Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 380: Cái gọi là uy hiếp


Vân Sương theo phản xạ nhìn về phía phát ra giọng nói, quả nhiên bắt gặp mấy gương mặt quen thuộc — người đi đầu chính là Mộc Lục nương, Mộc Uyển Đình, mà nàng mới gặp tại tiệc đầy tháng ở Thang gia vài hôm trước.

Bên cạnh Mộc Uyển Đình còn có Thang Cẩm Hương và mấy vị tiểu thư khác từng xuất hiện ở buổi tiệc ấy.

Nhưng người vừa mở miệng lại không phải bất kỳ ai trong số đó, mà là một phụ nhân trẻ khoảng hai mươi, dung mạo quý khí, có vài phần giống với Mộc Uyển Đình, giọng nói và khẩu khí cũng tương tự. Vân Sương lập tức nhận ra — đó là tỷ tỷ của Mộc Uyển Đình.

Không lâu sau, “bách sự thông” của Minh Kinh — Do Tranh Huệ đã áp sát thì thầm bên tai nàng: “Biểu tẩu, đó là Mộc Tam nương, Mộc Uyển Oánh. Trước đây, tỷ ấy với Thanh Lạc tỷ từng là tài nữ trứ danh của Minh Kinh, chỉ là… Mộc Tam nương vĩnh viễn không bì được với Thanh Lạc tỷ, làm gì cũng bị tỷ ấy đè đầu cưỡi cổ.”

Nói đến đoạn sau, trong giọng nói của tiểu nha đầu còn mang theo chút tự hào, cứ như người luôn áp đảo Mộc Tam nương là chính nàng vậy.

Vân Sương nhìn nàng với ánh mắt vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Chưa kịp nói gì thì từ phía trước đã vang lên giọng nói căng thẳng của một a hoàn: “Mộc Tam nương, nương tử nhà nô tỳ hôm trước vừa bị phong hàn, thân thể còn chưa hồi phục, lúc này thật sự không tiện hàn huyên cùng Tam nương…”

“Thân thể chưa lành mà cũng ra ngoài? Đây là cố tình chuốc lấy khổ à?!”

Sắc mặt Mộc Uyển Oánh lập tức thay đổi, châm chọc đầy mỉa mai: “Viên Thanh Lạc, ngươi quay lại kinh thành, chẳng lẽ thật sự mộng mị việc được Thánh thượng thu vào cung? Một người lớn tuổi, lại mang tiếng khắc phu như ngươi, cớ làm sao mơ tưởng lọt vào mắt Thánh thượng?! Viên gia đúng là hồ đồ, còn dám đẩy ngươi ra trước mặt ngài!”

Lời vừa thốt ra, Vân Sương liền thấy vẻ mặt Do Tranh Huệ thoáng hoảng hốt và không dám tin.

Nàng âm thầm nghiền ngẫm ý tứ trong lời Mộc Uyển Oánh.

Kết hợp với những gì Giang Tiếu từng nói trong buổi sáng, thì vị Nhị nương nhà họ Viên này đích thực phù hợp với tiêu chuẩn: là nữ tử của phe Thánh thượng, lại không mang thân phận quá cao, chẳng cần quá nhiều thể diện để “thu phục lòng người”.

Trên thực tế, thân phận Viên Nhị nương không hề tầm thường — nàng là cháu gái trưởng, con chính thất của Viên Khôn Hải, gia chủ Viên gia đương nhiệm, từng là một trong những khuê tú được săn đón nhất Minh Kinh.

Chỉ tiếc, từ sau khi hôn ước với Do Đại lang quân bị hủy bỏ, lại thêm mấy vị hôn phu kế tiếp liên tiếp gặp chuyện, khiến nàng đến tuổi hai mươi tư vẫn chưa xuất giá, địa vị trở nên vô cùng lúng túng.

Xã hội bây giờ thật nực cười — một nữ tử dù tài mạo song toàn, chỉ cần qua mất cái gọi là “tuổi đẹp nhất để lấy chồng”, liền bị xem là “kém giá trị”. Mọi phẩm chất khách quan khác đều bị gạt sang một bên, chỉ còn mỗi một tiêu chuẩn: gả được chồng hay chưa.

Trong hoàn cảnh đó, nếu được Thánh thượng thu vào cung, người ngoài chỉ coi như nàng gặp vận may, tuyệt không có ai cho rằng nàng đủ tư cách làm mẫu nghi thiên hạ.

Do đó, để Viên Nhị nương nhập cung là sự lựa chọn vừa khéo, vừa hợp lý.

Vân Sương vô thức nhìn sang Giang Tiếu, bắt gặp nét mặt hắn không hề lộ vẻ khinh thường hay ngạc nhiên khi nghe Mộc Uyển Oánh nói, liền biết Viên Nhị nương rất có khả năng chính là một trong những người được Thánh thượng nhắm đến lần này.

Tuy nhiên, chuyện này chỉ nên biết trong lòng, tuyệt đối không thể công khai bàn tán.

Quả nhiên, sắc mặt Viên Thanh Lạc hơi tái đi.

A hoàn bên cạnh nàng — người vừa lên tiếng bảo vệ lúc trước — lập tức tiến lên, lạnh giọng nói: “Mộc Tam nương, nô tỳ không biết người nghe mấy lời đồn thổi kia từ đâu, mà lại đến đây nói ra trước mặt nương tử nhà nô tỳ. Nương tử và người dù sao cũng từng quen biết…”

“Câm miệng! Ngươi là ai mà dám lắm lời?!”

Mộc Uyển Oánh ánh mắt lạnh lẽo, đột nhiên giơ tay định tát thẳng vào mặt a hoàn kia.

Ngay khoảnh khắc kế tiếp, Viên Thanh Lạc — người nãy giờ vẫn đứng im lặng — bỗng bước lên một bước, lạnh lùng bắt lấy cổ tay của Mộc Uyển Oánh. Lời nàng nói ra vẫn nhẹ nhàng, thanh thoát, tựa tiếng băng vụn vỡ trong ngày đông, “Mộc Tam nương tùy tiện sỉ nhục thanh danh của ta, thị nữ của ta chỉ là vì bảo vệ chủ nhân, chẳng rõ có tội tình gì. Huống chi, chuyện của Thánh thượng, nào phải thứ để chúng ta bàn tán tùy tiện. Mộc Tam nương xuất thân từ danh gia vọng tộc, phu quân lại là Đường đường Thị lang bộ Binh, thân cận bên Thánh thượng nhiều năm, chuyện này, Tam nương hẳn là rõ hơn ta mới phải.”

Tuy nàng nói rất ôn hòa, nhưng ai nghe cũng có thể nhận ra trong lời nói ấy là tầng tầng uy h**p.

Nếu là trước đây, Mộc Uyển Oánh nào thèm để tâm tới những lời “uy h**p” ấy. Thánh thượng thì sao? Cả triều đình chẳng phải vẫn là do phụ thân nàng thao túng?

Nhưng thời thế đã khác xưa, dù nàng có ngây ngô đến mấy cũng hiểu rõ gia cảnh nhà mình giờ đã không như trước. Sắc mặt nàng biến đổi, ánh mắt lộ vẻ dữ dằn, nghiến răng nói từng chữ: “Ngươi đang đe dọa ta?!”

Viên Thanh Lạc bình thản nhìn nàng, chợt khẽ cười: “Lời ta có tính là đe dọa hay không, chẳng phải là do Mộc Tam nương tự cảm thấy sao?”

Cách đó không xa, Vân Sương cũng không kìm được mà nhướng mày, thầm nghĩ: Hay lắm.

Cái gọi là uy h**p, chỉ khi đúng vào điểm yếu của đối phương mới trở thành uy h**p thực sự.

Nếu một câu nói không đụng tới ai, thì người ta sao lại xem đó là đe dọa?

Nữ tử này… vậy mà từng là hôn thê của Do Dã.

Vân Sương thầm cảm khái trong lòng — không nói đến chuyện khác, chỉ xét dung mạo và khí chất, quả thật rất xứng đôi.

Sắc mặt Mộc Uyển Oánh lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng vẫn là thua trận trước, hất tay Viên Thanh Lạc ra, giận dữ nói: “Ta không thèm tranh cãi với ngươi! Mồng Một mà gặp phải ngươi, thật xui xẻo! Uyển Đình, đi thôi!”

Nói xong liền sải bước bỏ đi.

Chỉ là trước khi rời khỏi hoàn toàn, Mộc Uyển Đình bất chợt quay đầu lại, ánh mắt sâu xa liếc nhìn Viên Thanh Lạc.

Thấy những kẻ gây sự cuối cùng cũng rời đi, thị nữ Song Cầm của Viên Thanh Lạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt vẫn đầy căm phẫn và thương xót nhìn về phía chủ tử nhà mình.

Nàng theo hầu từ khi Viên Thanh Lạc còn nhỏ, sao lại không biết bao năm qua nàng đã phải chịu đựng những gì, cũng rõ ràng nàng mang trong lòng những mộng tưởng thiếu nữ khó mà thổ lộ.

Chỉ là… dù là một người cha hiểu lý lẽ thế nào, ở phương diện này lại vô cùng cứng rắn, độc đoán.

Lần này, nếu không phải nàng đồng ý sẽ tham gia yến tiệc mồng năm trong cung, chỉ sợ người kia cũng không cho phép nàng quay lại kinh thành…

Song Cầm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Viên Thanh Lạc, không kìm được gọi khẽ: “Nương tử…”

Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói trẻ trung lanh lảnh đột ngột vang lên: “Thanh Lạc tỷ! Tỷ không sao chứ? Tỷ về lúc nào vậy, sao không đến tìm muội chơi?”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 381: Nam nhân khô khan không hiểu phong tình


Nghe tiếng gọi ấy, Viên Thanh Lạc khẽ khựng lại, vẻ lạnh lùng nơi chân mày cũng dần tan biến, nàng quay đầu, mang theo nét ngạc nhiên lẫn vui mừng nhìn Do Tranh Huệ đang tươi cười chạy tới, khóe môi không tự chủ mà cong lên thành một đường dịu dàng: “Tranh Huệ, sao muội lại ở đây?”

Khi nói, nàng cũng chú ý tới đôi nam nữ đi sau Tranh Huệ — nữ tử mặc áo váy màu cam tươi, dung mạo thanh tú rạng rỡ, khí chất vừa linh động lại trầm ổn. Nam tử bên cạnh mặc một thân hắc y, vóc dáng cao lớn, ngũ quan tuấn tú nhưng bị khí thế uy nghiêm tự nhiên của bản thân đè ép, chỉ là đi bên cạnh nữ tử ấy, hắn rõ ràng đã thu liễm khí thế, khóe môi còn thoáng mang theo ý cười.

Ánh mắt hai người khi nhìn về phía nàng đều mang theo sự thân thiện và ôn hòa.

Nam tử kia, Viên Thanh Lạc từng gặp qua — vừa thấy hắn bước tới, nàng lập tức khẽ hành lễ: “Tiểu nữ bái kiến Trường Lưu hầu.”

“Viên nhị nương không cần đa lễ.”

Giang Tiếu khẽ gật đầu, ôn hòa nói: “Chúng ta cũng xem như là người quen cũ, Viên nhị nương cứ tự nhiên.”

Vân Sương liếc Giang Tiếu một cái, không khỏi thầm kinh ngạc trong lòng.

Nàng quá rõ tính khí của người này — đừng nhìn hắn lúc ở bên nàng và hai đứa nhỏ thì dịu dàng dễ chịu là thế, nhưng đối với người ngoài, hắn vẫn là vị Tổng binh nghiêm túc, cứng nhắc như xưa.

Chưa bao giờ nàng thấy hắn đối với nữ tử khác lại có thái độ hòa nhã đến vậy.

Viên Thanh Lạc đứng thẳng dậy, nhìn về phía Vân Sương, lễ phép hỏi: “Vị này là?”

“Đây là thê tử của ta, Vân Sương.” — Giang Tiếu đáp.

Vân Sương lập tức mỉm cười thân thiện: “Đã nghe đại danh Viên nhị nương từ lâu.”

Viên Thanh Lạc như hơi ngẩn ra, hàng mi dài khẽ run, sắc mặt bất giác mang theo vài phần chờ mong: “Vân phu nhân… từng nghe chuyện về ta?”

Biểu cảm ấy khiến Vân Sương nhất thời không còn để ý nàng gọi mình là “Vân phu nhân”, nhướng mày, môi cong nhẹ: “Là Tranh Huệ kể cho ta nghe.”

Viên Thanh Lạc khẽ cúi mắt, mỉm cười: “Thì ra là vậy. Thật ra phải là ta từng nghe đại danh Vân phu nhân mới đúng. Chuyện phá án liên tiếp của phu nhân, khi ta còn chưa trở về Minh Kinh đã sớm nghe người ta bàn tán rồi.”

Do Tranh Huệ hiển nhiên rất thân thiết với Viên Thanh Lạc, lúc này đã thân mật khoác tay nàng, cười nói: “Thanh Lạc tỷ, tỷ không biết đâu, muội trông ngóng ngày tỷ về kinh biết bao! Trước khi tỷ đi còn hứa sẽ dạy muội thêu song diện tú, muội vẫn chờ đó!”

Viên Thanh Lạc ôn nhu nhìn nàng, yêu thương xoa đầu: “Tranh Huệ, muội lớn quá rồi.”

“Chứ sao! Mấy tháng trước muội mới vừa cập kê đó! Thanh Lạc tỷ còn sai người tặng quà cập kê cho muội nữa mà!”

Do Tranh Huệ vui vẻ nói: “À đúng rồi, Thanh Lạc tỷ, tỷ cũng tới Đại Chiêu Tự cầu phúc à? Sao lại chỉ có một mình?”

Thị nữ Song Cầm đứng cạnh không khỏi thở dài, giọng mang theo chút cảm khái: “Vốn phu nhân nói sẽ đi cùng nương tử, nhưng đột xuất có việc không thoát ra được, nương tử thì nói đã lâu chưa về Minh Kinh, muốn ra ngoài dạo một chút, nên mới đến một mình.”

“Á!”

Do Tranh Huệ lập tức nói: “Vậy tỷ đi một mình chẳng phải sẽ buồn lắm sao? Hay để muội đi cùng tỷ nhé…”

Lời còn chưa dứt, Do Tranh Huệ đã nhớ ra hôm nay mình là “ké” theo biểu huynh biểu tẩu, lập tức câm bặt, ánh mắt chột dạ nhìn về phía Vân Sương và Giang Tiếu.

Vân Sương liếc nhìn Giang Tiếu một cái, mỉm cười nói: “Hôm nay bọn ta cũng chẳng có việc gì đặc biệt. Nghe nói gần Đại Chiêu Tự có một quán trà rất ngon, trà bánh ở đó được khen ngợi lắm, ta đã muốn thử từ lâu.”

Ánh mắt Do Tranh Huệ lập tức sáng rỡ.

Ngược lại, Viên Thanh Lạc thì thoáng lúng túng, nhẹ giọng: “Tranh Huệ, nếu mọi người có việc riêng, thật sự không cần phải vì ta mà…”

Nàng rõ ràng nhận ra lời Vân Sương nói là cái cớ bịa ra tại chỗ.

Thấy vẻ mặt Do Tranh Huệ lo lắng, Vân Sương mỉm cười nói: “Ta chợt nhớ mình còn một lá bùa bình an chưa xin. Hầu gia, chàng đưa hai đứa nhỏ đến quán trà trước đi, ta cùng Tranh Huệ và Viên nhị nương quay lại chùa một lát.”

Nếu chỉ để Tranh Huệ đi cùng Viên Thanh Lạc, thì chẳng khác nào cả gia đình vì một mình nàng mà phải thay đổi lịch trình, dễ khiến người ta cảm thấy áy náy. Nhưng nếu Vân Sương cùng đi, ý nghĩa lại hoàn toàn khác.

Giang Tiếu lặng lẽ nhìn nàng, rồi gật đầu: “Được.”

Viên Thanh Lạc giờ cũng khó mà từ chối.

Vân Sương quay sang nói: “Tranh Huệ, muội đi với Viên nhị nương trước đi, ta nói mấy câu với hai đứa nhỏ rồi sẽ theo sau.”

“Vâng!”

Do Tranh Huệ lập tức vui vẻ khoác tay Viên Thanh Lạc, kéo nàng trở lại chùa.

Sau khi họ đi xa, Vân Sương mới nhìn Giang Tiếu, ánh mắt đầy vẻ dò xét: “Biểu huynh từng có chuyện gì với Viên nhị nương sao?”

Nếu chỉ là một cuộc hủy hôn bình thường, Giang Tiếu sẽ không có thái độ như ban nãy.

Trên đời này, không ai mong Do Dã được hạnh phúc hơn Giang Tiếu.

Giang Tiếu trầm mặc một hồi rồi khẽ đáp: “Ta không rõ biểu huynh nghĩ thế nào, nhưng Viên nhị nương… từng rất thích huynh ấy. Hôn ước giữa họ thực ra đã định từ rất sớm, vốn định chờ Viên nhị nương cập kê thì thành hôn.

Ai ngờ năm nàng mười bốn tuổi, biểu huynh lại gặp chuyện. Khi ấy, huynh ấy chủ động đề nghị hủy hôn, nói không muốn làm lỡ dở người ta, nhưng Viên gia bên đó không đồng ý.”

Vân Sương gật đầu hiểu ý: “Người không đồng ý thực ra là Viên nhị nương, đúng không?”

Dù Do gia là đại thế tộc, nhưng với địa vị của Viên gia, họ cũng chẳng cần phải bám víu vào hôn sự này. Hơn nữa hủy hôn là phía Do gia chủ động, cũng không thể nói là bất nghĩa. Sau đó chỉ cần tìm cho Viên nhị nương một vị hôn phu tốt, mọi chuyện coi như ổn thỏa.

Giang Tiếu đáp: “Viên gia không nói rõ, nhưng… sau khi biểu huynh gặp chuyện, Viên nhị nương vẫn thường xuyên đến Do phủ. Ta nhiều lần đến thăm huynh ấy, đều thấy nàng lặng lẽ ở bên, chăm sóc từng chút một.”

Vân Sương liền hỏi: “Vậy biểu huynh phản ứng thế nào?”

Giang Tiếu như cười khổ: “Biểu huynh tính tình ôn hòa, lại hay giấu tâm sự, dù thời điểm suy sụp nhất, cũng luôn giữ dáng vẻ văn nhã trước người ngoài. Nhưng chỉ riêng với Viên nhị nương, huynh ấy luôn tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí có vài lần, ta còn thấy huynh ấy lộ vẻ khó chịu.”

“Ta nghĩ, biểu huynh không có tình cảm với nàng. Nhưng tấm chân tình của Viên nhị nương, quả thực rất đáng quý.”

“Sau đó, hôn sự của họ lại kéo dài thêm ba năm, rồi không rõ vì lý do gì, Viên gia đột nhiên đồng ý hủy hôn…”

Cũng vì vậy, mỗi khi đối diện với Viên Thanh Lạc, Giang Tiếu không khỏi mềm lòng, hòa nhã hơn với nàng một chút.

Vân Sương: “…”

Nàng nhìn hắn một lúc lâu, mới bất đắc dĩ nói: “Chàng thật nghĩ biểu huynh không có tình cảm với Viên nhị nương sao?”

Giang Tiếu thoáng sững sờ trước biểu cảm khó hiểu của nàng, chần chừ: “Nếu huynh ấy có tình cảm, sao lại đối xử như thế?”

Vân Sương: “…”

Cuối cùng nàng đã nhận ra một khuyết điểm lớn của nam nhân này!

Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn tỏ ra chu đáo, hiểu lòng người, nàng còn tưởng hắn khác với đám nam nhân kia.

Ai ngờ, trong xương tủy hắn vẫn chỉ là một tên… nam nhân thẳng tính không hiểu phong tình!

Nàng khẽ thở dài nhìn trời, nhưng trong lòng lại càng thêm hứng thú với Viên nhị nương. Nàng quả quyết buông tay Giang Tiếu: “Chàng đưa hai đứa nhỏ đến quán trà đi, ta qua bên kia tìm Tranh Huệ và họ.”

Lời còn chưa dứt, từ phía trước ngôi chùa bỗng vang lên một tiếng thét chói tai thê lương, xuyên qua dòng người tấp nập, như xé rách bầu không khí rộn ràng, ấm cúng của mồng Một đầu năm…
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 382: Thi thể thê thảm đến tột cùng


Vân Sương và Giang Tiếu lập tức sững người, đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng kêu thảm thiết. Dựa vào âm thanh và khoảng cách, họ nhanh chóng xác định được: tiếng hét đó phát ra từ khu rừng sau chùa.

Vân Sương vốn rất nhạy cảm với những tiếng kêu như thế, lập tức nói: “Ta qua đó xem.”

“Được.”

Giang Tiếu gật đầu: “Ta đi cùng nàng.”

Hai người căn dặn Bát Nguyệt và Thập Ngũ trông nom hai đứa nhỏ, rồi vội vã men theo đường mòn dẫn ra phía sau chùa.

Tiếng kêu khi nãy đã thu hút sự chú ý của không ít người, ngoài họ ra, còn có rất nhiều người khác cũng đang hướng về khu rừng.

Khi tiến vào rừng, họ thấy chư tăng trong chùa đã kịp thời ra ngăn đám đông hiếu kỳ. Một vị tăng trẻ tuổi bước nhanh tới, chắp tay niệm Phật hiệu, “Hai vị thí chủ xin dừng bước…”

Giang Tiếu không để y nói hết đã đưa ra lệnh bài đeo bên hông, trầm giọng: “Xảy ra chuyện gì?”

Đó là lệnh bài của Chỉ huy sứ Quảng Võ Vệ và Hưng Võ Vệ – hai vệ quân phụ trách an ninh kinh thành. Thân phận của hắn, hỏi han chuyện này là hoàn toàn chính đáng.

Tăng nhân trẻ sửng sốt một chút, nhưng là người ở Đại Chiêu Tự – ngôi chùa lớn nhất ngoại thành Minh Kinh – hắn đã quen tiếp xúc với các nhân vật quyền quý nên rất nhanh trấn định lại, hành lễ đáp: “A di đà Phật, thì ra là Chỉ huy sứ giá lâm. Vừa rồi, có người phát hiện một nữ tử trẻ chết trong rừng. Trụ trì biết chuyện đã lập tức cho người giữ trật tự, đồng thời đã cử người báo quan.”

Giang Tiếu liền nói: “Dẫn ta đi xem.”

Tăng nhân trẻ thoáng nhìn Vân Sương, tuy hơi nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu: “Xin Chỉ huy sứ theo bần tăng.”

Dẫn theo hai người, hắn đi sâu vào trong rừng. Tới một gốc cây lớn, nơi đó đã có không ít người tụ tập. Dù các tăng nhân đang cố gắng duy trì trật tự, nhưng trước đó cũng đã có nhiều người lẻn vào hiện trường.

Mà trong đám người ấy, Vân Sương bất ngờ phát hiện hai bóng dáng quen thuộc.

Nàng dừng bước, quay đầu nhìn sang hai nữ tử đứng gần đó, ngạc nhiên hỏi: “Tranh Huệ? Viên nhị nương? Sao hai người lại ở đây?”

Thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của hai người, Vân Sương khẽ cau mày, liền đoán được đôi chút: “Hai người đã thấy thi thể kia rồi?”

Do Tranh Huệ vốn nhát gan, chỉ cần nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi là đôi mắt lại ngân ngấn nước. Nghe thấy giọng nói của Vân Sương, nàng như tìm được chỗ dựa, nhào vào lòng Vân Sương nức nở: “Biểu tẩu… đáng sợ quá… sao lại có người ác đến thế…”

Ngay cả khi chứng kiến thi thể của Trần Nguyệt Lan lần trước, nàng cũng chưa từng hoảng loạn như lần này.

Vân Sương hiểu ra lần này hiện trường vụ án e rằng cực kỳ ghê rợn, khiến người bình thường khó mà chịu nổi. Sắc mặt nàng càng thêm nghiêm nghị, ngữ khí trầm xuống: “Biết sợ thì đừng cứ chạy theo xem náo nhiệt!”

Tranh Huệ từ trước đến nay rất nhát gan, vốn không thể tự mình đến hiện trường vụ án.

Quả nhiên, chưa kịp để nàng giải thích, Viên Thanh Lạc đã nhẹ giọng lên tiếng: “Không liên quan đến Tranh Huệ, là ta muốn đến xem.”

Vân Sương có phần bất ngờ nhìn Viên nhị nương.

Nàng khẽ cắn môi, gương mặt vẫn tái nhợt: “Ta nghe nói xảy ra án mạng, có chút tò mò…”

Là tiểu thư khuê các được nuôi dạy trong hoàn cảnh thuần khiết, khí chất thanh cao dịu dàng, tại sao lại hứng thú với những vụ án máu me ghê rợn như thế? Vân Sương cảm thấy khó hiểu nhưng không tiện truy hỏi, đành dặn họ ở lại chỗ cũ, rồi cùng Giang Tiếu bước tới hiện trường vụ án.

Giang Tiếu vừa đưa lệnh bài ra, đám người vây quanh liền tự giác tản ra, để lộ ra thi thể kinh hoàng phía sau.

Một nữ tử mặc váy áo hoa nhạt, rõ ràng là đồ mới, nhưng lúc này đã bị xé rách đến không ra hình dáng ban đầu. Ngực và h* th*n nhuốm đầy máu tươi, bị tàn phá đến mức khó mà nhận ra bộ phận nguyên vẹn.

Ngoài hai vị trí đó, cơ thể nàng ta gần như không có vết thương nghiêm trọng nào khác — qua những mảnh vải rách có thể thấy, da thịt nơi khác chỉ có vết bầm, vết xước nhẹ hoặc chút trầy da.

Điều gây sốc nhất là — gương mặt nàng ta được phủ kín bằng một tấm vải trắng sạch sẽ, trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng hỗn loạn đầy máu bên dưới. Tấm vải ấy trắng tinh, gần như chói mắt.

Chính vì thế, Vân Sương không thể nhìn ra dung mạo của nạn nhân, nhưng dựa vào dáng người yểu điệu, thắt đáy lưng ong, nàng có thể đoán đây là một nữ tử trẻ trung, có vài phần phong tình.

Không trách Tranh Huệ lại bị dọa đến thế.

Hiện trường không chỉ nhuốm máu và tàn bạo, mà còn ẩn hiện một sự b**n th** sâu sắc trong tâm lý hung thủ.

Với một tiểu thư như Do Tranh Huệ, việc tận mắt chứng kiến cảnh tượng thế này rõ ràng là quá sức chịu đựng.

Tăng nhân đứng quanh hiện trường đều mang vẻ mặt khó hiểu lẫn ngạc nhiên khi thấy Vân Sương không chút biểu cảm tiến lại gần thi thể thảm khốc ấy, thậm chí còn ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận. Một vị tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp, lại bình tĩnh đến mức này ở một nơi đẫm máu chết chóc, quả thật khiến người khác cảm thấy… có chút rùng mình.

Tuy nhiên, nàng không hề động vào thi thể hay hiện trường, chỉ im lặng quan sát rất đúng mực. Lại thêm việc nàng đi cùng vị chỉ huy sứ kia, nên đám tăng nhân cũng không tiện ngăn cản.

Quan sát một lúc, Vân Sương đứng dậy, quay sang các tăng nhân hỏi: “Ai là người phát hiện thi thể đầu tiên?”

Chư tăng thoáng sửng sốt, rồi một người chỉ về phía một nữ tử đang được mấy thị nữ vây quanh, vừa sợ vừa khóc nức nở: “A di đà Phật, người phát hiện đầu tiên là vị nữ thí chủ kia. Nghe nói hôm nay nàng theo người nhà đến đây cầu phúc, vì cãi nhau nên giận dỗi bỏ đi một mình, nào ngờ lại gặp phải cảnh này…”

Ánh mắt Vân Sương nhìn về phía nữ tử đang thút thít kia.

Trang phục nàng mặc, cách ăn nói và vẻ ngoài đều cho thấy xuất thân từ thế gia vọng tộc. Rõ ràng tiếng thét kinh hoàng lúc nãy chính là từ nàng phát ra.

Mùng Một Tết mà lại gặp phải chuyện như vậy, đúng là xui xẻo đến cực điểm.

Vì quan phủ chưa đến, những gì Vân Sương có thể làm lúc này rất hạn chế. Nàng chỉ hỏi qua vài câu cần thiết, sau đó tự giác lui ra đứng sang một bên, không làm ảnh hưởng đến hiện trường.

Một lúc sau, nàng cảm thấy có người bước đến bên cạnh.

Thu hồi ánh mắt đang quan sát thi thể, nàng nghiêng đầu nhìn sang — người đến lại là Viên Thanh Lạc.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 383: Sở thích đặc biệt trong những chuyện ấy


Vân Sương khẽ nhướng mày nhìn Viên Thanh Lạc, chỉ thấy nàng có chút do dự rồi mở miệng: “Ta còn tưởng Vân phu nhân đến là để điều tra vụ án…”

Vân Sương không khỏi cảm thấy hứng thú — vị Viên nhị nương này hình như không chỉ tò mò đơn thuần, mà thực sự có lòng quan tâm tới việc phá án.

Nàng mỉm cười, đáp: “Ta dù sao cũng không phải người của nha môn, trước khi quan phủ đến không thể tùy tiện làm loạn hiện trường. Huống hồ điều tra vụ án không chỉ có một khâu, như khám nghiệm tử thi, khảo sát hiện trường… đều cần phối hợp nhiều người, không phải chỉ mình ta là đủ.”

Viên Thanh Lạc thoáng sững sờ — nàng không ngờ việc phá án lại nhiều bước như vậy, lập tức gật đầu, vẻ mặt đầy thụ giáo: “Thì ra là vậy, đa tạ Vân phu nhân chỉ giáo.”

Vân Sương nhìn nàng, ánh mắt càng lúc càng thú vị.

Không ngờ Viên nhị nương này chẳng những thật lòng tò mò, mà còn có ý muốn học hỏi thật sự.

Mà can đảm của nàng, cũng vượt xa tưởng tượng.

Chứng kiến thi thể máu me đầy rợn rợn như vậy, không nói nữ nhân, ngay cả nam nhân bình thường cũng khó mà chịu đựng nổi.

Do Tranh Huệ đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, đứng tít phía xa, như mang theo cả bóng ma trong lòng.

Còn Viên Thanh Lạc không chỉ không sợ, mà còn chủ động tiến lại gần.

Chỉ là…

Vân Sương liếc nhìn sắc mặt vẫn trắng bệch của nàng — không rõ là thật sự không sợ, hay là đang cố tỏ ra mạnh mẽ.

Nàng vừa định mở miệng hỏi gì đó, chợt nghe tiếng bước chân hỗn loạn vọng tới, ngay sau đó là một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị: “Hình bộ điều tra, mời những người không liên quan tránh đường!”

Vừa nghe đến hai chữ “Hình bộ”, trong lòng Vân Sương bỗng dâng lên một linh cảm, ngẩng đầu nhìn về hướng tiếng nói — quả nhiên, một bóng dáng quen thuộc trong bộ quan phục màu tím đập vào mắt nàng.

Người đó, chính là Do Dã.

Mặc dù thân hình cao ráo, khí chất nho nhã thanh thoát, nhưng bước chân hắn so với người thường vẫn có chút không tự nhiên. Dù những năm qua đã luyện tập rất nhiều, vẫn có thể nhận ra nét khập khiễng khó giấu. Dáng vẻ như một bức tranh hoàn hảo bị điểm một vết mực không thể xóa nhòa — khiến người ta không khỏi tiếc nuối.

Vân Sương còn chưa kịp nghĩ kỹ vì sao lại là Do Dã đến, đã theo bản năng nhìn sang Viên Thanh Lạc bên cạnh.

Chỉ thấy vị nữ tử vốn luôn điềm đạm lãnh đạm kia lúc này đôi mắt đang dán chặt về phía bóng dáng đang đến gần, ánh mắt sáng ngời đẹp đẽ dường như đông cứng lại, chứa đựng vô vàn cảm xúc phức tạp.

Do Dã rõ ràng đang chăm chú đi về phía hiện trường, nhưng không hiểu sao bỗng dưng quay đầu, ánh mắt lướt qua — ngay lập tức dừng lại.

Rõ ràng Vân Sương đang đứng cạnh Viên Thanh Lạc, nhưng nàng nhận ra, ánh nhìn của hắn hoàn toàn không thấy nàng, mà dừng hẳn lại ở người bên cạnh. Gương mặt xưa nay luôn điềm đạm khó dò, lần này lại lộ ra vẻ thất thần hiếm thấy.

Chỉ là, hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lúc này mới như nhớ ra sự tồn tại của Vân Sương và Giang Tiếu.

Hắn sải bước tới, thoáng ngạc nhiên hỏi: “A Tiếu? Sương nương? Hai người sao lại ở đây?”

Vân Sương liếc nhìn Viên Thanh Lạc vừa cúi đầu, ánh mắt ánh lên vẻ mất mát, rồi bước lên đáp: “Hôm nay ta với hầu gia tới Đại Chiêu Tự cầu phúc, tình cờ gặp án mạng.”

“Chỉ là…” — nàng nhìn sang Do Dã — “Sao lại là huynh? Những vụ thế này, chẳng phải thường do Kinh Triệu phủ phụ trách trước tiên sao?”

Do Dã nhún vai, bất đắc dĩ cười nhẹ: “Mấy ngày Tết, nhân sự nha môn không đủ, người của Kinh Triệu phủ đều đã phân đi làm nhiệm vụ. Không còn cách nào khác, đành giao vụ án này sang Hình bộ.”

Do Dã năm ngoái đã xin nghỉ dài hạn để về Hạ Châu, vì thế dịp Tết năm nay chỉ đành ở lại Hình bộ, tiếp tục làm việc không quản ngày đêm.

Vân Sương gật đầu, khẽ cười: “Thì ra là vậy. Nhưng gặp được huynh ở đây lại là chuyện tốt, khỏi phải lằng nhằng nhiều bên.”

Nàng chỉ về phía thi thể ở không xa: “Vụ án này, xem ra… không đơn giản đâu.”

Chưa dứt lời, đã thấy một viên sai dịch đi theo Do Dã đột nhiên “A” lên một tiếng, mặt đầy kinh ngạc.

Vân Sương lập tức quay đầu, ánh mắt sắc như dao: “Có chuyện gì?”

Tên sai dịch nuốt nước bọt, nói: “Thi thể này… sao lại giống hệt với cái xác được phát hiện bốn ngày trước ở ngoài thành vậy!”

“Cũng là nữ tử, chết rất thảm, mà quan trọng nhất — cũng bị phủ kín mặt bằng một tấm vải trắng…”

Do Dã hơi biến sắc: “Tại sao ta chưa từng nghe nói đến án này?”

Tên sai dịch đáp: “Hồi bẩm Do đại nhân, vụ đó trước đây là do Vu đại nhân tiếp nhận. Những ngày gần đây ngài ấy đang phụ trách điều tra vụ án này, nhưng hai hôm trước đã về quê ăn Tết, vụ án tạm thời bị gác lại.”

Do Dã không nói gì — đúng là gần Tết, nhân sự quan phủ thiếu thốn, rất nhiều vụ án bị dồn đống, có khi đến sau Tết mới được xử lý.

Gã lập tức ra lệnh: “Ngươi về Hình bộ ngay, mang toàn bộ hồ sơ vụ án kia tới đây.”

Sai dịch lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Lúc này, Vân Sương lại lần nữa đưa mắt về phía thi thể: “Xem ra… đây là một vụ giết người hàng loạt.”

“Ừ.” Do Dã khẽ gật đầu, phất tay ra hiệu cho ngỗ tác đến khám nghiệm. Hắn chống gậy bước tới bên Vân Sương, lúc đi ngang qua Viên Thanh Lạc, rõ ràng có chút ngập ngừng.

Rồi hắn thấp giọng hỏi: “Nãy giờ nàng quan sát, có phát hiện gì không?”

Vân Sương đáp: “Thi thể tổn thương nghiêm trọng nhất ở phần ngực và hạ thể. Đây không phải đơn thuần là cưỡng h**p, mà là hành vi biểu hiện sự b**n th** và lệch lạc trong d.ục vọ.ng của hung thủ.”

Lời nàng vừa dứt, người chung quanh lập tức lộ vẻ kinh ngạc — không ngờ một nữ tử lại có thể nói ra những lời thẳng thắn và táo bạo như vậy, mà vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản.

Do Dã cũng thoáng sững người, rồi thấp giọng hỏi lại: “Ý muội là… hung thủ rất có thể có một số sở thích b*nh h**n trong chuyện ấy?”

“Không chỉ thế,” Vân Sương gật đầu, “phải chờ ngỗ tác kiểm tra xong mới chắc được.”

Đúng lúc ấy, một viên sai dịch nhỏ giọng lầm bầm: “Nhưng… sao hung thủ lại lấy vải trắng che mặt nạn nhân? Chẳng lẽ do người này xấu quá, gã không muốn nhìn nên tự lừa mình?”

Hắn chưa kịp nói xong, ngỗ tác đã nhẹ nhàng lật tấm vải trắng trên mặt thi thể lên.

Tức thì — một gương mặt nữ tử tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng tuyệt đối ưa nhìn và đoan chính hiện ra trước mắt mọi người.

Viên sai dịch kia lập tức im bặt.

Rõ ràng… gương mặt này tuyệt đối không thể coi là xấu.

Vậy tại sao hung thủ lại cố tình dùng vải trắng che mặt nàng?
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 384: Nam nhân bình thường


Do Dã và Vân Sương đều không để ý đến lời viên quan kia, chỉ chăm chú nhìn ngỗ tác khám nghiệm tử thi.

“Thi thể người chết đã xuất hiện hiện tượng thi cương toàn thân, song các khớp xương vẫn còn mềm. Hiện đang là mùa đông, tiết trời giá lạnh, nên thi cương thường xuất hiện chậm hơn so với mùa hè. Phán đoán sơ bộ, người chết tử vong vào khoảng ba canh giờ trước.”

Hiện giờ còn chưa đến giờ Ngọ, ba canh giờ trước, chính là lúc trời vừa hửng sáng.

Giờ ấy, e rằng các tăng nhân trong Đại Chiêu tự cũng chỉ vừa mới thức dậy.

Ngỗ tác lại tiếp tục nói: “Diện mạo người chết sưng tấy, khuôn mặt, môi, móng tay đều chuyển sắc tím tái, thi ban trên thân đậm màu, nhãn cầu sung huyết, có thể nhận ra người chết bị ngạt thở mà chết. Chỉ là môi miệng nàng ta không có dấu vết bị bịt hay bị chặn, hung thủ hẳn không dùng cách thô bạo để bịt miệng nạn nhân mà là sử dụng một phương pháp khác.”

“Móng tay người chết có vết máu và vụn da thịt người, chính là lúc nàng ta vật lộn vì nghẹt thở mà lưu lại.”

Nghe đến đó, đám người vây xem đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Nhìn thi thể thê thảm như vậy, ai nấy đều nghĩ nàng ta chết vì những vết thương kia.

Không ngờ, nguyên nhân thực sự lại là ngạt thở.

Vân Sương cũng có phần bất ngờ, lập tức hỏi: “Vết thương trên thân thể nàng ta là trước hay sau khi chết?”

Ngỗ tác cúi đầu xem xét một hồi, quả quyết nói: “Là sau khi chết. Từ hình dạng vết thương mà xét, hung thủ dùng một loại vũ khí sắc bén tương tự đoản đao đâm thẳng vào thân thể nạn nhân.”

Đâm thẳng vào cơ thể…

Nghĩa là, bất luận là vết thương ở ngực hay nơi kín, hung thủ đều trực tiếp dùng dao đâm vào.

Vết thương nơi ngực còn chưa đến mức rõ ràng, nhưng vết thương ở ch* k*n thì lại rõ ràng mang ý mô phỏng hành vi phòng sự.

Vân Sương trong lòng đã có dự cảm, trầm giọng hỏi: “Trên người nạn nhân, có phát hiện dương nguyên của nam nhân không?”

Lời này còn khiến người nghe kinh hãi hơn cả suy đoán trước đó của nàng về thói quen dị thường trong phòng sự của hung thủ.

Trước nay bọn họ chưa từng gặp nữ tử nào có thể mặt không đổi sắc mà nói đến dương nguyên của nam nhân như vậy.

Ngay cả Giang Tiếu đứng bên cạnh cũng ngước mắt nhìn nàng một cái, trong mắt mang theo chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã thu lại, ánh mắt nhìn nàng mang theo vài phần thâm ý.

Dù đã quen biết Vân Sương một thời gian dài, Giang Tiếu vẫn thường xuyên bị những mặt bất ngờ của nàng làm cho sửng sốt.

Nàng tựa như một cuốn sách vĩnh viễn không lật đến trang cuối. Hắn nhiều khi còn tự hỏi, những suy nghĩ khác người ấy của nàng rốt cuộc đến từ đâu.

Sự nghi hoặc ấy không phải lần đầu xuất hiện, hắn mơ hồ cảm giác nàng giấu trong lòng một bí mật. Nhưng hắn tin tưởng nàng, nếu có một ngày nàng muốn nói, hắn sẽ nghe; còn nếu nàng không muốn, thì hắn sẽ ở bên nàng, chờ đến khi nàng sẵn sàng.

Vân Sương cũng hiểu rõ lời mình vừa nói sẽ gây ra bao nhiêu chấn động, nhưng chuyện liên quan đến phá án, nàng không thể vờ như không biết.

Chỉ là, nếu là trước kia, dù có không muốn che giấu gì trong việc phá án, nàng cũng tuyệt đối không dám dùng chính diện mạo thật của mình mà nói ra những lời kinh thế hãi tục như vậy.

Chung quy là vì tâm thái đã khác.

Cũng bởi hiện tại, nàng đã có đủ tư cách để không cần dè dặt.

Nàng vô thức nhìn sang Giang Tiếu, như đã dự liệu, thấy trong ánh mắt nam nhân kia là nét trầm lặng xen lẫn ôn hòa.

Khóe môi nàng không tự chủ cong lên, mà khi nhận ra nụ cười của nàng, Giang Tiếu thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh, trong mắt hắn đã ánh lên nét cười nhàn nhạt, như an ủi, lại như khích lệ.

Ngỗ tác còn đang ngồi xổm trên đất cũng bị lời nàng nói làm cho kinh sợ, lúc này mới hoàn hồn, lắc đầu đáp: “Trên người nạn nhân, không phát hiện bất kỳ dấu vết nào của dương nguyên nam nhân, kể cả nơi kín cũng không có.”

Nghe câu trả lời ấy, trên mặt Vân Sương không hiện chút nào ngạc nhiên.

Do Dã cũng áp chế sự chấn động trong lòng, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, “Nàng có vẻ như sớm đã đoán được kết quả này?”

Bằng không, nàng đã chẳng cố ý hỏi như vậy.

Vân Sương gật đầu, khóe môi nhếch lên một tia châm biếm: “Ta quả thực đã đoán được. Hung thủ dùng đoản đao đâm vào cơ thể người chết, rõ ràng là mô phỏng hành vi phòng sự. Nhưng nếu là một nam nhân bình thường, thân tâm khỏe mạnh, tuyệt sẽ không cần lấy dao thay mình để làm việc ấy.

Kẻ bình thường cũng hiếm khi có ham mê máu me b**n th** như vậy trong chuyện chăn gối.”

Nàng liên tục nhấn mạnh hai chữ “bình thường”, Do Dã đã hiểu ra: “Ý nàng là, hung thủ rất có khả năng… không thể hành sự như nam nhân?”

“Đúng vậy.”

Vân Sương nhàn nhạt nói: “Hung thủ có khả năng không thể hành sự, chỉ là không rõ nguyên nhân đến từ thân thể hay tâm lý. Nhưng bất kể là nguyên nhân gì, sự kìm nén lâu dài trong việc ấy hiển nhiên đã khiến hắn phát cuồng. Điều này, rất có thể là nguyên nhân hắn bắt đầu giết người.”

“Chi tiết này, đến lúc truy tìm hung thủ có thể làm manh mối tham khảo.”

Nếu lời nàng là thật, thì đây có thể xem như bước đột phá đầu tiên trong vụ án này.

Bởi lẽ, nam nhân không thể hành sự là số ít, truy ra những người có tình trạng ấy, kỳ thực không phải việc khó.

Do Dã nghe vậy cũng không khỏi cảm khái, khẽ gật đầu: “Được.”

Lúc này, ngỗ tác đã hoàn tất sơ bộ việc khám nghiệm tử thi. Do Dã liền phái người đi quanh khu vực dò xét tình hình, sau đó sắp xếp cho người đưa thi thể về Hình Bộ.

Trước đó bọn họ đã cho người dạo một vòng trong Đại Chiêu tự, xem có ai đang tìm một cô nương trẻ hay không, nhưng không phát hiện được gì.

Trên người cô nương kia cũng tạm thời không có vật gì có thể chứng minh thân phận, nên bọn họ vẫn cần tìm cách xác nhận danh tính nàng.

Ngay lúc mấy viên quan sai đang cẩn thận đặt thi thể lên cáng, thì chiếc hài thêu màu trắng ở chân phải của thi thể, vốn đã lỏng lẻo, bất chợt rơi xuống đất.

Đôi hài đó trông rất mới, không có lấy một hoa văn, mộc mạc vô cùng.

Một viên quan sai lập tức cúi xuống, nhặt chiếc hài lên.

Ánh mắt Vân Sương lướt qua đôi hài, sắc mặt lập tức hiện lên vài phần suy ngẫm: “Trên người người chết là y phục và giày dép mới tinh.”

Do Dã đưa mắt nhìn nàng.

Điểm này, ai thấy xác cũng dễ dàng nhận ra.

Nhưng Do Dã cảm thấy, Vân Sương muốn nói không chỉ là điều hiển nhiên ấy.

“Mùng Một Tết mặc đồ mới giày mới vốn là chuyện thường, chỉ là…”

Vân Sương điềm đạm nói: “Do thị lang có cảm thấy, y phục và giày dép trên người nàng quá mức giản dị hay không?”

Do Dã sững người, theo bản năng quay lại nhìn kỹ thi thể đã được đặt lên cáng, lông mày bất giác khẽ nhíu.

Quả nhiên, tuy áo váy trên người nàng không phải trắng toát mà là màu vàng nhạt, nhưng sắc vàng đó nhạt đến mức nếu trời tối một chút hoặc không nhìn kỹ thì rất dễ bị bỏ qua.

Tuy phía trên có thêu vài đóa hoa nhỏ, nhưng lúc này Do Dã mới nhận ra, hoa văn thêu kia cũng là màu trắng. Chính điều đó càng khiến bộ y phục vốn đã nhã nhặn lại thêm phần thanh đạm mộc mạc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back