Tâm Linh Minh's diary

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
109758152-256-k724172.jpg

Minh'S Diary
Tác giả: fox2811
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tôi khuyên bạn đừng nên đọc nếu bạn vô tình tìm được.

Còn nếu bạn vẫn muốn đọc thì làm ơn đừng bình luận.

Đó là vì đây là nhật kí của tôi, là nơi tôi giải toả tâm trạng tiêu cực của mình.

Thế, bạn nhé!​
 
Minh's Diary
Thứ ba 14/7/2020


Cuộc sống này nên học cách chỉ tin vào bản thân mình, tin vào những gì mình nhìn thấy, tin vào những gì

mình hiểu rõ ...

Nhân cách là một thứ vứt đi không nên nhìn, càng nhìn càng phiền càng ghê tởm ...

Mình chưa bao giờ cảm thầy chán đời như này, "muốn chết nhưng không dám" có lẽ là bài hát miêu tả đúng tâm trạng mình bây giờ ..."

Tiền ở đâu ra ?"

- câu hỏi ám ảnh nhất trong cuộc đời mình.

Mình chẳng ước mơ hay đam mê gì, chỉ cố gắng làm sao sau này có thể làm gì đó kiếm thật nhiều tiền chỉ để ba mẹ mình không phải ca cẩm về vấn đề ấy nữa mà mình muốn họ hỏi "Hôm nay ăn gì thì ngon nhỉ ?" 😉 Một đêm đầy sao và tôi mất ngủ vì "băn khoăn đi tìm lẽ yêu đời". [Tại đây có đăng tải GIF hoặc video.

Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
 
Minh's Diary
Thứ năm 16/7/2020


Yeahhh một ngày mệt mỏi đã qua 🙂 suốt hai tiếng đồng hồ vật lộn với ngữ văn cuối cùng tôi đã tự do 🙂 Tự do nằm liệt giường 🙁 Ốm mất rồi!!!

Đau đầu, hắt hơi, sổ mũi, phát sốt ... chết mất thoiiiii mong mai không nặng lên để tôi còn đi học Vâng cảm cúm mùa hè ;( cmn như cái quần què.

Lại thêm một lí do nữa để tôi ghét mùa hè ( dù không phải lỗi của nó). [Tại đây có đăng tải GIF hoặc video.

Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Muốn lười cả ngày mai quá 🙂)) Chào nhá mai gặp.
 
Minh's Diary
Thứ 7/18/7/2020


Thực ra thì ... hôm nay cũng bình thường thôi, không có gì zui zui để kể cả, chỉ có chuyện là "mẹ kế bốn bánh" của mình đi bảo dưỡng rồi từ hôm qua mãi chưa zề 🙁 Chán ... hôm nay chưa đc cái top 1 nào, đang bấm bắn thì lại bấm nhầm nút home chết mà tứk á ;-; vừa vất vả lên rank thì cmn trận sau tụt xuống còn âm a~~~ thật buồn quá đi QAQ.

Thôi cố gắng 🙂))))Mấy tháng nghỉ hè (thực ra vẫn học bù đầu chỉ là ko thường xuyên như lúc còn ở trg) mình vẫn luôn chờ đợi, vẫn luôn thắc mắc là tại sao đến giờ này VTV vẫn chưa chiếu Tây Du Kí a ????

Chờ dài cổ chờ mòn mắt rồi 🙂)))Mai đi bơi đê eeeeeee diệt cái nóng mùa hè 🙂)))
 
Minh's Diary
Thứ hai 20/7/2020


Lịt peeeeeee 🙂)))) khi bạn muốn ra ngoài nhưng bố mẹ lại nhốt bạn trong nhà thì làm sao ???????????
 
Minh's Diary
Thứ hai 24/8/2020


Tôi không biết mình muốn điều gì nữa ...

Có vẻ tôi không tốt trong việc "làm người", tôi đã sống một cách mông lung theo bản năng như một con chó lang thang kiếm tìm chủ nhân - hay chính là mục đích sống của đời mình 🙂 Cảm thấy giá như cuộc đời là một cuốn tập viết để tôi có thể giống như hồi nhỏ, không ưng viết ko đẹp thì xé đi viết lại 🙂 Tôi ... là một gã tồi.

Cái gì cũng ko làm được, làm được thì lại làm ko tốt, tính tình kém đến thậm tệ, luôn lo sợ phiền phức nên đến bản thân cũng biện hộ nổi....

Sống gần hai chục năm trên cõi trần gian này, tôi cảm nhận rằng không ai thích tôi cả, đến cả một đứa bạn thân hay một người đáng tin cậy cũng ko có?!

Tôi cứ như một bóng ma lang lủi tha lủi thủi một mình đi đi về về giữa dòng ngừoi có đôi có cặp có bè có bạn.

Có một lần năm học lớp 10, khi cô giáo cho cả lớp viết cảm nghĩ của mình về tất cả các bạn trong lớp, tôi hồi hộp chờ đợi.

Kết quả thứ chờ đợi tôi là một mảnh giấy ít chữ đến cực điểm.

Không sao, tôi cũng ko phải nổi bật gì, không cần nhiều chỉ cần chân thành là được.

Hầu hết là nói tôi hiền hoà, khéo tay chiếm hết một mặt của mảnh giấy.

Không sao, có vẻ tôi nhận ra mình cũng có mặt tốt đấy chứ.

Có những người còn không viết gì.

Không sao, tôi hiểu là họ không biết viết gì cả vì chúng tôi chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều.

Nhưng cũng có những người nhận xét tôi với một từ "chảnh".

Bạn nghĩ rằng tôi hay mặc đồ hiệu ư?

Không hề tôi mặc bĩnh thường như bao học sinh khác, mẹ tôi còn chê tôi quê một cục.

Bạn nghĩ tôi tỏ vẻ cao cao tại thượng ta đây biết tuốt?

Không hề vì thành tích của tôi không đầu cũng không cuối, ai hỏi thì trả lời không hỏi thì tôi luôn giữ im lặng.

Vậy chỉ còn lí do cuối cùng: tôi "làm người" rất tồi.

Đến đây vòng tuyến tâm lí của tôi cũng sập, những lời an ủi thì trở thành những lời nguỵ biện dối trá nực cười.

Ha ha, cảm thấy mọi người xung quanh tôi đều đang thương hại cho một con chó lang thang đáng thương là tôi vậy.

Họ cố viết thậm chí copy paste hay paraphrase lời người khác nói về tôi, họ không thèm viết vì tôi chỉ là bóng ma mờ mờ ảo ảo không đáng quan tâm, hay họ đâm một mạch vào mặt tôi như vậy.

Ha ha con chó lúc trước còn hồi hộp hi vọng thì bây giờ hấp hối trong tuyệt vọng.

Từ đó tôi hoc cách giữ khoảng cách với thế giới, học cách kìm nén cảm xúc lại, học cách làm một cái bóng fancy, học cách tự thôi miên bản thân rằng "mày đang làm rất tốt, cố lên".

Đó, con chó ấy trốn vào một góc tối để tự liếm láp vết thương.

Dù cho lành rồi nhưng lại sợ tổn thương nên nó khép mình lại, lùi dần vào tối.

Tôi vốn trầm tính và ít nói nên cũng chẳng cần làm gì nhiều vì tôi cũng mờ nhạt lắm rồi.

Tôi mỉm cười mặc kệ cho qua mọi chuyện, cắm cúi làm phần việc của mình, tôi tắt hết thông báo facebook, để chế độ "một mình tôi", sính nhật tôi cũng không mời bạn đến như trước nữa vì có ai đâu mà mời 🙂.

Tôi cảm thấy yên tâm hơn trong cái hang tối của mình.

Nhưng tôi lại thấy buồn.

Điều hiển nhiên đúng chứ ?

Chẳng ai thích làm bạn với cô đơn cả "vì chúng ta là con người, chúng ta được thiết kế để cần nhau" (PLÂ).

Tôi có vấn đề về tính khí, tôi nhận ra điều đó, và tôi có gắng sửa đổi làm một cái bóng fancy không quá đáng ghét.

Trong bóng tối, tôi luôn gào thét "làm ơn ai đó hay để ý đến tôi đi!

Hãy nói với tôi rằng tôi đang cố gắng thay đổi bản thân rất tốt, rằng tôi hãy cố lên".

Làm ơn!

I WANT YOUR ATTENTION.

Có thể bạn cảm thấy tôi đang than thân trách phận, càm ràm lắm điều, nguỵ biện cho sự kém cỏi của mình....

Ừ, tôi chỉ còn cách mỉm cười thôi.

Tôi ...

đang cô đơn, con chó ấy đang cô đơn.

Tôi buồn lắm.
 
Minh's Diary
Ở Nga rồi


Tôi đã bắt đầu cuộc sống du học ở Nga.

Thật sự tôi cũng không biết đây có phải một lựa chọn sáng suốt hay không nữa...

Tôi vẫn đang hoài nghi bản thân, hoài nghi tương lai của mình...

Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, lạc lõng và mất phương hướng trong lúc này...

Nhưng tôi biết con đường tôi đang đi không có chỗ "quay đầu" nữa rồi.

Tôi chỉ có thể tiến bước về phía trước...

Dù thế nào...Thế gian không có thuốc hối hận...Con người cũng chẳng hoàn hảo đến mức sống mà không có điều gì hối tiếc...Một biến cố có rất rất nhiều khả năng...Một cuộc đời có rất rất nhiều lối rẽ ...

Nhưng chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống.

Thôi thì всему свое место и время.

Âu cũng là cái Duyên.Con người ai rồi cũng phải trưởng thành.

Nhưng trưởng thành là gì?

Và làm thế nào để trưởng thành?

Làm sao để tôi biết rằng tôi đã trưởng thành?

Thôi... tạm thời để đó đã, khi nào tôi trả nghiệm kha khá rồi sẽ tự trả lời sau.

Giờ tôi vẫn còn ngây dại lắm.

Nhưng phải công nhận một điều là quá trình này chẳng dễ chịu gì cho cam.

Tôi đã choáng ngợp, đã sốc, đã ngột ngạt, bức bối, cũng đã từng chết lặng.

Trưởng thành có thể là hành trình tìm kiếm bản ngã tôi là ai?

Tôi là người như thế nào?

Tôi muốn gì?

Tôi cần gì?.

Tôi dần làm quen với cuộc sống tập thể, dây dưa với những người không quen cũng chẳng thân, chịu đựng sự bàn tán chỉ trỏ... cùng với áp lực tài chính, áp lực thi cử và áp lực bạn bè.

Ấu dìa... mệt mỏi vl
 
Minh's Diary
Thứ 2, 16/9/2024


Chà tôi đã quên mất rằng mình có một cuốn nhật kí ở đấy đó 🙂))Tôi viết khi đang ở trong lớp Kinh tế và Chính trị Trung Quốc.

Kaka vì học tôi nghe không hiểu nên chán quá 🙂)) 3 năm giời ở Nga tiếng Nga của tôi vẫn í ẹ như ban đầu.

Chẳng qua tôi có dũng khí hơn khi lấy tiếng nga í ẹ của tôi đi nói chuyện với bạn bè 🙂)) Nói chung cuộc sống của tôi mấy năm nay cũng thăng trầm bất ổn lắm, cũng có lúc stress phết, nhưng tóm lại là ổn áp.

Tôi cũng vừa quen đc một nhóm bạn mới.

Có anh Việt mỏ hỗn, có anh Duy bảo mẫu, có Hường quản lí nhà tù, có Hải công an vag có Trung hến vương.

Thỉnh thoảng bọn tôi có đi chơi.

Vấn đề là Hường và Hải cãi nhau.

Vì làm chung dự án nhưng mà trái múi giờ nên deadline cv lẫn lộn, thế là cãi nhau.

Hải bảo là Hường mải đi chơi quên công việc.

Nhưng mà Hường là do bạn ó đi làm, làm 11h một ngày mà lương có 3k1.

Tôi thấy cx bèo.

Bên này họ biết bóc lột đấy.

Mà Hải nói thế với Hường tôi thấy người đâu mà chán, đàn ông mà như thế xứng đáng ế suốt đời 🙂)) Còn anh Việt thì đang tán chị Vân mà nói chuyện flirting kém chết đi được.

Đến anh Duy còn nhìn không nổi.

Mà chị Vân bảo là anh V không phải gu của chị 🙂))) Đến chết mất thôi.

Tôi tự hào là không vì sắc mà bỏ bạn 🙂))) Cố thủ cho bạn đến cùng.

Mà tôi thấy hai người đấy mà thành đôi thì xôm phải biết 🙂)) Đến bao giờ tôi mới có người 追我 🙂)) Cũng muốn thử cảm giác được người ta tán.

Anh Duy thì hay giảng pháp 🙂)) tại anh ấy tín phật.

Béo, giống bố tôi 🙂)) Chết, lại bodysamsung rồi 🙂)) mà cũng học ngành giống bố hơn, nhưng anh ý không đi theo hướng nghiên cứu giống bố mà đi theo ngành giáo 🙂)) Nên anh ấy nói chuyện rất là ... nói như nào nhỉ 🙂)) nhẹ nhàng như giáo viên, với hay nói đạo lí.

Anh í ít khi nổi giận lắm, lần gần nhất thấy anh nổi nóng là lúc đi trại hè Phật giáo, có cái sư cô bỗ bã chợ búa quá nên anh í gắt cho.

Mà anh í nóng cũng không quát mắng hay chửi bậy đâu.

Thấy bảo là trước khi đi du học anh í có tính xuất gia luôn cơ, nhưng chắc gia đình giữ quá nen thôi.

Có đứa con như này cũng hết hồn hết vía 🙂)) Không phải là tôi coi thươngg tôn giáo gì đâu, nhưng tôi thật sự chưa nhìn thấy một bậc chân tu bao giờ.

Tôi nghĩ người tu hành thì nó phải có một cái vibe rất là thong dong, thành thục ổn trọng, nhìn thấu hồng trần.

Chứ cond cái Phật giáo ở VN, như cái chợ, tí lại thấy lòi ra thông tin ông sư này có con với diễn viên nào đó.

Bẩn 🙂)) Ok, còn ai nữa nhỉ.

À, còn Trung, Trung thì tính khá giống tôi, khá ít nói, mà đúng hơn là phải gặp cạ thì mơia nói nhiều.

Nó trong gr chat chẳng nói câu nào luôn á.

Nhưng được cái GIỌNG HAY nha, giộng trầm ấm, có từ tính.

Trời ơi, tôi nghe mà cũng muốn rụng trứng luôn á 🙂)) Mà bạn í chưa có ng iu nha 🙂))) có phải tín hiệu từ vũ trụ không nhỉ 🙂) tại thấy cx hợp 🙂)) Bạn í cũng mê cầu lông giống tôi 🙂 Năm ngoái tôi có một người bạn cùng phòng cực kì cu te phô mai que.

Dễ tính, hiền.

Còn bây giờ tôi phải ở chung với 1 chị người da đen aggressive, thuộc phải hành động và rất hay dùng chùa ổ cắm của tôi.

Haizzz nhânn duyên của tôi tệ quá, lúc có lúc lại mất điện.

Yeah mà đồ ăn của họ mùi kinh lên đc.

Tôi racist lắm mina-san ạ.

Tôi đã phải đi xin chị Vân một lọ nước hoa cho phòng để tôi có yên ổn mà thở.

Bổn cung quá mệt mỏi 🙂Trộm vía là từ năm hai tôi không nợ môn nào.

Nhưng cũng có kỉ niệm nhớ đời khi phải thi комиссия môn Теория вероятностей.

Ultr 🙂)) thi như một trò đùa 🙂) như thi 1+1=3 ấy 🙂)) Nhưng thôi may cũng qua.

Thế mà qua phần thống kê tôi học ok phết, đc 6 итог 🙂)) Chẳng hiểu ra làm sao 🙂)) Рейтинг năm 2 của tôi cx ko tệ, 42/122.

Năm ngoái là 75.

Keke.

Rất tiếc cho bạn tôi phải học lại Microeconomics 2.

Ỏ năm nay minor gặp phải giáo chán quá.

Không trả lời mail của tôi.

Năm nay cũng chưa biết viết курсовая работа như lào đây 🙂)) Tôi cũng không hay suy như trước nữa r 🙂)) Tóm lại lo lắng thì vẫn có nhưng mà từ từ rồi tính.

Ngiều ng từ Nga về thất nghiệp nên tôi cũng sợ.

HuhuTôi cảm thấy năm 3 này tôi không còn học chống đối nữa rồi, ý là tôi bắt đầu thấy muốn học thật sự chứ không phải vì qua môn nữa.

Tôi bắt đầu có tham vọng hơn 😉)) chắc sau năm 2 thấy ok nên đc tiêm máu gà 🙂 Nhưng ngôn ngữ vẫn làm tôi hơi nản.
 
Minh's Diary
Thứ 2, ngày 23/09/2024


Haizzz lại là một ngày thứ 2 sóng gió 🙂))Tui thề là tui ăn ở hiền lành ngoan ngoãn lắm mà đéo...

à lộn, không hiểu sao tôi toàn gặp những người hãm ln hãm cc 🙂))Nghe là thấy bức xúc lắm r đấy.

Hồi năm nhất tôi ở cùng với một bà chị đồng hương hơn tôi 9 tuổi.

Tôi đã hí hửng vì nghĩ là đều là người Việt Nam thì chắc sẽ dễ thở hơn là ở cùng người nc ngoài.

Tôi đã bỏ ngoài tai lời cảnh bó của đàn chị và đầy hy vọng vào tương lai.

Nhưng hiện thực đã vả cho tôi không trượt phát nào chỉ trong 2 tuần ở chung ngắn ngủi.

Ôi phải nói là tôi chưa gặp ai đạo đức giả như bà này.

Kiểu là tôi không hợp khí hậu nên tôi hay thở bằng miệng lâu r thì nó cx thành kéo bễ giữa đêm ấy.

Tôi cx biết vấn đề đấy nhưng mà tôi cũng làm gì được.

Mà cái bà kia, cứ hối tôi chuyển phòng các thứ.

Tôi kiểu bà này kì ghê nhưng tôi cx đéo chuyển.

Xong rồi bà í cứ nhắn tin cho tôi, bảo là chik không ngủ đc, xong gửi cho tôi link đi phẫu thuật mũi để hết ngáy.

Tôi kiểu tôi điên mới nghe lời bà, tôi cũng đi hỏi bác sĩ rồi, là có phẫu thuật đi nữa thì nó cũng không hết 100% đâu, mất tiền mang tật vào người thôi.

Xong rồi là những ngày khủng hoảng của tôi khi mà mỗi khi tôi thức dậy là thấy 1 đống tin nhắn kêu ca từ bà đấy đến nỗi tôi đ dám mở đt lên.

Xong tôi cũng làm ngơ bà ấy luôn, seen ko rep 🙂)) tại vì tôi cũng chẳng biết phải nói gì, cái gì nói đc thid tôi nói hết r.

Mà bà í cũng kì, 11h bắt tắt điện đi ngủ, xong bà í lên giường xem phim với bank đến 1 - 2 h sáng.

Tôi kiểu đ hiểu được, bắt tắt đèn, kêu không ngủ đc, thì sao ko tranh thủ ngủ đi vì tôi luôn để bà ấy ngủ trc r tôi mới ngủ vì tôi sợ tôi ngủ trc là bà ấy khỏi ngủ luôn.

Mà cái vấn đề đấy thì chẳng to tát gì.

Cái làm tôi khó chịu là bà í dùng truyền thông bẩn để bêu xấu tôi lên mạng.

Kiểu trong 30 tôi đi vệ sinh cá nhân thôi ấy.

Mà tôi có nói gì quá đáng đâu.

Tôi thấy bà ấy dậy từ sớm nên tôi cũng để cho bà ấy đung nhà tắm trc.

Sau 1 tiếng tôi mới xuống giường vì tôi muốn đi vs, và tôi nín hết nổi r.

Lúc tôi vừa xuống giường, bà í dậy vội vàng vào nhà vs và ở trong đấy 30 phút.

30 phút địa ngục đấy tôi phải nín hết cỡ.

Xong tôi có góp ý với bà đấy là em thấy chị dậy sớm thì chị đi vs cá nhân các thứ trước đi chứ như hôm nay em thấy ko ổn.

Xong bà í bù lu bù loa lên, khóc lóc kể lể các thứ.

Kiểu nó cũng đéo phải trọng tâm ấy.

Xong bà í bảo lag bà í có thói quen dậy xong lươta điện thoại 1 tiếng 🙂)) cái dm.

Tôi cạn mẹ lời 🙂)) giờ nếu tôi gặp lại bà đấy là tôi chửi cho máu chó đầu đầu đấy.

Nhưng lúc đấy tôi non vãi, thấy bà í khóc là tôi hoảng mẹ luôn 🙂)) mé gioqf nghĩ lại ại thấy tức.Mà bà í còn không cho tôi chơi với một chị nữa, cũng sang cùng năm ở cùng ob luôn.

Có lần tôi đi mua đồ cungd chị í , về thấy bà í kiểu tỏ ra khó chịu.

Mà tôi cả ngày đó ko gặp bà í cơ, mỗi buổi tối về mới thấy.

Mà kiểu tôi chưa về mà bà ấy tắt điện tối om rồi ấy.

Lúc về mở đèn tôi giật mình hết hồn khi thấy bà í lù lù trong đóng chăn. 🙂)) Thế là đến t7 tôi chuyển phòng cho nó nhẹ đầu.

Nên tránh xa những người tõic cho đời dễ thở.

Thế là tôi ở 1 mình một năm liền.Cho đến năm 2 thì tôi có bạn mới.

Bạn í nice vl, không có gì phải chê luôn.

Chê mỗi lag nó sống giờ giấc linh tinh vl, nhg mà cũng ko ảnh hưởng đến tôi.

Rất tinh tế, cho 100 điểm ko có nhưng.Đến năm nay, dm, mới là cái địa ngục thật sự khi tôi phải ở chung với 1 con người Nigeria.

Tôi thực sự muốn khóc luôn ấy.

Người đâu đã xấu người lại còn xấu nết.

Kiểu người tiêu chuẩn kép ấy, người khác không đc động vào space của mình, còn mình động vào ngươid khác có khi họ phải cảm ơn mình í.

Và bả sống ồn ào vl.

Hết gọi điện từ sáng đến đêm, đến đọc kinh rì rầm từ sáng.

Tôi muốn phât điên.

Mà bả vác đồ ăn từ quê nhag đến hun tôi muốn ngất vì nó thối vl, vì toàn cá khô ấy.

Xong bà í nấu như nấu cho làng ăn, xong tự tiện di chuyển đồ của tôi để để đồ của mình vào.

Tôi đã nhường cho bà í 3/5 cái khay tủ lạnh rồi mà bà í lại chiếm hết cả cái ngăn đá.

Hôm qua mua đồ về định để vào ngăn đá, mở tủ ra mà tôi shock mịa luôn.

Kiểu chừa cho tôi đúng 1 cái khe nhỏ vừa bằng cái khay ddas của tôi.

Tôi nói bà í dọn đi và để 1 nửa lại cho tôi.

Xong bà í cũng bù lu bù loa lên.

Tôi nảo bà í nấu ít thôi vì tủ nó cũng có hạn ấy.

Xong bà í bảo đéo, tao thích nấu như thế vì tao đéo thích nấu mỗi ngày.

Tôi kiểu hạn hán lời.

Giờ tôi chỉ chờ tầm 2 tháng xem bạn bên cạnh nó có chuyển đi không thì tôi chuyển sang đấy chứ sống mà lúc nào cũng bị abused thế này tôi mệt quá.

Đây là hình ảnh cái ngăn đông.

Tôi còn đúng cái khay đá.

Đây là cái tủ, đấy tôi còn đúng cái ngăn đầu với 2 ngăn bên cạnh tủ.

Vãi linh hồn với đống đồ ăn của bà í.

Đã thế tôi định sẽ làm cho mấy đống đấy hỏng hết mịa đi bằng cách hạ nhiệt độ tủ vào ban đêm và văn nó lại vào ban ngày, chẳng mấy mà đống đấy cx hỏng, cho chừa.

Tôi đã chíu khọ thì mưu hèn kế bẩn cũng dùng, miễn là đc việc 🙂 Hờ nhưng mà trong tủ cũng có đồ của tôi.

Nhỡ nó cũng hỏng thì WTF đấy 🙂))
 
Minh's Diary
Chủ nhật, ngày 29/9/2024


Chà, mấy ngày nay mình hơi stress vì chuyện phòng ốc đến nỗi hôm qua nửa đêm mình phải cầu cíu má mì.

Mình bảo má viết cho mình một giấy chuẩn đoán tâm thần để mình xin chuyển phòng khác.

Mình là một người nhạy cảm và khó thích nghi.

Ví dụ như khi mình cảm thấy insecured thì mình sẽ bât đầu thấy chíu khọ với tất cả mọi thứ 🙂)) và mình mất nhiều thời gian hơn để chấp nhận và adapt với môi trường đó.

Với lại khi mình cảm thấy chíu khọ thì mình hơi hay để ý những chi tiết nhỏ, kỹ tính với hay cầu toàn hóa mọi thứ.

Mình cũng không kiểm soát được cảm xúc bên trong mình nên mình hay overthinking và tự gây áp lực, sự ức chế lên bản thân.

Minh cũng nhạy cảm với tiếng ồn.

Mình không chịu được khi môi trường quá ồn ào dù nó chỉ là những âm thanh nhỏ nhất, như tiếng thở, tiếng xầm xì ... và nó làm mình dễ cáu gắt, cảm xúc dễ dao động, hoặc thỉnh thoảng mình cũng cảm thấy hơi hoảng loạn 🙁((Mà bạn cùng phòng mình phải nói rất ồn ào.

Lúc thì gọi điện đến 1-2h đêm, lúc thì hát hay đọc kinh lúc 7h sáng, lúc thì nghe nhạc mà không đeo tai nghe.

Mình có nhắc thì bảo là đeo tai nghe đau tai, và bảo mình tự đeo tai nghe.

Mình kiểu bất lực.

Mình thì đeo tai nghe vì tôn trọng người ta.

Thế mà...

Mẹ mình bảo thế thì mình cũng bật nhạc mà nghe, không cần phải tiết chế làm gì.

Nhưng mẹ không hiểu vấn đề là mình cần một không gian yên tĩnh để tinh thần được yên, và mình không phải lúc nào cũng muốn nghe linh tinh.

Chẳng ai hiểu đc cả.

Mé đời như đb 🙂)))Mình muốn làm giấy giám định tâm thần để mình chuyển phòng khác, và ngta sẽ không cố sắp xếp người vào phòng mình.

Giờ phòng mình còn 1 cái giường nữa.

Mé, sống trong lo sợ luôn á.

Vì đồ mình nhiều vl 🙂 2 người mình đã thấy chật rồi chứ đừng nói là 3 người.

Nhìn cái tủ lạnh thì biết thêm người là impossible rồi đó.Cái tủ lạnh là mình phải làm căng với bà đấy rồi.

Mình chụp ảnh lại và bảo là nếu mai éo dọn là mình xuống gặp quản lí.

Thế là hôm sau thấy dọn đi rồi.

Mình cũng nói thẳng luôn là chia rõ ràng hay bên ra, đừng đụng vào đồ của nhau nữa.

Ồ thế mà mình phát hiện hôm nay bà í cho bạn phòng bên để nhờ đồ.

Mà để bên của bà, chứ không để bên của mình.

Biết điều phết.

Nhưng đấy là mình đã làm căng, gọi người chứng kiến các thứ, chứ không thì tự nhiên như ruồi ấy 😀Mình chẳng biết là do mình gặp da đen auth gốc Phi nên nó hãm thế hay là như nào, nhưng mà, đen này chê nha 🙂 Mà nói chung là bọn da đen tởm bỏ mịa.

Ngay cả cái mùi đồ ăn và mùi cơ thể đã thấy kinh rồi.

Lại còn cái nết vô duyên nữa.

Tui là tui racist nha. 😀

‐---------------________-----‐---‐-----------________---------------________---------------________-------------

Vì buồn nên tôi lại bắt đầu nghĩ vớ vẩn.

Nghĩ vớ vẩn thì là thỉnh thoảng tôi lại nhìn lại mình.

Tôi nhận ra mình không biết cách chủ động tạo ra mối qh và duy trì mối qh đấy.

Tôi thấy mình đang cô độc trôi giữa dòng đời.

Tỉnh thoảng nghe chị Vân kể về đám bạn của chị ấy ở VN mà tôi thấy ghen tỵ vl.

Ước muốn của tôi từ hồi bé đến bây giờ chỉ có 2 điều nhỏ nhoi thui.1.

Là sống 1 ngày mà tôi cảm thấy mỹ mãn hạnh phúc.

Kiểu nó 10000% vui vẻ và mãn nguyện ấy.

Vì hồi trước tôi cũng hay bị mắng vốn vì chậm chạp và hậu đậu 🙂)) bố mẹ tôi hay cằn nhằn, lải nhải nên tôi không thích.

Tôi chỉ muốn một ngày tôi không bị khó chịu vì bị mắng 🙂)) nhỏ nhoi thôi mừ 🙂) Kể ra mình cũng hay báo nên bị mắng là đúng r 🙂))2.

Là tôi mong tôi có thể tìm thấy 1 người bạn tâm giao để tôi có thể tin tưởng, dựa dẫm.

Hồi đi học thì tôi tưởng tượng ra cảnh bọn tôi cùng đi học, đi chơi, thỉnh thoảng chúng tôi mời nhau về nhà chơi.

Lên đại học, tôi tưởng tượng ra cảnh bọn tôi cùng đi ở trọ, cùng đi đi về về, cùng nấu cơm và cùng xem tv.

Cuối tuần thì đi chơi các thứ.

Hơ hơ 🙂))) sao có mùi les ở đây nhỉ 🙂)) Thế thui đó.

Nên khi tôi thích nghe nhất là người khác kể cho tôi ngh về đám bạn của họ.

Tôi thấy nó rất thú vị vì tôi ko có trải nghiệm đấy bao giờ.

Nó làm tôi them thuồng 🙂)) Thật đấy.

Sau khi đoạn tuyệt với cái chị Hường khó ở kia thì tôi chơi với chị Vân.

Tôi thấy bà đấy số hưởng.

Đi đến đâu cũng khiến người khác thích 🙂 Và tôi ở gần bà í giống như bị rút hết sự may mắn trong nhân duyên.

Như việc người bà í quen, hay giúp đỡ bà đấy, cũng là do tôi giới thiệu cho, việc làm thêm cũng là do tôi giới thiệu cho...

Kiểu bà đấy chỉ cần ngồi một chỗ là sẽ có người đến giải quyết vấn đề cho mình ấy.

It seems tôi hơi mean, nhg mà theo như tôi quan sát là như thế.

Như thế làm tôi hơi chạnh lòng, vì kiểu như đối với bà ấy, tôi chỉ là người giúp bà ấy giải quyết vấn đề.

Kiểu lúc cần thì ân cần à ơi, còn lúc không cần là vứt xó ấy 🙂)) Đó không phải là kiểu bạn mà tôi muốn.

Tôi thấy nếu tri âm của tôi có những mối quan hệ khác thì ok thôi, tuy tôi hơi ghen một chút vì nỗi lo sợ bị bơ (tôi cũng là 1 chú chó bị bỏ rơi, nên tôi muốn tìm người coi tôi là người mà đối đãi), nhg nếu chỉ coi là mối quan hệ qua lại xã giao như thế thì tôi không thích lắm.

Tôi thấy tôi làm người tệ vãi.

Muốn đầu thai lại quá 🙂)) Tôi muốn tìm tri âm của mình.

Мой настоящий друг, ты где??? 我的好闺蜜,你在哪里啊(⊙o⊙)?
 
Minh's Diary
Thứ 3, 19/11/2024


Nhiều khi tôi cũng không hiểu nổi bản thân.

Rốt cuộc thì tôi đang bấu víu vào điều gì?

Tôi thấy các mối quan hệ xã hội của tôi phức tạp quá, không biết nông sau ra sao, mọi thứ khá là mơ hồ.Có lúc tưởng chừng rất thân thiết.

Có lúc lại đột nhiên lạnh nhạt thờ ơ.

Tôi cảm thấy mình như bị đùa bỡn trong lòng bàn tay họ.

Họ cho tôi một chút đường mật khi cần.

Còn lúc không cần thì lúc gần lúc xa.

Đôi khi muốn thân thiết hơn nhưng không nắm được sợi dây nối với đầu bên kia.

Tôi không thích cảm giác mê man này, cung không thích bị quay mòng mòng trong các mối quan hệ.

Nhưng tôi cũng sợ cô đơn, sợ bị bỏ rơi như trong quá khứ.Nhìu khi làm những điều mình không thích để hài lòng người khác.

Vì sợ 1 khi làm phật ý họ sẽ mấy đi đoạn tình cảm mình mất công vun đaqpa đến bây giờ.Tôi cảm thấy khi tôi muốn thân thiết với ai đó, tôi như móc tim móc phổi như một tên ngốc vậy.

Tổn thương bao lần cũng không chừa được.Tôi cũng từng đánh mất nhiều mối quan hệ quý giá trong quá khứ.

Điều đó làm tôi hối tiếc và hay lo được lo mất.Nhiều người nói khó gần.

Với người lạ thì thực chất là tôi đang panic và overthink vì không biết bắt đầu cuộc nói chuyện như nào.

Còn th khác là do tôi đang thận trọng tiếp cận mqh này.

Tôi sợ khi mình móc ra la 1 trái tim nguyên vẹn, lạc quan, nhưng khi nhận về lại là 1 trái tim tổn thương, cay đắng.

Tôi thật sự hâm mộ những người họ có thể vui vẻ hòa vào 1 không gian mới với nhiều người lạ lẫm còn tôi thì cứ như phải vật lộn, gồng hết cỡ để thích ứng.

Ví dụ như chị Vân nhé, chị ấy có thể bắt sóng rất nhanh câu chuyện và có thẻ khiễn cho ng khác thả lỏng mà tâm sự khi ở gần chị ấy.

Cho nên mỗi khi đi cùng chị ấy tôi có cảm giác như mình bị tàng hình ấy.

Vì chị ấy quá chói sáng r nên mn không nhânk ra là còn 1 cái bóng đi bên cạnh.

Và thế là tôi cứ đứng nhìn chị ấy đc bao quanh bởi mn vag im lặng.Thực ra thì cơ hội của mỗi người là như nhau.

Tôi có thể có cơ hội nếu tôi chủ động hơn 1 chút.

Haizzzzzz chỉ trách bản thân quá tự bế thôi.

Có thể từ tôi tỏa ra năng lượng quá nghiêm túc và tẻ nhạt chăng?

Có nên bảo mẹ thắp hương cho vía nhẹ bớt không ta 🙂))) ?Nhưng mà nói thật ấy, có phải do tôi quá tham lam, hay tôi suy nghĩ khác người quá, hoặc nhiều khi tôi miễn cưỡng nên vồ vập quá làm người ta sợ chăng?

Mệt quá.

Buồn vl.

Cái cảm giác như mình giống như có cũng được hoặc không có cũng chẳng sao này nó cứ dayg vò tôi ấy.

Tôi rất muốn trở thành gì đó có vài phân trọng lượng trong lòng ai đó.

Tôi muốn đc công nhận nhìu hơn.

Và tôi muốn nhớ đến nhiều hơn.

Nhìu khi thấy ng bạn mà mình đang thân ơi là thân (hoặc có mình tôi nghĩ thế) đột nhiên lạnh nhạt hẳn đi khi có bạn mới.

Đột nhiên họ không còn thổ lộ thì thầm bí mật to nhỏ với mình nữa mà có chung bí mật với người mới, kiểu cảm giác bị chíu khọ kiểu gì ấy.

Giờ tôi mới thấy câu nói ngày trước tôi nghe được thực ra cũng khá đúng: " giữa ba người bạn thì chắc chắn sẽ có 1 người lùi lại".

Và bao giờ tôi cũng cái người lùi lại ấy.

Tưởng tiến thêm 1 bước, hóa ra bạn quay đầu được vài mét rồi 🙂)))

Nên đi xin bùa cầu nhân duyên 🙁

Giờ giải quyết tâm linh thôi chứ bé mệt lắm òi 🙁
 
Back
Top Bottom