Dì Liễu bực bội ra mặt, bà vội cắt ngang lời cô, sợ cô làm hỏng chuyện trước mặt bà mối, liền bảo:
"Mày câm mồm, thầy mày thì đau ốm nằm liệt giường, mấy đồng bạc lẻ mày đem về còn không đủ nuôi năm cái tàu há mồm.
Tao chăm lo cho thầy con mày tận tình như thế mà chỉ có việc cỏn con cũng không chịu làm"
Bà xổ một tràng kể lể, từ lúc bà bước chân vào nhà, số lần bà bước chân xuống bếp chỉ đếm trên đầu ngón tay, đi làm lại càng không.
Khi ông Điền ngã bệnh bà trở mặt, vẻ hiền từ dịu dàng của một người mẹ phút chốc biến mất, hai chị em Thục Trân mỗi ngày đều phải chịu những trận đòn vô lý của bà Liễu.
Tính cách Trân mạnh mẽ cô có thể cam chịu mọi sự trút giận của bà, nếu chỉ có một mình cô, cô có thể bật lại bà để tự bảo vệ mình nhưng nhà lại có thầy đang ốm và đứa em nhỏ, Trân sợ nếu mình làm trái ý Liễu thì bà sẽ xả cơn giận lên thầy và em trai nên cô luôn nhẫn nhịn chịu uất ức.
Cô mong một ngày bà sẽ mủi lòng thương cô và em.
Nào ngờ ngày hôm nay, biết mình chuẩn bị bán cho một nhà chánh tổng để làm vợ của người chết, cô thật sự không thể chịu nổi nữa.
"Bà đừng có tự cho mình cái quyền đó, tôi còn có thầy, có em trai, hơn nữa bà bán tôi để làm vợ người chết, bà có đáng mặt đàn bà không"
"Mày thì biết cái gì chứ, mày đã mười bảy tuổi rồi chứ có còn nhỏ nhắn gì nữa đâu, con gái để lâu chỉ tốn gạo tốn gạo. chi bằng đi lấy chồng rồi đem tiền về đây tao còn nuôi thầy với em của mày."
"Bà có biết đó là một người chết không mà bán tôi cho hắn, dù tôi có lấy cũng không bao giờ chịu lấy người đã chết."
Bà mối nãy giờ không lên tiếng, ngồi xem tình hình của hai dì cháu nhà này, bây giờ mới cất giọng bình thản:
"Tôi không cần biết các người có đồng ý hay không nhưng thỏa thuận đã ký thì không bao giờ được rút lại."
"Ngày mai giờ tí, bên nhà trai sẽ qua rước dâu, gia đình bà lo mà chuẩn bị trước."
"Dù bất cứ lý do gì cũng không thể hoãn lại, nếu không lễ bị hoãn nhà bà sẽ phải bồi thường gấp đôi số tiền đã được thỏa thuận"
bà Liễu đang tức giận cũng quay ra nói nhỏ nhẹ, giọng có hơi dè dặt:
"Dạ.. chuyện này bà không cần lo, chúng tôi sẽ chuẩn bị chu toàn mọi thứ xin bà cứ yên tâm."
Như còn điều gì đó vướng mắc nên bà cứ ngập ngừng, bà mối cũng tinh ý nhận ra.
"Có thắc mắc gì cứ hỏi"
Bà Liễu mới nhẹ giọng hỏi:
"À... thế... còn cái chuyện đó thì sao thưa bà?"
bà mối chỉ nhếch mép một cái.
"Ha... sau khi rước dâu thì bà sẽ được hưởng trọn số tiền đó, nên không cần phải lo" nó dứt câu bà đứng lên đi về.
Bây giờ chỉ còn bà Liễu và Trân, cô mới tức giận hỏi:
"Tôi còn chưa đồng ý, tại sao bà lại dám ký"
"Mày thì có quyền gì mà đòi hỏi, chỉ cần về đó ăn sung mặc sướng rồi đem tiền về lo cho gia đình thế còn không muốn à?"
"Nhưng đó là người chết, là người chết đấy bà có biết không hả?
Tôi là phận con gái còn chưa bao giờ biết tình yêu là gì, mà phải đi lấy một người chết, bà có biết bà độc ác thế nào không?"
Bà ta chẳng những không hối lỗi mà còn vên mặt, trừng mắt.
"Đó là bổn phận của mày, mày làm con thì mày phải biết lo cho gia đình này chứ, huống hồ đó chỉ là một người chết không cần phải suốt ngày cơm bưng nước rót, há chẳng phải sướng lắm sao?"
"Tao đã ký vào kế ước với người ta, nên mày không có quyền lựa chọn ở đây, im mồm mà chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi."
Cổ họng cô nghẹn lại không thể nói thành lời, bấy lâu nay cô đã phục tùng theo mọi điều bà ta, không dám cãi một lời, thế mà giờ đây bà ta lại bán cô để đổi lấy sự sung sướng chỉ trong năm năm, còn cô thì phải bị bán đi cả đời.
Cô siết chặt hai tay bất lực không biết phải làm gì, nếu cô không đi thì sẽ phải bồi thường một số tiền lớn, mà nhà cô thì lấy đâu ra tiền để bồi thường cho người ta chứ.
Nhưng nếu cô đi ai sẽ chăm sóc cho thầy và em trai cô đây, cô vô phòng vừa thu dọn đồ vừa sầu não.
"Chị hai"
Một tiếng gọi vang lên sau tai làm cô giật mình, thoát khỏi mớ bồng bông, quay lại:
"Dương hả, em tìm chị có việc gì không?"
Một cậu nhóc chừng 10 tuổi đứng phía sau vẻ mặt buồn thiu "chị ơi em đã nghe thấy hết rồi, chị sắp tới sẽ đi lấy chồng sẽ không còn ở với em và thầy nữa phải không chị?"
Cô nghe em trai nói mà lòng đau như xát muối, Dương là đứa em trai máu mủ ruột thịt của Trân năm nay chỉ mới mới mười tuổi. nhìn đứa em trai đang tuổi ăn tuổi lớn mà suốt ngày phải bị chửi mắng hành hạ cô không chịu nổi, trước đây còn có cô ở nhà để bảo vệ.
Sau này cô đi rồi thì ai sẽ thay em chịu những đòn roi của người đàn bà kia, Trân thật sự không nỡ rời xa và để em mình phải chịu những thứ khổ cực như thế.
"Chị sẽ về thăm em, em ở nhà ngoan nhé, nếu mỗi lần dì đánh đòn em phải chạy qua nhà hàng xóm để kêu giúp đỡ nghe chưa.
Bây giờ chị đi rồi sẽ không ai bảo vệ em nữa, em ráng sống tốt lo cho thầy giúp chị, khi nào rảnh chị sẽ về thăm thầy và em mình."
Nói thế nhưng cô biết bản thân khó mà có cơ hội trở về.
Dương nghe chị nói mà nước mắt tuông trào, cậu thương chị lắm, vì từ khi mẹ bỏ đi và thầy ngã bệnh chỉ có chị một tay chăm lo cho cậu, chị đã phải vất vả đi làm từ sớm, về còn thấy cảnh cậu bị đánh, lần nào chị cũng là người đứng ra để ôm cậu vào lòng mặc cho roi mây quật vào người đau đến tứa máu ra, tét da tét thịt.
Dương cất giọng nghẹn ngào:
"Chị Hai đừng lo, em lớn rồi có thể tự chăm sóc cho mình, em sẽ đi làm kiếm tiền về lo thuốc thang cho thầy."
Đây là lời của một cậu nhóc mới mười tuổi thốt ra làm tim cô đau nhói, Trân hận mình sinh ra là phận gái quá vô dụng, không thể bảo vệ chu toàn cho em, để một đứa trẻ mới mười tuổi phải gánh trên vác trên vai một trọng trách lớn.
Tôi cảm thấy tội lỗi vô cùng, là một người chị mà để em trai mình phải ra ngoài bươn chải là khi còn quá nhỏ.
"Chị xin lỗi Dương, là chị không tốt, chị để thầy và em chịu khổ rồi."
Trân ôm em vào lòng vuốt ve lưng nhẹ nhàng.
Soạn hết đồ đạc xong, vì cô chỉ có mấy bộ bà ba sờn rách mặc đi mặc lại nên chuẩn bị rất nhanh, Trân đi lại chỗ chiếc giường tre mục nát, nơi thầy cô đang nằm, ngồi xuống nắm lấy bàn tay gân guốc gầy gò của ông.
"Thầy ơi, con gái bất hiếu phải đi lấy chồng, không thể lo cho thầy và em chu toàn, xin thầy và em đừng trách con."
Lúc này, ông Điền mới từ từ mệt mỏi mở đôi mắt ra, gương mặt già nua hiện lên đầy khắc khổ, ông cực nhọc nói với hơi đứt quãng:
"Con đừng nói thế, là thầy...thầy làm thầy mà không lo được cho các con..khụ.. khụ.. thầy có lỗi với các con."
Ông Điền chưa biết chuyện Trân bị bán đi để gã cho một người chết mà chỉ nghĩ bán cho một nhà phú hộ nào đó để làm con dâu gán nợ, ông nhìn con gái mà đau lòng.
Ngày u tụi nhỏ bỏ đi, tụi nó đã tội vì không được tình thương của mẹ, mấy năm nay còn gán thêm cục nợ là ông, năm tháng không chỉ bị bệnh tật giày vò mà còn mang sự tội lỗi nên trong ông càng khổ hơn.
Dặn dò con gái đôi ba câu thì ông cũng thiếp đi vì mệt.