Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 10: Chương 10



“Thế nhưng ngay trước khi đến đây, thì chúng tôi cũng đã cho kiểm tra lại tài khoản ngân hàng của mẹ rồi, mỗi một tháng mẹ đều có đến bảy tám nghìn tệ tiền lương hưu lận đấy, mà nhiều năm trôi qua như thế rồi, vậy mà bây giờ ở trong tài khoản của mẹ lại chỉ còn có mỗi ba nghìn tệ thôi! Mẹ cũng đã từng nói rằng mẹ đã giao hết toàn bộ số tiền đó cho chị giữ rồi, vậy thì số tiền đó bây giờ đã đi đâu hết cả rồi hả?”

“Cho dù là căn nhà này có một phần tiền của chị bỏ vào đi chăng nữa thì cũng không thể nào là toàn bộ được, nếu không thì tại sao chị lại chỉ để cho mỗi một mình tên của mẹ đứng tên trên sổ đỏ cơ chứ? Chị tốt bụng đến thế cơ à? Hơn nữa, chị lấy cái gì ra để mà chứng minh rằng toàn bộ số tiền dưỡng già của mẹ đều đã được tiêu hết cho một mình mẹ hay sao? Chị có dám nói rằng trong suốt bao nhiêu năm vừa qua, chị sống cùng với mẹ mà không phải là vì số tiền dưỡng già của mẹ hay là vì cái căn nhà này hay không hả?”

Bốn cái miệng cứ thế thay nhau mà công kích mẹ của tôi không ngừng.

Tôi biết rất rõ rằng mục tiêu chính của cả bác cả lẫn dì út chính là muốn giành giật cho bằng được căn nhà này, thế nhưng họ lại cứ cố tình lấy cái cớ rằng mẹ tôi đã không hề tận tâm trong việc chăm sóc cho bà ngoại, rồi lại còn nói rằng mẹ tôi có những mưu đồ riêng nữa, những lời nói đó thật sự đã đâm thẳng vào tận tim gan của mẹ tôi.

Bà ngoại của tôi thì thỉnh thoảng lại hay bị lú lẫn, nếu như mà cổ họng của bà mà không may bị một v*t c*ng nào đó mắc nghẹn lại thì hoàn toàn có thể trực tiếp gây nguy hiểm đến tính mạng ngay lập tức.

Chính vì lẽ đó mà mẹ của tôi cũng đã phải cùng với bà ngoại ăn những món đồ ăn đã được xay nhuyễn ra thành dạng lỏng suốt cả mười mấy năm trời ròng rã.

Dù cho là như vậy đi chăng nữa, thì bà vẫn cứ luôn gọi điện thoại cho dì út để mà than thở rằng mẹ của tôi đã cố tình hà khắc và đối xử tệ bạc với bà.

Đôi môi của mẹ tôi lúc này đang run lên một cách rõ rệt, và vẫn cứ giữ nguyên cái hình dạng miệng như thể đang muốn thốt ra một tiếng ‘a’ nào đó vậy.

Mẹ còn chưa kịp nghĩ xong xem nên phải trả lời lại người này như thế nào, thì người khác đã lại giống như một khẩu súng máy liên thanh vậy, cứ liên tục b*n r* những lời công kích dồn dập không hề ngớt.

Cuối cùng, thì chỉ còn lại ở trong miệng của mẹ một tiếng ‘a’ yếu ớt, đầy vẻ hoảng sợ và run rẩy mà thôi.

“Tại sao các người lại có thể làm như thế được chứ, tại sao các người lại có thể đối xử như thế được hả!”

Tôi nhìn chằm chằm vào cái bộ mặt thật sự chỉ đến khi cháy nhà thì mới chịu lộ ra, cùng với những giọt nước bọt đang b*n r* tung tóe của bốn con người này.

Nắm tay của tôi đã siết chặt lại từ lúc nào không hay.

Được rồi, được rồi, được lắm!

Được lắm rồi đấy!

Đây là các người đang cho rằng ở sau lưng của mẹ tôi thì không hề có một ai đứng ra để mà chống đỡ cho mẹ có đúng không!

Tôi dồn hết toàn bộ sức lực của mình lại.

Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, “rầm”.

Một cú đá vô cùng mạnh mẽ từ phía bên ngoài đã hất tung cả cánh cửa ra.

Đồng tử của chú út khẽ hơi co rút lại một chút: “Này Nam Nam, tại sao cháu lại đột nhiên quay trở về đây rồi?”
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 11: Chương 11



Vào cái thời điểm mà ông ta còn đang mặc chiếc áo khoác làm bằng da, rồi lại còn nhuộm cả mái tóc vàng hoe để mà theo đuổi cho bằng được dì út, thì tôi tuy rằng tuổi đời lúc đó vẫn còn khá nhỏ, thế nhưng cũng đã dám cả gan dẫn theo người đến để mà chặn đánh ông ta một trận rồi.

Và tôi cũng chính là đứa trẻ đầu tiên đã xông thẳng lên để mà đánh cho ông ta một trận tơi bời nữa.

Tôi nói rằng đó là do bà ngoại không hề ưa gì ông ta cả, nên đã bảo tôi phải ra tay đánh cho ông ta một trận, và cái tên hèn nhát này thì đến cả một tiếng hó hé cũng chẳng hề dám hé răng ra nữa.

Vao cái thời điểm ấy thì dì út cũng đã kịp ly hôn với lại hai gã đàn ông có mái tóc vàng hoe trước đó rồi, thế nhưng cái khẩu vị của dì thì vẫn trước sau như một, chẳng hề có chút thay đổi nào cả.

Bà ngoại của tôi thì hễ cứ nhìn thấy cái kiểu người như thế này là lại không thể nào mà chịu đựng nổi được nữa, nên đã lên cơn điên tiết rồi bắt ép dì út phải chia tay ngay lập tức.

Ngay khi bà ngoại vừa mới lên tiếng phản đối, thì dì út đã ngay lập tức lén lút trộm tiền của cả nhà rồi bỏ đi cùng với cái tên tóc vàng đó luôn.

Trong suốt những năm tháng đó, cũng không biết là dì đã trộm của cả bà ngoại lẫn mẹ của tôi hết bao nhiêu tiền của nữa.

Tôi thì đương nhiên là chẳng mấy khi bận tâm đến những chuyện của bọn họ làm gì cả.

Từ khi tôi bắt đầu có được những ký ức đầu tiên, thì dì út đã luôn ở trong một cái vòng luẩn quẩn không lối thoát của việc yêu đương say đắm, rồi lại bỏ nhà ra đi, rồi sau đó lại ly hôn, và rồi lại tiếp tục khóc lóc thảm thiết mà quay trở về nhà, cứ thế mà lặp đi lặp lại mãi không thôi, chẳng hề biết chán là gì cả.

Mấy cái trò hề đó, tôi nhìn đến mức phát ngán cả lên rồi.

Tôi chỉ sợ rằng mình sẽ phải chứng kiến cái cảnh mẹ tôi lại phải rối bời cả tâm trí, rồi lại lén lút khóc một mình trong đêm tối mà thôi.

Mãi cho đến sau này, thì họ lại quyết định kết hôn với nhau một lần nữa, thậm chí còn cùng nhau đứng ra để mà khởi nghiệp kinh doanh nữa, và tôi cũng không thể nào ngờ được rằng cho đến tận bây giờ thì họ vẫn còn chưa hề ly dị với nhau.

Thế nhưng mỗi một lần mà tôi gặp phải ông ta, thì tôi vẫn cứ luôn gọi ông ta là “người chồng thứ ba của dì” mà thôi.

Dù sao thì trước đó cũng đã từng có một “ông chú cả” và cả một “ông chú hai” nữa rồi mà.

Cả hai người bọn họ thì đều tức giận đến mức muốn sôi cả máu lên, thế nhưng thật đáng tiếc là cho dù họ có không hề ưa gì tôi đi chăng nữa, thì họ cũng chẳng thể nào mà làm gì nổi được tôi cả.

Ngay từ khi tôi còn nhỏ thì họ đã không thể nào làm gì được tôi rồi, vậy thì bây giờ lại càng không thể nào hơn được nữa.

Chính vì lẽ đó mà cho đến tận bây giờ, thì ông ta vẫn còn tỏ ra khá e dè và kiêng nể tôi.

Ở trong căn phòng lúc này không một ai dám lên tiếng nói một lời nào cả, không gian tĩnh lặng đến mức người ta có thể tưởng như rằng không hề có bất kỳ một ai đang ở trong này vậy.

Tôi chỉ khẽ hừ một tiếng nhẹ qua lỗ mũi của mình.

“Đúng là như vậy đấy, tại sao mà cháu lại đột nhiên quay trở về đây được nhỉ? Chắc là đã làm mất công của tất cả mọi người rồi, bởi vì mọi người đã đoán chắc rằng vào lúc này thì cháu sẽ không hề có mặt ở nhà, nên mới cố tình chạy đến tận đây để mà gây chuyện phải không!”
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 12: Chương 12



Tôi nhanh chóng đưa tay ra rồi khóa trái cánh cửa lại kêu lên một tiếng ‘cạch’ rõ ràng.

Trước khi mà mọi chuyện còn chưa được tính sổ một cách rõ ràng và rành mạch, thì đừng có một ai ở đây lại mơ tưởng đến việc có thể rời khỏi đây được.

Sắc mặt của bác dâu cũng đã bắt đầu thay đổi rồi: “Này Nam Nam, cháu đang định làm cái gì vậy hả?”

Bác cả của tôi thì lại kết hôn khá muộn, nên đứa em họ của tôi còn nhỏ hơn tôi đến tận bảy tuổi lận.

Vào cái năm mà cậu ta vừa mới lên bốn tuổi, thì bác cả cùng với bác dâu mới lần đầu tiên dẫn cậu ta về nhà của chúng tôi chơi.

Họ nói rằng một đứa bé trai đang ở vào cái tầm tuổi đó thì thường rất hiếu động và nghịch ngợm, nên đã bảo tôi là chị thì cần phải nhường nhịn em nhiều hơn một chút.

Ngay vào cái ngày hôm đó, thì mái tóc của tôi đã bị nó giật cho trụi cả một mảng lớn, máu mũi thì cứ thế mà chảy ra ròng ròng không ngừng.

Thế nhưng đứa em họ của tôi thì cũng chẳng hề khá khẩm hơn là bao nhiêu đâu.

Nó đã bị người ta đưa thẳng vào trong khoa cấp cứu chuyên về chấn thương chỉnh hình của bệnh viện ngay sau đó.

Kể từ đó trở đi, thì ông bà ngoại của tôi nếu như có nhớ đến đứa cháu trai của mình thì cũng chỉ có thể gọi điện thoại để mà nói chuyện, hoặc là phải tự mình bắt xe để mà đi lên tận Thượng Hải mà thôi.

Tôi cũng không hề rõ ràng là mình giống ai nữa, thế nhưng từ khi còn bé cho đến lúc lớn lên, thì tôi chưa từng bao giờ biết sợ hãi bất kỳ một ai cả.

Khi còn ở trường học, thì tôi chính là một thủ lĩnh của cả đám trẻ con trong xóm.

Rõ ràng là một đứa con gái, thế nhưng lúc nào tôi cũng chỉ để một mái tóc ngắn cũn cỡn, rồi lại còn hay đút cả hai tay vào trong túi quần mà bước đi một cách đầy vẻ ngang ngược nữa.

Trông tôi lúc đó hơi có chút giống với lại nhóc “Na Tra” đang rất nổi tiếng vào cái thời gian này vậy.

Còn về phương diện học hành, thì tôi lại vừa tỏ ra vô cùng thông minh lại vừa rất chịu khó nữa, nên năm nào tôi cũng đều đứng ở vị trí đầu tiên của cả trường, các thầy cô giáo thì vừa yêu quý lại vừa cảm thấy bất lực với tôi.

Ở trong nhà hay là ở ngoài ngõ, hễ cứ không phục điều gì là tôi lại ngay lập tức phá bĩnh cho bằng được, nên đừng có một ai lại nghĩ đến cái chuyện có thể gây sự được với tôi cả.

Bà ngoại của tôi thì lại bị một cái chứng bệnh đó là sạch sẽ đến mức cực độ, ngay cả ông ngoại của tôi khi muốn lên giường ngủ thì cũng đều phải thay một bộ đồ ngủ riêng biệt nữa.

Còn ga trải giường thì ngày nào cũng đều phải được thay mới một lần.

Chỉ duy nhất có một mình tôi là dám cả gan bưng cả bát cơm lên rồi ngồi chễm chệ ở trên giường của bà mà ăn thôi.

Ngay ở dưới mí mắt của bà, tôi lại còn dám cả gan vắt chéo cả hai chân lên mà ăn nữa chứ.

Ấy vậy mà bà lại chưa từng bao giờ mắng tôi lấy dù chỉ một lần nào cả.

Bởi vì bà biết rất rõ một điều rằng, tôi hoàn toàn có thể thật sự hất cả cái bát cơm đó lên trên chính chiếc chăn làm bằng tơ tằm mà bà vô cùng yêu quý.

Bọn họ thì cũng không phải là chưa từng bao giờ đánh tôi đâu, chỉ có điều là họ còn chưa kịp đánh cho tôi phải cảm thấy sợ hãi thì đã bị chính tôi phản đòn lại rồi.

Đầu của tôi lúc đó còn đang phải quấn cả một lớp băng trắng toát mà tôi vẫn còn dám cả gan đốt luôn cả cái bộ rèm cửa ở trong nhà nữa cơ đấy.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 13: Chương 13



Hoặc là tôi sẽ gọi thẳng một cuộc điện thoại để mà báo cho cảnh sát biết, rồi nói rằng họ đang cố tình ngược đãi một “mầm non tương lai của tổ quốc” như tôi đây.

Tôi biết rất rõ một điều rằng, bọn họ thật sự rất sợ hãi tôi.

Bởi vì một khi mà tôi đã điên lên rồi ấy, thì tôi sẽ chẳng còn thiết sống nữa đâu.

Tôi cũng không phải là bẩm sinh đã có tính cách như vậy đâu, chỉ là từ chính cái gia đình của bà ngoại tôi đây, thì tôi đã sớm học được một điều rằng “quả hồng thì càng mềm lại càng dễ bị người ta bóp nát”, rồi lại còn học được cả cái điều được gọi là “nhìn mặt người mà dọn mâm cỗ” nữa.

Và tôi cũng đã sớm hiểu ra được một điều rằng, cho dù có là máu mủ ruột rà với nhau đi chăng nữa thì cũng đều được phân chia thành “ba bảy loại” khác nhau, rồi lại còn có cả “đắt rẻ sang hèn” nữa.

Cùng là do chính một người mẹ sinh ra cả, thế nhưng ngoài lòng bàn tay với lại mu bàn tay ra, thì lại còn có cả gan bàn chân với lại mu bàn chân nữa.

Rồi ngoài cả gan bàn chân với lại mu bàn chân ra, thì lại còn có cả những cái móng tay cần phải được cắt đi, rồi lại còn có cả những lớp da chết ở trên bàn chân trông rất là chướng mắt nữa.

Vậy thì làm sao mà có thể giống nhau cho được cơ chứ!

Ai mà lại dám cả gan nói rằng chúng nó là giống nhau cơ chứ hả!?

Ở trong một mối quan hệ huyết thống ruột thịt, nếu như mà anh có thể thao túng được người kia, thì điều đó cũng không phải là vì anh quá khôn khéo và tài giỏi đâu.

Mà đó chỉ là vì ở trong xương cốt của người đó vốn dĩ đã có sẵn sự chân thành, rồi lại còn có cả sự thiếu thốn về mặt tình cảm và cả sự lương thiện nữa.

Bà ngoại của tôi thì vẫn luôn nói rằng, tôi chính là một kẻ nổi loạn và phản nghịch, là một cái gai vô cùng nhọn hoắt, chẳng hề giống với mẹ của tôi một chút nào cả.

Thế nhưng trên thực tế thì tôi lại biết rất rõ một điều rằng, ở trong tận sâu xương cốt của mình, thì tôi lại rất giống với mẹ tôi.

Cũng giống như mẹ của mình, tôi cũng rất thông minh, lại còn chịu khó học hành nữa, yêu ghét thì lại vô cùng rõ ràng, và cũng chẳng hề biết sợ hãi trước bất kỳ một khó khăn nào cả.

Chỉ có một điều khác biệt duy nhất so với tôi, đó chính là trên tấm lưng của mẹ tôi lại đang phải gánh chịu cả một ngọn núi Ngũ Chỉ Sơn vô cùng nặng nề.

Mẹ tôi không phải là không thể nào trốn thoát ra được, mà là mẹ tôi từ trước đến nay chưa từng bao giờ nghĩ đến cái việc sẽ phải trốn thoát cả.

Nếu như mà thật sự phải nói ra một điều rằng, ở trên cái thế giới này, liệu có một ngọn núi nào đó mà lại có thể khiến cho tôi – một Lâm Thắng Nam này – phải thừa nhận rằng mình không thể nào mà vượt qua nổi được hay không.

Vậy thì câu trả lời duy nhất chỉ có thể là mẹ của tôi mà thôi.

Mẹ tôi cũng chính là một ngọn núi vô cùng vững chãi, đó chính là ngọn núi của riêng tôi.

Đó chính là một ngọn núi mà cả cuộc đời này của tôi sẽ không bao giờ có thể vượt qua nổi được, và cũng lại càng không bao giờ muốn phải vượt qua cả.

Cũng giống như là trước đây tôi cũng đã từng vô tình níu kéo cho cuộc đời của mẹ tôi phải chìm sâu xuống tận đáy vực thẳm, thế nhưng mẹ tôi cũng chưa từng bao giờ xem tôi như là một “gánh nặng” của cuộc đời mình cả, rồi lại cũng chẳng bao giờ xem tôi như là một con “quỷ đòi nợ” cả, và mẹ cũng lại càng chưa bao giờ nghĩ đến cái việc sẽ phải buông tay của tôi ra cả.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 14: Chương 14



Mẹ tôi khi nhìn thấy tôi, thì lại có chút gì đó luống cuống rồi vội vàng lau đi những giọt nước mắt, sau đó lại mỉm cười mà nói rằng:

“Này Nam Nam ơi! Bác cả của con cùng với mọi người tìm đến đây là để mà dọn dẹp lại những di vật của bà ngoại con đấy mà!”

Mỗi một lần khi gặp phải những chuyện khó khăn và trắc trở, mẹ tôi đều cố gắng mỉm cười để mà lừa dối tôi.

Thế nhưng cái nụ cười đó của mẹ thì thật sự lại rất giả tạo.

Mẹ tôi chính là một diễn viên vô cùng tệ hại, nên lần nào cũng đều bị chính tôi nhìn thấu được ngay lập tức cả.

Tôi cũng khẽ mỉm cười một cái, rồi cất tiếng gọi một tiếng “mẹ” thật dịu dàng.

Rồi ngay sau đó thì tôi lại ngoài cười nhưng mà trong lòng thì lại không hề cười một chút nào cả, rồi liếc nhanh ánh mắt của mình nhìn về phía những người còn lại đang có mặt ở trong căn phòng này.

“Lúc nãy khi còn đang ở bên ngoài thì cháu còn nghe thấy tất cả mọi người ở bên ngoài đang nói chuyện với nhau một cách vô cùng rôm rả và náo nhiệt lắm cơ mà, vậy thì tại sao bây giờ lại không tiếp tục nữa đi?”

Cả dì út, rồi lại cả chú út, và cả bác dâu nữa, người này thì nhìn người kia, rồi người kia thì lại nhìn người nọ, chẳng có một ai chịu mở miệng ra để mà nói trước một lời nào cả.

Cái khí thế hùng hổ muốn công thành rồi chiếm đoạt đất đai vừa mới lúc nãy đâu cả rồi, tôi thì lại còn cứ tưởng rằng các người đây bản lĩnh lắm cơ đấy chứ hả?

Bác cả của tôi thì lại đảo nhanh ánh mắt của mình nhìn một vòng quanh phòng, rồi thế mà lại còn bật cười thành tiếng nữa chứ.

“Sao thế hả, những người lớn như chúng tôi đây đang bàn chuyện với nhau mà cũng còn phải báo cáo lại với một đứa trẻ con nít ranh như cháu nữa hay sao?”

“Cháu đã học hành sách vở được mấy năm trời rồi, chẳng lẽ lại học hết vào trong bụng của con chó rồi cả à?”

Tôi tìm cho mình một tư thế ngồi thật thoải mái, rồi bắt chéo cả hai chân lại với nhau, sau đó bắt đầu cất lên một giọng điệu đầy vẻ mỉa mai và châm biếm.

“Đúng là tôi đã học hết vào trong bụng của con chó thật rồi đấy. Thế nhưng như vậy thì vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với lại thằng em họ của tôi kia, nó thì cho dù có muốn moi được chút chữ nghĩa nào đó từ trong bụng của con chó ra thì cũng chẳng thể nào mà móc ra nổi được đâu, à mà không, biết đâu được thì lại còn có thể đào ra được cả một cái bát lớn đầy những phân chó nữa ấy chứ. Rốt cuộc thì ngưu tầm ngưu, rồi mã thì lại tầm mã mà thôi.”

Đứa em họ đó chính là cả sinh mệnh của bọn họ, đó chính là một điểm yếu chí mạng nhất của bọn họ.

Nếu như mà đã quyết định sẽ phải khai chiến với nhau rồi, thì làm sao mà lại có cái chuyện không lôi cái điểm yếu chí mạng đó ra để mà tấn công được cơ chứ hả?

Bác cả của tôi tức giận đến mức phải bật ngay người dậy: “Mày, mày mày! Này Trần Thục Phân ơi, đây chính là cái đứa con gái tốt mà cô đã dạy dỗ ra được đấy à!”

Tôi chỉ khẽ lắc đầu một cái, cũng không biết là cái đất nước Mỹ kia đã dạy dỗ ra những “Người ưu tú” theo cái kiểu gì nữa, mà lại có thể dạy ra được một ông bác cả vừa nhạt nhẽo lại vừa dễ dàng bị người khác chọc cho tức điên lên như thế này nữa.

Tôi quay sang rồi nhìn thẳng vào mẹ của mình.

Nếu như mà bạn có hỏi tôi rằng tại sao ở trong một cái gia đình như thế này mà tôi vẫn có thể ngang tàng và ngông nghênh mà lớn lên được như vậy.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 15: Chương 15



Vậy thì mẹ của tôi chính là câu trả lời duy nhất cho câu hỏi đó.

Mẹ của tôi ngay lập tức thay đổi sắc mặt, rồi đứng thẳng người dậy.

“Tôi đã dạy dỗ cho con gái của tôi như thế nào ư, nó đã tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng ở trong nước đấy, rồi lại còn được cả thành phố này mời về làm việc theo cái diện là nhân tài đặc biệt nữa đấy. Chẳng phải là nó còn giỏi giang hơn gấp mấy lần so với lại thằng con trai của anh, cái thằng mà thi đại học cũng chỉ được có mỗi 250 điểm, rồi lại còn phải bỏ ra không biết bao nhiêu là tiền của để mà sang học ở một cái trường vớ vẩn nào đó ở bên nước ngoài chỉ để mà mua được một cái tấm bằng giả về hay sao hả!”

Mọi người đã nhìn thấy rõ rồi chứ.

Ở trong cái gia đình này, thì cả một đời của mẹ tôi đều đã phải sống một cách nhút nhát và yếu đuối như là một quả bí đỏ vậy, ai muốn bắt nạt mẹ tôi như thế nào thì cũng đều được cả.

Thế nhưng mẹ tôi thì cũng có một “điểm yếu chí mạng” của riêng mình, và đó cũng chính là một “điểm mấu chốt” mà không một ai có thể nào mà đụng vào được cả.

Và cái “điểm yếu chí mạng” đó của mẹ tôi thì lại chính là tôi đây.

Từ khi tôi còn nhỏ cho đến lúc tôi đã lớn lên, thì tôi tựa như là một miếng thịt chỉ dày có 2 inch nằm ở ngay dưới đầu gối của mẹ tôi vậy, nếu như mà bạn mà dám cả gan đụng đến tôi một chút thôi, thì mẹ tôi sẽ không hề ngần ngại chút nào mà tung ngay một cú chân để mà đá bay bạn đi ngay lập tức đấy.

Khi mà tôi vừa mới được sinh ra đời, thì chỉ vì cái quan niệm “Trọng nam khinh nữ” cố hữu của bố tôi, mà cả gia đình đã cùng nhau hỗ trợ cho ông ta để mà giấu diếm mẹ tôi rồi mang tôi đi để mà cho một người khác nuôi.

Mẹ tôi lúc đó thì vẫn còn đang phải ở cữ, thế nhưng khi mà mẹ biết được chuyện đó, thì mẹ đã vội vàng xỏ ngay đôi dép lê vào chân, rồi vừa khóc lóc thảm thiết lại vừa phải ngồi trên một chuyến tàu hỏa suốt cả một ngày một đêm ròng rã để mà tìm đến một vùng đất vô cùng heo hút và hẻo lánh ở tận Cam Túc xa xôi, rồi sau đó mẹ đã phải tìm cho bằng được cái gia đình kia và rồi lại phải quỳ xuống để mà xin cho tôi được trở về nhà.

Sau đó, thì tôi lại không may bị mắc phải một căn bệnh đó là lồng ruột, và tình trạng lúc đó thì lại vô cùng nghiêm trọng nữa.

Rất nhiều người khi đó đã nói rằng tôi sẽ không thể nào mà lớn lên được nữa đâu.

Chính mẹ của tôi đã phải ngày ngày chạy đến bệnh viện, rồi lại còn phải cứng đầu tự mình học lấy cái cách để mà thụt rửa bằng cái dung dịch muối sinh lý nữa, và cũng đã phải mất đến suốt ba năm trời ròng rã thì mới có thể chăm sóc cho tôi được khỏi bệnh hoàn toàn.

Trong suốt cả cái khoảng thời gian dài đằng đẵng đó, thì mẹ tôi chưa từng bao giờ được ngủ một giấc nào cho thật trọn vẹn cả.

Biết bao nhiêu là những nỗi gian khổ và vất vả không thể nào mà kể cho xiết được nữa.

Bố của tôi đã nói rất đúng, tôi chính là một “gánh nặng” của cuộc đời mẹ, và cứ như thế mà tôi đã làm cho mẹ của mình phải kiệt quệ đi cho đến tận lúc chết.

Cũng chính vào cái thời điểm đó, thì bố của tôi đã đưa ra một yêu cầu đó là muốn được ly hôn với lại mẹ của tôi.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 16: Chương 16



Chỉ vì có một gánh nặng như là tôi đây, mà mẹ tôi lại còn nói với bố tôi rằng bà nhất quyết sẽ không bao giờ sinh thêm bất kỳ một đứa con nào nữa cả, bởi vì bà sợ rằng sẽ có lỗi với tôi.

Bố của tôi chính là một người đàn ông đầu tiên đã khiến cho mẹ của tôi phải rung động con tim, thế nhưng ngay sau khi mà ông ta đã đề nghị được ly hôn, thì mẹ của tôi đã bị sút đi hẳn conos 5kg chỉ trong vòng có một tuần lễ mà thôi.

Thế nhưng cũng chỉ vì tôi, mà mẹ tôi vẫn đã phải nghiến chặt răng lại để mà chấp nhận tất cả.

Sau khi mà họ đã chính thức ly hôn với nhau rồi, thì cái tên của tôi cũng đã từ “Lâm Sinh Nam” được đổi thành “Lâm Thắng Nam” luôn.

Tôi nhìn mẹ của mình như thể là có một ai đó vừa mới nhấn vào một cái “Nút đặc biệt” nào đó vậy, và cuối cùng thì mẹ cũng đã bùng cháy lên được cái ý chí chiến đấu của mình rồi, tôi đã phải cố gắng hết sức để mà nén lại không cho mình bật cười thành tiếng.

Tôi quay đầu lại, sắc mặt của tôi lúc này như là bầu trời đang quang đãng bỗng nhiên lại chuyển sang đầy những đám mây đen kịt, rồi tôi nhìn thẳng về phía của bác cả cùng với bác dâu.

“Việc làm ăn ở một thành phố lớn thì chắc hẳn là vất vả và khó khăn lắm nhỉ! Này bác cả và bác dâu ơi, cả hai người đang ở một cái nơi mà tấc đất lại quý như tấc vàng như là ở Thượng Hải đó, vậy mà lại còn có được đến tận hai căn nhà thật là to lớn nữa đấy nhé! Thật đúng là đáng để cho người khác phải ngưỡng mộ mà!”

“Nếu như mà cháu nhớ không hề nhầm, thì bà ngoại của cháu cũng đã từng nói rằng, cái căn nhà đầu tiên mà bác cả có được là do bên nhà mẹ đẻ của chính bà ngoại đã được đền bù giải tỏa mà có được đấy. Đó chính là một căn nhà cũ nằm ở khu Phố Đông, khi mà giải tỏa được ba căn thì bà ngoại cũng đã được một căn rồi sau đó lại chuyển thẳng cái căn nhà đó sang cho tên của bác đứng tên luôn có đúng không nào! Chẳng phải là bác đây tuổi trẻ tài cao, lại còn là một du học sinh đã được người ta nâng tầm lên trong cái thời kỳ đó hay sao hả? Vậy thì tại sao mà bác lại vẫn cứ phải dựa dẫm vào bà ngoại để mà được cho nhà như thế chứ, nếu như mà ai không biết thì lại còn cứ tưởng rằng cả hai bác đây đã phải dốc hết sức mình ra để mà làm ăn, rồi lại còn tự mình mua được nhà bằng chính cái sức lực của mình nữa đấy!”

Khi mà mẹ của tôi vẫn còn nhỏ tuổi, thì bà ngoại đã thường xuyên dẫn cả bác cả lẫn dì út cùng nhau đi lên Thượng Hải để mà chơi rồi.

Tôi nghe người ta nói rằng cái khu nhà cũ ở trên Thượng Hải đó có một vị trí vô cùng tốt, nó chỉ cách có khoảng chừng hai mươi mét là đã có ngay một cái cửa hàng bán món bánh tiểu long bao Nam Tường nổi tiếng mà mẹ của tôi thì vẫn luôn hằng ao ước được một lần nếm thử rồi.

Thế nhưng mẹ của tôi thì lại chỉ có thể ở lại cái thành phố H này để mà làm những công việc nhà vất vả mà thôi, và cái lần duy nhất mà mẹ tôi được đi lên trên Thượng Hải ấy, thì người ta đã mua rất nhiều những chiếc bánh tiểu long bao Nam Tường đó, thế nhưng lại chẳng hề để lại cho mẹ tôi lấy một phần nào cả.

Dù cho đó chỉ là một cái bánh duy nhất thì cũng hoàn toàn không hề có!
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 17: Chương 17



“Sao thế hả, chẳng lẽ mẹ của cháu đây chỉ xứng đáng phải sống cả một cuộc đời ở một cái nơi nhỏ bé này thôi hay sao, rồi nhà cửa thì lại không được chia cho mà ngay cả đến một cái bánh bao thì cũng lại không hề xứng đáng được ăn nữa à?”

“Tất cả mọi người ở những nơi khác thì đều không hề tiện lợi trong việc chăm sóc cho bà ngoại, vậy thì tại sao mà ngay khi vừa mới nghe tin là có di chúc để lại thì lại ngay lập tức tung tăng chạy về đây nhanh như vậy thế hả? Chẳng phải là đã quá nhanh rồi hay sao? Chậc chậc chậc, vừa mới lúc nãy khi mà nghe bác cả nói chuyện ấy, thì cháu đây lại còn cứ tưởng rằng cái tỉnh lẻ nhỏ bé của chúng cháu đây vẫn còn chưa được thông cả đường cao tốc với lại cái Thượng Hải rộng lớn kia nữa đấy!”

Bác dâu của tôi vội vàng đỡ lấy bác cả đang phải lảo đảo đến mức gần như là không thể nào mà đứng vững được nữa, rồi lại còn sốt ruột đến mức phải hét toáng cả lên.

“Cái chuyện chia chác gia sản của cái nhà họ Trần bọn họ ấy, thì một người mang họ khác như là cháu đây liệu có được cái tư cách gì mà lại dám xen vào hay sao hả?”

Tôi chỉ khẽ cười nhạt một tiếng: “Đúng là như vậy rồi, cháu đây vì mang một cái họ khác nên hoàn toàn không hề có tư cách gì cả, xem ra là bác dâu đây đang có ý định sẽ phải dập đầu xuống đất để mà đổi lại cái họ của mình rồi thì phải.”

Bác dâu của tôi tức giận đến mức phải hét lên một cách inh cả tai, rồi lại còn không thể nào mà kiềm chế được nữa mà phải giơ cả tay ra để mà kéo lấy tôi.

Mẹ của tôi giật nảy cả mình lên, rồi ngay lập tức kéo tôi ra phía sau lưng của mình để mà bảo vệ, thế nhưng lại không thể nào ngờ được rằng, cái người mà lại hét lên to hơn nữa thì lại chính là dì út của tôi.

"Cái gì cơ chứ? Cái căn nhà lớn ở trên Thượng Hải của anh là do được giải tỏa mà có được đấy á!! Chẳng phải là trước đây anh đã nói rằng đó là do anh đã tự mình kiếm tiền ra để mà mua được hay sao? Được lắm rồi, được lắm rồi đấy, đây rõ ràng là đang coi tôi như là một con ngốc mà thôi!"

"A a a! Này mẹ ơi, vào cái lúc mà anh cả còn đang đi du học ở bên nước ngoài ấy thì cũng đã vét sạch đi hết tiền của trong nhà rồi, vậy mà mẹ lại còn dám cho cả anh ấy một căn nhà ở trên Thượng Hải nữa chứ! Tại sao mà mẹ lại có thể thiên vị đến như vậy được cơ chứ hả!"

Dì út của tôi và mẹ của tôi chính là hai cái thái cực hoàn toàn đối lập nhau.

Mẹ của tôi chính là một kiểu người mà miễn là cái việc mẹ phải chịu thiệt thòi đi một chút mà lại có thể giữ cho mọi chuyện được gió yên sóng lặng, thì mẹ hoàn toàn có thể nuốt trọn hết tất cả mọi nỗi oan ức vào trong lòng mình được.

Còn dì út của tôi thì lại hoàn toàn ngược lại, dì đã quá quen với cái thói mạnh mẽ và ngang ngược của mình rồi, nên chỉ cần bị ai đó chọc cho tức giận một chút thôi là dì sẽ ngay lập tức bùng nổ lên ngay.

Bất cứ ai phải chịu thiệt thòi cũng đều được cả, thế nhưng tuyệt đối không thể nào là bà ta được.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 18: Chương 18



"Cái chuyện mà được giải tỏa nhà cửa ấy, thì ngay cả một đứa trẻ con như là con bé Lâm Thắng Nam đây mà nó còn biết được nữa là, vậy thì tại sao mà một mình tôi đây lại không hề hay biết một chút gì cả cơ chứ hả? Được lắm rồi đấy! Bảo làm sao mà sau này lại không còn dẫn chúng tôi đi lên trên Thượng Hải để mà ăn món bánh tiểu long bao nữa cơ chứ! Mỗi khi mà hỏi đến thì mẹ lại cứ nói rằng do người không được khỏe, rồi lại còn không muốn đi nữa! Thì ra là trước nay vẫn luôn cố tình giấu giếm tôi đấy à! Nếu như mà ngày hôm nay không phải là do con bé Lâm Thắng Nam này nó vạch trần ra hết mọi chuyện, thì chẳng lẽ các người định cứ thế mà yên tâm thoải mái để mà sống cho đến hết cả cuộc đời này hay sao hả!"

Cái căn nhà này của mẹ tôi thì làm sao mà có thể so sánh bằng được với lại cái căn nhà lớn ở trên Thượng Hải kia cơ chứ?

Dì út của tôi lúc này đã hoàn toàn trở mặt lại rồi, còn gương mặt của bác cả thì lại trở nên xanh mét cả lại.

Bác dâu của tôi cũng chỉ biết dậm mạnh chân xuống đất mà nói rằng: "Anh của cô chính là đứa con trai duy nhất ở trong nhà này đấy, nếu như mà không cho ông ấy thì lại cho ai bây giờ hả? Chẳng lẽ lại cho cô hay là cho mấy cái gã chồng có mái tóc vàng hoe của cô chắc? Còn cái chuyện mà cô đã từng bắt ép bố mẹ chồng của tôi phải bán đi căn nhà của họ để cho cô có tiền mà mở cửa hàng ấy, thì cả tôi lẫn anh của cô đây có bao giờ lại đi tính toán thiệt hơn với cô hay không hả?"

Ngay vào lúc này, thì chú của tôi cũng đã hoàn toàn không thể nào mà giữ được chút mặt mũi nào nữa rồi.

"Làm sao mà lại có thể giống nhau được cơ chứ, cái việc đó thì có tốn kém được mấy đồng bạc đâu cơ chứ! Tôi cũng đã nói ngay từ đầu rồi mà, tại sao mà cả hai vợ chồng anh chị đây lại đột nhiên trở nên hào phóng đến như vậy cơ chứ? Hóa ra là do đã được ăn thịt no nê rồi nên đương nhiên là sẽ chẳng thèm phải so đo tính toán gì nữa khi mà nhìn thấy tôi chỉ được uống có chút nước canh mà thôi."

Nhận thấy dì út của tôi đã định bụng sẽ lao thẳng lên để mà túm lấy mái tóc của bác dâu rồi, mà chú của tôi thì cũng chẳng thèm buồn ra tay để mà ngăn cản lại nữa.

Bác cả của tôi thì lại đang đứng ở chính giữa hai người bọn họ nên đã bị kéo qua rồi lại bị kéo lại, cả cái bộ quần áo hàng hiệu nhập khẩu đắt tiền của bác cũng đã bị kéo cho nhăn nhúm lại chẳng khác nào một cái miếng giẻ lau nhà đã bị dúm dó cả lại.

Tôi thì lại đứng ở một bên mà cứ luôn miệng thêm dầu vào lửa:

"Đúng là như vậy rồi đấy mẹ ơi, cái số tiền lương hưu của bà ngoại mỗi tháng thì cũng đã lên đến bảy tám nghìn tệ rồi, vậy thì tại sao mà bây giờ lại chẳng còn lại được một đồng nào cả cơ chứ hả? Có phải là tất cả đều đã được chuyển lén chuyển lút cho thằng em họ của con rồi hay không? Cái số tiền đặt cọc cho chiếc xe Telsa mà nó vừa mới mua được chắc chắn là cũng do bà ngoại đã cho nó rồi thì phải nhỉ?"
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 19: Chương 19



"À, còn cái lần trước nữa, khi mà con bé em họ nhà dì đây đã gọi điện thoại cho bà ngoại để mà xin tiền mua một cái túi xách mới ấy, thì bà đã không hề cho nó đúng không nào. Ngay khi vừa mới cúp máy xong thì bà lại còn nói rằng một đứa con gái, một cái thứ đồ chỉ biết ăn hại cơm của như là nó thì làm sao mà lại dám cả gan mở miệng ra để mà xin tiền của bà được cơ chứ!"

Dì út của tôi lúc này đã hoàn toàn bùng nổ lên rồi, còn chú của tôi thì cũng đã tức điên cả người lên rồi.

Cả bốn người bọn họ cứ thế mà lao vào nhau chẳng khác nào một mớ bánh quẩy đang được chiên giòn cả, tất cả đều xoắn xuýt lại với nhau một cách vô cùng hỗn loạn.

Những lời nói khó nghe nhất trên đời này cũng đều được bọn họ tuôn ra như là một cơn lũ quét vậy.

Nhà của bác cả thì lại chửi rủa nhà của dì út là một lũ người đầu đường xó chợ, cả một đời này thì cũng sẽ mãi mãi chỉ là một hạng ông con trai chuyên đi lêu lổng ngoài phố, rồi lại còn là một hạng bà chị đại chỉ biết “vẫy tay rồi lại múa hoa” mà thôi.

Còn nhà của dì út thì lại chửi lại nhà của bác cả là một lũ người chỉ biết ăn cháo rồi lại đá bát, lại còn rất thích làm màu mè nữa, rồi lại còn là một hạng người đạo đức giả, chỉ biết ăn thịt người mà lại không hề chịu nhả ra một chút xương nào cả.

Cả bốn người bọn họ, thì người nào người nấy cũng đều đã bị thương tích với những mức độ nặng nhẹ khác nhau cả rồi.

Thật là đáng tiếc cho cái bộ móng tay vừa mới làm xong của dì út tôi, nó đã cào cho gương mặt của bác dâu tôi trông chẳng khác nào một đóa hoa vừa mới nở rộ cả.

Rồi lại còn đáng tiếc cho cả cái mái tóc vừa mới được uốn xoăn xong của bác dâu tôi nữa, nó đã bị biến thành một cái cây lau nhà cũ kỹ và bẩn thỉu rồi.

Còn về phần bác cả với lại chú của tôi thì lại cứ thế mà đấm đá nhau một cách túi bụi, chẳng hề còn chút nể nang nào đến cái tình nghĩa họ hàng thân thích gì nữa cả.

Khi mà tiền bạc đã được đặt ra ở ngay trước mặt rồi, thì cái thứ gọi là họ hàng thân thích ấy cũng chỉ là một cái thá gì mà thôi.

Chỉ còn lại duy nhất có một mình bà ngoại của tôi ở trong tấm ảnh thờ đen trắng kia, thì vẫn cứ mím chặt đôi môi lại rồi nở một cái nụ cười theo cái kiểu rất là thanh cao và dửng dưng, như thể là tất cả mọi chuyện đang diễn ra ở đây chẳng hề có chút dính dáng gì đến chính mình cả vậy.

Mẹ của tôi thì lại tỏ ra vô cùng hoảng sợ, mẹ cố gắng kéo anh cả của mình ra cũng không được, rồi lại cố gắng kéo cô em gái của mình ra thì lại bị người ta xô ngã ra nữa.

Tôi chỉ khẽ nháy mắt ra hiệu để cho mẹ tôi nên tránh xa ra một chút, đừng có để cho mình bị liên lụy vào những chuyện này làm gì cả.

Mẹ của tôi chỉ biết thở dài một tiếng, rồi cũng không biết nên phải đặt tay của mình vào đâu nữa, nên đành phải lùi lại phía sau hai bước chân.

Ngay vào cái lúc mà tất cả mọi người đang còn mải mê đánh nhau một cách vô cùng hăng say, thì tôi đã tranh thủ nhanh chóng đi vào trong nhà bếp và cả nhà vệ sinh một lúc.
 
Back
Top Bottom