Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPbFQK4iH9qA1lcPihoYq2DWCRNAww9eY0oOs5ipTABUnaIkTmacmYueZo9gxG4ynEluZqyfZASwjdNIyUE31WFgUbyxvrYjI-bsdckV26urlhZ9wJWyVp1yLXMYF9bsuBHckeTBwOVxB9XURT_SYPt=w215-h322-s-no-gm

Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Tác giả: Dương Quan Đại Đạo
Thể loại:
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Dương Quan Đại Đạo

Tran / Editor: Mỗi Bước Mỗi Xa

Beta: Mỗi Bước Mỗi Xa

Thể loại: Cổ đại, Cung đình hầu tước

Giới thiệu

Hầu hạ tiểu thư đến đại sảnh Vương phủ, Vương gia và Vương phi ngồi trên ghế với vẻ uy nghi, tiểu thư tiến lên thỉnh an, sau khi thỉnh an thì ngồi xuống dùng bữa.

Vương gia liếc nhìn mọi người trên bàn, ánh mắt dừng lại trên mặt ta một lúc, rồi thu hồi ánh mắt nói: “Trấn Quốc Hầu phủ có nhiều tài nữ mỹ nhân, quả thực mỗi người đều không tầm thường.”

Tiểu thư nghe vậy hơi sửng sốt.

Sau bữa ăn, mọi người trở về viện, sau khi về đến phòng ta cảm thấy câu nói của Vương gia tối nay có chút kỳ lạ, tiểu thư chắc chắn đã nhận ra điều gì đó, ta lo lắng nhìn nàng, “Tiểu thư… Vương gia trong bữa ăn…”

Nàng như biết ta muốn hỏi gì, nhẹ nhàng nói: “Vinh Vương gia có tài xem tướng, người đời ai cũng biết.”

Tiểu thư thấy ta vẫn chưa hiểu, bèn nói: “Vương gia là nói tướng mạo ngươi bất phàm.”

Ta lại càng hoảng sợ: “... Làm sao có thể, nô tỳ khi còn nhỏ đã mất nhà, gần như trở thành xác chết bên đường, sao lại bất phàm…”

Một câu chuyện về quá trình trưởng thành của một nha hoàn.​
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 1: Chương 1



Còn nhớ nhiều năm trước, khi ta còn là một đứa trẻ, lần đầu tiên bước vào Trấn Quốc Hầu phủ…

Lúc đó, gia đình ta vừa trải qua nạn châu chấu không lâu, phụ mẫu cũng vừa bán ta đi. Trong ký ức, xung quanh đều là những xác người c.h.ế.t đói, dân chúng khổ sở, khắp nơi đều là nhà cửa đổ nát, bởi vậy khi ta theo nhân nha bà* bước vào cửa nhà cao cao quyền quý giàu có kia, vượt qua cánh cửa sơn đỏ thật dày, hồi tưởng lại, luôn có cảm giác không thực.

*nhân nha bà: bà môi giới bán nô lệ.

Lúc đó, ta không biết rằng, phủ đệ đại trạch bạch ngọc vàng ròng này, chính là Hầu phủ do hoàng thượng ban sắc chỉ xây dựng.

Cùng với ta có hai đứa bé gái, đều được nhân nha bà sửa soạn sạch sẽ, buộc tóc bằng dây đỏ nhỏ, mặc áo vải màu xám sạch sẽ, bốn người chúng ta đi qua những hành lang gấp khúc và cửa phụ, đến một đại điện rộng rãi sáng sủa.

Nhân nha bà cười nói với vị phụ nhân quần áo đẹp đẽ quý giá ngồi ở chủ vị, khom người cung kính nói: “Lần trước phu nhân ngài có nói với ta, nói tiểu nha đầu đưa đến đều quá lớn tuổi, lần này ta đã chọn lại ba đứa thanh tú, đều là bộ dạng xinh đẹp trăm dặm mới tìm được, còn mong phu nhân xem qua.”

Vị quý phụ kia quét mắt liếc nhìn chúng ta, “Lần này đưa đến đúng là dễ nhìn hơn nhiều.” Nói xong, bà ta quay sang hỏi thị nữ bên cạnh: “Tiểu thư đã mời đến chưa, sao vẫn chưa thấy đến.”

Thị nữ kia cúi người thì thầm: “Tiểu thư đang ở phật đường nghe kinh, nói là sẽ đến.”

Vị quý phụ kia gật gật đầu, không nói gì thêm, nhận lấy chén trà thơm từ tay thị nữ, cầm trong tay nhâm nhi.

Chúng ta đứng chờ một lúc lâu, bên ngoài có người thông báo: “Tiểu thư đến.” Chỉ thấy từ sau bình phong một thiếu nữ gầy gò gương mặt tái nhợt bước ra, khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, mặc áo gấm màu vàng nhạt, cổ áo và tay áo thêu họa tiết bách điểu vân đồ, tóc buộc đơn giản sau đầu, từ từ bước về phía chúng ta. Đến trước mặt vị quý phụ, thiếu nữ thỉnh an: “Thúc mẫu*.”

Vị quý phụ gật đầu: “Đến là tốt rồi. Ngươi còn trẻ, sao ngày nào cũng mặc những bộ quần áo u ám này, đừng để người ngoài nhìn vào, lại nói ta bạc đãi ngươi.”

“Sao có thể ạ.” Thiếu nữ kia cười nói, “Chọn nha đầu cũng không quên con.”

Vị quý phụ kia gật đầu: “Đúng vậy. Những nha đầu trước đây đưa cho ngươi, ngươi không thích nên đã đuổi đi, lần này để ngươi tự chọn một đứa theo ý mình.”

Ánh mắt của thiếu nữ hướng về ba chúng ta, chỉ nhìn thoáng qua, rồi nói: “Thúc mẫu, con đã chọn xong rồi.”

Vị quý phụ kia gật đầu, “Vậy thì đi nhận đi.”

Thiếu nữ đi về phía ta, vẫy tay: “Ngươi đi theo ta.”

Ta hơi bối rối nhìn về phía nhân nha bà dẫn đường, bà ta ngàn ân vạn tạ chắp tay thi lễ với thiếu nữ: “Đa tạ tiểu thư coi trọng, đa tạ tiểu thư coi trọng,” nói xong rồi lại đẩy ta về phía trước, “Ngươi còn không mau đi?”

Ngay lúc ta còn do dự, thiếu nữ mỉm cười với ta, nhẹ giọng nói: “Đi theo ta.”

Nhân nha bà cung kính nói với vị quý phụ trên ghế: “Tiểu thư thật có mắt nhìn, đứa trẻ này vốn là con gái của một gia đình trong sạch, phụ mẫu vốn là nông dân lương thiện, chỉ vì bất đắc dĩ mới…”

“Được rồi được rồi,” Thị nữ bên cạnh vị quý phụ cắt ngang, “Còn hai đứa này cũng giữ lại, phu nhân của chúng ta đều muốn, văn thư gửi đến chỗ của quản sự, ngươi đi đến phòng thu chi nhận tiền đi.”

Nhân nha bà vội vã đáp lời không ngừng.

Thiếu nữ kia hành lễ với vị quý phụ, vị quý phụ gật đầu: “Con đi đi, ta không giữ con lại dùng bữa.” Thiếu nữ lúc này mới dẫn ta ra khỏi cửa, ta ngơ ngác theo sau thiếu nữ, lại đi qua những hành lang gấp khúc cùng thềm ngọc, đến một tiểu viện yên tĩnh đầy trúc xanh, bên trong có mấy bà lão đang quét dọn, thiếu nữ mở cửa gọi: “Lưu ma ma.”

Vừa dứt lời, một phụ nhân béo tốt, đeo vàng đeo bạc từ trong phòng bước ra, thấy thiếu nữ dẫn ta theo, liền sẵng giọng: “Ôi! Tiểu chủ tử ngài đi phật đường nghe kinh, lão nô chuẩn bị nghỉ trưa một chút, sao ngài lại đi tới chỗ phu nhân chọn nha hoàn mà không gọi lão nô một tiếng, làm khổ tiểu chủ tử ngài đi một mình.”

“Thúc mẫu không nói gì đến ma ma.” Thiếu nữ hòa nhã giải thích.

“Vậy thì tốt, để lão nô xem tiểu nha đầu này.” Nói xong, phụ nhân béo kia tiến lại gần ta, trước tiên bà ta nắm lấy mặt ta để xem xét, rồi thô lỗ kéo tay chân ta kiểm tra, sau khi nhìn xong thở dài: “Chậc chậc, tiểu chủ tử ngài cũng không nhìn được hàng, sao lại chọn một đứa như vậy về?”

Thiếu nữ kia khẽ nhíu mày: “Thì sao?”

“Đứa trẻ này trông còn chưa đầy bảy tám tuổi, thì có thể làm được việc gì? Những đứa yếu ớt trước đây đã bị lão nô đuổi đi, lão nô hy vọng lần này có thể có người giúp làm việc, mà ngài lại dẫn về một đứa nhỏ như vậy.”

Nghe những lời này, ta có chút nhận thức, vội vàng nói: “Nô tì biết chẻ củi, biết giặt quần áo, biết…”

“Ở đây không đến lượt ngươi nói chuyện!” Phụ nhân béo quát lên.

Ta cảm thấy có chút ấm ức, mím môi không nói thêm gì, thiếu nữ nhìn ta một cái, nói với phụ nhân béo: “Ta chính là muốn nó, không cần nói nhiều. Ma ma đi chuẩn bị một ít quần áo để nó thay đi.”
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 2: Chương 2



Phụ nhân béo tỏ vẻ không cam lòng than ngắn thở dài một hồi, cuối cùng gọi một bà lão đang quét dọn trong sân nhà, bảo bà ta dẫn ta đi tắm rửa.

Lại đi vào sân nhà, ta đã thay xong bộ áo nhỏ màu xanh chàm được huân hương, đi đôi giày vải màu xanh, tóc được chải gọn gàng thành hai búi nhỏ hai bên, đầu tiên ta được dẫn vào một phòng nhỏ để uống một bát cháo thơm có rau và thịt băm, sau đó theo bà lão vào phòng của thiếu nữ.

Trong phòng được bài trí rất tao nhã, hoàn toàn khác với sự lộng lẫy trong sảnh hôm nay, chỉ có một cái bàn, một cái ghế, một cái bàn nhỏ mà thôi, lò lửa cháy phát ra tiếng tí tách, mùi xạ hương bay lên từng làn khói trắng, bài trí đơn giản nhưng mang một hàm ý xa xưa, trên tường treo một bức tranh núi sông ngàn dặm.

“Tiểu chủ ử, tiểu cô nương đã chỉnh đốn xong.”

Thiếu nữ lúc này mới rời mắt khỏi cuốn sách, quay lại nhìn ta, mỉm cười nói: “Từ nay ngươi sẽ là nha hoàn của ta, quy củ từ từ Lưu ma ma sẽ dạy ngươi, giờ chỉ cần biết ta là tiểu thư là được. Trong viện này không có ai khác, ta chính là chủ tử, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên.”

Ta gật gật đầu.

Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, ta sẽ đặt tên cho ngươi là ‘An Tĩnh’. An, có nghĩa là an nhẫn chịu đựng, chỉ vì nơi này không giống nơi khác, từ nay ngươi không được so sánh với các viện khác, nếu có gì nhà người ta có mà chúng ta không có, ngươi phải nhớ bốn chữ an nhẫn chịu đựng này. Tĩnh, vì ta thích yên tĩnh. Sau này nếu ngoài viện có chuyện gì, ta không muốn nghe, ta hy vọng ngươi cũng không nghe, hiểu chưa?”

“Vâng, tiểu thư, An Tĩnh đã hiểu.”

“Ngày thường ta cũng không có việc gì, ban ngày ta đọc sách, vẽ tranh, ngươi chỉ cần mài mực. Nếu bên Lưu ma ma thiếu người, lúc rảnh rỗi thì ngươi cũng đi giúp đỡ.”

“Vâng, tiểu thư.”

“Hôm nay cũng không còn sớm, ngươi sẽ ngủ ở phòng nhỏ bên cạnh ta, đã có người chuẩn bị sẵn. Sáng mai gà gáy lúc canh năm thì thức dậy, ăn sáng ở bếp nhỏ rồi đến đây.”

“Vâng, tiểu thư.”

Đêm nhanh chóng buông xuống, ta đã lâu không ngủ trên một chiếc giường thoải mái, lâu lắm không được chạm vào chăn gối sạch sẽ ấm áp, nó thậm chí còn mang theo một chút hương thơm, bên cạnh là lò sưởi ấm áp, chui vào chăn, ta nhắm mắt lại, tất cả những điều này khiến ta cảm thấy mới mẻ, nhưng cũng có chút bối rối.

Trên chiếc giường thoải mái như vậy, ta lại không thể nhanh chóng ngủ được. Ta nhạy cảm lắng nghe từng tiếng động bên ngoài. Tiếng cửa viện mở và đóng, tiếng bước chân, trong đêm yên tĩnh thế này, ta nghe rõ ràng từng tiếng.

Ta bò dậy, nhẹ nhàng mở cửa phòng, thấy trong phòng của tiểu thư sáng đèn, cửa có vẻ đang rung rinh. Ta từ từ tiến lại gần, chỉ nghe bên trong có một giọng nói đầy oán trách đang nói chuyện, ta nhận ra đó là Lưu ma ma mà ta đã gặp buổi chiều.

“... Bây giờ lại dám bắt nạt tiểu chủ tử như vậy! Cũng không nghĩ xem Trấn Quốc Hầu phủ này nếu không phải lão gia sớm mất không có con, thì đâu đến lượt đệ đệ là ông ta kế thừa tước vị?”

Một âm thanh thản nhiên là của tiểu thư: “Lưu ma ma, ma ma cũng đừng nói như vậy.”

“Lão nô sợ gì chứ? Trong viện này đều là những người cũ của Trấn Quốc Hầu phủ, những tiểu nha đầu miệng lưỡi không sạch sẽ đã bị lão nô đuổi đi rồi.”

“Không phải là sợ người khác nghe thấy, chỉ là thúc phụ thúc mẫu đối đãi với ta cũng coi như là tận tình tận nghĩa, Lưu ma ma nói quá rồi.”

“Tiểu chủ tử ơi, ngài là do lão nô nuôi lớn, lão nô sao không biết trước đây Hầu gia xem ngài như bảo bối vô giá, mọi thứ tốt đẹp trên đời đều phải giữ lại cho ngài. Nhưng ngài xem giờ đây, phu nhân chỉ gửi cho ngài một đứa tiểu nha đầu nhỏ xíu và vô dụng như vậy, làm sao có thể có lòng tốt gì? Lão nô vừa đi nghe ngóng, hôm nay tổng cộng có ba tiểu nha đầu vào phủ, hai tiểu nha đầu kia một đứa mười tuổi, một đứa mười một tuổi, đều xinh đẹp rực rỡ, giờ đã được phu nhân an bài cho vào phòng thiếu gia, còn lại chỉ cho ngài một đứa ngốc nghếch như vậy.”

Thiếu nữ khẽ thở dài: “Nha đầu này là do ta tự chọn. Hai đứa kia ta cũng đã xem qua, một đứa xác thật xinh đẹp, một đứa nhu thuận lanh lợi, nhưng nếu theo ta, sau này nào có ngày ngốc đầu? Không bằng để hết cho đệ đệ thì tốt hơn. Đứa này tuy nhỏ tuổi, nhưng dáng dấp cũng thanh tú sạch sẽ, ta cũng thích. Dù trông có vẻ ngốc nghếch, chưa chắc không phải là chuyện tốt.”

Ta nghe một hồi, chưa hiểu rõ lý do, nhưng hóa ra Lưu ma ma chiều nay không có ở đây là để đi nghe ngóng, không trách được tiểu thư lại dặn dò cẩn thận như vậy. Có vẻ như hiện tại tiểu thư không cần ta phục vụ, ta suy nghĩ một chút rồi quay về phòng.

Lần này ta đã nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 3: Chương 3



Những quy củ đơn giản ta đã học từ nhân nha bà, chẳng qua là cách xưng hô, lễ nghi, rót trà, châm trà rót nước mà thôi. Giờ đây Lưu ma ma bắt đầu dạy ta quy củ trong Hầu phủ, cách xưng hô với phu nhân các phòng như thế nào, ai là đại nha hoàn chưởng quản các viện, nếu cần mua sắm hay lấy đồ thì đi đâu, thói quen của tiểu thư ra sao.

Lưu ma ma tuy là một phụ nhân cực kỳ nghiêm khắc, nếu có quy củ mà ta không nhớ, bà ấy sẽ dùng chổi đánh ta, nhưng so với việc trước đây ở nhà không có cơm ăn, cuộc sống ở đây chỉ lầ nhiều quy củ hơn mà thôi, dần dần ta cũng quen, sau khi quyết tâm, ta rất hài lòng với cuộc sống cơm no áo ấm hiện tại.

Mỗi ngày canh năm rời giường, bà lão trong phòng bếp đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, sau khi rửa mặt ta đi vào trong sân, dùng chậu bạc đánh nước trong giếng lên đi đun nóng, rồi mang vào phòng chính hầu hạ tiểu thư rửa mặt và ăn sáng. Sáng sớm ánh mặt trời vừa ló dạng, tiểu thư sẽ đứng dưới ánh sáng mà khẽ đọc thi thư. Đến giờ Thìn, mặt trời càng chói chang, tiểu thư về phòng, ta sẽ mài mực và trải giấy, rồi lại mang cho tiểu thư một bát canh dưỡng sinh.

Tiểu thư thích yên tĩnh, ta chỉ cần ngồi yên im lặng đứng bên cạnh. Ta giúp các bà lão ở trong sân làm một số việc vặt, cũng không có gì làm khó được ta, chỉ cần được ăn no ngủ ngon, cuối cùng ta cũng có được khí lực dồi dào.

Trong lúc bất tri bất giác, ta đã ở Hầu phủ được hơn một tháng. Cũng đã dần quen với mọi người trong viện và tiểu thư. Tiểu thư là một người rất dễ gần, mặc dù Lưu ma ma thường mắng ta, mấy bà lão thấy ta làm việc không nhanh nhẹn cũng hay lẩm bẩm cằn nhằn, nhưng tiểu thư chưa bao giờ nói một câu nào với ta, ngay cả khi ta làm sai, tiểu thư cũng chỉ cười cho qua.

Ta thích tiểu thư như vậy, khi nàng đọc sách, ta thường ở một bên lén nhìn nàng. Trước đây ta không biết người trên người là gì, nhưng ta nghĩ, tiểu thư như vậy, yếu đuối lại an tĩnh không có tính khí, chắc hẳn chính là người trên người mà người lớn thường nói đến.

Hôm nay cũng như mọi ngày, sau khi hầu hạ tiểu thư rửa mặt và ăn sáng, ta đang chuẩn bị cuộn sách lại, lại lấy đài mực ra chuẩn bị mài mực, thì tiểu thư lại bảo: “Cất đi, hôm nay không cần dùng.”

Ta chớp mắt có chút không hiểu, tiểu thư cười nói: “An Tĩnh, ngươi đã quên rồi sao? Mặc dù thân thể ta yếu ớt, nhưng mỗi tháng vào ngày mười lăm vẫn phải đi thỉnh an thúc mẫu, hôm nay không phải là ngày mười lăm sao?”

Ta chợt hiểu ra, có chút hối hận gõ đầu mình, vội vàng chạy đi chuẩn bị trang phục cho tiểu thư ra ngoài.

“Không sao, không cần gấp như vậy, thúc mẫu thường dậy muộn.”

Ta cúi đầu với vẻ hối lỗi, “Tiểu thư thứ tội, nô tỳ thật sự quên, thật đáng chết.”

Tiểu thư che miệng cười: “Đừng sợ, ta sẽ không nói với Lưu ma ma đâu.”

“Cho dù nói với Lưu ma ma cũng được, nô tỳ chính là đáng bị phạt.”

“Ngươi đứa nha đầu này.”

Thời gian ở bên tiểu thư càng lâu, lời nói của nàng cũng dần dần nhiều lên. Những ngày đầu ta mới đến Hầu phủ, tiểu thư trong một ngày nói với ta không quá năm câu, giờ đây thỉnh thoảng tiểu thư còn trêu ta. Ta thích bị tiểu thư trêu chọc, nụ cười của tiểu thư thật đẹp, mặc dù sắc mặt nàng hơi tái, nhưng nụ cười của nàng luôn khiến ta vui vẻ.

Khi hầu hạ tiểu thư ra khỏi cổng viện, tiểu thư chỉ vào tấm biển bên ngoài nói với tôi: “Ba chữ này gọi là ‘Trúc Lý Quán’, ngươi có nhận ra không, sau này sẽ không đi nhầm đường.”

Ta nhìn tấm biển, trên đó viết những chữ cong queo khó phân biệt, liền nói: “Lưu ma ma đã dạy nô tì thuộc rồi. Tiểu thư ở ‘Trúc Lý Quán’. Phu nhân ở ‘Phúc Thọ Uyển’, thiếu gia ở ‘Kỳ Lân Các’, lão gia có thư phòng ở ‘Quang Lộc Hiên’, đó là nơi mà người làm nha hoàn như bọn nô tỳ không thể đến.”

“Nha đầu ngốc, ta bảo ngươi nhận ra những chữ này. Ngươi có biết ‘Trúc Lý Quán’ có lai lịch từ đâu không?”

“Không biết ạ.”

“‘Trúc Lý Quán’ lấy từ một bài thơ cổ, nói rằng ‘độc tọa u hoàng lí, đạn cầm phục trường khiếu; lâm thâm nhân bất tri, minh nguyệt lai tương chiếu’.”

“An Tĩnh không hiểu, nhưng tiểu thư nói như vậy, chắc chắn là ý nghĩa rất tốt.”

“Ngươi đã làm nô tỳ của ta, không hiểu thi từ thì không được, ta sẽ từ từ dạy ngươi sau.”

“Vâng, tiểu thư.”

Khi nói chuyện với tiểu thư, chúng ta đã đến nơi mà nhân nha bà đã dẫn ta đi gặp phu nhân một lần trước đây, Phúc Thọ Uyển. Ta thấy trong phòng đã được dọn dẹp gọn gàng, phu nhân ở trên cùng vẫn mang vẻ đẹp quý phái lộng lẫy, ta cẩn thận theo sát phía sau tiểu thư.
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 4: Chương 4



Ta lặng lẽ âm thầm nhìn quanh trong sảnh, ngay lập tức nhận ra hai vị cô nương trước đây cùng ta vào Hầu phủ, các nàng ta đều được ăn mặc trang điểm vô cùng xinh đẹp như những đóa hoa rực rỡ, đang vây quanh hầu hạ một tiểu thiếu gia xinh xẻo đáng yêu. Trước đây khi ở nhà, ta chưa từng thấy một cậu bé nào đẹp như vậy, quả thật người trên người có khí chất khác hẳn bọn ta. Tiểu thiếu gia vừa thấy tiểu thư, liền gọi: “Mẫn tỷ tỷ đến rồi.”

Tiểu thư đi qua ngồi bên cạnh tiểu thiếu gia, mỉm cười nói: “Đệ lại cao lên rồi phải không?”

“Làm gì có nhanh như vậy,” Tiểu thiếu gia kia chu môi. Phu nhân ở bên cạnh cười nói: “Mẫn nhi đã lâu không gặp con rồi. Con đi chơi với thế tử của Vinh Thân vương, Mẫn nhi mấy lần đến thăm mà không gặp con, lâu như vậy, không phải cảm thấy con cao lên sao?”

Tiểu thiếu gia cười nói: “Đó là vì trước đây trong phủ không có bạn cùng tuổi, lần này mẫu thân thương con, mua nha đầu cho con, vậy là có người chơi cùng con rồi.”

Phu nhân trách: “Con lại nói bậy bạ gì nữa, từ sớm đã phái gã sai vặt đến cho con, chính con không muốn thân cận với bọn chúng, lại trách ai?”

Tiểu thiếu gia lý luận: “Gã sai vặt đều là do mấy ma ma trong nhà sinh ra, đâu phải của con. Lần này mẫu thân mua nha đầu cho con, văn thư thân phận đều ở đây, mới là của con.”

“Mẫn nhi, con tới phân xử công bằng đi, đứa trẻ này ngày càng vô lý hơn.”

Tiểu thư chỉ nhìn tiểu thiếu gia, lấy tay áo che miệng cười mà không nói gì.

Tiểu thiếu gia dường như chú ý đến ta, chỉ nói: “Mẫn tỷ tỷ, nha đầu của tỷ không đẹp bằng nha đầu của đệ. Tỷ xem hai nha đầu của đệ đi, một người xinh đẹp rực rỡ, đệ đặt tên cho nàng ta là Hồng Nhạn, có nghĩa là phi nhạn truyền hồng tiên; người kia thì ngoan ngoãn động lòng người, giống như bông sen xanh, đệ gọi nàng ta là Thúy Hà. Tỷ xem ý nghĩa này có hợp không?”

Tiểu thư nói: “Nếu đệ đã đặt tên, ý nghĩa chắc chắn là hợp với đệ, như vậy là rất tốt.”

Tiểu thiếu gia cười đắc ý, lại hỏi: “Nha đầu của tỷ tên gì?”

Tiểu thư đáp: “Tên là An Tĩnh.”

Tiểu thiếu gia lắc đầu: “Đã không xinh đẹp lại còn tên gọi như vậy, tỷ tỷ thật không biết đặt tên.”

Tiểu thư bật cười: “Ta cần nha đầu xinh đẹp để làm gì.”

Phu nhân dường như hiểu được ý của tiểu thư, bật cười một tiếng, đứng sau tiểu thiếu gia, Thúy Hà và Hồng Nhạn cũng mím môi cười theo, những bà tử đứng quanh phu nhân cũng cười. Ta đứng sau tiểu thư, có chút không biết làm sao cũng cười theo.

Tiểu thư dừng lại một chút, rồi nói: “Chỉ là đệ đệ có điều không biết, ta chỉ lấy một chữ ‘Mẫn’, có nghĩa là ‘nhạy bén trong việc nhưng lại ít lời’, nhưng nếu gọi nàng ta là ‘Nột* Ngôn’, cũng không hợp, nên ta chọn hai chữ đồng nghĩa là ‘An Tĩnh’.”

*Nột: chậm rãi, ấp úng, ngắc ngứ.

Tiếng cười dần tắt, mọi người lại nói chuyện phiếm một lúc. Phu nhân chuyển sang một chủ đề khác, lại mở miệng nói: “Mẫn nhi, Lưu ma ma trong viện của con đến tìm ta.”

“Thật ạ?” Tiểu thư ngạc nhiên: “Hôm qua bà ấy không có ở đây, con còn tưởng bà ấy ra ngoài phủ mua sắm.”

Phu nhân thở dài: “Lưu ma ma cũng là người cũ của Trấn Quốc Hầu phủ, bà ấy đến nói với ta rằng bà ấy đã lớn tuổi, muốn ra ngoài ở với con cái của mình, bà ấy vốn là người trong viện của con, nếu con đồng ý, ta cũng sẽ đồng ý.”

Tiểu thư hơi ngỡ ngàng, rồi lập nói: “Con còn tưởng chuyện gì, nếu Lưu ma ma đã nói với thúc mẫu, con tự nhiên tuân theo ý của thúc mẫu.”

Phu nhân gật đầu: “Vậy thì tốt. Ta sẽ cho người đi dọn dẹp, chỉ là trong viện của con còn thiếu một quản sự, con có ai thích hợp không?”

Tiểu thư suy nghĩ một lát, rồi nói: “Trong viện của con vốn không có nhiều việc, cũng đơn giản, người bên thúc mẫu đều là những người có năng lực, con chỉ sợ lãng phí.”

Phu nhân nghe vậy cười nói: “Nhìn con thật biết quan tâm. Cũng đúng, bên phía ta tuy nhiều nha hoàn, nhưng quản sự có thể dùng cũng chỉ có một số, chỉ là bên con ít việc không cần dùng, không bằng để Đồng Lâm kiêm luôn việc của ‘Trúc Lý Quán’, cũng không thêm gì, con thấy sao?”

Trước đây khi học quy củ, ta biết Đồng Lâm là nha hoàn hồi môn của phu nhân, cũng là một trong những đại nha hoàn nhất đẳng chưởng sự quý phủ, chính là người thị nữ đã thương thảo với nhân nha bà hôm đó. Vậy có nghĩa là sau này mọi thứ ở Trúc Lý Quán đều phải nhờ đến vị Đồng Lâm cô nương này sao?

“Tất cả nghe theo an bài của thúc mẫu.” Tiểu thư trả lời.
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 5: Chương 5



Sau đó tiểu thư lại cùng phu nhân và tiểu thiếu gia nói chuyện phiếm một lúc, rồi dẫn ta về Trúc Lý Quán. Vừa mở cửa, ta thấy Lưu ma ma từ phòng bên đi ra, lau nước mắt, quỳ xuống trước mặt tiểu thư: “Tiểu chủ tử, không phải lão nô tự muốn đi, mà là phu nhân đuổi lão nô đi.”

Tiểu thư vội vàng phân phó ta: “An Tĩnh, nhanh chóng đóng cửa lại.”

“Vâng.” Ta quay lại đóng cửa. Trúc Lý Quán thật sự yên tĩnh, đường mòn bên ngoài rậm rạp sâu thẳm, cũng không có ai.

Chỉ nghe Lưu ma ma ôm chân tiểu thư, thấp giọng khóc lóc: “Quan nhân của lão nô có chút việc buôn bán bên ngoài, lão nô trở về không phải cũng để hưởng phúc sao? Nhưng nhiều năm qua, lão nô chỉ không nỡ rời xa tiểu chủ tử, tiểu chủ tử vốn là đích nữ cành vàng lá ngọc của Hầu phủ, giờ đây lại phải nhìn sắc mặt người khác, lão nô là nhũ mẫu của tiểu chủ tử khi còn nhỏ, sao có thể nuốt trôi cơn tức này?! Lão nô từ khi tiểu chủ tử năm tuổi chịu tang phụ thân, đã ở bên tiểu chủ tử, giờ đã bảy năm. Trong bảy năm này, phu nhân đã nhiều lần muốn đuổi lão nô đi, nhưng lão nô không đi… Giờ phu nhân lại khiến lão nô và quan nhân mất đi hết vốn liếng làm ăn buôn bán… Nếu lão nô không đi, sẽ bị gây rối đến quan phủ, khiến con trai của lão nô và quân nhân phải chịu khổ lao ngục, lúc này lão nô không thể không phục tùng, tiểu chủ tử ơi… nhưng lão nô không nỡ rời xa ngài.”

“Lưu ma ma cũng đừng quá buồn bã.” Tiểu thư dường như nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt có chút mơ hồ, vành mắt cũng đỏ lên, nói, “Hiện giờ có còn thiếu tiền không?”

Lưu ma ma hít một hơi, cắn môi nói: “Không thiếu. Lão nô đã đồng ý với phu nhân, khoản nợ trước đây có thể xóa bỏ.”

Tiểu thư thở dài, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Lưu ma ma: “Vậy ma ma… hãy đi sớm đi, đừng để quân nhân của ma ma chờ lâu.”

“Tiểu thư…” Lưu ma ma còn định nói gì, tiểu thư nâng bà ta dậy: “Nhanh lên đi…”

Lúc này Lưu ma ma lúc này mới mang theo vẻ mặt lưu luyến, từ phòng bên lấy ra một gói nhỏ, đeo lên lưng rời khỏi Trúc Lý Quán. Ta lại một lần nữa đóng cửa viện lại, bóng lưng Lưu ma ma khuất khỏi tầm mắt, quay lại chỉ thấy tiểu thư vẫn đứng thẳng trong sân, thật lâu không nói gì, cũng không có động tĩnh nào, ta lặng lẽ đi đến bên tiểu thư, lo lắng nhìn tiểu thư.

Tiểu thư mặt không biểu cảm nhìn về phía trước, ánh mắt thoáng hiện sự bi thương. Thấy ta nhìn nàng, nàng nhẹ nhàng nói: “An Tĩnh à, ngươi biết tại sao ngươi lại tên là An Tĩnh không?”

Ta nhẹ nhàng đáp: “Không được nói lung tung, tai vách mạch dừng.”

Tiểu thư cười khổ: “Theo ta học hành những ngày này, ngươi cũng đã học được một số từ mới. Chỉ là, tai họa từ miệng mà ra, thực ra từ tâm mà sinh… Người khó an tĩnh nhất, không phải chính là từ cái tâm này sao?”

Ta không biết làm thế nào để an ủi khuyên giải tiểu thư, chỉ thấy tiểu thư không còn nói gì nữa, nhắm mắt lại một lúc rồi thở dài: “… Đáng tiếc Lưu ma ma không thể nuốt trôi cơn tức này, bà ấy vốn là tổng quản của Hầu phủ, giờ lại phải ở trong một viện nhỏ như vậy, tự nhiên tức giận từ tâm mà ra, tai họa từ miệng mà đến. Nhưng bà ấy không biết, Hầu phủ này, sớm đã không còn là Hầu phủ như trước nữa.”

“Tiểu thư…”

“An nhẫn chịu đựng, tĩnh tâm quan sát sự thay đổi, không chỉ là nói cho ngươi, mà cũng là nhắc nhở chính mình… Hầu phủ đã thay đổi, không phải do thúc phụ thúc mẫu cố ý bức bách ta, chỉ là ở dưới mái hiên nhà người ta, là chuyện thường tình mà thôi.”

“Tiểu thư…”

“Ban đầu định từ từ dạy ngươi, giờ Lưu ma ma đã đi, chắc chắn sẽ có người giúp ta quản lý sổ sách; ta thấy ngươi có tuệ căn, từ ngày mai, ta sẽ dạy cho ngươi biết chữ.”

“Vâng, tiểu thư.”

Gương mặt tiểu thư lúc đó đầy vẻ u sầu đến nay ta vẫn không thể quên. Có lẽ từ lúc đó, trong lòng ta đã âm thầm quyết tâm, ta hy vọng có thể tận hết khả năng có thể của mình để giúp nàng, bảo vệ nàng.
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 6: Chương 6



Có lẽ vì trong lòng đã có ý định hộ chủ, tiểu thư nói ta như mở mang đầu óc, việc học chữ lại nhanh hơn nàng dự đoán. Chỉ trong một năm, ta đã có thể đọc và viết. Ban ngày ta cùng tiểu thư đọc sách, buổi tối ta lấy sổ sách từ Đồng Lâm gửi đến, tự tính toán chi tiêu của Trúc Lý Quán tháng trước. Tuy rằng gian nan, cũng không chính xác, nhưng may mắn tiểu thư kiến thức phong phú, mỗi khi có chỗ khó khăn, ta ghi nhớ trong lòng, ngày hôm sau hỏi tiểu thư, tiểu thư đều có thể giải thích rõ ràng, giúp ta tháo gỡ nghi vấn.

Từ đó ta cũng biết tiểu thư thích đọc sách gì, tiểu thư yêu thích nhất là một quyển “Kim Cang Kinh” và một quyển “Lão Tử”, một quyển “Trung Dung”, một quyển “Kinh Thi”. “Luận Ngữ” tiểu thư cũng đọc, nhưng đọc không nhiều.

Vì tiểu thư thích Phật, nhiều lần cầu phu nhân mời cao tăng đến Hầu phủ giảng kinh. Còn vì tiểu thư là nữ, phu nhân sợ hòa thượng giảng kinh không tiện, nên mời một trụ trì của một am ni cô có pháo danh là Tịnh Tuệ đại sư, mỗi ba tháng lại đến Hầu phủ giảng giáo lý Phật giáo cho tiểu thư một lần.

Ta vẫn nhớ lần đầu tiên theo tiểu thư đến kinh đường, ta từng tưởng tượng vị ni cô trụ trì này chắc chắn là một người thân Phật toàn thân tỏa ánh vàng có gương mặt nhân từ, nhưng khi vào kinh đường của viện phụ, chỉ là một căn phòng tồi tàn, trên nền trải một chiếc đệm bồ đoàn, ngồi đó là một bà lão đầu trọc mặc tăng y màu xám, khiến ta không khỏi thất vọng.

Bà chắp tay mỉm cười, nói với tiểu thư và ta: “Hai vị thí chủ mời ngồi bên đây.” Nói xong, bà chỉ vào hai chiếc đệm. Tiểu thư lập tức ngồi xuống xếp bằng, ta không dám ngồi, theo quy củ của Hầu phủ, khi tiểu thư ngồi, ta phải đứng hầu bên cạnh.

Tịnh Tuệ đại sư mặt mũi hiền từ liếc mắt nhìn tatừ, nói: “Vị tiểu thí chủ này, sao không ngồi xuống?”

Ta nhìn về phía tiểu thư, tiểu thư gật đầu với ta: “Nghe Phật pháp cần phải trang trọng, ngồi thẳng mới là trang trọng. Đứng là bất nhã, ngươi ngồi đi.”

“Vâng.”

Ngồi xuống, Tịnh Tuệ đại sư hỏi ta: “Thí chủ tên gì?”

“An Tĩnh.”

“Thế gian xô bồ cầu lợi, tâm sao có thể một lúc An Tĩnh? Nếu có thể An Tĩnh, vọng tâm sẽ tắt, ngay lập tức thấy Phật. Hai chữ ‘An Tĩnh’, nếu coi là cảnh tỉnh, thật là cái tên hay.”

Tiểu thư cung kính nói: “Con có một việc muốn thỉnh giáo đại sư.”

Tịnh Tuệ đại sư gật đầu.

Tiểu thư nói: “Từ nhỏ con đã theo phụ thân niệm Phật, đến nay đã tám năm, Phật lý trong lòng con không thể nói là không thông suốt. Nhưng mặc dù biết Phật lý, lại khó hành động. Con không chỉ nhận vọng tâm là chân tâm, mà còn thường có tâm sân hận, con không biết làm thế nào để chế ngự nó…”

“Tại sao vọng tâm?”

Tiểu thư suy nghĩ một chút, rồi nói: "Thúc mẫu thúc phụ của con đã nuôi dưỡng con, cho con không lo cơm áo, nhưng từ khi ở với thúc mẫu, con lại sinh ra tâm sân hận. Không biết làm thế nào để loại bỏ nó."

“Thí chủ có tâm sân hận này, không ngoài việc nhận những vật trong phủ này là của mình; nhận những người trong phủ này là tôi tớ của mình. Nay bị tước đoạt, tâm sân hận tự nhiên sinh ra. Nhưng có tức phi có, có tức huyễn có, sinh sự mang đến, c.h.ế.t cũng không mang đi. Thí chủ có thể nói rằng cái huyễn này chính là cái thật của thí chủ không?”

Tiểu thư lắc đầu: “Điều này không phải là cái thật của con. Khi con sinh ra, không có gì có thể mang, đều là của phụ thân con, nếu con c.h.ế.t đi, cũng không thể mang theo.”

“Vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc, ngàn năm tranh vẽ, đều là ảo, huống chi là phủ đệ này? Người có thể mang đi chỉ có chân tâm này. Phật pháp chính là để tu sửa chân tâm này.”

“Con đã sáng tỏ, đa tạ đại sư, xin hãy mở sách giảng kinh.”
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 7: Chương 7



Chỉ trong chớp mắt, ta đã ở Hầu phủ hơn ba năm, dù chưa đến tuổi cập kê, nhưng ta cũng đã thay đổi kiểu tóc nha đầu từ hai b.í.m nhỏ cuộn lại sau đầu, thành kiểu tóc thiếu nữ.

Trong những ngày này, ta theo tiểu thư mỗi tháng vào ngày mười lăm thỉnh an, mỗi ba tháng nghe kinh, mỗi ngày đọc sách viết chữ, mỗi ngày quét dọn sân vườn, thời gian cứ thế trôi qua.

Giờ đây về việc học vấn, ngoài việc theo tiểu thư học viết, ta còn có thêm một công việc, đó là giúp tiểu thư làm thơ. Ban đầu ta không biết làm thơ, nhưng tiểu thư bắt ta phải làm một bài mỗi ngày, nếu không sẽ bị phạt, ta chỉ biết lúng túng ghép chữ.

Bài thơ đầu tiên ta viết là:

“Bữa sáng ăn cháo nấu loãng,

Bữa trưa ăn vịt lại ăn trứng.

Bữa tối ăn mì thêm rau xanh,

An Tĩnh làm việc không lười biếng.”

Tiểu thư xem xong chỉ phê hai chữ “thô lỗ.” Sau đó một tháng, ta mỗi ngày làm một bài thơ, đều bị tiểu thư phê là “thô lỗ.” Bài thơ đầu tiên được phê là “có thể”, là sau một trăm ngày tiểu thư ra lệnh cho ta làm thơ.

“Nắng sớm lộ ra chào đón mặt trời,

Mưa lác đác đêm qua chưa dứt.

Gió thổi rừng trúc lá rơi đầy,

Bà lão hôm nay không làm việc.”

Tiểu thư nói: “Viết thơ lâu như vậy, cuối cùng cũng viết ra được chút hình dáng.” Ta đang cầm lời phê “có thể” của tiểu thư như trân bảo, vui mừng nhảy cẫng lên. Tiểu thư thấy vậy, cười nói: “Sau này nếu ngươi có thể viết tốt hơn, chúng ta có thể đối thơ chơi đùa.”

Ta vỗ tay cười nói: “Được, được!”

Không lâu sau, tiểu thư cho phép ta đối thơ với nàng, vì vậy ban ngày chúng ta lại có thêm nhiều niềm vui, chỉ là giấy dùng quá nhanh, ta đã nhiều lần đến phòng quản sự xin giấy, đều nói chưa mua được, ta báo lại với tiểu thư. Tiểu thư nói: “Thôi, ta cho ngươi ít bạc, ngươi ra ngoài mua đi, có biết đường đi không?”

Ta gật đầu: “Năm ngoái sinh nhật tiểu thư, Đồng Lâm cô cô đã dẫn nô tỳ đi chợ mua bùa trường thọ cho tiểu thư, nên biết đường.”

Tiểu thư đưa cho ta một ít giấy mà nàng thường dùng: “Loại giấy này gọi là ‘Vân Cẩm’, khi bị ẩm ướt sẽ không dễ rách, viết lên không dễ nứt, còn có chút hương thơm, giấy hơi vàng, dưới ánh mặt trời lại trắng sáng, ngươi có nhận ra không?”

Ta hơi do dự: “Điều này thì khó phân biệt.”

“Vậy ngươi cầm lấy một ít, khi mua thì dễ so hơn.”

“Vâng.” Ta thu thập vài tờ giấy trên bàn tiểu thư mà ta dùng để làm thơ, cất vào trong một gói nhỏ.

“Hôm nay ngươi ra ngoài một mình, không có ai đi cùng, ta thấy trước đây Lưu ma ma có để lại một bộ quần áo kiểu nam, có lẽ là của con trai bà ấy, không bằng ngươi mặc vào đi, trên đường đi lại sẽ gọn gàng hơn.”

“Vâng.”

Chiếc áo bào màu xám mà Lưu ma ma để lại, ta mặc vào hơi rộng, nhưng ta buộc tóc lên, thắt đai lưng lại, nhìn trong gương cũng không có gì lạ, như một thiếu niên thanh tú.

Lưng đeo gói nhỏ, ta rời khỏi phủ, tìm đến chợ chỉ cần đi qua vài con đường lớn, vì vậy không khó tìm. Chỉ là trên đường có nhiều xe ngựa, mà trước đây khi ta đi ra phố với Đồng Lâm cô cô thì người ít xe nhiều, giờ đây trên đường đều là những quân nhân mang kiếm mang dao, cưỡi ngựa rong ruổi trong kinh thành, ta và những người đi đường đều cẩn thận tránh né.

Ta nhìn kỹ bọn họ, hoặc dừng ngựa vào quán trà nghe hát, hoặc ở cửa hàng tạp hóa trao đổi da thú với chủ tiệm lấy lương thực rượu ngon. Người đi đường cũng không ít, người đi lại san sát, tạo thành một khung cảnh rộn ràng nhộn nhịp.

Không ngờ mấy ngày không ra khỏi Hầu phủ, người trên phố đã khác đi.

Cuối cùng ta đã tìm thấy “Lưu Vân Trai” bán bút mực giấy mực trong cái chợ ồn ào này, vào cửa hàng gọi ông chủ lấy ra vài tấm “Vân Cẩm”, rồi hỏi giá, so với giá báo cho tiểu thư cũng không sai; Ta mở gói vải nhỏ, lấy giấy thơ văn ra cẩn thận so sánh, trước tiên xem hoa văn, sau sờ chất liệu, rồi ở trong góc tối của cửa hàng mà nhìn, quả thật đã ngả vàng, chào ông chủ, mượn một tấm “Vân Cẩm”, rồi ra ngoài dưới ánh nắng mặt trời xem xét kỹ.

Đang xem thì đột nhiên đầu vai của ta bị người khác va mạnh, vài tờ giấy thơ văn rơi xuống đất, ta vội cúi xuống nhặt lên, nhưng đếm lại thì thiếu mất ba tờ.

Ta vội ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ thấy xe ngựa đông đúc, người đi lại tấp nập, trong đó có một thư sinh đội khăn cầm quạt, đang vội vã băng qua đường, vào một tửu lâu, trong tay áo có gì đó mờ mờ.

Ta nhớ rõ trang phục của hắn và tên tửu lâu là “Yến Vân Lâu”, liền nhanh chóng chạy vào cửa hàng trả lại “Vân Cẩm” cho ông chủ, rồi thu gom những tờ giấy thơ văn còn lại vào cái gói, đeo lên lưng, quay người đuổi theo thư sinh đó.

Băng qua đường, ta vội đuổi kịp, chạy lên tầng hai của tửu lâu đến đại sảnh đãi khách, bên trong mỗi bàn đều có khách, rượu cạn chén đầy, một cảnh tượng rất náo nhiệt, nhưng ta quét mắt nhìn quanh, vẫn không thấy thư sinh đó.

“Vị khách quan này có phải là muốn đặt chỗ không?” Một tiểu nhị chạy tới, cúi người cười hỏi ta.

Ta tự học thi thư, cũng trở nên hiểu lễ nghĩa, liền khách khí đáp: “Ta tìm một người bạn cũ, hẹn ở đây nhưng không thấy người.”

Tiểu nhị nói: “Chắc là ở nhã các trên lầu, quý khách đi thẳng rồi rẽ trái là đến.”

Ta chắp tay: “Đa tạ.”
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 8: Chương 8



Theo lời tiểu nhị, quả nhiên ta tìm thấy một cánh cửa của nhã các, ta đẩy cửa vào. Chỉ thấy bên trong một nhóm nam tử đang ngồi uống rượu nói cười, vô cùng ồn ào. Ở giữa khoảng không, còn có một vũ nương cầm một bình rượu, trong tiếng nói cười cao ngất ấy mà nhảy múa, đến đâu thì rót rượu cho khách đến đó.

Ta đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy thân hình bọn họ đều cao lớn hơn người bình thường, lại mang theo đao kiếm, quét mắt một vòng, cuối cùng phát hiện một thư sinh mặc áo trắng đội khăn màu ngọc ngồi ở vị trí thứ ba bên trái, ta vội vàng chạy tới, đứng trước mặt thư sinh đó, hỏi: “Tại sao ngươi lại lấy trộm giấy của ta?”

Vừa dứt lời, xung quanh bỗng im lặng một chút; tiếng chén bát va chạm dần tắt, chỉ còn vũ nương vẫn đang nhảy múa.

Lúc này bên phải phát ra một tiếng cười khẩy, nói: “Diệu thủ thư sinh, ngươi lại mượn gió bẻ măng có thêm món gì nữa thế?”

Thư sinh đó đứng dậy, từ trong tay áo rũ ra tờ giấy thơ văn của tiểu thư, ta vội vàng tiến lên lấy, nhưng hắn lại giơ cao tờ giấy, ta với tay nhảy lên nhưng không với tới.

Ta tức giận nói: “Nhanh trả lại giấy cho ta!”

Thư sinh đó hoàn toàn không để ý đến ta, mà nói với người bên phải vừa phát ra tiếng nói: “Không phải! Du huynh, huynh đã hiểu lầm ta rồi, lần này ta không tính là trộm, mà là bắt được một tên tiểu tặc. Huynh nhìn hoa văn trên giấy Vân Cẩm, rõ ràng khắc chữ ‘Vân Cẩm ngự dụng, Giang Nam sắc tạo, khâm thưởng Trấn Quốc Hầu phủ’, tên tiểu tặc này lại muốn bán cho ông chủ Lưu Vân Trai, cũng không biết giấy này là hắn từ đâu trộm được về.”

Thư sinh vừa dứt lời, tiếng ca múa trong phòng bao dừng lại, mọi người đều im lặng, nhất thời bỗng trở nên rất yên tĩnh. Dưới ánh mắt của mọi người, ta không khỏi đỏ mặt: “Đây vốn là giấy của thiếu gia nhà ta, ta cầm để so sánh nhằm mua thêm ‘Vân Cẩm’ trên phố, chứ không phải là trộm, nhanh trả lại cho ta.”

“Chậc chậc, tiểu tặc không nói thật rồi. Trên giấy trắng có khắc nổi chữ ‘Trấn Quốc Hầu phủ’. Theo ta biết, Trấn Quốc Hầu chỉ có một thiếu gia, tiếc là không học hành gì, cả ngày chỉ biết vui chơi săn b.ắ.n cùng thế tử Vương gia, nghe nói lần trước, trong cung còn dẫn theo nha hoàn để đọ sắc, sao có thể làm nhiều thơ văn trên ‘Vân Cẩm’ như vậy?”

Ta gấp gáp nói: “Ngươi ăn trộm đồ của ta mà còn lý sự?”

Lúc này có người bên cạnh phụ họa: “Vị tiểu huynh đệ này, Ta thấy diệu thủ thư sinh nói có lý, ngươi còn phải nói rõ tiền căn hậu quả một phen, nếu không chúng ta cũng nghi ngờ.”

Ta gần như sắp khóc, ta làm sao có thể nói đây là giấy thơ văn của tiểu thư, danh tiếng của tiểu thư khuê các làm sao ta gánh nổi? Mắt ta đỏ lên, định lao vào giật lại tờ giấy thơ văn, nhưng bị thư sinh đó nhẹ nhàng đẩy ra.

Thư sinh đó vậy mà còn cười nói: “Lộ chân tướng rồi sao? Ngươi không nói đây là giấy của thiếu gia nhà ngươi, ta cũng không phản bác. Không chừng thiếu gia Trấn Quốc Hầu phủ đúng là như vậy, ban ngày vui chơi trác táng, đêm đêm lại chăm chỉ học hành, treo cổ đ.â.m gối, âm thầm cầu công danh cũng không phải không thể biết.”

Mọi người nghe xong cười ầm lên, thư sinh đó tiếp lời: “Có câu nói rằng, trên làm thì dưới bắt chước. Thiếu gia nhà ngươi đã biết làm thơ, lại có văn tài như vậy; ngươi làm gã sai vặt, chắc chắn cũng không tệ. Nếu ngươi làm thơ, có thể đạt được một nửa những gì viết trên giấy này, ta sẽ tin ngươi. Như vậy sẽ trả lại đồ cho chủ.”

Ta vội la lên: “Sao ngươi lại như vậy? Ta nói thiếu gia biết làm thơ, sao lại lôi ta vào đây?”

“Vậy thì chính là ngươi đang lừa gạt.” Thư sinh đó vung quạt, nói chậm rãi.

“Ta không lừa gạt!”

Lúc này lại có người từ bên cạnh khuyên: “Tiểu huynh đệ, tờ giấy này tuy có hoa văn, viết chữ ‘sắc tạo’, nhưng đã dùng qua rồi, cũng không đáng bao nhiêu tiền, ngươi đừng dây dưa nữa, đi đi.”

Ta tức giận nói: “Giấy này là của ta, sao ta phải đi!”

Thư sinh đó kiên quyết không buông tha, dùng quạt chỉ vào ta: “... Vậy thì ngươi làm một bài thơ xem nào.”

Ta nhìn quanh, thấy mỗi người bọn họ ai cũng mang kiếm, thân hình hùng tráng, trong lòng đã có suy tính, liền nói:

Tương quân bất tư báo quốc cừu,

Văn thần khí bút cuồng quyên lưu.

Tụ tại nháo thị tửu tứ trung,

Sái lộng tiểu đồng kỉ thì hưu.*

*Đại khái: Tướng quân không nghĩ đền nợ nước, văn thần bỏ bút dòng nước cuồn cuộn, tụ tập ở quán rượu giữa chợ, trêu chọc trẻ nhỏ, bao giờ mới nghỉ?

Thư sinh đó hơi ngạc nhiên, rung đùi đắc ý nói: “Bài này không hay, tuy hợp cảnh nhưng chỉ là thơ vớ vẩn, không có gì đặc sắc.”

Điều này thật sự khiến ta tức giận, ta nghẹn lại một hơi suy nghĩ thêm, rồi nói:

Tương sĩ quân tiền bán sinh tử,

Mĩ nhân trướng hạ do ca vũ.

Bất văn khương địch xuất tắc thanh,

Chích văn tỳ bà lạc như vũ.*

*Đại khái: Quân sĩ trước trận sống chết, Mỹ nhân dưới trướng vẫn ca múa, Không nghe tiếng tiêu ngoài biên giới, Chỉ nghe đàn tranh rơi như mưa.

Vừa dứt lời, từ vị trí cao nhất truyền đến một âm thanh: “Quân sư chớ làm khó tiểu thư này nữa, bài thơ này quả thật làm rất tốt.”
 
Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại Đạo
Chương 9: Chương 9



Theo âm thanh nhìn lên, chỉ thấy ở vị trí cao nhất có một thanh niên bộ dáng giống như tướng lĩnh, trên người còn khoác giáp mỏng, mặt đầy râu không nhìn rõ dung mạo, chỉ nghe được giọng nói mát lạnh trong trẻo. Ta cảm kích trong lòng, không khỏi nhìn y thêm vài lần.

Thư sinh đó nghe vậy thì mặt sửng sốt: “... Cô nương?!”

Ta đỏ mặt, vội nhân lúc hắn thất thần, lao tới giật lấy tờ giấy thơ đang kẹp giữa ngón tay hắn, cho vào gói nhỏ và đeo lên lưng.

“Cô nương xin dừng bước…” Chỉ thấy thanh niên tướng lĩnh vừa nói chuyện thay ta đứng dậy, ôm quyền nói: “‘Tương sĩ quân tiền bán sinh tử, Mĩ nhân trướng hạ do ca vũ' cô nương nói rất đúng, hiện nay triều đình hoa mắt ù tai, quân biên quan chống cự man tộc bất lực, người thì trôi nổi, đắm chìm trong thanh sắc, quả thật là thực trạng.”

Giọng thanh niên vừa dứt, mọi người đều nghiêm túc lại, thu lại thái độ cười đùa, đều lắng nghe thanh niên này lên tiếng.

Chỉ nghe thanh niên tiếp tục: “Chúng ta là người dưới trướng của Phiêu Kỵ tướng quân, quan ngoại có việc, chúng ta đã đánh bại tiên phong của địch, hiện giờ đang vội trở về kinh thành, một là báo công, hai là báo tin xin cứu viện, đã chờ ở đây mấy ngày vì ân chỉ của triều đình, nhưng hoàn toàn không có tin tức. Hỏi thăm mới biết, hoàng gia đi săn đã điều động Ngự Lâm quân đến bao vây bãi săn, lại để Phiêu Kỵ tướng quân mừng thọ cho Vinh quý phi, vì thế mãi không có tin tức.

Biên quan khẩn cấp, không thể chậm trễ, chúng ta cũng rất sốt ruột. Thánh thượng không để ý đến việc phòng thủ biên quan, cùng với các hoàng thân hưởng thụ tiệc tùng, thưởng rượu trong Ngự uyển, đúng là do Thế tử Vinh vương và Thế tử Trấn Quốc Hầu tổ chức, vì vậy sư gia vô tình vào tiệm giấy, thấy ba chữ ‘Trấn Quốc Hầu’ liền thuận tay lấy đi, đã mạo phạm cô nương, mong cô nương thứ lỗi.”

Ta thấy vị thanh niên thủ lĩnh này nhận lỗi, liền nói: “Chẳng lỗi phải gì cả, trả lại giấy là được.”

Nhưng thanh niên lại chuyển lời: “Chỉ là thấy cô nương có tài làm thơ, văn phong ngay thẳng, thật không giống người trong Trấn Quốc Hầu phủ.”

Ta không muốn dây dưa nữa: “Đã trả lại giấy, nhiều lời cũng vô dụng.”

Nói xong liền định quay đi, nhưng nghe thấy giọng thanh niên từ phía sau truyền đến: “Nếu nàng thật sự là người trong Trấn Quốc Hầu phủ, những gì viết trên tờ giấy thơ này, cũng chính là do thiếu gia nhà nàng làm; vậy thì mong cô nương khuyên bảo thêm một chút, Thế tử Trấn Quốc Hầu là người gần gũi với thiên tử, biên quan nguy cấp, man tộc ngày càng mạnh, không thể khoan nhượng, cần nhanh chóng phái binh, mong Thế tử có thể như trong bài thơ này, trong lòng sáng suốt, thẳng thắn khuyên can Hoàng thượng.”

Ta dừng bước, “Ta không phải là nha hoàn của Thế tử.”

Thư sinh đó ánh mắt chuyển động, như nghĩ ra điều gì đó, bẩm báo với thanh niên: “Tướng quân, nàng ta chắc chắn là nha hoàn của đại tiểu thư Trấn Quốc Hầu phủ, người không biết chuyện đời, lại yêu danh tiếng.”

Thấy ta không nói gì, thanh niên khẽ gật đầu: “Hóa ra là vậy, nếu đã như vậy, thì cũng không làm phiền cô nương nữa, thứ cho tại hạ mạo phạm. Chúng ta có chút điên cuồng, còn để cô nương chê cười. Quân sư, ngươi còn không mau xin lỗi vị cô nương này?”

Thư sinh đó lập tức đứng dậy, tay áo vung lên vái chào ta: “Tiểu sinh tại đây bồi tội với cô nương.”

Ta nói: “Thì ra các người là quân Tây Bắc.”

“Cô nương còn biết quân Tây Bắc?”

Ta gật đầu: “Trước đây triều đình trưng binh đã đi qua quê nhà của ta. Họ nói bảo vệ quốc gia, mỗi người đều có trách nhiệm. Ta từng có ba người ca ca, tất cả đều bị điều đi vào trong quân Tây Bắc, đến giờ vẫn chưa trở về.”

Thanh niên đó bước xuống ghế, đến trước mặt ta, hỏi: “Huynh trưởng của cô nương tên là gì, chúng ta có thể giúp cô nương để ý.”

Ta báo tên và quê quán, thanh niên gật đầu: “Tại hạ đã nhớ kỹ,” rồi hỏi: “Không biết cô nương có tín vật gì hay không?” Ta suy nghĩ một chút, rồi tháo một cái túi nhỏ bên hông đưa cho hắn. Túi này tuy là ta đến Hầu phủ mới làm, nhưng kiểu dáng giống như mẫu thân của ta đã làm cho huynh trưởng trước khi đi, chỉ là hoa văn phức tạp và tinh xảo hơn, chỉ sử dụng cũng là chỉ tốt, thêu hình đầu hổ.

Thanh niên cầm trong tay xem qua, nói với ta: “Tại hạ nhất định sẽ không phụ lòng cô nương nhờ vả.”
 
Back
Top Bottom