Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo

Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 20: Chương 20



[Ngoại truyện của Vương phi]

Vương gia năm đó phong lưu, lúc tuổi còn trẻ vẫn chưa cưới chính phi. Ta cùng mấy người Đoan phi, Tề phi, đều là những mỹ nhân được dâng lên khi hắn còn làm Quận vương. Trong số đó, ta không phải là người đẹp nhất, cũng không phải là người khéo léo nhất, nên vào phủ, lúc được sủng ái thì ít, chịu ấm ức thì nhiều. Khi ta còn là thiếp, Đoan phi và Tề phi đã là sườn phi của Quận vương rồi.

Cũng thật là ý trời trêu ngươi, năm đó Đoan phi sinh non, Tề phi cũng theo sau sinh non, tuy ta có thai, nhưng vì không được sủng ái, không có ngự y mời mười ngày xem mạch một lần, lại vào mùa đông nhiều áo, nên mang thai hai tháng mà không ai phát hiện.

Tiếp theo, đúng năm Vương gia trở về phủ thì lại bị ngã ngựa làm bị thương ở thắt lưng, chữa trị mãi không khỏi, cuối cùng không thể làm gì được. Bụng của ta cũng dần không giấu được, nên tìm cách báo cho Vương gia, Vương gia vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, tinh thần cũng có phần phấn chấn. Ta lại nhân đó báo cho Vương gia biết trước đây Đoan phi và Tề phi tính kế lẫn nhau, mới dẫn đến việc đối phương sinh non, cầu Vương gia làm chủ cho ta, bảo vệ được mạng sống của đứa bé trong bụng.

Vương gia nghe xong tức giận, liền đánh c.h.ế.t Đoan phi và Tề phi, còn đứa bé trong bụng ta, trở thành đứa con duy nhất của Vương gia. Không lâu sau khi đứa bé ra đời, ta được nâng lên làm chính phi.

Kể từ khi Vương gia không thể làm gì được, tính tình cũng thay đổi lớn, tính tình vốn phong lưu phóng khoảng trở nên lạnh lùng và quái gở, hắn đuổi hết tất cả mỹ nhân cơ thiếp trong viện, chỉ giữ lại ta. Hằng ngày ta cũng xử sự rất cẩn thận, may mà sau khi hắn không còn say mê sắc đẹp thì lại thích quyền lực, bắt đầu nỗ lực trong triều, lấy được chức vụ về muối và sắt, tước vị Trấn Quốc Hầu hưởng muôn đời cũng chính là lúc đó quen biết với Vương gia.

Việc hôn sự của con ta sau khi trưởng thành vẫn luôn là chuyện mà ta lo lắng, khi ta tuổi còn trẻ đã chịu nhiều ấm ức, hưởng phúc ít, thấu hiểu rằng mình không có bối cảnh gia thế, cũng không có tình yêu sâu đậm của Vương gia, ta ở trong Vương phủ chỉ là thuận theo Vương gia mà thôi. Nếu cưới một đứa con gái trong đại tộc nhà quyền quý, gia thế của bọn họ hùng hậu, chắc chắn sẽ có một hai điều ràng buộc với ta; nhưng nếu không cưới con gái trong đại tộc quyền quý, thì làm sao xứng với đứa con trai tôn quý của ta?

Trời không phụ lòng người, tài nữ trong gia đình Trấn Quốc hầu nổi tiếng khắp kinh thành, thân là đích nữ có gia thế hiển hách, nhưng phụ mẫu mất sớm, hiện giờ trong Hầu phủ cũng không được sủng ái, lại sống an phận hơn mười năm, nghe nói tính tình cực kỳ yên tĩnh, thực sự là một lựa chọn không thể tốt hơn. Trong đó, ta hết sức thúc đẩy việc này, Vương gia cũng có giao tình thân thiết với Trấn Quốc Hầu, lập tức gật đầu.

Chỉ là con trai này của ta giống như cha, cũng có tính phong lưu, từ nhỏ đã là bảo bối, quản không thể quản được, mắng cũng không thể mắng được, giờ đây khi sắp xếp hôn sự cho hắn thì hắn cảm thấy không hợp ý, ta khuyên đi khuyên lại mới khiến hắn thay đổi quyết định, nhưng hắn nói cần một nha hoàn tên Hồng Nhạn từ Trấn Quốc Hầu phủ làm của hồi môn.

Việc này dễ thôi, ta đã đến Trấn Quốc Hầu phủ, gặp phu nhân của Hầu phủ, chuyện này rất nhanh đã được giải quyết, hôn sự cũng từ đó mà định xuống. Từ đó, ta cũng buông xuống một mối tâm bệnh. Khi con dâu mới vào cửa, ta lén nhìn nàng, quả nhiên là yên tĩnh, lại không bao giờ gây chuyện, mọi việc đều có tính khí tốt. Ngay cả những nha hoàn bên cạnh nàng, cũng có tính cách điềm đạm, ăn mặc giản dị, trông rất an tĩnh. Quả thật ta đã không chọn nhầm người.

Chỉ có Vương gia khi ăn cơm nhìn thấy, về phòng liền nói, nha hoàn của con dâu ta, tướng mạo cao quý vô cùng.

Kể từ lần ngoài ý muốn đó, Vương gia đã trở nên tin vào số mệnh, rất mê mẩn lý số, thậm chí bên ngoài cũng có danh tiếng là người biết xem tướng.

Chỉ khi ta nghe Vương gia nói vậy thì có chút kỳ lạ, một nha hoàn, có thể cao quý thế nào được? Ta liền hỏi, Vương gia suy nghĩ một hồi, nói, chuyện này là cơ mật, tuyệt đối không được nói với người ngoài. Ta biết chuyện này nghiêm trọng, lại hỏi tiếp, Vương gia hạ thấp giọng nói, quý vị là quốc mẫu chi mệnh, chẳng phải cao quý vô cùng sao?

Ta có chút sợ hãi, run rẩy nói: con trai chúng ta còn có phúc khí như vậy sao?

Vương gia cũng thở dài: Ta cũng rất ngạc nhiên, không nhịn được mà khen một câu, thực sự không nên, cái gọi là thiên cơ không thể tiết lộ. Bà hãy đối xử tốt với nàng ta, cũng nhân cơ hội khuyên con trai ta sớm nạp nàng ta làm chính thất.

Trong lòng ta vẫn còn nghi ngờ: … Aiz, con trai ta yêu thích mỹ nhân, nàng ta lại không thích trang điểm, làm sao có thể khuyên được?

Vương gia nói, bà cứ hiểu rõ trong lòng là được, nàng ta ở trong Vương phủ, liệu có thể bay ra ngoài được không? Từ từ lên kế hoạch cho phù hợp.

Thấy ta vẫn còn vẻ nghi ngờ, Vương gia nói: Vấn đề tướng mạo, tuy không phải lúc nào cũng chính xác, nhưng bây giờ, thà tin còn hơn không.

Ta suy nghĩ một chút, cũng đúng, liền nói: Vương gia yên tâm, việc này thiếp nhất định sẽ làm tốt.

Nhưng không ngờ không lâu sau, con dâu ta đã khó sinh mà mất, đứa trưởng tôn của ta thì yếu ớt, ngay cả Tịnh Tuệ đại sư, cao tăng giảng kinh cho Hoàng hậu cũng nói, chỉ có thể dùng đức hạnh của Phật môn để cứu, việc này khó khăn quá… Nhưng may mà nha hoàn đó giờ mới mười lăm tuổi, vẫn có thể chờ, trước tiên hãy để nàng ta xuất gia, cứu tôn tử của ta trước đã, cái gọi là quốc mẫu chi mệnh, tạm thời hoãn chậm lại.
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 21: Chương 21



“Ngươi là Tĩnh Tâm sư phụ sao?”

Sáng nay ánh mặt trời vừa mới ló dạng, ta đang tranh thủ ánh sáng buổi sáng quét dọn sân trong chùa nhỏ, sắp xếp những chiếc bồ đoàn để tụng kinh, tưới nước cho những cỏ dại mọc trong những khe đá, dọn dẹp xong, ta ra giếng trong sân múc nước sạch, đổ vào chậu phơi dưới ánh nắng, đang chuẩn bị vào chính điện thì thấy một cô nương ăn mặc như nha hoàn đứng ở cửa chùa gọi ta.

Ta vội đặt chổi xuống, chỉnh lại mũ tăng, phủi bụi trên áo, chậm rãi bước tới. Căn viện này bắt đầu được xây dựng lại sau khi Thế tử phi qua đời, trước đây là kinh đường của Vương phủ, sau nửa năm sửa chữa đã được mở rộng thành căn viện, mời Tịnh Tuệ đại sư đến viết tên, gọi là “Hộ Tự Tự”, hằng ngày có hộ vệ của Vương phủ canh giữ cửa chùa, người thường không thể tùy tiện ra vào, ta cũng từ ngày chùa được xây dựng, đã cắt tóc xuất gia làm ni.

Ngày Tiểu Thế tử tròn tháng đã vào chùa, Tịnh Tuệ đại sư đã tự tay làm lễ cho cậu, đặt pháp danh là ‘Linh Giác’, Vương gia, Vương phi và cả Hầu gia phu nhân của Hầu phủ, đều đến Hộ Tự Tự tham dự nghi lễ.

“Vị cô nương này có việc gì sao?”

Nha hoàn thấy ta đến gần, nhíu mày lùi một bước, chỉ hỏi: “Ngươi có biết làm pháp sự không?”

Ta mỉm cười nhẹ, gật đầu nói: “Biết.”

“Ngươi chuẩn bị một chút, đi theo ta.”

Ta áy náy chắp tay: “Vị cô nương này có lẽ không biết, Tĩnh Tâm không được ra khỏi chùa, đó là quy củ của Vương phủ.”

“Ta là người trong phòng của Thế tử, đây là ý của Tiểu Thế tử, nhanh theo ta đi.”

“Đã là như thế, cô nương thư thả cho bần ni thu thập một chút.”

“Đi nhanh lên. đi”

Ta quay lưng đóng cửa chùa, đi qua sân nhỏ lát đá xanh, ngẩng đầu nhìn mặt trời, thấy đã đến giờ, liền đến chỗ đánh chuông, gõ ba tiếng. Âm thanh vang vọng khắp Vương phủ, ta lại bước lên bậc thang, vào chính điện, chỉ thấy một tiểu hòa thượng đầu trọc mặc tăng y tơ tằm, đang quỳ trước Phật, gõ một chiếc mõ nhỏ, miệng niệm kinh, chính là Tiểu Thế tử Linh Giác.

Ta đi đến bên cạnh, mỉm cười nói: “Linh nhi, buổi sáng đã tụng xong, giờ thì nên đi rửa mặt rồi.”

Tiểu Thế tử ngừng lại, đặt chiếc mõ nhỏ xuống, cúi đầu lễ Phật, ngẩng lên nhìn ta: “Tĩnh Tâm cô cô, hôm nay còn giảng về Ma Ni Chúng Bảo không?”

Ta nắm tay cậu, cậu lững thững theo chân ta ra sân. Ta quỳ xuống trước chậu gỗ, cậu cũng quen dựa vào ta; Ta lấy khăn đã chuẩn bị sẵn ra rửa mặt cho cậu, cười nói: “Hôm nay không giảng về Ma Ni Chúng Bảo, cô cô có việc ra ngoài, bữa chay giờ trưa sẽ có ma ma mang đến.”

Linh nhi nghiêng đầu, đếm ngón tay nói: “Năm kia cô cô đã ra ngoài một lần, năm trước không ra ngoài, hôm nay lại ra ngoài một lần.”

“Linh nhi ngoan ngoãn, giờ lớn rồi, không thể như trước đây, cô cô không ở đây thì nổi giận.”

Cậu gật đầu như người lớn: “Ừm. Cô cô đi đi, con ở đây tụng kinh chờ cô cô.”

Ta vui mừng xoa đầu cậu, Linh nhi lớn lên giống mẫu thân cậu, khuôn mặt trắng trẻo, luôn mang theo vẻ gầy gò tinh tế. Nhìn cậu, ta không khỏi nhớ đến tiểu thư.

Bốn năm qua, từ một đứa bé chưa biết nói, đã lớn lên thành một cậu bé biết nói biết đọc, trong lòng ta không biết có biết bao vui mừng. Mặc dù mỗi tối Vương phi đều đến thăm Tiểu Thế tử, trong chùa cũng có lão bà tử làm việc vặt, nhưng hằng ngày vẫn là ta chăm sóc Tiểu Thế tử từ ăn uống đến ngủ nghỉ, đồng thời giáo dục tiểu thế tử

Tịnh Tuệ đại sư từng nói, để trừ bệnh xua ma, trước tiên phải giữ nơi ở sạch sẽ, không thể để người trần tục tùy tiện ra vào; tiếp theo là phải thành tâm hướng Phật, mới có thể chế ngự bệnh ma. Vì vậy, mặc dù Vương phi rất yêu thương Tiểu Thế tử Linh Giác, nhưng vẫn đồng ý theo đề nghị của Tịnh Tuệ đại sư không cho “Hộ Tự Tự” thêm nha hoàn hầu hạ.

Tịnh Tuệ đại sư mỗi tháng sẽ đến ba lần, cầu nguyện cho Linh nhi và hướng dẫn việc thuộc lòng kinh văn. Linh nhi từ khi biết nói, đã bắt đầu học thuộc kinh văn dưới sự dạy dỗ của Tịnh Tuệ đại sư, hiện giờ vẫn chưa học chữ.

Còn nhớ khi cậu mới bi bô tập nói, đáng lẽ phải gọi ta là cô cô, nhưng cậu quá nhỏ không phát âm được, luôn gọi thành “mụ mụ*”. Mỗi khi như vậy, ta đều rơi nước mắt, nghĩ nếu tiểu thư còn sống thì tốt biết bao.

Những năm qua, mặc dù Ta ở trong cửa Phật, nhưng trong lòng không phải không có điều bận tâm.

Điều duy nhất ta bận tâm, chính là lời giao phó của tiểu thư.

Trước đây mỗi ngày Thế tử đều cùng Vương phi đến thăm Tiểu Thế tử, sau đó chỉ còn một tháng đến ba hoặc năm lần, rồi dần dần biến thành một tháng một lần, giờ đây nửa năm cũng không thấy bóng dáng, nghe nói cơ thiếp đã thêm hơn mười người...

Bây giờ ngay cả những nha hoàn trong phòng của hắn, ta cũng không quen biết, có lẽ những người ta từng biết đều đã được đưa đi. Ban đầu ta lo lắng Linh nhi nhớ phụ thân, còn thường xuyên hỏi thăm Thế tử, nhưng sau đó phát hiện Linh nhi chưa từng chủ động hỏi, nên cũng thôi.
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 22: Chương 22



Mang theo bọc vải xám ra khỏi cổng chùa, đi theo nha hoàn kia lên xe ngựa, ta hỏi: “Vị cô nương này, không biết nhà nào được Thế tử đặc biệt nhờ vả, để bần ni làm pháp sự?”

Nàng ta không đáp, chỉ nói: “Ngươi đi rồi sẽ biết.”

Xe đi khoảng nửa canh giờ, đến một tiểu viện, vừa mở cổng viện, một mùi hôi thối lập tức xộc vào mũi, bên trong khói mù mịt toàn là hơi ẩm và mùi thuốc. Khoảnh sân kia trông có vẻ đã lâu không được chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm, giữa sân có một đống lửa, bên cạnh có một tấm ván gỗ, trên đó có một người nằm được che lại bằng vải thô, từ bàn chân chưa thối rữa nhìn lại, hóa ra là một nữ tử.

Chỉ nghe nha hoàn dẫn ta đến đứng bên ngoài không vào, nói với ta: “Ngươi vào đi, ta không vào nữa. Chính là nàng ta, Thế tử nói các người cùng vào Vương phủ, đưa nàng ta đi một chuyến cuối cùng.”

Lúc này trong phòng truyền đến tiếng xì xào, một nữ tử ăn mặc như nha hoàn, mặc bộ quần áo cũ, đầu tóc không chải, từ trong phòng đi ra, nàng ta trước tiên đưa mắt nhìn xe ngựa đang dừng ngoài sân, rồi gọi: “Có phải là Dong cô cô tới không?”

Nha hoàn đi cùng ta bên ngoài đáp: “Phải. Ngươi đừng chậm trễ lâu, ta và Tĩnh tâm sư phụ một lát nữa còn phải về Vương phủ.”

Nha hoàn mặc áo cũ quay đầu nhìn ta, vừa nhìn đã ngẩn người, bước tới nói: “... An Tĩnh? — Ngươi có phải là An Tĩnh không?”

“Bần ni pháp danh Tĩnh Tâm.”

“Ta là nha hoàn của Hồng di nương, ngươi có còn nhớ ta không?”

Ta gật đầu... chỉ là trong ký ức của ta, mơ hồ nhớ tới tiểu cô nương hoang mang rối loạn gõ cửa phòng tiểu thư cách đây bốn năm, lúc đó vẻ mặt nàng ta còn trẻ con, sao giờ lại tiều tụy như vậy?

Nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đi đến bên xác nữ nhân được che bằng vải thô, khóc nói: “Hồng di nương, Thế tử thật sự là người có tình có nghĩa, hắn đã hai năm không đến viện chúng ta, ta còn tưởng người không có phúc phận, chuẩn bị đưa người đi bãi tha ma ở phía tây thành, không ngờ Thế tử vẫn nhớ tình xưa, giờ còn tìm cho người một ni cô để vãng sinh.”

Tôi có chút không nỡ lật tấm vải thô che phủ cơ thể nàng ta lên, trong lòng đau xót, ta nửa ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào vị trí khuôn mặt của Hồng Nhạn, sờ lên trán, ta thở dài một hơi.

“Kể từ người chuyển ra khỏi Vương phủ thành ngoại thất của Thế tử, thì luôn không vui, lại thường đánh ta, ta cũng không biết phải làm sao. Thế tử thỉnh thoảng đến một lần, người lại luôn giận dỗi nói muốn trở về Vương phủ, lại nói muốn làm sườn phi, Thế tử thấy phiền, nên không đến nữa. Thế tử càng không đến, người càng sốt ruột, trên mặt lúc nào cũng khó chịu, nhưng ai mà thích một nữ nhân suốt ngày mặt mày cau có chứ?”

“Từ tháng trước, Thúy di nương của Trấn Quốc Hầu phủ đến thăm người, chỉ châm chọc người vài câu, người đã bệnh không dậy nổi, vậy sau này bảo ta phải làm sao đây?”

“Người luôn nói, là số phận người khổ, theo tiểu thư nhà người... Người nói, nếu không phải Thế tử phi yếu đuối vô năng, sao người lại bị hạ thuốc sảy thai? Nếu không phải Thế tử phi thân thể yếu ớt mà ra đi, sao người lại sa vào tình cảnh này. Người nói Thế tử phi hủy hoại người, nhưng người có từng nghĩ, người cũng đã hủy hoại ta!”

Nghe những lời của nha hoàn mặc áo cũ này nói, lòng ta càng thêm bi thương... Nhớ lại lần đầu tiên thấy Hồng Nhạn đứng sau thiếu gia của Hầu phủ, như thể đã qua một mấy đời, nàng ta xinh đẹp rực rỡ; khi mới vào Vương phủ, nàng ta lại đầy khí thế và quyết tâm... Nhưng giờ đây người đã đi, chỉ còn lại xương cốt trong mộ. Ngay cả khi ra đi, lòng cũng không được giải thoát, mang theo oán hận mà kết thúc.

Hai tay chắp lại, trước tiên niệm sáu chữ đại minh chú, rồi niệm tâm chú, cuối cùng niệm xong chú vãng sinh.

Nguyện người xa rời những giấc mộng đảo điên, buông bỏ chấp niệm, một đường bình an.

Kiều nhan giật mình đã xương khô,

Tình nùng rút đi thành cặn bã.

Tìm sầu mịch hận tự chỉ chịu,

Si ngu tổng hướng tham chỗ mưu.

Nếu hỏi kiếp sau chỗ nào cầu,

Con nguyện thiên địa một sa âu.*

* Gương mặt xinh đẹp giờ đã thành xương khô, Tình sâu đã phai thành cặn bã, Tìm sầu mơ hận tự chuốc lấy, Ngốc nghếch luôn hướng đến chốn tham lam, Nếu hỏi kiếp sau cầu điều gì, Chỉ mong trời đất một hải âu.
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 23: Chương 23



Trở về Vương phủ, ta trước tiên đi đến viện phụ để tắm rửa, sau đó mới quay về Hộ Tử Tự. Tịnh Tuệ đại sư hôm nay đã đến, đang ở trong phật đường giảng kinh cho Tiểu Thế tử Linh Giác.

Linh nhi từ nhỏ không có nhiều bạn, người tiếp xúc nhiều nhất chỉ có ta và Tịnh Tuệ đại sư. Có lẽ vì vậy mà cậu được hun đúc, lại có lẽ do sức khỏe yếu ớt từ nhỏ, giờ đây cậu cũng không giống những cậu bé bình thường thích chạy nhảy vui chơi, mà lại thích quấn quýt bên ta và Tịnh Tuệ đại sư để nghe những câu chuyện nhỏ trong Phật pháp. Đi vào trong, ta cũng ngồi bên cạnh, hóa ra Tịnh Tuệ đại sư đang kể về điển cố Già Diệp nhặt hoa mà cười. Linh nhi nghe được cái hiểu cái không.

“Chắc chắn là Phật nói pháp, Già Diệp nghe hiểu mới có thể cười.” Nghe xong câu chuyện, Linh nhi suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói.

Tịnh Tuệ đại sư mỉm cười gật đầu: “Quả thật là như vậy.”

Thấy ta trở về, Linh nhi nói: “Cô cô hôm nay về sớm.”

Tịnh Tuệ đại sư lại nói: “Tĩnh Tâm vì sao người về mà lòng không về?”

Ta ngồi khoanh chân, chắp tay thở dài nói: “Hôm nay gặp một người bạn cũ, cảnh tượng bi thảm, chạm cảnh sinh tình, thật sự không đành lòng, lòng vẫn như ở lại trong viện của nàng ta khi vãng sinh.”

“Chính là thế gian này có quá nhiều tham sân si, tâm sáng bị vô minh che phủ, mới sinh ra nhiều điều thở dài. Phật nói xuất thế pháp, chính là để phá bỏ vô minh này. Người đã sinh lòng từ bi, càng phải phát đại nguyện, lập đại chí, nghiên cứu Phật pháp, phổ độ chúng sinh.”

“Đúng vậy. Tĩnh Tâm đã ghi nhớ. Còn xin Tịnh Tuệ đại sư mở sách giảng kinh.”

Đêm đó, Vương phi lẽ ra phải đến thăm Linh nhi, nhưng nha hoàn thiếp thân của Vương phi lại đến truyền lời, nói Vương phi hôm nay không được khỏe, tạm thời không đến. Ta đang chuẩn bị sắp xếp giường cho Linh nhi nghỉ ngơi, thì ngoài cửa chùa lại có thông báo, ta vội ra ngoài, thì thấy một lão bà tử cầm đèn, Thế tử từng bước thong thả đi đến ghế đá trong sân ngồi xuống, cũng không biết hắn vào lúc nào.

Ban đêm gió lạnh, ta lại thêm cho Linh nhi vài món quần áo, rồi bế cậu ra ngoài. Đến trước mặt Thế tử, ta đặt Linh nhi xuống, đứng trước Thế tử: “Linh nhi, Thế tử gia đến thăm con rồi.”

Linh nhi trong ánh đèn dầu mờ ảo, nhìn vào gương mặt mơ hồ của Thế tử, nghiêm túc gọi một tiếng: “Phụ thân.”

Thế tử hơi gật đầu, rồi nói với ta: “Gần đây Linh nhi có khỏe không?”

Ta đáp: “Nhờ phúc của Vương gia Vương phi, Linh nhi đều khỏe, trước đây có ho cũng không còn tái lại nữa.”

“Ừm, mẫu thân hôm nay không được khỏe, bảo ta đến thăm xem sao.” Thế tử có chút chán chường, chân gác lên, bộ dạng bất cần giống như khi còn thiếu niên, chỉ thấy hắn lơ đãng nhìn Linh nhi một cái: “Đứa bé này không giống ta chút nào, giống hệt mẫu thân nó.”

“Linh nhi tính tình giống tiểu thư, dung mạo cũng giống Thế tử gia.” Ta cúi người nói.

Thế tử khẽ nhếch khóe miệng, không nói gì. Linh nhi lại kéo kéo tay áo ta, thanh âm trong trẻo nói: “Tịnh Tuệ đại sư nói, tướng mạo con người chỉ là một lớp da mà thôi, cô cô cần gì phải phân biệt ai giống ai không giống.”

Ta áy náy: “Thế tử gia tha tội, trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ.”

Tiểu Thế tử gật đầu, đứng dậy định rời đi: “... Vậy hôm nay cứ như vậy đi.”

Ta nói: “Linh nhi chào tạm biệt Thế tử.”

“Phụ thân đi đường bình an.”

Thế tử đi đến cửa bỗng dừng lại, quay đầu mỉm cười với ta: “Người ta nói nữ mười tám đại biến, năm nay ngươi cũng mười tám rồi phải không.”

Ta hơi ngạc nhiên, chỉ nghe Thế tử tiếp tục: “Cũng không ngạc nhiên khi mẫu thân luôn nói tốt về ngươi trước mặt ta, tuổi thanh xuân quý giá lại khô đăng cổ Phật, thật khó cho ngươi tận tâm tận lực.”

Ta cúi đầu chắp tay: “Đều là việc trong bổn phận.”
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 24: Chương 24



Khi ngẩng đầu lên, Thế tử đã đi xa, đóng cửa viện lại, ta bế Linh nhi vào phòng. Ở đầu giường kể cho Linh nhi nghe những câu chuyện thiền lý, Linh nhi an nhiên đi vào giấc mộng.

Đêm hôm đó như thường lệ trong bốn năm qua, yên bình và tốt đẹp. Nhưng ta đoán được khởi đầu, lại không đoán được kết quả.

Hai ngày sau đêm Thế tử đến thăm Tiểu Thế tử Linh Giác, trời tối bỗng nổi lên dông tố, một lúc sau sấm chớp vang rền, gió mưa cuồn cuộn, đất đai dường như cũng rung chuyển. Ta an ủi Linh nhi ngủ say, sau đó tự mình mới ra ngoài rửa mặt, ta vừa mới đánh nước đứng dậy, bỗng từ phía sau có một bóng đen phủ lên, chớp mắt một cái liền kéo ta vào góc tường.

Chỉ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, trong miệng lại lầm bầm: “... An Tĩnh... Là ta.”

Nghe thấy tâm thanh của Thế tử, ta không khỏi ra sức vùng vẫy: “Bần ni Tĩnh Tâm, xin Thế tử gia hãy nghiêm túc!”

Chỉ nghe trong bóng đêm hắn cười khẽ một tiếng, hành động khẽ áp sát, nhẹ nhàng khóa chặt cơ thể ta: “Sợ gì chứ, ngươi là nghĩa muội của thê tử ta, khi Linh nhi đến bảy tuổi, ngươi vốn phải hoàn tục làm sườn phi của ta, mẫu phi của ta đã nói với ta từ sớm rồi.”

Nói xong, cổ ta bỗng cảm giác được một luồng lưỡi l.i.ế.m vào, trong lúc nhất thời không khỏi xấu hổ mà toàn thân phát run.

Chỉ nghe hắn thổi vào tai ta: “Hồi đó ta còn trẻ, không hiểu thanh nhã tốt đẹp. Chỉ biết tìm những thứ son phấn nồng nàn, An Tĩnh chắc không còn trách ta nữa...”

Ta không ngừng rơi lệ: “Cửa Phật thanh tịnh, mong Thế tử hãy giữ chút đức hạnh. Ta là người được Vương phi giao phó để bảo vệ Tiểu Thế tử, tuyệt đối không thể có hành vi vượt quá, mong Thế tử thương xót.”

“Suỵt, lớn tiếng như vậy, ngươi không sợ đánh thức Linh nhi sao?”

Thấy ta cố gắng vùng vẫy, Thế tử lại tăng thêm sức lực, một cái đã xé toạc tăng y bên ngoài của ta, tay đưa vào bên trong. Ta muốn kêu lên, nhưng những lão bà tử trong chùa dường như đều biến mất, ngay cả một bóng người cũng không thấy, ta chỉ sợ làm kinh động đến Linh nhi.

“Đừng khóc, đừng khóc...” Thế tử hôn lên, bị nước mắt giàn giụa của ta làm ẩm ướt, “Người khác biết là ta, đều vui mừng, sao ngươi lại khóc lóc như vậy?”

Ta hít một hơi, cố gắng nói: “Tĩnh Tâm chỉ là một ni cô... Người đời chỉ sợ tránh xa... cầu mong Thế tử quý trọng thân thể...”

“Ngươi nghĩ ta giống như những tục nhân chưa từng thấy qua mỹ nhân sao... Bọn họ hâm mộ, chưa chắc bản gia đây hâm mộ, bọn họ không thể thưởng thức, ta lại thấy mới mẻ... Ta thấy dưới lớp tăng bào này, lại có một phong vị khác...”

Cuối cùng ta đã tìm thấy cơ hội, dùng hết sức lực đẩy hắn ra, chạy về phía ngoài cửa chùa, nhưng khi gần đến cửa lại bị hắn đuổi theo vấp ngã, hắn một tay ôm ta từ dưới đất lên, không biết từ đâu rút ra một cái khăn nhét vào miệng ta, rồi bẻ tay ta ra sau, kéo ta vào sương phòng trong chùa, “... Hôm nay gia còn đặc biệt thích ngươi.”

Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 25: Chương 25



Nước mắt đã khô cạn... không còn gì sót lại.

Trần nhà trống rỗng, những thanh gỗ đơn giản, chưa bao giờ khiến ta cảm thấy tuyệt vọng như vậy.

Trên giường có một vết m.á.u nhỏ, ta nằm trên giường với ánh mắt trống rỗng, mở to mắt nhìn trần nhà, không biết đã qua bao lâu... Đã bao nhiêu năm rồi, trong lòng ta lần đầu tiên có oán hận, ta hận sự bất lực của mình, ta hận trong viện không có một người hầu nào xuất hiện... Ta thậm chí không thể không chất vấn Phật: Những năm qua, ta cúng dường đạo tràng, tận tâm tận lực, vì sao lại giáng họa này lên ta!

Tịnh Tuệ đại sư đã sớm nói qua, chỉ có nơi thanh tịnh của cửa Phật mới có thể bảo vệ Linh nhi bình an, nay thân thể ta đã ô uế, lại phạm giới sa môn, đã trở thành người ô uế, cửa Phật không dung, sao có thể bảo vệ Linh nhi? Sao có thể hoàn thành di nguyện của tiểu thư đối với ta?!

... Nếu chuyện ô uế này truyền ra bên ngoài chùa, ngay cả danh tiếng của Tiểu Thế tử Linh Giác vì ta cũng sẽ bị ảnh hưởng... Nhắm mắt lại, ta thật sự muốn tự mình chịu ngàn đao thống khổ, để đổi lấy chuyện tối qua chưa từng phát sinh.

Ta tuyệt vọng. Ta khinh thường vì sự yếu đuối ngu ngốc của mình.

Cách hai ngày trước Thế tử đã nói những lời như vậy, tại sao ta lại không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Thế tử? Tại sao ta lại mơ hồ không phòng bị? Giờ đây không thể vãn hồi, ta tội lỗi không thể tha thứ...

Thời gian trong ý thức của ta như ngừng lại. Bất tri bất giác đã đến canh năm, trời bắt đầu tờ mờ sáng, tiếng mưa vẫn chưa ngừng, rơi lộp độp trên mái nhà. Trong mưa, ta mơ hồ nghe thấy tiếng gà gáy, cuối cùng ta cũng tỉnh táo ngồi dậy, Linh nhi sắp phải dậy rồi.

Ta có hơi khó khăn nâng người, di chuyển đến bên cạnh bàn, trải một tờ ‘Vân Cẩm’, mài mực rồi cầm bút viết thư cho Tịnh Tuệ đại sư. Rời bút thu nét, bức thư chỉ ít ỏi hơn bốn mươi chữ, nhưng dường như đã tiêu tốn hết sức lực cả đời ta.

Ta đã đưa ra quyết định.

Giờ đây, chỉ có thể gửi gắm Tiểu Thế tử Linh Giác cho ân sư của tiểu thư, Tịnh Tuệ đại sư. Bà từ bi, chắc chắn sẽ bảo vệ Tiểu Thế tử chu toàn. Còn thân ta đã ô uế, đã phạm lỗi, không thể cứu vãn, giờ chỉ còn cách không để danh tiếng ô uế của mình làm bẩn đi sự trong sạch của Tiểu Thế tử Linh Giác.

Ta cất bức thư cho Tịnh Tuệ đại sư vào phong bì, kéo lại chiếc áo bị rách, vừa đủ che thân, dựa vào tường đi đến cửa, đặt bức thư lên ngưỡng cửa.

Dù đã đến giờ, nhưng ta không thể hầu hạ Tiểu Thế tử Linh Giác rời giường, thân thể ô uế e rằng sẽ khiến cậu dính phải vận xui...

Linh nhi luôn là đứa bé học tập nghỉ ngơi đúng giờ, quả nhiên không lâu sau ta nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đến bên cửa, Linh nhi ở ngoài cửa hỏi: “Cô cô đã dậy chưa ạ?”

Cách cánh cửa, trong lòng ta khôi phục lại, cố gắng nói thật bình tĩnh: “Linh nhi, cô cô hôm nay không được khỏe, có lẽ bị bệnh, con có thấy bức thư trên ngưỡng cửa không?”

“Thấy ạ”

“Hôm nay Tịnh Tuệ đại sư đến giảng kinh, con mang thư cho đại sự, có biết không?”

“Biết ạ.”

“Cô cô sợ là bị bệnh, trước khi khỏi bệnh, con tuyệt đối đừng gặp cô cô.”

“Cô cô đừng sợ, Linh nhi cũng từng bị bệnh, bệnh đến rồi cũng sẽ đi, cô cô sẽ khỏe lại thôi mà.”

Ta nén nước mắt: “Cô cô biết rồi, con còn không đi phật đường tụng kinh sáng sao?”

“Vâng. Vậy con đi đây.”

Tiếng bước chân xa dần, ta đi đến bên bếp lò nhóm lửa, lại một lần nữa kiểm tra cửa sổ và cửa ra vào đã đóng chặt... Làm xong những việc này, ta chỉnh lại áo ngoài, che đậy cơ thể, cẩn thận nằm xuống giường.

Hiện giờ, chỉ có thể dùng cái c.h.ế.t để chứng minh ý chí, mới có thể bảo vệ Tiểu Thế tử Linh Giác. Dù ta đã phụ lòng tiểu thư, nhưng ta không thể phụ đi ước nguyện trong lòng mình.
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 26: Chương 26



Tiểu thư... Dáng điệu và tiếng cười của nàng lại hiện lên trong đầu ta... Nghĩ đến đây, ta không khỏi đau đớn... Ta từ bỏ mọi thứ ở thế gian, dồn hết tình yêu vào Linh nhi, chỉ mong cậu mau chóng lớn lên... nhưng cuối cùng ta vẫn không làm được.

Xấu hổ vì sự bất lực của bản thân, ta gần như cảm thấy hít thở không thông.

Lửa than nổ lách tách, hơi thở cũng ngày càng khó khăn...

...Bóng tối từ từ xâm chiếm...

Lúc đó ta nghĩ, ta đã phụ lòng người khác, không còn tư cách để lần nữa thấy ánh sáng.

...

...

Có lẽ là cảnh trong mơ...

Có lẽ là ảo giác...

Ta cảm thấy mình được bao bọc bởi một cỗ sức mạnh ấm áp và rực rỡ. Những bất mãn, oán hận, tự trách, dường như đều tan biến trong ánh sáng này, ta cảm thấy mình đứng trên mây, từ xa có tiếng niệm kinh vọng lại, chân tự động bước theo âm thanh của kinh văn... Chỉ thấy từ xa rực lên một luồng ánh sáng vàng, ta chạy về phía đó, hiện ra trước mặt là một cánh cửa lớn bằng kính lưu ly ở cuối đám mây.

Ta dừng lại trước cửa.

Ta như biết, sau cánh cửa này ẩn giấu điều gì—Một khi mở cánh cửa này, sự ấm áp và bình yên bao quanh sẽ không còn, sau cánh cửa là vũ đài của d*c vọng, sát phạt, tranh giành, ghen ghét và oán hận... Ta không khỏi lùi lại một bước, nhưng ký ức giống như nước lũ lại ào ạt tràn về...

Những lời nói từng vang vọng dường như từ sâu thẳm tâm trí nổi lên:

“Ta cầu xin ngươi chăm sóc tốt cho con của ta, chăm sóc cho nó... để nó có thể lớn lên...”

“Chính là thế gian này có quá nhiều tham sân si, tâm sáng bị vô minh che phủ, mới sinh ra nhiều điều thở dài. Phật nói xuất thế pháp, chính là để phá bỏ vô minh này. Người đã sinh lòng từ bi, càng phải phát đại nguyện, lập đại chí...”

Ta hít một hơi thật sâu, dũng cảm đưa tay, đẩy cánh cửa trước mặt.

Khi tỉnh dậy lần nữa, ta đang dưới ánh nhìn từ bi của Tịnh Tuệ đại sư... cảm nhận được cơ thể mình, quay đầu lại, thấy Linh nhi nhào tới ôm ta khóc ròng: “Cô cô, cô cô...” Ta mới trở lại với ý thức, “Linh... Linh nhi... cô cô bị bệnh nặng...”

Tịnh Tuệ đại sư nhẹ nhàng xoa trán ta: “Trong ba ngày ngươi hôn mê, ta đã giúp ngươi lau người thay quần áo, giờ đã chữa khỏi bệnh nặng của ngươi...”

“...Chữa... khỏi?”

Tịnh Tuệ đại sư mỉm cười gật đầu, Linh nhi lập tức nhào vào lòng ta, nức nở nói: “Cô cô, cuối cùng cô cô cũng tỉnh lại... Làm Linh nhi sợ c.h.ế.t khiếp...”

“Vương phi đã đến thăm ngươi, bản sư nói sẽ phải chữa bệnh cho ngươi trong vài ngày, Linh nhi tạm thời ở lại với Vương phi, nhưng Linh nhi không muốn, cầu xin Vương phi, vì vậy mới được ở lại bên cạnh ngươi.”

“Là... là vậy sao...”

“Linh nhi không nỡ rời xa cô cô...”

Nghe vậy, ta cũng rơi lệ ôm chặt Linh nhi.

Tịnh Tuệ đại sư lại nói: “Lần này tuy đã khỏi, nhưng nếu muốn triệt để loại bỏ bệnh nặng này, không để bệnh tái phát, vẫn cần một pháp môn.”

Ta vội hỏi, “Pháp môn thế nào?”

Tịnh Tuệ đại sư mỉm cười nói: “Bản sư chuẩn bị chính thức thu nhận ngươi làm đồ đệ, từ nay về sau, ngươi sẽ theo bản sư vào hoàng cung.”

Ta nghe vậy thì ngẩn người, Tịnh Tuệ đại sư gật đầu: “Ý của bản sư, Vương phi đã đồng ý.” Nói xong, Tịnh Tuệ đại sư đưa cho ta bức thư mà ta từng gửi cho bà: “Sau này... đừng để Linh nhi truyền tin nữa.”

Lật mặt sau của bức thư, ta thấy trên tờ Vân Cẩm có vài câu kệ viết trên đó:

Tâm nhược bất nhiễm, tiện thị vô cấu.

Xá thân vi nhân, thùy năng ngôn uế?

Tuệ căn chủng tâm, dĩ nhiên chiếu kiến.*

*Tâm nếu không nhiễm, thì chính là vô cấu, Hy sinh vì người, ai có thể nói là ô uế? Huệ căn đã gieo tâm, đã thấy rõ ràng.

Tay ta run rẩy, ôm chặt Linh nhi bên cạnh: “Linh nhi đừng khóc, cô cô ở đây mà.”
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 27: Chương 27



Ngày ấy khi tỉnh dậy ta đã xuống giường, ăn một bát cháo loãng, cảm thấy khá hơn nhiều. Tịnh Tuệ đại sư bảo ta niệm một đoạn kinh Phật, rồi uống nước, lại bảo ta trở về giường nghỉ ngơi, còn dẫn Tiểu Thế tử đi vào Phật đường.

Ba ngày sau, Tịnh Tuệ đại sư vẫn ở lại Hộ Tự Tự, vừa chăm sóc ta, vừa giảng kinh cho Tiểu Thế tử.

Ngày thứ tư, ta cảm thấy mình đã khá hơn nhiều, liền cầu xin Tịnh Tuệ đại sư cho ta được tiếp tục niệm kinh sáng tối, Tịnh Tuệ đại sư gật đầu đồng ý, Linh nhi cũng vui mừng vì ta đã hồi phục, ta ôm cậu, cậu lập tức làm nũng không muốn rời khỏi người ta.

“Tĩnh Tâm, giờ con đã có thể đi lại, sao không cùng ta vào cung?”

Ta nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, Tịnh Tuệ đại sư cười nói: “Đã đến ngày hàng tháng ta giảng pháp cho Hoàng hậu, ta đã thu con làm đồ đệ, vậy thì dẫn con theo.”

Ta gật đầu: “Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của sư phụ, nhưng... Linh nhi thì sao ạ?”

Tịnh Tuệ đại sư mỉm cười: “Linh nhi cũng vào cung cùng, Vương phi cũng đã đồng ý.”

Tiểu Linh nhi lần đầu ra ngoài, tò mò kéo rèm xe ngựa lên nhìn cảnh vật bên ngoài. Ta ngồi phía sau cậu, cũng nhìn theo. Đường đến hoàng cung đều là đường lớn trong kinh thành, lát đá xanh, khác hẳn với con đường nhỏ lần ta đến căn viện của Hồng Nhạn. Đường lát đá xanh đi qua chợ kinh thành, nhưng cảnh tượng giờ đây đã hoàn toàn khác so với khi ta vào Vương phủ...

Chỉ thấy các cửa hàng đều đóng cửa, không còn tiếng người qua lại... Những cảnh sắc phồn hoa trong ký ức dường như chưa từng tồn tại, trước mắt chỉ là một bức tranh tiêu điều hoang vắng.

Thấy sắc mặt ta, Tịnh Tuệ đại sư như hiểu được tâm tư của ta, từ từ nói: “Man tộc đã đánh đến bờ Hoàng Hà rồi...”

“Gì cơ...”

Tịnh Tuệ đại sư thở dài: “Man tộc hôm trước đã chiếm được Lương Châu, biên quan, giờ đây đang nhắm thẳng vào kinh thành...”

“...”

“Đáng tiếc Hoàng thượng Hoàng hậu đều cho rằng Man tộc không đáng lo, lão ni lần này tiến cung, còn muốn khuyên Hoàng hậu nương nương một phen.”

Xe ngựa dừng lại trước cổng cung, ta ôm Linh nhi xuống xe, lại đỡ Tịnh Tuệ đại sư, lúc này một con ngựa nhanh đột nhiên từ trong cung lao ra, như gió vụt qua, ta vội vàng ôm chặt Linh nhi, con ngựa hí dài một tiếng, người cưỡi ngựa kéo dây cương lại.

Chỉ thấy cách xa xa năm trượng, nó cuối cùng hí lên và hạ móng trước, một người mặc trọng giáp vội vàng nhảy xuống ngựa, tháo mũ đồng, quay lại đi tới... Mấy ngày trước trời mưa liên tục, ngay cả mây cũng thấy nặng nề; nhưng giờ đây, trời đã quang đãng, ánh nắng rực rỡ chiếu lên bầu trời. Ánh sáng chiếu lên bóng lưng của người nọ, như một mặt trời rực rỡ xuyên qua những đám mây nặng nề. Có lẽ vì được ánh sáng chiếu rọi, bộ trọng giáp của người nọ dưới ánh mặt trời mới như mở ra những chiếc vảy vàng, lấp la lấp lánh...

Ta nhìn người trước mặt, như thể đã qua mấy đời.

“Nàng...” Trên khuôn mặt đầy bụi bẩn và mồ hôi của người nọ cuối cùng nở một nụ cười, “Ta vừa rồi còn sợ nhìn nhầm, thật sự là An Tĩnh. Ta nói sao lâu thế không gặp được nàng, cơ duyên gì, giờ nàng lại xuất gia rồi?”

Mũi ta hơi chua xót, hai tay chắp lại nói: “Bần ni pháp danh Tĩnh Tâm, hiện giờ đã bái làm môn hạ của Tịnh Tuệ đại sư.”

Người nọ gãi đầu: “Đáng tiếc... Ta phải nhanh chóng ra khỏi kinh thành để truyền tin, quân tình khẩn cấp, phải đi ngay, nhưng không biết sau này có thể gặp Tĩnh Tâm sư phụ thỉnh giáo Phật pháp ở đâu?”

Ta quay đầu lại, thấy Tịnh Tuệ đại sư đứng không xa cửa cung, lặng lẽ chờ ta. Ta nở một nụ cười, cuối cùng nói: “Trong lòng có Phật, nơi nào cũng là cửa Phật.” Nói xong, ta ôm Linh nhi, quay người bước vào cung.

“Hà bao hình đầu hổ mà nàng làm, ta vẫn mang bên người...” Giọng nói từ phía sau vọng lại, nhưng ta không nghe rõ...

Đi qua từng cánh cửa đỏ thẫm, qua từng hàng lan can chạm trổ, cuối cùng ta cũng đến được hậu cung. Nhìn lên, hậu cung vẫn là một cảnh sắc hoa lệ, trăm hoa đua nở, thái giám ra ngoài chào đón, cười nói: “Tịnh Tuệ đại sư, Hoàng hậu đi săn thú vẫn chưa trở về, xin đại sư chờ một chút.”

“Không sao.”

“... Vị này là?”

“Vị này là đệ tử mới thu nhận của lão ni.”

“Hai vị sư phụ xin vào trong cung chờ đợi.”

Ta ôm Linh nhi, cùng Tịnh Tuệ đại sư chờ trong cung khoảng hai canh giờ, một nữ nhân cao gầy mặc trang phục cưỡi ngựa đã xuống ngựa trước cửa cung của Hoàng hậu, không trang điểm, để mặt mộc, trông khoảng ba mươi tuổi, khí chất tiêu sái thanh thoát nhẹ nhàng.

Mọi người thấy nàng ta, lập tức quỳ xuống chúc “Thiên Tuế”, ta nhìn qua rèm thấy nàng ta búi tóc cao, mang ủng vàng, tay cầm đủ loại thú săn, vừa vào cửa cung đã hỏi: “Tịnh Tuệ đại sư có đến chưa?”

“Đã chờ lâu rồi ạ.”

“A Di Đà Phật…” Tịnh Tuệ đại sư rũ mắt, không nỡ nhìn những xác thú đầy máu, cuối cùng bước ra khỏi rèm: “Hoàng hậu, ngài ngự ở vị trí cao quý, cần gì phải…”
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 28: Chương 28



Hoàng hậu đưa toàn bộ những con thú đó cho thái giám, nhún vai cười nói với Tịnh Tuệ đại sư: “Đại sư dạy ta phương pháp tu dưỡng, vốn thật sự rất tốt. Ta ngày nào cũng ăn ngon, ngủ yên, nhưng tu dưỡng bản thân, sao lại có những kẻ không biết điều cứ gây khó dễ cho ta... Hôm qua ta đã nổi giận, vô tình đánh c.h.ế.t một cung nữ, sau đó vẫn nhớ lời đại sư đã nói, không được tạo nghiệp sát sinh, nên ta mới ra ngoài cung đi săn.”

Nói xong, Hoàng hậu không thay trang phục cưỡi ngựa, liền bước đến ngồi xuống tháp: “Hơn nữa, đại sư không phải cũng nói, người đã làm điều xấu, kiếp sau sẽ đầu thai làm súc sinh—những kẻ bị săn g.i.ế.c này, theo Phật pháp, cũng đều là báo ứng, tội đáng nhận. Đại sư không cần trách ta!”

“Phật pháp đâu thể hiểu như vậy…” Tịnh Tuệ đại sư chưa nói hết câu, đã bị Hoàng hậu phẩy tay ngắt lời: “Nếu có trách thì hãy trách cái tiểu tiện nhân Vinh phi kia, đã trêu chọc ta!”

“Ai là tiểu tiện nhân?” Một âm thanh mềm mại như tiếng chuông trong trẻo vang lên, chỉ thấy một nữ tử toàn thân rực rỡ hoa lệ bước tới, mặc dù trước đây ta đã gặp một lần, nhưng đến giờ ta mới thực sự nhìn thấy dung mạo của Vinh quý phi. Vừa thấy quả thật là sắc đẹp vô song như tiên nữ, không ai sánh bằng. So với nàng ta, hình ảnh của Hồng Nhạn, Thúy Hà trong ký ức của ta chỉ là những gương mặt thanh tú tiểu gia bích ngọc; còn vẻ đẹp của Vinh quý phi, lại mang một khí chất như đang cư ngụ trên tầng mây.

Hoàng hậu vừa thấy Vinh quý phi vào, trong lời nói liền có chút lắp bắp: “Ngươi ngươi ngươi... Sao ngươi lại đến đây?”

Vinh quý phi thì không hề để ý đến sự hiện diện của người khác, đi ngang qua Tịnh Tuệ đại sư, ngồi phịch xuống ghế, tựa vào bên Hoàng hậu, khiến sắc mặt Hoàng hậu có chút cứng ngắc.

“Ta đã nghe nói ngươi có người giảng kinh, bảo rằng đêm nào cũng mơ ác mộng không ngủ được. Ha, những việc ngươi đã làm, trong lòng ngươi rõ ràng, sao có thể ngủ ngon được?” Nói xong, Vinh quý phi liếc nhìn mọi người, các cung nữ thái giám đều không dám lên tiếng.

“Tịnh Tuệ đại sư hôm nay giảng pháp đến đây thôi.” Hoàng hậu vội vàng nói.

Tịnh Tuệ đại sư vừa định quay đi, thì bị một tiếng quát bảo dừng lại.

“Chờ đã!” Vinh quý phi cười lạnh: “Ta không sợ người khác cười chê, sao ngươi còn sợ người ta biết chứ?”

“Vị này chính là Tịnh Tuệ đại sư?” Vinh quý phi quay sang, mềm mại đáng yêu cười với Tịnh Tuệ đại sư.

Tịnh Tuệ đại sư chắp tay: “A Di Đà Phật, chính là lão ni.”

Vinh quý phi mỉm cười gật đầu, rồi bỗng nhiên thay đổi sắc mặt lạnh lùng nhìn Hoàng hậu, lớn tiếng: “Sao ngươi không nói với đại sư rằng, khi còn nhỏ ngươi đã lừa gạt ta, hứa hẹn cả đời với ta, ta vốn là một quận chúa tốt lành, đã có lang quân đính ước, là ngươi đã đưa ta vào cung, chơi chán rồi mới dâng cho Hoàng thượng?!”

Hoàng hậu nhất thời không nói nên lời, sắc mặt xanh xao: “Vinh... Vinh nhi... Ta... Ta không dâng, lúc đó... lúc đó... Ngươi cũng biết. Tình thế ép buộc, hắn thích ngươi... Ta... Ta cũng không thể không cho... Sao có thể gọi là dâng?”

“Ngươi!” Vinh quý phi cầm gối trên ghế ném về phía Hoàng hậu, Hoàng hậu nhanh nhẹn che chắn bảo vệ đầu.

Lúc này, một tiếng “Hoàng thượng giá lâm!” truyền đến trong cung, đánh gãy hành động của Vinh quý phi, mọi người lập tức quỳ xuống, chỉ thấy một người nam nhân béo phì, mặt mũi hớt hải, loạng choạng bước vào, vừa đến gần đã kéo Vinh quý phi, trung khí không đủ nói: “Vinh nhi, sao lại nghịch ngợm thế? Sao lại nổi giận với biểu tỷ, thật hại sức khỏe, mau theo trẫm hồi cung đi!”

Sau một lúc lâu, trên mặt Vinh quý phi nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh Hoàng đế béo tốt, còn đắc ý liếc nhìn Hoàng hậu một cái, rồi mới quay người bước ra ngoài.

Hoàng hậu thở dài một hơi, Hoàng đế béo che miệng cười hề hề: “Biểu tỷ đừng giận, Vinh nhi chỉ là trẻ con. Trẫm đã chuẩn bị cho tỷ hai mươi mỹ cơ, tỷ đừng giận nữa nhé!”

Hoàng hậu phẩy tay: “Được rồi được rồi, ta mệt rồi.”

Hoàng đế hài lòng vẫy tay, hai mươi mỹ cơ lần lượt đi vào, Hoàng đế cũng khởi giá rời khỏi cung.

Sau khi Hoàng đế rời đi, Hoàng hậu hạ mắt, thở dài một hơi: “Tịnh Tuệ đại sư hôm nay còn có gì dặn dò ta không?”

“Hoàng hậu, lão ni nghe nói, Man tộc đã đánh đến bờ Hoàng Hà, không lâu nữa sẽ đến kinh thành…”

Hoàng hậu phẩy tay: “Không có chuyện đó, đừng nghe những lời mê nhân hoặc chúng của đám người kia, vừa rồi biểu đệ còn đuổi đi một người nói dối quân tình… Đại sư không cần nhiều lời.”

“…”

“Ta mệt rồi…” Hoàng hậu nói vậy, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên mười hai mỹ cơ đang ca múa trong sảnh.

Tịnh Tuệ đại sư lắc đầu, thở dài: “Nếu Hoàng hậu không muốn giữ giới, thì chỉ còn một cách tu hành hạ cấp…”

“Cách tu hành gì?”

“... Nhìn mà không thấy, nghe mà không nghe.”

Hoàng hậu ngay lập tức bước xuống ghế, lao vào đám mỹ cơ, đưa tay sờ lên vòng m.ô.n.g đầy đặn của một mỹ cơ rồi ôm chầm lấy, miệng nói: “Được rồi được rồi, ta biết rồi.”
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 29: Chương 29



Tịnh Tuệ đại sư bất đắc dĩ dẫn Ta ra khỏi cửa cung, ngồi vào xe ngựa về Vương phủ. Dọc đường không hề xóc nảy, nhưng Linh nhi không còn nhìn cảnh vật bên ngoài nữa, mà dựa vào lòng ta, đầu gối lên n.g.ự.c ta.

Trên đường, ta vén rèm, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy con đường lúc trước yên tĩnh không một bóng người, giờ đây lại đông đúc người kéo theo cả gia đình chạy trốn. Thấy cảnh tượng này, lòng ta không khỏi dâng lên nghi ngờ.

Linh nhi không nói gì, chỉ nhíu chặt đôi mày nhỏ.

Tịnh Tuệ đại sư gọi: “Tĩnh Tâm nào…”

“Vâng?”

“Mấy ngày trước Man tộc đã đánh đến bờ Hoàng Hà, giờ chắc đã vượt qua Hoàng Hà.”

“…”

Nói xong, Tịnh Tuệ đại sư thở dài: “Lão ni đã tiếp nhận nhiều dân chạy nạn, bọn họ chạy đến báo tin, kinh thành đang trong tình trạng nguy cấp, đó là sự thật. Thật đáng tiếc, Hoàng thượng Hoàng hậu không màng đến đất nước, lại còn có những mối bận tâm khác, sao không khiến người ta đau lòng?”

Nghe vậy, ta cũng cúi đầu, lòng khổ sở nói: “Vâng.”

“Quốc vận suy vi… Quốc vận suy vi… Không biết còn bao nhiêu sinh linh phải chịu khổ…”

“Vậy… Vinh Vương gia…” Ta chưa dứt lời, xung quanh bỗng vang lên tiếng ồn ào, lắng nghe kỹ, hóa ra là tiếng kêu la… Trong lúc nghiêng tai lắng nghe, ta vô thức ngừng lại.

Âm thanh dường như từ xa tiến lại gần, kèm theo tiếng vó ngựa ngày càng rõ ràng. Tịnh Tuệ đại sư thương xót vỗ đầu Linh nhi, khóe miệng không khỏi khổ sở cười: “Ai không muốn an hưởng thái bình? Ai không muốn giàu có an nhàn? Vương gia tuy có nghiên cứu kỳ môn từ sớm, cũng có chút kiến thức về phong thủy, nhưng Vương gia và Trấn Quốc hầu lại quản lý muối và sắt, lợi ích đã che mờ chân tâm, sao có thể nhìn rõ sự hưng vong?”

“Cửa thành Đông bị phá rồi! Cửa thành Đông bị phá rồi!” Giữa đám hỗn loạn, có người hô lớn, âm thanh như mũi d.a.o xuyên qua vách xe, lọt vào tai ta.

Hai tay ta ôm chặt Linh nhi, không khỏi run rẩy.

Tịnh Tuệ đại sư nắm tay ta: “Cách thành nam ba mươi dặm có một ngôi miếu cổ, con đưa Linh nhi ra khỏi thành… Trước tiên đến đó nghỉ chân. Gặp trụ trì, chỉ cần nói là đồ đệ của lão ni.”

“Nhưng…”

“Nhanh lên! Nếu thành bị phá, hoàng thân quốc thích đều là cá nằm trên thớt… hiện giờ không thể trở về Vương phủ.”

“Vậy còn sư phụ…?”

“Kinh thành không lâu nữa sẽ thành biển máu, lão ni là người trong cửa Phật, ở lại đây cũng có thể cứu người sống, siêu độ người đã khuất… Con dẫn theo Linh nhi, mau đi thôi.”

“…” Ta khẽ cắn môi, ôm Linh nhi nhảy xuống xe ngựa.

“Nếu gặp Man tộc chặn đường, con hãy tự xưng là môn hạ của quốc sư Kim Luân Pháp Vương… Bọn họ nhất thời sẽ không làm khó con.”

“Vâng, Tĩnh Tâm đã biết.”

Xuống xe ngựa, chỉ thấy trên đường toàn là dân chúng chạy trốn.

Giữa cảnh hỗn loạn, ta ôm Linh nhi ngược dòng người mà đi, tiện tay nhặt một nắm tro bụi dưới đất, chà lên mặt mình và Linh nhi…

Chạy không biết bao lâu, những con đường đã từng quen thuộc giờ đây đã hoàn toàn thay đổi… Đường phố buổi sáng còn yên tĩnh, giờ đây khắp nơi đang bùng cháy, tỏa ra mùi khét của thịt cháy, những cánh tay cẳng chân bị đứt của quân lính Trung Nguyên lăn lóc trên đất, xung quanh đầy những thân thể cắm mũi tên, thân thể vẫn còn co giật…

Ta ôm Linh nhi không ngừng tiến về phía trước, cảnh tượng tan hoang xơ xác, Linh nhi nước mắt đầy mặt, gắt gao nắm chặt vạt áo ta.

Cuối cùng cũng đến cửa Tây, chỉ thấy cửa thành một mảnh hỗn loạn, Man tộc ở giữa đám đông cưỡi ngựa cao, mặc giáp thú, đồng loạt ào ạt tiến vào. Thấy nam nhân liền c.h.é.m giết, ta ôm chặt Linh nhi, những người đó có lẽ thấy ta ăn mặc như người xuất gia, nên không để ý tới ta, cứ thế lao qua bên cạnh ta.

Ngày ấy, ta ôm Linh nhi, suốt đêm rời khỏi thành.

Ngày ấy, tất cả quý tộc hoàng cung đều bị bắt.

Khi xây dựng kinh đô, tưởng rằng thành trì phòng thủ kiên cố, ai ngờ trong lúc không hay biết, lại bị phá.

Hoàng thân quốc thích như hôm qua còn oanh ca yến hót, giờ chỉ trong chớp mắt, đã thành tù nhân dưới gác.

Khi đến ngôi miếu cổ cách thành Đông ba mươi dặm, đã là giữa đêm khuya, một vị lão tăng lưng còng, cầm đèn nhỏ đứng chờ ở cửa, vừa thấy ta liền đón vào, nói: “Tịnh Tuệ đại sư đã sớm nói trước rằng ngươi sẽ đến…”

Ta ôm Linh nhi theo vào, lão tăng dẫn ta qua cửa hông, đi qua sảnh nghỉ ngơi của chúng tăng, vào phòng ngủ của trụ trì. Ông quay lại đóng cửa, rồi mở một cánh cửa bí mật trong phòng, nói với ta: “Bần tăng là trụ trì của ngôi chùa này, ngươi hãy ẩn náu ở đây, người ngoài không biết, mỗi ngày ta sẽ mang cơm đến. Nhất định không được phát ra tiếng động quá lớn.”
 
Back
Top Bottom