Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Min Lão Đại??? Không Gả!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
493,310
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
397309772-256-k598721.jpg

Min Lão Đại??? Không Gả!
Tác giả: MyDuongart
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Xin chào, tôi là Park Jimin.

Hôm nay tôi sẽ hoá thân thành tiểu thư nhà tài phiệt.

Mẹ tôi mất sớm, ba tôi là Chủ Tịch Tập Đoàn Park Thị.

Cuộc sống của tôi tất cả đều bình thường, cho đến một ngày... tôi bị ép gã cho ông trùm mafia.

Tôi không hề muốn cuộc hôn nhân này.

Nhưng... liệu tôi có thể trốn thoát khỏi bàn tay của hắn không?

 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 1


Tiếng nhạc dồn dập hoà cùng ánh đèn nhấp nháy đầy mê hoặc.

Trong góc VIP của một quán bar xa hoa, Park Jimin dựa lưng vào ghế sofa, chân vắt hờ hững, ly cocktail lạnh buốt áp nhẹ vào làn da trắng mịn.

Đôi mắt xinh đẹp ánh lên sự thờ ơ, nhưng mỗi cử chỉ đều toát ra nét quyến rũ vô thức.Bên cạnh, một cô gái cười khúc khích, huých nhẹ vào tay Y."

Tiểu thư nhà tài phiệt mà cũng lạc lối thế này à?

Ba cậu mà biết chắc sẽ nổi trận lôi đình."

Y nhếch môi, ngón tay thon dài xoay nhẹ ly rượu."

Ông ta chẳng quản nổi đâu."

Sinh ra trong gia đình hào môn, Y luôn bị trói buộc bởi hàng tá quy tắc.

Nhưng cô chưa bao giờ ngoan ngoãn đi theo con đường mà họ vạch sẵn.

Ban ngày là sinh viên xuất sắc, ban đêm lại là kẻ khiến mọi cuộc vui trở nên náo nhiệt hơn.Vậy mà cô không hề hay biết, trong góc tối đối diện, một ánh mắt lạnh lùng đang quan sát từng cử động của mình.Min Yoongi gõ nhẹ ngón tay lên thành ly rượu, ánh mắt sâu thẳm không hề che giấu sự hứng thú."

Tiểu thư nhà họ Park?"

Hắn vốn dĩ không quan tâm đến những cô gái tiểu thư kiêu kỳ, nhưng Y lại khiến hắn để mắt.

Có lẽ là vì dáng vẻ ngang tàng của Y, có lẽ là vì đôi mắt kia không hề có chút sợ hãi nào khi đắm mình trong thế giới đầy cám dỗ này.Hắn nheo mắt, nhấp một ngụm rượu mạnh, giọng trầm thấp vang lên một câu đầy quyết đoán:"Tôi muốn cô ấy."

Taehyung thoáng sững sờ, nhưng rồi nhanh chóng bật cười:"Anh nghiêm túc đấy à?"

Yoongi không đáp, chỉ chậm rãi đảo nhẹ ly rượu trong tay, ánh mắt sắc bén không giấu giếm sự chiếm hữu.Từ giây phút này, hắn muốn Y phải là của hắn.———————Sau khi ăn chơi thâu đêm suốt sáng, Y lê bước trở về biệt thự nhà họ Park.

Vừa bước vào cửa, cô đã thấy quản gia đứng chờ sẵn với vẻ mặt nghiêm trọng."

Tiểu thư, Lão gia đang đợi cô trong thư phòng."

Y nhướn mày, giơ tay lên xem đồng hồ.

Mới bảy giờ sáng?

Ba cô chưa bao giờ chủ động gọi cô vào giờ này cả.Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.

Nhưng Y vẫn ung dung chỉnh lại mái tóc, cất giọng nhàn nhạt:"Lại có chuyện gì đây?"

Quản gia không trả lời, chỉ cung kính mở cửa cho cô bước vào.Phòng làm việc rộng lớn vẫn toát lên vẻ uy nghiêm thường thấy.

Ở phía sau bàn gỗ lim cao cấp, người đàn ông quyền lực nhất nhà họ Park đang ngồi thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống dưới.Y không lạ gì ánh mắt đó.

Mỗi lần cô gây chuyện, ba cô đều nhìn cô như vậy.Cô thở dài, bước đến ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo, điệu bộ chẳng có chút kính nể nào."

Nói nhanh đi ba, con buồn ngủ quá."

RẦM!Một xấp tài liệu dày đập mạnh xuống bàn, khiến Y giật mình.Ba cô lạnh giọng:"Con phải kết hôn."

Không gian như đóng băng.Trong một thoáng, Y ngỡ rằng mình nghe nhầm.

Nhưng khi ánh mắt đối diện với đôi mắt nghiêm nghị của ba, cô biết đây không phải trò đùa."...Cái gì?"

Ba cô đẩy xấp tài liệu về phía cô, giọng nói trầm ổn nhưng không cho phép phản kháng:"Con phải trở thành vợ của Min Yoongi."

Một cơn lạnh sống lưng dâng lên trong Y.Min Yoongi.Tên của hắn như một lời nguyền đáng sợ vang lên trong đầu cô.

Không ai trong giới thượng lưu là không biết đến hắn—ông trùm của thế giới ngầm, kẻ nắm trong tay quyền lực kinh hoàng, một con quỷ đội lốt người mà ai cũng e dè.Y cảm thấy da đầu tê rần.Cô lập tức đứng bật dậy, đập mạnh tay xuống bàn."

Con không đồng ý!"

Ba cô thản nhiên nhìn cô, ánh mắt như thể đã đoán trước phản ứng này."

Con không có quyền lựa chọn."

Cô tức giận siết chặt nắm tay, cố giữ bình tĩnh:"Tại sao lại là con?

Nhà chúng ta thiếu gì cách kết giao, tại sao lại ép con đi lấy hắn?"

Ba cô khẽ thở dài, ánh mắt thoáng vẻ phức tạp."

Bởi vì, nhà họ Park nợ Min Yoongi một mạng."

Lần này, Y hoàn toàn sững sờ.Cô chưa từng nghe về món nợ này.Ba cô nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói trầm thấp nhưng nặng như ngàn cân."

Chuyện này đã được quyết định.

Con bắt buộc phải trở thành vợ của hắn."

Y đứng chết lặng tại chỗ, từng lời ba cô nói như sét đánh ngang tai.Kết hôn?Với Min Yoongi?Điên rồi!Y cắn chặt môi, bàn tay siết lại thành nắm đấm.

Cô không phải con rối để người khác tuỳ ý điều khiển!"

Con không chấp nhận!"

Ba cô nhướng mày, ánh mắt sắc bén:"Con không có quyền từ chối."

Cô nghiến răng, mắt đỏ lên vì giận dữ."

Con sẽ không lấy một người như hắn!"

"Vậy con muốn thấy nhà họ Park sụp đổ sao?"

Câu nói lạnh lẽo ấy khiến Y chấn động.Ba cô chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng giọng điệu này.

Ông luôn cưng chiều cô, dù cô có bướng bỉnh hay quậy phá thế nào, ông cũng chưa từng dùng ánh mắt kiên quyết như bây giờ.Cô siết chặt tay, giọng run lên:"Ba... rốt cuộc Min Yoongi đã làm gì?"

Ba cô trầm mặc một lúc, rồi chậm rãi lên tiếng:"Con không cần biết.

Chỉ cần hiểu rằng, nếu con không đồng ý, cái giá phải trả sẽ rất đắt."

Y cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt.Cô không sợ Min Yoongi, nhưng cô sợ... mất đi gia đình.Dù ba cô là một người lạnh lùng, nhưng ông vẫn là ba của cô.

Nhà họ Park vẫn là nhà của cô.

Nếu cô ích kỷ một chút, họ sẽ ra sao?Ba cô nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nói:"Min Yoongi đã quyết định, chúng ta không còn lựa chọn khác!"

Y hít một hơi thật sâu.Không!

Cô không thể chấp nhận chuyện này dễ dàng như vậy!Ánh mắt cô loé lên sự phản kháng.Nếu Min Yoongi nghĩ có thể dễ dàng trói buộc cô, thì hắn lầm rồi.Cô sẽ không ngoan ngoãn làm một con búp bê để hắn tuỳ ý điều khiển.Dù có kết hôn, cô cũng sẽ không để hắn dễ dàng có được cô!
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 2


Sau cuộc nói chuyện căng thẳng với ba, Y trở về phòng, cả người như muốn phát điên.Cô vung tay hất đổ hết đồ trên bàn, ly thuỷ tinh vỡ nát dưới sàn, nhưng vẫn không thể xua tan cơn tức giận trong lòng.Kết hôn ư?Cô thà chết còn hơn lấy một tên ác ma như Min Yoongi!Không được!Nhất định phải có cách thoát khỏi cuộc hôn nhân này!Y lập tức lấy điện thoại, gọi cho người bạn thân nhất—Jungkook.Chỉ hai hồi chuông, đầu dây bên kia đã bắt máy."

Alo?"

"Jungkook!

Tớ sắp bị ba ép gả rồi!"

"...Hả?"

Giọng Jungkook như không tin vào tai mình."

Lấy ai?"

"Min Yoongi!"

Một khoảng im lặng dài.Rồi Jungkook đột ngột hét lên:"CÁI GÌ???"

Y bực bội vò tóc."

Tớ không biết phải làm sao nữa!

Cậu giúp tớ nghĩ cách đi!"

Jungkook hít sâu một hơi."

Bình tĩnh đã.

Cậu nói rõ cho tớ nghe xem nào."

Y kể hết mọi chuyện, từ món nợ của ba đến quyết định ép cô kết hôn.

Jungkook im lặng một lúc lâu rồi cất giọng chậm rãi:"Có vẻ như Min Yoongi đã nhắm cậu từ trước."

Y sững người."

Ý cậu là sao?"

"Nếu chỉ đơn giản là trả nợ, hắn không nhất thiết phải cưới cậu.

Hắn có thể yêu cầu bất cứ thứ gì khác.

Nhưng hắn lại chọn cậu."

Y nuốt khan.Jungkook nói đúng.Rốt cuộc Min Yoongi đang có âm mưu gì?Jungkook suy nghĩ một chút rồi hạ giọng:"Tớ nghĩ, cậu nên gặp hắn trước khi quá muộn."

Y nheo mắt."

Gặp hắn?"

"Đúng.

Nếu cậu không muốn kết hôn, vậy thì hãy làm gì đó để hắn rút lại yêu cầu!"

Y mím môi.

Cô không muốn gặp hắn chút nào.

Nhưng nếu không đối mặt, cô sẽ không biết hắn đang toan tính điều gì.Jungkook nói đúng.Cô không thể ngồi yên chờ chết.Vậy nên...Cô sẽ gặp Min Yoongi.————————Y bước vào quán bar sang trọng, nơi mà Jungkook nói Min Yoongi thường xuyên lui tới.Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn rực rỡ, những ly cocktail sóng sánh dưới ánh đèn mờ ảo—tất cả đều là một phần cuộc sống của cô.Nhưng hôm nay, cô đến đây không phải để vui chơi.Mà là để đối đầu với Min Yoongi.Jungkook đi bên cạnh, lười biếng liếc nhìn xung quanh:"Hắn thường ngồi ở phòng VIP trên tầng hai."

Y liếc mắt nhìn lên.Một góc khuất của quán bar, nơi ánh đèn mờ ảo nhất, chính là phòng VIP mà Jungkook nói.Cô siết nhẹ tay.Cô đã chuẩn bị tinh thần để đối đầu với hắn.Cô sải bước lên cầu thang, mỗi bước đi đều đầy kiên quyết.Cửa phòng VIP mở ra, Y nhìn thấy một người đàn ông ngồi vắt chân trên ghế sofa, ly rượu trong tay khẽ lắc nhẹ.

Y thoáng khựng lại trong một giây ngắn ngủi.Người đàn ông trước mặt—quá mức đẹp trai.Không giống với những kẻ giàu có mà cô từng gặp, Min Yoongi mang đến một cảm giác nguy hiểm chết người.Mái tóc hơi rủ xuống trán, đường nét khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt đen sâu thẳm, cùng khí chất vương gia lạnh lùng bao trùm cả căn phòng.Không có chút kiêu ngạo, cũng không cần cố tỏ ra quyền lực—hắn vốn dĩ đã là kẻ thống trị.Y siết chặt tay, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh."

Min Lão Đại, tôi có vẻ rất vinh hạnh nhỉ?"

"Biết vinh hạnh là tốt."

Câu nói thản nhiên, chẳng chút để tâm, khiến Y cảm thấy bực bội."

Tôi không muốn kết hôn với anh."

Lần này, Yoongi mới chậm rãi đặt ly xuống, ánh mắt cuối cùng cũng rơi trên người cô.Bình thản.

Lạnh lùng."

Ồ?

Vậy sao?"

Y siết chặt tay."

Ba tôi có thể nợ anh, nhưng tôi thì không.

Tôi không phải món đồ để anh muốn lấy là lấy."

Yoongi khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười ấy lại chẳng mang theo chút ấm áp nào."

Tiểu thư, em nghĩ mình có quyền từ chối?"

Y nghiến răng."

Anh—"Hắn đột nhiên đứng dậy.Bước chân chậm rãi, nhưng mang theo một áp lực vô hình khiến cô vô thức lùi lại một chút.Hắn dừng lại ngay trước mặt cô, ánh mắt thâm trầm như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô."

Tôi không ép em."

Giọng nói trầm thấp, mang theo sự kiên định tuyệt đối."

Tôi cũng không muốn trói buộc em.

Em vẫn có tự do của em."

Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén quét qua cô."

Nhưng một khi đã là vợ của tôi, em nên nhớ... tôi có quyền giữ em bên cạnh."

Tim Y khẽ siết lại.Không phải là ép buộc, nhưng cảm giác áp đảo này còn đáng sợ hơn cả ép buộc.Dù có kết hôn, cô cũng sẽ không để hắn dễ dàng có được cô!Nhưng cô không hề biết rằng...Min Yoongi đã sớm có kế hoạch để khiến cô cam tâm tình nguyện ở bên hắn.Không khí trong phòng chìm vào im lặng.Y đứng đối diện Yoongi, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.Từ nhỏ đến lớn, chỉ có ba cô mới có quyền định đoạt cuộc sống của cô.

Vậy mà bây giờ, một gã đàn ông xa lạ lại tự tiện tuyên bố muốn cưới cô?Nực cười!Y hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cảm giác bực bội."

Tôi sẽ không kết hôn với anh, đừng mơ."

Giọng cô sắc lạnh, ánh mắt đầy sự thách thức.Yoongi vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong mắt hắn dường như có tia hứng thú thoáng qua.Hắn không tức giận, cũng chẳng buồn tranh cãi với cô.Chỉ đơn giản cúi xuống, nhặt ly rượu lên, lắc nhẹ chất lỏng màu hổ phách bên trong."

Tôi chưa từng nói sẽ cho em quyền lựa chọn."

Y trừng mắt.Tên khốn này...Trước giờ cô từng gặp không ít người đàn ông, nhưng chưa ai dám nói chuyện với cô bằng thái độ đó.Bực mình, Y xoay người, định bỏ đi.Nhưng cánh cửa chưa kịp mở, giọng nói trầm thấp phía sau đã vang lên."

Em biết vì sao ba em lại đồng ý gả em cho tôi không?"

Y khựng lại."

Vì ông ấy nợ tôi một mạng.

Và tôi không phải người thích nợ ai hay để ai nợ mình."

Cô siết chặt tay.Câu này... cô biết.Ba đã từng nói với cô, rằng gia đình họ từng được một người cứu giúp.

Nhưng ông không nói rõ chi tiết, cũng không nhắc đến Min Yoongi.Vậy mà giờ đây, cái tên đó lại xuất hiện, như một định mệnh đã an bài sẵn.Y nghiến răng, quay đầu nhìn hắn."

Tôi có thể trả anh tiền, hoặc bất cứ thứ gì khác."

Yoongi khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta lạnh sống lưng."

Tôi không thiếu tiền.

Tôi muốn em!."

Y nín lặng.Câu nói quá trực diện, không chút quanh co, làm tim cô bất giác đập nhanh hơn một nhịp.Cô không tin hắn thật sự thích cô.

Một kẻ quyền lực và nguy hiểm như hắn, phụ nữ vây quanh còn không thiếu, tại sao lại nhất định chọn cô?Y hất cằm, cố tỏ ra bình thản."

Anh nghĩ chỉ cần ép tôi cưới thì tôi sẽ ngoan ngoãn làm vợ anh sao?"

Yoongi nhếch môi, cúi xuống sát tai cô, hơi thở mang theo mùi rượu nhàn nhạt."

Tuỳ em, nhưng mà tôi nói cho em biết.

Rồi sẽ có một ngày, tôi chẳng cần làm gì cũng có thể khiến em vẫn cam tâm tình nguyện, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi!"

Trái tim Y run lên một nhịp.Cô không biết đó là sợ hãi hay một cảm xúc nào khác.Nhưng cô biết một điều—Hắn không phải kiểu người dễ dàng từ bỏ những gì hắn muốn.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 3


Ngày hôm sau.Y ngồi trên ghế sofa, mắt chăm chăm nhìn vào giấy đăng ký kết hôn đặt trước mặt mình.Tên của cô.

Tên của hắn.

Mọi thứ đã sẵn sàng.Ba cô đứng bên cạnh, ánh mắt mang theo sự lo lắng, nhưng ông không nói gì.Còn Yoongi, hắn vẫn thản nhiên như mọi khi, ánh mắt sâu thẳm như thể đã đoán trước được phản ứng của cô."

Ký đi."

Y ngước lên nhìn hắn, siết chặt tay."

Không ký!"

Yoongi nhếch môi cười nhạt."

Em nghĩ em có quyền từ chối sao?"

Y nghiến răng.Tên khốn này, lại dùng thái độ đó với cô."

Anh nghĩ chỉ cần ép tôi ký vào là có thể trói buộc tôi sao?"

"Không ai ép em."

Ánh mắt hắn bình thản, nhưng lại mang theo áp lực vô hình."

Nhưng nếu em không ký, tôi cũng có cách khiến em phải ký."

Tim Y run lên.Hắn không nói đùa.Cô có thể cảm nhận được sự chắc chắn trong lời nói của hắn.Cắn chặt môi, cô hất cây bút xuống đất, ánh mắt đầy vẻ thách thức."

Vậy thử xem, Min Yoongi."

Không gian rơi vào im lặng trong vài giây.Ba cô căng thẳng nhìn hắn, như sợ rằng hắn sẽ làm gì đó với cô.Nhưng Yoongi chỉ cười nhẹ, không hề tức giận."

Tiểu thư nhà họ Park, em nghĩ tôi cần em phải tự nguyện sao?"

Hắn cúi xuống, nhặt cây bút lên, sau đó cầm lấy tay cô, đặt bút vào giữa những ngón tay cô.Y giật mình, định rút tay lại, nhưng lực siết của hắn quá mạnh.Ánh mắt Yoongi sắc bén như muốn nhìn thấu cô."

Chống đối vô ích thôi!"

Y siết chặt tay, hơi thở có chút gấp gáp."

Anh—""Ký!!"

Hắn cắt ngang."

Nếu không, tôi có thể khiến ba em đích thân đặt bút ký thay em."

Cô tròn mắt nhìn hắn, tức đến phát run.Hắn dám uy hiếp cô?!Ba cô cũng hoảng hốt, định lên tiếng can ngăn, nhưng Yoongi đã đưa tay lên ra hiệu ông dừng lại.Ánh mắt Y lóe lên tia không cam tâm.Nhưng cuối cùng, cô vẫn phải cầm bút lên, mạnh tay ký xuống.Lúc này, Yoongi mới thả tay cô ra, khóe môi cong lên đầy hài lòng."

Ngoan lắm."

Y hất tay hắn ra, ánh mắt tràn đầy căm phẫn."

Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân này."

Yoongi chỉ nhướng mày, cúi xuống sát mặt cô, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sự nguy hiểm chết người."

Em có cả đời để thay đổi suy nghĩ đó, vợ yêu."

Y trừng mắt nhìn hắn, còn hắn chỉ cười nhạt, thong thả bước đi.Cuộc hôn nhân này, dù cô có muốn hay không, cũng đã không thể thay đổi.—Tối hôm đó.Y sắp xếp đồ đạc, ném từng bộ quần áo vào vali với tốc độ nhanh nhất có thể.Cô không muốn dọn đến nhà hắn, nhưng cô biết mình không có quyền lựa chọn.Tiếng gõ cửa vang lên."

Vào đi."

Cô nghĩ là ba mình, nhưng không ngờ người bước vào lại là hắn.Vẫn là gương mặt lạnh lùng đó, vẫn là đôi mắt sâu thẳm khó đoán."

Xong chưa?"

Y không trả lời cũng không nhìn lấy hắn một cái.Yoongi chậm rãi tiến lại gần, cầm lấy chiếc váy trên giường cô, lật qua lật lại như thể đang đánh giá."

Em thích màu trắng à?"

Y cau mày, giật lại cái váy."

Đừng có động vào đồ của tôi."

Hắn không tức giận, ngược lại còn cười nhẹ, cúi xuống sát mặt cô."

Em thái độ với chồng mình như vậy à?."

Tim Y bất giác đập mạnh.Cô nhanh chóng lùi lại, hất cằm thách thức."

Tôi sẽ không bao giờ yêu anh."

Hắn nhếch môi, ánh mắt hiện lên một tia thích thú."

Vậy sao?"—Trên đường về nhà mới, Y không nói một lời nào.Chiếc xe chạy êm ru giữa đêm khuya, không khí trong xe ngột ngạt đến khó chịu.Yoongi ngồi bên cạnh, chăm chú xem tài liệu, hoàn toàn không quan tâm đến cô.Y liếc nhìn hắn, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc."

Không phải anh muốn cưới tôi lắm sao?

Sao bây giờ lại lạnh nhạt vậy?"

Yoongi gấp tài liệu lại, ngước mắt lên nhìn cô."

Em muốn tôi làm gì?"

"Tại sao anh lại muốn cưới tôi?"

Hắn im lặng một lúc, sau đó chậm rãi lên tiếng:"Vì tôi thích em."

Y sững người.Cô không ngờ hắn lại nói thẳng như vậy.Nhưng ngay lập tức, cô bật cười đầy chế giễu."

Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?"

Yoongi không đáp, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt bình thản.Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói:"Tùy em."

Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước một biệt thự lớn.Y nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim khẽ run lên.Từ hôm nay, đây sẽ là nhà của cô.Là nơi cô phải sống cùng một con sói đội lốt người.Và cũng là nơi mà... cô không thể trốn thoát.——————Bước xuống xe, Y ngước lên nhìn tòa biệt thự trước mặt.Mọi thứ đều sang trọng và rộng lớn, toát lên vẻ quyền lực và lạnh lùng, hệt như chủ nhân của nó.Yoongi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo cô đi vào trong.Y lập tức giật tay lại, lườm hắn."

Tôi tự đi được."

Hắn không phản ứng, chỉ nhướng mày, sau đó quay lưng bước vào trước.Y hậm hực đi theo sau, trong lòng vẫn không cam tâm.—Bước vào nhà, Y sững sờ.Mọi thứ trong phòng khách đều được bày trí theo đúng phong cách mà cô thích—màu trắng chủ đạo, tinh tế nhưng không quá cầu kỳ.Một chiếc ghế sofa mềm mại đặt ngay giữa phòng, trên bàn còn có một giỏ hoa hồng—loài hoa mà cô yêu thích nhất.Y cắn môi, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.Cô không tin đây là do hắn chuẩn bị.Không thể nào.Yoongi đi tới, đứng bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp vang lên:"Em thích không?"

Y quay sang nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi hoặc."

Anh làm gì vậy?

Định giả vờ quan tâm tôi à?"

Hắn cười nhạt."

Tôi không cần giả vờ."

Y siết chặt tay.Hắn biết từ khi nào?Hắn đã quan sát cô bao lâu rồi?Cô không muốn thừa nhận, nhưng trái tim cô có hơi lay động.—Hắn dẫn cô lên phòng.Cánh cửa vừa mở ra, Y lại lần nữa sững sờ.Căn phòng rộng rãi với chiếc giường king-size phủ chăn trắng tinh.Một bên có kệ sách lớn với tất cả những tài liệu liên quan đến việc học của cô.Một bên là bàn trang điểm với những món đồ hàng hiệu mà cô hay dùng.Tất cả...

đều là những thứ thuộc về cô.Không phải kiểu "mua đại cho có".Mà là những món đồ thật sự đúng sở thích, đúng gu thẩm mỹ của cô.Yoongi đứng bên cạnh, hai tay đút túi quần, nhẹ giọng nói:"Đây là phòng của em."

Y quay sang nhìn hắn, vẫn chưa hết bàng hoàng."

Anh..."

"Thấy thế nào?."

Giọng hắn vẫn trầm ổn, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý.Y cảm thấy nghẹt thở.Cô không biết hắn đang nghĩ gì.Nhưng có một điều cô chắc chắn.Min Yoongi không phải người tùy tiện.Nếu hắn đã làm tất cả những điều này...Là vì hắn thật sự muốn cô.Không phải vì trách nhiệm, không phải vì nghĩa vụ.Cô lặng lẽ quay đi, cố giấu đi sự rối loạn trong lòng mình."

Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi."

Yoongi nhướng mày, sau đó cười nhẹ."

Được thôi.

Ngủ ngon, vợ yêu."

Y trừng mắt nhìn hắn, nhưng hắn chỉ nhún vai rồi thong thả rời khỏi phòng.Cánh cửa đóng lại.Y thở dài, ngồi phịch xuống giường.Cô không biết mình đã rơi vào vòng xoáy này từ khi nào.Nhưng có một điều cô chắc chắn.Từ đêm nay...Cô không còn là Tiểu thư Park Jimin nữa.Mà là Min Phu Nhân.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 4


Y nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.Dù căn phòng rất đẹp, giường rất mềm, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.Không có tiếng ồn của quán bar, không có sự huyên náo của bạn bè, chỉ có sự yên tĩnh đến đáng sợ.Cô nhìn trần nhà, thở dài.Cảm giác này... thật không quen.Cô trở mình hết bên này sang bên kia, cuối cùng bật dậy.Không ngủ được.—Y nhẹ nhàng bước xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.Cả biệt thự im ắng, chỉ có ánh đèn mờ ảo hắt lên hành lang.Cô bước xuống tầng trệt, định tìm chút nước uống.Nhưng vừa tới bếp, cô bỗng dừng lại.Có người đang đứng đó.Yoongi.Hắn đang đứng tựa vào bàn ăn trong bếp, tay cầm ly rượu vang, dáng vẻ ung dung như thể đã chờ sẵn.Hắn liếc nhìn cô, khóe môi nhếch lên."

Không ngủ được?"

Y im lặng, không muốn trả lời.Hắn nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói:"Lạ chỗ à?"

Y vẫn không đáp, chỉ mở tủ lạnh, lấy một chai nước.Khi cô xoay người định đi, hắn bất ngờ lên tiếng."

Muốn đi dạo không?"

Cô khựng lại.Không hiểu sao, cô không muốn từ chối.—Hai người ra khu vườn sau biệt thự.Không khí ban đêm mát lạnh, gió nhẹ thổi qua làm tóc Y bay khẽ.Cô im lặng bước đi, Yoongi cũng không nói gì, chỉ chậm rãi đi bên cạnh.Lần đầu tiên, cô cảm thấy hắn không quá đáng sợ như cô nghĩ.Dưới ánh trăng mờ, khuôn mặt hắn trông có phần dịu dàng hơn.Y đột nhiên lên tiếng:"Anh theo dõi tôi bao lâu rồi?"

Yoongi nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.Hắn không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt nói:"Đủ lâu để biết em thích gì."

Tim Y khẽ run lên.Cô quay đi, cố che giấu cảm xúc."

Tôi vẫn sẽ không yêu anh."

Yoongi bật cười."

Sao cũng được."

Gió đêm nhẹ thổi.Y không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ bước đi.Nhưng cô không nhận ra—từ lúc nào, bước chân của cô và hắn đã đồng điệu.Sau khi đi dạo một vòng quanh khu vườn, Y chậm rãi bước vào nhà, Yoongi cũng không nói gì thêm, chỉ im lặng đi bên cạnh.Không khí giữa hai người có chút kỳ lạ.Không còn căng thẳng như trước, nhưng cũng không hẳn là thoải mái.Khi về tới cửa phòng, Y dừng lại, quay sang nhìn hắn."

Tôi vào đây."

Yoongi khẽ gật đầu, nhưng ngay lúc cô định đóng cửa, hắn chợt cất giọng:"Nếu vẫn không ngủ được, có thể qua phòng tôi."

Y trừng mắt."

Anh mơ đi."

Hắn nhún vai, khóe môi khẽ nhếch lên."

Không cần căng thẳng như vậy.

Tôi chỉ muốn nói, ở đây, em không hề cô đơn."

Y bỗng im lặng.Cô nhìn hắn một lúc, rồi hừ lạnh, đóng cửa lại.—Suốt cả đêm, Y vẫn không ngủ được.Cô nằm cuộn trong chăn, mắt mở to nhìn trần nhà.Câu nói của hắn cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô."

Ở đây, em không hề cô đơn."

Cô không hiểu hắn đang nghĩ gì.Cũng không hiểu vì sao tim mình lại có chút dao động.Chết tiệt.Không thể nào.Y lắc đầu thật mạnh, cố xua đi những suy nghĩ vớ vẩn.Nhưng trong lòng cô, vẫn còn điều gì đó chưa thể nói rõ...—Sáng hôm sau, khi Y thức dậy, mặt trời đã lên cao.Cô ngồi dậy, dụi mắt, trong lòng có chút hoang mang.Mình ngủ quên lúc nào?Cô nhớ rõ, mình trằn trọc mãi, vậy mà cuối cùng lại ngủ lúc nào không hay.Có lẽ... cũng không quá khó chịu như cô nghĩ.Nhưng mà—Cô vẫn chưa quen nơi này.Và vẫn chưa quen với con người kia.Y sững người khi nhìn đồng hồ."

Chết tiệt!"

Cô nhảy khỏi giường, vội vã lấy điện thoại.

Tin nhắn nhóm lớp đã tràn ngập thông báo.Hôm nay có bài kiểm tra quan trọng.Cô đã lỡ buổi học!Y siết chặt điện thoại, trong lòng tràn đầy bực bội.Đều là do hắn!Nếu không phải vì hắn ép cô về đây, cô đã không mất tập trung như vậy!—Y vội vàng thay đồ, định lao ra khỏi phòng thì bất ngờ thấy một bộ đồng phục được treo sẵn trên ghế.Y cau mày, lập tức bấm gọi cho Jungkook.Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy."

Alo?

Jimin à?

Cậu nghỉ học sao không báo?"

"Tớ... có chút chuyện.

Cậu làm bài kiểm tra được không?"

"Chẳng phải cậu đã xin thầy dời bài kiểm tra lại hay sao?"

Y cứng họng.Cô không cần đoán cũng biết là ai đã xin giúp mình.Min Yoongi.—Xuống nhà, Y lập tức tìm hắn.Hắn đang ngồi trên ghế sofa, chậm rãi thưởng thức cà phê, dáng vẻ nhàn nhã như thể không hề liên quan đến chuyện vừa xảy ra.Cô bước đến trước mặt hắn, khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng:"Là anh đúng không?"

Yoongi ngước lên, môi hơi nhếch."

Ừm!"

Y siết chặt tay."

Tôi không cần anh xen vào cuộc sống của tôi."

Hắn đặt tách cà phê xuống, ánh mắt vẫn bình thản."

Thế em muốn bị 0 điểm?"

Cô cứng người.Hắn thản nhiên tiếp tục:"Đừng quên, việc học của em rất quan trọng.

Và tôi chưa từng cấm đoán em làm bất cứ điều gì."

Y im lặng, không thể phản bác.Hắn nói đúng.Từ đầu đến giờ, ngoài việc ép cô về đây, hắn chưa từng can thiệp vào việc học của cô.Thậm chí còn giúp cô.Cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh."

Đừng tự ý quyết định thay tôi nữa."

Hắn nhìn cô một lúc, sau đó cười nhạt."

Tôi sẽ cân nhắc."

Không cam lòng, nhưng Y cũng không thể nói thêm gì.Cô quay người rời đi.Nhưng ngay lúc đó, hắn chợt lên tiếng."

Jimin."

Cô dừng bước."

Làm quen dần đi.

Vì từ giờ trở đi, em là Min Phu Nhân chứ không phải là Tiểu Thư nhà họ Park nữa."

Y siết chặt nắm tay, không quay đầu lại, chỉ cắn răng bước đi.Nhưng trong lòng... lại không hiểu sao có chút rối loạn.Suốt cả ngày hôm đó, Y không tài nào tập trung được.Mặc dù hắn đã giúp cô xử lý chuyện buổi học, nhưng điều đó lại càng khiến cô bực bội hơn.Vì sao chứ?Vì hắn cứ thản nhiên kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống của cô như vậy sao?Hay là... vì một lý do khác mà chính cô cũng không muốn thừa nhận.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 5


Tối hôm đó, Y ngồi trong phòng, lướt điện thoại, cố gắng làm ngơ mọi suy nghĩ về hắn.Tin nhắn nhóm bạn vang lên.[Jungkook]: "Jimin, tối nay bar cũ tụi mình có tổ chức sự kiện, đi không?"[Jihoon]: "Đi đi!

Mấy ngày rồi không đi chơi còn gì."

Y nhìn chằm chằm vào màn hình.Đi hay không?Cô vốn dĩ rất thích những nơi đó.Nhưng... giờ cô đang sống dưới cùng một mái nhà với Min Yoongi.Nếu hắn biết cô đi bar, hắn sẽ phản ứng thế nào?Y siết chặt điện thoại.Tại sao cô phải quan tâm chứ?Cô có thể tự do làm những gì mình muốn!Nghĩ vậy, cô lập tức nhắn lại:[Jimin]: "Được!

Gặp ở đó nhé!Khoác lên người bộ trang phục yêu thích, Y bước xuống lầu, sải bước ra cửa như bao lần trước đây.Không hề lén lút.Không hề sợ hãi.Cô không cần xin phép ai để làm điều mình muốn.—Quán bar ồn ào, ánh đèn nhấp nháy rực rỡ.Jungkook và Jihoon đã ngồi sẵn ở quầy, vẫy tay khi thấy Y đến."

Jimin!

Ở đây!"

Y bước đến, nở nụ cười tự tin."

Lâu rồi không gặp."

Jungkook huých nhẹ vào tay Y, trêu chọc."

Min phu nhân, sống dưới trướng Min lão đại cảm giác thế nào?"

Y bĩu môi."

Bớt nhắc đến hắn đi.

Tớ không muốn nghe."

Jihoon bật cười."

Chứng tỏ là có ảnh hưởng đến cậu rồi."

Y hất mặt."

Ảnh hưởng cái gì chứ?

Đừng nói nhảm."

Jungkook giơ tay gọi bartender."

Rồi rồi, không nhắc nữa.

Uống trước đã!"

Ly rượu sóng sánh, ánh đèn rực rỡ, tiếng nhạc sôi động.Y cảm thấy thoải mái hơn.Ít nhất là lúc này.Nhưng cảm giác đó không kéo dài lâu.Bởi vì ngay khoảnh khắc Y vừa ngẩng đầu, cô đã nhìn thấy hắn.Min Yoongi.Hắn đứng ngay lối vào, mặc áo sơ mi đen, tay đút túi quần, ánh mắt sắc bén quét khắp quán bar.Giữa đám đông náo nhiệt, hắn lại như một thế giới hoàn toàn tách biệt.Áp lực vô hình lập tức bao trùm.Mọi người dường như cũng nhận ra sự xuất hiện của hắn, dần dần im lặng hơn.Không khí thay đổi.Jungkook nuốt khan."

Jimin, cậu tiêu rồi."

Jihoon khẽ rùng mình."

Hắn đáng sợ thật sự..."

Nhưng Yoongi không hề tỏ ra giận dữ.Hắn bước đến, chậm rãi nhưng chắc chắn, dừng lại trước mặt cô.Giọng hắn trầm thấp, dịu dàng."

Về nhà thôi."

Jimin siết chặt tay.Cô nhíu mày, ánh mắt đầy phản kháng."

Tại sao tôi phải về?"

Yoongi nghiêng đầu, khóe môi hơi nhếch lên."

Muộn rồi, nơi này không phù hợp với em."

Jimin bật cười mỉa mai."

Nơi này không phù hợp với tôi?

Vậy còn anh?

Anh đến đây làm gì?"

"Tìm em."

Hắn trả lời thản nhiên, như thể đó là chuyện hiển nhiên.Cô cắn môi.Sự dịu dàng của hắn khiến cô càng thêm khó chịu.Cô không muốn đi.Cô không thích bị hắn kiểm soát."

Anh không có quyền ép tôi về."

Cô khoanh tay, thẳng thừng đáp.Yoongi không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn cô."

Tôi không ép.

Tôi chỉ muốn đưa em về."

Giọng nói trầm thấp, mang theo sự kiên nhẫn và cưng chiều vô điều kiện.Jimin nghẹn lời.Lúc này, Jungkook và Jihoon cũng cảm thấy có gì đó không đúng.Cứ tưởng Min lão đại sẽ nổi giận, ai ngờ... hắn lại kiên nhẫn đến mức đáng sợ.Cô bướng bỉnh, nhưng hắn vẫn dịu dàng.Hắn không dùng bất kỳ sự ép buộc nào, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh, khiến cô không thể nói thêm được gì.Cuối cùng, Jimin tức tối đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy bước đi.Yoongi khẽ cười, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước theo cô ra ngoài.Cơn gió đêm mát lạnh thổi qua, Jimin hậm hực đi trước, nhưng chỉ mới vài bước đã bị hắn khoác áo lên vai.Cô cứng đờ.Giọng hắn vẫn nhẹ nhàng như trước."

Bên ngoài lạnh, lại mặc thiếu vải như vậy."

Jimin nghiến răng, khó chịu vì bản thân không thể phản bác.Hắn không hề ép buộc cô.Hắn chỉ... khiến cô không thể từ chối.Gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh.Jimin khoanh tay trước ngực, dù trên vai đang khoác áo của hắn.Cô không nói gì, chỉ cúi đầu bước đi, cố tình giữ khoảng cách với hắn.Nhưng Yoongi vẫn chậm rãi theo sau, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử động nhỏ của cô.Chiếc xe đậu sẵn bên đường.Yoongi đi lại mở cửa cho Y."

Lên xe."

Jimin đứng yên, không nhúc nhích."

Tôi có chân, tự đi về được."

Yoongi nhướng mày."

Muộn rồi, đường vắng rất nguy hiểm."

Cô khoanh tay, hất cằm."

Tôi không sợ."

Hắn vẫn bình tĩnh."

Ừm.

Nhưng tôi sợ."

Jimin nghiến răng.Tại sao lúc nào hắn cũng có thể nói mấy lời khiến người khác không thể phản bác như vậy chứ?!Cô còn đang do dự thì bỗng nhiên hắn nghiêng người, trực tiếp bế cô lên.Jimin giật mình."

Anh làm gì vậy?!

Thả tôi xuống!"

Giọng hắn vẫn trầm ổn như trước."

Em không lên, tôi bế em lên."

Hắn nói rồi bình thản đặt cô ngồi vào trong xe.Jimin tức đến mức muốn đạp hắn một phát, nhưng hắn đã nhanh chóng đóng cửa lại.Cô gầm gừ, quay đầu ra cửa kính, không thèm nhìn hắn nữa.Yoongi ngồi vào ghế lái, khẽ cười.Dù bướng bỉnh thế nào thì cuối cùng cô cũng đã ngoan ngoãn ngồi vào xe.Chiếc xe lăn bánh trong màn đêm.Jimin vẫn hậm hực, nhưng rồi lại vô thức kéo chiếc áo trên vai lại gần hơn.Mùi hương của hắn thoang thoảng quanh cô.Trái tim cô, bất giác đập chậm đi một nhịp.Suốt quãng đường về nhà, Jimin không nói một lời.Cô ngồi sát cửa xe, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài, nhưng thật ra lại chẳng nhìn gì cả.Yoongi cũng im lặng, không hỏi han, không trách móc, chỉ lái xe với một tốc độ ổn định.Sự im lặng này khiến cô hơi bồn chồn.Cô thà rằng hắn cứ nổi giận, quát tháo, chứ đừng như bây giờ— bình tĩnh đến mức đáng sợ.Không nhịn được, cô quay đầu, lên giọng:"Anh không có gì để nói sao?"

Yoongi vẫn nhìn thẳng về phía trước, giọng trầm ổn:"Nói gì?"

"Không định mắng tôi sao?"

Hắn thoáng nhếch môi, như thể đang cười, nhưng không nói gì cả.Cô khó chịu."

Anh có nghe tôi nói không vậy?"

Hắn vẫn giữ giọng điệu bình thản."

Em muốn tôi mắng em?"

Jimin nghẹn lời.Cô không muốn bị mắng!

Nhưng sự điềm tĩnh của hắn lại khiến cô cảm thấy mình như một đứa trẻ bướng bỉnh, cứ cố tình gây sự chỉ để thu hút sự chú ý.Không cam tâm, cô khoanh tay:"Anh lúc nào cũng bình tĩnh như vậy sao?"

Hắn nhẹ nhàng đáp:"Không."

Jimin nhíu mày."

Vậy lúc nào thì anh mất bình tĩnh?"

Hắn dừng xe trước cổng biệt thự, sau đó nghiêng đầu nhìn cô.Ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp nhưng chắc nịch:"Khi em biến mất khỏi tầm mắt của tôi."

Tim Jimin chợt lỡ một nhịp.Cô há miệng, nhưng không biết phải nói gì.Đột nhiên, cô không còn bướng bỉnh được nữa.Không đợi cô phản ứng, Yoongi đã xuống xe, đi vòng sang mở cửa cho cô.Cô vẫn ngồi yên, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.Hắn hơi nghiêng đầu:"Không xuống xe sao?"

Jimin chớp mắt, nuốt khan.Cuối cùng, cô lầm bầm một tiếng rồi bước xuống.Hắn không nói gì, chỉ cẩn thận đưa tay che trên đỉnh đầu cho Y.

Rồi đi theo sau Y vào nhà.Hắn không tức giận.Không trách mắng.Nhưng sự kiên nhẫn này lại khiến Jimin cảm thấy... bức bối hơn bất cứ lời mắng chửi nào.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 6


Bước vào biệt thự, Jimin ngồi bệt xuống sofa.Hắn cũng thong thả cởi áo khoác, tiện tay đặt lên ghế.Jimin khoanh tay trước ngực, tựa lưng ra sau ghế, nhìn hắn đầy cảnh giác."

Này!"

Hắn lười biếng ngước mắt lên nhìn Y.Cô cắn môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói:"Anh không cảm thấy tôi rất phiền phức sao?"

Yoongi dừng động tác, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.Cô tiếp tục:"Tôi không muốn cưới, tôi lúc nào cũng gây rối.

Anh không thấy tôi đáng ghét sao?"

Yoongi lặng lẽ quan sát cô vài giây.Rồi hắn bất ngờ cười khẽ."

Vì tôi thích em, còn em ngoan hay không, không quan trọng."

Jimin chớp mắt, ngơ ngác.Hắn thản nhiên nới lỏng cà vạt, giọng điệu lười biếng nhưng mang theo sự chắc chắn:"Nhưng em càng bướng bỉnh, thì tôi càng muốn thuần phục em."

Jimin nghẹn họng.Cái gì mà thuần phục chứ?!Cô vừa tức vừa ngượng, nhưng chưa kịp phản bác thì hắn nhẹ giọng nói tiếp:"Muộn rồi, đi ngủ đi."

Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại có cảm giác áp đặt không thể cãi lại.Jimin há miệng, nhưng rồi bực bội hừ một tiếng, quay ngoắt người đi lên lầu.Yoongi ngồi dưới nhìn theo, khóe môi khẽ nhếch lên.Cái tính cách bướng bỉnh này...

đúng là rất thú vị.————Jimin bước nhanh về phòng, đóng cửa cái "rầm" như để tỏ rõ thái độ.Cô dựa lưng vào cửa, thở hắt ra.Trái tim vẫn còn đập nhanh vì những lời nói bá đạo của hắn."

Em càng bướng bỉnh, thì tôi càng muốn thuần phục em."

Cái tên Min Yoongi này...

đúng là ngang ngược đến đáng ghét!Jimin ôm đầu, rầm rì:"Đáng ghét!

Đáng ghét!

Đáng ghét!"

Nhưng đáng ghét là một chuyện... mặt cô nóng lên lại là chuyện khác.Cô lắc đầu, cố ép bản thân không suy nghĩ nữa.Ném mình lên giường, cô kéo chăn trùm kín đầu."

Ngủ!

Không thèm để ý đến hắn nữa!Jimin lăn qua lộn lại trên giường, ôm chăn lầm bầm:"Sao mình lại không ngủ được chứ?!"

Đã quá nửa đêm, nhưng cô vẫn trằn trọc mãi.Cô vẫn nghĩ là do lạ giường, nhưng càng nằm càng nhận ra...Là do cô đói bụng."

Aishhh..."

Cô bật người ngồi dậy, vò tóc.Buổi tối không ăn gì, bây giờ bụng cô kêu réo từng hồi.Không còn cách nào khác, Jimin đành nhón chân ra khỏi phòng, lén lút đi xuống bếp.Căn biệt thự ban đêm rất yên tĩnh, chỉ có ánh đèn ngủ dịu nhẹ.Cô mở tủ lạnh, tìm kiếm gì đó ăn tạm.Mắt cô sáng lên khi thấy một hộp dâu tây tươi ngon."

Tuyệt!"

Cô mừng rỡ, lấy ra một ít rồi mang đến bàn ăn.Vừa cắn một miếng, cô liền cảm thấy cực kỳ hài lòng.Nhưng ngay lúc đó—"Muộn rồi, còn không ngủ?"

Jimin giật bắn người.Cô quay phắt lại, thấy Yoongi đang đứng tựa người vào khung cửa bếp, khoanh tay nhìn cô đầy hứng thú.Hắn mặc áo ngủ màu đen, tóc hơi rối, ánh mắt lười biếng nhưng vẫn sắc bén.Jimin nhíu mày, nhai dâu tây, lầm bầm:"Tôi đói."

Yoongi bước tới, không nói gì, chỉ nhìn xuống đĩa dâu của cô.Jimin lập tức ôm đĩa vào lòng, cảnh giác:"Không cho anh ăn!"

Hắn bật cười khẽ, giọng trầm thấp:"Tôi có nói muốn ăn sao?"

Jimin bĩu môi, tiếp tục ăn.Nhưng rồi cô nhận ra... hắn vẫn đứng đó, không rời mắt khỏi cô.Cô nhướn mày:"Nhìn cái gì?"

Yoongi ung dung kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, chống cằm nhìn cô:"Nhìn vợ ăn."

Jimin nghẹn.Tên này...Cô cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục nhai.Nhưng bị hắn nhìn chăm chăm thế này, cô cảm thấy có chút kỳ lạ.Cuối cùng, cô hậm hực đẩy đĩa dâu tây qua phía hắn:"Nè!

Ăn đi!"

Yoongi nhướng mày:"Không phải em nói không cho tôi ăn sao?"

Jimin lườm hắn:"Giờ đổi ý rồi!"

Hắn khẽ cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.Jimin bỗng thấy tim mình đập hơi nhanh...Một lúc sau hắn chậm rãi nói:"Khuya rồi, ăn chua nhiều không tốt cho dạ dày."

Cô bĩu môi, chưa kịp phản bác thì hắn đã đứng dậy, bước về phía bếp.Jimin ngơ ngác nhìn theo:"Anh làm gì vậy?"

Yoongi mở tủ lạnh, lấy ra vài nguyên liệu, giọng trầm ổn:"Làm gì đó cho em ăn."

Cô hơi sững lại, có chút bất ngờ.Tên này... biết nấu ăn sao?Hắn xắn tay áo lên, động tác thuần thục, lấy ra trứng, bơ, bánh mì và phô mai.Chỉ trong chốc lát, căn bếp vang lên âm thanh nhỏ của bơ tan chảy trên chảo nóng.Jimin chống cằm, tò mò nhìn từng động tác của hắn.Hắn trông rất điềm tĩnh, thành thạo, khác hẳn với hình ảnh ông trùm mafia lạnh lùng nguy hiểm ban ngày.Chưa đầy mười phút sau, Yoongi đặt xuống trước mặt cô một chiếc bánh mì nướng vàng giòn, bên trên là một lớp trứng ốp la với phô mai tan chảy.Mùi thơm lan tỏa khiến Jimin bất giác nuốt nước bọt.Hắn kéo ghế ngồi xuống, giọng trầm thấp:"Ăn đi."

Jimin nhìn đĩa bánh, lại nhìn hắn, lẩm bẩm:"Cái này..."

Yoongi nhướn mày:"Hửm?"

Cô cầm nĩa lên, chọc vào miếng bánh, cắn thử một miếng.Mắt cô sáng lên."

Ngon vậy."

Yoongi hừ nhẹ:"Tất nhiên."

Jimin chậm rãi ăn, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn.Cuối cùng, cô lên tiếng:"Anh biết nấu ăn sao?"

"Ừm!"

"Có thường hay nấu không?"

Jimin tò mò nhìn hắn.Hắn dựa lưng vào ghế, giọng trầm ổn:"Không.

Nhưng nếu em muốn, thì tôi nấu."

Jimin khựng lại, tai hơi đỏ lên.Tên này... nói mấy lời này một cách bình thản như vậy, là muốn cô nghẹn chết sao?Jimin cúi đầu, tập trung vào miếng bánh mì trước mặt, nhưng trong lòng lại có chút không yên.Hắn cứ thế nói ra những lời như vậy, rốt cuộc là thật lòng hay chỉ đang chọc ghẹo cô?Cô hắng giọng, giả vờ như không có gì, tiếp tục ăn.Yoongi ngồi đối diện, tay lười biếng khuấy nhẹ ly nước trên bàn, ánh mắt vẫn dõi theo từng biểu cảm của cô.Bầu không khí trong bếp trở nên yên tĩnh.Jimin ăn xong, đẩy đĩa ra, định đứng dậy dọn dẹp thì Yoongi đã giơ tay cản lại."

Ngồi đi."

Cô tròn mắt:"Anh mà cũng biết rửa chén?"

Hắn nhún vai, đứng dậy thu dọn."

Lần đầu tiên."

Jimin: "..."

Cô khoanh tay, nhìn hắn mở vòi nước, cẩn thận rửa từng chiếc đĩa.Thật sự không giống ông trùm mafia chút nào..."

Này....."

Hắn không quay lại, vẫn tiếp tục rửa bát:"Hửm?"

Jimin chống cằm, giọng chậm rãi:"Anh đối với ai cũng tốt như vậy sao?"

Hắn khựng lại một giây, sau đó bình thản đáp:"Không."

Jimin hơi ngẩn người, không hiểu sao lại cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút."

Vậy tại sao lại đối tốt với tôi?"

Yoongi rửa xong, lau tay, chậm rãi quay người lại.Hắn bước đến gần cô, cúi người xuống một chút, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.Giọng hắn trầm thấp nhưng mang theo sự chắc chắn:"Vì em là vợ tôi."

Jimin cứng đờ.Cô cảm giác trái tim mình như vừa bị ai đó bóp chặt rồi thả ra ngay lập tức.Hơi thở trở nên hỗn loạn.Tên này...Rốt cuộc hắn nghiêm túc đến mức nào?!
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 7


Jimin hắng giọng, vội vàng dời mắt đi nơi khác."

Tôi... muốn xem tivi!"

Nói xong, cô nhanh chóng đứng dậy, đi thẳng ra phòng khách như thể chạy trốn.Yoongi đứng nhìn theo, khóe môi hơi cong lên, nhưng không nói gì.Jimin ngồi xuống sofa, vớ lấy điều khiển từ xa, mở đại một kênh nào đó.Màn hình hiện lên một bộ phim hành động, súng đạn bay loạn xạ, nhưng tâm trí cô lại chẳng tập trung nổi.Tại sao hắn cứ thản nhiên nói ra mấy lời như vậy?!Jimin cắn môi, mắt vẫn dán vào màn hình, nhưng trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Yoongi ban nãy.Tiếng bước chân vang lên.Cô chưa kịp quay đầu thì hắn đã ngồi xuống cạnh bên."

Em thích xem thể loại này?"

Jimin giật mình, theo phản xạ liền đáp ngay:"Không."

Vừa dứt lời, cô nhận ra mình vừa tự mâu thuẫn.Yoongi nhướn mày:"Không thích mà vẫn xem?"

Jimin lúng túng, vội vàng cầm điều khiển đổi kênh.Hết phim hành động, chuyển sang chương trình ẩm thực.Cô cảm thấy không ổn, lại bấm tiếp.Jimin lúng túng đổi kênh liên tục, cuối cùng dừng lại ở một bộ phim hoạt hình.Màn hình tivi sáng lên với những nhân vật ngộ nghĩnh, đầy màu sắc.Yoongi nhướn mày nhìn cô:"Thì ra em thích xem hoạt hình?"

Jimin vội chống chế:"Không... chỉ là kênh này xem cũng được."

Nói xong, cô chăm chú nhìn màn hình, cố gắng tỏ ra thật tập trung.Nhưng dần dần, cô thật sự bị cuốn vào nội dung phim lúc nào không hay.Có lúc bật cười vì tình huống hài hước, có lúc phấn khích vì nhân vật chính chiến thắng, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Yoongi bên cạnh.Yoongi lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn.Jimin càng xem càng thoải mái, đầu tựa lên thành ghế, mắt lim dim rồi ngủ quên lúc nào không hay.Yoongi thấy cô không còn động tĩnh, nghiêng người nhìn sang.Cô nhóc này... thật sự ngủ rồi.Hắn thở nhẹ một hơi, chậm rãi vươn tay, chỉnh lại tư thế để cô nằm thoải mái hơn.Nhìn khuôn mặt ngủ yên bình của Jimin, hắn khẽ nhếch môi, trong mắt hiện lên một tia cưng chiều mà chính bản thân cũng không nhận ra.Hắn vươn tay lấy điều khiển, tắt tivi, sau đó nhẹ nhàng bế cô lên.Jimin vô thức dụi đầu vào lòng hắn, miệng còn khẽ lẩm bẩm gì đó.Yoongi cúi đầu, ghé sát hơn một chút để nghe rõ."

Ưm...

Min Yoongi đáng ghét..."

Hắn sững người, sau đó khẽ cười thành tiếng."

Ngủ cũng không quên mắng tôi sao, nhóc con?"

Hắn ôm chặt cô hơn, bước thẳng về phía phòng ngủ.Yoongi bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt Jimin xuống giường.Cô nhóc vẫn ngủ say, hơi thở đều đều, đôi lông mày khẽ nhíu lại như đang mơ thấy điều gì đó không vui.Yoongi kéo chăn đắp cho cô, ánh mắt vô thức dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn kia.Một lúc sau, Jimin bỗng trở mình, mi mắt hơi động đậy, như thể sắp tỉnh giấc.Yoongi ngồi xuống mép giường, giọng trầm khẽ vang lên:"Ngoan, ngủ đi."

Jimin hơi mở mắt, nhìn hắn bằng ánh mắt ngái ngủ.Cô lẩm bẩm:"Min Yoongi... anh đúng là ác ma..."

Yoongi nhướn mày, chống tay lên đầu gối, nhìn cô đầy hứng thú:"Tôi làm gì mà thành ác ma?"

Jimin không đáp, chỉ mơ màng vùi mặt vào gối.Hắn khẽ cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm của cô."

Ngủ ngon, nhóc con."

Hắn định đứng dậy rời đi, nhưng vừa nhích người thì cổ tay bị ai đó níu lại.Jimin nhắm mắt, giọng nhỏ như muỗi kêu:"Đừng đi..."

Yoongi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang kéo lấy hắn.Một lát sau, hắn khẽ thở dài, nhưng không có ý định gỡ ra.Hắn rút tay lại, nhưng không phải để rời đi mà là để kéo chăn cao hơn, giúp cô đắp kín người.Sau đó, hắn yên lặng ngồi xuống, ánh mắt dịu đi vài phần.Được rồi, chỉ một lát thôi.Yoongi ngồi im lặng bên cạnh, ánh mắt dừng trên khuôn mặt say ngủ của Jimin.Cô nhóc này... lúc tỉnh thì bướng bỉnh cứng đầu, lúc ngủ lại ngoan ngoãn đến lạ.Jimin trở mình, vô thức rúc vào chăn.Thời gian trôi qua trong yên lặng.Yoongi dựa lưng vào thành giường, ánh mắt dần trở nên trầm lắng.Trước đây, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn—đặc biệt là với một người như Jimin.Cô nhóc này không giống bất kỳ ai hắn từng gặp.Ngông cuồng, bướng bỉnh, dám thách thức hắn hết lần này đến lần khác.Nhưng cũng chính cô, là người khiến hắn muốn dung túng nhiều hơn.Hắn vươn tay, khẽ vuốt nhẹ một lọn tóc rơi trên trán Jimin."

Nhóc con, em đang làm gì trong lòng tôi vậy?"

Jimin dường như không nghe thấy, chỉ nhẹ nhàng rúc sâu vào chăn, đôi lông mày giãn ra như cảm nhận được sự ấm áp.Yoongi nhìn cô thêm một lúc nữa, cuối cùng khẽ thở dài."

Chỉ lần này thôi."

Hắn vươn tay tắt đèn ngủ, điều chỉnh tư thế cho thoải mái hơn rồi nhắm mắt lại.Trong căn phòng tối, hơi thở của hai người hòa vào nhau, từng nhịp từng nhịp một cách nhịp nhàng.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 8


Jimin chớp chớp mắt, ánh nắng sớm xuyên qua khe rèm khiến cô khẽ nhíu mày.Cô uể oải xoay người, định kéo chăn cuộn tròn thêm chút nữa.Nhưng vừa cử động, cô chợt nhận ra có gì đó không đúng.Hơi thở đều đều, lành lạnh của ai đó phả nhẹ bên tai.Cảm giác ấm áp lạ thường từ cánh tay mạnh mẽ đang quàng qua eo cô.Cô mở bừng mắt—và ngay lập tức đông cứng tại chỗ.Min Yoongi.Hắn đang nằm ngay bên cạnh cô.Cánh tay vắt ngang eo, khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận rõ hơi thở trầm ổn của hắn.Jimin mất vài giây để tiêu hóa tình huống, sau đó—"Aaaaa!"

Cô hét lên, giãy mạnh một cái, đạp thẳng vào người hắn.Yoongi vốn ngủ không sâu, bị cô đá một cú trời giáng liền cau mày mở mắt."

Em làm cái gì vậy?"

Hắn trầm giọng, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.Jimin thì hoàn toàn tỉnh rồi, tỉnh đến mức sắp bốc khói luôn!"

Sao tôi lại ngủ ở đây?"

"Vậy em muốn ngủ ở đâu, dưới phòng khách hả?"

Yoongi chống tay ngồi dậy, nhìn cô bằng ánh mắt bất lực.Jimin dần nhớ lại, tối qua cô xem tivi rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Nhưng bây giờ ngủ trong phòng hắn thì có nghĩa là hắn đưa Y về đây."

Cho dù như vậy...thì...ai cho anh ngủ chung với tôi!"

Hắn nhướn mày, giọng trầm thấp mang theo chút giễu cợt:"Vậy bàn tay nào tối qua cứ nắm chặt tay tôi không chịu thả ra?"

Jimin nghẹn lời, mặt đỏ bừng.Cô cuống quýt lùi lại, chăn cũng suýt quấn lấy chân."

Không... không thể nào!"

Yoongi nhìn biểu cảm lúng túng của cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt."

Nhóc con, em muốn phủi sạch trách nhiệm sao?"

Jimin há hốc miệng nhìn hắn, đầu óc tạm thời ngưng trệ.Cái gì mà "phủi sạch trách nhiệm"?Cô đâu có làm gì sai chứ!Jimin giãy nảy lên, vội vàng phủ nhận:"Tôi không nhớ!

Tôi không có làm vậy!"

Yoongi nhướn mày, ánh mắt thản nhiên nhưng lại khiến người khác không thể phản bác."

Không nhớ không có nghĩa là không làm."

Jimin tức đến nghẹn họng.Cô siết chặt góc chăn, lúng túng đến mức chỉ muốn độn thổ."

Nhưng mà... tôi... tôi không có ý đó!"

Yoongi nhìn cô một lúc, khóe môi cong lên đầy hứng thú."

Vậy ý em là gì?"

Jimin bị hỏi đến mức sắp bốc khói, vội vàng lắc đầu."

Ý tôi là tôi không muốn ngủ chung với anh!"

Yoongi trầm mặc vài giây, rồi bất ngờ cười khẽ."

Vậy sao?

Nhưng tối qua em không nói vậy."

Jimin cứng người.Cô siết chặt chăn hơn, môi mím chặt, ánh mắt tràn đầy cảnh giác."

Anh... anh đừng có nói linh tinh!"

Yoongi không nói gì thêm, chỉ nghiêng đầu nhìn cô bằng ánh mắt khó đoán.Sau đó, hắn thong thả đứng dậy, khẽ ghé sát tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười:"Jimin, nếu đã muốn ngủ cùng tôi thì lần sau cứ nói thẳng, tôi sẽ không từ chối đâu."

Jimin: "..."

Mặt cô lập tức đỏ bừng như quả cà chua chín!Yoongi bật cười, không trêu chọc thêm nữa:"Chuẩn bị đi, sắp trễ học rồi!"

Nói rồi hắn rời khỏi phòng, để lại một Jimin đang ôm chăn, tức đến mức suýt cắn lưỡi.Cô ném mạnh cái gối xuống giường, hai má nóng bừng."

Cái tên đáng ghét này!

Hắn nghĩ mình là ai chứ?!

Ai thèm ngủ chung với hắn!"

Cô dày vò chăn gối như thể đang vùi dập Yoongi."

Còn dám trêu mình?!

Cái đồ đáng ghét!

Mình không bao giờ muốn thấy hắn nữa!"

Cô đập mạnh gối xuống giường một lần nữa rồi thở hổn hển, ôm mặt tức đến phát run.Nhưng chỉ vài giây sau, Jimin chợt nhớ ra—"Khoan đã... hắn nói sắp trễ học?!"

Đầu óc cô lập tức bừng tỉnh!Jimin cuống cuồng bật dậy, lao thẳng vào phòng tắm như một cơn lốc.Tiếng nước chảy vang lên vội vã.Năm phút sau—Cô chạy ra ngoài, vừa chỉnh lại đồng phục vừa tất tả nhét sách vở vào túi."

Chết tiệt!

Tại sao sáng nào mình cũng gặp chuyện xui xẻo vậy?!"

Cô vớ lấy điện thoại, mắt liếc nhanh vào màn hình.8:15 AMCô hít một hơi sâu, cảm giác như tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực."

Mẹ kiếp, kì này ăn hạnh kiểm kém quá!"

Jimin lao ra khỏi phòng, vừa chạy xuống cầu thang vừa càu nhàu.Đến khi xuống đến phòng khách, cô suýt chút nữa đâm sầm vào một bóng người cao lớn.Yoongi đang đứng đó, khoanh tay nhìn cô, ánh mắt bình thản nhưng lại có chút thích thúJimin liếc nhìn hắn một cái rồi không thèm nói gì, quay lưng bỏ đi.Yoongi vẫn đứng đó, không hề vội vã, chậm rãi lên tiếng:"Tài xế đang đợi em ở ngoài."

Jimin khựng lại một chút nhưng vẫn cố tỏ ra không quan tâm, tiếp tục bước xuống bậc thang."

Bữa sáng được bỏ hộp, nhớ ăn."

Lần này, cô dừng hẳn lại.Jimin cắn môi, xoay người nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác."

Anh đang cố kiểm soát tôi à?"

Yoongi bình thản đáp:"Em đi học cả buổi sáng, nếu không ăn sẽ đói."

Jimin lườm hắn một cái, rõ ràng vẫn không hài lòng, nhưng lại không thể phản bác.Cô hừ nhẹ, quay đi, sải bước ra khỏi nhà.Bên ngoài, tài xế đã đợi sẵn bên chiếc xe sang trọng màu đen.Jimin không nói gì, chỉ lặng lẽ lên xe, nhưng trước khi đóng cửa, cô vẫn quay lại lườm Yoongi một lần nữa, như thể muốn cảnh cáo hắn đừng có quản chuyện của cô quá nhiều.Hắn nhếch môi, ánh mắt vẫn trầm ổn như cũ, không bận tâm đến thái độ trẻ con của cô.Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, Jimin dựa đầu vào ghế, trong lòng vẫn không thể nguôi bực bội."

Cái tên này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"

Cô không hiểu được.Nhưng có một điều cô chắc chắn—Hắn khiến cô khó chịu vô cùng!—————-Jimin vội vã lao xuống xe, chạy thẳng vào cổng trường.Vừa đến sân, cô vô tình đụng phải một bóng người quen thuộc—"Thầy ơi!

Em xin lỗi!

Em đến trễ..."

Jimin ríu rít giải thích, cúi đầu liên tục, cố gắng tỏ vẻ đáng thương để mong giáo viên chủ nhiệm bỏ qua.Nhưng trái với lo lắng của cô, thầy chỉ cười nhẹ, giọng điềm đạm:"Không sao.

Min tổng có lên tiếng rồi."

Jimin: "..."

Khoan đã.Min tổng?Jimin ngơ ngác, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn thầy giáo."

Thầy nói ai cơ?"

Thầy vẫn cười hiền hòa:"Min Yoongi.

Ngài ấy đã gọi điện nói giúp cho em rồi.

Nói rằng hôm nay em đến trễ là do vấn đề cá nhân, dặn tôi không cần trách phạt."

Jimin: "..."

Cô cảm giác mình sắp nổ tung tại chỗ.Jimin siết chặt quai balo, tức đến mức muốn bốc khói.Cô chỉ mới kết hôn trên danh nghĩa thôi mà!

Sao hắn có thể tự tiện như vậy chứ?!Thầy giáo vỗ nhẹ vai cô, mỉm cười đầy ẩn ý:"Em đúng là có số hưởng nha.

Được Min tổng quan tâm thế này, chắc nhiều người ghen tị lắm đấy."

Jimin nghiến răng, suýt chút nữa giậm chân ngay giữa sân trường."

Hưởng cái đầu em ấy!

Đây gọi là bị quản thúc thì có!"

Nhưng dù có tức giận thế nào, cô cũng không thể làm gì được lúc này.Cô cố gắng dằn lòng, hậm hực nói cảm ơn thầy rồi bước nhanh về lớp.Trên đường đi, cô lẩm bẩm:"Min Yoongi!

Đúng là đồ đáng ghét!"
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 9


Jimin còn chưa kịp nguôi giận vì chuyện sáng nay thì lớp học đã bắt đầu náo nhiệt.Giáo viên bước vào, vỗ nhẹ bảng thu hút sự chú ý của cả lớp."

Hôm nay lớp ta có một học sinh mới."

Tất cả lập tức xôn xao.Ngay sau đó, một chàng trai cao ráo bước vào, mái tóc nâu mềm, khuôn mặt điển trai, nụ cười ôn hòa nhưng mang theo chút tinh nghịch."

Xin chào mọi người, mình là Choi Soobin."

Giọng nói trầm ấm của cậu ta vừa dứt, đã có vài nữ sinh nhỏ giọng bàn tán.Jimin cũng lặng lẽ quan sát cậu ta.Soobin có một vẻ ngoài dễ mến, phong thái tự tin nhưng không quá phô trương, đôi mắt sáng ánh lên chút hứng thú khi nhìn xung quanh.Giáo viên gật đầu, sau đó đảo mắt tìm chỗ trống."

Choi Soobin, em có thể ngồi ở..."

Chưa kịp nói hết câu, Soobin đã nhanh chóng chỉ vào chỗ bên cạnh Jimin, lễ phép cười:"Thưa thầy, em có thể ngồi đây không ạ?"

Jimin sững người.Mấy nữ sinh trong lớp cũng tròn mắt ngạc nhiên, vài người còn có vẻ tiếc nuối khi thấy cậu ta chủ động chọn chỗ.Thầy giáo nhìn Jimin một chút rồi gật đầu:"Được, em cứ ngồi đó."

Soobin mỉm cười, bước nhanh đến kéo ghế ngồi xuống."

Chào bạn cùng bàn, rất vui được làm quen."

Jimin nhíu mày nhìn cậu ta, cảm giác như có gì đó không đúng lắm.Cô còn chưa nói gì, Soobin đã chống cằm, cười nhẹ:"Bạn cùng bàn của mình xinh thật đấy."

Jimin: "..."

Cái gì đây?Cô có cảm giác sắp gặp rắc rối rồi."

Mình mới về nước, có lẽ sẽ phải nhờ bạn giúp đỡ nhiều rồi."

Jimin thoáng nhướng mày.Cậu ta nói chuyện rất tự nhiên, giọng điệu có phần thân thiện nhưng không quá suồng sã.Tuy nhiên, phong thái ấy—từ cách cậu ta ngồi thoải mái, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng vẫn toát lên sự cao ngạo—lại mang theo khí chất của một thiếu gia được nuông chiều từ bé.Jimin lười đáp lời, chỉ khẽ gật đầu rồi cúi xuống mở sách.Nhưng Soobin vẫn không bỏ qua.Cậu ta nhìn thoáng qua quyển sách của Jimin, khẽ cười:"Cậu cũng có thói quen đọc bài trước à?

Học sinh chăm ngoan quá nhỉ?"

Jimin hờ hững đáp:"Không phải chăm ngoan, chỉ là không muốn lơ mơ trên lớp thôi."

Soobin bật cười, ánh mắt tràn đầy hứng thú."

Vậy chắc cậu học giỏi lắm nhỉ?"

Jimin không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt nói:"Cũng tạm."

Soobin cong môi, nhưng không trêu chọc nữa.Cậu ta rút điện thoại ra, ung dung nghịch ngón tay trên màn hình, hoàn toàn không có vẻ gì là đang chú tâm vào tiết học.Jimin liếc mắt qua, phát hiện điện thoại của cậu ta là phiên bản giới hạn của một thương hiệu xa xỉ.Lúc này, cô mới xác nhận được suy đoán của mình—Choi Soobin, chắc chắn không phải người tầm thường.Jimin ban đầu nghĩ rằng Soobin chỉ là kiểu thiếu gia lười nhác, không quan tâm đến việc học.

Nhưng chỉ sau một tiết học, cô phải thay đổi suy nghĩ.Tiết học vừa bắt đầu, Soobin vẫn giữ vẻ nhàn nhã như cũ, nhưng khi giáo viên đặt câu hỏi, cậu ta lại trả lời vô cùng trôi chảy.

Không chỉ đúng, mà còn mở rộng vấn đề, khiến thầy giáo cũng phải gật gù hài lòng.Jimin liếc nhìn Soobin, có chút bất ngờ.Soobin nhún vai, quay sang cô, ánh mắt cong lên đầy tự tin.Tiết sau là môn Toán, Jimin vừa mở sách ra thì bất ngờ thấy Soobin đẩy nhẹ cuốn vở về phía mình."

Chỗ này mình chưa rõ lắm, cậu có thể giải thích giúp mình không?"

Jimin nhìn thoáng qua bài tập, không quá khó, nhưng đúng là có một bước dễ nhầm lẫn.Cô đón lấy cuốn vở, lấy bút gạch nhẹ từng bước giải thích.

Soobin ngồi bên cạnh, chống cằm quan sát, thỉnh thoảng gật gù tỏ vẻ hiểu ra.Cuối cùng, cậu ta nhếch môi cười:"Cậu dạy dễ hiểu thật đấy, giáo viên nên học hỏi cậu mới đúng."

Jimin bật cười:"Nói quá rồi."

Soobin nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt ánh lên chút tinh nghịch:"Không, mình nói thật mà.

Tự dưng cảm thấy, ngồi chung bàn với cậu cũng không tệ nhỉ?"

Jimin không đáp, chỉ lặng lẽ cất bút.Soobin—đúng là một người thú vị hơn cô tưởng.Giờ giải lao, Jimin vừa định ra ngoài thì Soobin đã nhanh tay giữ lại."

Mời cậu một ly nước, coi như cảm ơn vì đã giảng bài nhé?"

Jimin hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng gật đầu.Hai người cùng bước ra căn-tin, Soobin đi trước, rất tự nhiên chọn một góc yên tĩnh rồi đặt hai ly nước lên bàn.Jimin ngồi xuống, cầm ly nước lên nhấp một ngụm.

Cô không định nói chuyện nhiều, nhưng Soobin lại chủ động bắt chuyện trước."

Mình nghe nói cậu học rất giỏi, lại là tiểu thư nhà họ Park, chắc áp lực không nhỏ nhỉ?"

Jimin hơi nhíu mày."

Không hẳn."

Soobin chống cằm nhìn cô, khẽ cười:"Nhìn cậu không giống kiểu người thích bị sắp đặt cuộc đời nhỉ?"

Jimin dừng lại một chút, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn."

Cậu quan tâm đến chuyện của tôi làm gì?"

Soobin bật cười."

Không có ý gì đâu.

Chỉ là cảm thấy... cậu có vẻ không giống một tiểu thư kiểu mẫu."

Jimin hừ nhẹ:"Vậy cậu nghĩ tiểu thư kiểu mẫu là như thế nào?"

Soobin nghiêng đầu suy nghĩ rồi nhún vai:"Nhẹ nhàng, dịu dàng, không phản kháng—nhưng cậu thì khác."

Jimin không biết cậu ta đang có ý gì, nhưng cô cũng không có hứng thú tìm hiểu.Jimin vẫn còn đang trò chuyện với Soobin thì không khí xung quanh chợt thay đổi.Từ cổng trường, một vài người mặc vest đen bước vào, tất cả học sinh đều quay đầu nhìn theo.Trong đó, nổi bật nhất chính là Min Yoongi.Hắn khoác lên người bộ vest đen chỉnh tề, gương mặt điềm tĩnh nhưng mang theo áp lực vô hình.Jimin chớp mắt, bất giác ngồi thẳng lưng.Soobin cũng nhìn theo, ánh mắt thoáng tia hứng thú."

Min tổng sao lại xuất hiện ở đây nhỉ?"

Jimin không trả lời.

Vì chính cô cũng đang tự hỏi điều đó.Min Yoongi cùng đoàn người bước thẳng đến văn phòng hiệu trưởng.

Lúc đi ngang qua khu căn-tin, ánh mắt hắn thoáng dừng lại khi nhìn thấy Jimin, và đang ngồi cùng Soobin.Chỉ trong một giây ngắn ngủi, hắn thu lại ánh mắt, tiếp tục bước đi.Jimin bỗng dưng cảm thấy có chút khó hiểu.Soobin cười nhẹ, nhìn cô đầy ẩn ý:"Sao vậy?

Có vẻ Min tổng nhìn cậu thì phải?"

Jimin lườm cậu ta một cái:"Đừng nói linh tinh."

Chính cô bắt đầu không hiểu tại sao mình lại cảm thấy hơi chột dạ.Khoảng nửa tiếng sau, trên loa phát ra một thông báo khiến cả trường xôn xao:"Min tổng của tập đoàn Min thị vừa ký kết một khoản đầu tư lớn dành cho trường.

Từ hôm nay, tập đoàn Min thị sẽ trở thành nhà tài trợ chính thức, hỗ trợ nâng cấp cơ sở vật chất và học bổng cho sinh viên xuất sắc."

Jimin đang ngồi học bỗng giật mình.Hóa ra là đến để đầu tư?Nhưng sao cô lại cảm thấy... có gì đó không đơn giản như vậy.
 
Back
Top Bottom