Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mê Mẩn Với Pheromone Của Kẻ Vạn Người Ghét

Mê Mẩn Với Pheromone Của Kẻ Vạn Người Ghét
Chương 20



Bùi phu nhân mấp máy môi, nhớ lại dáng vẻ khẩn cầu của Bùi Thiếu Vân khi cầu xin mình, trong lòng giằng co một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi, thẳng thắn nói:

“Ý cha con là… muốn mẹ giúp con chọn một vị hôn phu Alpha. Chiều nay ở biệt thự ven sông có một buổi tiệc trà, sẽ có rất nhiều omega và alpha tới đó.”

Nghe vậy, Hứa Hữu cúi đầu nhìn mũi chân mình. Cậu biết chuyện xảy ra tối qua khiến Bùi Thiếu Vân cảm thấy nguy cơ chưa từng có, chỉ là không ngờ ông ta nhanh chóng đi nói chuyện với mẹ cậu.

“Còn mẹ thì nghĩ sao?” Cậu hỏi, cậu không quan tâm Bùi Thiếu Vân muốn gì, chỉ sợ mẹ mình vì chuyện vừa rồi mà thay đổi thái độ.

Bùi phu nhân ngẩn ra, nắm lấy bàn tay lành lạnh của Hứa Hữu, nói: “Mẹ sẽ không ép con. Bên cha con, mẹ sẽ giải thích rõ.”

Hứa Hữu thở phào nhẹ nhõm, cảm giác chua xót trong lòng vì một câu này mà dịu đi không ít.

Vì không muốn làm mẹ khó xử, cậu đành chấp nhận lời mời lần này. Còn chuyện hôn ước, chỉ cần có thể qua mặt là được, Bùi Thiếu Vân cũng không làm gì được cậu.

“Con sẽ đi.” Hứa Hữu đáp.

Bùi phu nhân không ngờ cậu lại đồng ý, sững người hai giây, rồi vội nói: “Con không cần phải đi đâu, bên cha con mẹ sẽ lo.”

Hứa Hữu nắm lại tay bà, ánh mắt dịu dàng: “Con sẽ không để mẹ khó xử. Nếu cha đã muốn con đi, thì con sẽ đi. Còn chuyện có thành hay không… con không dám chắc.”

Bùi phu nhân hiểu ý của Hứa Hữu, khẽ gật đầu: “Vậy con nghỉ ngơi đi, chiều mẹ sẽ đi cùng con.”

Nói xong, bà rời đi, trước khi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Hứa Hữu nằm trên giường không ngủ ngon, chỉ chợp mắt một lúc rồi tỉnh dậy.

Cậu đưa tay vào túi, bên trong là sợi dây chuyền nút áo mà cậu đã lén lấy lại từ Bùi Tuân.

Cậu đeo lại sợi dây chuyền lên cổ, ngón tay chạm vào kim loại lạnh lẽo, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ khác thường của Bùi Tuân lúc ở trong nhà vệ sinh. Khi nhớ lại ánh mắt u oán đó, ngay cả hơi thở của Hứa Hữu cũng chững lại một nhịp.

Bùi Tuân dường như rất để ý đến sợi dây này. Rõ ràng cậu luôn giấu kỹ dưới cổ áo, vậy mà anh lại phát hiện ra món đồ nhỏ bé không mấy nổi bật ấy.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, quản gia dẫn theo người giúp việc mang quần áo đến.

Hứa Hữu nhận lấy chiếc sơ mi cắt may vừa vặn, ngẩng đầu hỏi: “Bùi Tuân… sao rồi?”

Bùi Tuân bị tiêm thuốc an thần, không biết sau khi tỉnh lại có còn giống tối qua, vì không tìm được cậu mà trở nên kích động, thậm chí tự làm tổn thương mình hay không.

Câu hỏi còn chưa nói hết, Hứa Hữu đã ý thức được bản thân dường như đang dần dần quan tâm đến tình trạng của Bùi Tuân. Nghĩ tới chuyện tối qua ở bàn ăn, bản thân vì Bùi Tuân đứng cạnh Lý Thư Dịch mà thấy ghen, cậu đột nhiên im bặt.

Thông thường, tác dụng của dấu tạm thời lẽ ra đã tan hết rồi, ban đầu còn có thể đổ lỗi cho pheromone gây rối loạn, nhưng lúc này… hoàn toàn là cảm xúc thật.

Cậu bắt đầu để ý đến Bùi Tuân rồi.

Quản gia thấy cậu đột ngột im lặng, liền đoán ra điều gì, bèn đáp:

“Thiếu gia đừng lo. Chu kỳ dịch cảm của thiếu tướng tuy đến thường xuyên hơn Alpha bình thường, nhưng thời gian phát tác ngắn hơn. Thuốc an thần hết tác dụng là sẽ tỉnh lại thôi.”

Hứa Hữu ậm ừ một tiếng, sau đó lơ đãng thay chiếc áo cổ cao. Qua gương, cậu thấy trên cổ còn những dấu vết loang lổ, bật ra một tiếng “tch”, khó chịu dựng cao cổ áo lên, che đi dấu hôn mà Bùi Tuân cố ý để lại.

Trước khi rời đi, Hứa Hữu lại không nhịn được nhớ tới trạng thái phát điên của Bùi Tuân, cậu dừng bước lên xe, gọi quản gia lại dặn: “Chuyện tôi và mẹ đến biệt thự, tuyệt đối không được để Bùi Tuân biết.”

Cậu còn nhớ rõ dáng vẻ Bùi Tuân từng đánh cho thủ lĩnh phiến quân tàn phế. Tuy bình thường trông ôn hòa, nhưng bản tính bạo lực trong xương cốt thỉnh thoảng vẫn bộc phát, Hứa Hữu thực sự không muốn chứng kiến dáng vẻ mất kiểm soát đó thêm lần nữa.

Quá xa lạ, khiến người ta sợ hãi.

Quản gia gật đầu đồng ý, rồi thay cậu đóng cửa xe.

Biệt thự nằm bên sông Giang, trong sân vẫn giữ nguyên bố cục và bài trí cổ điển.

Khi xe của Hứa Hữu và Bùi phu nhân đến nơi, bên trong đã có không ít người, đều là giới thượng lưu ăn mặc sang trọng.

Họ được dẫn lên tầng hai, nơi đã có vài vị phu nhân trang điểm tinh tế đang đợi. Thấy Hứa Hữu bên cạnh Bùi phu nhân, các bà liền hiểu ý, vội đến bắt chuyện.

Nhà họ Bùi tuy mấy năm gần đây dần sa sút, nhưng “lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa”, lại có thêm thiếu tướng Bùi là con nuôi, thanh danh tương lai cũng không đến nỗi tệ.

Một vài phu nhân bắt đầu giới thiệu con trai Alpha của mình.

Hứa Hữu thấy phiền, liền tìm cớ tách ra, đến ngồi ở chiếc ghế sofa thấp trống bên cạnh.

Cậu không ngờ lại gặp người quen ở đây. Sở Thụy cũng có mặt, tay cầm ly rượu vang đỏ, nhắm thẳng về phía cậu, miệng vẫn treo nụ cười bất cần ngồi xuống bên cạnh Hứa Hữu.

Hứa Hữu cau mày, không định nói chuyện.

“Cậu và Bùi Tuân chia tay rồi à? Anh ta biết cậu đi xem mắt không?”

Sở Thụy tỏ ra rất hứng thú, thẳng thừng hỏi.

Vì lần trước cố tình gây khó dễ cho Hứa Hữu mà bị Bùi Tuân trừng phạt, Sở Thụy bị anh nắm được điểm yếu trong chuyện giường chiếu, bị tung tin cho truyền thông. Cậu ta không chỉ bị cha mắng, mà còn bị ép đi xem mắt để dập tin đồn, mẹ cậu ta muốn tìm một Alpha ngoan ngoãn nghe lời cho cậu ta.

Không ngờ lại gặp Hứa Hữu ở đây. Vừa nghĩ tới gương mặt Bùi Tuân khi biết chuyện này, trong lòng cậu ta cảm thấy cực kỳ hả hê.

Hứa Hữu liếc mắt nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Liên quan gì tới cậu?”

Nói xong liền đứng dậy định rời đi, nhưng lại bị Sở Thụy kéo tay giữ lại, cứng rắn kéo cậu ngồi xuống. Bên tai còn vang lên tiếng “chậc chậc”:

“Bùi Tuân đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc. Hứa Hữu, dấu trên cổ cậu rõ lắm, tưởng mặc áo cổ cao là che được à?”

Hứa Hữu cảm thấy phiền vô cùng, nơi này người đông mắt tạp, cậu không tiện nói lời khó nghe, hơn nữa đối đầu trực tiếp với Sở Thụy cũng chẳng có lợi gì.

Hai người đang giằng co thì có một Alpha xa lạ bước tới, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng rất mạnh mẽ gỡ tay Sở Thụy ra khỏi Hứa Hữu.

Sở Thụy định mắng “lo chuyện bao đồng”, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy người tới thì khựng lại: “…Anh họ.”

“Cậu anh bảo anh trông chừng cậu đến biệt thự, đừng gây chuyện trước mặt anh nữa.”

Thẩm Từ mỉm cười nói, trên mặt đeo kính gọng vàng, cười lên như một con cáo. Anh ta thu tay lại, dịu dàng hỏi Hứa Hữu: “Cậu không sao chứ?”

Hứa Hữu cũng nhìn anh ta, chỉ cảm thấy ánh mắt người này khiến cậu rất khó chịu, liền dời mắt đi: “Tôi không sao.”

“Vừa rồi tôi đã để ý cậu từ bên kia rồi. Trông không vui lắm, cậu đẹp như vậy thì nên cười nhiều một chút.” Thẩm Từ vừa nói vừa rót một ly rượu vang nhỏ, đưa cho Hứa Hữu: “Uống chút rượu đi, giải sầu.”

Hứa Hữu cau mày, nhận lấy ly rượu nhưng ánh mắt lại lơ đễnh tìm kiếm bóng dáng Bùi phu nhân.

“Mẹ cậu chắc đang cùng mấy vị phu nhân lên lầu rồi.” Thẩm Từ cười nhẹ: “Cậu không cần đề phòng tôi như vậy, tôi không phải người xấu. Tôi đi lấy ít bánh ngọt cho cậu, ngồi xuống trước đã.”

Nói xong chưa kịp để Hứa Hữu từ chối đã rời đi.

Sở Thụy cười đầy ẩn ý, ghé vào tai Hứa Hữu nói nhỏ: “Vừa rồi Thẩm Từ nói chuyện với cậu chưa tới năm phút, mà đã nhìn eo cậu không dưới mười lần.”

Nói rồi ánh mắt cậu ta cũng liếc xuống chiếc eo nhỏ nhắn ôm sát qua lớp sơ mi của Hứa Hữu, giọng khẽ: “Tôi hiểu anh ta mà, chắc chắn là muốn lên giường với cậu.”

“Họ Sở.” Lúc này Hứa Hữu đã hoàn toàn nhíu mày, từ lúc gặp Thẩm Từ cậu đã thấy không thoải mái, cảm giác như đang bị săn mồi khiến cậu phản cảm theo bản năng. Bùi Tuân đôi khi cũng khiến cậu có cảm giác tương tự nhưng chưa bao giờ lộ liễu, hèn hạ như ánh mắt của Thẩm Từ.

“Nói đến mới nhớ, Thẩm Từ và Bùi Tuân từng là bạn học ở Học viện quân sự Tường Vi đó, còn từng ‘cùng vào sinh ra tử’ nữa. Vụ nổ ở trường học khu ổ chuột do phiến quân gây ra mấy năm trước, cả hai đều có mặt.”

Sở Thụy lập tức thấy hứng thú: “Nói vậy thì… Bùi Tuân và Thẩm Từ đúng là chiến hữu, khẩu vị cũng giống nhau thật.”

Hứa Hữu vốn định rời đi, nhưng nghe câu đó thì chững lại. Trong vụ nổ đó… Bùi Tuân cũng có mặt? Nghĩ đến ánh mắt Bùi Tuân lúc nắm lấy chiếc nút áo, trong lòng cậu bỗng dâng lên một nghi ngờ…

Lúc này Thẩm Từ quay lại, tay bưng khay bánh ngọt, mỉm cười hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

“Nói tới vụ anh và Bùi Tuân từng đi làm nhiệm vụ mấy năm trước ấy.” Sở Thụy bĩu môi, tỏ ra không vui vì chẳng được mang về miếng bánh nào.

“Sao lại nhắc tới chuyện đó.” Thẩm Từ nhìn sang Hứa Hữu, thấy cậu có vẻ trầm ngâm, liền nhẹ nhàng đặt khay bánh xuống trước mặt.

Hứa Hữu tháo sợi dây chuyền có nút áo xuống, hỏi Thẩm Từ: “Cái này… nút áo trên đồng phục, là của Bùi Tuân sao?”

Thẩm Từ cúi đầu nhìn cái nút cũ đã sờn, khẽ cong môi, không biết nghĩ đến điều gì, không trả lời ngay mà cố tình treo sự tò mò của Hứa Hữu:

“Hay là chúng ta ra ban công nói chuyện đi? Cậu có vẻ rất quan tâm đến chuyện mấy năm trước.”

Hứa Hữu không biết anh ta lại định giở trò gì, nhưng cậu rất muốn biết đáp án. Có lẽ sẽ lý giải được thái độ khác thường của Bùi Tuân… Có lẽ không chỉ vì ảnh hưởng của pheromone tương thích cao.

Thẩm Từ đi trước, cầm ly rượu đặt lên bàn ban công, rót đầy ly rượu mạnh cho Hứa Hữu: “Cậu uống một ly, tôi sẽ trả lời một câu hỏi.”

Hứa Hữu nhìn anh ta. Tuy đã đoán được alpha này có ý đồ không trong sáng, nhưng không ngờ lại định chuốc rượu cậu.

Chỉ là… Thẩm Từ không biết, trước đây vì kiếm sống ở khu ổ chuột, Hứa Hữu đã rèn luyện tửu lượng không tệ trong quán rượu ngầm.

Hứa Hữu mỉm cười nhạt, khiến Thẩm Từ có chút thất thần.

“Vậy anh cũng phải uống.” Hứa Hữu nói, học theo Thẩm Từ, cũng rót cho đối phương một ly rượu đầy.

Xem ai chuốc ai gục trước.

Trong đại sảnh, Sở Thụy có thể nhìn rõ tình hình của hai người trên ban công. Trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng, cậu ta lén chụp một bức ảnh hai người họ ngồi gần nhau, không kèm theo bất kỳ lời nào, liền trực tiếp gửi vào thiết bị liên lạc của Bùi Tuân.
 
Mê Mẩn Với Pheromone Của Kẻ Vạn Người Ghét
Chương 21



Ba năm trước.

Khu Đông số 14 bị ném bom, khu thành phố từng dày đặc các tòa nhà bị san bằng chỉ trong chớp mắt. Hầm trú ẩn chật kín người tị nạn. Quân đội Liên minh đến nơi chỉ với một nhiệm vụ duy nhất: Tiêu diệt tàn dư phiến quân.

Quân đội đóng trại trong khuôn viên trường học, ban ngày tiến hành lục soát toàn khu theo kiểu “cào đất”.

“Chết tiệt, dãy nhà học này bị đánh tan tành thế này, ngoài bọn mình ra, cậu còn thấy ai không? Còn cần lục soát nữa không?” Thẩm Từ vừa cầm súng vừa bất mãn nhìn người đi đầu là Bùi Tuân.

“Các pháo đài trong thành phố đều bị chặn, bọn chúng không thể trốn ra ngoài được.”

Bùi Tuân nói xong liền không để ý đến lời oán thán của Thẩm Từ nữa, sải bước đi qua đống đổ nát như thể đi trên đất bằng.

“Chậc, trời nóng như đổ lửa, sáng giờ đã lục soát cả buổi, có thể nghỉ chút không?” Thẩm Từ lau mồ hôi trên cổ, cả người dính đầy mồ hôi, lúc này đã gần như không chịu nổi sự cứng nhắc của Bùi Tuân nữa.

Cái người này y như cái máy không có tình cảm, thật không hiểu sao mấy Omega lại mê mẩn kiểu người như vậy.

Ngay cả trong sinh hoạt hàng ngày, Bùi Tuân cũng rất lập dị. Ở cái tuổi máu lửa, bên người lại không có lấy một Omega. Mấy hôm trước có một y tá Omega đang trong kỳ dịch cảm lao vào ngực anh ta, vậy mà Bùi Tuân mặt không đổi sắc đẩy ra luôn. Một Alpha có thể làm được như vậy thì khác gì tu sĩ trên núi?

Bị Thẩm Từ làm ồn đến phiền, Bùi Tuân hiếm khi lộ vẻ khó chịu. Trong đội, anh luôn là người đóng vai “mặt trắng”, không dễ dàng đối xử khác biệt với ai. Đây là điều Bùi Thiếu Vân dạy anh từ nhỏ, đừng bao giờ để người khác thấy cảm xúc thật của mình.

Nhưng đêm qua anh mất ngủ vì rối loạn pheromone, tinh thần đang rất kém. Nghe Thẩm Từ càm ràm, anh không nhịn nổi nữa, dừng bước, liếc mắt nói: “Nếu cậu không muốn ở lại, tôi có thể giúp cậu làm đơn xin xuất ngũ sớm.”

Thẩm Từ lập tức im bặt. Đây mới là ngày thứ hai anh ta vào quân đội. Dù có chán ghét cuộc sống khổ cực này đến đâu cũng phải cắn răng chịu đựng, nếu quay về lúc này sẽ thành trò cười của toàn bộ hệ tác chiến của Học viện Tường Vi.

Họ chú ý từng chuyển động nhỏ, bỗng dưới một bức tường thấp được che bằng tôn phát ra tiếng động. Cả đội lập tức dừng bước nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng tiến đến chỗ phát ra âm thanh.

Hứa Hữu trốn dưới tấm tôn, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cố gắng rút sâu vào trong.

Cậu không nhìn thấy gì cả. Sau khi hít phải khí độc mắt bị hóa chất kí.ch thí.ch dẫn đến mù tạm thời, còn đang sốt cao. Sau vụ nổ bom, cậu may mắn bị rơi vào chỗ trú ẩn, không bị mảnh đạn bắn trúng chỗ hiểm, nhưng khí độc làm cậu bất tỉnh. Tỉnh lại thì đã muộn, bỏ lỡ cơ hội chạy đến hầm trú ẩn.

Cậu không biết người bên ngoài là ai, chỉ có thể nắm chặt con dao rọc giấy trong tay. Nếu là phiến quân thì chỉ còn đường chết.

Tiếng tôn bị nhấc lên vang ầm một tiếng, Hứa Hữu nghe thấy âm thanh lên đạn, tim như muốn nhảy khỏi cổ họng.

Thấy Bùi Tuân mãi không hành động, Thẩm Từ cau mày. Họ đến đây là để tiêu diệt tàn dư, sao giờ lại chần chừ?

Anh ta nóng lòng muốn giao nhiệm vụ xong sớm, tự tiện chĩa súng vào Hứa Hữu, tên nhóc này rõ ràng là bị mù, ánh mắt trống rỗng, nhìn sai cả hướng.

Nhưng Bùi Tuân lại đè nòng súng của anh ta xuống.

Thẩm Từ giận sôi, không nhịn nổi nữa, hằn học nói: “Chỉ huy nói dân thường đã trốn vào hầm, ai còn sống ngoài mặt đất đều phải tiêu diệt. Hơn nữa, nó còn không mặc đồng phục học sinh, chắc chắn không phải học sinh trường này.”

Hứa Hữu không có tiền mua đồng phục. Chiếc áo thun mỏng trên người đã dính đầy bụi đất, cả người vừa bẩn vừa thảm, nhưng đôi mắt lại vừa đen vừa sáng, như con thỏ bị hoảng sợ, đầy cảnh giác nhìn vào khoảng không xa.

Chỉ là con thỏ này hình như nhìn không rõ, con dao trong tay chỉ vào một mảng tường vỡ nát.

“Thẩm Từ.” Bùi Tuân lạnh nhạt nói: “Cậu từng thấy phiến quân nào cầm dao rọc giấy tự vệ chưa?”

Vừa dứt lời, xung quanh lập tức có người nhịn cười không nổi.

Thẩm Từ “chậc” một tiếng, mất mặt quá, hừ lạnh hỏi: “Vậy cậu nói xem, xử lý thế nào?”

“Đưa về doanh trại.”

Bùi Tuân tiến lại gần Hứa Hữu, ánh mắt dò xét dừng trên người cậu, thử giơ tay lên vẫy trước mắt, không có phản ứng.

Hứa Hữu chỉ cảm nhận được gió nhẹ lướt qua, bản năng vung dao loạn xạ phía trước, cơ thể lại cố co người lùi vào trong.

Bùi Tuân cảm thấy cậu bé này trông quen quen, có vài phần giống mẹ anh. Nếu không, lúc nãy anh đã không sững người mấy giây.

“Cậu đi được không?” Bùi Tuân hỏi.

Hứa Hữu sững lại. Đau đớn cậu tưởng tượng không xảy đến.

Bùi Tuân thấy cậu vẫn cảnh giác, liền nói: “Nếu muốn giết cậu, lúc nãy cậu đã chết rồi.”

Hứa Hữu nhẹ nhõm phần nào. Nhận thấy người kia sắp rời đi, cậu lo lắng lao lên, tay quờ quạng túm được vạt áo cứng.

Bùi Tuân liếc nhìn cậu, buông tay khỏi khẩu súng sau lưng, định rút lại vạt áo.

Kết quả Hứa Hữu càng vội, túm lấy ống tay áo, đầu ngón tay chạm vào nút kim loại lạnh buốt: “Tôi… không thấy đường, nhưng có thể tự đi, chỉ cần có người dẫn trước.” Cậu không muốn quay lại sống lay lắt trong đống đổ nát, người trước mặt giống như chiếc phao cứu sinh duy nhất.

Mọi người đứng hình tại chỗ, nhìn nhau không biết nói gì.

Tên mù này thật liều, dám chạm vào Bùi Tuân từ phía sau. Ai cũng tưởng tượng ra cảnh súng của Bùi Tuân chĩa vào cậu ta.

“Lần sau đừng chạm vào tôi từ phía sau.” Bùi Tuân cảnh cáo, không hiểu sao một kẻ không có cảnh giác gì như vậy lại sống sót qua cuộc tấn công của phiến quân.

Hứa Hữu vẫn không buông tay, nghe giọng lạnh nhạt của Bùi Tuân thì nuốt nước bọt, đôi mắt đen nhánh mờ mịt chớp chớp.

“…”

Bùi Tuân nhìn cậu một hồi, cuối cùng không nhẫn tâm, bất đắc dĩ nói: “Nắm chặt vào.”

Thẩm Từ chỉ biết nhìn tên nhóc mù này cứ như gà con theo gà mẹ, nắm chặt vạt áo Bùi Tuân loạng choạng bước theo sau.

Đi được một đoạn mới về đến doanh trại. Các y tá nhìn thấy cậu thiếu niên bẩn thỉu theo sau Bùi Tuân thì tò mò.

“Khám cho cậu ta đi.”

Bùi Tuân đưa Hứa Hữu tới trước mặt y tá, rồi định rời đi.

Hứa Hữu nhận ra anh sắp đi, cảnh giác với môi trường lạ khiến cậu vội túm áo, nhưng lỡ mạnh tay làm đứt nút áo.

Cậu ngượng ngùng nói: “Tôi có thể may lại giúp anh.” Trước giờ toàn mặc đồ cũ, chỗ nào rách tự khâu, nên khâu nút áo vẫn có tự tin.

“Không cần.” Bùi Tuân không hiểu một người mù thì may kiểu gì.

Anh còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, đặt cậu vào lều mình rồi rời đi.

Hứa Hữu nghe tiếng bước chân xa dần, liền cẩn thận cất nút áo vào túi áo mình.

Khi Bùi Tuân trở lại doanh trại, toàn thân đều là máu, nhưng không phải máu của anh.

Anh vốn nghĩ rằng mình đã quen trong suốt một năm qua, nhưng khi tận mắt thấy đầu người nát bấy vì một phát đạn, dạ dày anh không nhịn được mà cuộn lên dữ dội.

Cha anh chưa bao giờ muốn thấy anh như vậy. Khi anh mới bảy tuổi đã bị đưa đến trường bắn, cầm súng cao hơn cả người mình, theo lệnh mà lần lượt g**t ch*t những con mồi sống. Cha anh nói, đã đi con đường này thì phải tàn nhẫn vô tình, tay phải nhuốm đầy máu.

Nhưng pheromone Alpha của anh thường xuyên mất kiểm soát, khiến thần kinh anh suy nhược. Mỗi đêm chỉ cần nhắm mắt lại, đều là đôi mắt hoảng sợ của những con mồi hấp hối, những chiếc đầu máu me be bét.

Việc thật sự chĩa nòng súng vào con người, hoàn toàn khác với chĩa vào con mồi.

Bùi Tuân tránh đám đông, nôn mửa sau lều. Lau sạch khóe miệng, rửa đi vết bẩn trên người, rồi lại bình thản trở về lều.

Anh không ngờ Hứa Hữu vẫn chưa rời đi, đang đắp chiếc chăn lính y tế đưa, nhắm mắt nghỉ ngơi trên tấm đệm dưới đất.

Bùi Tuân tưởng cậu đã ngủ, nhưng khi anh bước vào lều thì cậu lại lập tức bật dậy, nói: “Anh về rồi à?”

“Sao em biết?” Bùi Tuân nhìn đôi mắt vô hồn của cậu, lẽ ra cậu không thể nhìn thấy anh.

“Vì trên người anh có mùi.”

“Giống như hương trầm, tro thuốc lá, và cả mùi tanh của sắt.” Đậm đặc, nặng nề và gay mũi. Trong đầu Hứa Hữu hiện lên hình ảnh Bùi Tuân: Chắc là một người đàn ông cao lớn thô ráp, nhưng giọng nói lại rất trẻ.

Bùi Tuân không ngờ một người chưa phân hóa lại có thể ngửi ra mùi pheromone của anh chuẩn xác như vậy. Chẳng lẽ do cảm xúc dao động khiến pheromone phát tán quá mức?

Anh nhìn Hứa Hữu, châm một điếu thuốc, định xoa dịu thần kinh căng thẳng. Vừa thở ra một làn khói, cậu nhóc mù này như bám lấy anh không buông. Đáng lẽ nên theo lính y tế về trại thương binh, vậy mà giờ lại an vị ngay trong địa bàn của anh.

Hứa Hữu ngửi thấy mùi khói thuốc, liền hỏi: “Có thể cho em hút một điếu không?” Nghe nói hút thuốc có thể giảm đau, cổ họng cậu vẫn còn đau rát vì khí độc, chưa đỡ chút nào.

“Không được.”

“Tại sao?”

Bùi Tuân nhìn cậu một cái, dỗ dành như trẻ con: “Chỉ người xấu mới hút thuốc.”

“Nhưng anh đâu phải người xấu. Anh là người tốt.”

Bùi Tuân sững sờ một lúc, đầu ngón tay đau rát mới khiến anh hoàn hồn, phát hiện đầu thuốc đã cháy đến tay mình. “Nhưng tay anh dính đầy máu người.”

Anh đã làm quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, đến mức thành thói quen. Vậy mà giờ lại có người nói anh là người tốt.

“Nhưng anh đã cứu em.”

Thì ra đây là lý do cậu bám lấy anh. Nhóc mù này xem anh là ân nhân cứu mạng. Nhưng với anh, đó chỉ là làm nhiệm vụ mà thôi.

“Anh trông thế nào?” Hứa Hữu lại hỏi.

“Rất xấu.”

Hứa Hữu cau mày, cảm thấy anh đang lừa cậu: “Nhưng mấy lính y tế bảo anh rất đẹp trai.”

Bùi Tuân nhìn cậu nhóc mù trước mặt, người gầy hơn anh một vòng, chưa phân hóa, trông bằng tuổi em trai anh. “Chỉ có mấy đứa nhỏ như em mới nói mấy lời đó.”

Hứa Hữu hơi bực, phản bác: “Em mười bảy rồi.”

Bùi Tuân không ngờ cậu lại bằng tuổi mình, không nói thêm gì nữa, nhưng Hứa Hữu hình như hơi giận.

Thấy cậu nằm quay lưng lại không nói nữa, anh tưởng chuyện đã qua, định bụng đuổi cậu về trại thương binh. Nhưng nhìn bóng lưng gầy gò của cậu trông tội nghiệp quá, anh lại thôi.

Anh đan tay gối đầu, nhìn trần lều không tài nào ngủ nổi. Chứng mất ngủ của anh đã kéo dài rất lâu.

Không biết qua bao lâu, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng xột xoạt. Anh thấy Hứa Hữu lần mò đến bên giường mình.

Bàn tay chậm rãi lần từ mép giường đến mặt anh.

Nhẹ nhàng miêu tả từng đường nét.

Hốc mắt.

Sống mũi, rồi đến môi và cằm.

Bùi Tuân nhận ra Hứa Hữu không phải không để tâm chuyện ban nãy, mà là để tâm đến mức phải âm thầm lặng lẽ vẽ lại gương mặt anh bằng tay.

Anh gần như nín thở, hai người gần đến mức như sắp hôn nhau. Trái tim anh lần đầu đập nhanh đến vậy.

Bùi Tuân lẽ ra có thể lên tiếng ngăn lại, nhưng không hiểu sao, lần đầu tiên anh nhìn kỹ vào đôi mắt của một người từ khoảng cách gần như vậy: Đôi mắt đen tuyền, sáng lấp lánh, thuần khiết đến mức không mang chút màu sắc nào khác. Đôi mắt này khiến anh không nói được lời nào.

Động tác của Hứa Hữu rất nhanh, cậu rút về chỗ mình, nằm xuống, mắt mở to, vẽ lại gương mặt ấy trong đầu từ cảm giác vừa rồi, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Còn Bùi Tuân thì lại mất ngủ.

Cậu nhóc mù này khuấy động mặt nước tĩnh lặng bao lâu của anh, vậy mà chính mình lại ngủ ngon lành.

Sáng sớm khi tỉnh dậy, trời còn mờ sáng, Bùi Tuân vừa xuống giường liền thấy Hứa Hữu không biết lăn thế nào mà cuộn người lại nằm dưới chân giường anh, trông như một chú chó nhỏ bám sát giường, thở không ổn định.

Trên mặt cậu có vệt ửng đỏ bất thường, Bùi Tuân nhíu mày, đặt tay lên trán cậu, đêm qua mới hạ sốt, sáng nay lại sốt cao đến ngất đi.

Anh lập tức bế cậu lên, người cậu nhẹ đến đáng sợ. Anh bế cậu ra khỏi lều, mang đến chỗ lính y tế, chính mình cũng không nhận ra biểu cảm mình đã lo lắng đến mức nào.

Thẩm Từ nghe nói Bùi Tuân sáng sớm đã bế người đến phòng y tế, liền chạy đến tìm, nói: “Sĩ quan bảo chúng ta rời đi rồi.”

Thẩm Từ cũng nhìn Hứa Hữu một cái, chưa từng thấy Bùi Tuân điềm tĩnh thường ngày lại sốt sắng như thế, không nhịn được trêu ghẹo: “Thì ra cậu thích kiểu này à?”

“Đứa nhỏ này cứ sốt suốt như vậy là sắp phân hóa rồi, nếu cậu định ra tay thì phải tranh thủ đấy.” Thẩm Từ cười có phần đùa cợt: “Nếu cậu ta mà phân hóa thành Omega, bị bỏ lại ở khu ổ chuột thì chẳng khác gì miếng thịt ném vào hang sói.”

Bùi Tuân liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo, dồn người vào góc tường cảnh cáo: “Tốt nhất là đừng gây chuyện dưới mí mắt tôi, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cậu tự biết.”

Thẩm Từ sa sầm mặt. Anh chỉ đùa một câu vô hại, sao Bùi Tuân lại căng thẳng như vậy.

Họ không thể ở lại phòng y tế quá lâu vì phải tiếp tục tìm kiếm trong thành phố, công việc kéo dài cả một ngày. Khi Bùi Tuân quay về doanh trại, Hứa Hữu đã bị đưa đi rồi.

“Chỗ này không đủ thiết bị y tế, triệu chứng trước khi phân hóa của cậu ta quá nghiêm trọng, đã được chuyển đến bệnh viện thủ đô cùng các thương binh khác.”

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh đến bệnh viện thủ đô tìm, nhưng người ở đó nói chưa từng thấy một thiếu niên như thế, Hứa Hữu không để lại chút dấu vết nào, như chưa từng tồn tại. Anh thậm chí không thể chắc chắn cậu còn sống hay đã chết.

Mãi đến ba năm sau, khi họ gặp lại đã ở hai bên đối lập. Hứa Hữu không nhận ra anh, mang theo thái độ thù địch và pheromone sau khi phân hóa của cậu khiến anh như rơi vào vực sâu, một lần nữa xông vào cuộc đời anh.
 
Mê Mẩn Với Pheromone Của Kẻ Vạn Người Ghét
Chương 22: Hoàn



Khi Bùi Tuân tỉnh lại thì phát hiện bên cạnh đã không còn bóng dáng của Hứa Hữu, trong lòng anh ôm chiếc áo khoác của Hứa Hữu, vẫn còn phảng phất mùi hương của pheromone. Anh vùi mặt vào đó, hít một hơi thật sâu.

Ký ức trong kỳ dịch cảm ùa về, Hứa Hữu đã khóc cầu xin anh đừng đánh dấu hoàn toàn.

Bùi Tuân đột nhiên thấy thèm thuốc lá, anh châm điếu thuốc có pha chất ức chế, ánh mắt tối tăm khó lường. Dường như việc anh mất kiểm soát đêm qua đã khiến Hứa Hữu sợ hãi.

Chưa hút được mấy hơi, anh đã dập tắt điếu thuốc, khoác áo lên định đi tìm Hứa Hữu.

Nhưng lúc này, cửa phòng mở ra, Bùi Thiếu Vân bước vào. Thấy anh sắp ra ngoài, ông nhíu mày. Giọng điệu không cho phản kháng: “Đã tỉnh táo lại rồi thì theo ta đến nhà Tư lệnh Lý, đích thân xin lỗi.”

Bùi Tuân chẳng mấy hứng thú. Từ lâu anh đã không hài lòng với việc Bùi Thiếu Vân tự ý đưa Lý Thư Dịch đến tiệc sinh nhật. Tình trạng kỳ dịch cảm của anh tối qua không ai trong buổi tiệc lại không rõ. Bùi Thiếu Vân hẳn cũng đoán được mối quan hệ giữa anh và Hứa Hữu không còn là bình thường nữa.

Lúc này, thiết bị liên lạc trong túi vang lên, Bùi Tuân nghĩ là Hứa Hữu, liền lấy ra xem thì hóa ra là một tấm ảnh do Sở Thụy gửi tới.

Trong ảnh, Thẩm Từ và Hứa Hữu đứng sát nhau. Ánh mắt Thẩm Từ đầy ẩn ý, tay vòng từ sau lưng Hứa Hữu giữ người trong tư thế như giam cầm nơi góc tường.

Cảnh vật xung quanh anh quá quen thuộc, là căn hộ bên bờ sông mà hai năm trước mẹ anh từng dẫn anh đến. Nơi dành cho tầng lớp thượng lưu chọn lựa bạn đời.

Sắc mặt Bùi Tuân lập tức sa sầm. Anh chắc chắn việc Hứa Hữu có mặt ở nơi đó có liên quan đến Bùi Thiếu Vân.

Anh cố nén giận, nhếch môi đầy lạnh lùng nhìn Bùi Thiếu Vân, ánh mắt không hề có sự tôn kính nên có dành cho trưởng bối, ngược lại đầy sắc bén: “Cha, người tưởng chỉ cần kết thân với Tư lệnh Lý là có thể quay lại Quốc hội sao? Tại sao Chỉ huy trưởng lại đá người ra ngoài, bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa hiểu à?”

Bùi Thiếu Vân bị nói trúng tim đen, sắc mặt lập tức khó coi: “Ý con là gì? Đây là cách con nói chuyện với cha mình sao?”

“Cha, người thật sự già rồi.” Bùi Tuân chế giễu, xoay người lấy từ ngăn kéo bàn làm việc ra một tập tài liệu, đưa cho Bùi Thiếu Vân:

“Những năm qua cha đã ngấm ngầm tuyển người để khôi phục Đế quốc, thậm chí còn liên hệ mật thiết với phiến quân. Đáng tiếc là quá bất cẩn, đã bị người ta thu thập bằng chứng và viết thư luận tội gửi đến Chỉ huy trưởng, may mà con kịp thời chặn lại được.”

Bùi Thiếu Vân hoảng hốt mở tài liệu ra, những dòng chữ dày đặc khiến ông lạnh toát cả người. Nếu lá thư này đến tay Chỉ huy trưởng thật, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Cha từng là nguyên soái khai quốc của Đế quốc, nhưng giờ Đế quốc đã bị lật đổ, Liên minh đã thành lập. Còn đòi Quốc hội khôi phục chế độ cũ? Chỉ huy trưởng không bắt cha nhốt vào ngục là nhân nhượng lắm rồi.”

Từng câu nói của Bùi Tuân như từng nhát dao cứa vào thể diện của Bùi Thiếu Vân. Nhìn người con trai trước mặt như một người hoàn toàn xa lạ, ông cảm thấy mình nuôi phải một con sói, không chỉ không thể kiểm soát mà còn bị nó khống chế. Trong tay Bùi Tuân, lá thư luận tội đó hoàn toàn có thể lấy mạng ông.

“Con định dùng lá thư này để uy h**p ta?” Ông nghiến răng hỏi.

“Con chỉ mong cha đưa ra quyết định sáng suốt, đừng để một phút nông nổi làm sụp đổ cả nhà họ Bùi.” Bùi Tuân mỉm cười nhàn nhạt.

“Thằng phản bội! Đừng gọi ta là cha nữa!” Bùi Thiếu Vân giận điên lên nhưng biết bản thân đang bị dồn vào chân tường, không thể làm gì: “Rốt cuộc con muốn gì?”

“Con cũng vì nghĩ cho cha. Nếu muốn giữ danh tiếng và vinh hoa nửa đời còn lại, tốt nhất là nên khôn ngoan một chút.” Bùi Tuân lúc này không còn chút ôn nhu ngày thường nào, giọng nói tuy bình thản nhưng lời lẽ khiến Bùi Thiếu Vân lạnh sống lưng: “Con muốn cha chủ động đề xuất từ chức với Chỉ huy trưởng. Đó là cách duy nhất để sống sót. Từ nay về sau, nhà họ Bùi, kể cả con trai ruột của cha, con sẽ lo liệu thay cha.”

“Còn nữa,” Bùi Tuân đưa thiết bị liên lạc của mình cho Bùi Thiếu Vân, tấm ảnh Hứa Hữu và Thẩm Từ hiện ra rõ mồn một, sắc mặt ông lập tức biến đổi: “Chuyện như thế này, con không muốn thấy thêm lần nào nữa. Nếu cha còn ép buộc Hứa Hữu làm bất cứ điều gì, con không dám chắc sẽ làm gì đâu.”

Nói xong anh rời khỏi phòng, để lại Bùi Thiếu Vân một mình trong căn phòng trống vắng tiêu hóa những lời mình vừa rồi. Cả nửa đời nỗ lực phút chốc sụp đổ, ông không ngờ lại thất bại trong tay chính con trai mình. Con sói do chính ông nuôi dưỡng, từng là niềm tự hào lớn nhất.

“Thiếu tướng, ngài định đi đâu vậy?” Quản gia thấy Bùi Tuân mặt lạnh lùng đi ra gara, trong lòng liền cảm thấy bất an. Nghĩ đến lời dặn dò của Hứa Hữu chiều nay, liệu Bùi Tuân đã biết chuyện ở biệt thự rồi sao? Nếu thật vậy, phải nhanh chóng báo cáo cho lão gia…

“Tôi đi đâu còn cần ông cho phép à?” Bùi Tuân liếc nhìn ông ta, mở cửa xe. Thấy quản gia mặt mày căng thẳng, anh bật cười lạnh: “Tôi đến biệt thự bắt người, ông mau đi nói với cha tôi đi, xem ông ấy có dám cản tôi không?”

Quản gia nhất thời không đoán được ý anh, chỉ đành đứng nhìn xe rời khỏi biệt thự. Khi lên lầu báo lại cho Bùi Thiếu Vân, ông ta chỉ thấy người kia thất thần như già đi mười tuổi trong chớp mắt:

“Nó đã mọc cánh rồi, ta còn có thể làm gì nó nữa đây?” Ông cười tự giễu.

Biệt thự bên bờ sông đón một vị khách không mời, còn Hứa Hữu thì đang ở ban công tầng hai, hoàn toàn không hay biết. Cậu nhìn Thẩm Từ trước mặt đã đỏ mặt, mắt lờ đờ, liền rót thêm cho anh ta một ly.

“Sao… cậu không có vấn đề gì vậy?” Thẩm Từ nhìn Hứa Hữu tỉnh táo thì có chút hối hận vì lời đề nghị trước đó. Dạ dày anh ta lúc này cuộn lên từng cơn nhưng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt một omega, đành vịn lan can gắng gượng. Mắt bắt đầu hoa lên.

Hứa Hữu trước mặt anh ta uống cạn ly rượu mạnh. Cậu vừa từ miệng Thẩm Từ xác nhận được suy đoán của mình, người cứu cậu ba năm trước chính là Bùi Tuân.

Cậu hỏi tiếp: “Sau đó… anh ấy có đi tìm tôi không?”

Thẩm Từ uống đến lâng lâng, nghe vậy càng hưng phấn, vòng tay ôm eo Hứa Hữu, hơi rượu nồng nặc phả vào tai cậu:

“Ha ha… Nói đến đây mới thấy đã. Cậu mất tích xong thì có tin đơn vị vận chuyển bị phiến quân chặn đánh, Bùi Tuân tự ý rời đội quay lại thủ đô tìm cậu. Kết quả bị chỉ huy biết, giáng quân hàm hai cấp, trở thành lính hậu cần thấp nhất, nhìn cậu ta thê thảm thế thật hả hê!”

Hứa Hữu nghe vậy thấy tim thắt lại. Sau khi cậu bị chuyển viện, đúng là bị phiến quân chặn đường, phải tách khỏi đoàn trốn đến một phòng khám ngoại ô trải qua kỳ dịch cảm gian nan. Thiết bị y tế nơi đó kém xa thủ đô, phải mất gần một năm rưỡi mới chữa khỏi mắt. Khi muốn tìm Bùi Tuân, cậu mới nhận ra thậm chí còn chưa hỏi tên anh, trên người chỉ còn cái khuy kim loại anh để lại.

Cậu chưa từng biết, Bùi Tuân đã làm những điều đó vì mình.

Cậu siết chặt ly rượu, nghĩ đến lần gặp lại tại nhà họ Bùi, đến thái độ lạnh nhạt đối đầu của mình, trong lòng dâng lên cảm xúc không thể gọi tên.

Thẩm Từ thấy cậu cúi đầu trầm mặc thì bật cười, ghé sát: “Sao? Đau lòng cho cậu ta à?”

Rồi nói tiếp: “Nhưng tôi nghe nói, cậu ta sắp cưới tiểu thư nhà Tư lệnh Lý đó. Cậu đến xem mắt hôm nay là vì hết hy vọng với cậu ta rồi đúng không?”

Hứa Hữu bị hơi rượu nồng nặc và bàn tay không an phận của Thẩm Từ làm cho ghê tởm, lập tức hất cả ly rượu vào mặt anh ta: “Tỉnh chưa?”

Thẩm Từ lau mặt, cười khẩy, nắm lấy cổ tay Hứa Hữu: “Bùi Tuân là loại người không từ thủ đoạn để đạt mục đích, vì tiền đồ thì làm sao bỏ Lý Thư Dịch mà đến với cậu được? Tỉnh lại đi, Hứa Hữu.”

Hứa Hữu bị anh ta bóp đau, lời nói của Thẩm Từ khiến cậu buồn nôn. Cậu định giáng cho anh ta một cú thì bất ngờ một cơn gió sượt qua tai, Thẩm Từ trước mặt bị người khác đấm ngã xuống đất.

Mọi người xung quanh thốt lên kinh hãi. Hứa Hữu hoàn hồn, phát hiện người vừa đến là Bùi Tuân, người vừa giáng cú đấm khiến kính của Thẩm Từ vỡ vụn cũng là anh.

Bùi Tuân đè cổ Thẩm Từ, nghiến răng: “Cậu dám chuốc rượu em ấy?”

Cổ tay Bùi Tuân vừa băng bó sáng nay lại rỉ máu vì cú đánh vừa rồi. Thẩm Từ nhận ra người đè mình là ai thì cười khiêu khích:

“Sao? Tâm can của cậu đi xem mắt, cậu tới bắt gian đấy à?”

Bùi Tuân nghe vậy, gân xanh nổi lên: “Thẩm Từ, mấy năm không gặp, cái tài khiến người khác chán ghét của cậu không giảm chút nào nhỉ.”

Thẩm Từ mặt mũi bầm dập vẫn cười: “Phải, tôi vừa chuốc rượu cậu ấy, còn ôm eo, suýt nữa thì hôn rồi. Nếu cậu tới trễ một chút là tôi đã kéo người lên giường rồi.”

Sở Thụy đứng bên cạnh sợ đến toát mồ hôi, vội hét: “Thẩm Từ, anh câm miệng lại đi!”

Mặt Bùi Tuân càng đen, trực tiếp bẻ trật khớp cánh tay vừa chạm vào Hứa Hữu ban nãy của Thẩm Từ

Tiếng hét thảm thiết vang lên trong sảnh.

“Bùi Tuân.”

Hứa Hữu khẽ gọi tên anh, cảnh tượng cậu sợ nhất lại xảy ra lần nữa. Vết thương của Bùi Tuân vì động tác mạnh vừa rồi mà rách ra, máu thấm ra ngoài làm tim cậu loạn nhịp.

Bùi Tuân ngừng tay, nhìn về phía Hứa Hữu, ánh mắt mềm mại như cừu non. Anh giơ tay đầy vết thương ra trước mặt Hứa Hữu, đôi mắt xanh rưng rưng, đáng thương: “Đau quá.”

Hứa Hữu bị ánh mắt ấy làm nghẹn lời, trong lòng dâng trào đủ thứ cảm xúc chưa nói được.

Đáng lẽ cậu phải nhận ra Bùi Tuân từ sớm.

Chỉ có anh ấy mới dám bất chấp tất cả mà giúp mình. Ba năm trước cứu mình, ba năm sau lại xuất hiện để giải quyết giúp mình mọi việc.

Bùi Tuân thấy Hứa Hữu không phản ứng, tưởng cậu sợ vì hành động bạo lực ban nãy, cúi mắt muốn thu tay lại thì Hứa Hữu giữ tay anh lại. “Để tôi giúp anh.”

Hứa Hữu xoay đầu đi, Bùi Tuân không thấy rõ nét mặt. Cậu dẫn Bùi Tuân xuống lầu, nơi có hộp y tế.

Hứa Hữu vẫn cúi đầu, cho đến khi giọt nước mắt rơi xuống tay Bùi Tuân, anh mới nhận ra đối phương đang khóc.

Bùi Tuân hoảng hốt, nhẹ nhàng nâng mặt Hứa Hữu lên: “Sao vậy? Sao lại khóc?”

Hứa Hữu lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Người cứu tôi ba năm trước, là anh.”

Bùi Tuân ngẩn người: “Em biết rồi à?”

“Tôi với Thẩm Từ không có gì cả, tôi chỉ muốn hỏi về chuyện ba năm trước.” Hứa Hữu nhìn anh, đôi mắt đen láy như ba năm trước: “Bây giờ tôi mới nhận ra… có phải quá muộn rồi không?”

Cậu đã nghe Thẩm Từ nói Bùi Tuân sắp cưới Lý Thư Dịch, cậu không thể giả vờ không để tâm. Sau nhiều năm như vậy, chỉ cần thấy Bùi Tuân và Lý Thư Dịch đứng gần nhau, cậu đã nổi cơn ghen tị. Cậu không thể đổ hết cảm xúc ấy cho pheromone nữa, Cậu để tâm đến Bùi Tuân, rất để tâm.

Trái tim Bùi Tuân vừa mềm yếu vừa chua xót. Anh dùng khăn tay sạch lau nước mắt cho Hứa Hữu, cố tình trêu chọc: “Cũng hơi muộn thật. Nếu em nói thích anh, anh có thể cân nhắc tha thứ.”

Thấy ánh mắt đùa cợt của Bùi Tuân, Hứa Hữu đỏ bừng mặt, vứt lại một câu: “Tôi say rồi, tự xử lý vết thương đi.” Rồi muốn bỏ chạy.

Bùi Tuân chịu đau giữ tay cậu lại, mặt càng lúc càng gần, hơi thở giao hòa. Anh thì thầm: “Vậy… em thích anh không?”

Hứa Hữu đỏ mặt, không dám nhìn vào mắt anh, mím môi: “… Anh biết rồi còn hỏi, tôi…”

Chưa nói xong, Bùi Tuân đã không chờ được mà hôn xuống. Hơi thở gấp gáp cuốn lấy Hứa Hữu, cảm xúc bị dồn nén hơn ba năm, giờ phút này cuối cùng cũng có thể bộc lộ không chút che giấu.

Họ đã bỏ lỡ quá lâu. May mắn thay, mọi thứ… vẫn còn kịp.

Hoàn
 
Back
Top Bottom