Tâm Linh Mộ Hoang

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
287541446-256-k544882.jpg

Mộ Hoang
Tác giả: TinhGiang30
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Kinh dị Tags: kinhdi​
 
Mộ Hoang
Phần 1 : Ngôi mộ nhỏ


Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi nên tôi cùng ông bà nội đã đến nghĩa địa để thắp nhang cho mẹ.

Thực ra bãi nghịa địa cũng chẳng xa xôi lắm.

Đi qua mảnh vườn sau nhà là đến được mộ phần của mẹ.

Sau khi dọn dẹp thắp nhang xong thì cả 3 người chúng tôi đi về.

Vừa đi bà tôi vừa kể khi mẹ sinh tôi vì khó sanh mất sức nhiều mới qua đời.

Bản thân tôi nghe cũng đã nhiều lần rồi, tôi luôn thấy tủi thân khi vừa sanh đã mất mẹ.

Tuy nhiên có một điều khiến tôi tò mò hơn nhưng do ở nơi âm khí nặng lại không dám thất lễ với người đã khuất cho nên về tới nhà tôi mới dám hỏi bà nội.

" Bà ơi sao cạnh mộ mẹ con lại có một ngôi mộ nhỏ trên bia mộ không khắc tên hay gì hết vậy?"

Bà nội đáp: " Chỉ là một ngôi mộ vô danh thôi !".

Vì tôi biết tánh bà nên cũng không gặng hỏi thêm.

Thường thì ông bà và tôi sau khi ăn tối xong sẽ cùng nhau ngồi xem phim truyền hình.

Phim kết thúc cũng đã hơn 10h nên tôi về phòng ngủ trước.

Ấy vậy mà chưa ngủ được bao lâu, tôi nghe có tiếng gõ cửa.

Định bụng ra mở thì bất thình lình ông nội tôi nắm tay tôi lôi ra phía sau.

Tôi bị giật mình chưa kịp hỏi ông chuyện gì ông đã lớn giọng nói với ra ngoài

" Ai vậy?

Cần gì thì sáng mai quay lại tìm nhé"

Tôi rất ngạc nhiên,định hỏi ông sao lại không mở cửa cho người ta thì đột nhiên tiếng gõ cửa lại vang lên, dồn dập hơn lúc nãy.

Cùng lúc đó giọng một người phụ nữ vang lên.

Vừa kì lạ mà lại hơi thầm lắng

" Tôi tìm con của tôi !!"

Người đó còn chưa kịp dứt lời, ông nội tôi đã hét lên quát

" Không có đứa con nào của mày ở đây cả, mau đi đi"

Sau đó ông kêu bà nội và tôi về phòng ngủ.

Trước khi đi ngủ ông đưa cho tôi một cái áo nói tôi phải mặc nó hết tối nay.

Tôi ngạc nhiên lắm nhưng vẫn mặc nó.

Chiếc áo có nhiều họa tiết kì lạ cùng với màu đỏ cho tôi cảm giác như mặc áo của người chết.

Sau khi thấy tôi mặc xong, ông dặn tôi dù tối nay có bất kì tiếng động hay ai gọi cũng không được đi ra ngoài, không được trả lời.

Tôi gật gù rồi về phòng.

Khi tôi vừa bước lên giường thì nghe được tiếng ông đã khóa cửa phòng.

Tôi còn loáng thoáng nghe được ông thì thầm rằng : " Mong đêm nay sẽ ổn "

Tôi nghe tiếng chân ông ngày càng nhỏ lại.

Lúc này trong lòng tôi rối rắm như tơ vò.

Rốt cuộc người phụ nữ kia có lai lịch ra sao.

Tại sao ông bà tôi lại phản ứng khác thường như vậy.

Rồi chiếc áo này có tác dụng gì đối với tôi.

Tôi nghĩ miên man rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Tôi mơ một giấc mơ, tôi thấy một người phụ nữ áo đỏ rất kì lạ đứng cạnh tôi.

Rồi một âm thanh kì quái vang lên

" Con yêu, con đang ở đâu.

Hãy đi với ta."

Tôi phát hiện ra giọng nói này rất giống với giọng nói ban tối khi gõ cửa.

Tôi định lên tiếng hỏi bà là ai? thì đột nhiên tôi nhìn thấy khuôn mặt của ả ta.

Một khuôn mặt thật đáng sợ..

Đôi mắt đỏ lòm lấp ló sau mái tóc đen được phủ kín trước mặt.

Tôi còn ngửi thấy mùi tanh nồng như mùi của người chết khi ả ta lượn lờ quanh giường của tôi.

Rồi ả ta nở một nụ cười ớn lạnh nhìn chằm chằm lên chỗ tôi đang nằm.

Tôi run lên bần bật rồi giật mình tỉnh giấc.

Đó là một giấc mơ nhưng lại rất chân thật.

Đôi mắt đó, nụ cười đó khiến tôi sợ hãi nên đã tè ra quần ướt sũng cái giường của tôi.

Kể ra thì thật ngại quá, một cô thiếu nữ 15 tuổi xinh đẹp mà lại đái dầm.

Lúc này trời cũng sắp sáng nên tôi không tài nào ngủ được tiếp.

Đi qua đi lại một hồi tôi nghe được tiếng bà nội mở cửa cho tôi.

" Ông nội đâu bà?"

Tôi nhìn quanh không thấy ông đâu liền hỏi bà nội.

Bà lắc lắc đầu tỏ ý không biết.

Vì hôm qua ông cũng dặn bà về phòng không cho ra ngoài như tôi nên cả bà và tôi không ai biết ông đâu.

Linh cảm của tôi cho biết chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi nên tôi tức tốc chạy ra sau nhà.

Khi tôi chạy ra thì thấy ông nội đứng sừng sững ở giữa vườn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi đi đến bên cạnh ông khẽ hỏi

" Nội đứng đây làm gì thế?

"

Tôi thấy nội không nhúc nhích cũng không trả lời bèn lách qua đứng trước mặt ông.

Một cảnh tượng khiến tôi kinh hãi.

Người nội lạnh tanh, mắt trợn tròn đỏ lòm.

Thậm chí tôi còn nhìn thấy hai dòng nước mắt đỏ tươi chảy ra từ khóe mắt ông.

Tôi hét lên vì sợ hãi.

Bà nội tôi nghe tiếng tôi hét thì cũng chạy ra, sau đó bà nhìn ông mà khóc nức nở.

Rồi bà vội vã bảo tôi

" Mau đưa ông con vào trong nhà."

Giọng nói của bà run rẩy và xót xa.

Tôi cùng bà lật đật đưa xác ông vào trong.

Càng nhìn thấy mặt ông, tôi càng sợ.

Nên tôi đã để bà khiêng phần đầu còn tôi khiêng phần chân.

Vì sức 2 bà cháu là phụ nữ nên có chút chật vật mới khiêng được ông vào tới trong nhà.

Sau khi vào trong tôi phát hiện ra trên cổ ông có 2 dấu bàn tay màu đỏ.

Tôi chắc chắn rằng đây chính là nguyên nhân gây ra cái chết của ông.
 
Mộ Hoang
Phần 2 : Cái chết của ông Nội


Tôi nhìn lên thấy vẻ mặt của bà nội rất điềm tĩnh.

Tôi đoán chắc bà nội đã biết trước được chuyện gì đã xảy ra.

Lúc này tôi không thu được thắc mắc vào trong lòng nữa bèn hỏi:

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?"

Bà lắc lắc đầu rồi nói một cách bất lực : "Tiểu Hoa à, trước khi đi ông nội con đã nói mọi việc đã được số kiếp an bài.

Chúng ta chỉ yên ổn được 15 năm mà thôi.

Nó đã đến rồi."

Rồi bà thở dài một tiếng rất mệt mỏi.

Tôi nhìn bà mà không giấu nổi sự ngơ ngác của mình.

Tôi không hiểu hàm ý trong câu nói của bà là gì.

Sao lại yên ổn 15 năm?

Cái gì đến cơ chứ?

Chưa kịp để tôi thắc mắc thêm thì bà đã lên tiếng

" Con mau ra đầu thôn, đến nhà ông Trần bạn thân ông nội mời ổng qua đây.

Ông nội đã dặn khi có chuyện hãy đến tìm ổng.

Ổng sẽ xử lý được chuyện này."

Đầu tôi lúc này bày ra một mớ câu hỏi, tại sao lại mời ông Trần qua?

Ổng sẽ xử lý được chuyện gì?

Ổng sẽ tìm ra được nguyên nhân ông nội tôi chết sao?

Tôi rất rối bất lực nhìn bà với ánh mắt thắc mắc vô cùng.

Rồi bà tôi thúc dục tôi qua ông Trần lẹ đi không có muộn.

Lúc này trời cũng ngà ngà tối nên tôi tức tốc sang mời ông Trần qua.

Khi tôi chuẩn bị đi thì đột nhiên ông nội nắm lấy chân tôi.

Nét mặt ông thay đổi một cách ghê rợn.

Tôi giật mình đứng chết chân một chỗ run bần bật không dám nhúc nhích.

Bà nội cũng hoảng lắm rối rít ngồi xuống khấn vái ông nội tôi.

" Ông định làm gì Tiểu Hoa.

Ông mau buông nó ra đi.

Nhà mình còn chưa đủ khổ sở sao.

Ông định nhẫn tâm với cháu mình nữa ư "

Mãi không thấy ông thả chân tôi ra bà tôi liền đanh mặt lại uy hiếp

" Ông mau đi đi, nếu ông không buông tay tôi sẽ chết xuống cùng với ông cho ông vừa lòng"

Lúc bà vừa dứt lời thì ông cũng buông chân tôi ra nằm sõng soài như ban đầu.

Tôi bị một màn này làm cho sợ hãi tột cùng.

Bà lại an ủi tôi rồi giục tôi mau qua ông Trần nhanh còn kịp.

Lúc này tâm trí tôi cũng chẳng suy nghĩ được thêm bèn nhanh chân qua mời ông Trần sang nhà.

Nhưng vừa ra tới cổng thì ông Trần đã ở ngoài ngồi nhìn gì đó ở ngay trước cửa nhà tôi.

Tôi lật đật chạy lại nhìn theo hướng đó, phát hiện ra dấu chân lạ.

Ông Trần ngẩng đầu lên nhìn tôi cũng không nói thêm gì rồi đi vào trong nhà.

Tôi thì cứ như người mất hồn ôm một bụng thắc mắc vì những chuyện kì quái xảy ra 2 ngày nay.

Thực sự để mà nói đối với một cô thiếu nữ mới 15 tuổi như tôi thì những chuyện này làm tôi cực kì tò mò và sợ hãi.

Tôi chạy theo ông Trần vào tới trong nhà thấy ông đang ngồi cạnh ông nội tôi, rồi nói với bà

" Cái áo đỏ đó đâu mau mặc lên người ông Hoàng đi!"

Tôi sực nhớ ra cái áo hôm qua tôi mặc bèn chạy vào phòng lấy nó ra và mặc lên người ông nội tôi.

Thực sự cái áo này cứ làm tôi liên tưởng đến áo mà người chết hay mặc không dám nhớ lại hôm qua tôi đã mặc nó nguyên một đêm.

Sau khi xong xuôi ông Trần lại nói bà gọi điện cho anh hai tôi đang đi làm xa về để lo liệu cho ông nội.

Đương nhiên là bố tôi và mẹ tôi cùng qua đời trong một năm nên tôi cũng biết đó là trùng tang rất xui xẻo.

Tôi nghi hoặc liệu có phải nguyên nhân là do trùng tang hay không?

Lúc này ông Trần đang ngồi trầm ngâm tách trà rồi nhìn ra ngoài cửa.

Tôi bèn lại gần hỏi nhỏ ông Trần rằng dấu chân ngoài cửa nhà tôi là sao.

Ông Trần giật mình quay lại nhìn tôi với ánh mắt vô cùng bàng hoàng, rồi lắp bắp nói :"Con nhìn thấy ư?"

Tôi gật gật đầu tỏ ý rằng tôi nhìn thấy.

Ông Trần liền nhăn mặt sau đó rất lâu mới cất tiếng nói

" Thực ra ta cũng không biết nhưng chắc chắn nó không phải dấu chân người.

Với cả không phải ai cũng nhìn thấy những dấu chân đó."

Lúc này nét mặt tôi căng cứng, sợ hãi vô cùng.

Tâm trí tôi giờ không biết phải sắp xếp sự việc sao cho logic.

Những việc xảy ra gần đây khiến tôi quá mệt mỏi.

Ông Trần chầm chậm quay lại vỗ vai an ủi tôi:" Không sao đâu.

Tối nay ta sẽ ở lại đây với 2 bà cháu"

Thoáng cái màn đêm đã bao phủ cả bầu trời, tiết trời mùa hè này mà tôi lại cảm thấy trong nhà mình thật lạnh lẽo.

Đêm nay tôi cùng ông Trần ngồi canh quan tài của ông nội.

Ông Trần đứng cạnh tôi căn dặn tôi vài điều

" Tuyệt đối không được để hương tàn, nến không được tắt.

Nếu con thấy không ổn hãy thắp nến lại và thắp thêm 3 nén hương.

Chỉ có như vậy đêm nay mới yên ổn được."

Tôi gật gù ngồi canh quan tài ông nội mà không dám chợp mắt.

Ông Trần vì lớn tuổi nên đã ngủ thiếp đi từ lúc nào tôi cũng không hay.

Nhớ lại về giấc mơ người phụ nữ áo đỏ trong lòng tôi không khỏi bất an lo lắng.

Sợ rằng có điều không lành đến với gia đình tôi.

Tôi bèn quỳ bên quan tài ông nội ngâm kinh phật xua tan nỗi sợ.

Tôi cảm thấy sống lưng ớn lạnh không nhịn được mở mắt ra kiểm tra nến và hương.

Thấy 3 cây hương chuẩn bị tàn tôi bèn cắm ba cây hương khác thay thế.

Một điều đáng sợ đã xảy ra, 3 cây hương ấy thế mà bị gãy mất 2 cây.

Giờ đã là 2 ngắn 1 dài, tôi cũng có chút hiểu biết nên khi thấy 3 cây hương thành ra thế này khiến tôi vô cùng hoảng sợ.

Thầm nghĩ không xong rồi thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Tôi nhìn ra phía cửa không ngừng tụng kinh.

Tôi sợ nhắm chặt mắt không dám mở ra nhìn thì nghe có tiếng anh hai truyền vào nói mau mở cửa cho anh.

Tôi vội vã chạy ra mở cửa thấy mặt anh hai tái mét như mới gặp thứ gì đó đáng sợ lắm.

Anh kéo tôi vào trong rồi đóng chặt cửa lại.

Lúc này ông Trần cũng thức giấc thấy anh hai tôi bèn gặng hỏi rốt cục anh tôi đã gặp thứ gì xui xẻo.

Anh hai gật đầu lia lịa rồi kể đã gặp người phụ nữ áo đỏ.

Tôi nghe xong sững cả người vì miêu tả y hệt như người trong giấc mơ của tôi.

Đột nhiên anh hai quay ra nhìn bát hương rồi mặt thất kinh hỏi tôi

" Tại sao lại gãy như thế này "

Tôi đang định giải thích thì ông Trần điềm tĩnh nói :" Chắc chắn có điều chẳng lành rồi "

Tôi và anh hai nghe xong lại càng thêm hoảng sợ.

Chúng tôi chưa kịp bình tĩnh thì đột nhiên bên ngoài có tiếng động lạ.

Ông Trần mặt thất kinh quay ra nói anh hai mau thắp 3 cây khác kẻo không kịp.

Anh hai vội vã thắp lại 3 cây khác.

Sau đó chúng tôi nghe thấy một âm thanh kì quái rất to phát ra.

Tôi cảm giác như có thứ gì đó đang cố gắng kéo tung cánh cửa vậy.

Tôi nhìn sang ông Trần và anh hai thấy nét mặt hai người căng thẳng tột độ.

Anh hai tôi còn run lên cầm cập nhìn chăm chăm vào cánh cửa.

Sau một hồi thì tiếng động đó không còn, 3 người chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cả ông Trần và anh hai tôi chìm vào giấc ngủ.

Còn một mình tôi không tài nào mà ngủ được.

Đối với một đứa trẻ ngu ngơ như tôi việc thấy giấc mơ kì lạ, đến cái chết của ông, còn cả cái việc ông chết rồi vẫn nắm được chân tôi.

Thực sự đây là cú sốc lớn nhất trong đời tôi.

Mọi việc ma quỷ cứ xảy ra thường xuyên khiến tâm lý tôi vô cùng kinh hãi.

Nhớ đến lời bà nói chúng tôi chỉ yên ổn trong 15 năm là sao, sao lại ghê rợn đến vậy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với gia đình tôi.

Đang chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên tôi nghe thấy tiếng cót két phát ra từ phía quan tài.

Tôi nhìn về hướng quan tài thấy nắp quan tài đang dần được mở ra.

Ông nội tôi ngồi bật dậy khoảnh khắc này tôi nhìn rõ được khuôn mặt ông thật đáng sợ.

Đôi mắt đỏ au càng làm khuôn mặt ông lúc này thêm tà ác.

Tôi cảm giác đó không phải ông nội mình mà là một người khác.

Ông cứ ngồi đó sừng sững nhìn về phía tôi.

Lúc này thần trí tôi đã quá sợ hãi, tôi hét lên thất kinh khiến ông Trần và anh hai giật mình tỉnh giấc.

Tôi run bần bật khóc lên nức nở xà vào lòng anh hai.

Không dám tin người ngồi trong đó là người ông tôi từng rất yêu quý.

Tim tôi như ngừng đập ngay khoảnh khắc ánh mắt tôi nhìn vào mặt ông.
 
Mộ Hoang
Phần 3 : Bắc Đẩu Thất Tinh


Ông Trần và anh tôi khi tỉnh giấc thấy ông nội ngồi thằng người nhìn về phía tôi cũng hoảng lắm.

Ông Trần vội vàng nói

" Mau mau để ông Hoàng nằm xuống rồi đóng nắp lại.

Mai phải hạ thổ luôn còn kịp "

Anh hai nghe thế liền an ủi tôi rồi làm theo những gì dặn dò.

Tôi lúc đó chỉ biết ngồi co ro một góc sợ hãi ôm hai chân.

Lúc này tôi khóc nhiều mà chẳng thể ngừng được, cứ thút tha thút thít khiến ông Trần phải ngồi cạnh vỗ vỗ an ủi kêu tôi về phòng ngủ.

Tôi thì bị dọa sợ mặt tái mép, thà tôi ở đây, ở cạnh anh hai và ông Trần chứ nhất quyết không muốn ngủ một mình.

Chủ yếu là tôi sợ lại mơ phải cái người phụ nữ áo đỏ đó.

Cũng may tới sáng không còn việc gì bất thình lình xảy ra.

Một lúc sau tôi thấy bà nội cùng một đám kéo quan tài về để chuẩn bị hạ táng ông nội.

Nhìn thấy tôi không sao bà liền thở phào nhẹ nhõm.

Rồi trong nhà kẻ ra người vào tất bật chuẩn bị tang lễ.

Mọi việc gần hoàn tất, tôi thấy ông Trần đem vào một con gà trống đi xung quanh quan tài, miệng liên tục lẩm bẩm cái gì đó.

Xong xuôi ông thả con gà lên đầu quan tài.

Con gà như một pho tượng đứng im bất động khiến tôi cảm giác như nó là đồ giả dính chặt lấy nắp quan tài.

Lúc này ông Trần quay lại dặn tôi ôm bài vị của ông nội đi sau ổng, còn dặn dò cả 4 thanh niên cường tráng lát khiêng quan tài phải cẩn thận.

Tôi nhìn thấy ông Trần trên tay cầm một bát gạo trắng liên tục rải nó ra

" Người Âm mượn đường, khởi quan"

Ông Trần vừa dứt lời, những người khiêng quan tài lập tức làm theo.

Trên tay ông Trần còn cầm một lá phướn dẫn hồn.

Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, ai ngờ đột nhiên tiếng gà trống kêu lên hoảng loạn.

Sau đó con gà trực tiếp bay qua đầu tôi rồi nó bay ngược về xong đáp xuống đất.

Ông Trần lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía sau lưng tôi mà không nói tiếng nào.

Tôi quay đầu nhìn theo, đột nhiên quan tài phát ra tiếng cạch cạch rồi 2 thanh gậy đột nhiên gãy khiến quan tài rơi xuống đất.

Có một hủ tục quan tài chạm đất rất xui, chứng kiến cảnh này ai cũng sợ hãi lùi hẳn về sau mà không dám lại gần thêm nữa.

Bình thường người chết sau khi được đặt nằm trong quan tài thì quan tài tuyệt đối không được đặt dưới đất.

Phải có ghế hoặc gậy chống bên dưới.

Sau khi khởi quan đến nơi hạ táng mới được chạm đất.

Nếu như không may quan tài rơi xuống đất, nhất định phải hạ táng ngay tại chỗ.

Nhưng với tình hình chả nhẽ lại hạ táng ông nội tôi ngay trước cửa chính.

Ông Trần và anh hai tôi đồng thời đến gần quan tài, cũng đồng thời có nét mặt y chang nhau.

Nặng nề, bất an là từ ngữ miêu tả được gương mặt của họ lúc này.

Ông Trần thở dài một tiếng rồi nói:

" mọi người đừng lo lắng quá.

Do cây gậy bị mục nên mới gãy thôi."

Từ trong lời nói của ông Trần, tôi cảm nhận được mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Tôi cảm giác như có sức mạnh nào đó đang muốn ám cả nhà tôi vậy.

Ông Trần lại nói:

" Hôm nay không được rồi.

Mai hẵng hạ táng mau khiêng quan tài vào trong đi."

4 thanh niên lực lưỡng xúm lại nhưng lại chẳng thể nhấc được quan tài lên.

Một trong 4 người lên tiếng: " Nặng quá không nhấc lên nổi."

Ông Trần ngạc nhiên đi lại quan sát một hồi rồi khẽ thở dài.

Tôi cũng lén lút liếc về phía quan tài.

Tôi phát hiện từ trong quan tài tỏa ra làn khói đen.

Ông Trần liền đặt tay lên cỗ quan tài lúc này nét mặt cũng trở nên thay đổi.

Có điều rất nhanh khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Sau đó ông Trần nói

" Tôi nhấc cùng mọi người "

Sau câu nói đó, tôi phát hiện làn khói đen đã biến mất.

Ông Trần liền nói anh hai tôi mau đi cách địa khí.

Anh hai liền chạy đi lấy chậu nước.

Tôi thấy anh hai đổ thau nước vào trong 8 cái bát.

Sau đó quan tài được đặt trên 2 cái ghế.

Dưới chân ghế là 8 cái bát đã được đổ nước lúc nãy.

Chân ghế được ngâm trong nước.

Tôi ngạc nhiên thầm nghĩ chã nhẽ đây là cách địa khí ư?

Nhưng liệu nó có tác dụng gì?

Tôi theo lời đặt lại bài vị lên trên quan tài.

Nhìn những bát nước tôi có chút lo lắng.

Đối với trọng lượng của quan tài và ghế, tại sao 8 cái bát không hề hấn gì.

Không một vết nứt hay là bị vỡ, đến ngay cả nước cũng không có chút dao động nào.

Xong xuôi ông Trần kêu mọi người lui về nghỉ ngơi, không cần đoán cũng biết ai cũng nhanh chân chạy vội.

Lúc này trời cũng đã tối, ông Trần quay qua anh hai nói nhỏ:

" Phải khởi âm rồi!"

Anh hai gật đầu lia lịa.

Sau đó ông Trần kêu tôi sang nhà ổng lấy ít đồ.

Tôi nhìn ông Trần vô cùng thắc mắc, muộn thế này rồi tôi lại là con gái sao dám đi một mình.

Như biết được suy nghĩ của tôi ông liền thở dài quay qua anh hai bảo ảnh đi lấy còn tôi ở nhà.

Suy cho cùng sau những việc xảy ra tôi rất sợ tối, đặc biệt sợ ở một mình.

Tôi thấy ông Trần sai anh hai đi lấy đồ mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không quên lo cho anh hai đi ra ngoài một mình.

Trong thời gian anh hai tôi đi lấy đồ thì tôi có đi ra ngoài cửa để ngóng anh hai về.

Đêm nay trăng khá sáng nên tôi phát hiện trên trời ngay thẳng nhà tôi có hai đám mây kì lạ.

Càng làm tôi rợn người hơn chính là trong đó có một đám mây màu đỏ tươi.

Tôi sợ quá vội vào trong nhà ngồi.

Tôi lại phát hiện ông Trần đang xếp 7 ngọn đèn dầu dưới chân quan tài.

Tôi quan sát thật kĩ, cảm thấy cách bố trí này thật quen mắt.

Tôi vắt óc suy nghĩ một hồi, rùng mình kinh ngạc đây chẳng phải cách bày trí của Bắc Đẩu Thất Tinh ư.

Phía dưới quan tài không phải có một ngọn đèn dẫn hồn rồi hay sao?

Đúng lúc này anh hai tôi đi vào trên tay cầm một chiếc hộp đã cũ.

Ông Trần mở chiếc hộp ra, tôi có chút tò mò bèn lén nhìn xem bên trong chiếc hộp có thứ gì.

Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc, không ngờ trong hộp lại có rất nhiều chiếc đinh sắt, những chiếc đinh có màu đỏ thẫm.

Không biết tại sao tôi cứ cảm giác những chiếc đinh như được nhuốm đẫm máu tươi vậy.

Ông Trần liền nói anh hai:

" Mau đóng mấy chiếc đinh này lên quan tài tránh có chuyện không hay xảy ra nữa."

Anh hai tôi liền gật đầu.

Sau đó hai người cùng nhau đóng những chiếc đinh đó lên quan tài của ông nội.

Đinh vừa chạm vào quan tài thì bên trong phát ra một âm thanh rất dữ dội, khiến tôi hoảng loạn ngã bệt xuống đất.

Ông Trần nét mặt căng cứng nói tôi mau lại giúp giữ nắp quan tài.

Tôi tuy sợ nhưng vẫn kịp lấy lại tinh thần giúp ông Trần và anh hai giữ nắp quan tài.

Lúc này quan tài lại càng phát ra âm thanh to hơn, dữ dội hơn.

Tôi cảm nhận được nắp quan tài kẽ bật lên.

Tôi hoảng quá bèn nhảy lên quan tài, ngồi bệt trên nắp quan tài ngăn không cho nắp bật ra.

Nắp quan tài tuy được tôi ngồi lên nhưng bên trong quan tài âm thanh đó vẫn liên tục phát ra.

Tôi sợ đến run cả người, không nghĩ bản thân mình lại đang ngồi chỗm chệ trên nắp.

Lúc này tôi cảm nhận được nắp quan tài đang dần mở ra.

Tôi quay mặt lại phát hiện nắp quan tài đã mở ra được một lỗ rất to.

Tôi còn nhìn thấy hai cánh tay cứng ngắc của ông nội đang cố gắng đẩy nắp quan tài bật ra.

Tôi sợ lắm, tim đập loạn nhịp, trong lòng vô cùng lo lắng.

Ông Trần như gắt lên:

" Mau lấy dao cắt tiết con gà rưới lên quan tài.

Mau lên"

Anh hai tôi nhanh nhẹn lắm.

Thoáng cái đã thấy anh cầm con gà cắt tiết nó rồi rưới lên quan tài ông nội.

Khoảnh khắc tiết con gà bắn lên nắp quan tài, thình một tiếng, nắp quan tài bỗng dưng đóng lại không còn chút động tĩnh nào.

Tôi liền nhảy xuống khỏi nắp quan tài.

Trong lòng tôi khẽ vui, xem ra tiết gà trống rất có tác dụng.

Tuy tiết gà trống vốn không nhiều nhưng tôi vẫn có chút hiểu biết.

Tiết gà trống là vật chí dương.

Dùng để trấn áp quỷ hồn, có nhiều người còn gọi gà trống là gà trấn quỷ, có thể làm cho linh hồn người chết kinh sợ.

Khoảng một phút sau, quan tài không có động tĩnh gì ông Trần với anh hai mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi nhìn thấy rõ được những giọt mồ hôi còn chưa kịp khô trên khuôn mặt của hai người.

Ông Trần vẫn tiếp tục công việc đóng đinh sắt lên quan tài.

Tôi thoảng thốt, đinh sắt như thế, quan tài gỗ cứng như thế, vậy mà ông Trần lại dùng tay không đóng đinh sắt.

Tôi ngơ ngác nhìn ông Trần đóng liên tục 7 cái đinh sắt như một phép màu.

Xong xuôi mọi việc thì anh hai tôi đã mệt phờ cả người bèn dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Tôi chả tài nào ngủ được, nhìn xuống vết bầm dưới chân do ông nội để lại tôi tò mò lại gần gặng hỏi ông Trần.

Ông thở dài nói:

" Ta cũng không rõ nhưng đó là do ông nội con để lại."

Tôi thắc mắc liệu có phải đây là một việc rất tốt không?

Rồi ông Trần dặn tôi rằng phải trông coi quan tài cẩn thận.

7 ngọn đèn dầu dưới chân quan tài tuyệt đối không được tắt.

Phải thắp thêm dầu liên tục, cả bát hương cũng phải trông coi cẩn thận.
 
Back
Top Bottom