Ngôn Tình Mệnh Nha Hoàn Trời Sinh - Thượng Thượng Thiêm

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
503,623
0
36
AP1GczNjtAtUAqdNnTv-nCTi_Z5cJV4R1-N1EKTtR3Rj6BsBEibehiGzLkInFLIkofg-y3NV9uq81z9OSuuTqoKHqjfK-JnTXI_PLyHNmN3Pu3ov_-6NT3iJYUesYxTYD8ytp8aUf58Ya-k2jLCV862EKz0B=w215-h322-s-no-gm

Mệnh Nha Hoàn Trời Sinh - Thượng Thượng Thiêm
Tác giả: Thượng Thượng Thiêm
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Năm đó mất mùa đói kém, ta cùng tỷ tỷ mạo hiểm kiếm chút đỉnh từ những người đã khuất, may mắn vơ vét được một đôi tín vật của chủ tớ đã qua đời.

Khi gia nhân từ phủ Thừa tướng tìm đến, họ hỏi ai trong chúng ta là tiểu thư.

Tỷ tỷ lập tức nhận mình là tiểu thư, còn ta đánh phải ấm ức trở thành nha hoàn.

Thấy ta tỏ vẻ không vui, tỷ tỷ liền thẳng tay vỗ một cái vào sau gáy ta:

“Ngươi đúng là đồ ngốc, hai câu còn nói chẳng nên hồn đã định kéo ta vào chỗ chec, còn dám trưng bộ mặt khó ưa với ta nữa à?”

Ta chỉ cười khờ khạo. Ai bảo ta sinh ra đã đần độn, làm sao nhanh trí bằng tỷ tỷ được...

...​
 
Mệnh Nha Hoàn Trời Sinh - Thượng Thượng Thiêm
Chương 1


Khi ánh mắt ta và tỷ tỷ chạm nhau trong khoảnh khắc ấy, tỷ đã lập tức hiểu ra rằng ta cũng đã trọng sinh.

Tỷ tỷ kéo ta đi nhận lại thân phận, nhưng ta lại có chút do dự.

Làm tiểu thư của nhà quyền quý thì có gì tốt chứ? Suốt ngày phải học hết thứ này đến thứ khác, mệt mỏi không sao kể xiết. Chưa kể còn phải đối phó với những kẻ xung quanh, chỉ cần nói sai một câu là bị người khác ghét bỏ, gây khó dễ.

Thấy ta tỏ vẻ bất mãn, tỷ tỷ liền véo vào mặt ta:

“Đồ vô dụng, ngươi muốn chec đói ở ngoài đường hay sao?”

Ta tuy ấm ức, nhưng lòng lại háo hức với tương lai sung túc, đành cười nịnh, làm nũng:

“Tỷ tỷ, ta sợ lắm…”

Tỷ tỷ lườm ta một cái, nhìn ta như kẻ vô dụng:

“Lần này ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đóng vai nha hoàn ngốc là được, đừng kéo chân ta.”

Nghe thế, mắt ta sáng rỡ lên, ôm lấy tỷ tỷ mà cười ngây ngô.

Tỷ tỷ nhìn ta, bất đắc dĩ lắc đầu.

Kiếp trước, tỷ tỷ vì muốn ta hưởng phúc nên nhường vị trí tiểu thư cho ta. Nhưng ta thì, vừa mở miệng ra lại đắc tội với người này, làm phật ý người kia.

Đến khi lâm chung, tỷ tỷ vẫn chẳng biết ta gây ra chuyện gì mà khiến cả hai phải chịu cảnh cùng nhau vào luân hồi.

Nhiều lần tỷ tỷ muốn hỏi ta về những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, nhưng nhìn vẻ ngây ngô của ta, tỷ ấy lại nghĩ có hỏi cũng chỉ phí công.

Lần này, cả hai tỷ muội ta thuận lợi gặp được quản gia của phủ Thừa tướng đến tìm người.

Quản gia nhìn chúng ta, chỉ thấy hai đứa nhỏ áo quần rách rưới, khuôn mặt đen nhẻm, nhất thời không thể phân biệt ai là tiểu thư, ai là nha hoàn.

Ta bèn bắt chước động tác của tỷ tỷ trước kia, vội nói trước:

“Hu hu… Tiểu thư ơi, tốt quá, cuối cùng chúng ta cũng được cứu rồi!”

Quản gia lập tức thay đổi thái độ, cung kính mời tỷ tỷ lên xe ngựa, rồi đưa chúng ta đi tắm rửa, chỉnh trang trước khi lên đường đến kinh thành.

Ta ngồi thu mình bên cạnh tỷ tỷ, chịu đựng ánh mắt lườm nguýt của tỷ ấy mà lòng vừa khao khát vừa phấp phỏng lo âu cho những ngày phú quý sắp tới.

Sau ba ngày đường dài vất vả, xe ngựa lắc lư chậm rãi dừng lại trước cổng phủ Thừa tướng.

Trước cổng chẳng có ai ra đón, cảnh tượng chẳng khác gì ngày thường.

Quản gia đưa chúng ta đến tiểu viện nơi kiếp trước hai tỷ muội từng ở, rồi rời đi. Chẳng bao lâu sau, các ma ma và nha hoàn tới để nhận diện khuôn mặt chúng ta.

Tỷ tỷ ngồi ngay ngắn trên ghế, ta đứng trước mặt tất cả các nha hoàn, ngưỡng mộ nhìn vẻ bình thản xử lý mọi việc của tỷ tỷ.

Chỉ vài câu ngắn gọn, tỷ tỷ đã sắp xếp ổn thỏa vị trí cho từng người, không thay đổi gì so với trước kia. Chỉ khác có một điều là, tỷ ấy nâng một tiểu nha hoàn lên và điều ta từ vị trí nha hoàn thân cận chuyển sang làm nha hoàn đứng hầu từ xa.

Ta trợn to mắt nhìn tỷ ấy, không hiểu sao tỷ tỷ không muốn thân thiết với ta nữa.

Ta thấy ấm ức, nhưng lúc này tỷ tỷ chẳng hề để tâm.

Trở về phòng riêng của mình, ta ôm chặt chiếc gối, coi chiếc gối là tỷ tỷ, bỗng có một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng: “Ngươi đang bóp nghẹt ta đấy à?”

Ta giật bắn mình, nhưng vẫn không bỏ lỡ cơ hội trách móc:

“Để ta làm nha hoàn thì thôi, sao không cho ta làm nha hoàn thân cận?”

“Khi đó ta đã cho tỷ vị trí tốt nhất đấy! Tỷ tỷ, có phải tỷ chê ta rồi không?”

Tỷ tỷ không chút nể tình, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp chặt miệng ta đang lải nhải không ngừng, buộc ta phải im lặng làm một con búp bê trang trí.

Làm nha hoàn thân cận cũng cần kỹ năng, đầu óc mà không nhanh nhạy, e là khó tránh khỏi tai họa.

“Nha đầu ngốc này, suốt ngày trong đầu chỉ nghĩ đến việc có thân thiết nhất với ta hay không.”

“Trong mắt người nhà quyền quý, tất cả chỉ xoay quanh lợi ích, ai mà quan tâm đến chuyện đó.”

Kiếp trước ta bận rộn vô cùng, còn kiếp này thì tỷ tỷ lại càng bận hơn.

Nào là bận rộn học đàn, chơi cờ, đọc sách, lại phải học nữ công gia chánh, lễ nghi.

Còn ta thì khác, giờ chỉ ngồi dưới gốc cây, từ xa ngắm tỷ tỷ đầu đội sách đi qua đi lại, rồi thở dài, tiện tay cắn thêm miếng bánh hoa quế.

Nha hoàn thân cận của tỷ tỷ cũng không rảnh rang, cung kính đứng bên cạnh, chờ đợi lệnh từ chủ nhân.

Ánh mắt ta dừng lại trên người tỷ tỷ.

Không thể không thừa nhận, tỷ thật sự rất giỏi.

Khi ta làm tiểu thư, những thứ đó ta học mãi mà chẳng nhớ, còn tỷ chỉ cần xem qua hai lần là lĩnh hội ngay.

Thậm chí, tỷ ấy còn lén dạy thêm cho ta vài buổi, để ta khỏi mất mặt trong những buổi lễ trọng đại.

Nhờ sự chỉ bảo của tỷ tỷ, ta không đến nỗi phải làm trò cười… nhưng cũng chẳng xuất sắc là bao.

Ta nhìn tỷ tỷ ngày càng uyển chuyển, còn bụng mình lại càng tròn trĩnh.

“Ngươi đúng là nha đầu biết chọn chỗ hưởng thụ an nhàn, ăn uống ngon lành vậy, thật sự ngon đến thế sao?”
 
Mệnh Nha Hoàn Trời Sinh - Thượng Thượng Thiêm
Chương 2


Ta còn chưa kịp phản ứng, một miếng bánh trên đĩa đã biến mất.

Nghe tiếng, ta ngẩng lên và thấy một gương mặt quen thuộc.

Cơn giận vừa dâng lên lập tức bị kìm lại.

Người này chẳng ai khác, chính là nhị công tử của phủ Thừa tướng – Chu Tri Lễ.

Tuy tên là “Tri Lễ,” nhưng thật ra hắn là một công tử bột không hơn không kém, kiếp trước chẳng ít lần trêu chọc ta.

Mỗi lần như vậy, ta chỉ biết tức đến bật khóc.

Nhìn hắn, ánh mắt ta pha chút phức tạp và ấm ức. Chu Tri Lễ thấy ta nhìn mình chăm chú, khẽ cười:

“Sao thế, chỉ vì ăn một miếng bánh của ngươi mà ngươi muốn liều mạng với ta à? Có phải trong đầu đã nghĩ ra cả trăm cách để xử lý ta rồi không?”

Ta cố giữ vẻ bình tĩnh, quay đi, mặt lạnh đáp:

“Nhị công tử đa nghi rồi, ta… nô tỳ đâu có ý đó.”

Chu Tri Lễ vẫn không vội mở lời, chỉ chăm chú nhìn ta đầy vẻ hứng thú.

Hắn thấy ta là gương mặt lạ, nhưng ta lại có thể gọi chính xác thân phận của hắn, khiến ta càng thấy bối rối, lòng thầm lo xem vừa rồi có nói lỡ điều gì không.

Tuy nhiên, với cái đầu heo của mình, ta cũng chẳng nghĩ ra nổi điều gì.

“Nhược Yên xin bái kiến nhị ca.”

Tỷ tỷ liền kịp thời bước ra, đánh lạc hướng sự chú ý của Chu Tri Lễ.

Chu Tri Lễ lạnh nhạt đáp lại và tỷ tỷ nhanh chóng chuyển qua trách mắng ta: “Tiểu Bính, hôm qua chẳng phải đã dặn ngươi rồi sao, khi chưa nhớ hết tên họ của những người trong phủ Thừa tướng thì đừng ra ngoài viện, kẻo vô tình mạo phạm đến chủ tử.”

Ta hiểu ngay ý của tỷ, liền vội quỳ xuống nhận lỗi: “Nô tỳ biết lỗi.”

Đầu ta chạm đất, trong lòng lại thấy ấm ức.

Cái tên cười như mèo ấy, dù kiếp trước hay kiếp này, chỉ cần hắn xuất hiện thì chẳng có chuyện tốt lành gì.

Tỷ tỷ lại trách mắng ta, tất cả là tại hắn!

Chu Tri Lễ thu lại ánh nhìn, đáp lời vài câu lạnh nhạt với tỷ tỷ rồi rời đi.

Ta vẫn quỳ dưới đất, ngước mắt nhìn tỷ tỷ đầy mong đợi. Tỷ tỷ liền giơ một ngón tay ra, búng mạnh vào trán ta.

Sự thất vọng trong mắt tỷ ấy như muốn hóa thành thực thể, đ.â.m vào ta thành nghìn lỗ.

Ta chỉ cười khúc khích, bưng một đĩa bánh hoa quế đưa tới gần tỷ tỷ mà nói: “Đây là bánh hoa quế của ma ma viện bên cạnh, bà ấy cho ta vài miếng, ngon lắm, tiểu thư ăn thử đi.”

Tỷ tỷ đón lấy bánh, nhét vào miệng và nhai với vẻ dữ dội, như thể muốn gặm cả ta…

Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, ta lại thấy bóng dáng của Chu Tri Lễ hiện lên trên người tỷ tỷ.

Sau ba tháng ở phủ Thừa tướng, cuối cùng tỷ muội ta cũng có cơ hội để ra mắt các chủ nhân trong phủ.

Vị tiểu thư mà chúng ta mạo danh là con gái của chính thê quá cố của Thừa tướng.

Khi Thừa tướng thi đỗ Trạng nguyên, để thăng tiến, ông đã kết hôn cùng con gái của một gia đình quyền quý và phong nàng ta làm bình thê. Chính thê không thể chấp nhận nổi, nhưng cũng đành bất lực, ngày qua ngày sống trong u uất. Khi con gái bà mới ba tuổi, bà không chống đỡ nổi nữa mà qua đời.

Từ đó, phủ Thừa tướng chỉ còn lại một nữ chủ nhân duy nhất. Cô tiểu thư kia cũng chẳng được ở lại phủ Thừa tướng lâu, bị Thừa tướng phu nhân lấy cớ dưỡng bệnh mà gửi nàng ra sống ở vùng nông thôn.

Một lần gửi đi đến nay đã mười một năm.

Nếu không phải năm nay nông thôn gặp đại hạn, lại thêm phủ Thừa tướng có tổ mẫu tin Phật pháp tâm từ bi, thì phủ Thừa tướng cũng chẳng bận tâm đi tìm cô tiểu thư sống nơi quê nhà.

Đáng tiếc, vị tiểu thư ấy số mệnh ngắn ngủi, chẳng kịp chờ đến khi người của phủ đến đón.

Ta chống cằm, ngồi trên bậc thềm trước căn phòng nhỏ, hồi tưởng về những chuyện kiếp trước.

Tổ mẫu là một người rất tốt, nhưng tỷ tỷ luôn nhắc nhở ta phải giữ khoảng cách với bà, không được vượt qua khuôn phép dù chỉ một chút.

Ta nghe theo lời tỷ, dù tổ mẫu có tốt với ta đến đâu, ta cũng không dám quá thân thiết. Sau đó, chẳng bao lâu, bà liền trở nên xa cách, lạnh nhạt với ta.

Ta lại nghĩ đến cảnh ngồi cùng đám người ấy, cái không khí gò bó và lúng túng ấy, chỉ khiến ta thấy khó chịu trong lòng.

Làm nha hoàn vẫn tốt hơn, để chuyện tranh đấu lại cho bọn họ, còn ta chỉ cần sống đơn giản, vui vẻ là được.

Huống chi ta chỉ là một nha hoàn hầu cận, mấy dịp trọng đại cũng không có tư cách để vào phòng.

Ta lấy từ túi vải bên hông ra một nắm hạt thông, vừa nhấm nháp vừa tận hưởng.

Có lẽ do ta ăn trông quá ngon lành, chẳng mấy chốc đã thu hút một đám tiểu nha hoàn kéo đến bắt chuyện.

Ta vui vẻ chia cho mỗi người một nắm, vừa ăn vừa làm quen, nhân tiện nghe được không ít chuyện bát quái từ các viện khác.

Tiểu đồng ở tiền viện đến báo chủ nhân dùng bữa xong, cả đám chúng ta mới lưu luyến chia tay.
 
Mệnh Nha Hoàn Trời Sinh - Thượng Thượng Thiêm
Chương 3


Tỷ tỷ quả thực quá hiểu ta, vừa về tới viện đã hỏi ta gặp những ai, bọn họ nói những gì.

Ta tường tận kể lại mọi chuyện, đến mức nha hoàn thân cận của tỷ tỷ - Hạnh Nhi, ngạc nhiên đến sững người.

Hạnh Nhi không nhịn được chen vào hỏi: “Tiểu Bính, sao ta không biết trí nhớ ngươi tốt đến vậy?”

Ta cũng ngớ người.

Trí nhớ của ta vốn dĩ không tốt, vừa thấy thứ gì như văn thư, sách vỡ là đã muốn đau đầu, buồn ngủ.

Nói về sự lanh lợi thì vẫn phải nhìn vào tỷ tỷ.

Tỷ tỷ đón lấy đĩa hạt thông, lại đổ đầy vào túi vải nhỏ của ta rồi nói: “Nó đấy à, chỉ nhớ mấy chuyện bát quái là rõ nhất thôi.”

Ta chu môi, định phản bác lại tỷ ấy, nhưng sờ vào cái túi căng phồng của mình mà đành nhịn.

Tỷ tỷ hiện giờ chính là “cơm áo gạo tiền” của ta, làm phật ý tỷ tỷ là tuyệt đối không nên.

Tỷ tỷ ta không chỉ xinh đẹp hơn mà còn thông minh hơn ta nhiều. Kiếp trước, ta mất đến nửa năm mới khiến Thừa tướng có chút thay đổi về cách nhìn, còn tỷ tỷ chỉ cần gặp Thừa tướng hai, ba lần là đã được đổi sang một viện lớn hơn.

Thừa tướng còn phân thêm cho tỷ tỷ vài nha hoàn và tiểu đồng để sai bảo.

Người trong đại viện rất khéo nhìn tình thế, thấy tỷ tỷ được Thừa tướng coi trọng, họ đều tranh thủ ghé qua viện của tỷ tỷ để lấy lòng.

Các tiểu thư và di nương khác trong phủ cũng bắt đầu qua lại thân thiết với tỷ tỷ.

Thậm chí, mấy vị công tử trong phủ đôi lúc cũng ghé thăm tỷ tỷ, mang theo những món đồ mới lạ làm quà.

Bọn họ bảo rằng các tiểu thư khác có, vậy cũng không thể thiếu phần của tỷ tỷ.

Dần dần, mỗi khi trò chuyện với họ, tỷ tỷ thường bảo ta lui ra trước.

Mỗi lần như vậy, ta đều dựa vào sắc mặt của tỷ tỷ mà đoán xem cuộc trò chuyện có vui vẻ hay không.

Khi trò chuyện với các tiểu thư và di nương, tỷ tỷ có vẻ hài lòng.

Khi trò chuyện với các công tử, sắc mặt cũng chỉ bình thường.

Nhưng mỗi khi trò chuyện cùng Thừa tướng và Thừa tướng phu nhân, tỷ tỷ trông cực kỳ khó chịu.

Nhìn chung, tỷ tỷ làm tiểu thư quả là giỏi hơn ta rất nhiều.

Ta còn nhớ kiếp trước, viện nhỏ của ta chẳng có bao nhiêu người ghé thăm, càng không cần nói tới việc chuyển vào một viện vừa lớn vừa sáng sủa như thế này…

Có lẽ vì tỷ tỷ luôn thể hiện xuất sắc mọi mặt, nên viện của chúng ta nhận được không ít thiệp mời từ các phủ khác.

Ta tò mò ngắm nhìn những tấm thiệp mạ vàng, lòng tự hỏi tại sao kiếp trước mình lại không nhận được thiệp mời nào như vậy.

Tỷ tỷ chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ chỉnh trang một chút rồi dẫn Hạnh Nhi và ta ra ngoài thăm hỏi.

Đến nơi, tỷ tỷ cùng Hạnh Nhi bận tiếp đón, xã giao với các vị quyền quý, còn ta thì lẻn vào viện dành cho đám người hầu, thoải mái ăn uống.

May là ta mang theo nhiều hạt thông, bọn nha hoàn đều vui vẻ chia sẻ những câu chuyện bát quái bên cạnh họ.

Cuối cùng, câu chuyện xoay về phía ta. Bọn họ nhìn cái túi nhỏ của ta với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

“Đúng là thân thiết với tiểu thư phủ Thừa tướng có khác, hạt thông mấy chục lượng một cân mà ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng có.”

Bỗng dưng, ta chẳng còn thấy hạt thông trong tay mình ngon lành nữa.

Lại bị tỷ tỷ làm nổi bật rồi đây. Nếu ta bị xem là khác biệt quá mức, lỡ bọn họ đồng loạt bắt nạt ta thì sao?

Khi ta nói với tỷ tỷ về chuyện hạt thông, tỷ tỷ liền nhả ra một câu hỏi khiến ta hoang mang: “Ba tháng nữa ta vào cung làm phi, ngươi muốn làm cung nữ nhất đẳng hay nhị đẳng?”

Theo lời tỷ tỷ, cung nữ nhất đẳng chỉ cần dâng trà rót nước, còn nhị đẳng thì được ra vào bếp thường xuyên.

Một bên là có thể vô tư thoải mái nghỉ ngơi, một bên lại có nhiều đồ ăn ngon.

Ta thoáng lưỡng lự, không biết nên chọn bên nào…

Khoan đã, sao nghe có vẻ không ổn nhỉ?

“Tiểu thư… liệu ta có thể…”

“Không được.”

Tỷ tỷ thẳng thừng cắt ngang lời của ta.

Nếu ta một mình ở bên ngoài cung, tỷ tỷ sợ rằng vừa phải bận rộn đấu đá chốn cung đình, vừa phải lo lắng cho chuyện ăn uống, sinh hoạt của ta bên ngoài.

Với cái đầu ngây ngô của ta, lỡ gặp phải một tên miệng lưỡi trơn tru, có khi chỉ đôi ba câu là ta đã bị người ta dụ dỗ mất rồi.

Ta nhìn tỷ tỷ với vẻ mặt đầy khổ sở, nhưng bàn tay mịn màng trắng trẻo của tỷ đã bóc sẵn cho ta một đĩa nhỏ đầy hạt thông.

“Ngự thiện phòng trong cung có tất cả những món ngon trên đời, ngươi không muốn vào thử sao?”

Hạnh Nhi cũng đứng bên cạnh phụ họa: “Tiểu thư của chúng ta vào cung sẽ trở thành một trong bốn phi tần cao quý nhất, vào đó chẳng thiếu gì cả. Tiểu thư còn chẳng sợ, ngươi lo cái gì?”

Nhìn tỷ tỷ với vẻ mặt đầy tự tin, ta ngẫm nghĩ một lúc, rồi cũng thấy Hạnh Nhi nói đúng.

Hoàng cung đúng là nơi ăn thịt người, nhưng ta và tỷ không giống nhau. Ta là kẻ bị ăn, còn tỷ chắc chắn là người đi ăn kẻ khác.
 
Mệnh Nha Hoàn Trời Sinh - Thượng Thượng Thiêm
Chương 4


Tỷ tỷ thấy ta chỉ cần đôi ba câu đã bị thuyết phục, liền thở dài, đưa tay xoa đầu ta.

Ta có cảm giác tỷ tỷ muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi, không nói ra.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến ngày vào cung.

Mọi thứ trong cung đều sẵn sàng, ta và tỷ cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa tiến vào hoàng cung.

Tẩm điện của tỷ đã được trang hoàng từ trước, vừa đến nơi, các ma ma và cung nữ trong cung đã dẫn tỷ tỷ đi tắm rửa, trang điểm.

Khi tỷ tỷ khoác lên mình bộ cung trang, ta thấy tỷ tỷ ta chính là người đẹp nhất trên đời này.

Chắc chắn Hoàng đế sẽ say mê tỷ tỷ đến điên cuồng!

Nghe ta nói thế, tỷ khẽ cười rồi đưa tay chạm nhẹ vào trán ta.

“Hoàng cung rộng lớn thế này, ai lại nói chuyện tình cảm với ngươi?”

Ta ôm trán, đầu óc có chút chậm chạp, mãi một lúc mới hiểu ra.

À, đúng rồi, trong cung không bàn chuyện tình cảm, chỉ bàn bạc tiền tài và quyền lợi.

Sắc đẹp, lòng tốt, đức hạnh hiền hòa đều không quan trọng; chỉ cần gia thế vững mạnh, địa vị tự khắc có.

Mà tỷ tỷ dựa vào thế lực của phủ Thừa tướng và sự lanh lợi của mình, ta thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến chuyện nếu tỷ tỷ lên ngôi Hoàng hậu, ta sẽ làm cung nữ ở cấp bậc nào cho hợp.

Hoàng đế dùng bữa xong thì liền cho tất cả lui xuống, ta khẽ nhìn tỷ với ánh mắt động viên rồi thản nhiên bước ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi.

Hạnh Nhi giờ đã là cung nữ cấp cao, nhìn ta thảnh thơi mà lắc đầu ngán ngẩm, hỏi: “Ngươi chẳng lo lắng cho tiểu thư chút nào sao?”

Ta đáp lại: “Sao phải lo chứ? Tiểu thư giỏi giang như vậy, nếu lo thì chỉ lo chúng ta cản trở tiểu thư thôi.”

Hạnh Nhi thoáng nghẹn lời, nhưng ngẫm lại cũng thấy có lý.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, tỷ tỷ vẫn sống ung dung trong cung. Đôi khi ta có cảm giác, chỉ là đổi sang một nơi khác để thoải mái nghỉ ngơi mà thôi.

Người ta nói cung cấm u ám, ngột ngạt, chẳng có chút tự do, nhưng ta chẳng thấy gì cả. Thậm chí ta còn cảm thấy nơi này là thiên đường.

“Có thịt ăn no nê, ngày tháng như vậy thật quá đỗi sung sướng!”

Ta vừa cắn miếng thịt lớn, vừa nhai miếng sườn chua ngọt, sung sướng đến mức cả người tròn trịa như trẻ con.

Kiếp trước, dù là tiểu thư của phủ Thừa tướng, ta vẫn phải giữ dáng, bữa ăn đều có lượng quy định, không bao giờ được ăn quá mức.

Làm nha hoàn vẫn thích hơn nhiều, muốn ăn bao nhiêu thì ăn.

Tỷ tỷ cũng không cấm cản, thấy ta thích ăn còn chuẩn bị thêm nhiều món.

Vì ta luôn có ít đồ ăn vặt bên mình nên rất dễ kết bạn với các cung nữ nhỏ trong cung, vừa nói chuyện vừa chia sẻ không ít câu chuyện bát quái.

Mỗi lần, tỷ tỷ lại gọi riêng ta đến hỏi đã gặp ai và đã nói những gì.

Ta cứ tưởng tỷ tỷ nhàn rỗi muốn nghe chuyện bát quái, nên lại càng tích cực thu thập tin tức hơn.

Lần nào tỷ tỷ cũng vừa nghe vừa đưa cho ta vài món ăn vặt mà ta chưa từng thử.

Sau khi ta vào cung, phủ Thừa tướng vẫn giữ liên lạc, thường xuyên gửi cho chúng ta những thứ tốt, mấy món ăn vặt này cũng từ đó mà ra.

Có một lần, tỷ tỷ im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Ngươi thấy Chu Tri Lễ thế nào?”

Ta lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi.

Thế nào à? Không thế nào cả.

Có một tỷ tỷ “mặt cười mà lòng lạnh” như thế là quá đủ rồi, thêm một người như vậy nữa thì đời ta chẳng còn gì vui vẻ nữa.

Năm thứ hai sau khi vào cung, tỷ tỷ mang thai.

Trong cả cung điện, chỉ có mỗi ta là vui mừng ra mặt.

Hạnh Nhi nói với ta rằng tình hình triều đình hiện đang rất bất ổn, một số Hoàng tử đã nhắm đến ngôi vị.

Việc tỷ tỷ mang thai vào lúc này khiến tình thế của tỷ tỷ cũng trở nên bất lợi.

May mắn thay, sự chú ý của họ đều đặt vào các Hoàng tử trên mười tuổi, nên không ai để tâm đến tỷ tỷ, người mà ngay cả thai nhi còn chưa biết là bé trai hay bé gái.

Khi tỷ tỷ mang thai được bốn tháng thì vô tình mạo phạm đến Thái hậu, tỷ tỷ bị Hoàng đế đuổi ra khỏi cung, đưa đến một ngôi chùa cách đó trăm dặm.

Dù đầu óc ta không nhanh nhạy, nhưng ngay cả ta cũng hiểu rằng Hoàng đế đang muốn bảo vệ tỷ tỷ.

Vì vậy, trong suốt hành trình, chúng ta chẳng hề u sầu mà ngược lại còn có cảm giác như đi nghỉ dưỡng.

Tỷ tỷ lúc này bị nghén nặng, mỗi lần thống lĩnh thị vệ mang thức ăn tới, tỷ tỷ chỉ ăn được một ít.

Phần còn lại đều vào bụng ta cả.

Ta vẫn còn nhớ ánh mắt kinh ngạc của vị thống lĩnh thị vệ khi thấy ta một mình ăn liền ba cái bánh lớn.

Sau đó, mỗi lần mang thức ăn tới, hắn ta đều chuẩn bị thêm khẩu phần dành cho ta.

“Tiểu Bính cô nương, có cần thêm bánh nữa không?”

Người đàn ông to cao chất phác đưa cho ta một chiếc bánh vừng thơm lừng. Ta sờ bụng, quyết định giữ lại để ăn khuya.
 
Mệnh Nha Hoàn Trời Sinh - Thượng Thượng Thiêm
Chương 5


Ngày hôm sau, vị thống lĩnh lại nghĩ rằng ta ăn bánh tiết kiệm vì thấy chưa đủ, nên chuẩn bị thêm một cái nữa.

Thấy tỷ tỷ nhìn mình, ta tưởng tỷ tỷ muốn ăn, liền đưa bánh cho tỷ: “Phu nhân, muốn ăn bánh không?”

Tỷ tỷ khẽ thở dài sau đó liền hạ rèm, từ chối nói chuyện với ta.

Khi chúng ta đến chùa thì đã vào cuối thu, may mà có đủ người đi theo hầu hạ, nên trời lạnh cũng không đến nỗi rét mướt, cuộc sống khá thoải mái.

Ta cứ ngỡ chỉ ở đây vài tháng là có thể quay về, nào ngờ tỷ tỷ đã sinh con rồi mà vẫn chưa có tin tức gì.

Chỉ thỉnh thoảng mới có vài người đến chùa thăm nom, lén lút gặp riêng tỷ tỷ.

Đầu óc ta vốn không nhanh nhạy, nên cũng chẳng hỏi han gì, mà tỷ tỷ cũng không chủ động phân tích những mặt tốt mặt xấu của tình hình hiện tại.

Suy nghĩ của ta rất đơn giản: đời này chỉ còn tỷ tỷ là người thân, tỷ tỷ ở đâu thì ta sẽ ở đó.

Sống tốt cũng được, sống khổ cũng chẳng sao, ta và tỷ tỷ từ nhỏ đã từng giành bánh bao với ăn mày rồi.

Ta đâu cần gì nhiều, chỉ mong không phải giành giật bánh bao với ăn mày nữa là được.

Ôm cháu trai đã hơn một tuổi trong tay, nhân lúc cho nó uống sữa, ta cũng len lén nhấp một ngụm.

Ừm, thật thơm ngon.

Nhị công tử của phủ Thừa tướng - Chu Tri Lễ, cũng đến chùa thăm chúng ta.

Hắn nói bên ngoài đã đại loạn, cuộc tranh đấu giữa phe Thái tử và phe Tam Hoàng tử đang đến hồi gay gắt, mà Hoàng đế vẫn chưa tỏ rõ thái độ, chỉ ngồi xem hổ đấu nhau.

Chu Tri Lễ nói rằng, nếu chúng ta không thể trở thành người chiến thắng cuối cùng, thì chi bằng từ bỏ và ẩn thân trong dân gian.

Tỷ tỷ lặng yên một lát, rồi lấy ra một chiếc túi thơm đưa cho Chu Tri Lễ.

“Tranh hay không tranh, phải xem ý người đó thế nào.”

Cuộc tranh giành ngôi vị phức tạp mà cũng đơn giản.

Hoàng tử muốn giành thắng lợi phải dựa vào một trong hai yếu tố: hoặc có gia tộc hùng mạnh, hoặc chiếm được lòng Đế vương. Những Hoàng tử đang đấu đá nhau thuộc về vế trước, còn tỷ tỷ thuộc về vế sau.

Lần sau khi Chu Tri Lễ trở lại, hắn mang theo thánh chỉ, trong đó ghi rõ rằng ngôi vị sẽ được truyền cho Cửu Hoàng tử, tức là cháu trai bé nhỏ của ta.

Nhờ có thánh chỉ này, phủ Thừa tướng thu hút được không ít lực lượng trợ giúp.

Phụ giúp tân hoàng đăng cơ, vừa có danh tiếng vừa có công lao, là cơ hội không thể bỏ qua.

Cuộc sống của ta dường như chẳng có gì thay đổi.

Nếu nói thay đổi thì chỉ là hiện giờ ta có thêm một đứa nhỏ để chăm nom…

Không rõ từ khi nào, thống lĩnh thị vệ mỗi lần từ ngoài trở về đều mang cho ta vài món ngon.

Thỉnh thoảng còn có cả những món đồ chơi kỳ lạ.

Đồ ăn ta giữ lại, đồ chơi thì đưa cho cháu trai.

Nhìn thấy con trai mình cài chiếc trâm bướm nhỏ của nữ nhi, tỷ tỷ nhìn mà đầy vẻ phức tạp.

Tỷ tỷ chỉ mong con trai đừng giống tiểu di của nó, suốt ngày chỉ biết cười hớn hở mà thôi.

Thế là những ngày tháng an nhàn này của ta lại kéo dài thêm ba năm.

Ngôi chùa này như ranh giới của hai thế giới: trong chùa là thái bình, còn ngoài kia là cảnh loạn lạc triền miên.

Nghe Hạnh Nhi nói, ngoài kia giờ đang tranh đấu khốc liệt, đến mức Tam Hoàng tử vì muốn giành được ngôi vị mà mời cả viện binh từ ngoại quốc.

Nhưng tâm tư của ngoại bang không hề đơn giản, họ còn âm mưu đánh cắp bản đồ biên cương, đến phút chót mới bị Tam Hoàng tử phát giác.

Nội loạn nhanh chóng biến thành ngoại xâm, Tam Hoàng tử và Thái tử tạm thời hòa giải, cùng nhau chống địch.

Đến cả đại công tử của phủ Thừa tướng cũng từ bỏ bút nghiên, xông pha chiến trường, lập được không ít công lao.

Thống lĩnh thị vệ mỗi lần kể chuyện này đều sôi sục khí thế, còn ta nghe cứ như lạc vào trong mây mù, chỉ hy vọng thiên hạ sớm được thái bình.

Khi cháu trai ta lên sáu tuổi, chúng ta rời khỏi chùa và thế giới bên ngoài cũng đã thay đổi rất nhiều.

Toàn bộ kiến thức của cháu ta đều do tỷ tỷ dạy dỗ và đầu óc lanh lợi của nó cũng di truyền từ tỷ tỷ, nhanh nhẹn vô cùng. Dù còn nhỏ tuổi, nó đã biết cách chọc ghẹo ta. Ta thì phản ứng chậm chạp, mãi sau mới nhận ra mình bị đùa giỡn.

Mỗi khi ta giận, nó lại đến dỗ dành, ta vừa nguôi giận thì nó lại tiếp tục trò trêu chọc. May mà tỷ tỷ vẫn luôn đứng về phía ta, nên lần nào ta cũng thắng khi mách lại với tỷ tỷ.

Khi chúng ta quay lại kinh thành, nơi này đã không còn phồn hoa như trước.

Hoàng đế giờ đã cạn sức, nhưng khi nhìn thấy cháu ta thì gắng gượng lấy lại chút tinh thần, tỏ vẻ hài lòng.
 
Mệnh Nha Hoàn Trời Sinh - Thượng Thượng Thiêm
Chương 6


Hoàng đế trao tín vật của vệ sĩ hoàng gia cho cháu trai ta, đại công tử phủ Thừa tướng giờ đã trở thành Đại Tướng quân, còn nhị công tử cũng bước vào triều làm quan.

Tất cả dấu hiệu đều cho thấy rằng Cửu Hoàng tử, đứa trẻ sáu tuổi, sẽ là người được chọn làm Thái tử tương lai.

Thái tử lòng đầy oán hận, nhưng hắn đã mất tư cách kế vị vì cuộc đấu đá trước đó đã khiến hắn bị thương ở chân.

Do không cam lòng, hắn càng căm ghét Cửu Hoàng tử hơn.

Khi thanh kiếm đ.â.m vào bụng ta, ta vẫn còn nghĩ đến món gân bò hầm đã ăn vào buổi trưa, giờ rơi ra ngoài thì phí quá. Lại nghĩ đến món bánh giòn nhỏ ngon lành, giá mà ăn thêm chút nữa…

Ta tỉnh dậy vì đói.

Khi tỷ tỷ ôm lấy ta, nàng khóc nức nở, ta liền kêu đói. Khi cháu trai cảm ơn ta, ta vẫn đang kêu đói.

Một cảnh cảm động như vậy mà bị ta phá hỏng bằng tiếng kêu than vì đói, chẳng còn chút xúc động nào.

Sau đó, Hạnh Nhi kể lại rằng hôm đó cả người ta đầy m.á.u, khiến tỷ tỷ sợ đến nỗi suýt nữa đã cầm kiếm đi giec Thái tử.

Nhưng cũng nhờ sự kiện ám sát này, Thái tử đã hoàn toàn khiến Hoàng đế thất vọng, bị giáng làm thường dân, vĩnh viễn không được quay lại kinh thành.

Tháng trước, khi Hoàng đế sắp băng hà, Tam Hoàng tử có ý định đoạt ngôi nhưng bị đại công tử phủ Thừa tướng dẫn binh đánh bại.

Hoàng đế băng hà, Cửu Hoàng tử thuận lợi lên ngôi.

Nói cách khác, sau giấc ngủ của ta, thiên hạ đã đổi chủ.

Và người chiến thắng cuối cùng, quả thực chính là tỷ tỷ.

Khi nhận ra những chuyện đã qua, ta ôm chặt lấy tỷ tỷ, òa lên khóc lớn. Ta muốn kể hết những vất vả mà hai tỷ muội ta đã trải qua, nhưng lại sợ lỡ lời làm lộ thân phận của cả hai. Cuối cùng, chỉ biết gào lên, “Tốt quá rồi, thật sự quá tốt rồi!”

Tỷ tỷ như thường lệ, nhìn ta đầy vẻ chán ngán, đưa ngón trỏ đẩy trán ta ra xa một chút rồi nói: “Đừng có tỏ ra kém cỏi nữa, bây giờ ngươi đã là muội muội danh chính ngôn thuận của ta.”

Cháu trai ta, hay đúng hơn là tân Hoàng đế, từ lâu đã nhận ra mối liên hệ giữa ta và tỷ tỷ. Vì ta có công cứu giá, nó liền nhân cơ hội phong ta làm Quận chúa, còn tỷ tỷ cũng thuận nước đẩy thuyền, nhận ta làm nghĩa muội.

Ta nghe mà ngẩn ngơ, đến mức nước mũi cũng chảy ra, líu ríu nói: “Vậy… vậy là ta lại có thể gọi tỷ là tỷ tỷ rồi sao?”

Tỷ tỷ không đáp, chỉ thở dài, ôm ta vào lòng.

Ngày ta được phong làm Quận chúa và trở thành nghĩa muội của Thái hậu, những người tinh ý đều hiểu được đôi phần. Nhưng những điều ấy đã chẳng còn quan trọng. Như tỷ tỷ từng nói, họ chẳng bận tâm chuyện đó, điều họ quan tâm chỉ là lợi ích mà thôi.

Trước khi chuyển vào phủ Quận chúa, ta ôm lấy tỷ, khóc mãi không dứt.

“Ta không muốn rời xa tỷ tỷ, từ trước đến giờ chúng ta chưa bao giờ xa nhau.”

“Ta còn muốn làm nha hoàn của tỷ, không muốn làm Quận chúa đâu.”

“Tỷ tỷ, có phải tỷ không cần ta nữa không, có phải tỷ từ lâu đã thấy ta ngốc nghếch rồi không?”

Thái hậu vốn đoan trang nghiêm túc, vậy mà bị ta kéo đến y phục rối bời, sau này Hạnh Nhi còn trêu chọc: “Trên đời này ngoài Quận chúa ra, ai dám kéo tay áo Thái hậu như vậy đều sẽ bị phạt trượng đến chec.”

Cuối cùng, ta cũng dọn vào phủ Quận chúa, nhưng ngày nào ta cũng vào cung thăm tỷ tỷ.

Chu Tri Lễ lần nào cũng "vô tình" đi ngang qua, tiện thể đưa ta đi cùng. Cuối cùng còn trêu chọc bảo rằng ta giống như đồng liêu cùng hắn vào triều vậy.

Giờ đây có chỗ dựa vững chắc, ta cũng dám cãi tay đôi với hắn.

Ta còn phát hiện ra mình có thể cãi thắng hắn.

Ta hào hứng kể lại với tỷ tỷ, muốn khoe rằng mình đã giỏi cãi nhau, nhưng tỷ tỷ chỉ xoa đầu ta, khẽ thở dài.

Lần này đến cả Hạnh Nhi cũng lén cười, còn ta bị hai người cười mà chẳng hiểu gì.

Nửa năm sau, ta nhận được thư cầu hôn từ Chu Tri Lễ.

Thật ra trước đó ta đã thấy hắn thường gặp riêng tỷ tỷ, lúc ấy ta còn tưởng tỷ tỷ đang thay ta đòi lại công bằng, hóa ra là hắn cầu hôn ta.

Vốn không thể ở cùng tỷ tỷ, ta đã rất buồn rồi, giờ lại còn bắt ta đi lấy chồng, ta tuyệt đối không muốn.

“Tỷ tỷ, tỷ đúng là nhẫn tâm, lại bắt ta phải thành thân!”

“Ta mà thành thân thật, chẳng phải sẽ không thể ra ngoài mỗi ngày sao? Thế thì làm sao ta có thể đến tìm tỷ được?”

Ta không muốn gả đi, thế là hắn cứ bám riết lấy ta, cuối cùng còn tự mình vào bếp nấu đồ ăn ngon dụ dỗ ta.

Lúc ta ngồi khóc lóc trong kiệu hoa, tay vẫn còn cầm chiếc đùi gà to do hắn đã cho người đưa tới trước.

Khi Chu Tri Lễ vén khăn che mặt, ta lỡ buột miệng ợ một cái no nê.

Dù đã thành thân, ta vẫn không ngừng vào cung mỗi ngày.

Tỷ tỷ chịu không nổi, cuối cùng dọn ra ngoài sống riêng.

Ta tựa vào lòng tỷ tỷ, xoa bụng bầu, nghĩ ngợi: nếu tỷ tỷ thích con ta hơn, không thương ta nữa thì phải làm sao?

Nhưng rồi lại nghĩ, điều đó chắc chắn không xảy ra.

Dù sao, ngay cả cháu trai cũng không tranh nổi với ta, con của ta lại càng không thể!

Trong lòng tỷ tỷ, ta mãi mãi là vị trí số một! Nhất định phải là vị trí số một!
 
Mệnh Nha Hoàn Trời Sinh - Thượng Thượng Thiêm
Chương 7: Phiên ngoại về tỷ tỷ - Phần 1


Ta thật sự không biết phải nói gì. Ta chỉ mới chợp mắt một lát, sao lại bị muội muội ngốc của ta kéo vào cảnh bị phạt trượng đến chec.

Cũng tại ta quá ngây thơ, cứ nghĩ tiểu thư nhà quyền quý sẽ được sống vui vẻ, đơn giản cả đời.

Nên khi sống lại một đời, ta để muội ấy làm nha hoàn.

Tưởng muội ấy sẽ chán ghét, phản kháng, ai ngờ muội muội ta lại thích nghi nhanh chóng, còn dần dần tận hưởng cuộc sống nhàn nhã đó.

Thật lòng mà nói, mỗi lần thấy muội ấy sống qua ngày vô tư như thế, ta đều ghen tỵ, chỉ muốn đá cho muội ấy vài cái.

Giao thiệp với đám người giả tạo này thật mệt mỏi.

Một câu nói mà ẩn trong đó cả tám trăm ý nghĩa, cũng chẳng trách muội muội ngốc nghếch của ta mãi chẳng hiểu nổi.

Giờ đây, ta dần hiểu tại sao khi vừa trọng sinh, muội muội ta thà tiếp tục lang thang chứ không muốn trở về phủ Thừa tướng.

Nhưng không sao, đầu óc ta nhanh nhạy hơn muội ấy, ta vẫn có thể tự lo liệu được.

Có lẽ vì ta đã trở thành tiểu thư của phủ Thừa tướng nên nhiều chuyện đã dần khác đi so với kiếp trước.

Thừa tướng thấy được sự lanh lợi của ta, bèn muốn ta vào cung làm phi để giúp ông thăng tiến thêm một bậc.

Ông tất nhiên cũng cho ta lựa chọn thứ hai: kết hôn với thân vương đã quá tuổi ngũ tuần của phủ bên.

Nghĩ lại, ta và muội muội vì miếng ăn mà bước vào tầng lớp quyền quý, đã vào hang sói thì để tự bảo vệ mình cũng đành phải tiến thêm một bước, ta quyết định bước vào hang hổ.

Huống hồ, ta và muội muội vốn là những kẻ mạo danh. Một khi bị phát hiện, kết cục chỉ có thể thảm hại hơn kiếp trước.

Nơi kinh thành này, phận người như cỏ rác, nếu không có quyền thế thì chỉ chờ bị giẫm đạp mà thôi.

Vậy nên ta kiên quyết chọn vào cung làm phi.

Cùng là lão nhân qua tuổi ngũ tuần, sao ta lại không chọn người có quyền cao chức trọng?

Phủ Thừa tướng đã là nơi đầy rẫy đấu đá, hoàng cung lại càng là nơi mà lợi ích đan xen sâu sắc hơn.

Sau khi cân nhắc rất lâu, ta quyết định mang muội muội theo.

Lúc còn nhỏ, muội muội ta đã từng bị sốt cao, lần ốm đó đã khiến đầu óc muội ấy chậm chạp, ngây ngốc, ngoài ở cạnh ta, để muội ấy ở đâu ta cũng không an tâm.

Huống hồ muội muội ta đã sớm bị người khác để ý.

Ta có thể hình dung, chỉ cần ta vừa vào cung, Chu Tri Lễ sẽ ngay lập tức tìm cách đưa muội ấy về làm thiếp.

Muội ấy không có thân phận, chỉ là một nha hoàn. Dù có muốn tìm người gửi gắm cả đời thì tuyệt đối cũng không thể là nhị công tử của phủ Thừa tướng.

Môn không đăng, hộ không đối, chỉ sợ muội muội ngốc nghếch của ta sẽ bị người ta chèn ép, chịu đủ mọi thiệt thòi.

May mắn là nha đầu ngốc ấy chỉ nghĩ đến ăn uống, chẳng hề đặt tâm vào chuyện tình cảm.

Ta chỉ cần dăm ba câu là đã dụ được muội ấy vui vẻ theo mình vào cung.

Dù ngốc, nhưng muội muội ta lại có sức hút tự nhiên, đặc biệt là với các cung nữ, thái giám ở trong cung.

Trong hàng trăm câu chuyện bát quái, đôi khi lại lộ ra một tin tức quan trọng.

Ta có thể yên ổn ở trong cung cũng là nhờ một nửa công lao của muội ấy.

Còn nửa kia...

Ta đành phải hy sinh một chút, tìm cách nắm giữ trái tim của Hoàng đế.

Phủ Thừa tướng cũng là điểm tựa của ta. Cho dù Hoàng đế có bao nhiêu phần thật lòng, ít nhất cũng vì mặt mũi của phủ Thừa tướng mà ban cho ta ân sủng.

Rất nhanh, ta đã có thai.

Dù các Hoàng tử lớn đã bắt đầu cuộc tranh giành ngôi vị, còn con ta vẫn chưa chào đời!

Nhưng chuyện sau này chẳng ai đoán trước được, ta cũng chẳng muốn nghĩ quá nhiều, trước mắt chỉ cần tìm nơi an toàn để sinh con.

Trên đường đi, cô muội muội ngốc của ta lại khiến một nam tử phải để tâm.

Lần này là một vị thống lĩnh thị vệ, chức vị không cao nhưng trung hậu thật thà.

Với thân phận hiện tại và tính cách ngây ngô của muội ấy, có lẽ cũng xem là tương xứng phần nào.

Ta cũng không vội. Trước hết phải dò xét xem nhà vị thống lĩnh này có bao nhiêu người, mẫu thân hắn có còn hay không.

Nhà đông người thì dễ sinh chuyện, mà nếu mẫu thân hắn còn sống, e là muội muội ta khó tránh khỏi những chuyên phức tạp của mẹ chồng nàng dâu.

Người ta bảo "trưởng tỷ như mẹ," giờ ta mới thực sự thấm thía.

Cả đời này ta sẽ chẳng còn cơ hội kết hôn nữa, chỉ hy vọng tìm cho muội muội một lang quân tốt, một gia đình tốt để gửi gắm.

Sự thật chứng minh rằng quyết định "ôm con bỏ trốn" của ta năm đó là đúng đắn.

Cuộc tranh đấu giữa hai phe càng lúc càng khốc liệt, suýt chút nữa đã khiến đất nước diệt vong. Ta sợ đến mức vội vàng bán đi ít trang sức, tích trữ thêm vàng bạc, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn một lần nữa.

Cũng may đất nước vẫn còn, nếu không, con ta còn chưa biết nói đã thành Hoàng tử mất nước, thật quá bi thảm.

Hoàng đế từ lâu đã chán nản với cảnh huynh đệ tàn sát lẫn nhau, khi về già càng khao khát tình thân chân thành.

Điều này thực sự có lợi cho ta, khi ta vừa bày tỏ lòng trung thành vừa tỏ ra tình cảm nồng hậu, rất nhanh Hoàng đế đã dành cho ta nhiều ân sủng.
 
Mệnh Nha Hoàn Trời Sinh - Thượng Thượng Thiêm
Chương 8: Phiên ngoại về tỷ tỷ - Phần 2 - Hết


Nhị công tử của phủ Thừa tướng khi tìm đến ta, ý tứ của họ, ta đương nhiên hiểu rõ.

Chiếc túi thơm mà ta trao cho Hoàng đế, ông cũng hiểu ngầm dụng ý của nó.

Lý do ta dễ dàng xin được thánh chỉ chẳng qua là vì Hoàng đế vốn chẳng nghĩ rằng con ta có nhiều cơ hội thắng lợi.

Dù sao, nếu muốn lên ngôi, con ta trước hết phải vượt qua Thái tử và Tam Hoàng tử.

Gia tộc bên ngoại của hai người này đều rất mạnh, mà hiện giờ biên cương lại loạn lạc, chính là lúc tốt nhất để lập công, lấy lòng dân. Đáng tiếc, con ta còn đang học nhận mặt chữ…

May là những người thông minh ở phủ Thừa tướng biết cách phải làm gì.

Đại công tử từ bỏ bút nghiên ra trận, còn nhị công tử gia nhập triều đình làm quan.

Hai người cữu cữu tạm bợ này thật sự đã mở ra một con đường m.á.u.

Danh tiếng của con ta vang dội, người theo ủng hộ ngày càng nhiều.

Đúng là nên để người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp, chuyện tranh đấu trong cung ta còn có thể đoán được phần nào, nhưng quyền mưu thì vẫn phải dựa vào những lão hồ ly của phủ Thừa tướng.

Ta nắm bắt thời cơ, đưa con ta trở lại kinh thành trong sự vinh quang rạng rỡ.

Thế nhưng dù ta đã tính toán cẩn thận, không ngờ Thái tử trong cơn tuyệt vọng lại liều lĩnh đến mức ra tay ám sát con ta.

Ta vừa định khen con mệnh lớn thì đã thấy muội muội ngốc nghếch của ta bị khiêng về, toàn thân đầy m.á.u.

Ta biết mình không nên phản ứng quá mạnh, nhưng thật sự không chịu nổi khi thấy muội muội trong tình cảnh ấy.

Muội ấy vốn sợ đau nhất, lần này vết thương lớn đến vậy, chẳng phải đau đớn lắm sao?

Ta phát điên lên, chỉ muốn giec chec Thái tử, nhưng con trai lại ngăn ta lại.

Con trai bảo ta đừng vội, mối thù của muội muội ta sẽ do chính nó thay ta trả.

Nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của đứa trẻ ấy, ta bỗng nhận ra, con ta đã trưởng thành rồi.

Khi mọi chuyện đã ngã ngũ, lòng ta vẫn còn đôi chút bàng hoàng.

Nhưng điều ta mong mỏi hơn cả là muội muội sớm tỉnh lại.

Nhớ lại cả kiếp này, vì muốn bảo vệ muội ấy, ta luôn để muội ấy đóng vai một nha hoàn nhỏ bé, lúc nào cũng cúi đầu, chịu đựng bao nhiêu ấm ức.

Ngay cả chuyện hôn nhân của muội ấy, ta cũng không dám nhắm quá cao.

Thế mà muội muội vẫn hồn nhiên vui vẻ, chỉ cần được ở bên ta là thấy đủ.

Giờ ta đã trở thành Thái hậu, cũng đã đến lúc cho muội muội một thân phận xứng đáng.

Dường như con ta đã sớm biết về thân phận của muội ấy, lập tức xin ý kiến ta:

“Nha hoàn Tiểu Bính có công hộ giá, lại trung thành với mẫu hậu, dù lưu lạc vẫn không rời bỏ mẫu hậu. Trẫm ghi nhận công lao của nàng, muốn ban cho nàng một danh phận.”

Ta nhìn con đầy ý nhị, còn con ta lại thản nhiên, như thể thực sự chỉ vì thấy muội muội ta có công lao mới muốn ban cho nàng một địa vị cao.

Khi muội muội tỉnh lại, việc sắc phong diễn ra thuận lợi.

Dù sao cũng chỉ là một Quận chúa không có thực quyền, không đe dọa đến ai cả.

Thế nhưng dù đã ban cho muội ấy thân phận, lại có ta và con trai ta đứng sau làm chỗ dựa, ta vẫn đau đầu về chuyện hôn nhân của muội ấy.

Từ xưa đến nay, đàn ông đều tam thê tứ thiếp, nhà quyền quý lại càng không thiếu những nha hoàn thông phòng.

Còn người bình thường, giờ ta lại không xem vừa mắt.

Hơn nữa, nhà bình thường mà có chút tiền tài cũng sẽ tam thê tứ thiếp, nếu như thế thì chi bằng chọn một người nhìn thuận mắt còn hơn.

Chu Tri Lễ, con cáo già giấu bao mưu mô, cứ như ong ngửi thấy mật, tự tiến cử mình, mặt dày đến gần.

“Thần cả đời chỉ nguyện có một mình Tiểu Bính, một đời một kiếp một đôi người, tuyệt đối không phụ bạc.”

Chàng trai tuấn tú trong bộ quan phục nghiêm trang quỳ trước mặt ta.

Không thể phủ nhận, nam tử này quả thực có dung mạo rất đẹp, xứng với Tiểu Bính nhà ta.

Chu Tri Lễ dường như cũng hiểu nỗi băn khoăn trong lòng ta, nên hứa hẹn sẽ chứng minh bằng hành động.

Khi một con cáo bày tỏ chân tình, đó hoặc là ngụy trang, hoặc là thật lòng.

Ta thấy hắn luôn nhường nhịn, săn sóc muội muội ngốc nghếch của ta từng li từng tí, từ việc đón đưa khi muội ấy ra vào hoàng cung đến tự tay nấu ăn cho muội ấy.

Quân tử xa nhà bếp, vậy mà Chu Tri Lễ lại tự tay vào bếp, nói thật lòng, đã vượt trội hơn phần lớn đàn ông trên đời.

Dù sao cũng là lấy chồng, chi bằng chọn người đẹp mã, biết thương người.

Khi ta gật đầu, nét vui sướng trên mặt Chu Tri Lễ không hề giả tạo, hắn phấn khởi như một kẻ si tình.

So với vị thống lĩnh thị vệ trước kia, chỉ vì mẫu thân hắn phản đối chuyện hôn nhân, mà hắn đã từ bỏ Tiểu Bính, thì Chu Tri Lễ đã vượt qua mọi rào cản và thu xếp được cả gia đình phủ Thừa tướng, quả là đáng quý.

Thôi, đành vậy. Dù sao cũng có ta làm chỗ dựa cho muội ấy, nếu Chu Tri Lễ dám bạc đãi muội ấy, ta cứ cho chúng hòa ly là xong.

Tiểu Bính nhà ta, nhất định phải sống vui vẻ, hạnh phúc cả đời.

Hết.
 
Back
Top Bottom