Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 20: Chương 20



Tôi gom góp lại hết tất cả những thứ rác rưởi đang có, rồi lại cả những món đồ ăn thừa còn lại ở trong tủ lạnh nữa, rồi lại cả cái hộp cá trích đã để từ mấy năm nay mà không một ai dám cả gan mở ra xem thử nữa, rồi lại cả những thứ rác thải đang nằm ở trong cái thùng rác của nhà bếp nữa, rồi lại còn có cả những tờ giấy đã dùng để lau mông ở trong cái sọt rác của nhà vệ sinh nữa, và thậm chí là cả những cục phân mèo đang nằm ở trong cái khay cát vệ sinh của nó nữa, tôi đã trộn lẫn tất cả những thứ đó lại với nhau cùng với lại nước ở trong một cái chậu thật là lớn.

Nước ở trong cái chậu đó thì lại vô cùng đục ngầu nhưng mà nó lại tỏa ra một cái mùi hương vô cùng “hấp dẫn” và “quyến rũ”, thế nhưng đối với lại con người mà nói, thì đó lại chính là một cơn ác mộng thật sự về mặt khứu giác đấy.

Tôi cố gắng nín thở rồi mới có thể bưng được cái chậu đó ra ngoài, rồi lại nhân đúng vào cái lúc mà cả bốn người bọn họ vẫn còn đang quấn chặt lấy nhau không rời.

Tôi hét to lên một tiếng thật là lớn: "Mẹ ơi! Mẹ mau chóng tránh ra ngay đi!"

Ngay vào cái khoảnh khắc mà mẹ của tôi vừa mới thốt lên một tiếng “ối chà” rồi lại vội vàng hấp tấp bước những bước chân nhỏ để mà chạy đi chỗ khác.

Toàn bộ cái hỗn hợp bao gồm cả chất lỏng lẫn những vật rắn đang nằm ở trong cái chậu của tôi đã được một cách vô cùng chuẩn xác, mạnh mẽ, và lại còn rất dứt khoát nữa mà đổ thẳng lên trên người của cả bốn con người đang còn xoắn xuýt lấy nhau chẳng khác nào một mớ bánh quẩy đang được chiên giòn kia!!

Á á á á !!

Á á á á á á á á!!!

Cả nam lẫn nữ, giọng cao vút cũng có, mà giọng trầm khàn cũng có, những tiếng thét chói lói cả tai cứ thế mà vang lên một cách dồn dập không hề ngớt.

Phải nói thật một điều rằng cảnh tượng lúc đó trông cực kỳ bi thảm.

Bác cả của tôi thì lại chẳng may mà nuốt phải ngay một cọng phân của con mèo "Khoai Tây Chiên", nên đã phải bò lăn ra giữa sàn nhà rồi nôn thốc nôn tháo không ngừng, thật là đáng tiếc thay cho cái bộ quần áo hàng hiệu có gắn cả cái logo to đùng và vô cùng đắt tiền kia của bác.

Còn trên gương mặt của bác dâu tôi thì lại là một vệt nước có màu vàng nhàn nhạt, cả cái lớp trang điểm dày cộp trên mặt cũng đã bị lem nhem đi hết cả rồi, thậm chí còn có cả mấy cái mảng trông trắng trắng và đã bị thấm đẫm nước mà chẳng biết đó là cái thứ gì nữa đang lủng lẳng treo ở trên đó.

Bà ta hoàn toàn không thể nào mà tiếp thu nổi được cái sự thật phũ phàng này nên đã phải gào khóc lên một cách vô cùng um trời.

Dì út của tôi thì lại là một người buồn cười nhất trong cả đám, bởi vì bà ta lúc đó vẫn còn đang hết sức chăm chú vào cái việc giật lấy mái tóc của bác dâu tôi, gương mặt thì lại đỏ bừng lên rồi tía cả tai lại nữa, chỉ muốn làm sao cho hai vợ chồng nhà họ phải trả lại cho bà ta cái căn nhà đó mà thôi.

Bất thình lình làm sao, cả một cái chậu đựng đầy những “chất hỗn hợp” có một cái mùi vị vô cùng đặc trưng và lại còn lành lạnh nữa lại cứ thế mà dội thẳng xuống người của bà ta, khiến cho cả người của bà ta như thể là đã bị hóa đá lại vậy.

Những ngón tay của bà ta khựng lại ngay ở giữa không trung, ánh mắt thì lại tỏ ra vô cùng mơ màng trong một lúc lâu rồi mới có thể phản ứng lại được.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 21: Chương 21



Phải nói một cách thật lòng rằng, tôi vẫn còn cảm thấy vô cùng khâm phục chú của mình nhất trong cả đám.

Ông ta có vẻ như chính là một người có phản ứng nhanh nhạy nhất trong tất cả.

Ông ta vội vàng đưa tay lên rồi quệt ngang mặt của mình một cái, rồi lại nôn khan ra một trận nữa, sau đó thì lại nhìn về phía tôi đang ung dung cầm một chiếc cưa điện mà thưởng thức toàn bộ cảnh tượng này, chẳng hề nói thêm một lời nào cả, mà lại trước tiên xông thẳng lên để mà mở tung cái khóa cửa ra.

Sau đó thì ông ta lại quay người trở lại, rồi cản ngay dì út của tôi đang có ý định muốn lao thẳng vào tôi để mà sống mái một phen, rồi lại dùng hết sức lực của mình mà ôm chặt lấy bà ta đang còn vùng vẫy một cách dữ dội chẳng khác nào một con cá chạch vậy, rồi kéo bà ta ra khỏi căn nhà của mẹ tôi.

Bác cả cùng với bác dâu của tôi thì vẫn còn cố gắng giằng co thêm một chút nữa, thế nhưng cũng rất nhanh chóng sau đó thì cả hai người cũng đã phải nghiến chặt răng lại, rồi hùng hùng hổ hổ mà rời khỏi đó.

Chồng của tôi thì lại vì đã xem qua camera giám sát nên cũng đã biết rất rõ ràng về toàn bộ diễn biến của mọi chuyện rồi.

Anh ấy vừa mới kêu to lên rằng “Đánh nhau một trận lớn như thế này mà lại không thèm gọi cả anh nữa” rồi lại vừa mới phóng chiếc xe của mình đến thẳng nhà của mẹ tôi.

Ngay khi vừa mới vội vàng trở về đến nơi, thì anh ấy liền nhìn thấy tôi đang ung dung ngồi vắt chéo cả hai chân lên thành hình chữ ngũ ở ngay trong một căn phòng vẫn còn đang bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc, rồi lại còn đang gọi điện thoại để mà thuê một dịch vụ dọn dẹp nhà cửa nữa.

Còn mẹ của tôi thì lúc đó lại cứ luôn miệng nói rằng thuê người làm gì cho nó tốn kém ra, mẹ hoàn toàn có thể tự mình dọn dẹp được mà.

Tôi thì lại nói rằng, mẹ ơi, con gái của mẹ đây thì lại vừa có tiền, lại vừa có cả bản lĩnh nữa, hoàn toàn có thể thuê được cả những nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp đấy, chẳng lẽ mẹ lại không hề biết hay sao?

Ồ, mà thật ra thì cũng chẳng cần phải đặt lịch hẹn trước làm gì cho nó mất công đâu.

Lúc thì mẹ tôi lại hỏi tôi rằng, nhà của chúng ta thì từ lúc nào mà lại có được một cái chiếc cưa điện như thế này vậy, tại sao mà mẹ lại không hề hay biết một chút gì cả.

Tôi thì lại đáp rằng, đó là do con đã mang nó đến đây bởi vì nó rất là tiện dùng mà thôi.

Cái thứ này thì nó lại nằm ở chính giữa cả vũ khí nóng lẫn vũ khí lạnh, nên cái hiệu quả răn đe của nó thì lại đúng là đỉnh của chóp luôn rồi.

Ngay cả những tên bắt cóc chuyên nghiệp thì cũng đều phải run lên mấy cái khi mà nhìn thấy nó nữa là.

Và điều quan trọng nhất chính là nó lại hoàn toàn không hề phạm pháp một chút nào cả.

Sau khi mà đã rời khỏi nhà của tôi rồi, thì bọn họ đã ngay lập tức báo cho cảnh sát biết.

Khi mà tôi nghe thấy được tiếng còi hú inh ỏi của xe cảnh sát, thì tôi đã vội vàng ôm chầm lấy mẹ của mình rồi gào khóc lên một cách vô cùng thảm thiết, rồi lại còn van xin mẹ hãy bảo vệ cho mình nữa bởi vì cả bác cả lẫn dì út đều đang muốn bắt tôi phải đi ngồi tù.

Chồng của tôi thì lại vừa kịp lúc nhìn thấy được toàn bộ cái cảnh tượng này, nên cái biểu cảm trên gương mặt của anh ấy lúc đó trông lại cực kỳ đặc sắc và thú vị nữa.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 22: Chương 22



Ngay vào chính cái khoảnh khắc ấy, thì tôi biết rất rõ một điều rằng, cái hình tượng “chị đại vừa lạnh lùng lại vừa mạnh mẽ” mà tôi đã phải cố gắng gầy dựng trong suốt bao nhiêu năm qua thì cũng đã chính thức tan thành mây thành khói cả rồi.

Lần gặp gỡ tiếp theo của cả đại gia đình chúng tôi là tại phòng hòa giải nằm trong khuôn viên của đồn công an.

Nhà của tôi có lắp đặt hệ thống camera giám sát, và nó đã cung cấp được toàn bộ diễn biến của sự việc mà hoàn toàn không hề có bất kỳ một góc chết nào cả.

Toàn bộ diễn biến của sự việc đều đã được ghi lại một cách rõ ràng và rành mạch, trách nhiệm của mỗi bên cũng đã được phân định một cách rõ ràng.

Những vết thương tích trên người của bọn họ thì đều là do chính bọn họ đã tự mình đánh nhau mà ra, nguyên nhân cũng chỉ là vì tranh chấp cái căn nhà được giải tỏa kia mà thôi.

Hoàn toàn không hề có liên quan gì đến tôi cả.

Còn về cái chậu đựng đầy những thứ hỗn hợp kia của tôi thì cũng không hề gây ra bất kỳ một tổn thương thực sự nào cho bọn họ cả.

Tôi dám cả gan làm như vậy cũng là bởi vì tôi đã tính toán trước được tất cả những diễn biến có thể sẽ xảy ra sau đó rồi.

Những mâu thuẫn nội bộ ở trong gia đình ấy mà, thì kết quả cuối cùng cũng chỉ đơn giản là sẽ phải thương lượng để mà giải quyết với nhau thôi, rồi lại còn một sự nhịn thì sẽ là chín sự lành nữa, rồi lại còn phải dĩ hòa vi quý nữa chứ.

Sau khi đã xem xét kỹ lưỡng rằng “tuy không đến mức gây ra đau đớn thật sự, thế nhưng cái sự nhục nhã thì lại có thể thấu đến tận cả xương tủy”, cho nên khi tiến hành hòa giải, thì phía bên công an đã đề nghị rằng tôi nên bồi thường lại số tiền quần áo đã bị làm hỏng cùng với lại chi phí tắm rửa và vệ sinh cá nhân cho bọn họ.

Tôi đã tỏ ra rất lễ phép, rồi lại còn rất đúng mực nữa mà lên tiếng xin lỗi, rồi nói rằng trước đó là do mình đã quá mất bình tĩnh nên mới hành động như vậy.

Ngay sau đó, thì tôi cũng đã rất dứt khoát mà chuyển ngay cho bọn họ số tiền dùng để mua lại đồ đạc mới cùng với lại số tiền dùng để tắm rửa ngay ở trước mặt của các đồng chí cảnh sát nữa.

Với một kết quả như thế này, thì cả bốn người bao gồm cả bác cả lẫn dì út dĩ nhiên là sẽ không thể nào mà cảm thấy hài lòng được rồi.

Ngọn lửa giận dữ trong lòng họ lại được dồn hết cả lên trên đầu của mẹ tôi, họ cứ thế mà mắng chửi một cách ầm ĩ không ngừng, rồi lại còn la hét đòi các đồng chí cảnh sát phải nhốt tôi lại nữa, thậm chí còn kêu gào ầm ĩ lên là muốn tìm cả luật sư để mà kiện cáo nữa.

Ai nấy thì mặt mũi cũng đều tỏ ra vô cùng hầm hầm và tức tối, thế nhưng lại chẳng có một ai dám cả gan gây gổ thêm với tôi một chút nào nữa cả.

Cái đám người nhát gan này, thì đến cả việc nhìn thẳng vào trong mắt của tôi mà họ cũng không hề dám nữa là.

Bởi vì, tôi thật sự hoàn toàn có thể phát điên lên được đấy.

Những người dù cho có vô lý đến đâu đi chăng nữa thì cũng đều sẽ phải sợ hãi những kẻ điên khùng mà thôi.

Nghe thấy bọn họ nói rằng sẽ đi tìm luật sư, thì tôi chỉ im lặng trong giây lát.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 23: Chương 23



Tôi lại thầm nghĩ ở trong lòng rằng, lẽ ra thì lúc nãy mình không nên ép cho chồng của mình phải ở lại nhà của mẹ để mà dọn dẹp làm gì cả, nếu không thì có khi bây giờ mình lại còn có thể mượn được cái cơ hội này để mà giới thiệu thêm được khách hàng mới cho cái văn phòng luật sư của anh ấy nữa rồi.

Còn mẹ của tôi thì lại như thể đã biến thành một con người hoàn toàn khác vậy.

Mẹ không còn giữ cái dáng vẻ rụt rè và yếu đuối như là trước đây nữa, mà lại giống như là một con gà mái đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu vậy, ngay ở trước mặt của các đồng chí cảnh sát mà mẹ đã kể tội vanh vách về việc cả cái nhà của bác cả lẫn dì út đã cùng nhau bắt nạt một đứa cháu gái như là tôi đây như thế nào.

Các đồng chí cảnh sát thì lại bị cái sự ồn ào và náo nhiệt của mẹ tôi làm cho cảm thấy đau cả đầu, nên hễ cứ nhìn thấy mẹ của tôi là lại cau mày lại ngay lập tức.

Người nhân viên làm công tác hòa giải cuối cùng rồi cũng đã phải đổi sang một “chị” trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút, rồi lại còn phải nói đủ những lời lẽ đầy vẻ cảm thông với mẹ tôi thì mới có thể giúp cho những cảm xúc phẫn nộ ở trong lòng mẹ dần dần dịu xuống được.

Tôi nhìn mẹ của mình, từ đầu cho đến tận cuối cùng, thì mẹ cũng chỉ luôn nói về cái chuyện đứa con gái là tôi đây đã phải chịu đựng biết bao nhiêu là ấm ức đến mức nào mà thôi.

Mẹ không hề nhắc đến dù chỉ một chữ nào về việc bản thân mình đã phải chịu đựng biết bao nhiêu là thiệt thòi, rồi lại còn phải chịu đựng biết bao nhiêu là những sự bất công, và cả biết bao nhiêu là những nỗi khổ sở nữa.

Đó mới chính là mẹ của tôi đấy.

Đó chính là một “Ngọn núi lớn” mà tôi sẽ không bao giờ có thể và cũng lại càng không bao giờ muốn phải vượt qua được, đó cũng chính là một “Ngọn núi lớn” mà tôi muốn sẽ phải gánh vác lấy nó trong cả một cuộc đời này của mình.

Mẹ ơi, bất cứ ai thì cũng đều sẽ có một “ngọn núi” của riêng mình cả, có đúng là như vậy không hả mẹ?

Thế nhưng mẹ tôi không hề nói ra rằng mình đã phải chịu đựng những điều gì, thì điều đó cũng không có nghĩa là tôi cũng sẽ phải làm như thế.

Nếu như mà không có cái màn “ăn miếng rồi lại trả miếng”, rồi lại còn phải “tính toán cho thật rõ ràng” nữa, thì chẳng phải là tôi đã bị người ta mang cái tiếng là một “kẻ điên” một cách vô ích rồi hay sao cơ chứ?

Cứ thế mà náo loạn cho đến tận lúc tối mịt cả lại thì mới được phép trở về nhà.

Khi mà chồng của tôi đã dẫn theo con gái đến để mà đón chúng tôi, thì cả người của anh ấy đều bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc, còn gương mặt của anh ấy thì lại còn thối hơn nữa.

“Này Lâm Thắng Nam ơi! Anh đây đường đường chính là một vị luật sư thuộc hàng đỉnh cao, tiền công thì lại còn được tính theo cả giờ nữa, vậy mà em lại dám cả gan bắt anh phải đi thu dọn lại mấy cái thứ đó hay sao hả!”

Tôi bị anh ấy chọc cho cười đến mức đau cả bụng luôn rồi.

Tôi vừa mới nghịch chiếc điện thoại di động của mình được một lúc, thì lại vừa mới quay đầu lại, rồi nở một nụ cười trông vừa thần bí lại vừa có chút xấu xa với mẹ của mình, người mà lúc đó vẫn còn đang ôm chặt lấy con gái của tôi ở trong lòng.

“Mẹ ơi, trong khoảng thời gian sắp tới đây thì mẹ cứ tạm thời tắt máy điện thoại đi nhé.”
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 24: Chương 24



Vụ việc này cần có thời gian để giải quyết triệt để, và tôi đã giao phó toàn bộ cho chồng mình, bởi lẽ tranh chấp về mặt kinh tế vốn là lĩnh vực chuyên môn của anh ấy.

Phần tôi, dự án đang đảm nhiệm cũng sắp đến hồi kết thúc, nên có thể yên tâm bàn giao lại cho cấp dưới của mình.

Chính vì vậy, một người nổi tiếng với biệt danh “kẻ cuồng công việc”, người mà suốt bảy năm ròng rã chưa từng nghỉ một ngày phép nào như tôi, lần này đã quyết định từ chối dự án tiếp theo và xin phép tổng công ty cho một kỳ nghỉ dài hạn.

Tiền bạc thì có thể từ từ mà kiếm lại được.

Chỉ cần bạn sở hữu năng lực, có những kỹ năng cần thiết, và một cái đầu biết suy nghĩ, thì những dự án tốt đẹp tự khắc sẽ tìm đến với bạn mà thôi.

Trong tâm trí tôi chợt hiện lên hình ảnh tờ giấy chẩn đoán bệnh tình của mẹ, và lòng tôi lại đau nhói như có ai đó đang cắt từng khúc ruột.

Giờ đây, không còn bất cứ điều gì có thể quan trọng hơn được mẹ của tôi nữa.

Tôi lái chiếc xe hơi của mình, rồi chở mẹ đến căn nhà cũ kỹ của bà nội của mẹ, người mà tôi cũng chính là gọi bằng cụ.

Quãng đường cũng không quá xa xôi, chỉ khoảng chừng ba tiếng đồng hồ lái xe là tới nơi, thế nhưng con đường đi thì lại rất đẹp, vừa rộng rãi lại vừa vô cùng bằng phẳng nữa.

Trong những năm gần đây, thì hệ thống cơ sở hạ tầng từ các vùng thành thị cho đến cả những vùng nông thôn cũng đều đã được cải thiện một cách vô cùng đáng kể rồi.

Đi suốt cả một quãng đường dài, thì đâu đâu cũng chỉ toàn là một màu xanh mướt mắt của cây cỏ, những ngọn núi non thì lại vô cùng tươi đẹp, còn những dòng sông và con suối thì lại trong lành đến lạ thường.

Chỉ cần nhìn vào những cảnh vật đó thôi thì cũng đã cảm thấy cả người trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn rồi, xương cốt trong người thì lại như thể vừa mới được giãn ra vậy, cảm giác khoan khoái và dễ chịu đến lạ thường.

Đây chính là cái nơi mà đã từng gắn bó với những năm tháng tuổi thơ vô cùng tươi đẹp của mẹ tôi.

Tôi thì lại chưa từng bao giờ được gặp mặt cụ của mình cả.

Sau khi mà mẹ của tôi đã được đưa trở về thành phố để sinh sống, thì bà ngoại của tôi cũng không bao giờ còn muốn quay trở lại cái ngôi làng hẻo lánh này nữa.

Trước khi mà cụ của tôi qua đời, thì ông ngoại của tôi vẫn thường hay dẫn mẹ của tôi về lại nơi đây để mà ở lại trong vài ngày vào mỗi một dịp Tết đến xuân về.

Mẹ của tôi bảo rằng, đó chính là cái khoảng thời gian mà mẹ cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc nhất trong cả cuộc đời mình.

Mẹ tôi kể lại rằng, cụ của tôi thì lại rất mực thương yêu mẹ.

Cụ của tôi có đến tận năm người con cả thảy, và mỗi một nhà thì lại đều vứt lại một đứa con của mình cho cụ phải đứng ra để mà chăm sóc, cái sự khó nhọc và vất vả đó thì thật sự là vô cùng lớn lao.

Vào cái thời điểm đó, thì kể cả mẹ của tôi nữa, cụ đã phải một mình trông nom đến tận sáu đứa cháu nhỏ lận.

Chỉ duy nhất có một mình mẹ của tôi là con gái, thế nhưng mẹ lại chính là người mà cụ thương yêu nhất trong cả đám.

Cũng chính là bởi vì mẹ tôi là đứa cháu gái duy nhất ở trong nhà, cho nên vào mỗi buổi tối thì cụ lại luôn ôm mẹ của tôi vào lòng để mà ngủ cùng.

Thế nhưng đối với lại tất cả các cháu của mình, thì cụ lại có thể làm được một việc đó chính là luôn luôn đối xử một cách vô cùng công bằng.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 25: Chương 25



Nếu như mà không có đủ số lượng kẹo để mà chia cho tất cả mọi người, thì cụ sẽ ngay lập tức đun chảy hết tất cả chúng lên để mà thành một thứ nước đường ngọt ngào, rồi sau đó lại chia đều nó ra thành sáu phần bằng nhau.

Cụ hoàn toàn không hề để cho bất kỳ một ai phải chịu cảnh không được ăn cả.

Cụ nói rằng, chúng ta không thể nào mà lại để cho một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiền lành lại phải chịu đựng những thiệt thòi được.

Vào cái năm mà mẹ tôi vừa mới lên bảy tuổi, thì đó cũng chính là cái năm mà mẹ tôi đã được người ta đón đi khỏi nơi này.

Cụ của tôi lúc đó đã rất lo lắng rằng bà ngoại sẽ không hề thích mẹ của tôi, cho nên cụ đã phải cố gắng may sẵn cho mẹ tôi cả một bộ quần áo mới có in hình những bông hoa nữa, rồi lại còn bôi cả cái thứ dầu thơm mà thường ngày cụ vẫn luôn tiếc rẻ không hề nỡ dùng lên người của mẹ nữa.

Rồi cụ lại còn phải căn dặn mẹ của tôi rằng nhất định là phải thật chăm chỉ làm lụng, rồi lại còn phải thật biết nghe lời nữa.

Chỉ có như vậy thì bố mẹ mới có thể thương yêu con được.

Thế nhưng cái bộ quần áo hoa xinh đẹp ấy, thì ngay vào ngày hôm sau cũng đã bị chính tay bà ngoại của tôi đeo cả găng tay vào, rồi ném thẳng cả nó vào trong cái thùng rác cùng với lại đôi giày vải đã bị thủng cả lỗ do phải đi trên đường núi quá lâu rồi.

Mẹ của tôi lúc đó đã phải khóc rất lâu thì mới có thể nguôi ngoai được.

Cho đến tận bây giờ, thì mỗi khi mà mẹ tôi đi mua quần áo mới, mẹ vẫn cứ luôn thích lựa chọn những loại vải có in hình những bông hoa, chắc hẳn cũng là vì những kỷ niệm xưa cũ ấy mà thôi.

Suốt cả một quãng đường dài, thì mẹ của tôi hoàn toàn không hề chợp mắt lấy dù chỉ một chút nào cả.

Mẹ cứ nhìn chăm chú vào những cảnh vật vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút xa lạ đang hiện ra ở bên ngoài khung cửa sổ, từng khung hình một cứ thế mà liên tục lùi lại về phía sau lưng, mẹ hoàn toàn không hề nói lấy một lời nào cả.

Khi đã đến được nơi rồi, mẹ nhìn thấy cái ngôi nhà cũ kỹ và đã bị đổ nát đi rất nhiều do không hề có người ở trong suốt bao nhiêu năm vừa qua, thì những giọt nước mắt cứ thế mà lã chã tuôn rơi xuống không ngừng.

Rồi theo một phản xạ tự nhiên nào đó, mẹ tôi bật ra một tiếng gọi nghẹn ngào: “Bà ơi...”

Như thể là mẹ tôi chưa từng bao giờ lớn lên vậy.

Như thể là vẫn còn có một bà lão với tấm lưng đã bị còng xuống, rồi tay thì lại đang chống một chiếc gậy batoong đứng ở ngay nơi đó để mà chờ đợi cho mẹ tôi lúc còn nhỏ tuổi được trở về vậy.

Chúng tôi quyết định tạm thời dừng chân tại một thị trấn nhỏ nằm ở gần đó nhất.

Đúng vào cái dịp mà nơi đây đang diễn ra một phiên chợ lớn, nên mẹ của tôi đã dẫn theo đứa con gái nhỏ của mình, con bé lúc đó thì lại đang tỏ ra vô cùng phấn khích đến mức cứ luôn miệng quơ chân rồi lại múa tay không ngừng, trông nó có vẻ rất lạ lẫm với mọi thứ xung quanh, thế nhưng lại cái gì cũng đều muốn ăn thử, rồi lại còn cái gì cũng đều muốn mua nữa.

Cái việc này, thì ngay từ trước khi mà bà ngoại của tôi phải nhập viện để điều trị, thì tôi cũng đã bắt đầu lên kế hoạch để thực hiện rồi.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 26: Chương 26



Mãi cho đến tận khi mà bà ngoại của tôi đã qua đời, rồi lại còn được nhìn thấy cả tờ giấy chẩn đoán bệnh tình của mẹ nữa, thì tôi mới thực sự hiểu ra được một điều rằng nếu như mà mình không chịu hành động ngay lập tức, thì sau này chắc chắn sẽ chỉ còn lại biết bao nhiêu là sự hối hận mà thôi.

Tôi đã nhanh chóng liên hệ với lại các nhà thầu xây dựng cùng với lại các nhà cung cấp vật liệu ở ngay tại thị trấn này.

Tôi cầm trên tay cái bản phác thảo chi tiết do chính tay mình đã vẽ ra, rồi ngồi lại để mà bàn bạc về cái việc khởi công xây dựng với bọn họ ngay ở trong một quán ăn nhỏ.

Cái bản thiết kế ấy chính là do tôi đã dựa vào những ước mơ của mẹ tôi mà vẽ nên, và trên cái cơ sở là sẽ phải giữ lại được một vài món đồ cũ kỹ của cụ tôi, rồi sau đó sẽ cho phá bỏ đi toàn bộ cái căn nhà cũ kỹ đó, và rồi sẽ cho dựng lên một ngôi nhà hoàn toàn mới.

Cái kế hoạch này thì tôi cũng đã phải ấp ủ nó từ rất lâu rồi, kể cả những vấn đề liên quan đến quyền sở hữu đất đai và cả cái việc phải liên hệ với lại các đội thợ thi công nữa.

Hiện tại thì trời đang vào mùa nóng nực, và đó cũng chính là một thời điểm vô cùng thích hợp để mà có thể xây dựng nhà cửa.

Cứ như thế, chúng tôi đã ở lại cái nơi này suốt cả hai tháng trời ròng rã, và mỗi một ngày thì đều phải tất bật với công việc mà không hề có lấy một chút thời gian nào để mà ngơi nghỉ cả.

Ngay cả đứa con gái bé bỏng của tôi, cái đứa mà trông nó tròn trịa chẳng khác nào một viên bánh trôi được làm từ nhân đậu đỏ cả, thì cũng đã bị cái nắng gay gắt của mùa hè làm cho làn da trở nên đen sạm đi chẳng khác nào một miếng mứt táo vậy, thậm chí cái phần nhân ở bên trong của nó cũng đã bị lộ cả ra bên ngoài nữa rồi.

Thế nhưng cuối cùng thì chúng tôi cũng đã được tận mắt nhìn thấy một căn nhà mới với những viên ngói màu xanh biếc cùng với những bức tường được sơn màu trắng tinh khôi bất chợt lại mọc lên sừng sững từ trên mặt đất.

Cái tâm nguyện lớn nhất trong cả nửa cuộc đời của mẹ tôi, thì trên thực tế cũng chỉ cần có đến hai tháng trời là đã có thể thành hình thành dáng được rồi.

Từ một cái bãi đất hoang tàn và đổ nát trước đây, thì cái khoảng sân nhà đó bây giờ đã được biến thành một ngôi biệt thự có đến hai tầng lầu được xây dựng theo đúng cái trường phái kiến trúc cổ điển của vùng Huệ Châu, rồi lại còn được cộng thêm cả một khu sân vườn vô cùng rộng lớn được thiết kế theo đúng cái kiểu kiến trúc truyền thống của Trung Hoa nữa.

Ngay bây giờ thì những cây hoa tú cầu ở trong vườn vẫn còn khá nhỏ bé, còn những sợi dây tường vi thì vẫn còn đang rất mảnh mai và yếu ớt.

Thế nhưng điều đó thì cũng chẳng hề có sao cả.

Cái khoảng sân nhà này thì lại có được một nguồn ánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ và ấm áp nhất, rồi lại còn có cả một dòng suối nhỏ trong veo chảy từ trên đỉnh núi xuống nữa.

Ở phía bên ngoài sân, thì có những bức tường rào được xây dựng bằng những phiến đá xanh tự nhiên, và ở khắp mọi nơi thì cũng đều đã được rải đầy những hạt giống của loài hoa nguyệt kiến rồi.

Chỉ cần đợi cho đến một mùa lúa chín vàng nữa thôi, thì cái nơi này nhất định sẽ còn trở nên đẹp đẽ hơn cả cái khu vườn nổi tiếng của họa sĩ Claude Monet nữa đấy.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 27: Chương 27



Theo yêu cầu của bạn, tôi đã cải thiện văn bản, thay đổi cách diễn đạt, chỉnh sửa ngữ pháp và lỗi chính tả, đồng thời giữ nguyên nội dung, độ dài và các yếu tố tường thuật. Dưới đây là phiên bản đã được chỉnh sửa:

Phong tục của vùng đất này quy định, ngày thượng lương cho ngôi nhà mới luôn phải tổ chức một buổi lễ kỷ niệm thật trang trọng và tươm tất.

Mẹ tôi khi ấy hân hoan tựa một cô bé con.

Tiếng pháo vang lên không dứt.

Bánh kẹo, những đồng tiền mệnh giá nhỏ cùng với đậu phộng được tung vãi khắp nơi.

Người dân trong thôn làng giờ đây chẳng còn mấy ai nhận ra mẹ tôi nữa, thế nhưng vì tập quán xưa vẫn còn giữ được nét thuần phác, nên khi nghe tin rằng con cháu của gia đình họ Trần trở về quê để xây dựng nhà cửa, tất cả mọi người đều hồ hởi đến chung vui.

Theo lệ thường, gia đình chúng tôi phải chuẩn bị một bữa cơm để thết đãi những người thợ xây cùng bà con lối xóm đã nhiệt tình giúp đỡ.

Đã từ rất lâu rồi, thôn xóm nhỏ bé này mới lại có được một dịp náo nhiệt đến như vậy.

Bầu không khí vào thời điểm đó vui vẻ một cách lạ thường.

Ngôi làng vốn tĩnh lặng dường như đã được đánh thức vào ngày hôm ấy, rộn rã tiếng cười nói suốt cả một ngày dài.

Tôi hiểu rằng, việc được quay trở về chốn này chính là niềm ao ước mà mẹ tôi đã ấp ủ trong suốt cả cuộc đời.

Nửa cuộc đời trước của mẹ đã bị bà ngoại kìm kẹp, nửa đời sau lại vì tôi mà ràng buộc.

Giờ đây, có thể xem như tâm nguyện của mẹ cuối cùng cũng đã được viên mãn.

Dù cho tất cả các loại vật liệu xây dựng được sử dụng đều là những sản phẩm thân thiện với môi trường, thế nhưng ngôi nhà mới cất vẫn còn phảng phất một chút mùi sơn, cần phải được thông gió thêm một thời gian nữa.

Vào đêm thượng lương hôm đó, chúng tôi đã quyết định ngủ lại ngay trong khoảng sân của ngôi nhà mới.

Con gái nhỏ của tôi chưa từng có một trải nghiệm nào như thế này, con bé cứ ngước đôi mắt trong veo nhìn lên bầu trời sao lấp lánh ở bên ngoài chiếc màn, rồi cứ thế phấn khích mãi cho đến tận khi rạng đông mà vẫn không tài nào chợp mắt được.

Chiếc quạt nan trên tay mẹ vẫn đều đặn phe phẩy nhè nhẹ trên người con bé.

Mẹ lo cháu ngoại sẽ bị nóng, lại lo sợ có con muỗi nào đó không biết điều mà lại dám vo ve chui vào đốt cháu.

Giống hệt như cách mà cụ ngoại đã từng làm với mẹ khi mẹ còn là một đứa trẻ thơ.

Và cũng giống như cách mẹ đã từng làm với tôi khi tôi còn bé bỏng.

Tiếng ve kêu râm ran khắp không gian, tiếng ếch nhái cũng rộn rã vang lên từ phía xa, mặt trời từ từ khuất dạng sau những rặng núi, và vầng trăng khuyết cũng dần dần nhô lên cao.

Ba người phụ nữ, thuộc về ba thế hệ khác nhau, một người già, một người trẻ, và một em bé thơ ngây, những lời tâm sự thầm thì của họ được giấu kín bên trong chiếc màn dưới ánh trăng huyền ảo.

Mẹ tôi từng nói, mỗi một con người khi đến với thế giới này đều mang theo một ngọn núi của riêng mình.

Ngọn núi của mẹ, chính là bà ngoại.

Mẹ kể rằng, vào khoảnh khắc tôi cất tiếng khóc chào đời, mẹ đã tự nhủ với lòng mình rằng, trong kiếp sống này, mẹ nhất định sẽ không bao giờ để cho tôi phải lớn lên theo cái cách mà mẹ đã từng trải qua.

Bà ngoại chính là ngọn núi sừng sững mà cả cuộc đời này mẹ cũng không tài nào vượt qua được, nó đè nặng lên tâm trí mẹ đến mức khiến cho mẹ cảm thấy nghẹt thở.

Tôi đáp lời, rằng mẹ cũng chính là ngọn núi của riêng tôi.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 28: Chương 28



Hơn thế nữa, mẹ còn là điểm yếu chí mạng nhất của tôi.

Và mẹ cũng chính là tấm áo giáp vững chắc nhất của tôi.

Mẹ đã dành cho tôi một tình yêu thương vô bờ bến, và mẹ cũng chính là điểm tựa kiên cố đã nâng đỡ tôi trong suốt cuộc đời này.

Với bất kỳ ai khác, mẹ cũng đều tỏ ra khom lưng, cúi đầu.

Thế mà khi cô giáo chủ nhiệm chạy đến để mách với mẹ rằng tôi đã đánh nhau với bạn học, mẹ lại một mực kiên quyết tin tưởng vào những lời tôi nói, rồi đứng chắn ở ngay phía trước tôi, cùng lý luận với phụ huynh của đứa trẻ bị đánh, rồi lại phân tích rạch ròi đúng sai với cô giáo còn chưa rõ ngọn ngành sự việc;

Khi gia đình của bà ngoại ăn cơm mà lại không cho phép tôi được ngồi cùng vào bàn, mẹ đã ngay lập tức lật tung cả cái mâm cơm đó lên.

Giọng nói của mẹ khi ấy rất nhỏ, thậm chí còn có chút run rẩy, thế nhưng lại ẩn chứa một sự kiên quyết vô cùng.

“Cơm này là do chính tay tôi nấu! Nếu như con gái của tôi mà không xứng đáng được ăn, vậy thì tất cả mấy người cũng đừng hòng mà được đụng đũa vào!”

Trần Thục Phân ơi.

Người mẹ yêu dấu của đời con, mẹ hoàn toàn không hề biết được rằng mình đã tốt đẹp đến nhường nào đâu.

Chính bản thân mẹ đã phải gánh chịu hết tất cả những nỗi khổ đau mà thế hệ trước đã gây ra, nửa cuộc đời trôi qua mà vẫn không tìm được sự giải thoát, thế nhưng mẹ lại không bao giờ để cho những nỗi đau đó tiếp tục kéo dài sang đến thế hệ sau này.

Mẹ đã bị những điều mà mình “không thể nào có được khi còn là một đứa trẻ” đè nén đến mức phải cúi đầu mà cam chịu tất cả.

Thế nhưng cũng chính vào cái khoảnh khắc mẹ cúi đầu xuống đó, mẹ đã tự tay mình chặn đứng lại mọi nỗi khổ đau, không cho phép nó có thể vượt qua được thế hệ của mình.

Rồi mẹ lại tiếp tục cúi người xuống, mang theo một thân hình đầy những thương tích, để mà che chở cho đứa con bé bỏng là tôi trước mọi bão tố của cuộc đời, và nói với tôi rằng.

“Con gái yêu của mẹ, con cứ vững bước mà tiến về phía trước nhé, đừng bao giờ sợ hãi điều gì cả, vì đã có mẹ ở đây rồi!”

Nếu như không có mẹ, thì xương sống của con có lẽ đã bị còng xuống từ rất lâu rồi.

Nếu không có mẹ, thì con lấy đâu ra được dũng khí để mà nhe nanh múa vuốt với cả cái thế giới đầy rẫy những bất công và định kiến này cơ chứ?

Nếu không có mẹ, thì làm sao mà con có thể hiên ngang ngẩng cao đầu, tự trọng và tự lập để mà giành giật lấy cái thế giới của riêng mình, rồi trở nên mạnh mẽ hơn cả mẹ, để rồi có thể đứng ở trước mặt mẹ, quay lại mà muốn dang tay che chở cho mẹ, và nâng đỡ lấy tấm lưng đã còng của mẹ được chứ?

Chính nhờ có sự nâng đỡ của mẹ, mà con mới dám mạnh dạn thề rằng trong cuộc đời này, con nhất định sẽ nâng đỡ cho con gái của mình còn bay cao bay xa hơn nữa.

Mẹ ơi…

Bà ngoại thật sự không hề xứng đáng với những gì mà mẹ đã dành cho bà.

Xin mẹ đừng bao giờ buồn phiền vì những người không hề yêu thương mẹ nữa…

Cái gọi là huyết thống thì có là cái thá gì đâu chứ, nó cũng chỉ là một điểm khởi đầu mà thôi, chứ hoàn toàn không phải là một cái kết thúc.

Con chỉ tin vào cái duyên phận vô hình đã gắn kết chúng ta lại với nhau, nơi mà con người luôn biết cách để nâng đỡ và dìu dắt lẫn nhau.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 29: Chương 29



Con gái nhỏ của tôi hoàn toàn không hiểu được những người lớn chúng tôi đang nói chuyện gì cả, con bé chỉ biết chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh của mình, rồi ngây thơ ngơ ngác nhìn chúng tôi.

Bỗng nhiên con bé lại bắt chước theo những lời nói của chúng tôi, rồi chu đôi môi nhỏ xinh lên.

“Mẹ không phải là một ngọn núi đâu, mẹ không phải là ngọn núi của con đâu mẹ ơi! Mẹ chính là một đôi cánh thiên thần, vòng tay của mẹ thì thật là mềm mại, và mẹ sẽ mang bảo bối của mẹ bay lên thật cao, thật cao!”

Giọng nói của con bé trong trẻo và ngọt ngào đến mức khiến cho cả tôi và mẹ đều phải nín bặt đi tiếng khóc mà bất giác mỉm cười.

Chúng tôi, một người ở bên trái và một người ở bên phải, cùng nhau ôm chầm lấy con bé, cả ba người cùng nằm chung trên một chiếc giường.

Trong làn gió mát rượi của chiếc quạt nan, dưới bầu trời đêm dịu dàng và tĩnh lặng, cuối cùng thì cả ba chúng tôi cũng dần dần chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Trong giấc mơ của mình, tôi như thể đang được một đôi cánh mềm mại ôm trọn vào lòng.

Trong giấc mơ đó, ngọn núi sừng sững kia bỗng dưng trở nên thật mềm mại, rồi hóa thành những chiếc lông vũ nhẹ nhàng.

Và mẹ tôi, ở phía sau lưng cũng đang được bao bọc bởi một đôi cánh dịu dàng và ấm áp…

Ngày kế tiếp sau buổi lễ thượng lương, chúng tôi thu xếp hành lý để trở về.

Từ thời điểm này trở đi, nơi đây sẽ trở thành một không gian vui chơi, nghỉ dưỡng cho cả gia đình chúng tôi vào những dịp cuối tuần, cũng như trong suốt kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của con gái.

Tôi và mẹ đã không thể kiềm lòng mà bắt đầu thảo luận về việc sẽ gieo trồng thêm những loại hoa cỏ gì trong khoảng sân vườn.

Liệu có nên khai phá một khoảnh đất nhỏ để trồng rau hay không, và nếu có, thì nên lựa chọn những loại rau củ quả nào cho phù hợp nhất?

Mẹ tôi nhận xét rằng thời buổi bây giờ quả thực rất tiện lợi, chỉ mất khoảng chừng hai ba tiếng đồng hồ di chuyển là đã có thể đến nơi rồi.

Mẹ kể lại rằng, vào thời mẹ còn nhỏ, để có thể đến được thị trấn thì phải vượt qua bao nhiêu là đèo cao suối sâu, rồi cuốc bộ ròng rã mất đến hai tiếng đồng hồ, sau đó lại phải tiếp tục di chuyển bằng xe ngựa, rồi lại đổi sang một chuyến xe khách lớn hơn nữa.

Mới bốn giờ sáng tinh mơ đã phải bắt đầu xuất phát, rồi mãi cho đến khi trời tối mịt cả lại thì mới có thể quay trở về được đến thành phố.

Không biết đã phải trải qua biết bao nhiêu là cực khổ đến nhường nào.

Trong lúc cứ lẩm bẩm kể lể không ngừng, mẹ tôi mở lại chiếc điện thoại di động đã bị tắt nguồn suốt hai tháng vừa qua.

Ánh mắt mẹ ngỡ ngàng khi nhìn thấy màn hình điện thoại tràn ngập những vòng tròn thông báo màu đỏ.

Hơn 99 cuộc gọi nhỡ, hơn 99 tin nhắn SMS chưa được đọc, và hơn 99 tin nhắn trên ứng dụng WeChat vẫn còn chưa được mở ra xem.

Mẹ tôi sợ hãi đến mức ngây người ra.

Tôi sở dĩ đã bảo mẹ tắt điện thoại đi là bởi vì tôi quá thấu hiểu được rằng mẹ mình là một người mềm lòng đến nhường nào.

Mẹ đã phải sống trong sự mềm lòng đó suốt cả nửa cuộc đời rồi, bây giờ mà muốn mẹ đột nhiên trở nên cứng rắn và mạnh mẽ lên, thì chẳng khác nào là đang “nói chuyện viển vông giữa ban ngày” cả.

Tôi chỉ sợ rằng bác cả và dì út sẽ lại nói ra những điều gì đó khiến cho mẹ thật sự phải thoả hiệp với họ.

Thế nhưng, tôi thì lại không phải là mẹ.

Ngọn núi kia cuối cùng cũng đã sụp đổ rồi.
 
Back
Top Bottom