Đô Thị  Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
298,149
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNsW2Wu5pJokohx-7_uyOqqT-RhUPo_6JnfiI3qo9Tje01BhmOswK2NklrJ3bzglNRfUspiWLr71sO0pMUiQMklFx1To44IqFqxqTSdv_a_Gs-w-oU7aHwE8MqAdmKPfLntA_7KPo-sUPOX7wKFJ7Rq=w215-h322-s-no-gm

Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Tác giả: Vệ Vũ
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường, Đông Phương, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Vệ Vũ

Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường, HE, Hiện Đại, Showbiz, Gia Đình, Chữa Lành, Tổng Tài, Phương Đông

Team dịch: Dung Dăng Dung Dẻ

Giới thiệu

Tôi đã làm mẹ kế của con gái Kỷ Từ suốt ba năm, anh ta lạnh lùng nói với tôi rằng: "Chỉ có tiền, không có danh phận."

Gần đây, anh ta tham gia một chương trình thực tế về bố và con. Hai nhóm bố còn lại lần lượt là ảnh đế phim nghệ thuật và ca sĩ đỉnh lưu.

Đến tập thứ tám, chương trình yêu cầu mẹ của các bé đến thăm trường quay.

Kỷ Từ chuyển khoản đặt cọc trước cho tôi một triệu, bảo tôi đến đó.

"Chỉ là diễn cho giống thôi, không có nghĩa là tôi thừa nhận thân phận của cô, hiểu không?"

Tôi ngoan ngoãn nhận tiền: "Hiểu."

Kết quả, khi đến phim trường, ba đứa trẻ lao vào nhau tranh cãi xem ai mới là con ruột của tôi.

Phía sau chúng, Kỷ Từ, ảnh đế và ca sĩ đều sững sờ trợn mắt.

Tôi nở nụ cười.

Đúng vậy, tôi chính là mẹ kế của cả ba đứa trẻ.​
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 1: Chương 1


Tôi đã làm mẹ kế của con gái Kỷ Từ suốt ba năm, anh ta lạnh lùng nói với tôi rằng: "Chỉ có tiền, không có danh phận."

Gần đây, anh ta tham gia một chương trình thực tế về bố và con. Hai nhóm bố còn lại lần lượt là ảnh đế phim nghệ thuật và ca sĩ đỉnh lưu.

Đến tập thứ tám, chương trình yêu cầu mẹ của các bé đến thăm trường quay.

Kỷ Từ chuyển khoản đặt cọc trước cho tôi một triệu, bảo tôi đến đó.

"Chỉ là diễn cho giống thôi, không có nghĩa là tôi thừa nhận thân phận của cô, hiểu không?"

Tôi ngoan ngoãn nhận tiền: "Hiểu."

Kết quả, khi đến phim trường, ba đứa trẻ lao vào nhau tranh cãi xem ai mới là con ruột của tôi.

Phía sau chúng, Kỷ Từ, ảnh đế và ca sĩ đều sững sờ trợn mắt.

Tôi nở nụ cười.

Đúng vậy, tôi chính là mẹ kế của cả ba đứa trẻ.

01

"Ba tôi sẽ không thích cô đâu!"

Kỷ Vân Hòa đập mạnh tay lên phím đàn piano.

Con bé năm nay tám tuổi, trông như một búp bê xinh đẹp, mặc chiếc váy công chúa bồng bềnh.

Thế nhưng, đôi mắt to tròn khi nhìn tôi lại đầy chán ghét và lạnh lùng.

"Cô muốn cưới ba tôi ư? Nằm mơ đi!"

Tôi bình thản lật giở bản nhạc.

"Vừa rồi, đoạn thứ tư con đánh sai hai nốt, làm lại đi."

Con bé không đụng vào đàn, vẫn trừng mắt nhìn tôi.

Tôi thở dài.

"Vân Hòa, cô không có ý định lấy ba con, nhiệm vụ của cô là dạy con.

"Cô không quan tâm bất cứ điều gì về ba con, cô chỉ quan tâm con có thể vượt qua kỳ thi piano tháng sau hay không."

Kỷ Vân Hòa hoàn toàn không tin.

"Đừng có lừa tôi.

"Mấy cô gia sư hay bảo mẫu từng đến đây đều muốn trèo cao."

Có lẽ Kỷ Từ cũng nghĩ như vậy.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Anh ta luôn cho rằng tôi si mê anh ta.

Dù sao thì anh ta cũng là một tổng tài giàu có trăm tỷ, trẻ tuổi, đẹp trai, vô số phụ nữ đổ xô vào.

Anh ta vốn lạnh lùng, luôn giữ khoảng cách, nên phụ nữ chỉ có thể lợi dụng con gái anh ta làm cầu nối để tiếp cận anh.

Chẳng trách tôi giải thích thế nào, Kỷ Vân Hòa cũng không chịu tin.

Nhưng không sao cả, tôi chỉ cần làm tốt công việc của mình, nhận thù lao là đủ.

Tôi giám sát Kỷ Vân Hòa luyện đàn ba lần nữa, những chỗ con bé đánh sai, tôi tận tay hướng dẫn.

Một tiếng sau, cuối cùng con bé cũng đánh đạt yêu cầu của tôi.

Trời đã muộn, tôi hâm nóng sữa cho Kỷ Vân Hòa, kèm theo chút bánh ngọt tôi tự làm.

Con bé ăn hết sạch bánh, nhưng sau đó lại nghiêm mặt.

"Mọi công sức của cô, ba tôi sẽ trả tiền."

"Vậy thì tốt." Tôi cầm lấy quyển truyện cổ tích. "Hôm nay muốn đọc truyện nào trước khi ngủ?"

Dỗ Kỷ Vân Hòa ngủ xong, tôi ra phòng khách dọn dẹp.

Cửa bất ngờ mở ra.

Kỷ Từ về rồi.

Anh ta có lẽ vừa rời khỏi tiệc rượu, trên người phảng phất mùi rượu nhạt, bước vào nhà liền thả mình xuống sofa.

Hôm nay bảo mẫu có việc riêng nên về sớm, trước khi đi đã chuẩn bị sẵn canh giải rượu, dặn nếu Kỷ tổng về trễ thì giúp hâm nóng.

Thế là tôi vào bếp làm nóng canh, mang ra cho anh ta.

Cà vạt của Kỷ Từ siết quá chặt, tôi đưa tay giúp anh ta nới lỏng, nhưng bất ngờ bị anh ta nắm lấy cổ tay, kéo tôi xuống.

Tôi ngã lên sofa, Kỷ Từ cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm như màn đêm lạnh lẽo.

"Cô nghĩ làm vậy là có thể khiến tôi cảm động?"

"Đây là dì Lưu nhờ tôi hâm nóng giúp..."

Tôi cố gắng giải thích, nhưng Kỷ Từ cắt ngang.

"Đừng lấy người khác ra làm cớ."

Anh ta khẽ hít một hơi, lạnh lùng nhếch môi.

"Còn xịt nước hoa nữa." Anh ta nói. "Muốn thu hút sự chú ý của tôi?"

Anh ta cười lạnh, cầm lấy điện thoại, vài giây sau, điện thoại tôi vang lên thông báo chuyển khoản thành công.

"Nghe rõ đây, Thẩm Bắc Ninh, giữa chúng ta chỉ có quan hệ tiền bạc.

"Nếu cô không có ba phần giống Tâm Nhã, cô nghĩ tôi sẽ cho cô bước vào nhà này sao?"

Cơn giận đột nhiên bùng lên trong tôi.

Tôi mạnh mẽ đẩy Kỷ Từ ra, cầm túi xách lao ra khỏi biệt thự nhà họ Kỷ.

Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ của anh ta.

"Còn biết ghen sao?

"Cô hoàn toàn không xứng để ghen với Tâm Nhã..."
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 2: Chương 2


02

Tôi lao vào màn đêm, hít sâu vài lần mới cố đè nén cơn giận trong lòng.

Thật quá đáng.

Kỷ Từ đồng ý để tôi đến nhà anh ta, hóa ra chỉ vì tôi có vài phần giống người vợ cũ anh ta yêu thương, chứ không phải vì năng lực của tôi.

Đây là sự sỉ nhục lớn đối với chuyên môn của tôi.

Phải biết rằng, tôi tốt nghiệp từ Học viện Tinh Lan.

Ở Anh, từ lâu đã có những trường chuyên đào tạo quản gia cho giới quý tộc, mà Tinh Lan chính là phiên bản nâng cấp của mô hình đó.

Nó đào tạo "nữ chủ nhân chuyên nghiệp".

Hay nói cách khác, là "bà chủ thuê ngoài".

Người sáng lập học viện sớm nhận ra, những người đàn ông như công tử hào môn, tổng tài trẻ tuổi, nghệ sĩ đỉnh lưu, rất dễ rơi vào cảnh cưới vội, ly hôn nhanh, hoặc đời tư hỗn loạn khi còn trẻ, để lại những đứa trẻ không có mẹ.

Những đứa trẻ này dù sinh ra trong gia đình giàu có nhưng rất dễ trưởng thành lệch lạc, cần có người giáo dục và đồng hành.

Người hầu và gia sư thường không thể làm tốt việc này.

Vậy nên, ngành "nữ chủ nhân chuyên nghiệp" ra đời.

Hiện tại, đây vẫn là một lĩnh vực khá ít người biết đến, và tôi là sinh viên ưu tú khóa đầu tiên.

Lý do tôi chọn Kỷ Từ rất đơn giản.

Anh ta là người đàn ông đã ly hôn, sống một mình, không có cha mẹ bên cạnh, con cái thì thiếu người chăm sóc.

Hơn nữa, anh ta rất giàu, có khả năng chi trả mức lương cao trong ngành này.

Tôi đã phỏng vấn ở nhà họ Kỷ nhiều lần, lần nào cũng giải thích cặn kẽ về năng lực và công việc của mình. Cuối cùng, Kỷ Từ đồng ý.

Tôi cứ nghĩ anh ta bị khả năng của tôi thuyết phục, hóa ra anh ta chẳng hề tin, vẫn xem tôi là một kẻ muốn trèo cao.

Không sao cả.

Tôi tự an ủi mình.

Chỉ cần lao động và tiền lương xứng đáng, thì cứ để anh ta hiểu lầm đi.

Tôi kiểm tra số tiền vừa được chuyển, cảm thấy rất hài lòng.

Đồng thời, tôi phát hiện Kỷ Từ gửi cho tôi một tin nhắn trên WeChat.

"Ngày mai tôi sẽ ở nhà cả ngày."

Tôi khó hiểu cất điện thoại.

Liên quan gì đến tôi chứ, anh ta muốn ở nhà hay không thì kệ anh ta.

Dù sao, ngày mai tôi cũng phải sang nhà một khách hàng khác.

03

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Khách hàng khác của tôi tên là Cố Trạch, một ảnh đế lừng danh, được mệnh danh là nam thần dòng phim nghệ thuật.

Anh ta có tính cách bí ẩn, trầm lặng, đôi mắt u buồn dường như lúc nào cũng phủ đầy hơi sương.

Con trai anh ta, Cố Tiểu Phong, thì hoàn toàn trái ngược—một đứa trẻ tăng động nhưng lại có năng khiếu toán học. Nếu được hướng dẫn tốt, có lẽ nó có thể giành huy chương trong các kỳ thi toán quốc tế.

Mỗi lần dạy Cố Tiểu Phong học toán nâng cao, tôi đều mệt đến đổ mồ hôi.

Sau bữa trưa, tôi đưa Cố Tiểu Phong đến lớp toán riêng.

Vừa thấy tôi, gia sư toán đã than phiền, nói lần trước Cố Tiểu Phong lấy thước kẻ đập vào đầu mình.

Tôi đành bồi thường tiền thuốc men cho gia sư, liên tục xin lỗi, mong thầy ấy bỏ qua chuyện cũ và tiếp tục dạy dỗ đứa trẻ.

Lo xong mọi việc, tôi quay lại nhà họ Cố.

Ảnh đế Cố vừa mới thức dậy.

Anh ta lúc nào cũng ngủ đến tận chiều, lúc này đang mặc một bộ đồ ở nhà bằng vải linen mang phong cách nghệ thuật, dựa vào sofa, trên màn hình lớn đang chiếu một bộ phim Tân Lãng Triều của Pháp.

Thấy tôi quay về, anh ta lười biếng nâng mí mắt lên:

"Cô về rồi à."

Tôi cầm hóa đơn đi đến bên cạnh anh ta:

"Ngài Cố, cần thanh toán một số chi phí, bao gồm tiền thuốc cho gia sư toán."

Cố Trạch ngước mắt nhìn tôi, trong đôi mắt u buồn lộ ra sự kinh ngạc.

Anh ta trầm giọng hỏi:

"Cô đang giận dỗi với tôi à?"

Tôi cầm hóa đơn, chẳng hiểu gì cả.

Anh ta đứng dậy, bực bội vò đầu:

"Các fan khác tôi còn chẳng cho chữ ký, vậy mà tôi cho cô bước vào nhà tôi, cô còn muốn gì nữa?

"Là vì hôm trước tôi nói sẽ không bao giờ kết hôn nữa nên làm cô tổn thương sao? Sao đột nhiên lại nhắc đến mấy chuyện tầm thường như tiền bạc vậy?"

Tôi thản nhiên đáp:

"Ngài Cố, nếu ngài từ chối chuyển khoản, tôi sẽ không đến nữa."
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 3: Chương 3


Cầm tấm séc Cố Trạch đưa, tôi bước ra khỏi nhà họ Cố, thở dài một hơi.

Lần sau, khi chọn khách hàng mới, nhất định phải cẩn thận hơn.

Những người như Cố Trạch, không thích nói chuyện tiền bạc, nhất định không thể hợp tác nữa.

Nhưng với những công việc đã nhận, tôi vẫn sẽ có trách nhiệm đến cùng.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Vừa tính toán tuần sau sẽ đưa Cố Tiểu Phong đến gặp bác sĩ chuyên điều trị tăng động, tôi vừa lên đường đến nhà một khách hàng khác.

Trình Ngộ Kiều, một ca sĩ đỉnh lưu, hồi trẻ theo đuổi rock, giờ chuyển sang nhạc pop.

Chỉ nhờ gương mặt đẹp vô song, suốt hơn mười năm qua, anh ta vẫn luôn có độ nổi tiếng cao đến mức đáng sợ.

Mỗi lần tổ chức concert, bên ngoài đều phải có xe cứu thương túc trực, để kịp thời đưa những fan nữ ngất xỉu vì hét quá đà đi cấp cứu.

Tôi vượt qua lớp lớp bảo vệ để đến nhà Trình Ngộ Kiều, chuẩn bị dạy con gái anh ta, Trình Khả Khả.

Nhưng Trình Khả Khả không có ở nhà.

"Chắc con bé đến nhà bạn học, hoặc bị bà ngoại đón đi rồi."

Trong căn biệt thự rộng lớn chỉ có một mình Trình Ngộ Kiều.

Phòng khách đầy chai rượu, rõ ràng tối qua vừa tổ chức tiệc thâu đêm.

Có một ông bố vô trách nhiệm như vậy, khó mà yên tâm về Trình Khả Khả được.

Tôi lập tức cầm điện thoại, gửi tin nhắn hỏi thăm vị trí của con bé.

Xác nhận được nó đang ở nhà bạn, tôi định rời đi, nhưng Trình Ngộ Kiều gọi tôi lại.

Anh ta nửa nằm trên giường, vỗ vào chỗ bên cạnh, cười đầy tà khí:

"Này, qua đây nào."

Tôi lập tức lịch sự lùi lại vài bước.

"Xì, làm bộ làm tịch cái gì." Trình Ngộ Kiều cười nhạt. "Hôm trước cô nghe đi nghe lại album của tôi, tôi đều thấy cả rồi."

Phải nói thật, album mới của Trình Ngộ Kiều đúng là chất lượng rất tốt.

Nhưng không phải fan nữ nào cũng muốn leo lên giường với thần tượng.

"Với lại, nếu muốn quyến rũ người khác thì mặc đồ đẹp một chút đi. Cái váy kia dài đến mắt cá chân rồi, nhạt nhẽo quá."

Anh ta cầm điện thoại, chuyển cho tôi một khoản tiền:

"Đi mua gì s.e.x.y hơn đi."

Mười vạn tệ.

Tôi bấm nhận tiền.

Con gái anh ta dưới sự kèm cặp của tôi đã tăng hơn một trăm bậc trong bảng xếp hạng thành tích.

Đây là số tiền thưởng tôi xứng đáng nhận được.

Vừa định rời đi, Trình Ngộ Kiều lại gọi tôi.

"Ngày 28, đến phim trường tìm tôi."

Tôi nhíu mày.

"Có ý gì?"

"Quay show thực tế, bọn đạo diễn c.h.ế.t tiệt đột nhiên yêu cầu có sự xuất hiện của mẹ bọn trẻ.

"Đừng hiểu lầm, không phải tôi thích cô nhất đâu, chỉ là thấy cô vẫn tạm chấp nhận được. Nếu cô lên hình, chắc sẽ ít người mắng tôi hơn."

Tôi bình tĩnh nói:

"Tôi có công việc khác."

Trình Ngộ Kiều cười khẩy.

"Chẳng phải công việc gì quan trọng đâu."

"Tôi nói thật, có thể tôi sẽ bận với khách hàng khác."

"Họ trả cô bao nhiêu?" Anh ta chỉ vào mình. "Tôi trả gấp đôi."

04

Lên xe, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ ảnh đế Cố.

Rất ngắn gọn, chỉ có một địa chỉ và một ngày tháng.

Địa điểm: phim trường.

Thời gian: ngày 28.

Tôi không bất ngờ, từ lâu tôi đã biết họ đang cùng tham gia một chương trình thực tế.

Quả nhiên, tôi còn chưa kịp trả lời tin nhắn của Cố Trạch thì điện thoại đã đổ chuông—Kỷ Từ gọi đến.

Là một tổng tài lạnh lùng, nhưng giọng anh ta hiếm khi mang theo sự tức giận như vậy.

"Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi ở nhà.

"Thế mà cô dám không đến?"

Anh ta ngừng lại một chút, giọng dịu đi:

"Cô gặp chuyện gì sao? Hay bị ốm?"

Không, chẳng có gì cả.

Chỉ đơn giản là tôi không có nghĩa vụ phải để tâm đến anh ta.

Vừa định nói "Không có", Kỷ Từ đã lạnh lùng cắt ngang.

"Không bệnh là tốt.

"Ngày 28, trong chương trình thực tế tôi tham gia có tiết mục 'mẹ đến thăm con', cô đến diễn cho tròn vai.

"Đừng hiểu lầm, chuyện này không có nghĩa là tôi cho cô danh phận…"

Tôi lập tức ngắt lời:

"Kỷ tổng, tôi không cần danh phận, tôi chỉ cần tiền."

Kỷ Từ nghẹn lời, nhưng sau đó nhanh chóng lạnh lùng nói:

"Cô cứ báo giá đi."

Cuộc gọi bị cúp ngang.

Tôi nhắn tin cho Cố Trạch.

Ảnh đế luôn xem tiền bạc như rác rưởi lập tức trả lời tôi.

Anh ta không nói gì, chỉ gửi một tấm ảnh—một tấm séc trống.

Ý là, tôi muốn điền bao nhiêu thì điền.
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 4: Chương 4


Tôi xúc động rơi nước mắt.

Mẹ ơi, con đã thực sự có tương lai rồi!

Dưới đây là bản dịch tiếng Việt thuần nhất, giữ nguyên ngữ nghĩa và định dạng như yêu cầu:

05

Sáng sớm ngày 28, tôi xuất hiện tại địa điểm ghi hình với chiếc váy dài thanh lịch, đoan trang.

Người đầu tiên nhìn thấy tôi là Kỷ Vân Hòa.

Con bé lạnh lùng cười nhạt.

"Quả nhiên, cô muốn làm mẹ kế của tôi..."

Lời còn chưa dứt, một cậu nhóc mập mạp đã lao đến từ một góc khác, trực tiếp chạy đến trước mặt tôi.

"Sao giờ cô mới đến!" Cố Tiểu Phong phàn nàn. "Con đói lắm rồi, con muốn ăn đùi gà nướng mật ong của cô!"

Bên kia, Trình Khả Khả vừa xuất hiện đã đột ngột dừng bước, ngỡ ngàng nhìn tôi:

"Cô giáo Tiểu Thẩm, sao cô lại làm đùi gà nướng mật ong cho cậu ấy?"

Kỷ Vân Hòa sững sờ.

Con bé luôn nghĩ rằng món này là tôi đặc biệt sáng tạo ra để lấy lòng nó.

Tôi xoa đầu con bé.

"Hôm nay cô là mẹ kế của ai, còn phải xem các ba..."

Nói xong, tôi quay đầu lại, nhìn ba người đàn ông vừa xuất hiện.

Kỷ Từ, Cố Trạch, Trình Ngộ Kiều.

Ba người đàn ông, mỗi người đều là giấc mộng của hàng triệu cô gái, cộng lại là hai mươi bảy triệu giấc mộng.

Tôi nở một nụ cười dịu dàng với những giấc mộng đó.

"Phải xem ba các con, ai ra giá cao hơn."

06

Kỷ Từ kéo tôi vào một căn phòng không có camera.

Thực ra, cũng không hẳn là không có. Góc phòng có một máy quay cố định, là một trong những camera phát trực tiếp.

Nhưng Kỷ Từ quay sang ống kính, lạnh lùng nói:

"Tôi sẽ bồi thường gấp mười lần."

Rồi anh ta đổ cả ly cà phê Americano nóng lên đó.

Một tiếng "xèo" vang lên nhẹ nhàng, camera hoàn toàn bị hỏng.

Sau khi dùng "năng lực kim tiền", Kỷ Từ quay sang tôi, mặt không chút cảm xúc.

"Cô đã xem bản giới thiệu của tôi về cô rồi phải không?"

Tôi ngơ ngác không hiểu gì.

Kỷ Từ lấy từ túi áo vest ra một cuốn sổ ghi chú, trong đó có bản nháp anh ta định dùng để giới thiệu tôi với khán giả.

Đại ý là: Tôi chỉ là người được thuê để chăm sóc Kỷ Vân Hòa, giữa tôi và anh ta không có bất kỳ quan hệ nào.

Tôi thấy giới thiệu như vậy rất ổn.

Nhưng Kỷ Từ lại nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt đen sẫm dò xét biểu cảm trên mặt tôi.

"Cô tức giận đúng không?"

Tôi: "?"

Kỷ Từ dùng giọng điệu phân tích đầy lý trí của một tổng tài bá đạo:

"Cô đã đọc trước bài giới thiệu này, cảm thấy bất mãn vì tôi chặt đứt hy vọng của cô trước hàng triệu khán giả, nên cô mới lôi kéo hai người đàn ông kia để uy h.i.ế.p tôi, đúng không?"

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Anh ta hít sâu một hơi, tự nhủ:

"Thôi được, tôi có thể công khai nói cô là bạn gái của tôi."

Tôi thực sự bị lối suy nghĩ này làm cho câm nín, nhất thời không nói được gì.

Thấy tôi im lặng, Kỷ Từ cho rằng tôi vẫn chưa hài lòng.

Anh ta nhíu mày, tỏ vẻ mất kiên nhẫn:

"Đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi. Cô còn muốn tôi công khai cô là bạn gái chính thức sao?

"Loại quyết định này tôi cần bàn bạc với hội đồng quản trị, nó sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu công ty."

Tôi bình tĩnh lại, nghiêm túc nói với anh ta:

"Kỷ tổng, tôi chỉ có một yêu cầu."

Kỷ Từ nhíu mày, vẻ mặt viết rõ "Phụ nữ, cô đừng được nước lấn tới".

Tôi nói:

"Xin anh, hãy giới thiệu tôi đúng như nội dung bản nháp ban đầu."

Kỷ Từ: "?"

Anh ta có vẻ cần thời gian để tiêu hóa thông tin này.

Thế nên tôi để mặc anh ta ở đó, quay trở lại trường quay.

Ba đứa trẻ đang cần tôi, tôi rất bận.

Nhưng vừa về đến nơi, tôi phát hiện phim trường bị đập phá.

Ban đầu, tôi còn nghĩ là do bọn trẻ gây chuyện.

Nhưng sau khi nhìn kỹ, ngoại trừ một chiếc ghế bị Cố Tiểu Phong đẩy ngã do tăng động, còn lại tất cả là do Trình Ngộ Kiều đập.

Anh ta quá nổi tiếng, các đạo diễn trẻ tuổi đều co rúm lại, không ai dám ngăn cản.

Trình Ngộ Kiều đá văng một chiếc bàn, sau đó thấy tôi, lập tức lao đến, chặn tôi vào góc tường.

"Thẩm Bắc Ninh!" Anh ta nghiến răng. "Cô dám phản bội tôi?"

Trình Ngộ Kiều không có sự thận trọng của Kỷ Từ, lúc này camera livestream đang hướng về phía chúng tôi, nhưng anh ta chẳng thèm quan tâm.
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 5: Chương 5


Người này nổi tiếng từ khi còn trẻ, từng bị cả mạng xã hội tẩy chay vì lối sống ph*ng đ*ng, nhưng không thể phủ nhận tài năng và vẻ ngoài xuất sắc của anh ta.

Không có gì lạ khi anh ta suy nghĩ cực đoan như vậy.

Có lẽ trong thế giới của anh ta, không có người phụ nữ nào xuất hiện trước mặt anh ta mà không si mê anh ta.

Tôi đẩy Trình Ngộ Kiều ra.

"Trình tiên sinh, khi ký hợp đồng, chúng ta đã có điều khoản 'không độc quyền'.

"Nói cách khác, ngoài anh ra, tôi có thể có khách hàng khác."

Trình Ngộ Kiều không thể tin được:

"Cô chỉ coi tôi như một khách hàng bình thường?"

"Đương nhiên là không."

Tôi nhìn anh ta, nghiêm túc nói:

"Anh là khách hàng VIP của tôi."

Trình Ngộ Kiều: "… Vậy Kỷ Từ và Cố Trạch thì sao?"

"Họ cũng là VIP."

Dù sao, họ cũng trả rất nhiều tiền.

Trình Ngộ Kiều có vẻ không hài lòng với thân phận "khách hàng VIP" này, tức giận đập cửa rời đi.

Còn về Cố Trạch, anh ta hoàn toàn không xuất hiện, nghe nói đã bỏ quay.

Tôi tưởng chương trình sẽ dừng lại, nhưng tổng đạo diễn lại đích thân đến bên tôi, ra hiệu cho tôi tiếp tục.

Nếu tôi không nhầm, vẻ mặt ông ấy còn tràn đầy hưng phấn.

Tôi mở điện thoại xem bảng xếp hạng tìm kiếm, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chương trình bùng nổ rồi.

Kỷ Từ, Cố Trạch, Trình Ngộ Kiều—bất kỳ ai trong số họ công khai chuyện tình cảm đều sẽ trở thành tin tức nóng hổi.

Nhưng hôm nay, trong một chương trình thực tế về gia đình, khán giả lại phát hiện một sự thật gây sốc: ba đứa trẻ của ba người đàn ông này có chung một mẹ kế.

Người hâm mộ của cả ba, cùng tất cả cư dân mạng, đều muốn biết tôi—Thẩm Bắc Ninh—rốt cuộc là ai.

Sức mạnh của cộng đồng mạng đúng là không thể đùa được.

Chẳng bao lâu, từ thời mẫu giáo đến hiện tại, toàn bộ quá khứ của tôi đã bị đào bới sạch sẽ.

So với những thiên kim tập đoàn, nữ minh tinh hạng A, hay siêu mẫu quốc tế từng qua lại với ba người họ, tôi thực sự quá bình thường.

Nhưng tôi không hề hoảng loạn.

Tất cả đều nằm trong dự tính của tôi.

Họ cứ tiếp tục bàn tán, tôi cứ tiếp tục làm việc của mình.

Ba người đàn ông kia đều biến mất, điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng thanh tịnh.

Dù sao, họ có ở đây cũng chẳng giúp được gì.

Ba đứa trẻ chắc đều đã đói.

Vừa hay trường quay có bếp, nguyên liệu phong phú, tôi tìm thấy một túi đùi gà, ướp với nước sốt đặc biệt của mình, chuẩn bị làm món đùi gà nướng mật ong—món ăn được yêu thích nhất.

Trẻ con đơn giản hơn người lớn nhiều.

Cố Trạch có thể phớt lờ tôi, nhưng Cố Tiểu Phong vừa ngửi thấy mùi gà nướng đã lập tức xuất hiện ở cửa bếp.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Đứa trẻ này tâm lý rất thoải mái, trời có sập cũng không ảnh hưởng đến chuyện ăn uống của nó.

"Đứng cách hai mét!" Tôi vừa thấy nó bước tới liền lên tiếng.

Đây là quy tắc giữa hai chúng tôi.

Cố Tiểu Phong hiếu động, dễ chạm vào lò nướng và bị thương, nên khi tôi nấu ăn, nó phải giữ khoảng cách hai mét.

"Không công bằng!"

Nó chỉ tay vào cô bé bên cạnh tôi:

"Sao cô ấy lại được đứng gần cô?"

Đó là Trình Khả Khả.

Cô bé rất ít nói, xanh xao và gầy gò, lúc này đang ngoan ngoãn ngồi bên tôi, giúp tôi nhặt rau.

Cố Tiểu Phong giống như một con khỉ nhỏ, nhích lại gần Trình Khả Khả.

"Vậy có nghĩa là, mẹ kế của chúng ta là cùng một người."

Trình Khả Khả nhỏ giọng đáp:

"Không phải mẹ kế, là cô giáo Tiểu Thẩm."

"Cũng gần giống nhau thôi!"

Cố Tiểu Phong hào sảng vung tay:

"Vậy tức là, tôi nên gọi cậu là em gái rồi."

"Cố Tiểu Phong!" Tôi nghiêm giọng.

"Nói chuyện thì cứ nói chuyện, không được nghịch tóc người khác."

Cố Tiểu Phong lập tức rút tay lại khỏi tóc của Trình Khả Khả.

Tôi quay đầu nhìn màn hình livestream, hàng loạt bình luận đang lướt qua.

"Trời ơi! Cố Tiểu Phong không phải là tiểu quỷ phá làng phá xóm sao? Sao lại ngoan thế này?"

"Cô giáo Thẩm này đúng là có chút tài cán đấy!"

"Có khi nào cô ấy hạ bùa không? Nên mới có thể thu phục cả Cố Tiểu Phong và đồng thời cưỡi trên đầu ba tổng tài?"

Tôi hoàn thành món ăn, Trình Khả Khả và Cố Tiểu Phong ăn rất ngon miệng.

Nhưng Kỷ Vân Hòa vẫn chưa xuất hiện.
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 6: Chương 6


Mỗi đứa trẻ một tính cách.

Cố Tiểu Phong lúc thì gọi tôi là "cô", lúc lại gọi "chị gái".

Trình Khả Khả từ đầu đến cuối chỉ gọi tôi là "cô giáo Tiểu Thẩm".

Còn Kỷ Vân Hòa, cách gọi của con bé đối với tôi luôn là—"Ê".

Nó trưởng thành hơn hai đứa trẻ kia rất nhiều, cũng cảnh giác với tôi hơn hẳn.

Tôi chia một phần thức ăn vào hộp, cầm lên, gõ cửa phòng Kỷ Vân Hòa.

Trên đường đi, tôi ngang qua phòng của ba người đàn ông kia.

Họ chắc cũng chưa ăn gì.

Nhưng tôi không bận tâm.

Nguyên tắc nghề nghiệp của chúng tôi là: phục vụ trẻ em trước tiên.

Nếu cha của chúng gặp khó khăn, xét thấy họ là phụ huynh của bọn trẻ, chúng tôi sẽ hỗ trợ trong phạm vi hợp lý.

Nhưng trong tình huống hiện tại, họ không cần tôi giúp gì cả.

Sau một hồi đấu trí đấu lực, cuối cùng Kỷ Vân Hòa cũng mở cửa cho tôi.

Nó nhìn hộp cơm tôi mang theo—gà nướng mật ong da vàng giòn rụm, tỏa hương thơm lừng.

Sau đó, con bé nhếch môi cười khinh miệt.

"Thẩm Bắc Ninh, dù có c.h.ế.t đói, tôi cũng không ăn đồ cô nấu đâu."

Mười lăm phút sau.

Hộp cơm chỉ còn lại một đống xương gà.

Hiệu ứng "ăn ngon thật" chưa bao giờ lỗi thời.

Sau khi no nê, tâm trạng Kỷ Vân Hòa vẫn không dịu xuống.

Cô bé tao nhã lau miệng, sau đó nhướng mày nhìn tôi.

"Cô vừa giả vờ đối xử tốt với bọn tôi, vừa tìm đến ba của Cố Tiểu Phong và Trình Khả Khả, có phải chỉ để khiến ba tôi ghen không?"

Nói thật, Cố Tiểu Phong và Trình Khả Khả chẳng giống cha của chúng chút nào.

Nhưng Kỷ Vân Hòa và Kỷ Từ—từ tính cách đến lối suy nghĩ, đúng là như khuôn đúc ra.

"Cô nghĩ rằng chỉ vì cô có nét giống mẹ tôi, thì có thể thay thế bà ấy sao?"

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Tôi nói cho cô biết, cô và mẹ tôi, ngoài gương mặt ra, không có bất cứ điểm nào giống nhau."

"Bà ấy rất cao quý và thanh lịch, tuyệt đối sẽ không để bản thân ám đầy mùi dầu mỡ như cô.

"Bà ấy không ép tôi tập đàn, không trách mắng tôi, cũng không suốt ngày giảng đạo lý dài dòng khiến tôi phiền phức."

Nói xong, con bé nhìn tôi với vẻ khiêu khích, mong chờ thấy sự tức giận trên gương mặt tôi.

Nhưng tôi chỉ bình thản cười:

"Ồ."

"Cuối tuần này đến lớp học piano. Nếu con có dấu hiệu thụt lùi, từ tối hôm đó sẽ không có kể chuyện trước khi ngủ nữa."

Kỷ Vân Hòa tức giận:

"Cô…"

"Còn nữa."

Tôi lạnh lùng cắt ngang.

"Lượng đồ uống có gas của con quá nhiều. Tôi đã thu hết số Coca trong tủ lạnh rồi."

Kỷ Vân Hòa trừng mắt, tức đến mức suýt nhảy dựng lên.

"Thẩm Bắc Ninh! Đợi đến khi mẹ tôi trở về, tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà!"

07

Lời của Kỷ Vân Hòa đã thành sự thật.

Hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị bữa sáng cho ba đứa trẻ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót lách cách.

Sau đó, cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ vô cùng tinh tế và quý phái xuất hiện trước ống kính.

Khuôn mặt cô ta đúng là có vài phần giống tôi.

Trước khi tôi kịp phản ứng, Kỷ Vân Hòa đã reo lên:

"Mẹ!"

Người phụ nữ lao tới, ôm chầm lấy Kỷ Vân Hòa, rồi ngẩng đầu nhìn tôi.

Nụ cười của cô ta có vẻ dịu dàng, nhưng tôi—người đang nhìn thẳng vào mắt cô ta—có thể thấy rõ ràng ánh mắt mang đầy ý thách thức.

"Vân Hòa, mẹ về rồi."

Đây chính là vợ cũ của Kỷ Từ—Phó Tâm Nhã.

Phó Tâm Nhã sinh ra trong một gia đình danh giá, môn đăng hộ đối với Kỷ Từ, hai người dường như cũng từng rất yêu nhau.

Nhưng không biết vì lý do gì, cô ta ly hôn với Kỷ Từ khi Kỷ Vân Hòa mới một tuổi rưỡi, sau đó ra nước ngoài định cư.

Mặc dù tôi thường xuyên nghe Kỷ Từ và Kỷ Vân Hòa nhắc đến Phó Tâm Nhã, nhưng từ khi tôi vào nhà họ Kỷ đến nay, tôi thậm chí còn chưa thấy cô ta gọi một cuộc video về nhà.

Giờ phút này, Phó Tâm Nhã đang mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Kỷ Vân Hòa.

"Nếu mẹ không về, e rằng sẽ có người phụ nữ không biết từ đâu chui ra chiếm mất chỗ đấy."

Câu này không cần đoán cũng biết là nói với tôi.

Buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra, bình luận lướt đi như bão, dày đặc đến mức tôi không thể đọc rõ từng câu.

Nhưng tôi có thể hình dung ra, chắc chắn khán giả đang vô cùng hào hứng trước màn đối đầu trực diện giữa "bạch nguyệt quang" và "thế thân".
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 7: Chương 7


Tất cả mọi người đều mong chờ Phó Tâm Nhã thẳng tay vả mặt tôi.

Và đúng như họ mong đợi, Phó Tâm Nhã vừa vào đã tung ra một đòn phủ đầu mạnh mẽ.

"Vân Hòa, con là tiểu thư danh giá, là viên ngọc quý trên tay ba mẹ. Đừng ăn những thứ kém đẳng cấp này."

Cô ta trực tiếp cầm lấy bát của Kỷ Vân Hòa, đem phần cháo rau, trứng ốp la và bánh bao nhỏ trong đó đổ thẳng vào thùng rác.

"Vân Hòa, mẹ sẽ tự tay nấu ăn cho con."

Phó Tâm Nhã vẫy tay một cái, bảo mẫu đi theo cô ta lập tức bày hàng loạt nguyên liệu đắt đỏ lên bếp.

Sau đó, cô ta quay lại nhìn tôi, lạnh lùng nói:

"Đây là lúc mẹ con đoàn tụ, người ngoài như cô còn ở đây làm gì?"

Tâm trạng tôi vẫn rất bình thản.

Trong khóa đào tạo nghề nghiệp, đương nhiên đã có bài học về "Cách xử lý khi gặp mẹ ruột của đứa trẻ".

Nguyên tắc là:

- Không đối đầu trực tiếp.

- Dành không gian cho mẹ ruột và con cái.

- Nếu mẹ ruột có hành động gây hại cho đứa trẻ, cần lập tức can thiệp.

Phó Tâm Nhã chẳng qua chỉ muốn nấu bữa sáng cho con gái mình, tất nhiên tôi phải tôn trọng cô ta.

Vừa hay, Cố Tiểu Phong và Trình Khả Khả đã ăn xong, tôi liền dẫn hai đứa sang phòng khác.

Sau khi hướng dẫn hai đứa làm bài tập, cùng ăn trưa xong, tôi dỗ hai đứa ngủ trưa.

Cố Tiểu Phong nhanh chóng ngủ say, nhưng Trình Khả Khả thì vẫn mở to mắt.

Tôi ghé sát lại, nhẹ nhàng vỗ về cô bé.

Trình Khả Khả quay sang nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời.

"Cô giáo Tiểu Thẩm, em cảm thấy…"

Giọng cô bé rất nhỏ, tôi phải ghé sát tai lại gần.

"Em cảm thấy mẹ của Kỷ Vân Hòa, không thực sự yêu cậu ấy."

Tôi khựng lại.

"Em đâu có quen mẹ của Vân Hòa, sao lại nói vậy?" Tôi cười cười. "Được rồi, mau ngủ đi."

"Thật mà."

Trình Khả Khả ngoan cố nói:

"Yêu thật sự và diễn kịch yêu thương, khác nhau rất nhiều. Em có thể phân biệt được."

Lòng tôi khẽ rung lên, tự dưng có một dự cảm bất an.

Và gần như chỉ vài phút sau, linh cảm đó đã trở thành sự thật.

Bên dưới vang lên tiếng xe cấp cứu.

Đạo diễn hốt hoảng đẩy cửa xông vào.

"Cô Thẩm, Kỷ Vân Hòa xảy ra chuyện rồi, cô có thể xuống xem không…"

08.

Kỷ Vân Hòa được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện trước.

Chiếc xe theo sau chở tôi và Kỷ Từ.

Sáng nay, Kỷ Từ rời đoàn làm phim để tham dự một cuộc họp cổ đông quan trọng.

Khi anh ta vội vã quay lại để gặp Phó Tâm Nhã và Kỷ Vân Hòa, anh ta lại thấy nhân viên chương trình cõng con gái mình ra ngoài.

Sắc mặt anh ta tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra bên thái dương, hai bàn tay không ngừng siết lại.

Tôi cũng rất lo lắng, nhưng vẫn nhắc nhở anh ta:

"Kỷ tiên sinh, trong tình huống này, phụ huynh phải giữ bình tĩnh."

Kỷ Từ đưa tay ra, nắm chặt cánh tay tôi, như thể bám vào một cọng rơm cứu mạng.

Nếu là ngày thường, tôi chắc chắn sẽ lập tức rút tay lại.

Nhưng lúc này, nếu nắm tay tôi có thể giúp anh ta ổn định, thì cứ để anh ta nắm đi.

Đến bệnh viện, cánh tay tôi đã tím bầm.

Tôi không bận tâm đến đau đớn, lập tức chạy đến cửa phòng cấp cứu.

Phó Tâm Nhã đang khóc nức nở.

Sự kiêu hãnh của một thiên kim hào môn đã biến mất hoàn toàn, cô ta sụt sịt, nước mắt nước mũi giàn giụa.

"Sao lại thế này… Sao lại thế này…"

Kỷ Từ lao đến, tóm chặt lấy Phó Tâm Nhã.

"Cô đã cho Vân Hòa ăn cái gì?!"

Phó Tâm Nhã điên cuồng lắc đầu:

"Tôi không biết… Tôi không biết… Tất cả đều là nguyên liệu tốt nhất, tôi không làm gì sai cả…"

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Lửa giận bùng lên trong lòng tôi.

Là mẹ ruột, mà cô ta lại không biết con mình dị ứng cái gì sao?

Nếu biết trước thế này, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ta nấu ăn cho con bé.

Có những người, được làm cha mẹ chính là bất hạnh của đứa trẻ.

Bác sĩ hét lên, cố gắng lấn át tiếng khóc của Phó Tâm Nhã:

"Phụ huynh, hãy bình tĩnh! Chúng tôi cần danh sách dị ứng của bé!"

Kỷ Từ và Phó Tâm Nhã đều sững sờ, hoàn toàn không biết con gái mình dị ứng với gì.

Tôi bước lên phía trước.

"Dị ứng với xoài, dứa, tôm…" Tôi trơn tru liệt kê danh sách.

Khóe mắt tôi liếc thấy ánh mắt của Kỷ Từ nhìn tôi, dường như có gì đó đang thay đổi.
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 8: Chương 8


Bác sĩ như vừa tìm thấy một người nhà đáng tin cậy, lập tức giữ lấy tôi:

"Hồ sơ bệnh án của bé đâu?"

"Tôi không mang theo, nhưng tôi có lưu lại lịch sử khám bệnh trên điện thoại…"

Sau khi trao đổi gấp với bác sĩ, họ lập tức vào cấp cứu cho Kỷ Vân Hòa.

Một y tá bước đến, nhìn tôi một cách tự nhiên rồi nói:

"Mẹ của bé, mời chị lên tầng ba đóng viện phí."

Phó Tâm Nhã đứng bên cạnh, nhưng không hề lên tiếng đính chính.

Kỷ Từ im lặng một lúc lâu, sau đó chủ động nói rằng anh ta sẽ đi đóng tiền.

May mắn thay, Kỷ Vân Hòa không gặp nguy hiểm, sau khi được rửa ruột và điều trị bằng thuốc, con bé nhanh chóng hồi phục.

Trong phòng bệnh, dưới hàng loạt ống kính máy quay, Phó Tâm Nhã khóc không ngừng trước mặt con gái.

"Xin lỗi, mẹ không biết…"

Kỷ Vân Hòa yếu ớt mấp máy môi.

"Con đói…"

Phó Tâm Nhã vội vàng đứng dậy:

"Vân Hòa muốn ăn gì? Mẹ sẽ làm cho con…"

Kỷ Vân Hòa nhỏ giọng nói:

"Con muốn uống cháo 'biến thành nữ chiến binh xinh đẹp'…"

Phó Tâm Nhã ngây người:

"Cái gì?"

Cửa mở ra, tôi bưng một bát cháo bước vào.

Mắt Kỷ Vân Hòa sáng lên.

Tôi thổi nguội cháo, từng thìa từng thìa đút cho con bé ăn.

Đạo diễn giơ bảng hiệu, ra hiệu cho tôi giải thích về món cháo này.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Thật ra cũng không có gì đặc biệt." Tôi nói, "Cháo này chỉ là cháo trắng nấu cùng trứng, thịt nạc và rau xanh, rất đầy đủ dinh dưỡng.

"Mỗi lần Vân Hòa bị bệnh đều không chịu ăn gì, nên tôi đã làm món cháo này và nói rằng nếu ăn hết, con bé sẽ khỏe lên nhanh chóng, biến thành nữ chiến binh xinh đẹp."

"Kết quả là cô lừa con." Kỷ Vân Hòa lẩm bẩm, "Hoàn toàn không biến thành gì cả."

Vừa nói, con bé vừa giành lấy bát cháo, tự mình xúc đến giọt cuối cùng.

Kỷ Từ vẫn đứng trong phòng bệnh, lặng lẽ nhìn mọi thứ trước mặt.

Đạo diễn chuyển mic phỏng vấn về phía anh ta, mạnh dạn hỏi:

"Kỷ tiên sinh."

Kỷ Từ bị gọi hai lần mới hoàn hồn.

Đạo diễn:

"Kỷ tiên sinh, anh không biết con gái mình dị ứng với gì sao?"

Nếu là trước đây, chắc chắn Kỷ Từ sẽ nổi giận.

Nhưng lần này, đứng trước giường bệnh của con gái, anh ta im lặng một lúc rồi thấp giọng nói:

"Tôi quá bận rộn."

Đạo diễn rất chuyên nghiệp, không dễ dàng bỏ qua:

"Vậy anh có nghĩ rằng mình chưa làm tròn trách nhiệm một người cha không?"

Lần này, Kỷ Từ im lặng rất lâu.

Trên khuôn mặt anh ta hiếm khi xuất hiện vẻ hoang mang.

"Tôi không tốt với con bé sao?" Anh ta lẩm bẩm, giống như đang thanh minh, cũng giống như tự nói với chính mình, "Con bé muốn gì tôi đều mua cho, tôi kiếm đủ tiền để con bé tiêu cả đời không hết…"

"Kỷ tổng." Tôi lên tiếng cắt ngang anh ta.

Theo nguyên tắc nghề nghiệp, nếu một người cha có quan niệm giáo dục sai lệch nghiêm trọng, chúng tôi có nghĩa vụ lên tiếng sửa chữa.

Vì vậy, dù có hàng triệu khán giả đang theo dõi, tôi vẫn mạnh dạn mở miệng.

"Chỉ cung cấp điều kiện vật chất là chưa đủ. Thực tế, trẻ con không quá nhạy cảm với vật chất.

"Điều chúng thực sự cần là sự đồng hành, sự quan tâm và tình yêu thương."

Lần này, Kỷ Vân Hòa không còn tỏ vẻ lạnh nhạt nữa.

Con bé rúc đầu vào lòng tôi, tôi cảm nhận được một dòng nước ấm chảy qua n.g.ự.c mình.

Con bé khóc.

Ngày hôm đó, cô bé kiêu ngạo và lạnh lùng này đã để lại trên áo tôi rất nhiều giọt nước mắt nóng hổi.

09.

Kỷ Vân Hòa nói rằng, mỗi năm đến sinh nhật, con bé luôn mong mẹ sẽ đến.

Thực ra, con bé chưa từng thực sự gần gũi với mẹ mình.

Từ khi có ký ức, mẹ nó đã sống ở nước ngoài.

Kỷ Vân Hòa gọi điện, bà ấy hoặc là không nghe máy, hoặc chỉ trả lời qua loa vài phút.

Mẹ cô bé có những bữa tiệc không hồi kết, những mối quan hệ mập mờ không đếm xuể, về sau thậm chí có thể đã có thêm con khác – nhưng Kỷ Vân Hòa không chắc.

Dù vậy, con bé vẫn luôn khao khát có mẹ.

Những đứa trẻ khác có, con bé cũng muốn có.

Không chỉ có, mà phải là người mẹ tốt nhất.

Vậy nên trong tưởng tượng, con bé lý tưởng hóa hình tượng của mẹ, biến bà ấy thành người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế giới.

Còn chuyện vì sao mẹ cô bé không trở về, không quan tâm đến cô – Kỷ Vân Hòa chọn cách lờ đi.

Nhưng bây giờ, Phó Tâm Nhã đã trở về.

Và cô ấy đã phá vỡ toàn bộ ảo tưởng của con bé.
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 9: Chương 9


Những gì Trình Khả Khả có thể nhận ra, Kỷ Vân Hòa chưa chắc đã không nhìn thấu.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Con bé gối đầu lên tay tôi, thì thầm:

"Bà ấy không thực sự yêu em, bà ấy chỉ muốn thắng chị.

"Bà ấy muốn em và ba mãi mãi phải chờ bà ấy."

Tôi khẽ thở dài, xoa nhẹ mái tóc của con bé.

Tôi có thể nói dối rằng "mẹ em thực sự yêu em", nhưng với một đứa trẻ thông minh và trưởng thành trước tuổi như Kỷ Vân Hòa, lời nói dối ấy sẽ chẳng có tác dụng.

Vì thế, tôi coi con bé như một người trưởng thành và nghiêm túc chia sẻ với nó.

"Cuộc đời rất dài, chúng ta sẽ gặp rất nhiều người.

"Ba mẹ chỉ là một phần trong số đó."

"Vậy nên nếu họ không yêu thương chúng ta, cũng không sao cả.

"Đừng vì họ không yêu mình mà tự làm tổn thương chính bản thân."

Kỷ Vân Hòa quay đầu nhìn tôi:

"Chị là trẻ mồ côi đúng không?"

Tôi không cảm thấy bị xúc phạm, chỉ bình thản cười:

"Em tra thông tin về chị rồi à?"

"Ba em tra."

Con bé chần chừ một chút, rồi thú nhận:

"Em chỉ tình cờ nghe lén được thôi."

"Đúng vậy." Tôi gật đầu. "Khi chị còn là một đứa trẻ sơ sinh, chị bị bỏ lại trước cổng trại trẻ mồ côi. Hiệu trưởng của học viện Tinh Lan đã nuôi dưỡng chị."

Tôi dỗ Kỷ Vân Hòa ngủ, đến lúc rời khỏi phòng, con bé gọi tôi lại.

"Này."

Tôi quay đầu nhìn con bé.

Vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, con bé hỏi:

"Tình cảm của chị dành cho bọn em… cũng là một phần trong công việc của chị đúng không?

"Nếu họ không trả tiền nữa, chị cũng sẽ không yêu bọn em nữa?"

Tôi suy nghĩ một chút, rồi hỏi lại:

"Em có biết ba của Trình Khả Khả không?

"Trình Ngộ Kiều, một ca sĩ rất nổi tiếng.

"Hát là nghề của anh ta, nhưng tình yêu của anh ta dành cho âm nhạc cũng là thật."

Tôi mỉm cười với Kỷ Vân Hòa.

"Yêu là yêu.

"Không có sự phân biệt giữa tình yêu nghề nghiệp và tình yêu không nghề nghiệp."

10.

Kỷ Từ nói rằng anh ta muốn nói chuyện với tôi.

Trong quán cà phê riêng tư, anh ta ngồi đối diện tôi, áo vest chỉnh tề, ánh nắng chiếu xuống làm dịu đi những đường nét lạnh lùng trên gương mặt, khiến anh ta trông bớt xa cách hơn bình thường.

Câu đầu tiên anh ta nói là:

"Phó Tâm Nhã đã rời đi."

Tôi uống ngụm caramel macchiato, không biết phải phản ứng ra sao, chỉ có thể "ồ" một tiếng.

"Chúng tôi từng yêu nhau, nhưng không hợp để chung sống."

Kỷ Từ nhấp một ngụm cà phê đen.

"Chúng tôi đều quá kiêu ngạo, chỉ quan tâm đến bản thân, không sẵn sàng thỏa hiệp dù chỉ một chút."

"Tôi có sự nghiệp của tôi, cô ấy có tiệc tùng và những mối quan hệ xã hội của cô ấy.

"Ngôi nhà luôn lạnh lẽo, không ai muốn chăm sóc ai."

"Vì vậy…"

Anh ta nhìn thẳng vào tôi.

"Tôi đã suy nghĩ kỹ.

"Tôi sẵn sàng kết hôn với em."

Tôi suýt phun cả ngụm cà phê lên bộ vest của anh ta.

"Từ từ đã." Tôi sửng sốt. "Kỷ tổng, tôi đã bao giờ đưa ra đề nghị này chưa?"

Kỷ Từ bật cười.

"Em không cần lo lắng quá nhiều. Tôi đã điều tra về xuất thân của em."

Anh ta nghiêng người về phía trước, ánh mắt khóa chặt lấy tôi.

"Tôi không quan tâm."

Tôi: "…"

Mệt quá.

"Anh có bị vấn đề gì không, Kỷ tổng?"

Giọng nói này không phải của tôi.

Mà đến từ vị khách bàn bên.

Quán cà phê này có ghế lưng cao che chắn tầm nhìn, lúc này người đó đứng dậy, tôi mới nhìn rõ dáng vẻ của anh ta.

Một chiếc kính râm đen khổng lồ che gần hết khuôn mặt, người đàn ông nở nụ cười ngông cuồng.

"Nhận ra tôi không?"

"Đương nhiên rồi." Tôi hờ hững đáp. "Ba của Trình Khả Khả."

Trình Ngộ Kiều có lẽ cả đời chưa từng bị gọi như vậy, nụ cười ngạo nghễ bỗng dưng sượng lại trong chốc lát.

Nhưng anh ta nhanh chóng nhìn về phía Kỷ Từ.

"Nếu anh đã tra thông tin về Thẩm Bắc Ninh, thì chắc cũng biết học viện Tinh Lan đào tạo cái gì rồi đúng không?"

"Quan hệ giữa anh và cô ấy chỉ là quan hệ thuê mướn.

"Cô ấy quan tâm là quan tâm đến Kỷ Vân Hòa, không phải anh. Anh tỉnh táo lại đi."

Kỷ Từ lạnh lùng nói:

"Anh cũng đâu khác gì tôi?"

"Tôi đương nhiên không giống anh.

"Thẩm Bắc Ninh có tình cảm với tôi."
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 10: Chương 10


Trình Ngộ Kiều cười tự tin.

"Cô ấy nghe nhạc của tôi."

Kỷ Từ đáp trả ngay lập tức:

"Cô ấy cũng chơi game công ty tôi phát triển."

"Cô ấy không chỉ nghe, mà còn bật chế độ lặp lại!"

"Cô ấy không chỉ chơi, mà còn nạp tiền."

Kỷ Từ liếc nhìn tôi.

"Rất nhiều tiền."

Tôi: "…"

Người ta nói đàn ông mãi là cậu bé chưa lớn.

Tôi thấy hai người này thậm chí còn chưa tốt nghiệp tiểu học.

Khi họ cãi nhau hăng say, không ai để ý rằng tôi đã bị người đàn ông thứ ba kéo đi.

Dĩ nhiên, đó là Cố Trạch.

Anh ta kẹp điếu thuốc trên môi, rất có phong thái đàn ông mạnh mẽ, lôi tôi đi băng qua hành lang quán cà phê.

… Chỉ là đi bộ thôi mà, có cần phải diễn như đang đóng phim "Bản sắc anh hùng" không?

Đến một góc khuất, anh ta nhìn ra xa, ánh mắt mang theo vẻ u sầu.

"Thẩm Bắc Ninh, tôi hiểu em.

"Em là một con chim không chân.

"Hai kẻ phàm phu tục tử kia không thể là điểm dừng chân của em."

Tôi: "?"

Đã thế này rồi mà còn tỏ ra nghệ thuật nữa hả?

Nhưng dù sao…

"Cảm ơn anh đã hiểu."

"Ừ." Cố Trạch gật đầu.

"Tôi có thể hiểu em.

"Chúng ta là những người giống nhau.

"Tôi đã tuyên bố từ rất lâu rằng tôi sẽ không kết hôn."

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Những nhà phê bình điện ảnh từng nói, ánh mắt của Cố Trạch luôn mang đến cảm giác sâu lắng.

Giờ phút này, anh ta quay sang nhìn tôi, đôi mắt ấy càng trở nên sâu thẳm.

"Nhưng tôi nghĩ con chim không chân này có thể phá lệ dừng lại."

Tôi: "…"

Nói một hồi, chẳng phải anh cũng giống bọn họ thôi sao?

Chỉ là diễn đạt văn hoa hơn một chút mà thôi!!

"Cố tiên sinh, có khi nào…"

Tôi nhìn anh ta, nghiêm túc nói.

"Em không thích anh?"

"Không thể nào."

Cố Trạch dập điếu thuốc, mỉm cười.

"Nếu em không thích tôi, em sẽ không đối xử tốt với Tiểu Phong như vậy."

Tôi: "?"

"Tôi đối xử tốt với Tiểu Phong là vì tôi đã nhận thù lao của anh."

Tôi nói, "Thêm vào đó, tôi thực sự quý đứa trẻ này."

"Không ai thích trẻ con bảy tám tuổi cả."

Cố Trạch nói, trong mắt anh ta thấp thoáng một chút chán ghét không dễ nhận ra.

"Nhất là những đứa trẻ như Tiểu Phong, nghịch ngợm như vậy.

"Trẻ con vốn rất phiền phức, nếu không thấy phiền, thì chỉ có một lý do duy nhất – đó là m.á.u mủ ruột thịt."

Anh ta lắc đầu.

"Em và Tiểu Phong không có quan hệ huyết thống, nên ngoài lý do yêu ai yêu cả đường đi, tôi không nghĩ ra khả năng nào khác."

Anh ta không nhận ra rằng sắc mặt tôi đã thay đổi.

Tôi vốn hiểu rõ về thân thế của Cố Tiểu Phong.

Mẹ của đứa trẻ từng là một fan cuồng của Cố Trạch, dùng mọi thủ đoạn để mang thai, rồi nhờ đứa bé mà kết hôn với anh ta.

Nhưng khi sinh Tiểu Phong, cô ta bị băng huyết và qua đời.

Vụ việc từng gây xôn xao dư luận, nên Cố Trạch không thể bỏ rơi con trai mình.

Anh ta miễn cưỡng nuôi đứa bé này bên cạnh, nhưng chưa bao giờ thực sự yêu thương nó.

Tôi biết Cố Trạch không quá thương Tiểu Phong.

Nhưng tôi không ngờ rằng, anh ta còn có thái độ chán ghét sâu sắc như vậy.

Tiểu Phong có thể lớn lên khỏe mạnh như bây giờ, ngoài chứng tăng động, không có vấn đề tâm lý nghiêm trọng nào – có lẽ là nhờ vào tính cách vô tư của thằng bé.

Tôi định tranh luận với Cố Trạch, nhưng đúng lúc đó, điện thoại tôi đột ngột reo lên.

Cuộc gọi đến từ giáo viên chủ nhiệm của Trình Khả Khả.

- Các ông bố này thường bận trăm công nghìn việc, đến lúc quan trọng lại không tìm thấy ai, thế nên số điện thoại được lưu trong sổ liên lạc của bọn trẻ đều là của tôi.

"Alo, có phải phụ huynh của Trình Khả Khả không?"

Vừa bắt máy, giọng nói hoảng loạn của giáo viên chủ nhiệm truyền đến.

"Trình Khả Khả…

"Cô bé đang ở trên sân thượng của tòa nhà…"

Tôi c.h.ế.t lặng.

Cố Trạch nhận ra sắc mặt tôi không đúng, định hỏi chuyện gì.

Nhưng tôi đã vung tay hất anh ta ra, rồi quay đầu lao đi như bay.

11.

So với Kỷ Vân Hòa và Cố Tiểu Phong, Trình Khả Khả luôn tỏ ra ngoan ngoãn hơn.

Nhưng thực ra, cô bé mới là đứa trẻ có vấn đề nghiêm trọng nhất.

Kỷ Từ và Cố Trạch tuy ít quan tâm đến con cái, nhưng ít ra nhiều năm qua, đời tư của họ vẫn tương đối sạch sẽ, không gây ra quá nhiều ảnh hưởng tiêu cực đến con trẻ.

Nhưng Trình Ngộ Kiều thì khác.
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 11: Chương 11


Anh ta nổi tiếng từ khi mới mười mấy tuổi, suốt thời gian qua đều được công ty quản lý và người hâm mộ bảo bọc. Hơn mười năm trôi qua, nói dễ nghe thì anh ta vẫn giữ được nét trẻ trung, còn nói khó nghe thì… thực chất anh ta vẫn là một đứa trẻ to xác.

Anh ta chưa bao giờ ngừng tiệc tùng, bạn gái liên tục thay đổi, từ diễn viên hạng B đến người mẫu… Không ai có thể đảm bảo tất cả bọn họ đều là người tốt.

Lần đầu tiên tôi gặp Trình Khả Khả là khi đến đón Cố Tiểu Phong.

Hôm đó hai đứa trẻ được phân công trực nhật chung, tôi để ý thấy trên cánh tay Trình Khả Khả có những vết bầm do móng tay bấm vào.

Tôi hỏi cô bé ai đã làm vậy, Khả Khả nói:

"Bạn gái của ba."

Sau đó, tôi lập tức tìm Trình Ngộ Kiều để tra hỏi.

Nhưng anh ta hoàn toàn không biết gì.

Bạn gái của anh ta quá nhiều, anh ta thậm chí không nhớ nổi đó là ai, chứ đừng nói đến việc điều tra xem ai đã làm tổn thương con gái mình.

Lúc mới bắt đầu công việc tại nhà họ Trình, Trình Khả Khả gần như không nói chuyện với tôi.

Cô bé cũng không nói chuyện với ai khác, người duy nhất cô bé giao tiếp là đàn mèo con trong sân sau.

Khả Khả có thể ngồi xổm suốt hàng giờ, thì thầm với chúng.

Cô bé có cảnh giác với tôi, coi tôi như một trong những bạn gái của ba.

Tôi không ép cô bé phải nói chuyện, chỉ để mặc cô bé chơi ngoài sân.

Đến ngày thứ ba, trời đổ mưa.

Tôi cầm theo hai chiếc ô – một cho cô bé, một che cho tổ mèo con.

Ngày thứ tư, tôi bưng ra một đĩa cá khô, chia cho lũ mèo con, vừa chia vừa nói:

"Ăn ngoan, ăn no mới lớn được."

Trình Khả Khả lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn tôi, không nói gì.

Đến ngày thứ năm, cô bé ăn hết sạch bữa trưa tôi nấu.

Gương mặt tái nhợt của cô bé cuối cùng cũng có chút sắc hồng.

Từ đó, cô bé không còn bài xích tôi nữa.

Cô bé vẫn rất ngoan, luôn lặng lẽ giúp tôi làm việc nhà.

Trước khi ngủ, cô bé còn lễ phép nói:

"Chúc ngủ ngon, cô Thẩm."

Nhưng tôi biết, cô bé vẫn chưa thực sự mở lòng với tôi.

Chiếc taxi lao nhanh trên đường, tôi vừa xuống xe liền chạy hết tốc lực.

Dưới sân thượng của tòa nhà dạy học, đã có rất nhiều người tụ tập.

Cô chủ nhiệm chạy đến, giọng run rẩy như sắp khóc.

"Phụ huynh của Khả Khả…"

Tôi cắt ngang cô ấy:

"Đã báo cảnh sát chưa?"

Cô chủ nhiệm do dự một giây:

"Trường chúng tôi là trường quý tộc, nếu có xe cảnh sát đến, sẽ gây ảnh hưởng…"

"Báo cảnh sát ngay lập tức!" Giọng tôi lạnh như băng.

Cô chủ nhiệm hoảng sợ, lập tức rút điện thoại gọi báo cảnh sát.

Còn tôi thì chạy lên sân thượng.

Ở rìa sân thượng, một bóng dáng nhỏ bé ngồi đó.

Mọi người chỉ dám đứng xa ở lối vào, không ai dám lại gần.

Bởi vì chỉ cần một va chạm nhẹ, cô bé có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

"Khả Khả."

Tôi gọi cô bé.

"Cô Thẩm đến rồi."

Cô bé quay đầu lại nhìn tôi.

Những sợi tóc lòa xòa bị gió thổi tung trên khuôn mặt.

Hiếm khi nào một đứa trẻ lại có vẻ mặt bi thương đến thế.

Tôi thử bước tới gần hơn.

"Khả Khả, có chuyện gì hãy nói với cô Thẩm.

"Chúng ta cùng nhau giải quyết, được không?"

Cô bé lắc đầu.

Rồi lại nhích thêm một bước về phía mép sân thượng.

Rồi thêm một bước nữa.

"Khả Khả!"

Giọng tôi bỗng trở nên sắc bén.

"Là lỗi của cô!"

Cô bé sững lại, quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt hoảng hốt, khẽ lắc đầu.

Không phải lỗi của tôi.

"Không phải lỗi của cô sao?" Tôi cố gắng kiềm chế giọng nói đang run rẩy.

"Vậy tại sao con lại trừng phạt cô?"

"Nếu con c.h.ế.t đi, những người yêu thương con sẽ đau khổ cả đời.

"Con muốn để cô phải sống trong đau khổ cả đời đúng không?"

Trình Khả Khả hoảng loạn.

Cô bé lắc đầu liên tục, nước mắt rơi xuống.

Cuối cùng, cô bé cất giọng nghẹn ngào:

"Bạn Lưu Hạo và Đường Thông nói…

"Con là đứa trẻ không ai cần…"

Tôi hiểu rồi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Trường học này là trường quý tộc, phụ huynh đều là người có tiền có thế, nhiều người cùng vòng xã hội với Trình Ngộ Kiều.
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 12: Chương 12


Anh ta có thể không quan tâm đến những lời chỉ trích trên mạng.

Nhưng những lời đồn đại vẫn theo các phụ huynh lan truyền đến bọn trẻ, và cuối cùng rơi xuống một cô bé sáu bảy tuổi.

Sự ác ý này vượt xa sức chịu đựng của cô bé.

"Khả Khả…"

"Đừng lừa con."

Cô bé lùi lại một bước.

Chỉ cách rìa sân thượng vài centimet nữa thôi.

"Đừng nói rằng cô cần con."

"Rồi cô cũng sẽ kết hôn, sẽ có con của riêng mình."

"Ba đã trả tiền cho cô để chăm sóc con, nhưng một ngày nào đó, cô cũng sẽ rời đi."

Tôi sững sờ.

Trong ba đứa trẻ, Trình Khả Khả là nhỏ tuổi nhất.

Nhưng thực ra, cô bé mới là người trưởng thành sớm nhất.

Chỉ vì cô bé luôn quá im lặng, nên tôi đã không nhận ra nỗi tuyệt vọng ăn sâu vào tận xương tủy của cô bé.

Tôi bước lên một bước.

Trình Khả Khả hét lên:

"Đừng lại gần!"

"Đúng vậy, con không có ai cần."

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô bé.

Tất cả những người xung quanh đều sửng sốt.

Cả Trình Khả Khả cũng sững sờ.

"Nhưng sao nào?"

"Cô cũng chẳng có ai cần."

"Cô bị bỏ rơi trước cửa trại trẻ mồ côi từ khi còn là một đứa bé sơ sinh.

"Nhưng rồi sao?

"Cô vẫn lớn lên.

"Cô càng ngày càng mạnh mẽ.

"Cô vẫn bị người khác bắt nạt, nhưng giờ tôi có thể phản kháng.

"Cô vẫn chưa có một mái nhà và gia đình của riêng mình, nhưng cô tin rằng rồi một ngày nào đó cô sẽ có."

Trình Khả Khả sững sờ nhìn tôi.

Tôi vừa nói vừa từng bước tiến lại gần, chỉ còn cách cô bé rất gần.

"Khả Khả."

Tôi đưa tay về phía cô bé.

"Mọi thứ rồi sẽ qua thôi.

"Chúng ta sẽ trở thành những người trưởng thành tốt đẹp."

Những giọt nước mắt lớn rơi xuống tay tôi.

Trình Khả Khả đưa tay ra, nắm lấy tay tôi.

Nhưng chân cô bé trượt xuống.

Cô bé rơi.

Khoảnh khắc đó, tôi có hai lựa chọn.

Thả tay cô bé ra…

Tôi không làm vậy.

Tôi giữ c.h.ặ.t t.a.y cô bé.

Cả hai chúng tôi cùng rơi xuống.

Hoàng hôn buông xuống.

Ánh sáng vàng rực rỡ dần tắt.

Rồi bóng tối hoàn toàn nuốt chửng tôi.

12.

Tôi nhìn thấy rất nhiều ký ức.

Những hình ảnh quá khứ lần lượt lướt qua trước mắt, cuối cùng dừng lại ở năm tôi mười hai tuổi.

Khi đó, cô giáo dạy Văn đã giao một bài tập viết văn với đề bài mở:

"Ước mơ của tôi là trở thành một ______."

Có người muốn trở thành nhà khoa học, có người muốn trở thành minh tinh.

Còn tôi, tôi viết:

"Ước mơ của tôi là trở thành một người mẹ."

Dì đã nhận nuôi tôi đọc được bài văn ấy.

"Ước mơ của con là làm mẹ của tất cả những đứa trẻ không có mẹ."

Câu văn có hơi vụng về, nhưng đôi mắt của dì bỗng dưng ươn ướt.

"Tôi là một đứa trẻ rất may mắn, dì đã nhận nuôi tôi và làm mẹ của tôi.

"Tôi hy vọng những đứa trẻ khác cũng có thể may mắn như tôi, có một người mẹ thuộc về riêng chúng."

Dì nói, bài văn đó đã củng cố quyết tâm thực hiện kế hoạch khởi nghiệp mà dì đã ấp ủ từ lâu.

Vài năm sau, Học viện Tinh Lan ra đời.

Và tôi, trở thành học viên khóa đầu tiên tốt nghiệp từ đó.

Tốt lắm.

Đời này, xem như tôi đã thực hiện được ước mơ của mình.

13.

Làn sương đen dần tan biến.

Tôi nằm trên giường bệnh, trước mắt là những bóng người trong bộ đồng phục cảnh sát đang lướt qua lại.

Từ cuộc trò chuyện của họ, tôi dần hiểu ra mọi chuyện đã xảy ra.

Tôi và Trình Khả Khả đều tiếp đất an toàn.

May mắn là cô giáo chủ nhiệm đã gọi cảnh sát kịp thời, họ đã dựng một tấm đệm khí dưới sân trường.

Cũng may là tòa nhà dạy học chỉ có bốn tầng, tôi và Khả Khả đã rơi xuống đệm khí một cách an toàn.

Khả Khả không hề hấn gì.

Ngược lại, tôi vì quá sốc mà ngất xỉu.

Tôi: "……"

Nghe có vẻ hơi mất mặt.

Ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, đám y tá không cản được, Trình Ngộ Kiều xông thẳng vào.

"Bắc Ninh!" Đôi mắt anh ta đỏ hoe. "Xin lỗi, bây giờ anh mới nhận ra em yêu anh đến mức nào.

"Em thậm chí còn không tiếc mạng sống để cứu con gái anh!"

Lúc này không phải giờ làm việc, tôi chẳng buồn giữ thái độ chuyên nghiệp, chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ.

"Cút."

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Trình Ngộ Kiều không chịu cút, cho đến khi một nhóm vệ sĩ lao vào, lôi anh ta ra ngoài.

— Nghe nói, nhóm vệ sĩ này do Kỷ Từ và Cố Trạch thuê đến.
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 13: Chương 13


Sau khi đuổi được ông bố phiền phức đi, tôi bảo y tá đưa Trình Khả Khả vào phòng.

Cô bé đã đợi rất lâu bên ngoài, vừa vào liền rúc vào lòng tôi. Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

Buổi tối, khi tôi ru Trình Khả Khả ngủ, cô bé bỗng quay mặt sang, nhỏ giọng hỏi:

"Cô Thẩm, cô nói thật đi.

"Cô có phải thích Kỷ Vân Hòa và Cố Tiểu Phong hơn không?"

Tôi biết tại sao cô bé lại hỏi như vậy.

Kỷ Vân Hòa và Cố Tiểu Phong đều là những đứa trẻ xuất sắc.

Nhưng Trình Khả Khả thì không.

Cô bé không tệ, nhưng cũng không có điểm nào nổi bật. Thành tích trung bình, tính cách trầm lặng, không có tài năng đặc biệt.

Ba của cô bé là Trình Ngộ Kiều – một ca sĩ nổi tiếng được mệnh danh là "ngôi sao Bắc Đẩu" của làng giải trí, mẹ là một diễn viên đình đám ngày trước.

Là con của cặp đôi "Kim Đồng Ngọc Nữ", nhưng Trình Khả Khả lại có vẻ quá đỗi bình thường.

Cô bé có khuôn mặt xinh xắn, nhưng so với diện mạo xuất chúng của ba mẹ thì chẳng đáng nhắc đến.

Có những cư dân mạng cay nghiệt nói rằng, "hai ngôi sao thiên phú sinh ra một người bình thường."

Tôi rất muốn nói với Trình Khả Khả rằng tất cả những điều đó không phải sự thật, nhưng tôi biết, những lời nói đơn thuần chẳng có ý nghĩa gì.

Thế nên tôi chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, rồi ôm chặt cô bé vào lòng.

Nghiên cứu cho thấy, những chú khỉ con được ôm ấp thường xuyên sẽ phát triển khỏe mạnh hơn so với những con được nuôi cùng chế độ ăn uống nhưng không có ai vỗ về.

Một cái ôm có sức mạnh hơn vạn lời nói.

Có lẽ cảm nhận được câu trả lời của tôi, Trình Khả Khả đã ngủ ngon hơn bình thường.

Ngày thứ ba, Trình Ngộ Kiều đến đón con gái.

Tôi yêu cầu anh ta không được đưa bất kỳ cô bạn gái nào về nhà nữa.

Anh ta tỏ ra rất vui: "Cuối cùng em cũng đưa ra yêu cầu này rồi, chứng tỏ trong lòng em đã có anh…"

Nhưng câu nói phía sau của anh ta lập tức bị nuốt lại khi thấy tôi suýt cầm bình giữ nhiệt ném thẳng vào đầu anh ta.

Tôi lạnh lùng bổ sung:

"Và nữa, tôi cần anh giải quyết chuyện những đứa trẻ đã bắt nạt Khả Khả trong trường."

Chuyện này nhanh chóng được xử lý, những đứa trẻ gây sự đều bị trừng phạt.

Nhưng tôi vẫn không yên tâm, nên sau giờ tan học, tôi bí mật đi theo Khả Khả, sợ rằng có ai đó sẽ tiếp tục bắt nạt cô bé.

Nhưng hóa ra, Khả Khả không đi một mình.

Cô bé có một "tiểu hộ vệ".

Tiểu hộ vệ này nhảy nhót tung tăng, vừa đi vừa ríu rít.

"Khả Khả, cậu đừng làm lơ tớ nữa, tớ đã nói rồi mà, chúng ta có cùng một mẹ kế đấy!"

Không sai, tiểu hộ vệ đó chính là Cố Tiểu Phong.

"Cậu chính là em gái của tớ, là anh trai, tớ sẽ bảo vệ cậu! Từ nay chúng ta cùng đi học và về nhà nhé?"

Khả Khả có chút rụt rè, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.

"Thật tuyệt!" Cố Tiểu Phong hét lên với phía trước: "Này! Tớ đã nói mà! Cô ấy sẽ không từ chối tớ đâu!"

"Đúng là trẻ con."

Không xa phía trước, Kỷ Vân Hòa khoác cặp sách trên vai, lạnh nhạt chờ hai người kia đi đến.

"Tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại từ chối cho tài xế đón, để đi bộ về nhà với hai người này."

Ngay bên cạnh, tài xế đang lái xe chầm chậm, lặng lẽ đi theo để đảm bảo an toàn cho ba đứa trẻ.

"Vì chúng ta có cùng một mẹ kế mà!" Cố Tiểu Phong kéo tay Trình Khả Khả, nhanh chóng chạy đến chỗ Kỷ Vân Hòa.

"Cô Thẩm không phải mẹ kế." Khả Khả nhỏ giọng nói, "Phải cưới ba thì mới gọi là mẹ kế, mà cô ấy không thích ba tớ."

"Ước gì ba cậu cũng nhận ra điều đó." Kỷ Vân Hòa nhún vai. "Người lớn đôi khi còn ngốc hơn cả con nít."

"Không quan trọng!" Cố Tiểu Phong vẫn nhảy cẫng lên.

"Chúng ta đều là những đứa trẻ cô đơn, nên chúng ta phải cùng nhau tan học!"

Là một thiên tài toán học, rõ ràng câu nói này của Cố Tiểu Phong chẳng hề có chút logic nào.

Nhưng lạ thay, cả Kỷ Vân Hòa và Trình Khả Khả đều không phản bác.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Ánh nắng hoàng hôn chiếu xuống.

Ba cái bóng nhỏ bé sóng vai nhau, bị kéo dài thật dài trên mặt đường.

Chúng ta đều là những đứa trẻ cô đơn.

Nhưng từ nay trở đi.

Chúng ta sẽ không còn cô đơn nữa.
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 14: Chương 14 (Hoàn)


14.

Thời gian trôi qua như dòng nước.

Kỷ Vân Hòa trưởng thành, trở thành một tiểu thư danh giá rạng rỡ nhất. Cô bé tổ chức chuyến lưu diễn piano, dành một ghế hàng đầu cho tôi.

Trên tấm vé gửi đến có ghi:

"Biết cô không muốn ngồi cạnh ba cháu, nên lần này cháu không mời ông ấy."

Cố Tiểu Phong giành huy chương bạc trong kỳ thi Olympic Toán quốc tế, nhận được lời mời từ một trong hai trường đại học hàng đầu thế giới. Khi được phóng viên phỏng vấn về việc làm thế nào để vượt qua chứng tăng động và trở thành một học bá, cậu bé hớn hở trả lời:

"Đằng sau mỗi người đàn ông thành công luôn có một người phụ nữ vĩ đại.

"Người phụ nữ vĩ đại đứng sau tôi chính là Thẩm Bắc Ninh, viện trưởng Học viện Tinh Lan."

Đúng vậy, dì tôi đã già, và bà đã trao lại trọng trách này cho tôi.

Nhờ vào chương trình truyền hình thực tế kia, tôi đã trở thành cái tên quen thuộc trên bảng xếp hạng tìm kiếm suốt một thời gian dài.

Người hâm mộ của ba nam chính và cư dân mạng thi nhau điều tra tôi, nhưng đó chính là điều tôi mong muốn.

Càng tìm hiểu sâu về tôi, họ chắc chắn sẽ biết đến Học viện Tinh Lan.

Sứ mệnh quảng bá mà dì tôi từng cố gắng bao năm nhưng chưa thành công, cuối cùng đã được hoàn thành qua tôi.

Những lời mời hợp tác tới tấp như tuyết rơi.

Tôi không thể chăm sóc cho tất cả các đứa trẻ ấy cùng một lúc.

Nhưng không sao.

Những lứa sinh viên khóa hai, khóa ba của Học viện Tinh Lan đã sẵn sàng bước vào công việc.

Các cô gái ấy sẽ còn xuất sắc hơn tôi.

Sau khi nhậm chức viện trưởng, tôi đã thực hiện nhiều cải cách.

Ví dụ như thiết kế lại logo của học viện – đó là một bông bồ công anh.

Bồ công anh là loài hoa gieo mầm yêu thương, gió sẽ mang tình yêu của nó đi khắp nơi.

Bồ công anh cũng là loài hoa mạnh mẽ, dù rơi xuống mảnh đất nào, nó vẫn có thể vươn lên và sinh trưởng tự do.

Ví dụ như tối ưu hóa chi phí đào tạo, giảm mức lương theo giờ của "nữ chủ nhân chuyên nghiệp", giúp nhiều gia đình có khả năng chi trả hơn.

Và...

Trong khóa tuyển sinh đầu tiên dưới cương vị viện trưởng của tôi, có một học viên tên Trình Khả Khả.

Việc một ngôi sao nhí nổi tiếng đăng ký theo học tại Học viện Tinh Lan đã trở thành một tấm gương sáng cho công tác tuyển sinh.

Trong buổi lễ nhập học dành cho tân sinh viên, sau khi phát biểu xong, tôi trở về văn phòng.

Thư ký báo rằng có ba quý ông muốn quyên góp cho học viện.

Cùng với số tiền quyên góp, họ còn gửi kèm ba món quà.

Những chiếc hộp nhung nhỏ xinh, không cần mở ra tôi cũng biết bên trong là gì.

Những năm qua, sự nghiệp của Kỷ Từ, Cố Trạch và Trình Ngộ Kiều đều phát triển rất tốt.

Nhưng không ai trong số họ kết hôn lần nữa.

Mà điều đó thì liên quan gì đến tôi chứ?

Tôi bảo thư ký gửi trả nguyên vẹn ba chiếc hộp ấy.

Còn số tiền quyên góp, vì họ lấy danh nghĩa quyên tặng cho học viện, nên tôi rất vui vẻ nhận lấy.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Dùng tiền của ba "ông trùm tài chính", tôi thành lập Quỹ Tinh Lan, chuyên giúp đỡ những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn, gặp vấn đề trong gia đình nhưng không đủ khả năng chi trả chi phí giáo dục và trị liệu tâm lý.

Những tin đồn xoay quanh tôi và ba người họ vẫn luôn là đề tài nóng hổi, chưa bao giờ hết nhiệt.

Có người tò mò hỏi tôi:

"Chị Thẩm, vậy rốt cuộc ai mới là tình yêu đích thực của chị?"

Tôi mỉm cười, trả lời họ:

"Tôi luôn hướng về tương lai."

15.

Bởi vì, trong tương lai rộng lớn và tươi đẹp ấy...

Cuối cùng, tôi cũng sẽ gặp được người ấy.

( Hết )
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom