Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mistborn(1): The Final Empire

Mistborn(1): The Final Empire
Untitled Part 110


Vin gật đầu, cuối cùng cũng buông anh ra.

"Em là một phần trong việc tiến hành nó.

Nhưng, anh đã đúng về sự nguy hiểm.

Hãy đi cùng Sazed- anh ấy được rất nhiều thủ lĩnh phiến quân biết tới.

Họ sẽ không làm dám tổn thương anh nếu có Sazed bảo kê đâu."

Elend và Sazed đều cau mày nhìn Vin khi cô kéo quần.

Trong túi, cô tìm thấy chiếc khuyên tai của mẹ mình.

Cô đeo nó lại."

Đi cùng với Sazed?"

Elend hỏi.

"Vậy còn em thì sao?"

Vin kéo kéo chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của cô.

Sau đó cô ngước lên... cảm nhận xuyên qua tảng đá, cảm nhận được hắn ta ở phía trên.

Hắn ta đã ở đó.

Quá mức hùng mạnh.

Bây giờ, khi đối mặt trực tiếp với gã ta, cô đã chắc chắn về sức mạnh của gã ta.

Cuộc nổi dậy của skaa sẽ không bao giờ kết thúc chừng nào gã ta còn sống."

Em còn việc khác phải làm Elend," cô nói, lấy áo choàng sương mù từ Sazed."

Cô nghĩ mình có thể đánh bại gã sao tiểu thư?"

Sazed nói."

Cháu phải thử," cô nói.

"kim loại thứ 11 đã hoạt động, Saze.

Cháu thấy... vài thứ.

Kelseir đã tin rằng nó sẽ cung cấp bí mật."

"Nhưng..

Chúa tể, tiểu thư.."

"Kelsier đã chết để bắt đầu cuộc nổi loạn," VIn kiên quyết nói.

"Tôi phải chứng kiến nó thành công.

Đây là phần của tôi Sazed.

Kelseir không biết nó là gì những tôi thì có.

Tôi phải ngăn chặn Chúa tể."

"Chúa tể?"

Elend sững sờ hỏi lại.

"Không được Valette.

Ông ta là bất tử!"

Vin vươn tay nắm lấy đầu của Elend và kéo anh xuống hôn lấy cô.

"Elend, gia đình của anh đã giao aitum cho Chúa tể chưa.

Giờ anh có biết nó ở đâu không?"

"Có," anh bối rối nói.

"Ông ta giữ nuhững hạt atium ở kho bạc ngay phía đông nơi này.

Nhưng-""Anh phải lấy được đống atium, Elend.

Chính phủ mới sẽ cần sự giàu có- và quyền lực- nếu muốn tránh cái chuyện quý tộc sẽ tiến hành chién tranh khi xây dựng quân đội."

"Không Valette."

Elend lắc đầu.

"Anh phải đưa em tới nơi an toàn."

Cô mỉm cười với anh rồi quay sang Sazed.

Người Terris gật đầu với cô."

Không định bảo tôi đừng đi à?"

Vin hỏi."

Không," anh khẽ nói.

"Tôi e rằng cô nói đúng tiểu thư.

Nếu Chúa tể không bị đánh bại .. chà, tôi sẽ không ngăn cản cô đâu.

Tuy nhiên, xin chào tạm biệt và chúc may mắn.

Tôi sẽ đến giúp cô sau khi thấy ngài Venture trẻ tuổi đây tới nơi an toàn."

Vin gật đầu, mỉm cười với Elend đang lo sợ rồi ngước lên.

Hướng về phía lực lượng đen tối đang chờ đợi phía trên, đang xung động với nỗi chán trường mệt mỏi.Cô đốt đồng đỏ, đẩy Xoa dịu của Chúa tể sang một bên."

Valette..."

Elend khẽ nói.Cô quay về phía anh.

"ĐỪng lo lắng," cô nói.

"Em nghĩ em biết cách để giết ông ta."/// Lời của ai đó ////Đó là nỗi sợ hãi của tôi khi tôi viết những lời này bằng cây bút bị đóng băng trước cái đêm thế giới tái sinh.

Rashek đang quan sát.

Ghét tôi.

Hang động nằm phía trên.

Đang rung chuyểm.

Những ngón tay của tôi run lên.

Không phải vì lạnh.Ngày mai nó sẽ kết thúc.////38Vin Đẩy cô lên không trung hpía trên Kredik Shaw.

Những ngọn tháp mọc lên xung quanh cô giống như những cái bóng của một con quái vật nào đó ẩn nấp bên dưới.

Tăm tối, thẳng tắp và đáng ngại, vì lý do nào đó chúng khiến cô nghĩ đến Kelseir, nằm chết trên đường, một ngọn giáo có đầu nhịn bằng đá hắc diện thạch nhô ra từ ngực anh.Sương mù vặn vẹo, cuồn cuộn khi cô bay qua chúng.

Chúng vẫn dày đặc, nhưng thiếc giúp cô nhìn thấy ánh sáng lấp lánh mờ nhạt ở phía chân trời.

Buối sáng đã tới.Bên dưới cô, một ánh sáng lớn hơn đang hình thành.

Vin nám lấy một ngọn tháp mỏng, giúp cô có tầm nhìn bao quát hơn.

Hàng ngàn ngọn đuốc cháy trong đêm, trộm lẫn và hòa vào nhau như những con côn trùng phát quang.

Chúng tổ chức thành từng đợt lớn, hội tụ về phía cung điện.Lính canh của cung điện không có cơ hội chống lại cái lực lượng như này, cô thầm nghĩ.

Nhưng, khi tiến vào cung điện, đội quân skaa sự tự chuốc lấy sự giệt vong.Cô quay sang một bên, ngọn tháp ướt đẫm xương lạnh dưới ngón tay cô.

Lần cuối cùng cô nhảy qua các ngọn tháp của Kredik Shaw, cô đã bị chảy máu và bất tỉnh.

Sazed đã đến cứu cô, nhưng lần này anh không thể giúp được.Cách đó không xa, cô có thể thấy tòa tháp chính của cung điện.

Không khó để nhận ra; một vòng lửa rực sáng, chiếu sáng khung cửa sổ kính màu duy nhất của nó xuống những người bên trong.

Cô có thể cảm nhận được Gã ta ở bên trong.

Cô đợi một lúc, có lẽ hy vọng mình có thể tấn công khi các ĐIều tra viên rời đi.Kelseir tin rằng Kim loại thứ 11 chính là chìa khóa, cô thầm nghĩ.Cô đã có một ý tưởng.

Nó sẽ thành công.

Nó phải như vậy.

"Kể từ thời điểm này," Chúa tể lớn tiếng tuyên bố, "Tòa Án Dị Giáo được trao quyền điều hành về cách tổ chức của Bộ.

Những câu hỏi từng được gửi tới Tevidian giờ sẽ được gửi tới Kar."

Căn phòng ngai vàng rơi vào im lặng, các thanh tra cao cấp chết lặng trước sự kiện diễn ra trong đêm.

Chúa tể vẫy tay ra hiệu cuộc họp kết thúc.Cuối cùng!

Kar thầm nghĩ.

Gã ngửng đầu lên, cái mắt gai nhức nhối như thường lệ, mang đến cho gã sự đau đớn- nhưng, tối nay đó là nỗi đau của niềm vui.

Các Điều tra viên đã chờ đợi điều này suốt hai thế kỷ, tiến hành các thủ đoạn chính trị cẩn thận, khuyến khích tham nhũng một cách tinh vi và sự bất hòa giữa những thanh tra thông thường.

Và cuối cùng cái đó cũng có tác dụng.

Các ĐIều tra viên sẽ không còn phải cúi đầu trước mấy con người thấp kém hơn mình nưãAnh quay lại và mỉm cười với nhóm linh mục của Bộ, biết rõ sự khó chịu mà ánh mắt của ĐIều tra viên có thể gây ra.

Anh không thể nhìn thấy nữa, không còn như trước nữa, nhưng anh đã được ban cho thứ gì đó tốt hơn.

Sự hiểu biết về Dị năng vô cùng tinh tế, chi tiết đến mức anh có thể nhận ra thế giới xung quanh mình mình với góc độ chính xác đáng kinh ngạc.

Hầu hết mọi thứ đều có kim loại bên trong- nước, đá thủy tinh thậm chí là cơ thể con người.

Những kim loại này bị khuếch tán quá mứuc để có thể sử dụng bởi Dị năng- thực vậy, hầu hết các DỊ nhân thậm chí không thể cảm nhận được chúng.Tuy nhiên, với đôi mắt của ĐIều tra viên, Kar có thể nhìn thấy những đường nét sắt của mấy thứ này- những sợi chỉ màu xanh rất mảnh, gần như vô hình, nhưng chúng phác họa thế giới cho anh.

Những thanh tra trước mặt anh là một ođóng cảm xúc- khó chịu, tức giận và sợ hãi- thể hiện qua tư thế của họ.

Khó chịu, tức giận và sợ hãi... quá ngột ngào, cả ba.

Nụ cười của Kar rộng mở hơn, bất chấp sự mệt mỏi của.Anh đã thức tỉnh từ lâu.

Sống như một ĐIều tra viên khiến cơ thể anh khiệt sức và cần phải nghỉ ngơi thường xuyêm.

Những người anh em của anh đã lê bước khỏi phòng, tiến về phòng nghỉ ngơi của họ, nằm gần căn phòng ngai vàng.

Họ sẽ ngủ ngay lập tức, với những cuộc hành quyết vào sáng sớm và sự phấn khích vào ban đêm, họ đã vô cùng mệt mỏi.Tuy nhiên, Kar vẫn ở lại khi Điều tra viên và các thanh tra rời đi.

Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại anh và Chúa tể, đứng trong căn phòng được thắp sáng bởi năm lò tham lớn.

Những ngọn lửa bên ngoài từ từ được dập tắt, để lại bức tranh toàn cảnh trong sự tăm tối."

Cuối cùng thì ngươi cũng có được thứ mình muốn," Chúa tể lặng lẽ nói.

"Có lẽ bây giờ ta có thể yên tâm về vấn đề này rồi."

"Vâng thưa Đấng cai trị," Kar cúi đầu.

"Tôi nghĩ là.."

Một âm thanh kỳ lạ vang lên từ trong không khí- một tiếng tách nhẹ.

Kar ngước, cau mày khi một miếng kim loại nhỏ nảy lên trên sàn, cuối cùng lăn tới dừng lại trước chân anh.

Anh nhặt đồng xu lên, rồi nhìn lên cửa sổ lớn, để ý thấy một lỗ nhỏ xuyên qua nó.Cái gì?Hàng chục đồng xu nữa bay qua cửa sổ. làm nó thủng lỗ chỗ.

Tiếng kim loại và tiếng thủy tinh leng keng vang lên trong không khí.

Kar ngạc nhiên lùi lại.Toàn bộ phần cửa sổ phía Nam vỡ tan, bắn tung vào trung, kính bị đồng vu làm yếu tới mức một người trưởng thành có thể xuyên qua nó.Những mảnh thủy tinh đầu mày sắc xoay tròn trên không trung, bắn tung tỏe trước một thân hình nhỏ bé mặc áo choàng bay phấp phới và mang theo một con dao găm đen lấp lánh.

Cô gái cúi xuống, trượt một đoán ngắn trên những mảnh kính, sương mù cuồn cuộn qua khe hở phía sau cô.

Nó cuộc tròn về phía trước, bị lôi kéo bởi Dị năng của cô, xoáy quanh cơ thể cô.

Cô ấy cúi mình một lúc trong sương mù, như thể cô là điềm báo trước của màn đêm.Cô lao nhanh về phía trước, lao thẳng về phía Chúa tể.Vin đốt Kim loại thứ 11.

Quá khứ của Chúa tể xuất hiện như trước đây, hình thành từ sương mù đứng bên cạnh ngai vàngVin phớt lờ Điều tra viên.

May mắn này, sinh vật này phản ứng khá chậm- cô đã đi được nửa bậc thềm trước khi nó bắt đầu đuổi theo cô.

Tuy nhiên, Chúa tể lại ngồi im lặng, nhìn cô với vẻ mặt không quan tâm.Vin nghĩ khi cô nhảy nốt quãng đường cuối cùng lên trên đỉnh bệ.

Hắn ta chẳng có lý do gì sợ mấy con dao găm của mình.Đó là lý do tại sao cô không có ý định tấn công gã ta bằng chúng.

Thay vào đó, cô giơ vũ khí lên và lao thẳng vào trái tim của gã trong quá khứ.Con dao găm của cô đâm trúng- và xuyên qua người đàn ông, nhưng dường như gã ta không có ở đó.

Vin vấp ngã về phía trước, trượt thẳng qua hình ảnh, suýt thì trượt khỏi bệ.Cô quay lại, cắt vào hình ảnh một lần nước.

Một lần nữa, con dao găm của cô lại xuyên qua nó.

Nó thậm chí không dao động hay bị bóp méo.Hình ảnh bằng vàng, cô thất vọng nghĩ, mình có thể chạm vào nó.

Tại sao mình lại không thể chạm vào thứ này?Rõ ràng là nó không hoạt động theo cách tương tự.

Cái bóng đứng yên, hoàn toàn không biết gì về đòn tấn công của cô.

Cô đã nghĩ rằng có thể, nếu cô giết chết phiên bản quá khứ của Chúa tể, thì tráng thái hiẹn tại của ông ta cũng sẽ chết.

Thật không may, cái tôi trong quá khư dường như cũng mong manh như một cái bóng atiumCô đã thất bại.Kar đâm sầm vào cô, vòng tay mạnh mẽ của Điều tra viên tóm lấy vai cô, đà của gã khiến cô văng ra khỏi bục.

Họ ngã nhà xuống những bậc thang phía sau.Vin càu nhàu, bùng nổ thiếc 91%.

Mình không còn lại con bé bất lực mà nãy bị giam cầm nữa, cô quyết tâm nghĩ, cô đá Kar lên khi họ chạm ngã xuống nền phía sau ngai vàng."

Điều tra viên!"

Chúa tể gầm lên, đứng dậy.

"Giết nó cho ta!"

Vin hét lên, giọng nói mạng mẽ đã tấn công vào đôi tai được tăng cường bởi thiếc của cô.Mình phải rời khỏi đây thôi, cô thầm nghĩ, vấp ngã.

Mình sẽ cần phải tìm ra cách khác để giết gã..Kar tóm lấy cô từ phía sau.

Lần này vòng tay của gã quấn quanh cô và siết chặt.

VIn kêu lên đau đớn đốt thiếc 91%, đẩy lùi, nhưng Kar đã ép cô phải đứng dậy.

Hắn ta khéo léo vòng một tay quanh cổ cô trong khi tay kia gim cánh tay cảu cô ra sau lưng.

Cô tức giận vùng vẫy, giãy giụa nhưng vòng tay của hắn ta quá chặt.

Cô cố đẩy cả hai ra bằng một cú Đẩy Thép bất ngờ- bằng cửa chốt, nhưng cái neo quá yếu và Kar gần như không bị vấp ngã.

Tay gã vẫn nắm chặt.Chúa tể cười khúc khích khi gã ngồi xuống ngai vàng.

"Mi sẽ rất khó khăn để đánh lại được Kar đấy, nhóc con.

Cậu ta từng là một người lính, nhiều năm trước.

Cậu ta biết cách giữu một người để họ không thể nào phá vỡ thế kìm kẹp, cho dù họ có mạnh mẽ tới đâu.Vin tiếp tục vùng vẫy, thở hổn hển.

Tuy nhiên, lời của Chúa tể được chứng minh là đúng.

Cô đã cố đập đầu vào Kar, nhưng hắn ta đã sẵn sàng cho việc này.

Cô có thể nghe thấy tiếng của gã bên tai mình, hơi thở gấp gáp của gã hình như...

đang cuồng nhiệt bóp cổ cô.

Trong hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, cô có thể thấy được cánh cửa đằng sau của họ đang mở.

Một ĐIều tra viên khác tiến vào phòng, những chiếc gai gọn của anh ta lấp lánh trong hình ảnh phàn chiếu méo mó, chiếc áo choàng đen của anh ta tung bay.
 
Mistborn(1): The Final Empire
Untitled Part 111


Thôi toang, cô nghĩ trong khoảng khắc siêu thực, quan sát màn sương trên mặt đất, lẻn lỏi qua bức tường cửa sổ vỡ vụn, tràn khắp sàn nhà.

Điều kỳ lạ là chúng không cuộc tròn quanh cô như thường lệ- như thể có thứ gì đang đẩy nó ra.

ĐỐi với Vin, đó dường như là bằng chứng cuối cùng cho sự thất bại của cô.Cháu xin lỗi Kell.

Cháu đã làm chú thất vọng.Điều tra viên thứ hai bước tới bên cạnh đồng bạn của mình.

Sau đó, anh ta đưa tay ra và chột lấy thứ gì đó sau lưng Kar.

Có tiếng xé toạc.Vin lập tức ngã xuống, thở hổn hển.

Cô lăn lộn, thiếc 91% cho phép cô hồi phục nhanh chóng.Kar đứng phía trên cô, loạng choạng.

Sau đó, hắn ngã sang một bên, nằm dài trên mặt đất.

Điều tra viên thứ 2 đứng đằng sau gã ta, cầm thứ giống như cái mũi nhọn đinh- giống như cái kia trong mắt của Điều tra viên.Vin liếc nhìn về phía cơ thể bất động của Kar.

Phần lưng áo choàng của hắn ta bị xé toạc, để lộ một lỗ thủng đẫm máu ngay giữa hai bả vai.

Một lỗ đủ lớn cho một mũi kim loại.

Khuôn mặt đày sẹo của Kar tái nhợt.

Vô hồn.Một cái đinh khác!

Vin kinh ngạc nghĩ.

Điều tra viên kia kéo nó ra khỏi lưng của Kar, và hắn ta chết.

Đó là bí mật!"

Cái gì vậy?"

Chúa tể gầm lên, đứng dậy, chuyển động đột ngột khiến ngai vàng của ông ta bị lật ngược.

Chế ghế đá đổ xuống bậc thang, sử mẻ và nứt vỡ xuống nền đá cẩm thạch.

"Tên phản bội!

Từ người của riêng ta!"

Điều tra viên mới tới lao về phía Chúa tể.

Khi anh ta chạy, áo choàng của anh ta phất ra sau, khiến Vin nhìn thấy cái đầu hói của anh ta.

CÓ điều gì đó quen thuộc trên mặt của người mưới tới này, bất chất mấy cái đinh cắm ở mắt.

Bất chấp cái đầu hói và bộ quần áo xa lạ, người đàn ông trông hơi giống Kelsier.Không, cô nhận ra.

Không phải Kelseir.Marsh!Marsh bước lên bục thành hai bước, di chuyển với tốc độ siêu phàm của Điều tra viên.

Vin cố gắng đứng dậy, nhún vai để thoát khỏi ảnh hưởng của việc suýt thì tắc thở.

Tuy nhiên, sự ngạc nhiên trong cô còn khó gạt bỏ hơn.

Marsh vẫn còn sống.Marsh là một Điều tra viên.Điều tra viên không hề điều tra chú ấy bởi vì họ nghi ngờ Marsh.

Họ có ý định chiêu quân chú ấy!

Và bây giờ chú ấy có ý định tấn công Chúa tể.

Mình phải giúp chú ấy!

Có lẽ.. có lẽ chú ấy biết bí mật để giết chết Chúa tể.

Sau cùng, chú ấy đã tìm ra cách để giết Điều tra viên!Marsh đã tiến tới đỉnh bục."

ĐIều tra viên!"

Chúa tể hét lên.

"Mau-"Chúa tể đứng hình, nhận thấy có thứ gì đó đang ở bên ngoài cánh cửa.

Một nhóm mấy chiếc gai thép, giống như chiếc mà Marsh đã kéo ra khỏi lưng của Kar, nằm chất đống trên sàn.

Có vẻ như có khoảng 7 cái.Marsh mỉm cười, vẻ mặt trông giống cái nụ cười tự mãn của Kelseir.

Vin tiến tới đáy bục và Đẩy mình lên bằng đồng xu, ném mình lên phía bục.Sức mạnh khủng khiếp và toàn bộ cơn thịnh nộ của Cháu tể đã đánh trúng cô nửa chừng.

Sự chán nản, ngạt thở do tức giận trong tâm hồn cô, xuyên qua đồng đỏ của cô, đánh vào cô sức mạnh thể chất.

Cô bùng nổ đồng đỏ, thở hổn hển, nhưng không thể hoàn toàn loại bỏ được bàn tay của Chúa tể khỏi cảm xúc của cô.Marsh hơi loạng choạng, và Chúa tể vung một cú trái tay giống như cái đã giết Kelseir.

May mắn thay Marsh đã kịp thời cúi xuống.

Anh quay vòng quanh Chúa tể, vươn tay nắm lấy tấm lưng của bộ đồ giống như áo choàng màu đen của hoàng đế.

Marsh giật mạnh, xé toạc miếng vải dọc theo đường may.Marsh cứng người, khuôn mặt có hai cái đinh không thể diễn tả.

Chúa tể xoay người, thúc khuỷu tay vào bụng Marsh, quẳng Điều tra viên bay khỏi bục.

Khi Chúa tể quay lại, Vin có thể thấy những gì Marsh đã thấy.Không có gì.

Một tấm lưng bình thường, nếu có cơ bắp.

Không giống như các Điều tra viên, Chúa tể hkông có mũi đinh đâm xuyên qua xương sống của mình.Ộh, Marsh..

VIn suy nghĩ với tâm trạng chán nản.

Đó là một ý tưởng thông minh, thông minh hơn nhiều so với cái ý tưởng ngu ngốc của Vin với Kim loại thứ 11- tuy hiêm, nó đã được chứng minh là không có tác dụng luôn.Cuối cùng Marsh cũng chạm đứt, đầu nứt ra, rồi trượt trên sàn nhà cho đến khi tông vào bức tường phía xa.

Anh nằm gục trên cửa sổ lớn, bất động."

Marsh!" cô kêu lên, nhảy lên và Đẩy cô về phía anh.

Tuy nhiên, khi cô đang bay, Chúa tể lơ đãng giơ tay lên.Vin cảm thấy một sức mạnh... thứ gì đó đâm vào cô.

Nó giống như một đòn Thépđẩy, đập mạnh kim loại vào bụng cô- nhưng tất nhiên là không thể như vậy được.

Kelseir đã từng hứa rằng không có Dị nhân nào có thể tác động đến kim loại trong cơ thể con người.Nhưng chú ấy cũng nói chẳng có DỊ nhân nào có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của người đang đốt đồng đỏ cả.Những đồng xu găm trên người chúa tể bị bắn ra.

Những cánh cửa văng ra khỏi khung, vỡ tan và văng ra khỏi căn phòng.

Điều đáng kinh ngạc là những mảnh kính mày thậm chí còn rung chuyển và trượt khỏi vị trí.Vin bị ném sang một bên, nhưng kim loại trong bụng cô có nguy cơ tuột ra khỏi cơ thể.

Cô ngã xuống đất, cú đánh khiến cô gần như bất tỉnh.

Cô nằm sững sờ, rối rắm, hoang mang, chỉ nghĩ được một điều.Sức mạnh thực sự...Những tiếng click vang lên khi Chúa tể bước xuống bục của mình.

Ông ta lặng lẽ di chuyển, cởi bỏ chiếc áo khoác và sơ mi rách rưới, để trần từ thắt lưng trở lên, chỉ còn lại món đồ trang sức lấp lánh trên ngón tay và cổ.

Cô để ý thấy vài chiếc vòng xuyên qua da trên cánh tay của ông ta.

Thông minh đấy, cô thầm nghĩ, giống gắng đứng dậy.

Giữ chúng không bị Đẩy hoặc Kéo.Chúa tể lắc đầu tiếc nuối, những bước chân của ông tạo thành những vệt mòn trong màn sương lạnh giá tràn qua từ khung cửa sổ vỡ.

Ông ta trông thật mãnh mẽ, thân hình nổi lên cơ bắp, khuôn mặt đẹp trai.

Cô có thể cảm nhận được sức mạnh DỊ năng của gã đang tác đông lên cảm xúc của cô , hầu như không bị đồng đỏ của cô giữ lại."

Mi nghĩ gì vậy ranh con?"

Chúa tể lạnh lùng hỏi.

"Đánh bại ta á?

Ta có giống như một ĐIều tra viên bình thường không, sức mạnh của ta là bịa đặt à?"

Vin bùng nổ thiếc 91%.

RỒi cô quay lại và lao đi- có ý định nắm lấy cơ thể của Marsh và phá vỡ cửa kính của một bên khác của căn phòng.Nhưng rồi, hắn ta đã ở đó, di chuyển với tộc độ như muốn xé toạc cơn lốc.

Ngay cả khi đang bùng cháy thiếc 91%, VIn cũng không thể vượt qua ông ta.

Ông ta gần như có vẻ rất thản nhiên khi đưa tay ra, nắm lấy vai cô và kéo cô về phía sau.Ông ta ném cô như một con búp bê, ném cô về phía một trong những cây cột trụ khổng lồ của căn phòng.

Vin cố gắng tìm kiếm mỏ neo, nhưng ông ta đã thổi bay toàn bộ kim loại ra khỏi phòng.

Ngoài trừ...Cô Kéo vào một trong những chiếc vòng tay của Chúa tể, chiếc vòng tay không xuyên qua là dan của ông ta.

Ông ta ngay lập tức vung cánh tay của mình lên, quăng cái Kéo của cô đi, khiến cô quay cuồng trong không trung.

Ông ta đập cô bằng một cú Đẩy mạnh mẽ khác của mình, đẩy cô về phía sau.

Kim loại trong dạ dày cô quằn quại, thủy tinh rung chuyểm và chiếc khuyên tai của mẹ cô gần như rơi ra khỏi tai cô.Cô cố gắng xoay tròn và đáp bằng chân trước, nhưng cô đã đâm vào nó với tốc độ cực kì khủng khiếp và thiếc 91% đã khiến cô thất vọng.

Cô nghe thấy một tiếng tách kinh khủng và một cơn đau nhói chạy dọc khắp chân phải cô.Cô ngã xuống đất.

Cô không muốn nhìn, nhưng cơn đau từ thân đã mách bảo cô rằng chân cô đã bị nhô ra từ dưới cơ thể, bị gãy ở một góc khá kì cục.Chúa tể lắc đầu.

Không, Vin nhận ra, ông ta không lo lắng về chuyện đeo trang sức.

Xét đến khả năng và sức mạnh của ông ta, một người đàn ông sẽ phải thật ngu ngốc- như Vin đã từng- thử và sử dụng trang sức của Chúa tể như mỏ neo.

Nó chỉ khiến cho ông ta điều khiển góc bay của cô.Hắn ta bước tới, chân va vào kính vỡ.

"Mày nghĩ đây là lần đầu tiên có người cố giết tao à nhóc con?

Tao đã sống sót sau mấy vụ thiêu đốt và bị chặt đầu.

Tao đã bị đâm và bị cắt, bị nghiền nát và phân mảnh.

Tao thậm còn bị lột da."

Anh quay về phía Marsh, lắc đầu.

Kỳ lạ thay, ấn tượng trước đó của cô về Chúa tể đã quay trở lại.

Ông ta trông... mệt mỏi.

Thậm chí là kiệt sức.

Không phải cơ thể của ông ta- nó vẫn đầy cơ bắp.

Đó chỉ là... không khí của ông ta.

Cô cố gắng đứng lên bằng chân, sử dụng cột đá để thăng bằng."

Tao là Thần," ông ta nói.Thật khác với người đàn ông trong cuốn nhật ký.Ông ta nói.

"Thần không thể bị giết.

Thần không thể bị lật đổ.

Mấy của nổi loạn của chúng mày- mày nghĩ tao chưa từng thấy nó trước đây?

Mày nghĩ tao chưa bao giờ tự minh tiêu diệt toàn bộ đội quân?

Phải làm cái gì để chúng mày ngừng đặt câu hỏi?

Bao nhiêu thế kỷ nữa thì bọn ngu skaa chúng mày mới hiểu ra sự thật?

Tao phải giết bao nhiêu đứa trong chúng mày!"

Vin kêu lên khi bị trẹo chân.

Cô bùng nổ thiếc 91%, nhưng nước mắt vẫn rơi.

Cô đã hết kim loại.

Thiếc 91% của cô sẽ sớm hết thôi, và không đời nào cô có thể tỉnh táo mà không có nó.

Cô ngã xuống cây cột, Dị năng của Chúa tể đè ép lên cô.

Cơn đau ở chân cô nhói lên.Ông ta quá quyền năng, cô thất vọng nghĩ.

Ông ta nói đúng.

Ông ta là Thần.

Chúng ta đã nghĩ cái gì vậy?"

Sao mày dám?"

Chúa tể hỏi, nâng cơ thể của Marsh lên với bàn tay nạm ngọc.

Marsh rên rỉ một chút, cố gắng ngẩng đầu lên."

Sao mày dám?"

Chúa tể lại hét lên.

"Sau những gì tao đã trao cho mày?

Tao đã làm cho mày trở nên vượt trội hơn những tên đàn ông bình thường!

Tao đã cho mày được nắm quyền!"

Đầu của Vin vỡ tung.

Giữa nỗi đau và sự tuyệt vọng, điều gì đó đã khơi dậy ký ức bên trong cô.Hắn ta tiếp tục nói... hắn ta liên tục nói rằng người của ông ta nên cai trị người khác...Cô tìm kiếm bên trong bản thân, cảm nhận một chút kim loại thứ 11 còn sót lại.

Cô đốt nó, nhìn qua đôi mắt đẫm lệ của khi Chúa tể đang nắm lấy Marsh bằng một tay.Quá khứ của Chúa tể xuất hiện bên cạnh anh ta.

Một người đàn ông mặc áo choàng lông và đi ủng nặng nề, một người đàn ông có cơ bắp cuồn cuộn và bộ râu rậm rạp.

Không phải là quý tộc hay bạo chúa.

Không phải là một anh hùng, thậm chí không phải là chiến binh.

Một người đàn ông mặc quần một bộ quần áo phù hợp với vùng núi lạnh giá.

Một người chăn cừu.Hoặc có lẽ là, một người vận chuyển."

Rashek," Vin thì thầm.Chúa tể giật mình quay về phía cô.

"Rashek," VIn lại nói.

"Đó là tên thật của ông đúng không?

Ông không phải là người đã viết cuốn nhật kí.

Ông không phải là người anh hùng được gửi đến bảo vệ người dân...

ông là người hầu của người anh hùng đó.

Người bương vác đồ ghét anh ta."

Cô dừng lại một lúc.

"Ông...

ông đã giết anh ấy."

Cô thì thầm.

"Đó là những gì đã xảy ra dêm đó !

Đó là lý do tại sao cuốc nhật ký lại đột ngột kết thúc!

Ông đã giết vị anh hùng và thế chỗ của anh ấy.

Ông đã đi vào hang động thay anh ấy, và ông giành được sức mạnh cho chính mình.

Nhưng... thay vì cứu lấy thế giới, ông lại kiểm soát nó."

"Mày chả biết cái gì cả!"

ông ta gầm lên, một tay vẫn cầm lấy cơ thể vặn vẹo của Marsh.

"Mày chẳng biết cái gì về điều đó cả!"

"Ông ghét anh ấy!"

Vin nói.

"Ông nghĩ rằng lẽ ra người Terris phải là anh hùng.

Ông không thể chịu đừng sự thật rằng anh ấy- người đàn ông từ dất nước từng áp bức đất nước của ông- đang thực hiện huyền thoại của chính anh."

Chúa tể nhấc tay lên, Vin đột nheien cảm thấy một sức nặng không thể tưởng tượng nổi đang đè lên cô.

Dị năng, Đẩy kim loại trong bụng cô và cơ thể cô, ép nó vào cột.

Cô kêu lên, đốt mẩu thiếc 91% cuối cùng, cố gắng giữ tỉnh táo.

Sương mù cuộn quanh cô, lẻn lỏi qua khung cửa sổ và lan khắp sàn nhà.Bên ngoài, qua khung cửa sổ vỡ, cô nghi thấy tiếng gì đó vang vọng yếu ớt trong không khí.

Nghe có vẻ như... như tiếng cổ vũ.

Tiếng reo vui, ngàn người đồng thanh.

Nghe như họ đang cổ vũ cô ấy.
 
Mistborn(1): The Final Empire
Untitled Part 112


Nó có vấn đề gì sao? cô thầm nghĩ.

Mình đã biết bí mật của Chúa tể, nhưng nó cho mình biết điều gì?

Ông ta là một người bê vác?

Một người hầu?

Một người Terris?Một Feruchemist.Cô choáng váng quan sát, và một lần nữa nhìn lên cặp vòng tay lấp lánh của Chúa tể.

Những chiếc vòng tay bàng kim loại, nhưng chiếc vòng tay xuyên qua ông ta từ nhiều chỗ.

VÌ vậy... chúng sẽ không bị ảnh hưởng bởi Dị năng.

Nhưng tại sao ông ta lại làm điều đó?

Không phải ông ta được cho là đeo Kim loại là thể hiện sự dũng cảm.

Ông ta không lo lắng về việc Kéo hay Đẩy hay sao.Hoặc ,đò là những gì ông ta tuyên bố.

Nhưng, điều gì nếu tất cả những kim loại mà ông ta đeo- nhẫn, vòng tay, thời gian mà ông ta trao cho quý ộtc- chủ đơn giản là thứ gây xao lãng?Điều hướng suy nghĩ để khiến mọi người không tập trung vài cặp nẹp này, xoắn quanh phần cẳng tay.

Nó có thực sự dễ dàng như vậy không? cô nghĩ khi sức nặng của Chúa tể đang chuẩn bị nghiền ép cô.Thiếc 91% của cô đã gần biến mất.

Cô gần như không thể suy nghĩ.

Tuy nhiên, cô đốt sắt.

Chúa tể có thể cảm nhận xuyên qua đám mây đồng đỏ.

Cô cũng vậy.

Bằng cách nào đó, họ giống nhau.

Nếu ông ta có thể tác động lên kim loại bên trong cơ thể, cô cũng vậy.Cô đốt thiếc, cố gắng tập trung, Đẩy nó mảnh nhất có thể.

Cô vẫn giưa thiếc 91% bùng cháy, cố gắng để không bị nghiền nát, và bằng cách nào đó cô biết rằng mình không còn thở nữa.Sương mù vây quanh cô, nhảy múa với Dị năng của cô.

Cô sắp chết.

Cô biết điều đó.

Cô gần như không thể cảm nhận được cơn đau nữa.

Cô đang bị nghiền nát.

Nghẹt thở.Cô đang chìm vào màn sương.Hai đường mờ ảo xuất hiện.

Cô hét lên, Kéo bằng một sức mạnh mà trước nay cô chưa từng biết.

Cô bùng nổ sắt mạnh và mạnh hơn nữa, cú đẩy của Chúa tể đã đem lại cho cô đòn bẩy mà cô cần để cô Kéo vòng tay của gã ta.

Tức giận, tuyệt vọng, và đau đớn trộn lẫn trong cô, và Đẩy là thứ đọng lại duy nhất trong tâm trí cô.Thiếc 91% của cô đã hết,Hắn ta giết chết Kelsier!Những chiếc vòng bị xé toạc.

Chúa tể kêu lên đau đớn, một âm thanh mở hồ, xa xăm lọt vào tai Vin.

Sức nặng đột ngột thả cô ra, và cô ngã xuống thở hổn hện, tầm nhìn mở ảo.

Những vòng tay đẫm máu rơi xuống đất, tuột khỏi cô, trượt trên nền đá cẩm thạch và đáp xuống trước mặt cô.

Cô ngước lên, sử dụng thiếc để làm rõ tầm nhìn.Chúa tể vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt mở to kinh hãi, cánh tay đẫm máu.

Hắn ta thả Marsh ra, lao về phía cô và mấy cái vòng tay rách nát.

Tuy nhiên, với chút sức lựuc cuối cùng- thiếc 91% đã cạn kiệt- Vin đẩy vào vòng tay, bắn chúng xuyên qua Chúa tể.

Ông ta kinh hòng quay lại, nhìn những vòng tay bay ra ngoài cửa sổ vỡ tan.Ở phía xa, mặt trời đã phá vỡ đường trân trời.

Những chiếc vòng rơi xuống trong ánh sáng của nó, lấp lánh một lúc trước khi lao xuống thành phố."

Không!"

Chúa tể la lên, bước về phía cửa sổ.Cơ bắp của ông ta mềm nhũn, xẹp xuống giống như Sazed.

Ông ta nhìn lại Vin, tức giận nhưng khuôn mặt của ông ta không còn là một chàng trai trẻ nữa.

Ông ta đã trung niên, nét trẻ trung đã biến mất.Bước tiếp theo của ông ta trông thật yếu ớt.

Ông ta bắt đầu run rẩy vì gắng nặng tuổi già, lưng còng, da chùng, tóc ngày càng rũ xuống.

Sau đó, ông ta ngã xuống sàn.Vin ngả người ra sau, đầu óc cô rối mù vì đau.

Cô nằm đó.. một lúc.

Cô không thể suy nghĩ."

Tiểu thư!" một giọng nói vang lên.; Và rồi, Sazed ở bên cạnh cô, trán anh ta ướt đấm mồ hôi.

Anh ta đưa tay ra đổ thứ gì đó xuống cổ họng cô, và cô nuốt nó xuống.Cơ thể cô biết phải làm gì.

Cô theo phản xạ đốt thiếc để tăng cường sức mạnh cho cô.

Cô bùng nổ thiếc, và sự nhạy cảm tăng một cách đáng kinh ngạc khiến đột ngột bừng tình.

Cô thở hổn hển, nhìn lên khuôn mặt lo lắng của Sazed."

Cẩn thận Tiểu thư." anh nói, kiểm tra chân cô/ "Xương bị gãy, mặc dù nó chỉ bị ở vài chỗ."

"Marsh.

"cô nói, kiệt sức.

"Ra kiểm tra Marsh."

"Marsh?"

Sazed hỏi lại.

Rồi nhìn thấy một ĐIều tra viên đang khẽ cửa quậy trên sàn cách đó không xa."

Ôi Chúa ơi!"

Sazed thốt lên, chạy về phía Marsh.Marsh rên rỉ, ngồi dậy.

Anh ôm bụng bằng một tay.

"Đó là... cái gì vậy..?"

Vin liếc nhìn thân hình khô héo trên mặt đất cách đó không xa.

"Đó chính là ông ta.

Chúa tể.

Ông ta đã chết."

Sazed cau mày tò mò, đứng dậy.

Anh mặc một chiếc áo choàng màu nâu và mang theo một câu giáo gỗ đơn giản.

Vin lắc đầu khi nghĩ đến thứ vũ khí đáng thương như vậy phải đối mặt với thứ sinh vật suýt giết chết Marsh.Đương nhiên rồi.

Theo một cách nào đó, tất cả chúng ta đều vô dụng.

Chúng ta lẽ ra phải chết, chứ không phải ông ta.Mình đã kéo được đống vòng tay đó á.

Tại sao?

Tại sao mình có thể làm được điều mà hắn ta có thể?Tại sao mình lại khác biệt?"

Tiểu thư..."

Sazed chậm rãi nói.

"Tôi nghĩ ông ta chưa chết.

Ông ta.. vẫn còn sống."

"Cái gì á?"

Vin cau mày hỏi.

Cô gần như không thể suy nghĩ vào lúc này.

Sẽ có thời gian để giải quyết câu hỏi của cô sau.

Sazed đã đúng- sinh vật già nua đó chưa chết.

Thực ra thì nó đang di chuyển một cách đáng thương trên sàn, bò về phía cửa sổ vỡ.

Hướng tới nơi vòng tay của gã biến mất.Marsh loạng choạng đứng dậy, bảo Sazed đi tới chỗ khác.

"Tôi sẽ nhanh chóng hồi phục thôi.

Anh để ý con bé đi."

"Giúp tôi đứng dậy," Vin nói."

Tiểu thư..."

Sazed không đồng tình nói."

Làm ơn Sazed," Anh thửo dài đưa cô cây giáo gỗ.

"Đây, dựa vào đó đi."

CÔ cầm lấy nó, và anh giúp cô đứng dậy.Vin dựa người vào trục, tập tễnh cùng Marsh và Sazed tiến về phía Chúa tể.

Hình dáng đang bò tới mép phòng, nhìn ra thành phố qua khung cửa sổ vỡ bụn.Tiếng bước chân của Vin vang lên trên kính vỡ.

Mọi người lại reo hò bên dưới, mặc dù cô không thể nhìn thấy họ, cũng như không thể thấy họ đang cổ vũ điều gì."

Lắng nghe," Sazed nói.

"lắng nghe đi, vị thần của chúng ta.

Ông có nghe được họ đang cổ vũ không?

Những lời đó không hề dành cho ông- những người này chưa bao giờ cổ vũ cho ông.

Tối nay họ sẽ tìm được một thủ lĩnh mưới, một niềm tự hào mới."

"Những,,, thanh tra của ta..."

Chúa tể thì thầm."

Các thanh tra sẽ quên đi ông."

Marsh nói.

"Tôi sẽ lo chuyện đó.

Các ĐIều tra viên khác đã chết, bị giết bởi chính tay của ta.

Tuy nhiên, các prelan đã tập hợp lại và chứng kiến chuyện ông trao quyền lực cho Tòa Án Dị Giáo.

Tôi là Điều tra viên duy nhất còn ở Luthadel.

Bây giờ tôi sẽ cai quản nhà thờ của ông."

"KHÔNG.."

Chúa tể thì thầm.Marsh, Vin và Sazed dừng lại thành một nhóm rách rưới, nhìn xuống ông già.

Trong ánh sáng ban mai, Vin có thể nhìn thấy một đám đông người đứng trước bục lớn, giơ vũ khí lên thể hiện sự tôn trọng.Chúa tể đưa mắt nhìn đám đông, và nhận thức cuối cùng về sự thất bại của mình như đã tác động mãnh mẽ tới ông ta.

Ông ta nhìn lại vòng tròn những người đã đánh bại ông."

Các người không thể hiểu được," ông ta thở khò khè.

"Các người không thể nào biết được ta làm gì cho nhân loại.

Ta là vị thần của các ngươi.

Bằng cách giết ta, các người đã tự đưa mình tới cái chết...."

Vin liếc nhìn Marsh và Sazed.

Từng người trong số họ chậm rãi gật đầu.

Chúa tể bắt đầu ho và dường như ông ta già đi rất nhiều.Vin dựa vào Sazed, cô nghiến răng chống lại cơn đau của đôi chân đã gãy ."

Tôi mang đến cho ông một lời nhắn từ một người bạn của chúng tôi," cô lặng lẽ nói.

"Chú ấy muốn ông biết rằng chú ấy chưa chết.

Chú ấy không thể bị giết.CHÚ ẤY LÀ NIỀM HY VỌNG.Rồi cô giơ ngọn giáo lên và đâm thẳng vào trái tim của Chúa tể.///Lời của ai đó///Kỳ lạ thay, đôi khi, tôi cảm nhận được sự bình yên từ thâm tâm.

Mọi người sẽ nghĩ rằng sau tất cả những gì tôi đã chứng kiến- những gì ôti đã chịu đựng- linh hồn của tôi sẽ là một mớ hỗn độn của lo âu, phiền não, và u sầu.

Thông thường, nó chỉ có vậy.Nhưng sau đó, có sự bình yên.Đôi khi tôi cảm nhận được điều đó, giống như bây giờ, khi nhìn chằm chằm những vách đá đóng băng và những ngọn núi trắng tuyết trong buổi sáng tĩnh lặng, ngắm bình minh hùng vĩ đến mức tôi biết rằng sẽ không có gì sánh được với nó.Nếu có những lời tiên tri, nếu có một Anh hùng của Thời đại, thì tâm trí tôi thì thầm rằng phải có thứ gì đó chỉ đường cho tôi.

Có cái gì đó đang theo dõi tôi; một cái gì đó quan tâm.

Những lời thì thâm yên bình này cho tôi biết một sự thật mà tôi rất tin tưởng.Nếu tôi thất bại, sẽ có người có thể làm được điều tôi không thể.

PHẦN KẾT"Điều duy nhất mà tôi có thể kết luận, Ngài Marsh," Sazed nói, "Là Chúa tể vừa là một Feruchemist và một Dị nhân."

Vin cau mày, ngồi tren một tòa nhà gần rìa khu ổ chuột skaa.

Cái chẫn đã gãy của cô được- Sazed nẹp cẩn thận- treo trên mép sân thượng, lủng lẳng trong không trung.Cô đã ngủ hầu hết thời gian trong ngày- dường như Marsh cũng vậy, người đứng bên cạnh cô.

Sazed đã mang truyền tin tới những người còn lại trong băng, nói với họ ràng Vin còn sôgns.

Rõ ràng là không có sự thương vong đáng kể nào trong số những người khác - điều mà VIn rất vui.

Tuy nhiên, cô vẫn chưa gặp họ.

Sazed đã nói với họ rằng cô cần nghỉ ngơi và họ đang bận thành lập chính phủ mới với Elend."

Một Feruchemist và một DỊ nhân," Marsh suy ngẫm nói.

Anh hồi phục thực sự nhanh- mặc dù Vin vẫn bị bầm tím, gãy xương và vết cắt sau trận chiến, nhưng dường như anh ấy đã lành lại chiếc sương sườn bị gãy của mình.

Anh cúi xuống, đặt một tay lên đầu gối, nhìn ra ngoài thành phố bằng những chiếc gai thay vì đôi mắt.Làm thế nào mà chú ấy có thể nhìn thấy vậy?

Vin tự hỏi."

Đúng vậy thưa ngài Marsh," Sazed giải thích.

"Ngài thấy đấy, tuổi trẻ là thứ gì nhất mà Feruchemist có thể cất trữ.

Đó là một quá trình khá vô ích- để tích lũy khả năng cảm nhận và trông trẻ hơn một tuổi, người đó sẽ phải dành một phần cuộc đười để cảm thấy và trông giống như già đi một tuổi.

Thông thường, các Người canh giữ sử dụng khả năng này để ngụy trang, thay đổi độ tuổi để đánh lửa người khác và lẩn trốn.

Tuy nhiên, ngoài điều này ra chưa từng có ai thấy khả năng nào khác của năng lực này.Tuy nhiên, nếu một Feruchimist cũng đồng thời là một Dị nhân, người đó cũng có thể đốt kim loại mà họ đang dự giữ, giải phóng năng lượng bên trong chúng lên gấp mời lần.

Tiểu thư Vin trước đó đã từng đốt một số kim loại của tôi nhưng mà không thể lấy được nguồn sức mạnh.

Tuy nhiên, nếu ta có tehẻ tự tạo ra một kho chứa Feruchemist, rồi đốt chúng để có thêm năng lượng."

Marsh cau mày.

"Tôi không đồng tình với ý kiến này Sazed."

"Tôi xin lỗi," Sazed nói.

"Có lẽ đây là một điều khó hiểu nếu không có kiến thức nền tảng về cả Dị năng và Feruchemical.

Hãy để tôi xem xét thêm thì tôi mới có thể giải thích tốt hơn được.

ĐIểm mấu chốt giữa sự khác biệt của Dị năng và Feruchemy là gì?"

Dị năng là lấy sức mạnh từ kim loại," Marsh nói.

"Feruchemy lấy sức mạnh từ chính chủ nhân của nó."

"Chính xác," Sazed nói.

"Vì vậy, điều mà Chúa tể đã làm- tôi đoán là vậy- là kết hợp hai khả năng này.

Ông ta sử dụng một trong những thuộc tính chỉ có ở Feruchemy- đó là thay đổi độ tuổi của ông ta- nhưng thay vào đó lại cung cấp năng lượng bằng Dị năng.

Bằng cách đốt kho chứa Feruchemist do chính ông ta tạo ra, ông ta đã thành công tạo ra một kim loại Dị năng mới cho chính mình - thứ khiến ông ta trẻ hơn khi đốt nó.

Nếu suy đoán của tôi là chính xác, ông ta sẽ có được nguồn tuổi trẻ vô hạn, vì ông ta lấy phần lớn sức mạnh từ chính kim loại chứ không phải từ chính cơ thể mình.

Tất cả những gì ông ta cần phải làm là thỉnh thoảng dành thời gian già đi để dành cho mình kho dự trữ Feruchemist để đốt cháy và luôn trông trẻ trung."
 
Mistborn(1): The Final Empire
Untitled Part 113


"Vậy," Marsh nói, "chỉ cần đốt kho chứa đó sẽ khiến ông ta thậm chí còn trẻ hơn so với lúc ban đầu?"

Sazed giải thích.

"Tôi nghĩ ông ta sẽ phải cất chứa phần tuổi trẻ dư thừa đó ở một kho Feruchemical khác.

Ngài thấy đấy, DỊ năng khá là kỳ diệu- sức mạnh của nó thường xuất hiện theo từng đợt hoặc là bùng phát.

Chúa tể sẽ không muốn tất cả tuổi xuân của mình bộc phát cùng một lúc, nên ông ta đã cất giữ nó trong một miếng kim loại mà ông ta có thể rút cạn từ từ, giữ cho mình luôn trẻ trung."

"Cái vòng tay đó á?"

"Vâng, thưa ngài Marsh.

Tuy nhiên, Feruchemy lại có quy luật cung cầu- chẳng hạn, cần nhiều năng lượng hơn lượng sức mạnh tương ứng, để khiến bản thân mạnh hơn gấp bốn lần người bình thường, sẽ cần nhiều hơn so với chỉ hai lần.

Trong trường hợp của Chúa tể, điều này có nghĩa là ông ta sẽ phải dành nhiều và cực kì nhiều tuổi trẻ để tránh bản thân già đi.

Khi TIểu thư Vin lấy trộm mấy chiếc vòng tay, ông ta già đi vô cùng nhanh chóng vì cơ thể ông ta đang cố đưa về trạng thái thực tế của ông ta."( Cái này còn 3 hay 4 phần nữa ý mới giải thích hoàn toàn cơ :)))) (Nến là nếu mọi người không hiểu thì cũng không sao đâu sự thật thì mình nghĩ là Vin giết được ông này là do một thế lực khác tạo ra :)))Vin ngồi trong làn gió chiều mát lạnh, nhìn chằm chằm về phía Pháo đài Venture.

Trời rực sáng, chưa đầy một ngày trôi qua, Elend đã họp với các thủ lĩnh skaa và quý tộc, soạn thảo bộ luật quốc gia mới của mình.Vin ngồi im lặng, nghịch nghịch khuyên tai.

Cô tìm thấy nó trong phòng ngai vàng, cô đã đeo lại lên tai khi đôi tai cô bắt đầu lành lại.

Cô không biết rõ lý do tại sao cô lại giữ nó.

Có lẽ vì đó là mối liên hệ với Reen và người mẹ đã cố giết cô.

Hoặc có lẽ đó đơn giản là lời nhắc nhở về những điều lẽ ra cô không làm được.Vẫn còn nhiều điều để tìm hiểu về Dị năng.

Trong một nghìn năm, giới quý tộc chỉ đơn giản tin vào những gì Điều tra viên và Chúa tể nói với họ.

Họ đã che giấu những bí mật gì, họ đã che giấu những kim loại gì?"

Đấng Cai trị," cuối cùng cô nói.

"Ông ta... chỉ dùng thủ thuật để trở nên bất tử.

Điều đó có nghĩa là ông ta chưa bao giờ thành thật thực sự phải không?

Ông ta chỉ may mắn thôi.

Bất cứ ai vừa là Feruchemist vừa là Dị nhân đều có thể làm được những gì ông ta làm."

"Có vẻ là như vậy thưa tiểu thư," Sazed nói.

"Có lẽ đó là lý do tại sao ông ta lại rất sợ Người canh giữ.

Ông ta đã săn lùng và sát hại Feruchemist, vì ông biết biết rằng sức mạnh này là di truyền- giống như DỊ năng.

Nếu dòng dõi Terris trộn lẫn với dòng dõi của giới quý tộc hoàng gia, kết quả rất có thể sẽ tạo ra một đứa trẻ có thể thách thức ông ta."

"Đo đó chương trình nhân giống mới được tạo ra," Marsh nói.Sazed gật đầu.

"Ông ta cần phải đảm bảo tuyệt đối rằng Người Terris không được phép tiếp xúc với dân chúng bình thường, kẻo họ là truyền lại mấy năng lực Feruchemical."

Marsh lắc đầu.

"Người của ông ta.

Ông ta đã làm những điều kinh khủng như vậy chỉ để giữ lại quyền lực cho mình."

"Nhưng," Vin cau mày nói.

"Nếu sức mạnh của Chúa tể đến từ sự kết hợp giữa Dị năng và Feruchemy, thì chuyện gì đã xảy ra tại Giếng Thăng Hoa?

Sức mạnh mà người viết ra cuốn nhật ký- bất kể là ai- phải tìm ra là gì?"

"Tôi không biết Tiểu thư," Sazed khẽ nói."

Lời giải thích của anh không trả lời được tất cả mọi thứ," Vin nói và lắc đầu.

Cô không nói về năng lực kì lạ của mình nhưng cô đã nói về những gì Chúa tể đã làm trong phòng ngai vàng.

"Ông ta quá hùng mạnh Sazed.

Tôi có thể cảm nhận được DỊ năng của ông ta.

Ông có có thể Đẩy trong vào kim loại bên trong cơ thể tôi!

Có lẽ ông ta có thể tăng cường Feruchemy của mình bằng cách đốt lượng dự trữ, nhưng làm thế nào mà Dị năng của ông ta lại mạnh tới vậy?"

Sazed thở dài.

"TÔi sợ rằng người duy nhất có thể trả lời những câu hỏi này đã chết vào sáng nay."

Vin ngập ngừng.

Chúa tể đã nắm giữ những bí mật về tôn giáo Terris mà những người của Sazed đã tìm kiếm trong nhiều thế kỉ.

"TÔi xin lỗi.

Có lẽ tôi không nên giết ông ta."

Sazed lắc đầu.

"Dù sao thì tuổi giả cũng sẽ sớm giết chết gã ta thôi.

Tiểu thư.

Những gì cô làm là đúng.

Bằng cách này, tôi có thể ghi lại rằng Chúa tể đã bị hạ gục với những skaa mà ông ta đàn áp."

Vin đỏ mặt.

"Ghi lại?"

"Đương nhiên rồi.

Tôi vẫn là một Người canh giữ, TIểu thư.

Tôi phải truyền lại những điều này- lịch sử, sự kiện và cả sự thực."

"Anh sẽ không... nói quá nhiều điều về tôi đấy chứ?"

Vì lý do nào đó, cái suy nghĩ kể câu chuyện của cô cho người khác khiến cô có chút không thoải mái."

Tôi sẽ không kể quá nhiều đâu Tiểu thư," Sazed mỉm cười nói.

"Anh chị em của tôi hẳn là sẽ rất bận rộn đấy.

Chúng tôi có quá nhiều thứ phải khôi phục,quá nhiều thứ để nói với thế gian.. tôi nghi ngờ rằng thông tin chi tiết của cô cần phải được truyền lại vào thời điểm khẩn cấp.

TÔi sẽ lưu lại những gì đã xảy ra, nhưng tôi sẽ giữ nó cho riêng mình trong một khoảng thời gian, nếu cô muốn."

"Cảm ơn anh," Vin gật đầu đáp lại."

Sức mạnh mà Chúa tể tìm được trong hang động," Marsh suy đoán nói.

"có lẽ là thứ gì đó liên quan tới Dị năng. cậu nói là không có ghi chép gì về Dị nhân trước Thăng hoa đúng không."

"Đó thực sự là một khả năng đó là Marsh," Sazed nói, "Có rất ít truyền thuyết về nguồn gốc của Dị năng, và gần như mọi người đều cho rằng Dị nhân lần đầu tiên xuất hiện ' cùng với sương mù'."

Vin càu mày, cô vẫn luôn cho rằng cái danh hiệu 'Mistborn' được ra đời bởi vì Dị nhân có xu xướng làm việc trong màn đêm.

Cô chưa bao giờ cân nhắc sẽ có mối liên hệ nào chặt chẽ hơn.Sương mù phản ứng với Dị năng.

Nó bay lượn quanh ta khi Dị nhấn ử dụng năng lực gần đó.

Và... những thứu mình cảm nhận được ở phút cuối đó là gì?

Nó giống như thể mình đã kéo cái thứ gì đó từ trong sương mù.Dù cô làm được gì thì cô cũng không thể lặp lại được.Marsh thở dài và đứng dậy.

Anh chỉ mới thức dậy được vài giờ, nhưng anh dường như đã rất mệt mỏi.

Đầu anh hơi cúi xuống, như thể sức nặng của chiếc đinh đang kéo nó xuống."

Cái đó có đau không,..

Marsh?" cô hỏi.

"ý cháu là cái đinh ấy?"

Anh ngập ngừng.

Cả 11 cái đều... nhói lên.

Cơn đau phản ứng lại với cảm xúc của chú bằng cách nào đó."

"11 á??"

Vin ngạc nhiên.Marsh gật đầu.

"Hai cái nằm ở đầu, 8 cái ở ngực, một cái ở phía sau để kết nối chúng lại với nhau.

Đó là cách duy nhất để giết một Điều tra viên- ta sẽ phải tách những chiếc đinh trên cùng ra khỏi mấy cái đinh phía dưới.

Kell đã làm được điều đó thông qua chặt đầu, nhưng sẽ dễ dàng hơn nếu rút mấy cái đinh từ lưng ra."

"Bọn cháu tưởng chú chết rồi cơ," Vin nói.

'' Lúc bọn cháu tìm thấy cơ thể và máu ở trạm Xoa dịu.."

Marsh gật đầu.

"Chú định gửi tin là chú còn sống về, nhưng những ngày đầu họ theo dõi chú khá chặt chẽ.

Chú không nghĩ là Kell lại manh động dến thế."

"Không ai trong chúng ta như vậy thưa ngài Marsh," Sazed nói.

"Chưa có ai mong đợi chuyện đó cả."

"Em ấy thực sự đã làm được nó phải không?"

Marsh nói, băn khoăn lắc đầu.

"Thằng oắt đó.

Có hai thứ mà tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho nó.

Đầu tiên là đánh cắp giấc mơ lật đổ Đế chế của tôi, và không hiểu sao thành công được mới hay."

Vin ngập ngừng.

"Vậy còn cái thứ 2?"

Marsh quay cái đầu có 2 cái đinh về phía cô.

"Để nó bị giết chết."

"Tôi xin phép hoi điều này, Ngài Marsh," sazed nói.

"Mấy cái xác chết mà TIểu thư VIn và ngài Kelseir tìm thấy ở trạm Xoa dịu là cái gì vậy?"

Marsh nhìn lại thành phố.

"Thực ra có rất nhiều xác chết.

Quá trình tạo ra một ĐIều tra viên mới rất... rối rắm.

Tôi thà không nói về chúng còn hơn."

"Đương nhiên rồi," Sazed nói và cúi đầu."

Tuy nhiên, cậu có thể kể cho tôi vè cái sinh vật mà Kelsier dùng để bắt chước Renoux được không."

"Kandra á?"

Sazed nói.

"Tôi cảm thấy Người canh giữ biết rất ít về chúng.

Chúng dường như có mối liên kết với bóng ma- có lẽ là cùng một loài chỉ là lớn hơn thôi.

Bởi vì danh tiếng của nó, nhìn chung thì họ thường không muốn bị nhìn thấy- mặc dù một vài gia tộc thỉnh thoảng sẽ thuê họ."

Vin cau mày.

"Vậy.. tại sao Kell không để kandra này mạo danh và chết thanh chú ấy?"

"Àh," Sazed nói.

"Cô thấy đó, tiểu thư, để một kandra mạo danh ai đó thì trước tiên họ phải ngậm nuốt thịt và xương của người đó.

Kandra giống như những bóng ma- chúng không có bộ xương của riêng mình."

Vin rùng mình.

"Ồh."

"Cậu ta đã tới đây đó," Marsh nói.

"Sinh vật đó không còn sử dụng cơ thể của em trai chú nữa- cậu ta có một cái khác- nhưng cậu ta tới tìm nhóc đó Vin."

"Cháu á?"

VIn hỏi lại.Marsh gật đầu.

"Cậu ấy bảo Kelsier đã chuyển giao hợp động cho nhóc trước khi cậu ấy chết.

Chú nghĩ là sinh vật đó coi nhóc là chủ nhân đó."

Vin rùng mình.

Cái thứ...

ăn cơ thể của Kelsier.

"Cháu không muốn nó ở gần đâu," cô nói.

"Cháu sẽ để nó rời đi."

"Đừng vội vậy chứ tiểu thưu," Sazed nói.

"Kandra là những người hầu rất đắt tiền- cô sẽ phải trả lương cho họ bằng atium đó.

Nếu Kelseir đã mua một hợp đồng gia hạn thì chẳng có lý do gì ta lại bỏ nó đi cả.

Một kandra có thể là một đồng minh hữu ích trong mấy tháng tới."

Vin lắc đầu.

"TÔi không quan tâm đâu.

Tôi chỉ không muốn thứ đó ở gần mình.

Không phải sau những gì nó đã làm."

3 người rơi vào im lặng.

Cuối cùng Marsh đứng dậy thở dài.

"Dù sao thì, thứ lỗi cho chú nhé, có lẽ chú phải đến pháo đài- vị vua mới muốn chú đại diện cho Bộ trong cuộc đàm phán của cậu ấy."

Vin cau mày.

"Cháu không hiểu tại sao Bộ lại xứng đáng lên tiếng trong chuyện này."

"Những thanh tra vẫn khá là mãnh mẽ thưa Tiểu thư," Sazed nói.

"Và, họ là lực lượng làm việc hiệu quả nhất, được đào tạo bài bản nhất ở Đế chế.

Bệ hạ sẽ khôn ngoan nếu cố gắng lôi kéo họ về phía mình, và công nhân Ngài Marsh đã giúp sức trong truyện này.

"Marsh nhún vai.

"Tất nhiên, giả sử rằng tôi có thể kiểm soát Bang Chính Thống Giao, Bộ sẽ.. thay đổi trong vài năm tới.

Tôi sẽ từ từ và cẩn thận, nhưng khi tôi hoàn thành, thanh tra sẽ không nhận ra những gì họ đã mất.

Tuy nhiên, những Điều tra viên còn lại có thể tạo ra nhiều vấn đề đó."

Vin gật đầu.

"Còn bao nhiêu ở ngoài Luthadel vậy?"

"Sao chú biết được," Marsh nói.

"Chú mới làm thành viên được có mấy ngày thì đã hủy diệt nó rồi.

Tuy nhiên, Đế chế là một nơi rất rộng lớn.

Rất nhiều người nói rằng có khoảng 20 Điều tra viên ở trong đế chế, nhưng chú chưa bao giờ thấy ai có thể xác định một con số cụ thể."

Vin gật đầu khi Marsh rời đi.

Tuy nhiên, các Điều tra viên- dù nguy hiểm- nhưng cũng đã không còn là mối nguy hại như trước nữa khi cô biết bí mật của chúng.

Cô quan tâm tới chuyện khác hơn.Bọn mi không biết được những gì ta làm cho nhân loại.

Ta là Thân của các người, ngay cả khi các ngươi không thể thấy được nó.

Bằng cách giết ta, bọn mi đã tự chôn mình vào chỗ chết rồi đó...Lời nói cuối cùng của Chúa tể.

Vào thời điểm đó, cô nghĩ ông ta đang coi Đế chế là những gì ông ta làm cho 'nhân loại'.

Tuy nhiên, giờ thì cô không còn chắc chắn nữa.

Có sự... sợ hãi trong mắt của ông ta khi ông ta nói lời đó, không phải là tự hào."

Saze?" cô nói.

"Deepness là gì vậy?

Thứ mà Anh hùng trong cuốn nhật ký phải đánh bại á?"

"Tôi ước là chúng ta biết điều đó Tiểu thư," Sazed nói."

Nhưng, nó đã không tới phải không?"

"Rõ ràng là không,' Sazed nói.

"Các truyền thuyết đều cho rằng nếu Deepness không bị ngăn chặn, thì thế giới đã bị hủy diệt rồi.

Đương nhiên, cũng có thể là những truyền thuyết đó đã bị phóng đại.

Có thể là mối nguy hiểm của Deepness thực sự chỉ nằm ở chính Chúa tể- có lẽ Người anh hùng chỉ đơn giản đang chiến đấu chống lại lương tâm.

Anh ta phải chọn giữa thống trị thế giới hoặc là để nó được tự do."
 
Mistborn(1): The Final Empire
Chap 114: Tương lai chớm nở


Chuyện đó nghe có vẻ không ổn với Vin.

Còn nhiều hơn nữa.

Cô nhớ lại nỗi sợ hãi trong đôi mắt của Chúa tể.

Kinh HOàng.Ông ta nói ' làm' chứ không phải ' đã làm'.

'nhưng gì ta làm cho nhân loại.

Điều đó ngụ ý là ông ta vẫn làm chuyện đó, bất kể đó là gì.Bọn mi đã tự đem mình vào chỗ chết...Cô rùng đình trong màn đêm.

Mặt trời đang lặn, khiến việc quan sát Pháo Đài Venture được thắp sáng dễ dàng hơn- quyết định chọn trụ sở chính, mặc dù anh ta vẫn có thể chuyển đến Kredik Shaw.

Nhưng anh ta vẫn chưa quyết định."

Cô nên đi gặp cậu ấy đi Tiểu thư," Sazed nói.

"Cậu ấy cần phải nhìn thấy cô vẫn ổn."

Vin không đáp lại ngay.

Cô vẫn nhìn chằm chằm vào thành phố, quan sát pháo đài rực sáng khi màn đêm dần tiến tới.

"Anh có ở đó không Sazed?" cô hỏi.

"Anh có nghe được bài phát biểu của anh ấy không?"

"Có thưa tiểu thư," anh nói.

"Khi chúng tôi phát hiện ra rằng kho bạc không có atium, ngài Venture đã nhất quyết yêu cầu chúng tôi đi tìm sự giúp sức của cô.

Tôi có xu hướng đồng ý với cậu ấy- cả hai chúng tôi đều không phải là chiến binh và tôi vẫn chưa có kho dự trữ Feruchemical."

Không có atium, VIn thầm nghĩ.

Sau tất cả những điều này, chúng ta vẫn chưa tìm thấy chút nào về nó.

Chúa tể đã làm điều gì với tất cả số atium đó?

Hoặc.. có phải là ai đó đã có được nó trước không?"

Khi ngài Elend và tôi tìm thấy quân đội."

Sazed tiếp tục.

"những kẻ nổi loạn đang tàn sát binh lính của cung điện.

Một số người lính đang cố đầu hàng, nhưng quân nổi loạn không hề đồng ý.

Đó là một ... cảnh đáng lo ngại thưa cô.

Elend của cô... cậu ấy không thích nhìn thấy mấy chuyện đó.

Khi anh ấy đứng trước skaa, tôi nghĩ rằng họ cũng sẽ giết chết anh ấy thôi."

Sazed ngập ngừng, hơi nghiên đầu.

"nhưng.. những gì cậu ấy nói, thưa tiểu thư... những giấc mơ về một chính phủ mới, sự lên án của cậu ấy về đổ máu và hỗn loạn... chà, thưa tiểu thưu, tôi sợ rằng tôi không thể lặp lại những điều đó.

Tôi ước gì mình có cái kim loại tâm trí, để tôi có thể ghi nhớ chính xác những lời nói của cậu ấy."

Anh thở dài, lắc đầu.

"Dù sao đi nữa, tôi tin rằng ngài Breeze có ảnh hưởng rất lớn trong việc Xoa dịu cuộc bạo loạn đó.

Khi một nhóm bắt đầu chịu lắng nghe Elend, những người khác cũng vậy. và từ đó... chà, tôi nghĩ thật tốt khi một quý tộc trở thành vua.

Ngài Elend hợp pháp một số quyền lợi của chúng ta, và tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ nhận được nhiều ủng hộ hơn từ giới quý tộc và thương gia do ngài ấy cầm đầu."

VIn mỉm cười.

"Kell sẽ tức giận với chúng ta đo, anh biết đấy.

Chú ấy làm tất cả những điều này, và chúng ta chỉ đơn giản là trở mặt là để một quý tộc bước lên ngai vàng."

Szed lắc đầu.

"À, tôi nghĩ ở đây có vài thứ quan trọng hơn để xem xét.

Chúng ta không chỉ đưa một quý tộc lên ngai vàng- chúng ta đưa một người tốt lên ngai vàng."

"Một người đàn ông tốt.."

VIn nói.

"Đúng vậy.

Bây giờ tôi đã biết rất nhiều trong số đó."

Vin đang ngồi trên đỉnh của Pháo đài Venture.

Cái chân bị nẹp của cô khiến việc di chuyển vào ban đêm khó khăn hơn, nhưng nó đều dựa vào Dị năng của cô.

Cô chỉ cần đảm bảo rằng mình phải tiếp đất nhẹ nhàng nhất có thể là được.Màn đêm đã tới và sương mù bao quanh cô.

Bảo vệ cô, che giấu cô, trao cho cô sức mạnh...Elend Venture ngồi ờ bàn làm việc bên dưới, bên dưới cửa kính trần nhà vẫn chưa được chỉnh lại kể từ khi VIn ném một thi thể qua đó.

Anh không để ý cô đang cúi mình ở trên.

Ai có tehẻ?

Mistborn nào có thể so sánh với cô?

Theo một cách nào đó, cô giống như một bóng ảnh nào đó được tạo ra bởi Kim loại thứ 11.

Không có thể xác.

Thực ra chỉ có một cái gì đó có thể có được.Có thể có được...Nhưng sự kiện của ngày cuối cùng thật khó để giải quyết.

Vin thậm chí còn không cố gắng hiểu cảm xúc của mình, đó là một mớ hỗn đợn lớn hơn nhiều.

Cô vẫn tới tới thăm Elend.

Cô đã không thể làm được.Cô nhìn xuống anh, ngồi dưới ánh đèn lồng, đọc gì đó trên bàn và viết ngoáy vào cuốn sách nhỏ.

Những cuộc họp của anh trước đó hẳn là đã diễn ra rất tốt đjep- mọi người dường như đều chấp nhận anh làm vua.

Marsh thì thầm rằng phía sau sự trợ giúp đó chính là yếu tốc chính trị.

Quý tộc coi Elend như một con rối họ có thể kiểm soát, và các phe phát đã xuất hiện trong giới lãnh đạo skaa.Tuy nhiên, Elend cuối cùng cũng có được cơ hội soạn thảo bộ luật mà anh hằng mơ ước.

Anh có thể cố gắng tạo ra một quốc gia hoàn hảo, cố gắng áp dụng những triết lí mà anh đã nghiên cứu suốt bấy lâu nay.

Sẽ có những khó khăn, và Vin nghi ngờ rằng cuối cùng anh sẽ phải chấp nhận một điều gì đó thực tế hơn nhiều so với giấc mơ lý tưởng của anh.

Điều đó không thực sự quan trọng.

Anh sẽ là một vị vua tốt.Đương nhiên, khi so sánh với Chúa tể, một đống cứt thì cũng sẽ trở thành một vị vua tốt thôi...Cô muốn tới gặp Elend, muốn nhảy xuống căn phòng ấm áp... nhưng... có thứ gì đó giữ cô lại.

Gần đây cô đã trải quá rất nhiều biến cô trong cuộc sống của mình, quá nhiều biến động cảm xúc- cả Dị năng và không DỊ năng.

Cô không chắc mình muốn dị nữa, cô không chắc mình là VIn hay là Valette, thậm chí cô còn không chắc mình muốn là ai trong 2 người đó.Cô cảm thấy lãnh lẽo trong sương mù, trong sự tĩnh mịch của đêm đen.

Sương mù ủy quyền, bảo về, và ẩn náu... ngay cải khi ôc không thực sự muốn nó làm bất kì điều trì trong 3 điều trên.Mình không thể làm điều này.

Người sẽ ở bên anh ấy, không phải là mình.

Đó chỉ là một ảo tưởng, một giấc mơ.

Mình chỉ là đứa trẻ lớn lên trong bóng tới, một cô gái lẽ ra phải sống một mình.

Mình không xứng đáng với điều nầy.Mình không xứng với anh ấy.Mọi thứ đã kết thúc.

Đúng như cô đã dự đoán, mọi thứ đang thay đổi.

Thực ra, cô chưa bao giờ thực sự trở thành một nữ quý tộc đúng đắn.

Đã đến lúc cô phải quay trở lại công việc mà cô giỏi.

Một thứ giống như những ái bóng, không phải bữa tiệc không phải vũ hội.Đã đến lúc rời đi rồi.Cô bỏ đi, không để ý tới nước mắt, thất vọng của mình.

Cô rời anh đi, vai cô rũ xuống khi tập tễnh bước qua mái nhà kim loại và biến mất trong màn sương.Nhưng sau đó...Nó đã chết và thề rằng mày đã chết đói nhiều năm trước.Trong lúc hỗn loạn, cô gần như quên mất những lời của Điều tra viên về Reen.

Tuy nhiên, giờ đây ký ức đó khiến cô khựng lại.

Những làn sương bay qua cô, cuộc tròn, an ủi cô.Reen chưa bao giờ bỏ rơi cô.

Anh ấy đã bị bắt bởi Điều tra viên người đang cố gắng tìm kiếm Vin, đứa con ngoài giá thú của kẻ thù của họ.

Họ đã tra tấn anh ta.Và anh đã chết để bảo vệ cô.Reen không phản bội mình.

Anh ấy luôn hứa là sẽ làm, nhưng cuối cùng anh ấy không hề.

Anh ấy chưa bao giờ là một người anh trai hoàn hảo, nhưng anh ấy rất yêu thương cô.Một giọng nói thì thầm vang lên từ trong tâm trí cô, là giọng nói của Reen.

QUAY TRỞ LẠI ĐI.Trước khi có thể thuyết phục bản thân mình bằng cách khác, cô đã lao về phía cửa trần bị vỡ và ném một đồng xu xuống tầng bên dưới.Elend tò mò quay lại và nhìn đồng xu, nghiêng đầu.

Một giây sau VIn bay xuống, tự đẩy mình để làm chậm quá trình rơi, chỉ tiếp đất bằng một chân còn sài được."

ELEND VENTURE," cô nói và đứng dậy.

"Có điều này tôi đã muốn nói với anh từ lâu." cô ngập ngừng, chớp mắt để phủi đi những giọt nước mắc.

"Anh đọc quá nhiều rồi đó.

Đặc biệt là trước sự chứng kiến của một quý cô."

Anh mỉm cười, ném ghế ra sau và ông cô thật chặt.

Vin nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm được ôm vào lòng.Và nhận ra đó là tất cả những gì cô thực sự mong muốn.......( Ổng tác giả ổng còn chả thèm nói câu gì suốt cái truyện)....
 
Back
Top Bottom