Ngôn Tình Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 40


Vân Chi đi đến vén màn trướng lên, nói: "Hình như đã đến thư phòng ở tiền viện rồi."

"Còn nữa, lang quân đã thức dậy từ một canh giờ trước rồi."

Một canh giờ trước...

Chậc, sớm thật đấy.

Vẻ mặt của Ôn Diệp không hề thay đổi, để Vân Chi hầu hạ mình rửa mặt.

Tuy phu phụ lão Quốc công đã không còn, nhưng hiện tại Quốc công phủ vẫn chưa phân gia, ngày đầu sau khi thành thân còn phải đến chính viện một chuyến.

Sau khi nàng sửa soạn xong xuôi, Từ Nguyệt Gia đã từ tiền viện trở lại.

Nam nhân sau khi thay hi phục ra, dường như càng trở nên thanh lãnh hơn, ánh mắt nhìn ve phía nàng cũng ẩn ẩn lộ vẻ xa cách.

Phảng phất như thể người đêm qua không phải là hắn, Ôn Diệp chỉ nhướng mày, chưa nói gì.

Ánh mắt tùy ý dịch chuyển xuống dưới, bấy giờ mới phát hiện trong tay hắn còn dắt theo một tiểu hài nhi đầu mình cao ba khúc.

Trong lòng Ôn Diệp sáng tỏ, đứa nhỏ trước mắt hẳn là hài tử mà nguyên phối của Từ Nguyệt Gia để lại.

Sau lưng phụ tử hai người là các ma ma tỳ nữ, mặt mũi khẩn trương nhìn chằm chằm tiểu hài nhi bên người Từ Nguyệt Gia.

Nhìn vẻ mặt của những tỳ nữ này, đoán chừng ngày thường Từ Nguyệt Gia rất ít khi chơi với đứa nhỏ, trông phụ tử hai người cũng không thân thiết với nhau.

Ôn Diệp vốn tưởng rằng phải đến chính viện mới có thể gặp người, lúc gả vào nàng đã nghe ngóng rồi, đứa nhỏ này từ lúc sinh ra đã được Quốc công phu nhân ôm về nuôi, phần lớn thời gian đều sống ở chính viện.

Bây giờ cậu bé bỗng nhiên xuất hiện trước mắt nàng, thiết nghĩ cũng biết là có người muốn thăm dò một chút.

Nghĩ đến đây, Ôn Diệp chậm rãi bước qua đó, phúc thân hành lễ: "Lang quân."

Sau đó dõi mắt nhìn xuống, gọi: "Tuyên Ca nhi."

Không thân mật cũng không nhiệt tình.

Kỷ ma ma phụ trách chăm sóc cho Từ Ngọc Tuyên nghĩ nát óc cũng không mò ra được suy nghĩ trong lòng Ôn Diệp qua câu nói vừa rồi.

Nếu Ôn Diệp biết được suy nghĩ trong lòng bà ấy thì chắc chắn sẽ nói: Bà nghĩ nhiều rồi, gọi tên một người thôi mà, có thể có suy nghĩ dư thừa gì chứ.

Từ Nguyệt Gia yên lặng nhìn Ôn Diệp một lúc rồi mới nói: "Đi thôi."

Sau đó giao hài tử trong tay cho ma ma ôm, đường đến chính viện không gần, hài tử nhỏ như vậy không thể đi quá xa.

Ôn Diệp rớt lại phía sau hắn nửa bước, chậm rãi đi theo. Trên đường đi, Ôn Diệp nhịn không được lặng lẽ đánh giá nam nhân trước mắt, từ tình huống đêm qua, sau khi nàng nửa thật nửa đùa nói ra câu nói đó, trên mặt hắn cũng không tức giận.

Thậm chí còn làm theo.

Xem ra cái người Từ Nguyệt Gia này cũng không quá khó để giao lưu.

Như vậy đã là cực tốt.

Ôn Diệp thu hồi tâm mắt, khóe môi khẽ cong lên một độ cong thật nhạt.

Lúc đi đến ngã rẽ, ánh mắt của Từ Nguyệt Gia lặng yên không tiếng động liếc nhanh sang một bên.

*

Trước khi đến chính viện thì phải đến từ đường Từ gia một chuyến.

Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia có mặt tại từ đường Từ gia vào giữa giờ mão, lúc này trong từ đường đã đứng không ít người.

Ngoài Từ Quốc công và thê tử Lục thị ra còn có hai tiểu tử choai choai, một đứa tầm bảy tám tuổi, một đứa thì khoảng năm sáu tuổi.

Có lẽ bọn nhỏ chính là hai nhi tử của Lục thị.

Ôn Diệp chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền phát hiện đứa lớn hình như đang trừng mình.

Từ gia đến một mạch này của Từ Nguyệt Gia và đại ca Từ Quốc công của hắn, con cháu trưởng thành chỉ có hai huynh đệ nhà hắn, lão Quốc công không có thứ tử thứ nữ, trái lại có không ít đệ đệ muội muội, hôm nay cũng có vài người đến.
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 41


Từ Nguyệt Gia đi đến trước mặt Từ Quốc công và Lục thị, nói: "Đại ca, đại tẩu."

Ôn Diệp đi theo phúc thân hành lễ.

Từ Quốc công và thê tử Lục thị đều cười.

Tuy phu phụ lão Quốc công đã không còn trên nhân thế, nhưng trà của nàng dâu mới vẫn phải kính.

Ôn Diệp nhận trà nóng mà tỳ nữ đưa qua, cùng với Từ Nguyệt Gia quỳ xuống trước bài vị của chư vị tiên bối Từ gia.

Kính trà, lạy lễ, mỗi một lễ nghi đều không thể bắt bẻ.

Đến cả Lục thị luôn quan sát nhất động nhất tĩnh của Ôn Diệp cũng không thể không thừa nhận, ở trên mặt quy củ, Ôn gia dạy dỗ nữ nhi rất tốt.

Chờ kính trà và lạy lễ xong, đoàn người trở lại chính viện.

Sau khi màn kính trà cho các trưởng bối hoàn tất, đã đến lượt Từ Ngọc Tuyên kính trà cho kế mẫu Ôn Diệp.

Kỷ ma ma cẩn thận từng li từng tí giao chung trà cho Từ Ngọc Tuyên, nửa che chở cậu nhóc, bước lên trước hai bước, đến trước mặt Ôn Diệp.

Ôn Diệp ngồi trên ghế, người ngoài nhìn qua, chỉ thấy một gương mặt chất phác.

Mặc dù đã có người dạy từ trước, hai người cũng đã gặp mặt nhau ở Tây viện lúc nấy, nhưng đối với Từ Ngọc Tuyên thì vị kế mẫu Ôn Diệp này vẫn là một người xa lạ.

Tiểu hài nhi hai tuổi chân tay ngắn ngủn, mùa đông lại mặc dày cộm, Ôn Diệp chỉ cảm thấy một quả bóng trắng nõn quý giá đang nhúc nhích hướng phía mình, trông chẳng giống đứa trẻ sinh non yếu ớt mà Thịnh Kinh đã đồn đại.

"Mẫu, mẫu thân, uống... tral"

Ôn Diệp không làm khó cậu nhóc, thuận thế nhận lấy chung trà nhấp một ngụm, sau đó quay người lấy lễ vật đặt trên khay mà Vân Chi đang bưng tặng cho cậu bé.

Như vậy, hoạt động kính trà coi như đã kết thúc.

Từ Quốc công không có thông phòng thị thiếp, cho nên dưới gối chỉ có hai nhi tử do Lục thị sở sinh, lần lượt gọi là Từ Cảnh Dung và Từ Cảnh Lâm.

Đứa lớn tám tuổi đã được lập làm thế tử, đứa nhỏ chưa đầy sáu tuổi.

Ôn Diệp gặp mặt cũng tặng lễ vật đã chuẩn bị từ trước.

Lúc Từ Cảnh Dung nhận lễ vật, giọng điệu bất thiện hừ một tiếng, sau đó lập tức bị Lục thị trừng mắt cảnh cáo.

Ôn Diệp không thèm để ý.

Chủ nhân ở Quốc công phủ không nhiều, lúc dùng tảo thiện, một bàn cũng chưa ngồi đầy.

Mà nhi tử tiện nghi của nàng đã sớm được Lục thị sai Kỷ ma ma ôm đến chỗ ngồi bên cạnh nàng ấy, hai đứa nhi tử của Lục thị trông có vẻ rất yêu thương vị đường đệ này.

Hai đứa nó gắp rất nhiều đồ ăn vào bát nhỏ của Từ Ngọc Tuyên. Ôn Diệp yên lặng nhìn một màn này, chẳng trách mới nấy tiểu thế tử lại trừng nàng.

Có lẽ đối phương đã coi nàng thành mẹ kế ác độc trong kịch nói rồi.

Trưởng bối đã mất nên cũng không cần nàng dâu mới là Ôn Diệp hầu hạ gắp thức ăn, cả nhà quây quần trên một chiếc bàn, nàng ngồi bên cạnh Từ Nguyệt Gia, chờ mọi người động đũa hết rồi mới bắt đầu từ tốn dùng bữa.

Những món ăn vào bụng hôm qua đã sớm tiêu hóa sạch sẽ, hôm nay lại còn dậy sớm.

Vì vậy, trong lúc dùng tảo thiện, Ôn Diệp chỉ lo vùi đầu ăn uống, không hề có một chút ý tứ lấy lòng ai.

Một bát cháo, mấy miếng sủi cảo, Ôn Diệp không ăn quá nhiều, đặt đũa xuống cùng lúc với mọi người.

Đại gia tộc đều tuân thủ lúc ăn không nói, sau khi yên tĩnh ăn xong một bữa, Lục thị sai người dọn dẹp bàn ăn rồi dâng trà lên.

Người đã cưới vào cửa, cho dù Lục thị có không hài lòng thêm nữa cũng chỉ có thể tiếp nhận.
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 42


Lục thị nhìn Ôn Diệp nói: "Muội mới vào cửa, để quen thuộc với tất cả sự vụ ở Tây viện cũng cần không ít thời gian, e là tạm thời chưa thể chăm sóc cho Tuyên Ca nhị, vậy thì chờ một đoạn thời gian nữa, chờ mẫu tử hai người quen thuộc hơn chút lại để thằng bé chuyển về Tây viện."

Ôn Diệp tất nhiên không có ý kiến gì, ngoan hiền đáp: "Vâng."

Không dự đoán được Ôn Diệp sẽ dứt khoát như vậy, Lục thị khựng lại trong giây lát, tiếp tục nói: "Sau này, trừ ngày lễ ra, chỉ cần mồng một mười lăm hàng tháng theo Tử Đàn đến chính viện dùng bữa là được."

Ôn Diệp ngước mắt, hỏi: "Tử Đàn là..."

Lời hỏi được một nửa, nàng đột nhiên phản ứng lại, ánh mắt xoay chuyển, đối diện với ánh mắt thanh lãnh của người nam nhân, tạm ngừng giây lát, nhỏ giọng nói: "Tự của lang quân?”

Từ Quốc công, Lục thị: "..."

Từ Nguyệt Gia: ”..."

Sau khi ý thức được mình lỡ lời, Ôn Diệp phô bày ra mười phần kỹ thuật diễn xuất, giả vờ ngoan ngoãn nhu thuận.

Khuôn mặt của Ôn Diệp có ưu thế trời sinh, một khi nàng lộ ra vẻ mặt này thì sẽ có vẻ cực kỳ vô tội.

Đối diện với khuôn mặt mềm mại mượt mà đó, Lục thị thật sự không thể nặng lời được.

Ngày đầu tiên sau tân hôn, dường như việc không biết tên tự của lang quân cũng không có gì to tát lắm.

Nếu không có một màn đêm qua, có lẽ Từ Nguyệt Gia cũng sẽ bị lừa như trưởng huynh và trưởng tẩu.

Hắn nghiêng mắt nhìn về phía Ôn Diệp, nhất thời không nói gì.

Gần đây Từ Quốc công bận đi doanh trại Tây Giao luyện binh, Từ Nguyệt Gia cũng có công vụ cần xử lý, cho nên hai người không nán lại chính viện quá lâu, người nào người nấy tự đi bận việc của mình.

Ôn Diệp bị Lục thị giữ lại nói chuyện một lúc.

Lục thị cũng không giữ nàng lại quá lâu, đại khái là bàn giao một ít chuyện ở Tây viện, chỉ sau thời gian một chung trà đã để nàng trở về.

Chẳng qua chỉ một mình nàng trở về viện, Từ Ngọc Tuyên vẫn ở lại chính viện.

Chờ người đi rồi, Lục thị mới ôm Từ Ngọc Tuyên vào lòng, dịu dàng hỏi: "Tuyên Nhi, người vừa nay là mẫu thân của con, con có biết không?"

"Mẫu thân?" Chuyện mà tiểu hài tử hai tuổi có thể nhớ được không nhiều, cái đầu tròn tròn của Từ Ngọc Tuyên hơi nghiêng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy hoang mang.

Lục thị thấy vậy không khỏi thở dài, lúc nãy nàng đã ám thị với Ôn thị mấy lần, để nàng ấy chơi đùa với Tuyên Ca nhi, kết quả Ôn thị vẫn cứ ngây ngốc, cho nên đến lúc này Tuyên Ca nhi vẫn chưa thể quen thuộc với nàng ấy.

Xem ra ban ngày vẫn nên để Kỷ ma ma ôm Tuyên Ca nhi đến Tây viện ngây ngốc một hồi.

Từ Cảnh Dung kéo nhị đệ Từ Cảnh Lâm từ bên ngoài chạy vào phòng, đi đến trước mặt Lục thị nói: "Nương, đừng đưa Tuyên đệ đến Tây viện, nữ nhân đó vừa nhìn đã biết sẽ không đối xử tốt với Tuyên đệ, nếu nương không muốn nuôi tiếp, vậy thì để Tuyên đệ đến Đông viện ở với con và nhị đệt!"

Dù sao Đông viện cũng lớn, nuôi thêm mấy Tuyên đệ nữa cũng không thành vấn đề.

Từ Cảnh Lâm ở bên cạnh cũng ngơ ngác gật đầu theo, cậu nhóc đối với một số chuyện vẫn chưa hiểu biết, chỉ là Từ Cảnh Dung đã nói với cậu bé, nếu không gật đầu thì đệ đệ sẽ bị đưa đi.

Từ Cảnh Lâm không muốn đệ đệ bị đưa đi, liền theo đại ca Từ Cảnh Dung chạy bình bịch tới đây để can ngăn.

Lục thị giơ tay cốc nhẹ vào trán đại nhi tử, khiển trách: "Con nói bậy gì trước mặt đệ đệ đấy, nhị thẩm của con là mẫu thân của Tuyên Ca nhi!"
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 43


Tuy nói Lục thị có hơi bất mãn với Ôn Diệp, nhưng ở trước mặt hài tử, Ôn Diệp là trưởng bối của bọn chúng, nếu hai đứa nhi tử cứ không tôn trọng trưởng bối như thế này, cần phải giáo huấn một trận.

Càng huống chi, cho dù nàng ấy có không nỡ thế nào đi nữa, sau này Tuyên Ca nhi cũng phải vê Tây viện sống, tình cảm mẫu tử giữa nó và Ôn Diệp sớm muộn gì cũng phải bồi dưỡng.

Cho dù là vì cuộc sống sau này của Tuyên Ca nhi, Lục thị cũng nhất quyết không để hai đứa nhi tử âm thầm nghị luận cách làm người của Ôn Diệp.

Bởi vậy Lục thị đanh mặt lại, nghiêm túc nói: "Trở về chép phạt hai mươi lần bài văn mà tiên sinh đã giao ngày hôm qua. Ngày mai vào canh giờ này, cầm đến cho nương kiểm tra, về phần Cảnh Lâm, viết hai mươi trang chữ to."

Hai huynh đệ Từ Cảnh Dung và Từ Cảnh Lâm vừa nghe xong lập tức nhìn Lục thị với vẻ khó tin.

Quả thật là sét đánh giữa trời quang.

"Nương, không thể giảm bớt một chút sao? Từ Cảnh Dung đã tám tuổi rồi, đang độ tuổi trêu chó chọc mèo, cực kỳ bất hảo, để cậu nhóc ngồi trên ghế chép văn cả ngày còn không bằng trực tiếp lấy roi ra quất hai trận cho xong.

Từ Cảnh Lâm cũng oang oang lên: "Nương, hai mươi trang chữ to phải viết rất lâu rất lâu, tay của Cảnh Lâm đều viết đau rồi."

Nói xong còn rúc vào lòng Lục thị, nếu đây là ngày thường thì Lục thị đã sớm quân lính tan rã và ôm cậu nhóc vào yêu thương an ủi rồi.

Nhưng hôm nay Lục thị lại không chút dao động, nghiêm khắc nói: "Ôn thị là nhị thẩm của các con, bình thường huynh đệ hai đứa kính trọng nhị thúc như thế nào, sau này cũng phải kính trọng nàng ấy như vậy, đã hiểu chưa?"

Từ Cảnh Dung nào dám không hiểu, nếu còn không hiểu thì không chỉ chép phạt hai mươi lần thôi đâu, cậu nhóc không ngừng gật đầu: "Nhi tử hiểu rồi."

Từ Cảnh Lâm tuổi còn nhỏ chậm nửa nhịp: "Cảnh Lâm cũng không dám nữa, ô ô ô, đều tại đại ca..."

Đang nói thì khóc um lên, Từ Cảnh Dung thấy vậy vội vã bịt chặt miệng nhị đệ, sau đó kéo người ra ngoài.

Nếu để tên tiểu tử này cáo trạng thành công là cậu nhóc khuyến khích, vậy thì xong luôn.

Lục thị cũng mặc kệ bí mật giữa hai huynh đệ bọn nó, chỉ dặn nhóm ma ma tỳ nữ hầu hạ hai đứa đuổi theo.

Từ Ngọc Tuyên trợn tròn đôi mắt nhỏ, sao mới chớp mắt mà đã không thấy hai vị ca ca rồi...

Lục thị nhìn mà buồn cười, duỗi tay sờ khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc.

Lúc này, thị tỳ Tiển ma ma nói: "Tuy rằng tiểu thế tử và nhị công tử nói chuyện thẳng thắn chút, nhưng cũng không phải nói sai, không phải phu nhân cũng không nỡ để tam công tử chuyển đến Tây viện sao?"

Lục thị lại lắc đầu nói: "Ta không nỡ là thật, nhưng Tuyên Ca nhi không thể cứ ở chính viện mãi được, hiện tại chưa thấy gì, nhưng thời gian lâu dài..."

Nàng ấy không thể cứ nuôi nhi tử của tiểu thúc mãi được. Bây giờ Quốc công phủ đang phú quý, người ngoài không dám nói bậy. Nhưng tương lai thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không thể đảm bảo cuộc sống sau này vẫn vậy.

*

Ôn Diệp không hề biết những chuyện đã xảy ra sau khi mình rời đi. Nàng vừa về đến Tây viện đã lập tức sai người đến phòng bếp nhỏ bưng tảo thiện đến.

Bát cháo mà nàng ăn ở chính viện căn bản không xi nhê gì.

Đời trước, vì duy trì hình tượng, Ôn Diệp không có một bữa ăn nào là ăn đến vui sướng.

Sống lại một đời, không có công việc trói buộc, tự nhiên là muốn ăn gì thì ăn đó.
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 44


Đương nhiên, Ôn Diệp cũng không tham ăn nhiều, một khi thấy no thì lập tức dừng đũa, dù sao nếu ăn quá nhiều thì đối với thân thể cũng không tốt.

Nàng đã lập chí đời này phải sống đến một trăm tuổi, không có một thân thể khỏe mạnh thì không được.

Sau khi ăn uống no say, Ôn Diệp mới có lòng kêu hai tỳ nữ đến hỏi chuyện.

"Những người khác đã thấy quen chưa?" Ôn Diệp hỏi hai người.

Vân Chỉ trả lời: "Tảo thiện mà người mới ăn lúc nãy là Hồng Hạnh làm đấy."

Hồng Hạnh là trù nương của nhà bếp nhỏ ở Hoành Vu viện, phần lớn tài nghệ bếp núc của nàng ấy là do Ôn Diệp dạy.

Ôn Diệp nói: "Thảo nào ta ăn thấy mùi vị quen thuộc như vậy."

Đào Chi đứng ở phía sau Ôn Diệp, vừa bóp vai cho nàng vừa hỏi: "Phu nhân, có cần gọi người của Tây viện đến đây gặp mặt chút không?"

Lời của Vân Chi đến nàng ấy nghe còn hiểu, phu nhân không thể không hiểu được.

Tối qua chỉ mới thấy hai nhất đẳng tỳ nữ là Liễu Nha và Liễu Tâm, những người khác thì chẳng thấy đâu cả.

Vì vậy Ôn Diệp gật đầu đồng ý: "Van Chi, chuyện này giao cho ngươi."

Vân Chi đáp "vâng" rồi lập tức rời khỏi nhà chính.

Chỉ một lát sau, Liễu Nha đã dẫn đầu một nhóm tỳ nữ và bà tử đến nhà chính.

Ôn Diệp đứng dậy, ra khỏi nội thất, mười mấy tỳ nữ và bà tử lấy Liễu Nha làm đầu, đồng loạt cong lưng hành lễ với nàng.

Hành động không chút cẩu thả, lễ nghi một chút cũng không thể bắt bẻ.

Không hổ là tôi tớ do Quốc công phủ chỉ dạy.

Ôn Diệp ngồi xuống ghế chủ vị, giơ tay vẫy vẫy: "Liễu Nha, ngươi quản lý Tây viện bao lâu rồi?"

Liễu Nha vừa nghe được tên mình, trong lòng khẽ thót lên, nhưng ngoài mặt vẫn không biến sắc, giọng điệu cung kính đáp: "Hồi nhị phu nhân, là hai năm trước Quốc công phu nhân điều nô tỳ đến Tây viện."

"Hai năm trước?" Ôn Diệp túm lấy điểm thời gian này, lông mày khẽ nhướng, không đúng lắm nha.

Nàng cứ tưởng rằng Liễu Nha và Liễu Tâm đều là tỳ nữ bồi gả mà nguyên phối của Từ Nguyệt Gia đã lưu lại, bây giờ xem ra không phải rồi.

"Liễu Tâm thì sao?" Ôn Diệp lại hỏi.

"Hồi nhị phu nhân, nô tỳ với Liễu Nha được điều đến Tây viện cùng năm." Liễu Tâm không kiêu ngạo không siểm nịnh hồi đáp.

Ôn Diệp thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía nhóm người còn lại, nói: "Các ngươi cũng nói xem mình đã đến Tây viện vào lúc nào?"

Tây viện gồm có hai nhất đẳng tỳ nữ, bốn nhị đẳng tỳ nữ, sáu tam đẳng tỳ nữ, ngoài ra còn có hai trù nương và ba thô sử bà tử, nhiêu đây là còn chưa tính mấy người ở tiền viện đâu đấy.

Ôn Diệp không nhịn được cảm thán, mệnh của Từ Nguyệt Gia thật tốt, có nhiều người hầu hạ như vậy.

Nhưng chuyện khiến Ôn Diệp cảm thấy có ý tứ nhất chính là, trong số những người này, người đến đây sớm nhất cũng chỉ hai năm là cùng.

Ôn Diệp cũng không muốn nghe ngóng chuyện ngày trước của Tây viện.

Bởi vậy sau khi hỏi xong, Ôn Diệp giữ lại hai người Liễu Nha và Liễu Tâm, dặn dò những người còn lại tiếp tục làm việc của mình.

Trong hai người được giữ lại, Liễu Nha là thấp thỏm nhất, nàng vừa lo lắng cho bản thân mình, vừa sợ tân phu nhân nhân cơ hội này làm khó dễ Liễu Tâm.

Trái lại Liễu Tâm không hề thấy thẹn với lương tâm, nàng ấy quản lý tiền viện trước giờ chưa từng xảy ra sai lầm. Nếu tân phu nhân vô cớ gây khó dễ với tỳ nữ tôi tớ các nàng thì sau này sao có thể đối xử tốt với tiểu công tử.

Nếu thật sự có một ngày kia, nàng ấy tin tưởng Quốc công phu nhân nhất định sẽ có quyết đoán công bằng.
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 45


Sau dăm ba câu với nhau, đại khái Ôn Diệp đã thăm dò được tính tình của hai nhất đẳng tỳ nữ này.

Liễu Nha tính tình ôn hòa, Liễu Tâm lại tâm cao khí ngạo chút, nhưng Ôn Diệp cũng không nhìn ra một chút bất kính nào từ trong vẻ mặt và cử chỉ của nàng ấy.

"Đại tẩu đã khen hai ngươi rất nhiều." Ôn Diệp nói: "Nói Liễu Nha làm việc tỉ mỉ chu toàn, đã như vậy, ngươi hãy xem rồi sắp xếp công việc cho mấy thị tỳ đó của ta. Sau này Tây viện vẫn giao cho ngươi quản lý, mỗi cuối tháng báo cáo với ta một lần."

Liễu Nha uốn gối đáp: "Vâng."

Trong lòng lại nghĩ, vị nhị phu nhân này không đoạt quyền ư?

Nàng ấy đã chuẩn bị hết rồi.

"Tiền viện vẫn giao cho Liễu Tâm." Ôn Diệp nhìn về phía nàng ấy, phân phó: "Ngày thường lang quân công vụ bận rộn, ngươi phải hầu hạ cho tốt, trà nước thức ăn phải thích đáng."

".. Vâng."

Lúc này, ngay cả Liễu Tâm cũng thấy hoang mang, Liễu Nha quản lý hậu viện, trước kia Nhị gia rất ít ở lại hậu viện, vì vậy hai người không hay gặp nhau. Nhưng nàng ta lại khác, nàng ta vẫn luôn hầu hạ trong thư phòng ở tiền viện.

Liễu Tâm cứ tưởng rằng, chuyện đầu tiên sau khi tân phu nhân vào cửa chính là đuổi nàng khỏi tiền viện.

Không ngờ tân phu nhận lại để nàng ấy tiếp tục quản lý tiền viện.

Ôn Diệp lại nghĩ thế này, nàng chỉ mới lĩnh hội một chút thú vui phu thê lăn lộn, Từ Nguyệt Gia nhất định phải bảo dưỡng thân thể thật tốt mới được.

Dù sao còn phải dùng nhiêu năm cơ mà.

Lục thị nói Liễu Tâm biết săn sóc, vậy cứ để nàng ấy tiếp tục ở lại thư phòng tiền viện chăm sóc cho Từ Nguyệt Gia đi.

"Nếu đã gặp mặt rồi, các ngươi cứ bận việc của mình tiếp đi." Ôn Diệp cười híp mắt nói: "Chỗ này của ta có Vân Chi với Đào Chi là đủ rồi."

Liễu Nha và Liễu Tâm yên lặng trao đổi ánh mắt, đồng thanh mở miệng: "Vâng."

Sau đó hai người cùng nhau rời khỏi nhà chính.

Chờ người đi rồi, Ôn Diệp trở lại trường tháp trong nội thất.

Vân Chi không khỏi lo lắng: "Phu nhân, người để Liễu Tâm tiếp tục ở lại tiền viện, lỡ như sau này lang quân...

Nàng ấy uyển chuyển nói: "Đến lúc đó, người phải làm thế nào?"

Ôn Diệp nhận lấy tách trà mà Đào Chi đưa qua, nhấp một ngụm nhỏ rồi nói: "Loại chuyện này sao ta có thể ngăn được?"

Vân Chi nghẹn lời, sau đó ngậm ngùi đáp: "Cũng phải."

Dù là người không tham luyến nữ sắc như Ôn phụ thì hậu viện cũng có ba thiếp thất cơ mà. Về phần Từ lang quân, trước phu nhân của các nàng, người ta đã cưới một đời vợ rồi...

Đào Chi lập tức căm giận nói: "Làm nam tử cũng tốt quá."

Ôn Diệp mỉm cười, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Với chuyện sau này Liễu Tâm có bị nạp làm thiếp hay không, nàng chưa từng lo lắng.

Nếu sau này Từ Nguyệt Gia thật sự coi trọng Liễu Tâm, cho dù nàng có đẩy Liễu Tâm đến tận chân trời góc biển thì cũng chẳng ích lợi gì, không có Liễu Tâm thì cũng sẽ có một vị khác thôi.

Đối với loại chuyện này, ngay từ đầu không thể ôm bất kỳ ảo tưởng hay kỳ vọng nào.

Về phần sự vụ Tây viện, nếu đã có người tài cán như Liễu Nha rồi, tại sao nàng phải tự ôm phiền toái vào người chứ.

Mọi người cứ tuân theo quy tắc việc ai nấy làm, yên ổn vô sự, như vậy không phải rất tốt ư?

Sau khi hiểu rõ tỳ nữ ở Tây viện không có ai thích gây chuyện thị phi, Ôn Diệp lập tức sai Đào Chi ôm hai rương sách trong đống của hồi môn ra.

Hai rương gỗ một lớn một nhỏ.

Vân Chi và Đào Chi chia nhau mở khóa hai chiếc rương.
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 46


Đào Chi mở rương lớn ra, bên trong đều là tạp thư thoại bản đã được đổi hết bìa sách, tính công kích không còn lớn như vậy nữa.

Vân Chỉ thì thảm rồi, tính cách của nàng ấy vốn có chút bảo thủ, rương sách nhỏ mà Ngũ cô nương Ôn Nhiên tặng quả thật đã làm khó nàng ấy rồi.

Nàng ấy nhìn chữ viết trên bìa sách, gì mà, quả thật không biết phải mở miệng thế nào.

Mà ở bên cạnh, Đào Chi thấy một rương "Tứ thư Ngũ kinh” thì cười nói: "Phu nhân là muốn ôn cũ hay là đọc mới đây?"

Vân Chỉ: ”..."

Bình thường phu nhân đã dạy Đào Chi thứ quái gì vậy.

Trời đã vào đông, khí lạnh xộc đến.

Ôn Diệp nằm trên nhuyễn tháp trong nội thất, thuận tay túm lấy một tấm đệm lông che lại bụng dưới, bên cạnh đặt một bàn ăn, mặt trên để hai đĩa điểm tâm mà nàng thích ăn cùng với một ấm trà.

Chậm rì rì nói: "Lấy quyển mới tới đây."

Đào Chỉ lấy thoại bản mới trong rương ra đưa cho Ôn Diệp.

Ôn Diệp nhận sách, nhìn thoáng qua chữ viết khá phóng khoáng trên bìa sách, chưa lật sách đã nói: "Người đi hỏi Liễu Nha, bảo nàng ấy tìm người chuyển giá sách đến thư phòng tây gian."

Thư phòng ở tây gian cũng là của Từ Nguyệt Gia, nhưng có lẽ ít dùng nên bên trong ngoài giá sách sát tường chất đầy sách ra thì trên thư án gần như không có dấu vết có người sử dụng.

Có lẽ là từ sau khi nguyên phối phu nhân mất, Từ Nguyệt Gia rất ít vê hậu viện ngủ.

Nếu đã vậy, thư phòng tây gian chia cho nàng một nửa hẳn cũng không sao.

"Ngoài ra, phải đổi bìa sách của mấy quyển sách mới đi." Ôn Diệp nghĩ một chút lại bổ sung.

Đào Chi thuần thục đáp: "Vâng, phu nhân."

Nàng ấy nói xong thì dùng khuỷu tay khẽ thọc Vân Chi.

Vân Chi bất đắc dĩ nói: "Vậy ta đi tìm bìa sách mới."

Phu nhân nhà bọn họ cái gì cũng tốt, chỉ là quá say mê đọc thoại bản.

Ôn Diệp nhìn bọn họ với ánh mắt hài lòng: "Không uổng ta thường ngày yêu thương các ngươi."

Thư phòng ở tây gian không nhỏ, so với nhà chính của Ôn Diệp hồi ở Ôn gia còn rộng hơn nhiều.

Hiệu suất làm việc của Liễu Nha rất cao, chưa đầy một khắc giá sách đã được chuyển từ khố phòng đến nhà chính.

Ôn Diệp chỉ huy mấy bà tử đẩy giá sách cũ sang trái một chút, sau đó đặt giá sách mới vào.

Sau khi làm xong này đó, Ôn Diệp cho các bà tử lui xuống.

Không lâu sau, một nửa giá sách đã được Vân Chi và Đào Chi lấp sách vào.

Trước cứ như vậy, bắt đầu từ giá sách.

Cuộc sống vẫn còn dài mà. Ôn Diệp lần nữa trở lại nhuyễn tháp trong nội thất, vừa ăn điểm tâm vừa uống trà, đọc thoại bản giết thời gian.

Dậy sớm bất tiện thế đấy.

*

Thân là đương gia chủ mẫu, không có chuyện gì xảy ra ở Quốc công phủ có thể qua mắt được Lục thị.

Tất nhiên là Tây viện cũng không ngoại lệ, sau khi Ôn Diệp từ chính viện trở về Tây viện đã phát sinh những chuyện gì, không quá nửa canh giờ đã được truyền đến tai Lục thị.

Trong nhà chính, Lục thị hỏi ma ma: "Ý ngươi là, Ôn thị sai người chuyển một giá sách mới qua đó?"

Tiển ma ma đáp lại: "Thanh Tuyết đã nói như vậy."

Lục thị vẫn có lòng tin với hai mẹ con Tiển ma ma và Thanh Tuyết.

"Xem ra Ôn thị này cũng không tồi." Lục thị lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Nhị đệ cũng thích xem sách, về điểm này thì phu thê hai người đã có chủ đề để nói chuyện với nhau rồi."

Tiển ma ma nói tiếp: "Thanh Tuyết còn nói, nhị phu nhân không tiếp quản tất cả sự vụ ở Tây viện, vẫn để hai người bọn Liễu Nha và Liễu Tâm tiếp tục quản lý."
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 47


Chuyện này khiến Lục thị cảm thấy rất bất ngờ: "Ôn thị có biết thân phận của Liễu Nha và Liễu Tâm không?”

Tiển ma ma gật đầu: "Nhị phu nhân cho gọi tất cả tôi tớ ở Tây viện đến nhà chính rồi hỏi chuyện từng người."

Lúc này Lục thị lại có chút nghĩ không ra: "Chẳng lẽ là vì ta? Liễu Nha và Liễu Tâm đều là người mà năm đó ta phái đến Tây viện, lẽ nào Ôn thị lo lắng đuổi Liễu Nha với Liễu Tâm sẽ khiến ta không thoải mái?"

Tiển ma ma giúp đỡ phân tích: "Có lẽ Nhị phu nhân mới đến Tây viện, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ nên mới tạm kéo dài mấy tháng chăng?"

Lục thị nghe bà ấy nói vậy thì cảm thấy có chút đạo lý: "Vậy lại quan sát thêm một thời gian nữa."

Hy vọng Ôn thị ngàn lần đừng khiến nàng ấy thất vọng.

"Đúng rồi." Tiển ma ma nhắc đến một chuyện khác, thoáng do dự nhưng vẫn nói: "Hôm nay có cần ôm tiểu công tử đến Tây viện dùng ngọ thiện với Nhị phu nhân không? Mẫu tử hai người cũng tiện quen thuộc với nhau hơn."

Lục thị chợt nhớ hồi sáng hai mẫu tử nói với nhau chẳng được hai câu, ngập ngừng một lát rồi nói: "Cứ theo lời ngươi nói mà làm.”

Tiển ma ma đáp lời: "Vâng."

Lục thị nhìn gió lạnh bên ngoài, không nhịn được thở dài.

*

Tây viện, Ôn Diệp vẫn chưa biết Lục thị muốn đưa đứa nhỏ qua đây.

Trước đó nàng đã hỏi Liễu Tâm, mỗi khi Từ Nguyệt Gia có công vụ trong người đều sẽ đi sớm về muộn.

Bởi vậy ngọ thiện nàng để trù phòng chuẩn bị món lẩu.

Đầu đông ăn lẩu, thích hợp làm ấm người.

Ôn Diệp đã đọc thoại bản cả buổi sáng, nằm đến mức toàn thân đều cứng ngắc.

Nồi đồng được dọn lên bàn, bên dưới đốt than chỉ bạc, gân như không có chút khói ngạt.

Từ ổ bạc bước vào ổ vàng, ăn uống tiêu dùng đều trở nên kim quý hơn.

Trên bàn bày đủ các loại thịt thà, thịt viên cùng với rau dưa, ngay cả thịt bò khó kiếm nhất cũng có một miếng nhỏ.

Ôn Diệp ăn một mình nên phân lượng không cần quá nhiều, thịt thà mỗi loại thái mười lát mỏng, rau dưa mỗi loại từ ba đến năm lá.

Ôn Diệp không để tỳ nữ hầu hạ, một bát tương vừng, một bát dầu chấm, nàng vừa ăn vừa hít hà.

Kết quả vừa mới ăn miếng thịt đầu tiên vào miệng, Liễu Nha đã đến bẩm báo, nói rằng tiểu công tử đã đến.

Ôn Diệp nuốt xuống miếng thịt dê nhúng dầu chấm, nhai hai cái rồi hỏi: "Nó đến đây á, có việc gì à?" Liễu Nha ngước mắt lên nhìn Ôn Diệp một cái rồi rũ mắt xuống bẩm: "... Nói là tiểu công tử nhớ Nhị phu nhân rồi, Đại phu nhân biết được liên sai mấy người Kỷ ma ma ôm tiểu công tử đến dùng ngọ thiện với Nhị phu nhân."

Ôn Diệp đặt đũa xuống, nàng phát hiện tính của Liễu Nha không chỉ ôn hòa khéo đưa đẩy, đến cả bản lĩnh trợn mắt nói dối cũng không nhỏ đâu.

Nàng với nhóc con kia tổng cộng chỉ gặp nhau một lần vào sáng nay, chỉ mới mấy canh giờ, nhóc con có thể nhớ mặt nàng thôi đã khó lắm rồi.

Không cần nghĩ cũng biết chuyện này là do Lục thị sắp xếp.

Ý muốn thế nào, không cần nói cũng biết.

Nhóc con đã được ôm tới đây rồi, cũng không thể đuổi đi như vậy được, Ôn Diệp liếc mắt ra hiệu cho Vân Chi.

Vân Chi ngầm hiểu, đi theo Liễu Nha ra ngoài nghênh đón tiểu công tử.

Từ Ngọc Tuyên không thường đến Tây viện, chỉ thỉnh thoảng qua ở vài lần, cho nên cậu nhóc cực kỳ lạ lãm với Ôn Diệp.

Kỷ ma ma vừa vào phòng đã buông Từ Ngọc Tuyên trong ngực ra, cổ vũ cậu nhóc đến bên cạnh Ôn Diệp, Ôn Diệp bình tĩnh quan sát, đối phương lập tức dán lên người Kỷ ma ma, trong mắt tràn đầy lạ lãm và kháng cứ.

Ngay cả việc phải thỉnh an cũng quên luôn rồi.
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 48


Ôn Diệp mặc kệ, giơ đôi đũa đang kẹp thịt trong tay lên hỏi cậu nhóc: "Ăn không?"

Ôn Diệp hồn nhiên không cảm thấy đối tượng mà mình vừa hỏi là một đứa nhỏ hai tuổi, bé tí thế thì có thể hiểu cái gì chứ.

Nước lẩu mà trù phòng chuẩn bị được hầm từ xương, tươi ngon thanh đạm, tiểu hài tử cũng có thể ăn.

Không chờ nhóc con phản ứng lại, Ôn Diệp đã sai Đào Chi đem một bộ bát đũa mới lên đặt ở phía đối diện.

Kỷ ma ma vốn muốn để tiểu công tử ngồi xuống bên cạnh Ôn Diệp: "..."

Vị tân Nhị phu nhân này thật khó tả.

Tiểu công tử của Quốc công phủ tự có người tận tâm chăm sóc, Ôn Diệp chỉ để Đào Chi dạy Kỷ ma ma, người phụ trách chăm sóc Từ Ngọc Tuyên phải nhúng thịt và rau bao lâu, sau đó thì không quản nữa.

Tiểu hài tử cũng không cần chấm nước chấm làm gì, ăn nguyên chất nguyên vị là được rồi, cho nên trước mặt Từ Ngọc Tuyên chỉ để một cái bát trống.

Từ Ngọc Tuyên người nhỏ, mỗi bữa đều ăn không nhiều, cho nên đói cũng rất nhanh.

Lúc này ngửi thấy mùi hương toát ra từ nồi canh hầm xương đang sôi sùng sục, cái miệng nhỏ đã sớm phát thèm.

Bàn tay nhỏ của cậu nhóc chỉ vào nồi canh đang bốc hơi nóng, vội vã thúc giục Kỷ ma ma: "Ma mai Muốn ăn!"

Kỷ ma ma bất đắc dĩ, chỉ đành bước lên trước nhúng rau nhúng thịt cho Từ Ngọc Tuyên.

Mùa đông ăn lẩu không phải là chuyện gì mới mẻ, trước đây Quốc công phủ cũng từng nấu ăn mấy lần, chỉ là cách ăn không được văn nhã lắm, cho nên Lục thị hiếm khi chuẩn bị.

Một bữa ngo thiện vội vã kết thúc sau hai khắc, Ôn Diệp ăn cũng không sảng khoái lắm.

Thử hỏi ai có thể ăn uống thoải mái dưới cái nhìn chăm chú của cả phòng người lạ cơ chứ.

Trái lại, Từ Ngọc Tuyên dưới sự hầu hạ chu đáo của Kỷ ma ma đã ăn rất ngon miệng.

Sau khi ăn no, Kỷ ma ma ôm cậu nhóc xuống ghế, không có hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu cản trở ánh nhìn, Từ Ngọc Tuyên lần nữa nhìn về phía Ôn Diệp, dường như đã nhớ ra nàng là ai, đôi mắt cún con nhìn chằm chằm Ôn Diệp một hồi, bỗng nhiên non nớt gọi: "Mẫu thân!"

Chén trà trong tay Ôn Diệp khẽ run lên, sau đó dần bình tĩnh lại, nói: "Đã ăn no chưa?"

Từ Ngọc Tuyên men theo cạnh bàn tiến lại gần Ôn Diệp: "No al"

Khi khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một cánh tay, Ôn Diệp nhịn không được xoa đầu cậu nhóc.

Trong khoảnh khắc bị chạm vào đầu, Từ Ngọc Tuyên theo bản năng lùi ra sau nửa bước, chờ đến khi phát hiện không có nguy hiểm thì mới thôi không nhúc nhích nữa.

Trong lòng Ôn Diệp thầm nói, nhóc con phản ứng thật nhanh.

Sau khi sờ đã ghiền, Ôn Diệp sai Đào Chỉ lấy bài giấy mà mình đã làm lúc trước ra.

Mùa đông dài đằng dang, chỉ đọc thoại bản thôi thì không được.

Bài giấy khá giống với bài poker đời sau, Vân Chi với Đào Chi đều được Ôn Diệp đích thân truyền dạy, nhiều năm trôi qua, bây giờ thực lực của hai người không hề thua kém nàng.

Nhưng ba chủ tớ mà đánh bài ăn tiền thì không thích hợp lắm, vì vậy Ôn Diệp định ra quy tắc người thắng sẽ dán giấy lên mặt người thua.

Ba người, thích hợp nhất là đấu địa chủ.

Lúc lấy bài giấy ra, ngoài ba chủ tớ nhà Ôn Diệp, những người khác đều vô cùng tò mò.

Thứ mà Nhị phu nhân chơi hình như không giống với bài lá mà bọn họ từng thấy trước đây.

Ôn Diệp không còn để ý đến Từ Ngọc Tuyên nữa, chỉ chuyên tâm đánh bài, mà Từ Ngọc Tuyên từ sau khi thấy bài trong tay nàng thì cảm thấy rất mới lạ, từ đầu đến cuối đều không chịu rời đi.
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 49


Kỷ ma ma thấy Nhị phu nhân không có chút phản ứng nào, chỉ đành sai tỳ nữ bưng ghế mềm tới.

Để Từ Ngọc Tuyên ngồi cạnh Ôn Diệp.

Cũng không biết có phải vì bên cạnh nhiều thêm một đứa nhỏ hay không mà vận khí hôm nay của Ôn Diệp cực kém, chưa đầy một lúc mà trên mặt nàng đã dán đầy mảnh giấy.

Trong khi đó, Đào Chi hiếm khi thắng nhiều lần như vậy, càng chơi càng hăng máu, ngay cả người từ trước đến nay luôn ổn trọng như Vân Chỉ cũng cười nhiều hơn.

Giấy dán trên mặt cùng cả người đều không nhiều bằng một nửa Ôn Diệp.

Đào Chi trên mặt chỉ dán ba sợi giấy lên giọng nói: "Phu nhân, tiếp nào!"

Lại chơi thêm mấy ván nữa, trên mặt Ôn Diệp đã bị dán kín, ngay cả tầm nhìn cũng bị cản trở.

Vì thế nàng nhân lúc Đào Chi xào bài cúi đầu nhìn nhóc con đang bám vào cạnh bàn, mở to mắt nhìn chằm chằm bài giấy trên bàn, nhỏ giọng nói: "Tuyên Nhi, con nên gọi ta là gì?"

Từ Ngọc Tuyên thấy Ôn Diệp để ý đến mình thì sáng mắt lên, cậu nhóc đã sớm thấy hứng thú với bài giấy nên trả lời rất tích cực: "Mẫu thân!"

Ôn Diệp xoa đầu cậu nhóc, cười híp mắt hỏi: "Có phải con cũng muốn chơi hay không?"

Dù sao Từ Ngọc Tuyên vẫn không quen thuộc với Ôn Diệp lắm, cậu nhóc xấu hổ không lên tiếng, nhưng khát vọng dưới đáy mắt không lừa được người khác.

Kỷ ma ma há miệng muốn nói gì đó, nhưng nhớ đến lời phân phó của Thanh Tuyết cô nương trước lúc tới đây, bà ấy chỉ đành ngậm miệng lại.

Trơ mắt nhìn Nhị phu nhân "giày vò" tiểu công tử, tiểu công tử lại còn cực kỳ cao hứng.

Giữa hai mẫu tử dường như cũng trở nên thân quen hơn.

Kỷ ma ma không nhịn được nghĩ, đây cũng coi như đã hoàn thành phân phó của Thanh Tuyết cô nương rồi nhỉ?

*

Ngọ thiện ở chính viện được dọn lên muộn chút.

Từ Quốc công đã đến đại doanh Tây Giao, buổi trưa không trở lại, vì vậy chỉ có Lục thị và hai nhi tử cùng nhau dùng thiện.

Từ Cảnh Dung đã chép văn cả buổi sáng, lúc qua chính viện ăn cơm lại không thấy Từ Ngọc Tuyên đâu, vội vàng hỏi Lục thị: "Nương, Tuyên đệ đâu, không phải bình thường đệ ấy đều ăn chung với chúng ta sao?"

Lục thị múc cho tiểu nhi tử hai muỗng trứng hấp, nói: "Đến Tây viện ăn với Nhị thẩm của con rồi."

Từ Cảnh Dung nghe vậy rất không yên tâm: "Nương, sao người có thể để một mình Tuyên đệ và cái... ừm... Nhị thẩm ở riêng với nhau chứ!"

Đáng lý nên để cậu nhóc đi chung mới phải, có cậu ở đó, mẹ kế ác độc đó sẽ không dám ức h**p Tuyên đệ.

Từ Cảnh Dung cuộn chặt nắm tay nhỏ, lập tức nhổm người dậy muốn đến Tây viện. Không được! Cậu phải qua đó nhìn xem.

"Ngồi xuống cho ta." Lục thị nghiêm khắc nói: "Tam đệ của con đã có Kỷ ma ma rồi, con đi làm gì!"

Trước mắt bao người, Ôn thị còn có thể ức h**p Tuyên Ca nhi hay sao.

Tuy là nói vậy, nhưng trong lòng Lục thị rốt cuộc vẫn không yên.

Nàng ấy sợ Từ Ngọc Tuyên không quen thức ăn ở Tây viện, sợ cậu nhóc không tình nguyện gần gũi với Ôn thị, càng sợ Ôn thị sẽ đối xử không tốt với cậu nhóc.

Đối với lời nói của Lục thị, Từ Cảnh Dung không dám không nghe, chỉ đành ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Chỉ là tốc độ ăn nhanh hơn trước rất nhiều.

Từ Cảnh Dung và sạch hai bát cơm, vội vã lau miệng nói: "Nương, con đi Tây viện thỉnh an Nhị thẩm."

Cậu cũng không nói là đi tìm đệ đệ, chỉ nói đi thỉnh an trưởng bối, mẫu thân sẽ không ngăn cản.

Kết quả người mới chạy ra ngoài phòng, Lục thị đã nghe thấy tiếng rống giận của nhi tử: "Nương! Còn nói sẽ không ức h**p! Người nhìn trên mặt Tuyên đệ là cái gì đây?!"
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 50


Lục thị nghe mà thất kinh, vội vã chạy ra ngoài: "Mặt của Tuyên nhi làm sao..."

Chỉ thấy Từ Ngọc Tuyên trên mặt dán đầy giấy đang được Kỷ ma ma ôm trong ngực, mấy tỳ nữ đi theo bên cạnh nhiều lần muốn gỡ giấy xuống nhưng cậu nhóc cứ dùng tay chặn lại, chính là không cho gỡ.

Từ Ngọc Tuyên nghe thấy tiếng của Từ Cảnh Dung, hai bàn tay nhỏ lập tức vén hai mảnh giấy dán trên lông mày lên, để lộ ra một đôi mắt tròn xoe, nhìn Từ Cảnh Dung cười khanh khách.

Trên mặt Từ Cảnh Dung tràn đầy bi phẫn, ngoái đầu lại nói với Lục thị đã ra tới cửa: "Xong rồi mẫu thân, tuyên đệ bị mẹ kế ác độc doạ cho ngốc luôn rồi!"

Lục thị: ”.......

Lục thị nghe đại nhi tử xưng hô với Ôn thị như vậy thì cau chặt mày.

Từ Cảnh Dung còn muốn ồn ào tiếp, Lục thị đã trực tiếp ngắt lời cậu: "Từ Cảnh Dung!"

Bình thường Lục thị rất ít khi kêu đầy đủ họ tên của hai nhi tử, rõ ràng là lúc này đã giận rồi.

Kỷ ma ma đang ôm Từ Ngọc Tuyên và đám người có mặt ở đó nghe thấy tức giận từ trong giọng nói của Lục thị thì lập tức dừng lại mọi động tác, thậm chí ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi mấy phân.

Bọn họ đã từng nghe về thủ đoạn của Quốc công phu nhân rồi.

Một bộ phận nhỏ thấp thỏm cho rằng Lục thị đang phát giận với các nàng vì đã không chăm sóc tốt cho tiểu công tử.

Từ Cảnh Dung không ngờ Lục thị sẽ giận như vậy, nhất thời ngơ ngẩn, còn có một chút ủy khuất.

Lục thị không hề nhìn cậu, nàng ấy dịu dàng mỉm cười với Từ Ngọc Tuyên đang làm ổ trong lòng Kỷ ma ma: "Đưa Tuyên Ca nhi cho ta, các ngươi lui xuống trước đi."

Kỷ ma ma và những người khác cùng thưa “dạ”, sau đó lục tục rời khỏi nhà chính.

Từ Ngọc Tuyên quen thuộc với Lục thị, biết nàng ấy là bá nương của mình, cho nên không kháng cự cái ôm của Lục thị, nhưng vẫn không cho người khác động vào mấy mảnh giấy dán trên mặt mình.

Sau khi thấy rõ trên mặt Từ Ngọc Tuyên chỉ dán mấy mảnh giấy phết hồ dính, Lục thị không để tỳ nữ cưỡng ép gỡ ra nữa, dù sao cũng không ảnh hưởng gì.

Hiện tại trong nhà chính chỉ còn lại mẫu tử Lục thị cùng với các tâm phúc của mình, còn có Từ Ngọc Tuyên bé tí đối với nhiều chuyện còn chưa nghe hiểu gì.

Lục thị ôm Từ Ngọc Tuyên ngồi xuống ghế chủ vị, bau không khí nhất thười yên tĩnh lại.

Từ Ngọc Tuyên gẩy nhẹ mấy sợi giấy trên mặt mình, một chốc thì vén lên, một chốc thì đậy lại, cứ vậy tự mình tiêu khiển một hồi, cũng không ai để ý cậu nhóc.

Độ dính của hồ dán chỉ bình thường thôi, sau một hồi bị cậu nhóc lăn qua lăn lại như vậy, mấy mảnh giấy trên mặt nhanh chóng rớt hơn phân nửa, hồ dính nhăn nhúm còn sót lại trên mặt, không biết là tiểu tặc oa nào ăn vụng đây.

Năng lực cảm ứng của tiểu hài tử đối với hoàn cảnh xung quanh không hề kém cạnh người lớn, Từ Ngọc Tuyên cảm thấy hình như người ôm mình đang tức giận, cả thân hình bé tí lập tức rúc vào trong ngực Lục thị.

Đây là thói quen lấy lòng Lục thị của cậu nhóc. Lục thị không phải giận Từ Ngọc Tuyên, chẳng qua trước khi chất vấn người nào đó thì cũng phải hỏi rõ chuyện ở Tây viện trước.

Lục thị vớt hài tử đang rúc trong ngực mình ra, để cậu nhóc đối mặt với mình, dịu dàng hỏi: "Hôm nay Tuyên Nhi ở chung với mẫu thân có vui không?”

Lúc này trên mặt Từ Ngọc Tuyên vẫn còn treo lủng lắng hai mảnh giấy dán trên hai nhúm lông mày.
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 51


Cậu nhóc như có cảm ứng duỗi tay ra sờ, không biết nghĩ đến chuyện gì, hai mắt lập tức sáng lấp lánh, ngón tay nhỏ xíu chỉ ra ngoài hô lên "mẫu thân”.

Lục thị thấy vậy thì biết không cần hỏi thêm, nàng ấy để tỳ nữ Bạch Mai ôm Từ Ngọc Tuyên về phòng ngủ trưa.

Sau đó mới dời ánh mắt về phía Từ Cảnh Dung vẫn một mực im lặng từ nãy đến giờ, nghiêm khắc nói: "Con có biết mình sai chỗ nào không?"

Từ Cảnh Dung vẫn nhớ rõ thái độ vừa rồi của Lục thị đối với mình cho nên rất tủi thân, lúc này tính khí trở nên bướng bỉnh, quay đầu lại hu nói: "Con không sail"

Lục thị thấy cậu vẫn không chịu nhận sai thì không tiếp tục nữa, chỉ nói: "Nếu cảm thấy mình không sai, vậy thì chép phạt thêm hai mươi lần nữa đi."

"Còn nữa, chờ phụ thân con trở lại, ta sẽ nói với hắn lỗi sai mà con phạm phải hôm nay, không sót một chữ."

Từ Cảnh Dung trừng lớn mắt, vừa tủi thân vừa không tình nguyện nói: "Nương! Người không thương con nữa rồi! Từ ngày Nhị thúc cưới thẩm thẩm mới, người cứ la rây con mãi! Nữ nhân ác độc đó đã cho người uống canh mê hồn gì rồi!"

Nói xong lập tức lao ra khỏi nhà chính, không cho những người có mặt ở đây bất cứ cơ hội chuẩn bị nào.

Chờ Lục thị lấy lại tinh thần, bên ngoài đã không còn bóng dáng Từ Cảnh Dung, nàng ấy giận đến mức bảo Tiển ma ma đi lấy roi mây của Quốc công gia.

Còn chờ Quốc công gia làm gì nữa, nàng ấy trực tiếp đánh là được.

Tiển ma ma vội vàng khuyên can: "Phu nhân, tiểu thế từ chỉ nhất thời xúc động!"

Lục thị tức giận: "Ngươi nhìn nó đi, đã tám tuổi rồi! Vẫn không hiểu chuyện như vậy! Không chỉ nhiều lần bất kính với trưởng bối, Quốc công phủ sinh dưỡng nó, có khi nào dạy nó nói những lời tệ hại đó không?!"

Tiển ma ma vội nói: "Trước kia tiểu thế tử cũng không như vậy, xin phu nhân hãy bớt giận."

Lục thị dân dần bình tĩnh lại, được một câu nói vô tâm của Tiển ma ma nhắc nhở, cũng nhận ra có chút không đúng.

Trong phòng chỉ còn nàng ấy cùng với hai mẹ con Tiển ma ma và Thanh Tuyết, Lục thị nhìn hai người rồi nói: "Ta nhớ sau khi hôn kỳ của Tử Đàn và Ôn thị được định xuống, Cảnh Dung và Cảnh Lâm đã đến Hầu phủ ở một đoạn thời gian."

Hầu phủ trong miệng Lục thị chính là Định An Hầu phủ, nhà mẹ đẻ của nàng ấy, nhà ngoại tổ của hai nhi tử.

Trong khoảng thời gian đó, Lục thị bận rộn tổ chức hôn sự, nhất thời không rảnh chăm lo hai đứa nhỏ, vừa vặn hai đứa nó nói nhớ ngoại tổ phụ với ngoại tổ mẫu, nàng ấy bèn đóng gói hai đứa nó về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày.

Lúc này Tiển ma ma cũng nghĩ tới, gật đầu nói: "Hình như là ở hơn mười ngày, cũng xấp xỉ nửa tháng."

Lục thị im lặng nửa ngày. Một lúc lâu sau, nàng ấy nói: "Đi gọi Nhị công tử lại đây."

Hai đứa nhi tử này của nàng vẫn luôn dính nhau như sam, không chừng có thể hỏi được chút gì đó từ chỗ Cảnh Lâm cũng nên.

Từ Cảnh Lâm đang ở trong phòng viết chữ to, tổng cộng phải viết hai mươi trang, viết không ngay ngắn mẫu thân sẽ không chịu, cậu nhóc viết cả buổi sáng còn chưa viết được một nửa, vội đến mức buổi trưa chưa ăn được mấy miếng đã bắt đầu viết tiếp.

Lúc Thanh Tuyết đến nơi thì thấy một tiểu nhân nhi đang ngồi sau thư án với dáng vẻ đoan chính, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó chấp bút viết chữ.

Lòng nàng ấy nhất thời mềm nhữũn, bước tới nói: "Nhị công tử, phu nhân gọi người đến chính viện một chuyến."

Từ Cảnh Lâm lập tức rụt đầu lại: "Ta đang ngoan ngoãn luyện chữ"

Thanh Tuyết nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu bé, nhất thời cảm thấy buồn cười: "Nhị công tử yên tâm, phu nhân chỉ muốn hỏi lúc trước người ở Hầu phủ có vui hay không."

Từ Cảnh Lâm khẽ chớp đôi mắt trong veo: "Thật sao?”

Thanh Tuyết cười nói: "Nô tỳ không gạt người."

Từ Cảnh Lâm ôm theo tâm trạng vừa thấp thỏm lại vừa chờ mong đến chính viện, trên đường đi, cậu nhóc vẫn luôn suy nghĩ, chẳng lẽ mẫu thân đau lòng rồi? Quyết định miễn hai mươi trang chữ to?

Lục thị vừa thấy tiểu nhi tử, lập tức kêu: "Cảnh Lâm, lại đây."

Tuy Lục thị phạt Từ Cảnh Lâm viết chữ to, nhưng ở trong lòng Từ Cảnh Lâm, Lục thị vẫn là người thân thiết nhất.
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 52


Lục thị ôm Từ Cảnh Lâm vào lòng, sau khi quan tâm hỏi han hai câu thì bắt đầu vào chủ đề chính: "Lần trước con với đại ca đến nhà ngoại tổ chơi có vui không?”

Từ Cảnh Lâm đơn thuần nói: "Vui ạ! Tiểu cữu cữu tốt với tụi con lắm!"

Đệ đệ nhỏ nhất của Lục thị vừa mới mười một, người ngợm chắc nịch, khi hai huynh đệ Từ Cảnh Dung và Từ Cảnh Lâm ở Hầu phủ luôn chơi chung với nó.

Lục thị lại hỏi: "Còn gì nữa không? Ví dụ như đại ca con có bỏ con một mình không?”

Từ Cảnh Lâm giống như nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên tức giận nói: "Nương, đại ca hư lắm!"

Trong lòng Lục thị kích động: "Nó làm gì con?”

Từ Cảnh Lâm cuộn chặt nắm tay nhỏ nói: "Ngoại tổ mẫu sai Triệu ma ma làm quế hoa cao, huynh ấy lén ăn một mình! Một khối cũng không chừa lại cho conI! Quá xấu xa rồi!"

Lục thị: "... Không còn chuyện nào khác hả? Ví dụ như có ai nói chuyện riêng với đại ca của con không?”

Từ Cảnh Lâm: "Đương nhiên là có! Ngoại tổ phụ đặc biệt mua điểm tâm của Phù Dung Ký về, đại ca cũng ăn hết không chừa cho con!"

Cậu nhóc vừa dứt lời thì cái bụng nhỏ kêu lên rột rột.

Lục thị: ”..."

Đây là thân sinh nhi tử của nàng ấy ư?

Từ Cảnh Lâm lập tức cảm thấy xấu hổ, vội vã che bụng lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, ngượng ngùng nói: "Nương..."

Lục thị bất đắc dĩ, nàng ấy sai Thanh Tuyết bưng một đĩa điểm tâm đến cho Từ Cảnh Lâm, sau đó gọi người dẫn cậu nhóc về Đông viện.

Xem ra không thể hỏi được gì từ chỗ tiểu nhỉ tử rồi, Lục thị quay đầu nói với người bên cạnh: "Tiển ma ma, bà đi tra xem trong phủ có ai ở bên tai Thế tử nói gì hay không."

Tiển ma ma lập tức hiểu ý, đáp ngay: "Lão nô đi ngay."

Sau đó Lục thị lại nhìn về phía Thanh Tuyết: "Ngày mai ngươi ve Hầu phủ một chuyến tìm mẫu thân của ta, lúc ở Hầu phủ Thế tử đã tiếp xúc với những ai, sau khi tra xong thì vê báo với ta."

Thanh Tuyết phúc thân: "Nô tỳ đã biết."

Sau khi Tiển ma ma rời đi, Lục thị nghĩ đến Ôn thị ở Tây viện, tạm ngừng một lát rồi quay người lại nói với Thanh Tuyết: "Đến khố phòng của ta lấy hai ngàn lượng, tìm thêm đôi Ngọc Như Ý lần trước, ngươi đích thân đưa tới Tây viện."

Thanh Tuyết hiểu đây là Đại phu nhân bồi thường cho Nhị phu nhân, bởi vì Thế tử nói năng l* m*ng với Nhị phu nhân.

*

Sau khi tiễn đứa nhỏ đi, chẳng bao lâu sau Ôn Diệp đã phủi tay không chơi nữa.

Bởi vì nàng bấm tay tính toán, vận khí hôm nay bình thường, không thích hợp đấu địa chủ. Đào Chi bận rộn xếp bài lại, nghe Ôn Diệp bia chuyện thì cười hừ: "Rõ ràng là phu nhân kỹ thuật không bằng người, nếu không sao cộng thêm mặt tiểu công tử nữa cũng không đủ chỗ dán giấy."

Ôn Diệp hất mặt lên, ra vẻ đứng đắn nói: "Đào Chi, móng heo nướng tối nay, không có phần của ngươi nữa.”

Đào Chi nghe vậy thì dỗi: "Phu nhân, người chơi xấu! Đã nói nếu nô tỳ thắng liên tiếp mười ván thì giò heo nướng có một phần của nô tỳ mài"

Ôn Diệp đơn giản nhắm mắt lại, không đối mặt với nàng ấy, ngồi thiền trên trường tháp: "Ngươi cũng nói rồi, ta là phu nhân, cho nên ta nói là tính."

Đào Chi nghe vậy liên nghẹn một hơi.

Lúc này Vân Chi bưng trà bước vào, thấy vẻ mặt tủi thân của Đào Chỉ thì cười nói: "Được rồi, muội so đo với phu nhân làm gì."

Đào Chi tức thở phì phì: "Hừ."

Vân Chi không khuyên nàng ấy nữa, đến gần Ôn Diệp rót trà cho nàng, sau đó lo lắng nói: "Phu nhân dán đầy giấy lên mặt tiểu công tử, cũng không biết Quốc công phu nhân biết rồi có giận không."

Nàng ấy và Thường di nương có cùng một mối lo, lo sau khi Ôn Diệp đến Quốc công phủ sẽ vì thân phận kế mẫu mà đón phải những ánh mắt khác thường.

Ai mà không biết vị tiểu công tử đó cực kỳ tôn quý.

Ôn Diệp mở mắt ra, thầm thở dài trong lòng rồi nói: "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."

Vân Chi vẫn không yên tâm: "Hay là nô tỳ đi nghe ngóng xem sao."

Tiểu công tử rời khỏi Tây viện đã sắp một canh giờ rồi.
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 53


Ôn Diệp: "Không cần đi, phu nhân nhà ngươi đã ngần này tuổi rồi, việc nhỏ như vậy, cùng lắm là bị cấm túc mấy ngày thôi."

Hơn nữa, mất mặt không chỉ có một mình nàng.

Ngày mốt nàng còn phải lại mặt, cho dù Lục thị thật sự vì chuyện này mà tức giận, dù sao cũng phải chờ nàng lại mặt xong mới tính.

Không lâu sau, Liễu Nha lại đây nói rằng Thanh Tuyết cô nương của chính viện xin cầu kiến.

Vân Chi nghe xong lập tức cảm thấy chuyện mà mình lo lắng sắp xảy ra.

Ôn Diệp an ủi nàng hai câu rồi xuống khỏi trường tháp, mang giày, điều chỉnh váy áo, sau đó ra khỏi nội thất.

Liễu Nha đã dẫn Thanh Tuyết vào nội đường chờ.

Ôn Diệp ngồi xuống, bình thản hỏi: "Chuyến này Thanh Tuyết cô nương đến Tây viện là có việc gì?"

Thanh Tuyết phúc thân hành lễ với nàng rồi mới cung kính nói: "Hồi bẩm Nhị phu nhân, đây là đồ mà phu nhân lệnh cho nô tỳ mang đến."

Sau khi nói xong, nàng ấy quay đầu lại ra hiệu, tỳ nữ ôm hộp gấm lập tức bước lên trước.

Thanh Tuyết đi tới mở hộp ra.

Ôn Diệp không rõ nội tình, dõi mắt nhìn theo, lập tức có chút không thể dời mắt.

Không ngờ bên trong là ngân phiếu hai ngàn lượng và một đôi Ngọc Như Ý.

Nàng nghe Thanh Tuyết nói: "Thế tử ở chính viện..., đây là nhận lỗi với Nhị phu nhân."

Chuyện vẫn chưa điều tra rõ ràng, lúc này nói rõ đối với Nhị phu nhân hay đối với Thế tử đều không tốt.

Ôn Diệp nhướng mày: "Cho ta hả?"

Thanh Tuyết: "Vâng."

Vân Chi và Đào Chi nghe mà như lọt vào sương mù, Ôn Diệp thì đại khái đã hiểu, có lẽ là nhãi ranh Thế tử nói xấu nàng trước mặt Lục thị đây mà.

Mấy thứ này là Lục thị băn khoăn nên muốn bồi thường cho nàng.

Nít ranh thì nàng gặp nhiều rồi, Ôn Diệp lại thoáng liếc ngân phiếu trong hộp gấm, trong lòng nghĩ, nàng là một người độ lượng.

Ôn Diệp để Đào Chi nhận lấy ngân phiếu và Ngọc Như Ý, sau đó nói: "Ý của tẩu tẩu, ta đã hiểu rồi."

Thanh Tuyết không nán lại Tây viện quá lâu, chờ nàng ấy đi rồi, Ôn Diệp lập tức lấy ngân phiếu hai ngàn lượng trong hộp gấm ra đưa cho Vân Chi, rồi dặn: "Sau này tìm cơ hội đổi hết thành bạc trắng."

Ngân phiếu mỏng tang dễ rơi mất.

Đầu của Đào Chi như muốn to ra: "Sao Quốc công phu nhân lại đưa những thứ này cho phu nhân? Chẳng lẽ là tán đồng với hàng vi dán giấy lên mặt tiểu công tử của phu nhân?"

Ôn Diệp liếc nàng ấy một cái rồi nói: "Có lẽ?" Thái độ của Thanh Tuyết khiến Vân Chi yên lòng, nàng ấy nói: "Dù sao không có chuyện gì là tốt rồi."

Ôn Diệp gật đầu, trong lòng lại có chút tiếc nuối nhè nhẹ, sao Lục thị lại không tức giận chứ.

Ngân phiếu quả thực rất tuyệt, nhưng nếu Lục thị cấm túc nàng thêm mười ngày nửa tháng nữa thì tốt rồi.

Đối với chuyện chăm sóc hài tử, Ôn Diệp xin được miễn thứ cho kẻ bất tài.

*

Từ lúc nhận thân vào giờ mão kết thúc, mãi đến giờ thân Ôn Diệp mới thấy Từ Nguyệt Gia.

Theo Ôn Diệp được biết, Từ Nguyệt Gia có năm ngày nghỉ phép kết hôn.

Nhưng mà với sinh vật như nam nhân, thỉnh thoảng gặp một chút là được rồi.

Vì thế đối với hành vi mới ngày thứ hai sau kết hôn đã hăng hái công tác của Từ Nguyệt Gia, Ôn Diệp tỏ vẻ ủng hộ.

"Lang quân có muốn dùng vãn thiện ở Tây viện hay không?" Ôn Diệp thuận tay đặt quyển thoại bản trên tay xuống, đi ra khỏi thư phòng Tây gian.

Từ Nguyệt Gia nhìn nàng, vẻ mặt nhàn nhạt đáp: "Ừ”"

Ôn Diệp sai tỳ nữ chuẩn bị bữa tối, còn mình thì trực tiếp lướt qua nam nhân đi vào nội thất.

Từ Nguyệt Gia trở lại, thư phòng Tây gian lập tức không thuộc về nàng nữa.

Ôn Diệp ngồi lên trường tháp, khẽ nghiêng người dựa ra sau. Sau khi thở dài thườn thượt, nàng cứ cảm thấy mình đã quên cái gì đó.

Chẳng mấy phút sau, nàng bỗng chốc ngồi thẳng người dậy, xốc tấm đệm che trên đầu gối lên, nhanh chân chạy ra khỏi nội thất, chạy về phía thư phòng ở Tây gian.

Lúc này, Từ Nguyệt Gia đã cầm quyển thoại bản mà Ôn Diệp thuận tay quẳng trên thư án cách đó không lâu lên.

"Chờ đã!" Ôn Diệp suýt nữa lạc giọng, may mà ngăn kịp.

Nàng lập tức cướp lấy quyển sách mà Từ Nguyệt Gia chỉ mới lật trang bìa, khôi phục lại giọng nói dịu dàng: "Quyển sách này không phù hợp với lang quân."
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 54


Từ Nguyệt Gia vừa bước vào thư phòng đã phát hiện bên trong nhiều hơn một cái giá sách, sau đó còn thấy một quyển đặt trên thư án, kết quả mới lật trang đầu tiên, nội dung bên trong lại không phải là, mà là thoại bản mua ở tiệm sách.

Hắn còn chưa kịp nhìn kỹ thì sách đã bị Ôn Diệp cướp mất.

"Hồi trưa Tuyên Nhi có đến đây, ta sợ quyển thoại bản này sẽ ảnh hưởng đến thằng bé nên mới tiện tay bọc cái vỏ." Ôn Diệp thuận miệng bịa đến đây, khẽ ngừng lại, ngước mắt lên nhìn thẳng Từ Nguyệt Gia, tỏ vẻ dịu dàng nhút nhát: "Lang quân sẽ không để ý chứ?"

Với quan hệ hiện tại của bọn họ, còn chưa phải lúc thích hợp để hắn biết nội dung bên trong thoại bản.

Tuy Từ Nguyệt Gia vẫn chưa thấy nội dung quyển thoại bản, nhưng hắn ở Hình Bộ nhiều năm, rõ nhất là dáng vẻ nói dối của phạm nhân.

Từ Nguyệt Gia khẽ quét mắt tới, ngừng một lát rồi nói: "Không để ý."

Ôn Diệp nhét thoại bản về lại giá sách, vừa quay người lại đã đổi sang một khuôn mặt khác: "Vãn thiện đã dọn xong rồi, mời lang quân dùng bữa."

Từ Nguyệt Gia: ”.......

Ôn Diệp ôm tâm tư thử thăm dò hắn.

Từ Nguyệt Gia lại xoay người bước ra ngoài.

Ôn Diệp chỉ đành theo sau, thấy hắn lập tức ngồi xuống.

Thân vai thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm trang, ít khi nói cười.

Không giống như phải ăn tối, ngược lại giống như phải xử lý công vụ gì khó giải quyết lắm.

Ôn Diệp thoáng nhìn ra phía sau hắn, mở miệng hỏi: "Sao không có ai đến hầu hạ lang quân dùng bữa? Liễu Tâm đâu rồi?"

Vân Chi và Đào Chi đang muốn bước ra ngoài thoáng nhìn lẫn nhau, vị Từ lang quân này còn muốn có người hầu hạ hắn dùng bữa? Ngay cả phu nhân của các nàng cũng không cần đâu!

"Lúc ta dùng bữa không cần người hầu hạ." Cuối cùng Từ Nguyệt Gia cũng ngước mắt lên nhìn về phía Ôn Diệp.

"Là vậy à." Ôn Diệp thuận thế ngồi xuống đối diện hắn: "Là ta nghĩ sai rồi."

"Nếu nàng cần, không cần kiêng dè ta." Đợi Ôn Diệp ngồi xuống, Từ Nguyệt Gia lại mở miệng lần nữa.

Ôn Diệp cầm đũa lên nói: "Ta và lang quân giống nhau, khi ăn mà có người hầu hạ sẽ thấy không quen."

Ăn cơm là một loại hưởng thụ, nếu mượn tay người khác thì còn vui sướng gì đáng nói nữa.

Khẩu vị của Từ Nguyệt Gia nghiêng về thanh đạm, lúc trước khi hắn dùng bữa một mình, trên bàn chưa từng xuất hiện thức ăn quá mức cay mặn.

Hôm nay trên bàn ăn lại nhiều hơn hai món.

Mà đôi đũa của Ôn Diệp từ đầu đến cuối chỉ duỗi về phía hai món đó.

Rất khó để có thể xem nhẹ ánh mắt đó của Từ Nguyệt Gia, sau khi nhai kỹ nuốt chậm, Ôn Diệp ngước mắt lên, nhẹ giọng hỏi: "Lang quân, thức ăn không hợp khẩu vị sao?"

"Không phải." Từ Nguyệt Gia bình tĩnh ăn cơm, giọng điệu bình thường, nghe không ra có ý gì.

Ôn Diệp cảm thấy hiểu biết của mình về Từ Nguyệt Gia vẫn là quá ít, nàng lia mắt về phía một món ăn nào đó.

Chốc lát sau, Ôn Diệp dùng đũa chung ở bên cạnh gắp một miếng gà cay thả vào trong bát của Từ Nguyệt Gia rồi nói: "Lang quân ăn thử món này xem, rất là ngon miệng."

"Cảm ơn." Thái độ của Từ Nguyệt Gia khách khí xa cách, ngay trước mặt Ôn Diệp ăn xong miếng thịt gà, rồi nói: "Không tệ."

Sau đó vẫn không chạm đũa vào hai món ăn đó của Ôn Diệp như cũ.

Ôn Diệp thấy vậy không khỏi suy nghĩ sâu xa, một lúc lâu sau, trên bàn chỉ còn tiếng bát đũa thỉnh thoảng va chạm vào nhau phát ra tiếng vang nho nhỏ.

Từ Nguyệt Gia đã quen với việc ăn tối không ăn quá bảy phần, chỉ ăn nửa bát cơm bích ngạnh (/), một bát canh và mấy đũa thịt, sau đó dừng lại không ăn nữa.

(/) gạo Bích Ngạnh: là một loại gạo te có màu xanh như ngọc, loại gạo này được trồng ở huyện Ngọc Điền, tỉnh Hà Bắc. Vào đời nhà Thanh, gạo này được xem là cống phẩm, chỉ có hoàng thân quốc thích và quan lại quyên quý mới được ăn.

Ôn Diệp tiếc nuối buông đũa, chờ bọn tỳ nữ dọn đồ xuống rồi bưng lên hai chén trà xanh, nàng mới châm chước mở miệng: "Lang quân này, hôm nay ta đã làm sai một chuyện."

Động tác bưng chén trà của Từ Nguyệt Gia khẽ khựng lại, hỏi: "Chuyện gì?"
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 55


"Sau khi ăn trưa xong có chút nhàm chán, ta đã chơi mấy ván bài với mấy tỳ nữ và Tuyên Nhi, người thua sẽ bị dán giấy lên mặt, vận khí của ta không tốt lắm, trên mặt Tuyên Nhi cũng bị dán không ít."

Ôn Diệp không nhanh không chậm, từ tốn nói hết, sau đó lẳng lặng nhìn Từ Nguyệt Gia, chờ hắn phản ứng.

"Bài lá?"

"Cũng gần giống vậy." Ôn Diệp thuận miệng nói.

Từ Nguyệt Gia buông chén trà xuống, nhìn thẳng vào mắt Ôn Diệp, giọng điệu thanh lãnh: "Nàng với ta là phu thê."

Trong mắt Ôn Diệp có gì đó khẽ lóe lên: "Cho nên?"

Từ Nguyệt Gia tạm ngừng giây lát, trong đầu lúc thì là yêu cầu không chút khách khí của nàng vào tối hôm qua, lúc thì là giọng điệu làm bộ làm tịch của nàng mới nãy, ánh mắt hắn dừng chốc lát trên gương mặt nàng, nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng với ta."

Ôn Diệp phút chốc sửng sốt, nàng nói thẳng: "Ta không biết phải làm sao để có thể là một thê tử tốt, một mẫu thân tốt."

Từ Nguyệt Gia nhìn nàng thật sâu, sau một hồi im lặng thật lâu, nói: "An phận thủ thường, chớ khắt khe với Tuyên Nhi, vậy là đủ rồi."

"Vậy chuyện hôm nay?”

Từ Nguyệt Gia nhàn nhạt nói: "Trong lòng nàng hiểu rõ là được."

Nụ cười trên mặt Ôn Diệp tức khắc chân thật lên không ít: "Ta hiểu rồi, lang quân."

"Đúng rồi, lang quân." Ôn Diệp lại nói: "Hôm nay thân mình của ta không dễ chịu, cho nên..."

Từ Nguyệt Gia: "... Ta đến tiên viện nghỉ ngơi."

Ôn Diệp không lừa hắn, bởi vì quỳ thủy(/) của nàng tới rồi.

(/) Quỳ thuỷ: Kinh nguyệt.

Nếu không sao nàng có thể bỏ rơi "dai mỹ nhân" mà không hưởng dụng chứ.

Từ đêm qua cho đến sự thăm dò lúc nấy, có thể thấy Từ Nguyệt Gia có những yêu cầu nhất định đối với thê tử của mình, đồng thời cũng sẵn sàng làm tròn trách nhiệm của một người phu quân.

Hắn tự biết bản thân không thể cho thê tử sự quan tâm nồng nhiệt, bởi vậy sẽ chủ động nhượng bộ trên những phương diện khác.

Thăm dò kết thúc, Ôn Diệp đã biết sau này phải làm thế nào mới có thể sống tiêu sái như ngày trước.

Đối với nàng, thái độ của Từ Nguyệt Gia đã là một ngạc nhiên ngoài mong đợi, một khởi đầu không tệ.

Về phần tiểu hài tử kia, nụ cười trên khóe môi Ôn Diệp càng rõ ràng hơn, hơn ai hết, nàng càng hi vọng đứa nhỏ có thể bình an lớn lên.

Sau khi Từ Nguyệt Gia rời khỏi đó, Vân Chi và Đào Chi vào phòng hầu hạ Ôn Diệp rửa mặt súc miệng.

Thu hoạch của hôm nay khá phong phú, Ôn Diệp vui vẻ muốn tắm nước nóng, nhưng tiếc là chuyện này chỉ có thể nghĩ ở trong lòng mà thôi. Chờ tóc khô rồi, mắt thấy đã tới giờ hợi,

Thời gian vẫn còn sớm, lúc này Ôn Diệp không ngủ được, trong tay cầm thoại bản mà ban ngày vẫn chưa đọc xong lật mấy trang.

Đào Chi bước qua hỏi: "Đêm nay phu nhân có muốn ăn khuya không?”

Lúc vẫn còn ở Ôn gia, nếu buổi tối ăn chưa no, thường thì sau giờ hợi Ôn Diệp sẽ ăn thêm.

Đào Chi và những người khác đã sớm quen rồi.

Sau khi Ôn Diệp xem xong một trang cuối cùng, kết cục của chuyện xưa rất đúng với ý của nàng, nghe thấy tiếng của Đào Chi thì gấp sách lại, ngẩng đầu lên nói: "Ta muốn ăn cơm chiên trứng, ngươi bảo Hồng Hạnh làm cho ta nửa bát."

Trong phủ không có trưởng bối, lúc nàng gả qua không cần sớm tối thưa hầu, bây giờ đã bước đầu thu phục Từ Nguyệt Gia, ngày mai nàng nhất định phải ngủ nướng thật đã.

Nếu không ăn bữa khuya, sáng sớm ngày mai chắc chắn sẽ bị đói tỉnh.

Nửa bát cơm chiên trứng chỉ cần thời gian nửa chung trà là xong rồi.

Sau khi Ôn Diệp ăn xong, ở trong phòng đi vài vòng rồi mới tắt nến ngủ.

Hôm sau, thời tiết càng lạnh, chốc chốc còn có tuyết rơi.

Ôn Diệp ngủ đến giờ ty mới chậm rãi tỉnh lại, bọc một lớp chăn dày ngồi trên nhuyễn tháp cách đó không xa, xuyên qua cửa sổ nhìn mặt đất lót đá xanh bị phủ một tầng tuyết mỏng, hậu tri hậu giác nói: "Tuyết rơi rồi."

Hình như tuyết năm nay đến hơi sớm.

Hiện tại đã gần trưa, bữa sáng muộn màng của Ôn Diệp khá đơn giản, một bát hoành thánh và mấy cái bánh bao chiên.

Bên ngoài quá lạnh, Ôn Diệp chẳng muốn đi đâu nên vòng trở lại trường tháp ôm lò sưởi tay, đắp tấm đệm dày, đọc thoại bản mới, thỉnh thoảng nhấp hai ngụm trà ấm cho ấm người.

Nhàn hạ nhưng cũng dài đằng đẳng.

Nếu không phải là người có lòng dạ rộng rãi thì những ngày tháng như thế này sẽ rất giày vò.
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 56


Chính viện.

Mắt thấy bên ngoài tuyết càng rơi càng lớn, Lục thị nghĩ tới nghĩ lui, quyết định không để Kỷ ma ma ôm Từ Ngọc Tuyên đến Tây viện nữa.

Lục thị đại khái đã biết chuyện xảy ra ở Tây viện vào ngày hôm qua, mẫu tử hai người chơi đánh bài với hai tỳ nữ và thua thảm, vì mặt Ôn thị không còn chỗ để dán giấy nữa nên mới chuyển sang mặt Tuyên Nhì.

Tuy không phải chuyện to tát gì nhưng quả thực đây là lần đầu trong phủ xảy ra loại chuyện này.

Ôn phu nhân không khắt khe với thứ nữ, nhưng xem ra cũng hiếm khi hoặc là chưa bao giờ dạy Ôn thị việc quản gia.

Trước mắt hai huynh đệ thân nhau như thủ túc, nhưng chờ đến thế hệ sau trưởng thành, Quốc công phủ sớm muộn gì cũng phải phân gia, đến lúc đó Ôn thị cần phải biết đảm đương mới được.

Trong lòng Lục thị có chút tính toán, chẳng qua trước mắt chưa cần gấp, chờ hết tháng này lại nhắc đến cũng chưa muộn.

Phải cho Ôn thị chút thời gian để thích ứng.

Sau khi ngọ thiện được dọn ra bàn, Từ Ngọc Tuyên chưa ăn được hai miếng đã không chịu ăn nữa.

Lục thị thấy vậy bèn nhẹ giọng hỏi: "Tuyên Ca nhi không thích mấy món này ư?"

Đôi môi hồng nhuận của Từ Ngọc Tuyên khẽ mím lại.

Kỷ ma ma ở một bên thử nói ra một khả năng: "Trưa hôm qua tiểu công tử ăn lẩu, là lý do này chăng?”

Quả nhiên, Từ Ngọc Tuyên vừa nghe nhắc đến "lẩu" thì lập tức sáng mắt lên.

Thức ăn trên bàn đều do Lục thị tỉ mỉ chuẩn bị, mà Từ Ngọc Tuyên lại tâm tâm niệm niệm nồi lẩu đã ăn với Ôn Diệp vào ngày hôm qua.

Trong lòng Lục thị nói không ra là cảm giác gì, đại khái là có chút ghen ti.

Lục thị cố áp chế những suy nghĩ lung tung rối loạn trong lòng, Tuyên Nhi có thể gần gũi với Ôn thị là chuyện tốt.

Vì thế nàng ấy nói: "Don hết mấy món này đi, đổi thành lẩu."

May mà hôm nay chỉ có nàng ấy và Tuyên Nhi cùng ăn, cơm trưa chuẩn bị không nhiều lắm, lại chưa he động đũa, nhóm hạ nhân trong viện chia nhau một chốc là hết.

Không tính là lãng phí.

Sau khi đổi món ăn, Từ Ngọc Tuyên ăn thêm không ít.

Lục thị nhịn không được bật cười, khẽ chọt yêu cái mũi nhỏ của cậu nhóc: "Lần sau muốn ăn cái gì cứ nói với bá mẫu là được."

Từ Ngọc Tuyên xấu hổ gật đầu.

Sau bữa trưa không lâu, Thanh Tuyết từ Định An Hầu phủ trở lại.

Với loại thời tiết như hôm nay, Lục thị không để hai nhi tử đến chính viện, nàng ấy sợ bọn nhỏ nhiễm phong hàn. Thời tiết không tốt, học đường cũng cho nghỉ một ngày, không lâu trước đó Tiển ma ma còn đến bẩm báo, Cảnh Lâm vẫn ngoan ngoãn ở trong nhà luyện chữ. Về phân Cảnh Dung, hôm qua bị Quốc công gia quất mông hai roi, lúc này vẫn còn nằm trên giường hờn dỗi.

Lục thị mặc kệ, ở Đông viện đều là người của nàng ấy, nhóc con hờn dõi vẫn không quên giấu điểm tâm trên giường, chuyện này nàng ấy biết hết.

Nhịn hai bữa cũng không chết được.

Hạ nhân trong phủ đã bị Tiển ma ma âm thầm điều tra một phen, tạm thời chưa tìm ra vấn đề gì, lúc này Lục thị càng nghi ngờ có ai đó ở Hầu phủ đã nói gì đó trước mặt Từ Cảnh Dung.

Thanh Tuyết bước lên trước một bước, kính cẩn nói: "Hồi bẩm phu nhân, trong khoảng thời gian Thế tử và Nhị công tử ở Hầu phủ, trùng hợp là Tam cô nương cũng ở trong phủ, hơn nữa còn nhiều lần tiếp xúc với Thế tử."

"Lục Tâm Nhu?" Vẻ mặt của Lục thị lập tức thay đổi: "Nó đến Hầu phủ làm gì?"

Lục Tâm Nhu là đường muội của Lục thị, phụ thân của Lục thị là trưởng tử, phía dưới có hai đệ đệ cùng cha cùng mẹ, phụ thân của Lục Tâm Nhu đứng hàng thứ hai, chỉ biết chơi bời lêu lổng, nhiều năm qua dựa vào ân ấm (/) của tổ tiên cũng kiếm được một chức quan ngũ phẩm nhàn tản.

(/) ấm: thời đại phong kiến, do cha ông có công mà đem lại quyên lợi cho con cháu được đi học và được bổ làm quan.

Sau khi Hầu phủ phân gia, phụ thân của Lục thị cũng không thân cận với vị Nhị đệ này lắm, chỉ tặng chút quà cáp vào các dịp lễ tết.

Trái lại, vị Nhị thẩm kia lại thường xuyên dẫn Lục Tâm Nhu đến Hầu phủ.
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 57


Đối với Lục Tâm Nhu, trước giờ Lục thị vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, vị đường muội này bị nương của nàng ta dạy hư rồi, tâm tư không đàng hoàng, còn tự cho rằng bản thân che giấu rất tốt.

Thanh Tuyết hồi bẩm: "Hầu phu nhân nói mẫu thân của Tam cô nương muốn để Tam cô nương ở lại Hầu phủ một khoảng thời gian, như vậy thì sau này cũng dễ bàn chuyện hôn sự hơn."

Năm nay Lục Tâm Nhu mười lăm tuổi, đã cập kê. Với đức hạnh và chức quan đó của phụ thân nàng ta, căn bản không thể tìm được phu gia quyền thế gì.

Lục thị gần như ngay lập tức hiểu được tâm tư của Lục Tâm Nhu: "Nó thật sự dám nghĩ"

Lục thị là trưởng nữ trong nhà, tự biết trách nhiệm nặng nề, với việc trong nhà chỉ có hai đường muội, dù đã gả vào Từ gia nhưng Lục thị cũng chưa từng bỏ mặc không quản.

Lục thị biết rõ tâm tư của Lục Tâm Nhu nhiều quanh co lắt lẻo, nhưng cũng không ngờ đến nàng ta đã đã nhìn trúng Nhị thúc của Cảnh Dung từ lúc nào.

Còn âm thầm xúi giục cháu ngoại đối địch với Ôn thị.

Giờ phút này Lục thị giận sôi máu: "Đi gọi Thế tử đến đây cho ta!"

Tạm thời không mắng được Lục Tâm Nhu, nhưng nhi tử đần độn thì đang ở gần....

Chớp mắt đã đến ngày lại mặt.

Lúc Ôn Diệp thức dậy, tuyết ngoài cửa sổ đã ngừng rơi.

Hôm nay là ngày lại mặt, bữa trưa sẽ ăn ở nhà mẹ đẻ, vì vậy giờ mão đã phải xuất phát từ phủ Quốc công.

Vào ngày tuyết rơi như thế này, nếu đi từ Quốc công phủ đến Ôn gia phải đi gần nửa canh giờ.

Đầu giờ mão, Ôn Diệp ngồi trước bàn ăn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cái lạnh thỉnh thoảng ùa vào khe cửa ra thì nàng chẳng cảm nhận được cái gì khác, trời vẫn còn tối mịt kia kìa.

Ôn Diệp ăn hết một bát cháo táo đỏ, hai cái bánh thịt và mấy muỗng đồ nhắm ngon miệng rồi mới dừng đũa.

Từ Nguyệt Gia dậy còn sớm hơn cả Ôn Diệp, sau khi ăn sáng xong liền ở trong thư phòng Tây gian uống trà đọc sách.

Chờ Ôn Diệp ăn xong và mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng thì người mới ra khỏi thư phòng.

Thấy tỳ nữ đã mặc thêm áo choàng cho Ôn Diệp thì nói: "Đến giờ rồi."

Ôn Diệp nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Trời lạnh như vậy, Lục thị không yên tâm, ngoài Kỷ ma ma và mấy người chuyên môn chăm sóc cho Từ Ngọc Tuyên ra, nàng ấy còn phái thêm hai tỳ nữ tâm phúc là Thanh Tuyết và Bạch Mai đi theo.

Đoàn người xuất phát từ chính viện, đi tâm một khắc mới thấy cổng lớn Quốc công phủ.

Túc mục trang nghiêm.

Ngày đó gả vào đây, vì đầu che khăn voan nên không thấy gì, giờ phút này Ôn Diệp mới thấy rõ cổng lớn Quốc công phủ trông như thế nào.

Kiệu xe đều đã chuẩn bị đâu vào đấy, Từ Ngọc Tuyên đã sớm được Kỷ ma ma ôm lên kiệu, Từ Nguyệt Gia để Ôn Diệp lên xe ngựa trước.

Ôn Diệp cũng không khách khí với hắn, thật sự quá lạnh rồi.

Sau khi chui vào thùng xe, Ôn Diệp thoáng nhìn tiểu hài nhi ngoan ngoãn đang ngồi ở mé trái kiệu, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện với cậu nhóc.

Ngăn cách với gió lạnh ngoài kia, lúc này trong thùng xe đang nấu nước trà, nhiệt độ so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều.

Cái đầu nhỏ của Từ Ngọc Tuyên không ngừng gật gà gật gù, rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng lại cứ cố mở mắt.

Ôn Diệp ôm lò sưởi tay, thích thú nhìn cậu nhóc.

Rất nhanh, Từ Nguyệt Gia cũng chui vào buồng xe và ngồi vào vị trí chính giữa.

Ôn Diệp thôi không nhìn nữa, tự rót cho mình một tách trà nóng, xua tan cảm giác buồn ngủ.

Xe ngựa bắt đầu chuyển động, trong thùng xe ngoài tiếng nước trà sôi lên sùng sục thì không còn âm thanh nào khác.

Ôn Diệp uống ngụm trà, lại ăn chút điểm tâm đặt trên bàn trà. Dường như tiểu hài nhi phía đối diện đã phát hiện ra trong buồng xe không có một ai quen thuộc với mình, có thể thấy trong mắt cậu nhóc đã bắt đầu xuất hiện sợ hãi.

Cậu nhóc nhìn Từ Nguyệt Gia ngồi chính giữa, rồi lại nhìn Ôn Diệp ở phía đối diện.

Từ trong bọc áo choàng được quấn kín mít, một đôi tay nhỏ lộ ra ngoài khe nắm lấy vạt áo.
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 58


Từ Nguyệt Gia nhậm chức ở Hình Bộ nhiều năm, trên người ít nhiêu nhiễm chút hơi thở hung ác khiến người khác sợ hãi, do đó Từ Ngọc Tuyên vẫn luôn có chút sợ hãi người phụ thân này.

Nhưng so sánh với Ôn Diệp mà cậu nhóc chỉ mới gặp qua mấy lần thì phụ thân như Từ Nguyệt Gia vẫn thân thiết hơn một chút.

Cậu nhóc nhích mông từng chút một về phía Từ Nguyệt Gia, mãi đến khi cánh tay ngắn ngủn có thể chạm vào Từ Nguyệt Gia thì mới dừng lại.

Như thể đã có thêm tự tin, lúc Từ Ngọc Tuyên nhìn về phía Ôn Diệp một lần nữa, cậu nhóc đã to gan hơn không ít.

Tầm mắt từ điểm tâm trong đĩa chuyển đến cái miệng không ngừng nhóp nhép của Ôn Diệp, Từ Ngọc Tuyên khẽ nuốt nước bọt.

Lúc này trong tay Ôn Diệp đã nhiều thêm một quyển sách, lộ trình hơn một canh giờ, người đồng hành lại là lang quân và nhi tử không thân thiết, tất nhiên muốn tìm một chút lạc thú.

Chỉ là, hình như Đào Chi lấy sai sách rồi.

Ôn Diệp lật hai trang, khẽ nhíu mày.

Sau khi đọc được một nửa, Ôn Diệp chú ý thấy ánh mắt sáng quắc của Từ Ngọc Tuyên, chuẩn xác không lệch một li nhìn chằm chằm nửa miếng bánh táo trong tay nàng.

Động tác trên tay Ôn Diệp chợt khựng lại, miếng bánh lập tức mắc nghẹn trong cuống họng.

Từ Ngọc Tuyên nhìn nàng, rồi lại nhìn chiếc đĩa sứ đã trống không trên bàn trà, ý thức được miếng bánh mà Ôn Diệp vừa ăn lúc nãy đã là một miếng cuối cùng thì lập tức thấy tủi thân, cái miệng nhỏ mếu rồi lại mếu.

Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà mãi không khóc thành tiếng.

Ôn Diệp từ từ nuốt xuống một miếng bánh cuối cùng, vừa ngước mắt lên thì thấy Từ Ngọc Tuyên đã túm lấy chéo áo Từ Nguyệt Gia tự bao giờ, phụ tử hai người đều đang nhìn nàng.

Một cặp mắt thì ngấn lệ, tựa như cực kỳ ủy khuất.

Một cặp mắt khác thì nhạt nhẽo, nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng cũng không giống với dáng vẻ muốn đòi công đạo cho nhi tử của mình.

Ôn Diệp suy nghĩ giây lát, thả quyển thoại bản xuống, từ trong hộp đựng thức ăn đặt bên cạnh lấy ra một đĩa tô đậu đỏ huơ huơ trước mặt Từ Ngọc Tuyên một vòng, sau đó đặt ở một góc gân mình.

Một lần nữa tự bốc tự ăn.

Không hề có chút ý tứ muốn chia thành hai phần.

Từ Ngọc Tuyên thấy Ôn Diệp vẫn còn đồ ăn, cái mũi nhỏ hít lấy hít để, lại kéo vạt áo Từ Nguyệt Gia lần nữa, ý tứ rất rõ ràng.

Nhưng mà Từ Nguyệt Gia chỉ bình tĩnh liếc cậu bé một cái, sau đó không làm gì cả.

Tốc độ ăn của Ôn Diệp không nhanh, Từ Ngọc Tuyên lại gấp muốn chết, vội vã từ trên chỗ ngồi tụt xuống, chân ngắn vòng qua bàn trà, vừa túm lấy vạt áo của Từ Nguyệt Gia vừa nhích từng chút một về phía Ôn Diệp ở bên trái. Tự bản thân nhóc cũng không hề ý thức được mình đã túm nhăn y phục của phụ thân nhà mình.

Ôn Diệp đột nhiên bị ôm đùi, cúi đầu xem, là một gương mặt bé tí vừa trắng vừa búng ra sữa, cậu nhóc nhìn nàng gọi: "Mẫu thân -"

Ngược lại còn biết phải lấy lòng trước.

Ôn Diệp không hề bị mê hoặc, nhàn nhạt hỏi: "Muốn làm gì?"

Từ Ngọc Tuyên chỉ ngón tay vào bàn trà, nhỏ giọng nói: "Ăn."

Lúc này Ôn Diệp mới duỗi tay ra túm lấy vạt áo trước của cậu nhóc kéo lên chỗ ngồi, sau đó lấy tô đậu đỏ trong đĩa đưa qua.

An đi." Sau đó nàng tiếp tục xem thoại bản của mình.

Từ Ngọc Tuyên cầm tô đậu đỏ gặm từng chút một, một miếng tô đậu đỏ không lớn, rất nhanh đã ăn xong.

Hai tay lại trống trơn lần nữa, Từ Ngọc Tuyên nhìn Ôn Diệp, nói: "Mẫu thân..."

Ôn Diệp nghe tiếng, ánh mắt chưa từng rời khỏi thoại bản, bàn tay lại chuẩn xác cầm lấy khối tô đậu đỏ thứ hai đưa cho cậu nhóc bên cạnh.

Lần này, nhiệt tình của Từ Ngọc Tuyên đối với tô đậu đỏ đã vơi đi nhiều, ăn thêm ba miếng nữa rồi dừng.

Cậu nhóc lần nữa tụt xuống từ chỗ ngồi, để tô đậu đỏ lên bàn trà, chủ động lấy khăn lau vụn bánh còn dính trên tay.

Rồi sau đó nhắm mắt theo đuôi sáp lại gần Ôn Diệp, nổi hứng tò mò với quyển thoại bản trên tay nàng.

Ôn Diệp nhìn vào đôi mắt cún con tràn đầy khát vọng của cậu nhóc, ngẫm một lúc rồi ngước mắt hỏi: "Có phải Tuyên Nhi đã đến tuổi học vỡ lòng rồi không?”
 
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 59


Người mà nàng hỏi tất nhiên là Từ Nguyệt Gia đang ngồi ở chính giữa.

Từ Nguyệt Gia nhìn Từ Ngọc Tuyên đang gần gũi với Ôn Diệp rồi nói: "Năm sau tiên sinh vỡ lòng mới tới."

Dây cung trong đầu Ôn Diệp lập tức thả lỏng, còn chưa vỡ lòng, vậy thì một chữ cũng không biết.

"Muốn xem hả?" Ôn Diệp hỏi.

Không biết Từ Ngọc Tuyên có nghe hiểu hay không, cứ thế gật đầu.

Ôn Diệp lần nữa túm lấy vạt áo trước của Từ Ngọc Tuyên, chẳng qua lần này đã nhét cậu bé vào trong áo khoác của mình với tư thế nửa ôm.

Thoại bản đặt trước mắt hai người, cả hai cùng xem.

Tiểu hài nhi giống như một cái lò sưởi di động, có cậu nhóc rồi, Ôn Diệp không cần ôm lò sưởi tay khư khư nữa.

Ôn Diệp duỗi ra một cánh tay, cái miệng của nàng lại tiếp tục nhóp nhép.

Thỉnh thoảng còn đút cho tiểu hài nhi trong lòng một miếng, một lớn một nhỏ, hăng say xem thoại bản.

Không lâu sau, trên mặt Từ Ngọc Tuyên đã dính đầy vụn bánh, ngay cả trên lông mày cũng có.

Từ Nguyệt Gia thấy một màn này không khỏi giật giật khóe mắt.

Một lúc sau.

"Trong thoại bản kể chuyện xưa gì vậy?"

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Từ Nguyệt Gia, phản ứng đầu tiên của Ôn Diệp là mình bị ảo giác, chờ nàng ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt đối phương mới biết là không phải.

Nội dung của thoại bản ấy à...

Từ Nguyệt Gia lại hỏi một câu: "Không thể nói?"

Ôn Diệp biết Từ Nguyệt Gia chưa từng lén lật xem thoại bản đặt trên giá sách ở thư phòng Tây gian của mình.

Chỉ cần nàng còn an phận một ngày, hắn sẽ không đặt chân vào phạm vi của nàng.

"Cũng không phải." Ôn Diệp nói, chỉ là thoại bản mà nàng đang xem cũng không phải là thoại bản bình thường, mà là loại có chút sắc!

Nàng khép sách lại, ngừng một lát rồi mới nói: "Nội dung kể vê một hoa khôi Giang Nam đem lòng yêu mến một tên thư sinh mặt trắng, không tiếc lấy hết bạc chuộc thân mà bản thân đã tích cóp bao năm cho hắn mượn, trợ giúp hắn vào Kinh tham gia khoa khảo, ai ngờ thư sinh mặt trắng là một gã bạc tình tàn nhẫn, sau khi đỗ thứ hạng cao lập tức vứt bỏ hoa khôi, yêu đương với công chúa hoàng gia, làm phò mã gia."

Từ Nguyệt Gia nghe xong thì nhíu mày: "Thoại bản này do nam tử viết?"

Trên mặt Ôn Diệp lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ tới nha: "Sao lại nói vậy?"

Từ Nguyệt Gia trả lại cho nàng một ánh mắt kiểu "Còn cần ta giải thích à". Không còn thoại bản nữa, Từ Ngọc Tuyên bắt chước phụ thân nhíu mày, ngửa đầu không tiếng động lên án Ôn Diệp.

Ôn Diệp bình tĩnh nhét thoại bản vào hộc ngầm trong thùng xe, sau đó dùng một tay che mắt Từ Ngọc Tuyên lại và nói: "Thật ra chuyện xưa này vẫn chưa kết thúc đâu."

Nhưng từ nửa phần trước của quyển sách có thể thấy được rất giống bút tích của nam nhân.

Ôn Diệp tiếp tục nói: "Vừa nãy ta chỉ mới kể nửa đoạn đầu, trong nửa đoạn sau, sau khi hoa khôi biết được chân tướng, dưới sự tức giận đã lặn lội đến Kinh Thành, trên đường vào Kinh trùng hợp cứu một vị thân y. Sau khi đối phương biết được những chuyện mà nàng đã trải qua thì tình nguyện giúp nàng thay đổi khuôn mặt để báo ân cứu mạng. Vì thế hoa khôi mang theo một khuôn mặt khuynh thành đến nỗi ngay cả thư sinh cũng nhận không ra vào Kinh. Sau các loại cơ duyên xảo hợp, nàng trở thành kế hậu của Hoàng thượng. Từ đó về sau, công chúa và gã thư sinh phụ lòng thấy nàng đều phải gọi một tiếng "Mẫu hậu!"

Từ Nguyệt Gia: "..."

May mà Tuyên Nhi không biết chữ.

Chuyện xưa đúng là như vậy, chỉ là Ôn Diệp đang kể một phiên bản không mang tính khiêu dâm. Nàng đã mất rất nhiều năm mới có thể tìm được một tiệm sách ít người biết đến, để rồi đào ra được loại thoại bản không giống với mấy loại kể về thư sinh với công chúa/ thiên kim Tướng phủ/ Nữ Hoàng/ tiểu thư thế gia... đang rất được hoan nghênh trên thị trường.

Chẳng qua lúc nãy cho đứa nhỏ xem sách khiêu dâm thật sự quá tội lỗi, quá tội lỗi rồi.

Ôn Diệp cúi đầu nhìn về phía Từ Ngọc Tuyên đang dùng cả tay lẫn chân kháng nghị mình, trong lòng thâm nói: May mà nhóc không biết chữ.
 
Back
Top Bottom