Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mấy Đời Phiêu Bạt - Phẫn Nộ Đích Hàm Áp Đản

Mấy Đời Phiêu Bạt - Phẫn Nộ Đích Hàm Áp Đản
Chương 10: Chương 10



32.

“Bác trai, lần này cháu đến là để từ hôn.”

“Thời đại đã thay đổi, bây giờ đề cao tình yêu tự do. Cháu đã gặp được người mình muốn kết hôn ở nước ngoài, bọn cháu đã là vợ chồng hợp pháp. Chẳng lẽ bác muốn ép muội muội Uyển Nghi nhà ta làm thiếp hay sao?”

“Lần này là cháu không đúng, bác muốn đánh muốn phạt gì cháu cũng chịu, chỉ cần có thể giúp bác nguôi giận, cháu sẵn sàng bồi thường bất cứ thứ gì.”

Thấy Trình Vọng bị cha ta đánh đuổi ra ngoài, mắt ta lóe sáng, vội vã chạy theo.

“Muội muội Uyển Nghi, mấy tư tưởng ‘nữ tử không có tài mới là đức’ của muội xưa rồi, loại hôn nhân sắp đặt này không bao giờ hạnh phúc được, hà tất muội phải cố chấp làm gì?”

Ta lười giải thích, dứt khoát để hắn hiểu lầm.

“Nếu ta muốn giống huynh, trở thành người tiến bộ, thì phải đi đâu?”

Sợ ta dây dưa, Trình Vọng lập tức chỉ ta đến học đường dành cho nữ giới..

“Nếu muội thực sự muốn tiếp thu tư tưởng tiến bộ thì đến trường nữ giáo của thê tử ta đi. Nàng ấy du học nước ngoài về, được trường mời giảng dạy, hiện giờ là nữ giáo ở đó.”

Ta không quan tâm đến chuyện có thê tử hay không có thể tử của hắn ở đó hay không.

Ta chỉ muốn tiến bộ thôi.

33.

"Ngươi từ đâu mà tìm được cổ vật của triều Thanh này? Phải chăng là từ mộ quật lên?"

Ta cúi đầu nhìn bộ y phục rộng tay che kín người của mình, nụ cười trên môi vốn lịch thiệp, nay kéo lại thành một đường thẳng tắp.

"Đừng nói bậy, đây là nữ nhi của thế bá gia nhà ta, Lục Uyển Nghi."

"À~ Vậy ra là thê tử mà gia đình ngươi đã se duyên cho ngươi à?"

Trình Vọng vừa định mở miệng thì đã bị nữ tử trước mắt ngắt lời.

Nàng đánh giá ta từ đầu đến chân rồi chủ động đưa tay ra: "Xin chào, ta là Chân Ni."

Ta nhìn bàn tay nàng đưa ra, quay mặt đi. Chân Ni chẳng giận mà nở nụ cười tươi rồi trực tiếp nắm lấy tay ta, đặt tay ta vào tay nàng, miệng vẫn nói không ngừng: "Vậy là xem như chúng ta đã quen biết rồi nhé."

Khi nghe ta chuẩn bị vào trường nữ giáo, Chân Ni liền dẫn ta đi sắm sửa y phục.

"Ngươi ra ngoài mà nhìn xem, giờ ai lại ăn mặc như ngươi vậy, chẳng giống người mà cũng chẳng giống ma.”

"Không biết còn tưởng ngươi đi hát kịch đấy."

Ta sờ sờ chiếc trâm trên đầu rồi nhìn mái tóc xoăn dài của Trần Nhi, mặc cho nàng kéo ta đi.

34.

Ta vô thức kéo váy về phía dưới đầu gối, bước đi cũng trở nên vụng về. Sống qua bao nhiêu kiếp, đây là lần đầu ta mặc đồ như vậy.

Trước kia, lớp y phục bên trong vẫn đủ che đậy thân thể, còn giờ đây ngay cả bắp chân đều lộ hết ra ngoài, như thể không mặc gì mà bước ra ngoài phố. Cảm giác như ai cũng đang nhìn ta, bước chân cũng dường như không còn vững vàng.

Chân Ni lấy quạt giấy ra, vỗ nhẹ lên người ta: "Đi đường ngẩng đầu ưỡn ngực, đừng có như con chim chút vậy."

Ta cúi nhìn n.g.ự.c mình: "Còn... ưỡn ngực?"

"Ngốc, nhìn ta đây."

Nàng đi phía trước, chỉ còn trông thấy bóng lưng.

Chiếc áo sườn xám ôm lấy đường cong mềm mại của nàng, mỗi bước đi nhẹ nhàng, tà váy cũng theo đó mà rung rinh. Vòng eo lắc lư, mềm mại mà nhịp nhàng.

Lắc trái, lắc phải, lắc phải, lắc trái.

Nàng ngẩng cao đầu, vừa đi vừa nói: "Ngươi thấy chưa? Làm vậy mới tự tin.”

"Trái phải trái, phải trái phải."

"Ngươi càng khép nép, càng dễ thu hút ánh nhìn."

Ta cảm thấy lời này của nàng không đúng. Rõ ràng trên đường, mọi người đều chỉ trỏ, bàn tán xôn xao về chúng ta. Ta cảm thấy bây giờ chính chúng ta mới là người thu hút mọi ánh mắt.

Khuôn mặt ta đỏ bừng, cuối cùng không chịu nổi nữa, vội vã kéo túi xách chạy nhanh ra khỏi đám đông. Chân Ni thấy ta im lặng rất lâu, quay đầu lại liền thấy bóng dáng ta hốt hoảng chạy đi.

"Ê ê ê, ngươi đừng chạy, ngươi biết đường về không hả?"

35.

Ngày khai giảng hôm ấy, ta đã quen với phong cách ăn mặc trang điểm mới của các nữ tử.

Ta mặc một thân quần áo học sinh màu lam, tóc tết thành hai bím, chẳng còn chút dấu vết nào của dáng vẻ cũ. Chân Ni dạy môn ngoại ngữ, ta lại không mấy thích học thêm một thứ tiếng khác.

Nhưng lý do của nàng khiến ta không thể phản bác.

"Ngươi không học ngoại ngữ, mấy lão quỷ đó chửi ngươi mà ngươi chẳng hiểu, chẳng phải là để người ta chửi vô ích sao? Dù sao học vài câu mắng chửi cũng có ích, đến lúc đó có thể mắng ngược lại."

Ta cũng chọn thêm một môn y học.

Kiếp trước ta đã ghi nhớ không ít phương thuốc khi chăm sóc bệnh tình cho công chúa, kiếp này có thể chỉnh sửa lại một chút rồi.

Trình Vọng đi xa, ta liền chuyển đến ở cùng Chân Ni. Ta cảm thấy Chân Ni có điều giấu ta. Nàng cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng vẻ mặt lại lộ rõ sự lơ đãng.

Chân Ni thường tự nhốt mình trong phòng, nói là làm công việc dịch thuật, sợ bị làm phiền. Cho dù là mang thai, nàng vẫn không có thời gian rảnh.

Ta khuyên nàng đừng làm việc quá sức, nàng cười tươi: "Có vị thần y tương lai của ta ở đây rồi, ta còn sợ gì nữa?"
 
Mấy Đời Phiêu Bạt - Phẫn Nộ Đích Hàm Áp Đản
Chương 11: Chương 11



36.

Trong lớp học, một nhóm tuần tra xông vào lớp, bắt giữ Chân Ni khi cô ấy đang giảng bài.

Hiệu trưởng ra mặt dò hỏi, kết luận nhận được là:

"Lấy bút danh 'Tân Canh Giả' đăng tải các luận điệu phản động trên tạp chí hàng tháng, hiện đã bị bắt giữ."

Ta biết bút danh "Tân Canh Giả" này, "Canh Giả" cũng có nghĩa là người dân.

Dưới bút danh này, đã có rất nhiều bài viết cổ vũ tự do tư tưởng, kêu gọi nhân dân đoàn kết cùng nhau chống lại ngoại xâm. Cũng đã từng mắng chửi các quân phiệt chia rẽ nội bộ, kẻ cầm quyền chỉ lo tham lam hưởng lạc. Lời lẽ sắc bén, trực diện vạch trần sự thật.

Phong cách viết của "Tân Canh Giả" có lúc uyển chuyển, nhìn từ điểm nhỏ mà thấy sự lớn lao, có lúc lại mạnh mẽ đến vô cùng.

Không ngờ những bài viết này lại xuất phát từ tay của Chân Ni.

Ngày hôm đó, trên trường không dạy học, ta liền trực tiếp trở về nhà.

Vừa bước vào cửa, ta đã nhìn thấy Trình Vọng.

"Cô đã về rồi!"

Ta vội vã kể lại chuyện Chân Ni bị bắt ở trường. Đáp lại ta là tiếng nức nở của Trình Vọng, hắn dùng tay che mặt.

Ta chợt nhớ lại vẻ mặt lo âu của Chân Ni cách đây không lâu, lòng dâng lên một dự cảm xấu.

"Ngươi không phải đi xa mà là bị bắt phải không?"

Trình Vọng không nói gì, tiếng khóc mỗi lúc một to hơn.

"Bút danh của Chân Ni là ngươi bán đứng đúng không!!"

Lúc này ta còn gì mà không hiểu nữa sao?

Tên này vì mạng sống của mình mà bán đứng vợ con!

Ta giơ tay tát mạnh vào mặt hắn.

"Phì, súc sinh! Nàng còn mang thai con của ngươi, ngươi thật sự có còn là con người hay không?"

Ta tức giận đến mức gần như ngất đi. Ta nắm lấy chiếc đèn bàn gần đó định ném vào đầu hắn, nhưng trong khoảnh khắc đó, ta dừng lại.

"Vì tên tiểu nhân như ngươi, quả thực không đáng. Nếu là trước đây, ta đã sớm lột da ngươi rồi!"

Hiện giờ, điều quan trọng là phải cứu Chân Ni ra.

37.

Trường học đứng ra yêu cầu thả Chân Ni và những người yêu nước khác. Nhưng chính quyền lại đùn đẩy trách nhiệm, không ai chịu đứng ra chịu trách nhiệm.

Chân Ni dưới bút danh trên đã mắng họ từ trên xuống dưới. Dù cuối cùng có phải thả nàng ra thì họ cũng sẽ khiến nàng chịu khổ.

Ta lo lắng vì nàng đang mang thai, liền ra ngoài tham gia biểu tình, mong ép buộc họ nhanh chóng thả Chân Ni, nhưng tiếc là hiệu quả mang lại chẳng được bao nhiêu.

Ta nhớ lại ánh mắt của người dân khi nhìn ta và Chân Ni trên đường, nghĩ đến một kế sách hay. Ta cắt bỏ mái tóc dài đến thắt lưng, trực tiếp cạo đầu. Ta mặc lên người chiếc sườn xám mà Chân Ni từng mặc, đi ra con phố đông vui nhộn nhịp nhất.

Một người phụ nữ đơn thuần sẽ không gây chú ý.

Một người phụ nữ điệu đà có thể thu hút ánh mắt.

Nhưng một phụ nữ điệu đà lại cạo đầu sẽ thu hút sự tò mò rất lớn.

Ta mặc sườn xám, đầu cạo trọc, bộ dạng vừa kỳ lạ vừa quái gở, quả thật đã thu hút sự chú ý lớn.

Ta học theo cách Chân Ni dạy, ngẩng cao đầu.

"Đồng bào! Hãy tỉnh lại đi! Mở mắt ra nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này đi!

"Những người yêu nước đã hết lòng vì dân tộc chúng ta, họ có tội tình gì?”

"Chính quyền ích kỷ, hèn nhát, giúp đỡ kẻ xâm lược đàn áp đồng bào mình, dân chúng không thể đứng nhìn, lịch sử cũng sẽ không tha thứ cho các ngươi!

"Xin các ngươi! Ngay lập tức thả những người yêu nước! Thả 'Tân Canh Giả'!"

38.

Chân Ni đã trở về.

Nhìn thấy bụng nàng đã xẹp xuống, ta không nói gì, trực tiếp xin phép nghỉ dài hạn từ trường.

Nàng vực dậy tinh thần, việc đầu tiên làm là đăng báo, tuyên bố ly hôn với Trình Vọng, cả đời không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Sau khi ly hôn, Trình Vọng như trút bỏ được lớp mặt nạ cuối cùng, hoàn toàn đứng về phía kẻ thù của nhân dân, mắng chửi những chiến hữu cũ.

Mà Chân Ni cũng không cần nguỵ trang làm gì nữa. Khi bút danh bị bại lộ, nàng càng trở nên mạnh mẽ hơn.

"Uyển Nghi, cô nói xem, chúng ta phải làm gì để cứu vớt đất nước này?"

"Nếu m.á.u ta có thể đánh thức thêm nhiều đồng bào thức tỉnh, vậy thì cũng đáng giá."

Nàng càng viết sắc bén hơn, chỉ trích thẳng thừng.

Một ngày nọ, ta phát hiện ra Chân Ni cũng đã cạo đầu.

"Cô vì cứu ta mà cắt bỏ mái tóc dài, sao ta có thể để một mình cô chịu sự chế giễu này được?"

Nàng kéo tay ta đến một ngôi chùa. Nhìn thấy tượng thờ quen thuộc, trong lòng ta bỗng nhiên mơ hồ.

"Đây là..."

Chân Ni nhìn ta với ánh mắt ngạc nhiên: "Cô không biết tướng quân Linh Tú sao? Đáng tiếc cho cô còn đọc qua sử sách!"

"Nam nhân kết nghĩa phải bái Quan Công, còn nữ tử chúng ta kết nghĩa thì đương nhiên phải bái tướng quân Linh Tú rồi.”

"Chỉ cần tuyên thệ trước tướng quân Linh Tú rồi khắc dấu đỏ lên mu bàn tay, chúng ta sẽ là tỷ muội chí thân suốt đời."

"Về sau nếu thấy tỷ muội nào có dấu đỏ trên tay mà gặp khó khăn, thì dù có giúp được cũng phải giúp, đó là quy củ của việc kết nghĩa với tướng quân Linh Tú."

Sau mấy trăm năm, ta lại một lần nữa cất tiếng gọi những lời giấu kín trong sâu thẳm ký ức.

"Hôm nay ta thề, đời đời kiếp kiếp là tỷ muội, nữ nhi đồng tâm, lời thề kiên định.”

"Chung thuyền trong gió bão, cùng nhau vượt qua gian khó, thề này không thay đổi, trời đất chứng giám!"
 
Mấy Đời Phiêu Bạt - Phẫn Nộ Đích Hàm Áp Đản
Chương 12: Chương 12



39.

Ta ra chiến trường chữa trị cho các thương binh, còn Chân Ni ở lại hậu phương. Cách duy nhất để chúng ta liên lạc với nhau là qua thư tín.

Có lúc nàng mắng chính mình mù quáng, sao lại nhìn trúng Trình Vọng gió chiều nào theo chiều ấy.

Có lúc nàng cũng cảm thấy buồn bã, nghĩ rằng chỉ có thể viết vài bài báo, mà không thể làm gì cho quốc gia. Còn phần lớn, nàng chỉ dặn dò ta nhất định phải chú ý an toàn. Nàng không ngừng sáng tác, khi rảnh rỗi lại dịch những cuốn sách tiến bộ từ nước ngoài.

Chiến tranh vốn dĩ vô tình. Một hồi chiến tranh, doanh trại của chúng ta bị tấn công bất ngờ. Ta ngã xuống dưới mưa b.o.m đạn, nhìn thấy vết đỏ trên mu bàn tay, từ từ nhắm mắt lại.

Chỉ tiếc là không thể nhìn thấy chiến tranh thắng lợi ngày hôm ấy.

Ta chỉ có thể đi đến đây, phần còn lại sẽ nhờ cả vào các ngươi rồi.

40.

"Vẫn là một đứa bé gái, mang đi dìm c.h.ế.t đi."

"Sao lại là đứa không có của quý?"

"Đưa đi bỏ đi."

Ba lần đầu, ta đều không thể đầu thai thành công. Hoặc là bị dìm chết, hoặc là bị vứt vào giếng đầy xác trẻ con thối rữa, hoặc là bị vứt ra ngoài cho dã thú ăn thịt.

Lần đầu tiên trong mấy đời ta cảm thấy hoảng loạn.

Thế giới này là sao vậy?

Thật sự quá không bình thường!

May mà lần thứ năm, cuối cùng ta cũng đầu thai thành công.

Dù cha mẹ không ưa ta vì ta là con gái, nhưng vì họ không có đứa con nào khác, đành phải để ta lại ma nuôi nấng.

Ta cứ tưởng tên của mình là "Yêu Muội," nhưng một ngày nọ ta mới biết tên thật là "Yểu Muội."

Cha ta đặt tên cho ta, hy vọng sau này tất cả các muội muội phía sau ta đều sẽ c.h.ế.t hết đi. Có lẽ vì phía sau ta toàn là muội muội, ông ấy không còn đứa con trai nào khác.

Để truyền thừa hương khói, ông ấy đã nhận đường ca nhà Đại bá về làm con nuôi, tránh không có người kế thừa sau khi chết. Từ nhỏ ta đã phải làm việc quần quật không ngừng nghỉ, trong khi ca ca được nhận nuôi lại chẳng phải làm bất cứ việc gì.

"Món hàng lỗ vốn."

Hắn gọi ta như vậy, là mẹ đã dạy hắn.

Mỗi lần nghe được từ này, ta lại lao vào đánh nhau với hắn. Ta học võ, biết đánh vào chỗ nào vừa đau lại không để lại vết thương. Hắn đánh không lại ta, liền đi tố cáo với mẹ. Lúc này mẹ lại không phân biệt đúng sai mà đánh ta.

Bà ấy đã cong eo nhún nhường cả đời, cuối cùng lại thẳng lưng mà đối xử với ta như kẻ thù.

Vào lúc đó, ta thường im lặng, mặc cho từng cây gậy rơi xuống người mình. Chỉ là ánh mắt ta vẫn không rời khỏi hướng của ca ca.

.

Lần sau, ta sẽ đánh hắn đau hơn.

Sau vài lần, hắn cũng không dám trêu chọc ta nữa.

41.

Khi rảnh rỗi, ta cũng sẽ lén lút đến trường gần đó nghe lén bài giảng. Mong rằng có thể nghe thấy những cái tên quen thuộc.

"Hôm nay chúng ta sẽ học bài của 'Tân Canh Giả.'"

Một đứa trẻ giơ tay: "Thưa thầy, Tân Canh Giả nghe có vẻ kỳ lạ, có phải là tên người không?"

Cô giáo cười giải thích: "'Tân nghĩa là thời đại mới, Canh Giả là dân chúng, có thể coi là người dân trong thời đại mới.”

"Thực ra, có một lý thuyết cho rằng Tân Canh Giả chính là Chân Ni, nhưng lý thuyết được nhiều người chấp nhận hơn là bút danh này thuộc về chồng cũ của nàng, Trình Vọng.”

"Người ta cho rằng một người phụ nữ sẽ không có tư tưởng sắc bén như thế, nàng nhận bút danh này để nhận tội thay cho chồng.”

"Ngày xưa, khi Trình Vọng bị bắt, không lâu sau vợ hắn chủ động nhận mình là Tân Canh Giả, yêu cầu thả hắn ra.”

"Việc ly hôn và công khai này của hai người đều là vì bảo vệ Trình Vọng.”

"Dĩ nhiên, cũng có người không đồng ý với lý thuyết này, hai phe tranh cãi không ngừng, cho nên các bài viết của Tân Canh Giả vẫn không được ký tên rõ ràng."

Cô giáo cười nói: "Chưa chắc hai người vẫn còn tình cảm tốt đâu."

"Nói hươu nói vượn!" Ta từ góc tường nhảy ra, quát lớn, "Ngươi đang làm hại học sinh đấy!"

Cô giáo khoanh tay trước ngực: "Ta nói hươu nói vượn như thế nào? Sách giáo khoa chỉ dạy là như thế."

"Sách giáo khoa thì đúng sao?"

Ta như thể đã nghe qua phản bác này trong một kiếp trước, nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

"Cô có biết 'Lục Uyển Nghi' không?"

Cô giáo quả thật có chút kiến thức: "Ngươi nói là Lục Uyển Nghi, người được gọi là 'Cặp tỷ muội đầu trọc' với Chân Ni?"

Cặp tỷ muội đầu trọc?

Cái gì vậy?

Ta nhớ lại, đúng là cả hai chúng ta đều cạo trọc đầu, ta thừa nhận.

"Chính là nàng ấy, ta có những bức thư trao đổi giữa nàng và Chân Ni, trong đó rõ ràng viết rằng, Trình Vọng là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, là một kẻ bạc tình."

Nếu Chân Ni biết được sau này người ta dựng lên câu chuyện tình yêu giữa nàng và Trình Vọng, chắc nàng sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy quá.
 
Mấy Đời Phiêu Bạt - Phẫn Nộ Đích Hàm Áp Đản
Chương 13: Chương 13



42.

Cô giáo nói nếu ta có thể tìm ra bức thư đó, vậy sẽ chức thực được ý nghĩa sâu xa của lịch sử. Ta không quan tâm đến lịch sử, ta chỉ muốn để cho tên tiểu nhân Trình Vọng nhận được sự phán xét xứng đáng.

Ta kể với thầy rằng ta quen một bà lão, trước khi qua đời bà nói mình là hậu duệ của chiến hữu Lục Uyển Nghi. Bà đã từng nghe gia đình nói về những bức thư và còn chỉ cho ta một địa chỉ.

Hôm đó, cô giáo đến nhà ta, muốn đưa ta đi nơi khác. Cha mẹ ta nhất quyết không cho ta đi, cuối cùng còn ép cô giáo trả cho bọn họ năm mươi đồng.

“Ta là Trương Mai Khôi, gọi ta là cô Trương là được.”

“Lúc nào ta giảng bài cũng thấy con, sao con không đi học?”

Ta giải thích về gia đình phức tạp của mình, đổi lấy ánh mắt thương cảm từ nàng.

“Cô không sợ ta lừa cô sao?” Ta hỏi.

Cô giáo cười cười, không chút bận tâm: “Lừa thì lừa, coi như đưa con đi mở mang tầm mắt thôi.”

Ta không làm cô thất vọng.

Nhân lúc trời tối, ta men theo trí nhớ đi đến nơi mà ta đã chôn đồ qua nhiều kiếp. Ta không có tài sản gì nhiều. Số bạc tích góp trước kia chủ yếu đều đã dùng để giúp đỡ cô nhi viện và hỗ trợ cuộc kháng chiến sau này. Chỉ còn lại một ít đồ vật cá nhân của ta.

Ta nhìn những món đồ quen thuộc này, trong đầu không khỏi xao động.

Trong đó có tiền chuộc thân mà năm xưa tỷ tỷ đã dành dụm cho ta, còn có cây trâm mà ta định tặng tỷ ấy.

Thôi, tính ra thì mười mấy năm nữa ta sẽ được gặp tỷ tỷ rồi.

Ta thôi vui mừng, nhìn về những bức thư giữa ta và Chân Ni. Ngày đó ta chỉ muốn giữ lại chút kỷ niệm, không ngờ hôm nay lại có ích như vậy.

Ta thu dọn đồ đạc, lặng lẽ quay lại nhà khách. Những bức thư được Trương Mai Khôi giao nộp, cuộc tranh cãi kéo dài hơn trăm năm về bút danh cuối cùng cũng kết thúc. Sự việc của Trình Vọng cũng được đưa ra ánh sáng.

Ngày trước hắn cúi đầu nịnh bợ chính quyền, mắng mỏ những người yêu nước. Sau khi chiến thắng, hắn lập tức quay lại chỉ trích bọn bóc lột. Một kẻ hai mặt, gió chiều nào theo chiều ấy.

Những bức thư riêng tư của Chân Ni gửi cho hắn cũng bị tiết lộ, với lời nhận xét của nàng:

“Nhìn từ xa là một con chó, nhìn gần lại là Trình Vọng.”

Những bức thư cá nhân này chứa đầy sự mỉa mai đối với Trình Vọng, không còn ai nói Chân Ni và Trình Vọng yêu đương nồng thắm nữa.

43.

Ca ca ta sắp kết hôn nhưng thiếu tiền hồi môn.

Nhà gái nói phải mua nhà ở thành phố lớn, nhà ta lại chẳng biết đào ở đâu ra. Mọi người cùng đưa ra một ý kiến tốt, để ta gả cho một người. Hắn ta là một tên đồ tể đã ly hôn ba lần, nghe nói ba người vợ trước đều bị hắn đánh bỏ đi.

Điều này làm ta nhớ lại kiếp trước, ta cũng từng đã gả cho một tên đồ tể.

Một lần nọ, khi ta đang nói chuyện với một khách quen khi mua thịt, tên đồ tể đó đánh ta đến nửa sống nửa chết. Từ đó, hắn cứ thích đánh ta mỗi khi không vui, mỗi khi phiền lòng, chỉ cần có chút không vừa ý là hắn lại đánh ta. Tôi chịu không nổi nữa, dùng chút sức lực cuối cùng tìm đến nhà mẹ, cầu xin mẹ cho tôi về nhà.

Mẹ lau nước mắt, khuyên nhủ ta:

“Nữ tử chúng ta sinh ra là vậy, dù có gả cho ai cũng sẽ như thế.

“Mổ heo là tốt rồi, con cứ chiều theo tính của hắn, khi bán thịt ít nói chuyện với người khác là được.”

“Đừng làm hắn không vui, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn.”

Lúc đó, cha ta đến gặp tên đồ tể, ta tưởng ông sẽ nói lý với hắn, nhưng ta lại nghe thấy cha ta nói:

“Con không nên đánh nó như vậy, dù là đánh một con thú, lâu ngày nó cũng sẽ lạnh lòng.”

“Chỉ cần hung hăng đánh nó khi nó phạm lỗi, lúc ấy nó sẽ hiểu tại sao.”

Ta tuyệt vọng, không chịu nổi nữa, cuối cùng c.h.ế.t vì bệnh.

Tên đồ tể lần này cũng chẳng khá hơn. Người mai mối nói hắn tốt, tâm hồn nhân hậu và kiếm được nhiều tiền. Họ bảo ta đã rơi vào cái ổ phúc rồi.

Nghe thấy vậy, ta không khỏi thầm nghĩ trong lòng:

Trong mắt họ, một tên đánh ba người vợ chạy trốn lại là người tốt sao?

Những người vợ đó không phải là con người sao?

Cha ta nghe thấy câu hỏi của ta, cười nhạo nói:

“Thật là buồn cười, chưa bao giờ nghe nói nữ tử lại được xem là con người.

“Nếu phải tính, khi ngươi mang thai thì cùng lắm cũng chỉ tính là nửa người thôi.”

Cảnh ngộ trước kia và bây giờ chẳng khác gì nhau.

Nhưng ta không còn là ta của trước kia nữa.

Cái gia đình thối nát này, đừng hòng kéo ta xuống vũng bùn!

44.

Cô Trương vì vụ thư tín mà được thăng chức. Trước khi đi, cô để lại địa chỉ cho tôi, hy vọng sau này tôi sẽ đến thăm cô ấy.

Ta nhìn địa chỉ ở Giang Tỉnh, Quảng Hán, lúc đó tôi biết mình nhất định sẽ đến, chỉ không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Tôi lấy tiền trong nhà, đi tàu đến Giang Tỉnh. Khi Trương Mai Khôi nhìn thấy tôi, phản ứng đầu tiên của cô ấy là muốn gọi điện thoại về thôn.

Tôi ngăn cô ấy lại:

“Họ muốn gả em cho tên đồ tể đã ly hôn ba lần, nếu cô liên lạc với bọn họ, em sẽ đi ngay lập tức.”

“Chuyện này thật hoang đường! Em vẫn còn là một đứa trẻ, sao họ có thể ép em gả chồng?”

Cô ấy thương cảm đưa tôi vào nhà, lại nấu cho tôi thêm một bát mì.

Dưới sự chăm sóc của cô ấy, tôi nằm trên giường sau đó khẽ nhắm mắt.

Khi tôi nghe thấy cô ấy nói với người khác rằng sáng mai sẽ đưa tôi đi mua đồ vệ sinh cá nhân, lúc này tôi mới yên tâm đi vào giấc ngủ.

Cô ấy đưa tôi đi làm giấy tờ đăng ký hộ khẩu.

Tôi không còn gọi là Yêu Muội nữa, mà là Trương Minh Châu.
 
Mấy Đời Phiêu Bạt - Phẫn Nộ Đích Hàm Áp Đản
Chương 14: Chương 14 (Hoàn)



45

Trương Mai Khôi đang lên kế hoạch xây dựng một trường trung học nữ sinh cao cấp. Tôi muốn trở thành trợ thủ giúp cô ấy nhưng cô lại không đồng ý.

“Em còn trẻ, phải đến trường học. Trường học của cô miễn phí.”

“Chỉ cần em muốn, cô sẽ nuôi em học đến Đại học, nếu em có thể học tiếp, cô sẽ tiếp tục giúp em.”

Tôi tưởng rằng cô chỉ đối xử như vậy với mình tôi, nhưng không ngờ trường nữ sinh này đều không thu phí.

Tôi hỏi cô tại sao lại làm như vậy?

Cô trả lời: “Rất nhiều cô gái ở độ tuổi mơ hồ, thiếu hiểu biết lại bỏ học sớm, kết hôn và sinh con.”

“Chỉ có qua giáo dục mới có thể thay đổi vấn đề này từ gốc rễ. Giáo dục ít nhất có thể xóa bỏ sự ngu dốt.”

“Không thể để con cái của họ lại phải sống theo số phận của họ. Những cô gái vùng núi cũng cần có cơ hội đi ra thế giới!”

Dù cho cho các cô gái học miễn phí, vẫn có những gia đình ép họ bỏ học. Tôi đi cùng Trương Mai Khôi đến một gia đình, đây là nhà thứ ba chúng tôi đến trong ngày hôm đó.

Sau một kỳ nghỉ, bé gái không quay lại trường học nữa. Chúng tôi đã đi rất lâu mới tìm được nhà của cô ấy.

Trương Mai Khôi hỏi bé gái tại sao không đi học nữa, bé gái ngại ngùng trả lời: “Cô Trương, thực xin lỗi, có người đến nhà hỏi cưới rồi.”

“Đọc nhiều sách vở như vậy cũng không bằng thừa dịp còn trẻ mà kiếm một tấm chồng gả đi.”

Ở trong mắt của cô ấy, đọc sách là vô dụng.

Dù có học xong, cuộc đời sau này vẫn chẳng thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn của việc kết hôn và sinh con. Vậy thì, học hành có nghĩa lý gì?

Lúc đó, tôi bỗng hiểu được lòng tốt của Trương Mai Khôi.

Họ chưa từng thấy thế giới bên ngoài, chỉ nghĩ rằng núi vẫn chỉ là núi.

Những gì Trương Mai Khôi làm là để các cô gái biết rằng, cuộc đời không chỉ có con đường kết hôn sinh con, ngoài việc làm mẹ và làm vợ, cuộc sống còn có nhiều những khả năng khác nữa.

46.

Trương Mai Khôi bị bệnh.

Vào một tháng trước kỳ thi đại học của học sinh, tôi vô tình nhìn thấy xét nghiệm của cô ấy thì mới biết.

Phổi của cô ấy có khối u, cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Tôi khuyên cô nghỉ ngơi ở nhà, một tháng còn lại có thể để giáo viên khác dạy thay. Cô ấy kiên quyết từ chối.

.

“Chúng là học trò của tôi, chúng đã quen với cách giảng bài của tôi rồi. Nếu thay đổi giáo viên chủ nhiệm, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chúng.”

Tôi muốn đi thông báo cho các học sinh, cô ấy lập tức lạnh mặt với tôi.

Cuối cùng tôi không cản được cô, đành phải để cô đứng giảng cả ngày, tối đến lại nhoài người trong án thư uống thuốc.

47.

Sau khi đưa học sinh vào phòng thi, cuối cùng thì cô ấy cũng không chịu nổi mà ngã bệnh.

Chỉ sau hai mươi tư ngày phẫu thuật, cô lại đứng trên bục giảng.

Lớp học này không làm cô phải thất vọng, tất cả học sinh đều đậu đại học.

Trường học không tổ chức lễ tốt nghiệp.

Như lời cô nói: “Tôi không cần nước mắt của các trò, tôi cần các trò tràn đầy tự tin, bước đi đến mục tiêu mới.”

Nhiều năm về sau, tôi thi vào ngành y mà tôi đã hằng quen thuộc, mong muốn giảm bớt nỗi đau cho Trương Mai Khôi.

Khi tôi kiểm tra sức khỏe cho cô, tôi mới biết tình trạng của cô nghiêm trọng hơn tôi tưởng rất nhiều. Mỗi lần chạm nhẹ vào da thịt cô, cô đều cảm thấy đau đớn.

Yêu cầu cô nghỉ ngơi, nhưng tôi không thể ngăn cản được cô, chỉ có thể tận lực giúp cô cải thiện sức khỏe. Các bé gái gọi cô là "Mẹ Trương", cô là mẹ của hàng ngàn cô gái chúng tôi.

Có cô gái tốt nghiệp từ bỏ công việc lương cao ở thành phố để trở lại làm giáo viên ở trường, có cô gái trích một phần lương để quyên góp cho trường.

Những cô gái tốt nghiệp từ đây đều giúp đỡ đàn em theo cách của mình, giống như các đàn chị đã giúp đỡ chính bản thân họ.

Tôi hợp tác với nhà máy dược phẩm, giao lại một số bài thuốc mà tôi đã thu thập qua nhiều đời, giúp giảm bớt vấn đề tài chính của trường.

Mười mấy năm qua, cô ấy đã đưa nhiều thế hệ học trò ra khỏi vùng núi.

Và tôi cũng đến ngày hẹn.

48.

Ngày 9 tháng 9 năm 2025.

Tôi đứng ở giao lộ giữa Phố Hòa Bình và Phố Hồng Tinh ở thành phố Quảng Hán, tỉnh Giang.

Tôi mặc một thân đồ cổ trang, trên tóc cài một cây trâm bạc hơi cũ.

Thời gian mỗi lúc càng gần, lòng bàn tay tôi thấm đẫm mồ hôi.

Tôi sợ không cứu được tỷ tỷ, lại sợ tỷ tỷ nhớ sai ngày.

Tôi đang theo phong cách mà tỷ tỷ đã kể, lặng lẽ nhìn quanh trong đám đông.

Thứ ánh sáng chợt lọt vào tầm mắt tôi.

“A — Mau tránh ra!”

“Biển quảng cáo rơi xuống rồi!”

Tôi nhìn cô gái đứng dưới biển quảng cáo, không chút suy nghĩ lao tới.

“Ôi!” Cô la lên khi tôi lao vào đỡ, sau đó nhìn chỗ vừa đứng mà mặt tái mét. Biển quảng cáo lớn rơi xuống, đập mạnh vào nền đất đá tạo thành một hố lớn. Cô gái sợ hãi ôm ngực, không ngừng vỗ về: “Ôi, làm người ta sợ muốn chết! Cảm ơn cô nhiều lắm!”

Tôi mỉm cười lắc đầu, phải là tôi cảm ơn cô ấy mới đúng. Nếu không phải vì cô ấy, có lẽ tôi cũng không đủ dũng khí để trụ vững cho đến tận ngày hôm nay.

Lần này, cô ấy có thể là chính mình, không cần phải làm người phụ nữ tủi nhục trong xã hội người ăn thịt người kia nữa.

Tôi nháy mắt với cô ấy rồi tháo cây trâm bạc ra khỏi tóc.

“Cái này vốn định tặng cho tỷ tỷ của ta, nếu hai ta đã có duyên như vậy, ta sẽ tặng nó cho cô.”

Sau nghìn năm, cây trâm này cuối cùng đã đến tay tỷ ấy rồi.

Khi tôi giúp cô ấy cài trâm lên tóc, mắt tôi thoáng thấy một vết đỏ trên mu bàn tay cô ấy.

Tôi bỗng dưng cay xè mắt, nhiều khuôn mặt quen thuộc thoáng hiện lên trong đầu.

Tôi nhớ Lý Linh Tú, nhớ Chân Ni, nhớ Trương Mai Khôi, nhớ những người tôi đã gặp qua hàng nghìn năm trước.

Ngọn lửa truyền nối, ngọn lửa truyền nối.

Một ngày nào đó, thế giới sẽ trở thành như chúng ta mong muốn, có phải không?
 
Back
Top Bottom