Lãng Mạn meanie | trộm một mùa xuân ✮

Meanie | Trộm Một Mùa Xuân ✮
chap 60


nuông chiều thì cũng đã nuông chiều rồi, wonwoo cũng không nói gì hơn, tiếp tục lấy giấy ăn ra lau sạch tay. anh ngoảnh sang, vừa hay nhìn thấy vành tai đỏ ửng của mingyu.chóp mũi cậu vẫn đọng mồ hôi, tình dục nơi đáy mắt chưa tan hẳn.wonwoo cứng ngắc quay đi – sao lại thành ra thế này?anh vừa mới đảm bảo với kim minseok, nói mingyu mới mười tám tuổi đầu, thế rồi thế nào lại vẫn làm chuyện vượt quá giới hạn. wonwoo cảm thấy đau đầu.hô hấp của mingyu dần ổn định, nhưng vành tai thì lại càng ngày càng đỏ.anh không cầm được lòng mà hỏi: "giờ em lại xấu hổ? ban nãy thế nào ấy nhỉ?"mingyu liếm môi, cậu tự biết mình đuối lý, im lặng ôm chặt wonwoo.cậu chớp chớp mắt, khẽ nói: "anh đã đồng ý rồi mà."

"sao hả?" wonwoo cười, không tức giận, "em đang trách anh tốt với em quá đúng không?"mingyu: "không trách."mingyu hôn từng chút một lên má wonwoo, cậu càng bám anh hơn nữa, dụi đầu vào tai anh: "anh có thể luôn tốt với em như vậy không?"wonwoo dịu dàng đáp: "được chứ."wonwoo chưa từng yêu ai, vừa yêu vào đã sụt hố một cậu con trai nhỏ hơn mình những mấy tuổi, anh vốn đã coi mingyu như em trai mà chiều chuộng, giờ lại càng muốn đối xử tốt với cậu hơn.hơn nữa mingyu cũng rất tốt với anh, cả hai cũng luôn hướng về nhau. wonwoo ngẩng đầu nhìn đồng hồ: "muộn lắm rồi, sắp một giờ rồi, em vẫn chưa về hả?"

"em không muốn về đâu." mingyu ấp úng.nói vậy chứ cậu vẫn đứng dậy, hôn lên trán wonwoo rồi nói: "vậy em lên tầng nhé."mingyu đứng ở cửa nhà sờ túi mình, không thể tin nổi lục đi lục lại mấy lần, cuối cùng thì đành chấp nhận hiện thực.phòng tầng trên vẫn chưa đổi thành khoá mật mã, vẫn là khoá ổ cắm kiểu cũ, nhưng... mingyu bỏ quên chìa khoá trong nhà mất rồi. mingyu đơ mặt đi xuống tầng, lịch sự bấm chuông cửa.wonwoo rất nhanh đã xuất hiện trước mắt cậu, hỏi: "sao lại quay lại rồi, em quên gì à?"

"..." mingyu đành phải nói, "em quên mang chìa khoá, không vào nhà được."wonwoo hơi ngạc nhiên, cười như không cười hỏi: "quên thật hay quên vờ đó?"

"..."cảm giác hiện giờ của mingyu giống như có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch được oan, cậu thật sự đã quên mang chìa khoá, nhưng khi đáp lại rất không tự tin: "em quên thật mà."wonwoo vẫn cho cậu vào nhà: "em vào đi."anh hỏi: "em đã tắm chưa?"mingyu đáp: "em tắm rồi."cậu mừng thầm, cũng may hôm nay cậu đã tắm trước giờ cơm tối, nhưng vì ban nãy vừa làm chuyện đó, cho nên mingyu cảm thấy trên người mình cứ dinh dính.mingyu tự giác đi vào phòng tắm: "nhưng em vẫn muốn tắm qua."

"ừ." wonwoo gật đầu, "tối nay em ngủ đâu, anh trải chăn ở phòng cũ cho em nhé?"bước chân mingyu ngừng lại bên cửa, cậu nắm tay nắm cửa, ngập ngừng đáp: "mình ngủ chung được không?"cậu giơ tay đảm bảo: "thật sự chỉ ngủ thôi mà."wonwoo do dự chốc lát rồi đồng ý, chăn ở phòng ngủ dành cho khách vẫn chưa phơi nắng, ngủ ở đó cũng không hay.anh nói: "vậy lát em tắm xong thì vào phòng ngủ chính."wonwoo day huyệt thái dương: "anh buồn ngủ quá, chắc anh sẽ ngủ trước."giờ giấc ngủ nghỉ của anh rất lành mạnh, anh thường ngủ trước mười hai giờ, đã lâu rồi chưa thức khuya như này nên thấy buồn ngủ.mingyu tắm xong thì wonwoo gần như đã ngủ say, trong phòng mở điều hoà, anh nằm co trong chăn, chỉ để hở phần đầu.hai mắt wonwoo nhắm chặt, tay vẫn đang cầm điện thoại, ngủ không quá yên giấc, có lẽ là đợi cậu rồi ngủ quên.trên người mingyu tản ra hơi nước, cậu nhẹ nhàng bước lại, đặt điện thoại anh xuống rồi chỉnh nhiệt độ điều hoà lên cao, sau đó mới vén chăn lên nằm vào trong.cậu không cảm thấy buồn ngủ, vẫn đang trong trạng thái hưng phấn.mingyu tắt đèn, nằm trong tối nghịch điện thoại. cậu nghĩ rồi bấm mở weibo.giờ cậu rất muốn khoe chuyện tình của mình với mọi người, nhưng trên wechat lại không có nhiều bạn.mingyu dùng tài khoản hơn trăm nghìn người theo dõi của mình đăng status, cậu tìm một tấm ảnh chụp bóng lưng của wonwoo trong album, ánh trăng hiền dịu quá, không cần thêm filter cũng có cảm giác rất thật.dòng trạng thái cậu đính kèm rất đơn giản, cũng là lần đầu tiên cậu đăng bài kèm theo chữ.lần đầu tiên cùng anh đón sinh nhật.trên weibo nửa đêm vẫn có không ít người, đã lâu rồi mingyu không đăng gì, giờ tự dưng lại bật dậy đăng bài.a: sao tui nhớ anh ấy bảo không chụp người cơ mà?? mặc dù chẳng hề lộ mặt.b: cô nhớ nhầm rồi, có người nói là mình chỉ chụp cho người mình thích cơ.c: thế là yêu rồi đó hả???d: chắc là vậy đó! nhưng thế hoá ra anh min9yu_k là con gái?mingyu chưa từng tiết lộ giới tính của mình trên weibo, nhưng giới thiệu thì vẫn để là nam, nên fans toàn gọi cậu là anh z.cậu trùm chăn, mãn nguyện đọc bình luận chúc hai người hạnh phúc, cậu rất vui nên chọn một bình luận để trả lời.@min9yu_k: tôi là con trai.d: ????trả lời xong, mingyu nhận được lời chúc phúc mà cậu mong muốn, không hề có áp lực tâm lý mà thoát khỏi weibo.nhưng cậu vẫn không ngủ được, cứ cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.nhắm mắt gối lên gối đầu ngủ một lúc, mingyu tự dưng mở bừng mắt, cậu và wonwoo thiếu một vài thứ có thể tỏ rõ thân phận người yêu của hai người.cậu nhanh chóng mở wechat lên, ngập ngừng ở tên mình một lát, cuối cùng xoá chữ cái duy nhất kia đi, đổi thành "every_gyu"*.cái tên này ghép với ảnh đại diện của cậu có hơi ngốc, nhưng mingyu không để bụng, bỏ điện thoại xuống, cuối cùng cũng chịu đi ngủ.cậu đã hứa với wonwoo rằng chỉ ngủ thôi, nhưng tay vẫn rất không an phận mà thò qua, cậu sợ làm phiền đến wonwoo, nên rất nhẹ nhàng ôm anh vào lòng.cằm mingyu cọ nhẹ trên tóc wonwoo, sau đó mới từ từ nhắm mắt lại.đây là phòng của wonwoo, giường của wonwoo, còn wonwoo thì nằm trong vòng tay cậu.xung quanh toàn là mùi hương của wonwoo, từng chút một lấp đầy lòng cậu, mingyu ngủ cực kỳ say giấc.ngày hôm sau, đánh thức wonwoo là tiếng chuông cửa và tiếng điện thoại rung, anh mơ màng sờ điện thoại bên cạnh, nhưng lại nhận ra bản thân rất khó cử động.lúc bấy giờ anh mới phát hiện mingyu đang bám trên người anh, anh vừa định ngồi dậy đã bị mingyu kéo ngược về vị trí cũ.wonwoo cố gắng với lấy điện thoại, nhấn nút nghe, khoảnh khắc nghe được giọng nói của đầu dây bên kia, đồng tử wonwoo co lại cực mạnh.hiện giờ anh đang cực kỳ tỉnh táo, đáp: "mẹ ạ."

"wonwoo, bố mẹ đến đón sinh nhật với con, đang đứng ngoài cửa, con ra mở cửa đi."wonwoo càng hoang mang hơn, rất lâu rồi anh chưa hoảng loạn đến vậy, vội vàng trả lời: "bố mẹ chờ con một lát, con vừa ngủ dậy."anh vỗ lên cánh tay đang ôm eo anh của mingyu, ý bảo cậu mau thả anh ra, không ngờ mingyu lại càng ôm chặt anh hơn. mingyu ngủ say hơn anh nhiều, ghé sát điện thoại nói: "ai thế?"tiếng nói rõ ràng, wonwoo nghe thấy, mẹ anh ở đầu dây bên kia cũng đã nghe thấy.-🖇️word count: 1406🖇️19.10.24
 
Meanie | Trộm Một Mùa Xuân ✮
chap 61


wonwoo bịt loa lại theo phản xạ, nhưng lúc này đã muộn, giọng của mẹ anh vang lên: "wonwoo, con ngủ chung với ai à?"mingyu nằm ngay sát cạnh wonwoo, gần như chen chúc lên cùng một gối với anh, đương nhiên cũng nghe thấy tiếng trong điện thoại.cậu bừng tỉnh, giọng của mẹ anh có tác dụng hơn cả dội gáo nước lạnh lên đầu, càng khiến người thêm tỉnh táo.mingyu nín thở, không dám ho he câu nào nữa.cậu đã từng gặp mẹ anh, lại nghe cách anh nói chuyện qua điện thoại, mingyu dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được ai là người gọi điện tới.mingyu biết mình gây ra chuyện, chỉ dám chột dạ nhìn wonwoo.thần kinh wonwoo giờ căng như dây đàn, anh vẫy tay trấn an mingyu, sau đó mới cố gắng bình tĩnh đáp: "vâng, mingyu đấy mẹ, hôm qua em ấy đến tặng quà cho con. lúc đó trời tối rồi, con lo em về không an toàn nên bảo em ở lại."anh không kịp nghĩ xem lời mình nói có mắc lỗi logic nào không, cắn răng nói tiếp: "chăn ở phòng ngủ của khách chưa dùng bao giờ, mà bọn con đều là con trai nên ngủ chung luôn."

"mingyu à?" mẹ anh không gì nghi ngờ gì, "thế con ra mở cửa cho bố mẹ đi."wonwoo rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm: "vâng."anh cúi đầu nhìn bản thân và mingyu, cũng may, quần áo hai đứa vẫn rất chỉnh tề.wonwoo hoang mang tột độ, nhưng anh vẫn xốc lại tinh thần an ủi mingyu: "đừng sợ, mẹ anh chưa biết."

"anh ra mở cửa cho mẹ." wonwoo xuống giường xỏ dép, "em đợi một lát rồi hẵng ra, đừng sợ, cứ như ngày trước là được."nói thì là vậy đấy, wonwoo đứng trước cửa điều chỉnh nhịp thở rất lâu mới mở cửa.anh kéo khoé miệng mỉm cười với mẹ anh và bố: "bố, mẹ, bố mẹ đến có việc gì không ạ?"anh đã chuẩn bị về việc come out, nhưng anh không hề muốn come out ngay thời điểm này, quá là kích thích và tổn thọ.mẹ anh vào nhà đáp: "đến đón sinh nhật với con ấy mà, con ở nhà một mình khéo còn chẳng buồn đón sinh nhật cho hẳn hoi."

"đừng sốt ruột, bố mẹ ăn trưa xong sẽ đi, tối rồi con đi chơi với mấy đứa hội kim minseok."cô ngó về phía phòng, hỏi: "mingyu đâu con?"tim wonwoo thịch một tiếng, anh ho khụ khụ đáp: "em ấy mới dậy, lát nữa sẽ ra."anh cầm túi đồ ăn trong tay ông jeon, luống cuống nói: "bố mẹ ngồi, ngồi xuống đi đã."mẹ anh đi về phía sô-pha, ngạc nhiên nhướng mày. cô chỉ vào cây ghi-ta trên ghế: "wonwoo, ghi-ta của con à?"

"không phải." wonwoo phủ nhận theo phản xạ, sau đó hoang mang chạy tới.tối qua phòng bừa bộn quá, thậm chí ghi-ta còn chưa kịp cất vào bao. wonwoo vừa nhét ghi-ta vào bao vừa giải thích: "của mingyu ạ, hôm qua em ấy mang đến."mẹ anh khó hiểu: "thằng bé mang ghi-ta tới làm gì, không mệt hả?"

"tối qua em ấy chơi ghi-ta ở ngoài rồi mang đến đây luôn." wonwoo không biết mình đang nói gì nữa.bố anh lại chỉ vào máy ảnh trên bàn: "thế còn cái này?"

"của con đấy!"càng nói càng sai, anh cắn răng đáp bừa rồi cất kỹ máy ảnh vào tủ, ngừa trường hợp lát nữa mingyu bị hỏi lại trả lời khác anh."sao con lại cất đi?" mẹ anh không hiểu, "đang định bảo con chụp cho mẹ mấy tấm."mồ hôi lưng wonwoo tuôn ra như suối: "lần sau đi ạ."cũng ngay lúc ấy, mingyu bước ra khỏi phòng wonwoo trong tư thế cùng tay cùng chân, cũng may chỉ có mình wonwoo phát hiện dáng đi không tự nhiên ấy.mẹ anh hiền hoà cười gọi: "mingyu."mingyu đứng sựng lại, đáp: "chào cô ạ, con đi đánh răng đã."wonwoo gần như nhảy dựng lên chạy về phía phòng tắm: "mẹ, con cũng đi đánh răng đây, vừa dậy nên con còn chưa rửa mặt."wonwoo nhẹ nhàng đóng cửa phòng tắm lại, rã rời dựa lưng lên cửa.mingyu khẽ hỏi: "thế nào rồi anh?"wonwoo cũng thì thầm trả lời: "tạm thời vẫn ổn."bọn họ không thể ở trong phòng tắm quá lâu, wonwoo bóc một bàn chải mới cho mingyu, hai người đã bình tĩnh hơn nhiều, không còn hoảng loạn như ban nãy.wonwoo định ra ngoài trước, chợt cánh tay anh bị mingyu nắm lấy, cậu đứng đằng sau anh: "nếu bị phát hiện thật thì em sẽ đỡ đòn cho anh."

"không đến nỗi." wonwoo cuối cùng cũng mỉm cười, "bố mẹ anh không đánh đâu."

ít nhất là trong ký ức của wonwoo, bố mẹ chưa từng đánh anh, có thể răn dạy thì luôn răn dạy, nếu vẫn không hiểu thì lại kiên nhẫn giảng thêm lần nữa.sắc mặt wonwoo đã tự nhiên hơn không ít, anh ngẩng lên nhìn đồng hồ, phát hiện giờ đã sắp mười giờ.nếu bọn họ muốn ăn cơm trưa thì lát nữa chắc chắn phải nấu cơm.wonwoo ngồi xuống cạnh mẹ anh, hỏi: "mẹ, bố mẹ mua gì đến vậy?"lâm quốc nguyên trả lời thay mẹ anh: "ít tôm rảo, sườn non với một con cá diếc."chú nhíu mày nghĩ: "bố tưởng chỉ có ba người nhà mình thôi, nhưng giờ mingyu cũng ở đây, hay là mua thêm mấy món nữa?"

"không cần đâu bố, đủ ăn mà."mingyu vừa hay bước ra, hoảng hốt xua tay: "bố..."cậu lỡ quíu theo wonwoo, vội sửa lại: "không, chú, không cần đâu, từng này đủ ăn rồi ạ."

ông jeon gật đầu: "vậy được, bố đi nấu cơm, wonwoo con ngồi nói chuyện với mẹ đi, ở nhà ngày nào mẹ cũng nhắc đến con."mẹ anh lườm chú: "còn nói em nữa, ngày nào anh chẳng nhắc nó mãi."cô dịu giọng hỏi mingyu: "nghe wonwoo nói con chuyển đi rồi, giờ con đang ở với kim minseok à?"

"không ạ."cậu suýt thì buột miệng "con ở tầng trên", may mà kịp nhịn lại, bổ sung lời ban nãy: "con thuê phòng ngoài."

"tự lập vậy cơ à?" mẹ anh cảm thán, "nếu không quen ở chung với kim minseok thì con cứ chuyển về với wonwoo cũng được."nghe vậy, wonwoo và mingyu cùng vô thức ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau ngắn ngủi rồi vội vàng tách ra, im lặng không đáp.để giảm bớt không khí gượng gạo, wonwoo đứng dậy, cầm điều khiển trên bàn uống nước nhét vào tay mẹ anh: "mẹ, mẹ xem tivi đi."anh chưa kịp rút tay về đã bị cô giữ tay lại.mẹ anh giữ dáng rất tốt, cũng không thường làm việc nhà, đôi tay cô không khác nhiều với tay của thiếu nữ đôi mươi, da dẻ mượt mà.ánh mắt cô dừng trên tay wonwoo, đột ngột hỏi một câu: "wonwoo, con đeo nhẫn đấy à?"cổ họng wonwoo nghẹn ứ, anh chưa kịp trả lời thì đã nghe mẹ anh hỏi liên tiếp hai ba câu."sao vẫn đeo ở ngón giữa tay phải?"

"có bạn gái rồi à?"

"sao chẳng nói với bố mẹ một câu?"giọng cô luôn dịu dàng hòa nhã, không nhanh không chậm, nhưng wonwoo bị hỏi tới nỗi đổ mồ hôi hột, mingyu ngồi bên cạnh cũng bắt đầu căng thẳng theo.tối qua wonwoo quên không tháo nhẫn, sáng nay dậy cũng quên luôn sự tồn tại của nó.giấu mẹ mình một chuyện lớn như vậy, trong lòng wonwoo cảm thấy rất áy náy.trước giờ wonwoo chưa từng làm việc gì vượt quá giới hạn như vậy, lúc nói dối anh không kiềm được mà nuốt một ngụm nước bọt: "con chưa có bạn gái... nhẫn con mua đeo chơi thôi."mẹ anh ý tứ sâu xa ồ lên, nửa thật nửa đùa bảo: "chưa có bạn gái thì sao phải căng thẳng."mẹ anh liếc anh, trách: "mấy đứa tuổi này thích nhất là giấu bố giấu mẹ, con sợ cái gì, mẹ rất tôn trọng con tự do yêu đương."cô hướng cằm về phía mingyu: "mingyu nói cô nghe, wonwoo yêu rồi đúng không?"

"đối tượng hẹn hò" bị hỏi vậy không biết phải trả lời kiểu gì, lắp bắp đáp: "anh, anh ấy chưa yêu."nhìn phản ứng của mingyu, mẹ anh lại càng chắc chắn với suy đoán của bản thân – con trai cô chắc chắn yêu rồi.nhưng cô không rõ vì sao wonwoo lại không nói cho bố mẹ biết.với tính cách của wonwoo, hẳn sẽ nghĩ rất nhiều khi hai đứa ở bên nhau, chắc chắn sẽ đưa con gái nhà người ta về ra mắt.nhưng giờ wonwoo lại kiên quyết không chịu nói, mẹ anh cũng không hỏi nữa, đổi chủ đề khác hỏi wonwoo.cô hỏi về công việc của anh, đôi lúc sẽ để vấn đề xoay quanh mingyu, trò chuyện với cậu về kế hoạch khi lên đại học.ba người nói chuyện phiếm khoảng một tiếng, cơm cũng đã gần xong xuôi.lâm quốc nguyên còn nấu cho anh một bát mì trường thọ, sinh nhật năm nào chú cũng nấu một bát cho anh.ăn cơm xong, bố mẹ anh sửa soạn về nhà, lúc đứng ở cửa, mẹ anh chợt gọi mingyu lại, mỉm cười nói: "mingyu, kết bạn wechat với cô được không?"cô rất quý nhóc mingyu, nghe lời hiểu chuyện, ngoại hình ưa nhìn, lại rất tự lập.mingyu lấy điện thoại mở mã qr đưa cho cô."tít..."mẹ anh vừa quét mã, nụ cười trên mặt đã đông cứng.mingyu vẫn chưa ý thức được vấn đề, mẹ anh do dự nói: "mingyu."cậu đáp "vâng" theo phản xạ.mingyu nghe mẹ anh hỏi: "tên trên mạng của con là 'everyone_gyu' à?"mẹ anh cầm điện thoại nhìn wonwoo đang đứng bên cạnh, giọng nói đầy hoài nghi: "sao cô nhớ tên wechat của wonwoo là..."cô còn chưa nói hết, mingyu đã sực nhớ.tối qua cậu mới đổi tên wechat, đổi xong thì ngủ luôn, sáng nay dậy đã quên tiệt vụ ấy.cậu đứng hình, quay sang nhìn wonwoo.hiện giờ trong mắt wonwoo toàn là sửng sốt, anh không nói gì, nhưng mingyu vẫn hiểu ý anh:"sao em lại đặt cái tên này vậy hả?"

-🖇️word count: 1800🖇️19.10.24
 
Meanie | Trộm Một Mùa Xuân ✮
chap 62


bình tĩnh, mingyu thầm cảnh cáo bản thân.càng là những lúc thế này, cậu lại càng không được để lộ dấu vết. mingyu dùng sức nắm chặt tay, cố gắng duy trì bình tĩnh: "cô ạ, con đổi tên chơi thôi, con thấy anh wonwoo đặt tên như thế nên cũng hứng lên đặt theo."

đến cậu còn chẳng tin lời mình nói, nhưng hình như mẹ anh tin rồi.có lẽ cô cũng không nghĩ theo hướng đó, mỉm cười nói: "chắc hai đứa rất thân nhau."cô thay giày, vẫy tay với wonwoo và mingyu: "bố mẹ đi đây, mẹ để lì xì dưới gối con, nhớ nhận lấy."wonwoo ngẩn ra: "mẹ, con có tiền mà."

"đưa thì con cứ nhận, không nhiều đâu." mẹ anh giúp anh chỉnh cổ áo, "bố mẹ đi đây, con ở một mình ăn cơm ngoài vừa thôi, cũng có phải không biết nấu cơm đâu."bố mẹ anh cuối cùng cũng đã về, mồ hôi wonwoo túa ra khắp người, cảm giác trên lưng dinh dính.anh nhịn không được thở dài, quả là một buổi sáng gà bay chó sủa, chắc mười năm sau anh cũng sẽ không quên được buổi sáng hôm nay mất. chỗ nào cũng có sơ hở, nếu không phải vì bố mẹ biết anh coi mingyu như em trai, nói không chừng sẽ nghĩ theo hướng đó.nhưng wonwoo cũng không trách mingyu, dẫu sao đây cũng là chuyện sớm muộn, anh chỉ không muốn come out một cách đột ngột như này thôi.wonwoo nghĩ không ra, hỏi: "em đổi tên từ khi nào vậy?"

"..." có lẽ cậu cũng thấy mất mặt nên trả lời ngắn gọn, "hôm qua."wonwoo phát hiện giữa anh và mingyu vẫn có khoảng cách thế hệ, có những lúc anh không thể hiểu được suy nghĩ của cậu con trai mười tám tuổi này, anh hỏi: "em đổi tên này làm gì, nghe hay lắm hả?"everyone_gyu, sao nghe chẳng có chỗ nào hay?tai mingyu tội nghiệp đỏ ửng lên, cậu đang phải trả giá cho hành vi xốc nổi ngày hôm qua: "tên cặp đôi."

"..."wonwoo ngơ ngác.anh chưa từng hẹn hò, không có khái niệm gì về tên cặp đôi, mingyu nói vậy anh mới ý thức được, anh và mingyu cứ như đang bí mật yêu nhau.wonwoo dịu giọng: "em có cảm thấy tủi thân không?"mingyu: "?"

"anh chưa từng đăng gì về em trên mạng." wonwoo lướt weibo từng thấy con gái giận dỗi bạn trai vì vấn đề này, không thấy mingyu phản ứng, anh kiên nhẫn hỏi tiếp, "vì anh chưa từng chủ động nói với người khác quan hệ của chúng ta, hay vì em thấy anh chưa nói rõ với bố mẹ?"nói thật thì mingyu rất muốn người khác biết, anh đã thuộc về mình cậu.nhưng mingyu cũng hiểu, chuyện này không phù hợp với thực tế, cậu không muốn ép wonwoo tiết lộ xu hướng tính dục với người khác, dẫu sao đây vẫn là vấn đề chịu nhiều áp lực xã hội, có khi sẽ còn ảnh hưởng đến cuộc sống, thậm chí là công việc của anh."em không tủi thân." mingyu đáp, "chờ thêm đã."chờ thêm đã, chờ đến cậu trưởng thành hơn, đến khi cậu đã có việc làm, đến khi cậu có khả năng bảo vệ wonwoo.mingyu ôm chặt anh, tiếng tim dồn dập đã dịu lại, cậu thì thầm bên tai wonwoo: "em không muốn lần nào anh cũng chỉ nghĩ cho em."cậu hôn nhẹ lên môi wonwoo, tiếp tục nói: "em biết anh thích em, như vậy là đủ rồi."trước khi ở bên nhau, cậu đã từng nói với wonwoo rằng cậu có tính chiếm hữu rất cao.ngày ấy anh không nói gì cả, nhưng về sau mingyu phát hiện, wonwoo đã mở thêm một tài khoản wechat mới, chia tài khoản công việc với tài khoản cá nhân ra riêng, rất lịch sự chuyển kwon minhee, người ngày ấy mingyu ghen, sang wechat công việc.ngoài chuyện ấy ra, wonwoo làm bất cứ việc gì cũng không tránh né cậu, ngay cả ra ngoài ăn cơm cũng sẽ đưa cậu đi cùng, nếu không thì sẽ nói trước với cậu một câu, thỉnh thoảng về muộn cũng sẽ mang một phần ăn khuya về.mingyu còn biết cả mật khẩu điện thoại của anh, thậm chí có lúc anh không hề phòng bị mà thả máy cho mingyu chơi.anh không nói gì cả, chỉ dùng hành động để đáp lại.chiều hôm ấy, wonwoo từ chối lời mời nhiệt tình của kim minseok, đi xem phim cùng mingyu.wonwoo chọn một bộ phim gay cấn mingyu thích xem, phim chiếu được một nửa, mingyu đứng dậy ra ngoài. wonwoo mím môi cười, đoán mingyu đi lấy bánh cho anh. ban nãy mingyu ngồi bên cạnh anh, lúc màn hình điện thoại cậu sáng lên, wonwoo không muốn tò mò nhưng ánh mắt liếc qua đã lỡ thấy trên đó toàn là bánh ga-tô.anh biết nhưng không nói, lúc mingyu quay lại còn cố tình trêu cậu, hỏi một câu: "em đi đâu vậy?"mingyu cũng biết giả bộ lắm chứ, gương mặt cậu bị ánh sáng chia làm hai: "em đi vệ sinh."wonwoo buồn cười trong lòng, tối đến hai người đi siêu thị mua đồ ăn, chuẩn bị mang về nhà nấu.

đúng như wonwoo nghĩ, chỉ bằng thời gian anh vào bếp rửa rau, trên bàn đã có thêm một chiếc bánh ga-tô.chỉ có hai người họ nên vì tránh lãng phí, mingyu chỉ mua một cái bánh mini.trên mặt bánh vẽ hai con chó và hai con mèo, còn cả cây nến hình số "24".wonwoo thở dài tự giễu: "sắp ba mươi rồi đây."anh nháy mắt với mingyu, tựa như đang nói đùa: "giờ có thể coi như anh hơn em sáu tuổi rồi."mingyu lại gần, cầm bật lửa đốt nến, dưới ánh nến lay động, cậu nhẹ nhàng đáp: "mấy tháng nữa em cũng mười chín rồi, tụi mình vẫn sẽ cách nhau năm tuổi."cậu ôm mặt wonwoo, tựa như ngày ấy anh đón sinh nhật cùng cậu, khẽ giục: "anh mau ước đi."wonwoo nhắm mắt, khoé miệng không kiềm được mà nâng lên.rất nhiều người truyền tai nhau rằng, nếu nói ra thành lời thì điều ước của mình sẽ không linh nghiệm nữa, nhưng wonwoo lại không cho là vậy.

điều ước của mình cần phải nói cho người yêu mình nghe, bởi chỉ có họ mới có thể thực hiện được điều ước ấy.anh mỉm cười nhìn mingyu: "hy vọng luôn được ở bên em."

ánh nến như đang tưng bừng nhảy múa, wonwoo dịu dàng nói: "cũng hy vọng mingyu nhà mình luôn bình an."wonwoo không có nguyện vọng nào khác, cuộc sống của anh luôn bằng phẳng, đây cũng là cách sống mà anh ưa thích nhất.anh chỉ hy vọng cuộc sống sau này của mình vẫn sẽ như vậy, không cần phải quá ồn ào, cứ êm đềm suôn sẻ là được. và phải cùng với mingyu.*kỳ nghỉ hè không dài cũng không ngắn, mingyu còn chưa ở bên anh đủ lâu thì năm học mới đã bắt đầu, cậu phải đến trường nhập học.tuy đại học n cũng ở seoul, nhưng vẫn cách nhà wonwoo một đoạn. mingyu đã cố gắng nhấn mạnh sáng nào cậu cũng có thể dậy sớm đi học, nhưng wonwoo vẫn kiên quyết – "không được, em sẽ mệt lắm, chỉ cuối tuần mới được về."vì thế dù rất không tình nguyện, mingyu vẫn phải nghe lời anh mà kéo va-li đến trường. wonwoo lái xe đưa cậu đi.mingyu vẫn như trước, chỉ mang một va-li, một ba-lô, đồ đạc không có gì nhiều nhặn.wonwoo chỉ đưa cậu đến cổng trường, bởi trường học không cho phụ huynh vào cùng. cũng may trước cổng trường vẫn có tình nguyện viên giúp mang đồ đạc.mingyu ngồi yên trên ghế phó lái, vì tránh ánh nắng, cậu đang đội một chiếc mũ lưỡi trai.cậu tiu nghỉu: "không đi đâu."wonwoo cười đáp: "giờ không muốn đi cũng phải đi."anh sửa lại mũ cho mingyu, híp mắt nói: "đi đi, hôm nay không phải lên lớp, anh ở ngoài này đợi em. em cất đồ đạc xong thì mình đi dạo quanh đây."bỗng mingyu tháo dây an toàn, nhào qua hôn wonwoo. gió thổi tán cây phát ra tiếng rì rào, bên trong xe mingyu ghì anh xuống hôn rất lâu, cậu lại cắn nhẹ lên môi anh.mingyu không mấy vui vẻ nói: "em đi đây."mingyu xuống xe, tự kéo va-li, ánh mắt các chị khoá trên khi vừa thấy cậu sáng bừng lên, ăn ý vây quanh."em đi một mình hả?"

"em học ngành nào?"

"em có cần anh chị giúp không?"mingyu giữ khoảng cách lịch sự đáp vài câu, vô thức ngoảnh về phía xe đằng sau, cậu kéo mũ xuống thấp một chút: "cảm ơn, em đi một mình cũng được, nhập học ở chỗ sân vận động trước mặt ạ?"wonwoo ngồi trong xe thấy rõ mười mươi, không thể không thừa nhận, giờ anh hơi ghen rồi đấy.wonwoo phì cười, giọng nói chua chua: "được hoan nghênh ghê ha."không thể dừng lâu trước cổng trường, wonwoo tìm một bãi đỗ xe gần đó rồi gửi định vị cho mingyu, còn mình thì hạ thấp cửa kính xe xuống, chuẩn bị chợp mắt.tiếng gõ cửa sổ đánh thức anh dậy, anh mở màng mở mắt. mingyu đang đứng bên ngoài, wonwoo vẫn chưa tỉnh hẳn, đưa tay mở khoá xe.mingyu không qua bên ghế phó lái mà mở cửa ghế lái ra.hơi thở của anh sau nụ hôn trở nên nặng nề, anh đưa tay gãi cằm mingyu: "làm nũng?"wonwoo chưa kịp phản ứng lại, một nụ hôn đã rơi trên má anh, anh nâng cằm lên theo thói quen hôn mingyu.wonwoo biết, đây là phương thức làm nũng của riêng mingyu, vừa trúc trắc lại vừa đáng yêu.

ít nhất là anh thấy vậy.mingyu ngoan ngoãn về ghế phó lái, giọng cậu có vẻ không vui: "lee seokmin bảo hôm nay cũng nhập học, muốn ăn cơm chung với tụi mình."cậu có cảm giác não nề khi thế giới của hai người bị làm phiền."seokmin à?" wonwoo có ấn tượng với cậu ấy, "được, em bảo seokmin chọn quán đi, anh mời."sau cùng mingyu cũng không hỏi ý kiến seokmin, chọn một nhà hàng kiểu nhật mà anh thích.wonwoo bảo mingyu xuống xe trước, anh đi tìm bãi đỗ.bọn họ đã đặt chỗ từ trước, cửa tre vừa mở ra, seokmin đã nhìn thấy gương mặt nhăn nhúm của mingyu, cậu thò đầu nhìn một lát, hỏi: "anh wonwoo của em đâu?"mingyu rướn mắt, lẳng lặng liếc cậu.lee seokmin phút chốc giác ngộ, cậu giơ tay đầu hàng, bất lực nói: "vâng vâng vâng, anh wonwoo của anh!"cậu mắng thầm trong lòng – xí, tên gay chết bầm!-🖇️word count: 1895🖇️19.10.24
 
Meanie | Trộm Một Mùa Xuân ✮
chap 63


ba người ăn cơm xong, mingyu và seokmin phải về trường.trường của seokmin ngay gần trường mingyu, wonwoo tiện đường đưa cậu ấy về cùng.trên đường đi, một mình seokmin lẻ loi ngồi ở ghế sau, đã vậy còn phải chịu đựng ánh mắt lườm nguýt từ mingyu.cậu cạn lời, phẫn nộ trợn mắt với mingyu.dù sao thì có wonwoo ở đây, mingyu cũng sẽ không chửi cậu."mingyu." wonwoo hỏi, "em đã gặp bạn cùng phòng chưa?"

"em gặp rồi." mingyu gật đầu, "em là đứa đến muộn nhất, lúc đến các bạn đều đã ở đó."có lẽ vì nghĩ đến chuyện không vui ngày trước, anh ngần ngừ hỏi: "thấy bạn cùng phòng thế nào?"mingyu nghĩ rồi trả lời: "mọi người khá tốt."

"vậy được." wonwoo cười.anh đưa bóng đèn hiệu lee seokmin đến cổng trường, vẫy tay chào cậu rồi mới lái về hướng đại học n.lúc này mới thật sự phải chia xa, mingyu phải tham gia quân sự, hai tuần tới hai người không thể gặp nhau.mingyu khó chịu vô cùng, mắt thấy cổng trường càng ngày càng gần, mingyu than một câu rất trẻ con: "em không muốn đi học."wonwoo dỗ cậu: "hai tuần thôi, rồi lại gặp nhau ngay ấy mà."

"hai tuần." mingyu lẩm bẩm lặp lại, thở dài, "lâu quá."cậu chưa từng phải xa wonwoo lâu như vậy.wonwoo một lần nữa dừng xe trước cổng trường, anh xuống xe với mingyu, định bụng tiễn cậu đến cổng.ngoài cổng trường vẫn có rất nhiều người qua lại, tình nguyện viên ban sáng vẫn ở đây, có cả những học sinh mới tới.wonwoo lại bắt đầu thao thao bất tuyệt dặn dò: "nếu cả toà ký túc xá nam cùng dùng chung một máy giặt thì em đừng dùng nhé, có người cho cả giày vào giặt đấy."

"bạn cùng phòng hoặc bạn bè nhờ em giúp đỡ, nếu không quá rắc rối cứ giúp, nhưng kiểu mà suốt ngày nhờ em mang cơm hay gì đó thì từ chối vẫn hơn."

"với cả em sắp học quân sự rồi, đen da thì thôi chứ bỏng nắng nguy hiểm lắm, da em lại dễ bị bỏng nữa, anh mua kem chống nắng cho em rồi, để trong vali ấy, đừng ngại bạn mà không dùng nhé."wonwoo dặn cậu một thôi một hồi, cũng chẳng biết mingyu có nghe thủng hay không, anh mới đẩy tay mingyu, hỏi: "mingyu, nghe rõ chưa?"mingyu nói vâng, không biết nghe thật hay nghe vờ nữa.cậu kéo tay wonwoo đứng bên cổng trường, nhích lại hôn wonwoo thật nhanh dưới ánh mắt của mọi người, nhả từng câu một: "em đi đây, anh phải nhớ em, ngày nào cũng phải nhớ em."mingyu vẫy tay tạm biệt wonwoo, rầu rĩ nói: "em đi thật đây, tối nhớ gọi video cho em nhé."

đây là chuyện hai người đã hứa với nhau vài ngày trước.mingyu về phòng, ba người còn lại ở cả bên trong, một cậu cao lớn nói giọng đông bắc chào hỏi mọi người: "nào nào nào, các anh em! bọn mình lập nhóm trên wechat nhé?"

"lập nhóm bảo mật nhá! mật khẩu 1258!"mingyu lấy điện thoại ra, nhập "1258", cái tên "everyone_gyu" trông thật lạc lõng.cậu bạn cao lớn tên heesoo tròn mắt chỉ vào tên rồi hỏi: "cậu này là cậu nào đấy?"mingyu bình tĩnh đáp: "tôi".mingyu vừa đổi tên xong đã có mấy người nhắn hỏi thăm, thậm chí lee seokmin còn xổ ra chọc quê cậu, tuy rằng kết cục lại bị mingyu kéo vào danh sách đen một tiếng đồng hồ.thấy heesoo cứ muốn nói rồi lại thôi, mingyu tự giác bổ sung thêm: "tên cặp đôi."

"há?" heesoo hỏi, "cậu có bạn gái rồi à?"một cậu khác tên soohyun nói đế vào: "đẹp trai thế này có bạn gái bình thường mà?"

"không phải bạn gái." mingyu lời ít ý nhiều, bình thản hỏi, "các cậu có ngại chuyện tôi là gay không?"ba người còn lại sững sờ, sau đó lắc đầu quầy quậy: "không sao không sao, không ngại không ngại, chẳng sao hết chẳng sao hết."ngoại hình của mingyu rất đánh lừa cảm giác, trông thì lạnh lùng đấy, ban đầu cả ba người đều cho là vậy, nhưng thực tế thì... mingyu lạnh lùng thật.nhưng không một ai trong số bọn họ dám tin, mingyu là một tên cuồng dứ tình yêu vào mặt người khác.bốc bừa thôi mà cũng được một nắm ví dụ, như hôm nay heesoo thấy mingyu bôi kem chống nắng thì thuận miệng hỏi một câu: "cậu bôi kem chống nắng đấy à?"thế là mingyu gật đầu, không biểu cảm đáp: "bạn trai tôi mua cho tôi đấy, anh ấy lo tôi bỏng nắng."lại như soohyun cầm quần áo hỏi mingyu: "cậu cần máy giặt không, tôi giành được hai máy."mingyu ngẩng lên nhìn cậu ấy: "cảm ơn, nhưng bạn trai tôi bảo tôi nên tự giặt."hay là một bạn cùng phòng khác đang lướt video, lướt trúng một bé mèo đáng yêu vô cùng thì đưa điện thoại cho mingyu xem: "mèo đáng yêu ghê á! sau này tôi nhất định phải nuôi một con, mingyu, cậu muốn nuôi mèo không?"mingyu nhíu mày suy tư một hồi rồi đáp: "tôi khá là thích mèo, nhưng bạn trai tôi đã nuôi hai con ở nhà rồi, không nuôi thêm được nữa."mãi rồi ba người họ mới có dịp được gặp anh bạn trai trong truyền thuyết của mingyu.ngày ấy bọn họ vừa kết thúc tuần đầu quân sự, xếp hàng theo đại đội tốt nên giảng viên cho cả lớp giải tán, bọn họ đang định hẹn nhau đi ăn.đi được nửa đường, điện thoại mingyu đổ chuông, cậu hớn hở bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy. mingyu nhận điện thoại, vừa mở miệng đã gọi: "anh."mingyu từng nấu cháo điện thoại rất nhiều lần trong phòng, cứ kêu "anh" là y như rằng đang gọi cho bạn trai."mingyu?" wonwoo tủm tỉm, "em đang ở đâu? học quân sự xong chưa?"tự nhiên mingyu cũng cười híp mắt: "vừa mới xong ạ, em định đi ăn với bạn cùng phòng."tiếng cười của wonwoo vang vọng khiến tai cậu ngưa ngứa, cậu nghe wonwoo nói: "thêm anh nữa được không, anh đang ở trước cổng trường em."mingyu dừng bước: "anh đến ạ!?"

"ừ." wonwoo nói, "tính khiến em kinh ngạc, chắc không biến thành kinh hãi đâu nhỉ?"giọng mingyu trở nên gấp gáp: "anh đợi em một lát! em ra ngay!"cậu định cứ thế chạy thẳng ra cổng trường, nhưng rồi lại nhớ ra gì đó, quay lại bảo: "bạn trai tôi tới, tôi ra đó trước."không chờ ai gọi lại, mingyu đã chạy mất hút.mingyu dùng tốc độ chạy trăm mét phi ra cổng trường, cậu đang mặc quần áo rằn ri, tôn lên đôi chân dài, dưới chân đi đôi giày quân sự.cậu chạy tới gần hơn, nhìn thấy wonwoo đang đứng cạnh xe. wonwoo đã cầm sẵn giấy ướt thấm mồ hôi cho cậu. anh quan sát mingyu tỉ mỉ một hồi, không kiềm được mà khen: "đẹp trai ghê."anh lại hỏi: "bạn cùng phòng em đâu?"

"phải cho bọn họ đi cùng à?" mingyu lầu bầu, "chỉ hai đứa mình không được sao?"wonwoo phì cười: "bốn đứa bọn em đi ăn mà, anh chỉ là người nhà thôi, bạn em không ngại chứ?"mingyu lắc đầu: "mấy cậu ấy không ngại đâu."rất nhanh sau đó bạn cùng phòng của mingyu cũng đã tới, vừa thấy wonwoo đã biết anh là ai, khỏi phải nói, hai người đứng cạnh nhau thật sự rất xứng đôi.anh biết mingyu đã công khai mối quan hệ của hai người ngay từ khi cậu gọi cho anh, lúc ấy anh có quở mấy câu chỉnh đốn sự xốc nổi của cậu.anh cười chào bạn của mingyu: "chào các em, anh là người yêu của mingyu."

"các em có thấy ngại nếu anh đi cùng không?" wonwoo hỏi, "nếu không ngại thì anh lái xe đến, bọn mình cùng ăn một bữa?"heesoo là người đầu tiên đồng ý: "được ạ! bạn trai của mingyu cũng là bạn tụi em!"wonwoo rất biết nói chuyện, bầu không khí trong xe không hề gượng gạo, chỉ có mình mingyu thấy hơi ghen.sinh viên tụ tập với nhau thích nhất là đi ăn lẩu hoặc xiên nướng, lần này bọn họ quyết định đi quán haidilao gần trường.nhân viên của haidilao vẫn nhiệt tình như mọi ngày, trước năm giờ bọn họ đã gọi món xong, wonwoo pha trò: "không ngờ anh vẫn ăn ké được suất giảm giá của sinh viên đấy."heesoo tò mò hỏi: "anh bao nhiêu tuổi rồi anh wonwoo? sao trông không lớn hơn tụi em là bao?"

"anh hai mươi tư." wonwoo giơ tay hình số sáu, nói tiếp, "anh lớn hơn các em sáu tuổi."heesoo: "anh wonwoo làm nghề gì vậy?"

"anh hả?" wonwoo cười đáp, "anh là bác sĩ thú y."rất có thể nghề nghiệp ấy đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của mấy cậu sinh viên, bọn họ không ngừng quấn lấy wonwoo hỏi này hỏi nọ, wonwoo rất kiên nhẫn trả lời.bọn họ hỏi gì anh đáp thế ấy.ăn cơm xong, wonwoo đưa họ về trường như thường lệ, lúc này mingyu đã ấm ức lắm rồi, ba người kia thức thời vọt lẹ.wonwoo nín cười hỏi: "em sao vậy mingyu?"mingyu không nói không rằng nhìn anh chăm chú. cả người cậu toàn mùi lẩu, đã vậy còn sáp lại gần wonwoo, cũng may anh không chê.wonwoo nhẹ nhàng hỏi: "ghen hả? mấy cậu ấy là bạn em mà?"mingyu vẫn rất không vui, cậu bặm môi, thẳng thắn trả lời: "em không thích."cậu đã lớn rồi, chẳng qua vì khi yêu nhau, wonwoo luôn là người nhường nhịn cậu, chăm sóc cậu, nên cậu mới trở nên hơi trẻ con như thế."rõ ràng anh đến thăm em cơ mà." mingyu không vui, "cả buổi anh toàn nói chuyện với tụi nó."

"mingyu." wonwoo mỉm cười gọi tên cậu, "sao lại dễ cưng thế này?"trong xe chỉ còn hai người, mingyu cúi xuống hôn anh.ăn xong hai người đều ăn kẹo bạc hà của haidilao, lúc hôn môi vị bạc hà lan ra trên đầu lưỡi.cằm wonwoo hướng lên tự nhiên, yết hầu nhô ra có cảm giác gợi cảm lạ thường.mingyu không kiềm được lòng mình, cúi xuống liếm yết hầu của wonwoo, wonwoo túm tóc cậu theo phản xạ, nhưng không dùng quá nhiều lực.giọng anh hơi khàn: "đừng nghịch."wonwoo cảm thấy thật may mắn khi mình dừng xe ở góc khuất không người qua lại.anh vò tóc mingyu, ghé tai cậu thì thầm: "ngoan đi em."

-🖇️word count: 1865🖇️19.10.24
 
Meanie | Trộm Một Mùa Xuân ✮
chap 64


mingyu lên đại học rồi mới biết, ngày trước wonwoo nói học đại học nhàn lắm hoá ra chỉ toàn là dối lừa. thứ khiến cậu thấy sầu trong lòng một chút không chỉ có bài vở, mà còn là những hoạt động ngoại khoá bắt buộc phải tham gia.nhưng chuyện bực bội nhất lại là cậu chỉ có thể gặp wonwoo một lần một tuần, thậm chí có cả những tuần còn chẳng thể gặp lấy một lần, dù rằng khi có thời gian rảnh wonwoo cũng sẽ lái xe tới tìm cậu.một học kỳ đã trôi qua, mingyu cuối cùng cũng đợi được tới ngày này. cậu được nghỉ một kỳ nghỉ đông ngắn, cũng đồng nghĩa với việc có thể thân mật với anh suốt kỳ nghỉ đông này.tối qua cậu đã bắt đầu vui tới độ không ngủ được, sáng hôm sau thức dậy lại lựa quần áo cả nửa ngày, sau cùng vẫn chọn mặc cái áo khoác lông vũ dáng dài.da mingyu đen hơn một chút sau đợt học quân sự, nhưng chưa được mấy tháng thì đã lại trắng như cũ. cậu nộp bài thi sớm rồi rời khỏi khu vực thi, kéo va-li ra cổng trường định đợi wonwoo.wonwoo đến sớm hơn cả cậu, anh đứng ở xa vẫy tay với mingyu: "mingyu!"tuy giờ đã là mùa đông, nhưng cây cối ven đường vẫn chưa rụng hết lá, còn một vài chiếc lá lác đác bám trụ trên cành, vui vẻ rung rinh trong gió.mingyu kéo va-li chạy bước nhỏ về phía wonwoo, mừng rỡ ôm chặt anh: "anh."

"vào xe đi." wonwoo nằm trong cái ôm, "bên ngoài lạnh."một cốc cà phê được để sẵn ở vị trí trước ghế phó lái, wonwoo nói: "mua cho em đấy, chắc là vẫn còn nóng."wonwoo nhìn quầng thâm ở mắt mingyu, hỏi: "tuần học cuối mệt lắm không?"

"cũng tạm." mingyu xoa đôi mắt hơi xót của mình.tuần cuối của kỳ học chắc chắn rất mệt, cậu đã thức tới hai, ba giờ sáng mấy hôm rồi, sáng ra vẫn phải dậy sớm để ôn bài.nhưng mingyu không muốn anh lo, bởi điều quan trọng nhất bây giờ là cậu đã nhìn thấy anh, được ôm anh, xíu nữa thôi cậu còn được hôn anh nữa kìa.wonwoo: "em mệt thì nhắm mắt một lát đi."

"không ạ." mingyu thẳng người, mệt mỏi nơi đáy mắt phút chốc tan biến, "em không buồn ngủ."

"vậy tối đi ăn cơm với anh không?" wonwoo hỏi, "em nhớ mấy anh lần trước chơi bóng rổ không, vẫn là mấy cậu ấy, có cả anh trai em nữa."

"nếu em không muốn đi thì anh ở nhà ăn cơm với em."mingyu nghĩ rồi đáp: "đi ạ."thân phận của cậu lần này đã khác với lần trước, lần trước cậu là em trai của kim minseok, còn giờ... cậu là bạn trai của wonwoo đấy.mingyu ra khỏi phòng thi lúc ba giờ hơn, vừa hay có thể đến kịp địa điểm mọi người hẹn nhau ăn tối, thậm chí còn đến sớm hơn mọi người.nhóm wonwoo có thói quen đặt trước một phòng nhỏ mỗi khi tụ tập, địa điểm lần này vẫn là nơi bọn họ thường tới. kim minseok quen thân với chủ quán nhất, đã nói trước một tiếng với chủ quán.trong phòng vẫn chưa có ai, wonwoo kéo tạm một cái ghế ra ngồi xuống, xem tin nhắn trong nhóm của bốn người rồi nói: "mấy anh ấy sắp đến rồi."wonwoo đưa quyển menu dày cộp cho mingyu: "em thích ăn gì thì gọi đi."cũng ngay lúc ấy, kim minseok đi từ ngoài vào, công việc của anh hiện giờ không còn bận như ngày trước. lúc bước vào vẻ mặt anh vẫn khá bối rối.ngày mingyu và wonwoo mới bên nhau, kim minseok đã phải tốn rất nhiều thời gian để chấp nhận, lần đầu tiên ăn riêng với hai người xong, anh đã hút đầy một gạt tàn thuốc lá.giờ anh đã quen với chuyện này, chỉ là vẫn không kiềm được mà đeo lên cái mặt nạ khốn khổ.kim minseok nhíu mày khi nghe mingyu gọi món: "thịt thăn chua ngọt, gà luộc với cải thảo luộc."cậu gọi toàn món wonwoo thích ăn. wonwoo cũng nhận ra điều ấy, anh mỉm cười, cầm menu trên tay cậu về: "thêm một suất sườn bò sốt tiêu đen nữa."rất rõ ràng, wonwoo đang gọi món cho cậu.kim minseok kéo ghế ngồi đối diện hai người, không hiểu lắm: "hai anh em chơi trò tình thú gì vậy?"cầm menu mà không tự gọi, phải để người còn lại gọi giùm mới thấy vui đúng hơm?rất nhanh sau đó, jiho và sunghoon cũng đã tới, có lẽ hai người họ vừa mới tan làm. sunghoon là giáo viên, trang phục thoải mái hơn một chút, jiho thì chắc vừa từ công ty qua đây, đóng nguyên bộ vest thẳng thớm.kim minseok nhịn cười trêu: "anh park mới bán được suất bảo hiểm mười tỉ à?"

"cút!" jiho xấu tính trừng mắt với anh, "tôi mới bàn xong hợp đồng mười tỉ được chưa?"minseok chép miệng chẹp chẹp, dịch ghế vào trong một chút, chừa chỗ cho jiho với sunghoon.jiho ngồi đối diện với mingyu.lần đầu chơi bóng rổ cùng nhau đã bị cậu vừa chặn vừa cướp không biết bao nhiêu lần bóng, đến giờ anh vẫn còn thấy ám ảnh.jiho giơ tay chào, gượng gạo gọi: "chào em trai."những người còn lại đều đã biết mối quan hệ của mingyu và wonwoo, nhưng lại không tìm được xưng hô nào phù hợp hơn, chỉ đành cứ thế gọi "em trai".dường như mingyu không quá hài lòng với cách gọi ấy, nhưng vẫn gật đầu thay cho lời đáp.tính tình sunghoon khá hướng nội, anh đẩy gọng kính đen, cười cười không nói gì.một đĩa của quán khá ít nên những món vừa gọi ban nãy không đủ ăn, kim minseok lại hỏi ý kiến mọi người gọi thêm vài món nữa.ăn tới chừng nửa bữa, wonwoo ra ngoài nghe điện thoại.các anh gọi thêm rượu, sunghoon rót cho mình cốc trước, rồi chợt đứng dậy rót cho mingyu.anh hắng giọng: "em trai, giờ em đang hẹn hò với wonwoo nhỉ?"mingyu ngẩng đầu, bình thản đáp: "vâng."

"wonwoo với anh là bạn gần mười năm rồi." sunghoon vân vê cốc, nói rất từ tốn, "đây là lần đầu anh thấy cậu ấy yêu đương... cũng không có gì hay để khuyên cả, anh chỉ hy vọng em đối xử tốt với cậu ấy, vì anh biết cậu ấy chắc chắn sẽ rất tốt với em."anh nói những lời này hoàn toàn là đứng dưới góc độ bạn của wonwoo, vì anh nghĩ chính mingyu đã bẻ cong wonwoo.wonwoo lại có tính gà mẹ, khi yêu nhất định sẽ chiều mingyu vô điều kiện."

ầy!" kim minseok không bằng lòng, giờ anh đã thân với mingyu hơn, "cậu nói thế nào, làm như em tớ là đứa tồi ấy."sunghoon cười khan, chạm cốc với mingyu, sảng khoái nói: "nào, em trai, cạn ly!" không ai trong số những người ở đây biết mingyu uống một cốc là gục, nhưng bản thân cậu thì biết. mingyu nâng cốc trầm ngâm, cảm thấy hiện tại không thể không uống. cậu vừa định dốc vào miệng thì thấy wonwoo mở cửa đi vào. mắt cậu loé sáng, nhân lúc mọi người đều đang nhìn anh, cậu nhanh tay đổ rượu ra sau."mingyu?!" wonwoo bắt gặp khoảnh khắc cậu đặt cốc xuống."mấy cậu, ai cho em ấy uống rượu!" wonwoo thất thanh, "em ấy gục ngay sau một cốc đấy!"phối hợp với lời của wonwoo, mingyu nhíu mày ấn huyệt thái dương, cậu chớp chớp mắt, thấy wonwoo lại gần thì vươn tay ôm cứng anh."say rượu" trở thành cái cớ hoàn hảo nhất, mingyu dụi đầu lên người wonwoo, giờ cậu có thể ngang nhiên dính lấy wonwoo rồi.wonwoo bất lực xoa mặt cậu, thở dài: "tớ đưa em ấy về trước."sunghoon hoang mang, xin lỗi wonwoo: "tớ không biết nó chỉ uống được một cốc, nó cũng có nói gì đâu?"

"thôi không sao." wonwoo đáp, "tính em ấy thế sẵn."wonwoo xoè bàn tay trước mặt mingyu, kiên nhẫn dỗ dành: "mingyu, nắm tay anh, mình về nhà nhé ."mingyu giả vờ giả vịt im lặng rõ lâu rồi mới nói "ừm" bằng giọng mũi. cậu đặt tay mình vào tay wonwoo, cố tình bước loạng choạng. vì để đỡ cậu, wonwoo lại càng đứng gần cậu hơn.wonwoo mở ghế phó lái, định bảo mingyu ngồi vào, ngờ đâu mingyu lại nghe lời hơn lần trước rất nhiều, không cần anh nhiều lời đã tự giác vào chỗ.anh thoáng thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không chỉ ra được chỗ không đúng ấy ở đâu.về đến nhà, vừa mới mở cửa, mingyu đột ngột dùng sức, wonwoo chưa kịp phản ứng đã bị mingyu áp lên cửa hôn.kỳ lạ là trong miệng mingyu không hề có vị rượu, chỉ có vị nước cam ép cậu uống khi mới đến. wonwoo bị mingyu hôn cho đầu óc quay mòng mòng, vô thức giơ tay vòng qua cổ cậu.tiếng mèo con kêu quanh chân hai người, nụ hôn hôm nay dài hơn mọi ngày, tựa như có thể kéo dài tới tận cùng thời gian.wonwoo mất thăng bằng, mingyu đột ngột bế bổng anh lên, cánh tay cậu con trai rất giàu sức, thoáng chốc đã đặt anh xuống ghế sô-pha.mingyu vén áo xoa eo anh, thậm chí còn có xu hướng nhích dần lên cao.wonwoo biến sắc, bởi cuối cùng anh cũng nhận chỗ nào không ổn. anh bình tĩnh gọi: "kim mingyu."gọi cả họ lẫn tên, có vẻ như anh đang rất nghiêm túc.mingyu còn định tiếp tục giả say đục nước béo cò thì cái ót cậu đã bị wonwoo giữ chặt, một giây sau, cậu được nghe giọng nói không thể bình tĩnh hơn của anh."người say thật không cương được đâu."mingyu cứng người, cánh tay cậu vẫn chống bên tai wonwoo, cậu sà xuống hôn anh.đã bị wonwoo nhìn thấu rồi thì cậu cũng không giả vờ nữa, dứt khoát nâng mặt anh lên hôn, như thể muốn dùng nụ chuộc lỗi.dứt nụ hôn, cậu ghé bên tai wonwoo thì thầm: "vậy được không?"...

được không?vấn đề được thảy sang cho wonwoo, anh hơi do dự, rồi vẫn gật đầu. anh đẩy vai mingyu ra, chỉ về cửa phòng: "vào phòng đã."wonwoo định tự đi về phòng, chân anh còn chưa kịp chạm đất đã bị mingyu bế thốc lên.cũng ngay lúc ấy, wonwoo ngẩng đầu, vừa hay có thể nhìn thấy sườn mặt góc cạnh của mingyu. giờ anh mới nhận ra, mingyu đã trưởng thành thật rồi.sáng nay wonwoo chưa kịp gấp gọn chăn trong phòng ngủ, trên giường vẫn rất lộn xộn, cả người anh lún xuống trong chăn.nụ hôn của mingyu mãnh liệt hơn mọi ngày, bàn tay lại bắt đầu không an phận mò mẫm.anh bị buộc ngửa cằm lên, hàm dưới căng chặt, độ cong vừa yếu ớt lại vừa xinh đẹp.đầu ngón tay wonwoo đỏ ửng, khẽ run rẩy, mingyu nắm lấy và nâng tay anh lên, đặt lên đó một nụ hôn chân thành.wonwoo lại thấy có chỗ nào sai sai, ví dụ như, tại sao mingyu lại ở trên một cách suôn sẻ hợp tình như vậy?-🖇️word count: 1986🖇️19.10.24
 
Meanie | Trộm Một Mùa Xuân ✮
chap 65 (hoàn)


điều hòa trong phòng được mở ở nhiệt độ rất cao, khô nóng như dưới ánh mặt trời trên sa mạc. wonwoo thấy khát như mấy ngày trời chưa được uống nước.ngón tay anh chỉ hơi cựa quậy nhưng cũng đã đánh thức mingyu đang nằm cạnh, mingyu hơi hé mắt, cậu không đắp kín chăn, khi chăn tuột xuống để lộ tấm lưng nhẵn bóng với những vết cào."anh?"mingyu khẽ gọi, giọng nói nghe gợi cảm hơn thường ngày.ánh sáng trong phòng mờ ảo, mingyu ngồi dậy nhìn wonwoo, wonwoo vô thức nhăn mặt, mơ hồ đáp lại.giọng annh khàn khàn, hình như đang muốn cậu rót cho anh cốc nước.mingyu tức tốc vén chăn, chạy chân trần ra phòng khách. bình giữ nhiệt trên bàn vẫn còn chút nước, mingyu thử độ ấm trước rồi mới rót ra cốc thuỷ tinh, chạy vào mang cho wonwoo.cậu cẩn thận từng chút một đỡ anh dậy, đỡ cốc giúp anh uống nước.sắc mặt wonwoo rất tệ, mingyu thấp thỏm hỏi: "anh... anh vẫn ổn chứ?"bởi vì không tự tin, giọng của cậu cực kỳ nhỏ.wonwoo cảm nhận một cảm giác khó lòng miêu tả trên cơ thể mình, không hẳn là đau, mà là bủn rủn, cứ như muốn làm gì cũng không vận được sức.hiếm khi thấy anh nén cơn giận, không kiểm soát được mà lạnh nhạt nói: "em nói xem?"anh chỉ còn nhớ vài ký ức vụn vặt về cảnh tượng hỗn loạn tối qua.mảnh ký ức đầu tiên là mingyu moi bao cao su từ trong va-li ra, còn có một tuýp mà anh không biết là thứ gì.mảnh ký ức thứ hai là chân anh bị mingyu nâng lên, phần eo bị cậu giữ chắc, cảm giác sung sướng và đau đớn bùng nổ cùng một lúc, tựa như cánh hoa mềm mại bị bàn tay dịu dàng nghiền nát.cảnh cuối cùng anh còn nhớ là hình ảnh nửa trên trần trụi của mingyu, giọt mồ hôi lặng lẽ lăn trên da, mùi hương của thiếu niên và hoóc-môn thấm đượm cơ thể anh.mắt anh nhòe đi, cảm nhận nụ hôn của cậu rơi trên người mình, dấp dính cùng yêu thương không gì sánh bằng.mingyu biết mình có lỗi, cậu còn định nói tiếp thì bỗng thấy tai wonwoo đỏ ửng: "em mặc quần vào đi."lúc bấy giờ cậu mới sực nhớ, hoảng loạn nhặt quần lên mặc vào. tối qua cậu mặc quần thể thao màu xám, giờ xâu vội quá, cái quần nhăn nheo xộc xệch mắc trên eo cậu.nửa trên của mingyu vẫn để trần, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, tỉ lệ cơ thể cậu đẹp tự nhiên, vai rộng hông hẹp, vết cào nhức mắt phủ đầy trên khối cơ.giờ mingyu mà ngậm thêm điếu thuốc thì cảm giác sau khi làm chuyện ấy sẽ càng thêm mãnh liệt.wonwoo không dám nhìn thẳng, cất giọng la lớn: "mặc cả áo vào nữa!"mingyu lại luống cuống nhặt áo trên đất lên quàng vào người, mặc quần áo xong xuôi cậu áy náy lại gần wonwoo, thỏ thẻ xác nhận lại: "anh vẫn ổn chứ?"

"tối qua em xem rồi, chắc là không..."cậu còn chưa dứt lời, mặt wonwoo đã đỏ ửng lên: "em đừng nói tiếp!"mingyu ngồi xổm bên giường, ngẩng đầu nhìn wonwoo, khẽ nói: "anh mà thấy không khỏe thì phải bảo em nha."wonwoo gật đầu cho qua chuyện, cũng chẳng biết có nghe thấy cậu nói hay không. mingyu ra khỏi phòng, dựa theo kinh nghiệm cậu tìm được trên google: "em đi nấu cháo cho anh." lúc cậu đang cúi đầu nghiêm túc nấu cháo, wonwoo dựa vào tường ra ngoài, mèo con dưới chân anh nghịch ngợm cắn gấu quần.mingyu vội vàng đặt vung nồi xuống, chạy như bay ra bế mèo con lên, không cho nó quấy rầy wonwoo nữa.cậu hỏi: "có cần em ôm anh không?"tay cậu đã giơ ra rồi mà lại bị wonwoo tàn nhẫn đập xuống: "anh tự đi được."wonwoo ngồi trên ghế sô-pha, mingyu lập tức sáp lại.cậu cầm tay wonwoo mân mê, đan tay mình với tay anh: "anh giận đấy à?"mingyu thoáng nghĩ lại cảnh trên giường tối qua, khẽ nói: "em sai rồi... lần sau em sẽ không như thế nữa, lần sau anh nói ngừng em sẽ ngừng ngay."wonwoo day huyệt thái dương, nhìn mingyu đang mím chặt môi.cũng không hẳn là giận, chỉ là cần chút thời gian để tiếp thu. anh thở dài, coi như đã thoả hiệp: "đấm lưng cho anh."cái đuôi vô hình ủ rũ của mingyu lại vểnh lên, cậu ôm anh, lại bắt đầu hôn hít không rời.*lần đầu tiên đã vầy nhau trầy trật, hông của anh không còn là hông, chân cũng chẳng còn là chân, mà dù sao cũng đã sắp tới giao thừa, anh dứt khoát xin nghỉ chung ngày nghỉ hàng năm với nghỉ tết.có lẽ do chột dạ, giờ mingyu nghe lời anh vô cùng, wonwoo bảo cậu đi đông, cậu không chỉ đi đông mà còn co giò chạy trăm mét.nhưng có chuyện này wonwoo mới phát hiện, mingyu luôn xuất hiện trong tầm mắt của anh bất kể lúc nào.chỉ cần wonwoo không ra khỏi nhà, cậu sẽ ôm cứng lấy anh không rời một khắc.phải đến khi mẹ anh gọi điện tới thì mới có thể phá vỡ thế giới của hai người. chắc vì cô lại nhớ wonwoo rồi, mong anh về nhà nên mới gọi điện.wonwoo nghe điện thoại, anh do dự nói: "mẹ, con có thể dẫn mingyu về cùng không?"mẹ anh ở đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới cười trả lời: "được chứ."trước khi mingyu nghỉ đông anh đã come out với mẹ, nhưng anh sợ mingyu áp lực nên vẫn không nhắc tới chuyện này.ngày đó anh về nhà, ở trong bếp giúp mẹ tước đậu, mẹ anh thở dài kể: "con biết cô lee hàng xóm nhà mình nhỉ? con gặp con gái cô ấy rồi đấy, xinh xắn, tính tình cũng tốt, công việc hiện tại cũng tạm ổn."ban đầu anh còn tưởng mẹ đã sốt ruột tới mức định giới thiệu đối tượng cho anh, mí mắt anh giật liên tục.nhưng câu tiếp theo của mẹ lại nằm ngoài sức tưởng tượng của wonwoo..."dạo này nhà cô ấy cãi nhau to, con gái cô ấy bảo nó thích con gái, cô lee lập tức giáng cho nó một bạt tai, bảo thế nào cô cũng sẽ không đồng ý. cả nhà cãi nhau vì chuyện này mấy trận rồi, mà con bé cũng ngang, thu dọn hành lý chuyển ra ngoài ở luôn."

"nếu là mẹ," mẹ anh thở dài liên tục, "nếu con mình thích con gái thật thì có ép nó cũng chẳng được, giờ đã đến nước này rồi, cũng chẳng biết phải làm thế nào."wonwoo đang tước đậu thì ngừng lại, anh chưa từng kích động như lúc này, cảm xúc trong lồng ngực như đang sục sôi.anh khẽ nói thẳng với mẹ: "mẹ, nếu con thích con trai thì sao?"anh vẫn chưa quên được biểu cảm của mẹ mình khi ấy, cô đột ngột quay sang nhìn anh, biểu cảm trên gương mặt hiền hậu ấy không hẳn là thất vọng, mà phần nhiều là hoang mang, như thế vừa phải chịu một cú sốc lớn.bố mẹ thường hay tiêu chuẩn kép trong những chuyện thế này, phòng bếp yên lặng hồi lâu, mẹ anh mới khàn giọng đáp: "con để mẹ nghĩ đã."lúc cả nhà ăn cơm mẹ anh vẫn tỏ ra bình thường như mọi khi, nhưng khi tiễn wonwoo, cô hỏi: "là mingyu à?"wonwoo cụp mắt, gật đầu.mẹ anh không nói tiếp, chỉ để lại một câu: "để mẹ nghĩ đã."mà hôm nay mẹ anh đã gọi tới, vừa bắt máy đã gọi anh về ăn cơm.cô là mẹ anh, tất nhiên là anh hiểu ý mẹ mình. anh cúp máy, thở một hơi thật dài.wonwoo dự cảm được loáng thoáng quyết định cuối cùng của mẹ, nhưng khoảnh khắc tận tai nghe thấy vẫn khiến anh như trút được gánh nặng."về nhà anh ăn cơm không?" wonwoo cầm điện thoại ngoái nhìn mingyu, vành mắt anh hơi cong lên, "dẫn em về gặp mẹ."mingyu ngẩn người, nháy mắt không thể tin nổi.mingyu hiểu được đại khái ý của anh, cậu làm rớt chỗ thức ăn cho chó chưa kịp đổ hết, chạy nhào ra ôm wonwoo, tay chân lúng túng: "thế là thế nào ạ?"wonwoo vân vê thuỳ tai cậu, cười đáp: "ý mặt chữ."hiện giờ đã gần tối, trời mùa đông ở trong phòng cũng không khỏi cảm thấy hơi lạnh từ đất bốc lên, nhưng hơi ấm từ cái ôm thì khác, cả khi hôn cũng vậy.tim mingyu đập nhanh tựa tiếng trống dồn dập.cậu lẩm nhẩm bên tai wonwoo: "em may mắn thật ấy."wonwoo bị cậu hôn tới mức thở gấp, anh vuốt thuỳ tai cậu như đang vỗ về, anh đáp: "anh cũng vậy."

được gặp nhau là một chuyện may mắn, đến được với nhau lại càng may mắn hơn.

điều ấy đúng với tất cả mọi người.bởi gặp gỡ và phải lòng nhau là chuyện của hai người, chỉ khi hai người ở bên nhau, nương tựa nhau thì tình yêu mới nảy nở, chỉ như vậy tình yêu mới được là tình yêu.hoàn chính văn.-🖇️word count: 1636🖇️19.10.24
 
Meanie | Trộm Một Mùa Xuân ✮
phiên ngoại 1


mingyu ngồi trong xe mà lòng như lửa đốt, thần kinh căng như dây đàn. cậu nắm chặt tay, wonwoo đang nói chuyện với cậu mà rất lâu sau cậu mới phản ứng.chiều tối tháng một, tấm màn trời dần dần rủ xuống.yết hầu mingyu chuyển động, ngón tay vô thức sờ lên cửa xe. cậu phải quay sang nhìn wonwoo mấy lần thì mới thấy an tâm."em hồi hộp quá." mingyu nói nhỏ, "tụi mình đang về gặp mẹ anh à?"wonwoo phì cười: "em hồi hộp cái gì, có phải chưa gặp mẹ anh bao giờ đâu, ăn bữa cơm thôi mà."mingyu nhíu mày, hơi cao giọng vì sốt ruột: "khác chứ!"rồi cậu lại hạ giọng xuống: "vì giờ... giờ mẹ anh đã biết quan hệ của tụi mình rồi."wonwoo an ủi cậu: "đừng lo, mẹ anh sẽ không nói gì đâu, với lại trước mẹ anh cũng từng nói rồi, mẹ rất thích em."

"nhưng mà em lừa anh đi mất rồi..." mingyu rất biết thân biết phận, cậu sực nhớ, "có phải em nên mua quà cho mẹ anh không?"mingyu rút điện thoại ra, đi tra xem lần đầu về nhà bạn trai thì nên mang quà gì."không cần đâu." wonwoo thấy hơi nhức đầu, "ăn bữa cơm thôi, vả lại bố anh chắc cũng chưa biết, em không cần phải xách theo túi lớn túi nhỏ làm gì."wonwoo hơi hối hận vì đã không nói cho mingyu sớm hơn, anh nên để mingyu chuẩn bị tốt tâm lý.cả đoạn đường mingyu cứ thấp tha thấp thỏm, ngay cả khi đã đến cửa nhà wonwoo, cậu vẫn chưa thả lỏng được.đôi mắt đen trầm lặng, trông như đang sầu não.wonwoo dịu dàng hỏi: "vẫn căng thẳng hả?"mingyu do dự rồi gật đầu: "hơi hơi."wonwoo chưa rút chìa khoá xe, anh lắc chìa khoá hỏi thử: "hay là không đi nữa?"

"sao mà thế được?" mingyu lập tức ngẩng đầu, thì thào, "anh nói muốn đưa em về gặp mẹ mà."

"đúng thế." wonwoo đáp, "nên đừng căng thẳng."anh tắt máy, nắm tay mingyu dỗ dành: "mẹ anh sẽ thích em mà, đừng sợ, mẹ anh chỉ muốn xem hai đứa sống với nhau thế nào, có hợp nhau hay không thôi."

"nói cách khác, mẹ anh chỉ muốn xác nhận xem em có thích anh hay không." wonwoo nói, "anh biết em rất thích anh, cho nên không cần lo lắng."mingyu nghe hiểu ý anh, rốt cuộc cũng thả lỏng được đôi chút, tuy rằng vẫn thấy căng thẳng, nhưng ít ra đã đỡ hơn rất nhiều.ông jeon đã đi công tác, chỉ có mình mẹ anh ở nhà.wonwoo vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn lan khắp phòng, mẹ anh rất ít khi vào bếp, nhưng tài nấu nướng của cô thì đỉnh vô cùng.wonwoo vào nhà trước, lấy cho mingyu đang không cảm thấy tự nhiên một đôi dép lê: "em đi đôi này nhé, lần trước hình như em cũng đi đôi này thì phải."vẫn là đôi dép gấu pooh ấy, mingyu đang đi đôi tất màu đen, xỏ chân vào đôi dép sặc sỡ trông rất lạc quẻ.wonwoo lại lấy thêm đôi nữa, mẹ anh đang kẹt trong phòng bếp không ra ngoài được, chỉ có thể đứng ở xa nói vọng: "wonwoo về rồi ấy à? mingyu đã đến chưa?"wonwoo quay lại nhìn mingyu, anh mỉm cười đáp: "đến rồi ạ."mẹ anh đang bưng một bát canh xương nóng hổi, hôm nay cô búi tóc lên, mặc một chiếc áo lông trắng ngà, cảm giác hiền hậu càng thêm rõ rệt.lúc cô sinh wonwoo vẫn còn trẻ, hiện tại đã gần năm mươi rồi. tuy rằng giữ gìn rất cẩn thận, nhưng nếp nhăn trên đuôi mắt nay đã đậm nét.wonwoo vội vàng chạy lại, hỏi: "mẹ, trong bếp còn món gì không, con bê phụ mẹ."

"còn mấy món đấy."mingyu cũng cuống quýt chào cô, vừa định đi theo wonwoo thì đã bị mẹ anh gọi lại: "mingyu, để mình wonwoo làm là được rồi."dáng người mingyu cao lớn, rụt rè đứng ở cửa phòng bếp nhỏ hẹp.cậu không biết nên để tay vào đâu, mẹ anh mỉm cười, kéo cậu ra bàn ăn ngồi xuống.trên bàn đang bày một chậu hoa mặc lan sắp nở, mặc lan còn được gọi là lan báo tuế, nở vào dịp tết âm lịch.mingyu trộm liếc bóng lưng wonwoo trong phòng bếp, cậu rời mắt, nghĩ rồi nói: "anh wonwoo cũng rất thích chăm hoa."

ánh mắt của mẹ anh cũng nhìn về phía wonwoo, mỉm cười đáp: "sở thích ấy nó học từ cô."

"cô ơi." bỗng mingyu gọi mẹ anh.mẹ anh quay sang, mắt wonwoo rất giống mắt cô, nhất là khi mỉm cười.mingyu kiên định nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc gật đầu nói ra từng chữ một: "con sẽ đối xử tốt với anh wonwoo."cậu nói câu ấy xong cũng là lúc wonwoo bê thức ăn ra ngoài.mẹ anh nấu rất nhiều món, chỉ mình ba người họ ăn thì hơi nhiều, nhưng wonwoo cũng không hỏi, vì anh biết trong lòng mẹ anh nghĩ gì.mingyu đến nhà anh với tư cách là bạn trai, lẽ dĩ nhiên không thể nấu ít món. cậu ấy là con trai, nhưng mẹ anh vẫn muốn khiến mingyu cảm thấy bản thân được coi trọng.bữa ăn diễn ra rất hài hoà, dường như mẹ anh đã chấp nhận chuyện của wonwoo, cô mới ăn một chút đã no, thời gian còn lại đều dùng để gắp thức ăn cho wonwoo và mingyu.mingyu cắm đầu chịu khó ăn cơm, mẹ anh có gắp trúng thứ cậu không ăn cậu cũng im lặng ăn cho bằng hết.ăn cơm xong, mingyu đứng dậy nói: "cô ơi, con rửa bát nhé?"

"không không." wonwoo kéo cậu ngồi xuống, "em ngồi nói chuyện với mẹ anh, cứ để anh rửa."giờ đã vào đông nên không cần lo thức ăn chưa ăn hết sẽ bị thiu, wonwoo dọn bát đũa đi rửa, mingyu bị anh bỏ rơi ngồi nguyên tại chỗ, tuy vậy ánh mắt cậu vẫn đau đáu dõi theo anh.cuối cùng mẹ wonwoo đành phải mở lời để cậu đi giúp anh, lúc bấy giờ cậu mới chạy bước nhỏ vào bếp. lúc cậu bước vào wonwoo đang đeo găng tay rửa bát, mingyu thử nhiệt độ của nước, cũng may là nước ấm.phía sau lưng là cửa thuỷ tinh nên cậu không dám thả lỏng quá mức, chỉ có thể đứng sát cạnh anh.wonwoo rửa bát, mỉm cười hỏi: "sao lại theo anh vào đây?"

"cô bảo em vào giúp anh."wonwoo vẩy tay, nín cười hỏi: "cần uống men tiêu hoá không, anh thấy em ăn nhiều lắm đấy?"anh biết sức ăn của mingyu, chắc hiện giờ cậu đã no căng bụng.mẹ anh với mingyu, một người thì nghĩ đối phương chưa ăn no, một người thì thấy được gắp gì cũng ráng ăn cho bằng hết.mingyu nhíu mày cảm nhận rồi mới đáp chậm rì: "cũng tạm."wonwoo đã rửa bát xong, anh tháo găng tay, đụng nhẹ lên bụng mingyu.anh bình luận: "phình cả lên rồi."wonwoo từng tự kiểm nghiệm, mingyu vốn dĩ có cơ bụng, xem ra hôm nay đúng thật là đã ăn quá nhiều.lúc hai người ra ngoài thì mẹ anh đã ngồi trên ghế sô-pha xem ti-vi, cô hỏi: "tối nay con về không?"wonwoo do dự đáp: "chắc là không ạ."tối qua bố anh mới đi công tác, trước giờ mỗi khi bố vắng nhà thì anh sẽ về ở với mẹ.wonwoo nhìn mingyu như hỏi ý kiến cậu, chờ mingyu gật đầu rồi mới nói: "không về ạ."

"vậy để mẹ dọn phòng cho con." mẹ anh nói, "nhưng không có phòng dành cho khách, hai đứa ngủ chung nhé?"wonwoo gật đầu đáp: "được ạ."mingyu theo wonwoo vào phòng, đây là lần đầu tiên cậu vào phòng wonwoo: căn phòng được bài trí gọn gàng, tủ gỗ được kê sát tường, sách trên kệ đều được bọc lại nên không bám bụi.giường của wonwoo vẫn chưa trải ga, phía trên tủ đầu giường treo một khung ảnh, ánh mắt mingyu cứ hướng lên phía trên.là ảnh hồi nhỏ của wonwoo, khoảng tầm bảy tám tuổi.ngày nhỏ anh hơi mũm mĩm, ngờ nghệch nhìn ống kính, cầm một chai coca cỡ lớn trên tay.mingyu nói bên tai anh bằng một giọng mất mát: "em mà lớn hơn anh năm tuổi thì hay biết mấy."mẹ anh đang giúp wonwoo trải chăn, cô nhận ra ánh mắt của mingyu, hỏi: "con muốn xem ảnh hồi nhỏ của wonwoo không?"mắt wonwoo nhảy liên hồi, vội ngăn mẹ mình lại: "mẹ!" một mình anh từ chối không có tác dụng, mingyu vừa gật đầu, mẹ anh đã lấy album ảnh cất trong tủ đầu giường ra.quyển album đã cũ, trang giấy cũng đã ngả màu theo năm tháng, nhưng những tấm ảnh được lưu giữ bên trong vẫn còn nguyên vẹn.mẹ anh vừa lật ảnh vừa giải thích cho mingyu."tấm này chụp lúc wonwoo mới sinh, khi ấy nó không khóc gì cả, làm cô với chú hết cả hồn, y tá phải vỗ vỗ chân nó nó mới chịu khóc."tấm này chụp lúc wonwoo thôi nôi, trên đệm bày nhiều đồ chơi lắm mà nó không chọn cái nào cả, cứ nhào đến ôm cô."

"tấm này là khi wonwoo học tiểu học, nó ngoan từ bé, những đứa khác đi học khóc nhè, chỉ mình nó không khóc, cô giáo cho nó làm lớp trưởng luôn."

"đây là tấm năm wonwoo mười tám tuổi, bên phải là ông bà nội, bên trái là ông bà ngoại."còn rất nhiều rất nhiều những tấm khác, mẹ anh đều kể lại tỉ mỉ cho mingyu nghe, lúc kể tới gần cuối giọng cô hơi nghẹn ngào.nụ cười năm mười tám của wonwoo xán lạn vô ngần, trên đầu đội chiếc mũ sinh nhật, mở to mắt đang định thổi nến, tựa như một chàng hoàng tử nhỏ.vành mắt mẹ anh ươn ướt, cô dùng mu bàn tay gạt nước mắt, đột ngột đứng dậy ra ngoài, wonwoo cũng vội bước theo sau.khi cô quay người, nụ cười đã trở lại trên gương mặt, nước mắt nơi khoé mi đã khô, chỉ đáy mắt là còn vương ánh nước."ban nãy mẹ đã nghĩ rất nhiều chuyện. nhưng suy cho cùng thì..."

"mẹ vẫn cảm thấy chỉ cần con hạnh phúc là được."cô vẫy tay với wonwoo, lấy hai túi bùa bình an ra, một cái cô đeo cho wonwoo đang cúi đầu, cái còn lại cô nhét vào tay anh."mấy ngày trước mẹ đi chùa xin về."wonwoo ngẩn ngơ nhìn túi bùa đang treo trên cổ mình, chữ màu đỏ được thêu trên nền túi màu vàng, anh như ngửi thấy mùi nhang trầm trên túi."nếu mẹ không nhầm thì năm nay mingyu mười chín tuổi." giọng mẹ anh dịu dàng, "em nó không còn mẹ nữa, nhưng nếu được thì con có thể bảo em gọi mẹ là mẹ."khoé mắt wonwoo nóng bừng lên, anh hít một hơi rồi trầm giọng đáp: "cảm ơn mẹ."anh thật may mắn vì có một người mẹ tâm lý như vậy."con không cần lo phía bố con, khi nào bố con về mẹ sẽ bảo với ông ấy." mẹ anh nói, "mingyu đang ở trong phòng một mình, con vào với em nó đi."anh vừa mở cửa vào phòng đã nghe tiếng mingyu dè dặt hỏi: "cô ổn chứ anh?"

"mẹ anh không nhắc đến." anh tiến lại gần, "mingyu, xoè tay."mingyu vô thức xoè tay, một giây sau trên tay cậu đã có thêm một túi bùa."mẹ anh nói, những gì anh có em cũng sẽ có."

"mẹ anh rất thích em." wonwoo hôn lên trán mingyu, "nên em có thể coi nhà anh như nhà của mình."gia đình wonwoo là gia đình thứ hai của cậu.nơi có wonwoo là gia đình thứ ba của cậu.

-🖇️word count: 2085🖇️19.10.24
 
Meanie | Trộm Một Mùa Xuân ✮
phiên ngoại 2


mingyu và wonwoo bên nhau đã ba năm, kể ra cũng ly kỳ, hai người gần như chưa cãi nhau lần nào, miễn cưỡng có thể tính là cãi vã cũng chỉ là những lần khắc khẩu nhỏ nhặt không đáng nhắc tới.bởi wonwoo sẽ nhường nhịn mingyu, mà mingyu cũng sẽ không chọc anh tức giận.nói cách khác, bọn họ đều đặt đối phương lên vị trí quan trọng nhất trong lòng.nhưng lần này... wonwoo giận thật rồi.lý do là bởi mingyu hành động trước rồi mới báo cho anh, làm một chuyện mà anh không thể ngờ tới.gần đây wonwoo dự định đổi nhà khác, anh thuê căn hiện tại đã mấy năm rồi. ngày trước mingyu thuê ở tầng trên, nửa năm sau hết hợp đồng thuê, cậu lại chuyển xuống sống với wonwoo.nhưng wonwoo không thể ngờ được, sau khi anh nói với mingyu rằng mình chuẩn bị chuyển nhà, mingyu tự dưng lại mua đứt căn đang ở hiện tại.lúc cậu cho anh xem hợp đồng đã được ký xong, wonwoo thấy trời đất như quay cuồng, buột miệng nói: "em điên à?"anh biết mingyu có tiền, nhưng không nghĩ tới mingyu lại là một tên ngốc có tiền.câu tiếp theo của wonwoo là: "em mua cái nhà này để làm gì!?"anh lo lắng cầm hợp đồng lên, sợ mingyu bị người ta lừa, tỉ mỉ lật xem từ đầu đến cuối.mingyu ngồi bên cạnh anh, cậu biết wonwoo không đồng ý nên mới "tiền trảm hậu tấu".cậu chột dạ nói: "em nhờ luật sư xem rồi."wonwoo tức đến độ rối loạn cả nhịp thở, anh không thể hiểu nổi, cao giọng hỏi lại một lần nữa: "em mua cái nhà này làm gì, hả! thêm ít nữa là đủ cả tiền mua nhà mới rồi đấy!"anh lật hợp đồng soàn soạt, ổn định lại hơi thở rồi mới tiếp tục nói: "nếu em không đủ tiền mua nhà mới thì có thể nói với anh, anh có tiền, chuyện mua nhà vốn đã nằm trong kế hoạch của anh, chúng ta có thể từ từ trả tiền nhà."mấu chốt là cái nhà này không đáng để mua, giá nhà ở seoul vốn dĩ đã cao ngất ngưởng, những năm gần đây còn tăng lên chóng mặt.cũng không phải cái nhà này quá tệ, nhưng nó đã cũ rồi, xuống cấp là việc không thể tránh khỏi, nhưng bởi vị trí địa lý của nó thuận tiện nên giá thành vẫn luôn không giảm.mà nếu đã muốn mua nhà thì mua cái mới vẫn sẽ tốt hơn.mingyu bặm môi, suy sụp nói: "căn nhà này có kỷ niệm của tụi mình, nên em mới muốn mua lại nó." chưa dừng lại ở đó, mingyu còn nhanh như chớp lấy toàn bộ thẻ ngân hàng trong ví mình ra nhét vào tay anh: "em có tiền mà."cảm giác quay cuồng trong đầu wonwoo trở nên nghiêm trọng hơn, mingyu còn nói cho anh nghe mật mã của từng tấm thẻ một.anh không thể nhịn được nữa, hét lên: "mingyu! em ngớ ngẩn đấy à! em không sợ anh cuỗm hết tiền đi à?"mingyu ngẩn ra, cúi đầu đáp: "anh sẽ không làm thế."

"anh sẽ không." wonwoo day trán, thở dài, "nhưng không thể không phòng bị người khác như thế."mingyu nói khẽ: "anh không phải người khác."wonwoo im lặng rất lâu không đáp, mingyu xị môi: "anh là người khác à?"wonwoo bất lực trả lời: "tất nhiên anh không phải người khác, nhưng chuyện thế này..."

"em cũng có nói với người khác đâu." giọng của mingyu tự nhiên trầm xuống, nghe rất tủi thân, "em chỉ nói với anh thôi."wonwoo cảm thấy giờ không phải là lúc nói chuyện này, anh trả lại toàn bộ thẻ cho mingyu, lòng đau như cắt nhìn hợp đồng trên bàn. trên đó ghi rõ giấy trắng mực đen, nửa tháng nữa có thể sang tên nhà, không còn cơ hội nào để hối hận nữa.đây là tiền của mingyu, wonwoo biết mình không nên đứng đây chỉ tay năm ngón, nhưng anh vẫn không kiềm được mà trách cậu: "sao em lại xốc nổi thế nhỉ, bàn trước với anh không được à."mingyu cụp mắt, lúc này cậu cố chấp lạ thường: "em phải mua căn nhà này."hai người tách ra sau cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ, thật ra nghiêm túc mà nói, hai người cũng chưa cãi nhau, mà giống như đang chiến tranh lạnh hơn.mingyu đưa anh xem hợp đồng vào buổi trưa ngày chủ nhật, buổi tối cậu phải về trường.wonwoo tiễn cậu về trường một đoạn, bầu không khí như ngưng đọng lại.mingyu thường dính lấy anh suốt phần lớn thời gian hai người ở bên nhau, còn anh thì mặc cho cậu bám lấy mình.hai người đã tới cổng trường, wonwoo là người gọi cậu lại trước: "mingyu."

động tác mở cửa của mingyu dừng lại, quay sang nhìn anh, cậu không nói chuyện nhưng cảm xúc lại bộc lộ rõ qua ánh mắt.chỉ khi đứng trước wonwoo cậu mới như thế, trông có vẻ tội nghiệp."em giận đấy à?" wonwoo hỏi thử, "tại hồi chiều anh dữ với em?"wonwoo nghĩ suốt cả chiều, đã bình tĩnh hơn nhiều.anh thử suy nghĩ về vấn đề này theo góc nhìn của mingyu, mingyu mới hơn hai mươi, người trẻ tuổi xốc nổi âu cũng là chuyện bình thường.vả lại lý do cho sự xốc nổi của mingyu cũng giống như lời cậu nói.cậu chỉ muốn giữ lại chút ký ức, giữ lại ký ức giữa cậu và wonwoo.mingyu chợt vươn tay ôm wonwoo, cậu vùi đầu lên gáy anh, rầu rĩ nói: "đấy là nhà của tụi mình."tim wonwoo nhũn ra."cả chiều nay anh không nói gì với em rồi." giọng cậu nặng trĩu, "anh giận em mới đúng."wonwoo càng áy náy hơn, vươn tay vuốt tóc cậu.anh dịu dàng giải thích: "anh không giận."mingyu tiếp tục nói: "anh còn chẳng buồn cầm thẻ của em."

"..." wonwoo dở khóc dở cười, "anh có tiền, em cứ giữ lấy đi."mingyu nói vâng, cũng không rõ là nghe rồi hay chưa.wonwoo nhìn môi cậu chăm chú, hỏi: "hôn cái nha?"mingyu nhích lại gần, thuận theo lời anh hôn xong, lại hỏi: "hôn hai cái được không?"wonwoo gật đầu, cậu lại hỏi thế cái thứ ba được không, hôn xong lại cái thứ tư anh nhé.nụ hôn càng lúc càng đậm, càng lúc càng sâu, wonwoo bắt đầu thấy môi mình tê dại.anh xoa đầu mingyu, dịu giọng nói: "về sau những chuyện như này phải nói với anh, đừng làm bừa, nghe không?"mingyu gật đầu.wonwoo hỏi thêm: "căn nhà bao nhiêu tiền?"mingyu nói ra một con số, wonwoo thở một hơi thật dài, lúc chiều anh đã tra giá thị trường, ít nhất là mingyu không bị lừa.tối hôm ấy, wonwoo lấy máy tính ra tính tiền tiết kiệm của mình. mấy năm nay đi làm anh tích cóp được một khoản không nhỏ, còn cả tiền bố mẹ cho anh để cưới vợ nữa.mua nhà là chuyện sớm muộn, wonwoo định chờ thêm vài năm nữa rồi mua, nhưng hiện tại anh hơi không cầm được lòng.nhà mingyu mua anh vẫn sẽ ở, nhưng wonwoo vẫn muốn cho mingyu một khởi đầu hoàn toàn mới.-🖇️word count: 1280🖇️19.10.24
 
Meanie | Trộm Một Mùa Xuân ✮
phiên ngoại 3


năm nay mingyu nghỉ hè sớm, trước khi thi cuối kỳ cậu đã bắt đầu nghĩ xem mình có thể làm gì cùng wonwoo trong kỳ nghỉ hè. nghĩ mãi nghĩ mãi, mingyu nhận ra một điều – cậu chưa từng đi du lịch với anh.về đến nhà, mingyu thử hỏi wonwoo về lịch làm việc của anh.wonwoo vừa nghe đã nhận ra ý đồ của cậu, anh mỉm cười, hỏi ngược lại: "sao vậy, em muốn đi chơi à?"

"cũng hơi hơi."

"anh xem đã." wonwoo lấy điện thoại ra xem lịch làm việc, thấy mình có gần hai ngày rảnh rỗi, anh hỏi: "em muốn đi đâu?"hai ngày thì chỉ kịp đi nội thành, hoặc là sang thành phố bên cạnh dạo chơi, wonwoo do dự, tự dưng nghĩ tới một nơi: "em muốn đi disneyland không?"không khí ở disneyland rất không hợp với cả anh và mingyu, nhưng nơi đầu tiên anh nghĩ tới lại là chính là nơi này.mingyu hỏi lại: "disneyland?"cậu không có cảm giác gì với nơi dành cho thiếu nữ và trẻ con ấy, nhưng khi nhắc tới disneyland, người ta nghĩ ngay tới nơi các cặp đôi nhất định phải đi.mingyu nghĩ, cậu và anh là một cặp, thế thì cũng phải đi thôi.cậu quả quyết gật đầu: "em muốn đi."có lẽ vì giọng điệu của cậu quá dứt khoát, bàn tay đang cầm đũa ăn cơm của wonwoo ngừng lại, không kiềm được hỏi: "em thích những nơi như thế à?"thế rồi anh nghĩ lại, dựa theo những gì anh hiểu về mingyu, anh mỉm cười: "anh biết rồi, anh mua vé nhé."wonwoo đặt khách sạn cho vài hôm nữa, bọn họ sẽ đi bằng tàu cao tốc.do chưa chính thức vào kỳ nghỉ hè nên disneyland tương đối vắng, tuy rằng vẫn khá đông người. wonwoo vừa vào cửa đã nhìn thấy rất nhiều cô gái đeo bờm trên đầu.mingyu nhận ra ánh mắt của anh, hỏi: "anh thích ạ?"không đợi anh trả lời, mingyu đã chạy tới cửa hàng gần đó mua một cái, lại còn là bờm tai mèo.cậu đưa bờm cho wonwoo, rất muốn được anh khen. wonwoo cầm cái bờm, phì cười."mingyu." wonwoo ra hiệu cho cậu cúi đầu, mingyu vô thức cúi xuống. giây tiếp theo, cái bờm cậu mua về đã được cài trên đầu cậu.mingyu muốn gỡ xuống, nhưng wonwoo lại khen: "dễ thương."cậu lại hạ tay xuống, mặt không biểu cảm đeo cái bờm tai mèo đó trên đầu.người cậu vốn đã cao, đeo thêm cái tai mèo như thể đã chạm tới một mét chín mươi, cực kỳ thu hút ánh mắt. tần suất mọi người quay lại nhìn quá cao, kể cả mingyu có không để ý ánh nhìn của mọi người, vành tai cậu vẫn đỏ hồng. wonwoo đi cạnh cậu, nắm tay cậu rất tự nhiên.hai cùng chơi một vài trò chơi, mingyu đã quen dần không còn thấy ngại nữa, xếp hàng cùng wonwoo ở khu tàu lượn ánh sáng siêu tốchệ thống tàu lượn rất huyền ảo, toả ra ánh sáng xanh lam trong bóng tối, ở trong không gian có điều hoà tốt hơn nhiều so với đứng dưới nắng gắt.hai người ngồi kề vai, tàu lượn bắt đầu lăn bánh, tiếp hú hét sau lưng vang lên hết đợt này đến đợt khác.wonwoo không có cảm giác gì, thậm chí còn có thể mở mắt quan sát mọi thứ đang lộn nhào, thế rồi anh phát hiện, mingyu đang nắm chặt tay anh.anh muốn nhìn biểu cảm của cậu lúc này, nhưng xung quanh quá tối nên không thể nhìn thấy.phải đến khi trò chơi dừng lại, anh mới nhìn thấy gương mặt tái nhợt của mingyu.wonwoo lo lắng hỏi: "khó chịu lắm hả?"

"hơi hơi."sáng nay cậu ăn nhiều quá, ăn cả phần wonwoo để lại, nên giờ cậu thấy hơi buồn nôn.mingyu cố gắng vớt vát: "em không sợ mấy thứ này."

"ừ ừ." wonwoo xuôi theo cậu, "khó chịu ở đâu không, có muốn nôn không?"anh vừa hỏi xong, mingyu biến sắc, vội vàng chạy ra ngoài.wonwoo cũng chạy theo, thấy mingyu tội nghiệp ngồi sụp xuống, trên tay còn cầm túi ni-lông.wonwoo mua nước rồi chạy lại chỗ cậu, vặn chai đưa cho cậu.wonwoo ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi cậu: "còn khó chịu không?"

"... không khó chịu nữa." mingyu đáp bằng giọng không vui lắm, "nhưng mà hơi mất mặt."

"có gì đâu mà."wonwoo mỉm cười đứng dậy, tiện tay cầm lấy và vứt túi ni-lông trên tay mingyu vào thùng rác bên cạnh.anh cúi xuống đỡ cậu đứng dậy.chơi lâu cũng mệt, anh dắt mingyu ra quán cơm gần đó, gọi tạm một vài món.anh để mingyu dựa lên người mình, cầm quạt quạt cho cậu, vừa quạt vừa hỏi: "đỡ hơn chưa?"người trẻ tuổi sức dài vai rộng, mingyu chỉ khó chịu một lát rồi lại khoẻ như vâm.buổi chiều bọn họ tiếp tục chơi trò chơi.wonwoo còn chụp cho cậu một tấm với bức tượng thỏ, cậu chàng đẹp trai với vẻ mặt vô cảm giơ tay chữ v đứng cạnh đồ chơi.*buổi tối ở disneyland nhất định phải xem phải hoa cùng nhau.đã có rất nhiều người tập trung trước lâu đài, mingyu với wonwoo không đi tranh chỗ đằng trước, chỉ đứng ở hàng cuối trong góc nhỏ xem.pháo hoa được bắn lên đúng giờ, nở rộ trên bầu trời như đoá hoa mĩ lệ nhất trên thế gian.mingyu vốn định lấy điện thoại ra quay video, nhưng bỗng nhiên, trước máy ảnh của cậu xuất hiện một chiếc nhẫn.chiếc nhẫn tựa như đang phát sáng, lấp lánh trong bóng tối.wonwoo ghé bên tai cậu mỉm cười nói: "tặng em, chiếc nhẫn lần trước anh còn nợ."mingyu nín thở, hôm cậu tặng nhẫn cho anh, anh chỉ lấp lửng bảo cũng sẽ tặng cậu một chiếc. cậu không ngờ được, chiếc nhẫn lại xuất hiện nhanh và đột ngột như thế.cậu không kịp đeo nhẫn vào, vì khoảnh khắc này cậu chỉ muốn hôn anh.cậu đột ngột siết eo wonwoo mà hôn, nụ hôn cũng không thể kiềm nén được sự xúc động trong lòng cậu, cậu chỉ có thể rầm rì bên tai anh: "tại sao anh lại luôn tốt như vậy?"

"vì anh thích em."vì anh thích em, nên anh mới đối xử tốt với em như thế.màn hình điện thoại mingyu vẫn sáng, nhưng điện thoại không chụp cảnh pháo hoa bên ngoài, mà lưu giữ lại khoảnh khắc cậu và anh chạm môi.pháo hoa chỉ là khung nền, wonwoo mới là nhân vật chính trong thế giới của cậu. toàn văn hoàn.-🖇️word count: 1160🖇️19.10.24cảm ơn mọi người nhiều vì đã đồng hành cùng tụi mình tới đây nha~
 
Back
Top Bottom