Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần
Chương 120


Chương 120:

Edit: Arisassan

Quỷ khác với tiên, sức mạnh của bọn họ bắt nguồn từ ác ý và phẫn hận của thế gian, chém giết càng nhiều, bản thân càng trải qua nhiều chuyện thống khổ thì sức mạnh càng lớn. Mục Nhung ở nhân gian chỉ cần mấy tháng đã đến được cảnh giới Quỷ Tướng, nhưng sau khi lên Thiên giới lại dậm chân một chỗ cũng vì cuộc sống hiện giờ quá suôn sẻ. Hắn đương nhiên biết nếu mình muốn tăng thêm thì chỉ cần khơi dậy một trận chiến nữa, đừng bảo là Quỷ Soái, tăng thẳng lên Quỷ Vương cũng không phải là không thể; nhưng hắn không muốn làm vậy.

Lệ quỷ đến cảnh giới của Hoán Tô chắc chắn đã biết được sự tồn tại của địa phủ, biết rõ sau này chỉ có thể xuống địa ngục mà vẫn dám tùy ý tàn sát nữ tiên như thế, xem ra nàng thật sự không quan tâm đến tương lai của mình. Theo tình trạng không thể rời khỏi Quỷ Du thành của nàng, có thể nàng bị thành chủ dùng phương pháp địa phược linh* để ép ở lại dương gian. Địa phược linh muốn đầu thai thì phải tìm được thế thân và tiêu trừ chấp niệm, Mục Nhung thấy nàng như vậy thì không thể đầu thai được rồi, chỉ còn cách tập hợp tiên nhân đánh tan hồn phách của nàng để nàng biến mất thôi.

[*địa phược linh: linh hồn ám ở một nơi nhất định]

Nhưng dù có mất đi lý trí trở nên điên cuồng vì sát khí và chấp niệm quá nhiều, Quỷ Vương diệt thế cũng không phải là thứ mà tiên nhân bình thường có thể tiêu diệt, người duy nhất ở đây có thể làm được chuyện đó chính là Thiên đế. Thế nhưng, ngay lúc Hoán Tô hấp thu tất cả âm linh bắt đầu phản kích, bầu trời đột nhiên hiện lên ánh vàng, ngũ trảo kim long đứng xem từ đầu đến giờ rốt cuộc cũng hạ xuống từ trên tầng mây, nhanh chóng chắn trước mặt Thiên đế.

Đây là cục diện khiến Mục Nhung và Tam Thái tử lo lắng nhất trước khi khai chiến, Thu Thiên Sí không hiểu sao mãi vẫn chưa có mặt, mặc dù Thiên đế có tu vi mạnh mẽ nhưng lấy một địch hai là đã hết sức rồi, nếu Hưng Long lại nhúng tay vào thì rất khó chống chọi với đòn tấn công từ ba thế lực ngang cấp. Bọn họ vốn định kéo dài một thời gian đợi Thu Thiên Sí đến đây, nhưng Thiên đế lại hành động như biết chắc lão sẽ không đến vậy, thầy tướng Trích Tinh vừa bước ra liền chủ động nghênh chiến, hiện giờ thấy Hưng Long xuất hiện cũng chỉ bình tĩnh nói: “Hưng Long, rốt cuộc ngươi cũng đến rồi.”

Người đi theo Kiến Mộc thần quân rất nhiều, nhưng người được y đưa lên làm Thiên đế chỉ có một mình Hiên Viên Thiên Tỷ, Hưng Long không dám coi thường lão già này, phối hợp với thầy tướng Trích Tinh tạo nên thế trận bao vây xung quanh, khuấy động mây gió cả một vùng trời, lạnh lùng nhìn kẻ thù đã giam giữ mình suốt mấy trăm năm: “Trận chiến chưa phân thắng bại giữa ngươi với ta, hôm nay cũng nên có kết quả rồi.”

Trong trận chiến năm xưa, lệnh bắt giữ thiên long không phải do Thiên đế hạ xuống, nhưng sau khi mọi chuyện xảy ra ông cũng không hề xử phạt Thừa tướng, thậm chí còn phong thưởng nữa. Hành động đó đúng là không quang minh chính đại chút nào, nhưng nó lại giúp giải quyết một vấn đề khẩn cấp của Thiên cung, Thiên đế không có lý do để phản đối. Thiên đế biết nếu Kiến Mộc thần quân còn sống thì sẽ không đồng ý dùng phương pháp đó để giành thắng lợi, có khi cũng sẽ cật lực phản đối cả việc chiếm đóng Kim Long Đằng Vân. Tiếc thay, người nọ đã mất rồi, không có sức mạnh nghịch thiên của Kiến Mộc thần quân cân bằng tất cả, tiên nhân chỉ có thể dựa vào bản thân để giành lấy thứ mình muốn.

Từ khi Vạn Yêu Phổ bị xé bỏ thì Thiên đế biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng chính ông lại không có quá nhiều địch ý với Hưng Long, nếu có thể thì ông cũng không muốn g**t ch*t linh vật sinh ra từ trời đất giống như Kiến Mộc thần quân này, hiện tại chỉ hỏi một câu cuối cùng: “Ngươi thật sự muốn làm đồng minh với Quỷ Du thành sao?”

Hưng Long không biết Thiên đế dựa vào đâu để tỏ ra tự tin như vậy, hắn cũng không nắm chắc là mình sẽ thắng, nhưng khi nhớ đến những ngày tháng bị giam cầm không thể tự do bay lượn thì vẫn không cam lòng, chỉ hỏi lại: “Thế Hiên Viên Thiên cung có chịu trả lại Kim Long Đằng Vân không?”

Hiện giờ Kim Long Đằng Vân đã trở thành tiên cảnh mậu dịch vô cùng quan trọng của Hiên Viên Thiên cung, đừng nói là trả lại mảnh đất đã bị tiên nhân cắm rễ, có khi mỗi chuyện không nô dịch yêu tộc thôi cũng bị các tiên nhân phản đối rồi, với lập trường của Thiên đế thì tất nhiên không thể đồng ý với yêu cầu đó được. Thở dài một hơi, đành tập hợp nguyên khí khai chiến lần hai: “Vậy chiến đi.”

“Đúng vậy, cuối cùng chỉ có thể chiến.”

Đồng thời bất đắc dĩ nhìn về phía đám thiên long, Hưng Long cũng không trông mong tiên nhân sẽ tốt bụng trả lại mảnh đất mình đã chiếm lĩnh, tuy biết trận chiến này ai thắng ai thua đối với Hiên Viên Tử Đô đều không phải là chuyện tốt, nhưng chỉ có thể dốc toàn lực chiến một trận thôi.

Có điều, ngay lúc đội quân hai bên đụng độ nhau, Hưng Long lại nhớ đến nam tử huyền y từng vươn tay về phía mình, cuối cùng vẫn không nhịn được thở dài trong lòng, Kiến Mộc, hiện tại ngươi có còn đứng ra cứu vớt thế giới này được nữa không?

Hưng Long tham chiến, Thiên đế không tung đòn thoải mái như trước được, thầy tướng Cửu Tinh mất đi sao trời chỉ có thể ngồi đằng xa bảo vệ Mục Nhung cũng đứng ngồi không yên, cuối cùng không quan tâm đến việc thực lực của mình hiện tại đang bị sụt giảm nữa, dứt khoát dặn dò Mục Nhung: “Tiểu tử ngươi trốn ra xa một chút, ta phải đi cầm chân sư huynh đây.”

Thầy tướng Cửu Tinh luôn luôn hành động rất nhanh chóng quyết đoán, vừa dặn xong một câu liền quay người vận dụng ảo ảnh tinh thần, chỉ trong chớp mắt đã như sao băng hạ xuống trước mặt sư huynh mình. Hai người này đều mặc áo sợi đay, vóc dáng cực kỳ giống nhau, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là thầy tướng Trích Tinh dùng lụa trắng để che mắt, còn thầy tướng Cửu Tinh thì dùng lụa đen.

Nhìn thấy sư đệ lại đối đầu với mình một lần nữa, thầy tướng Trích Tinh chợt nhớ, năm xưa khi bản thân mình lén từ bỏ đôi mắt để có thể trộm nhìn Thiên đạo, Cửu Tinh không sợ trời không sợ đất lần đầu tiên đau lòng khóc nấc ra tiếng trước mặt ông. Khả năng tiên tri của thầy tướng rất quan trọng trong chiến tranh, nhưng chỉ cần một thầy tướng là đủ rồi, Trích Tinh nghĩ dù sao ông cũng thích yên tĩnh, không nhìn thấy phàm vật cũng không sao, liền tranh thủ mở thiên nhãn trước. Ai ngờ, để sánh vai với ông, Cửu Tinh cũng từ bỏ đôi mắt của mình để thành thầy tướng.

Khi đó, tất cả tiên thần đều biết bên cạnh Kiến Mộc thần quân có một cặp thầy tướng mạnh mẽ liệu sự như thần, chỉ cần bọn họ hợp lực với nhau là không có tương lai nào là không nhìn được cả. Kiến Mộc thần quân vẫn còn, thầy tướng Cửu Tinh cũng tốt, khi đó, thầy tướng Trích Tinh không bao giờ ngờ được rằng bọn họ sẽ có một ngày đối đầu với nhau.

Thế nhưng, nếu đã là địch, ông cũng không quay đầu, vừa bấm pháp quyết với sư đệ vừa nói: “Cửu Tinh, đừng tưởng ta sẽ nương tay với ngươi!”

Với tính tình của thầy tướng Cửu Tinh thì đương nhiên sẽ không thoái nhượng, không hề quan tâm đến chuyện tu vi của mình không bằng sư huynh, điều khiển thiên thạch đánh còn dữ dội hơn cả đối phương: “Ai cần ngươi nương tay chứ, xem ta đánh ngươi này!”

Có Hưng Long tham chiến, Thiên đế ở bên này không thể thoát thân được, nhưng đối mặt với Hoán Tô không ngừng thôn phệ âm linh tăng cường tu vi, Tam Thái tử và Thu Nguyệt Địch rõ ràng sắp không thể chống đỡ thêm nữa. Mục Nhung biết bọn họ hợp lực với nhau là có thể tạm thời đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên Thần Tiên, nhưng cường hóa sức mạnh cũng có thời hạn, một khi không thể cầm chân Hoán Tô để nàng ta tham gia vây công thì bên Thiên đế chắc chắn sẽ bại.

Nhanh chóng phân tích thế cục trước mắt, Mục Nhung cúi đầu nhìn thoáng qua túi âm linh trống rỗng, cũng không biết phải làm gì. Không biết Dung Dực đã phát hiện ra cái gì mà trước khi bọn họ khai chiến đã mang Mục Nhiễm đi mất tăm, khi đó Mục Nhung nghĩ để cha mình cách xa tràng Tu La cũng tốt nên không ngăn cản, ai ngờ hiện tại mọi chuyện càng ngày càng phiền phức như vậy.

Đoàn chiến bắt đầu rồi mà đồng đội của bọn họ lại cố tình rời khỏi chiến trường, nhìn các âm linh đang than khóc trong Quỷ Du thành, Mục Nhung biết mình phải làm cái gì đó, nhanh chóng lấy đèn lồng ra hóa thành quỷ hồn.

Trên người hắn có túi âm linh khắc chế được tất cả quỷ hồn, chỉ cần để nó chạm vào chân thân của Hoán Tô là có thể giữ chân nàng một lúc, chẳng qua hắn cũng đang ở trong hình dạng quỷ hồn, nếu bị Hoán Tô thôn phệ trước khi đến nơi thì sẽ không trở về được.

Lúc lệ quỷ thôn phệ nhau sẽ hoàn toàn hủy diệt ý thức của đối phương, nếu còn lựa chọn khác thì Mục Nhung cũng không muốn hành động mạo hiểm như vậy, ngay lúc hắn cắn răng định bay ra thì một bàn tay dày dặn đột nhiên kéo hắn về.

Chỉ có người chết mới nhìn thấy quỷ hồn, Mục Nhung quay đầu lại, Quỷ Soái một thân huyền giáp quả thật đang đứng sau lưng mình. Trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của con trai, khuôn mặt dưới mũ giáp của Mục Nhiễm muốn nở một nụ cười, nhưng da mặt đã cứng ngắc từ lâu nên rất khó để làm ra vẻ mặt mềm mại như vậy, bèn nhẹ nhàng nói với hắn: “Con tự bảo vệ bản thân mình cho tốt đi, để ta.”

“Cha, cha không sao chứ?”

Thứ Mục Nhiễm khó đối mặt nhất ở đây không phải là Quỷ Vương Hoán Tô, lúc hỏi câu này Mục Nhung vô cùng cẩn thận, nhưng người kia nghe xong cũng chỉ xoa đầu con trai, lập tức cầm thương chạy ra chiến trường.

“Con trai ngốc, trên chiến trường sao có thể lo lắng những chuyện như vậy, mỗi khi xuất chinh, trong đầu của ta chỉ có một câu hỏi duy nhất, đó là làm thế nào để giành thắng lợi trở về!”

Lời nói nam nhân này để lại vẫn hào hùng như mọi khi, nhìn theo bóng dáng tiêu sái đó, Mục Nhung đột nhiên phát hiện có chỗ sai sai, cha hắn có ngựa từ khi nào vậy? Hơn nữa, âm khí trên người cũng mạnh quá rồi…

Từ xưa đến nay danh tướng xứng bảo mã, sau khi Mục Nhiễm chết, hạt giống Kiến Mộc trong cơ thể hắn cũng rơi vào tay Quỷ Du thành, có nó làm nguyên liệu, Hoán Tô luyện chế hắn thành Quỷ Soái, nhưng có tăng âm khí đến mức nào cũng không thể tiến giai thành Quỷ Vương chỉ vì thiếu một con ngựa như thế này. Trong lòng Mục Nhiễm đương nhiên hiểu rõ vấn đề của bản thân, nhưng hắn không muốn chinh chiến cho Quỷ Du thành nên không hề tiết lộ với ai. Đến tận hôm nay, đề nghị của Dung Dực đã làm hắn động lòng, vì mục đích đó, cựu đại tướng quân Bắc Thần rốt cuộc cũng nguyện ý xuất chinh một lần nữa.

Con ngựa Mục Nhiễm đang cưỡi tên là Mộng Yểm, chính là một yêu thú vô cùng quý hiếm gần như tuyệt chủng trên Thiên giới, nhưng trên đời này không có yêu thú nào mà Long vương không tìm được. Có thú cưỡi đan xen giữa hai trạng thái sinh linh và tử linh này, thực lực chân chính của Mục Nhiễm cuối cùng cũng được bộc lộ, một thân một mình hắn là Quỷ Soái, nhưng một khi lên ngựa, hắn là Quỷ Vương một thương định càn khôn.

Quỷ Du thành chỉ có thể có một vương, hắn dứt khoát cưỡi ngựa phi thẳng đến chỗ nữ quỷ áo đỏ, Hoán Tô cũng không dám sơ ý khi đối mặt với một tồn tại ngang cấp với mình, không quan tâm đến người khác nữa mà chỉ toàn lực chặn đánh.

Kinh ngạc nhìn cảnh tượng hai quỷ tranh chấp này, Tam Thái tử nghi hoặc nói: “Hôm nay là ngày gì vậy, tự nhiên đâu ra hai Quỷ Vương thế này?”

Đối với bất kỳ thế lực nào thì việc Quỷ Vương hiện thế đều là chuyện lớn, nhưng khi lặng lẽ nhìn bóng lưng kia, ánh mắt của Thu Nguyệt Địch khẽ rung động, nhỏ giọng nói: “Hắn… trông khá quen mắt.”

Nam nhân vừa trông quen mắt với nàng vừa là mãnh tướng như vậy, với trí thông minh của Tam Thái tử thì ngay lập tức đoán được thân phận thật của người kia, trầm mặc một hồi rồi dịu giọng hỏi: “Muốn đi xem không?”

Không ngờ hắn sẽ hỏi thế, cảm xúc trong ánh mắt của Thu Nguyệt Địch vô cùng phức tạp, nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không, chúng ta đi giúp phụ hoàng đi.”

Hai người đang bay trên không trung khiến hắn căng thẳng nhất đã rời đi, lúc này bàn tay đang nắm chặt dây cương của Mục Nhiễm mới thả lỏng, không quay đầu lại nhìn hướng nàng đi mà nhanh chóng phóng ngựa lên đầu tường thành, đến ngay trước mặt Hoán Tô.

Đôi lời của tác giả: Thật ra năm đó đội của Kiến Mộc thần quân bao gồm Thiên đế (tank), Thu cha (healer), sư huynh đệ Song Tinh (hai support máu giấy) và Kiến Mộc thần quân (vừa là dmg duy nhất vừa là tank vừa là healer vừa đánh rồng đánh trụ)

Thầy tướng Trích Tinh: Thần quân 666, tổ đội không?

Kiến Mộc thần quân (lạnh lùng): Bạn tốt của bạn đã từ chối lời mời tổ đội.

Mục Nhung: Xem ghi chép trận đấu đi! Đường trên bị hội đồng, đường giữa cũng toang, còn đi rừng với AD đâu? Không biết đánh đằng sau à!

Thiên đế: Nó trốn trong bụi cỏ ngược cẩu AOE rồi!

Mục Nhung: Vậy cũng được luôn hả?

Mục Nhiễm: Ta đi bắt nó!

Hết chương 120
 
Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần
Chương 121


Chương 121:

Edit: Arisassan

Thiên Dương thành Tô gia, rất lâu trước kia, là một danh xưng vô cùng vinh quang rực rỡ, sau đó trở thành chuyện cười của tất cả mọi người trên Thiên giới. Kiến Mộc thần quân phải lòng con gái Tô gia, nhưng Tô gia lại khăng khăng cho rằng mình là người thống trị trong giới tiên nhân, tuyệt đối không chấp nhận thiện ý của tên đứng đầu phản quân này. Bọn họ nghĩ chỉ cần g**t ch*t Kiến Mộc thần quân là mọi thứ sẽ trở lại như cũ, Tô gia vẫn giữ vững địa vị cao quý nhất trong giới tiên nhân, nhưng bọn họ không ngờ rằng Kiến Mộc thần quân chính là đứa con của thiên mệnh, nếu y không muốn chết thì không ai có thể g**t ch*t y. Thế nên Tô gia từng cường thịnh một thời đã bị diệt, Thiên Dương thành phồn hoa đắm chìm trong oán niệm của người chết thì trở thành một tòa quỷ thành.

Với vị trí của Tô Vãn Tình trong lòng Kiến Mộc thần quân năm xưa, nếu Tô gia đồng ý rời khỏi Thần giới hợp tác với Kiến Mộc thần quân thì dù thế nào đi chăng nữa cũng có thể xưng bá một phương trên Thiên giới, đâu sa sút như bây giờ. Tiếc là năm đó Tô gia vô cùng tin tưởng vào sức mạnh của cổ thần, cho rằng Kiến Mộc thần quân tu vi chưa đến Thần cảnh không hề mạnh, thế là trở thành ví dụ điển hình cho tầm nhìn hạn hẹp.

Khi đó, tất cả mọi người đều nghĩ rằng, nếu Tô gia không động sát tâm với Kiến Mộc thần quân, nếu Tô Vãn Tình không phản bội người yêu của mình, tình hình hiện tại trên Thiên giới đã khác, ngay cả hậu duệ ít ỏi còn sót lại của Tô gia cũng nghĩ như vậy.

Từ khi Hoán Tô có nhận thức, phụ thân của nàng luôn luôn mắng người, lúc thì mắng Tô gia, lúc thì mắng Kiến Mộc thần quân. Nam nhân này dựa vào huyết mạch của mình để điều khiển tất cả du hồn của Tô gia trong Quỷ Du thành, trở thành người đứng đầu thế lực ma đạo, nhưng gã vẫn chưa thỏa mãn, gã tin rằng mình đáng được nhiều vinh quang được mọi người kính ngưỡng hơn Hiên Viên Thiên Tỷ, chứ không phải chỉ có thể rúc đầu rúc cổ trong một tòa quỷ thành, ngày ngày ở bên cạnh một đám ma tu khùng khùng điên điên như vậy.

Nàng không biết Tô Vãn Tình là ai, cũng không biết Kiến Mộc thần quân là ai, khi đó nàng chỉ là một cô bé ngày ngày ngồi trên tường thành đếm xem trong thành có bao nhiêu lệ quỷ. Người sống trong tòa thành này không nhiều, bằng tuổi với nàng thì hoàn toàn không có ai, Hoán Tô là cô gái duy nhất trong thành, lệ quỷ hay bay ngang chỗ này cũng khen nàng rất xinh đẹp, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ được rất nhiều tiên nhân theo đuổi.

Hoán Tô mười bốn tuổi không hiểu nỗi phiền muộn của phụ thân, nàng cũng không thấy Quỷ Du thành không tốt chỗ nào, nàng thích bước từng bước một trên bức tường thành mục nát kia, nàng biết, chỉ cần đi hết tường thành một lần là sẽ hết nửa ngày, tiếp theo chỉ cần tắm rửa cho các thi nhân xong là đêm sẽ đến, một ngày cứ thế vô ưu vô lự mà trôi qua.

Nàng cứ tưởng cuộc sống của mình sẽ mãi mãi lặp đi lặp lại như vậy, có lẽ một ngày nào đó có tiên nhân đi ngang qua đây, trông thấy nàng ngồi trên tường thành rồi nhất kiến chung tình với nàng như lời lệ quỷ kia nói, sau đó đưa nàng rời khỏi tòa quỷ thành này, hoặc có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ kế thừa chức vị thành chủ của phụ thân, sống một thân một mình đến già.

Năm ấy, nàng vẫn chưa hiểu được tình yêu nam nữ là gì, cũng không thấy sống một mình có gì không tốt, khi đó tuy nàng rất cô đơn nhưng trong lòng không hề oán hận.

Tất cả đều thay đổi vào một ngày nọ, khi nàng tìm được một bộ quần áo trông rất đẹp, màu đỏ sẫm rực rỡ trên bộ quần áo là sắc thái chưa bao giờ xuất hiện trong Quỷ Du thành, nàng rất thích nó, thế là nàng búi tóc lần đầu tiên trong đời, nhận ra mình trong gương đẹp hơn mình lúc trước nhiều, nên liền vui vẻ đi tìm phụ thân.

Nàng nghĩ phụ thân mà trông thấy mình như vậy thì sẽ rất vui vẻ, ai cũng thích thứ xinh đẹp mà, nhưng nam nhân kia lại run rẩy đứng phắt dậy, gã lục lọi khắp nơi tìm được một bức tranh, người trong bức tranh trông giống hệt như con gái của gã, không, phải nói là, ngoại trừ nốt lệ chí* bên khóe mắt của đối phương thì hai người giống nhau như đúc.

*Lệ chí:
68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f435753526e3733456e6c69382d773d3d2d313238353032393037302e313732363034306264613636646665643439303431353133333933382e6a7067


Từ ngày đó trở đi, nàng bị xem là Tô Vãn Tình. Thành chủ hoàn toàn quên rằng nàng cũng là người Tô gia, có dung mạo giống Tô Vãn Tình cũng là chuyện dễ hiểu, gã chỉ cho rằng con gái mình chính là kiếp sau của Tô Vãn Tình, là nữ nhân đã gây họa cho cả Tô gia, là nguyên nhân khiến gã không thể không mai danh ẩn tích trong Quỷ Du thành. Thế nên, trong nỗi phẫn hận đó, gã quyết định g**t ch*t đứa con gái này, luyện chế nàng thành thi nhân để chuộc tội với liệt tổ liệt tông Tô gia.

Thi nhân chết càng thảm thì oán khí càng mạnh, thành chủ dùng vải đỏ bó chặt toàn thân con gái, mỗi ngày vải đỏ sẽ bó chặt thêm một chút, sau khi nàng chết cũng không hề dừng lại. Ban đầu Hoán Tô còn nghĩ đây là hình phạt mình phải nhận vì đã làm phụ thân tức giận, đến khi nàng dần dần không thở được thì mới khóc nháo, nhưng dù nàng có giãy dụa đến mức nào đi chăng nữa, vải đỏ trên người vẫn càng ngày càng bó chặt, bẻ gãy xương cốt, bóp nát nội tạng. Cô bé chưa từng thống hận sức sống mạnh mẽ của tiên nhân đến như vậy, nó khiến nàng cảm nhận rõ cơn đau khi xương cốt đâm vào nội tạng rồi lại không thể chết được.

Trải qua nỗi đau đó suốt ba tháng, cuối cùng nàng cũng chết đi, khi đó xác chết của nàng không còn là hình người nữa, bị trộn lẫn vải đỏ rồi ném vào trong lò luyện thi, đi theo nàng còn có một hạt giống đen sì. Luyện chế hạt giống Kiến Mộc chung với nàng chỉ là suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu thành chủ, không ngờ sức mạnh đó lại khiến Hoán Tô trở thành Quỷ Vương đầu tiên trên Thiên giới. Sau khi đứng dậy từ âm hỏa, nàng dùng vải đỏ g**t ch*t phụ thân đang kinh ngạc, thay gã trở thành người cầm quyền chân chính của Quỷ Du thành, nhưng nàng nhận ra mình không vui vẻ chút nào.

Chân của nàng đã bị bẻ gãy không thể bước đi trên tường thành được nữa, mặt của nàng cũng bị đè ép đến mức không thấy rõ mặt, nàng không nhớ rõ mình trông như thế nào, chỉ nhớ mình mặc đồ đỏ rất đẹp, nhưng với tình trạng của nàng hiện giờ thì ngoại trừ vải bọc thi ra nàng không mặc được gì hết. Ban đầu nàng không biết mình đã làm gì sai để phải chịu những chuyện như vậy, sau này nàng giết nhiều người rồi mới hiểu, hóa ra khi hại người thì không cần biết đối phương đã làm gì sai, đối với người bất hạnh, khiến người khác bất hạnh hơn mình chính là chuyện sung sướng nhất.

Sau đó, Tinh Nguyệt Lâu tính ra nàng là thiên mệnh chi nữ, Kiến Mộc thần quân mà phụ thân hay mắng chửi kia sẽ trở về cưới nàng, Hoán Tô nghĩ, nàng nên là Tô Vãn Tình, bởi vì nếu nàng không phải Tô Vãn Tình thì cái chết của nàng cũng vô nghĩa quá rồi. Nàng biết Kiến Mộc thần quân là người mạnh nhất thế gian, nếu là vị thần quân có thể sáng tạo vô số kỳ tích kia thì chắc chắn có thể cứu được nàng. Đây là người được tất cả nhận định là người hùng của nàng, nhưng khi nàng chết lại không xuất hiện, không sao, nàng có thể tha thứ cho y vì đã đến muộn, chỉ cần cuối cùng y vẫn đến là được.

Càng tìm hiểu về những gì Kiến Mộc thần quân từng làm, nàng càng tin rằng được người như vậy yêu sẽ rất hạnh phúc, nàng không hiểu tại sao Tô Vãn Tình lại không cần y, thế nhưng nàng thì cần. Nói đúng hơn, chỉ cần có người cứu nàng thoát khỏi bể khổ vô tận này, ai cũng được, nàng nhất định sẽ dồn hết toàn lực để yêu người kia.

Cho nên nàng cố gắng thu thập hạt giống Kiến Mộc, cố gắng giúp người kia nhanh chóng đến bên cạnh mình, nhưng hạt giống Kiến Mộc nào cũng không thích nàng. Không, không phải ai cũng vậy, ít nhất Mục Nhiễm vẫn đối xử rất tốt với nàng.

Nàng mang người kia từ nhân gian lên Thiên giới, cũng lấy hạt giống Kiến Mộc làm nguyên liệu để luyện chế hắn thành thi nhân. Diện mạo của nam nhân này rất đẹp, nàng cẩn thận chữa trị những vết thương trên da hắn, tắm rửa cho hắn vô cùng sạch sẽ, cẩn thận loại bỏ hết thi ban và mùi hôi trên người hắn, khiến hắn trông chẳng khác gì người bình thường. Đây là chuyện nàng am hiểu nhất khi còn sống, đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện này sau khi chết, không ngờ vẫn thành thạo như xưa. Nhìn thi nhân đang ngủ say, đã lâu lắm rồi Hoán Tô mới thấy vui vẻ như vậy.

Thi nhân luyện ra từ hạt giống Kiến Mộc không nghe lời chút nào, Mục Nhiễm cũng không ngoại lệ. Hắn không hề cố kỵ Quỷ Vương Hoán Tô, hàng ngày chỉ thích câu cá trồng hoa không quan tâm đến nàng, thậm chí khi nàng lén ngủ trong phòng hắn cũng bị hắn đá ra. Nhưng Hoán Tô vẫn thích quấn lấy hắn, bởi vì chỉ có nam nhân này sợ làm nàng bị thương nên cố ý đá nàng vào bụi cỏ, cũng chỉ có hắn tuy luôn nhìn nàng bằng ánh mắt ghét bỏ nhưng không hề lên tiếng mắng nàng. Thế gian này đã lâu lắm rồi chưa có nam nhân nào sợ tổn thương nàng như thế, nàng rất thích cảm giác đó, cho nên cũng hy vọng Mục Nhiễm chính là Kiến Mộc thần quân hơn bất cứ ai.

Tiếc thay, cuối cùng nam nhân này vẫn không phải của nàng.

Lặng lẽ nhìn nam nhân cưỡi ngựa đến, Hoán Tô biết với trình độ hấp thu hạt giống Kiến Mộc của cả hai thì bản thân nàng không thể đánh bại Mục Nhiễm vốn là hạt giống Kiến Mộc, nàng không đánh bại được nam nhân này. Quả nhiên hắn cũng thật sự đi thẳng một đường vượt qua mọi chông gai, dễ dàng phá vỡ huyết tuyến của Quỷ Vương rồi đến trước mặt nàng, dù đã biết rõ kết quả, nàng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Tại sao cả ngươi cũng muốn đối địch với ta?”

“Đáng lẽ Dung Dực phải đích thân đến đây, nhưng ta nghĩ ta nên là người tiễn ngươi một đoạn đường cuối cùng.”

Hoán Tô không phải người giỏi giấu diếm mọi chuyện trong lòng, Mục Nhiễm đã biết rõ quá khứ của nàng từ lâu, nên dù không thích hành động của nàng nhưng hắn vẫn ở lại Quỷ Du thành. Đây chỉ là một cô bé chưa trải sự đời, lại phải mang trên mình sức mạnh Quỷ Vương diệt thế, nàng không hề biết cuộc sống bình thường là như thế nào, nàng vẫn luôn miệng nhắc tới nhân duyên giữa mình và Kiến Mộc thần quân, nhưng kỳ thật có khi nàng còn không biết tình yêu là gì.

Đây chính là con người sinh ra trong cái thế đạo hiểm ác này, vì để chấm dứt thế đạo như vậy, Mục Nhiễm mới chọn con đường chỉ huy Bắc Thần bình định thiên hạ. Mười tám năm sau lên ngựa một lần nữa, cũng chỉ để cứu cô bé này thoát khỏi ác mộng bao năm qua. Nàng chỉ kể chuyện quá khứ của mình cho Mục Nhiễm biết, cũng chỉ hắn mới biết nơi chứa đựng chấp niệm của Hoán Tô, nên hắn quyết định tự tay tiễn nàng vào luân hồi.

Sức mạnh khổng lồ của Quỷ Vương đã phá sập cả tòa thành, hắn vươn tay lần theo vải đỏ bao lấy xác chết của thiếu nữ mà đào bới, cuối cùng tìm được một thi thể hoàn toàn biến dạng. Thiếu nữ yêu thích cái đẹp không cho phép bản thân mình xuất hiện trước mặt người khác trong bộ dạng đó, nàng hét lên rồi bỏ chạy, nhưng một bàn tay đột nhiên đặt lên đầu nàng.

Mấy trăm năm qua, đến tận bây giờ cũng chưa có ai xoa đầu nàng cả, phụ thân nàng không thương nàng, người ngoài ghét bỏ nàng hay phát điên nên không quan tâm đến nàng, đây là lần đầu tiên có người xoa đầu nàng mà không mang bất kỳ ác ý nào như vậy, còn dịu dàng nói với nàng: “Nhóc con, mau đi đầu thai đi, mong rằng kiếp sau ngươi sẽ gặp được một người cha yêu thương mình.”

Âm khí trên cơ thể người này phá hủy xác chết của nàng, trông thấy thi thể xấu xí dị hợm kia hóa thành tro bụi chậm rãi tan biến vào không trung, nàng không cảm thấy khó chịu như trong tưởng tượng, trái lại chỉ cảm thấy hoang mang, hóa ra biến mất khỏi thế gian đơn giản như vậy sao? So với những gì nàng phải trải qua lúc chết thì không đau chút nào.

“Hóa ra cách để giải thoát lại đơn giản thế, không phải Kiến Mộc thần quân cũng có thể làm được…”

Thì thầm nói ra những lời chân thật nhất trong lòng mình, vào giờ khắc này, nàng đột nhiên hiểu ra, từ đó đến giờ nàng cứ cố gắng đi yêu Kiến Mộc thần quân, nhưng đến tận khoảnh khắc cuối cùng vẫn không biết yêu là cái gì.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc của nam nhân, nàng nhận ra hình như Kiến Mộc thần quân không còn quan trọng nữa, tuy xuất hiện rất muộn, nhưng người hùng cứu nàng thoát khỏi bể khổ chẳng phải đã cưỡi ngựa một cách vô cùng uy vũ đến đây rồi sao?

Linh hồn Hoán Tô đã lâu chưa cười tươi như vậy, đây là một nụ cười sinh động hoàn toàn khác với lúc chiếm dụng túi da của người khác, như trở về làm thiếu nữ ngồi trên tường thành mơ mộng về thế giới bên ngoài năm xưa: “Thế cũng tốt, thật ra ta rất muốn biết hoa ngươi trồng có mùi hương như thế nào. Lúc ta sống chưa bao giờ trông thấy hoa, sau khi chết cũng không thể ngửi được mùi hoa…”

Cả Thiên giới đều nói Hoán Tô của Quỷ Du thành là một kẻ điên, nàng căm hận thế giới này, ghen ghét tất cả những ai có cuộc sống hạnh phúc hơn nàng, không ai thích nàng, cả nàng cũng không ngờ rằng có một ngày mình sẽ nói chuyện bằng một giọng nói dịu dàng như vậy. Nói một cách đơn giản thì chấp niệm vương vấn trên trần gian của nàng, bất quá là muốn cảm nhận được thiện ý của thế giới một lần thôi.

“Cám ơn ngươi đã cứu ta.”

“Xin lỗi vì đã biến ngươi thành một kẻ đau khổ giống như ta.”

Sau khi lời nói cuối cùng chấm dứt, cửa địa phủ trong túi âm linh lặng lẽ mở ra, linh hồn của một đời Quỷ Vương hoàn toàn rời khỏi thế giới này, nàng quay đầu lại nhìn nam nhân đứng vững trên tường thành như có thể chống đỡ tất cả mọi mưa gió trên thiên hạ kia, nghĩ thầm,

Không biết nàng phải ở địa ngục bao lâu đây, nếu được, hy vọng kiếp sau nàng có thể gặp lại người này một lần nữa. Khi đó, nàng chắc chắn sẽ dùng bộ dáng xinh đẹp nhất của mình, cười thật tươi đến bên cạnh hắn.

Đôi lời của tác giả:

Hoán Tô: Mục Nhiễm ngươi phải chờ ta đầu thai rồi gả cho ngươi đó! Kiếp sau ta chắc chắn sẽ rất xinh đẹp!

Mục Nhiễm: Ta xem nàng như con gái nàng lại muốn gả cho ta là sao???

Thiên đế: Đã thống nhất là mọi người cùng tấn công rồi, thế mà cuối cùng ngươi lại đi tán tỉnh boss!

Mục Nhung: Tại sao lúc nào cũng có nữ nhân muốn làm mẹ kế của ta?

Tam Thái tử: Không thể không thừa nhận, so về trình tán gái thì ngươi hơn ta nhiều.

Dung Dực: Hãy cùng hú hét chúc mừng thẳng nam duy nhất trong các hạt giống Kiến Mộc nào!

Tàng Thiệt: À ừm, thật ra ta cũng thẳng…
 
Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần
Chương 122


Chương 122:

Edit: Arisassan

Thi nhân đã chết từ lâu nên có bị thương cỡ nào cũng không ngã xuống, chỉ khi xua tan linh hồn của bọn họ thì mới thắng được, là tồn tại khó đối phó nhất Thiên giới. Cũng vì điểm này nên Thiên đế mới để Hoán Tô khó đối phó nhất lại sau cùng, cố ý ở bên ngoài quyết đấu với thầy tướng Trích Tinh. Ai ngờ bên ông chưa chấm dứt đã xuất hiện một Quỷ Vương mới, hơn nữa nam thi nhân này dù là kinh nghiệm chiến đấu hay lực hung thần đều nhiều hơn Hoán Tô, rõ ràng nguy hiểm hơn Hoán Tô rất nhiều.

Hiện tại thấy tân Quỷ Vương có thể bắt được Hoán Tô nhanh như vậy, Thiên đế biết quỷ hồn hay thôn phệ đồng loại để tăng thực lực, một khi người này hấp thu xong âm khí của Hoán Tô, chắc chắn sẽ trở thành một tồn tại còn mạnh hơn cả Quỷ Vương. Thi nhân này vẫn chưa biết là địch hay bạn, nhưng một người chết chắc chắn sẽ không phục tùng Hiên Viên Thiên cung, lo lắng chuyện này nên Thiên đế cuối cùng cũng lấy ra con át chủ bài mà mình luôn che giấu.

Hai mắt ông chợt dấy lên kim hỏa hừng hực, kim giáp quanh thân đều rơi xuống, cơ thể vốn già cỗi lung lay trước gió cứ như được đảo ngược thời gian mà khôi phục về thời tráng niên trong nháy mắt. Song song với cơ thể được trẻ hóa, khí thế quanh thân ông càng ngày càng tăng lên, Hưng Long và thầy tướng Trích Tinh vốn có sức mạnh ngang bằng với ông cũng bị nguyên khí mãnh liệt đánh bay ra ngoài, thậm chí còn có thể cảm nhận rõ được uy áp đáng sợ đến từ chính bản thân người này. Hóa ra kim giáp kia không chỉ là pháp bảo hộ thân của Thiên đế, mà còn là một phong ấn do chính ông tự đặt lên mình.

Bọn họ đã đến cảnh giới Hỗn Nguyên Thần Tiên, có thể khiến bọn họ cảm nhận được uy áp chỉ có người ở cảnh giới cao hơn, kinh hãi phát hiện ra sự thật này, thầy tướng Trích Tinh kêu lớn: “Không ngờ ngươi lại tiến giai Thần cảnh!”

“Đúng vậy, năm xưa trước khi Kiến Mộc thần quân lên Thần giới đã giao thang trời nối liền hai giới tiên thần cho ta canh giữ, ta đã sớm đến Thần giới rồi, chỉ là lại trở về đây thôi.”

Sau khi Kiến Mộc thần quân rời đi, Thiên giới không còn ai có thể thăng lên thành thần cả, sự tồn tại của thần chỉ gói gọn trong những quyển sách cổ của các thế lực lớn. Tuy các tiên nhân tò mò không biết Thần giới trông như thế nào, nhưng nghĩ đến cảnh ngộ của người phi thăng ở Thiên giới thì không thiết tha gì với chuyện thành thần nữa. Cả Thiên giới đều biết Thiên đế là tiên nhân gần với cấp thần nhất, nhưng không ai ngờ rằng, ông chưa thành thần, nhưng đã từng đến Thần giới.

Bấy giờ thầy tướng Trích Tinh mới hiểu tại sao Thiên đế lại không sợ bọn họ liên thủ với nhau, ông đã đến Thần cảnh rồi thì ngại gì Hỗn Nguyên Thần Tiên thấp hơn mình một cấp được, đừng bảo Hoán Tô bị giết hôm nay, dù tất cả các Hỗn Nguyên Thần Tiên bọn họ liên thủ với nhau cũng không đánh lại Thiên đế đã thành thần.

Nhưng cũng vì biết rõ chuyện đó, thầy tướng Trích Tinh mới cảm thấy phẫn nộ hơn, lập tức lớn tiếng chất vấn: “Ngươi đã có tu vi như thế này, tại sao năm đó ngươi lại không cứu y!”

“Ngươi không biết đâu, tình hình trên Thần giới phức tạp hơn những gì các ngươi nghĩ nhiều…”

Dường như biết trước ông sẽ nói như vậy, vẻ mặt của Thiên đế lộ vẻ chua xót, nhưng khi nhìn thoáng qua một người một rồng vẫn không lùi bước sau khi biết được thực lực thật sự của mình, rốt cuộc vẫn không nói gì thêm, chỉ bình tĩnh nói: “Thôi, các ngươi ra tay đi. Ta đã bước ra khỏi Thiên cung là đã quyết định phải dẹp hết mọi náo động, hôm nay Hiên Viên Thiên cung ta nhất định sẽ dọn sạch tất cả trở ngại thống nhất Thiên giới!”

Hiên Viên Thiên cung một đường đánh đến đây đã chiếm lĩnh hơn phân nửa tiên cảnh của Quỷ Du thành, hiện giờ Hoán Tô đã chết, chuyện Thiên cung hoàn toàn nuốt chửng thế lực của Quỷ Du thành chỉ còn là vấn đề thời gian, nếu trên đường trở về đánh thêm một Tinh Nguyệt Lâu nữa thì cả Thiên giới ngoại trừ Thu gia ra đều sẽ thuộc sở hữu của Thiên cung. Cơ hội ngàn năm có một như vậy, Thiên đế bình thường đúng thật là một lão nhân có hơi ngốc nghếch, nhưng làm một đế vương từng đứng dậy khởi nghĩa trong thời đại loạn lạc, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội thống nhất Thiên giới này.

Hưng Long biết rõ nếu Hiên Viên Thiên cung thắng thế thì yêu tộc sẽ lại trở về làm nô lệ, lúc này dù không có phần thắng vẫn không rút lui, chỉ vận hết toàn bộ nguyên khí, thà phản bản quy nguyên cũng không chịu phục tùng Thiên cung, tiếng rồng ngâm bất khuất vang vọng cả bầu trời: “Thần thì sao chứ, con dân yêu tộc ta sẽ không bao giờ cúi đầu trước tiên nhân!”

“Vậy đừng trách ta hạ thủ vô tình!”

Thấy hoa văn hình mây ẩn trong vảy rồng của hắn dần dần sáng lên, Thiên đế biết hôm nay sinh vật được sinh ra từ trời đất này đã quyết định liều mạng, tay phải vung lên, pháp bảo bản mệnh thật sự là Định Quốc Ngọc Tỷ liền xuất hiện trong lòng bàn tay ông, uy thế khổng lồ của thần lực lập tức quét ngang trời đất.

Hai bên đều đã dốc hết toàn lực, trận chiến này không phải ngươi chết thì là ta mất mạng, đột nhiên một bóng người màu vàng từ đâu bay vụt tới, do dồn hết toàn lực để bay nên không thể ngừng lại kịp, cứ thế đập thẳng vào đầu ngũ trảo kim long rồi bị đầu rồng cứng rắn đánh bật ra ngoài, chỉ kịp hô to một câu: “Hạ thủ lưu long!”

Tình huống này làm Hưng Long kinh hãi đến mức ngay lập tức thu hồi nguyên khí, nhanh chóng đưa móng vuốt lên đón lấy tiểu tử suýt chút nữa đập đầu ngất xỉu này, thấy cậu không bị thương gì mới thở phào nhẹ nhõm một cách khó khăn.

Ngoài hắn ra, Thiên đế cũng bị một phen sợ điếng người, ông vốn đã xuất hết toàn lực, ngay cả Tam Thái tử và Thu Nguyệt Địch cũng phải nhanh chóng rời đi để tránh đánh nhầm sang quân mình, ai ngờ một thiên tiên tu vi thấp như Hiên Viên Tử Đô lại dám vọt thẳng vào chiến trường, may là tu vi của Thiên đế đủ cao, đúng lúc điều chỉnh hướng tấn công, lực thiên địa khổng lồ xoay một vòng bay về hướng khác. Nhìn vùng núi bị mình đập thành thung lũng trong nháy mắt, Thiên đế tưởng tượng ra khung cảnh nếu một chưởng này thật sự đập vào cháu trai mình mà đổ mồ hôi lạnh.

Hiên Viên Tử Đô không biết hành động tùy ý của mình khiến cho một Thiên đế một Long vương sợ hãi đến như vậy, thấy hai người họ cứ trợn mắt đứng đó bất động, vội vàng tiến lên nắm lấy tay áo của Thiên đế: “Ông nội, con trở về rồi, chúng ta lui binh đi.”

Thấy ngoài cái trán hơi sưng đỏ ra thì cậu không bị gì cả, lúc này Thiên đế mới yên lòng, nhưng ông thương cháu trai là một chuyện, còn việc hệ trọng liên quan đến cả thiên hạ như thế này cũng không phải thứ mà một đứa trẻ có thể tùy ý dàn xếp được, nên ông chỉ nhẹ nhàng dỗ dành: “Đây là chuyện của người lớn, con không hiểu đâu. Nếu con thích thì ông nội sẽ bắt Hưng Long về cho con nuôi tiếp.”

Thiên đế nghĩ đứa trẻ này từ nhỏ đã thích thiên long, chỉ cần phế đi tu vi của Hưng Long rồi cho nó nuôi là xong chuyện, ai ngờ hôm nay đứa cháu luôn luôn dễ dỗ lại không nghe lời, chỉ nghiêm túc nói với ông: “Ông nội, ông đã hứa rồi mà, sau khi con trưởng thành thì con muốn cái gì ông sẽ cho con cái đó.”

Lúc trước đúng là Thiên đế từng dỗ cháu mình như vậy, nhưng không ngờ cháu trai ngốc nghếch lại nhớ dai thế, hiện tại nghe cậu nhắc tới thì thầm nghĩ không hay rồi, quả nhiên đứa trẻ này lập tức năn nỉ nói: “Con sắp được mười bảy tuổi rồi, đại bá và cha đều có đất phong của riêng mình, con cũng là người Hiên Viên gia, ông đem Kim Long Đằng Vân cho con đi!”

Đây là biện pháp Hiên Viên Tử Đô đã nghĩ ra trên đường đến đây, cậu nghĩ nếu Hưng Long không tin tưởng Hiên Viên Thiên cung, Thiên cung cũng không bao giờ phân lãnh địa của mình ra ngoài, vậy cứ để cậu quản lý Kim Long Đằng Vân là được, cậu sẽ không cho tiên nhân ức h**p thiên long nữa, thế thì Hưng Long sẽ ở lại bên cạnh cậu.

Cậu nghĩ vô cùng đơn giản, nhưng Thiên đế biết cai quản một tiên cảnh khó cỡ nào, mấy chuyện vụn vặt trong một thị trấn nhỏ thôi cũng đủ để các quan viên tài giỏi phải phiền lòng, huống chi là nơi hay xảy ra tranh chấp giữa các tiên nhân như Thiên giới, một thiên tiên có tu vi thấp như Hiên Viên Tử Đô ở Thiên cung có trưởng bối che chở còn ổn, nếu chuyển đến tiên cảnh kia thì có khi sẽ bị người khác nuốt chửng ngay lập tức, không, chưa nói đến người, có khi cả một con thiên long bất kỳ cũng có thể bắt thằng bé đi!

Nghĩ đến đây, Thiên đế cứ như tận mắt nhìn thấy cháu trai bị thiên long bắt đi nhúng lẩu liền tức giận nói: “Hồ đồ! Cai quản tiên cảnh không phải chuyện đơn giản như con tưởng, con mới có tí tuổi thế này sao có thể quản lý nhiều tiên quan như vậy chứ!”

Lúc trước tuy Hiên Viên Tử Đô hay quậy phá nhưng vẫn rất nghe lời, chỉ cần bị trưởng bối chỉ trích là sẽ ngoan ngoãn nhận lỗi ngay, nhưng hiện tại đối mặt với Thiên đế đang giận dữ lại không lùi bước chút nào, chỉ khẩn cầu nói: “Con sẽ học! Con sẽ không ham chơi nữa, sư phụ dạy cái gì con sẽ học cái đó, con sẽ cố gắng tu luyện nâng cao tu vi, ông nội, xin ông đấy, ít nhất cũng phải cho con một cơ hội đi.”

Thiên đế tận mắt dõi theo quá trình lớn lên của đứa trẻ này, biết rõ cậu ta ghét tu luyện đến mức nào, từ nhỏ đến lớn đứa trẻ này thà ra đường đi dạo cả ngày còn hơn ngồi yên trong cung. Ông cũng hay nghĩ không biết đứa cháu ham chơi của mình bao giờ mới trưởng thành, không ngờ nó lại chọn đúng ngay lúc này, chỉ vì một con rồng mà từ bỏ cuộc sống yên ổn sung sướng của mình. Thiên đế biết mình nên từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt kia của thiếu niên thì lại không nhẫn tâm làm như vậy.

Hiên Viên Thiên Tỷ thật sự rất thương đứa cháu này, tính tình của nó giống hệt như Kiến Mộc thần quân hồi ông gặp y lần đầu, khi đó Kiến Mộc thần quân mới xuống phàm trần cũng hay hỏi đông hỏi tây như vậy, bất cứ thứ gì trên nhân gian cũng khiến người này cảm thấy mới mẻ, khi đó ngày nào Kiến Mộc thần quân cũng rất vui. Mỗi khi nhìn thấy Hiên Viên Tử Đô, ông có cảm giác như người kia đã trở lại, nên ông muốn đưa cho đứa cháu này tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời, muốn nó được hạnh phúc hơn bất cứ ai.

Thiên đế nghĩ quả nhiên mình đã già rồi, lòng cũng mềm hơn lúc trước, thế mà lại không nỡ nói lời nhẫn tâm dưới ánh mắt đầy tin cậy của thiếu niên, bèn thở dài: “Dù ta có cho đi chăng nữa, cũng phải xem hắn có đồng ý nhận ân tình của con không.”

Ý của lời này là ngầm cho phép rồi, Hiên Viên Tử Đô vô cùng mừng rỡ, xoay người ôm lấy móng vuốt của Hưng Long, ngửa đầu nói với con rồng khổng lồ này: “Hưng Long, ta sẽ cai quản Kim Long Đằng Vân thật tốt, ta sẽ nhanh chóng biến nó thành tiên cảnh mà tiên nhân và yêu tộc có thể chung sống hòa bình với nhau, ngươi chờ ta được không?”

Hưng Long không ngờ đứa trẻ này có thể làm được đến mức đó vì mình, chợt cảm thấy những ngày tháng quan tâm chăm sóc khi xưa thật sự rất đáng giá. Nhưng hắn không còn trẻ nữa, chuyện Hiên Viên Tử Đô không hiểu, hắn hiểu. Cảm xúc phức tạp nhìn thiếu niên lần đầu tiên có dũng khí theo đuổi ước nguyện của mình, hắn chậm rãi nói: “Thành thị bên trong Kim Long Đằng Vân đều bị chiến tranh phá hủy hoàn toàn, nơi đó hầu như không có cái gì cả. Ngươi phải bắt đầu từ con số 0, không ai sẽ yêu thương ngươi bảo vệ ngươi, họ chỉ biết gọi ngươi đến giải quyết vấn đề cho bọn họ, ngươi biết như vậy vất vả cỡ nào không?”

Hắn hiểu rõ Hiên Viên Tử Đô, đứa trẻ này vừa sợ mệt vừa sợ đau vừa sợ buồn chán, vốn tưởng sau khi hắn vạch trần những khó khăn rồi thì cậu ta sẽ lùi bước, ai ngờ cậu ta vẫn ôm chặt móng vuốt của mình không buông tay, nghiêm túc nói: “Nhưng nếu không có ngươi, ta sẽ đau khổ hơn rất nhiều.”

Vẫn như lúc trước, dù hắn có khuyên bảo thiếu niên cỡ nào cũng vô dụng, bất đắc dĩ cúi nhìn cậu, Hưng Long tiếp tục nói: “Một khi đã lên nắm quyền, sẽ có rất nhiều người lừa ngươi tính kế ngươi oán trách ngươi, ngươi rất khó tin tưởng người khác được nữa, không thể thoải mái kết giao với người khác như lúc trước, không phải đó là chuyện ngươi sợ nhất sao?”

“Trước kia ta chưa từng tự bay một quãng đường dài như vậy, mà khi ta nghĩ đến ngươi và tìm được đến ngươi, ta mới nhận ra hóa ra mình cũng có thể bay nhanh đến thế. Ta không muốn bỏ cuộc một cách đơn giản như vậy, nếu không làm thì sao biết được mình có thể làm được hay không chứ.”

Hưng Long thật sự hiểu rất rõ Hiên Viên Tử Đô, tất cả những thứ hắn nêu ra đều là chuyện cậu sợ hãi nhất, chỉ tưởng tượng thôi cũng run cả người, nhưng cậu vẫn muốn thử một lần. Cha mẹ cậu cũng nhờ vậy mới có ngày hôm nay, nên cậu tin rằng mình sẽ làm được. Thấy hai người này vẫn không chịu để mình mạo hiểm, cậu không biết nên dùng đạo lý nào để thuyết phục những trưởng bối sống lâu hơn mình mấy ngàn năm, nhưng cậu biết phải làm gì để bọn họ bó tay hết cách, liền cứng đầu nói: “Ta mặc kệ, dù sao ta vẫn cứ chắn ở đây đấy! Các ngươi không đồng ý thì trước tiên phải đánh ta đã!”

“…”

“…”

Chỉ một câu thôi đã khiến cả Thiên đế lẫn Long vương trầm mặc, bọn họ chiến đấu lâu vậy cuối cùng cũng có chung một tư tưởng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất – bọn họ đánh hùng hài tử này một chút được không?

Đôi khi người được mọi người yêu thương cũng vì thế mà không biết sợ hãi là gì, Thiên đế biết mình không thể bỏ cháu trai lấy thiên hạ được, nếu ông thật sự nhẫn tâm như vậy thì toàn bộ Thiên giới đã là của Hiên Viên Thiên cung rồi, cần gì phải đợi đến tận hôm nay.

Một khi đã như vậy thì chỉ đành thỏa hiệp. Vẻ nghiêm nghị trong mắt dần tán đi, chỉ trong nháy mắt Thiên đế đã quay lại làm ông lão thần trí không rõ hôm nào, trừng mắt nhìn Hưng Long: “Dù sao Hoán Tô cũng chết rồi, ngươi nhận thua một chút không được sao? Cùng lắm thì lúc đàm phán ta giả ngốc để ngươi chạy trốn!”

Có phải ngươi vừa để lộ chuyện mình cố ý chủ động đổi nhân cách không vậy…

Không biết nói gì nhìn lão già giả ngu vô cùng thành thạo kia, Hưng Long biết đối phương đã chấp nhận nhường nhịn, hơn nữa mục đích để hắn kéo dài thời gian cũng đạt được rồi, liếc mắt nhìn đại môn Quỷ Du thành đã lặng lẽ mở ra trong lúc bọn họ đang tranh luận, bình tĩnh nói: “Ngươi hiểu nhầm cái gì à? Yêu tộc của chúng ta đúng là đứng về phe Quỷ Du thành, nhưng người ta giúp không phải Hoán Tô.”

Một câu nói ra khiến tất cả mọi người phải ngây ngốc, như chứng minh cho lời hắn nói, Quỷ Vương tân sinh không biết từ khi nào đã hạ xuống khỏi tường thành đột nhiên cao giọng nói: “Thiên đế, thành chủ Quỷ Du thành mời ngươi tiến lên phía trước!”

Hoàn toàn không hiểu tại sao thi nhân này lại đột nhiên chen vào, Thiên đế nhíu mày nhìn Mục Nhiễm, chất vấn: “Tuy các hạ là Quỷ Vương, nhưng vẫn chưa đủ tư cách để đại diện cho cả Quỷ Du thành đâu nhỉ?”

Theo suy nghĩ của Thiên đế, nếu người này đã diệt trừ Hoán Tô thì tự phong mình làm thành chủ cũng là chuyện bình thường, nhưng một thi nhân không được ma tu ủng hộ như hắn không xứng để đại diện cho Quỷ Du thành. Ai ngờ khi nghe thấy câu hỏi của ông, Quỷ Vương vốn đang đứng chắn trước cửa thành thật sự xuống ngựa lùi về phía sau, trên con đường hắn vừa nhường ra, một chúng tiên nhân mặc hắc bào đứng sang hai bên vô cùng chỉnh tề. Người đứng hai bên đường rõ ràng là vài trưởng lão còn lại của Thi tông và Hồn tông, có thể nói là tất cả những người cấp cao hiện tại của Quỷ Du thành, thế nhưng, bây giờ bọn họ chỉ cung kính nhìn một người cưỡi thiên long đang chậm rãi đi ra khỏi cửa thành.

Đó là một thiếu niên huyền y, dù bị mọi người nhìn chằm chằm vẫn không kiêu không hoảng, bình tĩnh nói: “Người muốn nói chuyện với bệ hạ, là ta.”

Khí chất một người xuất hiện vạn kẻ kính nhường đó, huyền y như dung hòa vào trong bóng tối, cùng với ngữ điệu lạnh nhạt đến mức cả thiên hạ cũng không lọt được vào mắt y, đều khiến Thiên đế nhớ đến người nọ từ hàng ngàn năm trước, ông kinh hãi nhìn qua, có cảm giác như cổ họng mình cũng trở nên khô khốc, chỉ biết hỏi: “Người đến là ai?”

Trong khoảnh khắc này, tất cả đều nhớ đến Kiến Mộc thần quân một mình bình định cả thiên hạ năm xưa, mọi người đều căng thẳng nhìn sang, người nọ bước ra khỏi bóng tối, chậm rãi để lộ khuôn mặt mà bọn họ vô cùng quen thuộc, nhẹ nhàng cười nói: “Tân thành chủ của Quỷ Du thành, Dung Dực.”

Đôi lời của tác giả:

Dung Dực: Hi, bằng hữu, muốn làm thành chủ chung với ta cho vui không?

Hưng Long: Kiến Mộc các người đừng có xuất hiện một cách màu mè như vậy nữa!

Dung Dực: Thế ngươi muốn tham gia không?

Hưng Long: Có! Sao lại không chứ! Run rẩy đi nhân loại!

Mục Nhiễm: Chuyện vui như vậy sao không gọi ta đến luôn chứ, mau dẫn ngựa của ta qua đây!

Thiên đế: Còn có chuyện thẳng tay cướp nhà người khác như vậy hả?

Mục Nhung: Đừng cố gắng hiểu nữa, cả nhân duyên của y là ta còn không đoán được y định làm gì cơ mà.
 
Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần
Chương 123


Chương 123:

Edit: Arisassan

Dung Dực vốn không định nhúng tay vào cuộc phân tranh trên Thiên giới, y là tướng quân Bắc Thần, đã hoàn thành nghĩa vụ bảo vệ Bắc Thần ở dưới nhân gian, Thiên giới thuộc về tiên nhân, không phải là chuyện y cần quan tâm. Cho nên tuy dọc đường biết thế đạo này có rất nhiều vấn đề, y vẫn cố gắng kiềm chế không quan tâm đến, thế nhưng khi Hiên Viên Trường Lục phản bản quy nguyên suýt chút nữa làm Mục Nhung mất mạng thì y mới tỉnh ngộ, hóa ra y vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn. Bọn họ đã đến Thiên giới, không thể tránh khỏi việc bị cuốn vào cuộc phân tranh quyền thế, không thể chỉ lo cho bản thân mình được.

Y không cho phép Mục Nhung gặp nguy hiểm như thế một lần nữa, Hiên Viên Thiên cung và Thu gia có rất nhiều chuyện xấu, y muốn trở thành đại thụ che trời mà Mục Nhung có thể dựa vào. Một khi Dung Tiểu Boss đã có mục tiêu thì năng lực hành động sẽ bộc phát đến mức đáng sợ, ngay sau đó liền căn cứ thế cục hiện tại mà lập ra một kế hoạch.

Thực lực của Hoán Tô tuy mạnh nhưng không biết đối nhân xử thế, chỉ dùng vũ lực để cai trị Quỷ Du thành nên ma tu không hề có thiện cảm với nàng, từ đó cũng không trung thành cho lắm, nếu không phải vì sợ cái uy của Quỷ Vương thì khi Hiên Viên Thiên cung đánh tới cửa đã bỏ thành chạy rồi. Biết được tình hình này từ Mục Nhiễm, Dung Dực liền phối hợp với hắn, đầu tiên là lấy thân phận truyền nhân của Thiên Ma để tiếp cận ma tu ở Quỷ Du thành, sau đó dùng thực lực của Mục Nhiễm và uy thế hạt giống Kiến Mộc của mình làm bọn họ dao động, đợi đến khi Hoán Tô bị diệt trừ, những ma tu kia bị Hiên Viên Thiên cung vây công không còn cách nào khác nữa thì chỉ có thể nghe lời y thôi.

Nhưng đám tàn binh bại tướng đó không đủ để đối đầu với thế lực của Thiên đế, cho nên trước khi trận chiến bắt đầu y đã tìm đến thống lĩnh yêu tộc là Long vương, cả hai đều thuộc chủng loài phi nhân loại nên đồng ý hợp tác với nhau.

Nếu người đến là nhân loại thì Hưng Long chắc chắn sẽ không thèm nghe một chữ, nhưng đối với Kiến Mộc, hắn vẫn tin tưởng một chút. Hơn nữa trong trận chiến này Quỷ Du thành tổn thất nặng nề, không còn bao nhiêu tiên nhân, hoàn toàn có thể trích ra một tiên cảnh cho yêu tộc ở tạm. Dù Long vương rất tưởng niệm quê hương nhưng cũng không phải kẻ cứng đầu không chịu thay đổi, trước tiên chỉ cần tìm một chỗ cho yêu tộc định cư là được, sau này rồi hẵng tìm cách chiếm lại Kim Long Đằng Vân, vì thế liền đề nghị nếu Dung Dực thành công chiếm được Quỷ Du thành thì hắn sẽ chỉ huy yêu tộc đến gia nhập.

Phong cách làm việc của Dung Dực có lối suy nghĩ thẳng thắn vô cùng đơn giản dứt khoát, dụ dỗ đe dọa trước, không thành thì đánh luôn, không đánh lại thì liên hợp với thế lực khác đánh thêm lần nữa, nhưng cũng vì phong cách kiểu này mà nhiều chuyện người khác có muốn cũng không dám làm đều được y hoàn thành một cách nhanh chóng.

Trong lòng cảm thán kế hoạch liều lĩnh của tiểu tử này thế mà thật sự thành công, Mục Nhiễm đứng phía sau y, có ý tốt mà giải thích cho chúng tiên nhân đang kinh ngạc một chút: “Thật ngại quá, trong lúc các ngươi đang trò chuyện thân thiết với nhau thì chúng ta đã chọn ra thành chủ mới rồi.”

Cùng lúc đó, ngũ trảo kim long cũng dẫn đầu chúng thiên long dừng chân trên tường thành của Quỷ Du thành, dõng dạc tuyên bố với tất cả mọi người: “Từ nay trở đi, yêu tộc chúng ta chính thức gia nhập Quỷ Du thành, cùng tiến cùng lùi với thành chủ.”

Dung Dực xuất hiện trên Thiên giới đã lâu, nhưng đến tận bây giờ theo bộ dạng của y trước mặt Mục Nhung, suy nghĩ của mọi người về y cũng chỉ là tình nhân của Mục Nhung thôi. Mặc dù sức mạnh của y có hơi giống với Kiến Mộc thần quân, người Thiên cung vẫn không thể gắn hai chữ “hung tàn” lên Dung Tiểu Boss suốt ngày ngoài yêu đương thì cũng là chạy đi yêu đương được. Thế nhưng tên đoạn tụ chỉ biết quấn quýt Mục Nhung đột nhiên lại biến thành tân thành chủ của Quỷ Du thành, còn được cả Quỷ Vương lẫn Long vương ủng hộ, đến thời khắc này mọi người vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ, không thì sao thế giới lại đảo ngược nhanh như vậy chứ?

Đến bọn họ còn khiếp sợ như thế huống chi là bản thân Mục Nhung, hiện giờ hắn đã quen với việc Dung Dực suốt ngày bán manh kiếm sống, ai ngờ người này vừa thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của debuff tình yêu liền biến lại thành Dung Tiểu Boss hung tàn lúc trước, hơn nữa năng suất làm việc còn tăng một cách đáng kể so với hồi còn ở nhân gian. Hiện tại khi đối mặt với ánh mắt đang nhanh chóng hướng về phía mình của tất cả mọi người, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: “Ta thật sự không biết chuyện này.”

Thấy cả hắn cũng không biết chuyện, Thiên đế lập tức cảnh giác với Dung Dực hơn, nhưng vẫn không định lùi bước, bình tĩnh nói: “Quả nhiên xưa nay anh hùng xuất thiếu niên, ngươi còn trẻ mà đã tập hợp được một thế lực khổng lồ đến vậy, đúng là hậu sinh khả úy. Tiếc thay, chỉ bằng các ngươi thì vẫn chưa đủ tư cách để đàm phán với Hiên Viên Thiên cung.”

Ông vốn định dùng uy thế ép người này lùi bước, lại không dự đoán được lối suy nghĩ không giống người thường của người này, nghe ông nói xong còn thành thật gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên ta muốn liên hôn!”

Thiên đế không ngờ y sẽ phản ứng như vậy, nhất thời không hiểu rõ ý định của người này, nghi hoặc nhìn y, liên hôn? Thủ đoạn gì vậy?

Sau đó ông nhìn thấy tân thành chủ Quỷ Du thành vốn đang trầm ổn chợt cười nhẹ với thiếu niên áo trắng đứng đằng xa, lớn tiếng nói: “Dung Dực lấy tiểu thiên tôn của Hiên Viên Thiên cung và đệ tử thân truyền của thầy tướng Cửu Tinh làm sính lễ, cầu con trai Mục Nhung của Thu tiên cô trở thành đạo lữ cả đời của ta!”

Lúc này Thiên đế mới hiểu ra, cháu trai nhà mình vẫn đang nằm trong móng vuốt của kim long, còn thiên long bên cạnh thì đưa Tàng Thiệt ra ngoài. Nghe thấy bản thân mình thế mà lại trở thành sính lễ, hai thiếu niên cũng kinh hãi vô cùng, chỉ biết trao cho nhau ánh mắt hoang mang.

Hiên Viên Tử Đô không hiểu chuyện gì đang xảy ra: Hả? Ta cũng làm sính lễ được à?

Tàng Thiệt biểu tình chua xót: Chạy được nửa đường thì bị thiên long bắt lại, ta cũng tuyệt vọng lắm chứ…

Cả Thiên giới đều biết Thu Nguyệt Địch cưng chiều con trai cỡ nào, tuy không hiểu sao nàng lại có thêm một đứa con trai, nhưng nếu đứa trẻ nghe bảo đã chết yểu kia thật sự thành đôi với thành chủ Quỷ Du thành, sau này Thu gia tuy sẽ không vì chuyện này mà phản bội Hiên Viên Thiên cung nhưng ít nhất cũng không nghiêng về phe nào cả. Lại nhìn phần sính lễ này, một đứa con đổi một đứa con và một người khác nữa, hình như cũng không lỗ tí nào?

Bằng cách này thì Thu gia vẫn giữ nguyên thái độ trung lập, Thu Nguyệt Địch đương nhiên sẽ không ra tay tấn công đạo lữ của con trai mình, thầy tướng Trích Tinh từ khi Dung Dực xuất hiện đã kinh ngạc đến mức suýt rớt cả tròng mắt xuống đất lập tức hoài nghi, Hiên Viên Thiên cung lại bị đẩy vào tình thế thân cô thế cô bằng cách này à?

Đột nhiên nhận ra đề xuất nghe như đùa này lại hợp lý một cách kỳ lạ, mọi người lại ngây ngốc thêm lần nữa, cả bản thân Mục Nhung cũng chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu – còn có kiểu cầu hôn như vậy à? Đây rốt cuộc là hành động quái dị gì đây hả?

Đương lúc đám nhân loại đang choáng váng vì đột nhiên va phải lối suy nghĩ thần kỳ của Dung Tiểu Boss, y lại như sợ ý tưởng đó vẫn chưa đủ kinh hoàng, suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Như vậy có đủ không? Nếu vẫn chưa đủ thì bên chúng ta có thể đưa Hưng Long ra hòa thân với tiểu thiên tôn.”

Lời này vừa nói ra thì Hưng Long không thể bình tĩnh được nữa, mắt rồng khổng lồ lập tức trừng qua: “Ngươi không nói với ta là có chuyện này.”

Không ngờ hắn lại phản đối như thế, Dung Dực phản bác một cách hợp lý hợp tình: “Chẳng phải ngươi từng nói là sẵn sàng hy sinh bất cứ thứ gì để yêu tộc có thể bình an sao?”

“…”

Nghe xong câu trả lời vô cùng hợp lý này, Hưng Long không thể không nhận thua, sao hắn có thể ngờ được một con rồng đực như hắn cũng bị bắt hy sinh nhan sắc chứ?

Hiên Viên Tử Đô vốn đang kinh ngạc chuyện đại ca bị một tên đoạn tụ cầu hôn thì chợt nhận ra tay áo của mình gặp nguy hiểm, hậu tri hậu giác buông bàn tay đang ôm chặt vuốt rồng ra, trốn tránh nói: “À ừm, nhưng mà, ta chỉ xem hắn là huynh đệ tốt thôi…”

Nghe cậu ta nói thế, người từng trải là Dung Dực liền quăng sang một ánh mắt thương hại, thằng nhóc ngốc nghếch này, lúc trước một hạt giống Kiến Mộc cũng từng nói thế và bây giờ đã mơ được ngủ chung với huynh đệ luôn rồi, trên đời này có huynh đệ nào ôm mãi không chịu buông tay chứ?

Hưng Long-thích-bao-che vô cùng khinh bỉ hành động dạy hư trẻ nhỏ của Dung Tiểu Boss, không hề chừa cho y chút thể diện nào, lạnh giọng nói: “Đừng nghe Kiến Mộc nói hưu nói vượn, cái đầu gỗ đó của y không suy nghĩ giống người bình thường được đâu.”

“Kiến… Mộc…”

Trong mắt Hưng Long, Dung Dực rõ ràng là một hạt giống Kiến Mộc đã nảy mầm, đương nhiên cũng có thể được coi là Kiến Mộc, nhưng vào tai các lão nhân lại như sét đánh ngang tai, lập tức cùng nhau đánh giá thiếu niên huyền y nọ, sau đó nội tâm vô cùng chấn động, không cần nói nữa, lối suy nghĩ và cách hành động kiểu này đúng là phong cách của Kiến Mộc thần quân!

Dường như nhận ra lời nói của mình hơi khó hiểu đối với những ông lão lớn tuổi, Dung Dực nghiêm túc trở lại, khuyên bảo Thiên đế: “Ta tin Thiên đế cũng biết hiện giờ Thiên giới có rất nhiều vấn đề, nếu muốn giải quyết tất cả mọi chuyện thì phải có người tiên phong, người này chắc chắn sẽ phải đối đầu với rất nhiều người, thậm chí còn có thể bị thế lực phản đối tiêu diệt. Thế nhưng, nếu cứ mang suy nghĩ để người khác đi chiến đấu chịu đựng tất cả mọi thứ, bản thân lại núp phía sau hưởng thụ thành quả thì sẽ không bao giờ thay đổi được. Dung Dực hiện tại nguyện ý mạo hiểm làm người tiên phong này, không cần ngươi đi chung với ta, chỉ mong hôm nay Hiên Viên Thiên cung tạm thời lùi bước.”

Trong khoảnh khắc này, Thiên đế lại nhớ tới năm xưa, khi đó ông chỉ là một công tử bình thường của một tiểu gia tộc, thiếu niên huyền y kia cũng từng cười nói với ông rằng: “Thiên Tỷ, nếu không hài lòng với thế đạo hiện tại, chúng ta phải thay đổi nó đi, không thử thì sao biết mình không làm được chứ?”

Đây là lối suy nghĩ đơn giản thẳng thắn của các Kiến Mộc, nếu thế giới không tốt thì cố gắng biến nó thành tốt thôi, muốn làm cái gì thì lập tức làm cái đó, bọn họ không ngại khó khăn cũng không sợ thương tổn, nỗi sợ duy nhất là bản thân muốn lại không thể làm được. Người như vậy chắc chắn sẽ bị hiện thực tổn thương, nhưng chỉ có người như vậy mới có thể dẫn dắt bọn họ đi thay đổi mọi thứ.

Kiến Mộc thần quân cuối cùng đã trở về, giống như lúc đó vậy, khi loạn thế tới gần, y lại một lần nữa đứng dậy ngăn cản nhân loại phân tranh.

Lại nhìn vẻ mặt kiên nghị mình vẫn hằng hoài niệm thêm một lần, thầy tướng Trích Tinh cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc ròng, không quan tâm đến chuyện vừa tranh đấu với nhau hồi nãy, tóm lấy thầy tướng Cửu Tinh khóc lóc nói: “Trở lại rồi, Cửu Tinh ngươi xem, y thật sự trở lại rồi!”

“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Mấy ngàn tuổi rồi còn khóc lóc như vậy nữa, có thấy xấu hổ hay không!”

Nghe Cửu Tinh tức giận mắng thế, thầy tướng Trích Tinh biết hình tượng hiện tại của mình không đẹp chút nào, nhưng ông chỉ có thể khóc tiếp: “Ta không kiềm được, dù sao cũng có lụa trắng che rồi ngươi coi như không thấy gì đi…”

“Vậy ngươi đừng lấy tay áo của ta để lau nước mũi chứ!”

Hoàn toàn hết cách với sư huynh cảm xúc dạt dào của mình, thầy tướng Cửu Tinh đành bất đắc dĩ nói với Thiên đế: “Đã vậy rồi còn đánh gì nữa chứ, lão già Thiên Tỷ ngươi mau nhận thua đi!”

Chuyện đã đến nước này, Thiên đế cũng biết đây là lúc nên lùi bước, tuy ông vẫn cho rằng Thiên cung thống nhất Thiên giới mới là kết cục tốt nhất, nhưng nếu tất cả các thiếu niên này đều phản đối thì cứ để bọn họ thử xem sao, nếu có gì không xử lý được thì ông sẽ ra mặt giúp đỡ.

Nhắm mắt thở dài một tiếng, ông đưa ra quyết định cuối cùng rồi lên tiếng: “Thầy tướng Trích Tinh bế quan ngàn năm, Tinh Nguyệt Lâu sẽ do thầy tướng Cửu Tinh tiếp quản, ba tiên cảnh U Minh cảnh, Thông Linh cảnh và rừng Quỷ Tung sẽ thuộc về Hiên Viên Thiên cung, người của Quỷ Du thành không được bước vào.”

Những gì ông nói chính là hiệp nghị đình chiến, hiện giờ ba tiên cảnh kia đã bị Hiên Viên Thiên cung chiếm lĩnh, Dung Dực cũng không quan tâm đến lãnh thổ lắm, quyết đoán đáp lại: “Được, còn Kim Long Đằng Vân thì sao?”

Kim Long Đằng Vân chính là nơi mâu thuẫn chính của bọn họ, lướt mắt qua đứa cháu đang trông mong nhìn mình, Thiên đế đành thở dài: “Tử Đô, ta cho con ba năm, sau ba năm nếu Kim Long Đằng Vân không có vấn đề gì thì nơi đó sẽ được phong cho con, ta sẽ không hỏi đến nữa.”

Chỉ một câu thôi đã khiến tảng đá treo trong lòng Hiên Viên Tử Đô rơi xuống, lập tức nhào lên ôm Thiên đế vui vẻ nói: “Ông nội, con biết ông là người hiểu con nhất mà!”

“Những điều còn lại Thiên cung sẽ phái người đến bàn bạc, nhưng chỉ có một chuyện, cháu trai của ta tuyệt đối sẽ không hòa thân với các ngươi! Đây không phải cháu dâu của ta!”

Ôm lấy đứa cháu nhỏ khó lắm mới tìm lại được, Thiên đế quyết đoán từ chối đề nghị kỳ lạ của người nào đó, nhưng khi nhìn về phía Dung Dực, khuôn mặt lại mang vẻ vui sướng khi người khác gặp họa: “Về phần liên hôn, có thể làm hắn đồng ý hay không tùy thuộc hết vào bản lĩnh của ngươi đấy!”

Nghe nói vậy Dung Dực liền cảm thấy lạnh hết cả người, chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên trông thấy mỗ lệ quỷ bị cầu hôn đang bọc mình trong âm phong bay vù vù phía sau y, thấy y quay đầu lại mới tặc lưỡi thở dài: “Ta biết cách ngươi cầu hôn chắc chắn sẽ không giống người bình thường, nhưng không ngờ lại kinh thế hãi tục đến vậy, ngươi nói xem ta có nên hiến thân vì hòa bình Thiên giới không?”

Chỉ bằng một ánh mắt, Dung Tiểu Boss mới nãy còn nắm quyền chủ đạo khiến chúng tiên nhân kinh ngạc bây giờ lại lúng túng vô cùng, nhanh chóng cầu cứu đồng bạn: “Mục tướng quân, Hưng Long…”

Thấy vậy, Mục Nhiễm không muốn gả con đi chọn cách phớt lờ, bình tĩnh nhìn trời: “Đừng nhìn ta, ta chỉ là một xác chết.”

Nhìn y rồi lại nhìn Mục Nhung rõ ràng vô cùng khó chơi bên cạnh, Hưng Long sợ phiền phức cũng quyết đoán từ chối lời cầu cứu của đồng loại: “Cũng đừng nhìn ta, ta chỉ là một con thiên long.”

Bi thương nhìn hai tên đồng đội không đáng tin nọ, Dung Dực đột nhiên nhận ra, quả nhiên không thể dựa vào tình hữu nghị được mà, y vẫn phải kiếm vợ thôi!

Đôi lời của tác giả:

Dung Dực: Người Thiên giới nghe rõ cho ta, không kiếm vợ cho ta thì ta sẽ gây chuyện! Thực vật chúng ta đơn giản thô bạo như vậy đấy!

Thiên đế: Thiên đế không muốn quan tâm đến ngươi nên ném cho ngươi một lệ quỷ.

Mục Nhung (lạnh lùng): Haha, vợ hả?

Dung Dực (lúng túng): Nhạc phụ, giúp ta!

Mục Nhiễm: Đơn giản thô bạo của ngươi đâu?

Dung Dực: Thật ra ta vẫn quen làm bồn hoa hơn…

Hưng Long: Hiện tại ta vẫn kịp rời khỏi tổ chức mất mặt này chứ?
 
Back
Top Bottom