Bước vào biệt thự, Jimin ngồi bệt xuống sofa.Hắn cũng thong thả cởi áo khoác, tiện tay đặt lên ghế.Jimin khoanh tay trước ngực, tựa lưng ra sau ghế, nhìn hắn đầy cảnh giác."
Này!"
Hắn lười biếng ngước mắt lên nhìn Y.Cô cắn môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói:"Anh không cảm thấy tôi rất phiền phức sao?"
Yoongi dừng động tác, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.Cô tiếp tục:"Tôi không muốn cưới, tôi lúc nào cũng gây rối.
Anh không thấy tôi đáng ghét sao?"
Yoongi lặng lẽ quan sát cô vài giây.Rồi hắn bất ngờ cười khẽ."
Vì tôi thích em, còn em ngoan hay không, không quan trọng."
Jimin chớp mắt, ngơ ngác.Hắn thản nhiên nới lỏng cà vạt, giọng điệu lười biếng nhưng mang theo sự chắc chắn:"Nhưng em càng bướng bỉnh, thì tôi càng muốn thuần phục em."
Jimin nghẹn họng.Cái gì mà thuần phục chứ?!Cô vừa tức vừa ngượng, nhưng chưa kịp phản bác thì hắn nhẹ giọng nói tiếp:"Muộn rồi, đi ngủ đi."
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại có cảm giác áp đặt không thể cãi lại.Jimin há miệng, nhưng rồi bực bội hừ một tiếng, quay ngoắt người đi lên lầu.Yoongi ngồi dưới nhìn theo, khóe môi khẽ nhếch lên.Cái tính cách bướng bỉnh này...
đúng là rất thú vị.————Jimin bước nhanh về phòng, đóng cửa cái "rầm" như để tỏ rõ thái độ.Cô dựa lưng vào cửa, thở hắt ra.Trái tim vẫn còn đập nhanh vì những lời nói bá đạo của hắn."
Em càng bướng bỉnh, thì tôi càng muốn thuần phục em."
Cái tên Min Yoongi này...
đúng là ngang ngược đến đáng ghét!Jimin ôm đầu, rầm rì:"Đáng ghét!
Đáng ghét!
Đáng ghét!"
Nhưng đáng ghét là một chuyện... mặt cô nóng lên lại là chuyện khác.Cô lắc đầu, cố ép bản thân không suy nghĩ nữa.Ném mình lên giường, cô kéo chăn trùm kín đầu."
Ngủ!
Không thèm để ý đến hắn nữa!Jimin lăn qua lộn lại trên giường, ôm chăn lầm bầm:"Sao mình lại không ngủ được chứ?!"
Đã quá nửa đêm, nhưng cô vẫn trằn trọc mãi.Cô vẫn nghĩ là do lạ giường, nhưng càng nằm càng nhận ra...Là do cô đói bụng."
Aishhh..."
Cô bật người ngồi dậy, vò tóc.Buổi tối không ăn gì, bây giờ bụng cô kêu réo từng hồi.Không còn cách nào khác, Jimin đành nhón chân ra khỏi phòng, lén lút đi xuống bếp.Căn biệt thự ban đêm rất yên tĩnh, chỉ có ánh đèn ngủ dịu nhẹ.Cô mở tủ lạnh, tìm kiếm gì đó ăn tạm.Mắt cô sáng lên khi thấy một hộp dâu tây tươi ngon."
Tuyệt!"
Cô mừng rỡ, lấy ra một ít rồi mang đến bàn ăn.Vừa cắn một miếng, cô liền cảm thấy cực kỳ hài lòng.Nhưng ngay lúc đó—"Muộn rồi, còn không ngủ?"
Jimin giật bắn người.Cô quay phắt lại, thấy Yoongi đang đứng tựa người vào khung cửa bếp, khoanh tay nhìn cô đầy hứng thú.Hắn mặc áo ngủ màu đen, tóc hơi rối, ánh mắt lười biếng nhưng vẫn sắc bén.Jimin nhíu mày, nhai dâu tây, lầm bầm:"Tôi đói."
Yoongi bước tới, không nói gì, chỉ nhìn xuống đĩa dâu của cô.Jimin lập tức ôm đĩa vào lòng, cảnh giác:"Không cho anh ăn!"
Hắn bật cười khẽ, giọng trầm thấp:"Tôi có nói muốn ăn sao?"
Jimin bĩu môi, tiếp tục ăn.Nhưng rồi cô nhận ra... hắn vẫn đứng đó, không rời mắt khỏi cô.Cô nhướn mày:"Nhìn cái gì?"
Yoongi ung dung kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, chống cằm nhìn cô:"Nhìn vợ ăn."
Jimin nghẹn.Tên này...Cô cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục nhai.Nhưng bị hắn nhìn chăm chăm thế này, cô cảm thấy có chút kỳ lạ.Cuối cùng, cô hậm hực đẩy đĩa dâu tây qua phía hắn:"Nè!
Ăn đi!"
Yoongi nhướng mày:"Không phải em nói không cho tôi ăn sao?"
Jimin lườm hắn:"Giờ đổi ý rồi!"
Hắn khẽ cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.Jimin bỗng thấy tim mình đập hơi nhanh...Một lúc sau hắn chậm rãi nói:"Khuya rồi, ăn chua nhiều không tốt cho dạ dày."
Cô bĩu môi, chưa kịp phản bác thì hắn đã đứng dậy, bước về phía bếp.Jimin ngơ ngác nhìn theo:"Anh làm gì vậy?"
Yoongi mở tủ lạnh, lấy ra vài nguyên liệu, giọng trầm ổn:"Làm gì đó cho em ăn."
Cô hơi sững lại, có chút bất ngờ.Tên này... biết nấu ăn sao?Hắn xắn tay áo lên, động tác thuần thục, lấy ra trứng, bơ, bánh mì và phô mai.Chỉ trong chốc lát, căn bếp vang lên âm thanh nhỏ của bơ tan chảy trên chảo nóng.Jimin chống cằm, tò mò nhìn từng động tác của hắn.Hắn trông rất điềm tĩnh, thành thạo, khác hẳn với hình ảnh ông trùm mafia lạnh lùng nguy hiểm ban ngày.Chưa đầy mười phút sau, Yoongi đặt xuống trước mặt cô một chiếc bánh mì nướng vàng giòn, bên trên là một lớp trứng ốp la với phô mai tan chảy.Mùi thơm lan tỏa khiến Jimin bất giác nuốt nước bọt.Hắn kéo ghế ngồi xuống, giọng trầm thấp:"Ăn đi."
Jimin nhìn đĩa bánh, lại nhìn hắn, lẩm bẩm:"Cái này..."
Yoongi nhướn mày:"Hửm?"
Cô cầm nĩa lên, chọc vào miếng bánh, cắn thử một miếng.Mắt cô sáng lên."
Ngon vậy."
Yoongi hừ nhẹ:"Tất nhiên."
Jimin chậm rãi ăn, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn.Cuối cùng, cô lên tiếng:"Anh biết nấu ăn sao?"
"Ừm!"
"Có thường hay nấu không?"
Jimin tò mò nhìn hắn.Hắn dựa lưng vào ghế, giọng trầm ổn:"Không.
Nhưng nếu em muốn, thì tôi nấu."
Jimin khựng lại, tai hơi đỏ lên.Tên này... nói mấy lời này một cách bình thản như vậy, là muốn cô nghẹn chết sao?Jimin cúi đầu, tập trung vào miếng bánh mì trước mặt, nhưng trong lòng lại có chút không yên.Hắn cứ thế nói ra những lời như vậy, rốt cuộc là thật lòng hay chỉ đang chọc ghẹo cô?Cô hắng giọng, giả vờ như không có gì, tiếp tục ăn.Yoongi ngồi đối diện, tay lười biếng khuấy nhẹ ly nước trên bàn, ánh mắt vẫn dõi theo từng biểu cảm của cô.Bầu không khí trong bếp trở nên yên tĩnh.Jimin ăn xong, đẩy đĩa ra, định đứng dậy dọn dẹp thì Yoongi đã giơ tay cản lại."
Ngồi đi."
Cô tròn mắt:"Anh mà cũng biết rửa chén?"
Hắn nhún vai, đứng dậy thu dọn."
Lần đầu tiên."
Jimin: "..."
Cô khoanh tay, nhìn hắn mở vòi nước, cẩn thận rửa từng chiếc đĩa.Thật sự không giống ông trùm mafia chút nào..."
Này....."
Hắn không quay lại, vẫn tiếp tục rửa bát:"Hửm?"
Jimin chống cằm, giọng chậm rãi:"Anh đối với ai cũng tốt như vậy sao?"
Hắn khựng lại một giây, sau đó bình thản đáp:"Không."
Jimin hơi ngẩn người, không hiểu sao lại cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút."
Vậy tại sao lại đối tốt với tôi?"
Yoongi rửa xong, lau tay, chậm rãi quay người lại.Hắn bước đến gần cô, cúi người xuống một chút, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.Giọng hắn trầm thấp nhưng mang theo sự chắc chắn:"Vì em là vợ tôi."
Jimin cứng đờ.Cô cảm giác trái tim mình như vừa bị ai đó bóp chặt rồi thả ra ngay lập tức.Hơi thở trở nên hỗn loạn.Tên này...Rốt cuộc hắn nghiêm túc đến mức nào?!