Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Mình Ơi ! Tôi Thương Mình

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
584,002
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
341508673-256-k706191.jpg

Mình Ơi ! Tôi Thương Mình
Tác giả: TiNa75512
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện này lấy bối cảnh trước năm 1945, những tình tiết trong truyện chỉ là hư cầu và không có thiệt, cái này là mình tự viết để giải khuây cho áp lực công việc nên truyện không thể nào ra nhanh được có gì mọi người thông cảm giúp mình.Đây cũng là tác phẩm đầu tay của mình.

Thể loại truyện : Thuần việt,con gái thương nhau.

Truyện này viết tiếp acc cũ nhà Tags: bhttgirlxgirlthuanviet​
 
Mình Ơi ! Tôi Thương Mình
Giới Thiệu Nhân vật


Cô tên là Thanh Thảo năm nay 20 tuổi hiện đang làm công nhân bình thường đi làm rồi về trọ cô chỉ quanh quẩn chỉ bấy nhiêu thôi ,30/4 cô cũng như bao người chạy xe về quê để thăm ba mẹ mình sau khoảng thời gian không gặp nhưng trời xui đất khiến sao mà cô bị xe tông,khiến cho cô xuyên không nhập vào thân xác của cậu 3 Nam con ông địa chủ giàu nức tỉnh bạc liêu thời bấy giờ nhưng có điều cậu 3 Nam này lại là nữ.Nàng Hoàng Thị Linh là con của một thầy đồ trong huyện,mẹ nàng là từng là con của một địa chủ có của ăn của để nhưng vì mắc tội với quan Pháp nên khiến cho gia đình phải bán hết cả gia sản để cho chuyện lấn xuống,bà lưu lạc về đây gặp được cha của nàng và 2 người yêu nhauvà sinh ra 2 người con một là nàng hai là thằng út em trai của nàng.

Nàng một cô gái thừa hưởng sắc đẹp và thông mình của cha nhưng người em cũng đẹp nhưng lại ăn chơi trác táng đua đòi theo đám bạn luôn khiến cho ba mẹ nàng đau đầuVợ chồng là nghĩa phu thê Tay ấp, má kề, sinh tử có nhau Chẳng tham của sẵn anh đâu Tham vì nhân ngãi năm đầu ngón tay Bao giờ cho đặng sum vầy Giao ca đôi mặt, dạ này mới vui.
 
Mình Ơi ! Tôi Thương Mình
Xuyên


Sau một ngày làm việc vất vả cô vui mừng vì chỉ mấy tiếng nữa thôi thì cô sẽ gặp được cha mẹ sau kì nghỉ tết tới giờ.

Cơm nước xong xuôi cô lấy xe ra ngoài nhà trọ chuẩn bị phượt về nhà, cô biết tuyến đường từ bình dương về bạc liêu về không dài cũng không ngắn cô định đặt xe giường nằm cho nó khoẻ người nhưng điện cả chục tuyến xe nhưng xe nào cũng không còn chổ nên cô quyết định phóng lên chiếc xe thân yêu của cô chạy về dưới."

Để coi nào quần áo bông tẩy trang nước tẩy,điện thoại,dậy sạc...."

- xếp đồ đạc ngay ngắn lên xe rồi cô chạy xe từ từ về quê" Về nhà thôi nào" - cô vui mừng hớn hở vì chuẩn bị được về nhà, Cô bật google map lên và xuất phátNhưng niềm vui chưa được bao lâu mới vừa ra rồi bình dương một chút thôi mà ai có ngờ đâu là nó kẹt cứng ở đó gần 1 giờ đồng hồ,cô khẽ cất tiếng chửi.

" Má nó ra mới vừa xuất phát chưa được bao lâu thì nó xẹt cứng ngắt rồi rồi giờ từ đây về đó không biết bao sẽ kẹt tới bao nhiêu lần đây" - cô cảm than mà thốt lên đường về nhà sao mà xa quá .Cuối cùng cũng vượt qua được kiếp nạn nhưng lúc về cũng gặp vài lần kẹt ở vài cây câu nữa,Và gần 6h sáng cô cũng đã thấy được bảng "Bạc liêu kính chào", người dân cũng đã bắt đầu reo hò buôn bán thì cô vui mừng lắm chỉ 10p nữa thôi thì cô sẽ được về tới nhà nhưng đâu đó có một tiếng xẹt một cái cô thấy trời đất nó quay cuồn, cô bay cả chục mét."

Mẹ cha nó thằng mất dạy đụng người ta tét rồi chạy mất tiêu " - một vài người dân khi chứng khiến cảnh đó đã có một số người chạy theo để bắt cái tên tội phạm vừa gây ra tai nạn rồi bỏ chốn."

Ai đó điện cấp cứu liền đi "'Thôi khỏi đâu bệnh việt kế bên nè tui chở bạn gái này đi cho nó lẹ đợi đến lúc xe cấp cứu đến thì người ta bay màu luôn rồi " một người con gái chạy xe và kêu một người nữa giữ chặt cô để cô khỏi bị ngã.Cô thì lỗ tai ùng ùng cả lên không nghe rõ được gì cả chỉ hửi được một mùi hương gì đó rất là dễ chịu khiến cô chỉ muốn được ngủ mà thôi" Này cô không được ngủ đâu đó gáng tỉnh đi chỉ một chút nữa thôi là tới bệnh viên rồi ."

- cô gái chạy xe thấy cô sắp xỉu tới nơi rồi nên lên tiếng kêu cô một cái, nhưng cô nào đâu còn nghe được gì nữa .

Cô giờ chỉ muốn ngủ mà thôi nên cô đã nhắm mắt lại và thiếp đi trước khi đến bệnh viện.

-----------------------------------------------------------------------
Cô giật mình tỉnh dậy không biết mình đã chết hay chưa, cái đầu cô nó rít lên những hồi đau đớn sau một hồi trận như vậy, cô ngồi đó đó để cơn đau đầu từ từ qua đi rồi hết hẩng thì cô mời từ từ đưa mắt nhìn khắp căn phòng thì cô thấy căn phòng hầu như được xây bằng gỗ với kiến thức từng làm công nhân cho một xưởng gỗ thì cô biết những gỗ này không phải gỗ lim hay mấy loại gỗ rẻ tiền gì khi cô nhìn khắp phòng cho đã con mắt rồi thì cô đến dưới sàn và những đồ gia dụng đang được bày chí trong phòng,sàn thì được lát bằng gạch của tàu, rồi bàn ghế,tủ giường ấm trà nó khiến cho cô cảm thấy thật là cổ xưa và nhìn lại bộ đồ đang mặt thì mặt một bộ đồ bà ba vải satanh cô cảm thấy khá là mát mẻ."

Ui trời bệnh viên giờ nó lạ vậy hả ta, từ hiện đại một phát qua cổ xưa vậy, tiền nào trả cho nổi trời ơi " - cô ôm đầu mà thét lên mới vừa dánh dụm được chút tiền để mai sau có làm ăn thì còn có vốn mà ai ngờ không lẻ giờ ở phòng này chất bay hết sạch quá.

"Mà thôi kệ đi mất cái này làm lại cái mới thôi chứ sao giờ, giờ phải kiếm điện thoại để điện cho ba mẹ yên tâm cái đã " - cô vừa bước xuống giường thì đạp trúng đôi guốc ."

Trời làm thiệt đến nổi những chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua luôn " cô vừa cảm than vừa xỏ ruốc vào, cô bước từng bước khiến cho mặt guốc va chạm với mặt sàn tạo nên những tiến lọc cọc lớn nhỏ cô đang tìm kiếm đồ đạc của mình ,thì bổng nhiên cửa phòng mở ra một cô gái nhỏ gì đó mặc một đồ bà ba nâu mà cô hay coi trên đài vĩnh long mà mấy người hầu hay mặc đó, cô nhìn cô gái đó cô gái đó nhìn cô cả hai vừa chạm mắt nhau thì cô gái đó hốt hoảng chạy đi đâu đó ."

Ui định hỏi coi bé Y tá đó để đồ đạc của mình ở đâu rồi,chưa kịp hỏi gì hết trơn chạy mất tiêu rồi, mà tới y tá cũng mặc cổ vậy nhớ trước giờ Bạc liêu có bệnh viện nào vậy đâu ta ."

- Thôi kệ chắc y tá đó đi kêu bác sĩ đó mà, cô tiếp tục lục vài cái tủ để kiếm điện thoại mình.Nhưng vừa đi ngang một cái gương thì cô đứng hình mất 5s, gương mặt thì của cô y chang không khác miếng nào nhưng còn mái tóc
" Cái quần què gì vậy nè,cái mái tóc ngắn ngang vai của mình sao giờ thành cái đầu sát lên cao như mấy thằng con trai vậy trời " dù cô tính đàn ông mê phụ nữ thiệt nhưng cũng chưa có ý định cắt cái nào này bao giờ cả.' Bị thương ở đầu thôi mà có cần cắt vậy không,sao không cạo đầu luôn đi trời rồi ." lúc cô đang bực tức mắng rủa thì cánh cửa căn phòng lại mở ra, bước vào là một người phụ nữ trung niên chắc tầm 40 gì đó bận một đồ bà ba cũng gần giống bộ cô đang bận nhưng khi phát lên người bà lại tạo một cảm giác sang trọng quý phái.

Người phụ nữ đó bước lại gần cô."

Con sao rồi, đầu đã đỡ hơn chưa lại giường cho má coi nào."

Người phụ nữ đó có một chất vọng mền mại và bà đưa tay dẫn cô đến bên giường ngồi đó để coi vết thương."

Con còn đau nữa không ,con đói bụng chưa để má kêu con mén đem cháo lên cho con ăn nghe" người phụ nữ vừa nói vừa lấy bàn tay của mình nhẹ nhàng vuốt ve từng cộng tóc của cô và ra lệnh cho cô gái hồi nảy đi lấy cháo cho cô
Cô thì vẫn cứ ngơ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả và người phụ nữ đó lại tự xưng là má của cô, cô định mở miệng lên hỏi đây là đâu thì cô gái hồi nảy cũng vừa đi tới đưa tô cháo còn nóng hỏi đưa cho người phụ nữ kia" Nam ránh ăn một chút đi nha con,để mau chóng hết bệnh nha con,nhìn con má xót lắm " vừa nói người phụ nữ đó múc một chút cháo lên miệng và thổi cho nguội rồi đưa cho cô ăn" Ăn đi con " người phụ nữ đó cười hiền lành rồi múc từng muỗng cháo lên thổi cho ăn không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô cũng mở miệng ra ăn từng muỗng do bà ấy múc nữa,cô cảm giác bà ấy hình vừa lạ vừa quen vì nhìn hơi có nét giống ba cô .Ủa mà khoang bà ấy vừa kêu cô là Nam của cô tên Thảo mà.
 
Mình Ơi ! Tôi Thương Mình
Thân phận


Cũng đã vài ngày kể từ khi cô xuyên không tới đây rồi, cũng dần quen với cách nói chuyện ở đây cô cảm thấy thật may mắn vì không phải xuyên không về thời phong kiến vua chúa ( dù ở đây cũng có nhưng đỡ hơn) .

Cô đã thích nghi được cuộc sống cơm bưng nước gót,quần áo dâng tận nơi lúc đầu cô cũng không quen cho lắm .Lúc cô nằm dưỡng bệnh thì cũng có vài người đến thăm ,bà nội, Má tư, và em gái cùng cha khác mẹ của cô cũng tới .

Bà nội dù bà ấy cũng tầm 70 tuổi rồi những vẫn mang nét đẹp quý phái sang trọng giọng nói cũng khá là dịu dàng, theo như quan sát của cô thì cho thấy bà ấy khá là thương cô, nên cô lượt bà ấy vào dạng phe mình.Má Tư thì chỉ mới vừa tròn đôi mươi mà thôi ( trâu già phái ngậm cỏ non), mang một nét đẹp vừa hiện đại cũng vừa truyền thống, má tư vừa mới đẻ xong nên cũng không thể đến thăm cô thường xuyên nữa, cô nghĩ chắc cô cũng liệt bà ấy vào danh sách phe mình vì thấy má ấy cũng nói chuyện vui vẻ hỏi thăm má mình với dù mới đẻ cũng ráng đi thăm cô nên cô có chút hảo cảm với má tư.

Còn cô em gái thì chỉ mới 14 tuổi, một đứa trẻ khá là trầm tính hiền dịu nói chuyện lễ phép, chỉ mới 14 tuổi mà nét nào ra nét đó rồi không biết khi đủ 18 tuổi chắc trai xếp hàng dài từ đây sang tàu quá.

Cũng thường xuyên ghé thăm khi cô nằm dưỡng bệnh, cô thấy em gái từ trên trời rớt xuống này khá là đáng yêu đấy chứ với lúc trước cô là con út chỉ có một người anh trai nên luôn mong muốn mình có một đứa em để chăm sóc nhưng ba mẹ cô thì không chịu để 2 đứa nuôi muốn sạt nghiệp rồi, nên giờ tự nhiên rớt xuống cho 2 đứa 1 trai 1 gái cũng dui.Tại sao lại không thấy tía ,ông hội, anh trai cô,má cả hay bà má hai thì cô nghe kể là tía với ông nội đang lên Gia Định để bàn công chuyện làm ăn gì đó má có viết thư lên gửi cho tía rồi nên nghe đâu là tía với ông nội đang sắp xếp công việc trên đó để ráng về sớm để thăm côAnh trai thì đang du học bên pháp cũng gần 2 năm rồi nên không thể vì cô bệnh mà về thăm cô được mà dù có về thì với tốc độ phương tiện giao thông hiện tại để đi các nước chỉ có tàu thì chắc tới lúc về thì chắc cô hết bệnh nhảy chân sáo tung tăng khắp nơi rồi, má cả thì đang đi từ thiện ở miền ngoài nên không thăm cô được, còn bà má 2 thì ở nhà nhưng từ lúc cô bệnh đến giờ thì tiếng nói hay tiếng thở còn không nghe thấy nói chi là tới thăm cô mà nói đúng hơn là không muốn gặp cô với má cô thì đúng hơn nên cô vứt bả vào danh sách đen cần phải đề phòngNghỉ ngơi vài ngày thì vết thương trên đầu cũng đã đỡ hơn một chút rồi nên định đi loanh quanh phòng khám phá một chút, căn phòng này khoảng 60m2 gấp 3 lần căn trọ mà cô ở."

Xây chi cái phòng rộng dữ,đúng là nhà giàu có khác "cô cảm thán mà thốt lên từng cái bàn cái ghế trần nhà đều được xây bằng gỗ mun theo cô biết thì gỗ mun này ở tương lại rất mắc chứ không rẻ gì chắc hiện tại nó cũng mắc chứ không rẻ gì đâu, trên bàn thì có bộ ấm trà chén trà từ làm bằng sứ nhưng những chi tiết được chạm khác trên chén thì cô nghĩ mấy cái chén cũng mắc còn bình trà thì đc được trong một trái dừa mà hồi xưa người ta hay sử dụng tiếp theo đó là một cái ghế dài để nằm nghĩ ngơi kế bên cửa sổ,rồi tới tủ quần áo này rồi bàn học này .....

Khi đi chán chương cái phòng thì cô đi dọc quanh nhà để khám phá tiếp nhà này chỉ là nhà sau thôi không phải nhà chính từ đây đến nhà chính, dù nhà chính hay nhà sau thì điều mang một phong cách truyền thống và cỗ xưa cả vì ông bà nội muốn như vậy chứ không muốn phải hiện đại hóa làm chi từ nhà chính đến nhà sau cũng mất gần năm phút cô nghĩ nhà địa chủ giàu nức tường đổ vách như thế này thì làm gì mà không có vườn trái cây phải không nên cô ráng lần mò tìm kiếm thì cũng ra được vườn của nhà địa chủ này" Trái cây kìa, nhiều loại vậy chắc ăn tới ngán luôn đó đa."

- cô hào hứng rít lên từng tiếng vì cô khá thích trái cây nên mỗi ngày đi làm cô phải mua một loại trái cây nào đó đem theo để ăn không thì không chịu nổi .Cô thấy cây xoài còn hơi sống sắp chính rồi thì cô săn tay áo lên trèo lên cây để hái thì ở dưới có một tiếng hé chói tai vang lên" Cậu ơi cậu, cậu xuống dùm con đi cậu, cậu mới té dập đầu xong mà cậu định té thêm lần nữa à, cậu ăn gì thì nói con, con hái cho cậu ăn, chứ mà cậu leo như vậy có mệnh gì ông đánh con chết luôn đó cậu "- Con mén vừa định vô đưa thuốc cho cậu uống thì không thấy cậu đâu cả nên nó chạy vòng kiếm cậu nó vừa chạy ra thử vườn coi có cậu ở đó không ai ngờ đâu vừa mới chạy ra mà nó đã chứng kiến cậu đang trèo gần phân nữa cây xoài thì nó hoảng hốt kêu lên" Thôi cậu không sao đâu con, chỉ leo cây hái xoài thôi mà bây làm gì dữ thần ôn vậy " " - cô không quan tâm lời nó nói vẫn cứ tiếp tục leo lên tiếpCon mén thấy kêu cậu hoài mà cậu không xuống thì nó lật đật chạy đi kiếm bà chủ để bà giải quyết.Một hồi sau khi hài được chắc tầm 2,3 kg xoài gì đó thì cô cũng có ý định leo xuống thì má cô chạy hớt hải đến, cô thấy má thì cũng hớt hởn vẫy tay chào má."

Má con mới hái mấy trái xoài ngon lắm, chút nữa đâm múi ớt thì ngon bá cháy luôn đó má" - cô vừa nói vừa cầm trái xoài minh hoạt cho sự việc sắp xảy ra."

Trời con ơi là con xuống đi coi chừng té bây giờ" - bà vừa chạy tới thì thấy con mình đang ngồi trên cây xoài đung đưa cái chân khiến cho bà hết cả hồn, sợ con có mệnh gì bà sống cũng không nói nữa quá"Thôi được rồi có gì con xuống đây đi, có gì chút nữa má đâm muối ớt chổ con ăn."

- vừa nói và vừa kêu đám giai nhận đem cầu thang lại cho cậu xuốngCô nghe vậy cũng từ từ bước xuống khi vừa chạm đất thì má lại gần cô xoay cô vài cái để coi cô có bị gì không, thấy không bị gì thì bà cũng yên tâm phần nào mà cất giọng nói với con" Mốt con muốn ăn thì nói với đám giai đinh ấy mấy đứa đó nó hái cho con ăn chứ đừng có trèo lên vậy lỡ con té hay bị gì má xót lắm con biết không " - bà cầm tay cô và nói" Dạ con biết rồi "- nói rồi bà kéo tay cô vào trong nhà để xoạt xoài với làm muối cho cô ǎn.
 
Mình Ơi ! Tôi Thương Mình
Thư


Ăn xong ề xoài cô nói chuyện với má một chút thì cô nói cô hơi mệt nên kêu má về nghĩ ngơi đi
" Bây đó , tự nhiên khi khổng khi không trèo cây chi cho nó mệt người ,thôi má về cho bây nghĩ ngơi"- bà nhìn đứa con của mình xót thương,bà đưa tay xoa đầu con cái rồi mới đi ra cửa
" Dạ má cũng về nghỉ ngơi sớm nha!."

- cô bước ra cửa tiễn bà , rồi cô cũng xoay bước vào trong phòng rồi khoá cửa lại.

Cô đi đến trước gương nhìn lại bản thân hiện tại mình trong giương khuôn mặt thì giống mình như đúc chỉ có khác là tóc ngắn thôi lúc trước cô trong hình hài tóc dài thì nhìn cũng được thôi cũng không có đẹp lắm nhưng không ngờ để tóc con trai nhìn lại hơn đẹp trai và rất là soái đấy chứ.

Rồi nhìn đến ngực của mình cô bất giác thở dài một tiếng dù gì từ hơi có đồi núi một phát xuống luôn đồng bằng bằng phẳng luôn mới ghê chứ
" ủa khoan ta dù gì cơ thể này cũng là con gái mà cũng phải có một cái gì nhô cao một chút chứ làm gì mà không có như con trai luôn vậy chứ."

- đó cũng là thắc mắc của cô mấy ngày nay ,lúc đầu phát thì cô cũng phải giật cả mình vì không thấy ngực đâu.

" Haizz thôi kệ đi dù gì cũng xuyên rồi thì phải sống tiếp phần đời cho chủ nhân cơ thể này nữa "
Cô ngồi trên ghế suy nghĩ dù gì ở đây rồi sống trong cơ thể này rồi thì cũng nên suy nghĩ kiếm đường làm ăn đi chứ , đúng là cái nhà này theo như lời kể má cô thì sài tới 10 đời sau cũng không hết nữa , cô cũng không nói quá lắm đâu nếu như không có những chính sách của nhà nước trong tương lai thì nhà này cũng ăn tới 10 không hết , với nếu cô không tư lập về tài chính thì tương lai nếu bị phát hiện thì cô thì cô cũng sẽ bị đuổi hoặc từ mặt bởi ông mk tôi , nên cô phải kinh doanh một cái gì đó mới được , bổng nhiên có một suy nghĩ lé lên trong đầu cô.

" Ờ ha cơ thể này dù gì cũng là cơ thể của một con nhà giàu chính hiệu với cũng có bí mật lớn như vậy thì chắc cũng có dành dụm kha khá tiền rồi chớ ta .

"- cô cười nham hiểm rồi bước từng bước lật tung từng nơi có thể giấu đồ được trong căn phòng này.

" Hehe thấy rồi nha , tìm nảy giờ mới thấy" - cô cưới hí hưng lấy một cái rương nhỏ à cũng không nó lắm đâu cùng bề ngang gần bằng 30 cm bề dài thì cũng khá sâu , nhưng lúc cô ring nó đi thì gần như rinh không được cô phải dùng hết sức bình sinh của mình để di chuyển cái rương để đặt lên trên bàn , lúc đi tới bàn cô nghĩ 2 tay của mình sắp gãy đến nơi rồi nhưng không sao có tiền thì bao nhiêu thứ nảy giờ cô chịu cũng không sao , đồng tiền đánh lừa con mắt có khác.

" Ủa khoan cái rương đây rồi cái chìa khoá đâu trời."

- cô cũng khá vui khi tìm được rương như nụ cười dần tắt liệm khi thấy trước rương có một ổ khoá nhỏ .

" Lại phải đi tìm nữa sao hả trời " - cô muốn khóc ròng trong lòng ,nhưng rồi cô cũng phải lật tung từ góc ngách trong phòng lần này kĩ hơn lần trước rất nhiều .

Cô kiếm chìa khoá từ lúc mặt trời còn đó đến khi mặt trời chuẩn bị đi ngủ rồi chưa tìm ra
" Má ,mệt chết đi được có cái chìa khó tìm chiều giờ không ra , không biết giấu đâu được chứ."

- cô quá mệt mỏi rồi cô ngồi thẳng xuống mặt sàn, giờ nhìn căn phòng không ra một bãi chiến trường cho lắm .

Có một cái gì đó thôi thúc cô đi lại cái giá sách kiềm từ cuốn sách ,Lúc cô kiếm được phân nữa sách thì cuốn sách cô đang cấm thì cô thấy nó lạ hơn những cuốn sách bình thường , cô mò một chút thì biết sách này là dạng sách trong sách đây mà cô mở cái bìa ra thì thấy cái chìa khoá cô tìm sáng giờ nó nằm ở đây.

" Để đây hèn chi banh cái phòng không thây"- nhưng rồi cô cảm thấy hưng phấn chạy lẹ đến mở cái rương ra .

Lúc mở rương ra thì đập vào mắt cô rất nhiều tờ tiền đông dương lúc cô lấy hết tiền đông dương ra đếm thì chắc cũng gần 1 triệu đông dương cô thì không rõ lắm về thì ở đây nhưng cô biết đây cũng là một số tiền vô vô cùng lớn rồi thì đập vào mắt cô tiếp là một đống vàng chắc sương sương cũng hơn 200 300 cây vàng gì đó khiến cô choáng váng .

" Trời má ơi , vàng ở đâu mà nhiều vậy có khi ở kiếp trước làm cả đời chắc cũng không bao giờ được diện kiến số vàng nhiều như vậy cùng một lúc đâu"- giàu rồi giàu rồi cô vui sướng nhảy cẩng lên định xếp đống tiền thì cô thấy một cuốn tập cô có cảm giác là mình nên đọc nó đi không là hối hận đấy , cô vứt bỏ ý định cất tiền vào trong rương lại có gì để chút nữa làm sau cũng được, cô nhấc cuốn sách đó lên nhìn nó khá giống một cuốn nhật kí thì phải.

Cô lật từng trang một coi rất là kĩ để biết mình cần phải làm gì và không làm gì để giống chủ nhân cơ thể này nhất .

Lật mấy trang đầu thì cũng là những thứ lặt vặt bình thường thôi như là lần đầu tiên đi học này lần đầu được viết cữ này rồi lật những trang sau thì khiến cô phải tức sôi máu giờ cô biết tại sao cơ thể này lại không có ngực rồi không phải không có mà không thể có vì bị người ta hãm hại thuốc độc mà người làm đó chính là bà má 2 của chủ nhân cơ thể này và những lần bị đánh đập chửi mắng mà không dám nói với ai chỉ dám ghi vào cuốn tập này
" Má ác gì mà ác dữ thần ôn vậy không biết để đức lại cho con cháu à " - vừa nói vừa xích chặt lòng bàn tay lại với nhau , cô vừa thương mà vừa tức cơ thể này nữa chứ , thương là vì cô gái này bị ức hiếp đánh đập , mà tức vì bị đánh đập mà không dám nói để cho bà má 2 này lộng hành.

Cô tức tới nổi mà không muốn xem tiếp luôn ấy nhưng cô vẫn phải xem hết vì đây là cách duy nhất mà cô được biết về cơ thể này.

Cô gái này cũng học khá giá giỏi đấy chứ dù gia đình ở bạc liêu nhưng vẫn cho con mình lên trường ở gia định một ngôi trường theo hoàn toán kiến trúc của pháp, rồi những trang sách tiếp theo thì những sinh hoạt bình thường của cô khi cô đi học thôi , cơ thể này cũng đã 18 t rồi cô vừa tốt nghiệp lớp 12 xong.

" Từ cơ thể của người gần 30 tuổi trở thành cơ thể của người 18 tuổi có phải là sướng quá không vậy ."

- cô lật xem tiếp đến cuối trang thì bất ngờ một lá thư rơi xuống.

Cô cảm lên đọc hết luôn lá thư ngoài như lời lẻ bình thường thì
" Anh sẽ giúp em thoát khỏi nơi địa ngục trần gian đó , anh sẽ khôi phục thân phận của người con gái cho em và lấy em làm vợ để em có thể đường đường chính chính sống đúng thân phận của em , và chúng ta sẽ cùng nào đi ngao du khắp mọi nơi trên trời tận cùng gốc bể cùng nhau, em ránh đợi anh một chút để anh sắp xếp công việc của ba anh mới vừa giao lại hết cho anh rồi mình đi chỗ nghe.

Kí tên người thương em "
Cô đọc xong thư thì cô bất giác rùng mình một cái vì những lời nói sến súa thể kia.

Hồi nảy đọc nhật kí thì cô cũng thấy có một người con trai xuất hiện trong đó cô nghĩ chỉ là bạn bình thường thôi nhưng không ngờ lại là người thương.

" Thôi có gì cho tui xin lỗi cô nha , thân thể này là của cô , gia đình này là của cô ,người thương này cũng là của cô .

Thân thể , gia đình của cô tui xin chấp nhận để ráng bù đắp cho cô còn tấm chân tình của cô và chàng trai đó tui không dám nhận được nên tui xin lỗi cô."

- cô tiếc cho một mối tình đẹp này lại bị ngăn cản bởi thân phận này nếu nhưng cô gái này không giả trai thì có lẻ 2 người đã có thể ở bên cạnh nhau thiệt sự.

Cô thở dài một tiếng nhìn cuốn nhật kí và mấy lá thư cô xé một vài trang đầu của nhật kí để lại rồi còn nhưng thứ khác cô đem đi đốt bởi gì những thứ này có thể giết cô trong tương lai, cô cất tiền lại và để cái rương lại chổ cũ như lần này lại không nặng lắm vì có tiền thì sức mạnh vô biên.

" Mén đâu rồi mén " - cô cất giọng kêu lên chưa đầy 1 phút thì có một bóng người chạy vô
" Cậu , cậu kêu con có gì không cậu " - mén năm nay 15 tuổi đầu mặt nhìn cũng được lanh lợi biết làm nhiều việc nghe má kể là lúc trước trong một lần ghé ngang chợ thì thấy một cô gái quần áo dơ dấy đang nằm khóc bên một cái xác ,má thấy thương nên cho tiền mua quan tài với đắp mộ cho mẹ của mén rồi bà đem mén về để làm người hầu người bạn cho cô.

Mén lớn lên cùng cô nên cũng biết bí mất của cô .

Trên đời này chỉ có tía ,má , bà vú , đốc tơ chuyên khám đặc biệt cho cô và mén là biết cô là con gái thôi.

" Em coi em dọn lại phòng rồi đem một cái chậu đựng than vô đây cho cậu nghe" - mén nghe cậu nói vậy cũng lật đật làm theo dù không biết trời cũng không lạnh lắm mà cậu cần than làm gì .

Rồi mén cũng từ từ dọn phòng lại cho cậu
" Phòng mới sạch sẽ thơm tho giờ nhìn như bãi gác thiệt chớ !

" - vừa than vừa làm một hồi cũng xong , rồi mời một hầu khác cũng đem chậu than vô trong phòng .

" Rồi 2 người đi ra ngoài đi , chuẩn bị dọn cơm cho cậu với bà ăn rồi 2 người nghĩ ngơi , ăn uống gì luôn đi."

- cô vẫy tay đuổi 2 người đó ra khỏi phòng.

Cô đem từng miếng giấy cho vào chậu than hết khi không còn gì hết ngoài cho bụi thì cô lại quay về trên ghế rồi nhìn những tờ chừa lại để coi thì cô mới nhận ra một điều
" Mèn đét ơi chữ gì như rồng bay phượng múa vậy nè rồi chứ mình thì như già bơi vịt nhảy vậy thì sao giống được đây , với lại còn biết tiếng pháp nữa đây chứ , trời à."

-cô cảm thấy bất lực
 
Mình Ơi ! Tôi Thương Mình


Cơm nước xong xuôi cô đi dạo vòng vòng để cho xuống cơm , cô vừa đi vừa suy nghĩ" Tiền thì đã có rồi, giờ kinh doanh gì mới được chứ" Cứ vừa đi vừa nghĩ như vậy đó cô va phải một người, khiến cho cơ thể này chao đảo ,nhìn thấy cô chao đảo vậy thì người kia định trách như mà lại thôi xoay qua hỏi han cô" Anh ba anh có sao không"- người vừa cất giọng lên chính là em gái cậu cô tư nhà này" Anh không sao chỉ là hơi chóng một tý thôi không sao" - thấy em gái mình sốt sắng như vậy thì cô cũng trả lời cho có lệ để em mình đỡ an tâm ."

Anh không sao là tốt rồi , cơ thể anh mới vừa khoẻ lại thôi ,mà giờ này cũng tối rồi anh đừng đi lung tung cơ thể anh cũng yếu nữa không khéo lại bị bệnh nữa"" Rồi anh biết rồi , tại hồi nảy anh ăn hơi nhiều một chút nên định đi vài vòng cho nó khoẻ ấy mà , mà đi long ngong sao đụng trúng em , mà hồi nảy anh đụng trúng em có sao không.".

- khi nghe những lời thăm hỏi của em mình cô cũng cảm thấy ấm lòng có một em vừa hiền lành ngoan ngoãn biết yêu thương người khác vậy cũng tốt , nảy giờ em hỏi han cô nhiều quá khiến cô quên luôn là mình cũng đụng trúng em ."

Em không có gì đâu anh, thôi xin phép em đi để em còn kịp làm công chuyện cho má em nữa"- lễ phép tạm biệt cô rồi em ấy cũng đi ."

Một đứa bé hiểu chuyện quá sớm khi mới chỉ mới 14 tuổi thôi ,haizz con gái sống trong thời này thật là khổ mà ."

Ở thời hiện đại thì những đứa trẻ bằng tuổi em cô vẫn còn đi học chạy nhảy vui đùa cũng đám bạn không quãng thời gian, mà em gái mình già trước tuổi như một bà cụ non chính hiệu , em ấy vẫn còn đi học cũng học ở trường trên gia định mà hiện tại đang trong kì nghĩ thì em ấy trở về nhà sau thời giờ học hành trên đó .

Tính ra em ấy là con gái mà nhà này cũng cho đi học là quá tốt rồi thời này mà con gái chỉ cần biết phụ giúp gia đình khi còn nhỏ lớn xíu lấy chồng thì phải phụ giúp nhà chồng , mà chồng có mệnh hệ gì cũng không được bước tiếp bước nữa phải trở thành goá phụ nuôi dạy con cái nên người Tam Tòng Tứ Đức nghe sao mà nó nặng nề , cô nên khi cô xuyên thành cậu 3 của nhà này dù không phải con trai thiệt nhưng cũng đỡ hơn làm con gái vướng bận nhiều thứ.

Trôi theo dòng suy nghĩ của mình , trong vô thứ cô đã đi về đến phòng của mình."

Mà thôi giờ suy nghĩ cũng được gì để có gì mai đi ra chợ thử coi , chợ nó cần gì nó thiếu cái gì thì mới biết đường mà tính""Mén ơi mén" - đối với cô sao một vài ngáy tiếp xúc với cô thì mén cho cô cảm giác là tin tưởng người này được với dù gì mén là người ở đây hiểu biết ở đây nhiều hơn cô nên có gì kiếm nó là đúng nhất nên cô đi ra ngoài cửa để kêu mén" Dạ cậu kêu con có chuyện chỉ không cô" - khi nghe cô gọi thì mén chuẩn bị đi ngủ thì cũng ráng chạy vô cậu sai bảo " Ờ cũng không có gì to tát lắm , định kêu em có gì mai đi chợ với cậu "" Dạ con biết rồi có gì mai con kêu cậu dậy ,mà làm sao cậu lại muốn đi chợ chi vậy cậu nếu cậu muốn mua gì cứ bảo con , con đi mua cho"- mén hơi thắc mắc trước giờ cậu có bao giờ tự đi chợ bao giờ đâu có gì cũng kêu người hầu đi mua thôi bất quá cậu hại hay ông rủ đi cậu mới đi thôi , nên chuyện này đối với mén thấy hơi lạ."

Thì muốn đi dạo một xíu thôi không có gì to tát đâu, thôi em về ngủ đi lấy sức rồi đi à nhớ kêu cậu dậy với nha."

" Dạ cậu"- nói rồi 2 người chia ra lối mà đi mén về phòng mén cô về phòng cô .

Cô đi lại cái bàn học của chủ cũ lấy một vài quyển sách lên đọc, đọc chán chê rồi thì lấy tập ra viết , cũng ráng viết chữ cho giống với người trước cứ thể viết ra chữ nào thì nhìn giống như chữ bác sĩ hơn chứ không giống tẹo nào với chủ cũ cả .

" Trời lần đầu tiên trong đời mà thấy viết chữ mà khó như vậy."

- cô ráng viết chữ cho giống chủ cũ vì không thể nào chỉ vì một tai nạn té đụng đầu thôi má khiến cho thân xác này từ một người viết chữ đẹp xuất thành một người viết chữ nhìn chữ được chữ không sẽ nảy sinh nghi ngờ dù có đúng là thân xác này là con cháu của họ đi nhưng thì thay đổi quá lớn như vậy cũng khiến họ sinh nghiVà cứ thế cô cứ viết tới viết lui từ buổi tối thành khuya lắc khuya lơ thì nhìn nó cũng hơi được hơn hồi nảy , cô đóng sách vở lại gọn gàng thì đi ra đóng lại cửa sổ phòng lại rồi đi lại cây đèn kiểu pháp tắt đi ánh sáng duy nhất trong căn phòng này , trong màng đêm tăm tối cô ráng mò đến giường mền mại mà nằm xuống."

Ôi trời , cái lưng tôi nó đã gì đâu."

- hồi nảy đáng lý không phải cô định nghĩ sớm đâu mà tại cái lưng cô đau nhức nó nên cô mới đành nghỉ thôi, tại trước giờ cô là người ham học nhưng vì cuộc đời nên cô mới không học tiếp mà bước vào cuộc đời công nhân nhưng khi làm công nhân cô cũng tích lũy cho mình kha khá kiến thức. khi nằm xuống giường cô căng cơ tay với chân một cái khiến cho cơ thể đỡ đau nhức một cái."

Cơ thể gì đâu mới rồi lâu một chút thì lại đau nhức khắp người với hồi nảy đụng trúng một cái thôi mà cũng đã chóng váng rồi."

- cô hạ quyết tâm vừa kiếm tiền vừa luyện tập cho cơ thể này khoẻ mạnh mới được.Có lẽ quá mệt mỏi nên khiến cho cô vô thức thiếp đi trong vô thức , trong giấc mộng cô cảm giác có một bàn tay cứ khẽ vuốt tóc với có một mùi hương vô cùng quen thuộc mùi hương này đã đi theo cô từ khi cô ra đời ."

Con ơi ,mở mắt ra nhìn mẹ đi mà con, con đừng nhắm mắt như vậy nữa mà."

- bà vừa vuốt tóc cô vừa rơi nước mắtCô cảm thấy nó rất quen cô gáng lắng nghe thì cô nhận ra đó chính là mẹ mình , cô vui lắm cô định mở miệng ra thì cảm giác có gì đó cứ ghì cô xuống không cho cô mở miệng nói khiến cho cô thấy khó thở cô cố gắng vung tay vung chân rồi bật thẳng dậy thì thấy trước mắt mình là một màng trắng có một người cô gái xuất hiện mặc áo bà ba xoã tóc dài tới mông đã từ từ tới gần cô , cô cứ đứng đơ ở đó đến khi người đó đứng đối diện cô thì cô mới bàng hoàng nhìn người con gái trước mặt giống cô y như đúng chỉ khác giờ cô tóc ngắn cô gái kia tóc dài với cô gái kia mang một nét đẹp cỗ kín .

Cô gái kia thấy cô bàng hoàng nhìn mình thì cô gái từ từ khẽ nói chuyện" Tôi là Phạm Thành Nam , con gái của ông địa chủ vời bà ba , chính là cơ thể mà cô mà cô đang ở đấy , trong một lần không may tôi bị người ta xô té dập đầu thì đã chết nhưng vì còn luyến tiếc cuộc sống này nên khi thấy cô hợp tuổi hợp mạng cũng cùng lúc chết với tôi , tôi biết mình dương số còn chưa tận nên mới kéo linh hồn của cô sống tiếp phần đời còn lại của tôi , tôi không ước mong chi cao sang chỉ mong mình sống yên vui là được rồi dù có là thận phận gì cũng được , mong cô gáng sống tiếp cho tôi ."

- cô gái vừa nhìn cô vừa cười hiền lành nói" Ủa khoan cô bị người ta xô té chết à chứ phải lỡ chân té à " - nảy giờ cô gái kia nói rất nhiều nhưng cô chỉ tập trung vào nhưng thứ quan trọng thôi."

Cô gì chỉ té thì tôi dễ dàng gì chết sao."

- cô gái kia nghe cô hỏi ngu ngơ mà bật cười" Cô chết rồi biết ai là người hãm hại mình không nếu biết thì nói tôi nghe với 2 lần cô bị hãm hại sắp chết nữa chứ tôi sẽ giúp cô giải quyết giờ không lẻ ăn nhờ ở đậu trong cơ thể cô mà không làm gì phải không."

" Chuyện đã qua rồi thì để cho nó qua đi nhấc chi cho đau đầu."

"Đấng trượng phu đừng thù mới đáng
Đấng anh hùng đừng oán mới hay"

"Với từ tư thì cô cũng biết thôi nên cứ bình thường đi, cô còn gì muốn hỏi nữa không tôi sắp tới giờ đi rồi"" À mà nè cô viết chữ rất đẹp với biết tiếng pháp với thông tuệ về những thứ khác còn tôi thì không biết gì nhiều chỉ ráng sao đủ cơm ăn thôi nên tui sợ người nhà cô sinh nghi ấy."

- cô e ngại nhìn người con gái trước mặt không biết ăn gì mà giỏi dữ thần" Hihi cái đó dễ ấy má tôi sẽ cô những phần kĩ năng đó giúp cô sinh tồn nghe, đưa trán lại đây."

- cô ta vẫy tay với cô , cô cũng đưa trán lại thì cô ta chạm nhẹ một cái , chỉ chưa được 1s đầu cô muốn nổ tung từng từng dòng kí ức từ nhỏ đến lớn của cô gái hiện lên như một thước phim dài sau gần 1 phút giác ngộ thì cô chỉ từ ngưỡng mộ cô gái này thành khâm phục mất tiêu rồi gì mà vừa đẹp người đẹp nết học giỏi còn đang định học về bác sĩ để giúp người nghèo khó nữa chứ nhưng những điều mà cô ấy không muốn cô biết cô ấy cũng không cho cô biết chỉ để lại những kí ức đẹp mà thôi."

Cô ơi tôi sẽ giúp cô hoàn thành được ước nguyện của mình lo lắng cho tía má cô và theo đuổi ước mơ của mình nhưng tôi không thể nào yêu người con trai mà cô thương trên gia đinh được đâu."

- cô nhớ đến người con trai gửi lá thư cho cô ấy nữa" Cô có thấy được hình ảnh của người đó trong kí ức tôi cho cô không , và tôi cũng không thương người đó đâu tôi chỉ xem như là một người anh của mình thôi lá thư mà cô coi được ấy tui còn chưa coi nữa mà , à thôi tới giờ tôi đi rồi tạm biệt cô "- cô gái vừa nói xong thì có một luồng sáng hiện ra và như ôm cô ấy vào lòng và biến mất."

Vĩnh biệt cô"- không phải cô vô duyên đâu khi người mới gặp lần đầu mà nói vĩnh biệt vậy đây mà cô cảm giác đây là lần đầu cũng như lần cuối gặp cô gái ấy nên cô mới nói vậy.

Mình cảm giác đây là hình ảnh nhân vật chính khi là phụ nữ thì giống người này

N

gười sẽ là Linh nghe tại mình viết thì thấy nhân vật này giống suy nghĩ của mình nên mình để đây cho các bạn tưởng tượng được hình ảnh nhân vật chính nghe
 
Mình Ơi ! Tôi Thương Mình
chợ


" Dậy đi cậu ơi tới giờ đi chợ rồi cậu ơi"- con mén vừa nói vừa đập cửa phòng cô nảy giờ mà không thấy cô trả lời nó cũng hơi hoảng nó định không nghe tiếng cô trả lời thì nó sẽ đạp cửa phòng mà đi vàoCô lim dim mở mắt ra cả cơ thể cô nó nặng nề giống như ai đè cô nguyên một buổi vậy đó, đầu thì đau muốn vỡ tung ra vì hàng đống kiến thức và kí ức của nguyên chủ đang chạy sọc trong tâm trí của cô ."

Mén à chuẩn bị nước cho cậu tắm đi rồi mình đi" - cô ráng ngượng người dậy để nói với mén dù gì tối qua cũng ngủ không sớm ,và những chuyện xảy ra trong giấc mơ đó nên khiến cô hơi mỏi một chút rồi
Cô ráng tỉnh táo một xíu đi ra mở cửa phòng ra thì thấy những người hầu nhà mình đang chuẩn bị làm việc khi thấy cô thì ai cũng chào."

Chào cậu , chúc cậu một buổi sáng tốt lành nha"" Vâng con cảm ơn, bà cũng vậy nha " - cô mỉm cười và nói bà, người kia khi nghe thấy cô nói như vậy thì hơi bất ngờ vì thái độ cô đồi với bà vì trước giờ cô chưa bao giờ thân thiệt quá nhiều với người làm."

Dạ cậu nước ấm con chuẩn bị xong rồi mời cậu đi tắm à" - con mén sau khi chuẩn bị hết mọi thứ xong xuôi thì liền đi thông báo với cô" Uk cậu biết rồi , em cũng đi chuẩn bị đi cậu xong là mình đi luôn."

Cậu nói xong thì cũng đi tới nhà tắm để tắm rửa , nhà này giàu mà nên mỗi người trong nhà này mỗi người đều có một phòng tắm riêng đặt cách phòng ngủ hơi xa một chút vì người xưa quan niệm thì nhà vệ sinh nó mang như phóng huế của con người khá là âm khí nên không đặt gần phòng ngủ để âm khí đừng tràn vào còn ở thời hiện đại thì họ thích xây đâu họ xây miễn sao nhìn nó hợp với căn nhà là được.Tắm rửa xong xuôi cô mặc một chiếc quần tây áo sơ mi trắng rồi thêm 2 cọng dây nịt ở vai điều chỉnh kiểu tóc mà mấy anh oppa hàn quốc hay để ấy chỉnh kiểu 7/3 nhìn nó phong độ lịch lãm dễ sợ ."

Kiểu này ra đường chỉ có nước gái đổ đứ đừ mà thôi."

Rồi cô mở rương ra lấy vài nghìn đại dương bỏ vô bì một mớ rồi để trong túi quần một mớ để có gì xài , cô đi ra khỏi thì thấy con mén nhìn cô không chớp mắt lấy một cái."

Này thấy cậu đẹp xuất sắc qua nên không thể chợp mắt chứ gì , cậu biết mình đẹp mà em đừng có khen cậu ngại chết."

- cô nhếch lông mày lên chọc ghẹo mén một cái ."

Cậu đẹp thì đẹp thiệt như mà nhìn cậu nhếch lông mày lên nhìn nhưng mấy tên sở khách vậy đó cậu, ghê lắm."

- mén nói thiệt lòng cậu nhìn thì đẹp nhưng cái tính kì cục kẹo cứ thì chọc người ta hoài.

Cô nghe xong câu đó thì đứng hình mất vài giây ủa dị là nó khen mình hay nó đang chê mình vậy, cô hơi bực dọc liếc xéo nhìn nó thì nó thấy cô liếc nó nên nó cười hihi với cô" Thôi cậu mình đi thôi cậu ,không là trễ mất đó"- cô thấy cũng đúng nên tạm thời bỏ qua chuyện này đi dọc ra khỏi nhà thì thấy má cậu đang sắp xếp người làm khi nhìn thấy cô thì" Ôi chao con ai mà bảnh toản đẹp trai dữ vậy ta"" Dạ con chào má, má cũng dậy sớm dữ vậy không nghỉ ngơi thêm đi"- cô hỏi thăm bà dù gì giờ này cũng không sáng lắm mà bà dậy chi sớm ."

Trước giờ vậy má cũng đã quen giấc rồi ngủ thêm cũng không được nữa nên đi sắp xếp công việc cho mấy người làm nè , mà con định đi đâu mà đẹp trai dữ vậy ."

- bà thấy cô ăn diện đẹp đẽ không biết cô định đi đâu nên bà hỏi luôn" À con định ra chợ một xíu thôi à " - cô cười trả lời bà đối với cô bà là một người mẹ vô cùng yêu thương con cái yêu thương gia đình ."

Vậy cơm nước gì không để má kêu người làm bưng lên cho con ăn nha."

- bà xoa đầu cô mà nói " À không cần đâu má con định ra chợ rồi ăn luôn"- một cái xoa đầu của bà thôi cũng đủ khiến cho cô cảm giác an toàn chỉ muốn núp vào trong lòng bà thôi."

Ừ vậy cũng được này con có tiền không má đưa tiền cho con xài " - bà vừa nói vừa lấy trong túi áo bà ba của mình một sấp tiền cho cô" Thôi con có rồi má đừng đưa má giữ lấy xài đi nha má "- cô thấy bà móc một sấp tiền đưa cho con thì cô vội cản lại " Thôi có rồi thì cũng giữ lấy mua bánh kẹo mà ăn."

- đối với bà thì dù cô có lớn tuổi rồi đối với bà cô vẫn là một đứa nhóc mà bà cần phải bảo che như một con gà mẹ cố gắng bảo vệ con mình khỏi đàn diều hâu.Cô thấy kì kèo với bà không được nên đành nhận rồi định ra chợ coi có gì hợp với bà không cô mua về cho bà.

" Vậy thôi con xin phép má con đi ."

" Ừ con đi mà nhớ về trước buổi tối nhà tại ông nội với tía con sẽ về trước giờ đó nên có gì nhớ về sớm sớm để ra đón."

- má cô nói thêm vài lời dặn dò nữa rồi cũng để cô đi nhưng mà cô nào có hay khi cô vừa đi thì nước mắt bà cũng rơi nước mắt rơi sót con tại vì muốn cho con mình có một cuộc sống tốt đẹp hơn nên bà mới nghe theo lời của chồng mình chứ không muốn nó phải bị chửi cuộc đời này vu nhục mà giờ nếu để bị phát hiện ra thì bà có thể dư sức bảo vệ con mình rồi bà sẽ không hèn nhát như mấy lần trước nữa.

------------------------------------------------------------Chợ mà mén đưa cô đi chính là chợ gần nhà và cũng là khu chợ đông vui nhất người ra người vào tấp nập có những người thương lái nhỏ , thương lái to những tiếng kêu cứ vang vọng khắp nơi , từ nhà cô đến nơi này cũng mất gần 30p lội bộ , biết tại sao biết không tại vì cô lội bộ đến đây thiệt cô tưởng nó gần đi chắc 5 6 p gì đó nên cô mới lội ai ngờ đi muốn banh 2 cái giò mới tới nơi .Cô kiếm một quán nước kiếm bàn ngồi xuống rồi kêu nước cho cô với mén , cô thì không biết về nước ở đây nhiều lắm nên cô cứ kêu quen thuộc xíu ."

Cô ơi cho con một ly nước sâm lạnh với một ly sữa đậu nành nóng nha cô."

- nói rồi cô nhìn khắp nơi của chợ, chợ này cũng khá lớn cô nghĩ chợ này chính là chợ chính của cả tỉnh này vì đã số cô thấy toàn mấy người buôn bán lớn là nhiều , với người pháp xuất hiện cũng nhiều kế bên chợ có một con sông khá là nhiều những chiếc đò lớn nhỏ đang đậu trên đó , chợ này gần như có hết tất cả mọi thứ , lúc đầu cô định kinh doanh gì đó lớn để kiếm nhiều tiền nhưng vì lời nhứ đối với chủ cơ thể này nên cô sẽ kinh doanh gì đó mà cô có thể quản lý được khi ở xa. cô đang miên man suy nghĩ thì con mén ở đâu thù lù trước đứng trước mặt cô" Cậu con mua đồ ăn xong rồi nè câu , hồi nảy con định kêu phở cho cậu ăn rồi mà thấy heo quay nhà bà kia nhìn ngon quá nên mua nửa kí thịt với 3 ổ bánh mì , cậu ăn đi cho nóng."

- mén nói xong thì nó đặt ba ổ bánh mì lên bàn rồi đặt thêm một miếng báo chứa heo quay đó lên tiếp
Cô cầm miếng thịt lên ăn thì cảm giác miếng heo quay thì ngậy béo miếng da thì giòn tan một miếng là muốn ăn một miếng nữa nên cô cứ ăn tới tấp nhưng ăn được một lúc thì cô nhìn lại con mén thấy nó nhìn cô nước miếng sắp chảy đến nơi thì cô níu mài" Sao không ăn đi nhìn chi vậy , bộ nhìn sẽ hết đói à"" Dạ thôi cậu ăn đi , cô là chủ mà sao ăn chung với đầy tớ được"- mèn nói nhưng mắt vẫn nhìn vào mấy miếng heo quay trên bàn."

Mày ăn đi , tao không câu nệ gì đâu, mày không là tao đuổi mày đi đó ."

" Dạ để con ăn"- nghe đến bị đuổi thì con mén cũng lật đật ăn vài miếng chứ dù gì làm người ở nhà cũng sướng mà sướng nhờ là làm việc cho bà chủ và cậu chủ với bà chủ cũng là người ơn của mén nên dù có đuổi mén đi thì mén cũng nhất quyết không đi, ăn mấy miếng thì mén cũng có biểu cảm y chang như hồI nảy cô biểu hiện ."

Ngon thiệt cậu ơi"" Ngon thì ăn nhiều vào , này ăn từ từ thôi" - cô buồn cười với cách ăn của mén vì ăn thịt thì không dám ăn nhiều nên đánh ăn bánh mì đỡ nên cô giựt lại ổ bánh mì của mén lại , mén nhìn cô ngơ ngáng ủa hồi nảy kêu mình ăn mà sao giờ giựt lại rồi" Ăn gì mà ăn có một miếng thịt rồi toàn ăn bánh mì không thì đâu còn sức gì nữa."

- cô cằn nhằn vậy thôi nhưng tay thì đã xé bánh mì của mén làm 2 rồi nhét gần phân nữa thịt heo quay cho mén, rồi đưa lại cho mén" Nè ăn đi, không đủ thì mua thêm trên người cậu dư sức mua mấy chục con heo đấy ."

- mén nhìn cô xúc đông mà không nói thành lời " Dạ nước của cậu đậy ,mời cậu dùng ,mong cậu thông cảm tại hôm nay không có người bán phụ mà quán lại đông nên xin lỗi vì để cậu đợi lâu."

- bà chủ quán đem 2 ly nước lên bàn thì rồi nói xin lỗi vì đem nước ra trễ " Dạ không có gì đâu cô."

- cô cười lễ phép với bà chủ rồi uống một ngụm nước sâm thì cô thấy nó khá hợp với mình vị ngọt nhè nhẹ của đường phèn chứ không phải đường hoá học."

Con cảm ơn cậu"
 
Mình Ơi ! Tôi Thương Mình
chợ 2


"bà ơi tính tiền cho cháu ."

- dọn dẹp lại sạch sẽ bàn ghế thì cô cầm túi đeo vào rồi bước lại chỗ bà bán nước kêu tính tiền."

Của cậu một ly sâm , một ly đậu nàng là 20 hào ạ "- bàn bán nước nghe cô thì ngước lên nhìn cô .Lúc trước cô sẽ không biết 20 hào này có giá trị gì đâu nhưng nhờ vào kí ức của nguyên chủ nên cô cũng hiểu được phần nào nhưng giờ trên cơ thể cô chỉ có tiền từ một đồng đại dương trở lên thôi nên cô đưa thẳng cho bà bán nước rồi đi luôn."

Cậu ơi còn tiền thối nè ."

- bà nhận được 1 đồng đông dương của cô thì đang móc tiền ra thối thì thấy cô đã đi được một đoạn thì bà chạy theo ."

Thôi bà giữ đi cái đó với con chỉ là hạt cát trên sa mạc thôi."

- nói rồi cô mỉm cười rồi đi tiếp khiến cho bà chủ quán nước ngơ ngát."

Đúng là mấy đứa nhà giàu nó xài tiền không nương tay gì hết bây."

- nói rồi bà đi về quán nước bán tiếp.Cô ăn uống nó say rồi thì đi dạo một vòng quanh chợ thì chợ cho cô cảm giác vừa lạ lại vừa quen không nhớ đây là chợ gì , có lẽ lúc trước nó quen thuộc với coi nhưng hình ảnh đó với thực tại thì khác xa nên cô không nhìn ra là chuyện bình thường.

Đa số chợ này là nhu yếu phẩm rồi quần áo rồi vàng bạc với đồ ăn thức uống là nhiều nhưng cô không thấy hải sản nhiều nên trong đầu cô có một ý tưởng đang lem lói trong đầu đi hết nguyên chợ rồi thì cô hỏi con mén" Mén , em còn biết chợ nào ngoài chợ lớn này nữa không chỉ cậu qua bên đó đi."

" Dạ cũng còn nhiều chợ huyện với làng nhưng đi hết e là tới mai luôn đó cậu , con thì biết có một chợ cũng gần đây nhưng cô phải qua đò mới được."

- mén thành thật trả lời cô chợ ở đây nhiều thiệt nhưng làm sao mà bằng chợ lớn được chứ tại sao cậu lại muốn đi mấy chợ huyện kia chi chứ, đồ đạc ở đây có thiếu thứ gì đâu."

Ừ vậy cũng được đi thêm vài chợ nữa đi rồi mình về ."

- cô và mén đi ra gần bến đò cô phải đứng đợi vì cô với mén vừa lại thì đò đã chạy đi rồi .Vừa đứng đợi đò thì cô nghĩ trong đâu không biết giờ xây một cây cầu bắc ngang sông vậy thì tốt biết bao đỡ phải đợi đò nhưng vậy chỉ cần lội qua cầu là xong.

Đợi được tầm 10p thì đò cũng quay lại đón ."

Mấy cô dì hia chế gì muốn lên đòn thì lẹ lẹ lên nhà đò sắp đi rồi đó ."

- người lơ đò hối thúc mọi người lên lẹ lẹ để đò còn qua bên kia lẹ để đi được nhiều chuyến nữa."

Của 2 người là 2 hào nghe ."

- cô với mén vừa mới kiếm được chỗ cho nó an toàn và tàu vừa xuất phát gần giữa sông thì lơ đò lại hỏi Rồi cô cũng y chang như hồi nảy rút ra một tờ đông dương khiến cho thằng lơ đò đơ mặt ra."

Này mày giỡn với tao à , 2 hào mà mày đưa tao 1 tờ đông dương thì tiền đâu tao thối hả."

- thằng lơ đò bực tức mà nói mới sáng sớm gặp cái thứ gì đưa nguyên tờ đông dương ra sáng giờ chạy cùng lắm mới được gần 100 hào mà cô đưa tận 1 đồng thì nó thối đường nào."

Này của anh 2 hào này ."

- mén thấy tình hình không ổn thì vội móc 2 hào ra đưa cho thằng lơ đò để nó đi ."

Cậu ơi là cậu , có 2 hào thôi mà cậu đưa tận 1 đồng , con nhớ cậu chỉ té thôi mà chứ có nát sọ gì đâu mà kì cục vậy cậu."

- mén dạo này hơi leo lên đầu cô ngồi đó
" Mày tin là chút nữa tao đạp một phát nữa là xuống sông luôn không."

- cô hăng giọng nói với mén , "dạo này con bé nó khịa mình hơi nhiều rồi đó đa".

Chắc tại cô hiền quá mà" Thôi cậu bớt giận nhà cậu ơi, con hổng biết bơi đâu lỡ rớt là con đám cưới với hà bá luôn ấy"- mén thấy cô hơi hăng giọng nên cũng hơi rén.Còn nghe thì thấy mắc cười ,người gì đâu mặt mũi thì cũng được không quá xuất sắc cái tính thì lại khác với lúc mà mới gặp cô lúc gặp thì nghe lời ngoan ngoãn còn giờ thì nghe lời nhưng cái miệng hơi hỗn.Nói chuyện một hồi thì đò cũng đã cập bến , bước đi từ từ trên con đường thôn quê vừa lạ vừa quen khiến cho cô rất là khó chịu hồi nảy bên kia là 1 còn bên đây là 10 nó cứ cho cô cảm giác thân thương mà thôi chắc là hiện tại đây cũng là bạc liêu nhưng xưa hơn thôi nên cũng thấy quen là chuyện bình thường nên cô cất cảm xúc đó đi , rồi con mén chỉ cô đến một cái chợ làng nhìn vô cùng hoang sơ chỉ cần cái chòi lá đắp lên là thành chỗ bán mà nhầm khi không cần cái chòi nữa , chợ này và chợ hồi này khác nhau một trời một vực , một bên thì theo kiểu hiện đại nhộn nhịp nhưng lại ngợp thở, một bên thì mang cho mình cảm giác mộc mạc giản dị thì lại cho mình cảm giác yên bình đến lạ thường , nếu để so sánh cả 2 thì cô thì chợ quê này hơn.

Chợ này đi vòng vòng tầm 10p là đã đi hết chợ rồi, chợ này đa số bán cho người dân ở đây là nhiều vì nảy giờ cô thấy đa số là tá điền mua đồ là nhiều , ngồi lại một quán đồ ăn vỉa hè kêu một dĩa đậu phộng rồi 2 ly nước sâm rồi cô ngồi suy ngẫm" Bên kia thì đầy đủ hết chỉ thiếu việc hải sản tươi sống mà thôi , còn bên đây thì chỉ đủ nhưng thứ thiết yếu cho cuộc sống như đồ ăn mắm muối đường thôi còn lại thì thiếu với hồi nảy con mén nó có nói là chỉ có duy nhất chợ lớn là xịn nhất thôi còn lại mấy chợ làng thì y chang nhau nếu thực sự cần thì người ta mới ra chợ lớn mua thôi."

- cô suy nghĩ trong đầu ký ức nguyên chủ cho cô thì chỉ có sách vở rồi với ước mơ đi bên pháp học đốc tơ của mình đâu."

Mén à em có biết chỗ nào từ đây ra biển nhanh nhất không em."

- cô quyết định rồi cô sẽ nuôi thủy hải sản và muối vì 2 thứ này là 2 thứ thiết mà cô nghĩ là nơi này cần vì hải sản thì có nhưng nó không tươi với đây là món mà mấy tên quân pháp và người giàu sẽ thích nên cô nghĩ khi bán xuất nhập thứ này thì sẽ kiếm lời nhiều hơn , còn muối thì trước giờ bạc liêu nổi tiếng về sản xuất muối có tiếng nhất rồi nhưng cô sẽ không sản xuất muối hột như ở đây mà cô sẽ sản xuất muối mịn vì nó tiện lợi hơn và nó sẽ kiếm được nhiều tiền hơn muối hạt , chỉ mới nghĩ đến tiền thôi mà cả người cô đã hưng phấn dữ lắm rồi."

Đường ra biển giờ khó đi lắm cậu ơi đa số là người ta bọc sông rồi mới đi ra biển thôi , nếu đi xe thì cậu phải đi trên sình lầy dữ lắm , con chỉ biết được bao nhiêu thôi với từ nhỏ đến lớn con cũng chưa biết biển nó ra làm sao nữa mà."

- nghe những lời mén nói cô cũng gật gù vì giờ giao thông còn khó khăn đất đá sình lầy nhiêu vô kể thứ phương tiện phát triển nhất là thuyền mà thôi , giờ cũng đã có ô tô rồi nhưng với những địa hình còn gồ gề như vậy thì nên đi thuyền là chắc ăn nhất."

À mà này cho cậu hỏi là sản nghiệp mà giai đình cậu đang có là gì vậy"- cô không muốn mình phải đấu tranh với người nhà mình đâu" Theo con được biết thì ông nội cậu và ông địa chủ thì gần như là đa số ngành nào cũng tham gia vào từ vải lụa đến những thứ xa xỉ và bình dân rồi còn ông chủ còn đâu tư vào đất đai nhiều lắm , hình như đa số đất từ cần thơ chảy về tới cà mau đều là của giai đình cậu đấy cậu với vài lô đất ở những nơi khác nữa mà ông mát tay lắm cậu ông mua miếng nào là miếng đó trúng khiến cho nhà giàu lại còn giàu thêm....."

- mén hăng say kể cho cô nghe , cô nghe hết thì đúng kết lại ông nội cô và tía cô và những người cô chú trong gia đình là những người vô cùng tài giỏi nên là ngành cô định theo thì nhà không ai theo cả vì hải sản họ không biết cách bao quản với tư cách một công nhân đã làm về hải sản đông lạnh 2 năm thì đối với kinh nghiệm bảo quản hải sản của cô cũng đạt tiêu chuẩn rồi , còn muối thì chắc chắn là họ không biết làm muối mịn rồi nhưng cô nghĩ muối mịn thì cô sẽ xuất ra bênh ngoài chứ không trong tỉnh vì gia đình cô có kinh doanh mặt hàng này cũng khá lớn.Rồi được một chút thì có một bóng dáng nhỏ nhắn mặt bộ bà ba màu vàng nhạt lướt qua mặt cô mang theo một mùi hương nhẹ nhàng luồn vào mũi cô.
 
Mình Ơi ! Tôi Thương Mình
Ẩu đả


Đùng đùng đùng
Tiếng sấm chớp vang đầy trời khi nàng bước ngang cô , một người nhỏ nhắn khuôn mặt xinh đẹp dễ thương núp sau chiếc nón lá nhưng nón lá cũng không thể nào che đi hết được nét đẹp ấy , và mùi hương nhàn nhạt phảng phất mũi cô , trước giờ cô luôn nhạy cảm khá nhiều với mùi hương nên mùi nào cô hửi qua cô điều nhớ nên cô sẽ khắc cốt ghi tâm mùi hương của người con gái này rồi , nàng ấy đi ngang qua cô nhưng lại đi thẳng vào trái tim cô khiến cho trái tim cô đập muốn bay ra ngoài."

Cậu ơi cậu người ta đi xa lắm rồi cậu , cậu nhìn hoài coi chứng lè tròng mắt bây giờ"- con mén thấy cô nhìn người ta như muốn ăn tươi nước sống vậy khiến cho nó thấy sợ."

Bây nói năng nói cụi gì vậy chứ , bộ nảy giờ cậu nhìn dữ lắm hả ."

" Đúng rồi đó cậu nhầm khi giờ xác cậu ở đây mà hồn cậu đi theo người ta luôn rồi đó."

- mén thấy cô hỏi một câu ngơ ngác mà muốn đạp cô một cái nếu như đó không phải chủ nó là nó đạp nảy giờ rồi."

Không biết con nhà ai mà đẹp dữ thần vậy trời."

- cô cảm than mà thốt lên không phải trước giờ cô chưa gặp người đẹp hoa hậu minh tinh gì trên báo đài cô đều xem qua hay mấy cô gái xinh đẹp đi ngoài đường nhưng cô chưa cô giờ có cảm xúc mãnh liệt như khi gặp cô gái đó.

Có lẻ cô yêu rồi chăng."

Cậu không biết cô gái đó hả "- bà bán nước khi nghe cô nói vậy thì phe phẩy cái nón lá hỏi cô."

Dạ không con từ bên kia sông qua nên không biết nhiều , cô kể con nghe được không."

" Cô gái đó là con của thầy đồ Hoàng một người thấy có tiếng dạy vô cùng giỏi ,bà cũng từng cho con bà đi theo ổng học để biết vài chữ cho có với người ta , ông dạy học nếu thấy hoàn cảnh khó khăn quá thì miễn cho họ luôn, nhớ ổng tích phước như vậy nên đẻ ra một người con gái vừa xinh đẹp hiền dịu lại ngoan ngoãn với học giỏi nữa nghe đâu đã 17 tuổi rồi nên trước cửa nhà luôn có người đứng đợi để mang sính lễ đến để dạm hỏi nhưng vì con bé không chịu nên không cho cưới ấy thôi."

" Mà đẻ được đưa con gái hết phước luôn hay gì mà đẻ đứa con gái phá quá trời phá ăn chơi lêu lỏng quậy từ đầu trên đến cuối làng mà không ai không biết với học vô cùng dỡ nữa , không biết 2 ổng bả tốn biết bao nhiêu tiền cho đứa con phá đời này nữa."

- bà thở dài ngao ngán thằng đó nó quậy nó đâu có chừa ai trong làng này đâu có vài lần nó cũng đến quậy banh cái quán của bà không phải vì nể ông Hoàng thì bà tống nó lên cho quan xử rồi."

À bà có biết nhà của thầy Hoàng ở đâu không."

- cô hỏi bà địa chỉ nhà ẻm đến biết đường mai mốt còn mò qua nữa chứ .

----------------------------------------------------------------------------
" Cậu ơi làm vậy không tốt lắm"" Có gì không tốt đâu, bình thường mà"" Con nghĩ không bình thường dữ đâu khi cậu 2 3 giờ trưa đứng rình nhà người ta không ổn lắm cậu ơi , ai thấy là tưởng mình ăn trộm đó cậu."

- mén bực tức trong lòng ai đời trưa nắng chang chang đi rình nhà người ta như ăn trộm để người dân nhìn thấy tưởng ăn trộm rượt đánh thấy bà cho coi ."

Em nói nhỏ nhỏ thôi để người ta nghe thấy là không hay đâu"- cô đưa tay lên làm dấu hiệu im lặng rồi quay lại rình tiếp , rình nảy giờ rồi mà không thấy ẻm đâu hết vậy ta."

Chứ hành động của cậu nó cũng có bình thường đâu mà sợ người ta thấy với không nghe cái gì chứ."

- mén chỉ dám nói trong lòng thôi sợ nó thốt ra chắc cô rượt nó chết nên nó vậy lại với công cuộc rình của 2 người.Xoạt một tiếng 2 chủ tớ đứng hình mất mấy phút."

Mấy người là ai mà trưa nắng trưa trật mà rình mò nhà người khác vậy hả ."

- nàng lên tiếng nói nảy giờ nàng thấy cảm giác là lạ như có ai đang theo dõi mình nảy giờ mà nàng không biết nó ở đâu nhờ cuộc trò chuyện hồi nảy của 2 người nên nàng không nhân nhượng gì lấy xô nước tạt 2 người đó luôn."

À ....

Không phải .....như em nghĩ...đâu"- cô thấy nàng nên nói chuyện tự nhiên nó lấp ba lấp bắp bỏ qua luôn dụ nàng với vừa tạt nước mình."

Cái gì mà không phải nè he tui nói cho mấy người biết không ai giữa ban ngày ban mặt mà đi rình mò nhà người khác như vậy rình như vậy chỉ có là ăn trộm mà thôi"- nàng nói thì tay đã vớt lấy cây chổi rượt mén với cô chạy hối hả."

Không phải....đâu em đừng.....có nghĩ bậy mà tôi .....tới đây là có công chuyện mà"- nàng nghe tới có công chuyện thì tưởng đấy là mấy người cho vay em nàng nên nàng dừng lại không rượt nữa."

Đúng rồi đó cô , cậu em với em không phải là ăn trộm đâu cô đừng có rượt nữa"- mén nói trời ơi theo cậu chi mới nảy vừa tạt nước xong rồi tự nhiên bị rượt thấy bà rồi tự nhiên có mác ăn trộm nữa chứ ai chịu được trước giờ tuy nó ở đợ thiệt nhưng chưa từng làm sai truyện gì có lỗi với lương tâm cả.

Tự nhiên thấy nàng không rượt nữa thì cô chạy lại rằng nàng."

Thiệt đó , tui không phải ăn trộm gì đâu ,định lại đây hỏi chuyện thôi à ."

" Có chuyện gì nói lẹ không tui thả chó ra cắn bây giờ "- nếu như là chuyện đòi nợ em nàng thì nàng sẽ thả chó ra cho chúng rượt mấy người này đi chứ tiền đâu mà trả."

Tôi định gặp thầy Hoàng có chuyện cần thưa ấy mà"- cô ngại ngùng lên tiếng " Có chuyện gì mà ồn ào dữ vậy bây "- ông bà hoàng nghe tiếng trước nhà có tiếng ồn ào nên chạy ra xem thử thì thấy nhà mình như một bãi chiến trận khiến cho ông bà phải ngơ ngác nhìn con mình rồi nhìn cô với mén."

Dạ con tên là Nam con nghe tiếng của thầu vang danh khắp nơi nên con định lại đây xin làm học trò của thầy mà khiến cho em ấy hiểu nhầm là ăn trộm nên rượt con ấy mà"- thấy 2 người ba má vợ tương lai của mình xuất hiện thì như phao cứu tin nên cô phải bám cho chặt.

Mén nhìn cô không biết nói gì" Cậu ơi cậu , cậu nói gì vậy cậu , cậu vừa học xong rồi chuẩn bị năm sau đi qua pháp học đó cậu rồi giờ tự nhiên cậu muốn bái người ta học chữ là sao cậu" -nếu như cậu kêu người pháp dạy cho mình thì nó không ý kiến giờ tư nhiên kêu thấy dạy sách thánh hiền thầy đồ dạy cho mình nó mới thấy lạ nhưng nó không nói chỉ nhìn cô 2 người trao đổi ánh mắt với nhau.Cô biết nó đang nghĩ gì trong đầu nên cũng trao đổi ánh mắt với nó là đừng nói gì hết để cậu làm."

Cậu muốn bái tui là thầy cậu à "- ông hoàng lấy tay chỉ mình mà nhìn cậu nghi ngờ kiểu này không giống như lại học chữ mà giống kiểu lại học chữ rồi hốt luôn con gái người dạy chứ quá.Cô định trả lời thì một đám tay to mặt lớn xuất hiện trước nhà gây náo loạn ."

Ông thầy đồ đâu mau ra đây ,nhận lại thằng quý tử của ông nè."

- tiếng quát tháo vô cũng lớn từ trước cổng nhà mà tới chỗ cô còn muốn điếc ,không đợi ông hoàng trả lời thì người tố cao ấy đã đập bay cái cửa rồi bước hiên ngang vào , vừa mới xuất hiện thì cô nhìn người này giống như giống như con gấu cao to mặt mày thì nhìn dữ tợn rồi có một vết trẹo chảy dài từ trán xuống cằm nhìn vô cùng đáng sợ , hắn vừa bước tới đã vứt thằng con của ông thầy xuống đất một cái gầm không thương tiếc ."

Tía má ơi cứu con, bọn chúng đánh con đau quá à."

- cô tưởng người này không nói nỗi nữa chứ ai ngờ còn sức bò lại ôm chân của 2 bậc tiền bối nữa chứ" Mày lại gây hoạ gì nữa vậy hả , mày chưa thấy tao khổ gì mày như vậy chưa đủ sao"- ông hoàng bực tức thằng con trời đánh chỉ có rước phiền phức về cho gia đình này mà thôi."

Nhà này bao nhiêu tiền cho con phá nữa hả , nhà giờ chuẩn bị không có gạo mà ăn mà mày cứ gây chuyện hoài vậy hả."

- nảy giờ bà Hoàng mới lên tiếng nói bà khổ về đứa con này nhiều quá rồi."

Nó cũng có quậy gì nhiều đâu mà ông bà nói quá chỉ có 50 đồng đại dương thôi mà ."

- tên cao to cười mỉa mai mà nói " 50 đồng đại dương mày .....mày ......mày định cho nhà này phải ra đường sống hay sao ."

- ông Hoàng tức tới nổi phải ôm ngực mình đúng là thằng nghịch tử mà" Đâu phải đặng ra đường sống đâu tôi thấy ông cũng có con gái đẹp quá trời nè , không thì ông gả cho tui , tui cấn nợ cho con trai ông rồi gọi nhẹ ông một tiếng tía cũng không sao"- nảy giờ nàng đứng trong một góc nên hắn không để ý giờ hắn thấy nàng rồi khiến hắn nổi lên cơn thèm khá muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Còn cô thì nảy giờ đứng nhìn coi tình hình thì đã hiểu được rồi thằng em nàng đi quậy phá bên ngoài rồi mượn nợ mà không có tiền trả nên người ta tới đây đòi hình như tiền nợ là 50 đồng đại dương rồi nói cấn nàng trừ nợ gì đó ủa khoan cấn nàng trừ nợ à cô nghe đến đó mà cô tức sôi máu rồi nhìn thấy tên đó định đụng vào nàng thì."

Ai cho mày đụng vào em ấy , rồi lấy em ấy là vợ à, mày nghĩ 50 đồng đại dương "- cô sôi máu lên nhào lên đánh với mấy người to cao kia với 5 năm karate với boxing của cô thì đối với mấy người này dễ như ăn kiến ấy mà , mà bên địch thì đông bên ta có một mình cô nên cô có bị trúng vài cú đánh ."

Sao mày dám đánh cậu tao , tao sống chết với mày"- mén thấy cô bị đánh vài cái thì nó cũng nhập cuộc vào ,tuy miệng hỗn nhưng nó cưng cậu nó như trứng mà mấy tên kia dám đánh cậu nên nó cũng nổi khùng lên .
 
Mình Ơi ! Tôi Thương Mình
Đưa tiền


" đau ......đau...đau"- cô rít lên từng cơn khi nàng lăn trứng vào những vết bầm của cô " Trời cũng biết đau nữa sao , nảy ngon lắm mà nhào vô đánh túi bụi người ta mà giờ sợ đau"- nàng nhìn cô rồI chọc cô quê sệt" Hồi nảy năng quá nên có biết đau là gì đâu nên cứ thế là quất thôi chứ có biết gì đâu"- người đau nhưng vẫn cãi cố"Ờ 2 chủ tớ mấy người đánh hay quá mà mình thì bầm vái cái còn người ta thì sức đầu mẻ trán phải kêu người dân rinh đi nói còn không nổi còn 2 người ở đây nói quá trời nói còn cãi leo lẻo được mà "- nàng vừa nói vừa cố ý nhấn mạnh vào vết bầm của cô " Đau....

Đứng có nhấn mạnh vào nhưng vậy mà"- à đau chết cô đi không phải vì bảo vệ nàng mới thành ra bộ dạng này sao không biết thương mà còn cố ý làm người ta đau nữa , người gì đâu đẹp người hiền mà miệng hơi hỗn nhưng cô thích ( đúng là người thương dù xấu hay đẹp cũng là tây thi)Nhìn thấy cô cười đến rợn người như vậy nàng thấy sợ nên xử lí vết bầm cho cô xong thì đi qua xử lí cho con mén nảy giờ nó cũng đang đợi nàng ."

Rồi xong rồi đó tui qua xử lý cho người của mấy người"" Rồi con là con của nhà nào mà muốn qua đây học chữ của ta , nhìn con cũng lớn hơn con của ta rồi mà học chữ gì nữa "- nảy giờ ông ngồi vừa uống trà vừa coi mấy đứa nhỏ nó chí tré với nhau , qua dụ hồi nảy khiến cho ông có một chút cảm tình với thằng nhóc ngồi trước mặt này" Dạ không giấu gì ông con mới vừa tốt nghiệp ở trên gia định xong , năm sau gia đình con bắt đi du học nhưng con lại yêu quê hương đất nước mình quá nên con muốn lưu giữ những nét đẹp quê hương rồi qua bên đó để con bị biến chất , nên khi con nghe danh thầy con đã bỏ hết công việc lật đật chạy qua đây để cầu thầy dạy cho con"- cô trả lời không biết ngượng miệng vì 50% câu đầu thì đúng nhưng 50% câu sau thì cô nói dối không ngượng miệng tý nào đúng là muốn lưu giữ quê hương đất nước thì thiệt nhưng mà quê hương ở đây chính là nàng" Cha học giỏi dữ bây, học chữ tây nhưng vẫn muốn lưu giữ quê hương đất nước mình là tốt , ta nhận con là học trò của ta."

- ông cười khoái chí đúng là mấy đứa nhỏ nhà giàu bây giờ đa số nó đều thích tây hơn là ta nên khi nghe một đứa nói thích ta hơn tây khiến ông hài lòng."

Bà thằng đó đỡ hơn chưa"- ông nói chuyện thêm vài câu với cô thì bà hoàng đi ra ông liền hỏi tình hình của thằng nghịch tử này nó chưa bao giờ khiến ông không phải lo lắng cho từng khắc từng canh giờ."

Nó còn chưa tỉnh dậy ông à chắc bị người ta đánh đập nhiều quá ."

- bà dù không thích đứa con này nhưng bà vẫn thương nó dù gì bà cũng đứt ruột chín tháng mười ngày để nó từ bào thai thành một đứa nhỏ có sự sống ấy mà nó cứ quậy phá miết khiến cái nhà từng có của ăn của để giờ tan hoang gần hết ."

Đúng là nghịch tử mà muốn tức lão già đến chết mới vừa lòng hay gì "- ông hoàng đập tay một cái thiệt lớn lên bàn khiến cho bàn nó phải rung rinh" Thôi mà ông có gì từ từ nói dù gì nó cũng là con mình mà"" Bà coi đó mới vừa trả hết nợ nó mấy ngàn đồng đại dương nhà mình gần như hết tiền rồi , giờ ở đâu moi ra thêm 50 đồng đại dương nữa cũng gần 1 cây vàng rồi tiền ở đâu mà trả nữa đây, tui đã đi mượn nợ đến chai mặt rồi."

- vì cái thằng con này ông phải bỏ đi lòng tôn nghiêm của mình xuống mà phải đi vay bạn bè của đã khiến ông nhục dữ lắm rồi" Thầy đợi con một chút xíu"- cô nói thì móc tiền từ trong túi bên trái bên phải gì cô móc ra hết thấy cô cảm thấy còn qua ít nên định móc trong túi đeo của mình ra nữa thì bị ông bà hoàng ngăn lại" Con đang làm cái gì vậy , cất tiền vô đi"- ông hoàng vừa nói vừa lấy tiền trên bàn đưa lại cho cô."

Ấy thầy cứ cầm lấy đi thầy coi như đây là học phí của con đi thầy "- cô đưa tiền lại chỗ ông, 2 người cứ kì kèo vậy một lúc lâu với sự thuyết phục của cô thì ông cũng chịu nhận ."

Cậu ơi giờ mà cậu không về mà mình không kịp chuyến đò đâu cậu , với cậu còn hứa với bà là cậu cùng bà đón ông về nữa đó.

"- mén thấy trời đã ngã vàng thì nó cũng nhắc nhở cậu nên về rồi."

À quên mất , trời cũng chiều lẹ dữ thôi con xin phép bác và em con trước ạ "- cô biết mén đã cho cô đường thoát thì cô ngại gì mà không thoát dù gì cũng còn dài mà không gấp.Cô và mén lật chạy ra khỏi nhờ vì sợ sẽ không kịp chuyến đò thiệt."

Thằng bé này tui cảm giác nó giống ai mà quen dữ lắm mà không nhớ ra"- ông nảy giờ cũng nhìn cô ngũ quan thì đẹp không mang nét vốn có của người con trai mà lại vừa lai giữa 2 nét nên khiến cho cô vừa lãng tử phong độ mà không kém phần nhẹ nhàng."

Ông ơi thằng bé nó để lại nhiều tiền dữ lắm nè ông đếm thử đi , tôi với con Linh ra sau nấu cơm dù gì giờ cũng trễ rồi "- nói rồI bà dắt nàng đi xuống bếp nấu cơm với bà không thôi thì trễ giờ cơm mất.Ông hoàng ngồi suy tư một chút thì cũng lấy tiền của cô đưa ra đếm , lúc đầu đếm thì đa số là tờ 1 đồng 2 đồng nhưng đếm một lúc thì 10 đồng 20 chục đồng rồi có lúc sẽ 50 đồng rồi 100 đồng ông đếm hết ề tiền thì ngạc nhiên đây gần 2 ngàn đồng cái này còn hơn số tiền mà ông đi mượn từ mấy người bạn của ông mới được như vậy mà cậu trai trẻ đó chỉ đưa một chút thì đã gần 2 ngàn rồi con hồi nảy định móc ra thêm nữa chứ.Ông biết hồi cái người hầu mà cô mang theo nói nhà cô ở bên sông thì ông cũng biết đa số bên sông toàn là dân giàu có tiền có thể xây thành chục ngôi nhà bằng tiền còn được.

Ông càng thắc mắc hơn về cô không biết cô là con cái nhà nào đây, hồi nảy ông cũng có hỏi thì cô lấp liếm cho qua.

Ông nhìn đống tiến thì cứ ngồi suy nghĩ tiếp
----------------------------------------------------
" Trời ơi hên chạy kịp xém tý là lội sông thiệt rồi"- mén thở hổn hển khi vừa đặt chân vào trong ghe."

Mai mốt cậu qua bển học thì nên lấy thuyền nhà mình đi đi con không muốn ngày nào cũng chạy sức quần vậy đâu"- nảy chạy từ nhà ông hoàng 2 chủ tớ chạy muốn rớt cái quần vài lần mới vừa đúng lúc ghe chuẩn bị chạy ."

Hay biết suy nghĩ rồi đó mén"- cô xoa đầu mén mà nói đúng là không uổng công nuôi ha , lấy thuyền nhà mình thì muốn đi giờ về giờ nào chẳng được.Cô với mén đi từ từ thêm khoảng 30p nữa thì cũng đã đến nhà khi vừa bước vào nhà thì mẹ cô bước ra đón thì" Trời ơi mặt mày con sao vậy nè"- bà sờ lên những vết bấm còn nhạt của con mình mà nói, hên là hồi nảy nàng có lăn trứng cho cô rồi nên nó mới nhạt vậy đó chứ mà để như hồi nảy chắc mẹ cô ngất luôn quá ."

Không có gì to tát đâu má có gì chút con kể má nghe giờ con đi tắm cái , con hôi quá trời nè"- cô cười cười với bà rồi ôm bà cái rồi chạy đi tắm."

Mạ cha thằng quỷ sứ nó nói nó hôi mà nó còn ôm mình vậy đó coi được không"Cô tắm rửa xong xuôi cũng được một lúc thì cũng đã xong mặc đồ gọn gàng tươm tấp cũng má đi ra ngoài cửa của nhà chính để đón tiếp tía mình và ông mình, cô với má đi tới đâu thì ai cũng hỏi sao mặt cô bầm dập dữ vậy."

Anh ba sao mặt mài anh bầm dập dữ vậy "- em gái cô lên tiếng khi cô vừa bước lại gần " À không có gì đâu em , anh chỉ xô sát một chút xíu thôi em đừng có lo"- cô nói rồi lấy tay xoa đầu em gái mình dù cùng cha khác mẹ nhưng em luôn khiến cô thương yêu dữ lắm " Hừ mới vừa té dập rồi vừa lành thì đi ăn chơi đàn đúm nên bị người ta thấy ghét nên đánh chứ gì "- đẻ được đứa con gái mát lòng mát dạ bao nhiêu thì người mẹ nói chuyện nghe ứa gan bấy nhiêu.."

Chị 2 chị nói gì vậy , chị chưa hỏi rõ rành thằng bé mà chị phán vậy là không được đâu"- Má tư nàng vừa bồng thằng bé mới sinh vừa lên tiếng phản bác người chị không biết rõ trắng đen này."

Này mày nói gì vậy đó hả , không biết lớn nhỏ à "- bà má 2 nghe thấy bà má tư nói xiên nói xỏ mình thì xù lông lên chuẩn bị chiến."

Này mấy người làm gì ồn ào quá vậy đi từ xa còn nghe thấy được để ba chồng với chồng tui bây nghe được thì không xong "- Bà nội vừa bước từ trong nhà ra nói một tiếng thì tất cả điều im lặng không ai nói gì" Con chào bà ạ "- thấy bà đi đến chỗ mình thì cô đi ra đỡ bà."

Nam mặt mày con sao vậy con ai đánh con nói bà nghe bà kêu người lại đánh chúng nhừ đòn luôn dám đụng đến cháu vàng cháu ngọc của bà"- bà nội vừa nói vừa lấy tay sờ vào vết bầm của cô dù được xử lý sạch sẽ nhưng vẫn cũng không tài nào hết được nên bà biết mấy vết bầm này lúc trước nó còn ghê gớm đến cỡ nào, dám đụng đến con cháu nhà họ Phạm này mấy người đó chỉ tìm đến đường chết mà thôi."

Mà bà không có gì đâu có gì con kể bà nghe bà đừng có lo nhà"- cô làm nũng với bà " Được được cháu ngoan của bà nhớ phải kể bà nghe đó"- đúng là từ khi cô tỉnh dậy thì đã thay đổi rất nhiều như thay đổi một người khác vậy đó trước giờ có làm nũng với bà bao giờ đâu giờ làm khiến cho bà thương cô nhiều hơn" Má tư má vừa mới đẻ chưa được bao lâu để con ẵm cho "- cô thấy được bé này ngay từ đầu rồi trắng trẻo mập mạp thấy cưng quá trời nên cô định ẵm nó nhưng nảy giờ chưa có cơ hội để ẵm ."

Đây vậy con ẵm dùm má nhà"- thấy cô đòi ẵm em thì cô đưa con mình cho cô ẵm .

_______________________Đây là hình ảnh của cô khi là con trai nè mọi người đây sẽ là hình tượng sẽ theo xuống nguyên bộ truyện nhà tìm quá trời mới tìm được hình mình thích à

Hình em gái cô, nàng út của ngồi nhà này
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back