Tâm Linh MIẾU HOANG

Miếu Hoang
Chương 20: Giải Mã Giấc Mơ


Ngồi nghỉ ngơi uống nước chờ đợi đến thời gian mà ông cụ mặc đồ trắng đã nói trong giấc mơ.

Lúc này cũng đã là 11h30 buổi trưa, có nghĩa là chỉ còn 15 phút nữa là đến giờ Ngọ ba khắc ( 11h45).Giờ sắp điểm, nhưng vẫn chưa thấy có gì xuất hiện ngoài 4 con người là thầy Lương, ông Vọng, Sửu và Lực.Có phần nóng ruột, ông Vọng hỏi:- - Sắp đến giờ rồi mà vẫn chưa biết phải đào ở đâu sao hả thầy.Thầy Lương cũng không biết giải thích ra sao, ông nói:- - Còn 15 phút nữa, cố đợi đến lúc đó xem sao.

Đã đến được đây, chẳng lẽ lại sai...?Chờ đợi cũng đã lâu, lại cuồng chân, Sửu đứng dậy vươn vai rồi nói:- - Ngồi một chỗ khó chịu quá, bác trưởng làng cùng thầy cứ ngồi đây, tôi đi tiểu một chút rồi quay lại.Còn Lực thì ngồi dưới bụi lau, gió hiu hiu thổi đã ngủ từ lúc nào.

Thầy Lương mỗi lúc lại hoang mang hơn khi mà thời gian đang trôi dần về giữa trưa, chỉ còn chưa đầy 10 phút nữa là sẽ đến giờ Ngọ ba khắc.

Thầy Lương lẩm bẩm:

- - Hướng đông 5 dặm, nơi mà thần bảo hộ nói chắc chắn là nơi này....Nhưng còn trâu gặm đồng hoang là sao...?

Giữa đồng cỏ chỉ có 4 người với cỏ lau, làm gì có con trâu nào cơ chứ...?Cũng sốt ruột, thầy Lương đi ra giữa trời nắng, ông ngước mắt lên nhìn mặt trời đã sắp đứng bóng.

Tiếp tục ông nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm xem có con trâu nào ở gần đây không, tuy nhiên làm gì có.Chỉ có nơi gò đất khẽ nhô lên cao hơn bề mặt đồng cỏ, trên gò có một bụi lau nhỏ chỉ cao đến quá gối người, đứng đi tiểu ngay bụi lau chính là Sửu.

Đột nhiên thầy Lương cười lớn:- - Ha ha ha.....Ha ha ha......Đúng rồi, chính là hắn....Trời đất ơi, sao ta lại không nghĩ ra được cơ chứ.

Trâu đã xuất hiện ngay từ khi ta đặt chân đến bãi hoang.Hướng về phía Sửu, thầy Lương hét lên:- - SỬU, CẬU ĐỨNG IM Ở ĐÓ.Sửu đang kéo quần thì nghe thấy tiếng thầy Lương, chưa hiểu mô tê gì nhưng thầy bảo đứng im nên Sửu nào dám di chuyển.

Miệng vẫn ngậm cành bông lau vừa ngắt ở bụi lau nhỏ dưới chân, Sửu ngơ ngác khi thầy Lương chạy vội đến.Thầy Lương lẩm nhẩm đếm gì đó rồi bất chợt ông cầm xẻng cắm phập xuống đỉnh cái bóng của Sửu đang đổ trên mặt đất.

Xong thầy Lương nói:

- - Được rồi, cậu hãy đào ngay chỗ này.....Đào sâu 6 thước.Cả ông Vọng cùng với Lực cũng đứng sau nhìn, ông Vọng hỏi:- - Thầy, như vậy là sao...?Thầy Lương cười rồi giải thích:- - Hướng đông 5 dặm, trâu gặm đồng hoang, mặt trời trên cao, giờ ngọ ba khắc - bóng đổ đến đâu, đào sâu 6 thước. ý nghĩa của câu nói này chính là cái bóng của cậu Sửu đây.

Tôi hỏi khí không phải, cậu tuổi sửu phải không..?Sửu gật đầu lia lịa:- - Dạ đúng rồi thầy, tôi tuổi sửu nên bố mẹ đặt luôn tên là Sửu.Thầy Lương cười rồi nói tiếp:- - Hướng đông 5 dặm chính là chỉ chúng ta đến Bãi Hoang này, còn trâu gặp đồng hoang, tôi cứ chờ đợi ai đó sẽ dắt trâu ra đây chăn thả, nhưng thực ra câu sấm đó không phải nói về con trâu, mà ám chỉ người tuổi trâu.....Mọi người nhìn xem, trên miệng cậu ta đang ngậm bông lau kìa, thế chẳng phải " trâu gặm đồng hoang " là gì..?

Mặt trời trên cao, giờ ngọ ba khắc, bóng đổ đến đâu, đào sâu 6 thước chính là muốn nói đến bóng của cậu Sửu khi đến giờ ngọ ba khắc.

Chính là nơi tôi cắm cái xẻng.......Chỉ dẫn của thần bảo hộ cho làng đều có nguyên do của nó.

Giờ lời sấm đã được giải, công việc của chúng ta lúc này chính là đào chỗ này sâu xuống 6 thước xem dưới đó có gì.Nghe xong, ngay lập tức Sửu với Lực, cả ông Vọng vội lấy dụng cụ để chuẩn bị đào bới.

Nhưng trước khi Sửu định cuốc nhát đầu tiên xuống mặt cỏ thì thầy Lương ngăn lại:- - Khoan đã, khoan hãy đào....Đợi tôi một chút.Dứt lời, thầy Lương lấy ra hai sợi dây đeo cổ bằng chỉ đỏ có xỏ mỗi dây là một hạt tràng màu nâu.Thầy Lương nói ;- - Hai hạt tràng này được lấy ra từ chuỗi hạt tràng của sư trụ trì Thiên An Tự.

Hai lần đến đó tôi đều giúp đỡ nhà chùa chút công quả, sư trụ trì luôn muốn báo ơn nên mỗi lần tôi đều xin ông ấy một hạt tràng từ chiếc vòng của ông ấy.

Ban nãy có nghe qua một vài mẩu chuyện mà các vị kể có liên quan đến Bãi Hoang này, hiện tại tôi chưa thể xác định được khu vực này có chướng khí hay trấn yểm gì không, nhưng để cẩn thận, ai đào bới ở đây nên đeo vòng này vào.

Nếu có tà khí, thứ này sẽ bảo vệ người đeo.

Bởi hạt tràng có nguồn gốc từ chùa, lại là của người có đức hạnh, ai sẽ đeo.Ông Vọng định lấy nhưng Sửu chộp luôn cả 2 sợi dây đeo, đưa cho Lực một cái, Sửu nói với trưởng làng:- - Bác cứ ngồi nghỉ ngơi đi, chuyện đào bới để anh em tôi làm là được rồi.

Hơn nữa chỉ có 2 sợi, thế nên hai thằng chúng tôi là hợp lý nhất.Ông Vọng đáp:

- - Nhưng lỡ....như có gì nguy hiểm.....thì...Lực cười:- - Chính vì sợ có gì nguy hiểm nên bác cứ để 2 anh em tôi đào.

Bác còn phải gánh vác chuyện cả làng cơ mà.

Phải không anh rể....Thầy Lương nhìn ông Vọng gật đầu:- - Bác trưởng làng quả thực là người nhân hậu, để những người dân trong làng kính trọng, sẵn sàng chấp nhận nguy hiểm thay bác không phải chuyện dễ dàng.

Đây là chuyện mà tất cả người dân trong làng cần phải chung tay giải quyết, vậy nên bác đừng suy nghĩ nhiều, trong lúc chờ đợi, không biết bác trưởng làng có thể kể cho tôi nghe rõ hơn về câu chuyện cặp vợ chồng theo bác đến đây khai hoang rồi chết trong nhà có được không ạ..?Ông Vọng đáp:- - Tất nhiên là được rồi, nhưng sao thầy lại muốn biết rõ về chuyện đó...?Thầy Lương nói:- - Khi nãy nghe câu chuyện mà trưởng làng kể, tôi có suy đoán như thế này....Có thể hai vợ chồng họ trong lúc đào bới nhiều khả năng đã đào hoặc nhặt được thứ gì đó tại đây.

Và chắc hẳn thứ đó phải có giá trị, nhưng họ muốn giấu đi làm của riêng nên không nói cho ai biết, sau đó đã bán vật đó lấy tiền, và số tiền trên giường nơi hai vợ chồng đó chết chính là tiền bán " bảo vật ".Ông Vọng run giọng hỏi:- - Nhưng....nhưng nếu chỉ...là bán bảo vật....tại sao họ lại...chết...?Thầy Lương khẽ đáp:- - Có thể trưởng làng không biết, người xưa, nhất là những người giàu có, họ sợ sau khi họ chết đi sẽ có người đến cướp lấy tài sản của mình, cho nên họ chọn cách chôn xuống đất.

Tuy nhiên cũng có những người nghĩ như vậy chưa đủ an toàn nên họ tìm thầy phù thủy, thầy bùa về trấn yểm, đặt ra lời nguyền nếu như có ai không phải họ hoặc mang dòng máu, dòng dõi của họ mà sử dụng tài sản đó sẽ bị nguyền rủa cho đến chết.

Nhiều năm qua đi khắp mọi nơi trên lãnh thổ Việt Nam, tôi biết dưới lòng đất này có rất nhiều bảo vật, nhưng muốn lấy chúng không phải chuyện dễ dàng.

Kẻ nào cố gắng xâm phạm đều phải chịu những cái chết vô cùng đau đớn.Thấy ông Vọng nhìn về phía Sửu và Lực đang đào, thầy Lương vội nói:- - Trưởng làng đừng lo, tôi đã dặn dò kỹ họ, khi đào sâu được 6 thước, nếu thấy vật gì cũng tuyệt đối không được chạm tay vào.

Hơn nữa họ đã đeo vòng hạt tràng, sẽ không có vấn đề gì đâu.Ông Vọng thở phào, ông nói:- - Lời của thầy quả thực giải thích hợp lý cho cái chết của vợ chồng kia, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán, lỡ đâu không phải thì tội nghiệp họ quá.Thầy Lương im lặng một hồi rồi mới đáp lại:- - Cũng có thể, nhưng tôi vẫn có cảm giác, chuyện xảy ra hơn 20 năm trước về cái chết của họ và Bãi Hoang này có gì đó liên quan.

Bởi giờ bình tĩnh lại, ngắm nhìn bao quát cả khu vực này.....Tôi thấy đây chính là.....Đang nói bất chợt thầy Lương dừng lại, ông Vọng hỏi:- - Là gì vậy thưa thầy...?Thầy Lương nhìn ông Vọng rồi khẽ tảng lờ, đánh trống lảng sang chuyện khác:- - À....không có gì, trước mắt phải đợi xem hai người kia liệu sẽ đào được thứ gì đã.Thấy thầy Lương không muốn nói, ông Vọng cũng không dám hỏi, ông đem nước ra cho Sửu và Lực.

Đứng phía sau ông Vọng, thầy Lương nhìn kỹ từng bước đi cho đến dáng người của ông Vọng, thầy Lương tự nhủ trong đầu:" Sao lại thế nhỉ...?

Vừa rồi trong khoảng khắc ta khẽ rùng mình khi nhìn thấy trưởng làng có chút liên quan đến khu đất này.

Tạm thời chưa thể nói hết cho ông ta biết được, đợi xem sau thế nào..?

Có khi nào ông ta còn đang giấu diếm một sự thật nào đó mà không muốn kể cho người khác...?

"Từ lúc bắt đầu đào bới đến bây giờ đã được hơn 30 phút.

Giữa trưa nắng hanh khô, Lực và Sửu vẫn miệt mài đào, độ sâu 6 thước với nền đất càng xuống sâu lại càng cứng không phải chuyện dễ dàng.

Cả hai mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng họ vẫn tích cực đào không ngơi tay.....Liệu họ sẽ tìm được vật gì dưới độ sâu 6 thước đất ấy...?
 
Miếu Hoang
Chương 21: "Thanh Long"


- - Trời nắng quá thầy Lương nhỉ..?

- Ông Vọng nói.Khẽ lau mồ hôi trên trán, thầy Lương sắp xếp lại một ít vật dụng trong tay nải rồi gật đầu trả lời:- - Vừa qua chính ngọ, hai ngày gần đây, kể từ sau cơn mưa thời tiết chuyển hanh khô, nắng nóng một cách khó hiểu.Ông Vọng khẽ hỏi:- - Liệu chuyện của làng có cách giải quyết không hả thầy...?Thầy Lương đáp:- - Đừng nóng vội, trước mắt cứ thực hiện theo những gì chúng ta được mách bảo.

Còn về vấn đề nguồn nước, trận mưa vừa qua đúng là trong họa lại có phúc.

Nhà nào cũng tích được một lượng nước mưa đủ dùng trong vòng 1 tháng tới.

Trong thời gian này phải nhanh chóng tìm ra nguồn cơn dẫn đến việc mạch nước ngầm do đâu nhiễm độc.

Cơ mà bác trưởng làng cũng phải dặn dò mọi người cần phải cực kỳ tiết kiệm nước, cẩn tắc vô áy náy, còn chưa biết tình trạng này kéo dài bao lâu.Ông Vọng vâng dạ nói tiếp:- - Nhưng ví dụ trong trường hợp tìm được nguyên nhân thì liệu có cách giải độc không thầy...?

Vì như thầy thấy đấy, nước giếng bị nhiễm độc hết, chẳng lẽ phải tát cạn hay sao...?

Thầy Lương mỉm cười:- - Cũng có thể hoặc không, thực ra mà nói, loại độc có trong nước cho đến lúc này tôi cũng chưa xác định được nó là loại độc gì.

Khi không có phản ứng thì độc trong nước không có biểu hiện gì, nguồn nước vẫn trong, không bốc mùi.....Bác trưởng làng đừng lo, vạn vật trên đời đều tương sinh, tương khắc, độc còn có thể dùng độc trị cơ mà.

Ngày hôm trước tại nhà trưởng làng, chắc trưởng làng cũng đã thấy vết nứt trên mai rùa, từ vị trí trung tâm của mai rùa bị vỡ, ngay sau đó những vết nứt lan rộng trên khắp bề mặt chiếc mai.

Điều này ám chỉ, điểm trung tâm nơi bị vỡ của mai rùa chính là Long Mạch, độc có thể xuất phát từ đó và lan rộng ra khắp mạch nước ngầm trong làng.

Vậy nên, khi xác định được nguồn gốc nơi độc phát tác, ắt sẽ có cách khắc phục.

Nhưng suy cho cùng đó vẫn chỉ là dự đoán của tôi, tiếc là khả năng của tôi có hạn, không thể giải quyết ngay được.Ông Vọng vội đáp:- - Ấy chết, thầy đừng nói như vậy...Nghe thầy phân tích tôi cũng yên tâm phần nào.

À mà nãy thầy hỏi tôi về chuyện cặp vợ chồng chết cách đây hơn 20 năm phải không..?Thầy Lương nói:- - Đúng vậy, bởi vì họ cũng là người từng đào bới ở khu đất này.

Nếu được thì bác trưởng làng kể rõ chi tiết cho tôi nghe xem sao.Ông Vọng thở dài rồi bắt đầu kể:- - Năm đó tôi vừa xuất ngũ, chiến tranh mới chấm dứt, người dân còn khổ cực nhiều lắm.

Mà làng tôi thầy cũng biết rồi đấy, người dân chỉ biết làm nghề nông, bà con lại bảo thủ, cổ hủ, sống theo tập tục của làng từ bao đời nay nên khi ấy lớp trẻ như tôi có khuyên các cụ cũng không nghe.

Làng Văn Thái đất rộng, nhưng việc trồng trọt cũng không giúp đời sống của dân làng bớt cực nhọc được là mấy.

Nhắm thấy Bãi Hoang này địa hình bằng phẳng, lại có kênh nước chạy ngang qua, tôi mới đề xuất ý kiến đến đây để khai hoang.

Vì từ nhỏ tôi đã biết Bãi Hoang này mấy chục năm đều bỏ hoang, không ai canh tác.

Mà đất đó làng cũng coi như bỏ, chẳng thèm đoái hoài gì đến luôn.

Tuy nhiên, lạ một cái, khi tôi nói muốn đến Bãi Hoang để canh tác thì hầu như các hương thân, phụ lão đều ngăn cản.

Họ bảo rằng đất đó không trồng trọt được, cây gì cũng không lớn nổi, chỉ có cỏ là sống được.

Vốn tính bộ đội, xông pha bom đạn còn chẳng sợ thì sợ gì mấy câu chuyện ma quỷ của các cụ.

Vậy nên dù bị ngăn cản nhưng tôi vẫn quyết tập hợp được thêm một vài người nữa trong làng, cũng đều là những người có hoàn cảnh khó khăn.

Ngoài tôi ra thì còn có 6 người nữa, trong đó có cặp vợ chồng kia.

Năm ấy tôi chưa đầy 30, còn hai người họ hình như kém tôi 3-4 tuổi gì đó.

Hôm nay ngồi tại Bãi Hoang, tôi lại nhớ đến giọng nói của họ...Người chồng tên Đà, còn người vợ tên Liễu.

Ông Vọng hồi tưởng.....[.........]- - Wow, khu đất này đẹp quá anh Vọng nhỉ...?

Đất này xây nhà còn hết xẩy chứ đừng nói là canh tác để trồng trọt.Vọng đưa tay lên trán che mặt trời rồi hướng tầm mắt ra xa bao quát một lượt, Vọng cười:- - Đẹp thật, địa hình bằng phẳng, có kênh nước chạy qua, này chỉ cần đào mương dẫn nước tận ruộng là tha hồ mà trồng trọt.Liễu hỏi Vọng:- - Mà sao các cụ lại nói đất ở đây không trồng trọt được gì nhỉ..?

Em thấy cỏ mọc xanh mướt thế này cơ mà...?Vọng đáp:

- - Cô chú còn lạ gì các cụ trong làng, làng mình ấy, từ xưa đến nay luôn có những tục lệ riêng biệt, thậm chí ngay cả trong làng còn có những địa điểm mà các cụ cấm không cho người khác ra vào cơ mà.

Cô chú theo người thân chạy nạn từ nhỏ nên không biết chứ, tôi từ ngày bé đã được quán triệt là không được lang thang ra Bãi Hoang này rồi, cỏ tốt thì tốt thật nhưng chẳng ai dẫn trâu bò ra đây chăn thả đâu.

Nhưng chiến tranh xong, các cụ hương thân, già tuổi nhất làng cũng không còn mấy ai, thành ra giờ nó cứ phiên phiến đi.Đà hỏi:- - Nơi này có vấn đề gì hả anh Vọng..?Vọng khẽ lắc đầu:- - Tôi cũng không biết, chỉ biết là nhỏ bị cấm đến đây thôi chứ tại sao thì chẳng ai nói.

Mà thôi, các cụ thì ai chẳng có những truyền thuyết ly kỳ, bí ẩn, rùng rợn....Ông bà ta lúc còn sống chẳng là những kho truyện ma, nghe các cụ có mà nghe cả ngày.

Đi lính về hơn năm nay, thấy đất đai làng ta bỏ không nhiều quá, nhất là nơi này, vừa đẹp lại vừa tiện cho việc trồng trọt, cày cấy.....Vậy mà bỏ không chắc cũng phải mấy chục năm rồi quá.

Khai khẩn mà ngon lành, có khi cô chú dựng cái nhà ở đây mà ở khà khà khà.[.......]Đến đây, ông Vọng dừng lại một nhịp rồi nhìn thầy Lương buồn bã:- - Nói thật với thầy, hơn 20 năm nay, nhiều đêm tôi cũng nằm suy nghĩ rồi nhớ tới họ.

Vì sau cái chết của họ, các cụ trong làng cho rằng họ chết là do xâm phạm vào mảnh đất bị nguyền rủa.

Nhưng thầy thấy đấy, ngoài vợ chồng họ ra thì tôi cũng đào, mà mấy người khác cũng đào bới, xới đất....Nhưng chúng tôi có bị làm sao đâu, vậy nhưng tôi vẫn canh cánh trong lòng, vợ chồng Đà - Liễu chết là do một phần lỗi của tôi.

Kỳ thực trên đời này có những thứ không nghe các cụ không được.Thầy Lương hỏi:- - Nhưng trước đó họ có biểu hiện gì lạ không..?Ông Vọng suy nghĩ một hồi rồi trả lời:- - Hai ngày đầu tiên, sau khi phân đất cho từng hộ thì họ làm việc chăm chỉ lắm, phát quang bụi rậm, cắt cỏ.....Ban ngày chúng tôi đến đây làm việc, đến chiều thì về.

Chẳng ai làm sao cả, ai cũng vui vẻ vì khi xới đất lên, đất tơi xốp, có độ ẩm tốt.

Chúng tôi còn tính trồng những loại cây dài ngày nhưng cho hiệu quả kinh tế cao cơ mà.Đột nhiên ông Vọng nhớ đến điều gì đó, ông nói:- - Nhưng.....đúng rồi, buổi chiều của ngày làm việc thứ 2....Khi mà tôi cùng 4 người kia thu dọn đồ chuẩn bị ra về thì hai vợ chồng họ đi đâu đó, tôi phải gọi đến câu thứ 3 họ mới hớt hải chạy ra và nói là đi rửa chân tay.

Sớm đó vẫn còn kêu mệt, nhưng lúc ra về, trên đường cả hai cứ tủm tỉm nhìn nhau cười vui vẻ lắm.

Nghĩ vợ chồng son, mới cưới nên tình tứ, chúng tôi còn trêu cơ mà.

Khi đó Liễu còn quay lại hỏi lại tôi....[........]- - Ủa mà bác Vọng này, sao bác không gọi cả vợ bác ra đây làm cùng.Vọng đáp:- - Nhà tôi cũng có ruộng mà, tôi đi làm với mọi người để mọi người đỡ nghi kỵ là đất đai có vấn đề, vợ tôi ở nhà lo chuyện đồng áng chứ.[.......]Ông Vọng nói tiếp:- - Sáng hôm sau, khi tôi cùng 4 người kia ra đến Bãi Hoang thì đã thấy vợ chồng Đà - Liễu có mặt ở đó từ sớm.

Khoảng tầm tiếng sau thì Liễu bị đau bụng, họ bỏ dở công việc đang làm rồi xin về luôn.

Chiều hôm đó tôi có đến thăm xem tình hình thế nào thì vợ chồng họ nói không ra Bãi Hoang nữa.

Tôi có hỏi lý do thì họ chỉ bảo là ốm đau nên không làm được.

Mình cũng không ép họ được nên cũng đành chịu.

Những ngày sau đó nhóm của tôi vẫn tiếp tục làm, đất đai cải tạo xong, chúng tôi bắt đầu gieo trồng......Ba ngày sau khi đến nhà thì phát hiện họ đã chết.

Cái chết của họ khiến cho dân làng xôn xao một thời gian dài, một thời gian sau nữa những cây giống, hạt giống mà chúng tôi trồng trên Bãi Hoang cũng cứ thế chết dần, không sống nổi.

Và lúc này các cụ già trong làng cho rằng, cái chết của họ là do xâm phạm đến Bãi Hoang.

Khi ấy những người đi cùng tôi bắt đầu sợ, cuối cùng thì từ đó đến nay, Bãi Hoang vẫn là Bãi Hoang.Thầy Lương nheo mày:- - Qua câu chuyện mà trưởng làng vừa kể, đúng là vợ chồng nhà nọ có chút vấn đề.

Rõ ràng trước đó còn phấn khởi làm việc, nhưng ngay sau lại đổi ý.

Điều này càng khiến cho suy nghĩ của tôi là đúng.

Một gia đình khó khăn, không thể tự nhiên lại có số tiền lớn như vậy được.

Mà cho tôi hỏi trưởng làng câu này...?Ông Vọng đáp:- - Có gì thầy cứ hỏi.Thầy Lương tiếp tục:- - Từ đời ông bà, cha mẹ của trưởng làng, có ai có liên quan gì đến Bãi Hoang này không....?

Ví dụ như trước đó từng có ai trong gia đình sống ở đây hoặc canh tác ở đây chẳng hạn.Ông Vọng lắc đầu:- - Không thầy ạ, gia đình tôi là người gốc của làng này, tuy không khá giả nhưng cũng có mảnh ruộng để trồng trọt từ đời các cụ để lại.

Nên tôi chắc chắn các cụ không có ai canh tác ở Bãi Hoang đâu.

Mà sao thầy lại hỏi vậy..?Thầy Lương im lặng suy nghĩ một hồi lâu, lúc sau thầy nói:- - Trưởng làng là người tốt, chậc, thôi thế này, tôi cũng không muốn giấu làm gì......Bãi Hoang, hay là khu đất mà chúng ta đang đứng ở đây quả thực không phải là mảnh đất bình thường đâu, đất ở đây có thế đất rất rõ ràng.

Chỉ có điều hình như làng mình không ai biết.Ông Vọng hồi hộp hỏi lại:- - Ý thầy là sao ạ...?Thầy Lương đáp:- - Mảnh đất này có thế Thanh Long, một trong tứ tượng tạo hình của Long Mạch.
 
Miếu Hoang
Chương 22: Gạch Đỏ


Ông Vọng tròn mắt ngơ ngác, tất nhiên làm sao ông Vọng có thể hiểu được những gì mà thầy Lương vừa nói, bởi ông không phải người biết về phong thủy, chẳng để ông Vọng chờ đợi lâu, thầy Lương tiếp tục:- - Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ là Tứ Tượng hay còn gọi là Tứ Thanh Tú tạo nên Long Mạch.

Thanh Long tượng trưng cho chính đông, nơi này cỏ mọc xanh tốt, có phần đất nhô cao hơn so với địa hình, về bản chất dương khí nơi đây rất mạnh.

Bởi vậy khung cảnh hữu tình, thơ mộng, nói cách khác nơi đây có thế đất tốt.

Duy chỉ có điều tôi đang thắc mắc tại sao lại không thể gieo trồng ở nơi này mặc dù cỏ lau phát triển sinh sôi um tùm.

Tả Thanh Long. hữu Bạch Hổ, tiền Chu Tước, Hậu Huyền Vũ.

Để tôi nói thế này cho trưởng làng dễ hiểu, hãy tưởng tượng Long Mạch giống như một chiếc ngai vàng, thì khi ấy, Thanh Long sẽ là tay ghế trái, Bạch Hổ là tay ghế phải, Huyền Vũ là phần lưng ghế, còn Chu Tước là chiếc ghế nhỏ dùng để đặt chân khi ngồi vào ngai vàng.

Và khi bác trưởng làng ngồi vào ngai vàng đó thì nơi ấy chính là Long Mạch.Ông Vọng rối rít:- - Thầy quả thực là cao nhân, nói vậy nghĩa là thầy đã biết được Long Mạch nằm ở đâu phải không ạ...?Thầy Lương khẽ lắc đầu:- - Tạm thời vẫn chưa thể chắc chắn, bởi chỉ xác định được Thanh Long thì vẫn chưa quả quyết được rằng Long Mạch nằm ở đâu.

Nhưng bước đầu như vậy thì chúng ta còn có cơ sở để tìm Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước.

Nhưng đến thời điểm này thì tôi chắc chắn rằng, Long Mạch của vùng đất này có vượng khí vô cùng tận, là một nơi có địa mạch cực tốt.

Nhưng tôi không hiểu tại sao, và vì đâu mà có người lại dùng thuật Giấu Long Mạch để che giấu điều này.

Chưa kể đến việc sau 100 năm Long Mạch mới bị động dẫn đến tai ương cho người dân nơi đây.

Dù lý do gì đi nữa thì người Giấu Long Mạch không có ý đồ tốt.

Thử nghĩ mà xem, nếu không phát hiện kịp thời, nguồn nước bị nhiễm độc, mọi người vẫn dùng nước giếng thì có lẽ bây giờ số lượng người chết trong làng đã không thể đếm được.Nghe thầy Lương nói mà ông Vọng rùng mình, bủn rủn hết cả chân tay.

Nghĩ lại thì đúng như vậy, nguồn nước từ giếng làng là nguồn nước sinh hoạt thứ chính của hầu hết dân làng văn thái, trước đó họ vẫn dùng nước giếng để tắm, để cho gia súc, gia cầm uống.

Sẽ ra sao nếu như người dân làng Văn Thái không biết về chất độc trong nước và cứ thế sử dụng, ông Vọng thực không dám tưởng tượng.Thầy Lương nói tiếp:

- - Vậy cho nên tôi mới nói, cơn mưa kéo dài 5 ngày ấy là trong phúc có họa.

Mùa màng tuy không cứu được, nhưng bù lại dân làng Văn Thái đã tích được lượng nước mưa trong cơn khốn cùng này.

Từ xưa đến nay, tính mạng của con người mới là quan trọng nhất, giữ được mạng thì mới tiếp tục làm ra của cải được.

Ý trời đã vậy, bác trưởng làng đừng tự dằn vặt hay trách móc bản thân mình.

Bác chính là người đã cứu cả làng đấy.Ông Vọng xua tay:- - Thầy đừng nói thế, tất cả là nhờ thầy chỉ bảo, tôi chỉ làm theo thôi chứ có giúp được gì đâu.Thầy Lường mỉm cười:- - Sao lại không..?

Thử nghĩ xem, nếu như bác trưởng làng là người nhỏ nhen, ham lợi, khi tôi đến xin ở nhà mà bác không cho thì chẳng phải làm gì còn sau đó, có đúng không nào.

Tất cả là nhờ vào lòng nhân hậu, thương người của bác cả.

Nhìn người dân trong làng yêu quý, tôn trọng, nhất mực nghe lời bác như thế, tôi quả thực đã không nhìn lầm người.

Mỗi chúng ta, khi sinh ra đều có số phận của riêng mình, tai ương, phúc phần đều là do nhân quả báo ứng tiền kiếp, hoặc từ nhiều kiếp trước mà thành.

Qua cơn mưa dài ngày ấy tôi thấy rằng, số mệnh của dân làng Văn Thái vẫn chưa tận, ông trời vẫn chưa tuyệt đường sống của mọi người, vẫn còn có thể cứu vãn.

Bác trưởng làng đừng quá lo lắng, chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết.

Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp mọi người vượt qua tai kiếp này, cũng như trả ơn trưởng làng những ngày vừa qua.Ông Vọng nghe xong mà rơm rớm nước mặt, ông khẽ chắp tay lại rồi cúi đầu trước thầy Lương:- - Đội ơn thầy lắm lắm, làng Văn Thái xin trông cậy cả vào thầy.Phía trước mặt, nơi mà Sửu và Lực vẫn đang miệt mài đào bới, do thời tiết nắng nóng, sức người cũng có hạn, Lực và Sửu không chịu nổi đành phải đi vào bóng râm nơi bụi cỏ lau mà thầy Lương cùng ông Vọng đang ngồi nói chuyện.

Đưa nước cho Sửu, ông Vọng nói:

- - Hai cậu nghỉ đi, để đó tôi đào tiếp cho.Tu ừng ực bình nước, Sửu xua tay:- - Đã bảo bác trưởng làng đừng lo rồi mà.

Nghỉ mệt một chút hai anh em tôi lại đào tiếp.Thầy Lương hỏi:- - Đã đào sâu được bao nhiêu rồi...?Lực đáp:- - Đã được hơn 2 thước rồi ạ.

Thầy Lương gật đầu:- - Vậy là còn 4 thước nữa, xin lỗi vì đã bắt hai cậu phải đào giữa trời nắng thế này.

Nhưng chuyện cấp bách, càng sớm tìm được nguyên nhân, dân làng càng bớt nguy hiểm.Sửu cười, lau đi những giọt mồ hôi đang túa ra trên khuôn mặt, Sửu nói:- - Thầy đừng bận tâm, việc của làng mà thân là con dân trong làng sao có thể phàn nàn, nề hà......Trước khi chiều tối, chắc chắn anh em chúng tôi sẽ đào xong.

Nhưng không biết liệu đào sâu 6 thước sẽ tìm thấy gì nhỉ...?Thầy Lương trầm ngâm:- - Cái này tôi cũng không biết được, nhưng chúng ta ở đây đều có nguyên nhân của nó.

Lời mách bảo từ thần bảo hộ trong giấc mơ của tôi tính tới hiện tại đều trùng khớp.

Nhưng hai cậu phải nhớ, trong lúc đào bới, tuyệt đối không được tháo sợi dây đỏ có hạt tràng kia ra khỏi người.

Khi đào thấy gì lập tức báo cho tôi ngay, không được tự động sờ vào thứ gì cả.Lực và Sửu vâng dạ gật đầu, nghỉ ngời được chừng 15 phút, cả hai lại bắt tay vào đào bới.

Hơn 2h chiều, cái hố mà Sửu với Lực đang đào mỗi lúc một sâu hơn, lúc này dưới hố chỉ còn thấy phần đầu của cả hai nhô lên.

Thầy Lương ước chừng họ đã đào được tầm hơn 4 thước.Sau khi nghỉ ăn chút lương khô đem theo, Lực và Sửu càng đào nhanh hơn.

Phải nói hai anh em Sửu có sức khỏe hơn người, nếu như hôm nay không có họ thì chắc còn phải lâu lắm ông Vọng với thầy Lương mới đào được đủ độ sâu.

Trời chuyển về chiều nhưng nắng vẫn oi bức, thi thoảng ông Vọng phải đem nước ra cho hai anh em Sửu vừa uống, vừa đào.

Đang định đem khăn ướt với nước ra khu vực hố thì từ dưới hố, Sửu nói vọng lên:- - Thầy Lương, bác trưởng làng ơi.....Lại đây xem này, có cái này....Ông Vọng nhìn thầy Lương rồi cả hai lập tức chạy lại miệng hố nơi anh em Sửu đang đào, ông Vọng nói:- - Có phải đào được thứ gì đó rồi không...?Lực đặt cái xẻng lên mặt đất rồi lau mồ hôi nói:- - Chưa thấy gì, nhưng mà chỗ đất này cứng quá....Cứ như đào vào đá ấy.Lực nhảy lên miệng hố để Sửu có thêm không gian, hình như Sửu đang dùng tay không vét vét chỗ đất dưới chân, Sửu thờ phì phò rồi nói:- - Gạch, là gạch đỏ......Sao lại có gạch đỏ ở đây nhỉ...?

Đùa chắc...?Thầy Lương vội trèo xuống hố, ông nói Sửu dừng đào, quả đúng như lời Sửu nói, dưới cái hố đang đào dở là một hàng gạch đỏ.

Không thể nào mà tự nhiên lại có gạch đỏ ở đây cả.

Mà gạch này không phải gạch vụn, nó được ghép vào nhau thành một hàng gồm 3 viên.Thầy Lương nhìn ông Vọng rồi hỏi:- - Trước đây nơi này từng có nhà hay kiến trúc nào được xây dựng sao...?Cả ông Vọng lẫn anh em Sửu đều ngơ ngác, ông Vọng nói:- - Trước đó thì tôi không biết, nhưng ngay từ khi tôi còn nhỏ thì nơi này đã được gọi là Bãi Hoang, nghĩa là chẳng có ai ở đây cả.

Mà năm nay tôi ngoài 50 thì ít nhất là mấy chục năm nay không có ai xây dựng ở đây cả.Thầy Lương nhìn hàng gạch ba viên, ông suy nghĩ rồi tiếp tục nói:- - Như trưởng làng nói, ngôi làng này có lịch sử 100 năm, có khi còn dài hơn thế.

Nghĩa là ít nhất 50 năm trước khi trưởng làng sinh ra là cả một khoảng thời gian rất dài.

Có thể trong khoảng thời gian đó dã có người xây nhà, dựng cửa ở đây.....Hoặc nó có thể là cả một kiến trúc lớn hơn nữa.

Căn cứ vào loại gạch đỏ này tôi có thể khẳng định, người xây dựng nơi này chắc chắn là người giàu có, thậm chí là cực giàu....Bởi nếu như cách đây gần 100 năm mà dùng gạch để xây dựng thì đó không phải tầm thường.Ước chừng mới chỉ đào được tầm 5 thước, thầy Lương nói với Sửu:- - Vẫn chưa đủ độ sâu, phiền hai anh em cậu cố gắng đào thêm một chút nữa.Thầy Lương không nói thì anh em Sửu cũng đã tính trước điều này.

Ban nãy Lực nhảy lên khỏi hố là để đi lấy đục.

Cầm thanh đục bằng sắt dài tầm 1,5m.

Lực nhảy xuống hố rồi nhìn Sửu nói:- - Gặp đất cứng rồi, may lúc đi em bảo cầm theo cái này, không thì giờ có xúc bằng mắt.Sửu cười:- - Vẫn là chú chu đáo, thầy với bác trưởng làng yên tâm đi, chúng tôi đào tiếp đây.Thầy Lương với ông Vọng trèo lên miệng hố, bên dưới Lực với Sửu kẻ đục người đào, nhưng cả hai cũng vô cùng cẩn trọng bởi độ sâu lúc này đã là 5 thước, chỉ còn một chút nữa thôi là đúng với yêu cầu của thầy Lương, họ không dám mạnh tay vì sợ đục trúng thứ mà thầy Lương đang tìm.Phía trên mặt đất, thầy Lương nhìn bao quanh khu vực Bãi Hoang một lần nữa, ông lẩm nhẩm:- - Rốt cuộc, trong quá khứ thứ gì đã biến mất tại nơi này....?
 
Miếu Hoang
Chương 23: Phong Thư Bọc Giấy Dầu


" Keng....Keng "Tiếng kim loại va chạm vào vật cứng vang lên, ông Vọng chạy lại chỗ thầy Lương gọi vội vàng:- - Thầy, thầy lại đây mà xem.....Lại đào trúng cái gì rồi.Thầy Lương cũng vừa nghe thấy âm thanh phát ra từ bên dưới hố, chắc hẳn Sửu và Lực đã đào vào thứ gì dó rất cứng nên mới phát ra tiếng như vậy.

Từ trên miệng hố nhìn xuống, thầy Lương thấy Lực đang xoa hai bàn tay vào nhau, Lực nói:- - Mẹ kiếp, sao mà cứng thế, không đào được nữa rồi....Cứng lắm.Sửu ngước lên trên nói tiếp:- - Quả thực là cứng lắm thầy ạ, đục vào nó mà chỉ sứt mẻ có một tí ti.Thầy Lương hỏi:- - Là đá phải không..?

Sửu gật đầu:- - Đá thầy ạ, mà sao đá cứng thế không biết.Thầy Lương nói ông Vọng đi lấy chút nước rồi đổ xuống hố.

Tiếp đó, ông dùng tay rửa trôi đi lớp bùn đất còn bám trên bề mặt hòn đá mà hai anh em Sửu đang đào.

Nhưng khi lớp bùn được rửa bớt đi, thầy Lương dùng xẻng hớt nhẹ lớp đất xung quanh thêm một chút nữa.

Lúc này cả 4 người mới nhận ra, đó không phải là hòn đá mà là cả một tảng đá vân mây vuông vắn, còn một điều nữa, tảng đá đó không nằm một mình, cái hố mà hai anh em Sửu đang đào tầm khoảng 80 x 80 thì tảng đá đó có kích thước 60 x 40 được chia cắt bởi hàng gạch đỏ mà ban nãy đào trúng.Thầy Lương một lần nữa trèo lên miệng hố, từ trên nhìn xuống dưới, thầy Lương hỏi ông Vọng:- - Bác trưởng làng, bác nhìn có thấy quen không...?Ông Vọng đáp:- - Có phải đây là....móng....Thầy Lương gật đầu:- - Đúng vậy, chính là nền móng của một ngôi nhà hoặc có thể là một dinh thự lớn.

Bởi vì căn cứ vào gạch đỏ, cộng với tảng đá vân mây vuông vức kia, nền móng này nếu như tồn tại cách đây ít nhất 50 năm về trước thì nó không phải thứ mà người nghèo có thể làm được.

Hơn nữa, biến đá tảng thành những khối vuông, sau đó dùng chúng để đặt móng, kỹ thuật này không phải ai cũng biết.

Mà dù biết cũng không có điều kiện để mà xây dựng.

Thường thì chỉ những biệt phủ, những công trình lớn của những phù hào, quan lại họ mới làm như thế này.

Làng Văn Thái đến nhà gạch cũng chỉ đếm được trên 1 bàn tay.

Vậy tại sao ngay Bãi Hoang này, khu đất được cho là bỏ hoang mấy chục năm nay, như lời bác trưởng làng nói thì đời cha mẹ trưởng làng nơi này đã được gọi là Bãi Hoang lại xuất hiện một nền móng chắc chắn đến như vậy.

Móng còn đây, vậy kiến trúc trên bề mặt đã biến đi đâu, và tại sao nó lại biến mất...?

Nền móng này chắc chắn là do con người xây dựng, trước khi nơi này trở thành Bãi Hoang......chuyện gì đã xảy ra...?

Rất nhiều câu hỏi cứ thế hiện ra trong đầu thầy Lương mà chưa có lời giải đáp, cả ông Vọng với hai anh em Sửu cũng bàng hoàng.

Chưa bao giờ họ nghĩ, Bãi Hoang lại có một bí ẩn đến như vậy.

Nếu như không phải chính tay họ đào thấy những viên gạch đỏ, tảng đá vân mây vuông vức, mà không phải chỉ có một tảng thì chắc có nói họ cũng không bao giờ tin.Sửu ấp úng:- - Bây giờ....phải làm sao hả...thầy...?Thầy Lương trả lời:- - Giờ tiếp tục đào cũng không phải cách, tảng đá này được dùng để đặt móng, vậy giờ thay vì phá vỡ nó chúng ta nên tìm cách cậy nó lên.

Quanh tảng đá đều có những gờ nối ngăn cách bởi hàng gạch đỏ.

Đào đến chân tảng đá rồi dùng sức bẩy nó lên.Sửu vâng dạ rồi ra hiệu cho Lực tìm cách để nhanh chóng lật được tảng đá.

Hai anh em Sửu tiếp tục dùng sức đào bới.

Chính giữa cái hố, tảng đá vân mây càng lúc càng lộ rõ.

Thầy Lương và ông Vọng đứng bên trên hồi hộp chờ đợi, ở bên dưới, Sửu và Lực đang dùng thanh xà beng dài để làm đòn bẩy, hai anh em dùng hết sức, nghiến răng nghiến lợi hô lớn:- - NÀO....1....2....3....NÀO....H Y......A......H Y....Phải đến 5 lần 7 lượt như vậy thì lúc này tảng đá mới bắt đầu nhúc nhích.

Sửu lên hết gân cốt, mắt mũi trợn ngược, miệng mím chặt lại, cả Lực cũng thế.

Không ai bảo ai, cả hai cùng gật đầu rồi cùng nhau hét lớn:- - LÊN....NÀO......LÊN......

" Keng.....Keng.....Keng.."

Tiếng thanh xà beng va vào tảng đá, đất bên dưới hố bị hất tung lên trời, Lực và Sửu thở hồng hộc, họ ngồi phịch luôn xuống đất vì đã quá mệt, hai anh em nhìn nhau vừa cười vừa thở.

Bên trên, ông Vọng hô:- - Bẩy được rồi.....Bẩy được rồi....Thầy Lương ơi, bẩy lên được rồi kìa.Thầy Lương cũng mừng không kém khi tảng đá đã được lật lên, nhưng khi nhìn vào cái hố mà tảng đá để lại thì dưới đó chẳng có gì cả.Sửu và Lực thẫn thờ bởi bên dưới tảng đá này lại có thêm một tảng đá khác, chúng có độ cao tầm 40cm chồng lên nhau.

Nếu tính cả độ cao của tảng đá vừa được lật lên thì cái hố mà anh em sửu đang đào sâu đúng 6 thước.

Nhưng tại sao dù đã lật được tảng đá lên mà bên dưới lại không có gì.Ông Vọng buồn rầu nhìn thầy Lương khẽ hỏi:- - Vậy là sao hả thầy...?Bên dưới chỉ là một lớp đá khác, cố gắng công sức cả ngày hôm nay, cũng đã đào đến kiệt cả sức, nhưng rốt cuộc họ vẫn chưa thể tìm được thứ gì ngoài đá và đá.

Thấy mọi người đang nản dần, Sửu cầm lấy thanh xà beng rồi quát Lực:

- - Đứng dậy, tiếp tục đào.....Tiếp tục bẩy nốt tảng đá phía dưới này lên.

Trời vẫn còn sáng, đừng vội bỏ cuộc.Ông Vọng ngăn sửu lại rồi nói:- - Thôi, dừng lại đi....Hôm nay 2 cậu cũng hết sức rồi....Có gì để mai tiếp tục, có đào tiếp thì lát nữa trời cũng sẽ tối.Ức quá, Sửu đâm mạnh thanh xà beng vào mặt dưới của tảng đá vừa lật lên ban nãy, Sửu chửi thề:- - Khốn kiếp, tức quá đi mất.....Sao lại chôn lắm đá thế không biết.Sau cú va đập, trong lúc Sửu định trèo lên mặt đất thì Lực kéo tay Sửu lại khiến cho Sửu càng bực:- - Cái gì nữa....?Lực nói:- - Anh Sửu, nhìn kìa...Sửu quay lại thì tảng đá mà hai anh em lật lên hồi nãy đã vỡ ra làm đôi, một điều quá dị thường, lúc sớm, khi mới đào đến mặt trên tảng đá, Lực dùng hét sức đục vỡ nó mà nó chỉ mẻ mỗi chút, điều này chứng tỏ tảng đá rất cứng.

Vậy mà vừa rồi, Sửu đập xà beng vào mặt dưới thì tảng đá đã vỡ ra làm hai.

Khi hai nửa của tảng đá tách ra thì từ chính giữa tảng đá rơi ra một thứ gì đó mỏng như giấy.

Lực đính cúi xuống nhặt thì thầy Lương ngăn lại:- - Để đó, đừng chạm tay vào.....Hóa ra thứ chúng ta đang tìm lại nằm bên trong tảng đá.Nhìn gần hơn thì đó giống như một phong thư dài khoảng 1 gang tay, bên ngoài được bọc kỹ bằng 1 lớp giấy dầu.

Nhìn phong thư đó rât bình thường nhưng để cẩn thận, thầy Lương lấy trong tay nải ra một cái lọ nhỏ màu trắng, ông khẽ đổ nước trong lọ lên bề mặt phong thư lạ.

Nước vừa chạm vào giấy dầu lập tức sủi bọt.Thầy Lương nói:- - Bên ngoài lớp giấy dầu đã được tẩm độc, kẻ giấu thứ này vào tảng đá chắc chắn muốn đề phòng không cho người khác chạm vào.

Dù sao cũng đã tìm được thứ đồ vật được giấu dưới 6 thước đất.

Cũng sắp tối rồi, chúng ta về thôi.Dùng que gỗ gắp phong thư cho vào trong một cái túi vải, để nó trong tay nải, thầy Lương tiếp tục:- - Sau khi về nhà, tôi sẽ dùng găng tay để bóc lớp giấy dầu này ra.

Dù bất kể trong này là gì đi chăng nữa thì nó cũng rất quan trọng trong việc tìm hiểu nguyên nhân khiến cho ngôi làng này gặp tai họa.Sửu hỏi thầy Lương:- - Thầy, thầy có thể cho anh em tôi về đó xem cùng được chứ...?Thầy Lương gật đầu:- - Tất nhiên là được rồi, hôm nay hai anh em cậu là những người có công lớn nhất.

Việc này cũng không có gì phải giấu diếm, có hai cậu cũng thêm sức lực.Ông Vọng mừng rỡ:- - Vậy là làng có cơ hội rồi, giờ tất cả về nhà tôi nấu tạm bữa cơm rồi cùng ăn.....Sau đó chúng ta sẽ xem xem, bên trong phong thư này là thứ gì.[........]5h30 chiều, tại nhà cô Xoan, bên ngoài hiên nhà, cái Mị vẫn đang ngồi vẽ những nét vẽ loẹt quẹt.

Trời lúc này đã nhá nhem tối, cô Xoan bê mâm cơm chỉ có đĩa lạc răng muối trắng và bát canh bí luộc lên nhà trên.

Thấy con gái vẫn ngồi hí hoáy ở hiên từ lúc thức dậy, cô Xoan đi ra kéo tay Mị đứng dậy nói:- - Ăn cơm thôi con.....Vẽ gì mà từ trưa tới giờ vậy...?Mị thả miếng gạch nhỏ trong tay ra, bên ngoài không còn đủ ánh sáng để cô Xoan nhìn rõ được dưới hiên nhà Mị vẽ cái gì nữa, mà biết con bị mù, cô cũng chẳng hi vọng con gái mình sẽ vẽ được thứ gì có hình thù.

Nhập nhoạng cô thấy trên nền hiên hình như thứ Mị vẽ có hình tròn, mà nhiều nét chồng lên nhau, rất rối.....Khẽ lắc đầu, cô Xoan dìu con vào bên trong ngồi xuống cái chiếu trước mâm cơm, cô Xoan thở dài, miệng lẩm bẩm:- - Sao tôi khổ thế này.....hả trời....!!Vừa gắp lạc vào bát cơm cho con gái, cô Xoan vừa ấm ức, nghiến răng hận trời.
 
Miếu Hoang
Chương 24: Phổ Truyền


Cơm nước xong xuôi, lúc này cũng đã là 7h tối, ông Vọng đóng kín các cửa, đóng cả cổng, ngồi trong nhà là thầy Lương, Sửu và Lực.....Đóng chặt cửa nẻo xong, ông Vọng nói:- - Thưa thầy, đã đóng hết các cửa rồi.Thầy Lương gật đầu rồi nhìn Sửu nói:- - Cậu Sửu, để cái chậu nhôm xuống gần chỗ tôi.

Lát nữa, khi tôi bóc lớp giấy dầu này ra, cậu lập tức đem ra ngoài đốt cháy nó nhé.Sửu vâng dạ, tất cả đều chờ đợi xem rốt cuộc thứ được bọc trong giấy dầu là thứ gì.

Đeo găng tay cao su, thầy Lương vừa khẽ bóc tách lớp giấy dầu bọc bên ngoài, ông nói:- - Nhìn bên ngoài không có vẻ gì nguy hiểm, nhưng chạm tay không vào sẽ dính độc ngay.

Tôi nghĩ, thứ này phải được chôn giấu ít nhất là 60 năm, vậy mà nhìn xem, không hề bị mục nát, phần bởi nó được giấu vào giữa tảng đá đặt nền móng, mọi người cũng thấy rồi đấy, loại đá chúng ta đào phải vẫn rất cứng, nền đất nơi đó khô ráo, vậy cho nên thứ này gần như không bị tổn hại.

Dù đã giấu rất kỹ, vậy mà kẻ giấu vật này còn tẩm độc ra bên ngoài lớp giấy dầu.

Chứng tỏ đây chắc hẳn là một vật cực kỳ quan trọng.Lớp giấy dầu được bóc ra, thầy Lương vứt ngay xuống cái chậu dưới chân.

Sau lớp giấy dầu là một tấm vải nhung màu đỏ, tấm vải này được thêu hình rồng phượng, thầy Lương ra hiệu cho Sửu đem đốt lớp giấy dầu được tẩm độc đi.

Thầy Lương tháo găng tay, đặt tấm vải nhung được gấp thành hình chữ nhật lên mặt bàn, ông nói:

- - Rốt cuộc thì họ muốn giấu đi thứ gì...?Không chờ đợi lâu, thầy Lương mở tấm vải nhung màu đỏ đó ra, trước mặt ông Vọng, Sửu và Lực, ở giữa tấm vải nhung là một tấm da thuộc có màu vàng nhạt được gấp làm đôi.

Thầy Lương nhẹ nhàng cầm tấm da lên trên tay, ông trải toàn bộ tấm da lên mặt bàn rồi khẽ nói:- - Là......Phổ Truyền.Nhìn trên bề mặt tấm da tất cả các chữ đều là chữ Trung Quốc, nhưng nhìn sơ thì ông Vọng cũng hiểu được chút ít, ông Vọng hỏi:- - Nhìn rất giống với bản gia phả.....Chỉ có điều ghi chép ở đây chi tiết và nhiều hơn..Thầy Lương gật đầu:

- - Không sai, Phổ Truyền hay còn được gọi là Gia Phả....Chính là thứ này, nhưng đây không phải gia phả của dòng họ người Việt Nam....Nó là gia phả của một dòng họ người Trung Quốc, là " Cao Tộc Phổ Ký " ( Phả Ký Của Dòng Họ Cao).

Tuy nhiên tấm Phổ Truyền này có lẽ chỉ là ghi chép của một chi họ mà thôi, người đứng đầu chi họ này là Cao Côn là người U Châu.......Chỗ này đã bị mờ nên không đọc tiếp được thân thế của ông ta, nhưng chẳng lẽ đây lại là người của dòng dõi Cao Biền.Ông Vọng cùng Sửu và Lực tròn mắt hỏi:- - Cao Biền là ai...?Thầy Lương giải thích:- - Cao Biền là một tướng lĩnh đời nhà Đường bên Trung Quốc, ông ta còn là một chính trị gia và là một nhà phong thủy đại tài.

Mọi người nếu ai tìm hiểu về phong thủy thì ít nhiều cũng từng nghe đến tên người này.

Những câu chuyện về việc Cao Biền trấn yểm long mạch của Việt Nam cho đến tận bây giờ vẫn còn là một bí ẩn.

Tương truyền rằng, vua Đường Ý Tông muốn xâm chiếm nước Nam, nhưng vua nhận thấy địa mạch của nước Nam vượng phát, linh khí ngút trời, thời nào cũng sản sinh ra nhiều anh hùng hào kiệt.

Bởi vậy, vua Đường muốn tìm cách trân yểm linh khí của nước Nam.

Và vua Đường đã phong cho Cao Biền làm Tiết Độ Sứ đi sang nước Nam nhằm tìm cách cắt đứt long mạch của nước này, trấn yểm những nơi linh khí hội tụ để nước Nam không còn sinh ra những bậc hào kiệt nữa.

Người xưa nói rằng, Cao Biền cưỡi diều bay trên không trung, nhìn xuống bao quát toàn bộ các vùng đất của nước Nam.

Hễ thấy nơi đâu có long mạch, ông ta sẽ đáp xuống cắt đứt long mạch ở đó.

Nay đến làng Văn Thái lại đào được một bản gia phả thuộc dòng họ Cao, cùng với đó việc long mạch nơi đây bị ẩn giấu, làng gặp tai họa, nước ngầm nhiễm độc, gia súc gia cầm chết phơi thây.....Thật khó để mà không nghĩ tới họ Cao này là dòng dõi của Cao Biền năm xưa.Ông Vọng lo lắng hỏi:- - Nhưng nếu như lời thầy nói, tại sao họ Cao kia lại dùng bùa phép để trấn yểm làng chúng tôi....?

Thầy Lương khẽ đáp:- - Như tôi đã nói, địa mạch là tinh khí của đất trời....Kẻ nắm giữ được long mạch sẽ khiến cho gia tộc, dòng họ trở nên cường thịnh, thậm chí còn có thể kiểm soát cả một vùng đất.

Trước khi trả lời câu hỏi của trưởng làng, trưởng làng cho tôi hỏi một câu.Ông Vọng vội nói:- - Có gì xin thầy cứ hỏi.Thầy Lương tiếp:- - Chẳng hay trong làng này còn ai sống đến 90 tuổi hoặc có ai họ Cao còn sống hay không..?

Ông Vọng lập tức lắc đầu:- - Không còn ai nữa, người già nhất trong làng này còn sống cũng chỉ độ 85 tuổi mà thôi.....Đó là cụ Cẩn, còn họ Cao thì tôi chắc chắn trong làng này không có ai mang họ Cao cả, nhưng sao thầy lại hỏi vậy...?Thầy Lương trả lời:- - Mọi người lặng im nghe tôi phân tích, tại Bãi Hoang chúng ta đã đào thấy nền móng của một công trình, mà theo như những gì trưởng làng biết, ngay từ khi trưởng làng còn nhỏ, nơi đó đã được gọi là Bãi Hoang, không có nhà cửa hay ai sinh sống ở đó cả, kể cả là người trong làng.

Tiếp đó chúng ta đào được phổ truyền của chi họ Cao, căn cứ vào những ghi chép trong phổ truyền này thì người đứng đầu họ Cao kia tính cho đến này là 150 tuổi.

Mọi người còn nhớ tôi từng nói, nền móng mà chúng ta đào thấy chắc chắn người xây dựng nó phải rất giàu có, thậm chí còn có thể là quan lại có tước vị.

Vấn đề ở đây chính là tại sao những gì từng có trên Bãi Hoang đó lại biến mất, nếu như dòng họ Cao này đã gắn bó với làng Văn Thái lâu như vậy thì tại sao cho đến giờ, trong làng hầu như không còn vết tích gì của họ.

Bằng chứng đó là khi hỏi đến Bãi Hoang, ngay cả trưởng làng cũng không biết gì về nơi đó.

Nếu làng đã tồn tại 100 năm, trong suốt 100 năm đó, có sự hiện diện của dòng họ Cao.....Vậy, nếu muốn biết đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ, chỉ còn một cách duy nhất đó là hỏi những bậc bô lão trong làng, những cụ già có tuổi đời đi cùng với sự hình thành của làng.....Như vậy chúng ta mới có thể tìm hiểu về dòng họ Cao này.Quả đúng như lời thầy Lương nói, rõ ràng bí mật về Bãi Hoang còn quá nhiều bí ẩn kể từ khi Sửu và Lực đào bới và phát hiện ra những bằng chứng chứng minh rằng, Bãi Hoang từng có cả một kiến trúc lớn.

Ông Vọng run giọng:- - Chẳng lẽ....chẳng lẽ những gì mà các cụ trong làng lúc còn sống khuyến người dân không được ra Bãi Hoang là có nguyên nhân của nó.Thầy Lương thở dài:- - Bác trưởng làng bắt đầu hiểu ra vấn đề rồi đó.

Chỉ đáng tiếc, có lẽ họ không còn sống đến bây giờ để cho chúng ta biết sự thật.

Giờ chỉ còn hi vọng vào cụ Cẩn mà trưởng làng nói ban nãy, biết đâu cụ Cẩn còn nhớ được điều gì đó quan trọng.

Ngày mai, bác trưởng làng dẫn tôi đến nhà cụ Cẩn để hỏi chuyện, sau đó tôi muốn đến đình làng để tìm hiểu xem, liệu trên bia công đức của đình có ghi chép gì về dòng họ Cao này hay không...?Lúc này cũng đã gần 9h tối, Sửu và Lực xin phép quay về nhà bởi đã đi cả ngày hôm nay.

Trước khi họ ra về, thầy Lương cẩn thận dặn dò họ tạm thời đừng kể chuyện này cho ai biết, tránh việc bà con lo lắng mà hành động không hay.

Cả hai nghe xong vâng dạ và hứa sẽ không nói những gì họ biết cho bất cứ ai.Quay lại trong nhà, ông Vọng lúc này mới hỏi:- - Tôi vẫn chưa hiểu, tại sao họ lại đem gia phả giấu đi như vậy...?Thầy Lương ngồi xuống rồi khẽ đáp:- - Gia phả là một vật cực kỳ quan trọng của một dòng họ, một gia tộc.....Ở đây, tấm gia phả này còn quan trọng hơn gấp bội phần, bởi vì họ Cao kia có thể đã làm điều gì đó không đúng với đạo lý, ngược lại ý trời nên họ sợ rằng, nếu như tấm gia phả này lộ ra, con cháu đời sau sẽ gặp phải nguy hiểm.

Tuy chưa dám khẳng định, nhưng nếu quả thực việc họ giấu đi long mạch, rồi trấn yểm long mạch nơi đây suốt 100 năm qua thì việc họ phải giấu gia phả không có gì khó hiểu.

Bởi nếu người nào biết về phong thủy, biết thuật trấn yểm thì họ có thể khiến cho họ Cao này phải điêu đứng.

Bởi trong tấm gia phả này còn ghi rõ cả mộ phần, nơi chôn cất của Cao Côn, người đứng đầu chi họ.Ông Vọng tròn mắt:- - Nói như vậy là thầy Lương cũng có thể yểm lại họ khi có trong tay tấm gia phả này phải không..?Thầy Lương đáp:- - Đúng vậy, với những ghi chép rõ ràng về năm sinh, tên tuổi, nơi chôn cất như thế này thì tôi chỉ cần đến mộ phần của Cao Côn là có thể khiến cho họ Cao bị điêu đứng, nếu đang hưng thịnh thì sẽ sụp đổ trong một khoảng thời gian ngắn.

Nhưng đây không phải là điều tôi muốn làm, hơn nữa, hiện tại chẳng phải họ Cao đó đã phải trả giá rồi sao.

" Giấu Long Mạch " là điều đại cấm kỵ, thật đáng tiếc cho họ Cao, có tài nhưng lại không thoát khỏi sự tham lam, ích kỷ. u cũng là ý trời, đáng buồn thay.Ông Vọng bực tức nói:- - Họ thật là những kẻ xấu xa, tại sao lại muốn hại dân làng của tôi cơ chứ...?Thầy Lương khẽ trả lời:- - Bác trưởng làng đừng vội trách móc, cũng như cơn mưa rào dài ngày đã giúp dân làng có nước để uống, để duy trì sự sống.

Việc gì cũng có nguyên nhân của nó, bác trưởng làng đã tự hỏi, tại sao dòng họ Cao đó lại biến mất không một vết tích, mặc dù tôi có thể chắc chắn rằng, trước đó họ cực kỳ hưng thịnh, giàu có.

Tai ương mà dân làng phải gánh chịu cũng đều có lý do, nhân quả báo ứng.....Ban nãy khi bác trưởng làng hỏi tôi liệu tôi có thể trấn yểm lại được họ Cao, tôi có thể nhưng đó không phải cách tôi ở đây.

Dù tôi có khiến cho mồ mả của Cao Côn chịu bùa yểm cũng không khiến cho làng Văn Thái thoát được kiếp nạn này.

Muốn giải quyết triệt để, chúng ta cần tìm hiểu được gốc rễ của vụ việc...Ai sai, ai đúng vẫn là câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Tôi không muốn làng ta tiếp tục mắc sai lầm.....Cũng muộn rồi, bác trưởng làng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta còn nhiều thứ phải bận rộn lắm đấy.
 
Back
Top Bottom