Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 30: Chương 30



Kể từ ngày hôm nay trở đi, đừng có một ai dám nghĩ đến chuyện có thể bắt nạt được mẹ của tôi nữa.

Cho dù đó có là bố của ông trời đi chăng nữa thì cũng phải bước qua được xác của tôi trước đã.

Phần công việc còn lại sau đó, tôi đã giao hết cho chồng của mình xử lý.

Những việc mang tính chuyên môn thì tốt nhất là nên để cho những người có chuyên môn lo liệu thì hơn.

Chỉ có hai mục tiêu chính cần phải đạt được.

Thứ nhất là phải chứng minh được rằng căn nhà này là do chính mẹ tôi đã bỏ tiền ra để mua, và nó hoàn toàn thuộc về tài sản cá nhân của riêng mẹ, không hề có bất kỳ liên quan nào đến bà ngoại cả, do đó bản di chúc kia hoàn toàn không hề có giá trị pháp lý.

Thứ hai là phải tổng hợp lại một cách đầy đủ tất cả mọi công lao cũng như các khoản chi phí mà mẹ tôi đã phải bỏ ra để chăm sóc cho bà ngoại trong suốt thời gian bà ốm đau bệnh tật, rồi sau đó bắt bác cả và dì út phải chia đều ra để thanh toán lại toàn bộ số tiền dưỡng lão đã kéo dài trong suốt mấy chục năm vừa qua.

Chồng của tôi vốn dĩ đã cảm thấy ngứa mắt với cả cái gia đình nhà bà ngoại từ rất lâu rồi.

Giờ đây thì việc riêng sẽ được xử lý một cách công minh theo đúng pháp luật, chúng tôi chỉ vừa mới đặt chân rời đi, thì anh ấy đã ngay lập tức tỏ ra vô cùng hăm hở mà bắt tay vào việc soạn thảo một lá đơn khởi kiện của luật sư.

Anh ấy còn tiện tay gửi luôn cả một đoạn video mà tôi đã cẩn thận cắt ghép và chỉnh sửa sẵn từ trước đó nữa.

Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được cái dáng vẻ của anh ấy lúc đang ngồi trên chiếc ghế xoay ở trong văn phòng luật sư của mình, rồi nghênh ngang vừa xoay vòng vòng lại vừa nở một nụ cười đầy vẻ nham hiểm!

Trong suốt hai tháng vừa qua, thành tích “hắt nước bẩn” lên người của cả bốn người là bác cả và dì út đã khiến cho tôi trở nên nổi tiếng khắp nơi.

Đoạn video đó dù đã được qua chỉnh sửa cẩn thận, thế nhưng thời lượng của nó vẫn còn rất dài.

Bởi vì trong đó có đính kèm một cách đầy đủ tất cả những lời dặn dò của bác sĩ dành cho bà ngoại, cũng như là những chi tiết cụ thể trong nhật ký ra vào bệnh viện sau khi bà chính thức nhập viện của mẹ tôi, của bác cả và cả của dì út nữa.

Toàn bộ quá trình mà mẹ tôi đã phải vất vả chăm sóc cho bà ngoại, cùng với tất cả các khoản chi tiêu phát sinh sau khi mẹ làm thủ tục để nghỉ hưu sớm.

Rồi cả những chi tiết về số tiền mà bà ngoại đã chuyển cho đứa cháu nội của mình trong suốt mười năm trời.

Và cả những đoạn video ghi lại cảnh bà sử dụng thuốc bổ hàng ngày nữa.

Điều quan trọng nhất chính là các loại giấy tờ ghi chép lại quá trình khi mẹ tôi bán nhà, những tờ giấy vay nợ còn dang dở, và cả những bản sao kê của ngân hàng ghi lại việc chuyển tiền để mua nhà nữa.

Tôi biết rất rõ một điều rằng, bất kỳ một lời than vãn hay là một lời buộc tội nào đi chăng nữa, thì khi được đặt cạnh những “dữ liệu xác thực và không thể chối cãi” này cũng đều sẽ trở nên vô cùng yếu ớt và bất lực mà thôi.

Ngay từ khi bà ngoại còn đang dụ dỗ mẹ tôi nên dùng tiền mặt để mà mua nhà, thì tôi đã cảm thấy có điều gì đó bất thường rồi, và đã ngay lập tức lao nhanh về nhà để mà ngăn mẹ lại, đồng thời cũng đã dặn dò mẹ rằng đừng bao giờ nói cho bà ngoại biết về chuyện này.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 31: Chương 31



May mắn thay là mẹ tôi tuy rằng không hề hiểu được lý do tại sao lại không nên dùng tiền mặt, thế nhưng mẹ vẫn luôn nghe theo lời của tôi.

Chính vì biết được cái điểm này, nên bác cả và dì út mới cứ lầm tưởng rằng mẹ tôi hoàn toàn không hề có bất kỳ bằng chứng nào để có thể chứng minh được nguồn gốc của cái khoản tiền đã dùng để mua nhà đó cả.

Với chừng đó những bằng chứng và các loại giấy tờ ghi chép cụ thể, thì việc muốn khởi kiện họ dễ dàng như là trở bàn tay vậy.

Thế nhưng tôi lại muốn cho cả cái thế giới này đều phải biết được rằng cái lũ người đểu giả đó đã bắt nạt mẹ của tôi thậm tệ như thế nào trong suốt hơn nửa cuộc đời người!

“Điều đó có nghĩa là căn nhà này, ngay từ cái lúc mà bà ngoại còn đang làm ầm ĩ lên để đòi hỏi người con gái thứ hai phải mua cho bằng được, thì đã được tính toán sẵn từ trước là sẽ để lại cho người con trai và đứa con gái út rồi hay sao?! Trời ơi là trời, chẳng phải trước đây vẫn luôn bảo rằng bà ấy đã bị lẩm cẩm rồi ư? Vậy tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy bà ấy còn tỏ ra tinh ranh hơn cả một con khỉ nữa vậy!”

“Đúng là một phiên bản thành thị của nhân vật Tào Tâm Nhu rồi còn gì nữa, hahaha, thật là đã quá đi, đã quá đi mà! Chỉ tiếc một điều là ở thành phố thì lại không hề có cái hầm chứa phân nào cả, nếu không thì cảnh tượng chắc chắn sẽ còn đặc sắc hơn nữa cho mà xem!”

“Tôi cũng chính là người con thứ hai ở trong gia đình của mình đây, nên tôi thật sự rất thấu hiểu được cái cảm giác của dì ấy. Chính bản thân mình lại là người thấu hiểu rõ nhất những nỗi vất vả của cha mẹ, thế mà họ lại chỉ luôn cảm thấy rằng mình chính là đứa con dễ bị bắt nạt nhất mà thôi. Chỉ có một điều khác biệt là tôi lại may mắn hơn dì ấy một chút, đó là vì tôi vẫn còn trẻ, nên đã kịp thời tỉnh ngộ ra được, và không còn tiếp tục làm một cái bánh bao được tẩm bằng máu cho họ nữa.”

“Liệu có ai ở đây biết được rằng việc phải chăm sóc cho một người già đang mắc phải căn bệnh Alzheimer trong suốt hơn mười năm ròng rã trời thì đó chính là một cuộc sống địa ngục đến nhường nào hay không? Hơn nữa, chỉ cần nhìn qua thì cũng có thể thấy được rằng bà lão kia trông vẫn còn trắng trẻo và hồng hào hơn cả con gái của mình nữa, như vậy thì có nghĩa là đã được chăm sóc tốt đến mức nào rồi. Vậy mà ông bác cả cùng với bà dì út kia lại còn lấy đâu ra được cái mặt mũi để mà lên tiếng chê trách này nọ nữa chứ, chẳng lẽ họ đã từng bỏ ra chút tiền bạc hay là chút công sức nào hay sao?”

“Đúng là như vậy đó, chỉ cần nhìn vào cái cuốn nhật ký nhập viện là cũng đủ biết rồi, gia đình của bà dì út thì lần nào cũng đều đợi cho đến khi mọi chuyện mệt nhọc và rắc rối đã được lo liệu xong xuôi cả rồi thì mới chịu ló mặt ra, còn đến lúc xuất viện thì cũng chỉ cần gọi một cuốc xe ôm để mà đón về một chút là xong chuyện. Còn ông bác cả thì lại càng tỏ ra quá đáng hơn nữa, ông ta chỉ cần nói vài ba câu điện thoại thôi là cũng đã có thể dỗ cho bà ngoại cười toe toét cả lên rồi. Bà lão này đúng thật là một người không hề biết cách để mà phân biệt rõ ràng được đâu là trắng đâu là đen cả.”
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 32: Chương 32



“A a, thật là tức ch.ết tôi đi mất thôi! Tại sao lại có thể nhẫn nhịn được cơ chứ! Nếu như lần này mà dì ấy vẫn còn có thể tha thứ cho họ được nữa thì tôi chắc chắn sẽ lên cơn đau tim mà ch.ết mất thôi!”

“Cái căn nhà ở trên Thượng Hải thì lại cho người con cả đứng tên, rồi còn bao luôn cho toàn bộ chi phí khi anh ta đi ra nước ngoài nữa. Số tiền bán nhà thì lại đưa hết cho đứa con út giữ, còn cái việc phải hầu hạ chăm sóc chẳng khác nào một người giúp việc trong nhà thì lại đổ hết lên đầu của người con thứ hai! Bây giờ thì lại còn đang mơ tưởng đến cả cái căn nhà duy nhất còn lại của cô ấy nữa chứ. Nếu như cái giống người này mà vẫn còn chưa chịu ch.ết đi, thì tôi chắc chắn đã trực tiếp xông thẳng vào trong bệnh viện để mà mắng cho một trận rồi!”

Những lời lẽ khó nghe như vậy cũng không hề ít chút nào.

Chủ yếu là họ đều trách móc mẹ tôi đã quá nhu nhược, sống đến hơn nửa đời người rồi mà vẫn không chịu tỉnh táo ra, nên đáng đời là phải bị người khác hút máu đến cạn kiệt.

Thế nhưng phần lớn những bình luận khác thì lại đều tỏ ra vô cùng phẫn nộ, và cảm thấy thật sự bất công thay cho mẹ của tôi.

Những lời trách móc rằng mẹ tôi đã không hề biết cách để mà đấu tranh cho chính mình, thì ngay từ khi tôi còn nhỏ tôi cũng đã từng nói ra không chỉ một lần rồi.

Thậm chí tôi còn đã từng khóc lóc rồi ép mẹ phải lựa chọn một trong hai nữa kìa.

Nếu như có bà ngoại thì sẽ không có tôi, còn nếu như có tôi thì sẽ không có bà ngoại.

Cũng chính vào cái lúc đó, mẹ tôi đã nói ra một câu mà tôi sẽ ghi nhớ suốt cả cuộc đời này:

“Con yêu à, mỗi một người chúng ta khi sinh ra trên cõi đời này thì đều sẽ có một ngọn núi lớn của riêng mình cả.”

Khi tôi đã dần lớn khôn hơn, thì tôi lại được nghe thấy một phiên bản khác của câu nói đó:

“Con người ta rốt cuộc rồi cũng sẽ bị vướng mắc lại suốt cả một đời bởi chính những thứ mà mình đã từng không thể nào có được khi còn trẻ tuổi.”

Chồng của tôi là một vị luật sư có tiếng tăm trong ngành, anh ấy thường xuyên chia sẻ các vụ án thực tế cùng những kiến thức pháp luật bổ ích, do đó lượng người theo dõi tài khoản của anh ấy cũng rất đông đảo.

Trong sự việc lần này, anh ấy đã thật sự xử lý mọi chuyện một cách vô cùng tài tình và khéo léo.

Tôi chỉ nhờ anh ấy tranh thủ chút thời gian để giúp tôi chỉnh sửa và đăng tải đoạn video lên mạng, vậy mà anh ấy đã trực tiếp đăng luôn nó lên trên tài khoản cá nhân của chính mình.

Nghe nói rằng ngay ngày hôm đó, phần bình luận ở dưới bài đăng đã như muốn nổ tung luôn vậy.

Số lượng người quan tâm đến vụ việc này cũng ngày càng trở nên nhiều hơn.

Chỉ cần nhìn vào số lượng cuộc gọi và tin nhắn WeChat mà bác cả cùng dì út nhận được là cũng đủ biết rằng thông tin cá nhân của họ đã bị cộng đồng mạng bóc mẽ một cách toàn bộ rồi.

Vợ chồng của bác cả ngay lập tức đã lên tiếng chất vấn ở trong nhóm chat của những người thân trong gia đình.

Bác dâu thậm chí còn gửi cả một đoạn ghi âm dài đến tận 60 giây ghi lại tiếng khóc lóc của mình, rồi mỗi ngày lại gửi hơn cả trăm tin nhắn không hề có dấu hiệu ngừng nghỉ.

Bác ấy nói rằng đám cưới của người em họ đã bị hủy bỏ mất rồi.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 33: Chương 33



Biển số chiếc xe Tesla của gia đình nhà họ cũng đã bị lan truyền rộng rãi trên mạng, và ngày nào cũng có những tin nhắn riêng gửi đến để hỏi han cả nhà họ rằng món “bánh bao được tẩm bằng máu” ăn có ngon hay không.

Dì út cùng với chú thì lại lựa chọn chơi cái chiêu bài tình cảm một cách nhẹ nhàng hơn, họ liên tục nhắn tin cho mẹ của tôi.

Họ nói rằng sự việc lần này đã gây ảnh hưởng một cách vô cùng nghiêm trọng đến công việc kinh doanh của gia đình họ.

Gia đình họ hiện đang kinh doanh một chuỗi các nhà hàng ăn uống.

Phần bình luận đặt đồ ăn trực tuyến của các tiệm ăn nhà họ đã bị tấn công một cách dồn dập bởi những đánh giá tiêu cực.

Mỗi một ngày trôi qua đều có hơn 99 những bình luận mang tính chất tiêu cực được đăng tải lên.

Họ nói rằng họ thật sự hoàn toàn không hề biết được rằng căn nhà đó là do chính mẹ tôi đã bỏ tiền ra để mua, và trong bản di chúc của bà ngoại cũng thật sự không hề nhắc đến dù chỉ một chữ nào về chuyện đó cả.

Mẹ tôi đã đọc hết toàn bộ những tin nhắn đó ngay trên đường đi, và suốt cả quãng đường dài mẹ không hề nói năng bất cứ điều gì cả.

Cuối cùng, mẹ mới khẽ buông một tiếng thở dài rồi hỏi tôi rằng:

“Thật ra thì mẹ hoàn toàn không hề sợ hãi việc mình sẽ không có nhà để ở đâu con ạ. Mẹ chỉ lo sợ rằng đến cuối cùng thì mình lại không thể nào để lại được bất cứ thứ gì cho con cả, và sợ rằng mình sẽ trở thành một gánh nặng lớn cho con mà thôi.”

“Này Nam Nam, có phải là con cũng cảm thấy mẹ là một người quá nhu nhược phải không? Mẹ thật sự đã không làm được một tấm gương tốt cho con noi theo rồi…”

Tôi nhìn thấy mẹ đang cúi gằm mặt xuống ở trong chiếc gương chiếu hậu.

“Mẹ ơi, vậy mẹ có cảm thấy rằng đứa con gái này của mẹ có tốt hay không ạ?”

Mẹ tôi ngay lập tức ngồi thẳng người dậy rồi đáp: “Tất nhiên là tốt rồi chứ, con gái của mẹ chính là một đứa con tuyệt vời nhất trên đời này!”

Tôi khẽ bật cười rồi nói: “Vậy nếu như mẹ đã dạy dỗ cho con được tốt đến như vậy rồi, thì tại sao mẹ lại còn nói rằng mình đã không làm được một tấm gương tốt cho con chứ?”

“Hồi đó thì mẹ cũng chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, mẹ hoàn toàn không hề biết được rằng ở trong cái thế giới không hề có chút lý lẽ nào của những người lớn đó thì mình nên phải làm như thế nào mới là đúng đắn; thế nhưng bây giờ thì chính mẹ đã làm mẹ rồi, lại hoàn toàn không cần đến bất kỳ một người thầy nào dạy bảo mà cũng tự mình biết được rằng phải làm như thế nào để có thể trở thành một người mẹ tốt, và cũng biết được rằng phải làm sao để có thể yêu thương đứa con của chính mình. Vậy nên mẹ đừng bao giờ tự trách móc bản thân mình một cách quá nặng nề như vậy nữa, và cũng đừng bao giờ bắt ép mình phải làm vừa lòng tất cả mọi người trên đời này. Mẹ đâu có phải là một vị thần thánh gì đâu cơ chứ!”
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 34: Chương 34



Tôi khẽ hạ thấp giọng của mình xuống rồi nói tiếp: “Mẹ ạ, hồi con còn nhỏ thì con cũng đã từng rất giận mẹ, và cũng đã từng trách mẹ là một người quá ngốc nghếch nữa.”

“Thế nhưng con lại thương mẹ nhiều hơn tất cả những điều đó.”

“Con cũng đã từng nghĩ rằng cái cảm xúc đó nó thật sự rất phức tạp.”

“Nhưng mà cho đến tận bây giờ, thì con chỉ muốn được bảo vệ cho mẹ, và muốn được làm một tấm áo giáp vững chắc cho mẹ mà thôi…”

Cảnh vật ở hai bên đường vẫn đẹp đẽ y như lúc chúng tôi mới bắt đầu cuộc hành trình vậy.

Mẹ tôi khẽ quay mặt ra phía ngoài cửa sổ, rồi đột nhiên lại bật khóc không thành tiếng nữa.

Hai năm dài đằng đẵng thoáng chốc đã trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.

Cuộc sống của tất cả chúng tôi cũng đã có rất nhiều những sự thay đổi lớn lao.

Gia đình của dì út và gia đình của bác cả chỉ vì tranh chấp cái căn nhà ở trên Thượng Hải của bác cả mà đã cãi vã nhau đến mức làm mất hết cả thể diện, thậm chí còn kéo nhau ra tận tòa án để giải quyết, và cuối cùng thì cũng đã hoàn toàn đoạn tuyệt mọi mối quan hệ với nhau.

Còn về mấy cái chuyện chó má diễn ra giữa bọn họ, thì tôi hoàn toàn không hề quan tâm đến một chút nào cả.

Tôi hiện đang rất bận rộn với công việc của mình, với gia đình nhỏ của mình, cho nên những chuyện của bọn họ đối với tôi thì cũng chỉ giống như là những câu chuyện phiếm được kể sau mỗi bữa cơm mà thôi.

Thế nhưng mà tôi lại thật sự rất thích thú khi được nhìn thấy bọn họ tranh chấp qua lại với nhau.

Sự tranh chấp đó càng trở nên lớn hơn thì lại càng tốt hơn nữa, và sau khi kết thúc sự tranh chấp đó, thì tốt nhất là dì út nên là người giành được phần thắng.

Bởi vì nếu như vậy thì sẽ đến lượt của tôi đứng ra để khởi kiện, và đòi lại được một phần ba giá trị của căn nhà đó cho mẹ của tôi.

Vậy thì văn phòng luật sư của chồng tôi chắc chắn lại sẽ có thêm một vụ án mới để mà giải quyết rồi.

Sau khi bản di chúc của bà ngoại đã chính thức bị tòa án phán quyết là hoàn toàn vô hiệu lực, thì căn nhà đó cũng đã hoàn toàn thuộc về quyền sở hữu của mẹ tôi.

Mẹ tôi hoàn toàn không muốn quay trở lại cái nơi đó để sinh sống nữa, nên đã dứt khoát bán luôn căn nhà đi, rồi dọn đến ở cùng với gia đình tôi và trông nom con cái giúp cho tôi.

Căn nhà đó đã được bán đi với một cái giá lên đến tận bốn triệu hai trăm ngàn tệ, và mẹ tôi cũng đã bỗng chốc trở thành một “bà cụ vô cùng giàu có”.

Nụ cười rạng rỡ của mẹ lúc đó đã lan tỏa đến tận cả khóe mắt.

Sau khi đã tiến hành hòa giải thành công, cả bác cả lẫn dì út mỗi người đều phải bồi thường cho mẹ tôi một số tiền là hai trăm nghìn tệ.

Cái tài khoản ngân hàng vốn dĩ chẳng còn lại bao nhiêu tiền của mẹ tôi giờ đây bỗng dưng lại trở nên lấp lánh với con số lên đến bốn triệu sáu trăm ngàn tệ.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 35: Chương 35



Thế nhưng hai cái gia đình đểu giả đó vẫn hoàn toàn không hề cam lòng một chút nào cả, họ vẫn tiếp tục cố tình gây chuyện, rồi lại quấy nhiễu không ngừng.

Cuối cùng, dưới một đống những lá đơn từ của luật sư bay lả tả như là mưa tuyết được gửi đến từ ông chồng “thích diễn sâu” của tôi, thì cả gia đình của bác cả lẫn gia đình của dì út cuối cùng cũng đã hoàn toàn phải dừng lại mọi hành động.

Chỉ có một điều đáng tiếc là chồng của tôi thì lại hoàn toàn không chịu dừng lại ở đó.

Khi anh ấy còn là một đứa trẻ nhỏ, thì anh ấy chính là một đứa yếu đuối chẳng khác nào một cọng giá đỗ cả, và luôn luôn thích bám theo cái đứa trẻ có khí chất ngang tàng và mạnh mẽ là tôi đây.

Không biết là anh ấy đã từng bị bác cả cùng với ba ông chú “tóc vàng hoe” kia thay phiên nhau mà bắt nạt đến bao nhiêu lần rồi nữa.

Suốt bao nhiêu năm trời trôi qua, anh ấy vẫn luôn phải ôm giữ cơn giận đó ở trong lòng mà không hề dám hó hé nửa lời để mà xả ra.

Đến bây giờ thì mọi chuyện cũng đã hoàn toàn xé rách cả mặt mũi nhau ra rồi, nên anh ấy tỏ ra phấn khích đến mức như thể vừa mới được tiêm một liều thuốc k*ch th*ch vậy.

Hễ cứ mỗi khi tâm trạng không được vui vẻ là anh ấy lại kiếm cớ này cớ nọ, rồi gửi đủ các loại đơn từ của luật sư đến cho cả bác cả lẫn dì út.

Đúng thật là một con ác quỷ giữa chốn nhân gian mà.

Tôi không thể nào nhịn được mà phải cảm thán một câu rằng, việc đắc tội với một “tiểu nhân” mà lại còn am hiểu về pháp luật nữa thì thật sự là một điều vô cùng đáng sợ.

Mẹ tôi đã dành ra nửa năm trời để mà tập trung vào việc học lái xe.

Cuối cùng thì mẹ cũng đã thành công lấy được tấm bằng lái xe rồi.

Ngày ngày mẹ cứ chạy xe đi đi về về giữa khu vực nội thành và căn nhà cũ ở quê.

Mẹ đã chăm chút cho khu vườn của mình trở nên rất lịch sự và cũng vô cùng tao nhã nữa.

Điều đó đã khiến cho con gái nhỏ của tôi bị phơi nắng nhiều đến mức hoàn toàn trở nên đen nhẻm như là một chiếc bánh trôi được làm từ nhân mè đen vậy.

Đương nhiên đó chính là cái loại bánh trôi có phần nhân nằm ở bên ngoài ấy.

Mẹ tôi thậm chí còn học thêm cả cách để mà viết những nội dung đăng tải lên trên mạng xã hội, rồi lại còn tự mình làm cả những đoạn video nữa, không ngờ rằng mẹ lại thật sự có thể biến cái ngôi nhà cũ kỹ của cụ ngoại trở thành một địa điểm homestay có chút tiếng tăm được nhiều người biết đến.

Mỗi một tháng trôi qua thì mẹ đều có thể nhận được không ít những đơn đặt phòng đến từ những người trẻ tuổi.

Dần dần, những lần mà tôi phải đưa mẹ đi tái khám bệnh cũng ngày càng trở nên thưa thớt hơn trước.

Từ việc hai tuần phải đi một lần thì nay đã giảm xuống chỉ còn một tháng mới phải đi một lần thôi.

Sau đó thì lại giãn ra thành hai tháng một lần, và cuối cùng thì cũng chỉ còn lại là nửa năm mới phải đi một lần.

Mẹ tôi thì vẫn sẽ luôn để tâm vào những chuyện vụn vặt thường ngày, đặc biệt là vào những lúc mà gia đình của bác cả cùng với gia đình của dì út cứ quấn lấy không chịu buông tha.

Thế nhưng các triệu chứng bệnh tật của mẹ thì có thể thấy rõ ràng là đã thuyên giảm đi một cách đáng kể rồi.

Sau đó, thì cả hai cái gia đình đó cuối cùng cũng đã hoàn toàn im hơi lặng tiếng lại.

Không còn có bà ngoại ở đó nữa, cũng chẳng còn có hai cái gia đình đó cứ dây dưa mãi không dứt nữa, mẹ tôi mới đột nhiên nhận ra được rằng thế giới của riêng mình lại có thể trở nên thanh tịnh và yên bình đến như vậy.

Khoảng chừng hai năm sau đó, khi chúng tôi cùng nhau quay trở lại bệnh viện để tái khám, thì bác sĩ đã chính thức thông báo rằng có thể thử cho mẹ ngừng thuốc hoàn toàn được rồi.

Mẹ tôi之所以mắc bệnh là bởi vì mẹ đã thiếu thốn tình yêu thương quá nhiều.

Vậy thì tình yêu thương đương nhiên cũng chính là một liều thuốc giải duy nhất dành cho mẹ rồi.

Cả cuộc đời này, tôi nhất định sẽ dành cho mẹ thật nhiều, thật nhiều, thật nhiều, thật thật nhiều tình yêu thương vô bờ bến để có thể lấp đầy đi những vết thương lòng đã không ngừng đổ máu suốt cả nửa thế kỷ vừa qua của mẹ.

Để có thể đền đáp lại cho mẹ vì đã che mưa chắn gió cho tôi trong suốt cả nửa cuộc đời trước đây.

Tờ giấy chẩn đoán bệnh trắng toát với dòng chữ được in rõ ràng rằng: “Trầm cảm ở mức độ nặng, có ý định tự tử một cách nghiêm trọng” đó đã được tôi cất giữ một cách thật kỹ càng ở trong ngăn tủ rồi.

Tôi biết rất rõ một điều rằng, mẹ của tôi giờ đây đã bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới rồi.

Dù cho phải đợi đến tận hơn sáu mươi tuổi thì mới có thể bắt đầu lại một lần nữa, thế nhưng như vậy thì đã làm sao chứ?

Cuộc đời của một con người sẽ được bắt đầu lại vào lúc nào, thì vốn dĩ chẳng có một ai có đủ tư cách để mà định nghĩa cho điều đó cả.
 
Back
Top Bottom