhìn Lạc Vân Vân.Chưa kể là thêm mấy vị bè cánh đứng cạnh hắn nữa, cao gầy, thấp béo kiểu gì cũng có.

Lạc Vân Vân buồn chán, nghiêng đầu tặc lưỡi.

"Lạc Vân Vân ngươi đừng có ỷ cha ngươi có chút bản lĩnh thì có thể nhục nhã cha ta như vậy."

Thiếu niên kia tức giận gầm lên, hét thẳng vào mặt của nàng.Tiểu cô nương bị hét vào mặt có hơi đơ ra, sau đó có vẻ như tức giận rồi, chống nạnh nhìn vào đám người trước mặt mình."

A?

Ngươi là thằng ôn con nhà nào đến, cái xác to như cái cột đình thế kia lại dám đi bắt nạt ta?"

Nhục nhã cha ngươi?

Cha ngươi là ai mà bảo bổn tiểu thư phải nhớ đến?"

Lạc Vân Vân cáu lên, nói chuyện không khách sáo chút nào."

À, cha ngươi hả, cái người béo béo mắt híp y như ngươi phải không?"

"Có ý đồ kết thân với nhà ta, liệu có gánh nổi cái danh đấy không?"

"Thế cho ta hỏi, ngươi là thiếu gia danh môn vọng tộc nào?

Cha ngươi là quan lớn mấy phẩm nào mà dám ra oai với ta?

Còn bắt ta phải nhường nhịn ngươi?"

"Sáng rồi thì mở to cái mắt ra nhìn đường nhìn đời làm việc tốt đi, đừng có suốt ngày nhắm mắt nằm mơ giữa ban ngày nữa."

Thiếu niên kia bị nói cho một tràng không kịp đáp trả thì tức gần chết, không nhịn được nên ra hiệu cho người đằng sau lao lên tính đánh nàng."

Ngươi thử động vào con bé, ta có đánh gãy tay các ngươi không?"

Trong không gian ồn ào, một thanh âm thanh lãnh vang lên, ý tứ đe dọa rõ ràng.
 
Mỗi Ngày, Ta Chọn Một Niềm Vui!
Chương 8


Thanh âm đấy phát ra từ đằng sau nàng, Lạc Vân Vân giật mình quay đầu lại nhìn.Là một vị đại nhân lãnh đạm xa cách đi đằng sau, khí chất băng thanh ngọc khiết, đôi mắt trong trẻo lạnh lẽo khiến người khác nhìn vào có hơi rụt rè.

Nhưng mà thiếu niên ngỗ nghịch hư hỏng, làm gì có để người đó vào mắt, chỉ nhìn chăm chăm vào người Lạc Vân Vân như thể muốn xé xác nàng ra."

Lão già, không có việc của ngươi, cút đi!"

"Hỗn láo!"

Nam nhân gằn giọng nói, trường kiếm trên tay hắn kia cũng không rút khỏi vỏ, dùng cả vỏ kiếm lần lượt đánh vào người đám thiếu niên.

Động tác dứt khoát nhanh chóng, tựa như chỉ một cái chớp mắt, đám người kia đã nằm la liệt ra đất, khóc lóc kêu la.Lạc Vân Vân hơi bất ngờ một chút, thì ra đây là uy lực của người tu tiên sao?Rất nhanh nàng không để ý đến nữa, chỉ nhìn xuống một đám đang ôm người lăn lộn bĩu môi một cái sau đó xách đồ rời đi.Tô Du quay người lại, thấy tiểu cô nương một câu cảm ơn cũng không có đã quay người đi có hơi bàng hoàng.Cái tính cách này, không phải là con ruột của Đông Quyết thật đấy chứ?Hắn ngay lập tức nhấc chân đuổi theo, để lại hiện trường hỗn loạn không ai dọn dẹp ngay trên đường lớn.…………Tại Đông Yến.

Đông Quyết ngồi buồn chán kê thuốc, thi thoảng thì lại nói chuyện với khách nhân một chút.

Công việc trôi chảy, không có gì khác biệt.Lạc Vân Vân bước vào, thấy có vẫn có nhiều người ở đây, giây thần kinh diễn xuất bắt đầu hoạt động, tức thì tủi thân rơi nước mắt.Mọi người thấy mà hoảng hốt, lần lượt những người ở gần xúm lại hỏi chuyện nàng.Nàng không nói gì, chỉ đứng đó lặng lẽ rơi nước mắt như muốn cáo trạng.Tô Du vừa vào đã thấy cảnh này, hơi há mồm.Cái mồm độc địa kia đâu?

Sao lại đứng đây khóc rồi?Đông Quyết thấy con gái bảo bối nhà mình về, lại còn khóc lóc thì sợ hãi.

Hắn đặt bút xuống, lao đến ôm con gái lên."

Ranh con, sao…sao thế?

Ai bắt nạt con?"

Lạc Vân Vân mím môi khóc, nước mắt to như hạt đậu lần lượt rơi như mưa, không cách nào ngừng được."

Cái…cái vị sáng nay."

Đông Quyết nghe nàng nghẹn ngào nói xong, tâm trạng phát hỏa, tức giận đến đập bàn."

Cái lão bất tử đấy!"

Đông Quyết hít sâu, cố gắng kìm nén sự giận dữ xuống, nhẹ giọng hỏi nàng:"Lão làm gì con?"

Lạc Vân Vân chưa kịp trả lời, một giọng nói khác chen vào trước:"Ta không biết có đúng không nhưng mà quý nữ trên đường trở về, bị một đám thanh niên lớn hơn chặn đường đòi đánh."

Tô Du nói chuyện thay cho nàng, giọng nói lạnh lẽo nhưng nếu nghe kĩ có thể thấy có chút hơi không tự nhiên.Lạc Vân Vân cũng hoảng hốt khi thấy người kia nói chuyện.

Nhưng thấy người đó không nói gì thêm, nàng cũng không nói gì, tay nhỏ nắm lấy vạt áo Đông Quyết, coi như là thừa nhận.Mọi người ở trong y quán đều có thể nghe thấy, tức giận chửi rủa.Cô nương nhà người ta bé nhỏ yếu ớt, lại bị dọa đánh bởi một đám to xác, thật không thể chấp nhận được!Đông Quyết ôm nàng đi vào gian phòng trà bên cạnh, lo âu lấy bánh cho nàng, sau đó lại nhanh nhảu chạy ra ngoài, ôm một đống túi giấy vào.Khi Đông Quyết một lần nữa đi ra ngoài, Lạc Vân Vân ngồi trong phòng chỉnh tư thế cho thoải mái sau đó lấy vạt áo lau sạch nước mắt ở trên mặt.Dù sao thì chỉ có riêng hai người, không cần thiết làm trò làm gì.Nàng ngồi trên đệm mềm, cầm lấy bánh ăn, thấy Đông Quyết ôm túi giấy vào thì thừa nhận luôn:"Ta giả vờ đấy, nhưng mà cái chuyện ta bị con lão kia dọa đánh là thật."

Đông Quyết trợn trừng :" Ranh con, ngươi làm ta lo phát khiếp!"

Hắn hít sâu một hơi, kìm hãm sự giận dỗi trong người mình lại."

Con lão ấy chặn đường ngươi thật?"

Lạc Vân Vân dửng dưng:" Ta đùa làm gì?

Ta cũng biết sợ đấy, nếu không phải có người vừa nãy nói thay cho ta cứu ta, có khi ta bị đánh thật không chừng."

Đông Quyết ngơ ra.Người nào?Đông Quyết mờ mịt đi ra ngoài, thấy Tô Du vẫn đứng ở cửa có hơi sửng sốt.

Hắn thu lại tầm mắt, ôm quyền với mọi vị khách nhân trong y quán:"Chuyện vừa nãy thực sự đã làm phiền đến mọi người, hiện tại thì vì con gái, xin các vị thứ lỗi cho Đông mỗ nghỉ ngày hôm nay.

Cảm phiền mọi người."

Khách nhân trong y quán xua tay.Cũng có người bất bình thay cho Đông Quyết :"Đông gia yên tâm, ta cùng mọi người sẽ trừng trị cái lão già kia, đòi lại công đạo cho quý tiểu thư."

Đông Quyết lạnh nhạt nói cảm tạ, đợi đến khi y quán chỉ còn hắn với Tô Du, hắn mới lên tiếng."

Tô huynh."

Tô Du nghe thấy Đông Quyết gọi mình, bộ dạng cũng không có lạnh lùng như vừa rồi, trên gương mặt nở một nụ cười nhẹ nhõm."

Ngươi trở lại rồi, Đông gia."
 
Back
Top Bottom