Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Minh Nguyệt Yến

Minh Nguyệt Yến
Chương 10: Chương 10



Ta chưa từng nghe qua độc ô đầu, nhưng gần đây vì muốn chữa trị cho Cố Yến, ta đã lật nát những cuốn y thư mà cha ta để lại, trong đó có cuốn "Minh Tâm Trát Ký". Ở trang cuối cùng, cha ta có ghi chú: "Ô đầu, vị cay, đắng, nóng, cực độc, không có thuốc giải. Người trúng độc phần nhiều sẽ chết, người sống sót thì tổn thương nghiêm trọng. Nếu cứu chữa kịp thời có thể giữ mạng nhưng sẽ tê liệt tứ chi và tổn hại thần trí."

Cố Yến chỉ mới hai mươi lăm tuổi, là một công tử phong độ, tuấn tú vô song. Biết bao đêm ta lo lắng rằng chàng sẽ mãi không tỉnh lại.

Khi ấy, ta chỉ nghĩ chàng có xuất thân cao quý, lẽ ra phải có một tương lai rạng ngời, thật đáng tiếc khi chàng lại mắc phải căn bệnh nặng như vậy.

Giờ đây, ta biết rằng chàng không chỉ tốt bụng mà còn đối xử với ta rất tốt. Chàng là chỗ dựa, là cây đại thụ của ta. Nghĩ đến việc chàng đã chịu đựng căn bệnh đau đớn từ khi còn nhỏ, tim ta như bị ai bóp nghẹt.

"Ai đã hạ độc chàng, có phải là..."

Ta khóc dữ dội, Cố Yến luống cuống, không kịp lau nước mắt cho ta: "Nguyệt nhi, đừng khóc. Nàng khóc làm tim ta đau đớn vô cùng."

Chàng ôm lấy ta, dịu dàng dỗ dành: "May thay khi đó có một vị thái y trong cung nhận ra bệnh tình của ta, châm cứu và trích máu, giúp ta thoát khỏi cái chết. Chân của ta là do một lần gặp nạn, có lẽ cũng liên quan đến độc ô đầu, từ đó ta không thể đứng dậy nữa. Nguyệt nhi, chuyện năm đó quá phức tạp, ta không muốn kể lại cho nàng nghe. Những ác mộng đó hãy để mình ta gánh chịu, ta chỉ muốn nàng được sống vui vẻ, hạnh phúc."

"Hậu quả của độc ô đầu khiến ta thường xuyên rơi vào trạng thái mê man. Nếu được chữa trị đúng cách, có thể sẽ khá hơn. Minh Đại phu năm đó đã qua đời, ta tự mình tìm thầy chữa trị, nhưng hiệu quả rất ít. Ta chỉ là có chút chán nản mà thôi, Nguyệt nhi, ta là một nam nhân, nhưng lại không thể đứng dậy. Khi đó ta chưa gặp nàng, trong phủ này cũng không còn ai thân thiết với ta, nàng hiểu không?"

"Ta hiểu rồi." Ta cúi xuống ôm lấy Cố Yến, nước mắt và nước mũi đều dính hết lên áo chàng. Ta hiểu nỗi khổ và sự bất lực của chàng. Chàng là một nam nhân, không chỉ không thể đứng dậy, mà cả chỗ đó cũng không thể.

Nhưng ta không chê chàng. Ta từng nghe thẩm nương ta mắng thúc ta, nói rằng thứ đó của ông ta không ra gì, khiến bà khó chịu mấy ngày liền.

Thứ đó như một con thú dữ, Cố Yến không thể thì cũng là chuyện tốt.

"Hoài Sinh, chàng tin ta, ta nhất định sẽ giúp chàng đứng dậy. Chàng có người thân rồi, chàng có ta, đừng nản chí."

Cố Yến nâng cằm ta lên: "Nguyệt nhi, nàng vừa gọi ta là gì?"

Ta có chút ngượng ngùng: "Gọi tam công tử thì quá xa cách, gọi tam lang thì lạ lẫm, gọi Hoài Sinh có được không?"

Cố Yến không nói gì, nhưng suốt cả đêm chàng đều ôm lấy ta, từ bàn tay đến từng sợi tóc, từng chút một như thể đó là những báu vật.

***

Ta và Vạn Phúc lo lắng suốt những ngày cuối năm, nhưng Cố Yến vẫn không bị ngất lại.

Vạn Phúc đã trang trí Tây Viện bằng những sắc đỏ tươi rực rỡ, còn ta thì cắt giấy dán lên cửa sổ.

Nghe nói ta thích ăn đào, Cố Yến đã sai người từ Lĩnh Nam gấp rút mang về rất nhiều đào, ta ăn đến nỗi tay mọc đầy lông tơ, trông chẳng khác gì con khỉ.

Chàng còn nghe Vạn Phúc nói ta thích ngắm cây mai mỗi lần đi qua hành lang, nên đã sai người chuyển cả cây mai vào Tây Viện khi ta đang ngủ trưa.

Việc này khiến Triệu thẩm tức đến phồng má trợn mắt nhưng không dám hỏi han gì.

Đêm đó, Cố Yến mở cửa sổ, ta và chàng cùng ngồi dựa vào khung cửa nhìn ra ngoài.

Cố Yến hỏi ta: "Nguyệt nhi, vì sao nàng thích hoa mai?"

Ta chống cằm, nghiêng đầu đáp: "Ở biên ngoại ta chưa từng thấy hoa mai. Có lần thẩm nương ta phạt ta quỳ trong tuyết, ta lạnh đến ngất đi. Trong giấc mơ, ta gặp mẹ ta, bà nói ở kinh thành có hoa mai, nở rộ giữa mùa đông lạnh giá, đẹp nhất và cũng kiên cường nhất."

"Hoài Sinh." Ta khẽ chọc vào vai chàng, "Chàng có học, dạy ta vài câu thơ về hoa mai được không?"

Chàng ngâm:

“Trần lao quýnh thoát sự phi thường

Hệ bã thằng đầu tố nhất trường

Bất thị nhất phiên hàn triệt cốt

Tranh đắc hoa mai phốc tỷ hương.”

Tạm dịch:

Thoát cảnh trần lao quả phi thường

Một lòng kiên định chẳng vấn vương

Nếu không nhờ có Đông lạnh giá

Hoa mai đâu dễ tỏa thơm hương!

"Nghe hay thật."

Tinh thần của Cố Yến ngày càng tốt hơn, mỗi sáng đều nhờ Vạn Phúc giúp đỡ tập đi. Đến khi chàng tự bước được bước đầu tiên, ta và Vạn Phúc đứng dưới cây mai trong viện, mắt ứa nước, giống như cha mẹ lo lắng nhìn con mình tập đi.

Một ngày nọ, ta dùng chiếc búa nhỏ gõ vào đầu gối của Cố Yến, theo phản xạ, chàng đá vào chân của Đại Phúc. Lúc đầu Đại Phúc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhận ra, hắn quỳ xuống lạy ta, khóc đến mức mũi phồng lên.
 
Minh Nguyệt Yến
Chương 11: Chương 11



Ta và Cố Yến đã chuyển vào phòng tân hôn. Vạn Phúc lặng lẽ thu dọn chiếc ghế mềm của ta. Đêm đó, Cố Yến đưa tay vào trong áo ta, không ngừng m*n tr*n.

Ta bị chàng trêu chọc đến mức tim đập loạn, cả người nóng bừng lên. Khi ngẩng đầu nhìn, chàng cũng đang nhìn ta bằng đôi mắt sâu thẳm, trong mắt như chứa đựng cả dòng nước mùa thu, khiến ta khô cả cổ họng.

Mặc dù trong lòng ta ngứa ngáy, nhưng ta biết Cố Yến còn sốt ruột hơn. Rốt cuộc, chàng có một chứng bệnh khó nói, ta cũng chẳng biết châm vài mũi ở chỗ đó có chữa khỏi được không.

Ta ôm lấy chàng, vỗ vỗ lưng như dỗ dành trẻ nhỏ, chàng liền ngoan ngoãn không gây rối nữa.

"Nguyệt nhi, bái đường với một con gà trống thực sự là thiệt thòi cho nàng. Đợi ta, ta sẽ tổ chức cho nàng một hôn lễ thật rực rỡ."

Cố phu nhân sai Cố Chiêu đến mời chúng ta dự tiệc đoàn viên đêm giao thừa. Cố Yến vẫn giữ phong thái kiêu ngạo, nhưng ta đã hiểu tính chàng, nên đáp ứng trước khi chàng kịp từ chối.

Sau khi Cố Chiêu rời đi, Cố Yến tỏ ra rất không vui. Dù ta làm gì, chàng cũng bày trò khiến ta không làm nổi.

Ta cầm cuốn y thư đập nhẹ vào trán chàng: "Để xem chàng có muốn thử loại thuốc đắng hơn không."

Cố Yến kéo ta ngồi lên đùi chàng, bàn tay nhẹ nhàng vu.ốt ve chân ta dưới lớp váy, rồi bóp mạnh khiến ta không nhịn được mà kêu lên.

"Nếu Cố Chiêu còn dám nhìn nàng như vậy, ta thực sự sẽ móc mắt hắn ra."

Ta đưa ngón tay chọc mạnh vào trán chàng, khiến đầu chàng ngửa ra sau: "Chàng đúng là nhỏ nhen. Ta cả ngày xoay quanh chàng, còn thời gian đâu mà để ý đến ai khác?"

"Nàng không, nhưng hắn có."

"Chàng thích ghen thì cứ từ từ mà ghen, lát nữa ta nấu cho chàng một đĩa há cảo để chấm mà ăn."

Cố Yến dùng sức kéo ta lại gần, cắn nhẹ vào tai ta: "Không được cười với Cố Chiêu nữa, nghe rõ chưa? Ta vốn đã không ưa hắn, hắn còn thích nhìn nàng, ta hận hắn lắm."

Ta không nhịn nổi mà bật cười, liên tục xin tha: "Được rồi, không cười với hắn nữa, chỉ cười với Tam lang thôi."

Cố Yến càng ngày càng giống một đứa trẻ, càng khó dỗ dành hơn: "Tam lang?"

"Hoài Sinh."

"Gọi một tiếng ‘phu quân’ nào?"

"Phu~ quân~"

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Yến đỏ ửng, chàng giống như một con ch.ó nhỏ, dụi đầu vào cổ ta: "Gọi thêm lần nữa."

Ta khẽ cựa mình, chợt cảm thấy bên dưới có thứ gì đó lạ lùng, cọ vào chân ta, khiến ta cảm thấy khó chịu.

Ta nhìn xuống: "Cái gì thế?"

Cố Yến vùi đầu vào n.g.ự.c ta, hơi thở dồn dập, giọng nói khàn khàn: "Đừng động."

12

Dưới sự thuyết phục dai dẳng của ta, cuối cùng Cố Yến cũng đồng ý tham gia tiệc giao thừa. Để cho Cố phu nhân chút thể diện, ta gọi mấy nha hoàn trong viện đến giúp, đội bộ trang sức mà bà đã tặng trước đó.

Ta mặc bộ váy mới mà Cố Yến sai người may cho ta, đứng xoay một vòng trước mặt chàng. Cố Yến mỉm cười, đôi má đỏ ửng lên: "Đẹp lắm."

Đã lâu lắm rồi Cố Yến không xuất hiện trong các bữa tiệc gia đình, Cố phu nhân rất vui mừng, còn mấy bà thím lại tỏ ra không thoải mái.

Có lẽ vì có mặt Cố Yến, nhiều điều không tiện nói ra.

"Nghe nói Tam lang sức khỏe đã khá lên nhiều, hôm nay trông thật rạng rỡ."

"Cũng nhờ Minh Nguyệt chăm sóc, con đúng là công thần của nhà họ Cố. Nếu lão gia dưới suối vàng biết được, ta cũng coi như không phụ lòng ông ấy."

Cố Yến dường như không nghe thấy gì, cứ gắp đồ ăn bỏ đầy vào bát của ta, chất thành một "ngọn núi nhỏ".

"Nghe nói Tam tẩu từng sống nương nhờ nhà một người thúc ở biên ngoại, làm nghề mổ lợn, không được học hành. Ta thật không hiểu Tam tẩu làm sao mà có thiên phú học y thuật, còn kê thuốc, châm cứu cho Tam ca. Thật là kỳ lạ."

Ta cắn một miếng đùi gà, dầu mỡ đầy miệng, học theo giọng điệu chậm rãi của Cố Yến: "Chuyện kỳ lạ thì nhiều lắm. Ức An muội muội đến kinh thành đã bao năm, nếu chuyện gì cũng thấy kỳ lạ, thì đó không phải vấn đề của người khác, mà là do tầm mắt của mình quá hạn hẹp."

Không khí trên bàn đột nhiên chùng xuống, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Cố Yến ngả người dựa vào xe lăn, nhẹ nhàng đặt đũa xuống: "Tam tẩu của ngươi chuyên trị những bệnh khó. Ngươi cứ nói bóng nói gió mãi cũng là bệnh, cần để Tam tẩu châm cứu cho ngươi không?"

Ta che miệng cười khúc khích, làm bộ như đang mò kim châm trong túi: "Kim ta luôn mang theo bên mình, ngoài muội muội ra, ai muốn châm nữa thì cứ nói. Phu quân ta bảo ta rất quý, hôm nay không thu tiền."

Ta với Cố Yến cứ tung hứng qua lại, người thì cười, nhưng cũng có người không thể cười nổi.

Thật ra ta không giỏi ứng phó những tình huống như vậy, cũng nhờ có Cố Yến bên cạnh mới khiến ta tự tin. Chàng nhận ra ta đang căng thẳng, lén nắm tay ta dưới bàn, vờ như đang chơi đùa với ngón tay của ta.

Khi ta ngẩng đầu lên, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Cố Chiêu. Hắn có vẻ ngoài thanh nhã, như một bức tranh vẽ, dường như không để ý đến những cuộc đối đáp trên bàn.

Ta nhớ lại dáng vẻ ghen tuông của Cố Yến, cúi đầu nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng hơn.

Sau bữa tiệc, Cố phu nhân có ý giữ ta lại nói chuyện. Cố Yến rất cảnh giác, nếu không phải Cố Chiêu đến bắt chuyện với chàng, chàng đã không chịu để ta ở lại một mình với phu nhân.

Cố phu nhân cảm ơn ta vì đã chăm sóc cho Cố Yến. Về chuyện vì sao chàng bị hạ độc, dù chàng chưa bao giờ nói rõ kết luận với ta, nhưng trong mắt ta, tất cả những ai ngoài Tây Viện đều là nghi phạm.

Vì thế, ta không thể thân thiết với Cố phu nhân được nữa.
 
Minh Nguyệt Yến
Chương 12: Chương 12



Trước khi rời đi, bà hỏi ta có phải theo họ mẹ không.

Ta cảm thấy câu hỏi đó thật kỳ lạ, suốt đường trở về Tây Viện, lòng ta nặng trĩu.

Cố Yến rất tinh ý. Trong thời gian chúng ta sống cùng nhau, chàng luôn chú ý đến cảm xúc của ta. Khi ta ngồi cạnh lò lửa chuẩn bị thảo dược, chàng từ phía sau ôm lấy ta, nhẹ nhàng hỏi han. Ta không biết giải thích thế nào, lại sợ chỉ là tưởng tượng của bản thân mà khiến chàng lo lắng, nên vội tìm một lý do khác để khỏa lấp.

Cố Yến ôm lấy ta, thủ thỉ một lúc, rồi đưa cho ta một chiếc chìa khóa và một bức thư.

"Đây là chìa khóa của kho bạc ở Tây Viện, nằm sau bức tường phía sau tủ áo của nàng. Bên trong có đủ bạc để nàng sống sung túc cả đời."

"Và đây là thư hòa ly ta viết cho nàng. Nếu một ngày nào đó ta ngã bệnh và không thể tỉnh lại, nàng không cần đợi đến lúc ta trút hơi thở cuối cùng, cứ cầm thư và bạc rời khỏi nhà họ Cố."

Ta giả vờ như không nghe, tập trung vào công việc trong tay.

"Nguyệt nhi, đừng giận. Cuộc sống vô thường, ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho nàng."

"Nguyệt nhi..."

Chưa đợi Cố Yến nói xong, ta quay lại ôm chàng và bắt đầu hôn.

Ban đầu, ta quỳ xuống hôn chàng. Sau khi ta khiến chàng bị kích động, chàng liền nhấc bổng ta lên, để ta ngồi lên đùi chàng. Cố Yến từ từ chiếm thế chủ động, bắt đầu c*n m*t đôi môi ta, bàn tay luồn vào áo ta, vu.ốt ve và x** n*n.

Ta cũng bắt chước Cố Yến, kéo áo chàng ra, luồn tay vào trong. Ngực chàng nóng hổi, săn chắc. Ta chỉ mới chạm nhẹ, chàng đã không chịu nổi mà cắn một cái lên cổ ta.

Lúc đó, ta lại cảm thấy có thứ gì đó bên dưới bắt đầu chuyển động, vẫn là cái cảm giác tê tê ngứa ngáy đó. Ta áp mũi vào Cố Yến, hỏi nhỏ: "Cái gì đang động vậy?"

"Nguyệt nhi..." Cố Yến thở dài một hơi, nắm tay ta đặt xuống g*** h** ch*n chàng.

Chúng ta đối mắt nhau, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ta liền hiểu ra mọi chuyện.

Nóng như lửa.

Hóa ra chàng ‘đứng’ được.

Ta bỗng chốc tỉnh táo, cảm giác h.am mu.ốn vừa dâng trào liền từ từ lắng xuống. Ta mềm nhũn trong vòng tay Cố Yến, bật khóc nức nở: "Chàng nói sẽ làm chỗ dựa cho thiếp, sao lại có thể viết thư hòa ly?"

"Nguyệt nhi, ta sợ một ngày nào đó..."

"Sẽ không có ngày đó. Nếu thật có, chàng cũng không cần lo cho thiếp, thiếp sẽ đi cùng chàng."

Cơ thể Cố Yến đột nhiên cứng đờ, một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt chàng, nhưng mặt chàng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị: "Ta không cho phép. Nếu nàng dám làm vậy, ta sẽ giả vờ không quen biết nàng trên đường hoàng tuyền."

"Nếu chàng dám không nhận ta, ta sẽ hóa thành lệ quỷ bám lấy chàng đời đời kiếp kiếp, không cho chàng yên ổn."

Cố Yến bất lực thở dài: "Ta không thắng nổi nàng."

Chàng ngả người dựa vào ghế, n.g.ự.c phập phồng nhẹ, trên khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi và vệt đỏ. Chàng lại nắm tay ta, đưa xuống nơi eo hông.

"Nguyệt nhi, chuyện khác để sau đi. Giờ ta chỉ muốn... chỉ muốn..."

Lời của Cố Yến còn chưa dứt thì từ bên ngoài vang lên một tiếng "bùm" lớn, rồi tiếng Vạn Phúc reo hò vui mừng: "Công tử, thiếu phu nhân, mau ra xem pháo hoa!"

Ta rút tay ra khỏi tay Cố Yến. Khuôn mặt chàng trông như vừa bị gió lạnh thổi qua, không còn chút máu, thậm chí có chút uất ức.

Ta đẩy chàng ra ngoài: "Đi xem pháo hoa."

Từ khi ta lớn đến giờ, chưa từng được thấy pháo hoa rực rỡ như vậy. Cả Vạn Phúc cũng thế, chúng ta đứng trong sân mà vui vẻ ngắm pháo hoa, thi thoảng lại có những tiếng nổ lớn và hình dạng pháo hoa đẹp mắt, khiến chúng ta hào hứng vỗ tay, nhảy cẫng lên.

Khi ta quay lại nhìn Cố Yến, chàng cũng đang nhìn về hướng pháo hoa bừng nở. Lông mày chàng hơi nhíu lại, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia lo lắng thoáng qua, đôi môi chàng mấp máy, hình như nói hai từ "hoàng cung."

13

Sau đêm giao thừa, Cố Yến bảo Vạn Phúc mang đến một chiếc ghế mềm, chàng muốn ngủ trên đó.

Giữa chúng ta dường như có một khoảng cách khó nói thành lời.

Ta suy nghĩ mấy ngày, rốt cuộc kết luận rằng lỗi là ở ta.

Rốt cuộc ta đã hiểu lầm Cố Yến không làm được. Trong lòng ta, ta coi chàng là người đàn ông của ta, nhưng khi ở trong chăn, ta lại không thật sự xem chàng là một người đàn ông.

Ta luôn nghĩ rằng đàn ông thật đáng sợ. Năm xưa biểu ca ta cũng vì chuyện đó mà muốn bắt nạt ta. Nghe lời Vương bà, ta từng hy vọng Cố Yến thật sự không làm được.

Là thê tử của Cố Yến mà nghĩ như vậy, quả thực là đáng tội chết.

Những ngày đó, ta vắt óc nghĩ đủ cách để làm Cố Yến vui. Nhưng chàng cứ lờ ta đi, hoặc lấy cớ đọc sách viết chữ để ở lại thư phòng.

Vạn Phúc cũng lo lắng thay ta. Hắn mang đến cho ta một cái ghế đẩu, để ta ngồi trước cửa sổ thư phòng. Ta cắn đầu bút, viết nháp mấy tờ giấy, cuối cùng vẽ một cái đầu lợn tròn trịa, rồi đút qua khe cửa.

Quả nhiên, bên trong vang lên tiếng cười khẽ "phụt."
 
Minh Nguyệt Yến
Chương 13: Chương 13



Nhưng cái đầu lợn lại bị đẩy trả ra. Bên cạnh hình đầu lợn, ta cố ý viết thêm hai chữ "đầu tròn," còn chữ viết thanh tú của Cố Yến lại thêm chữ "không" ở trước đó.

Không đầu tròn sao...

Ta không nản chí, lại vẽ một đôi môi rồi nhét vào khe cửa, nhỏ giọng nói: "Phu quân, hôn hôn."

Bên trong im lặng một lúc, cuối cùng cửa sổ được mở ra. Cố Yến trừng mắt nhìn ta, nhưng khóe môi và đuôi mắt lại thấp thoáng nét cười: "Ngoài này lạnh, vào đi."

"Chàng bế ta vào."

Mặt Cố Yến đỏ bừng: "Nếu ta bế nàng, ta chịu không nổi mất."

"Phu quân, Nguyệt nhi muốn ôm một cái mà."

"..." Ánh mắt Cố Yến tối lại, chàng đóng cửa sổ. Ta nghe thấy tiếng lăn của bánh xe lăn.

Ta đứng dậy, dang tay ra, cười rạng rỡ.

"Yêu tinh, nàng tự dâng đến cửa rồi."

Cố Yến đưa tay về phía ta. Hôm nay trông chàng đặc biệt đẹp, không hiểu vì lý do gì, giữa hàng lông mày như phủ một lớp sương mỏng, càng khiến khuôn mặt vốn đã tuấn tú càng trở nên mơ màng, thần bí.

Đúng lúc ta sắp ngã vào vòng tay của Cố Yến, khuôn mặt tuấn tú của chàng bỗng tách thành hai, đôi mắt quyến rũ cũng biến thành bốn con mắt.

Ta cảm thấy đầu óc quay cuồng, trong đầu vang lên một tiếng "oành."

Ta thấy vẻ hoảng hốt chưa từng có trên khuôn mặt Cố Yến. Ngay khi chàng đưa tay ra đón lấy ta, cơ thể ta không còn điều khiển được, nghiêng sang một bên và rơi khỏi bệ hoa.

Khi ta tỉnh lại, ta đã nằm trên giường.

Cố Yến ngồi bên giường, khuôn mặt đượm buồn, như vừa khóc. Ánh mắt chàng khi nhìn ta tràn ngập lo lắng, hoang mang. Thấy ta tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của chàng là gọi người, nhưng mở miệng ra lại không phát ra được âm thanh.

Cố Yến đã trải qua những nỗi kinh hoàng tăm tối nhất của cuộc đời. Trong mắt ta, chàng luôn là ngọn núi cao vững chãi, chẳng có gì có thể khiến chàng sợ hãi. Vậy mà sự hoảng hốt trên khuôn mặt chàng lúc này khiến ta cũng hoàn toàn rối loạn.

"Phu quân, ta làm sao vậy?"

"Ta đau đầu, cả người đều đau, mau nói cho ta biết, ta bị bệnh gì?"

"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi..."

Cố Yến không trả lời, chỉ gọi tên ta hết lần này đến lần khác, vừa nhìn mặt ta vừa nhìn khắp người ta, hoảng loạn đến mức không biết làm gì.

"Phu quân, ta muốn uống nước."

"Được, được, phu quân sẽ rót nước cho nàng."

Cố Yến đi đến bàn, rót nước. Ta cố gắng ngồi dậy, nhưng khi giơ tay lên, hình ảnh trước mắt trở nên chồng chéo, ngay cả mười ngón tay của mình ta cũng không nhìn rõ.

"Nguyệt nhi, đừng cử động!"

Dù ta cũng là đại phu, nhưng không chỉ nhìn thấy trong mắt Cố Yến mà ta cũng cảm nhận được cơ thể mình có vấn đề. Lúc này, tai ta ù đi, không nghe thấy lời Cố Yến nói. Ta nắm chặt giường, ép bản thân đứng dậy.

Ngay sau đó, ta cảm thấy tim mình đau nhói, từ sâu trong cơ thể dâng lên một cơn đau không thể kìm nén. "Phụt!"

Máu từ mũi và miệng tuôn ra ào ạt.

Trong cơn choáng váng, ta nhìn thấy Cố Yến vứt bỏ xe lăn, loạng choạng chạy về phía ta. Chàng chạy đến và kịp đỡ lấy cơ thể đang sụp xuống của ta.

Ta đổ người lên vai Cố Yến, chàng không đứng vững nên ngã ngồi xuống đất. Chàng hoảng hốt, gần như phát điên, hét lớn ra ngoài cửa: "Vạn Phúc! Vạn Phúc! Có ai không! Mau đến đây!"

Cố Yến ôm chặt lấy ta, kêu lên trong hoảng loạn: "Trời ơi, Nguyệt nhi, đừng dọa ta!"

Ta kéo áo chàng, yếu ớt nói: "Phu quân, chàng... hình như, chàng đi được rồi."

Thật tuyệt. Cuối cùng, Cố Yến của ta đã đứng dậy được.

Gương mặt Cố Yến trước mắt ta như vỡ vụn, và ta cũng cảm thấy cơ thể mình dường như cũng đang tan ra.

Ta như rơi vào địa ngục A Tỳ, bị thiêu đốt, bị châm kim, bị người ta rút lưỡi, móc mắt, bẻ gãy móng tay, nghiền nát từng thớ thịt, từng khúc xương.

Ta đau đớn kêu lên "Hoài Sinh", nhưng không ai đáp lại, chỉ có tiếng cười ma quái văng vẳng bên tai.

Ta cảm thấy ai đó bóp mũi ta, ép ta uống thứ gì đó mà ta không nhận ra, chỉ biết nôn thốc nôn tháo.

Phải rất lâu sau ta mới nghe thấy giọng của Cố Yến. Chàng đang khóc, tiếng khóc xé ruột gan, khiến lòng ta như tan nát.

Ta muốn ôm chàng, hôn chàng, nhưng không thể nào điều khiển được cơ thể mình.

Ta cứ trôi dạt trong bóng tối vô tận một thời gian rất lâu, rồi mới miễn cưỡng mở mắt ra. Trong phòng vang lên tiếng bàn ghế đổ rầm rầm. Cố Yến không biết từ đâu loạng choạng chạy đến bên ta, ngã xuống và gục đầu vào tay ta, bật khóc nức nở.

Ta gắng gượng nhấc ngón tay, nhẹ nhàng chạm lên trán chàng. Khi chàng ngẩng đầu lên, ta suýt không nhận ra chàng nữa.

Cố Yến trông già đi rất nhiều, giữa mái tóc rối bời đã có sợi bạc, khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ đầy những vệt xanh tái nhợt. Đôi mắt đào hoa long lanh như nước mà ta yêu nhất giờ đây đầy tơ máu.

Ta mở miệng, nhưng hai dòng lệ đã trào ra trước.

Ta nghe thấy giọng Vạn Phúc: "Tứ công tử, ngài mang đến thuốc giải đã cứu được thiếu phu nhân. Từ nay về sau, Vạn Phúc nguyện vì ngài mà hy sinh hết mình, c.h.ế.t trăm lần cũng không hối tiếc."

Ta tủi thân trách móc Cố Yến: "Cố Tam, ta gọi chàng bao nhiêu lần, sao chàng không đáp lại?"

Cố Yến lau nước mắt một cách vụng về: "Ta đã đáp rồi. Nàng gọi Hoài Sinh, ta đều đáp lại. Nhưng nàng không nghe thấy, nàng đau đớn, sợ hãi như vậy mà ta không thể giúp nàng chịu đựng. Nguyệt nhi, nàng suýt làm ta c.h.ế.t theo. Nếu nàng không tỉnh lại, ta cũng không sống nổi."

Cố Yến đỡ ta ngồi dậy. Ta mềm nhũn dựa vào chàng, tay đặt lên đầu gối chàng: "Chàng có thể đi rồi à?"

"Đừng lo về chuyện đó. Điều đó không quan trọng bằng nàng. Nếu nàng có mệnh hệ gì, không chỉ đôi chân, ta sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống."

"Nguyệt nhi, sao nàng có thể đối xử với ta như vậy? Nàng đang đứng trước mặt ta, khỏe mạnh như thế, đột nhiên lại ngã xuống, nôn ra bao nhiêu máu. Nàng định bỏ lại ta sao? Sao nàng có thể..."

Cố Yến vẫn chưa hết hoảng loạn, vừa khóc vừa lẩm bẩm mãi về nỗi sợ hãi của mình.

Ngọn núi vững chãi như Cố Yến, vậy mà lại sụp đổ thêm một lần nữa.
 
Minh Nguyệt Yến
Chương 14: Chương 14



Chàng sợ đến cực độ, cả đêm không dám chợp mắt, cứ ngồi canh chừng ta. Ta cử động nhẹ, chàng liền bật dậy, không dám thở mạnh. Ta thở dài, chàng bưng ngay một cốc nước. Ta nhăn mặt, chàng liền khóc hỏi ta đau ở đâu.

Đến khi ta hồi phục được chút sức lực, chàng ôm ta vào lòng, không chịu buông ra, mãi đến khi Vạn Phúc nhắc nhở rằng ta phải uống thuốc thì chàng mới thả.

Ta lại ngủ mê man trong suốt một tháng nữa. Trong thời gian đó, cảm xúc của Cố Yến dần ổn định trở lại. Chàng có thể chỉnh trang gọn gàng, ra ngoài, và lúc ta tỉnh dậy, chàng luôn ngồi chờ bên cạnh. Để cơ thể chàng phục hồi nhanh hơn, ta yêu cầu chàng phải kiên trì luyện tập trong sân, và chàng cũng làm theo.

Khi Cố Yến không có ở đó, Vạn Phúc kể cho ta nghe về những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.

Hôm đó ta trúng phải một loại độc. Thái y xem xét xong nói rằng nó gọi là "lạc hồi". Người trúng độc nặng thì thất khiếu chảy m.á.u mà chết, còn nhẹ thì sẽ mất tri giác và rơi vào hôn mê.

Độc mà ta trúng không quá nặng, nhưng cũng đủ để ta phải chịu đựng cơn đau như xé da xé thịt. Các thái y đến đều khuyên Cố Yến nên chuẩn bị hậu sự cho ta.

Cố Yến vừa đau khổ vừa giận dữ đến phát điên. Chàng quả quyết rằng có kẻ trong nhà họ Cố muốn hại ta, chàng thề sẽ g.i.ế.c hết cả nhà để chôn cùng ta.

Cả nhà họ Cố đều kinh hãi. Ban đầu, họ chỉ coi ta là một cô gái được gả về để xung hỉ cho Cố Yến. Nếu ta chết, cùng lắm chàng cũng chỉ đau lòng một thời gian rồi thôi.

Nhưng không ngờ, người đứng dậy được lại giống như một tu la từ địa ngục, đôi mắt đầy lửa giận, sát khí ngùn ngụt. Mọi người trong phủ lúc này mới nhớ ra Cố Yến vốn mang mối thù sâu đậm, giờ lại gặp phải chuyện này, không ai dám nghi ngờ lời chàng nói.

Tất cả đều tin rằng nếu ta chết, chàng thực sự sẽ hủy diệt cả thế gian.

Cuối cùng, Cố Chiêu mang thuốc giải đến cho ta. Hắn nói gần đây trong cung có một sủng phi mắc triệu chứng tương tự ta, khiến hoàng đế nổi giận. Trong cơn thịnh nộ, có người tài giỏi từ bên cạnh Dực Vương đã điều chế ra thuốc giải.

Tuy nhiên, việc ta bị trúng độc như thế nào vẫn chưa được làm sáng tỏ. Ta và Cố Yến đều ăn cùng nhau, mà chàng vốn dĩ luôn cảnh giác. Từ trước khi ta vào phủ, chàng đã không ăn bất kỳ thứ gì từ ngoài Tây Viện.

Chàng bắt giữ tất cả những người hầu liên quan đến tiệc đêm giao thừa để tra hỏi. Sau khi có thể đi lại, chàng đi khắp nơi, đầu chạm đến khung cửa, đôi mắt lúc nào cũng đầy sát khí, nhìn ai cũng như muốn lấy mạng họ. Cả phủ đều sợ chàng.

Dưới sức ép lớn như vậy, nhưng vẫn không tra ra được gì.

Ta khuyên Cố Yến đừng hao tổn sức lực nữa. Kẻ muốn hại ta chẳng qua là vì thấy chàng có chỗ dựa sau khi ta đến, và bệnh tình của chàng đang có dấu hiệu thuyên giảm dưới tay ta. Nếu ta c.h.ế.t khi đó, có lẽ Cố Yến sẽ khó lòng đứng dậy được.

Kết quả là ta vẫn còn sống, Cố Yến đi lại tự nhiên, và cả nhà họ Cố đều đã biết đến cơn giận của chàng. Sau này chắc không ai dám đụng đến ta nữa.

Thuốc giải mà Cố Chiêu mang đến thực sự rất hiệu quả. Ban đầu, ta lo sợ loại độc này sẽ hủy hoại sức khỏe của ta, khiến ta cũng giống như Cố Yến trước đây, thường xuyên ngất xỉu. Nhưng may mắn thay, ta chỉ yếu đi một chút, không còn triệu chứng nghiêm trọng nào khác.

Thế nhưng, Cố Yến lại không tin. Trong mắt chàng, ta giống như một búp bê sứ, không được mệt, không được gấp gáp, thậm chí không thể để gió thổi vào người.

Khi chàng ở trong phòng, ta gần như không có cơ hội chạm chân xuống đất. Chàng không còn viết lách hay đọc sách nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ta, như thể sợ ta sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Ban đêm, chàng giống như một chú cún con bị hoảng sợ, cứ cố chui vào lòng ta. Khuôn mặt lạnh ngắt của chàng áp vào cổ ta, đôi khi cọ cọ nhẹ nhàng, nhưng chàng kiềm chế không tiến thêm bước nào. Mỗi khi chàng áp sát ta, ta luôn cảm thấy có gì đó ở phần lưng dưới cứ khẽ khàng cựa quậy mà không rõ dấu vết.

Ta vừa giận chàng, vừa thương chàng, và cũng đành để mặc chàng như vậy.

Vào cuối xuân, kinh thành cuối cùng cũng đón những tia nắng ấm áp. Ánh sáng rực rỡ của mùa xuân chiếu suốt nhiều ngày, sức khỏe của ta cũng dần khá hơn. Cố Yến dẫn ta đi dạo ngắm cảnh, đôi khi đến tòa lầu Chính Dương nghe hát, uống trà, hoặc đến các quán rượu, khách đ**m mà chàng từng kể với ta, thưởng thức các món ngon khắp nơi.

Buổi chiều, chúng ta đi dạo dọc theo con sông bảo vệ thành, những chiếc đèn Khổng Minh lấp lánh bay lên trời. Cố Yến kéo ta dừng lại, trao cho ta một nụ hôn nhẹ nhàng và đắm say.

Trước một quầy hàng bán trang sức, ta bị thu hút bởi một chiếc trâm hoa mai. Chỉ mới nhìn thoáng qua, Cố Yến đã hiểu ý, lập tức lấy tiền ra mua.

Chàng tự tay cài trâm cho ta. Đôi mắt chứa đầy tình yêu và d*c v*ng của chàng khiến ta không khỏi cảm thấy lúng túng.

“Nguyệt nhi.” Sự dịu dàng đắm đuối trong mắt chàng đột nhiên biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt tái nhợt.
 
Minh Nguyệt Yến
Chương 15: Chương 15



Đêm đó, ta bất ngờ bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào ngoài phòng, phát hiện ra Cố Yến không còn ở bên cạnh sau khi dỗ ta ngủ. Từ lúc trở về từ chợ, khuôn mặt chàng vẫn u ám. Khi ta hỏi, chàng chỉ miễn cưỡng cười và bảo ta đừng lo lắng.

Dư độc của loại độc “lạc hồi” khiến ta dễ mệt mỏi, vì vậy ta cũng không hỏi thêm mà chỉ ngủ tiếp.

Ta nghe thấy tiếng Vạn Phúc lạnh lùng ngăn cản: “Biểu tiểu thư, thiếu phu nhân nhà ta vẫn đang bệnh. Nếu làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của người, để công tử nhà ta biết, cô có nghĩ đến hậu quả chưa?”

Gần đây, Cố Yến không ít lần trừng phạt người trong nhà, nhất là những kẻ được Cố phu nhân dung túng. Tiếng khóc của Hà Ức An bỗng dừng lại, sau đó nàng nói: “Tứ lang không ở đây, tam ca muốn g.i.ế.c người, chỉ có tam tẩu mới khuyên được huynh ấy thôi.”

Nhưng Vạn Phúc không chút hoảng loạn, dường như đã biết chuyện này từ trước: “Công tử nhà ta chỉ g.i.ế.c kẻ đáng giết, không cần làm phiền thiếu phu nhân.”

Ta hiểu ra ngay, hai chủ tớ họ đã thông đồng với nhau.

Ta khoác áo đứng dậy, mở cửa. Hà Ức An với đôi mắt phượng đỏ hoe như hạt đào đang khóc. Ta lạnh lùng nhìn Vạn Phúc: “Ngươi nói gì vậy? Tính mạng của ai quan trọng bằng danh dự và tương lai của công tử nhà ngươi? Mau dẫn ta đi.”

Ba chúng ta vừa đến cửa sau của đại sảnh thì nghe thấy tiếng khóc của một nữ nhân. Đêm yên tĩnh, nhưng tiền viện và hậu viện của nhà họ Cố sáng rực đèn đuốc. Đám hạ nhân bị đánh thức đứng tụ tập lại, hoặc lo lắng hoặc tò mò nhìn vào trong.

Người gác cổng thấy ta đến liền vội vàng mở cửa cho ta vào.

Cố Yến đang ngồi thẳng lưng trước đại sảnh, dáng vẻ như một mũi tên đã lên dây. Cố phu nhân đứng ở giữa sảnh, mắt đỏ hoe. Dưới sàn là cảnh tượng bừa bãi, những bình hoa vỡ, cây cảnh bị đập nát, cùng với Trương ma ma bị trói chặt và Triệu thẩm đang khóc lóc kêu oan.

Thấy ta đến, vẻ mặt hung dữ như Tu La của Cố Yến chợt lộ ra chút bối rối. Ánh mắt chàng quét qua Hà Ức An, muốn mắng nhưng lại không thể.

Chàng đỡ ta ngồi xuống ghế, dịu dàng hỏi: “Sao nàng lại đến đây?”

Ta chưa kịp trả lời thì Triệu thẩm đã bật khóc, bò đến chân ta, khóc lóc van xin: “Minh Nguyệt, tam lang nhà cô muốn g.i.ế.c ta! Ta có giải thích thế nào ngài ấy cũng không nghe. Ta dù không có công, cũng có khổ lao với nhà họ Cố. Nếu ta có một đứa con, ngài ấy cũng không dám đối xử với ta như vậy.”

Cảnh tượng này thực sự phiền phức, ta bất giác nhíu mày. Thấy vậy, Cố Yến liền nói: “Nguyệt nhi, nàng về trước đi. Để ta xử lý việc này.”

Cố phu nhân lau nước mắt bằng khăn tay, nói với Triệu thẩm, nhưng dường như cũng đang nói với ta: “Bà không có con, nhưng ta đã sinh cho nhà họ Cố một người con trai là Cố Chiêu. Tam lang lợi dụng lúc tứ lang không ở đây mà vu oan cho mẹ của mình, nắm quyền áp chế ta. Suốt bao năm ta quản lý gia đình này, tự vấn mình không mắc sai sót nào. Ta đối xử với con tốt như vậy mà vẫn không ấm nổi trái tim của con, tam lang, con thực sự khiến ta đau lòng.”

Cố Yến xoay người đứng chắn trước mặt ta. Chàng cao lớn, đứng thẳng tắp như một tia nắng ấm áp, che chắn ta khỏi mọi lời chỉ trích và ồn ào. Giọng chàng bình tĩnh nhưng lạnh lùng: “Ta vẫn nói câu đó, bộ trang sức được gửi đến Tây Viện trước đêm giao thừa đã qua tay ai, ai là người lấy trộm, và nha hoàn nào đã chải đầu cho Nguyệt nhi, nếu không có lời giải thích hợp lý, hôm nay ta sẽ bắt người.”

Ta sững sờ, cuối cùng cũng hiểu tại sao Cố Yến lại thay đổi sắc mặt khi thấy ta cài cây trâm hoa mai. Chiếc trâm này đã khiến chàng nhớ đến bộ trang sức mà Cố phu nhân tặng cho ta, món đồ duy nhất mà ta đã tiếp xúc ngoài Tây Viện.

“Bộ trang sức đó là do phu nhân đứng tên gửi đến, Triệu thẩm phụ trách chọn mua, Trương ma ma đích thân mang đến. Nguyệt nhi không thích trang sức hào nhoáng, nên chỉ đeo một lần hôm đó. Vì thế ta đã lơ là, nhưng giấu độc trong trang sức là một cách rất khôn khéo. Nếu không có một lời giải thích hợp lý, ta sẽ mặc định rằng ba người các ngươi đều có liên quan.”

“Tam lang, con nói ta hại Minh Nguyệt, nhưng có bằng chứng không?”

Đúng vậy, không có bằng chứng. Trong phủ này, ngoài người Tây Viện ra, tất cả đều đứng cùng một phe. Dù những gì Cố Yến nói có thật, bằng chứng cũng đã bị tiêu hủy từ lâu.

“Ta là con trai đích tôn của họ Cố. Sau khi cha mẹ ta qua đời, đáng lẽ ta phải quản lý gia sản. Lúc ta bệnh nặng, để phu nhân quản lý công việc ta không có ý kiến, nhưng giờ bệnh ta đã khỏi, quyền hành trong gia tộc nên do con trai nhà họ Cố nắm giữ. Ta là chủ nhân của nhà họ Cố, và Nguyệt nhi chính là chủ mẫu của nhà họ Cố. Chủ nhà chẳng lẽ không thể xử lý một hạ nhân và một kẻ ngoài dòng tộc sao?”

“Triệu thị đã thông đồng với quản gia Hồ Thiếu An suốt nhiều năm, tham ô tài sản, làm ô danh gia tộc. Theo gia quy, bà ta phải bị tịch thu tài sản và đuổi ra khỏi nhà họ Cố, giao cho quan phủ xử lý.”

“Trương ma ma là người hầu trong nhà, không chỉ không biết ơn mà còn làm tay sai cho kẻ xấu. Bao nhiêu hạ nhân mất tích không lý do trong những năm qua, nếu không nói rõ họ phạm tội gì, đã đi đâu, thì để bà ta khai hết trong ngục.”
 
Minh Nguyệt Yến
Chương 16: Chương 16



Cố Yến nói từng chữ, từng câu, mạnh mẽ và dứt khoát, toát lên một uy nghiêm không thể bác bỏ.

Chàng đã chạm đúng vào nỗi đau thầm kín nhất của Triệu thẩm và Trương ma ma. Ban đầu cả hai liên tục kêu oan, nhưng giờ đây đều sững sờ, sau khi tỉnh lại thì chỉ biết khóc lóc van xin Cố phu nhân đứng ra xử lý.

Cố phu nhân vịn vào bàn ngồi xuống. Vừa nãy bà còn khóc lóc trách móc Cố Yến, nhưng giờ biết rằng việc than vãn cũng vô ích, đôi mắt bà ánh lên một tia sắc lạnh khó nhận thấy: "Tam lang, ta là chính thê tử của cha con, được ba thư sáu lễ, danh chính ngôn thuận bước chân vào nhà họ Cố. Ta là con gái chính thất của Cửu vương gia đã khuất, là Mẫn Vinh Quận chúa. Ta không phải vào nhà họ Cố để làm thiếp, Cố Chiêu mới là con đích tôn. Cha con chỉ là kẻ si tình, yếu đuối và vô dụng. Nếu không có ta chống đỡ, nhà họ Cố làm sao có được như ngày hôm nay?"

Cố Yến lặp lại lời của Cố phu nhân: "Không có người chống đỡ, nhà họ Cố sẽ không có được ngày hôm nay?"

Chàng nói với giọng bình thản, nhưng lại pha lẫn chút chế giễu.

"Cha ta quả thật là kẻ si tình. Đến chết, ông cũng chỉ yêu mình mẹ ta. Họ lớn lên bên nhau, tình cảm sâu đậm, lẽ ra phải cùng nhau nuôi dạy ta và muội muội ta trưởng thành. Nếu không phải Mẫn Vinh Quận chúa để mắt, cố chấp muốn bước chân vào nhà họ Cố, thì mẹ và muội muội ta sao lại phải chết? Sao ta lại phải nằm liệt giường? Tất cả mọi chuyện trong quá khứ, dù ta không có bằng chứng, nhưng sự thật là gì, trời biết, đất biết, người biết, ta biết."

"Chỉ vì người nói thích, mà người đã hủy hoại cha mẹ ta. Người bước chân vào nhà họ Cố, sinh ra Cố Chiêu, vì giữ gìn danh tiếng của Mẫn Vinh Quận chúa, người dù hận ta đến tận xương tủy nhưng vẫn phải giả vờ làm từ mẫu. Người đã hại ta, cũng hại luôn Cố Chiêu. Ngoài việc giữ lại cái vỏ rỗng của nhà họ Cố, người còn được gì nữa? Những ngày tháng không tình không nghĩa trong sâu thẳm đại viện này có thật sự tốt đẹp không?"

Cố Yến bật cười lớn, cười to đến mức làm Cố phu nhân mặt mày tái mét, Triệu thẩm và Trương ma ma cũng câm nín, nhưng nụ cười đó khiến trái tim ta đau nhói.

Im lặng kéo dài, là sự căng thẳng chực chờ bùng nổ, là cuộc đấu tranh giữa quyền lợi và sự thật xấu xí. Dù Cố Yến mới chỉ bóc trần một chút, ta nghĩ trái tim của Cố phu nhân đã bị chàng đ.â.m đến chảy máu.

Cuối cùng, Cố phu nhân cất tiếng: "Triệu thị và Trương ma ma sẽ do con xử lý, vậy đã vừa ý chưa?"

Cố Yến cười nhẹ: "Không vừa ý, vẫn chưa đủ."

Chàng liếc Cố phu nhân một cách đầy ẩn ý, rồi quay người đỡ ta đứng dậy: "Nguyệt nhi mệt rồi, chúng ta đi thôi."

Cố Yến bế ta trong vòng tay, bước nhanh ra ngoài, để lại sau lưng tiếng khóc than sụp đổ của Triệu thẩm và Trương ma ma.

Ta ôm cổ chàng, yếu ớt tựa vào vai, cảm nhận nhịp thở hỗn loạn của chàng dần bình ổn lại. Khi về đến Tây Viện, chàng đặt ta lên giường, nhẹ nhàng hỏi: "Ta vốn không muốn Nguyệt nhi phải chứng kiến mặt tối của ta, có sợ không?"

Ta lắc đầu, nhưng nước mắt lại rơi trước. Ta ôm chặt Cố Yến, nhẹ nhàng an ủi: "Hoài Sinh, chàng đã chịu đựng rất nhiều rồi."

Giọng Cố Yến cũng nghẹn ngào: "Ta chịu khổ không sao, nhưng giờ người cùng chịu khổ với ta lại là nàng."

"Chúng ta chuyển đi thôi, ở đây không vui chút nào."

Ta nghĩ rằng Cố Yến sẽ hỏi ta về số phận của nhà họ Cố nếu rơi vào tay Cố phu nhân, hay về mối thù chưa báo. Nhưng chàng chỉ yên lặng dựa vào vai ta, nhẹ nhàng đáp: "Được."

Chàng nói rằng, từ khi ta trúng độc, chàng đã có ý định rời khỏi đây. Chàng chỉ muốn đợi đến khi ta bình phục để không làm ta mệt mỏi thêm.

"Hoài Sinh."

"Ừ?"

Ta nhẹ nhàng áp tay lên lưng chàng, kéo chàng sát lại gần hơn: "Ta muốn có con với chàng."

Cố Yến ngước lên nhìn ta, trong mắt phản chiếu ánh nến lung linh, như những ngôi sao lấp lánh. Chàng lắc đầu, giọng điệu có chút lúng túng: "Không, ta rất muốn, nhưng cơ thể nàng vẫn chưa khỏe. Và... chúng ta có thể không cần con. Mẹ ta đã mất khi sinh muội muội ta, ta sợ lắm."

"Vậy được rồi." Ta thở dài, nhưng tay lại chầm chậm trượt xuống lưng chàng.

Cơ thể Cố Yến cứng lại, chàng vùi mặt vào cổ ta, thở gấp. Ngọn lửa trong lòng bùng lên dữ dội, ta nhất quyết không chịu dừng lại.

Bất ngờ, chàng trở nên nhẹ bẫng, rồi đột ngột ngã xuống khỏi vai ta.

Đây là lần đầu tiên sau bao lâu, Cố Yến lại ngất xỉu. Tuy sợ hãi, nhưng ta không hoảng loạn.

Cơ thể của Cố Yến đã tốt hơn rất nhiều so với lúc ta mới bước chân vào phủ, nhưng vì độc tính của Ô Đầu không được giải kịp thời, nên căn bản đã bị tổn thương. Hơn nữa, theo ghi chép trong ‘Minh Tâm Trát Ký’ của cha ta, Ô Đầu thực sự không có thuốc giải.

Những ngày này, khi rảnh rỗi, ta đều nghiên cứu thuốc giải "Lạc Hồi" mà Cố Chiêu đã mang về. Ta nghiền nát các viên thuốc, nếm thử từng chút một để ghi lại thành phần.

Ta cảm thấy triệu chứng phát độc của "Lạc Hồi" rất giống với những gì Cố Yến mô tả về Ô Đầu. Nếu suy luận táo bạo hơn, ta nghĩ rằng ta và Cố Yến đều bị trúng độc trong phủ họ Cố. Nếu có liên hệ giữa hai sự kiện, thì rất có thể "Lạc Hồi" và Ô Đầu cũng có mối quan hệ.
 
Minh Nguyệt Yến
Chương 17: Chương 17



Tuy nhiên, lần ngất của Cố Yến xảy ra đột ngột, ta chưa kịp điều chế thuốc mới. Ta đành áp dụng phương pháp điều trị cũ, kết hợp với một số vị thuốc mà ta có thể nhận ra trong thuốc giải "Lạc Hồi".

Thời gian còn lại, ta không ngừng nghỉ lật giở y thưvà thử nghiệm dược liệu.

Đúng lúc đó, Cố Chiêu hoàn thành công vụ và trở về. Nghe tin Cố Yến lại ngất, hắn liền đến Tây Viện tìm ta.

Có lẽ vì mệt mỏi sau chuyến đi dài, trông Cố Chiêu tiều tụy hơn trước rất nhiều. Hai quầng thâm dưới mắt, môi khô nứt nẻ.

Ta đưa hắn vào thư phòng, bảo Vạn Phúc pha trà, và nhân tiện cảm ơn hắn một cách chân thành về tất cả những gì hắn đã làm.

Cố Chiêu chỉ cười nhạt, lắc đầu đầy chua xót, nói: "Ta chỉ biết rằng, nếu lúc đó tam tẩu có mệnh hệ gì, tam ca thực sự không thể sống nổi."

"Ta và Hoài Sinh có duyên phận với nhau. Chàng không thể thiếu ta, ta cũng không thể thiếu chàng."

Cố Chiêu uống một ngụm trà lớn, dường như dùng trà thay rượu. Nhớ lại việc Cố Yến dường như không ưa Cố Chiêu, nhưng lại rất quan tâm đến hắn, ta liền an ủi: "Ngài rõ ràng hiểu hơn ai hết những gì tam ca đã trải qua. Tính tình chàng ấy có phần cô độc và kiêu ngạo là điều dễ hiểu, mong ngài hãy thông cảm cho chàng ấy."

Ta dường như thấy điều gì đó lóe lên trong mắt Cố Chiêu, nhưng nhìn kỹ lại thì không thấy gì nữa. Hắn nói: "Tam ca đã từng cứu ta. Năm ta ba tuổi, cha suýt bóp c.h.ế.t ta, nhưng tam ca đã ngăn lại."

Cố Chiêu mới ba tuổi, còn Cố Yến khi đó chỉ bảy tuổi. Cảm giác đau đớn và nghẹt thở dâng lên trong lòng ta. Ta không biết chuyện gì đã xảy ra trong gia đình họ Cố khi ấy, nhưng sự tàn nhẫn này đã đổ xuống cả hai huynh đệ họ.

Cố Chiêu cúi đầu, lấy ra hai lọ sứ nhỏ: "Đây là tất cả thuốc giải của Lạc Hồi hiện có. Ta nghĩ tam tẩu sẽ cần đến nó."

"Nhị lang, ta có thể hỏi một câu được không? Thuốc giải này từ đâu mà có?"

Cố Chiêu cúi mắt, trầm ngâm, như có điều khó nói. Ta hiểu ý và cười nhẹ: "Dù sao cũng cảm ơn ngài thay Hoài Sinh."

Trước khi rời đi, Cố Chiêu đến bên giường nhìn Cố Yến thêm một lần nữa, sau đó quay lại nói với ta một câu đầy ẩn ý:

"Minh Nguyệt, ta thật sự ghen tị với tam ca."

Có thêm thuốc giải, ta có nhiều cơ hội thử nghiệm hơn. Ta liên tục cải thiện bài thuốc, kết hợp với những phương pháp giải độc Ô Đầu mà ta tìm thấy trong cuốn ‘Minh Tâm Trác Ký’ của cha.

Ta thử thuốc trước, đảm bảo rằng cơ thể mình không có phản ứng gì nghiêm trọng rồi mới cho Cố Yến uống.

Cố Yến chỉ hôn mê trong nửa tháng rồi tỉnh lại.

Vạn Phúc đun một bể nước nóng, ta thêm vào đó một số dược liệu, rồi thả Cố Yến vào ngâm.

Cố Yến toát mồ hôi, khuôn mặt tuyệt mỹ của chàng ửng đỏ trong làn hơi nước, chàng dựa vào thành bể, thở d.ốc: "Nguyệt nhi, ta nghi ngờ nàng muốn nấu ta để ăn."

Ta ngồi bên cạnh, giúp chàng buộc gọn tóc. Sau đó, ta lấy thuốc cao giải độc mà ta đã nấu từ mấy ngày trước, bôi từ cổ xuống lưng chàng.

Lưng của Cố Yến rắn chắc, đường nét mềm mại. Các ngón tay ta di chuyển trên lưng chàng với lớp thuốc cao, dùng kỹ thuật xoa bóp để thuốc thấm sâu hơn. Những tiếng kêu của Cố Yến vang lên, vừa như đau đớn vừa như thỏa mãn.

Ta cười thầm trong bóng tối, tay vòng qua nách chàng, bất ngờ tiến lên ngực. Chàng lập tức ôm lấy n.g.ự.c mình đầy cảnh giác: "Nguyệt nhi, nàng định làm gì?"

Ta tựa mặt lên vai chàng, giọng ngọt ngào: "Còn làm gì nữa? Dĩ nhiên là hoàn thành việc chúng ta chưa làm xong trước khi chàng ngất."

“Nàng không sợ ta nữa sao?"

"Sợ, nhưng cũng muốn." Ta trượt tay vào làn nước trắng đục.

Ánh mắt Cố Yến trở nên u ám, cơ thể khẽ run lên. Chàng phản ứng nhanh, vòng tay qua vai ta, kéo ta xuống nước. "Ùm" một tiếng, ta bị ép vào thành bể.

d*c v*ng rực cháy trong đôi mắt Cố Yến lan tỏa khắp cơ thể chàng, ánh sáng từ cơ thể chàng càng thêm quyến rũ. Ta không thể rời mắt khỏi lồng n.g.ự.c trần của chàng.

Bàn tay ướt sũng của chàng nhẹ nhàng nắm lấy cằm ta, rồi môi chàng hôn lên, nụ hôn chậm rãi nhưng mãnh liệt. Đôi chân ta mềm nhũn dưới làn nước, may mắn là chàng đã kịp thời ôm lấy eo ta.

"Nguyệt nhi, ta đến đây."

15

Triệu thẩm và Trương ma ma tự vẫn trong nhà lao của quan phủ, vụ án của họ nhanh chóng khép lại.

Khi nghe tin, Cố Yến đang ngồi trong sân, tay cầm một đĩa kê nhỏ, nghịch ngợm chú chim trong lồng. Chàng sững lại trong giây lát, rồi cười nhạt: "Giấu đầu hở đuôi, chẳng cần tra cũng tự nhận tội."

Chúng ta đã mua một căn tứ hợp viện nhỏ ở phía đông thành phố. Để đảm bảo ta sống thoải mái, Cố Yến dành nhiều thời gian để vẽ thiết kế, chọn vật liệu và giám sát quá trình xây dựng.

Ngôi nhà được phơi nắng suốt mùa hè. Đến đầu thu, Cố Yến dẫn ta và Vạn Phúc chuyển đến.

Trong sân, chàng trồng cây mai và đào mà ta thích, còn trồng thêm một giàn hoa hồng leo trên tường. Chàng nói rằng sang năm sẽ có một biển hoa nở rộ.
 
Minh Nguyệt Yến
Chương 18: Chương 18



Cố Chiêu đã vài lần đến thăm Cố Yến. Quan hệ giữa hai huynh đệ họ đã dịu đi từ lúc nào ta cũng không rõ, nhưng đó là một điều tốt. Cố Yến không nhắc đến, ta cũng không hỏi.

Rời khỏi Cố gia, Cố Yến nhanh chóng tạo dựng sự nghiệp ở kinh thành nhờ vào mối quan hệ và học thức của mình. Ta thì không bước chân ra khỏi nhà, y học và dược liệu chiếm gần hết thời gian của ta. Ta chỉ biết những điều này khi Cố Yến dẫn ta đi nghe hát ở Chính Dương Lầu. Khi chàng có việc phải rời đi một lát, hai vị phu nhân quan gia đã đến trò chuyện với ta và nói về chàng.

Ban đêm, Cố Yến thường đòi hỏi ta đủ thứ, sau khi thỏa mãn, chàng ôm ta, mồ hôi đầm đìa mà dỗ dành. Ta hỏi chàng: "Chàng đang làm việc gì mà không thể nói với ta phải không?"

Bàn tay chàng đang vỗ nhẹ lưng ta khựng lại một chút, rồi hôn lên trán ta: "Không có gì, đừng nghĩ ngợi lung tung."

Ta tin tưởng Cố Yến, tin rằng dù chàng có làm gì, cũng sẽ bảo vệ tốt khoảng trời nhỏ của chúng ta, để ta không phải lo lắng.

Lại một mùa đông nữa đến. Ta ngày càng trở nên lười biếng, suốt ngày co ro bên lò sưởi. Khi Cố Yến trở về từ bên ngoài, chàng rũ sạch lớp tuyết, hơ mình bên lửa cho ấm rồi mới dám ôm lấy ta.

"Nguyệt nhi, cho tướng công hôn một cái nào."

"Mỗi lần đi ra ngoài, ta đều nhớ nàng đến phát điên. Người ta còn cười bảo ta nên buộc nàng vào thắt lưng mà mang đi theo."

Chàng cù vào tai khiến ta buồn, ta bèn véo vào hông chàng: "Đồ lưu manh."

Tối đó, chàng lại quấn lấy ta trên tấm thảm bên lò sưởi. Sau khi vui vẻ, chàng bế ta vào bồn tắm rửa sạch. Ta quay lưng lạnh nhạt với chàng. Chàng đến gần hỏi tại sao ta không vui.

"Áo giáp phòng ngừa của chàng còn dùng đến bao giờ? Chàng càng ngày càng bận, ta chẳng lẽ không thể có một đứa con để bầu bạn?"

Chàng ôm ta thật chặt: "Nguyệt nhi, nàng biết ta sợ mà."

Ta huých mạnh vào bụng chàng bằng khuỷu tay, bực bội nói: "Sống c.h.ế.t có số, sợ cái gì chứ?"

Chàng bật cười, sau đó lại nghiêm túc nói: "Nguyệt nhi, đợi thêm chút nữa. Mang thai rất cực khổ, ta phải ở bên nàng không rời một bước. Giờ chưa phải thời điểm thích hợp."

Một ngày nọ, khi lục tìm thuốc trong tủ, ta phát hiện thuốc giải ta chuẩn bị đã không còn. Ta bảo Vạn Phúc chuẩn bị bàn giặt đồ, chờ Cố Yến về để xử lý. Nhưng tối đó chàng không về.

Một người đàn ông mặc thường phục nhưng tỏa ra khí chất khác thường gõ cửa. Hắn nói đến để đưa ta đi, nhưng Vạn Phúc nhất quyết không cho. Đến khi hắn đưa ra ngọc bội của Cố Yến, ta mới biết có lẽ thực sự đã xảy ra chuyện.

Xe ngựa lắc lư cả quãng đường, cuối cùng ta bị đưa vào cung.

Cấm vệ quân đứng canh dày đặc ba lớp trong ba lớp ngoài. Cung điện rộng lớn trang nghiêm, khiến người ta nghẹt thở.

Cung nhân dẫn ta đến trước một chiếc màn vàng sáng. Dù ta chưa từng thấy qua cảnh tượng lớn như vậy, ta cũng biết màu vàng sáng này đại diện cho điều gì, lập tức sợ đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống.

Giọng nói sắc lạnh của cung nhân vang lên từ trên đầu: "Phu nhân của Cố gia, xin hãy châm cứu cho Thánh Thượng."

"Thánh Thượng mắc phải cùng một loại bệnh như công tử của Cố gia."

Lúc đầu ta không hiểu lời của cung nhân, nhưng rồi nhớ lại Vạn Phúc từng nói với ta rằng thuốc giải Lạc Hồi là để chữa cho một phi tần của Thánh Thượng, lúc này ta mới nhận ra lời nói ấy thực ra là để che giấu sự thật về tình trạng của Thánh Thượng.

Màn vàng được vén lên, và ta thấy Thánh Thượng, người trông có vẻ cùng độ tuổi với Cố Yến.

Ta bắt mạch cho Thánh Thượng, sau đó hỏi cung nhân về tình trạng gần đây của ngài. Cung nhân cho biết Thánh Thượng đã dùng thuốc giải. Ta mạnh dạn suy đoán rằng những lọ thuốc mất tích trong tủ của ta có lẽ đã được gửi vào hoàng cung.

Điều này có nghĩa là, hiện giờ Cố Yến không chỉ nổi danh mà thậm chí còn có quan hệ với người tôn quý nhất thiên hạ.

Ta không cảm thấy vui mừng chút nào, tay cầm kim châm cũng hơi run rẩy.

Khi châm cứu xong, ta mới nhận ra trán mình đã rịn đầy mồ hôi.

Cung nhân không có ý định cho ta rời đi. Ta biết đó là quy củ, nếu Thánh Thượng có mệnh hệ gì đêm nay, ta sẽ không thể thoát khỏi đây.

Nhưng ngay cả khi Thánh Thượng hồi phục, ta có lẽ cũng không thể rời đi.

"Phu nhân Cố gia, đêm nay cô sẽ nghỉ lại ở điện phụ, phòng khi Thánh Thượng tỉnh dậy có thể kịp thời chẩn đoán."

"Còn nữa, hôm nay không được tiết lộ với bất kỳ ai về những gì đã xảy ra."

Ta hoảng hốt gật đầu, trong lòng không ngừng lo lắng về Cố Yến: "Công công, ta có thể báo tin cho tướng công của ta không? Nếu về nhà không thấy ta, chắc hẳn chàng sẽ rất lo lắng."

Cố Yến luôn quấn quýt với ta, không thấy ta chàng có lẽ sẽ phát điên. Nhưng lúc này ta còn lo lắng về chuyện khác.

Cung nhân vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng có thể thấy hắn không có ác ý: "Phu nhân yên tâm, công tử Cố gia đã biết cô vào cung rồi."

Quả nhiên, tên Cố Yến đó!

"Vậy tướng công của ta đang ở đâu?"

"Chuyện này thì nô tài không thể nói."

Suốt ba ngày liền, ta coi như bị "giam lỏng" trước mặt Thánh Thượng, dưới sự giám sát của nhiều cung nhân và thái y để điều trị cho ngài.
 
Minh Nguyệt Yến
Chương 19: Chương 19



Đến ngày thứ tư, Thánh Thượng cuối cùng cũng mở mắt, ta thở phào nhẹ nhõm nhưng lại bị đám đông chen lấn sang một bên.

Chỉ có một người đàn ông trung niên mặc y phục thái y quay đầu lại nhìn ta. Ông ta cao hơn ta nhiều, nhưng cố ý cúi người xuống nói chuyện: "Phu nhân Cố gia, cô rất giống một cố nhân của ta."

Sau này ta mới biết người này là Từ Quảng Lương, hiện đang là thái y nổi danh trong Thái Y Viện.

Thân thể và bệnh tình của quốc quân từ trước đến nay luôn là bí mật quốc gia, cho nên ta đoán không có nhiều người biết về bệnh tình của Thánh Thượng.

Trong lòng ta hiểu rõ, Thánh Thượng cũng bị trúng độc Ô Đầu, và giống như lời của cung nhân, ngài đã gặp phải kiếp nạn này từ nhỏ.

Tuy nhiên, các triệu chứng của Thánh Thượng nhẹ hơn rất nhiều so với Cố Yến. Ngài chỉ thường xuyên bị đau đầu, ít khi rơi vào trạng thái hôn mê. Hơn nữa, nhờ có một vị kỳ nhân từ phủ Dực Vương đã chế ra thuốc giải Lạc Hồi, tình trạng tổn thương do độc Ô Đầu gây ra đã được giảm thiểu rất nhiều cho Thánh Thượng.

Tuy vậy, để giải trừ hoàn toàn độc Ô Đầu vẫn cần đến phương pháp châm cứu trong cuốn ‘Minh Tâm Trác Ký’ của cha ta. Ta chỉ đang may mắn làm theo những gì người khác để lại, không có gì đáng để khoe khoang.

Thái hậu mời ta đến, và ta đã kể lại mọi việc một cách trung thực.

"Bổn cung đã gặp qua phu quân của ngươi. Cố Yến, trưởng tử của nhà họ Cố, đã có chút tiếng tăm ở kinh thành. Hắn từ nhỏ thông minh, ba tuổi đã biết cả nghìn chữ, năm tuổi đã đọc thông tứ thư ngũ kinh, đến bảy tuổi đã có thể dùng kiếm gỗ đấu với võ sư trong cung."

Ta chỉ biết rằng sau khi bảy tuổi, Cố Yến trở thành một người trầm lặng, tính cách cô độc và đáng thương. Ta chưa bao giờ biết chàng lại tài giỏi đến vậy.

Điều này cũng giải thích tại sao Cố Yến lại nhanh chóng nổi danh sau khi rời khỏi Cố gia.

"Cố Yến rất giống cha hắn. Cha hắn, Cố Chuẩn, từng là một công tử nổi tiếng của gia đình thế gia ở kinh thành. Khi còn trẻ, Mẫn Vinh quận chúa đã yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên, mặc kệ việc Cố Chuẩn đã có vợ con, vẫn quyết gả cho hắn."

"Mẹ của nàng bị Mẫn Vinh quận chúa ép chết, bà ta dùng Cố Yến để trả thù. Cảnh tượng Cố Yến phát độc quá kinh khủng, Cố phu nhân sợ hãi đến mức sinh non, dẫn đến kết cục một xác hai mạng."

Tay ta đang cầm chén trà khẽ run lên, không dám có bất kỳ phản ứng nào.

"Thánh Thượng cũng bị trúng độc giống Cố Yến. Ngươi tinh thông y thuật, chắc hẳn biết điều này, đúng không?"

Mồ hôi lạnh tuôn ra, ta không biết nên nói biết hay không.

"Khi Thánh Thượng bị trúng độc, ngài mới chỉ sáu tuổi. Chén cháo đó là do ta tự tay dâng lên. Sau khi ngài uống một ngụm, ta liền hối hận, và lập tức đánh đổ chén cháo. Do đó, triệu chứng của Thánh Thượng không nặng như của Cố Yến."

Giọng điệu của Thái hậu bình thản, như thể bà chỉ đang nói về "thời tiết hôm nay khá đẹp". Nhưng lời nói ấy lại khiến ta sợ hãi đến mức trượt khỏi ghế, quỳ sụp xuống đất.

"Không ai dám nói Thánh Thượng trúng độc. Khi đó trong cung có một vị thái y, ông ta phát hiện ra Cố Yến bị trúng độc Ô Đầu, và cũng phát hiện ra Thánh Thượng có triệu chứng giống Cố Yến. Ông ta hỏi bổn cung, có nên châm cứu cho Thánh Thượng hay không."

"Người đó tên là Minh Khiêm."

"Ngươi nói ngươi tên gì?"

Ta run rẩy, bởi trên trang cuối của cuốn ‘Minh Tâm Trác Ký’ của cha ta có ghi một câu thế này: "Y giả thiên chức, tuần chân cầu thị, Khiêm đương thủ chi."

Thẩm nương từng nói gia đình ta gặp nạn, khi đi tìm họ hàng ngoài cửa quan thì gặp phải cướp, ta bị dọa đến ngớ ngẩn, suýt c.h.ế.t cóng ngoài trời. Do đó, ta đã ngây ngốc một thời gian dài.

Ta không nhớ nổi khuôn mặt của song thân, cũng không nhớ xuất thân của mình. Ta biết chữ và hiểu y thuật, cũng từng nghi ngờ về điều đó. Nhưng vì luôn hành sự cẩn trọng và quý trọng mạng sống, ta đã tự nhủ rằng không cần điều tra sâu những chuyện đã quên. Do đó, ngay cả khi đã gả cho Cố Yến, ta cũng chưa bao giờ nhắc đến quá khứ.

Thẩm nương ta vẫn luôn gọi ta là nha đầu. Vì vết bớt hình trăng lưỡi liềm trên cổ tay, ta đã tự đặt tên mình là Minh Nguyệt.

Lý do ta biết mẹ ta họ Tiết là vì một lần thẩm nương ta lỡ miệng mắng bà trước mặt ta.

"Ngươi tin vào số phận không?"

Thái hậu hỏi tiếp: "Bổn cung dường như đã bắt đầu tin. Năm đó, Minh thái y vì phát hiện ra bí mật này, lại không chịu làm một kẻ thông minh, nên mới rơi vào cảnh nhà tan cửa nát."

Cha của Cố Yến, Cố Chuẩn, cũng vì lý do đó mà nổi dậy phản kháng. Ông mang theo Cố Yến bỏ trốn, nhưng con thuyền vừa ra khơi thì bị lật. Cố Chuẩn chết, hoặc có thể coi như đã chết. Nhưng Cố Yến phải trở về Cố gia, bởi hắn là nhân chứng sống cho âm mưu này. Có kẻ không muốn hắn chết, nhưng cũng không muốn hắn sống yên ổn. Nghe nói con gái duy nhất của Minh Khiêm đã c.h.ế.t rét trong trận bão tuyết trăm năm có một. Mười mấy năm sau, một cô gái tên là Tiết Minh Nguyệt gả vào Cố phủ, nàng giải được độc Ô Đầu trên người Cố Yến và Hoàng thượng."

Nhìn lại quá khứ, trong ánh mắt của Thái hậu vẫn phẳng lặng như nước, thật khó tưởng tượng những gì bà đã trải qua suốt bao năm qua, để có thể kể lại mọi chuyện với vẻ mặt vô cảm như vậy.

Khi bà nói với ta những điều này, ta đã đoán rằng bà không có ý định để ta rời khỏi hoàng cung.

Ta thực sự rất sợ chết, đặc biệt là sau khi có Cố Yến. Ta biết rằng nếu ta có mệnh hệ gì, chàng sẽ phát điên, nên ta càng thêm sợ.
 
Back
Top Bottom