Siêu Nhiên Miên Miên Không Tinh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399169952-256-k15315.jpg

Miên Miên Không Tinh
Tác giả: A_runrun_lily
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Khi mỗi công dân ai cũng phải vượt qua bài kiểm tra sinh tồn của các phó bản để được công nhận là công dân Tags: blboylovekinhkinhditìnhtraivienhuyen​
 
Miên Miên Không Tinh
Khi 20 là một cột mốc


Anes, nơi thủ phủ tri thức của thế giới tái thiết.

Nơi này từng là chiến địa mà giờ đây chỉ còn những mái vòm kính uốn cong, những toà nhà phủ đầy dây leo nhân tạo và bầu trời xanh nhạt bất biến suốt bốn mùa.

Trong những con phố lát đá trắng, người ta lặng lẽ đi qua nhau, mỗi người cầm một cuốn sách.

Vì đó là trật tự tri thức, thứ được tạo ra sau khi thế giới chia nhỏ bản thân thành các đô thị chức năng như Luxren là trung tâm tài chính còn Parnes trở thành kinh đô nghệ thuật, Veritas chuyển mình thành đảo của các nhà khoa nhà, Oriem bằng một cách thần kỳ cuối cùng hóa rồng thành thành trì chính trị...Ý tưởng ban đầu của chính phủ đương thời chỉ là giản lược chiến tranh, họ nghĩ rằng khi mọi thành phố chỉ tập trung một vai trò nhất định thì ai làm việc nấy không còn xung đột nhưng càng về sau, cán cân bắt đầu nghiêng lệch.

Thành phố kinh tế nơi tập trung và phân phát nguồn lực vòng đầu tiên từ chối viện trợ thành phố nghệ thuật.

Khoa học dần xem thường cảm xúc, cho rằng chỉ có những quyết định cảm tính mới làm rối loạn trật tự xã hội, những người nghệ sĩ vốn sống để lan tỏa niềm vui bị loại khỏi chính sách cư trú.

Người dân thấp tầng bị đánh dấu "chưa đủ giá trị sống" và bị đẩy khỏi hệ thống dân cư.Để công bằng được thiết lập trở lại, Veritas phát minh ra hệ thống Evalis: một chuỗi phó bản được gọi là "kỳ tuyển chọn công dân".

Mỗi cá thể phải vượt qua ít nhất một chuỗi phó bản để được công nhận là người có giá trị hay đơn giản là để có nơi ở.

Thất bại, đồng nghĩa với việc bị trục xuất khỏi hệ thống, không được cấp phát nhà ở, bị ghi vào danh sách đen việc làm và bị khinh thường đến mất đi chính mình.

Trong một quán cà phê nhỏ nằm ven quảng trường thư viện trung tâm, cô chủ tiệm vừa đếm tiền vừa hỏi, chẳng buồn ngẩng đầu:"A Viễn, hai mươi rồi nhỉ?

Bao giờ thi?".

Giọng nói ồm ồm chẳng khác gì hỏi thời tiết giống như thể việc đi vào phó bản là nghĩa vụ thường ngày như thay ca.Chàng trai đứng sau quầy chỉ gật đầu nhẹ, không đáp.

Mái tóc đen rũ che đi hốc mắt trũng sâu, làn da trắng xanh đến mức đôi lúc người ta tưởng cậu suy dinh dưỡng.

Cậu cao nhưng lại gầy đến mức chỉ một cơn gió mạnh cũng có thể khiến người khác hoài nghi liệu cậu có đứng vững được không.

Bộ đồng phục của quán che đi chiếc sơ mi trắng cũ, vài vết mực lem ở cổ tay là thứ duy nhất cậu mặc mỗi ngày."

Hôm nay làm đổ nước vậy còn nửa lương thôi nhé."

"Vâng."

Cô chủ cười giả lả còn cậu trai cúi đầu, cầm vài tờ tiền chằng đủ mua bữa sáng rồi rời đi không nói thêm một lời.Trường Đại học Anesia, toạ lạc bên trong vòng trung tâm thứ hai là nơi duy nhất còn dạy các ngành không "thực dụng" trong hệ thống mới.

Và trong đó, khoa Việt Nam học bị sinh viên gọi là khoa bám bụi .Chẳng phải vì không hay, mà vì chẳng ai biết nó có ích gì trong thời đại này.Giờ nghỉ trưa, hành lang tầng 5 rộ lên tiếng cười của đám sinh viên nữ:"Ê, phu nhân của cậu Viễn, chồng tới chưa?"

"Câm cái miệng lại, tao nhổ mày bây giờ."

"Tao thấy đẹp thì đẹp, nhưng ôm chắc gãy xương.

Lúc trước tao tỏ tình mà nó cứ kêu tao đi hỏi cô."

"Mặt đẹp mà chỉ giỏi làm màu" Cả đám bật cười.

Chỉ có một người, vô thức nhìn về phía góc lớp.Miên Viễn, cậu sinh viên năm hai đang ngồi đó.

Lưng thẳng, cổ tay gầy đến mức gân xanh hằn lên khi gõ máy dù mắt mở nhưng lại như con búp bê mất hồn, không hề có chút ánh sáng nào lọt vào.

Dưới ánh nắng rọi từ cửa sổ, lớp bụi trên vai áo trắng phản chiếu lấp lánh như những vết thương lặng lẽ.

Không ai biết cậu đang nghĩ gì cũng không ai từng nghe cậu kể về gia đình.

Không ai hiểu vì sao cậu chọn ngành này, một ngành chẳng ai tuyển, chẳng có nơi tiếp nhận cư trú, chẳng lọt vào danh sách hỗ trợ từ bất kỳ thành phố chức năng nào và đến hôm nay, khi lịch "tuyển chọn công dân" đã gửi tới từng sinh viên, mọi người mới chợt nhớ người luôn sống như một bóng mờ cũng sẽ phải bước vào kỳ phó bản đầu tiên.

Khi đồng hồ điểm 5 giờ chiều, Miên Viễn lê lết về nhà.

Ánh nắng cuối ngày xuyên qua cửa sổ cũ kỹ, in bóng chấn song lên tấm phản gỗ đã mò.

Cậu lặng lẽ rót một ly trà mật ong nóng rồi khẽ liếc nhìn qua phong thư đặt nghiêng trên mặt bàn gỗ cũ kỹ nơi ký túc xá tầng năm.

Dù chỉ là một phòng áp mái bị dột nhưng vừa đủ yên tĩnh để một sinh viên nghèo như Miên Viễn gọi là nhà.Miên Viễn ngồi trầm mặc, vai thõng xuống, mắt thôi theo vệt sáng trên bàn đến khi một tiếng tách nhẹ vang lên từ nơi nào đó.

Ngón tay cậu giật nhẹ rồi chậm rãi vuốt tờ giấy dày ngả ánh ngà như tơ lụa, viền thư được ép vàng và những khung hoa văn xoắn ốc mang phong cách cổ điển mà cậu từng thấy trong những tài liệu về Đông Dương đầu thế kỷ.

Ánh mắt lại khẽ xao động.

"Triệu tập: Miên Viễn.

Thí sinh kỳ Evalis số 105728."

Thời gian: Không xác định.

Địa điểm: Sẽ được chọn ngẫu nhiên.

Chú thích: Cảm ơn bạn vì đã tồn tại."

Cậu nhìn dòng cuối cùng rất lâu.

Không ai từng cảm ơn sự tồn tại của cậu trước đây.

Dòng chữ nắn nót đẹp đẽ đến mức không thật.

Một tia sáng vươn lên từ thinh không, rồi xoáy như cơn lốc nhỏ.Bụp.Một tiếng bật nhỏ vang lên, cổ tay trái cậu đột nhiên lạnh toát.

Trên tay giờ đây đã có chiếc vòng đen tuyền mỏng như mạch khói, bám lấy da thịt như một phần cơ thể.

Miên Viễn vừa đứng dậy nhưng chỉ một khắc đã rơi xuống.

Thế giới quanh cậu sụp đổ như tranh vẽ bị đổ nước.

Mọi thứ chảy xuống, cuốn theo cả ánh sáng.

Ban đầu là tiếng gió rồi tiếng nước nhỏ từng giọt, mùi sắt gỉ của kim loại, lẫn mùi nấm mốc, len vào khe mũi.Miên Viễn mở mắt.

Trần nhà không còn là mảng tường trắng, mà là một khoảng tối ẩm thấp phủ đầy dây rễ.

Xung quanh là tường đá dựng đứng, nền gạch đọng nước, và phía xa là ánh đèn xanh le lói hắt ra từ một hành lang dài vô tận.

Trên cổ tay trái, chiếc vòng vừa nãy đang phát sáng âm ỉ.

Một giọng nói không cảm xúc vang lên trong đầu cậu:[Chào mừng người chơi: MIÊN VIỄN

[Hệ thống Evalis đang khởi tạo bảng chỉ số]THỂ LỰC (STR): YẾU

NHANH NHẸN (AGI): TỐT

TRÍ TUỆ (INT): RẤT CAO

XỬ LÝ TÌNH HUỐNG (WIS): CAO

KHÉO LÉO (DEX): RẤT TỐT

Một tia sáng quét qua mắt cậu khiến cậu khẽ cau mày rồi nhìn xuống tay mình, vẫn là đôi tay quen thuộc, gầy guộc và hơi run vì thiếu ngủ nhưng giờ đây, chúng không còn là tay của một sinh viên nữa.

Chúng là tay của một "người chơi"."

Không có cảnh giới thiệu cũng không có hướng dẫn.

Càng không có đội nhóm sao?

".

Cậu thầm nghĩ Cậu đứng dậy, khớp đầu gối vang lên tiếng rắc nhẹ.

Gió lạnh phả qua hành lang.

Miên Viễn siết quai balo theo phản xạ rồi bước vào bóng tối như một con chuột lọt vào bẫy mê cung đã chờ đợi cậu từ rất lâu.

Một bản đồ 3D nổi lên từ chiếc vòng như bản chiếu mờ giữa không trung, có sáu điểm đỏ hiện lên, nằm rải rác ở các nhánh xa nhau.

Một chấm xanh đang nhấp nháy là vị trí của Miên Viễn.

Ngay lập tức, hệ thống hiện thêm một dòng chữ trắng giữa không trung:[NHIỆM VỤ KHỞI ĐỘNG: ĐẾN ĐIỂM TẬP KẾT]"Bạn không đơn độc.

Tổ đội của bạn đang chờ."

Miên Viễn ngẩng đầu.

Tiếng kim loại vang lên đâu đó trong đường hầm, như có thứ gì đang kéo lê trên đá.

Cậu quay đầu, trong mắt không có hoảng loạn, chỉ là vẻ tỉnh táo và kiệt sức cố hữu."

Chỉ cần đến được điểm tập kết..."

Cậu thì thầm, khẽ kéo quai balo lên vai rồi bước nhanh về phía hành lang không đèn.

Bóng cậu kéo dài trên nền ướt, mỏng như một vết sẹo mờ.
 
Miên Miên Không Tinh
Làng Phong Tươi ngày 1


Khoé mi Miên Viễn khẽ lay động, đôi mắt tím khẽ mở phải mất nửa phút Miên Viễn mới nhìn rõ xung quanh.

Trước mặt cậu là trần gỗ nứt nẻ, vài lỗ thủng đổ ánh sáng trắng nhạt xuống nền rơm.

Mùi nấm mốc, bụi và mùi nắng trộn vào nhau như một bài thuốc cổ lạ lùng.

Cậu không biết hiện tại là mấy giờ nhưng bầu trời xanh chỉ có những đám mây trôi chầm chậm khiến cậu hơi xao động.Trên cổ tay, vòng định danh vẫn còn đó.

Khi cậu động đậy, hệ thống lại phát ra tiếng điện tử:[Bạn đang ở: Điểm Tập Kết – Phó bản 01: HẠNH PHÚC][Số người chơi: 3/10]Miên Viễn đảo mắt nhìn quanh.

Kho thóc lớn với cửa gỗ khép hờ, ở góc xa có vài bao tải rách, một chiếc xẻng hoen gỉ và một tấm phản gỗ mục.

Mọi thứ có vẻ vô hại nhưng chính vẻ cũ kỹ, bình yên ấy lại khiến cậu cảnh giác.

Một tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

Miên Viễn lập tức đứng bật dậy, siết quai balô.

Một người bước vào, mái tóc nâu đung đưa, đôi mắt sáng ngời khuôn mặt, cậu trai trẻ đó đưa tay chào."

Ơ, chào nhé!

Tui là Minh Đăng.

Tưởng chỉ có mỗi mình.

May ghê."

Ngay sau đó, những người khác lần lượt xuất hiện từng người một, đủ mọi khí chất.

Một cô gái dáng mảnh mai giới thiệu mình tên Nam Hà với đôi mắt biết cười.

Một anh chàng cao lớn lúng túng vác balo to hơn tự xưng Hạc Khoa.

Một người có đôi mắt sắc lẹm nhưng giọng nói dịu dàng tên Ngân Chi.

Một thanh niên cao ráo nhưng im lặng đến mức như bóng tên Cố Duy...

Và cuối cùng, khi đã gần đủ mười người.

"Khoan...

Người kia...

đến từ khi nào vậy?"

Minh Đăng chỉ vào góc tường.

Nơi đã có một người đứng từ trước.

Đập vào mắt Miên Viễn là hắn cao, mặc áo dài đen hơi bụi.

Tóc chạm gáy, sống mũi cao và ánh mắt như nhìn xuyên qua lớp bụi không khí.

Miên Viễn cũng chỉ vừa nhận ra sự có mặt của hắn."

Trạm Huyền," người đó đáp ngắn gọn.

"Tôi chỉ nhớ... mình đã ở đây từ trước."

Không ai rõ hắn vào bằng cách nào.

Mọi người còn chưa xuất hiện hết nhưng hắn đã đứng đó, thản nhiên như thể thuộc về nơi này.

Miên Viễn nhìn gã, lòng khẽ gợn.

"Mình không phát hiện ra cậu ta"Nắng trưa len qua những kẽ hở trên tường gỗ, vẽ thành những vệt sáng xiên nghiêng lặng lẽ trên nền rơm.

Không khí bên trong âm ẩm mùi gạo cũ và rơm khô, ngai ngái nhưng dịu đi bởi gió lùa yếu ớt từ ô cửa nhỏ trên cao.

Miên Viễn ngồi trong góc, mở balo cũ rồi lấy ra một túi bánh nhỏ, từng chiếc được bọc giấy sáp thắt dây gai.

Cậu không nói gì chỉ đi quanh, lần lượt đặt một cái bánh trước mặt từng người.

Mỗi bước chân của cậu đều kéo theo những ánh nhìn vừa tò mò vừa thận trọng.

Không ai lên tiếng, chỉ có hơi thở dường như chững lại.

Nhưng rồi, khi chiếc bánh cuối cùng an vị, không khí dường như giãn ra một cách chậm rãi."

Cảm ơn nha..."

Nam Hà cười nhẹ.

Minh Đăng lẩm bẩm, gãi gãi đầu "Sao giống phát lễ vật vậy..."

Họ bắt đầu ngồi lại thành vòng tròn lỏng lẻo.

Gió thổi qua khe cửa gỗ, mang theo tiếng xào xạc và sự im lặng chờ đợi.

Minh Đăng là người lên tiếng đầu tiên, giọng cậu sáng và đầy hào hứng như thể đang dẫn một buổi họp nhóm tân sinh viên: "Tôi là Minh Đăng, 21 tuổi, học thể thao trị liệu kiêm vận động viên.

Cần gì liên quan đến sức khỏe thì cứ tìm tôi nhé!"

Cậu nháy mắt, nụ cười rạng rỡ.

Cả người như bật sáng giữa không khí căng thẳng.

Hạc Khoa ngồi kế bên cười khẽ, tiếp lời.

"Cả tôi nữa.

Hạc Khoa, 23 tuổi, cũng là vận động viên."

Ánh mắt anh ta lướt nhanh về phía Nam Hà đang ngồi bên kia.

Nam Hà bắt gặp ánh nhìn đó thì lúng túng lên tiếng: "Tôi là Nam Hà, 24, trước đây làm kỹ sư phần mềm...".

Cô khẽ quay sang, nhìn người đàn ông đeo kính ngồi im lặng bên cạnh.

"Còn đây là anh trai tôi, Hà Nam.

Anh ấy 26 tuổi, nghiên cứu sinh ngành luật."

Giọng nói vừa dứt, Ngân Chi ngồi gần đó mỉm cười nhẹ nhàng: "Em là Ngân Chi, 22 tuổi, học thiết kế đồ họa.

Chắc em nhỏ tuổi nhất nhóm rồi nhỉ..."

Một tiếng cười khe khẽ lan nhẹ trong nhóm.

Sau một nhịp chậm, người đàn ông cao lớn lên tiếng với chất giọng trầm và dứt khoát.

"Tôi là Cố Duy, 25.

Nếu cần người chịu đòn, cứ gọi tôi."

Ngay sau đó là một giọng khác vang lên, chua chát và chọc ghẹo: "Tôi là Mỹ Lâm.

Là nam nha, đừng có nhầm.

23 tuổi, sinh viên Y chuyên phẫu thuật hồi sức."

Nhóm người dần đông đủ.

Mọi ánh mắt lúc này dồn về phía dáng người mảnh khảnh đang ngồi nép trong bóng tối.

Cậu ta có làn da ngăm, tóc đen cắt sát, đôi mắt xám nhạt lặng lẽ như khói sương.

"Diệp Tân, 22."

Minh Đăng quay lại nhìn Miên Viễn với vẻ háo hức không giấu nổi.

Miên Viễn thở dài, chậm rãi lên tiếng: "Miên Viễn...

Tôi... tôi 20."

Một loạt tiếng xì xào vang lên: "Tên đẹp ghê", "Nhỏ vậy á?", "Nhìn cũng nhỏ thiệt..."

Và cuối cùng, khi mọi ánh mắt hướng về người cuối cùng còn im lặng, người ấy chỉ khẽ nói: "Trạm Huyền."

Không còn gì khác ngoài một cái tên, khiến mọi người cảm thấy có chút hoang mang xen lẫn nghi ngờ.

Chỉ sau vài nhịp im lặng kéo dài, Ngân Chi lên tiếng, giọng cô chậm và đượm một chút hoang mang: "Mọi người... có ai biết đây là đâu không?

Hệ thống chỉ nói đây là "điểm tập kết"..."

Miên Viễn ngồi một mình, tay ôm đầu gối, lưng tựa cột còn mắt nhìn ra ngoài khe cửa.

Cậu không thấy gió, cũng không thấy mặt trời.

Chỉ là bầu trời cứ... lặng như mặt nước.Chiều ngả xuống bằng thứ ánh sáng vàng rịn rồi dần rút đi, nhường chỗ cho bóng tối chậm rãi bò lên các bức tường gỗ.

Không gian trong kho trở nên dày hơn như phủ một lớp hơi thở nặng nề vì gió đã ngừng và mùi rơm bắt đầu đậm hơn trong hơi lạnh buổi tối.

Một bóng đèn trên trần được bật lên, ánh sáng nhợt nhạt, màu trắng bạc rọi từng quầng yếu ớt.

Mọi người bắt đầu thu xếp chỗ nằm trên nền rơm khô.

Một vài người gom bao tải làm gối, có người cuộn áo khoác lại rồi kéo trùm lên mặt để tránh thứ ánh sáng bạc lặng lẽ không chịu tắt.

Minh Đăng còn trêu vài câu bâng quơ rồi cũng nhanh chóng thiếp đi, miệng vẫn khẽ mỉm cười.

Nam Hà nằm cạnh Ngân Chi, lưng quay ra ngoài, vai co khẽ như cố thu mình lại.

Ở góc kia, Hạc Khoa ngủ say như gấu, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng ngáy khe khẽ.

Còn Trạm Huyền, người lạ lùng nhất vẫn ngồi bất động.

Lưng tựa tường, mắt mở nhìn vào bóng tối mà không chớp lấy một lần như một pho tượng đá không cần ngủ.

Cậu khẽ nghiêng người lấy từ túi áo ra một viên kẹo nhỏ, tiếng giấy gói phát ra âm thanh rất khẽ giữa khoảng yên tĩnh.

Trạm Huyền vẫn ngồi yên, mắt mở, không nhìn cậu nhưng rõ ràng không ngủ.Miên Viễn chìa viên kẹo ra không nói to, chỉ thì thầm: "Ăn đồ ngọt sẽ dễ ngủ hơn."

Trạm Huyền nhìn cậu một thoáng, như thể đang cân nhắc điều gì rồi mới lặng lẽ nhận lấy.

Đầu ngón tay họ chạm nhau một giây nhẹ như gió rồi rút về ngay.

Không ai nói gì thêm nhưng sự im lặng lúc này, dường như đã đổi màu.Một luồng gió lạnh quét qua khoảnh khắc ngủ sâu nhất.

Khi Miên Viễn mở mắt lần nữa, cậu thấy trần nhà đã đổi.

Không còn là mái gỗ mà là mái tranh trắng nhạt, ánh sáng rọi xuyên như lụa.

Bên ngoài tiếng gió khẽ thổi nhưng cây không lay và không gian không động.Miên Viễn bật dậy.

Cả nhóm đang nằm rải rác trong một căn nhà lớn với không gian tròn, sàn gỗ đánh vecni sạch sẽ, tường vẽ tranh hoa đồng nội, cửa sổ buông rèm ren trắng.

Ánh sáng tràn vào trắng nhòe như ánh nắng vẽ bằng bút chì sáp.."

Này... mọi người tỉnh chưa?"

"Ơ...

đây là đâu..."

Mọi người hoảng hốt bật dậy.

Cửa mở ra và thế giới hiện ra trước mặt.

Khi bước qua ngưỡng cửa nhà kho, cả nhóm được chào đón bởi một khung cảnh tưởng như mơ.

Ánh sáng nơi này không rõ là sớm hay trưa, chỉ là một lớp trắng nhạt như nắng qua màn voan mỏng, dịu mà mờ, phủ đều lên từng ngọn cỏ, từng mái nhà nhỏ xíu lợp gỗ đỏ như gốm.

Dàn dây leo xanh mướt bò quanh các khung cửa sổ mở toang, cối xay gió quay chậm như thể thời gian nơi đây cũng lười biếng mà trôi.Chim hót đâu đó, ngân nga cao vút, tiếng gió xào xạc như gảy đàn.

Một bầy trẻ con băng qua đường, váy áo bay phấp phới, tóc buộc nơ, chân trần chạy ào qua Ngân Chi khiến cô khựng lại.

Không đứa nào nói gì mà chỉ nhìn cô, miệng cười toác đến tận mang tai, răng trắng đều, cằm cứng đơ như được nắn bằng sáp.

Đôi mắt, đen bóng như hạt huyền, không hề chớp lấy một lần.Xa hơn, những người dân khác cũng đang đứng rải rác dọc theo lối mòn lát đá, giữa những bụi hoa nở rộ.

Ai nấy đều... cười.

Không phải cười mỉm, không phải cười vì vui, mà là cười, miệng mở rộng, cố định, bất động như mặt nạ.Một cụ bà tay chống gậy chậm rãi bước đến.

Áo choàng của bà lướt nhẹ trên nền cỏ.

Tay kia đưa ra từng giỏ mây đầy trái cây, cam, táo, dâu mọng nước , trông thơm lành đến kỳ lạ.

Bàn tay run run, nhưng nụ cười trên khuôn mặt bà thì không lay chuyển chút nào.

Mép miệng kéo mãi về hai bên, gần như đụng tới dái tai.Bà cúi đầu từng người một, ánh mắt không chớp, rồi khẽ nói, giọng đều như vừa được ghi âm từ rất lâu: "Chào mừng đến làng Phong Tươi.

Nơi hạnh phúc... không bao giờ tắt."

HỆ THỐNG XUẤT HIỆN GIAO DIỆN:【Bắt đầu: Phó bản 01 – HẠNH PHÚC】Yêu cầu: Tìm cách rời khỏi làng.

Giới hạn: 10 ngày.Cư dân dặn dò với giọng rất ngọt, rất dễ nghe nhưng nghe kỹ lại như hát ru từ cõi chết: "Trước ngày thứ 10, hãy hoàn thành trò chơi.

Nếu không... hôm đó là ngày ăn thịt đầu tiên.

Các cậu... là suất từ ngày 10 đến ngày 20."

Ngân Chi thoáng lùi lại, vai run lên nhẹ một nhịp khi ánh mắt của một đứa trẻ lướt qua cô như thể nó vừa xuyên qua cô chứ không phải chỉ nhìn.

Lưng cô vô tình đụng vào Hà Nam đang đứng sát phía sau.

Cú chạm khiến cậu giật mình bật người, đụng mạnh vào cột gỗ kế bên.

Người này đụng người kia, một tiếng "á" nho nhỏ vang lên, rồi tiếng "ủa?" kế tiếp.

Không khí vốn im lặng đến kỳ quái bắt đầu loạn cả lên như một chuỗi domino nghiêng đổ.Minh Đăng lập tức ngẩng đầu, ánh mắt nhanh như tia lửa quét quanh, thấy ánh mắt của một cư dân phía xa đang bắt đầu quay về phía họ, cậu huých mạnh vào Hạc Khoa: "Lùa vô, lùa vô lẹ lên.

Trước khi dân làng để ý."

Hạc Khoa gật đầu cái rụp, lập tức như con gấu to lù lù lao ra, dang hai tay chắn đường dân làng và hối thúc mọi người vào trong căn nhà gỗ gần nhất.

Cố Duy lặng lẽ theo sau, nhịp bước nhẹ như không, nhưng chỉ cần cái liếc mắt là mấy đứa chần chừ đã vội vàng rút vào.Ngân Chi và Hà Nam vẫn đứng sững giữa đường, sắc mặt tái dần.

Một cô gái mềm yếu luôn đóng vai hậu phương, một chàng trai nhút nhát chưa từng dám nhìn người lạ quá năm giây, sự hoảng sợ hiện lên rõ mồn một.

Họ bị Hạc Khoa gần như... nhấc lên.Ở phía sau, Miên Viễn cũng bị dòng người kéo đi, một khoảnh khắc vội vàng khiến cậu va nhẹ vào ai đó.

Là Trạm Huyền.

Miên Viễn lập tức chớp chớp mắt, tay kéo nhẹ vạt áo của người kia, thì thầm:"...xin lỗi."

Người nọ không trả lời, nhưng cúi đầu nhẹ đủ để tóc mái che bớt đi ánh mắt như đang soi thấu người khác.

Không hiểu sao Miên Viễn khẽ rùng mình, dù gió chỉ thoảng qua rất nhẹ.Người lý trí nhất lại là Nam Hà.

Cô gái kỹ sư phần mềm, luôn cẩn thận như viết code, ngay từ lúc không khí vừa chớm lạ đã nhanh chóng nhận ra nhịp bước không đều của dân làng đang xê dịch về phía họ.

"Minh Đăng, đội hình rối loạn rồi.

Gom người lại."

Chỉ cần một câu nhắc, Minh Đăng bật mode "leader" như bật công tắc, miệng lách cách không ngừng: "Cố Duy, chặn đằng kia!

Khoa, giữ lối này!

Mọi người chui vô lẹ đi"Giữa khung cảnh ấy, một giọng la lên: "AAAAAAA CỨU TÔI VỚIIII!!"

Mỹ Lâm, người vốn hay nhõng nhẽo như công chúa không ngần ngại nhảy phắt lên lưng Cố Duy như con mèo bám lấy trụ cột.

Cố Duy vẫn bước đều như không, chỉ quay đầu lại nhìn với ánh mắt... chấp nhận số phận.

Và Diệp Tân thì... không ai thấy từ lúc tỉnh dậy.

Chẳng hề có tiếng động hay lời nhắn nào.

Chỉ đến khi cánh cửa cuối cùng được kéo sầm lại, tiếng bản lề kêu "cót két" vang vọng trong không gian, mọi thứ mới chìm vào im lặng.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ngoài kia những nụ cười không hề thay đổi.

Ai cũng đang cười, cứ cười mãi.

Cánh cửa cuối cùng đóng lại.

Trong không gian tối và hẹp, mùi gỗ ẩm thoang thoảng, một vài khe nắng xuyên qua vách gỗ hở, hắt lên bụi li ti bay trong không khí.

Minh Đăng quay người lại, mặt vẫn còn cười cười như kiểu "chúng ta ổn rồi", rồi bắt đầu đếm đầu người, vừa đếm vừa gật gù, cho đến khi sững lại ở con số chín."

Khoan đã..."

Cậu nhíu mày.

"Thiếu một người..."

Câu nói chưa dứt... cọt kẹt... cọt kẹt..., một âm thanh mơ hồ vang lên từ phía trần gỗ.Mọi ánh mắt đổ dồn lên trần.

Từ xà ngang, Diệp Tân thản nhiên lủng lẳng người trong tư thế ngược như dơi, tóc rủ xuống, khuôn mặt trắng bệch không chút biểu cảm, đang nhìn thẳng vào Minh Đăng.Minh Đăng suýt bật tiếng hét.

"Mẹ ơi..."

Diệp Tân nhảy phốc xuống, đáp nhẹ tựa lông chim, rồi thản nhiên trèo lên bàn, ngồi gác chân lên ghế như thể đang dùng bữa ở tiệm trà chiều.

Mọi người dần tụ lại quanh chiếc bàn tròn giữa gian phòng.

Không ai nói gì một lúc.Rồi như một tín hiệu vô hình, cả nhóm dần tụ lại quanh chiếc bàn tròn cũ kỹ ở giữa phòng.

Ghế được kéo ra.

Ngay cả Mỹ Lâm, dù vẫn còn run run giả bộ, cũng bị Hạc Khoa gỡ ra khỏi Cố Duy, người nãy giờ vẫn ngồi bất động với vẻ mặt bất lực.

Cuối cùng, tất cả ngồi thành vòng tròn.Một khoảng im lặng kỳ quái.

Tiếng nói bắt đầu vỡ òa như một cái chợ bị bẻ khóa.

Người thì sợ hãi đòi thoát thân, người gào lên đòi tìm lối ra, người lại gục mặt lẩm bẩm kinh kệ.

Không khí đặc quánh như sắp nổ tung, tất cả bắt đầu tranh cãi."

Tôi nghĩ đứa trẻ hồi nãy không có mắt đâu, mấy người có thấy không?"

"Không lẽ đây là phó bản thiệt?

Làm sao thoát?".

"Tôi không chơi nữa đâu!"

"Đây là lỗi hệ thống!

Phải có cách thoát!

Nhất định có!"

"Ê ê ê ai đụng tay tôi á!

Ai vậy?!"

Âm thanh chồng lên âm thanh, bàn ghế xô lệch, không ai nghe ai.

Một cuộc họp như cái chợ vỡ.RẦM!!Minh Đăng đập mạnh tay xuống bàn.

Một nhịp yên lặng vang lên.

Nhưng chưa kịp tận dụng giây phút ấy, Ngân Chi bỗng bật khóc: "Tôi muốn về nhà..."

Tiếng nức nở của cô gái khiến không khí đổ vỡ hoàn toàn, âm thanh loạn xạ hơn bao giờ hết.

Mãi đến khi Nam Hà vỗ nhẹ vai Ngân Chi, rồi cả nhóm dần dần im lại theo từng nhịp thở, gian phòng mới trở nên tĩnh lặng trở lại.

Cố Duy rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng trầm nhưng dứt khoát:"Chúng ta phải sắp xếp lại tổ đội.

Có ai xung phong làm trưởng nhóm không?"

Im lặng kéo dài một lúc.

Chỉ có Minh Đăng ngượng ngùng giơ tay.

"Ờ... tôi làm cũng được..."

"Vậy cậu làm nhóm trưởng," Nam Hà gật đầu.Mọi người vẫn chưa hết hoang mang.

Mỹ Lâm gãi đầu: "Họ nói... ngày thứ mười sẽ...

ăn thịt?

Là sao chứ?"

Hà Nam, dù khuôn mặt vẫn tái mét, cố gắng giữ bình tĩnh để phân tích:"Tôi nhớ hệ thống có ghi... chúng ta cần sinh tồn 10 ngày trong phó bản này.

Có thể 'ngày ăn thịt' là thời điểm trò chơi chuyển biến... hoặc tệ hơn, có người chết.

Nếu đúng vậy, thì thời hạn của chúng ta sẽ là từ hôm nay đến rạng sáng ngày thứ mười.

Mà 'ăn thịt'... có khi là...

ăn thịt người..."

Cậu run rẩy dứt lời, âm cuối nhỏ dần như rút vào cổ họng.

Không khí lại chìm xuống, lần này không ai dám nói thêm gì nữa.

Minh Đăng vội pha trò bằng giọng lí nhí: "Thịt tôi khó nhai lắm, mấy người ăn trước đi."

Cả nhóm cười méo xệch, nụ cười như để xua đi nỗi sợ đang len lỏi.

Rồi Minh Đăng nghiêm giọng:"Trước mắt, chúng ta chỉ biết là phải sống sót 10 ngày.

Dân làng thì... luôn cười.

Chắc chúng ta cần tản ra, tìm thêm thông tin."

Ngay lúc ấy, Diệp Tân lên tiếng, giọng mỏng như hơi thở: "Tối qua... có người mở cửa... nhìn vào."

Không khí ngưng đọng, mắt Miên Viễn khẽ đảo.

Hạc Khoa siết chặt cơ tay.

Diệp Tân nhìn mọi người, rồi tiếp tục: "Một bà lão.

Tóc bạc phủ vai.

Mắt mở to không chớp.

Cái miệng..."

Cậu giơ hai tay, chậm rãi kéo từ khóe mép lên đến tận mang tai.

"Bà ta đứng đó rất lâu.

Chỉ cười, không nhúc nhích, không chớp mắt.

Cái đầu hơi nghiêng như đang chọn món rồi đi mất."

Không gian lạnh đi vài độ.

Ai nấy đều im bặt.

Chỉ còn tiếng gió quẩn quanh mái ngói cũ, như thể có ai đó đang thì thầm qua từng khe gỗ.

Miên Viễn ngồi im, cậu đang viết nguệch ngoạc vào mép một tờ giấy gói bánh để ghi lại những gì đã xảy ra như một thói quen nghiên cứu.

Tấm bản đồ nhỏ lúc đầu hiện lên giờ đã mờ dần trên tường, chỉ còn sót lại một dấu đỏ nhạt nhòa nơi họ đang đứng.

Không ai biết đường ra, cũng chẳng biết gì về hướng đi tiếp theo.Minh Đăng vỗ tay lạch bạch: "Thôi, mình chia nhóm đi!

Không thể ở lì đây được.

Cứ lẻ tẻ ai cũng loạn, phải gom lại thành nhóm nhỏ mới dễ xoay xở."

Mỹ Lâm bĩu môi ngồi trong lòng ghế, tay chống cằm: "Chia kiểu gì?

Ai cũng lạ hoắc.

Nhóm sai là chết à nha."

Nam Hà lên tiếng, giọng rõ ràng nhưng dịu dàng: "Bốc thăm đi.

Cách công bằng nhất rồi.

Chúng ta có mười người, chia thành năm nhóm đôi.

Hết một vòng thăm dò thì quay về báo cáo.

Không thì sẽ bị tách lẻ nguy hiểm hơn."

Minh Đăng gật đầu, xé tờ giấy thành mười mảnh, đánh số từ 1 đến 5, mỗi số có hai tờ giống nhau.

Cậu vò lại từng mảnh, bỏ vào cái nồi sắt trống bên cạnh.

"Tới lượt ai bốc thì cứ bốc.

Ai trùng số là một cặp."

Một khoảnh khắc lặng lẽ trôi qua.

Không ai muốn là người đầu tiên.

Bỗng Hạc Khoa xắn tay áo, mặt tỉnh bơ thò tay bốc trước, rút ra một mảnh: "Số 3."

Cố Duy thở dài, lẳng lặng bốc một mảnh khác cũng là số 3.Hai người nhìn nhau.

Hạc Khoa cười, vỗ vai Cố Duy một cái làm cậu kia hơi nghiêng cả người.

Minh Đăng lắc đầu cười, rồi ra hiệu cho người tiếp theo.

Mỹ Lâm điệu đà bước tới, nhón tay bốc số: "Số 2!

Ai đi với tui hở~?"

Không đợi lâu, Ngân Chi bốc trúng số 2, sắc mặt nhợt nhạt.

Cô liếc Mỹ Lâm đang vui cười như không, rồi lặng lẽ ngồi lại.

Một cô gái ít nói và một mỹ nam giả gái, tổ hợp khá lạ.Hà Nam và Diệp Tân là cặp tiếp theo, bốc trúng số 1.

Hà Nam hơi lo, nhưng Diệp Tân chỉ nhún vai như không để tâm, ánh mắt vẫn dõi ra khe cửa nơi ánh sáng làng Phong Tươi lọt qua.Chỉ còn lại ba người: Miên Viễn, Minh Đăng và Trạm Huyền.

Miên Viễn nhích lên bốc.

Tay cậu hơi run, nhưng ánh mắt lại dửng dưng.

Số 4.Minh Đăng bước tới, miệng lẩm nhẩm: "Mong là số 4, mong là số 4..." — rồi hét nhỏ khi mở mảnh giấy: "Yes!"

Miên Viễn ngồi xuống lại góc tường như không nghe thấy, còn Minh Đăng thì hớn hở: "Ê, tui đi với cậu nha!"

Trạm Huyền là người cuối cùng, tự nhiên trở thành số 5 — cặp với Nam Hà.

Người kỹ sư phần mềm liếc nhìn người đàn ông cao lớn đó.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt hai người giao nhau, một yên tĩnh như bầu trời vừa tạnh mưa, một sâu thẳm như vực đá không đáy.Minh Đăng cười hề hề: "Tốt rồi.

Vậy 10 phút chuẩn bị.

Mỗi nhóm đi theo một hướng, đừng ra khỏi làng – chỉ quan sát và nhớ kỹ đường.

Tối nay quay lại, ai không về đủ người thì..."

Cậu khựng lại.

Không ai muốn nghe tiếp phần đó.Ánh sáng bên ngoài vẫn nhàn nhạt như lúc sớm mai, chẳng rõ là sáng hay chiều, cứ lửng lơ hệt như một giấc mộng chưa tỉnh.

Và từ đâu đó... tiếng chuông gió vang lên, không phải từ cửa, mà là từ phía sau những ngôi nhà gỗ, nơi có một cây treo đầy búp bê không đầu khẽ lay trong gió.

Miên Viễn đi bên cạnh Minh Đăng, bước chân nhẹ nhàng làm dáng người gầy gò như tan vào ánh sáng vàng nhạt.

Cậu khẽ liếc cổ chân mình, không biết từ bao giờ, nơi đó hiện lên một vòng đỏ mảnh như chỉ tơ, lặng lẽ bám sát làn da cậu.

Dù chẳng biết nó là gì, cậu lại chẳng thấy bất an, cảm giác vô lý này khiến cậu... thôi, mặc kệ.

Hai người tiếp tục lang thang trong làng.

Họ hỏi thăm từng nhà, nhưng dù cách đặt câu có khác, mọi người dân đều trả lời như đọc một đoạn văn mẫu đã được lập trình sẵn.

Giọng họ ngọt lịm, ánh mắt không nháy, miệng luôn kéo dài thành nụ cười rợn người.Miên Viễn thở ra khe khẽ, ánh mắt trôi vu vơ vào con ngõ nhỏ.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu bật lẩm nhẩm:"Cồn cát trắng trắng lan bên nhà trắng

Hàng cây xanh xanh dải đến trời xanh

Đây yên lặng chân trời luôn yên lặng

Trên cỏ đồng lặng dải ánh bình minh..."

"Ê ê ê!".

Minh Đăng hoảng hốt lắc vai Miên Viễn.

"Cậu bị nhập hả?!"

Miên Viễn giật nhẹ, đôi mắt mơ màng khép hờ rồi mở ra chậm rãi.

"...Không.

Tôi chỉ đang đọc thơ."

Minh Đăng thở phào, rồi... lại bắt đầu hỏi tới tấp: "Thơ gì thế?

Cậu thích thơ à?

Ai viết?

Bộ cậu là người kiểu sống nội tâm hả?

Tui thấy cậu ít nói lắm luôn á nha" Miên Viễn nhức đầu quay đi, nhưng đành chịu vì Minh Đăng là kiểu người nếu không có gì để nói thì... vẫn sẽ nói.

Họ tiếp tục bước sâu hơn vào khu làng, và rồi cả hai bắt đầu để ý về cảnh vật xung quanh.

Mọi ngôi nhà nơi đây đều giống hệt nhau về kiến trúc với mái nghiêng, cửa gỗ xám, rèm trắng.

Trang phục dân làng cũng đồng loạt một kiểu, nữ mặc xanh, nam mặc đen, tóc búi cao như từ khuôn đúc ra.

Dù đi đâu, họ cũng bị dõi theo bởi những ánh mắt mở to và nụ cười kéo dài tận mang tai.

Những khuôn mặt ấy không nhúc nhích, chỉ dõi theo... lặng lẽ.Không nói không rằng, Minh Đăng kéo tay Miên Viễn rút lui, cả hai nhanh chóng quay về ngôi nhà ban đầu, nơi từng là điểm tập kết ở ngôi làng này.

Cả nhóm vẫn chưa về này vài người ngồi ở góc bàn tròn, chia nhau một ít bánh khô và nước lọc được cung cấp từ hệ thống.

Vài phút sau, mọi người trong nhóm cũng lần lượt quay về căn nhà gỗ.

Tất cả đều mang theo vẻ mặt bất an.

Nam Hà là người đầu tiên mở lời, giọng cô ngập ngừng:"Vẫn là nụ cười đó...

Ai cũng giống nhau.

Tóc búi, áo đồng màu, gương mặt không chút tì vết... và không bao giờ trả lời một cách tự nhiên."

Ngân Chi nhăn nhó: "Tôi hỏi một bà lão tên, bà ta đáp "Tên tôi là bà lão."

Không... không phải kiểu đùa đâu."

Cả tổ đội dần ngồi quanh chiếc bàn tròn trong gian chính của căn nhà.

Bên ngoài, hoàng hôn màu hồng nhợt như bức tranh bị nhúng nước đang loang dần qua cửa sổ.Miên Viễn mở ba lô, rút ra cuốn từ điển Tiếng Việt bản nâng cấp, lật vài trang, ngón tay cậu dừng lại trên một câu:"Cháy nhà ra mặt chuột"

Loại: Tác dụng phụ – Vạch trần – Dò tìm ẩn giấu

Phép: Minh Hiện Thực Tướng

Cách sử dụng: Khi câu này được đọc lên hoặc chạm kích hoạt, toàn bộ thực thể ẩn giấu (bao gồm người tàng hình, kẻ đang cải trang, vật thể bị che phủ) trong phạm vi 20m sẽ hiện hình trong 5 giây dưới dạng linh ảnh màu xám lượn quanh đúng vị trí của chúng.

Thời gian hồi lại: 15 phút

Tác dụng phụ: Người sử dụng bị lộ vị trí trong 1 giây.Miên Viễn không đọc lên thành tiếng mà thầm nghĩ trong đầu rồi khẽ nhờ: "Minh Đăng, lại gần cửa sổ giúp tôi.

Quan sát người dân đi ngang thử xem có gì lạ không."

Minh Đăng hí hửng gật đầu, chạy lại kéo rèm nhìn ra và rồi...

Cậu rít lên, mặt trắng bệch, tay ôm bụng nôn thốc nôn tháo.

Không ai cười nữa.

Không khí căn phòng chìm trong tiếng thở dốc và tiếng kim rơi cũng nghe được.

Miên Viễn lặng lẽ ghi chú lại:"Không nhìn ra cửa quá lâu.

Có thể phản ứng vật lý như ảo giác" rồi vẽ thêm dấu chấm hỏi cuối câu như chưa được xác thực.

Minh Đăng gập người ho khan, lau miệng, lắp bắp: "Tôi thấy... thấy người phụ nữ đó..."

Miên Viễn nhíu mày, cúi xuống giở lại cuốn từ điển, tay run nhè nhẹ nhưng mắt vẫn lạnh lùng.

Trang sách vẫn đang mở ở "Cháy nhà ra mặt chuột", mặt giấy khẽ phát sáng một cách khó nhận ra.

Cậu yên lặng gập sách lại, đặt tay lên mặt bàn gỗ cũ kỹ, trầm mặc.

Một vòng đỏ mảnh nơi mắt cá chân cậu khẽ siết nhẹ, như thít một nhịp chậm rãi, gợi lên cảm giác gì đó rất lạ .Dù không đau, không ngứa, giống như chỉ là một sự gắn kết lạnh lẽo như một cái xiềng mỏng đang dõi theo từng bước.Cậu không nói gì thêm.

Nam Hà là người phản ứng đầu tiên, cô chạy đến cửa sổ, đập mạnh tay vào khung gỗ, kéo sập cánh chớp gỗ như một phản xạ sinh tồn.

Chỉ một giây trước khi tầm nhìn bị che khuất, mọi người kịp nhìn thấy:Một người phụ nữ mặc áo dài đỏ thẫm, đầu trong tay, mặt đầy máu.

Bà ta đang mỉm cười, rồi vặn vẹo kéo cổ mình lên cao như kéo khăn quàng.

Cổ vẫn còn dính gân thịt.

Nhưng không phải hình ảnh ấy khiến Minh Đăng nôn.Mà là gương mặt mới, đang mọc dần ra giữa cổ trụi.

Một thứ gì đó... không phải mặt người.

Không ai thốt ra được lời nào.

Họ chỉ đứng đó, ngơ ngác, mặt trắng bệch.

Một mùi sắt tanh dường như bắt đầu len lỏi qua khe gỗ.

Rồi tiếng của Nam Hà nhẹ nhàng cắt ngang không khí chết lặng:"Cửa sổ... cấm mở nữa."

Minh Đăng còn đang run rẩy, ngồi bệt xuống sàn.

Hạc Khoa đứng im như tượng, tay vẫn cầm khúc củi làm gậy tạm.

Cố Duy ngồi ở một góc tối, mắt liếc qua từng người nhưng ánh nhìn thì không bao giờ ở yên lâu nơi ai.

Miên Viễn lặng lẽ ngồi xuống.

Không nói gì, cậu rút cuốn từ điển từ trong balo ra, lật trang, tay dừng ở một câu quen thuộc."

Đây là đồ hệ thống cho tôi," cậu khẽ nói.Một câu thôi.

Nhưng đủ làm những người còn lại rúng động.

Minh Đăng, như vừa hồi phục tinh thần, lập tức bật dậy:

"Hệ thống cho?

Cậu nói là... có kỹ năng hả?!"

Nam Hà nghiêng đầu: "Vậy có thể mỗi người đều có một món?"

Hạc Khoa chậm rãi mở túi vải thô, rút ra đôi giày thể thao bạc màu, nói như bị ép: "Tôi cũng có nè.

Không biết có tác dụng gì nhưng mang vào cảm giác nhẹ bẫng."

Cố Duy không nói, nhưng lạnh lùng quăng một đoạn xích ngắn lên không trung.

Nó xoáy một vòng tròn rồi rút về tay anh ta như rắn.

Một đoạn sắc lạnh lóe lên.

"Của tôi có thể dùng để trói hoặc giết."

Minh Đăng thì bật cười, như để xua tan không khí căng thẳng.

"Tui có cái áo choàng.

Nó nói có thể dụ thú dữ nhầm đối tượng.

Mặc vào còn ấm cực luôn!"

Cậu ta rút ra từ túi vải một tấm áo vải đen bên ngoài, đỏ rực bên trong như cánh dơi, thêu chỉ bạc rất mảnh hình vòng xoáy.

Khi vung lên, gió trong phòng thoáng chấn động.Nam Hà cũng mở ba lô, lấy ra một con chim cơ khí bằng đồng đen – cánh nhỏ, mắt gắn thấu kính, cổ có lò xo.

"Nó chỉ bay được đúng một lần sáng nay.

Giờ... tôi cũng chẳng biết dùng nó làm gì ngoài báo thức."

Cả nhóm nhìn nhau, ánh mắt hỗn tạp giữa tò mò, lo lắng và... thấp thoáng hy vọng.

Chỉ có Trạm Huyền là không nói gì.

Anh ta dựa lưng vào vách, tay đan trước ngực, nửa chìm trong bóng tối.

Đôi mắt nhắm hờ như đang ngủ, hoặc như chẳng cần quan tâm đến chuyện ai có gì.Miên Viễn liếc nhìn Trạm Huyền một chút.

Lúc này, cậu ta vẫn trầm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Không hề sợ hãi cũng chẳng hề hỏi han hay quan tâm ai.Miên Viễn khẽ rũ mi mắt, thầm nghĩ: "Người này... nhìn vậy mà không sợ sao?"

Cậu không biết, Trạm Huyền...

đã thấy hình ảnh người phụ nữ kia từ trước cả khi họ mở cửa sổ.

Và... còn nhiều hơn thế.Khi bầu trời đã chuyển đen, tất cả dần tụ họp đông đủ trong căn nhà gỗ đã trở nên quen thuộc sau một ngày dài lang thang.

Dưới ánh sáng u ám lọc qua lớp vải màn cửa, không khí dần trở nên khẩn trương.

Mỗi người một vẻ, kẻ ngồi bệt xuống đất, người tựa lưng vào tường, nhưng đều hướng ánh mắt về trung tâm, nơi Hạc Khoa lên tiếng mở đầu cuộc họp nhỏ."

Họ dùng... nồi to lắm.

Tôi thấy một người phụ nữ ôm một đứa nhỏ rồi ném thẳng nó vào trong đó."

Giọng cậu rành rọt, như thể vẫn chưa tin vào thứ mình chứng kiến.Không khí chùng xuống một nhịp.

Mấy người chợt nuốt khan.

Nam Hà khẽ cúi đầu, còn Mỹ Lâm siết chặt vạt áo.

Minh Đăng tiếp lời, lần này nhẹ hơn nhưng đầy cảnh giác: "Tôi còn để ý, dân ở đây như cùng một khuôn đúc ra.

Nam thì tóc búi cao, mặc đồ đen; nữ thì áo xanh, tóc cũng búi... thậm chí cả dáng đi cũng giống nhau."

Tiếng xào xạc nhỏ vang lên khắp phòng khi các thành viên còn lại bắt đầu trao đổi dữ liệu mình thu thập được.

Từng chi tiết được thốt ra, chắp nối với nhau, nhưng vẫn chưa đủ để vẽ nên bức tranh toàn cảnh.

Miên Viễn ngồi một góc, mắt cụp xuống, tay lật cuốn từ điển dày cộp.

Trong khung cảnh nhốn nháo, cậu như một mảnh ghép sai chỗ, yên lặng và tự chìm trong suy nghĩ riêng của mình.Bất chợt, cậu cảm nhận được điều gì đó... lạ lắm.

Một cảm giác ấm âm ỉ truyền từ đỉnh đầu xuống gáy như có ai đang khẽ vuốt tóc cậu .Một bàn tay lạnh mà mềm, nhẹ đến rợn người.

Tóc Miên Viễn vốn hơi xù lên do mồ hôi và bụi đường, khẽ xẹp xuống.

Cậu giật bắn, ngước lên theo bản năng.

Ánh mắt bắt gặp Trạm Huyền, cậu ta vẫn đứng đó, tựa lưng vào cột nhà như từ đầu đến giờ mà chẳng buồn động đậy nhưng ánh nhìn của hắn khi ấy, như phủ một lớp kính mờ, sâu không thấy đáy.

Miên Viễn hé môi định hỏi, nhưng trước khi kịp bật ra một âm tiết, bàn tay kia đã biến mất.

Nhanh, nhanh hơn cả gió.Cậu rùng mình, khẽ liếc sang chỗ Trạm Huyền một lần nữa.

Cậu ta vẫn giữ tư thế cũ, ánh mắt lơ đãng...Sau vài giờ bàn bạc, cả nhóm nhận ra vấn đề lớn nhất không phải manh mối mà là cái bụng đói.

Họ không dám ăn bất cứ thứ gì ở ngôi làng này.

Lũ dân làng thì cứ đưa quà như giỏ trái cây, ổ bánh, mấy mảnh thịt gói lá.

Ai cũng mang nụ cười rộng đến sát mang tai.

Không ai dám động vào.Cho đến khi Hà Nam, vì đói quá nên đã run tay bóc thử một quả cam từ giỏ trái cây hôm đầu tiên.Póc.Vỏ cam bật ra, mùi hôi sực lên và rồi một cảnh tượng khiến cả phòng suýt thét lên.

Bên trong không phải múi cam mà là dòi.

Chúng lổn nhổn, trắng nhợt, ngo ngoe như ngón tay trẻ sơ sinh.

Ở giữa chúng... là một cái mũi người đã gãy gập và còn dính chút máu khô sót lại.

Mặt Hà Nam xanh lét, cả người toát mồ hôi lạnh, lắp bắp không nên lời.

Người ta nói "sợ mất mật" là có thật.

Vì cậu ấy gần như gục xuống tại chỗ, còn Minh Đăng vội đỡ lấy cũng mặt cắt không còn giọt máu.

Ngân Chi suýt ói.

Cả nhóm thì tái mét như vừa thấy địa ngục.Miên Viễn vẫn lật cuốn từ điển trong tay, từng trang được lật phất phơ giữa căn phòng đang tĩnh lặng vì choáng váng.

Cậu dừng lại, lẩm nhẩm đọc hai câu với giọng đều đều, nhẹ hều nhưng vang rõ như đang đọc thần chú:"Ai ơi bưng bát cơm đầy,

Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần..."

Rồi lại lật sang đoạn khác: "Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương."

Một luồng sáng xanh nhạt loé lên từ cuốn từ điển, rồi tắt ngấm.

Ngay lập tức, phập... một thanh âm khô khốc vang lên từ góc nhà.

Một cái khay tre cũ kỹ từ trên kệ rơi xuống, làm văng ra mấy bát sành bày biện gọn gàng cơm canh rau muống, cà dầm, đậu phụ và cả đĩa thịt kho màu đẹp như mâm cơm nhà nghèo ngày giỗ tổ.

Cả nhóm nhìn nhau, mắt tròn mắt dẹt rồi ai nấy như bị thôi miên, lao vào như hổ đói.Chỉ trừ Hà Nam, cậu chàng nhút nhát ngồi một góc cùng em gái Nam Hà, chậm rãi nếm từng hạt cơm.

Bên cạnh Nam Hà là Ngân Chi, cô gái nhỏ ăn từ tốn dù bụng cũng đã đói meo.

Mỹ Lâm nhất quyết phải ăn sao cho đẹp, bản tính làm màu của cậu không cho phép mình mất đi sự thanh lịch.

Hai bóng ma, một Diệp Tân bưng nguyên bát leo lên xà nhà thà ngồi ăn như khỉ treo cành chứ không chấp nhận ăn uống như người thường.

Còn Trạm Huyền thì đứng yên, không động đũa, cũng chẳng nói một lời.

Mắt lặng như mặt nước.

Miên Viễn gắp miếng đậu đưa lên miệng, mùi thơm quen thuộc khiến cậu vô cùng tận hưởng.Bỗng."

Có người nhìn."

Giọng Diệp Tân vang từ trên trần, khiến cả đám ngừng nhai.

Cậu ta chỉ tay lên góc mái, tất cả đồng loạt ngước lên.Một cặp mắt, lồ lộ giữa lớp mái ngói bị tháo dính đầy bụi đất nhưng con ngươi thì động đậy, ẩn sau bóng tối.

Cái đầu không thấy nhưng ánh mắt thì quá rõ, đang nhìn chăm chăm, không chớp.

Ai đó trong đám khẽ thở gấp.

Hạc Khoa rút con dao.

Ngân Chi lùi lại.

Minh Đăng quơ lấy nồi canh làm vũ khí.Còn Mỹ Lâm, bĩu môi.

Chưa từng "show hàng" trước cả đám, nhưng lần này thì lấy ra một cuộn vải to như bánh tét.Cạch!

Bốp!

Bụp!Vải dính chồng lớp, cuộn một phát, bịt kín khoảng hở, như dán da người lên tường.

Không một khe hở để thở.

Xong đâu đó, cậu ta phủi tay rồi chỉnh lại tóc."

Xong.

Tiếp tục ăn."

Căng da bụng trùng da mắt.

Đêm buông xuống nhà kho một cách nặng nề và ẩm thấp như một tấm chăn cũ kỹ phủ lên nỗi bất an âm ỉ trong từng người.

Dù bên ngoài không còn âm thanh, ai nấy vẫn rúc vào nhau, không ai dám lơi lỏng.

Góc trái nhà, nơi Minh Đăng khăng khăng chọn, giờ đã thành pháo đài mini.

Cậu vừa kéo Hà Nam và Diệp Tân lại gần, vừa gác chân lên tủ, miệng lẩm bẩm: "Lần sau mà cổ ai rớt thêm cái nữa là tôi khỏi ngủ luôn."

Hà Nam chui tọt vào chăn, cặp mắt nhút nhát nhìn khắp bốn góc, còn Diệp Tân chẳng nói gì, cứ treo ngược người như dơi, thi thoảng đảo mắt canh cửa.Một chiếc tủ chặn cửa chính, một chiếc tủ chắn cửa sổ.

Hai cô gái Ngân Chi và Nam Hà dựa vào nhau, thở khẽ khàng như sợ đánh động thứ gì đó ngoài kia.

Cố Duy chiếm lấy vị trí cạnh cửa chính, ngồi khoanh chân như tảng đá chắn bão.

Hạc Khoa nằm dài ngay hông tủ cửa sổ, chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Mỹ Lâm vẫn giữ vẻ thướt tha thường lệ dù đã gấp khăn tay thành gối, chiếm luôn nửa góc còn lại của tủ gần cửa chính, tóc cài sẵn băng ngủ viền ren.Chỉ còn một góc nhỏ, sát bên chiếc cột gỗ mục, là chỗ của Miên Viễn.

Cậu ngồi gọn trong chiếc chăn mỏng, vai đụng nhẹ vào Trạm Huyền, người từ nãy đến giờ vẫn không hề chợp mắt.

Trong ánh sáng leo lét từ chiếc đèn dầu duy nhất, bóng anh dài và sắc như vết dao rạch trên tường."

Anh... không ngủ à?" – Miên Viễn hỏi khẽ, giọng pha chút thăm dò.Trạm Huyền không đáp.

Ánh mắt anh lướt qua cổ chân Miên Viễn, nơi vòng đỏ đang sáng mờ mờ.

Miên Viễn cũng không hỏi thêm, chỉ rụt chân lại theo phản xạ, nhưng vẫn nhìn anh.Bỗng vút!Con dao găm của Trạm Huyền bay ra từ trong vạt áo như có linh tính, vụt thẳng lên trần.

Một tiếng phụt khe khẽ vang lên.

Máu đen từ trần nhỏ giọt, chảy xuống lặng lẽ như sương.

Một con mắt trơ trọi, vô hồn rơi kèm xuống, lăn một vòng rồi lặng im giữa nền gỗ.

Cả nhóm vẫn chưa kịp tỉnh dậy.

Mọi thứ xảy ra nhanh đến mức Miên Viễn không kịp thốt lời.

Cậu há miệng nhưng không phát ra âm thanh, mắt trừng trừng nhìn dao găm bay vòng ra góc khác chọt lần hai.

Lại thêm một tiếng phập dội vào tim người.

Máu lan thêm một mảng.Chỉ khi dao găm quay về, nó tự động phóng thẳng vào lọ nước trong tay Trạm Huyền, ngâm đúng một nhịp thở rồi lặng lẽ bay vào áo anh, tất cả mới trở lại trạng thái tĩnh như ban đầu.

Mọi dấu vết bị xóa sạch, như thể chưa từng có gì.Miên Viễn chớp mắt, quay sang nhìn anh."

Ngủ đi," Trạm Huyền nói, lần đầu lên tiếng, giọng thấp và dịu.

"Có tôi."
 
Back
Top Bottom