Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mộ Phần Người Yêu - Hoàng Minh Nguyệt

Mộ Phần Người Yêu - Hoàng Minh Nguyệt
Chương 43



“Ngươi đây là...” Mạnh Lâm Thanh do dự, lần đầu tiên không biết nên nói gì với bệnh nhân.

Phản ứng của Sở Nam Phong còn khoa trương hơn cả nàng, với tốc độ sét đánh không kịp đã kéo quần của mình lên.

“Rầm…” Cửa phòng bị đá mở tung ra.

Mạnh Lâm Thanh đỏ mặt đứng ở cửa, thần sắc ngượng ngùng xen lẫn một tia ý cười cố kìm nén.

Sở Nam Phong đen mặt xông ra ngay sau đó, vẻ mặt nghiêm nghị như muốn ăn thịt người.

Động tĩnh này quá lớn, Tử Ngọc và Tuỳ Phong đồng loạt nhìn sang.

“Chuyện gì vậy?” Tử Ngọc nhỏ giọng hỏi Tuỳ Phong.

Không phải là lần đầu tiên Mạnh Lâm Thanh khám bệnh cho người ta, nhưng lần này lại rất nhanh chóng, hai người đi ra biểu cảm và bầu không khí lại lộ rõ vẻ kỳ quái.

Chẳng lẽ bệnh tình của người này rất nghiêm trọng?

“Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?” Tuỳ Phong nhún vai, hắn làm sao mà biết được.

Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong căn bản không chú ý tới Tử Ngọc và Tuỳ Phong.

Duy trì phong thái của một vị đại phu, Mạnh Lâm Thanh trở lại vị trí bắt mạch của mình, ngồi xuống.

Sở Nam Phong đi tới, trực tiếp móc ra một tấm ngân phiếu, đặt lên bàn.

“Ngậm miệng lại cho ta, những lời không nên nói, một chữ cũng đừng có phun ra ngoài.” Sở Nam Phong cảnh cáo, khí thế áp bức không hề thu liễm, là đang uy h.i.ế.p trắng trợn.

Mạnh Lâm Thanh vẫn còn chìm đắm trong sự ngượng ngùng lúc nãy, cười gượng gật đầu.

“Công tử yên tâm, đây là riêng tư của bệnh nhân.” Mạnh Lâm Thanh đáp ứng, nàng cũng không có nói lung tung sở thích riêng tư của bệnh nhân.

Sở Nam Phong hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Lâm Thanh, sau đó nhanh chóng rời đi.

Như thể Bình An y quán này có thứ gì đó bẩn thỉu, muộn một khắc rời đi sẽ khiến hắn bị vấy bẩn.

Sau khi người đi rồi, bờ vai đang căng cứng của Mạnh Lâm Thanh mới thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng rất mất mặt nhưng vẫn phải thừa nhận.

Ở chung với Sở Nam Phong, cho dù hắn không biết thân phận của nàng, nhưng vẫn khiến Mạnh Lâm Thanh có chút không đỡ nổi.

“Công tử, công tử, làm sao vậy?” Tử Ngọc thấy Sở Nam Phong rời đi, lập tức tiến lại gần dò hỏi: "Vị bệnh nhân kia mắc bệnh gì vậy, sao lại không lấy thuốc, hơn nữa lúc hắn rời đi, hình như còn uy h.i.ế.p ngài?”

“Vừa rồi vào buồng trong xem bệnh, không có gì bất ngờ chứ?" Ngay cả Tuỳ Phong cũng bước tới hỏi han.

Chuyện này… khó giải thích lắm!

“Không có gì." Mạnh Lâm Thanh vẫn còn vẻ mặt ngượng ngùng.

Nhất là khi nhớ lại tình huống trong buồng lúc nãy, nàng cảm thấy nhiệt độ trên mặt vừa hạ xuống lại bốc lên.

“Không có gì đâu, hai người đừng hỏi nữa." Mạnh Lâm Thanh ngăn cản hai người đang đứng chôn chân muốn hỏi cho ra nhẽ, giục giã: "Đừng có đứng ngây ra đó, mau đi phơi dược liệu đi.”

Tử Ngọc rất không cam tâm, Tuỳ Phong nhìn Mạnh Lâm Thanh một cái, không hỏi thêm nữa.

Hai người đang phơi dược liệu, Tử Ngọc vẫn còn suy nghĩ về chuyện này.

“Không đúng, nhất định là không đúng, ta không tin là không có chuyện gì." Tử Ngọc lẩm bẩm.

Tuỳ Phong kiên nhẫn lật giở dược liệu phơi, không đáp lời.

“Ngươi đừng có im lặng như vậy chứ, chẳng lẽ ngươi thật sự tin lời thiếu gia, rõ ràng là đang gạt chúng ta." Tử Ngọc vẫn còn lải nhải.

“Cho dù có là gạt thì ngươi làm được gì?" Tuỳ Phong hỏi ngược lại.

Tử Ngọc: “…”

Được rồi, nàng thật sự không thể ép thiếu gia nói ra được.

Chỉ là tò mò muốn c.h.ế.t đi được, khó chịu quá.

Mạnh Lâm Thanh lắc đầu, xoá bỏ hình ảnh vừa rồi khỏi đầu, cầm lấy xấp ngân phiếu mà Sở Nam Phong để lại.

Vừa nhìn, ồ, hai trăm lượng!

Nàng thu hồi lời oán thầm và khinh bỉ tên nam nhân chó má kia, từ tận đáy lòng bày tỏ sự kính trọng với hắn.
 
Mộ Phần Người Yêu - Hoàng Minh Nguyệt
Chương 44



Không tồi, không tồi, quả nhiên là bậc cửu ngũ chí tôn, thật là hào phóng, nàng chỉ thuận tiện “kiểm tra” một chút đổi lại được hai trăm lượng bạc, thật là vui vẻ.

Không đúng, đây không nên tính là tiền khám bệnh, mà nên là… tiền bịt miệng thì đúng hơn?

Nghĩ đến đây, một màn trong phòng lại hiện lên trong đầu Mạnh Lâm Thanh.

Tiền bịt miệng cũng không phải dễ lấy như vậy, đôi mắt của nàng lúc nãy thật sự đã bị tổn thương.

Đàn ông chó má, tính ra cũng đã hai mươi tuổi rồi, không ngờ vẫn là một tên ngốc.

Cái gì mà bất lực, rõ ràng lúc nãy còn dựng đứng kia mà.

Hoá ra hắn có sở thích Long Dương, bất lực chỉ là vì chưa xác định rõ được khuynh hướng của bản thân thôi, nói ra cũng thật đáng thương.

Sở Nam Phong rời khỏi Bình An y quán, cũng không còn tâm trạng đi dạo nữa, trực tiếp hồi cung.

Lúc này trong đầu hắn tràn đầy nghi hoặc, một màn kiểm tra kia cứ hiện lên trước mắt hắn.

Khiến cho sắc mặt hắn càng ngày càng đen.

“Hoàng thượng." Lý công công nhìn sắc mặt của hắn, ngữ khí dè dặt: "Ngự thiện phòng đưa điểm tâm trà bánh tới.”

Hắn cũng coi như là hầu hạ Hoàng thượng từ nhỏ, gần như chưa từng thấy Hoàng thượng sa sầm mặt mày đến mức độ này.

Lúc này vô cùng sợ hãi.

Sở Nam Phong phất tay, ra hiệu cho người mang điểm tâm vào.

Thực ra hắn không có khẩu vị gì, chỉ là cố gắng làm gì đó để phân tán sự chú ý của bản thân.

Các tiểu cung nữ, tiểu thái giám nhìn thấy sắc mặt của Hoàng thượng, từng người một đều căng thẳng tột độ.

Có lẽ là quá căng thẳng, tiểu cung nữ rót trà run tay, trà bị đổ ra ngoài bàn.

Nếu là lúc bình thường, Sở Nam Phong nhiều nhất là ghét bỏ một câu, lúc này lại đúng là đụng phải họng súng.

“Có biết rót trà không vậy?" Sở Nam Phong lớn tiếng chất vấn.

“Hoàng thượng tha mạng!" tiểu cung nữ sợ đến mức toàn thân run rẩy, vội vàng quỳ xuống tạ tội.

Không chỉ riêng nàng, những cung nhân khác cũng lập tức quỳ xuống.

Nhìn thấy cảnh tượng quỳ rạp xuống đất này, sự bực bội trong lòng Sở Nam Phong càng thêm mãnh liệt.

Lý trí còn sót lại khiến hắn biết rõ mình đang giận cá c.h.é.m thớt.

“Tất cả cút hết ra ngoài cho trẫm!" Sở Nam Phong thật sự không vui, nhưng hắn cũng không làm gì đám cung nhân, chỉ muốn được yên tĩnh.

“Hoàng thượng bớt giận." đám cung nhân rối rít tạ ơn rồi lui ra ngoài.

Chỉ là bị mắng một chút, ít nhất cũng không bị trách phạt gì, cút ra ngoài thậm chí còn khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

Phân tán tâm trí cũng chẳng ích gì, tâm trạng của Sở Nam Phong vẫn rất tệ, thậm chí đến bữa tối cũng không dùng, cứ thế mà phiền muộn đến tận đêm khuya.

Nằm trên long sàng, hắn cứ như cái bánh tráng đang rán, lăn bên này lộn bên kia thế nào cũng không tài nào ngủ được.

Càng là những lúc đêm khuya thanh vắng thế này, một số hình ảnh lại càng trở nên rõ ràng.

Lúc ở trong phòng nghỉ để kiểm tra thêm, hắn đã có phản ứng, dùng hành động thực tế để chứng minh hắn không hề bất lực.

Đáng lý ra đây là một chuyện rất đáng mừng, thậm chí nên mở tiệc ăn mừng mới phải.

Thế nhưng Sở Nam Phong lại hoàn toàn không thể nào vui nổi.

Bởi vì vị Bạch đại phu kia chỉ mới vừa chạm vào người hắn, thậm chí còn chưa kịp “kiểm tra" hắn đã oai phong lẫm liệt rồi.

Khoảnh khắc ấy, cả người hắn như c.h.ế.t lặng.

Thì ra bản thân không phải là bất lực, mà là đối với nữ nhân không có cảm giác, bản thân hắn có sở thích đoạn tụ!

Trên mặt Sở Nam Phong thoáng hiện vẻ chua xót, hắn lắc đầu.

Đối với một bậc đế vương mà nói, rốt cuộc là bất lực đáng sợ hơn, hay là đoạn tụ tuyệt vọng hơn?
 
Mộ Phần Người Yêu - Hoàng Minh Nguyệt
Chương 45



Trong một chốc, hắn thế mà lại không thể phân biệt được cao thấp.

Có lẽ là đã suy nghĩ miên man quá lâu, tâm tư Sở Nam Phong trôi dạt, thế mà lại nghĩ đến vị Phế hậu đã khuất núi Mạnh Lâm Thanh.

Người kia năm xưa đã hạ dược hắn, cho nên không lâu sau đó nàng ta liền mang thai.

Nói như vậy, trong tình huống bị hạ dược, hắn vẫn có thể có phản ứng với nữ nhân?

Nhưng tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán, kinh nghiệm của hắn trong chuyện này cực kỳ ít ỏi, chỉ dựa vào tưởng tượng không thể nào đưa ra bất kỳ kết luận nào được.

Không thể để bản thân cứ mãi phiền não như vậy được.

Hay là, hắn nên tự mình hạ dược bản thân, rồi tự mình thực hành một lần nữa?

Sở Nam Phong tiếp tục trở mình, hắn cảm thấy bản thân chẳng khác nào kẻ tẩu hỏa nhập ma.

Thế mà ngay cả việc tự mình hạ dược bản thân, một hành động hoang đường như vậy, hắn cũng động lòng.

Nhưng cho dù hắn không hiểu y lý, cũng biết loại thuốc kia tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì, đối với thân thể con người rất có hại.

Nếu không phải đến bước đường cùng, không cần thiết phải làm đến mức đó.

Không biết chừng, bản thân còn có thể cứu vãn được?

Sở Nam Phong do dự hồi lâu, cho rằng hắn chỉ có một lần phản ứng với Bạch đại phu, nhỡ đâu chỉ là trùng hợp, hắn còn có thể giãy giụa thêm chút nữa? Chuyện này không thể nói lên điều gì!

Càng không thể trở thành bằng chứng cho việc hắn thích nam nhân.

Đúng vậy, chuyện khuynh hướng vẫn cần phải có đủ bằng chứng để chứng minh, mới có thể chính thức đưa ra kết luận.

Suy nghĩ như vậy giống như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cứu vớt Sở Nam Phong đang trên bờ vực tẩu hỏa nhập ma.

Hắn quyết định lập tức phải kiểm chứng một phen!

Sở Nam Phong phát ra ám hiệu.

Ứng cử viên sáng giá nhất cho việc kiểm chứng này, chính là bốn vị tử sĩ trung thành nhất của hắn - Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước.

Thanh Long là kẻ có võ công cao cường nhất trong bốn người, chủ yếu phụ trách thu thập tình báo, bề ngoài là một thương nhân hoàng gia quản lý rất nhiều cửa hàng ở kinh thành và khắp nơi, trên thực tế là mượn danh nghĩa này để thiết lập một mạng lưới tình báo rộng khắp như mạng nhện.

Còn Bạch Hổ thì phụ trách các nhiệm vụ ám sát thường xuyên không có mặt ở kinh thành, là con d.a.o sắc bén nhất của Sở Nam Phong, tính tình lạnh lùng, đối với chuyện nam nữ hoàn toàn mù tịt.

Huyền Vũ chính là Tả Lĩnh Đô, kẻ này bề ngoài là một công tử phong lưu phóng khoáng, bản chất lại là kẻ bụng dạ khó lường, mưu mô xảo quyệt. Với thân phận Trạng nguyên lang, hắn trở thành tân quý của triều đình, cái miệng lưỡi lại đặc biệt lợi hại, thường xuyên thay Sở Nam Phong đối đáp với đám lão ngoan cố.

Chu Tước là nữ tử duy nhất trong bốn người, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, tính tình lạnh lùng. Nàng ta vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối phụ trách việc tra tấn bức cung, phong cách làm việc dứt khoát tàn nhẫn, thầm thương trộm nhớ Bạch Hổ nhưng vẫn chưa dám thổ lộ.

Nhận được ám hiệu vào ban đêm, cả bốn người đều sửng sốt, sau đó lập tức tiến cung.

Sở Nam Phong đã cho lui hết tất cả cung nhân hầu hạ, ngay cả người trực đêm cũng bị đuổi đi.

Lúc này, cả tẩm cung rộng lớn trống rỗng, chỉ còn lại một mình hắn.

Bốn người đến nơi mới biết được rằng đối phương cũng được gọi đến, bọn họ bốn người bình thường không phải lúc nào cũng có thể tụ họp đông đủ.

Một khi đã tụ họp đông đủ, ắt hẳn là có chuyện lớn.

“Bạch Hổ cũng đến rồi, dạo này ngươi rảnh rỗi lắm sao, không ở bên ngoài g.i.ế.c người nữa à?" Huyền Vũ trêu chọc.
 
Mộ Phần Người Yêu - Hoàng Minh Nguyệt
Chương 46



Sự im lặng là câu trả lời của Bạch Hổ.

Nghe vậy, mỹ nhân lạnh lùng liếc nhìn Huyền Vũ, khi nhìn lại Bạch Hổ, ánh mắt đã dịu đi đôi chút.

"Triệu tập cả chúng ta đến, chắc hẳn có chuyện quan trọng muốn bàn giao." Thanh Long nghiêm nghị nói.

Bốn người mang theo nghi hoặc bước vào, phát hiện Sở Nam Phong đang mặc áo ngủ ngồi trên ghế, thần sắc phức tạp dường như đang chìm trong hồi ức nào đó.

Bọn họ càng thêm nghi hoặc.

Cho dù gặp phải tình huống khó khăn đến đâu, trong ấn tượng của bọn họ, cũng chưa từng thấy Sở Nam Phong lộ ra vẻ mặt như vậy.

Ngay cả Huyền Vũ nhìn cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, xem ra lần này chuyện không hề đơn giản.

"Chủ tử?" Thanh Long lên tiếng, phá vỡ sự trầm mặc của Sở Nam Phong.

"Đều đến rồi." Sở Nam Phong đưa mắt nhìn về phía nữ tử duy nhất có mặt: "Chu Tước."

Bị điểm danh, Chu Tước nghi hoặc nhìn Sở Nam Phong.

"Chủ tử có gì phân phó?" Chu Tước thầm nghĩ, dạo gần đây hình như không có ai cần phải bức cung. Nhiệm vụ trước đó giao cho nàng, nàng đã hoàn thành rất tốt, không chút sơ suất.

"Ngươi ra ngoài trước đi." Sở Nam Phong nói.

Hắn định thử xem sao, lấy ba người Thanh Long ra làm chuột bạch, nhưng vẫn chưa đến mức có thể thản nhiên nói ra trước mặt một nữ tử như Chu Tước.

"Hả?" Chu Tước hoàn toàn ngẩn người.

Khuya khoắt gọi bọn họ đến, lại chỉ muốn một mình nàng ra ngoài trước, chẳng lẽ nhiệm vụ lần này phải giấu nàng sao?

Chu Tước cảm thấy không thể nào, nếu thật sự muốn giấu nàng chỉ cần không gọi nàng đến là được, cần gì phải rườm rà như vậy.

Nói không chừng là nàng có nhiệm vụ riêng, không phải đi cùng Thanh Long bọn họ.

"Vâng, chủ tử." Tuy trong lòng khó hiểu nhưng Chu Tước vẫn rất nghe lời, gật đầu rồi rời đi trước.

Nhưng tất cả chỉ duy trì đến khi nàng đóng cửa lại, sau đó lập tức vểnh tai lên, chăm chú nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Dù sao lúc này cũng không có ai, sẽ không ai phát hiện ra nàng đang nghe lén.

Không còn cách nào khác, ai bảo Sở Nam Phong tối nay lại khác thường như vậy, nàng thật sự rất khó có thể không tò mò.

Đợi ba người bọn họ ra ngoài, nàng nhất định phải cạy miệng bọn họ, hỏi cho ra lẽ chủ tử rốt cuộc đã giao phó chuyện gì cho bọn họ.

Đang lúc Chu Tước suy nghĩ miên man, bên trong đột nhiên có động tĩnh.

"Chủ tử, ngài... ngài ngài đây là muốn làm gì?"

Chu Tước lập tức trợn tròn mắt, nàng tuyệt đối không nghe nhầm, đây là giọng của Thanh Long.

Thanh Long là người luôn nghiêm túc, tôn kính chủ tử như vậy, vậy mà lại phát ra giọng điệu sợ hãi như thế với chủ tử?

Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sự tò mò của Chu Tước bị khơi dậy hoàn toàn, nàng kinh ngạc đến mức không màng hình tượng vội vàng áp tai vào cửa, nín thở tập trung nghe ngóng.

"Chủ... chủ tử! Ta bán nghệ không bán thân, xin ngài hãy buông tha cho ta!"

"Chủ tử, ta thật sự không có Long Dương chi hảo!"

Vẫn là giọng của Thanh Long.

Giờ khắc này, miệng của mỹ nhân lạnh lùng Chu Tước há hốc đến mức có thể nhét vừa một con trâu.

Chủ tử vậy mà lại đoạn tụ, hơn nữa còn nhắm trúng Thanh Long!

Chu Tước chỉ hận bản thân quá nghe lời, lúc nãy nàng nên mặt dày ở lại. Cái gì mà nhiệm vụ đặc biệt, hóa ra là chủ tử muốn người, một màn đặc sắc như vậy mà nàng lại bỏ lỡ!

Chủ tử đã nói gì, nàng lại không nghe thấy một chữ nào.

Không lâu sau, giọng của Bạch Hổ cũng vang lên.

Lòng Chu Tước đột nhiên trầm xuống.

Không phải là chủ tử cũng nhắm trúng Bạch Hổ chứ?

"Chủ tử, nếu ngài thật sự thích nam nhân, ta... ta nguyện hy sinh bản thân!" Bạch Hổ với vẻ mặt anh dũng hy sinh nói.
 
Mộ Phần Người Yêu - Hoàng Minh Nguyệt
Chương 47



Hắn thật sự bằng lòng, dù sao mạng cũng là của chủ tử, huống chi chỉ là thỏa mãn một sở thích của chủ tử mà thôi.

Chu Tước: "..."

Nàng bấu c.h.ặ.t t.a.y vào cánh cửa, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cố gắng kìm nén xung động muốn đạp cửa xông vào.

Tên Bạch Hổ c.h.ế.t tiệt này, cho dù có trung thành thì cũng không đến mức phải hiến thân như vậy chứ?

Không được không được không được, nếu Bạch Hổ thật sự cùng chủ tử thành đôi, vậy nàng phải làm sao?

Chu Tước tức giận đến mức hận không thể lập tức xông vào, túm lấy tên Bạch Hổ mất trí kia ra ngoài đánh cho một trận nên thân, đánh cho hắn tỉnh ngộ ra!

Chuyện cả đời người há có thể đem ra đùa giỡn như vậy?

Tiếp đó, đến cả Huyền Vũ cũng bắt đầu kêu thảm thiết, giọng điệu kiên quyết như một bậc chính nhân quân tử thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục.

“Chủ tử, chúng ta không thể đem chuyện này ra đùa được, không được, thật sự không được……”

“Xin chủ tử tha cho ta, ta không muốn, ngài hãy tìm Bạch Hổ đi, hắn có thể, hắn nói hắn có thể!”

Chu Tước lúc này lại muốn đánh Huyền Vũ nhất, tên này bản thân không muốn thì thôi đi, vì sao lại phải đẩy Bạch Hổ ra, tức c.h.ế.t nàng rồi!

Bên trong tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngớt, chủ yếu là của Thanh Long và Huyền Vũ.

Chủ tử và Bạch Hổ ngược lại không phát ra tiếng động gì, nhưng không có tiếng động chẳng phải càng đáng sợ hơn sao?

Phải làm sao đây?

Chu Tước chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, căn bản không biết phải làm sao. Nàng gần như sắp dính chặt vào cánh cửa, trong đầu không tự chủ được hiện lên đủ loại hình ảnh không mấy trong sáng.

Thật là muốn điên lên mà!

Chủ tử và Thanh Long? Ừm…

Chủ tử và Huyền Vũ? Ói…

Chủ tử và Bạch Hổ? Không được! Chuyện này tuyệt đối không được!

Xông vào?

Không xông vào?

So với những hình ảnh khó đoán bên trong, Chu Tước cảm thấy mình sẽ suy sụp trước bọn họ mất.

Không cần biết nữa, cho dù chủ tử muốn nàng chết, trước khi c.h.ế.t nàng cũng phải xông vào đánh Bạch Hổ một trận rồi lôi ra ngoài!

Chu Tước vận lực, đang định đẩy cửa, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này…

“Cút!” Nàng rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng của Sở Nam Phong.

Cùng với tiếng quát “Cút” này, ba người nam nhân hoảng sợ bên trong gần như lập tức xông ra ngoài, suýt chút nữa đ.â.m sầm vào Chu Tước.

“Chuyện gì vậy?” Ánh mắt Chu Tước dính chặt vào người Bạch Hổ, truy hỏi: "Ngươi không sao chứ, chủ tử… hắn không làm gì ngươi chứ?”

Cho dù là Bạch Hổ có tính cách lạnh lùng nhất, lúc này sắc mặt cũng tái nhợt, hắn không nói gì thêm chỉ nhìn Chu Tước lắc đầu.

Trái tim nhỏ bé của Chu Tước rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, cũng phải, y phục trên người Bạch Hổ vẫn mặc chỉnh tề, nhìn cũng không giống như có chuyện gì.

Còn về hai người kia, sống c.h.ế.t của bọn họ Chu Tước cũng không quan tâm lắm.

“Vừa rồi bên trong rốt cuộc là tình huống gì vậy?” Chu Tước hỏi.

Đêm nay, thật sự là kinh tâm động phách.

Ba người nhớ lại những gì vừa xảy ra, biểu cảm vô cùng vặn vẹo. Bốn người nhìn nhau, đều cảm nhận được tâm trạng muốn sụp đổ của đối phương lúc này.

“Chủ tử… hắn thật sự thích nam nhân?” Mặc dù Chu Tước đã nghe rất rõ ràng, nhưng vẫn nhịn không được xác nhận lại.

“Thiên chân vạn xác.” Huyền Vũ vẫn còn sợ hãi, hắn đoán tối nay mình không thể ngủ được rồi.

Trước đó khi Sở Nam Phong nói mình có khả năng thích nam nhân, muốn “thử” với bọn họ, Huyền Vũ thậm chí còn cho rằng đó là ảo giác của mình.

“Kinh khủng, thật sự là quá kinh khủng.” Thanh Long cũng không khá hơn chút nào, hắn đến bây giờ vẫn không dám tin những gì mình đã trải qua.
 
Mộ Phần Người Yêu - Hoàng Minh Nguyệt
Chương 48



“Nhưng mà…” Khuôn mặt vặn vẹo của Bạch Hổ mang theo một tia nghiêm túc, nói ra điểm mấu chốt nhất: "Chủ tử nói hắn thích nam nhân, nhưng lại không hề để ý đến chúng ta.”

“Sao? Ngươi bây giờ là đang rất tiếc nuối sao?” Huyền Vũ cảm thấy Bạch Hổ cũng có chút không bình thường rồi.

“Đó cũng không phải, chỉ là như vậy không thể chứng minh chủ tử thật sự thích nam nhân, có lẽ chỉ là hiểu lầm?” Bạch Hổ phỏng đoán.

Dù sao Sở Nam Phong từ đầu đến cuối đều nói là “có khả năng”, "thử một chút" những lời không chắc chắn như vậy, cho nên sự thật như thế nào vẫn chưa biết được.

Hơn nữa bản thân Sở Nam Phong, cũng là một bộ dạng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Ngươi nói rất có lý.” Thanh Long tỏ vẻ vô cùng đồng ý.

Hắn làm mạng lưới tình báo, điều quan trọng nhất là bằng chứng và tính xác thực.

Nếu không có bằng chứng xác thực, không đủ để chứng minh chủ tử thật sự thích nam nhân.

“Thực ra, lúc nãy trông chủ tử có vẻ như không xuống tay được.” Huyền Vũ hồi tưởng.

“Vậy chẳng phải là không vừa mắt các ngươi sao?” Chu Tước nói.

“Không, các ngươi thử nghĩ xem, tối nay chủ tử cố ý gọi tất cả chúng ta đến có khi nào là đang tự mình thăm dò. Muốn thông qua chúng ta để xác nhận rốt cuộc bản thân là thích nam nhân hay nữ nhân, cho nên…” Huyền Vũ kéo dài giọng, đầy ẩn ý nhìn Chu Tước.

Mọi người đều không nói gì.

“Không, không thể nào…” Chu Tước suy sụp.

Rõ ràng nàng chỉ là người đứng xem kịch vui, sao đột nhiên “cái may” lại từ trên trời rơi xuống đầu nàng?

Ánh mắt ba người đồng loạt rơi trên người Chu Tước, lần này ngay cả nàng cũng d.a.o động.

Bởi vì phân tích của Huyền Vũ quả thực rất có lý, là một trong những khả năng gần với sự thật nhất hiện nay.

Ngay trong lúc bốn người im lặng đầy ngượng ngùng, trong phòng, Sở Nam Phong rốt cuộc cũng có động tĩnh.

“Chu Tước, vào đây.” Sở Nam Phong gọi, hắn cũng đã phải trải qua một phen đấu tranh suy nghĩ mới đưa ra quyết định này.

Im lặng, lúc này không gì thích hợp hơn im lặng.

Ba nam nhân đều là vẻ mặt quả nhiên là vậy.

Chu Tước chấn động trong lòng, giống như dưới chân trong nháy mắt bị thêm ngàn cân.

“Chu Tước, ngươi phải tin tưởng bản thân!” Thanh Long nắm chặt tay, giống như dặn dò chiến hữu sắp lên đường, vỗ về phía vai nàng: "Cố gắng một phen bắt lấy chủ tử, về sau, ngươi chính là nữ chủ nhân của chúng ta!”

Chu Tước: “…” Có thể ngậm miệng lại không, ai muốn làm nữ chủ nhân của các ngươi?

Huyền Vũ, tên gia hỏa bụng dạ đen tối cố ý không nhìn ra sắc mặt người khác, tiếp tục thêm dầu vào lửa.

“Đúng vậy Chu Tước, bằng dung mạo khuynh thành của ngươi, hạnh phúc cả đời của chủ tử giao phó cho ngươi, thành bại đều ở lần này!” Tiếp tục vỗ vai.

Chu Tước: “…” Dựa vào đâu mà giao phó cho ta, vậy hạnh phúc cả đời của ta, giao cho ai?

Hai tên gia hỏa này nói năng tùy tiện, Chu Tước một chút cũng không ngoài ý muốn, dù sao trước đây nàng xem náo nhiệt của bọn họ cũng là xem đến rất vui vẻ.

Chu Tước quan tâm nhất, đương nhiên là thái độ của Bạch Hổ.

Nếu Bạch Hổ có thể bày tỏ ý kiến không tán thành, nàng cũng sẽ cân nhắc xem có nên vì hắn mà mạo hiểm cự tuyệt chủ tử hay không! Nàng sẽ không vào đâu!

Thanh Long và Huyền Vũ đều bày tỏ kỳ vọng lớn lao đối với Chu Tước, hai người rất tự nhiên nhìn về phía Bạch Hổ.

Mặc dù người này ngày thường cực kỳ lạnh nhạt, nhưng thời khắc thế này, dù sao cũng nên chúc phúc cho đồng bạn một chút mới đúng.

Bạch Hổ không khiến bọn họ thất vọng, trầm ngâm một lát, ánh mắt nhìn Chu Tước tràn đầy kiên định.
 
Mộ Phần Người Yêu - Hoàng Minh Nguyệt
Chương 49



Chu Tước: “…!” Hắn rốt cuộc cũng chịu nói!

“Nếu… nếu chủ tử cũng không vừa mắt ngươi, ngươi có thể cân nhắc dùng đến cách dùng vũ lực với chủ tử, như vậy, ít nhất có thể để lại cho chủ tử một người nối dõi.”

Bạch Hổ rất nghiêm túc suy nghĩ khả năng Chu Tước dùng đến sức mạnh thành công.

Cũng không phải là không thể thử xem.

Dù sao đối với một vị đế vương mà nói, cho dù là thích nam nhân hay nữ nhân, người khác đều không quản được. Nhưng nếu như không có con nối dõi, vậy tuyệt đối không được, nếu không sẽ bị đám lão ngoan cố kia làm phiền chết.

Cho nên chỉ cần để lại cho chủ tử người nối dõi, vậy thì chủ tử có nam nhân hay nữ nhân, đều không cần phải xoắn xuýt.

Thanh Long và Huyền Vũ vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, đồng loạt giơ ngón cái với Bạch Hổ.

“Huynh đệ, quả nhiên là ngươi!”

“Huynh đệ, vẫn là ngươi!”

Đáng thương Chu Tước, tức giận đến mức sắp hộc máu!

“Cút đi c.h.ế.t đi!” Chu Tước tức giận mắng, hung hăng đá một cước vào chỗ khuỷu chân Bạch Hổ, phẫn nộ nói: "Ngậm miệng, ngươi không được nói bậy!”

Tên đầu gỗ c.h.ế.t tiệt này là bị điên rồi sao?

Vậy mà lại muốn nàng và chủ tử thành một đôi, thậm chí còn muốn nàng dùng đến sức mạnh, quả thực còn không đáng tin cậy bằng Thanh Long và Huyền Vũ hai tên gia hỏa kia!

Thật là tức c.h.ế.t đi được!

“Chu Tước, kỳ thực Bạch Hổ nói rất có lý, ngươi không bằng cân nhắc…”

“Cân nhắc cái gì mà cân nhắc, hai người các ngươi cũng ngậm miệng cho ta, cẩn thận ta cắt bỏ đầu lưỡi các ngươi!” Chu Tước uy h.i.ế.p nói, dù sao nàng khi tra khảo bức cung cũng không phải chưa từng làm.

Giận thì giận, nhưng lời chủ tử dặn dò vẫn phải nghe.

Chu Tước trừng mắt nhìn ba người bọn họ, đầy căm phẫn bước ra khỏi phòng.

Nàng vừa bước vào cửa, giọng nói của Sở Nam Phong đồng thời vang lên.

“Đóng cửa lại.”

Ba người ở cửa cũng có phản ứng y hệt Chu Tước lúc trước, gần như lập tức áp sát vào cánh cửa.

Ba người cùng xem náo nhiệt chắc chắn sẽ vui hơn một mình, ít nhất còn có người để bàn tán đôi câu.

“Các ngươi có nghe thấy động tĩnh gì không?”

“Ta cái gì cũng không nghe thấy...”

“Rốt cuộc là thành hay không thành, bên trong đã đến bước nào rồi?”

“Không nên để Chu Tước cứ thế hai tay trống trơn mà đi vào, ít nhất phải chuẩn bị cho nàng một ít xuân dược mới phải!”

“Nói nhăng cuội, sao lúc nãy ngươi không nói?”

“Ngươi lúc nãy cũng có nói gì đâu?”

“Hai ngươi thôi đi.” Bạch Hổ ngắt lời hai người sắp cãi nhau: "Người nào đường hoàng mà lại mang theo xuân dược bên người? Cái này căn bản không kịp.”

Ba người cố gắng để bản thân áp sát hơn nữa, cố gắng nghe ngóng một chút âm thanh, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Không lâu sau, rốt cuộc cũng nghe thấy.

“Ngươi cũng cút ra ngoài cho ta.” Giọng nói của Sở Nam Phong lộ ra vẻ mò mệt.

Ba người nhìn nhau, lập tức giả vờ như không có nghe lén.

Sở Nam Phong sau khi đuổi người đi liền không còn phân phó gì khác, xem ra tối nay thật sự chỉ là để nghiệm chứng nghi ngờ trong lòng hắn.

Sau khi Chu Tước đi ra, bốn người cũng không vội rời đi, mà trốn trong một góc khe khẽ bàn luận về một đêm biến động này.

“Ngươi vào trong đó thì tình hình thế nào?” Huyền Vũ hỏi.

Hắn vốn tưởng rằng ba người bọn họ đã thất bại, đến lượt Chu Tước hẳn là sẽ rất thuận lợi, nào ngờ nàng cũng không kiên trì được lâu hơn bọn họ là bao.

Chu Tước cũng không cảm thấy có gì không thể nói, huống chi nàng nhất định phải cho Bạch Hổ biết, nàng và chủ tử là trong sạch.

“Sau khi ta vào, chủ tử nói với ta những lời tương tự như đã nói với các ngươi, sau đó liền định hôn ta...”
 
Mộ Phần Người Yêu - Hoàng Minh Nguyệt
Chương 50



“Sau đó thì sao, hôn thành công rồi chứ?” Thanh Long nôn nóng hỏi tiếp.

“Rõ ràng là không hôn được, nếu hôn được thì làm sao Chu Tước lại bị đuổi ra ngoài?” Huyền Vũ cau mày trầm tư.

“Đúng vậy.” Tuy rất mất mặt, nhưng Chu Tước vẫn thành thật nói rõ tình hình: "Có thể nhìn ra chủ tử là thật lòng muốn thử, nhưng hắn... hắn hình như không xuống miệng được với ta, cứ như thể ta là thứ dơ bẩn gì đó, đến gần ta thôi cũng đã thấy khó chịu!”

Cho dù là đối với nam nhân hay nữ nhân, thì loại “chán ghét” này đều có thể trở thành một đả kích.

Nhưng bốn người bọn họ không phải kẻ ngốc, hơn nữa còn rất thông minh.

Bọn họ sẽ không vì loại “chán ghét” này của chủ tử mà tự phủ định bản thân, cho rằng bản thân mình không được.

Nói một cách công bằng, xét về dung mạo, bốn người bọn họ tuyệt đối đều được coi là bậc nhất trong giới, việc thân mật tiếp xúc không đến mức khiến người ta phải “chán ghét”.

Thế nhưng Sở Nam Phong khi lần lượt đối mặt với bọn họ, đều sinh ra loại kháng cự giống hệt nhau, việc này hiển nhiên có điều gì đó khuất tất.

“Chủ tử đối với ba người chúng ta cũng có phản ứng như vậy.” Bạch Hổ nói.

Trầm ngâm một lúc, Huyền Vũ càng nhíu mày hơn, xoa cằm nói: “Ta cảm thấy không đúng lắm, tình trạng hiện tại của chủ tử hình như không chỉ đơn giản là bất lực...”

Chuyện Sở Nam Phong bị thương một năm trước, bốn người bọn họ đều biết, cho nên cũng biết hắn bất lực.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Bạch Hổ lo lắng nói.

Những chuyện khác bọn họ còn có thể vì Sở Nam Phong mà phân ưu giải nạn, nhưng việc chữa trị bất lực này bọn họ không am hiểu y lý, căn bản không biết phải làm thế nào.

Vừa vặn chuyện này lại liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, Sở Nam Phong đường đường là quân vương một nước, bọn họ không thể rầm rộ đi tìm đại phu nào chữa trị bất lực được.

Điều quan trọng nhất là phải xem ý nguyện của bản thân người bệnh.

Bốn người bàn bạc đến cuối cùng, chuyện này vẫn trở thành một nút thắt, bọn họ căn bản không có cách nào can thiệp vào việc chủ tử muốn xử lý như thế nào.

Mà Sở Nam Phong sau một hồi vất vả như vậy, ban đêm vẫn không thể ngủ yên, tiếp tục trở mình hết lần này đến lần khác.

Trải qua thực chiến, Sở Nam Phong coi như đã hiểu rõ.

Đối với Thanh Long bọn họ bốn người, có cả nam lẫn nữ hắn vẫn bất lực chứng tỏ hắn thật sự bất lực, nhưng vị Bạch đại phu kia...

Kỳ quái, tại sao ban ngày hắn lại có phản ứng với vị tiểu đại phu kia?

Chuyện này nghĩ thế nào cũng không thông, Sở Nam Phong cố gắng cũng đã cố gắng rồi, dứt khoát buông tha cho bản thân.

Biết đâu tất cả chỉ là trùng hợp?

Đúng vậy, chắc chắn là trùng hợp!

Khi những lý do khác không thể giải thích được, chỉ có thể đổ hết cho trùng hợp.

Không bằng lại đến Bình An y quán một chuyến, tìm vị Bạch đại phu kia xem thử chẳng phải sẽ chứng minh được sao?

Nghĩ như vậy, Sở Nam Phong lập tức an ủi được chính mình, cũng không lăn lộn nữa, cơn buồn ngủ cũng kéo đến.

Lại qua mấy ngày, Sở Nam Phong cải trang dịch dung, một lần nữa xuất cung.

Lần này mục tiêu rõ ràng, đi thẳng đến Bình An y quán.

Khi Mạnh Lâm Thanh nhìn thấy Sở Nam Phong lần thứ hai ghé thăm, cả người đều ngẩn ra.

Có ý gì đây, tên tra nam này là nhắm vào y rồi?

Nàng không thể để lộ sơ hở, vở kịch vẫn phải diễn tiếp, nhất định phải diễn tiếp!

"Sao ngươi lại tới nữa?" Mạnh Lâm Thanh hỏi.

Sở Nam Phong lại rất nghiêm túc, đối với chuyện bất lực, khi đối mặt với đại phu hoàn toàn không giống như nam nhân bình thường, không hề kiêng kị.
 
Mộ Phần Người Yêu - Hoàng Minh Nguyệt
Chương 51



"Sau lần trước, ta về nhà lại thử hai lần, bất kể đối phương là nam hay nữ đều không được, vẫn bất lực." Sở Nam Phong thản nhiên nói.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Tên tra nam này sẽ không phải là đang lừa nàng đấy chứ?

Rõ ràng lần trước hắn đã dựng lên rồi, hơn nữa còn dựng lên rất nhanh chóng, nàng còn chưa kịp kiểm tra, nhìn thế nào cũng không giống bất lực.

Nhưng hắn có cần thiết phải nói dối lừa gạt y sao?

Mạnh Lâm Thanh nhất thời kinh ngạc, chẳng lẽ bản thân là nhân yêu???

Tên tra nam này đối với nam nhân nữ nhân đều không được, nhưng lại chỉ có một lần đối với nàng là được, mà nàng khoác lên mình lớp da nam nhân, bên trong lại là nữ nhân...

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, coi như nàng là nhân yêu hình như cũng không có vấn đề gì?

Mạnh Lâm Thanh ngộ ra, tên tra nam này quả nhiên là tên b**n th**, hắn chính là thích nhân yêu!

Nhưng như vậy cũng không nói thông, bởi vì tên tra nam này cũng không biết nàng là nữ nhân.

Xoay tới xoay lui, Mạnh Lâm Thanh tự mình làm choáng váng bản thân.

"Bạch đại phu, ngươi không nói gì là có ý gì?" Sở Nam Phong hỏi, nhìn đối phương ngồi trước mặt mình, trên mặt không có gì thay đổi, ánh mắt lại lóe lên mấy lần.

"Ta đang suy nghĩ, rốt cuộc tình huống của ngươi là gì." Mạnh Lâm Thanh vội vàng chữa cháy, nàng nghĩ hay là thử lại một lần nữa: "Hay là vào trong kiểm tra lại một lần?"

Lời đề nghị này đúng ý Sở Nam Phong, hắn cũng đang muốn kiểm tra lại một lần nữa.

Nếu lần này không dựng lên, vậy thì đúng là trùng hợp, nếu dựng lên... vậy có thể thật sự là gặp quỷ rồi!

"Được." Sở Nam Phong lập tức đồng ý.

Hai người một lần nữa đi vào phòng trong.

Quen tay hay việc.

Mạnh Lâm Thanh không cần phải nói gì, Sở Nam Phong tự giác c** q**n.

Thế nhưng, một màn chấn động lại lần nữa tái diễn, gần như giống hệt lần trước!

Mạnh Lâm Thanh còn chưa kịp kiểm tra, Sở Nam Phong đã một lần nữa chào cờ.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Nàng nhìn Sở Nam Phong, vẻ mặt đối phương vặn vẹo kháng cự xen lẫn kinh ngạc.

Giây phút này, ngạt thở, xấu hổ, im lặng, đều không đủ để hình dung.

Mạnh Lâm Thanh vô cùng nghi ngờ, tên tra nam này thật sự không phải đang đùa giỡn nàng đấy chứ, đây gọi là bất lực, đây gọi là không có phản ứng, đây gọi là nam nữ đều không được?

Sở Nam Phong cũng không khá hơn chút nào, hiện tại nội tâm hắn vô cùng sụp đổ. Tất cả hiện thực đều nói cho hắn biết, hắn đối với người khác đều không được, nhưng duy chỉ đối với vị Bạch đại phu này là có cảm giác.

Dựa vào đâu, tại sao chứ?

"Ngươi chắc chắn, những lúc khác ngươi đều bất lực?" Mạnh Lâm Thanh khó khăn hỏi.

Không thể không thừa nhận, hiện tượng kỳ quái của tên tra nam này thật sự đã khơi dậy h*m m**n tìm tòi của nàng.

Chẳng lẽ có loại bệnh gọi là chọn lọc bất lực?

"Ta chắc chắn." Giọng điệu của Sở Nam Phong chưa bao giờ nghiêm túc như vậy: "Không ai lại lấy chuyện này ra đùa giỡn."

Mạnh Lâm Thanh tiếp nhận lời giải thích đó.

Nếu đã vậy phải kiểm tra cho kỹ càng, không phải kiểu kiểm tra bằng mắt thường được.

“Ta còn phải kiểm tra cho ngươi một lần nữa.” Mạnh Lâm Thanh nói, bắt đầu lục lọi chiếc hòm thuốc nhỏ trong phòng.

“Còn cần thiết sao?” Sở Nam Phong cho rằng lại là kiểu kiểm tra như lúc nãy.

Nói thật, hắn không cảm thấy mình có thể chịu đựng thêm một lần bị hành hạ như vậy nữa.

“Cần thiết.” Mạnh Lâm Thanh lấy từ trong hòm thuốc ra một chiếc kim tiêm: "Nói trước, lần kiểm tra này cần lấy m.á.u của ngươi.”

Sở Nam Phong do dự, nhất là khi hắn phát hiện mình không nhận ra thứ mà Bạch đại phu đang cầm trên tay.

“Lấy m.á.u của ta để kiểm tra? Thứ ngươi đang cầm là gì vậy?”

“Là dụng cụ trị liệu, cái này sẽ đ.â.m vào da của ngươi, m.á.u sẽ theo ống chảy ra. Đây là ống để đựng máu, sau đó ta sẽ kiểm tra, không cần nhiều m.á.u đâu, thế nào, có muốn kiểm tra không?”

Mạnh Lâm Thanh không giải thích quá nhiều, có đôi khi càng giải thích người khác càng cho rằng ngươi là kẻ lừa đảo.

Không giải thích, ngược lại còn tạo ra hình tượng cao nhân, càng khiến người ta tin tưởng.

Sở Nam Phong vốn cẩn thận nhưng hắn cũng không nói rõ lý do, tóm lại sau một lúc do dự, hắn gật đầu.

“Duỗi tay ra, đừng động đậy.” Mạnh Lâm Thanh nói, trực tiếp đ.â.m kim vào tay hắn.

Máu đỏ thẫm theo ống chảy ra.

Sở Nam Phong chỉ cảm thấy như bị côn trùng nhỏ cắn một cái, có cảm giác nhưng không đau.

Chốc lát sau việc lấy m.á.u đã hoàn tất, Mạnh Lâm Thanh rút kim ra, lấy một miếng bông gòn ấn vào chỗ kim tiêm.

“Tự mình giữ lấy.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Sở Nam Phong rất phối hợp, hắn còn muốn xem Bạch đại phu tiếp theo sẽ làm gì, nhưng lại đột nhiên bị yêu cầu ra ngoài chờ.

“Ngươi ra ngoài chờ, ta kiểm tra xong sẽ ra nói cho ngươi.” Mạnh Lâm Thanh nói.

“Ta không thể xem sao?” Sở Nam Phong cố gắng thương lượng.

“Không được.” Không thể thương lượng.

Sở Nam Phong chỉ đành thỏa hiệp, hắn đứng dậy đi ra ngoài, miếng bông gòn từ chỗ ấn vào hơi lỏng ra, hắn vội vàng nhìn cánh tay định ấn lại nhưng lại phát hiện m.á.u đã cầm.

Thứ đồ chơi nhỏ bé chưa từng thấy này thật thần kỳ?

Vậy mà có thể lấy m.á.u của người khác mà không hề đau đớn, hơn nữa gần như không có vết thương, chỉ trong vài hơi thở đã cầm máu.

Thứ này rốt cuộc là từ đâu tới, vì sao trước đây chưa từng nghe nói, chưa từng thấy qua?

Trong phòng, Mạnh Lâm Thanh khóa cửa lại sau đó tiến vào không gian, đưa mẫu m.á.u vào máy kiểm tra chờ kết quả phân tích.

Sở Nam Phong đang chờ đợi vẫn còn đang suy nghĩ.

Thanh Long là người chuyên thu thập tin tức, ngoài việc dò la các loại bí mật thì những thứ kỳ lạ trên đời này, phần lớn đều đã từng nghe nói qua.

Nếu có thứ đồ chơi như vậy, Sở Nam Phong không thể không biết.

Chợt hắn lại nghĩ, có lẽ là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
 
Mộ Phần Người Yêu - Hoàng Minh Nguyệt
Chương 52



Dù là hắn, cũng không thể thấu hiểu tất cả mọi việc.

"Oe…"

“Oe…”

Tiếng khóc non nớt của trẻ con đột nhiên vang lên từ phía sau y quán, cắt ngang dòng suy nghĩ của Sở Nam Phong.

Chăm chú lắng nghe, hắn nhận ra đó không phải chỉ một đứa trẻ khóc mà có nhiều tiếng khóc cùng lúc.

Y quán này còn có trẻ con sao?

Tử Ngọc và Tùy Phong đã quen với cảnh tượng này, vừa nghe tiếng khóc cả hai liền bỏ việc trong tay, nhanh chóng đi xem xét tình hình.

“Sao lại thế này, sao cả ba đứa bỗng dưng khóc cả vậy?” Tử Ngọc lo lắng hỏi.

“Là Tam Bảo khóc trước.” Trương bà tử đang bối rối, thấy Tử Ngọc và Tùy Phong như nhìn thấy cứu tinh.

“Tam Bảo vừa khóc, Đại Bảo và Nhị Bảo sợ quá cũng khóc theo.”

Chuyện này thường xuyên xảy ra, Tử Ngọc và Tùy Phong đã quen, vội vàng đến giúp dỗ hài tử, mỗi người bế một đứa.

“Thôi nào, đừng khóc nữa, Tam Bảo ngoan nhất mà. Khóc nhiều thế sẽ hỏng giọng mất.” Tử Ngọc dỗ dành, vừa bế Tam Bảo vừa đi ra ngoài.

Đối với những đứa trẻ “cùng khóc đồng thanh” điều đầu tiên để dỗ là tách chúng ra. Nếu không, ba đứa nhỏ sẽ cứ như một ban hợp xướng, bên này nhỏ tiếng một chút, bên kia lại gào to hơn. Tiếng khóc cứ luân phiên không bao giờ dứt.

Ngoài việc bế và dỗ, còn phải đưa bọn trẻ đi loanh quanh, để chúng dần ngừng khóc.

“Không khóc nữa nhé, thế mới đáng yêu chứ.” Tử Ngọc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tam Bảo, nàng rất muốn véo một cái nhưng sợ lại chọc khóc.

Tùy Phong cũng bế Nhị Bảo đi ra ngoài y quán, đứa nhỏ dường như đã mệt mỏi sau khi khóc lớn, nên dần yên lặng trở lại.

Sở Nam Phong nhìn thấy họ bế trẻ con thì cảm thấy kỳ lạ. Đứa bé này là của y quán sao?

Hắn thấy đứa trẻ mà Tử Ngọc bế, đứa bé nhỏ nhắn mềm mại, da trắng như tuyết thật sự đáng yêu đến mức không thể rời mắt.

Ngay lúc đó, Sở Nam Phong bất giác nhớ tới phế hậu Mạnh Lâm Thanh.

Nhiều chuyện có lẽ đã định sẵn. Hắn vốn không thể có con, nhưng Mạnh Lâm Thanh lại bỏ thuốc khiến nàng mang thai đứa con của hắn.

Nếu lúc đó Mạnh Lâm Thanh không gặp khó sinh mà sinh con an toàn, đứa trẻ của bọn họ cũng có lẽ đã lớn chừng này.

Dù rất ghét thủ đoạn của Mạnh Lâm Thanh, nhưng đứa bé vô tội.

Chỉ tiếc, cuối cùng mẹ con họ đều đã chết.

Sở Nam Phong không nhìn thấy biểu cảm của mình nên không biết, khi nhìn vào đứa bé, ánh mắt hắn dịu dàng đến mức nào.

Trong khi đó ở trong không gian, Mạnh Lâm Thanh đã có kết quả kiểm tra, nhưng sắc mặt của nàng không hề nhẹ nhõm.

Khi nàng bước ra ngoài, Nhị Bảo và Tam Bảo đã được Tùy Phong và Tử Ngọc dỗ dành.

Nhưng Đại Bảo không biết sao vẫn khóc mãi không ngừng, khiến Trương bà tử lo lắng.

“Sao lại khóc rồi?” Mạnh Lâm Thanh bây giờ chẳng quan tâm Sở Nam Phong thế nào, dỗ con mới là quan trọng nhất.

“Tam Bảo không biết vì sao khóc, rồi Đại Bảo và Nhị Bảo khóc theo.” Tử Ngọc giải thích.

“Đại Bảo khóc lâu rồi.” Trương bà tử lo lắng nói.

“Để ta.” Mạnh Lâm Thanh nhận lấy Đại Bảo từ tay Trương bà tử, đích thân dỗ dành con.

“Đại Bảo ngoan, đừng khóc nữa. Con nhìn xem, đệ đệ và muội muội đều không khóc nữa rồi. Con là đại ca, phải làm gương cho chúng chứ.”

“Nếu con cứ khóc thế này, hỏng giọng thì phụ thân sẽ rất đau lòng đó.”

“Ngoan nào, không khóc nữa nhé…”

Việc Bạch đại phu dỗ trẻ không có gì đặc biệt, nhưng khi Sở Nam Phong nghe thấy Bạch đại phu tự xưng là "phụ thân" hắn kinh ngạc vô cùng.

Ba đứa trẻ trước mắt này đều là con của Bạch đại phu sao?

Vậy Bạch đại phu đã có gia đình, thậm chí còn là cha của ba đứa trẻ!
 
Back
Top Bottom