Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Min Lão Đại??? Không Gả!

Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 90


Hôm nay Jimin trở về nhà muộn hơn thường lệ, cơ thể mỏi rã rời sau một ngày dài vùi mình trong công việc.

Bước qua khoảng sân vườn tĩnh lặng, lòng cô trĩu nặng, nhưng xen lẫn vào đó là một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.Cô khẽ hít một hơi thật sâu, mỉm cười với chính mình.

Chỉ cần nghĩ đến việc Yoongi vẫn đang ở đây, vẫn còn bên cạnh, là đủ để sự mệt mỏi nơi vai nặng trĩu được xoa dịu đi đôi phần.Trái tim cô bỗng thấy ấm áp lạ thường, như có ngọn lửa âm ỉ thắp sáng sau một ngày dài uể oải.Bước chân dần trở nên nhẹ nhõm, Jimin mở cửa vào nhà.

Và khoảnh khắc ánh mắt cô chạm phải dáng hình quen thuộc đang ngồi nơi phòng khách.Yoongi ngồi đó, dáng người cao lớn lặng lẽ tựa vào sofa.

Ánh sáng nhàn nhạt từ màn hình tivi hắt lên gương mặt điển trai, lạnh lùng đến mức vô cảm.

Đôi mắt hắn dán chặt vào những hình ảnh vô nghĩa trên màn hình, như thể cả thế giới xung quanh đều không tồn tại.

Jimin vừa bước vào liền khẽ nở một nụ cười tươi, lòng nhẹ nhõm hẳn đi.

Cô chậm rãi tiến lại gần, giọng nói mềm mại chứa đầy yêu thương:

"Yoongi... em về rồi đây."

Hắn không đáp.

Chỉ có bàn tay đang cầm chiếc điều khiển bỗng siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch.

Rắc!—tiếng nhựa vỡ vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Jimin khựng lại, tim hẫng một nhịp.

Cô lo lắng cúi xuống, giọng run run:
"Anh... sao vậy, Yoongi?"

Không một lời, Yoongi hất mạnh tay, quăng chiếc điều khiển xuống sàn.

Âm thanh va chạm khô khốc khiến Jimin giật mình, đôi mắt thoáng hoang mang.

Hắn chậm rãi đứng dậy, gương mặt phủ đầy vẻ lạnh lẽo, xoay người định bỏ đi.

Trong phút chốc, nỗi lo lắng vượt qua cả sự sợ hãi, Jimin vội vàng nắm lấy cổ tay hắn, khẽ kêu:
"Anh... anh có sao không?"

Bàn tay nhỏ bé kia chưa kịp siết chặt thì giọng nói trầm khàn vang lên, lạnh như dao cắt:

"Đừng chạm vào người tôi."

Lời nói vừa dứt, hắn gạt phăng tay cô không chút do dự.

Lực hất mạnh đến mức cơ thể mảnh mai của Jimin chao đảo rồi ngã bệt xuống nền nhà lạnh lẽo.

Tiếng va chạm khiến căn phòng rơi vào khoảng lặng nặng nề.

Yoongi chẳng ngoái lại, bước đi thẳng một mạch, bỏ mặc bóng dáng yếu ớt đang run rẩy phía sau.

Jimin ngồi thẫn thờ dưới sàn nhà, đôi mắt vô thức nhìn theo bóng lưng Yoongi vừa khuất dần.

Trái tim y nặng trĩu, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vì sao hắn lại trở nên lạnh lùng như vậy.

Nhưng sự sững sờ chưa kịp nguôi thì một cơn đau nhói đột ngột truyền đến từ bụng dưới.

Jimin khẽ rên lên một tiếng, cả người run rẩy, hai tay lập tức ôm chặt lấy bụng.

Gương mặt y nhanh chóng tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Hơi thở gấp gáp, nặng nề.

Từng nhịp tim đập loạn xạ trong lồng ngực.

"Đau... quá..." – y lắp bắp, toàn thân chao đảo.

Chỉ vài giây sau, Jimin chợt nhận ra có những vệt máu hồng nhạt loang ra trên vạt váy mình.

Tim y lập tức siết lại trong nỗi sợ hãi tột cùng.

Đúng lúc đó, một người giúp việc đi ngang qua, vừa nhìn thấy cảnh tượng liền hoảng hốt kêu lớn:

"Phu nhân!

Trời ơi, phu nhân làm sao vậy?"

Jimin cố gắng cất giọng nhưng yếu ớt, run rẩy:

"Mau...

đưa tôi đến... bệnh viện..."

Không dám chần chừ, người giúp việc lập tức gọi người quản gia chạy đến, cùng nhau đỡ lấy thân hình đang run lên vì đau của Jimin.

"Nhanh!

Gọi tài xế chuẩn bị xe ngay!" – giọng bà quản gia run rẩy.

Trong tích tắc, cả ngôi nhà rơi vào hỗn loạn.

Người hối hả, kẻ cuống cuồng, tiếng gọi nhau gấp gáp vang khắp hành lang.

Chỉ có riêng Min Yoongi là vẫn ngồi lặng trong thư phòng, tách biệt với mọi xôn xao ấy.

Hắn ngồi đó, dáng người cao lớn đổ dài dưới ánh đèn, điếu thuốc cháy dở kẹp hờ giữa những ngón tay.

Ánh mắt lạnh lẽo dán chặt vào khoảng không trước mặt, nhưng tận sâu bên trong, trái tim hắn đang gào thét bởi cơn giận và nỗi nghi ngờ cuộn trào.

Tiếng bước chân gấp gáp, tiếng gọi thất thanh "Phu nhân, nhanh lên!", "Cẩn thận...

đưa ra xe mau!" vang vọng ngoài kia, nhưng hắn vẫn không hề nghe thấy.

Như một kẻ cố tình tự nhốt mình trong bóng tối, mặc cho sóng gió đang ập xuống ngay trong chính ngôi nhà của hắn.

Chiếc xe sang trọng lao vút trong màn đêm, đèn pha xé toạc bóng tối như mang theo cả sự khẩn trương đến nghẹt thở.

Jimin nằm trong vòng tay bà quản gia, gương mặt tái nhợt gần như không còn chút sức sống.

Bàn tay nhỏ bé vẫn ôm chặt lấy bụng, như thể chỉ cần buông lơi thì đứa bé cũng sẽ rời khỏi y.

Hơi thở yếu ớt, ngắt quãng, mỗi lần y khẽ rên lên lại khiến tim người đối diện thắt lại.

Bà quản gia run rẩy, giọng lạc đi vì hoảng loạn nhưng vẫn cố trấn an:

"Phu nhân, cố gắng lên... sắp đến bệnh viện rồi... xin cô đừng ngất..."

Chiếc xe phóng nhanh, tiếng còi inh ỏi vang dội giữa màn đêm tĩnh mịch, gấp gáp như nhịp tim của mọi người lúc này.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 91


Ngay khi tới cổng bệnh viện, chiếc xe thắng gấp lại, phát ra tiếng rít chói tai.Cửa xe bật mở, mọi người vội vàng lao ra ngoài, nhanh chóng đưa Jimin lên cáng, đẩy thẳng vào trong phòng cấp cứu.Cánh cửa màu trắng lạnh lùng khép lại trước mặt mọi người.

Ngoài hành lang, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, từng giây trôi qua dài đằng đẵng.

Chưa kịp ai bình tâm, tiếng bước chân vội vã vang lên, hòa cùng tiếng giày cao gót gõ mạnh xuống sàn.

Bà Min hớt hải chạy tới, gương mặt đầy lo lắng:

"Jimin đâu rồi?

Con bé thế nào rồi?" – bà hốt hoảng hỏi, ánh mắt đảo khắp nơi.

Bà quản gia vừa rưng rưng nước mắt vừa cúi đầu, giọng run run:

"Phu nhân...

đang ở trong phòng cấp cứu..."

Bà Min siết chặt lấy tay mình, giọng gấp gáp:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Tôi... tôi chỉ thấy phu nhân ngồi bệt dưới sàn, ôm bụng kêu đau... rồi còn có máu chảy ra..." – giọng bà quản gia nghẹn lại, lạc hẳn đi vì sợ hãi.

Nghe đến đó, khuôn mặt bà Min lập tức tái nhợt.

Bàn tay vô thức siết chặt trước ngực, cả người loạng choạng suýt ngã, phải vịn lấy bức tường bên cạnh mới đứng vững.

Đôi mắt đỏ hoe dõi chặt về phía cánh cửa phòng cấp cứu đang sáng đèn, nơi Jimin đang giành giật với cơn đau dữ dội.

"Con bé đã yếu như thế... nếu kiệt sức thì phải làm sao...?

Còn đứa bé... lỡ như không giữ được..." – ý nghĩ ấy thoáng qua khiến bà như nghẹt thở.

Toàn thân lạnh buốt, từng mạch máu như đông cứng lại.

Bà nghiến chặt răng, gắng gượng đứng vững, rồi chợt sực nhớ ra, bà quay phắt sang, giọng nghẹn ngào mà xen chút trách móc:

"Yoongi đâu?

Sao nó vẫn chưa có mặt ở đây?"

Bà quản gia cúi đầu, giọng run run:

"Lúc đó tôi hoảng quá, chỉ lo đưa phu nhân đi bệnh viện... nên chưa kịp báo cho thiếu gia."

Bà Min siết chặt tay, tim đập dồn dập.

Không chần chừ thêm giây nào, bà rút điện thoại gọi cho Yoongi.

Khi đầu dây bên kia vừa bắt máy, bà gần như bật quát, giọng lạc đi vì lo lắng:

"Con đang làm cái gì ở nhà vậy hả Yoongi?

Jimin đang nguy hiểm trong phòng cấp cứu mà con vẫn chưa đến sao?"

"Con đang làm cái gì ở nhà vậy hả Yoongi?

Jimin đang nguy hiểm trong phòng cấp cứu mà con vẫn chưa đến sao?"

Câu nói ấy như một nhát dao, đâm thẳng vào tim Yoongi.

Trong khoảnh khắc, hắn sững lại—trong đáy mắt thoáng hiện vẻ bàng hoàng, lo lắng chợt dấy lên như ngọn lửa bén vào cỏ khô.

Nhưng ngọn lửa ấy chưa kịp cháy đã bị cơn ghen trong lòng hắn nhấn chìm.

Hắn nghiến răng, giọng lạnh lẽo, tàn nhẫn đến vô tình:

"Mặc kệ cô ta."

Tút... tút...

Âm thanh cúp máy vang lên chát chúa, cứa thẳng vào màng nhĩ.

Bà Min chết sững, bàn tay cầm điện thoại run bần bật, khuôn mặt tái nhợt như bị rút hết máu.

Trong lồng ngực, trái tim bà đập loạn, dồn dập đến nghẹt thở, như muốn vỡ tung ra vì giận dữ và kinh hãi.

Đôi mắt bà nhòe đi trong màn lệ cay xót, thân thể loạng choạng như muốn ngã quỵ.

Bà biết Yoongi đang mất trí, biết con trai chưa nhớ ra Jimin là vợ mình... nhưng chưa bao giờ bà ngờ được, Yoongi lại tuyệt tình đến mức này.

Nỗi thất vọng, cơn tức giận và sự lo sợ quặn thắt xoắn chặt trong tim, khiến bà Min nghẹn ngào, khó khăn lắm mới đứng vững nơi hành lang bệnh viện lạnh lẽo.

Tiếng cạch vang lên, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở.

Bà Min gần như lao thẳng tới, hai tay run rẩy nắm chặt lấy tay áo bác sĩ, đôi mắt đỏ hoe đầy lo lắng:

"Bác sĩ, Jimin thế nào rồi?

Con bé có sao không?

Cháu tôi...

đứa bé trong bụng nó... có giữ được không?"

Bác sĩ thoáng ngạc nhiên vì sự cuống quýt của bà, nhưng nhanh chóng trấn an:

"Bà bình tĩnh, may mắn là bệnh nhân chỉ bị động thai nhẹ.

Chúng tôi đã kịp thời xử lý nên hiện tại tính mạng cả hai mẹ con đều ổn.

Tuy nhiên, nếu còn để tình trạng căng thẳng, mệt mỏi kéo dài, hoặc có thêm va chạm mạnh, nguy cơ sảy thai là rất cao."

Nghe đến đó, đôi chân bà Min mềm nhũn, tim thắt lại như có bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Bà đưa tay lên ngực, thở hắt ra một tiếng đầy run rẩy.

Bác sĩ tiếp tục:
"Chúng tôi đã truyền dịch và cho thuốc an thai.

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là bệnh nhân phải tuyệt đối nghỉ ngơi, tránh xúc động.

Gia đình phải quan tâm sát sao, tuyệt đối không để cô ấy chịu thêm bất kỳ áp lực nào nữa."

Bà Min khẽ gật đầu liên tục, giọng nghẹn lại:

"Vâng... vâng... tôi biết rồi.

Cảm ơn bác sĩ... cảm ơn nhiều lắm."

Vị bác sĩ gật nhẹ, ôn tồn dặn dò:

"Chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân qua phòng hồi sức.

Phiền bà sang quầy để hoàn tất thủ tục nhập viện, sau đó có thể vào thăm cô ấy."

"Được...

được... tôi sẽ đi ngay." – bà Min vội vã đáp, vừa nói vừa quay sang bảo quản gia:

"Chị đi theo Jimin, trông con bé giúp tôi."

Nói rồi, bà run rẩy bước đi, từng bước chân nặng trĩu, hối hả như sợ chậm một chút thì Jimin sẽ phải chịu thêm thiệt thòi.

Hoàn tất thủ tục, bà Min vội vã bước nhanh về phía phòng hồi sức.

Vừa đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến bà sững người.

Jimin nằm bất động trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch, môi khô tái nhợt, dáng vẻ mong manh yếu ớt như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn đi.

Trái tim bà thắt lại, nhói đau đến nghẹt thở.

Nước mắt bất giác dâng tràn, làm nhòe tầm nhìn.

Bà đưa tay run rẩy che lấy miệng, tiếng nấc nghẹn bật ra khe khẽ.

Bà ngồi xuống bên mép giường, bàn tay già nua khẽ siết lấy bàn tay lạnh ngắt của Jimin.

Từng giọt lệ nóng hổi thi nhau rơi xuống mu bàn tay ấy, tan trong sự tĩnh lặng nặng nề của căn phòng.

Trong lòng bà trào dâng nỗi phẫn uất nghẹn ngào.

Bà không thể tin nổi chính đứa con trai mà mình luôn tin tưởng lại có thể nhẫn tâm đến mức này.

Jimin đã kiệt sức, cháu nội suýt nữa thì mất, vậy mà Yoongi vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Tình nghĩa vợ chồng, bao nhiêu gắn bó, dường như với nó giờ chỉ còn là hư vô.

Nghĩ đến đó, trái tim bà như vỡ vụn, vừa đau đớn vừa thất vọng đến nghẹn thở.

Nước mắt lăn dài trên gò má, vừa thương con dâu vừa hối hận vì không thể bảo vệ chu toàn.
 
Back
Top Bottom