Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPWDcOheIVQ-VcnHJgqoqz6ZARw-j2WSQvN9fQk7u6Al13AOSuurizk2J68VLVY9WapHVAx548OwIYyfqDn9Aq4gvB-sdsppIFvBaaSIWhbeVBMCiowgr7OIqUPgUjhqdcFkK1Nsk8Adt5n1VKvN0jG=w215-h322-s-no-gm

Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Tác giả: Nhất Chỉ Phong Thổ Tử
Thể loại: Đam Mỹ, Hài Hước, Sủng, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai, Vũ trụ, Tình cảm, Đoản văn, Ngọt sủng, Chủ công, 1x1, Niên thượng, Hài hước, HE.

Giới thiệu:

Khi Tạ Quân Ý sáu tuổi, mẹ của anh và mẹ của Lạc Thanh vừa gặp đã hợp ý, hai người liền định hôn ước cho hai đứa trẻ. Lúc đó, Lạc Thanh vẫn còn là một bào thai.

Khi Tạ Quân Ý hai mươi sáu tuổi, sự nghiệp vừa mới khởi sắc, mẹ của anh đã thúc giục anh kết hôn.

Tạ Quân Ý: Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn hôn nhân sắp đặt?! Mục tiêu của con là những vì sao và đại dương!

Nghe nói bên phía Lạc Thanh hồi đáp thế này: Tạ Quân Ý già quá, tôi không thích.

Tạ Quân Ý: ..... Tôi phải xem thử cái thằng nhóc này trông thế nào, dám chê thần tượng của Liên Minh?!

Tạ Quân Ý: Vợ cứ chê tôi già, làm sao để nhìn trẻ hơn đây? Xin giới thiệu một hãng mặt nạ đáng tin cậy, cảm ơn, người tốt cả đời bình an.

-----

Công bị vả mặt, liên tục bị vả mặt, không ngừng bị vả mặt, cuối cùng mặt sưng thành đầu heo – một câu chuyện ngắn.​
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 1: Chương 1



Tạ Quân Ý đã chờ ở cổng Học viện Quân sự Liên bang suốt nửa tiếng.

Hôm nay, anh đến để nói rõ ràng với Lạc Thanh.

Là đại tá trẻ nhất của Liên bang, sự nghiệp của anh chỉ mới bắt đầu. Mục tiêu hiện tại của anh là chứng tỏ thực lực của mình khiến những kẻ đàm tiếu rằng anh dựa vào gia tộc để thăng tiến phải câm miệng chứ không phải kết hôn.

Lạc Thanh được thừa hưởng nhan sắc từ mẹ nhưng Tạ Quân Ý không phải loại người ham mê sắc đẹp. Giữa sự nghiệp và mỹ nhân, anh phân biệt rõ ràng điều gì quan trọng hơn.

Anh đã suy nghĩ kỹ về những lời lẽ sẽ nói với Lạc Thanh. Là những người cùng theo học tại Học viện Quân sự, Lạc Thanh nhất định cũng hiểu, đối với một người lính, việc lập công danh quan trọng đến mức nào. Giữa đàn ông với nhau không cần vòng vo, cứ nói thẳng cho đỡ mất công suy đoán.

Tạ Quân Ý đang nghĩ lướt qua trong đầu một lần nữa những gì mình định nói thì nhìn thấy Lạc Thanh bước ra từ cổng học viện.

Anh từng thấy ảnh nửa người của Lạc Thanh trong bộ quân phục. Trong ảnh, Lạc Thanh sở hữu đôi mắt phượng trời sinh, ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, môi mỏng mang chút bạc tình. Đúng là rất đẹp nhưng quá lạnh.

Còn lúc này, Lạc Thanh từ cổng Học viện Quân sự bước ra không mặc bộ quân phục chỉn chu mà chỉ khoác lên mình một chiếc sơ mi trắng đơn giản cùng quần dài đen, vậy mà vẫn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Chiếc sơ mi trắng gần như hòa vào làn da trắng ngần, quần dài đen càng làm nổi bật đôi chân thon dài. Đột nhiên, Tạ Quân Ý cảm thấy làn da của mình hơi ngăm, chân của mình có chút vòng kiềng.

Lạc Thanh để tóc ngắn gọn gàng, lộ ra đôi mắt xinh đẹp. Cậu nhìn về phía xe của nhà họ Lạc, dưới ánh mặt trời để lộ góc nghiêng với đường nét tinh tế.

Tạ Quân Ý: ......

Tạ Quân Ý: ...... Sao... sao người thật lại đẹp hơn ảnh nhiều thế này?

Tạ Quân Ý: ...... Mẹ ơi, con muốn cưới em ấy! Ngay lập tức!

________________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là một câu chuyện thường ngày, chỉ tập trung việc rải đường, không có cốt truyện chi tiết, đại khái là mỗi chương là một ngày nên đều không dài.
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 2: Chương 2



Tạ Quân Ý rời đi với vẻ bình tĩnh nhưng trở về thì đầy kích động.

Anh không dám đến nói chuyện với Lạc Thanh, bao nhiêu lời chuẩn bị sẵn đều xé hết!

Ông đây muốn cả sự nghiệp lẫn mỹ nhân!

Mà nói chứ, vợ của mình đúng là không ăn ảnh, ảnh chụp không thể hiện được dù chỉ một phần vẻ đẹp của em ấy!

A a a, Lạc Thanh của mình a a a!!!

"A a a, my Five!!!" Một cô gái nhỏ bên đường nhìn màn hình quảng cáo hologram khổng lồ trên quảng trường, hét lên đầy phấn khích.

Tạ Quân Ý liếc nhìn cô một cái.

Anh không thể hiểu nổi đám mê thần tượng này, nói là thích tài năng chứ chẳng phải cũng chỉ là nhìn mặt thôi sao? Quá tầm thường!

Đại tá của Liên bang tuyệt đối không theo đuổi thần tượng!

Huống hồ, cái cậu Five đó làm sao đẹp bằng Lạc Thanh nhà anh chứ!

A a a a, Lạc Thanh, Lạc Thanh, Lạc Thanh!!!

Tạ Quân Ý về đến nhà, robot quản gia đang dọn dẹp bát đĩa sau bữa trưa. Thấy anh trở về, nó lịch sự hỏi có cần chuẩn bị bữa ăn không. Anh gọi bốn món rồi ngồi xuống cạnh mẹ mình.

Mẹ Tạ vừa ăn trưa xong, bà đang chơi game thực tế ảo trên ghế sofa. Vừa tung ra một chiêu lớn, sắp sửa hạ gục kẻ địch còn chút máu thì đúng lúc đó, đứa con trai xui xẻo lại giật tai nghe của bà xuống.

Bà Tạ quay sang nhìn anh, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ hệt như đang nói: Không có lý do chính đáng thì liệu hồn đấy!

Nhưng lúc này trong đầu của Tạ Quân Ý chỉ có Lạc Thanh, hoàn toàn không để ý đến cơn giận của mẹ, anh vui vẻ nói:

"Mẹ, chẳng phải mẹ bảo con kết hôn sao? Đã định ngày chưa?"

Bà Tạ khựng lại một chút, quên luôn cả tức giận: "À, chuyện đó hả? Mẹ quên chưa nói với con."

Tạ Quân Ý: "Định ngày rồi ạ? Ngày bao nhiêu? Con còn xin nghỉ phép...."

Bà Tạ: "Thôi bỏ đi...."

Hai mẹ con trừng mắt nhìn nhau, đồng thời im lặng.

Tạ Quân Ý cảm thấy mẹ mình đúng là một người mẹ giả: "Sao lại bỏ ạ? Mẹ đã hỏi con chưa?"

Bà Tạ ngạc nhiên: "Chẳng phải con không muốn sao? Chính con nói Liên bang chưa yên, thề không lập gia đình mà?"

Mặt của Tạ Quân Ý đau rát nhưng vẫn mặt dày nói: "Tổ tiên dạy rất đúng, gia quốc thiên hạ, không có nhà thì sao có nước? Mà con cũng chỉ sợ mẹ ở nhà cô đơn, muốn sinh một đứa cháu cho mẹ chơi thôi mà."

Bà Tạ nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp: "Con có nghĩ hơi nhiều không đấy?"

Tạ Quân Ý: ".... Vậy thôi bỏ là có ý gì ạ? Năm nay không cưới thì thôi, sang năm cũng ổn."

Bà Tạ càng thêm phức tạp: "Ý của mẹ là hôn ước của con bị hủy rồi."

Tạ Quân Ý: ".... Hả?"

Bà Tạ: "Ban đầu cũng chỉ là mẹ với mẹ của Thanh Thanh đùa giỡn thôi. Hai đứa đều không muốn, bọn mẹ cũng đâu có ép. Thời đại nào rồi, bọn mẹ trông giống kiểu cha mẹ ép hôn lắm à?"

Tạ Quân Ý: "......"

Mẹ ơi, ép thì ép cho trót đi chứ! Đây là đào hố xong rồi đẩy con xuống luôn à!

Bà Tạ không ngại đâm thêm một nhát: "Hơn nữa Thanh Thanh nói con già quá rồi, lớn hơn cậu ấy tận sáu tuổi. Cậu ấy chỉ chấp nhận bạn đời có chênh lệch tuổi tác trong khoảng ba tuổi thôi, chênh lệch một năm đã là một thế hệ rồi đấy."

Tạ Quân Ý: "....."

Bốp bốp bốp_____ Mặt đau quá.....

Tim cũng đau, khó thở quá!!!
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 3: Chương 3



Tạ Quân Ý cảm thấy mẹ ruột của mình đúng là đồng đội heo!

Chẳng biết tranh thủ phúc lợi gì cho con trai cả! Lạc Thanh đẹp thế này, sao có thể buông tay dễ dàng như vậy chứ?

Có phải mẹ không nhìn rõ không? Người đẹp thế này mà không muốn nhanh chóng rước về nhà cung phụng sao?!

Vẫn phải để đại tá đích thân ra tay! Biết đâu Lạc Thanh cũng giống anh, căn bản không hề biết hôn ước đã bị hủy.

.....

Còn mười phút nữa là Lạc Thanh tan học tiết học buổi tối, phi thuyền của Tạ Quân Ý đã đậu ngay trước cổng Học viện Quân sự Liên bang.

Trong vòng hai mươi phút đó, Tạ Quân Ý chỉnh lại quần áo cả chục lần, giày cũng lau đi lau lại, tóc vuốt từng sợi một, lời định nói với Lạc Thanh thì cứ lật qua lật lại trong đầu mãi không quyết được.

Lạc Thanh, làm quen chút nhé, anh là vị hôn phu của em, Tạ Quân Ý.

Có phải hơi khách sáo quá không? Còn làm quen cái gì, Lạc Thanh chắc chắn cũng đã xem ảnh của mình rồi. Không biết em ấy xem ảnh nào nhỉ? Lúc mẹ và mẹ vợ trao đổi ảnh, đáng lẽ mình nên đích thân chọn mới phải.

Thanh Thanh, anh đến đón em tan học về nhà, kết hôn xong em muốn ở đâu?

Không không không, như này lại quá suồng sã! Nghe cứ như anh quá tùy tiện ấy!

Nên gọi là Lạc Thanh hay Thanh Thanh đây? Anh rất muốn gọi là Thanh Thanh, mẹ còn có thể gọi mà, chồng đương nhiên cũng có thể chứ!

Đang miên man suy nghĩ thì anh thấy Lạc Thanh bước ra. Đây là lần thứ hai trong ngày Tạ Quân Ý nhìn thấy cậu, cậu vẫn mặc bộ đồ ban sáng nhưng lần này anh đỗ xe gần hơn, vẻ đẹp hoàn mỹ của cậu càng thêm mãnh liệt!

Trời ơi, da mặt của em ấy mịn thế này!

Trời ơi, đôi mắt phượng cong cong này thật sự phạm quy mà!

Trời ơi, em ấy nhìn mình rồi, nhìn mình rồi!

Trời ơi, em ấy đi tới rồi, đi tới rồi!

...Em ấy đi tới rồi?

Toàn thân của Tạ Quân Ý cứng đờ! Có nên cười không? Có nên cười không? Không cười thì trông có đẹp trai hơn không? Răng hàm trên bên phải của mình có một chiếc răng nanh nhỏ, cười lên trông không được nghiêm túc! Thôi, không cười nữa!

"Tạ Quân Ý?"

Lạc Thanh dừng lại bên phi thuyền của anh, đôi mắt phượng dài hẹp khẽ nheo lại, dường như ngạc nhiên khi thấy anh ở đây.

Em ấy nhận ra mình! Em ấy nhận ra mình! Quả nhiên là nhận ra mình!!!

Em ấy trắng quá! Da của em ấy mịn quá! Màu môi của em ấy đẹp quá! Xương quai xanh của em ấy quyến rũ quá! Em ấy... xương quai xanh...

Phụt___

Vì Lạc Thanh hơi cúi người, hai chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi lại không cài nên liền để lộ chiếc cổ thon dài cùng một phần nhỏ lồng ngực bên dưới xương quai xanh.

Không được! Không được!

Tạ Quân Ý nhìn chằm chằm phần dưới cổ của Lạc Thanh với vẻ mặt nghiêm nghị, kiên định nhắc nhở bản thân: Mình không muốn sờ! Không muốn! Một chút cũng không muốn!

Lạc Thanh: "Tôi nghe mẹ tôi nói anh không muốn kết hôn với tôi. Trùng hợp quá, tôi cũng không muốn lập gia đình khi chưa tốt nghiệp. Đàn ông với đàn ông, nói thẳng một lần cho rõ, từ giờ hôn ước bị hủy bỏ, chúng ta không còn liên quan gì nữa. Vậy đủ rõ ràng rồi chứ?"

Tạ Quân Ý: "......"

Mẹ vợ sao lại báo cho Lạc Thanh nhanh thế!

Mẹ vợ cũng là đồng đội heo!!!
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 4: Chương 4



Tạ Quân Ý có thể nói gì đây? Tạ Quân Ý chỉ có thể gật đầu.

Lạc Thanh đứng thẳng người, mặt lạnh như băng: "Vậy được rồi, anh có thể đi, chúng ta không cần phải gặp lại nữa."

Tạ Quân Ý: "......" Không không không! Đừng đi! Đừng đi! Vợ ơi đừng đi!

Tạ Quân Ý lập tức mở cửa xe, sải hai bước đến trước mặt Lạc Thanh, chắn ngang đường cậu.

Lạc Thanh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh: "Còn chuyện gì nữa?"

Tạ Quân Ý: "....." Không! Vợ ơi sao em có thể lạnh nhạt thế này chứ!

Tạ Quân Ý cúi xuống, vác Lạc Thanh lên vai.

Trước cổng Học viện Quân sự Liên bang - nơi đào tạo những sĩ quan ưu tú nhất của Liên bang - đại tá trẻ tuổi nhất của Liên bang, ngang nhiên bắt người đi!

Tất cả các sĩ quan tương lai của Liên bang đều sững sờ!

Lạc Thanh ngớ ra một giây, sau đó lập tức siết chặt nắm đấm, đấm thẳng vào lưng của Tạ Quân Ý, nghiến răng nghiến lợi: "Đồ thần kinh! Mau thả tôi xuống!"

Nhìn bề ngoài Lạc Thanh có vẻ gầy, vác lên cũng nhẹ nhưng sức thì không nhỏ chút nào. Thế mà Tạ Quân Ý lại chẳng cảm thấy gì cả! Cả người của anh như biến thành bông gòn luôn rồi!

Mình là ai? Đây là đâu?

Tạ Quân Ý nhẹ nhàng đặt Lạc Thanh vào trong xe, Lạc Thanh nhân lúc anh đang cúi người, giơ chân đá thẳng một cú.

Tạ Quân Ý túm lấy chân cậu, nhét lại vào trong xe, dặn dò: "Vợ à, cẩn thận chút, đừng để chân bị va trầy nhé."

Lạc Thanh: "....." Vợ???

Tạ Quân Ý: "Anh đặt bàn trên tầng thượng của tòa Tinh Hà rồi, trước khi kết hôn thì hãy để anh tìm hiểu xem em thích ăn gì đã."

Lạc Thanh: "....." Đồ... đồ thần kinh???

Trời ơi, vợ của mình lúc bối rối cũng đáng yêu quá đi mất! Thèm cắn ghê!

Lạc Thanh: "Tạ Quân Ý, tôi không có hứng thú ăn cơm với anh, tôi có bạn trai rồi."

Tạ Quân Ý: "....."

Cái! Gì!!!

Thằng nào?!

Bố mày giết nó!!!
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 5: Chương 5



Tạ Quân Ý: "Em em em... không phải vừa mới hủy hôn với anh xong mà, sao đã có bạn trai rồi?"

Ánh mắt của Lạc Thanh như viết rõ mấy chữ 'Tên này có bị bệnh không vậy?': "Hôn ước chỉ là chuyện đùa thôi, tôi chưa từng coi đó là thật."

Tạ Quân Ý: "!!! Sao em có thể như vậy được!"

Lạc Thanh đưa tay mở cửa xe phía bên kia: "Tôi đi đây, không cần gặp lại nhau nữa đâu."

Tạ Quân Ý lập tức tự kiểm điểm: ".... Anh sai rồi anh sai rồi, anh không nên lớn tiếng như vậy với em, đừng đi đừng đi mà."

Lạc Thanh: ..... Dạo này Liên bang rốt cuộc tuyển mấy loại người kỳ quặc gì vào quân đội thế này?!

Tạ Quân Ý: "Vậy em và bạn trai bắt đầu từ khi nào? Em thích cậu ta không? Cậu ta có thật sự thích em không? Em đẹp thế này, gia thế tốt, học giỏi, tiền đồ sáng lạn, nhất định phải mở to mắt đừng để bị lợi dụng đấy! Em nhìn anh đi, chúng ta mới là trời sinh một cặp! Anh cũng..... chỉ kém em có chút nhan sắc thôi, gia thế cũng tốt, lại là đại tá trẻ tuổi nhất Liên bang, tiền đồ vô lượng! Hai ta đúng là trời định!"

Lạc Thanh: "..... Không cần khách sáo, bạn trai của tôi là cháu trai của Nguyên soái Chương, cũng môn đăng hộ đối lắm."

Tạ Quân Ý: "......" Chương Vũ Loan!!! Tối nay nhất định phải đi vác bao tải, tuyệt đối phải xử lý!

Lạc Thanh mở cửa xuống xe, khóe môi khẽ nhếch lên nở nụ cười lạnh nhạt: "Đi ăn với anh sẽ khiến bạn trai của tôi hiểu lầm, tạm biệt."

Tạ Quân Ý: "....." Không thể nói ra chữ tạm biệt được! Tim sắp vỡ nát rồi!

Vợ của mình thành vợ của người ta mất rồi! Đau lòng! Buồn bã! Đau khổ! Tuyệt vọng!
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 6: Chương 6



Giữa đêm khuya, Tạ Quân Ý chạy đến trước cổng nhà họ Chương gõ cửa, tiện tay tố cáo thằng nhóc Chương Vũ Loan với mẹ cậu ta vì tội cướp vợ chưa cưới của mình.

"Cháu và Thanh Thanh sắp kết hôn rồi, chính cậu ta là kẻ chen ngang đoạt tình yêu!"

Chương Vũ Loan, người đang mặc bộ đồ ngủ hình khủng long xanh, mơ màng đứng đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Tạ Quân Ý và mẹ ruột, bỗng cảm thấy hai chân hơi mềm nhũn.

Tạ Quân Ý vô cùng bắt bẻ, chỉ vào bộ đồ ngủ của Chương Vũ Loan, nói một cách cáu kỉnh: "Dì xem đi! Nhìn đồ ngủ của cậu ta đi! Cậu ta không những cướp vợ của cháu mà còn cố tình chọc tức cháu bằng cách này!"

Chương Vũ Loan: "....." Anh Tạ, anh nhập vai hơi quá rồi đấy?!

Mẹ Chương nghiêm mặt: "Vũ Loan, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Chương Vũ Loan: "....." Con làm sao biết chuyện gì chứ?! Lạc Thanh cũng chưa từng nói gì với cậu ta! Đây chẳng phải là bắt cậu ta ứng biến tại chỗ sao?!

"Bọn con là chân ái!" Chương Vũ Loan lập tức nhập vai, "Thanh Thanh nói với con rằng hôn ước giữa cậu ấy và anh Tạ chỉ là do phụ huynh sắp đặt, chưa từng tiếp xúc, không có tình cảm gì hết!"

Tạ Quân Ý: "Sao lại không có tình cảm? Tôi có rất nhiều tình cảm!"

Chương Vũ Loan: "Tình cảm cái quỷ gì?! Tôi và Thanh Thanh học chung từ cấp hai, chưa từng thấy anh xuất hiện bao giờ!"

Tạ Quân Ý: "....." Mặt đau quá...

________________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Mỗi lần bị vả mặt là một chương, hahaha! Đếm xem cuối cùng Tạ Quân Ý bị vả bao nhiêu lần nào!
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 7: Chương 7



Tạ Quân Ý ngang ngược chạy đến nhà họ Chương tuyên bố chủ quyền một phen rồi chột dạ quay về. Thằng nhóc Chương Vũ Loan đó, anh nhìn cậu ta lớn lên, rõ ràng chẳng hợp với Thanh Thanh chút nào! Nhất định còn phải để Thanh Thanh chăm sóc, đâu có được như anh____ một người đàn ông có bờ vai rộng rãi và đôi tay mạnh mẽ!

Giữa đêm khuya, Tạ Quân Ý lao vào phòng tập đấu vật rèn luyện suốt một tiếng, cuối cùng bước ra với bờ vai càng thêm cường tráng. Hôm nay tạm thời thế đã, mai đi quan sát xem Thanh Thanh và Chương Vũ Loan ở bên nhau thế nào. Nếu thằng nhóc đó đối xử với Thanh Thanh không tốt, anh nhất định phải đập cho một trận trước rồi mới cướp người về!

Tạ Quân Ý chạy đi rửa mặt. Bình thường anh chỉ hất nước lên mặt qua loa nhưng hôm nay lại vốc nước thật cẩn thận, hất lên mặt mấy lần mới cảm thấy tỉnh táo.

Khoan... khoan đã! Có phải mẹ đã từng nói... Thanh Thanh chê mình già?!

Mẹ Tạ đã ngủ, robot quản gia cũng đã nghỉ, Tạ Quân Ý khóa cửa phòng tắm, nghiêm túc soi gương.

Hầy.... Hai mươi sáu tuổi, hai mươi sáu tuổi rồi, sao da lại thô thế này?! Khóe mắt có cái gì đây?! Là nếp nhăn sao?! Giữa chân mày là cái gì đây?! Sao lại có một nếp nhăn hình chữ '川' thế này?! Trên trán có cái gì đây?! Mới chừng này tuổi mà đã có nếp nhăn rồi?!

Tạ Quân Ý lập tức mở trang mua sắm trực tuyến tích hợp trên gương, tìm ngay bộ sản phẩm chống lão hóa dành cho nam giới đứng đầu bảng xếp hạng, nhanh chóng đặt hàng! Còn đặc biệt chọn hình thức giao hàng bí mật!

Khuôn mặt không có biểu cảm không có biểu cảm luôn luôn không có biểu cảm! Đại tá trẻ tuổi nhất Liên minh không thể có biểu cảm!

Có biểu cảm sẽ có nếp nhăn!

'Đơn hàng của ngài đã được giao đến trước cửa, vui lòng nhận hàng'. Trang web hiển thị thông báo. Sau khi Tạ Quân Ý nhấn vào, thông báo liền tự động xóa sau năm giây.

Anh lén lút mở cửa, nhanh chóng ôm gói hàng vào phòng ngủ rồi làm theo hướng dẫn từng bước chăm sóc da!

Phiền quá! Sao có nhiều bước thế này! Phiền chết đi được!

Nhưng nghĩ đến gương mặt hoàn mỹ của Lạc Thanh, Tạ Quân Ý vẫn kiên trì dán miếng mặt nạ được đánh giá có hiệu quả chống lão hóa tốt nhất lên mặt!

Ngày mai nhất định phải quay về tuổi 18!

Hehehehehe....

-.-

Ngày hôm sau.

"Đậu má! Cái quái gì thế này?!"

Tạ Quân Ý trợn trừng nhìn vào gương, kinh hãi phát hiện gương mặt mình nổi đầy mụn đỏ chói mắt!

Mặt nạ rác rưởi! Hủy hoại nhan sắc của mình! Đánh giá kém! Lập tức đánh giá kém!
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 8: Chương 8



Tạ Quân Ý giữ vẻ mặt nghiêm nghị đi làm.

"Lão đại, hôm nay thằng nhóc Tiêu Long Hà kia lại kiếm chuyện với chúng ta! Quân phí quý này lại bị cắt giảm một nửa rồi!" Thuộc hạ số một tức giận chạy vào báo cáo.

"Ồ." Đại tá của Liên minh - không thể có biểu cảm! Không thể tức giận vì sẽ có nếp nhăn!

"Lão đại, hai bộ cơ giáp chiến đấu sắp bị thải của chúng ta đã thương lượng xong chưa? Bao giờ thì giáp mới về?" Thuộc hạ số hai lại chạy đến đòi nợ.

"Hỏi lại đi." Đại tá của Liên minh - không có cảm xúc!

"Lão đại, phòng huấn luyện cơ giáp lại bị chiếm hết rồi, đi, chúng ta đi cướp một cái nào." Thuộc hạ số ba xúi giục.

"Đi, cướp một cái!" Đại tá của Liên minh - mặt không biểu cảm siết chặt nắm đấm.

Quân bộ có tổng cộng một trăm phòng huấn luyện cơ giáp, Tạ Quân Ý chọn phòng số ba mươi ba gần doanh trại của mình nhất. Sau khi quét mặt và xác nhận gen để vào trong, anh lập tức nhìn thấy các học viên mặc đồng phục của Học viện Quân sự Liên minh đang ngoan ngoãn ngồi chờ ngoài phòng chống nổ, chuẩn bị thực chiến.

Lạc Thanh vẫn là người nổi bật và đẹp trai nhất trong đám đông!

Trời ơi, mẹ ơi, em ấy đang phát sáng! Đang phát sáng kìa!!!

Mà hôm nay mặt của mình lại mọc mụn! Mọc mụn đó!!!

Mười thuộc hạ của Tạ Quân Ý chạy đến vênh váo: "Các đồng chí, một trăm phòng huấn luyện, nhường cho bọn tôi mười phòng đi?"

Giáo viên tạm thời vẫn còn trong phòng chống nổ, Lạc Thanh bước ra lạnh lùng nói: "Bọn tôi đến trước. Nếu nhường mười phòng, buổi huấn luyện thực chiến hôm nay sẽ bị kéo dài."

Thuộc hạ số năm cợt nhả: "Ồ, người đẹp, cậu là người phụ trách à? Nếu không thì đừng lên tiếng!"

Xem ra định nhân lúc giáo viên chưa ra mặt mà chen ngang rồi!

Tạ Quân Ý vỗ bốp một cái lên đầu của thuộc hạ: "Câm miệng! Sao em ấy lại không phải là người phụ trách? Em ấy chính là người quản chuyện nhà chúng ta!"

Thuộc hạ: "....." Lão đại bị thần kinh hả?!

Tạ Quân Ý khẽ nghiêng mặt để che đi cái mụn trên cằm rồi mỉm cười với Lạc Thanh: "Vợ.... Thanh Thanh, em dùng đi, bọn anh không dùng nữa."

Đại tá của Liên minh tuy mặt không biểu cảm trước người khác nhưng trước mặt vợ mình thì nhất định phải để em ấy cảm nhận được sự ấm áp của nụ cười!

Mười thuộc hạ: "....." Hôm nay lão đại quên uống thuốc à?!

Lạc Thanh nhíu mày: "Vốn dĩ là bọn tôi đến trước, không phải anh nhường."

Tạ Quân Ý: "Đúng đúng đúng, đều là lỗi của bọn anh, tất cả là lỗi của anh, tại anh quản lý không nghiêm. Đám thuộc hạ của anh toàn thế này, em xem, anh chẳng phải đang ngăn bọn họ sao? Bình thường anh khiêm tốn lắm đó."

Mười thuộc hạ: "....." Đi đi đi, đây không phải lão đại của chúng ta, phải đi tìm lão đại thật sự mới được.

"Chà chà, năm nay em định tham gia cuộc thi tấu hài của quân bộ à?" Một giọng điệu khó chịu vang lên từ bên cạnh. Vị giáo viên hướng dẫn trẻ tuổi bước ra từ phòng chống nổ, đứng trước mặt các học viên, lạnh lùng nhìn Tạ Quân Ý: "Đây không giống phong cách lưu manh thổ phỉ của em nhỉ?"

Tạ Quân Ý phải nhìn chằm chằm Lạc Thanh mới có thể giữ nụ cười trên mặt!
 
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt
Chương 9: Chương 9



"Hahaha!" Tạ Quân Ý cười gượng ba tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Bộ Đĩnh rằng nếu hắn ta không nói gì thì cũng chẳng ai coi hắn ta là người câm!

Bộ Đĩnh: "......" Hôm nay người này rất kỳ lạ! Ánh mắt của cậu ta....

"Lạc Thanh, cậu ta có bắt nạt em không?" Hình như đã từng nghe nói nhà họ Tạ và nhà họ Lạc có hôn ước nhưng chỉ là tin đồn. Hôm nay nhìn ánh mắt ngốc nghếch của tên họ Tạ này.... chẳng lẽ là thật sao?

Lạc Thanh quay mặt đi: "Không có ạ, em không quen anh ta!"

Tạ Quân Ý: "...... Sao..... sao lại không quen?" Lạnh lùng quá rồi! Vợ của mình lạnh lùng quá rồi! Đau lòng! Đau khổ! Tuyệt vọng!

Lạc Thanh nhíu mày nhẹ giọng hỏi: "Sao lại quen?"

Tạ Quân Ý: "..... Ít nhất thì em biết tên của anh, anh cũng biết tên của em mà!"

Thấy Tạ Quân Ý không gây chuyện gì mà đám học viên bên trong vẫn còn nhiều thiếu sót trong thao tác, Bộ Đĩnh tức giận bước vào phòng chống nổ: "Từng người một, lý thuyết học hành không ra gì cả! Đánh! Đánh chết một đứa là bớt đi một đứa!"

Tạ Quân Ý: "....." Mỗi ngày vợ của mình đều phải chịu đựng một giáo viên thực hành nóng tính như thế này, thật đáng thương, thật đau lòng.

Mười thuộc hạ: "Lão đại, chỗ này không dùng được rồi, đổi chỗ khác đi, đi đi đi."

Tạ Quân Ý: "Mấy người cứ đi trước đi, tôi muốn ở đây xếp hàng."

Mười thuộc hạ: "???" Miao miao miao? Hoàn toàn phát điên rồi sao?

Mười tên thuộc hạ vô tâm vô phế ném Tạ Quân Ý lại, tự mình rời đi. Tạ Quân Ý hí hửng chạy hai bước về phía Lạc Thanh nhưng cậu thì vừa nhíu mày cảnh giác vừa kéo các bạn bên cạnh, nghiêm mặt nói với Tạ Quân Ý: "Không được chen hàng!"

Tạ Quân Ý nhìn Lạc Thanh nắm tay người khác: "....." Vợ của mình lại đối xử với mình như thế này.... còn nắm tay người khác.... Đau lòng! Đau khổ! Tuyệt vọng!

Tạ Quân Ý phải đi cả trăm mét mới đến được cuối hàng, từ xa nhìn về phía Lạc Thanh, anh chỉ muốn đẩy hết đám người phía trước ra!

Tránh ra! Mấy người đang che mất ánh sáng của vợ tôi đấy!

"Cậu này, cậu có quen Lạc Thanh không?" Tạ Quân Ý chủ động bắt chuyện với người xếp hàng phía trước.

Cô bạn kia đáp: "Dĩ nhiên là quen rồi, Lạc Thanh là học sinh xuất sắc, ai mà không biết cậu ấy chứ? Cậu ấy là thiên tài trong lĩnh vực chỉ huy, tôi rất thích cậu ấy."

Tạ Quân Ý trừng mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt như thể đang nhìn tình địch!

Cô gái: "....." Sao nói lật mặt là lật mặt vậy? Lòng dạ đàn ông đúng là như kim đáy biển!

Tạ Quân Ý nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt: "Nhưng tôi nghe nói Lạc Thanh có bạn trai rồi đấy! Nghĩ mà tức chết đi được, tại sao thần tượng của mọi người lại chỉ thuộc về một người chứ!" Rõ ràng chỉ có thể thuộc về tôi!

Cô gái ngơ ngác: "Hóa ra cậu cũng thích Lạc Thanh à? Không đâu, tôi chưa từng nghe nói cậu ấy có bạn trai mà? Lạc Thanh thích con trai sao? Vậy tôi hết cơ hội rồi à?"

Tạ Quân Ý: "Nghe nói Chương Vũ Loan chính là bạn trai của cậu ấy." Hừ, chết tâm đi! Dựa vào cậu mà cũng đòi có được Lạc Thanh phát sáng nhà tôi sao?!

Cô gái: "Hahaha, cái gì chứ, hai người họ là bạn tốt mà, nhưng yêu đương thì.... chắc là không đâu. Chương Vũ Loan thích nữ thần khoa Cơ khí - Tra Thiệu Bảo cơ. Mấy ngày trước vừa tỏ tình thất bại xong."

Tạ Quân Ý: "!!!" Gì cơ?! Chương Vũ Loan dám lén lút tán tỉnh người khác sau lưng Thanh Thanh sao?! Tối nay phải trùm bao tải đánh cậu ta! Đánh đến mức mẹ của cậu ta cũng không nhận ra thì mới được về nhà!

Tạ Quân Ý tức giận hùng hổ bước đến bên cạnh Lạc Thanh. Lạc Thanh nhìn anh bằng ánh mắt 'Anh lại phát điên gì nữa đây?' khiến Tạ Quân Ý thấy đau lòng vô cùng!

"Thanh Thanh, anh có chuyện muốn nói với em." Tạ Quân Ý nắm lấy cổ tay của Lạc Thanh rồi kéo cậu vào..... nhà vệ sinh.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?!" Lạc Thanh hất tay Tạ Quân Ý ra.

Tạ Quân Ý: "Thanh Thanh, em chia tay Chương Vũ Loan đi, cậu ta lừa em đấy, cậu ta thích con gái!"

Lạc Thanh lảng tránh ánh mắt của anh: "Anh biết từ đâu?"

Tạ Quân Ý nhìn dáng vẻ lúng túng của Lạc Thanh thì càng thêm đau lòng: "Em cũng biết đúng không? Đừng tự lừa mình nữa, loại đàn ông như thế không đáng tin! Cậu ta không bao giờ thay đổi đâu! Nhưng anh thì khác, sau khi kết hôn, anh đảm bảo sẽ chung thủy với em cả đời! Nếu anh phản bội em thì em cứ đánh chết anh đi!"

Lạc Thanh: "..... Đồ thần kinh, đánh chết anh thì tôi cũng phải ngồi tù đấy!"

Tạ Quân Ý: "..... Ờ ha."

Lạc Thanh: "Trước đây không phải anh nói không muốn kết hôn sao? Bỗng dưng lại phát điên cái gì vậy?"

Tạ Quân Ý vội vàng chỉ trời vẽ đất tỏ lòng chân thành: "Trước đây anh mù, anh ngu! Bây giờ anh chỉ muốn kết hôn với em, sinh con với em, cùng em đầu bạc răng long!"

Lạc Thanh: "...... Anh.... nói gì mà vô liêm sỉ thế?!"

Tạ Quân Ý: "Tóm lại, em chia tay gã cặn bã đó đi, nếu không anh sẽ không nhịn được mà đánh cậu ta thành đầu heo luôn!"

Lạc Thanh: "..... Nói thật cho anh biết, Chương Vũ Loan không phải bạn trai của tôi, cậu ấy là bạn thân của tôi."

Tạ Quân Ý: "!!!" Vậy.... vậy nghĩa là trong lòng Thanh Thanh không có ai?!

Hahahahahahaha....

"Tôi nói thế là để từ chối anh, để anh chết tâm thôi."

Tạ Quân Ý: "..... Ồ."
 
Back
Top Bottom