Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt

Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 10: Chương 10



Tạ Quân Ý quyết định bắt đầu một cuộc theo đuổi điên cuồng với Lạc Thanh, bắt đầu từ mỗi ngày một bông hoa!

"Thanh Thanh, hãy đón nhận tình yêu của anh đi!" Tạ Quân Ý chặn Lạc Thanh trước cửa nhà vào buổi sáng khi cậu chuẩn bị đi học, hai tay nâng niu đóa hồng còn vương sương sớm đưa tới.

Lạc Thanh: "......Tôi bị dị ứng phấn hoa, cảm ơn."

Tạ Quân Ý: "....Ồ, được rồi."

"Thanh Thanh, hãy đón nhận tình yêu của anh đi!" Ngày thứ hai, Tạ Quân Ý mang đến một con búp bê vải.

"Tôi bị dị ứng đồ nhồi bông, cảm ơn."

"...Ồ, được rồi."

"Thanh Thanh, hãy đón nhận tình yêu của anh đi!" Ngày thứ ba, Tạ Quân Ý chơi lớn, tặng hẳn một chiếc phi xa!

"Tôi bị dị ứng xe cộ, cảm ơn."

Tạ Quân Ý: "...." Cái này thì không thể chấp nhận được rồi. "Vậy em không bị dị ứng thứ gì?"

Lạc Thanh ngồi trong xe, ngước mắt nhìn Tạ Quân Ý một cái: "Chỉ cần không phải do anh tặng thì tôi đều không dị ứng."

Tạ Quân Ý: "..." Quá.... quá lạnh lùng rồi!

Chẳng lẽ là do mình quá xấu sao....? Tạ Quân Ý thương thân trách phận, đau lòng đặt hết quà tặng mỗi ngày tại phòng bảo vệ nhà họ Lạc đồng thời kiên trì nhắn tin quan tâm Lạc Thanh qua tin nhắn tức thời.

[Thanh Thanh, hôm nay chỉ số tia UV cao, nhớ bôi kem chống nắng nhé.]

[Thanh Thanh, hôm nay trời mưa, nhớ mang ô nhé.]

[Thanh Thanh, hôm nay thời tiết đẹp lắm, có thể ra ngoài chơi một chút đó. /Chuyển khoản 10.000 điểm/] ____ khoản tiền bị từ chối.

[Thanh Thanh, nghe nói có một nhà hàng mới mở ăn rất ngon. /Liên kết//Chuyển khoản 10.000 điểm/ Nếu được ăn cùng em thì tốt biết mấy, tủi thân ghê.] _____ khoản tiền lại bị từ chối.

[Thanh Thanh, hôm nay là lễ tình nhân, em có thấy 99 đóa hồng anh để ở phòng bảo vệ không? Yêu em yêu em. /Chuyển khoản 10.000 điểm/ Lương của anh đều cho em hết!]

[Thanh Thanh, anh thấy bài em đăng trên vòng bạn bè rồi, em không phải cẩu độc thân à? Cân nhắc anh chút đi, hôm nay anh để ở phòng bảo vệ một mô hình cơ giáp do chính tay anh làm đó, hơi xấu chút, em đừng ghét bỏ.]

[Đến kỳ nhận lương rồi, vợ à, anh chủ động nộp lương đây. /Chuyển khoản 10.000 điểm/] _____ lại bị từ chối.

[Thanh Thanh, hôm nay anh đến trường của chúng ta rồi, anh thấy em trong phòng mô phỏng chỉ huy, trông em ngầu lắm! Thầy giáo còn khen em không ngớt lời, anh thấy ông ấy nói rất đúng! /Ảnh//Ảnh//Ảnh//Ảnh//Ảnh//Ảnh//Ảnh//Ảnh//Ảnh/ Em xem thử xem có phải mình rất phong độ không!]

[Thanh Thanh à, anh đã làm liệu trình trẻ hóa da hai tháng rồi, anh cảm thấy mình đẹp lên chút xíu đó! Em xem thử mặt của anh có phải mịn màng hơn không! /Ảnh//Ảnh//Ảnh/]

[.....]

[100 ngày rồi, em không trả lời anh một chữ nào, có phải đã chặn anh rồi không?]

Vừa về đến nhà, Tạ Quân Ý đã ôm chặt chân của mẹ mình: "Mẹ ơi, đã 100 ngày rồi, vợ tương lai của con không trả lời con lấy một chữ. Mẹ hỏi mẹ vợ giúp con xem có phải em ấy chặn con rồi không ạ?"

Mẹ Tạ: "....." Nếu là mẹ, mẹ cũng chẳng buồn trả lời con đâu!

Nhưng mà con trai là con trai ruột của mình, bà vẫn phải cắn răng hỏi thử.

Ngày hôm sau, mẹ Tạ có câu trả lời: "Mẹ của Thanh Thanh hỏi rồi, cậu ấy bảo con rất phiền, cứ chuyển tiền suốt. Cậu ấy đã chặn con rồi nhưng mà vì chuyển tiền nên vẫn có thông báo đặc biệt."

Tạ Quân Ý: "Ồ!" Chuyển tiền tiếp thôi!

Mẹ Tạ lạnh lùng nhìn con trai ruột của mình kiên trì chuyển khoản từng trăm một, lắc đầu thở dài: "Con lớn rồi, giữ con không nổi nữa. Đến mẹ ruột cũng chưa từng thấy con đưa đồng nào!"

Tạ Quân Ý nghiêm túc nhìn mẹ: "Mẹ, đợi con rước vợ về rồi, con sẽ bảo em ấy đưa tiền cho mẹ!"

'Hệ thống nhắc nhở: Người đặc biệt mà bạn quan tâm - Thanh Thanh đáng yêu của bạn - đã trả lời tin nhắn! Người đặc biệt mà bạn quan tâm - Thanh Thanh đáng yêu của bạn - đã trả lời tin nhắn! Việc quan trọng phải nói ba lần! Người đặc biệt mà bạn quan tâm - Thanh Thanh đáng yêu của bạn - đã trả lời tin nhắn! Hãy mau chóng kiểm tra nào!'

Tạ Quân Ý lập tức cúi xuống nhìn, trên màn hình có ba chữ to kèm theo ba dấu chấm than, đủ để thể hiện người gõ ba chữ này kích động đến mức nào.

[Cực kỳ phiền!!!]

Tạ Quân Ý: [/Tủi thân.jpg//Ôm chặt vợ không buông tay.jpg/ Thanh Thanh, cuối cùng em cũng để ý đến anh rồi! /Khóc như bão tố.jpg/]

Lạc Thanh: [Còn quấy rối tôi nữa thì tôi chặn hẳn luôn!]

Tạ Quân Ý: [.... Ồ, xin lỗi. /Tội nghiệp.jpg//Rón rén.jpg/ Sắp đến kỳ nghỉ rồi, em có dự định gì không?]

Lạc Thanh: [Không liên quan đến anh! Câm miệng!]

Tạ Quân Ý: [/Khóa miệng kéo khóa.gif/]

Không cho nói chuyện, quá tàn nhẫn!

Chỉ có thể lướt vòng bạn bè thôi.

Thanh Thanh cũng không thích đăng ảnh tự sướng, thật muốn gặp em ấy quá....

Tạ Quân Ý buồn bã mở vòng bạn bè của Lạc Thanh, phát hiện chỉ có vài bài viết về trường cũ và hoạt động ở trường. Lần gần nhất cậu đăng ảnh cá nhân là vào ngày lễ tình nhân, chụp tại quảng trường trung tâm của hành tinh hành chính, xung quanh toàn là các cặp đôi, chỉ có mình Lạc Thanh ngồi trên băng ghế dài, mặc một chiếc áo thun đen đơn giản phối với quần jean trơn không có bất kỳ trang trí nào, trên tay cầm một ly đồ uống nóng, ánh mắt dõi theo dòng người tấp nập trên quảng trường, khóe môi hơi cong lên. Trên bầu trời đêm, dải ngân hà lấp lánh, tựa như đang đội lên đầu chàng trai vốn dĩ đã tỏa sáng một chiếc vương miện của các vì sao.

Tạ Quân Ý lập tức lưu lại bức ảnh này, đặt làm màn hình khóa, ngày nào cũng nhìn cả trăm lần vẫn không đủ!

Hai tháng trôi qua, Lạc Thanh vẫn không cập nhật tin tức gì về bản thân.... Thanh Thanh cập nhật rồi!

_____ [Liên kết] Trại hè Ngôi Sao, hành tinh Ngọc Tử Cương, có ai muốn đăng ký cùng không? [Mặt cười dễ thương]

Cú tát này đến quá nhanh nhưng vị đại tá trẻ tuổi nhất của Liên minh cảm thấy, cú tát này có thể mạnh hơn nữa!
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 11: Chương 11



Mẹ của Tạ Quân Ý không chịu nổi sự quấn quýt dai dẳng của con trai, đành phải đi dò hỏi giúp anh một lần nữa. Khi trở về, bà xác nhận với Tạ Quân Ý rằng Lạc Thanh đã đăng ký tham gia:

"Đúng vậy, nó đã đăng ký rồi. Nhưng con đi không được đâu, lệnh điều động có thể xuống bất cứ lúc nào mà."

Tạ Quân Ý: "Không sao không sao, lệnh vừa xuống thì con sẽ lập tức quay về!"

Mẹ Tạ nhướng mày: "Có người từng nói, hành trình của mình là biển sao rộng lớn đấy nhé. Xin nghỉ lâu như vậy, người ta sẽ nói con nhờ quan hệ của cha đấy."

Tạ Quân Ý nhìn mẹ đầy chân thành: "Cảm ơn cha! Cảm ơn mẹ! Nếu không có cha, con làm sao mà xin được nửa tháng nghỉ phép chứ! Hahaha!"

Mẹ Tạ: "Nếu cha con biết thì chắc ông ấy tức chết mất."

Tạ Quân Ý: "Làm sao mà cha biết được chứ! Đợi đến khi cha biết thì con đã có vợ rồi!"

Tạ Quân Ý hớn hở lên mạng đăng ký tham gia nhưng ngay lập tức nhận được thông báo: Người không phải học viên đang theo học không thể đăng ký!

Tạ Quân Ý: "......" Một cái trại hè rách nát mà cũng chê mình già!

Thế là anh gọi điện cho tổng đài, nhân viên hỗ trợ khách hàng rất chân thành giải thích: "Đây là chương trình huấn luyện ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè dành riêng cho sinh viên quân đội, không tiếp nhận người đã tốt nghiệp."

Tạ Quân Ý gọi lại, vẫn nhận được câu trả lời y hệt.

Tạ Quân Ý lại gọi tiếp, vẫn không có gì thay đổi.

Tạ Quân Ý tiếp tục gọi, lần này, nhân viên tổng đài mất kiên nhẫn: ".....Má nhà anh! Cút đi!"

Tạ Quân Ý lại gọi.

Nhân viên tổng đài: ".....Anh có tin tôi báo cảnh sát không?!"

Tạ Quân Ý lại gọi nữa.

Nhân viên tổng đài: ".....Đại ca, anh cứ đến đi, tôi chịu thua, tôi nhận thua được chưa?!"

Tạ Quân Ý hài lòng đặt điện thoại xuống.

......

Đến ngày xuất phát, Tạ Quân Ý vác vali ra sân bay, vừa đến cổng lên máy bay liền trông thấy Lạc Thanh đang ngoan ngoãn chờ lên máy bay. Anh nở một nụ cười hoàn hảo đã luyện tập từ lâu: "Thanh Thanh, trùng hợp quá!"

Lạc Thanh: "..... Thầy ơi, chẳng phải đây là chương trình huấn luyện chỉ dành cho sinh viên quân đội sao?"

Giáo viên phụ trách trại hè đứng trước ánh mắt tò mò của đám học viên trẻ tuổi, đành nghiến răng nghiến lợi giải thích: "..... Đúng vậy, nhưng cậu ta..... cậu ta là sinh viên bị lưu ban, đã bị lưu ban sáu lần nên trông có vẻ lớn tuổi thôi!"

Tạ Quân Ý: "....." Mẹ nó!

Lạc Thanh: "......"

"Thanh Thanh, để anh xách giúp em." Tạ Quân Ý xoay quanh Lạc Thanh, định cầm lấy balo của cậu.

Lạc Thanh: "....."

Tạ Quân Ý biết Lạc Thanh chắc chắn sẽ không thực sự để anh cầm, vì vậy tay chỉ vươn nửa chừng rồi thu lại, định móc ra viên socola đã chọn kỹ trong túi.

"Bộp!" Balo của Lạc Thanh rơi thẳng xuống đất.

Tạ Quân Ý: "......" Gâu gâu gâu?
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 12: Chương 12



Sắc mặt của Lạc Thanh tối sầm lại, cúi xuống định nhặt balo lên.

Tạ Quân Ý: "....."

Tạ Quân Ý vội vươn tay giật lấy balo ôm chặt vào lòng: "Anh không đỡ được, không đỡ được! Xin lỗi xin lỗi!"

Lạc Thanh liếc nhìn anh một cái, đôi mắt phượng hơi nhướng lên, suýt chút nữa thì Tạ Quân Ý gục tại chỗ.

Thời tiết nóng bức thế này, đúng là không chịu nổi k*ch th*ch mà!

Vé máy bay của nhóm học viên tham gia trại hè đều là vé liên tuyến, vì Tạ Quân Ý và Lạc Thanh trông có vẻ quen nhau nên khi Tạ Quân Ý đề nghị đổi chỗ, những người khác cũng không có ý kiến gì.

Nhận được vinh dự mang balo cho Lạc Thanh, Tạ Quân Ý vui như mở cờ trong lòng, vừa nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của cậu vừa cười mãi không thôi.

Lạc Thanh đang đọc sách thì ngước mắt lên nhìn Tạ Quân Ý.

Tạ Quân Ý lập tức điều chỉnh lại nụ cười hoàn hảo!

"Anh có nhận ra không......"

Tạ Quân Ý nín thở.

"Khóe mắt của anh có nếp nhăn khi cười đấy?"

Tạ Quân Ý: "!!!"

Không nói một lời, anh lập tức lấy kem chống lão hóa ra bôi bôi bôi.

Lạc Thanh cúi đầu tiếp tục đọc sách còn Tạ Quân Ý thì bận soi gương bôi kem, anh không kịp nhìn thấy nụ cười thoáng qua nơi khóe miệng của Lạc Thanh.

Tạ Quân Ý tự nhủ phải kiềm chế, không dám cười nữa. Nhưng cứ nhìn thấy Lạc Thanh là anh lại muốn cười, không kìm được mà cảm thấy vui vẻ. Một bên là tâm hồn sợ lão hóa, một bên là trái tim khi ở cạnh Lạc Thanh thì vui vẻ hạnh phúc, hai bên đấu tranh quyết liệt!

.....

Tinh cầu Ngọc Tử Cương nằm ở rìa hệ hành tinh Phạt Sâm, là một hành tinh đang trong quá trình khai thác. Môi trường nơi đây không khác Trái Đất là bao, rất thích hợp cho con người sinh sống. Khu vực chưa khai thác trên tinh cầu này chính là địa điểm trại hè lần này. Vì học viên tham gia đều là sinh viên quân đội nên hoạt động sẽ không tiến sâu vào vùng chưa khai thác mà chỉ dừng lại ở khu vực sát ranh giới.

Ký túc xá là phòng bốn người, thuộc khu nhà ở của quân đội phụ trách khai thác tinh cầu. Tạ Quân Ý đương nhiên được xếp cùng phòng với Lạc Thanh.

Nghĩ đến chuyện sắp được tận mắt chứng kiến cách Lạc Thanh sinh hoạt hàng ngày, Tạ Quân Ý lại cảm thấy không chịu nổi nữa! Nóng quá! Trời nóng như vậy thật sự rất dễ bốc hỏa đó biết không?!

Ngày đầu tiên chủ yếu là đăng ký, nhận đồng phục, làm quen với cơ sở vật chất xung quanh, xác định thời gian biểu và hoạt động trong nửa tháng tới.

Vừa vào ký túc, Tạ Quân Ý quẳng luôn vali sang một bên rồi lập tức giúp Lạc Thanh trải giường. Ai cũng xuất thân từ quân đội, chuyện này vốn không khó khăn gì, Lạc Thanh lười tranh luận với anh, mặc kệ Tạ Quân Ý bận rộn một mình còn mình thì ngồi vào bàn đọc sách.

"Thanh Thanh, anh mở vali của em được không?" Trải giường xong, Tạ Quân Ý lại lon ton chạy tới, ngoan ngoãn vẫy đuôi.

Lạc Thanh mở khóa vali, Tạ Quân Ý cẩn thận lấy từng món đồ của cậu ra sắp xếp gọn gàng. Nhưng mỗi món đồ vừa lấy ra, anh lại lén chạm vào một cái!

Không chỉ chạm vào mà trong đầu còn tưởng tượng cảnh Lạc Thanh mặc những bộ đồ này rồi bị mình cởi ra!

Phải nói là nhiệt huyết sôi trào!

Tạ Quân Ý cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục xếp đồ của Lạc Thanh. Vì xuất thân đặc biệt, thường bị người khác chú ý nên quần áo của Lạc Thanh đều rất giản dị, không phải hàng hiệu, không có hoa văn cầu kỳ, chủ yếu là màu trơn, lấy sự thoải mái làm chính. Tạ Quân Ý xếp áo thành một chồng trong tủ, xếp quần thành một chồng, áo khoác treo lên, đồng phục cũng treo lên, còn đồ lót thì.....

Cái..... cái gì..... đồ.... đồ lót?!

Nhìn chiếc q**n l*t trắng tinh tươm trong tay rồi lại nhìn sang Lạc Thanh đang chăm chú đọc sách.....

"Xin lỗi, anh.... anh phải đi vệ sinh một lát!"

Một chàng trai độc thân lớn tuổi thực sự chịu không nổi!

.....

Lúc Tạ Quân Ý từ nhà vệ sinh đi ra, Lạc Thanh đã tự sắp xếp nốt đồ của mình, cậu liếc nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ: "Anh đi lâu thế, táo bón à?"

Tạ Quân Ý: "..... Không hề!"

Lạc Thanh thản nhiên nói: "Đừng chiếm nhà vệ sinh quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến người khác."

Tạ Quân Ý: "Ồ!"

Sau khi sắp xếp qua loa đồ của mình, ngoài ký túc xá vang lên tiếng còi báo hiệu giờ ăn. Tạ Quân Ý lập tức theo sát bước chân Lạc Thanh, bám dính không rời.

Mấy lần huấn luyện viên thổi còi Tạ Quân Ý đều không phản ứng khiến huấn luyện viên nổi giận: "Cái thằng to xác kia, cậu mù à?! Không biết đứng vào chỗ nào hả?! Trường nào dạy ra cái kiểu như này thế?!"

Tạ Quân Ý: "....." Ông đây biết nhưng ông đây thích đứng đây thì sao nào?!

Anh len lén nhìn sang Lạc Thanh nhưng cậu vẫn nhìn thẳng phía trước, bất động như cây tùng, thản nhiên nghe anh bị mắng.

Tạ Quân Ý: "....." Ủa, ấm ức ghê á!

Cuối cùng anh cũng đành tiu nghỉu đứng vào vị trí trong hàng ngũ, tiu nghỉu xếp hàng đi ăn, rồi như mãnh hổ xuống núi, nhanh chóng chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh Lạc Thanh.

Người ngồi trước đó: "......"

Bữa trưa là tự chọn, Lạc Thanh bê khay đi lấy thức ăn, Tạ Quân Ý theo sát phía sau, Lạc Thanh lấy gì thì anh cũng lấy cái đó. Đến khi ngồi xuống, anh nâng khay cơm lên cảm thán: "Khẩu vị của hai chúng ta hợp nhau thật!"

Lạc Thanh: "......"

Tạ Quân Ý vui vẻ chuẩn bị ăn cơm.

Lạc Thanh từ tốn nói: "Thật ra tôi không thích mấy món này."

Tạ Quân Ý: "....." Tay cầm đũa cứng đờ!

"Nhưng ăn thế này là đầy đủ dinh dưỡng nhất, không thích cũng phải ăn."

Tạ Quân Ý: "....." Ồ...

______________________________
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 13: Chương 13



Buổi tối, Tạ Quân Ý là người đầu tiên lao vào phòng tắm, sau đó ngồi xuống bàn, anh cầm một quyển sách giả vờ chăm chú học tập! Thực ra anh chỉ đang chờ Lạc Thanh đi tắm, tuyệt đối không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc Lạc Thanh vừa tắm xong!

Lạc Thanh hoàn toàn không phòng bị, sau khi tắm xong liền bước ra ngoài, cậu chỉ mặc một chiếc quần đùi.

Màu đen! Quần đùi! Bốn góc!

Mẹ ơi, hôm nay ánh sáng từ Thanh Thanh chói đến mức muốn làm mù mắt con mất rồi! Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ đó đi! Xương quai xanh gợi cảm! Cơ bụng chuẩn chỉnh! Cái eo nhỏ kia, đôi chân dài kia! Có khi mạng nhỏ của con phải phó thác trong tay yêu tinh này mất thôi!

Hai người bạn cùng phòng lập tức huýt sáo ầm ĩ: "Tiểu Thanh à, nói thật đi, cậu có quan hệ gì với Tiểu Thanh - em gái của Bạch Tố Trinh không?!"

Lạc Thanh hờ hững đáp: "Không giấu gì các cậu, con thanh xà đó thực ra là rắn đực, năm nay tôi đã được mười nghìn tuổi rồi."

Hai người kia cười ha ha, chỉ có Tạ Quân Ý muốn giết người.

A a a a a! Mẹ ơi! Con dâu của mẹ bị người ta nhìn hết rồi! Nhìn hết rồi!!!

Lạc Tiểu Thanh, tại sao em lại không mặc áo mà cứ thế bước ra ngoài chứ!!!

Tạ Quân Ý lập tức túm lấy bộ đồng phục quân sự quấn chặt Lạc Thanh thành một cái bánh chưng, còn rất ngang ngược đe dọa hai người bạn cùng phòng: "Vợ của tôi, không được nhìn! Lần sau còn dám nhìn, tôi móc mắt các cậu ra!"

Bạn cùng phòng: "....."

Lạc Thanh vùng vẫy trong lớp vải quấn chặt: "Tạ Quân Ý, anh lại phát điên gì đấy! Mau thả tôi ra!"

Tạ Quân Ý: "Không thả không thả! Trừ khi trong phòng chỉ còn hai chúng ta, nếu không em không được c** tr*n!"

Lạc Thanh nổi giận: "Tạ Quân Ý, tôi không phải vật sở hữu của anh! Anh lấy tư cách gì mà hạn chế tôi?!"

Tạ Quân Ý tủi thân: "Chính vì em chưa phải là của anh đó, nếu có người khác thích em nữa thì em đền cho anh một Lạc Thanh khác à?!"

Lạc Thanh: "....."

Tạ Quân Ý: "Loại bỏ mọi nguy cơ tiềm ẩn là trách nhiệm của quân nhân!"

Lạc Thanh: "Trách nhiệm cái quỷ! Thần kinh! Mau thả tôi ra!"

Sợ Lạc Thanh thực sự tức giận, Tạ Quân Ý đành uất ức buông tay nhưng vẫn cố chấp khoác bộ đồng phục lên người Lạc Thanh! Che được lúc nào hay lúc đó!

Lạc Thanh thẳng tay hất bộ đồng phục xuống.

Tạ Quân Ý: "....." Giận rồi, giận rồi! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!

"Thanh Thanh, anh xin lỗi, em đừng giận mà...." Đại tá của Liên minh phải dũng cảm nhận lỗi!

Lạc Thanh đẩy con chó lớn đang quấn lấy mình ra, lấy một chiếc áo thun mặc vào: "Anh phiền quá, tránh xa tôi ra chút đi!"

Tạ Quân Ý: ".....Ồ."

Anh dịch chân một chút, có vẻ như chỉ nhích ra được một centimet, khó khăn như một bệnh nhân bại liệt vùng thắt lưng đang vật lộn vậy.

Lạc Thanh: "....."

Nhìn ánh mắt của Lạc Thanh, Tạ Quân Ý lại dịch ra thêm một centimet.

Lạc Thanh: "..... Anh không đi đắp mặt nạ à?"

Tạ Quân Ý: "!!! Đi ngay đây!"

Vừa đắp mặt nạ xong, Tạ Quân Ý đột nhiên bừng tỉnh.

Thanh Thanh...... sao lại biết mình đắp mặt nạ? Chẳng phải em ấy chưa bao giờ xem tin nhắn của mình sao?

"Thanh Thanh, hóa ra em quan tâm anh đến vậy, anh cảm động quá!"

Lạc Thanh ngồi trên giường lật sách, thờ ơ nói: "Mẹ của anh than phiền với mẹ của tôi đấy. Một gã đàn ông mà còn chăm đắp mặt nạ hơn cả mấy bà cụ."

Tạ Quân Ý: "......." Ờ.
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 14: Chương 14



Những ngày huấn luyện thật khô khan nhưng Lạc Thanh lại là một cảnh đẹp có thể no mắt mà không cần ăn! Tạ Quân Ý cảm thấy mình dường như đã béo lên một vòng! Chỉ cần hít thở không khí bên cạnh Lạc Thanh thôi cũng thấy ngon miệng hơn hẳn!

"Thanh Thanh, để anh giặt cho, để anh giặt cho."

Cơ sở vật chất trên hành tinh khai thác này vô cùng thiếu thốn, quần áo đều phải tự giặt tay. Thấy Lạc Thanh ôm một đống quần áo bẩn định đi giặt, Tạ Quân Ý lập tức giật lấy rồi lao đi như một làn khói, sợ Lạc Thanh giành lại mất.

Lạc Thanh: "....."

"Tiểu Thanh à, chồng của cậu đối xử với cậu tốt quá!" Hai người bạn cùng phòng ồn ào trêu chọc, cầm tay nhau nhìn đầy xúc động, "Haiz, cũng muốn có người giúp giặt đồ ghê!"

Lạc Thanh ngồi xuống bàn học, rút ra một quyển sách: "Vậy hai cậu cũng đi tìm chồng đi."

Tạ Quân Ý vừa bước ra cửa: "......" Gâu gâu gâu? Hình như nghe thấy gì đó thì phải?

Là một đại tá của Liên minh, anh phải biết nắm bắt cơ hội! Tạ Quân Ý cảm thấy thời cơ chín muồi rồi!

Nửa đêm, vị đại tá nào đó giả vờ dậy đi vệ sinh nhưng lại 'đi nhầm hướng', mò lên giường của Lạc Thanh.

Lạc Thanh: "..... Cút!"

Tạ Quân Ý ghé sát, hạ giọng: "Suỵt, đừng đánh thức hai người kia."

Lạc Thanh: "....."

Tạ Quân Ý đánh liều, gom hết can đảm, vươn tay ôm lấy eo của Lạc Thanh.

Trời ạ, nhỏ quá, nhỏ quá, cảm giác thật tuyệt!

Lạc Thanh thấp giọng gằn lên: "Anh đừng quá đáng!"

Lạc Thanh không giãy giụa khiến chó con Tạ Quân Ý càng to gan hơn, lập tức hôn lên má cậu một cái.

A a a, má của Thanh Thanh mềm quá! Thơm quá! Ngọt quá! Môi mình! Ngày mai nhất định không rửa mặt!

Lạc Thanh: "..... Tạ Quân Ý, anh đợi đấy, tôi về nhà sẽ mách mẹ của anh!"

Tạ Quân Ý: "He he he, mẹ của anh chắc chắn sẽ vui lắm, còn bắt đầu chuẩn bị quần áo cho cháu nội nữa!"

Lạc Thanh: "..... Có phải là anh nghĩ nhiều quá rồi không?"

Lúc này Tạ Quân Ý đã cực kỳ phổng phao, cảm thấy trời đất bao la cũng không ai ngăn cản được mình: "He he he, vợ ơi, hay là em cứ theo anh đi, cuối năm chúng ta kết hôn......"

"Mẹ nó, cút xuống cho tôi!"

Lạc Thanh vung chân đạp bay tên đại tá đang nổ tung vì hạnh phúc.

Vị đại tá trẻ nhất của Liên minh: "...... Ồ."

Dù trời có rộng lớn thế nào, một câu của vợ vẫn đủ để trấn áp anh!
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 15: Chương 15



Từ sau khi bò lên giường thành công, Tạ Quân Ý ngày càng lấn tới, mặt dày vô đối.

"Đánh vợ của tôi! Vợ của tôi là nhân tài chỉ huy đấy! Chỉ huy đó, cậu biết không? Dùng đầu óc đấy! Cậu dám đánh vợ của tôi à! Đánh hỏng rồi thì cậu đền cho tôi một Lạc Thanh à? Cậu có đền nổi không?"

Trong buổi đối luyện cận chiến, Lạc Thanh không thể đánh nổi với Tạ Quân Ý nên đành đổi sang người khác. Kết quả bị bạn tập dạy cho một bài học nhưng Tạ Quân Ý thì không vui chút nào.

Lạc Thanh kéo anh lại: "Anh đừng làm tôi mất mặt nữa!"

Tạ Quân Ý lo lắng ra mặt: "Vợ ơi, em có đau không? Cậu ta vừa đánh vào cẳng tay của em hai lần, đá vào thắt lưng một lần, làm em vấp ba lần, anh đều nhìn thấy hết!"

Lạc Thanh: "..... Nếu anh chịu luyện tập nghiêm túc với tôi thì tôi đâu cần đổi người."

Tạ Quân Ý nghiến răng: "Được rồi, anh tập với em, em yên tâm, anh có chừng mực mà!"

Nhưng thực tế thì.... trong lòng anh run như cầy sấy, làm gì có chừng mực nào! Lỡ va chạm làm Thanh Thanh bị thương thì anh thà nhảy thẳng xuống thác nước của sao Ngạc Cán còn hơn! Chỉ huy cần biết tự bảo vệ bản thân là được rồi, việc gì phải yêu cầu cận chiến cao như thế!

Luyện với Lạc Thanh, nắm đấm sắp chạm vào eo phải vội thu lại, đầu gối sắp đụng vào bụng phải vội rụt về, chân sắp đá vào cẳng chân phải lập tức khựng lại, làm Lạc Thanh vấp ngã phải nhanh chóng đỡ ngay. Cuối cùng Lạc Thanh không chịu nổi nữa: "Đổi người! Đổi người! Anh tránh xa tôi ra! Cút!"

Tạ Quân Ý: "....." Ủa? Ủa???

Tối đến, Tạ Quân Ý nhất quyết phải xoa bóp cho Lạc Thanh: "Xoa một chút, giúp hoạt huyết tan máu bầm, nhanh khỏi hơn."

Lạc Thanh: "Tôi xịt thuốc rồi."

Tạ Quân Ý nghiêm túc: "Không được, nhất định phải xoa!"

Lạc Thanh: "......"

Tạ Quân Ý bám theo Lạc Thanh lải nhải không ngừng, cứ như một linh hồn bất diệt luôn đeo bám phía sau, suốt ngày nhắc đi nhắc lại: "Phải xoa xoa xoa xoa!"

Hai người bạn cùng phòng sắp phát điên: "Tiểu Thanh, cầu xin cậu đấy! Mau nằm xuống mặc kệ anh ta đi!"

Lạc Thanh: "......"

Lạc Thanh hung dữ trừng mắt nhìn Tạ Quân Ý: "Được! Anh xoa đi!"

Thực tế chứng minh, liệt nữ sợ trai lì! Liệt nam cũng sợ luôn!

Lạc Thanh ngồi trên ghế, một chân đặt lên đùi Tạ Quân Ý. Chân của cậu thẳng tắp, không chút mỡ thừa, càng phơi nắng càng trắng khiến Tạ Quân Ý nhìn mà tim đập loạn nhịp, suýt quên mất mình đang làm gì.

Tạ Quân Ý lẩm bẩm trong đầu: 'Không được có ý xấu! Không được có ý xấu!' rồi đặt tay lên chỗ bầm trên chân của Lạc Thanh.

Trời ạ! Trơn mịn quá! Đều là đàn ông, tại sao Thanh Thanh lại hoàn hảo như thế này!

Nhưng mà nghĩ tới việc người đàn ông hoàn mỹ này là của mình, đúng là k*ch th*ch quá đi!

Tạ Quân Ý cẩn thận dùng phương pháp massage học được trên mạng, nhẹ nhàng ấn vào huyệt đạo trên chân của Lạc Thanh. Lạc Thanh thoải mái đến nheo mắt lại, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ hé mở không phòng bị, lộ ra hàm răng trắng sứ.

Tạ Quân Ý: "!!!"

Lạc Thanh chợt mở bừng mắt, đạp Tạ Quân Ý một phát, tức giận leo lên giường ngủ.

Tạ Quân Ý: "......" Đây là phản ứng bình thường của đàn ông mà! Rõ ràng là do em ấy quá hoàn hảo, thế mà lại trách mình!

Tạ Quân Ý lại chạy vào nhà vệ sinh 'táo bón'.

Xong xuôi, rửa sạch móng vuốt, anh lại giả vờ mộng du bò lên giường.

"Cút!" Lạc Thanh vẫn dứt khoát như vậy.

Tạ Quân Ý: "Anh mộng du mà."

Lạc Thanh: "...... Được, mộng du phải không?"

Nghe giọng điệu này, Tạ Quân Ý lập tức thấy chột dạ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Đúng vậy, anh mộng du."

Lạc Thanh co chân th*c m*nh.

"Á!!!" Tạ Quân Ý kêu thảm một tiếng, ôm g*** h** ch*n, bò lết về giường mình.

Lạc Thanh: "....."

Tạ Quân Ý nằm sấp trên giường, r*n r* khe khẽ. Trong bóng tối, Lạc Thanh nhìn sang, nhẹ giọng hỏi: "Hỏng rồi à?"

Tạ Quân Ý đau khổ than thở: "..... Không.... không biết nữa, chúng ta còn chưa có con mà, em thật sự nhẫn tâm sao!"

Lạc Thanh: "....."

Tạ Quân Ý ôm g*** h** ch*n x** n*n hồi lâu, tuyệt vọng nói: "Xong rồi, xong rồi, xong rồi."

Lạc Thanh: "..... Không đến nỗi đâu nhỉ."

Vì chột dạ nên cậu mò qua giường của Tạ Quân Ý. Hai người làm ầm ĩ cả buổi, vậy mà hai người bạn cùng phòng vẫn không động đậy, không hề lên tiếng.

Lạc Thanh do dự đưa tay ra: "Thật.... thật sự hỏng rồi à?"

Tạ Quân Ý đau đớn: "Có thể chỉ là tạm thời thôi, bây giờ đau quá......."

Lạc Thanh cắn răng, hạ quyết tâm, đưa tay xoa nhẹ.

Tạ Quân Ý: "....." Hình như.... vẫn bình thường?

Lạc Thanh: "..... Mẹ nó, anh chỉ lừa tôi qua đây thôi đúng không?!"

Tạ Quân Ý chộp lấy tay của Lạc Thanh: "Đừng bỏ cuộc giữa chừng!"

Lạc Thanh: "...... Anh còn có còn liêm sỉ không?! Buông tay ra!"

Tạ Quân Ý lúc này đang đắc ý trong tình trường, gan chó to bằng trời: "Không cần liêm sỉ, anh chỉ cần em xoa thêm chút nữa thôi."

Lạc Thanh: "....."

"Á!!!" Tạ Quân Ý lại cong lưng như con tôm, rên lên thảm thiết: "Không dám nữa, không dám nữa, vợ ơi em về ngủ đi, về ngủ đi."

Còn phải sinh con nữa chứ! Không chịu nổi bị chơi ác thế này đâu!

Phải sinh ít nhất ba đứa!

Mỗi đứa đều phải giống Thanh Thanh!
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 16: Chương 16



Khi trại hè kết thúc, Tạ Quân Ý tự cảm thấy mối quan hệ giữa anh với Lạc Thanh đã có bước tiến nhảy vọt, nhan sắc của anh cuối cùng cũng được Lạc Thanh chấp nhận, thế nên lại bắt đầu chạy đến trước cửa nhà họ Lạc mỗi ngày để đích thân tặng quà.

"Thanh Thanh, tặng em bó hoa nè!" Tạ Quân Ý dùng hai tay nâng bó hoa hồng, mặt mày đầy thành ý.

Lạc Thanh cũng rất chân thành: "Tôi không thích hoa. Anh mà còn tặng nữa tôi là đánh chết anh!"

Tạ Quân Ý: "......Ồ."

Thanh Thanh là con trai, không thích hoa cũng dễ hiểu, vậy con trai thích gì nhỉ? Đương nhiên là bầu trời và cơ giáp!

"Thanh Thanh, tặng em mô hình cơ giáp nè! Tỉ lệ 100:1, hoàn toàn giống y hệt bản gốc, còn có thể biến hình nữa!" Lần này nhất định đủ thành ý rồi!

Lạc Thanh vẫn giữ nguyên sự chân thành của mình: "Tôi sắp hai mươi mốt rồi, qua cái tuổi nhận mô hình là có thể vui cả ngày lâu rồi. Cầm cái mô hình rách nát của anh rồi cút đi!"

Tạ Quân Ý: "Ồ."

Tạ Quân Ý lăn về nhà suy nghĩ cả buổi, bản năng sinh tồn mách bảo anh rằng trong lời của Lạc Thanh có một điểm chết người, bỏ qua thì sẽ bị đánh chết ngay tức khắc nhưng anh nghĩ mãi không ra nên đành chạy đến cầu cứu mẹ.

Mẹ Tạ: "Aiya, Thanh Thanh sắp hai mươi mốt rồi à? Vậy sắp đến sinh nhật của Thanh Thanh rồi đó nha, mẹ nhớ là ngày 19 tháng 10."

Tạ Quân Ý: "!!!" Chính..... chính là điểm chết người này!

Sinh nhật đầu tiên khi ở bên nhau! Một ngày trọng đại! Hôm đó mà làm không tốt thì sẽ bị đá bay hoàn toàn khỏi thế giới của vợ, còn làm tốt thì có thể lăn vào chăn của vợ luôn!

Còn một tuần nữa, không thể lơ là! Phải hết sức coi trọng!

Ngài đại tá của Liên minh quyết định tin tưởng trí tuệ của nhân dân Liên minh, lên mạng tra cứu 'Sinh nhật đầu tiên khi ở bên vợ nên tổ chức thế nào'.

Nhân dân Liên minh bảo rằng, phải tặng thứ mà người ấy mong muốn và phải thật lãng mạn.

Vợ muốn gì nhỉ? Nhà của vợ to thế, bản thân mình có thể tặng được cái gì đây?!

Ban ngày vợ còn phải đi học, thời gian chỉ đủ để 'lãng' thôi!

Một trong những thuộc hạ của anh, người thứ nhất nói: "Có thể tặng anh dâu một hành tinh! Chúng ta đi chiếm tinh cầu Nhiệt Kiều của Đế quốc đi." Ngài đại tá mặt dùng khuôn mặt không đổi sắc, bác bỏ.

Người thứ hai nói: "Tặng một hạm đội! Chúng ta đi đánh bại hải tặc Ban Kếch nào!" Ngài đại tá tiếp tục dùng khuôn mặt không đổi sắc, bác bỏ.

Người thứ ba nói: "Tặng một kho vàng! Chúng ta đi bắt cóc Tiêu Long Hà chết tiệt đó, ép hắn chuyển cho chúng ta một kho vàng!"

Ngài đại tá quyết định không nghe bất cứ ý kiến nào từ đám thuộc hạ này nữa!

Người thứ tư nói: "Tặng một bộ cơ giáp! Cái hợp đồng đổi cơ giáp của chúng ta đã chốt chưa?!"

Tạ Quân Ý: "....." Tặng cơ giáp có khi cũng được nhưng bây giờ đặt làm cơ giáp thì chắc chắn không kịp, mà đặt làm cũng đắt, anh không có tiền!

Người thứ năm nói: "Hay là anh tự tặng chính mình cho anh ấy đi, bọn em sẽ kiếm một lão đại khác!"

Tạ Quân Ý: "....."

Ngài đại tá của Liên minh quyết định thông qua đề xuất này!
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 17: Chương 17



Nhờ vào sự mặt dày của Tạ Quân Ý, anh đã không cần đứng chờ trước cửa nhà họ Lạc mỗi sáng nữa mà có thể ngồi chờ ngay trong phòng khách!

Hôm nay, Tạ Quân Ý đặc biệt dậy sớm để hỏi mẹ vợ xem vợ mình thích gì!

Không cần lo về tiền! Đại tá không có tiền nhưng cha mẹ của đại tá vẫn còn tiền tiết kiệm!

Thật sự là một đại tá siêu giàu rồi!

Mẹ Lạc càng nhìn con rể càng thấy ưng ý, dứt khoát bán con trai mình luôn.

"Thanh Thanh thích nấu ăn nhất đó, nó bảo nấu ăn giúp nó giữ tâm trạng bình tĩnh."

Tạ Quân Ý: "....."

Cái.....cái gì?! Thanh Thanh thích nấu ăn á?!

Mẹ Lạc: "......" Sao con rể trông như sụp đổ vậy? Đây là sở thích không thể nói ra sao?

Lạc Thanh đeo balo đi xuống cầu thang, vừa hay bắt gặp Tạ Quân Ý đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy kiên định.

Lạc Thanh: "???" Lại phát bệnh gì nữa đây?

Tạ Quân Ý lao tới: "Thanh Thanh, em đừng nấu ăn nữa mà! Một tiểu tiên tử như em sao có thể vào bếp được! Căn bếp đó căn bản không xứng với em!"

Lạc Thanh đá văng con chó to nhào tới mình, nói một cách ngắn gọn xúc tích: "Cút!"

Tạ Quân Ý: "Ồ."

Nhìn ngày sinh nhật của Lạc Thanh càng lúc càng gần, Tạ Quân Ý cảm thấy mình cũng càng lúc càng gần chăn gối của Thanh Thanh hơn, tràn đầy tự tin!

Phải xếp chín mươi chín mô hình cơ giáp thành hình trái tim trước cổng trường của Thanh Thanh! Phải đến nhà hàng trên không ăn bữa tối lãng mạn! Phải tự đóng gói bản thân làm quà cho Thanh Thanh, vì vậy anh còn mua hẳn một bộ trang phục cực kỳ gợi cảm! Quá hoàn hảo!

"Lão đại! Lệnh điều động có rồi!!! Cuối cùng lệnh điều động cũng có rồi!!!" Mười thuộc hạ vui sướng nhảy cẫng lên.

"Ồ."

Thanh Thanh nhất định sẽ hài lòng khi nhìn thấy mình...... hì hì...... Ừm?

Tạ Quân Ý nhìn đám thuộc hạ đang chạy tới chạy lui vui vẻ.

Tạ Quân Ý: "......" Đệt!

Tối nay anh phải lên đường đến tinh cầu Nguyệt Thải của hệ sao Chung Xán để thay quân với đội Hiệp Nhân thuộc sư đoàn hai mươi sáu của quân đoàn số năm.

Tạ Quân Ý: "......" Đệt!

Tạ Quân Ý đáng thương chờ trước lớp học của Lạc Thanh, đợi cậu tan học để nghỉ giữa giờ. Vì Tạ Quân Ý cứ chầu chực ở cửa, cả buổi học Lạc Thanh đều bị mọi người nhìn chằm chằm, thậm chí giáo viên còn nhìn cậu với ánh mắt quan tâm kỳ lạ. Cậu cực kỳ bực mình, chỉ muốn đánh Tạ Quân Ý một trận! Dù có phải ngồi tù cũng muốn đánh chết anh ta!

"Thanh Thanh, anh phải đi rồi." Tạ Quân Ý đáng thương nhìn Lạc Thanh đang giận đùng đùng. "Lệnh điều động xuống rồi."

Lạc Thanh: "......"

Tạ Quân Ý: "Thanh Thanh, nếu em nhớ anh quá thì đây, anh có ảnh của mình, nào nào, anh gửi cho em nhé! Em cũng cho anh mấy tấm đi, chụp mới cũng được, hay mình ra cầu tình nhân chụp chung đi....."

Lạc Thanh: "...... Không cần, cảm ơn."

Tạ Quân Ý: "...... Ồ."
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 18: Chương 18



Tạ Quân Ý rời đi một năm rưỡi, suốt thời gian đó hoàn toàn mất liên lạc. Mỗi ngày anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hình nền của Lạc Thanh để ăn cơm, đến mức gầy rộc cả người! Khó khăn lắm mới đợi được ngày được về nhà thăm người thân, cả người của anh như bừng lên sức sống!

[Thanh Thanh Thanh Thanh, chồng về rồi nè, mau tới đây hôn yêu một cái nào~] Vừa khôi phục liên lạc, Tạ Quân Ý lập tức gửi tin nhắn cho Lạc Thanh, sau đó mới báo cáo với mẹ mình, [Mẹ ơi, con trai của mẹ về rồi đây, mẹ mau bàn với mẹ vợ chuyện cưới hỏi đi ạ!]

Nếu không phải vì chưa cưới được vợ về nhà, có khi anh đã quên luôn cả mẹ của mình rồi!

Tạ Quân Ý chạy thẳng đến cửa nhà họ Lạc để mai phục, chào hỏi bảo vệ xong liền chui vào bụi cỏ bên đường, chuẩn bị tạo bất ngờ cho vợ yêu, hoàn toàn quên mất chuyện về nhà!

Chờ suốt nửa ngày, thỏ con về rồi nhưng lại dắt theo một con lợn rừng!

"Lạc Thanh, tôi thực sự thích cậu, mong cậu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện của chúng ta." Lợn rừng trông giống người nhưng lại muốn ủi bắp cải nhà Tạ Quân Ý!

"Tôi đã nói rồi, tôi có hôn ước." Sau hơn một năm, Lạc Thanh dường như lại cao thêm chút nữa, chắc chắn là cây bắp cải xanh mướt và cứng cáp nhất rồi!

"Hôn ước không phải tình yêu, cậu có cảm giác gì với tôi không?"

Lạc Thanh: "Cậu rất tốt, đẹp trai, gia thế tốt, tính tình tốt, có thiên phú, lại còn chăm chỉ....."

Tạ Quân Ý suýt tức chết, lao ra khỏi bụi cỏ. Lạc Thanh thấy rõ người vừa chui ra, thái dương giật giật.

Tạ Quân Ý chính nghĩa lẫm liệt nói: "Vợ của tôi đã nói là em ấy có chồng rồi, cậu còn bám theo làm gì hả?!"

Lạc Thanh: "....." Vỏ bọc nhã nhặn và lịch sự sắp không giữ nổi nữa rồi!

Lợn rừng kinh ngạc nhìn Tạ Quân Ý rồi quay sang Lạc Thanh: "Anh ta chính là vị hôn phu của cậu?"

Gương mặt của Lạc Thanh đen lại, khó khăn gật đầu, trông cực kỳ chán nản, chẳng muốn nhìn Tạ Quân Ý thêm một giây nào!

Lợn rừng nghiêm túc nói: "Lạc Thanh, chúng ta đang sống trong thời đại tự do, không ai nên bị ý chí của người khác chi phối, hãy tôn trọng cảm xúc của chính mình."

Tạ Quân Ý khó tin: "Cậu nghĩ Thanh Thanh sẽ bị ý chí của người khác chi phối á? Tôi với Thanh Thanh là yêu đương tự do đó! Đi thong thả, không tiễn!"

Lợn rừng kinh ngạc nhìn Lạc Thanh.

Lạc Thanh trừng mắt nhìn Tạ Quân Ý: "Anh không nói thì không ai bảo anh câm đâu! Câm miệng, cút vào nhà chờ tôi!"

Tạ Quân Ý: ".....Ồ."

Thanh Thanh vẫn có cá tính như thế, mình thích nhất là cái tính này của vợ yêu!

Tạ Quân Ý ngoan ngoãn kéo vali lăn vào nhà họ Lạc, vừa thấy mẹ vợ liền tặng ngay một bộ mỹ phẩm. Đại tá rất có kinh nghiệm trong việc chọn mỹ phẩm! Lấy lòng mẹ vợ xong, anh thuận lợi tiến vào phòng của vợ.

Sạch sẽ! Gọn gàng! Tối giản! Tao nhã! Đẳng cấp! Giường của vợ lớn quá, mềm quá, thơm quá!

"Mẹ ơi, con đi tắm nha." Tạ Quân Ý vừa xoa tay vừa cười với mẹ vợ.

Mẹ Lạc hiểu ngay: "Biết rồi! Mẹ sẽ đi ngủ sớm, sáng mai Thanh Thanh không có tiết đâu."

Tạ Quân Ý: "......" Đây mới là mẹ ruột của con! Chắc chắn luôn!

Tạ Quân Ý vô cùng nghiêm túc tắm rửa trong phòng tắm của Lạc Thanh, tắm xong hớn hở đi ra thì thấy Lạc Thanh đang ngồi bên giường nhìn mình. Ánh mắt đào hoa ấy vừa liếc qua, trạng thái của Tạ Quân Ý lập tức dâng trào!

Tạ Quân Ý cười hề hề: "Thanh Thanh, em đi tắm đi."

Lạc Thanh mỉm cười nhẹ, tựa như ngân hà rơi đầy hoa.

Tạ Quân Ý: "....." Không tắm nữa!

Sói đói lao lên cắn mồi nhưng lại nhào hụt. Lạc Thanh đứng bên giường nhìn Tạ Quân Ý đang bổ nhào xuống giường, cười nhạt: "Đi lâu thật nhỉ."

Tạ Quân Ý: "......"

Lạc Thanh: "Không có lấy một tin nhắn."

Tạ Quân Ý: "......"

Lạc Thanh: "Nghe nói muốn kết hôn lắm hả?"

Tạ Quân Ý đột nhiên cảm thấy vừa tắm xong mà lạnh buốt cả người, anh ngoan ngoãn quỳ gối trên giường, thành khẩn nhìn Lạc Thanh: "Anh sai rồi! Từ chức, ngày mai từ chức luôn!"

Lạc Thanh: "...... Anh còn dám uy h**p tôi?"

Tạ Quân Ý tự véo tai mình: "Không không, hiểu lầm thôi, yêu em yêu em, chụt chụt~"

Lạc Thanh: "......"

Tạ Quân Ý: "Hề hề hề, Thanh Thanh, có phải em nhớ anh lắm không?"

Lạc Thanh quay đầu đi: "Mặt đúng là dày thật!"

Lòng can đảm của Tạ Quân Ý bùng nổ, anh ôm lấy eo của Lạc Thanh: "Hề hề hề, Thanh Thanh, đi ngủ đi, mẹ ngủ rồi."

Lạc Thanh: ".....Cút."

Tạ Quân Ý: "Lăn lăn lăn."

Dứt khoát tắt đèn!

Tách!

"CÚT!"

Tạ Quân Ý ôm mặt, ấm ức: "...... Ồ, vậy anh ngủ dưới đất nha."
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 19: Chương 19



Kỳ nghỉ một tháng...... đại tá đã lên kế hoạch chu toàn từ lâu!

Kết hôn! Phải kết hôn! Đáng lẽ nên kết hôn từ lâu rồi!

Mẹ Tạ: "Ồ, tự lo sính lễ đi con."

Tạ Quân Ý: "......"

Đầu gối của đàn ông đáng giá nghìn vàng nhưng quỳ trước cha mẹ là chân lý! Tạ Quân Ý ôm chặt lấy chân mẹ, khóc lóc: "Mẹ ơi, mẹ biết lương của con có bao nhiêu mà! Con vay tiền! Vay tiền được không?!"

Mẹ Tạ: "....." Sao bà lại sinh ra đứa con chẳng có chí khí thế này chứ?!

Mẹ Tạ gọi điện cho cha Tạ đang đóng quân ở vùng biên giới vũ trụ xa xôi: "Chồng ơi, con trai của anh muốn cưới vợ, không có tiền."

Cha Tạ: "Cưới ai?" Thiếu tiền rồi mới nhớ đến cha à?

Mẹ Tạ: "Anh biết mà, là Lạc Thanh đó."

Cha Tạ: "..... Chúng ta vẫn nên tôn trọng quyết định của bọn trẻ, đừng ép hôn chứ."

Mẹ Tạ lôi ngay con trai vào cuộc gọi: "Con tự nói với cha đi, có phải mẹ ép con cưới không?!"

Tạ Quân Ý: "Cha ơi!"

Cha Tạ: "....." Tuy con trai gọi cha là chuyện bình thường nhưng sao giọng điệu này nghe cứ sai sai thế nhỉ?

Tạ Quân Ý cười nịnh nọt: "Cha à, cho con vay chút tiền cưới vợ đi, dạo trước không phải cha vừa 'tịch thu'..... À không, vừa 'chỉnh đốn' bọn hải tặc Tự Thư Tinh à? Chắc chắn có tiền đúng không!"

Cha Tạ: "......" Ở cùng một đơn vị với con trai đúng là nhược điểm chí mạng, ngay cả tiền riêng cũng không giấu nổi!

"Cha ơi, vợ của con đẹp lắm đó! Sau này sẽ sinh cho cha một cháu gái, đảm bảo là đại mỹ nhân số một của Liên Minh, cha sẽ vui đến chết luôn! Sinh con trai thì cũng chẳng lo không lấy được vợ, cha cũng sẽ vui đến chết luôn!"

Cha Tạ: "......" Chỉ nói một câu mà bị con trai trù hai lần, đây là vay tiền hay muốn ăn đòn vậy?

Tạ Quân Ý: "Cha ơi, sang năm sau con sẽ trả lại cho cha!"

Cha Tạ dứt khoát: "Chốt kèo!"

Tạ Quân Ý: "....."

Cha ruột đấy!!!

Có tiền rồi, Tạ Quân Ý bắt đầu đau đầu suy nghĩ cách cầu hôn. Thanh Thanh không thích hoa, phiền thật đấy! Sao nhân dân Liên Minh không bao giờ cân nhắc đến tình huống vợ không thích hoa nhỉ?! Đúng là trí tuệ nhân loại vẫn còn thiếu sót, đáng chê trách!

Ban ngày Tạ Quân Ý chạy đến tìm vợ, ban đêm lại về nhà vắt óc suy nghĩ ý tưởng cầu hôn. Anh giấu chuyện này kỹ đến mức không để lộ chút manh mối nào!

Hôm đó, sau bữa cơm, Tạ Quân Ý giở trò lưu manh xong định chuồn đi như mọi ngày nhưng lại bị Lạc Thanh gọi lại: "Này, nghe mẹ của anh nói anh muốn cầu hôn à?"

Tạ Quân Ý: "......" CÁI MIỆNG NÀY!!! CÁI MIỆNG TO QUÁ!!!

Lạc Thanh liếc nhìn anh một cái: "Mẹ của tôi bảo từ bé đến lớn anh chẳng có tí lãng mạn nào, kêu tôi cứ giả vờ bất ngờ là được, ai cũng vui."

Tạ Quân Ý: "......" Mẹ vợ nhìn nhầm con rồi! Con cực kỳ lãng mạn mà!

Lạc Thanh nhìn anh một cái rồi xoay người, mở ngăn kéo lấy ra một mô hình cơ giáp màu đen, đưa cho anh: "Cho anh, nhẫn đây."

"Hả?" Tạ Quân Ý ngơ ngác.

Lạc Thanh hất cằm: "Cưới tôi đi, tôi cầu hôn anh."

Tạ Quân Ý: "...... HẢ?!!!"

Đệch! Diễn biến này không đúng!!!
 
Back
Top Bottom