Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 25: Chương 25



Nếu như mà không có đủ số lượng kẹo để mà chia cho tất cả mọi người, thì cụ sẽ ngay lập tức đun chảy hết tất cả chúng lên để mà thành một thứ nước đường ngọt ngào, rồi sau đó lại chia đều nó ra thành sáu phần bằng nhau.

Cụ hoàn toàn không hề để cho bất kỳ một ai phải chịu cảnh không được ăn cả.

Cụ nói rằng, chúng ta không thể nào mà lại để cho một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiền lành lại phải chịu đựng những thiệt thòi được.

Vào cái năm mà mẹ tôi vừa mới lên bảy tuổi, thì đó cũng chính là cái năm mà mẹ tôi đã được người ta đón đi khỏi nơi này.

Cụ của tôi lúc đó đã rất lo lắng rằng bà ngoại sẽ không hề thích mẹ của tôi, cho nên cụ đã phải cố gắng may sẵn cho mẹ tôi cả một bộ quần áo mới có in hình những bông hoa nữa, rồi lại còn bôi cả cái thứ dầu thơm mà thường ngày cụ vẫn luôn tiếc rẻ không hề nỡ dùng lên người của mẹ nữa.

Rồi cụ lại còn phải căn dặn mẹ của tôi rằng nhất định là phải thật chăm chỉ làm lụng, rồi lại còn phải thật biết nghe lời nữa.

Chỉ có như vậy thì bố mẹ mới có thể thương yêu con được.

Thế nhưng cái bộ quần áo hoa xinh đẹp ấy, thì ngay vào ngày hôm sau cũng đã bị chính tay bà ngoại của tôi đeo cả găng tay vào, rồi ném thẳng cả nó vào trong cái thùng rác cùng với lại đôi giày vải đã bị thủng cả lỗ do phải đi trên đường núi quá lâu rồi.

Mẹ của tôi lúc đó đã phải khóc rất lâu thì mới có thể nguôi ngoai được.

Cho đến tận bây giờ, thì mỗi khi mà mẹ tôi đi mua quần áo mới, mẹ vẫn cứ luôn thích lựa chọn những loại vải có in hình những bông hoa, chắc hẳn cũng là vì những kỷ niệm xưa cũ ấy mà thôi.

Suốt cả một quãng đường dài, thì mẹ của tôi hoàn toàn không hề chợp mắt lấy dù chỉ một chút nào cả.

Mẹ cứ nhìn chăm chú vào những cảnh vật vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút xa lạ đang hiện ra ở bên ngoài khung cửa sổ, từng khung hình một cứ thế mà liên tục lùi lại về phía sau lưng, mẹ hoàn toàn không hề nói lấy một lời nào cả.

Khi đã đến được nơi rồi, mẹ nhìn thấy cái ngôi nhà cũ kỹ và đã bị đổ nát đi rất nhiều do không hề có người ở trong suốt bao nhiêu năm vừa qua, thì những giọt nước mắt cứ thế mà lã chã tuôn rơi xuống không ngừng.

Rồi theo một phản xạ tự nhiên nào đó, mẹ tôi bật ra một tiếng gọi nghẹn ngào: “Bà ơi...”

Như thể là mẹ tôi chưa từng bao giờ lớn lên vậy.

Như thể là vẫn còn có một bà lão với tấm lưng đã bị còng xuống, rồi tay thì lại đang chống một chiếc gậy batoong đứng ở ngay nơi đó để mà chờ đợi cho mẹ tôi lúc còn nhỏ tuổi được trở về vậy.

Chúng tôi quyết định tạm thời dừng chân tại một thị trấn nhỏ nằm ở gần đó nhất.

Đúng vào cái dịp mà nơi đây đang diễn ra một phiên chợ lớn, nên mẹ của tôi đã dẫn theo đứa con gái nhỏ của mình, con bé lúc đó thì lại đang tỏ ra vô cùng phấn khích đến mức cứ luôn miệng quơ chân rồi lại múa tay không ngừng, trông nó có vẻ rất lạ lẫm với mọi thứ xung quanh, thế nhưng lại cái gì cũng đều muốn ăn thử, rồi lại còn cái gì cũng đều muốn mua nữa.

Cái việc này, thì ngay từ trước khi mà bà ngoại của tôi phải nhập viện để điều trị, thì tôi cũng đã bắt đầu lên kế hoạch để thực hiện rồi.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 26: Chương 26



Mãi cho đến tận khi mà bà ngoại của tôi đã qua đời, rồi lại còn được nhìn thấy cả tờ giấy chẩn đoán bệnh tình của mẹ nữa, thì tôi mới thực sự hiểu ra được một điều rằng nếu như mà mình không chịu hành động ngay lập tức, thì sau này chắc chắn sẽ chỉ còn lại biết bao nhiêu là sự hối hận mà thôi.

Tôi đã nhanh chóng liên hệ với lại các nhà thầu xây dựng cùng với lại các nhà cung cấp vật liệu ở ngay tại thị trấn này.

Tôi cầm trên tay cái bản phác thảo chi tiết do chính tay mình đã vẽ ra, rồi ngồi lại để mà bàn bạc về cái việc khởi công xây dựng với bọn họ ngay ở trong một quán ăn nhỏ.

Cái bản thiết kế ấy chính là do tôi đã dựa vào những ước mơ của mẹ tôi mà vẽ nên, và trên cái cơ sở là sẽ phải giữ lại được một vài món đồ cũ kỹ của cụ tôi, rồi sau đó sẽ cho phá bỏ đi toàn bộ cái căn nhà cũ kỹ đó, và rồi sẽ cho dựng lên một ngôi nhà hoàn toàn mới.

Cái kế hoạch này thì tôi cũng đã phải ấp ủ nó từ rất lâu rồi, kể cả những vấn đề liên quan đến quyền sở hữu đất đai và cả cái việc phải liên hệ với lại các đội thợ thi công nữa.

Hiện tại thì trời đang vào mùa nóng nực, và đó cũng chính là một thời điểm vô cùng thích hợp để mà có thể xây dựng nhà cửa.

Cứ như thế, chúng tôi đã ở lại cái nơi này suốt cả hai tháng trời ròng rã, và mỗi một ngày thì đều phải tất bật với công việc mà không hề có lấy một chút thời gian nào để mà ngơi nghỉ cả.

Ngay cả đứa con gái bé bỏng của tôi, cái đứa mà trông nó tròn trịa chẳng khác nào một viên bánh trôi được làm từ nhân đậu đỏ cả, thì cũng đã bị cái nắng gay gắt của mùa hè làm cho làn da trở nên đen sạm đi chẳng khác nào một miếng mứt táo vậy, thậm chí cái phần nhân ở bên trong của nó cũng đã bị lộ cả ra bên ngoài nữa rồi.

Thế nhưng cuối cùng thì chúng tôi cũng đã được tận mắt nhìn thấy một căn nhà mới với những viên ngói màu xanh biếc cùng với những bức tường được sơn màu trắng tinh khôi bất chợt lại mọc lên sừng sững từ trên mặt đất.

Cái tâm nguyện lớn nhất trong cả nửa cuộc đời của mẹ tôi, thì trên thực tế cũng chỉ cần có đến hai tháng trời là đã có thể thành hình thành dáng được rồi.

Từ một cái bãi đất hoang tàn và đổ nát trước đây, thì cái khoảng sân nhà đó bây giờ đã được biến thành một ngôi biệt thự có đến hai tầng lầu được xây dựng theo đúng cái trường phái kiến trúc cổ điển của vùng Huệ Châu, rồi lại còn được cộng thêm cả một khu sân vườn vô cùng rộng lớn được thiết kế theo đúng cái kiểu kiến trúc truyền thống của Trung Hoa nữa.

Ngay bây giờ thì những cây hoa tú cầu ở trong vườn vẫn còn khá nhỏ bé, còn những sợi dây tường vi thì vẫn còn đang rất mảnh mai và yếu ớt.

Thế nhưng điều đó thì cũng chẳng hề có sao cả.

Cái khoảng sân nhà này thì lại có được một nguồn ánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ và ấm áp nhất, rồi lại còn có cả một dòng suối nhỏ trong veo chảy từ trên đỉnh núi xuống nữa.

Ở phía bên ngoài sân, thì có những bức tường rào được xây dựng bằng những phiến đá xanh tự nhiên, và ở khắp mọi nơi thì cũng đều đã được rải đầy những hạt giống của loài hoa nguyệt kiến rồi.

Chỉ cần đợi cho đến một mùa lúa chín vàng nữa thôi, thì cái nơi này nhất định sẽ còn trở nên đẹp đẽ hơn cả cái khu vườn nổi tiếng của họa sĩ Claude Monet nữa đấy.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 27: Chương 27



Theo yêu cầu của bạn, tôi đã cải thiện văn bản, thay đổi cách diễn đạt, chỉnh sửa ngữ pháp và lỗi chính tả, đồng thời giữ nguyên nội dung, độ dài và các yếu tố tường thuật. Dưới đây là phiên bản đã được chỉnh sửa:

Phong tục của vùng đất này quy định, ngày thượng lương cho ngôi nhà mới luôn phải tổ chức một buổi lễ kỷ niệm thật trang trọng và tươm tất.

Mẹ tôi khi ấy hân hoan tựa một cô bé con.

Tiếng pháo vang lên không dứt.

Bánh kẹo, những đồng tiền mệnh giá nhỏ cùng với đậu phộng được tung vãi khắp nơi.

Người dân trong thôn làng giờ đây chẳng còn mấy ai nhận ra mẹ tôi nữa, thế nhưng vì tập quán xưa vẫn còn giữ được nét thuần phác, nên khi nghe tin rằng con cháu của gia đình họ Trần trở về quê để xây dựng nhà cửa, tất cả mọi người đều hồ hởi đến chung vui.

Theo lệ thường, gia đình chúng tôi phải chuẩn bị một bữa cơm để thết đãi những người thợ xây cùng bà con lối xóm đã nhiệt tình giúp đỡ.

Đã từ rất lâu rồi, thôn xóm nhỏ bé này mới lại có được một dịp náo nhiệt đến như vậy.

Bầu không khí vào thời điểm đó vui vẻ một cách lạ thường.

Ngôi làng vốn tĩnh lặng dường như đã được đánh thức vào ngày hôm ấy, rộn rã tiếng cười nói suốt cả một ngày dài.

Tôi hiểu rằng, việc được quay trở về chốn này chính là niềm ao ước mà mẹ tôi đã ấp ủ trong suốt cả cuộc đời.

Nửa cuộc đời trước của mẹ đã bị bà ngoại kìm kẹp, nửa đời sau lại vì tôi mà ràng buộc.

Giờ đây, có thể xem như tâm nguyện của mẹ cuối cùng cũng đã được viên mãn.

Dù cho tất cả các loại vật liệu xây dựng được sử dụng đều là những sản phẩm thân thiện với môi trường, thế nhưng ngôi nhà mới cất vẫn còn phảng phất một chút mùi sơn, cần phải được thông gió thêm một thời gian nữa.

Vào đêm thượng lương hôm đó, chúng tôi đã quyết định ngủ lại ngay trong khoảng sân của ngôi nhà mới.

Con gái nhỏ của tôi chưa từng có một trải nghiệm nào như thế này, con bé cứ ngước đôi mắt trong veo nhìn lên bầu trời sao lấp lánh ở bên ngoài chiếc màn, rồi cứ thế phấn khích mãi cho đến tận khi rạng đông mà vẫn không tài nào chợp mắt được.

Chiếc quạt nan trên tay mẹ vẫn đều đặn phe phẩy nhè nhẹ trên người con bé.

Mẹ lo cháu ngoại sẽ bị nóng, lại lo sợ có con muỗi nào đó không biết điều mà lại dám vo ve chui vào đốt cháu.

Giống hệt như cách mà cụ ngoại đã từng làm với mẹ khi mẹ còn là một đứa trẻ thơ.

Và cũng giống như cách mẹ đã từng làm với tôi khi tôi còn bé bỏng.

Tiếng ve kêu râm ran khắp không gian, tiếng ếch nhái cũng rộn rã vang lên từ phía xa, mặt trời từ từ khuất dạng sau những rặng núi, và vầng trăng khuyết cũng dần dần nhô lên cao.

Ba người phụ nữ, thuộc về ba thế hệ khác nhau, một người già, một người trẻ, và một em bé thơ ngây, những lời tâm sự thầm thì của họ được giấu kín bên trong chiếc màn dưới ánh trăng huyền ảo.

Mẹ tôi từng nói, mỗi một con người khi đến với thế giới này đều mang theo một ngọn núi của riêng mình.

Ngọn núi của mẹ, chính là bà ngoại.

Mẹ kể rằng, vào khoảnh khắc tôi cất tiếng khóc chào đời, mẹ đã tự nhủ với lòng mình rằng, trong kiếp sống này, mẹ nhất định sẽ không bao giờ để cho tôi phải lớn lên theo cái cách mà mẹ đã từng trải qua.

Bà ngoại chính là ngọn núi sừng sững mà cả cuộc đời này mẹ cũng không tài nào vượt qua được, nó đè nặng lên tâm trí mẹ đến mức khiến cho mẹ cảm thấy nghẹt thở.

Tôi đáp lời, rằng mẹ cũng chính là ngọn núi của riêng tôi.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 28: Chương 28



Hơn thế nữa, mẹ còn là điểm yếu chí mạng nhất của tôi.

Và mẹ cũng chính là tấm áo giáp vững chắc nhất của tôi.

Mẹ đã dành cho tôi một tình yêu thương vô bờ bến, và mẹ cũng chính là điểm tựa kiên cố đã nâng đỡ tôi trong suốt cuộc đời này.

Với bất kỳ ai khác, mẹ cũng đều tỏ ra khom lưng, cúi đầu.

Thế mà khi cô giáo chủ nhiệm chạy đến để mách với mẹ rằng tôi đã đánh nhau với bạn học, mẹ lại một mực kiên quyết tin tưởng vào những lời tôi nói, rồi đứng chắn ở ngay phía trước tôi, cùng lý luận với phụ huynh của đứa trẻ bị đánh, rồi lại phân tích rạch ròi đúng sai với cô giáo còn chưa rõ ngọn ngành sự việc;

Khi gia đình của bà ngoại ăn cơm mà lại không cho phép tôi được ngồi cùng vào bàn, mẹ đã ngay lập tức lật tung cả cái mâm cơm đó lên.

Giọng nói của mẹ khi ấy rất nhỏ, thậm chí còn có chút run rẩy, thế nhưng lại ẩn chứa một sự kiên quyết vô cùng.

“Cơm này là do chính tay tôi nấu! Nếu như con gái của tôi mà không xứng đáng được ăn, vậy thì tất cả mấy người cũng đừng hòng mà được đụng đũa vào!”

Trần Thục Phân ơi.

Người mẹ yêu dấu của đời con, mẹ hoàn toàn không hề biết được rằng mình đã tốt đẹp đến nhường nào đâu.

Chính bản thân mẹ đã phải gánh chịu hết tất cả những nỗi khổ đau mà thế hệ trước đã gây ra, nửa cuộc đời trôi qua mà vẫn không tìm được sự giải thoát, thế nhưng mẹ lại không bao giờ để cho những nỗi đau đó tiếp tục kéo dài sang đến thế hệ sau này.

Mẹ đã bị những điều mà mình “không thể nào có được khi còn là một đứa trẻ” đè nén đến mức phải cúi đầu mà cam chịu tất cả.

Thế nhưng cũng chính vào cái khoảnh khắc mẹ cúi đầu xuống đó, mẹ đã tự tay mình chặn đứng lại mọi nỗi khổ đau, không cho phép nó có thể vượt qua được thế hệ của mình.

Rồi mẹ lại tiếp tục cúi người xuống, mang theo một thân hình đầy những thương tích, để mà che chở cho đứa con bé bỏng là tôi trước mọi bão tố của cuộc đời, và nói với tôi rằng.

“Con gái yêu của mẹ, con cứ vững bước mà tiến về phía trước nhé, đừng bao giờ sợ hãi điều gì cả, vì đã có mẹ ở đây rồi!”

Nếu như không có mẹ, thì xương sống của con có lẽ đã bị còng xuống từ rất lâu rồi.

Nếu không có mẹ, thì con lấy đâu ra được dũng khí để mà nhe nanh múa vuốt với cả cái thế giới đầy rẫy những bất công và định kiến này cơ chứ?

Nếu không có mẹ, thì làm sao mà con có thể hiên ngang ngẩng cao đầu, tự trọng và tự lập để mà giành giật lấy cái thế giới của riêng mình, rồi trở nên mạnh mẽ hơn cả mẹ, để rồi có thể đứng ở trước mặt mẹ, quay lại mà muốn dang tay che chở cho mẹ, và nâng đỡ lấy tấm lưng đã còng của mẹ được chứ?

Chính nhờ có sự nâng đỡ của mẹ, mà con mới dám mạnh dạn thề rằng trong cuộc đời này, con nhất định sẽ nâng đỡ cho con gái của mình còn bay cao bay xa hơn nữa.

Mẹ ơi…

Bà ngoại thật sự không hề xứng đáng với những gì mà mẹ đã dành cho bà.

Xin mẹ đừng bao giờ buồn phiền vì những người không hề yêu thương mẹ nữa…

Cái gọi là huyết thống thì có là cái thá gì đâu chứ, nó cũng chỉ là một điểm khởi đầu mà thôi, chứ hoàn toàn không phải là một cái kết thúc.

Con chỉ tin vào cái duyên phận vô hình đã gắn kết chúng ta lại với nhau, nơi mà con người luôn biết cách để nâng đỡ và dìu dắt lẫn nhau.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 29: Chương 29



Con gái nhỏ của tôi hoàn toàn không hiểu được những người lớn chúng tôi đang nói chuyện gì cả, con bé chỉ biết chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh của mình, rồi ngây thơ ngơ ngác nhìn chúng tôi.

Bỗng nhiên con bé lại bắt chước theo những lời nói của chúng tôi, rồi chu đôi môi nhỏ xinh lên.

“Mẹ không phải là một ngọn núi đâu, mẹ không phải là ngọn núi của con đâu mẹ ơi! Mẹ chính là một đôi cánh thiên thần, vòng tay của mẹ thì thật là mềm mại, và mẹ sẽ mang bảo bối của mẹ bay lên thật cao, thật cao!”

Giọng nói của con bé trong trẻo và ngọt ngào đến mức khiến cho cả tôi và mẹ đều phải nín bặt đi tiếng khóc mà bất giác mỉm cười.

Chúng tôi, một người ở bên trái và một người ở bên phải, cùng nhau ôm chầm lấy con bé, cả ba người cùng nằm chung trên một chiếc giường.

Trong làn gió mát rượi của chiếc quạt nan, dưới bầu trời đêm dịu dàng và tĩnh lặng, cuối cùng thì cả ba chúng tôi cũng dần dần chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Trong giấc mơ của mình, tôi như thể đang được một đôi cánh mềm mại ôm trọn vào lòng.

Trong giấc mơ đó, ngọn núi sừng sững kia bỗng dưng trở nên thật mềm mại, rồi hóa thành những chiếc lông vũ nhẹ nhàng.

Và mẹ tôi, ở phía sau lưng cũng đang được bao bọc bởi một đôi cánh dịu dàng và ấm áp…

Ngày kế tiếp sau buổi lễ thượng lương, chúng tôi thu xếp hành lý để trở về.

Từ thời điểm này trở đi, nơi đây sẽ trở thành một không gian vui chơi, nghỉ dưỡng cho cả gia đình chúng tôi vào những dịp cuối tuần, cũng như trong suốt kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của con gái.

Tôi và mẹ đã không thể kiềm lòng mà bắt đầu thảo luận về việc sẽ gieo trồng thêm những loại hoa cỏ gì trong khoảng sân vườn.

Liệu có nên khai phá một khoảnh đất nhỏ để trồng rau hay không, và nếu có, thì nên lựa chọn những loại rau củ quả nào cho phù hợp nhất?

Mẹ tôi nhận xét rằng thời buổi bây giờ quả thực rất tiện lợi, chỉ mất khoảng chừng hai ba tiếng đồng hồ di chuyển là đã có thể đến nơi rồi.

Mẹ kể lại rằng, vào thời mẹ còn nhỏ, để có thể đến được thị trấn thì phải vượt qua bao nhiêu là đèo cao suối sâu, rồi cuốc bộ ròng rã mất đến hai tiếng đồng hồ, sau đó lại phải tiếp tục di chuyển bằng xe ngựa, rồi lại đổi sang một chuyến xe khách lớn hơn nữa.

Mới bốn giờ sáng tinh mơ đã phải bắt đầu xuất phát, rồi mãi cho đến khi trời tối mịt cả lại thì mới có thể quay trở về được đến thành phố.

Không biết đã phải trải qua biết bao nhiêu là cực khổ đến nhường nào.

Trong lúc cứ lẩm bẩm kể lể không ngừng, mẹ tôi mở lại chiếc điện thoại di động đã bị tắt nguồn suốt hai tháng vừa qua.

Ánh mắt mẹ ngỡ ngàng khi nhìn thấy màn hình điện thoại tràn ngập những vòng tròn thông báo màu đỏ.

Hơn 99 cuộc gọi nhỡ, hơn 99 tin nhắn SMS chưa được đọc, và hơn 99 tin nhắn trên ứng dụng WeChat vẫn còn chưa được mở ra xem.

Mẹ tôi sợ hãi đến mức ngây người ra.

Tôi sở dĩ đã bảo mẹ tắt điện thoại đi là bởi vì tôi quá thấu hiểu được rằng mẹ mình là một người mềm lòng đến nhường nào.

Mẹ đã phải sống trong sự mềm lòng đó suốt cả nửa cuộc đời rồi, bây giờ mà muốn mẹ đột nhiên trở nên cứng rắn và mạnh mẽ lên, thì chẳng khác nào là đang “nói chuyện viển vông giữa ban ngày” cả.

Tôi chỉ sợ rằng bác cả và dì út sẽ lại nói ra những điều gì đó khiến cho mẹ thật sự phải thoả hiệp với họ.

Thế nhưng, tôi thì lại không phải là mẹ.

Ngọn núi kia cuối cùng cũng đã sụp đổ rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back