Tiếng chuông báo hết tiết Lịch Sử vang lên chói tai như một nhát dao cứa vào giấc mộng đẹp của Văn Tài Nguyễn.
Cậu giật mình, chiếc bút chì đang gật gù trên tay rơi xuống, tạo một tiếng động nhỏ nhưng đủ để kéo theo ánh nhìn khó chịu từ cô giáo Miller.
Đôi mắt cô lướt qua Tài, dừng lại ở cuốn tập trống hoác của cậu, rồi lắc đầu thở dài.
Tài Nguyễn, 17 tuổi, học sinh lớp 11 trường Trung học Midwood Heights, là một trong những trường hợp mà giáo viên thường dùng cụm từ "tiềm năng chưa khai phá" để an ủi chính họ, nhưng thực tế ai cũng hiểu: cậu là một học sinh trung bình yếu đúng nghĩa đen.
Cả ngày hôm nay, đầu óc Tài cứ quay cuồng.
Không phải vì bài giảng về Chiến tranh Lạnh hay những công thức hóa học phức tạp, mà vì cái video trên "Daily Bugle Online" tối qua.
Lại là Spider-Man.
Lại là những cú đu tơ ngoạn mục, những câu đùa cợt vô duyên nhưng lại khiến cả đám đông reo hò, và một pha bắt gọn băng cướp ngân hàng như thể đang đi dạo công viên.
Peter Parker - hay bất cứ ai đứng sau cái mặt nạ đỏ xanh đó - dường như sinh ra để làm anh hùng.
Tài chỉ nhìn vào bức ảnh hắn ta đứng giữa vòng vây của phóng viên, dù không thấy mặt nhưng vẫn cảm nhận được sự tự tin, hào quang toát ra.
Một sự ghen tị cháy bỏng cuộn lên trong lồng ngực Tài.
"Lại là hắn ta," Tài lẩm bẩm trong đầu, miết ngón tay lên mép bàn cũ kỹ.
"Mấy người này sinh ra đã được chọn rồi hay sao?
Năng lực thì khủng khiếp, làm gì cũng như diễn xiếc, rồi được cả thành phố tung hô.
Còn mình thì sao?"
Tài khịt mũi.
"Mình" thì làm cái gì cũng không đâu vào đâu.
Học hành: trung bình yếu, dù mẹ Tài đã cắn răng cho cậu đi học thêm bao nhiêu chỗ.
Thể thao: chạy bộ thì hụt hơi, bóng rổ thì ném trượt, bóng đá thì vướng chân tự ngã.
Giao tiếp: lóng ngóng, thỉnh thoảng nói những câu lạc đề hoặc chả ai hiểu.
Bạn bè: có thì có, nhưng chỉ là những mối quan hệ hời hợt.
Không ai thực sự coi Tài là một đứa bạn thân để tâm sự.
Thậm chí cậu còn cảm thấy mình là "cái đuôi" hoặc "người làm nền" cho những thằng bạn giỏi giang hơn.
Lắm lúc cậu chỉ muốn đấm vào gương khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi, thiếu sức sống của mình.
Điển hình là thằng John, ngồi bàn trên.
Nó không chỉ học giỏi, chơi bóng bầu dục hay, mà còn có nụ cười tỏa nắng khiến con bé Sarah - người mà Tài thầm thích suốt mấy tháng nay - cứ tủm tỉm cười mỗi khi John lại gần.
Tài đã cố gắng tập nói chuyện với Sarah cả đêm qua, thậm chí tập vài câu đùa mà cậu cho là "hài hước", nhưng cuối cùng khi đối mặt với cô bé trong hành lang, Tài lại líu lưỡi, ấp úng rồi bỏ chạy mất dép khi thấy John đang đi tới.
"Thằng John sinh ra đã may mắn như thế rồi," Tài tự nhủ, một cảm giác cay đắng dâng lên.
"Nó có mọi thứ.
Mình thì chả có gì.
Sức mạnh á?
Giấc mơ hão huyền của mấy đứa con nít."
Giờ tan trường, Tài lững thững bước trên con đường quen thuộc của Midwood Heights.
Khác với những khu phố sầm uất khác của Brooklyn, Midwood Heights mang một vẻ trầm mặc, cũ kỹ hơn.
Những cửa hàng tạp hóa của người Việt, tiệm bánh của người Ý, những khu căn hộ gạch đỏ san sát nhau tạo nên một vẻ đẹp đa văn hóa đặc trưng.
Nhưng dạo gần đây, vẻ yên bình đó đang bị phá vỡ.
Những tin đồn về các băng nhóm tội phạm mới nổi, những vụ buôn lậu ma túy tổng hợp "phá giá" khu vực cứ rỉ tai nhau.
Người dân bắt đầu lo sợ, đóng cửa sớm hơn.
Tài rảo bước qua con hẻm nhỏ quen thuộc dẫn về nhà.
Đó là một con hẻm tối tăm, ẩm ướt, đầy rẫy graffiti và mùi ẩm mốc.
Bình thường Tài sẽ cố gắng đi thật nhanh qua đây, nhưng hôm nay cậu lại chậm rãi, đôi mắt vô hồn nhìn vào những bức tường bẩn thỉu.
Cảm giác vô dụng, thua kém đè nặng lên vai cậu.
Đột nhiên, một tiếng thét thất thanh xé tan không khí tĩnh lặng.
"Cướp!
Cướp!
Cứu với!"
Tài giật bắn mình.
Từ cuối con hẻm, một bà cụ châu Á, tay ôm chặt túi xách, đang bị hai tên côn đồ cao lớn vây lấy.
Một tên mặc áo hoodie đen kéo mạnh túi của bà cụ, tên còn lại cầm một con dao sáng loáng dọa dẫm.
Bà cụ đã lớn tuổi, tóc bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo sợ hãi đến tái mét.
"Đưa tiền đây, bà già!
Đừng có la làng!"
Tên áo hoodie gằn giọng, khuôn mặt bị che khuất một phần bởi mũ và khẩu trang.
Tài đứng sững lại, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Cậu muốn chạy, muốn giả vờ như không thấy.
Đó là bản năng tự bảo vệ của một kẻ nhút nhát, yếu ớt như Tài.
Nhưng đôi chân cậu như bị đóng đinh xuống đất.
Hình ảnh bà cụ run rẩy, đôi mắt van lơn tuyệt vọng như van lơn chính cậu, một kẻ vô dụng đứng nhìn.
"Làm... làm ơn..."
Bà cụ run rẩy, nước mắt giàn giụa.
"Mày muốn làm gì hả thằng nhãi con?"
Tên cầm dao quay phắt lại, nhận ra sự hiện diện của Tài.
Hắn ta tiến về phía Tài, con dao khua khoắng trong không khí.
"Biến đi trước khi tao xẻo thịt mày!"
Nỗi sợ hãi tột độ bủa vây Tài.
Cậu không phải người hùng, cậu chỉ là Tài Nguyễn, kẻ yếu đuối, kém cỏi.
Nhưng nhìn bà cụ, nhìn ánh mắt khinh miệt của tên côn đồ, một dòng cảm xúc khác dâng lên: sự uất ức.
Uất ức vì bản thân quá vô dụng, uất ức vì số phận cứ đẩy cậu vào những tình huống cậu không thể làm gì.
"Thả... thả bà ấy ra!"
Tài lắp bắp, giọng nói run rẩy đến nỗi cậu cũng không nhận ra đó là giọng mình.
Tên côn đồ phá lên cười khẩy.
"À, muốn làm anh hùng hả nhóc?
Nhìn mày thế này mà đòi làm anh hùng?"
Hắn ta vung tay, cán dao giáng thẳng vào thái dương Tài.
Một cú đánh như trời giáng.
Tài loạng choạng, mất thăng bằng, đầu óc quay cuồng.
Cậu cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm nóng chảy dài xuống má, vị tanh nồng của máu xộc lên mũi.
Cả thế giới đột nhiên quay cuồng.
Nhưng lạ lùng thay, trong khoảnh khắc cận kề với sự bất tỉnh, khi dòng máu của chính mình tuôn trào, một cảm giác kỳ lạ len lỏi khắp cơ thể Tài.
Không phải là đau đớn thuần túy, mà là một luồng điện tê dại, nóng bỏng, như có thứ gì đó đang bùng nổ trong từng mạch máu, từng tế bào.
Chính trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, khi nỗi sợ hãi, sự uất ức và khao khát được bảo vệ người khác đạt đến đỉnh điểm, gen phản ứng cổ xưa trong dòng họ Nguyễn đã chính thức bùng nổ, biến máu của cậu từ một chất dịch bình thường thành một vật chất có khả năng phản ứng với ý chí của cậu.
Mắt Tài lờ mờ nhìn xuống giọt máu đỏ tươi đang nhỏ xuống vũng nước đọng dưới chân.
Nó không tan ra như bình thường.
Thay vào đó, nó bắt đầu di chuyển.
Từng giọt, từng giọt máu như có sự sống, kết nối với nhau, rồi bất ngờ vọt lên, biến thành một sợi chỉ đỏ mảnh như tơ nhện.
Sợi chỉ vươn ra, quấn lấy cổ chân tên côn đồ vừa đánh Tài.
Tên côn đồ ngã dúi dụi, văng con dao xuống đất.
Hắn ta kinh ngạc nhìn xuống sợi chỉ đỏ bói đang siết chặt cổ chân mình.
Tài cũng không kém phần kinh ngạc.
Cậu nhìn chằm chằm vào những sợi tơ máu mảnh mai, chúng đang phản ứng với từng suy nghĩ mơ hồ của cậu.
Kéo!
Và sợi tơ siết chặt hơn.
Đẩy!
Và sợi tơ kéo tên côn đồ ngã nhào về phía trước.
"Cái... cái gì thế này?!"
Tên áo hoodie còn lại, đang cố giằng co cái túi với bà cụ, cũng hoảng hốt buông tay.
Hắn ta nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt, mặt cắt không còn giọt máu.
Tài, với cơn đau đầu như búa bổ và cảm giác choáng váng từ việc mất máu, vẫn cố gắng tập trung.
Cậu đưa tay lên chạm vào vết thương đang rỉ máu ở thái dương.
Một ý nghĩ lóe lên: Nhiều hơn!
Mình cần nhiều hơn!
Cậu đưa lòng bàn tay ra.
Bất chấp cơn đau buốt, cậu cố gắng tạo một vết cắt nhỏ trên lòng bàn tay bằng cạnh móng tay.
Máu rỉ ra, từng giọt, từng giọt, nhưng lần này chúng không rơi xuống đất.
Chúng bay lơ lửng, tạo thành một khối cầu nhỏ màu đỏ rực.
Tài nhắm mắt, tưởng tượng.
Biến thành gai!
Phụt!
Khối cầu phát nổ, bắn ra những tia máu nhỏ như những chiếc kim sắc nhọn về phía tên côn đồ đang ngã dưới đất.
Chúng không gây chết người, nhưng đủ mạnh để găm vào cánh tay và chân hắn ta, khiến hắn ta hét lên đau đớn.
Tên áo hoodie còn lại, thấy đồng bọn của mình bị tấn công bởi thứ quái dị, mặt tái mét.
"Quái vật!
Mày là quái vật!"
Hắn ta vội vàng cúi xuống nhặt con dao của đồng bọn, định tấn công Tài.
Tài thấy cảnh tượng đó, lại một lần nữa dâng lên cảm giác bất lực.
Cậu đã lãng phí quá nhiều máu vào những "gai" vô ích.
Giờ cậu cảm thấy choáng váng hơn.
Đầu óc quay cuồng, chân tay rã rời.
Mắt Tài tối sầm lại.
Cậu biết mình không thể chống cự thêm được nữa.
"Con dao!"
Tài cố gắng thốt lên, đôi mắt mờ nhạt nhìn con dao đang vung lên.
Cậu cố gắng ra lệnh cho những giọt máu còn sót lại quanh vết thương của mình, nhưng chúng quá ít ỏi.
Chúng chỉ đủ để co rút lại, chứ không thể tạo thành một thứ gì đủ mạnh để ngăn cản lưỡi dao.
Tên côn đồ gầm lên, vung dao.
Tài nhắm chặt mắt, chờ đợi đòn đánh.
Nhưng cú đánh không đến.
Thay vào đó, một luồng không khí xé gió vụt qua.
Có cái gì đó màu đỏ và xanh lam lướt qua Tài như một cơn lốc.
Tiếng "thwip" quen thuộc của tơ nhện, rồi một tiếng rầm.
Khi Tài lờ mờ mở mắt ra, tên côn đồ đã bị dính chặt vào bức tường rêu mốc bởi một sợi tơ nhện màu trắng.
Con dao rơi xuống đất, sáng loáng dưới ánh đèn đường.
Spider-Man.
Hắn ta đứng đó, trên nóc một thùng rác cũ kỹ, tay vẫn đang vung một sợi tơ khác để tóm gọn tên côn đồ còn lại đang cố gắng bỏ chạy.
Nhanh như chớp, hắn ta đã giải quyết gọn gàng mọi chuyện.
Bà cụ ngồi sụp xuống đất, thở hổn hển nhưng đã an toàn.
Spider-Man nhìn xuống Tài, cái đầu nghiêng nghiêng.
Dù không thấy mặt, Tài vẫn cảm nhận được ánh mắt đó.
Một ánh mắt dò xét, có chút tò mò, nhưng không hề phán xét.
"Này, cậu nhóc.
Cậu ổn chứ?"
Giọng Spider-Man qua mặt nạ nghe có vẻ bình thường, nhưng đủ ấm áp.
"Hơi liều lĩnh đấy.
Nhưng mà... không tệ."
"Tệ lắm!"
Tài đột nhiên buột miệng.
Cậu thấy Spider-Man vươn một tay ra, như định giúp cậu đứng dậy.
Tài rụt lại, cố gắng chống tay vào tường để đứng vững, cảm giác nhục nhã dâng lên.
"Tôi... tôi làm tệ lắm.
Suýt nữa thì..."
Cậu nhìn vào bàn tay đang rỉ máu, rồi nhìn lại đống máu khô dính trên tường do mình tạo ra.
So với sự gọn gàng, nhanh chóng của Spider-Man, cậu chẳng khác nào một đứa trẻ con đang tập đi.
Spider-Man không nói gì thêm.
Anh ấy chỉ gật đầu nhẹ, rồi dùng tơ nhện gắn một mảnh giấy nhỏ lên tường cạnh Tài.
Đó là một tờ giấy quảng cáo cũ của một cửa hàng tạp hóa, trên đó có ghi một vài địa chỉ của các trạm xá nhỏ trong khu vực, và một dòng chữ viết tay nguệch ngoạc: "Dùng đồ cứu thương đúng cách.
Và đừng cố gắng quá sức.
Cậu sẽ không thích cảm giác kiệt sức đâu."
Tài nhăn mặt.
"Dạy đời mình à?"
Cảm giác khó chịu dâng lên.
Spider-Man, cái tên đã quá nổi tiếng, xuất hiện dễ dàng như một vị thần, và giải quyết mọi thứ chỉ trong vài giây.
Cậu ta được cả thành phố này, đặc biệt là cư dân Midwood Heights, tôn sùng như một biểu tượng.
"Người Nhện của chúng ta!" họ thường nói đầy tự hào.
"Thật may mắn khi có Người Nhện ở đây!"
May mắn?
Tài khịt mũi.
"May mắn gì chứ?
Hắn ta có siêu năng lực trời cho, sức mạnh gấp bao nhiêu lần mình.
Lại còn được mọi người yêu quý, là biểu tượng của New York.
Mình cố gắng rách cả tay mà chả ai biết, còn hắn ta thì cứ như một siêu sao vậy."
Cơn đau ở thái dương nhức nhối, nhưng không thể át đi cảm giác tủi thân, ghen tị đang cào xé Tài.
Cậu nhìn lại đống máu khô dính trên tường do mình tạo ra, rồi nhìn bàn tay đang rỉ máu.
So với sự gọn gàng, nhanh chóng của Spider-Man, cậu chẳng khác nào một đứa trẻ con đang tập đi, một kẻ vụng về, vô dụng.
"Nhưng... mình có năng lực!"
Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu Tài, xua đi những đám mây u ám của sự tự ti.
"Mình có sức mạnh!
Không phải ai cũng có.
Mình không còn là Tài Nguyễn yếu đuối, kém cỏi nữa!"
Niềm phấn khích non nớt, bốc đồng bùng cháy.
Cậu phớt lờ cơn choáng váng, phớt lờ vết thương.
Cậu có một thứ mà những "thiên tài" khác không có - ít nhất là ở Midwood Heights này.
Tài cắn môi, nheo mắt nhìn về phía xa nơi Spider-Man vừa biến mất.
"Hắn ta nói mình không thích cảm giác kiệt sức ư?
Hắn ta nói mình đừng cố gắng quá sức ư?
Hắn ta đâu có biết mình đã cố gắng cả đời mà vẫn chả ra gì!
Giờ có năng lực rồi, mình sẽ cố gắng gấp trăm lần hắn ta!
Mình sẽ chứng minh!"
Trong đầu Tài, một kế hoạch non nớt, đầy tham vọng dần hình thành.
Cậu sẽ không đi học thuộc lòng sử thi của người khác nữa.
Cậu sẽ tạo ra câu chuyện của riêng mình.
Một câu chuyện mà Văn Tài Nguyễn là nhân vật chính.
Tài lảo đảo bước về nhà, trong đầu không ngừng vẽ ra viễn cảnh cậu sẽ trở thành một người hùng mới ở Midwood Heights, một người hùng của riêng khu phố này, thậm chí còn nổi tiếng hơn cả Spider-Man.
Mặc dù vẫn còn choáng váng, và cơ thể run rẩy vì mất máu, nhưng khóe môi cậu khẽ nhếch lên, nụ cười nửa vời của một kẻ đang mơ mộng về hào quang.
Đêm đó, Tài không ngủ.
Cậu nằm trằn trọc trên giường, cảm giác đau đầu và mệt mỏi chỉ còn là thứ yếu so với sự phấn khích tột độ trong lòng.
Cậu đưa tay lên nhìn vết cắt trên lòng bàn tay.
Máu đã ngừng chảy, nhưng vẫn còn một lớp vảy khô.
Mình có thể điều khiển máu!
Cậu thử đưa ngón tay lại gần vết thương, cố gắng tưởng tượng một sợi máu vươn ra.
Nhưng không có gì xảy ra.
Chết tiệt!
Sao lại không được?
Cậu lo lắng, liệu đây chỉ là ảo ảnh?
Tài cắn răng, dùng đầu ngón tay còn lại cạy nhẹ vào vết vảy khô.
Một giọt máu nhỏ rỉ ra.
Lần này, cậu tập trung cao độ.
Cậu tưởng tượng giọt máu đó như một con rắn nhỏ, ngoe nguẩy.
Và kì diệu thay, giọt máu nhỏ đó bắt đầu di chuyển!
Nó không chảy xuống, mà lơ lửng, tạo thành một hình tròn nhỏ bé rồi lại dẹt ra.
"Tuyệt vời!"
Tài thì thầm, đôi mắt sáng rực trong bóng tối.
"Nó hoạt động!
Nhưng... nó yếu quá."
Giọt máu đó quá nhỏ để làm được gì.
Cậu thử uốn nó thành một mũi kim, nhưng nó mỏng manh đến nỗi gần như tan biến.
Mình cần nhiều máu hơn.
Ý nghĩ đó lướt qua đầu Tài.
Nhưng làm thế nào?
Cậu không thể cứ cắt tay mãi được.
Cơn đau đầu lúc nãy đã đủ tệ rồi.
Tài chợt nhớ đến cảnh tượng giọt máu vọt lên từ vũng nước dưới chân.
Đó là máu của mình khi bị đánh trúng.
Vậy ra, máu đã thoát ra khỏi cơ thể vẫn có thể điều khiển được!
Một tia sáng khác lóe lên.
Cậu vùng dậy khỏi giường, lục lọi trong ngăn kéo bàn học.
Một cuốn sổ ghi chép cũ, một cây bút, và vài cái kim khâu mà mẹ cậu dùng để vá quần áo.
Tài cắn môi, do dự.
Đau lắm đấy.
Nhưng khao khát chứng tỏ bản thân, khao khát có được sức mạnh đã lấn át nỗi sợ.
Cậu hít một hơi thật sâu, rồi dứt khoát dùng chiếc kim châm vào đầu ngón tay.
"A!"
Một tiếng kêu nhỏ phát ra.
Máu rỉ ra, nhiều hơn một chút.
Tài cố gắng dùng ý nghĩ để điều khiển nó.
Khó khăn hơn cậu nghĩ.
Nó cứ muốn chảy xuống, không nghe lời.
"Vô dụng!"
Tài bực bội.
"Đến cả năng lực cũng không nghe lời mình!"
Sau vài lần thử nghiệm thất bại, với những giọt máu chảy bừa bãi và một ngón tay đau buốt, Tài chợt nhớ đến lời của Spider-Man: "...cảm giác kiệt sức..." và "...đồ cứu thương...".
Điều đó có nghĩa là hắn ta biết điều này sẽ xảy ra?
Hay hắn ta cũng từng trải qua?
Tài lắc đầu quầy quậy.
"Không!
Hắn ta là thiên tài, mình thì không!
Mình phải tự tìm ra cách!"
Cậu lại lục lọi thêm.
Một chiếc lọ nhỏ đựng mẫu nước tiểu đã qua sử dụng từ buổi kiểm tra sức khỏe ở trường.
Tài rửa sạch nó dưới vòi nước, rồi cẩn thận giữ lấy những giọt máu từ ngón tay mình.
Từng giọt một, rất chậm, rất ít ỏi.
Cậu cố gắng làm vết cắt nhỏ nhất có thể.
Việc tích trữ máu vào lọ hóa ra lại dễ hơn điều khiển trực tiếp từ vết thương.
Tài nhìn chiếc lọ nhỏ xíu với vài mililít máu đỏ tươi.
"Đây sẽ là 'đạn' của mình," cậu thì thầm.
"Sẽ không lãng phí một giọt nào."
Cậu dành cả đêm đó để "nghiên cứu".
Cậu thử nghiệm với từng giọt máu trong lọ.
Cậu dùng một cây tăm nhỏ để thử điều khiển chúng.
Dần dần, Tài nhận ra rằng máu khi ở trong lọ, tách rời khỏi cơ thể, dường như "nghe lời" hơn một chút.
Cậu có thể điều khiển chúng tạo thành những sợi tơ mảnh, những mũi kim nhỏ, hoặc thậm chí là những hình khối đơn giản.
Nhưng vấn đề là lượng máu.
Vài mililít không đủ để làm bất cứ điều gì có ý nghĩa.
Nếu muốn tạo ra một "huyết kiếm" hay một "lá chắn máu" như trong tưởng tượng, Tài sẽ cần rất nhiều máu.
Và điều đó đồng nghĩa với việc cậu phải làm tổn thương bản thân rất nhiều.
Cậu nhìn vào chiếc lọ, nhìn vào những vết châm kim nhỏ li ti trên ngón tay.
"Đánh đổi," cậu thở dài.
"Mọi thứ đều phải đánh đổi."
Sáng hôm sau, Tài bước vào lớp với đôi mắt thâm quầng và một tâm trạng phức tạp.
Nửa phấn khích, nửa mệt mỏi.
Cậu hầu như không nghe lọt tai bất cứ lời giảng nào.
Đầu óc cậu chỉ văng vẳng những kế hoạch làm người hùng.
Ra về, Tài không về nhà ngay.
Cậu đi thẳng đến một cửa hàng bán đồ thể thao giá rẻ, tìm mua một chiếc hoodie đen đơn giản, một chiếc quần jogger tối màu, và một chiếc khăn rằn cũ để che mặt.
Cậu thậm chí còn mua một vài chiếc lọ thủy tinh nhỏ hơn, loại dùng để đựng thuốc nhỏ mắt, để làm "ống đựng máu khẩn cấp".
Tối đó, lần đầu tiên Tài khoác lên mình "bộ đồ anh hùng" tự chế.
Chiếc hoodie rộng thùng thình, chiếc khăn rằn che kín nửa mặt, và chiếc quần jogger.
Trông cậu không hề "ngầu" như Spider-Man hay Ironheart, mà giống một kẻ đang chuẩn bị đi ăn trộm hơn.
"Khụ khụ, Người Hùng Huyết Mạch!"
Tài cố gắng nói, nhưng giọng cậu nghe thật buồn cười.
"Không, không.
Nghe sến quá.
Phải ngầu hơn.
Crimson Knight?
Red Shadow?"
Cậu tự lẩm bẩm, rồi tự thấy ngớ ngẩn.
"Thôi kệ đi.
Quan trọng là hành động!"
Cậu leo lên sân thượng của một tòa nhà bỏ hoang gần nhà, nhìn ngắm Midwood Heights dưới ánh đèn đêm.
Cảm giác quyền lực dâng lên, pha lẫn chút hồi hộp và sợ hãi.
Cậu thò tay vào túi, lôi ra một trong những chiếc lọ nhỏ chứa vài giọt máu tự trích từ buổi chiều.
"Được rồi, Văn Tài Nguyễn," cậu tự nhủ.
"Đây là cơ hội của mày.
Cơ hội để chứng tỏ mày không phải kẻ vô dụng."
Tài nhảy xuống con hẻm phía sau tòa nhà, bắt đầu cuộc "tuần tra" đầu tiên.
Mọi thứ diễn ra không như cậu tưởng tượng.
Cậu không gặp băng cướp nào.
Cậu không thấy ai gặp nạn.
Chỉ có những con mèo hoang rón rén qua lại, và mùi rác thải khó chịu.
Sau gần một giờ đồng hồ đi bộ lòng vòng, Tài bắt đầu cảm thấy nản chí.
"Chết tiệt!
Anh hùng kiểu gì mà chả có việc để làm?"
Đúng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng la hét từ một con ngõ nhỏ gần đó.
"Tiền đâu!
Đưa hết ra!"
Mắt Tài sáng lên.
"Tuyệt vời!"
Cậu lao vào con ngõ, trái tim đập thình thịch.
Một nhóm ba tên côn đồ đang vây quanh một người đàn ông trung niên, tay cầm dao.
Tên cầm đầu, một gã đô con với hình xăm rồng trên cổ, đang hùng hổ dọa nạt.
"Này!
Bọn kia!
Dừng tay ngay!"
Tài hô to, cố gắng bắt chước giọng nói trầm ấm của các siêu anh hùng trong phim.
Nhưng giọng cậu lại the thé, nghe chẳng có chút uy lực nào.
Ba tên côn đồ quay lại, nhìn thấy Tài trong bộ dạng kỳ cục.
Chúng phá lên cười.
"Ôi trời!
Lại có thằng nhóc muốn làm người hùng à?
Mày là cái quái gì thế?"
Tên cầm đầu tiến lại gần Tài, con dao khua khoắng trước mặt.
"Nhìn bộ dạng của mày xem.
Trông như thằng ăn xin.
Biến đi trước khi bọn tao cho mày biết thế nào là..."
Chưa nói hết câu, Tài đã hành động.
Cậu mở nắp lọ máu, tung ra một sợi tơ máu mảnh như tóc, cố gắng quấn lấy cổ tay tên cầm đầu.
Nhưng Tài đã ước tính sai khoảng cách.
Sợi tơ quá ngắn, chỉ chạm được vào đầu ngón tay của tên côn đồ, rồi đứt cái "phựt".
"Hả?"
Tên côn đồ nhìn Tài đầy khó hiểu.
"Trò gì thế này?"
Tài tái mặt.
"Chết tiệt!
Máu ít quá!"
Cậu vội vàng mở lọ thứ hai, cố gắng phóng ra một mũi kim máu.
Mũi kim bay loạng choạng, trượt mục tiêu và găm vào thùng rác gần đó, tạo ra một tiếng "cốp" nhỏ.
Ba tên côn đồ nhìn nhau, rồi lại phá lên cười.
Lần này chúng cười to hơn, chế nhạo hơn.
"Hahahahaha!
Mày tưởng mày là gì?
Cái thằng quái thai này!"
Tài cảm thấy mặt nóng ran.
Cảm giác nhục nhã, thất bại, vô dụng lại tràn về.
Cậu đã cố gắng, cậu đã có năng lực, nhưng vẫn thất bại một cách thảm hại.
"Mày muốn chơi trò này à?"
Tên cầm đầu tiến đến, nắm chặt cổ áo Tài, nhấc bổng cậu lên.
"Để tao dạy cho mày biết thế nào là anh hùng!"
Hắn ta vung tay, đấm thẳng vào mặt Tài.
Một cú đấm nặng nề, khiến Tài cảm nhận được máu mũi mình đang tuôn ra.
Máu từ vết thương trên mặt Tài chảy xuống, từng giọt, từng giọt, chạm vào tay tên côn đồ.
Và rồi, điều kỳ diệu lại xảy ra.
Những giọt máu đó, từ vết thương mới trên mặt Tài, đột nhiên trở nên sống động.
Chúng không tan ra, mà tự động kết nối với nhau, len lỏi qua các kẽ ngón tay của tên côn đồ, rồi đột ngột thắt chặt lại, như một sợi dây vô hình đang siết lấy bàn tay hắn ta.
"AARRGGHHH!"
Tên côn đồ hét lên, buông Tài ra.
Hắn ta giãy giụa, cố gắng gỡ bỏ sợi máu đang siết chặt.
"Cái quái gì thế này?!"
Tài ngã xuống đất, đầu óc quay cuồng, nhưng ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào những sợi máu đang siết chặt bàn tay tên côn đồ.
Nhiều máu hơn... mình cần nhiều máu hơn!
Lần này, cậu không cần dùng kim châm.Máu từ mũi cậu vẫn đang chảy ròng ròng.
Tài đưa tay lên hứng lấy những giọt máu chảy từ mũi.
Cậu cố gắng tập trung, tưởng tượng chúng thành những sợi dây.
Từng sợi, từng sợi máu đỏ tươi vươn ra, quấn lấy cổ chân, rồi đến người của tên cầm đầu.
Hắn ta loạng choạng ngã xuống, bị trói chặt bởi những sợi tơ máu mỏng manh nhưng chắc chắn.
Hai tên côn đồ còn lại, thấy đồng bọn bị khống chế một cách kỳ lạ, mặt cắt không còn giọt máu.
Chúng nhìn Tài như nhìn thấy ma quỷ.
"Quái vật!
Biến thái!"
Chúng hét lên, vứt dao xuống đất rồi ba chân bốn cẳng chạy trốn mất dép.
Tài thở hổn hển, cố gắng đứng dậy.
Người đàn ông trung niên được cứu thoát nhìn Tài với ánh mắt kinh hãi.
Ông ta không cảm ơn, mà chỉ vội vàng nhặt chiếc ví bị rơi rồi chạy đi, không dám ngoảnh lại.
Tài lảo đảo bước ra khỏi con ngõ, cảm giác kiệt sức hơn bao giờ hết.
Mũi cậu vẫn chảy máu, đầu óc quay cuồng, và toàn thân đau nhức.
Cậu đã chiến thắng, nhưng không có tiếng reo hò, không có lời cảm ơn.
Chỉ có sự kinh hãi và ghê tởm.
Cậu ngồi sụp xuống một bậc thềm cũ kỹ, gỡ bỏ chiếc khăn che mặt.
Cậu nhìn vào bàn tay đầy máu của mình, rồi nhìn những vệt máu khô trên áo.
Chiến thắng này... nó không như cậu tưởng tượng.
Nó đau đớn, cô độc, và đáng sợ.
"Mình... mình không phải quái vật," Tài lẩm bẩm, giọng nói yếu ớt.
Nhưng nỗi sợ hãi về chính bản thân mình đã bắt đầu len lỏi vào tâm trí cậu.
Cậu đã có năng lực, cậu đã sử dụng nó, nhưng nó khiến cậu cảm thấy xa lạ với chính mình, và xa lạ với thế giới.
Tối đó, Tài nằm vật ra giường, cơn sốt nhẹ hành hạ cơ thể.
Cậu nhìn những chiếc lọ máu rỗng, rồi nhìn những vết châm kim mới trên tay.
Vết thương ở mũi vẫn còn đau rát.
Cậu thất bại thảm hại trong việc chứng minh bản thân.
Không danh tiếng, không sự ngưỡng mộ, chỉ có sự sợ hãi và kinh tởm.
"Hắn ta...
Spider-Man... làm sao hắn ta làm được?"
Tài tự hỏi, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gối.
"Tại sao mình lại không may mắn như hắn ta?
Tại sao mình lúc nào cũng thất bại, đến cả việc làm anh hùng cũng phải chật vật như thế này?"
Trong bóng tối của căn phòng, Tài Nguyễn, người hùng "huyết mạch" của Midwood Heights, đã trải qua một đêm tồi tệ nhất trong cuộc đời.
Cậu vẫn cố chấp không chấp nhận sự yếu kém của mình, nhưng những hạt giống của sự vỡ mộng và cô độc đã bắt đầu được gieo rắc, chờ đợi một hành trình dài và đau đớn của sự trưởng thành.