Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mình Ơi ! Tôi Thương Mình

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
530,781
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
341210364-256-k370572.jpg

Mình Ơi ! Tôi Thương Mình
Tác giả: ThanhthaoPham2
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện này lấy bối cảnh trước năm 1945 ,những tình tiết trong truyện chỉ là hư cầu và không có thiệt, cái này là mình tự viết để giải khuây cho áp lực công việc nên truyện không thể nào ra nhanh được có gì mọi người thông cảm giúp mình.Đây cũng là tác phẩm đầu tay của mình.

Thể loại truyện : Thuần việt ,con gái thương nhau.

 
Mình Ơi ! Tôi Thương Mình
Giới thiệu nhân vật


Cô tên là Thanh Thảo năm nay 20 tuổi hiện đang làm công nhân bình thường đi làm rồi về trọ cô chỉ quanh quẩn chỉ bấy nhiêu thôi ,30/4 cô cũng như bao người chạy xe về quê để thăm ba mẹ mình sau khoảng thời gian không gặp nhưng trời xui đất khiến sao mà cô bị xe tông ,khiến cho cô xuyên không nhập vào thân xác của cậu 3 Nam con ông địa chủ giàu nức tỉnh bạc liêu thời bấy giờ nhưng có điều cậu 3 Nam này lại là nữ.Nàng Hoàng Thị Linh là con của một thầy đồ trong huyện ,mẹ nàng là từng là con của một địa chủ có của ăn của để nhưng vì mắc tội với quan Pháp nên khiến cho gia đình phải bán hết cả gia sản để cho chuyện lấn xuống ,bà lưu lạc về đây gặp được cha của nàng và 2 người yêu nhau
và sinh ra 2 người con một là nàng hai là thằng út em trai của nàng.

Nàng một cô gái thừa hưởng sắc đẹp và thông mình của cha ,nhưng người em cũng đẹp nhưng lại ăn chơi trác táng đua đòi theo đám bạn luôn khiến cho ba mẹ nàng đau đầu

Vợ chồng là nghĩa phu thê
Tay ấp, má kề, sinh tử có nhau
Chẳng tham của sẵn anh đâu
Tham vì nhân ngãi năm đầu ngón tay
Bao giờ cho đặng sum vầy
Giao ca đôi mặt, dạ này mới vui.
 
Mình Ơi ! Tôi Thương Mình
Xuyên


Sau một ngày làm việc vất vả cô vui mừng vì chỉ mấy tiếng nữa thôi thì cô sẽ gặp được cha mẹ sau kì nghỉ tết tới giờ.

Cơm nước xong xuôi cô lấy xe ra ngoài nhà trọ chuẩn bị phượt về nhà , cô biết tuyến đường từ bình dương về bạc liêu về không dài cũng không ngắn cô định đặt xe giường nằm cho nó khoẻ người nhưng điện cả chục tuyến xe nhưng xe nào cũng không còn chổ nên cô quyết định phóng lên chiếc xe thân yêu của cô chạy về dưới."

Để coi nào quần áo ,bông tẩy trang ,nước tẩy ,điện thoại ,dậy sạc....."

- xếp đồ đạc ngay ngắn lên xe rồi cô chạy xe từ từ về quê" Về nhà thôi nào" - cô vui mừng hớn hở vì chuẩn bị được về nhà, Cô bật google map lên và xuất phátNhưng niềm vui chưa được bao lâu mới vừa ra rồi bình dương một chút thôi ,mà ai có ngờ đâu là nó kẹt cứng ở đó gần 1 giờ đồng hồ ,cô khẽ cất tiếng chửi."

Má nó ra ,mới vừa xuất phát chưa được bao lâu thì nó xẹt cứng ngắt rồi ,rồi giờ từ đây về đó không biết bao sẽ kẹt tới bao nhiêu lần đây" - cô cảm than mà thốt lên đường về nhà sao mà xa quá .Cuối cùng cũng vượt qua được kiếp nạn nhưng lúc về cũng gặp vài lần kẹt ở vài cây câu nữa ,Và gần 6h sáng cô cũng đã thấy được bảng "Bạc liêu kính chào" , người dân cũng đã bắt đầu reo hò buôn bán thì cô vui mừng lắm chỉ 10p nữa thôi thì cô sẽ được về tới nhà nhưng đâu đó có một tiếng xẹt một cái cô thấy trời đất nó quay cuồn , cô bay cả chục mét."

Mẹ cha nó thằng mất dạy đụng người ta tét rồi chạy mất tiêu " - một vài người dân khi chứng khiến cảnh đó đã có một số người chạy theo để bắt cái tên tội phạm vừa gây ra tai nạn rồi bỏ chốn."

Ai đó điện cấp cứu liền đi "
" Thôi khỏi đâu bệnh việt kế bên nè tui chở bạn gái này đi cho nó lẹ đợi đến lúc xe cấp cứu đến thì người ta bay màu luôn rồi " một người con gái chạy xe và kêu một người nữa giữ chặt cô để cô khỏi bị ngã.Cô thì lỗ tai ùng ùng cả lên không nghe rõ được gì cả chỉ hửi được một mùi hương gì đó rất là dễ chịu khiến cô chỉ muốn được ngủ mà thôi" Này cô không được ngủ đâu đó gáng tỉnh đi chỉ một chút nữa thôi là tới bệnh viên rồi ."

- cô gái chạy xe thấy cô sắp xỉu tới nơi rồi nên lên tiếng kêu cô một cái , nhưng cô nào đâu còn nghe được gì nữa .

Cô giờ chỉ muốn ngủ mà thôi nên cô đã nhắm mắt lại và thiếp đi trước khi đến bệnh viện.

-----------------------------------------------------------
Cô giật mình tỉnh dậy không biết mình đã chết hay chưa , cái đầu cô nó rít lên những hồi đau đớn sau một hồi trận như vậy, cô ngồi đó đó để cơn đau đầu từ từ qua đi rồi hết hẩng thì cô mời từ từ đưa mắt nhìn khắp căn phòng thì cô thấy căn phòng hầu như được xây bằng gỗ với kiến thức từng làm công nhân cho một xưởng gỗ thì cô biết những gỗ này không phải gỗ lim hay mấy loại gỗ rẻ tiền gì .khi cô nhìn khắp phòng cho đã con mắt rồi thì cô đến dưới sàn và những đồ gia dụng đang được bày chí trong phòng ,sàn thì được lát bằng gạch của tàu , rồi bàn ghế ,tủ ,giường ,ấm trà nó khiến cho cô cảm thấy thật là cổ xưa và nhìn lại bộ đồ đang mặt thì mặt một bộ đồ bà ba vải satanh cô cảm thấy khá là mát mẻ."

Ui trời bệnh viên giờ nó lạ vậy hả ta , từ hiện đại một phát qua cổ xưa vậy , tiền nào trả cho nổi trời ơi " - cô ôm đầu mà thét lên mới vừa dánh dụm được chút tiền để mai sau có làm ăn thì còn có vốn mà ai ngờ không lẻ giờ ở phòng này chất bay hết sạch quá."

Mà thôi kệ đi mất cái này làm lại cái mới thôi chứ sao giờ , giờ phải kiếm điện thoại để điện cho ba mẹ yên tâm cái đã " - cô vừa bước xuống giường thì đạp trúng đôi guốc ."

Trời làm thiệt đến nổi những chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua luôn " cô vừa cảm than vừa xỏ ruốc vào , cô bước từng bước khiến cho mặt guốc va chạm với mặt sàn tạo nên những tiến lọc cọc lớn nhỏ cô đang tìm kiếm đồ đạc của mình ,thì bổng nhiên cửa phòng mở ra một cô gái nhỏ gì đó mặc một đồ bà ba nâu mà cô hay coi trên đài vĩnh long mà mấy người hầu hay mặc đó , cô nhìn cô gái đó cô gái đó nhìn cô cả hai vừa chạm mắt nhau thì cô gái đó hốt hoảng chạy đi đâu đó ."

Ui định hỏi coi bé Y tá đó để đồ đạc của mình ở đâu rồi ,chưa kịp hỏi gì hết trơn chạy mất tiêu rồi , mà tới y tá cũng mặc cổ vậy ,nhớ trước giờ Bạc liêu có bệnh viện nào vậy đâu ta ."

- Thôi kệ chắc y tá đó đi kêu bác sĩ đó mà , cô tiếp tục lục vài cái tủ để kiếm điện thoại mình.

Nhưng vừa đi ngang một cái gương thì cô đứng hình mất 5s , gương mặt thì của cô y chang không khác miếng nào nhưng còn mái tóc" Cái quần què gì vậy nè ,cái mái tóc ngắn ngang vai của mình sao giờ thành cái đầu sát lên cao như mấy thằng con trai vậy trời " dù cô tính đàn ông mê phụ nữ thiệt nhưng cũng chưa có ý định cắt cái nào này bao giờ cả ."

Bị thương ở đầu thôi mà có cần cắt vậy không ,sao không cạo đầu luôn đi trời rồi ." lúc cô đang bực tức mắng rủa thì cánh cửa căn phòng lại mở ra , bước vào là một người phụ nữ trung niên chắc tầm 40 gì đó bận một đồ bà ba cũng gần giống bộ cô đang bận nhưng khi phát lên người bà lại tạo một cảm giác sang trọng quý phái .

Người phụ nữ đó bước lại gần cô."

Con sao rồi , đầu đã đỡ hơn chưa ,lại giường cho má coi nào."

Người phụ nữ đó có một chất vọng mền mại và bà đưa tay dẫn cô đến bên giường ngồi đó để coi vết thương."

Con còn đau nữa không ,con đói bụng chưa để má kêu con mén đem cháo lên cho con ăn nghe" người phụ nữ vừa nói vừa lấy bàn tay của mình nhẹ nhàng vuốt ve từng cộng tóc của cô và ra lệnh cho cô gái hồi nảy đi lấy cháo cho côCô thì vẫn cứ ngơ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả và người phụ nữ đó lại tự xưng là má của cô, cô định mở miệng lên hỏi đây là đâu thì cô gái hồi nảy cũng vừa đi tới đưa tô cháo còn nóng hỏi đưa cho người phụ nữ kia" Nam ránh ăn một chút đi nha con ,để mau chóng hết bệnh nha con ,nhìn con má xót lắm " vừa nói người phụ nữ đó múc một chút cháo lên miệng và thổi cho nguội rồi đưa cho cô ăn" Ăn đi con " người phụ nữ đó cười hiền lành rồi múc từng muỗng cháo lên thổi cho ăn không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô cũng mở miệng ra ăn từng muỗng do bà ấy múc nữa ,cô cảm giác bà ấy hình vừa lạ vừa quen vì nhìn hơi có nét giống ba cô .Ủa mà khoang bà ấy vừa kêu cô là Nam ủa cô tên Thảo mà.
 
Mình Ơi ! Tôi Thương Mình
Thân phận


" Cô ơi con tên thảo mà cô con không phải tên Nam đâu , à mà cô cô để đồ đạc điện thoại của con ở đâu vậy đưa cho con đi để con còn điện cho cha mẹ con để thông báo tin hình cho họ biết nữa" - cô nhìn người người phụ nữ trước mặt đang múc từng muỗng cháo cho cô mà nói ."

Nam con nói gì vậy con , đừng làm má sợ nha con chỉ bị té thôi mà đừng nói giờ nói bậy bạ cái gì vậy " - bà hoảng hốt nhìn đứa con của mình mà thốt lên không lẽ té rồi dẫn đến bị tưng tửng hả ta" Thôi mà cô đừng có giỡn nữa mà cô ,con phải điện về cho cha mẹ con nữa chứ không họ lo ."

" Gì mà diễn nhập tâm dữ vậy trời ,kiểu này thì nên đi làm diễn viên luôn đi chứ đi làm điều dưỡng chi cho nó uổng phí cuộc đời vậy trời " - cô cảm thán trong đầu về sự diễn xuất của người phụ nữ trung niên này" Nam đừng làm mà sợ mà con , để má kêu đốc tờ lại khám cho con nhà ,năm yên đó nha "-Không kịp để cô nói một từ nào nữa thì người phụ nữ đó đã chạy ra ngoài kêu lên " bây đâu đi kiếm đốc tờ lương về đây khám cho cậu lẹ lên "Nghe tiếng ồn ào náo nhịp bên ngoài khiến cho cô nhức đầu " Cái quần què gì vậy chứ ồn ào dữ vậy nè trời , má nhức đầu vãi."

Cô lấy ôm đau khẽ nói Sau một lúc lâu thì cửa lại mở ra một người trung niên tầm khoảng 50 tuổi nét mặt nhìn nghiêm nghị bước lại chiếc giường mà cô đang nằm .

" Chỉ bị hậu chấn động khi bị té thôi từ từ rồi nó cũng khỏi à " Sau khi xem xét lại những biểu hiện và hành động của cô thì ông phán như vậy" Có gì tôi kê thêm vài liều thuốc mạnh hơn để cho cậu mau khỏi bệnh " - ông vừa nói vừa cầm viết lên tờ giấy trắng rồi đưa cho người phụ nữ ấy" Nhớ chăm sóc và uống thuốc đúng liều lượng là từ khỏi thôi bà yên tâm nha" - nói thêm vài câu với bà thì ông cũng đi ra khỏi phòngCô vẫn đơ người nhìn những việc đã diễn ra trước mắt mình cô đang có một suy nghĩ vô cùng táo bạo nghĩ rằng cô đã xuyên không rồi , cô cũng không chắc lắm cô nhìn người phụ nữ trước mắt thì khẽ hỏi" Cô ơi năm nay là năm bao nhiêu vậy cô"
Người phụ nữ ấy khi nghe cô hỏi như vậy thì hơi đơ người một xíu rồi nhăn mặt một chút xíu nhưng rồi bà cũng bước lại giường và xoa đầu cô rồI từ tốn trả lời " Hôm nay là ngày 30 tháng tư năm 1903"
Cô nghe xong thì đầu bổng trở nên trống ngỗng và mông lung, vậy thì cô thật sự đã xuyên không rồi mà còn xuyên cách nơi cô sống tận hơn 100 năm và cô xâu chuỗi nhưng gì được chứng kiến nảy giờ thì chắc người phụ nữ trước mặt chính là mẹ cô .

Cô vờ giả bộ ôm đầu" Đau quá đi ,sao mà không nhớ được gì hết vậy trời ạ " - cô làm bộ mặt đáng thương nhìn người phụ nữ trước mặt " Ui con có sao không , để má kêu người hầu đi mua thuốc về cho con uống nha " "Không con không có gì đâu má ,má đừng có lo chắc tại có bị té nên không nhớ gì hết trơn thôi , mà má cho con hỏi sau con là con gái mà này giờ ai cũng kêu con là cậu hết trơn vậy" - cô cũng thắc mắc nảy giờ nên hỏi luôn .Bà ấy khi nghe cô hỏi xong thì thở dài một tiếng rồi kể đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe" Thật ra năm đó má mang thai con thì lúc đó má với tía bây chưa có kết hôn với nhau , khi sinh con ra thì tía con về nói với ông nội bây để sinh cưới má về để có danh có phận như người ta để bây không bị làng xóm dị nghị nhưng ông nội bây bắt buộc nếu sinh con trai mới được để về nhà còn không thì vứt bỏ đi,tía bây vì thương bây thương má nên đã giấu nhẹ đi thân phận của bây và nói bây chính là con trai chứ không phải con gái rồi đặt cho con là Phạm Thành Nam để qua mặt ông bà nội bây nên mới cho 2 mẹ con mk vượt ải dễ dàng."

Bà nói xong một tràng rồi nhìn con mình trên giường ."

Vậy hiện tại gia đình mình có mấy người đang sinh sống hiện tại "Bà khẽ níu mài nhưng rồi cũng uống một miếng trà rồi nói tiếp" Hiện tại nhà mình có mười người ,người thứ nhất là bà cả nhưng bà cả thì tâm hướng phật nên lúc nào cũng đi chùa khắp lục tỉnh nam kỳ để làm từ thiện nên cũng ít khi ở nhà thiệt ra đa số bà chỉ ở nhà lúc tết đến thôi , người thứ 2 là bà hai có 2 người con 1 trai 1 trai người con trai tên là Phạm Thành Sang ,người con gái tên là Phạm thị Ngọc , tiếp theo là bà tư một cô đào xinh đẹp ở tận trên gia định khi một lần đi làm ăn ở trển khiến cho tía con gặp bà tư và đưa bà về đây làm mợ tư của cái nhà này ,bà ấy vừa sinh được một người con trai nữa tên là Phạm Văn Sáng, rồi người nữa chính là tía của con ông ấy chỉ xếp sau về độ giàu có và quyền lực của ông địa chủ Trần Trinh Trạch , ông ấy tên là Phạm Ngọc Thanh hay người ta gọi ông là ông hội đồng Phạm hay ông Phạm , 2 người tiếp theo chính là ông bà nội của con ,ông nói lúc trước từng làm quan của triều đình cũng đã giữ một chức vụ khá cao và bà nội thì cũng là con một người quan chức cao vọng trọng trên triều ,nhưng rồi ông nội con không còn hứng làm quan nữa nên phiêu bạc đến đây để lập nghiệp nhờ tài năng của mình thì không bao lâu ông cũng khiến cho gia đình mình giàu có,ba bây là con út nên cũng có 5,6 anh chị em gì đó cũng đã có công danh sự nghiệp nên đã dọn ra sống riêng rồi, và 2 người cuối cùng chính là 2 mẹ con mình ."

Khi bà nói xong thì cũng tự tay rót cho mình một ly trà cho giải khát ái ngờ đâu nảy giờ nói mê say và uống nước cũng nhiều khiến bình trà hết khi nào cũng không hay bà đi ra ngoài để kêu người hầu đổi cho bà ấm trà mớiKhi nghe người má mình ở đây kể về nguyên cái gia phả thì cô cũng há hốc mồm vì độ giàu có và quyền quý máu mặt của gia đình "Trời má cái gì mà nghe nó hùng hồn như vậy."
 
Mình Ơi ! Tôi Thương Mình
Khám phá


Cũng đã vài ngày kể từ khi cô xuyên không tới đây rồi , cũng dần quen với cách nói chuyện ở đây cô cảm thấy thật may mắn vì không phải xuyên không về thời phong kiến vua chúa ( dù ở đây cũng có nhưng đỡ hơn) .

Cô đã thích nghi được cuộc sống cơm bưng nước gót ,quần áo dâng tận nơi lúc đầu cô cũng không quen cho lắm .Lúc cô nằm dưỡng bệnh thì cũng có vài người đến thăm ,bà nội , Má tư , và em gái cùng cha khác mẹ của cô cũng tới .

Bà nội dù bà ấy cũng tầm 70 tuổi rồi những vẫn mang nét đẹp quý phái sang trọng ,giọng nói cũng khá là dịu dàng , theo như quan sát của cô thì cho thấy bà ấy khá là thương cô, nên cô lượt bà ấy vào dạng phe mình.Má Tư thì chỉ mới vừa tròn đôi mươi mà thôi ( trâu già phái ngậm cỏ non) , mang một nét đẹp vừa hiện đại cũng vừa truyền thống , má tư vừa mới đẻ xong nên cũng không thể đến thăm cô thường xuyên nữa , cô nghĩ chắc cô cũng liệt bà ấy vào danh sách phe mình vì thấy má ấy cũng nói chuyện vui vẻ ,hỏi thăm má mình với dù mới đẻ cũng ráng đi thăm cô nên cô có chút hảo cảm với má tư.Còn cô em gái thì chỉ mới 14 tuổi , một đứa trẻ khá là trầm tính hiền dịu nói chuyện lễ phép , chỉ mới 14 tuổi mà nét nào ra nét đó rồi không biết khi đủ 18 tuổi chắc trai xếp hàng dài từ đây sang tàu quá.

Cũng thường xuyên ghé thăm khi cô nằm dưỡng bệnh , cô thấy em gái từ trên trời rớt xuống này khá là đáng yêu đấy chứ với lúc trước cô là con út chỉ có một người anh trai nên luôn mong muốn mình có một đứa em để chăm sóc nhưng ba mẹ cô thì không chịu để 2 đứa nuôi muốn sạt nghiệp rồi , nên giờ tự nhiên rớt xuống cho 2 đứa 1 trai 1 gái cũng dui.Tại sao lại không thấy tía ,ông hội , anh trai cô,má cả hay bà má hai thì cô nghe kể là tía với ông nội đang lên Gia Định để bàn công chuyện làm ăn gì đó má có viết thư lên gửi cho tía rồi nên nghe đâu là tía với ông nội đang sắp xếp công việc trên đó để ráng về sớm để thăm cô Anh trai thì đang du học bên pháp cũng gần 2 năm rồi nên không thể vì cô bệnh mà về thăm cô được mà dù có về thì với tốc độ phương tiện giao thông hiện tại để đi các nước chỉ có tàu thì chắc tới lúc về thì chắc cô hết bệnh nhảy chân sáo tung tăng khắp nơi rồi , má cả thì đang đi từ thiện ở miền ngoài nên không thăm cô được , còn bà má 2 thì ở nhà nhưng từ lúc cô bệnh đến giờ thì tiếng nói hay tiếng thở còn không nghe thấy nói chi là tới thăm cô mà nói đúng hơn là không muốn gặp cô với má cô thì đúng hơn nên cô vứt bả vào danh sách đen cần phải đề phòngNghỉ ngơi vài ngày thì vết thương trên đầu cũng đã đỡ hơn một chút rồi nên định đi loanh quanh phòng khám phá một chút , căn phòng này khoảng 60m2 gấp 3 lần căn trọ mà cô ở."

Xây chi cái phòng rộng dữ ,đúng là nhà giàu có khác " cô cảm thán mà thốt lên từng cái bàn cái ghế trần nhà đều được xây bằng gỗ mun theo cô biết thì gỗ mun này ở tương lại rất mắc chứ không rẻ gì chắc hiện tại nó cũng mắc chứ không rẻ gì đâu, trên bàn thì có bộ ấm trà chén trà từ làm bằng sứ nhưng những chi tiết được chạm khác trên chén thì cô nghĩ mấy cái chén cũng mắc còn bình trà thì đc được trong một trái dừa mà hồi xưa người ta hay sử dụng ,tiếp theo đó là một cái ghế dài để nằm nghĩ ngơi kế bên cửa sổ ,rồi tới tủ quần áo này rồi bàn học này ......

Khi đi chán chương cái phòng thì cô đi dọc quanh nhà để khám phá tiếp nhà này chỉ là nhà sau thôi không phải nhà chính từ đây đến nhà chính , dù nhà chính hay nhà sau thì điều mang một phong cách truyền thống và cỗ xưa cả vì ông bà nội muốn như vậy chứ không muốn phải hiện đại hóa làm chi ,từ nhà chính đến nhà sau cũng mất gần năm phút cô nghĩ nhà địa chủ giàu nức tường đổ vách như thế này thì làm gì mà không có vườn trái cây phải không nên cô ráng lần mò tìm kiếm thì cũng ra được vườn của nhà địa chủ này " Trái cây kìa , nhiều loại vậy chắc ăn tới ngán luôn đó đa."

- cô hào hứng rít lên từng tiếng vì cô khá thích trái cây nên mỗi ngày đi làm cô phải mua một loại trái cây nào đó đem theo để ăn không thì không chịu nổi .

Cô thấy cây xoài còn hơi sống sắp chính rồi thì cô săn tay áo lên trèo lên cây để hái thì ở dưới có một tiếng hé chói tai vang lên" Cậu ơi cậu, cậu xuống dùm con đi cậu , cậu mới té dập đầu xong mà cậu định té thêm lần nữa à , cậu ăn gì thì nói con , con hái cho cậu ăn , chứ mà cậu leo như vậy có mệnh gì ông đánh con chết luôn đó cậu "- Con mén vừa định vô đưa thuốc cho cậu uống thì không thấy cậu đâu cả nên nó chạy vòng kiếm cậu ,nó vừa chạy ra thử vườn coi có cậu ở đó không ai ngờ đâu vừa mới chạy ra mà nó đã chứng kiến cậu đang trèo gần phân nữa cây xoài thì nó hoảng hốt kêu lên" Thôi cậu không sao đâu con , chỉ leo cây hái xoài thôi mà bây làm gì dữ thần ôn vậy " - cô không quan tâm lời nó nói vẫn cứ tiếp tục leo lên tiếp Con mén thấy kêu cậu hoài mà cậu không xuống thì nó lật đật chạy đi kiếm bà chủ để bà giải quyết.Một hồi sau khi hài được chắc tầm 2 ,3 kg xoài gì đó thì cô cũng có ý định leo xuống thì má cô chạy hớt hải đến , cô thấy má thì cũng hớt hởn vẫy tay chào má."

Má con mới hái mấy trái xoài ngon lắm , chút nữa đâm múi ớt thì ngon bá cháy luôn đó má" - cô vừa nói vừa cầm trái xoài minh hoạt cho sự việc sắp xảy ra."

Trời con ơi là con xuống đi coi chừng té bây giờ" - bà vừa chạy tới thì thấy con mình đang ngồi trên cây xoài đung đưa cái chân khiến cho bà hết cả hồn , sợ con có mệnh gì bà sống cũng không nói nữa quá" Thôi được rồi có gì con xuống đây đi , có gì chút nữa má đâm muối ớt chổ con ăn."

- vừa nói và vừa kêu đám giai nhận đem cầu thang lại cho cậu xuốngCô nghe vậy cũng từ từ bước xuống ,khi vừa chạm đất thì má lại gần cô xoay cô vài cái để coi cô có bị gì không , thấy không bị gì thì bà cũng yên tâm phần nào mà cất giọng nói với con " Mốt con muốn ăn thì nói với đám giai đinh ấy ,mấy đứa đó nó hái cho con ăn chứ đừng có trèo lên vậy lỡ con té hay bị gì má xót lắm con biết không " - bà cầm tay cô và nói" Dạ con biết rồi "- nói rồi bà kéo tay cô vào trong nhà để xoạt xoài với làm muối cho cô ăn
 
Mình Ơi ! Tôi Thương Mình
Nhật kí


Ăn xong ề xoài cô nói chuyện với má một chút thì cô nói cô hơi mệt nên kêu má về nghĩ ngơi đi" Bây đó , tự nhiên khi khổng khi không trèo cây chi cho nó mệt người ,thôi má về cho bây nghĩ ngơi"- bà nhìn đứa con của mình xót thương,bà đưa tay xoa đầu con cái rồi mới đi ra cửa."

Dạ má cũng về nghỉ ngơi sớm nha!."

- cô bước ra cửa tiễn bà , rồi cô cũng xoay bước vào trong phòng rồi khoá cửa lại.

Cô đi đến trước gương nhìn lại bản thân hiện tại mình trong giương khuôn mặt thì giống mình như đúc chỉ có khác là tóc ngắn thôi lúc trước cô trong hình hài tóc dài thì nhìn cũng được thôi cũng không có đẹp lắm nhưng không ngờ để tóc con trai nhìn lại hơn đẹp trai và rất là soái đấy chứ.

Rồi nhìn đến ngực của mình cô bất giác thở dài một tiếng dù gì từ hơi có đồi núi một phát xuống luôn đồng bằng bằng phẳng luôn mới ghê chứ " ủa khoan ta dù gì cơ thể này cũng là con gái mà cũng phải có một cái gì nhô cao một chút chứ làm gì mà không có như con trai luôn vậy chứ."

- đó cũng là thắc mắc của cô mấy ngày nay ,lúc đầu phát thì cô cũng phải giật cả mình vì không thấy ngực đâu."

Haizz thôi kệ đi dù gì cũng xuyên rồi thì phải sống tiếp phần đời cho chủ nhân cơ thể này nữa "Cô ngồi trên ghế suy nghĩ dù gì ở đây rồi sống trong cơ thể này rồi thì cũng nên suy nghĩ kiếm đường làm ăn đi chứ , đúng là cái nhà này theo như lời kể má cô thì sài tới 10 đời sau cũng không hết nữa , cô cũng không nói quá lắm đâu nếu như không có những chính sách của nhà nước trong tương lai thì nhà này cũng ăn tới 10 không hết , với nếu cô không tư lập về tài chính thì tương lai nếu bị phát hiện thì cô thì cô cũng sẽ bị đuổi hoặc từ mặt bởi ông mk tôi , nên cô phải kinh doanh một cái gì đó mới được , bổng nhiên có một suy nghĩ lé lên trong đầu cô."

Ờ ha cơ thể này dù gì cũng là cơ thể của một con nhà giàu chính hiệu với cũng có bí mật lớn như vậy thì chắc cũng có dành dụm kha khá tiền rồi chớ ta .

"- cô cười nham hiểm rồi bước từng bước lật tung từng nơi có thể giấu đồ được trong căn phòng này."

Hehe thấy rồi nha , tìm nảy giờ mới thấy" - cô cưới hí hưng lấy một cái rương nhỏ à cũng không nó lắm đâu cùng bề ngang gần bằng 30 cm bề dài thì cũng khá sâu , nhưng lúc cô ring nó đi thì gần như rinh không được cô phải dùng hết sức bình sinh của mình để di chuyển cái rương để đặt lên trên bàn , lúc đi tới bàn cô nghĩ 2 tay của mình sắp gãy đến nơi rồi nhưng không sao có tiền thì bao nhiêu thứ nảy giờ cô chịu cũng không sao , đồng tiền đánh lừa con mắt có khác."

Ủa khoan cái rương đây rồi cái chìa khoá đâu trời."

- cô cũng khá vui khi tìm được rương như nụ cười dần tắt liệm khi thấy trước rương có một ổ khoá nhỏ ."

Lại phải đi tìm nữa sao hả trời " - cô
muốn khóc ròng trong lòng ,nhưng rồi cô cũng phải lật tung từ góc ngách trong phòng lần này kĩ hơn lần trước rất nhiều .Cô kiếm chìa khoá từ lúc mặt trời còn đó đến khi mặt trời chuẩn bị đi ngủ rồi chưa tìm ra " Má ,mệt chết đi được có cái chìa khó tìm chiều giờ không ra , không biết giấu đâu được chứ."

- cô quá mệt mỏi rồi cô ngồi thẳng xuống mặt sàn, giờ nhìn căn phòng không ra một bãi chiến trường cho lắm .Có một cái gì đó thôi thúc cô đi lại cái giá sách kiềm từ cuốn sách ,Lúc cô kiếm được phân nữa sách thì cuốn sách cô đang cấm thì cô thấy nó lạ hơn những cuốn sách bình thường , cô mò một chút thì biết sách này là dạng sách trong sách đây mà cô mở cái bìa ra thì thấy cái chìa khoá cô tìm sáng giờ nó nằm ở đây."

Để đây hèn chi banh cái phòng không thây"- nhưng rồi cô cảm thấy hưng phấn chạy lẹ đến mở cái rương ra .

Lúc mở rương ra thì đập vào mắt cô rất nhiều tờ tiền đông dương lúc cô lấy hết tiền đông dương ra đếm thì chắc cũng gần 1 triệu đông dương cô thì không rõ lắm về thì ở đây nhưng cô biết đây cũng là một số tiền vô vô cùng lớn rồi thì đập vào mắt cô tiếp là một đống vàng chắc sương sương cũng hơn 200 300 cây vàng gì đó khiến cô choáng váng .

" Trời má ơi , vàng ở đâu mà nhiều vậy có khi ở kiếp trước làm cả đời chắc cũng không bao giờ được diện kiến số vàng nhiều như vậy cùng một lúc đâu"- giàu rồi giàu rồi cô vui sướng nhảy cẩng lên định xếp đống tiền thì cô thấy một cuốn tập cô có cảm giác là mình nên đọc nó đi không là hối hận đấy , cô vứt bỏ ý định cất tiền vào trong rương lại có gì để chút nữa làm sau cũng được, cô nhấc cuốn sách đó lên nhìn nó khá giống một cuốn nhật kí thì phải.Cô lật từng trang một coi rất là kĩ để biết mình cần phải làm gì và không làm gì để giống chủ nhân cơ thể này nhất .

Lật mấy trang đầu thì cũng là những thứ lặt vặt bình thường thôi như là lần đầu tiên đi học này lần đầu được viết cữ này rồi lật những trang sau thì khiến cô phải tức sôi máu giờ cô biết tại sao cơ thể này lại không có ngực rồi không phải không có mà không thể có vì bị người ta hãm hại thuốc độc mà người làm đó chính là bà má 2 của chủ nhân cơ thể này và những lần bị đánh đập chửi mắng mà không dám nói với ai chỉ dám ghi vào cuốn tập này" Má ác gì mà ác dữ thần ôn vậy không biết để đức lại cho con cháu à " - vừa nói vừa xích chặt lòng bàn tay lại với nhau , cô vừa thương mà vừa tức cơ thể này nữa chứ , thương là vì cô gái này bị ức hiếp đánh đập , mà tức vì bị đánh đập mà không dám nói để cho bà má 2 này lộng hành.Cô tức tới nổi mà không muốn xem tiếp luôn ấy nhưng cô vẫn phải xem hết vì đây là cách duy nhất mà cô được biết về cơ thể này.

Cô gái này cũng học khá giá giỏi đấy chứ dù gia đình ở bạc liêu nhưng vẫn cho con mình lên trường ở gia định một ngôi trường theo hoàn toán kiến trúc của pháp, rồi những trang sách tiếp theo thì những sinh hoạt bình thường của cô khi cô đi học thôi , cơ thể này cũng đã 18 t rồi cô vừa tốt nghiệp lớp 12 xong."

Từ cơ thể của người gần 30 tuổi trở thành cơ thể của người 18 tuổi có phải là sướng quá không vậy ."

- cô lật xem tiếp đến cuối trang thì bất ngờ một lá thư rơi xuống.

Cô cảm lên đọc hết luôn lá thư ngoài như lời lẻ bình thường thì " Anh sẽ giúp em thoát khỏi nơi địa ngục trần gian đó , anh sẽ khôi phục thân phận của người con gái cho em và lấy em làm vợ để em có thể đường đường chính chính sống đúng thân phận của em , và chúng ta sẽ cùng nào đi ngao du khắp mọi nơi trên trời tận cùng gốc bể cùng nhau, em ránh đợi anh một chút để anh sắp xếp công việc của ba anh mới vừa giao lại hết cho anh rồi mình đi chỗ nghe.Kí tên người thương em "Cô đọc xong thư thì cô bất giác rùng mình một cái vì những lời nói sến súa thể kia.

Hồi nảy đọc nhật kí thì cô cũng thấy có một người con trai xuất hiện trong đó cô nghĩ chỉ là bạn bình thường thôi
nhưng không ngờ lại là người thương."

Thôi có gì cho tui xin lỗi cô nha , thân thể này là của cô , gia đình này là của cô ,người thương này cũng là của cô .

Thân thể , gia đình của cô tui xin chấp nhận để ráng bù đắp cho cô còn tấm chân tình của cô và chàng trai đó tui không dám nhận được nên tui xin lỗi cô."

- cô tiếc cho một mối tình đẹp này lại bị ngăn cản bởi thân phận này nếu nhưng cô gái này không giả trai thì có lẻ 2 người đã có thể ở bên cạnh nhau thiệt sự.Cô thở dài một tiếng nhìn cuốn nhật kí và mấy lá thư cô xé một vài trang đầu của nhật kí để lại rồi còn nhưng thứ khác cô đem đi đốt bởi gì những thứ này có thể giết cô trong tương lai, cô cất tiền lại và để cái rương lại chổ cũ như lần này lại không nặng lắm vì có tiền thì sức mạnh vô biên."

Mén đâu rồi mén " - cô cất giọng kêu lên chưa đầy 1 phút thì có một bóng người chạy vô" Cậu , cậu kêu con có gì không cậu " - mén năm nay 15 tuổi đầu mặt nhìn cũng được lanh lợi biết làm nhiều việc nghe má kể là lúc trước trong một lần ghé ngang chợ thì thấy một cô gái quần áo dơ dấy đang nằm khóc bên một cái xác ,má thấy thương nên cho tiền mua quan tài với đắp mộ cho mẹ của mén rồi bà đem mén về để làm người hầu người bạn cho cô.

Mén lớn lên cùng cô nên cũng biết bí mất của cô .

Trên đời này chỉ có tía ,má , bà vú , đốc tơ chuyên khám đặc biệt cho cô và mén là biết cô là con gái thôi."

Em coi em dọn lại phòng rồi đem một cái chậu đựng than vô đây cho cậu nghe" - mén nghe cậu nói vậy cũng lật đật làm theo dù không biết trời cũng không lạnh lắm mà cậu cần than làm gì .

Rồi mén cũng từ từ dọn phòng lại cho cậu" Phòng mới sạch sẽ thơm tho giờ nhìn như bãi gác thiệt chớ !

" - vừa than vừa làm một hồi cũng xong , rồi mời một hầu khác cũng đem chậu than vô trong phòng ."

Rồi 2 người đi ra ngoài đi , chuẩn bị dọn cơm cho cậu với bà ăn rồi 2 người nghĩ ngơi , ăn uống gì luôn đi."

- cô vẫy tay đuổi 2 người đó ra khỏi phòng.Cô đem từng miếng giấy cho vào chậu than hết khi không còn gì hết ngoài cho bụi thì cô lại quay về trên ghế rồi nhìn những tờ chừa lại để coi thì cô mới nhận ra một điều" Mèn đét ơi chữ gì như rồng bay phượng múa vậy nè rồi chứ mình thì như già bơi vịt nhảy vậy thì sao giống được đây , với lại còn biết tiếng pháp nữa đây chứ , trời à."

- cô muốn gục ngã
 
Back
Top Bottom