Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mèo Con Không Say - Tiếu Hi Khê

Mèo Con Không Say - Tiếu Hi Khê
Chương 20: Không giấu được nữa rồi



Thang Tư bước trên con đường trải đầy lá bạch quả. Trên mặt đất lổm chổm những viên đá vụn nhỏ. Trái tim cậu đập nặng nề từng nhịp một.

Trước khi bước vào phòng thi, ta luôn có một giai đoạn lo lắng nhất. Người ta hay tự hỏi liệu có bỏ sót điều gì chưa ôn luyện không. Nhưng cho dù là bất kì cuộc thi nào đi chăng nữa, cũng sẽ chẳng bao giờ ôn tập hết được. Giống như cuộc đời vội vã, luôn bị đẩy lên sân khấu mà chưa kịp chuẩn bị gì.

Câu chuyện về “người lái đò” mà hồi cấp ba Thang Tư từng mượn ở thư viện, cậu đã dùng đèn pin nhỏ đọc trộm khi tắt đèn. Khi đó, vì không tìm được phần tiếp theo để đọc, cậu còn nghĩ ra rất nhiều cách.

Đó giống như là một lần bất chợt nhìn thấu những góc nhìn khác nhau, cũng giống như là ngỡ ngàng nhận ra bí ẩn của sự sống. Cảm giác như có một thứ kỳ diệu lướt qua trong đầu khiến huyết quản của Thang Tư sôi trào, tựa hồ như cậu được trao một sứ mệnh thần thánh nào đó.

Có lẽ con người sống trên đời này, cần có cảm giác về sứ mệnh. Những suy nghĩ về ý nghĩa cuộc sống thỉnh thoảng xuất hiện trong thời niên thiếu rối bời của Thang Tư, giống như là lý do để tồn tại. Đã rất lâu cậu không có câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi này.

Bỗng dưng một tổ chức bí ẩn nói với cậu rằng cậu có một nhiệm vụ quan trọng, phải làm cái này, phải thực hiện cái kia và bắt đầu ngay lập tức. Cậu vẫn chưa quen với điều này. Nhưng đây chẳng phải là một niềm tin lớn lao sao?

Nhưng… làm sao ông chủ quán bar có thể nói chuyện với mèo, thậm chí quản lý bao nhiêu việc như vậy? Anh ta có phải con người không? Hơn nữa, nếu việc cậu biến thành mèo chỉ để làm một lần người dẫn đường, vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu có thể trở lại thành người không? Có cách nào để tự do chuyển đổi giữa hình dạng mèo và người không? Nếu có, Thang Tư sẽ làm mèo vào buổi sáng, ra ngoài dạo chơi, kết bạn với hàng tá chú mèo, mang theo thức ăn cho mèo đi rải lung tung. “Có thức ăn là có tất cả”, có khi còn được trải nghiệm cảm giác làm ông trùm. Tối đến, cậu lại biến trở về làm người, nấu bữa khuya chờ ai đó tan làm về.

Những ý nghĩ linh tinh lại chiếm lấy đầu óc, Thang Tư lắc đầu, tự nhủ rằng việc cấp bách trước mắt là hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường mà không mắc sai lầm. Đây là sứ mệnh của một chú mèo.

Nghe thì có vẻ đơn giản, các bước cũng không nhiều, chỉ cần dẫn linh hồn từ trong bệnh viện ra ngoài rồi dừng lại dưới gốc cây ngân hạnh thứ hai ở cửa là xong. Những việc tiếp theo sẽ do Thượng đế sắp xếp. Nhưng Thang Tư lại cảm thấy vai trò của mình có cũng được, mà không có cũng chẳng sao. Nó giống như một nhân vật phụ không thể thiếu, chẳng giống những câu chuyện kinh điển đầy kí.ch th.ích và ý nghĩa.

Nhưng khi thật sự bắt tay vào làm, mọi thứ lại khó khăn trăm bề.

Trên đường quay lại, cậu đã bị người qua đường chặn lại mấy lần. Có người không chỉ vu.ốt ve, mà còn bế cậu lên, mãi mới chịu buông tay. Một người trong số đó còn mạnh miệng bảo sẽ đem cậu về nhà.

Điều này làm Thang Tư suýt nữa phải cắn người. “Tôi không phải mèo hoang, tôi có nhà mà!”

Nhịn nhục chịu đựng những người lạ vô ý, cuối cùng cậu cũng về tới cửa bệnh viện. Nhưng ở đó lại thấy người mà cậu chẳng mấy thiện cảm — sư đệ của Lý Mại.

Thang Tư nhìn thấy Lâm Trạch Nam đang dựa vào tường ngoài cửa, miệng thì mấp máy, ánh sáng đèn rất mờ, trông như đang nói gì đó, lẩm bà lẩm bầm. Nhưng xung quanh cậu ta lại chẳng có ai cả. Ban đầu Thang Tư còn nghĩ mình nhìn lầm nhưng khi lại gần, cậu mới phát hiện đúng là cậu ta đang tự nói chuyện với chính mình.

Thang Tư khựng lại, nhớ đến những gì Lý Mại từng nói với cậu: sư đệ của hắn đã phải uống thuốc một thời gian rồi.

Ài, đúng là vậy. Thang Tư luôn cảm thấy Lý Mại rất phù hợp với nghề bác sĩ. Bởi vì Lý Mại nhìn nhận con người và sự việc một cách khá lạnh nhạt, lại đặc biệt giỏi tìm lỗi ở người khác, không bao giờ nghĩ rằng mình sai hoàn toàn. Vì thế, anh hầu như chẳng bao giờ rơi vào trạng thái tự tiêu hao năng lượng nội tâm, ít nhất Thang Tư chưa từng thấy điều đó ở anh.

Hồi mới quen, Thang Tư chưa nhận ra điều này. Sau đó, cậu biết rằng ngay cả bố mẹ mình, Lý Mại cũng dám cãi thẳng mặt, đúng là một người đầy phản kháng. Có một thời gian, Thang Tư còn trách móc anh, nói rằng anh quá lạnh lùng, thiếu tình người. Nhưng nghĩ lại, cậu cảm thấy làm bác sĩ mà có quá nhiều sự đồng cảm thì cũng không hẳn là điều tốt.

Nếu sư đệ của Lý Mại có được một nửa sự mạnh mẽ như hắn, có lẽ cậu ta sẽ không rơi vào tình trạng chẳng biết công việc mình yêu thích hiện tại đang mang lại niềm vui hay nỗi buồn.

Hiện giờ, tình trạng của Hôi Hôi xem chừng không mấy khả quan. Thang Tư tránh được mấy con mèo ở dưới lầu, lén lút leo lên tầng hai để không bị họ buôn chuyện làm mất thời gian.

Vừa đến cửa phòng bệnh, cậu đã giật mình thót tim.

Một bóng mèo nửa trong suốt đang đứng đó, trông như đã chờ đợi từ lâu. Đây là giai đoạn linh hồn thoát xác rồi sao?

Trời ơi, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng đây là lần đầu tiên Thang Tư nhìn thấy hiện tượng siêu nhiên ngoài bản thân mình.

“Là cậu đấy à, đồ đáng thương.”

Thang Tư không hiểu gì cả. Không phải chứ? Sao ai cũng gọi cậu là “đồ đáng thương” vậy? Cậu thật sự muốn nổi nóng. Mặc dù thỉnh thoảng cậu cũng cảm thấy nửa đời trước của mình có hơi khổ sở nhưng người khác nói ra lại chẳng thấy đúng chút nào. Tôi còn chưa kêu ca gì, tại sao lại phủ định cả cuộc đời tôi chứ?

Thang Tư dù bực nhưng không dám nói gì, bởi vì cậu có thể thắng được ai đây?

“Cậu biết rồi đúng không?” Thang Tư hỏi.

Hôi Hôi chớp mắt, nói: “Biết hôm nay tôi chết chứ gì? Tôi đã nhận được thông báo từ một tuần trước rồi. Còn tiêm phòng mấy ngày liền, ai ngờ chẳng có tác dụng gì cả.”

Nói xong nó thở dài, quay đầu nhìn cô gái trong phòng đang khóc đến không thở nổi.

“Con người các cậu sao ai cũng dựa dẫm vào người khác thế nhỉ?” Hôi Hôi nói với Thang Tư.

… Haizz, đúng là dân trong nghề, nhìn phát biết ngay cậu là mèo “giả”.

Thang Tư khẽ “ừm” một tiếng, không thể phản bác. Đúng là như vậy thật.

Nhưng mà đó sự dựa dẫm là vào tình yêu. Vì thế, ở một số góc độ nào đó, có người để mình dựa vào hoặc có người dựa vào mình, đều là những điều hạnh phúc. Ít nhất thì đó cậu nghĩ như vậy.

Thang Tư lại nhìn vào trong phòng, thầm than thở rằng Lý Mại đúng là không biết đối nhân xử thế. Cô gái khóc đến vậy mà anh cũng không đưa cho cô lấy một tờ khăn giấy, cứ đứng ngây ra đó như một cái cột gỗ lớn.

“Vậy, đi chưa?” Thang Tư hỏi. Linh hồn và thân xác không thể tách rời quá lâu, mục đích để cậu đến đây cũng là để ngăn những tình huống bất ngờ xảy ra.

“Gấp thế à? Tôi muốn đợi cô ấy khóc xong đã. Cậu yên tâm đi, đây là lần thứ chín của tôi rồi. Tôi quen đường hơn cậu nhiều, không trễ được đâu.”

Thang Tư nhìn bóng dáng nửa trong suốt của Hôi Hôi đi vào trong phòng, cứ quanh quẩn bên cạnh cô gái kia. Lúc ở bên trái, khi lại ở bên phải, còn giơ móng lên vỗ nhẹ vào lưng cô.

Rõ ràng chính bản thân cũng không nỡ rời đi, thế mà lại nói như thể nhẹ nhàng không bận tâm gì cả. Các người – loài mèo – cũng thích nói một đằng nghĩ một nẻo như vậy sao?

Thang Tư nhìn mà trong lòng thấy chua xót. Dù chưa từng nuôi thú cưng thật sự nhưng cậu cũng có cảm giác muốn kháng cự lại sinh ly tử biệt.

Cậu lặng lẽ bước vào dừng lại bên chân Lý Mại. Ánh sáng trong phòng bệnh là ánh sáng trắng lạnh, hơi chói mắt. Thang Tư cảm thấy ánh sáng trên đỉnh đầu cứ nhấp nháy không ngừng, làm mắt cậu hoa mắt hết cả lên.

Ngẩng đầu nhìn lên từ góc độ này, cậu nhìn thấy bàn tay của Lý Mại.

Tay anh… tại sao lại đang run? Ánh sáng chói mắt len lỏi qua kẽ tay anh, run rẩy không theo bất kì nhịp điệu nào cả.

Tim Thang Tư khẽ thắt lại, cậu đứng lên lấy tư thế đứng bằng hai chân, cố sức giơ móng vuốt lên, nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay của Lý Mại.

Lần đầu không có phản ứng gì, Thang Tư lại cào thêm một lần nữa. Không giữ được thăng bằng lâu, hai chân trước của cậu lại rơi xuống đất, phát ra một tiếng kêu khe khẽ.

Cuối cùng, Lý Mại cũng nhìn thấy Thang Tư, cúi xuống nhìn cậu từ trên cao.

Lý Mại đeo khẩu trang, che đi phần lớn khuôn mặt. Tóc hắn hơi rối, trông rất mệt mỏi. Đường Tư nhìn thấy ánh mắt hắn trống rỗng, chỉ có sự ngây dại, kéo dài trong im lặng. Nhưng đuôi mắt lại đỏ hoe, đồng tử như phủ lên một lớp thủy tinh sáng lấp lánh, ẩm ướt.

Sau đó, Lý Mại khẽ co ngón tay lại, rồi lại cúi đầu nhìn sàn nhà thêm một lát, bước ra khỏi phòng bệnh.

Thang Tư nghe thấy anh thì thầm dặn dò điều gì đó với đồng nghiệp bên ngoài, sau đó đi xuống lầu hai.

Trong lòng cậu như có một góc bị ai đó siết chặt, tất cả cảm giác đều dồn nén lại ở nơi ấy.

Trong ký ức, Lý Mại chưa bao giờ khóc trước mặt cậu. Mấy năm nay cũng không phải không có chuyện gì buồn xảy ra, nhưng thường thì chỉ có Thang Tư rơi nước mắt đôi chút. Còn bác sĩ Lý của chúng ta thì khác, tim thép cơ mà, là người đàn ông chân chính. Thang Tư vẫn luôn mong một ngày nào đó Lý Mại sẽ khóc trước mặt mình, tốt nhất là khóc thật nhiều. Chẳng phải người ta bảo nước mắt là chất xúc tác tình cảm tốt nhất sao? Tiểu li hoa từng kể với cậu rằng dạo này bệnh viện đã tiễn đi không ít người bạn. Có một trường hợp còn qua đời do dị ứng thuốc mê sau khi phẫu thuật. Nên hôm nay xảy ra chuyện này cũng không phải lần đầu gần đây.

Thật sự Thang Tư luôn nghĩ rằng Lý Mại không sao cả.

Cậu suy nghĩ một hồi, trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh. Có vẻ như tên ngốc đó thật sự không hề nói gì với cậu, lúc nào cũng giả vờ, cố cười gượng gạo trước mặt cậu.

Bên ngoài, một nữ bác sĩ bước vào an ủi cô gái đang khóc, sau đó dùng một tấm đệm bọc lấy cơ thể của Hôi Hôi.

Bệnh viện của Lý Mại sẽ lo liệu các thủ tục sau đó. Anh có một người bạn sau khi tốt nghiệp đã làm nghề dịch vụ tang lễ cho thú cưng, hai người hợp tác với nhau đã mấy năm rồi. Lần đầu nghe về chuyện này, Thang Tư cảm thấy rất ngạc nhiên.

Thang Tư không quên nhiệm vụ chính, trong vòng nửa tiếng đã dẫn linh hồn đến đúng chỗ. Cậu vẫn để tâm một chút xem Lý Mại đang ở đâu – không thấy anh ở tầng một, cũng không ở cửa ra vào. Xe thì đỗ bên đường nhưng không rõ trong xe có người hay không.

Khi quay lại, Thang Tư đi vòng quanh chiếc xe vài vòng, dựa vào khứu giác đoán chắc rằng anh đang ở trên xe. Ngoài ra trên đất còn có hai, ba mẩu tàn thuốc.

Thang Tư đi đến đầu xe, dùng hai chân sau bật mạnh, nhảy lên nắp capo, tạo ra tiếng động không nhỏ. Qua kính chắn gió, cậu nhìn thấy Lý Mại đang cầm điện thoại, ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt hắn, không rõ đang xem gì.

Lý Mại bị tiếng động làm giật mình, sau đó bước xuống xe ôm Thang Tư đặt vào trong xe.

Trong xe có mùi trà Darjeeling quen thuộc. Sau một ngày bận rộn, Thang Tư đột nhiên thấy buồn ngủ. Nhìn Lý Mại dường như chưa có ý định rời đi, chắc anh chỉ muốn nghỉ ngơi một lát trong xe. Thang Tư bò từ ghế phụ qua vài bước, ngồi lên đùi của Lý Mại, cố gắng thu hút sự chú ý của anh.

Gió đêm bên ngoài tương đối dễ chịu. Thế nhưng Lý Mại lại không mở cửa sổ, cứ ngồi trong xe bật điều hòa, một mình ngồi đây.

Lý Mại vẫn đang nhìn điện thoại gõ chữ, không để ý đến cậu nhiều. Anh chỉ hờ hững vuốt nhẹ đầu mèo Tư một cái.

Thôi được rồi, Thang Tư giờ cũng không còn cách nào khác, muốn làm gì thì cứ làm đi.

Không phải vì vừa thấy bộ dạng anh đáng thương như vậy… nếu không tôi cũng chẳng thèm đến tìm anh!

Thang Tư vốn khó ngủ, nhưng ở bên cạnh Lý Mại lại rất dễ thấy buồn ngủ, chẳng mấy chốc mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau.

Bất thình lình, tiếng chuông điện thoại của Lý Mại phá tan viễn cảnh mà Thang Tư đang xây dựng trong giấc mơ của mình.

Điện thoại của Lý Mại kết nối với Bluetooth trên xe. Thang Tư quay đầu nhìn, số điện thoại hiển thị trên màn hình không có tên, chỉ là một dãy số lạ.

Thang Tư liếc qua rồi định nhắm mắt lại nhưng dãy số đó vụt qua trong đầu cậu, vừa định bỏ qua thì Thang Tư lập tức nhớ lại.

Số đuôi này… sao quen quen vậy!?

5626…

Là người quen của cậu.

Xong rồi, xong thật rồi, đây là biên tập viên của Thang Tư. Trước đây, có một thời gian hợp đồng của cậu có vài điều khoản cần chỉnh sửa qua lại, nên thường xuyên liên lạc với biên tập, đôi khi còn trực tiếp trao đổi qua điện thoại, nên cậu mới nhớ được số đuôi này.

Còn vì sao biên tập viên không liên lạc được với cậu mà lại gọi vào số của Lý Mại? Bởi vì trời đánh, số điện thoại liên hệ khẩn cấp mà cậu điền chính là của Lý Mại…

Chết thật, lần này chắc chắn không giấu được nữa rồi…
 
Mèo Con Không Say - Tiếu Hi Khê
Chương 21: Cố ý



Lý Mại bấm nút trả lời trên điện thoại.

“Alo.”

Thang Tư lo lắng bất an, vểnh tai lên nghe nhưng chỉ nghe thấy được oáng thoáng, không rõ ràng.

“Vâng, là tôi.”

“Được, tôi biết rồi.”

Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài. Thang Tư ngồi trên đùi Lý Mại, nhìn anh cúp điện thoại rồi ngẩn người ra một hồi lâu.

Cậu cũng ngẩn người theo, trong lòng đoán liệu tác phẩm của mình có phải đã xảy ra chuyện gì không? Chẳng lẽ do ngừng cập nhật quá lâu, độc giả tưởng cậu gặp chuyện gì bất trắc nên liên lạc với biên tập viên để kiếm cậu? Nghĩ thế, cậu lại vừa mừng vừa lo.

Bất chợt, Thang Tư nhận ra đuôi mình bị ai đó nắm chặt.

Ngước mặt lên nhìn, ánh mắt của cậu chạm phải ánh mắt của Lý Mại. Tuy nghĩ rằng với cái đầu óc và lòng bao dung của Lý Mại thì rất khó để anh hiểu được việc mình đột nhiên biến mất, chứ đừng nói đến chuyện biến thành mèo. Dù sao Lý Mại cũng là người theo chủ nghĩa duy vật còn kiên định hơn cả cậu.

Trước đây, khi trò chuyện về chủ đề kiếp sau, anh còn nói rằng kiếp sau có khi sẽ hóa thành nguyên tử trong vũ trụ.

Hừ! Ai mà ngờ được kiếp sau bản thân lại có thần hộ mệnh.

Thang Tư đột nhiên nhớ đến những người gọi cậu là “đồ đáng thương”, giờ họ đã lạc hậu rồi. Cậu đâu còn là con người của trước kia nữa!

Nghĩ là vậy, nhưng giờ đây khi đối diện với Lý Mại, Thang Tư không khỏi thấy chột dạ. Rất khó đảm bảo rằng nếu cậu không thể biến lại thành người, liệu tên “xấu xa” này có thay lòng đổi dạ không.

Ngay giây tiếp theo, má của Thang Tư bị Lý Mại nhéo một cái, thậm chí còn bị kéo ra.

Đau quá! Đau thật nha! Thang Tư giật giật khóe miệng, lộ ra một chiếc răng nhọn, trong khi móng vuốt đang ra sức không ngừng cào cào bàn tay phạm tội kia.

Làm cái gì vậy?! Mình không ở đây một chút thôi mà bản chất thích hành hạ lộ ra rồi sao?!

Lý Mại tiếp tục nhéo má Thang Tư rồi nhấc bổng cậu lên, xoay trái xoay phải, nhìn lên nhìn xuống, quan sát một hồi lâu. Sau đó, anh đặt cậu vào chiếc túi dành cho mèo, kéo khóa lại kín mít đặt túi vào ghế sau xe, còn cẩn thận thắt dây an toàn.

Thang Tư nhận ra đây là đường về nhà. Ngồi trong xe lắc lư, cậu díp mắt lại cuối cùng thiếp đi ngon lành.

Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đang nằm trên sofa, không gian xung quanh hơi tối vì chỉ có một chiếc đèn được bật. Lý Mại ngồi bên cạnh cậu, tay vẫn đặt trên người cậu. Nếu không nhìn thấy nội dung từ máy chiếu, Thang Tư chắc chắn đã cảm thấy khung cảnh này thật ấm áp.

“Tay anh ấy nhẹ nhàng vuốt dọc lưng người bên cạnh, ngón tay lần từ sau gáy xuống tận xương cụt…”

“Tôi bỗng cảm nhận được… có ai đó đang hôn lên sau gáy mình, cắn vào d** tai… Đầu lưỡi li.ếm qua những vết sẹo trên người tôi…”

Trời đất ơi! Mù mắt tôi rồi! Lý Mại, anh dùng máy chiếu để đọc tiểu thuyết tôi viết?

Cái này… mịa…. đây là chuyện mà người bình thường có thể làm sao?

Thang Tư nhảy dựng lên, tai cụp lại, đuôi dựng ngược. Cậu chạy qua chạy lại trước máy chiếu, che mất một nửa màn hình. Trên bức tường đầy chữ ngay lập tức xuất hiện một cái bóng mèo tròn trịa.

Lý Mại không ngăn cản cậu phá đám sở thích b**n th** này của mình. Thay vào đó, anh đi vào phòng sách, lôi mấy quyển truyện mà Thang Tư đã xuất bản ra, lật xem từng cuốn.

Chuyện này thì Thang Tư không sợ. Những thứ đã được duyệt, in thành sách giấy và bày bán trên thị trường, giống như khúc xương to bị gặm sạch hai lần, từ đầu đến cuối chẳng còn sót lại tí thịt nào.

Lý Mại lật một hồi, sau đó lại đi vào bếp. Thang Tư không biết anh lại định bày trò gì nhưng xét đến việc máy chiếu vẫn chưa tắt, những thứ kia vẫn hiển thị trên tường như một buổi xử công khai nên cậu phải bận rộn hồi lâu mới tắt được nó đi.

Thang Tư nhìn thấy Lý Mại đang mở tủ lạnh, lấy nồi niêu xoong chảo ra rồi tự dưng bật cười. Cậu nhớ đến sinh nhật năm ngoái của mình, khi đó Lý Mại nhất quyết đòi tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật. Vị thiếu gia này rất vụng về, vừa nghe đã biết không thể thành công. Để tránh việc sinh nhật sắp qua mà bánh vẫn chưa xong, tâm trạng anh trở nên buồn bã, Thang Tư đã tự mình đặt một chiếc bánh ở tiệm dưới lầu.

Sau khi tan làm, Lý Mại bắt đầu làm bánh. Trong quá trình đó, anh làm đổ bột mì, làm vỡ một cái bát, thất bại hai lần khi nướng cốt bánh. Thang Tư định anh hắn xem cách làm nhưng anh lại không cho, bảo cậu nhanh đi tắm. Đến 11 giờ tối, bánh thì cũng làm xong nhưng hình dạng chẳng ra sao cả. Thang Tư nhiệt tình động viên, bảo anh cắm nến lên rồi cầu nguyện. Lý Mại cứ ấp úng bảo chờ thêm chút nữa.

Chẳng bao lâu sau chuông cửa vang lên. Lý Mại vội chạy ra mở cửa. Là người giao hàng từ tiệm bánh. Anh ta nói: “Các anh đặt nhiều quá vậy? Sao lại có đến hai chiếc bánh giao đến cùng một địa chỉ?”

Cả hai đều sững sờ nhìn nhau, trên mặt Lý Mại vẫn còn dính một mảng bột trắng. Thang Tư khẽ cười rồi Lý Mại quệt một ít kem bôi lên mũi cậu. Cuối cùng, hai người ngồi quanh chiếc bánh lộn xộn đó, cùng hát bài chúc mừng sinh nhật, ước nguyện và ăn sạch chiếc bánh ấy. Thang Tư nhớ lại, bánh không ngon lắm, ngọt đến nghẹn vì cho quá nhiều đường.

Nghĩ đến đây, Thang Tư ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào hơi cháy, nhảy qua ghế sofa chạy vào bếp. Vị thiếu gia vụng về thì đúng là vụng thật, nhưng lại rất giỏi làm kẹo bông nướng. Đã lâu rồi Thang Tư không được ăn.

Cậu bỗng thấy cảm động. Thang Tư nghĩ chắc Lý Mại nhớ cậu đến phát điên nên mới làm món cậu thích ăn để chờ cậu về. Thang Tư phấn khởi nhảy lên bàn, thập thò lại gần để làm phiền anh, tiện thể ngửi thử xem tay nghề của vị thiếu gia có sa sút chút nào không. Nhưng mà vị thiếu gia này rất bảo vệ bản thân, không cho ai đụng vào mình. Thang Tư vừa vươn tay ra đã bị anh gạt ra, muốn cọ cọ vào anh cũng không được. Dù biến thành mèo nhưng cảm xúc của Thang Tư vẫn mang bản chất con người. Sự gần gũi nửa vời này làm cậu đau lòng chết đi được.

Cái gì mà “hóa thành tro cũng nhận ra anh, chết cũng không quên anh”. Đều là giả dối cả!

Tuy khi làm mèo, cậu không nhận được sự cưng chiều nhưng ít nhất Lý Mại vẫn nhớ đến cậu, còn làm marshmallow cho cậu ăn.

Vì vậy, trong lúc nghĩ đến bạn trai, Lý Mại đã cho kẹo bông nướng vào túi thực phẩm, sau đó xách theo phần da gáy của mèo Tư mang cả hai ra khỏi bếp và trở lại ghế sofa để tiếp tục lật đọc tiểu thuyết về tình “anh em xã hội chủ nghĩa” của Thang Tư.

Anh vừa đọc vừa lấy kẹo bông trong túi nhét vào miệng, một miếng rồi lại thêm một miếng.

Bất chợt, tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ vang lên, Thang Tư liếc nhìn ra ngoài và thấy một chùm pháo hoa màu hồng vàng nổ tung trên bầu trời đêm, những tia sáng lấp lánh rơi xuống như những hạt bụi sao. Những mộng tưởng của cậu cũng giống như những tia lửa ấy, rơi xuống từ bầu trời cao, không ai đón lấy. Đồ tệ bạc!

Thang Tư chợt nhớ đến một bài báo từng đọc trước đây, nói về những cặp vợ chồng đã kết hôn nhiều năm. Trong đó một người đi công tác một tuần, người còn lại thì sau khi bạn đời rời đi bắt đầu mua sắm điên cuồng, vui chơi thả ga, sống một cuộc đời khác hẳn. Đến trước ngày người kia trở về, người đó đã lại dọn dẹp tất cả, khôi phục căn nhà trở lại như bình thường và tiếp tục cuộc sống đều đều như trước.

Lý Mại sau khi làm xong mọi thứ, chuẩn bị đi ngủ. Lần này, trước khi vào phòng, anh không quên mang theo Mèo Tư cùng vào phòng ngủ.

Thang Tư hoàn toàn không muốn chút nào, Chẳng lẽ mình là con mèo không có tự trọng hay sao? Nhưng vì hôm nay cậu thực sự có chút mệt mỏi, nên chỉ đơn giản nhảy khỏi giường của Lý Mại, trèo lên chiếc tủ đầu giường kế bên để ngủ mà không rời khỏi phòng.

Không phải vì mình luyến tiếc gì, một phần là vì đây vốn là phòng của cậu, mặt khác là vì: Dựa vào đâu mà Lý Mại được ngủ thoải mái còn mình thì không? Trước khi ngủ, Thang Tư nhảy lên bụng Lý Mại, giẫm giẫm trên cơ bụng anh một lúc lâu cho đến khi mỏi mới chịu nhảy xuống.

Ngủ trên tủ đầu giường không hề dễ chịu, cứng ngắc và chật chội, Thang Tư xoay qua xoay lại nhiều lần, thay đổi đủ tư thế ngủ mà vẫn không thoải mái. Sau đó cậu phát hiện có một góc sổ tay đang cứa vào người mình, không trách được sao trong mơ cứ có cảm giác ai đó đang chọc mình.

Thang Tư hình như không nhớ mình đã từng thấy cuốn sổ này trước đây. Cậu đá nó bằng chân và rồi một cơn gió thổi qua khe cửa sổ làm trang đầu tiên của cuốn sổ lật lên, rồi lật thêm nhiều trang nữa, cuối cùng dừng lại ở một trang nào đó. Thang Tư bị tiếng động làm thức giấc, ngồi dậy nhìn nhưng vì quá tối nên cậu không thấy được gì. Điện thoại của Lý Mại đang để trên đầu giường, Thang Tư rất thông minh, nhẹ nhàng chạm hai lần vào màn hình để làm sáng lên. Trên màn hình khóa hiện lên bức ảnh chụp chung của hai người, làm Thang Tư chợt sững lại.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt, Thang Tư nhìn vào cuốn sổ.
2018.6.6

Ngày mai thi đại học rồi! Aaa! Thầy Ngô bảo mình phải cố viết phần nghị luận dài thêm chút.

Vừa rồi đột nhiên có người lạ gọi cho mình, địa chỉ IP hiển thị ở Quảng Đông. Mình đã từng đến Quảng Đông, cảm giác nơi đó hay mưa, lần trước đến đúng lúc có bão. Nhưng hải sản ở Quảng Đông ngon thật, mình thích ăn lẩu bò.

Mình đoán người gọi là nhầm số nhưng chắc họ ngại không dám nói, cứ chờ mình cúp máy trước. Mình cảm giác người đó cũng là thí sinh thi đại học, vì trong điện thoại mình nghe được tiếng chuông vào lớp, mà học sinh lớp 10, 11 được nghỉ để nhường chỗ cho kỳ thi đại học, chỉ có học sinh lớp 12 mới phải ở lại trường học buổi tự học tối trước ngày thi.

Hơi tiếc vì lúc cúp máy không chúc họ thi tốt. Dù sao cũng gọi nhầm cho mình mà.

Thi đại học cố lên nhé!

Như có điều gì đó trong lòng Thang Tư bị siết chặt, nhói đau và tê dại, mãi lâu sau mới nguôi ngoai. Ký ức đưa cậu trở lại đêm hôm đó ở buồng điện thoại của trường, khi cậu quyết tâm đưa ra lựa chọn. Thế giới thực sự rất lớn, xác suất gặp một người xa lạ là 0.00487. Nhưng thế giới cũng thật nhỏ bé, chỉ cần một sợi dây điện thoại là có thể kết nối hai người lại với nhau.

Bỗng có tiếng “đinh” vang lên, một thông báo trên điện thoại của Lý Mại: Kỷ niệm 900 ngày bên nhau. Chính là hôm nay.

Đồ ngốc!

Thang Tư lật tiếp những trang sau.

2018.7.5

Mình không nghe lời gia đình khi chọn ngành học, bố mẹ và ông nội đều bảo sẽ đánh chết mình. Mình còn có một bí mật khác mà họ chắc chắn sẽ muốn đánh chết mình hơn nữa.

2018.9.1

Trường này lớn quá, đi bộ đến mỏi chân.

2018.12.25

Giáng sinh, có một đàn chị tỏ tình với mình, nói rằng thích mình rất nhiều, hỏi có thể hẹn hò với mình không. Mình từ chối nhưng không nói lý do thật sự. Coi như mình đã lừa chị ấy.

Xin lỗi.

2019.4.5

Lần đầu tiên công khai giới tính thật.

2019.5.20

Ngày này cũng thật đặc biệt, haha. Nhưng mình bận làm nghiên cứu, khó lắm… muốn chết đi được…

2019.7.5

Kỳ nghỉ này không biết có thể về nhà không.Định ở lại trường.

2019.10.1

Lần đầu thi đấu giành được giải thưởng. Ra ngoài ăn mừng cùng đồng đội, ồn ào chết đi được.

Lúc ra ngoài khỏi phòng muốn gọi điện thoại nhưng không biết gọi cho ai.

2020.3.6

Giáo viên môn chuyên ngành nói mình học ngành Y học thú y mà chẳng có chút lòng trắc ẩn nào.

2020.6.20

Không biết lựa chọn của mình có đúng hay không.

2020.11.15

Có một sư đệ đến tìm mình, hỏi rất nhiều câu hỏi, nói muốn chuyển ngành vào khoa của tụi mình, mà còn là chuyển ngành từ cơ sở khác. Mình cũng nói với cậu ấy rất nhiều, không biết có chủ quan quá không.

Bổ sung: Nghĩ lại thì ban đầu mình không khuyến khích lắm nhưng sư đệ cứ nói huyên thuyên mãi, cuối cùng lại bị cậu ấy thuyết phục. Cứ như là cậu ấy đang nói ngành này tốt thế nào vậy. Nói xong cảm giác ngành của tụi mình sắp “lên ngôi” vậy. Cũng thấy an ủi.

2021.7.17

Lần đầu thực tập, hình như mình đã chữa sai làm chết một con mèo. Phải làm sao đây?

2021.9.18

Không biết nên nói gì. Người khác thích nói gì thì nói vậy, mệt rồi.

2022.4.27

Có ai hiểu không, hình như mình đã gặp được thiên thần rồi. Không phải đâu, mình nói nghiêm túc mà. Người đó đáng yêu lắm, vẻ ngoài đáng yêu, biểu cảm cũng đáng yêu.

Bổ sung: Phải làm sao đây, cảm giác mình b**n th** mất rồi…
Bổ sung: Thôi vậy, nếu thật sự yêu thì chắc ba tôi sẽ làm loạn cả nhà, nhân tiện gây rối luôn nhà người ta.
Bổ sung: Ai mà chịu nổi? Ai? Ai chứ?

Không ngủ được chút nào. Sao lại có người đáng yêu đến thế, trời ơi, có lẽ tôi sắp yêu mất rồi.

2022.5.1

Theo đuổi.

2022.5.15

Theo đuổi.

2022.5.25

Theo đuổi. Mình cảm thấy có lẽ em ấy cũng có chút thích mình . Nhưng chỉ sợ là mình nghĩ nhiều.

2022.6.28

Ở bên nhau rồi. Hôn nhau rồi. Em ấy thơm quá. Vừa vui vừa thấy thương em.

Mình không ngờ em ấy không có người thân. Không biết hồi nhỏ em đã sống thế nào. Em ấy nghĩ bản thân không tốt, còn nói sợ mình biết rồi sẽ ghét bỏ em ấy.

Làm sao để em ấy biết rằng em ấy rất tốt?

Từ nay về sau mình sẽ chăm sóc em ấy, làm người thân của em ấy.

2022.7.5

Bút danh của em ấy là “Marshmallow”. Lén đọc truyện em viết.

Bổ sung: Trời ơi, trước đây mình theo đuổi em ấy bằng mấy chiêu gì thế này? Sao em ấy lại đồng ý tôi được nhỉ? Aaaaaa…

2022.7.20

Nói với ba mẹ rồi. Họ không đồng ý. Không sao cả.

2022.7.22

Em ấy đẹp trai quá. Sao lại có người vừa đẹp trai vừa đáng yêu thế này?

2022.7.25

Em ấy đối xử với mình tốt lắm. Đồng nghiệp của mình ghen tị chết đi được.

2022.8.7

Hôm nay cùng nhau đi dạo. Trên đường mình nắm tay em ấy. Có người bên cạnh cứ nhìn chúng tôi, là hai cô gái. Nói thật, tôi thấy hơi ngại, có lẽ em cũng thấy thế, vì lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Sau đó, hai cô gái đó thì thầm với nhau một lúc, rồi tiến lại gần đưa điện thoại cho tụi mình xem. Là ảnh họ chụp bóng lưng của tụi mình, ảnh đẹp lắm. Họ nói tụi mình rất xứng đôi.

Mình thấy cảm động. Vẫn còn rất nhiều người chúc phúc cho tụi mình. Mong rằng họ cũng luôn vui vẻ.

2022.8.15

Lần đầu cãi nhau. Em ấy thức khuya viết truyện, mình bảo em đi ngủ, thế là em ấy nổi giận với mình.

Thôi được rồi, mình dỗ.

2022.8.22

Em ấy thực sự tốt lắm. Hôm nay lại đến chỗ tôi làm, còn ngủ quên trong phòng nghỉ vì mệt. Phải làm sao đây, mình không biết phải làm gì để tốt với em ấy hơn nữa…

2022.9.4

Mình mua quà tặng em ấy. Em ấy nói thích lắm nhưng hình như thấy món quà hơi đắt.

Mình thấy thắc mắc. Mua quà đắt một chút để tặng bạn trai thì có gì không được? Để hôm nào hỏi thử mấy người trong văn phòng đã từng yêu xem sao.

2022.9.16

Tâm sự đêm. Biết được rất nhiều chuyện về em ấy…

Không nói nữa… Sau này mình sẽ đối xử với em ấy thật tốt.

2022.9.22

Cùng nhau nấu ăn ở nhà. Em ấy nấu ăn giỏi hơn tôi nữa! Đặc biệt, đặc biệt ngon. Mình rửa bát, em ấy không tranh nổi với mình.

2022.9.29

Trung thu. Ăn tối xong thì đi dạo dưới nhà. Có hơi đông người, chúng tôi tìm một chỗ tối để lén hôn nhau.

Bổ sung: Hôm nay là lần đầu tiên làm chuyện đó. Từ thang máy bắt đầu hôn, rồi hôn đến ghế sofa, cửa sổ sát đất, phòng tắm… Sau đó cùng tắm rửa, rồi làm tiếp trên giường. Tôi đã tìm hiểu trước, không làm em ấy đau nhiều nhưng xong rồi em ấy lén khóc còn quay lưng lại khóc. Lúc đó mình sợ lắm, hỏi thì em ấy không nói, chỉ có thể ôm và hôn em ấy. Lúc đó mình nghĩ, nếu em ấy không thích, sau này tôi sẽ không làm nữa.

Sau đó, khi em ấy bình tĩnh hơn, em ấy nói với tôi là… Sau này mình tra thử, có thể đúng là như vậy, là cảm giác trống rỗng sau khi hưng phấn. Lần sau, mình sẽ ôm em ấy ngay, không để em ấy buồn sau khi làm xong.

Bổ sung: Bây giờ em ấy đã ngủ rồi, mình lén viết một câu: Em ấy thật sự, thật sự, thật sự rất đáng yêu!

2022.12.26

Khụ, khụ khụ khụ, khụ….

Ho chết mất thôi! Mau hết đi, A Di Đà Phật.

Uống xong nước lê hấp em ấy nấu thấy dễ chịu hơn nhiều.

2022.12.28

Xong rồi, lây cho em ấy rồi.

Đã nói là bị bệnh thì không được hôn mà!

2022.12.29

Em ấy sốt nặng hơn mình, uống thuốc xong hạ sốt được vài giờ rồi lại sốt lên. Em ấy mê sảng còn nói mớ.

Đau lòng quá.

2023.1.1

Đón năm mới đầu tiên cùng em ấy. Tụi mình tìm một chỗ để bắn pháo hoa. Mong rằng sẽ bên nhau thật lâu, thật lâu.

2023.1.5

Sách của em ấy được xuất bản rồi! Thật sự rất giỏi! Nhưng em ấy không cho mình giúp quảng bá, nói là sẽ xấu hổ. Thôi được.

Mình lén mua năm trăm cuốn, giờ không biết để đâu…

2023.1.17

Thời tiết hơi khô, chân em ấy bị nứt da, mình đi tìm kem dưỡng thể giúp em ấy thoa.

2023.1.19

Một người bạn ở nước ngoài bỏ học trở về. Mình đã nghĩ là cậu ấy sống rất tốt.

2023.2.14

Tết năm nay trùng với ngày lễ tình nhân. Tụi mình có cả kỳ nghỉ Tết không hề phải ra ngoài đường.

2023.3.24

Hôm nay tâm trạng em ấy không tốt lắm, mình đã nướng kẹo bông cho em ấy ăn, em liền cười.

Dễ thương quá.

2023.4.25

Một lần nữa, mình lại không biết liệu lựa chọn của mình có đúng không. Mình thực sự phù hợp với công việc này sao?

Mua kem mang về cho em ấy.



Từng trang, từng trang, Thang Tư lật cuốn sổ, đã dùng lâu lắm rồi, phần gáy sổ đã có dấu hiệu bong tróc. Thang Tư đọc rất lâu, tầm nhìn dần nhòe đi…
 
Mèo Con Không Say - Tiếu Hi Khê
Chương 22: Quỷ rượu



Nhật ký không phải ngày nào cũng viết, thỉnh thoảng có bỏ trống một khoảng thời gian rất dài, đôi khi chỉ là một đoạn ngắn, thậm chí chỉ có một, hai từ. Thang Tư từ từng câu từng chữ trong nhật ký đó, hồi tưởng về rất nhiều chi tiết trước đây chưa từng chú ý đến. Cậu cũng từng ghi nhật ký một thời gian, nhưng cuộc sống của cậu quá đơn điệu và cứ lặp đi lặp lại mãi. Nếu không viết dối trong nhật ký, thì chỉ quanh quẩn vài câu như cũ. Vì thế, chẳng bao lâu sau cậu đã từ bỏ việc viết nhật ký.

Thang Tư lật đến trang cuối cùng của cuốn sổ, thời gian dừng lại ở ba ngày trước khi cậu biến thành mèo. Khi đó, cậu đột nhiên muốn ăn kem, bèn nhắn tin cho Lý Mại hỏi khi anh tan làm có thể mua về không. Trong sổ, Lý Mại đã viết một câu:

Ai mà mùa đông còn thèm ăn kem vậy? Như con nít ấy, đúng là một em bé.

Ánh trăng len qua kẽ hở của tấm rèm, xuyên qua cửa sổ sát đất, lắp đầy trái tim cậu.

Đầu giường hơi lạnh, Mèo Tư lén lút leo lên giường chui vào chăn, cảm thấy ấm áp vô cùng, mắt cậu díp lại ngay.

Thực ra Thang Tư từng lừa Lý Mại một chuyện. Tết năm ngoái, buổi tối hai người ra ngoài đi dạo, hôm đó cả hai đều rất thoải mái. Thang Tư đã nói đùa với Lý Mại rằng: “Nếu hôm nay trên đường về nhà, mình nhặt được một đồng xu. Thì sau Tết chúng ta kết hôn nhé?“

Sau đó, hai người cầm đèn pin rọi khắp nơi. Lý Mại nhặt được từ cái nắp chai, mẩu giấy hình tròn, đến cả mảnh nam châm vỡ, đủ thứ linh tinh nhưng mãi vẫn không tìm được đồng xu nào. Cuối cùng, khi không tìm được nữa, trước khi về đến nhà, Thang Tư là người nói: “Thôi bỏ đi, sau này ta chọn ngày lành tháng tốt, chứ để thế này thì qua loa quá.”

Nhưng thực ra, trước khi đưa ra đề nghị nhặt đồng xu, cậu đã nắm sẵn một đồng xu trong lòng bàn tay. Đồng xu đó được cậu tìm thấy trong ống bút ở nhà. Mặt có hình hoa bị gỉ sét một chút, cấn đến mức lòng bàn tay bị tê. Cậu định khi nào Lý Mại không chú ý thì lén ném xuống đất.

Tại sao kế hoạch đó không thực hiện? Bởi vì Lý Mại thực sự tìm kiếm rất nghiêm túc, nếu Thang Tư không cản lại, có lẽ anh sẽ tìm cả đêm. Lúc đó, bỗng nhiên Thang Tư không muốn dùng cách thử đầy tính dối lừa này để thỏa mãn cảm giác an toàn của mình nữa.

Chuyện này Lý Mại không biết, sau này cậu cũng không nói ra. Rồi công việc bận rộn, hai người cũng không có thời gian ra nước ngoài kết hôn, thế là cứ bỏ ở đó.

Đang ngủ thì Thang Tư cảm thấy trong chăn không còn ấm nữa. Hóa ra Lý Mại nằm lệch ra rìa giường, không dán sát vào cậu. Thang Tư không ngại chút nào, cậu xích lại gần anh.

Lần tiếp theo tỉnh dậy thì trời đã sáng, lúc cậu ngủ quên thì Lý Mại đã dậy. Bên cạnh trống trơn, chỉ còn chút hơi ấm sót lại.

Mèo Tư li.ếm lông mình để tỉnh táo rồi nhảy xuống giường. Cậu lo Lý Mại hôm nay sẽ không đưa mình đi làm, vì hôm qua hắn đã sắp xếp sẵn đồ dùng cho mèo trong nhà: trụ cào, khay cát, giường cho mèo đều đầy đủ cả, trông như đã giới hạn phạm vi hoạt động của cậu. Một mình ở nhà chán lắm mà.

Con người là động vật sống bầy đàn mà!

Vì thế, Thang Tư nhảy ngay xuống giường, nhân lúc Lý Mại đang tưới mấy cây non anh mới mua ngoài ban công, cậu vội chạy đến bát ăn của mình định gặm vài miếng hạt. Thực lòng mà nói, hạt khô cứng lắm, răng cậu vẫn chưa quen nên ăn rất chậm.

Cậu lười, đi nhiều dễ mệt nên đi đường tắt. Nhưng vì vội quá, cậu giẫm trúng một cây bút rơi trên đất.

Móng trượt theo cây bút lăn lông lốc, chân sau không theo kịp tốc độ chân trước, quán tính làm trọng tâm cơ thể mất cân bằng. Thấy sắp ngã sấp mặt, Thang Tư lập tức bật nhảy lên bàn bếp. Kết quả là không đủ lực, cậu lăn nghiêng một vòng.

“Xoảng!”

Âm thanh lanh lảnh chai rượu whisky uống dở đập xuống nền đá cẩm thạch. Chai vỡ toang, rượu đổ lan ra sàn, mùi hương mạnh mẽ khiến Mèo Tư thấy choáng váng.

Đây là chai rượu không lâu trước Lý Mại không biết mang từ đâu về, rất hợp khẩu vị cậu nhưng dễ say, uống vào là lâng lâng. Vì vậy mỗi lần cậu chỉ uống một chút.

Thang Tư nhảy xuống sàn, nhìn cảnh tượng lộn xộn, im lặng trong bối rối. Cậu đau lòng chai whisky một phần, phần khác là lo không biết khi Lý Mại thấy cảnh này, anh có xách cậu lên đánh không. Nếu dọn dẹp không kịp làm Lý Mại muộn làm thì sao? Anh sẽ khóa cậu ở nhà không cho đi cùng à?

Tóm lại, Mèo Tư nghĩ ngợi nhiều, đầu óc ngày càng choáng. Mùi rượu khiến cậu mê man, ngay cả họa tiết đá cẩm thạch dưới chân cũng như đang chuyển động, sắp đập vào mặt cậu. Trước khi bất tỉnh, cậu chủ động lộn một vòng về phía trước, úp mặt xuống sàn, dính đầy whisky. Mùi cồn nồng nặc kíc.h thí.ch khứu giác, bản năng của kẻ nghiện rượu khiến cậu lè lưỡi li.ếm một chút. Chuẩn vị!

Ý thức mơ hồ làm cơ thể cậu tê liệt. Đột nhiên, cơn đau từ cánh tay khiến cậu buộc phải tỉnh táo. Cậu ngồi dậy nhìn và thấy cánh tay, bàn tay, ngón tay, đôi chân… Cậu đã biến lại thành người.

Vấn đề là quần áo đâu?

Lúc biến thành mèo, quần áo cũng không còn. Giờ đây cậu trần như nhộng ngồi trên sàn đá cẩm thạch.

Mảnh thủy tinh vỡ cứa vào cánh tay, máu rỉ ra. Whisky trên mặt chảy dọc xuống cổ, ngực và bụng, tựa như vết bánh xe trên tuyết.

“Cạch.” Tiếng cửa ban công đóng lại. Tiếng bước chân Lý Mại càng lúc càng gần.

Thang Tư bật dậy, vớ tạm chiếc chăn trên sofa quấn quanh người. Dù cho đã từng xem của nhau, nhưng cảm giác xấu hổ của con người đôi khi lại bị phóng đại vô hạn. Chẳng hạn như khi làm đổ chai rượu đắt tiền và mới sáng sớm đã mang dáng vẻ của một kẻ say, thật khó để giải thích.

Giờ cậu lớn thế này, muốn trốn đâu cũng khó. Nhưng không sao, đây là nhà mình mà. Vì vậy, Thang Tư quyết định tiên hạ thủ vi cường, bước lên hai bước, nhìn thẳng vào mắt người bạn trai lâu ngày không gặp – vừa mới tưới hoa xong, trên người vẫn phảng phất hương sương mai.

“Em về rồi!” – Giọng Thang Tư đầy khí thế, khóe miệng còn dính chút rượu.

Tấm mền chỉ che được đến đùi, chân cậu tr.ần tr.ụi đứng trên sàn, toàn thân tỏa ra mùi whisky.

Lý Mại bình tĩnh vài giây, cau mày rồi dụi mắt, cúi đầu ho nhẹ vài tiếng, sau đó ngẩng lên nhìn Thang Tư.

“Anh… Em… Em… Mèo của anh đâu?”

Thang Tư không ngờ sau ngần ấy thời gian không gặp, câu đầu tiên Lý Mại nói lại là hỏi mèo đâu.

“Mèo đi rồi, còn em thì về rồi!”

Thang Tư rất thẳng thắn giải thích, sau đó lại tiến thêm hai bước trừng mắt nhìn, mím môi tỏ vẻ tức giận, chỉ còn thiếu mỗi việc đưa tay chỉ thẳng vào mặt Lý Mại mà chất vấn: Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, địa vị của tôi không bằng một con mèo sao?

Nhưng cậu không thể làm vậy được! Vì chỉ cần buông tay, chiếc chăn trên người sẽ rơi xuống, mất hết cả khí thế!

Mùi rượu Whisky trên người Thang Tư xộc thẳng vào mặt Lý Mại. Anh cúi đầu, nhìn vết thương trên tay Thang Tư.

“Tay sao thế này? Sao lại còn uống rượu?”

Thang Tư nghe ra giọng của Lý Mại có chút run rẩy, trong mắt anh không phải sự kinh ngạc hay bối rối, mà là lẩn tránh.

Thang Tư không trả lời câu hỏi, chỉ hỏi:

“Anh không nhớ em chút nào sao?”

Trời không ấm, quấn chăn lâu lại thấy lạnh. Rượu cồn trong cơ thể khiến đầu óc cậu nóng bừng, không thể kiểm soát.

Dây thần kinh trong đầu Lý Mại giằng co một lúc, cuối cùng đứt đoạn theo dòng suy nghĩ. Anh không thể diễn tả cảm xúc hiện tại, chỉ nhìn chằm chằm đôi môi của Thang Tư.

“Không nhớ. Khi em làm mèo sẽ không nói chia tay anh. Chỉ khi làm người em mới nói vậy.”

Thang Tư không biết từ khi nào anh đã phát hiện ra chuyện này, cũng không còn tâm trí để nghĩ ngợi thêm. Trên người cậu lạnh buốt, rất cần một nguồn nhiệt để sưởi ấm. Cồn làm lý trí bay đi chơi xa, cảm xúc cũng sục sôi hẳn lên.

Cậu túm lấy cổ áo của Lý Mại, kéo anh cúi xuống. Môi họ chạm nhau, cứ như thể đã quay lại đêm đầu tiên ở bên nhau, cũng là một nụ hôn đầy mùi rượu như thế.

Thang Tư không biết đời này cậu có mối duyên gì với rượu nữa mà cơ chế khởi phát lại chính là… một chai whisky.

Thang Tư chưa kịp nghĩ gì, cơ thể và tâm hồn đã tràn ngập nỗi nhớ. Rõ ràng lúc biến thành mèo ngày nào cũng gặp anh nhưng vẫn rất nhớ. Bởi vì lo sợ quên mất nhiều điều sau này, nên cậu đã lo lắng suốt một thời gian dài. Sợ anh đổi lòng, lúc nào cũng muốn ở cạnh bên. Đến khi nhìn thấy cuốn nhật ký đó, những nếp gấp trong lòng mới được vuốt phẳng.

Vừa hôn vừa đẩy Lý Mại lùi dần. Thang Tư giẫm lên chân anh, đẩy anh vào phòng ngủ.

Khi hơi thở trở nên gấp gáp, Thang Tư vùi đầu vào vai Lý Mại. “Xin nghỉ làm một hôm được không?” – cậu thì thầm bên tai anh. Sau đó, cậu bị bế thẳng lên giường.

Rượu whisky dính trên người đã bị li.ếm sạch, vết thương bị kính cứa trên tay còn rỉ máu nhưng không ai thèm bận tâm.

Từng lớp sóng nhiệt trên cơ thể dâng trào như ánh sáng ban mai len qua rèm cửa dày. Không khí ngập mùi gỗ lò sưởi mùa đông, quyện với mùi rượu mạnh. Cùng nhau bùng lên tia lửa tình lớn hơn, dữ dội hơn, thiêu đốt khiến người ta đắm chìm, không muốn rời xa.

Giữa chừng, Thang Tư cứ hỏi mãi: “Anh có nhớ em không?”. Rốt cuộc chỉ nhận lại câu trả lời bằng cơn đau âm ỉ lẫn kh*** c*m sâu sắc.

“Ừm…”

Lý Mại xin nghỉ cả ngày, khiến sư đệ phải thốt lên: “Anh điên rồi, thật sự điên rồi!” Chính Lý Mại cũng muốn nói mình sắp điên mất rồi!

Thực sự mà nói, anh đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý hết. Cả giá mèo, ổ mèo đều sắm đủ, còn thức trắng cả đêm để tự an ủi rằng, khác biệt giống loài cũng chẳng có gì to tát. Dù sao vẫn là em ấy, thế là đủ.

Buổi tối, Thang Tư dùng ngón tay quấn băng để chỉ đạo Lý Mại dọn dẹp đống lộn xộn dưới sàn, sau đó cùng nhau nấu ăn.

Cậu vịn vào lý do tay phải bị thương để giao bếp cho Lý Mại – một người nấu ăn kém cỏi, còn mình chỉ đứng chỉ đạo.

“Sao anh biết? Em vẫn luôn nghĩ chắc chắn anh sẽ không phát hiện ra.” Thang Tư ôm eo Lý Mại hỏi.

Lý Mại bật cười. Thực ra, ban đầu anh thật sự cũng không nghĩ ra. Nhưng vì biên tập gọi điện, anh mới bắt đầu để ý đến con mèo xuất hiện bên mình. Trước giờ Thang Tư luôn lo rằng về già không viết nổi tiểu thuyết nữa, nên chẳng bao giờ để tác phẩm dang dở quá lâu. Kể cả lần bỏ nhà ra đi trước đây, cậu vẫn duy trì cập nhật liên tục.

“Bởi vì em yêu tiền như mạng ấy.” Lý Mại trêu chọc, liền bị cắn vào tai, ngứa đến mức anh rụt cả vai lại.

“Nói thật, đến giờ em vẫn thấy như đang nằm mơ.” Thang Tư nhớ lại những chuyện đã qua.

Thang Tư kể lại toàn bộ trải nghiệm sau khi biến thành mèo, không thiếu một chi tiết nào. Kể đến khô cả miệng.

Lý Mại im lặng như đang tiêu hóa những gì vừa nghe. Đột nhiên, anh hỏi: “Ngày mai đi gặp mẹ anh nhé?”

Thang Tư ngớ người. “Tại sao? Không phải bố mẹ anh không đồng ý sao?”

“Ừ… nhưng anh sợ mình đang nằm mơ.” Lý Mại vặn nhỏ lửa, nếm thử gia vị.

“Anh đã kể với mẹ chuyện hai đứa mình rồi. Năm nào cũng nói. Bà cũng dần chấp nhận, anh nghĩ bố anh gặp em cũng sẽ xuôi thôi.” Lý Mại đặt tay mình lên tay Thang Tư đang ôm eo anh.

Thang Tư do dự. Thật ra cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Sống một mình quen rồi, suýt nữa cậu quên mất trong việc yêu đương, gặp gỡ gia đình là bước đi bình thường. Đột nhiên nhớ lại hành động nóng vội muốn kết hôn năm ngoái, cậu cảm thấy bản thân thật trẻ con.

Cậu nhìn Lý Mại rồi gật đầu đồng ý. “Được.”
 
Mèo Con Không Say - Tiếu Hi Khê
Chương 23: Trời quang [Hết]



[Trời nắng, gió lớn, có cảm giác lạnh]

Tôi quyết định từ hôm nay sẽ tập thói quen viết nhật ký. Đúng vậy, tôi là người bắt chước đó! Đọc nhật ký của Lý Mại xong khiến tôi ngứa ngáy vô cùng, tôi cũng muốn viết! Để sau này khi chết rồi, có thể đem đốt nó đi, để chung với tro cốt của tôi hoặc để phòng trường hợp sau này tôi lại biến thành mèo, không nhớ gì nữa.

Nói hơi xa rồi, hôm nay tôi đã gặp bố mẹ của bác sĩ Lý nhà chúng tôi. Tôi biết gia đình anh ấy khá giàu nhưng tôi không ngờ nhà anh ấy lại là tứ hợp viện, tứ hợp viện đó! Đời này tôi xem như được mở mang tầm mắt.

Lẽ ra tôi phải đoán được. Anh ấy từng nói nhà mình có trồng cây hồng, sân phải lớn cỡ nào mới có chỗ trồng được cây hồng chứ? Lúc đó thật sự tôi chỉ nghĩ đó là loại cây nhỏ nhỏ như tôi trồng trên ban công thôi…

Kể từ khi anh ấy nói muốn gặp bố mẹ, tinh thần của tôi luôn trong trạng thái kỳ lạ. Vừa phấn khích vừa lo lắng, tôi không giỏi nói chuyện với người lớn tuổi. Tôi biết bố anh ấy từng sắp xếp nhiều cuộc xem mắt cho anh. Đây là lần đầu tiên tôi có suy nghĩ, giá mà mình là con gái thì tốt rồi. Haizz… Không nói rõ được.

Hôm nay tôi còn đặc biệt chỉnh trang lại mình một chút, mặc thêm một chiếc áo khoác màu kaki. Thật ra đến tối qua tôi mới đặc biệt ra ngoài mua, vì hầu hết quần áo của tôi đều màu đen, dễ tạo cảm giác không thân thiện. Lúc căng thẳng, tôi hay lẩm bẩm một mình, sáng nay trước khi ra ngoài cứ loay hoay mãi, sợ mua thiếu đồ, hay tóc tai không chỉnh chu, cù nhây siêu lâu.

Lên xe tôi cũng nói nhiều lắm. Nói thật, tôi sợ như trong phim, bị người ta ghét ngay từ lần đầu gặp mặt. Mấy năm nay không ai chê tôi cái gì trước mặt cả, tôi nghĩ mình không chịu nổi mất nếu như có chuyện đó xảy ra mất! Nhưng Lý Mại nói anh ấy đã thuyết phục được bố mẹ rồi, còn nói hôm nay họ rất hợp tác. Tôi nghe không hiểu chút nào! Nói chung là cứ nghi ngờ kiểu gì ấy!

Lúc đỗ xe, tôi vẫn còn đang mơ màng, tôi hỏi anh: “Lý Mại à, lát nữa em nên chào bố hay mẹ anh trước?”

Anh ấy cười tôi, tôi không hiểu có gì đáng cười. Theo lời anh nói, bác gái dễ chấp nhận tôi hơn bác trai, nếu gọi mẹ trước thì có thể tăng thiện cảm. Nhưng nếu không gọi bố trước, nhỡ đâu bác trai lại ghét tôi hơn thì sao?

Tôi hỏi rất nghiêm túc, anh ấy cũng cười rất nghiêm túc. Trước khi xuống xe, anh ấy còn ghé lại hôn tôi hôn đến vài phút, làm tôi sau đó phải ngồi hồi lâu mới bình tĩnh lại!

Haizz, quả nhiên là nhà mình, anh ấy không hề căng thẳng, chỉ có tôi căng thẳng thôi. Không công bằng chút nào!

Lúc vào nhà, bố mẹ anh ấy đều đứng ở cửa, thật sự tôi không nghĩ tới trường hp[pư này! Vừa nhìn thấy họ, tôi đã vội vàng đưa quà đã chuẩn bị. Họ không từ chối mà nhận luôn. May quá, tôi không biết phải làm sao nếu cứ đẩy qua đẩy lại chuyện quà cáp.

Chúng tôi đến vào buổi trưa, uống hai ngụm trà, ngồi một lúc thì bắt đầu ăn cơm. Trà ngon không, món ăn ngon không, tôi chẳng có ấn tượng gì, hình như tôi chẳng ăn uống gì nhiều, chỉ tập trung trả lời câu hỏi và tiếp lời. Cảm giác hôm nay là ngày tôi hướng ngoại nhất, nói còn nhiều hơn cả Lý Mại.

Thái độ của bác trai bác gái thật ra khá ổn, không phải kiểu nhiệt tình nhưng cũng không làm tôi lúng túng. Bác trai nói chuyện rất hài hước, trong bữa cơm ông còn nói: “Lý Mại làm bác sợ gay rồi. Ba ngày hai bữa lại rót vào tai bác, giờ bạn bác ai cũng biết con trai bác là gay, bác sắp PTSD mất thôi.”

Tôi rất khâm phục bác trai biết nhiều từ lóng mạng đến thế. Rõ ràng không cổ hủ như bác nói, thái độ này đâu có kỳ thị đồng tính. Sau đó chúng tôi nói rất nhiều chuyện, ví dụ như làm quen thế nào, yêu nhau ra sao, công việc hiện tại mệt không, sau này dự định gì. Phần này chủ yếu là Lý Mại nói, vì tôi dễ đỏ mặt, tối qua đã hẹn trước là anh ấy nói hết.

Nói nhiều như vậy, tôi thấy mình sắp hết năng lượng. Ăn cơm xong không lâu, Lý Mại dẫn tôi rời đi. Trước khi đi, bác gái vỗ lưng tôi, bà không cao, chỉ đến vai tôi. Tôi cúi đầu lại gần bà rồi bác gái khẽ nói mấy câu, còn nhét cho tôi một phong bì đỏ.

Lúc đó tôi rất cảm động, trong lòng thấy ấm áp, giống như một chiếc lá xanh nuốt ánh mặt trời.

Ra khỏi tứ hợp viện nhà anh ấy, Lý Mại lại dẫn tôi đi ăn thêm một bữa trưa nữa. Anh ấy bảo sợ tôi đói đến gầy rộc đi. Tôi không cãi cọ gì, chỉ nghe lời anh ấy sắp xếp, vì hình như anh ấy cũng ăn chẳng bao nhiêu.

Ban đầu tôi định về nhà nhưng ăn xong lại thành hẹn hò tiếp.

Tôi không muốn đi lại nhiều, chỉ muốn hẹn hò yên tĩnh nên đề nghị đi xem phim. Kết quả phim dở kinh khủng, đó là phim hành động nhưng cảm giác như cố tình làm nhân vật ngu đi. Không trách cả rạp chỉ có vài người xem. Suýt nữa thì tôi đã ngủ gật trên vai Lý Mại.

Bác sĩ Lý không chiều tôi chút nào cả, mỗi lần tôi sắp ngủ thì lại nhéo má, làm đứt đoạn giấc ngủ.

Tôi bị làm khó quá cũng sẽ cắn người đấy. Lần cuối cùng, tôi giữ chặt cổ tay anh ấy, không cho anh chạy thoát rồi siết chặt. Không ngờ anh ấy dùng sức giật lại rất mạnh, kéo cả người tôi ngã vào ngực anh ấy, tay kia thì xoa gáy tôi, rồi cúi đầu hôn tôi. Lúc đó trên phim hình như đang chiếu đến đoạn căng thẳng, tiếng bom nổ rất dày đặc, nên không ai phát hiện trong rạp có hai người đang hôn nhau.

Dù bình thường chúng tôi cũng hay hôn nhưng hôm nay hôm nay hơi nhiều. Khiến tôi có cảm giác như được quay về giai đoạn thời mới yêu – nhìn nhau thôi đã không nhịn được mà hôn.

Xem phim xong chúng tôi lại tìm một quán ăn tối. Thật ra tôi không kén ăn, cái gì cũng ăn được, đồ ăn vỉa hè cũng được. Mỗi lần ra ngoài ăn đều là anh ấy sắp xếp, tôi ăn cái gì cũng thấy ngon.

Còn lúc ở nhà nấu ăn thì tôi là người quyết định, anh ấy ăn rất giỏi nhưng nấu ăn thì không giỏi. Haha, nhớ lại anh ấy hay nói cơm tôi nấu ngon.

Lý Mại hôm nay tâm trạng có vẻ tốt. Từ sáng đến tối mà không mệt. Quá kinh dị rồi! Vì anh ấy nói muốn đi bộ về nhà. Từ chỗ chúng tôi ăn về đến nhà ít nhất phải ba cây số, tôi không biết anh nghĩ gì nữa, nhưng vẫn đồng ý. Tôi cũng không biết mình nghĩ gì.

Lúc đi, hai tay tôi ôm chặt cánh tay anh, cố ý muốn chia cho anh chút sức nặng, để anh có thể giúp tôi đi một đoạn nhưng không có tác dụng gì nhiều.

Gió lớn lắn, thổi tóc mái tôi bay hết về phía sau, như tạo cho tôi một kiểu tóc mới. Khi đi ngang một cửa hàng thời trang, tôi nhìn bóng mình qua cửa kính, trông cũng ổn đấy chứ. Quả nhiên gió ở Bắc Kinh cũng có thể giúp người ta tạo kiểu tóc đẹp!

Tôi còn phát hiện hôm nay Lý Mại đeo khuyên tai, không chỉ một mà cả ba lỗ bên trái đều đeo. Sáng nay tôi không để ý!

Tôi nhân cơ hội này nhìn thêm vài lần. Nói thật là rất muốn li.ếm một cái, rồi cắn nhẹ một cái. Nhưng đây là ngoài đường, về nhà rồi tính, về nhà rồi tính. Tôi chỉ dám nói những lời này trong nhật ký, ngoài đời tôi không phải kẻ b**n th** đâu.

Tôi muốn đi nhanh nhưng bước chân anh ấy lại chậm, hai người nắm tay nhau mà không đồng bộ, đi thật sự mệt. Tôi nói anh ấy là rùa, anh ấy hỏi tôi tại sao phải đi nhanh như vậy, hỏi có phải tôi chán hẹn hò với anh rồi không, còn nói gì mà tình cảm đã phai nhạt rồi.

Giọng anh chua chua, làm tôi chẳng biết nói gì. Hiếm khi anh ấy làm nũng với tôi như thế này.

Chúng tôi cứ chậm rãi mà thả bộ về nhà. Ba cây số thực ra không dài lắm, đi hết rồi lại chẳng thấy mệt. Từ đầu đến cuối, chúng tôi cứ nắm chặt tay nhau. Trời lạnh, tay tôi không ấm, tay anh vốn ấm áp, hôm nay lại còn ấm hơn mọi khi.

Tôi chợt nhớ lần trước tôi bị viêm bao gân, các khớp ngón tay đều đau dữ dội. Cũng là vào mùa đông, tay vừa lạnh vừa đau, cứ như có những lưỡi dao băng đâm vào. Tối hôm ấy anh ấy cứ giữ tay tôi mãi để sưởi, còn chú ý không ấn mạnh lên các khớp tay.

Tối nay trăng chỉ có một góc nhỏ, một phần bị mây che khuất. Khi gần đến dưới lầu, anh bất ngờ buông tay tôi ra, mở miệng hỏi: “Trò ngày xưa chúng ta chơi, bây giờ còn tính không?”

Tôi chưa kịp nghĩ xem là trò nào, chúng tôi đã chơi rất nhiều trò. Thì anh ấy đã nói tiếp: “Cái trò… nhặt được đồng xu thì kết hôn ấy.”

Tôi khựng lại một lúc. Anh không đợi tôi trả lời, lùi về sau hai bước, cúi xuống nhặt cái gì đó. Tôi thấy có ánh kim loại phản chiếu. Anh giơ cao đồng xu lên, như thể đang cầm một thứ gì đó rất thiêng liêng vậy. “Nhặt được rồi.” Anh đắc ý nói, đôi mắt sáng rực, tôi ngờ rằng ánh trăng kia đều rơi hết vào đôi mắt ấy.

Tôi còn có thể làm gì được đây? Tất nhiên là đồng ý rồi. Tôi không ngờ thật sự có người làm rơi đồng xu ngay dưới chân lầu.

Lúc viết nhật ký, tay tôi vẫn nắm chặt đồng xu ấy. Mẹ kiếp, cứ như đang nâng niu nhẫn cưới vậy, thật sự quá trẻ con! Có ai cầu hôn mà dùng đồng xu đâu chứ!

Ngón tay tôi vô thức mân mê đồng xu ấy, bỗng cảm thấy vài chỗ gồ ghề. Tôi lật mặt kia của đồng xu lên, nhìn kỹ một chút, nhận ra vài dấu vết quen thuộc.

A… lại là mày, đồng xu một tệ cũ mèm của tao…

Lý Mại vừa tắm xong, tóc vẫn còn nhỏ nước, liền tiến đến dụi vào vai tôi. Tôi mắng anh một trận, thế mà anh vẫn còn giả vờ ngây ngô, nói thật là may mắn, đi suốt dọc đường, đến tận dưới chân lầu mới phát hiện ra đồng xu.

Đúng là đồ ngốc. Tôi nghĩ có lẽ mình sẽ không bao giờ vạch trần anh đâu!

Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không yêu anh bằng ngày hôm qua tôi yêu anh. Nhưng vào ngày hôm qua, tôi đã nói y như thế.

_________________________Kết thúc ___________________________
 
Back
Top Bottom