Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 365: Nàng Muốn Che Chở Hắn


Ngụy Vô Thao buộc phải thừa nhận — kể từ khi nữ tử này bất ngờ bước ra, can dự vào vụ án, thì hôm nay, hắn đã định sẵn không thể nào điều tra với một tâm trí thuần túy như mọi khi.

Thật ra, từ lúc hắn nhận ra gương mặt Hà Song lại thuộc về một nữ tử dung mạo thanh tú, thân hình yểu điệu, đầu óc hắn đã như bị thứ gì đó bám dính, suy nghĩ chậm chạp đến đáng ngờ.

Tuy Hà Song và hắn lập trường bất đồng, nhưng bao năm qua, đó là người duy nhất khiến hắn thán phục thật sự trong việc phá án, thậm chí còn dấy lên trong lòng khát vọng được giao tâm thật lòng.

Nay lại có người nói với hắn, người ấy không phải là nam tử — mà là nữ tử.

Hơn nữa — còn là thê tử của Trường Lưu Hầu!

Vào khoảnh khắc không hề thích hợp chút nào, Ngụy Vô Thao đột nhiên thấy trong lòng nghèn nghẹn. Khi nhìn nghiêng sang dung nhan nghiêm túc mà thanh lệ của nàng, trong đầu hắn không thể ngăn được những ý nghĩ viển vông nổi lên.

Tại sao nàng lại đã là thê tử của người khác?

Tuy nàng là nữ tử, nhưng năng lực phá án không hề kém cạnh quan viên Đại Lý Tự hay Hình Bộ. Nếu nàng còn chưa xuất giá, sau này hắn nếu có cơ hội cùng nàng kết thành phu thê, được một nữ tử như thế bầu bạn bên cạnh, hắn tất có thể chuyên tâm phá án, thực hiện lý tưởng bình ngũ oan giả án, trả lại công đạo cho thế gian.

Trước đây hắn không cho rằng thê tử tương lai của hắn có thể can dự vào công việc của mình — nhưng nếu là nàng, thì hoàn toàn có thể…

Đầu óc hắn rối loạn. Khi hắn chợt nhận ra bản thân không nên nghĩ đến những chuyện này vào lúc này, cả người liền khựng lại, trong lòng trầm xuống nặng nề.

Gần như cùng lúc ấy, nữ tử bên cạnh đột nhiên bước nhanh về phía trước. Ngụy Vô Thao dù vẫn còn ngơ ngác, cũng theo phản xạ bước theo: “Vân nương tử định đi đâu?”

“Ta chợt nhớ ra một việc.”

Vân Sương đi thẳng đến nơi đặt thi thể Trần nương tử, đứng lại rồi cúi nhìn mảng tuyết hỗn độn xung quanh phần thân trên của thi thể, lẩm bẩm: “Lúc nãy chúng ta mới bàn một nửa về đám tuyết này. Ngụy thiếu khanh nghĩ — ai đã làm loạn bãi tuyết này?”

Trước đó, họ từng bàn qua — Ngụy Vô Thao nhớ mình đã nói: đám tuyết này rõ ràng bị người làm loạn, chỉ không rõ là hung thủ hay do Trần nương tử.

Vân Sương lại nói tiếp: “Tuyết này tất nhiên là do chính Trần nương tử làm loạn, không phải người khác.”

Ngụy Vô Thao liếc nàng, nói: “Lúc Hà đại phu lật thi thể lên khám nghiệm, ta có chú ý, không chỉ quanh thi thể tuyết bị xáo trộn, mà cả phần tuyết bên dưới thi thể cũng vậy.

Nếu là hung thủ cố ý phá rối tuyết để che đậy điều gì đó, hắn sẽ không cần thiết động đến phần tuyết dưới thi thể.

Huống chi, vết máu trên tuyết vẫn còn thấy được rõ ràng dấu vết. Nếu thi thể Trần nương tử từng bị dời đi rồi đưa trở lại, thì dấu máu sẽ không phân bố đều như hiện giờ.

Vậy nên ta cũng cho rằng — đám tuyết này là do chính nàng ấy làm loạn.”

Đưa ra kết luận này không khó, chỉ là trước đó chưa kịp bàn sâu mà thôi.

Chỉ là, Ngụy Vô Thao nhận ra, lời Vân Sương vừa nói, ý nghĩa vượt xa một kết luận đơn giản.

Hắn lặng lẽ nhìn nàng, định xem nàng đang nghĩ gì, thì thấy nàng quay đầu, ánh mắt sáng rõ nhìn hắn, môi khẽ nhếch: “Đúng vậy, ta cũng nghĩ thế.

Chỉ là — Ngụy thiếu khanh có từng nghĩ, vì sao Trần nương tử phải cố tình làm loạn đám tuyết này?”

Họ vừa mới loại trừ khả năng — nàng do đau đớn mà giãy dụa vô thức, khiến tuyết rối loạn.

Nếu không phải vô ý, thì chỉ còn một khả năng — cố ý.

Vì sao nàng lại làm thế? Che giấu điều gì? Hay là… muốn che chở cho ai đó?

Ngụy Vô Thao bỗng chấn động, lông mày nhướng cao: “Vân Nương tử nghi ngờ — Trần nương tử làm vậy là để che giấu cho chính kẻ đã giết nàng?!”

Khóe môi Vân Sương cong lên càng sâu, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên vẻ lạnh lẽo: “Không sai. Trần nương tử cố tình làm rối loạn tuyết dưới chân mình, đồng thời cũng là phá đi cơ quan mà hung thủ sắp đặt từ trước.

Nếu không có hành động ấy của nàng, khi Ngụy thiếu khanh đến hiện trường, nhất định sẽ thấy một con dao cắm sâu vào tuyết — mà từ đó nhận định rằng Trần nương tử bị người sát hại, vốn không phải điều gì quá khó.

Thế nhưng, bằng chứng ấy lại bị chính Trần nương tử hủy đi.

Điều này có nghĩa là…”

Vân Sương dừng lại một chút, từng chữ rõ ràng: “Trần nương tử rất rõ ai là người giết mình. Nhưng nàng không hề oán trách, mà vẫn muốn che chở cho hắn.”

Có thể khiến Trần nương tử cam lòng lấy đức báo oán đến mức này — người đó chỉ có thể là con trai của người phụ nữ mà nàng đã nợ ân tình.

Điểm này, trước đây họ chỉ là suy đoán — còn giờ, đã có thể khẳng định.

Sắc mặt Ngụy Vô Thao trầm xuống: “Ta lập tức phái người đến Tân Châu và Ninh Châu tra xét…”

“Không cần.”

Vân Sương bỗng ngẩng mắt, giọng nhẹ như gió: “Ta đã đại khái đoán được hung thủ là ai.”

Ngụy Vô Thao khựng lại, kinh ngạc nhìn nàng, gần như không dám tin.

Vân Sương vẫn tiếp tục, khóe môi hiện lên một tia giễu cợt: “Trước đây ta còn chưa chắc về tình cảm của Trần nương tử đối với hung thủ. Nhưng bây giờ ta hiểu — nàng muốn che chở cho hắn. Ngay từ đầu, nàng đã muốn như vậy.”

“Nếu Ngụy thiếu khanh không chê, ta muốn nhờ ngài một chuyện.”

Tuy nàng đã đoán được chân tướng, nhưng vẫn thiếu một mảnh chứng cứ rõ ràng. Nếu muốn khiến hung thủ tâm phục khẩu phục mà nhận tội, cần dùng thêm chút thủ đoạn.

Ngụy Vô Thao trầm mặc giây lát, mới chậm rãi nói: “Được. Vân nương tử muốn ta làm gì?”

Lần đầu tiên trong đời hắn hoàn toàn thua kém người khác trong việc điều tra phá án, nhưng lòng hắn lại chẳng có lấy nửa phần không cam hay phiền muộn.

Ngược lại, còn mơ hồ có cảm giác cùng người hợp sức điều tra, tâm đầu ý hợp.

Cảm giác ấy với hắn vừa xa lạ, lại cũng chẳng đáng ghét chút nào.



Phía xa, Giang Tiếu vẫn cùng Do Dã đứng một bên, ánh mắt đen sâu không dứt nhìn chằm chằm hai người kia.

Do Tranh Huệ ban đầu thì sốc, giờ lại trở nên hưng phấn và kiêu ngạo, miệng luyên thuyên không ngừng: “Trời ơi trời ơi, không ngờ biểu tẩu của muội lại lợi hại đến thế! Ai dám nói biểu tẩu muội không biết gì? Chính là mấy người đó chẳng biết gì mới đúng!

Nếu để mấy ả như Thang Cẩm Hương thấy được bản lĩnh của biểu tẩu hôm nay, xem xem còn dám đến đây giương oai không? Ngay cả Tam lang quân nhà Ngụy gia cũng bị biểu tẩu muội chèn ép đến không nói nổi một lời, mấy ả kia tới chỉ là tự bẽ mặt thôi!

Aaa! Hôm nay biểu tẩu phá án oai phong như vậy, thật sự nên cho bọn họ chứng kiến tận mắt mới phải! Nhưng mà — vụ án ở Thang phủ hôm nay là do biểu tẩu phá, như thế đủ khiến Thang Cẩm Hương tức đến nghẹt thở rồi!”

Do Dã vừa phải lo lắng cho biểu đệ, vừa phải chịu đựng muội mình ríu rít bên tai, dù có là người nhẫn nại đến mấy cũng không nhịn được nở nụ cười bất đắc dĩ. Hắn vừa định ngăn lại thì đột nhiên, nữ tử phía xa đã xoay người đi về phía họ.

Do Tranh Huệ lập tức mắt sáng như sao, động tác còn nhanh hơn Giang Tiếu một bước, lao vút lên, khuôn mặt đầy mong đợi: “Biểu tẩu! Biểu tẩu! Bắt được hung thủ chưa? Chắc chắn là bắt được rồi đúng không?!”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 366: Sự Cố Chấp Của Hắn


Do Tranh Huệ vì quá kích động nên nhất thời quên mất việc hạ thấp giọng, lời nói của nàng bị những người đứng gần nghe thấy không sót chữ nào.

Phu nhân lớn nhà họ Thang không khỏi nghi ngờ, lại mang theo vài phần không cam lòng nhìn chằm chằm vào Vân Sương.

Dù có Do đại lang quân và Trường Lưu Hầu làm chỗ dựa, lại thêm cả Tam lang quân nhà Ngụy gia cũng công nhận nàng có tài phá án, thì trong lòng bà ta vẫn chẳng tin người phụ nữ này thực sự có năng lực gì đáng kể.

Lúc trước, chính là vì khăng khăng cho rằng nữ tử quê mùa xuất thân từ nơi hẻo lánh này chẳng có chỗ nào sánh bằng, nên mới ngầm đồng ý để trượng phu đưa ái nữ của mình ra làm quân cờ chính trị — đem việc hôn sự của ái nữ ra mặc cả trên bàn cờ thế lực. Dù sau này hôn sự có không thành, cũng chỉ là vì lập trường hai bên bất đồng, tuyệt đối không thể là do ái nữ bà ta thua kém nữ nhân này!

Nếu nữ nhân kia thật sự rực rỡ tỏa sáng, người chịu ảnh hưởng đầu tiên tất sẽ là Hương nhi! Bà ta sao có thể trơ mắt nhìn điều đó xảy ra?

Thang phu nhân vô thức nhìn chằm chằm vào Vân Sương, lại thấy nàng nhẹ cong môi, vẻ mặt tự tin và rạng rỡ: “Đã có manh mối rồi.”

“Thật ư?”

Do Tranh Huệ nhìn biểu tẩu, ánh mắt càng thêm sùng bái, không kìm được kích động: “Rốt cuộc là ai to gan đến mức dám giết người ngay trong tiệc đầy tháng nhà họ Thang chứ!”

Vân Sương bật cười nhìn nàng, cũng không hề né tránh việc tiết lộ tiến độ phá án: “Ta chỉ nói là có manh mối thôi. Muốn xác nhận suy đoán cuối cùng, vẫn cần thêm một ít chứng cứ.”

Nói tới đây, ánh mắt nàng như vô tình liếc về phía Khang Vương và Bình Vương đang đứng ở không xa, hàm ý sâu xa: “Một lát nữa, Ngụy thiếu khanh sẽ phái người đi Tân Châu và Ninh Châu, đến khi đó, chân tướng vụ án tự nhiên sẽ hiện rõ.”

Đi Tân Châu và Ninh Châu?

Do Tranh Huệ còn chưa kịp hỏi gì, thì Thang phu nhân đã nhếch môi, giọng nói mang theo vài phần châm chọc: “Còn phải cử người đến tận Tân Châu và Ninh Châu sao? Vân nương tử có biết hai nơi đó cách Kinh thành bao xa không? Đợi người chạy đi rồi quay về, e rằng canh cũng nguội hết rồi.

Ta vốn còn hy vọng Vân nương tử có thể sớm phá án, để nhà họ Thang khỏi phải chịu vận đen trong ngày đại hỷ. Nay xem ra, đúng là ta kỳ vọng hơi cao rồi.”

Do Tranh Huệ lập tức tức giận trừng mắt nhìn bà ta, định nói gì thì Vân Sương đã chậm rãi mở miệng, nụ cười nơi khóe môi mang theo ý trào phúng: “Xem ra là phụ lòng kỳ vọng của đại phu nhân rồi. Không biết có cần ta cùng Ngụy thiếu khanh đích thân tới nhận lỗi với đại phu nhân không?”

Vụ án này là nàng cùng Ngụy Vô Thao cùng phá.

Bản thân nàng có năng lực, vậy đại phu nhân cứ đến trước mặt Ngụy thiếu khanh mà ‘âm dương quái khí’ thử xem?

Sắc mặt Thang phu nhân nhất thời cứng đờ.

Nữ nhân này… thật sự không dễ đối phó!

Rốt cuộc là ai nói, nàng chỉ là một phụ nhân quê mùa không biết chữ vậy chứ?

Giang Tiếu vốn đã bực bội, giờ càng lạnh lùng nhìn Thang phu nhân một cái, rồi bước tới chắn trước tầm mắt người khác nhìn về phía Vân Sương, thấp giọng nói: “Nếu mọi chuyện đã tạm thời ổn thỏa, chúng ta về trước thôi.”

Hắn cũng đã mấy lần chứng kiến năng lực phá án của Vân Sương.

Thấy vẻ mặt nàng lúc này, hắn liền biết — vụ án này, nàng đã hoàn toàn nắm chắc.

Vân Sương mỉm cười gật đầu: “Được, về thôi.”

Việc nàng nhờ Ngụy Vô Thao làm còn cần thời gian, không thể có kết quả ngay.

Ngừng một chút, nghĩ đến điều gì đó, môi nàng khẽ cong lên, dịu dàng nói: “Hai đứa nhỏ chắc cũng sắp về nhà rồi.”

Sáng sớm hôm qua, họ đã nhận được thư của Do Minh Dương — nếu không có gì bất ngờ, tối nay ông cùng Y Nhi và Doãn Nhi sẽ trở lại Minh Kinh.

Nếu không có vụ án của Trần nương tử, Vân Sương vốn định sau khi dùng xong bữa tối sẽ cùng Giang Tiếu rời khỏi Thang phủ.

Dù sao, mục đích nàng xuất hiện ở đây hôm nay chỉ là để dập tắt lời đồn giữa Thang gia và Giang Tiếu sắp thành thân, đồng thời cũng là một lần chính thức “ra mắt” trước đám người thế gia quyền quý ở Minh Kinh.

Chỉ là… nàng còn định nhân dịp này quan sát vị Ngụy nhị lang từng quấy rối và đe dọa A huynh của nàng, nếu có cơ hội thì sẽ tìm cách thử thăm dò vài câu, xem đám người ấy nhắm vào A huynh của nàng rốt cuộc là vì lý do gì.

Thế nhưng, suốt buổi chiều hôm nay nàng đi khắp hoa viên Thang gia cũng không thấy bóng dáng Ngụy nhị lang đâu cả. Trước lúc chia tay, nàng đã giao chuyện này lại cho Do Dã, giờ vẫn chưa kịp hỏi hắn kết quả.

Nghe nàng nhắc đến hai đứa nhỏ, sự bực bội ngổn ngang trong lòng Giang Tiếu lập tức được xoa dịu. Kể từ lần chia tay giữa đường, đã gần mười ngày bọn họ chưa gặp lại Y Nhi, Doãn Nhi và Do Minh Dương.

Trong lòng tự nhiên nhớ da diết.

Giang Tiếu gật đầu, mang theo vài phần vội vã: “Vậy chúng ta về ngay.”



Trên đường về phủ, Vân Sương hỏi Do Dã xem lúc sau trong yến tiệc có thấy Ngụy nhị lang không. Do Dã gật đầu đáp: “Hắn đến trước khi tiệc bắt đầu không lâu, nhưng ta và hắn không quen biết, khi đó hắn cũng đang đứng với đám thế tử con nhà thế gia, ta không tiện chủ động tiếp cận.”

Ngụy nhị lang thuộc loại con cháu thế gia ăn chơi lêu lổng, bên cạnh kết giao toàn là đám bồng bột như hắn.

Còn Do Dã — kiểu mẫu thế gia tử đĩnh đạc, nghiêm túc — vốn không cùng tầng lớp với bọn họ, muốn tiếp cận một cách tự nhiên cũng chẳng dễ dàng gì.

“Nhưng mà…” Do Dã nói tiếp, “Lúc ấy ta cố tình đứng gần một hồi, có nghe thấy người bên cạnh hắn đùa cợt nói gần đây hắn cứ ngày nào cũng chạy ra ngoài thành, không biết đang bận gì.

Ngụy nhị lang mặt mày không mấy hứng thú, thậm chí có phần cáu bẳn. Nghe thế liền khó chịu nói là đang tìm người, nếu không tìm thấy thì hắn sẽ gặp xui xẻo to. Còn lầu bầu nói người đó nhìn bề ngoài thì ngoan ngoãn trung hậu, ai dè là đồ xảo trá giảo hoạt, chỉ cần sơ ý một chút là đã biến mất tăm.

Hắn còn oán trách, bảo đáng lẽ nên để kẻ đó bị cái tên điên từng chém xác trong vụ trước bắt được, giết đi cho xong. Mà giờ vụ án đó phá rồi, hắn vẫn chưa thấy được bóng người kia…”

Vân Sương nghe đến đây, tim bỗng run lên một nhịp.

Lời nói không hề nêu tên, nhưng quá giống như đang ám chỉ Vân Hạo Nhiên.

Nếu quả thực người hắn đang tìm là Vân Hạo Nhiên, điều đó có nghĩa là — suốt thời gian qua, hắn vẫn chưa từ bỏ!

Vậy thì hắn cố chấp như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Do Dã thấy nàng trầm ngâm, thấp giọng an ủi: “Hiện tại vẫn chưa thể chắc chắn người hắn nói đến là A huynh của nàng. Cho dù đúng, A huynh đang ở bên Giang Tiếu thì hoàn toàn an toàn.

Bên Hình bộ ta cũng đã dặn dò, họ sẽ không dễ gì để lộ thân phận của A huynh nàng. Vốn dĩ thân phận nạn nhân cũng cần được giữ bí mật, huống chi, Hình bộ hiện giờ vẫn là do phe Thánh thượng nắm giữ.”

Vân Sương mím môi gật đầu.

Bên cạnh, Giang Tiếu khẽ siết lấy tay nàng, trầm giọng: “Ta đã cử người đi điều tra thêm về những người A huynh từng tiếp xúc trước khi rời khỏi Minh Kinh, xem có điều gì đáng ngờ. Rất nhanh sẽ có tin.”

Vân Sương khẽ gật đầu, hạ giọng: “Đa tạ hai người.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 367: Hai Đứa Trẻ, Lớn Thật Đấy


Vân Sương trước nay dù nói chuyện với ai cũng luôn giữ lễ độ, dù có thân thiết đến đâu, lời nên cảm ơn vẫn sẽ nói, chuyện thấy áy náy cũng không giấu.

Giang Tiếu ban đầu không thấy gì khác thường, chỉ cho đó là biểu hiện của sự giáo dưỡng tốt từ trước của nàng.

Nhưng không hiểu vì sao, đêm nay, mấy lời quá khách sáo từ nàng lại khiến hắn cảm thấy khó chịu lạ thường.

Hắn vô thức siết chặt tay nàng, trầm giọng nói: “Nàng không cần nói mấy lời đó. Chúng ta là người một nhà, ta với biểu huynh giúp nàng là chuyện đương nhiên.”

Vân Sương khẽ sững người, hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Do Dã ở bên cạnh liếc nhìn biểu đệ một cái đầy thâm ý, nhưng không vạch trần tâm tư hắn, chỉ cười nói: “A Tiếu nói rất đúng, Vân nương tử không cần khách sáo quá, khách sáo quá lại thành xa cách.”

Lời còn chưa dứt, Do Tranh Huệ đã chen vào, hớn hở: “Đại ca huynh còn mặt mũi nói biểu tẩu, huynh chẳng phải cũng cứ ‘Vân nương tử’ gọi tới gọi lui sao, nghe xa lạ chết được!”

Do Dã nhướng mày, vốn dĩ trước đây cố giữ cách xưng hô như vậy là để chờ sau khi hai người thành thân chính thức rồi mới đổi cách gọi — đó là sự tôn trọng của hắn dành cho nàng.

Giờ bị muội mình nói trúng tim đen, hắn cũng cảm thấy không cần thiết giữ gì nữa, liền bật cười, thoải mái sửa miệng: “Phải rồi, nên gọi là biểu đệ muội mới đúng.”

Vân Sương: “…”

Nàng thực sự không hiểu nổi — sao đang nói chuyện nghiêm túc, đột nhiên lại chuyển thành bàn chuyện xưng hô khách sáo hay không khách sáo thế này…



Họ bước đi nhẹ nhàng, không hề biết rằng, lúc này trong Thang phủ, chuyện nàng và Ngụy thiếu khanh cùng nhau phá án đã âm thầm làm dậy sóng.

“Không thể nào! Không thể nào! Nữ nhân đó sao có thể phá án! Ngươi đang nói xằng bậy gì thế!”

Tại Tây Noãn Các, mấy vị tiểu thư nhà thế gia sớm đã rời khỏi yến tiệc, đang tụ tập uống trà trò chuyện, thì nghe được tin từ bên ngoài. Thang Cẩm Hương lập tức sai nha hoàn đi dò la tình hình.

Không ngờ, kết quả mang về lại khiến nàng kinh hoảng cực độ, tức tối không dám tin.

Nha hoàn sợ tiểu thư trách mắng, nhưng càng không dám nói dối, chỉ lo lắng cắn môi, nói: “Nô tỳ… nô tỳ nói thật. Lúc nô tỳ đến bờ hồ nơi xảy ra chuyện, Vân nương tử đang cùng Ngụy thiếu khanh điều tra vụ án. Ngụy thiếu khanh vốn là người kiêu ngạo như vậy, nhưng dường như không hề để tâm đến việc nàng tham gia, thậm chí… còn rất ăn ý với nàng…”

Kỳ thực, đâu chỉ là ăn ý.

Trong mắt nha hoàn, với thân phận như Ngụy thiếu khanh, hắn hoàn toàn đang dung túng Vân nương tử — thậm chí còn khiến người ta có cảm giác, quá trình điều tra này, do nàng là người chủ đạo.

Thật sự quá nực cười!

Nha hoàn như nhớ ra gì đó, lại nói tiếp: “Nô tỳ còn nghe một số người đến từ sớm bàn tán rằng, vụ án phân xác của thí sinh từng chấn động toàn thành trước đây, cũng là do Vân nương tử phá…”

Lời này như tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ, làm dậy thêm vô số tầng sóng.

Ngay cả Mộc Uyển Đình, người vẫn trầm lặng từ nãy, cũng đột nhiên ngẩng đầu, mày nhíu lại: “Ta nhớ không lầm thì… người phá án vụ đó rõ ràng là một lang quân họ Hà.”

“Phải ạ.”

Nha hoàn vội vàng gật đầu: “Nhưng nghe người ta nói, vị Hà lang quân kia chính là thân phận giả của Vân nương tử khi giả trang nam tử. Hơn nữa… hình như là do chính Thánh thượng chỉ định nàng tham gia vụ án đó…”

Sắc mặt Mộc Uyển Đình lập tức trở nên lạnh lẽo hơn hẳn.

Chuyện này, sao nàng có thể không biết? Nàng còn biết rõ cha mình vì vụ án đó mà đã phát hỏa trong nhà không dưới mấy lần.

Cha nàng vì muốn nàng tiến cung, mấy tháng gần đây đã bận rộn thu phục các thí sinh sẽ tham dự hội thí năm sau. Thế mà vì vụ án xuất hiện một cách khó hiểu kia, mọi người đều đổ cho đám người dưới trướng cha nàng là hung thủ, khiến kế hoạch của ông bị cản trở nghiêm trọng.

Về sau án được phá, cha nàng và người dưới trướng rốt cuộc mới được minh oan, nhưng ông vẫn chẳng vui vẻ gì. Vì vụ án đó lại là do Hình bộ phá, mà để kiềm chế Đại Lý Tự vốn dưới quyền cha nàng, Thánh thượng cố ý phái một “thần thám” dân gian giúp Hình bộ điều tra.

Thì ra người đó – lại chính là vị “Hà lang quân” do Thánh thượng đích thân chỉ định – chính là nữ nhân ấy.

Thánh thượng rõ ràng biết nàng ta là nữ tử, mà vẫn cho phép nàng tham gia vụ án trọng yếu như vậy… đủ thấy – ngài rất thưởng thức nàng.

Thì ra, người mà Thánh thượng thưởng thức… lại là nữ tử như thế. Ngài tình nguyện nhìn một nữ tử như vậy bằng ánh mắt khác biệt, nhưng chưa từng liếc nhìn nàng một cái…

Trong mắt Mộc Uyển Đình dần phủ một tầng âm u lạnh lẽo.



Bên cạnh, đám nữ tử vẫn đang bàn tán:

“Sao có thể chứ! Nhất định là nhầm lẫn gì đó! Nếu… nếu thật như thế, thì Thánh thượng để một nữ nhân nhúng tay vào chính sự, chẳng phải quá… quá lố bịch sao!”

“Suỵt, Bảo nhi, chuyện của Thánh thượng đâu phải điều chúng ta có thể bàn đến! Nhưng ta cũng thấy chuyện này thật nực cười, chắc chắn có chỗ nào đó sai rồi. Ta chẳng tin nữ nhân xuất thân thôn dã kia thực sự có bản lĩnh ấy! Hừ, trừ khi nàng ta phá án ngay trước mặt ta!”

“Haha, Hương nhi, sự kiện hôm nay ngươi tổ chức sai rồi, thay vì trà hội, lẽ ra nên chuẩn bị một vụ án, để nàng ta phá ngay trước mặt chúng ta xem sao.

Chưa kể, chẳng phải vụ án ở Thang phủ hôm nay vẫn chưa bắt được hung thủ sao? Ta thấy cái gọi là Vân nương tử, hay Hà lang quân gì đó, cũng chỉ là hữu danh vô thực thôi!”

Chuyện trò càng lúc càng lệch hướng, cuối cùng, Mộc Uyển Đình mới ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Đủ rồi. Nếu nàng ta thực sự có bản lĩnh, vậy thì chúng ta thẳng thắn thừa nhận. Còn nếu là hư danh, đến lúc có chứng cứ, hãy lên tiếng cũng chưa muộn. Không cần cứ xoáy mãi quanh chủ đề này.”

Nàng vừa lên tiếng, đám nữ tử kia lập tức im bặt, có người còn cười lấy lòng: “Không hổ là Uyển Đình, phong thái thế này, mới xứng làm mẫu nghi thiên hạ.”

Mộc Uyển Đình khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười nhàn nhạt kia lại chẳng mang theo chút vui vẻ nào — chỉ là một tia giễu cợt nhàn nhạt.



Bên kia, sau khi Vân Sương trở về phủ, vừa bước qua cửa chính, đã nghe thấy một loạt tiếng chân dồn dập quen thuộc vang lên, như có ma lực chạm đến đáy lòng nàng.

Nàng không kìm được, vô thức tăng tốc. Giang Tiếu cũng bước theo sát bên cạnh, chỉ đi được mấy bước — phía trước đã vang lên tiếng gọi vui vẻ lanh lảnh:

“Cha ơi! Nương ơi!”

Người lao tới đầu tiên là Vân Y — chạy đến mức tóc tai rối tung, nhào thẳng vào lòng Vân Sương, suýt chút nữa khiến nàng ngã ngửa. Cũng may Giang Tiếu kịp thời đỡ lấy.

Vân Doãn như thường lệ trầm ổn hơn nhiều, cũng vội vã chạy lại, nhưng không nhào tới. Cậu bé cúi đầu, cung kính hành lễ như tằng tổ phụ đã dạy mấy ngày nay, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực chờ mong nhìn cha mẹ.

Giang Tiếu bị ánh mắt đó làm cho mềm lòng, bật cười khẽ, vươn tay: “Doãn nhi, lại đây.”

Vân Doãn lập tức mắt sáng như sao, hiếm hoi lộ ra nụ cười tươi rói, nhào vào lòng phụ thân.

Theo sát phía sau hai đứa trẻ là Vân Hạo Nhiên: “…”

Hai đứa trẻ… thật lớn rồi…

Thì ra Sương nhi nói thật. Nàng thật sự có hai đứa con.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 368: Tựa như thần tiên sống


Vân Sương thân mật cùng hai hài tử một hồi lâu, giải tỏa hết nỗi khổ tương tư, lúc này mới chợt phát hiện Vân Hạo Nhiên đang ngây ngốc đứng cách đó không xa, nàng không khỏi khẽ cong môi cười, nói:

“A huynh, huynh đứng đó làm gì vậy? Mau lại đây, ta giới thiệu cho huynh biết Y nhi và Doãn nhi.”

Hôm kia, sau khi nàng kể cho Vân Hạo Nhiên biết chuyện hai đứa trẻ, nàng nhận ra a huynh nhất thời khó mà tiếp nhận được, hai ngày nay, huynh ấy luôn tỏ ra muốn nói lại thôi, nhưng lại không hề nhắc đến chuyện hai đứa nhỏ.

Trong mắt hắn, việc nàng sống một mình nơi đất khách đã là điều khó mà tưởng tượng nổi, huống hồ còn một mình nuôi nấng hai đứa trẻ.

Hắn không dám tưởng tượng những khổ cực mà tiểu muội nhà mình đã phải gánh chịu suốt sáu năm ấy, thà tin rằng hai đứa nhỏ kia không hề tồn tại, chỉ là Sương nhi bịa ra để lừa hắn còn hơn.

Mãi đến đêm nay, khi tận mắt nhìn thấy hai hài tử sống động xuất hiện trước mắt, chứng kiến cảnh một nhà bốn người hòa thuận ấm áp, khóe mắt Vân Hạo Nhiên bất giác đỏ hoe.

Có lẽ, Sương nhi nói đúng, những khổ đau trong quá khứ đã là dĩ vãng, hiện tại nàng rõ ràng đang sống rất hạnh phúc.

Hai đứa nhỏ ấy… cũng vượt xa dự đoán của Vân Hạo Nhiên, hoạt bát lanh lợi vô cùng…

Vân Hạo Nhiên ổn định lại tâm tình, mới chậm rãi bước tới. Dọc đường, hai đứa nhỏ vẫn quay đầu lại nhìn, đôi mắt tròn xoe ngập tràn hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào hắn.

Kỳ thực, trước khi Vân Sương và họ trở về, hai đứa trẻ này cũng chỉ mới đến đây.

Hắn vừa nghe được tin, đang định ra tiền sảnh xem tình hình thì đã nghe bọn hạ nhân trong nhà nói, Sương nhi về rồi, ngay sau đó liền thấy hai bóng nhỏ như hai quả cầu tròn vo từ tiền sảnh lao ra, mang theo sức sống và tinh thần phơi phới mà chạy thẳng đến cổng chính.

Vì thế, lúc này cũng là lần đầu tiên Vân Hạo Nhiên thật sự nhìn rõ dung mạo bọn trẻ.

Khi thấy Y nhi có gương mặt y hệt tiểu muội thuở bé, cùng với Doãn nhi có nét mặt tràn đầy bóng dáng của Giang Tiếu, môi Vân Hạo Nhiên khẽ run rẩy, viền mắt lại càng đỏ hơn.

Vân Sương há lại không biết A huynh đang đau lòng vì nàng, ánh mắt nàng dịu lại, chậm rãi nói:

“A huynh, đây là hài tử của ta và Trường Lưu hầu. Đây là Y nhi…”

Nàng liếc nhìn Vân Doãn đang được Giang Tiếu bế trong lòng, tiếp lời:

“Đây là Doãn nhi.”

Rồi lại nhìn sang hai đứa nhỏ, mỉm cười nói:

“Y nhi, Doãn nhi, đây là cữu cữu của các con.”

Vân Y lập tức hớn hở cong khóe môi, lanh lảnh cất tiếng:

“Cữu cữu! Hóa ra người chính là cữu cữu hiền hậu mà nương vẫn thường nhắc tới ạ!”

Vân Doãn cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng:

“Cữu cữu.”

“Ừ, ừ!”

Vân Hạo Nhiên liên tục đáp lời, chợt lúng túng sờ sờ thân người, nói:

“Cữu cữu không biết hôm nay sẽ gặp các con, lần đầu gặp mặt, lẽ ra nên cho các con bao lì xì mới phải.”

Hai khuôn mặt nhỏ tức thì bừng sáng, Vân Y lập tức quay sang Vân Sương, reo lên:

“Nương! Nương! Nương chẳng phải nói chúng ta phải đến Tết mới được nhận bao lì xì lớn sao? Vậy bao lì xì của cữu cữu chúng ta có được nhận không?”

Vân Sương thấy dáng vẻ mê tiền của con gái, nhịn không được bật cười, đưa tay nhẹ gõ trán nàng một cái, rồi nhìn Vân Hạo Nhiên nói:

“A huynh, chẳng mấy hôm nữa là đến Tết rồi, huynh giữ bao lì xì hôm nay lại, Tết đến hãy cùng đưa cho hai tiểu oa nhi này, đừng để chúng vui quá mà sinh hư.”

Thời gian gần đây, bọn họ liên tục nhận thân thích, mỗi lần nhận một người là lại thêm một phần yêu chiều, đến mức hai đứa nhỏ suýt nữa bị nuông chiều đến ngơ ngẩn đầu óc.

Lúc này Vân Hạo Nhiên mới dừng tay, trong lòng vẫn vô cùng xúc động, nghiêm túc hứa hẹn với hai đứa trẻ:

“Được, đến Tết, cữu cữu nhất định sẽ tặng các con một bao lì xì thật to!”

“Hoan hô!”

Hai đứa nhỏ mừng rỡ đến nỗi miệng ngoác tận mang tai, Vân Sương chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Giang Tiếu một cái.

Thôi thì, hai đứa nhỏ này đã từng chịu nhiều khổ sở, giờ hãy để chúng tận hưởng thật tốt phần yêu thương muộn màng này.

Đúng lúc ấy, không xa truyền đến hai tiếng gọi đầy kích động:

“Nương tử!”

Vân Sương ngẩng đầu, liền thấy Bát Nguyệt và Thập Ngũ không biết đã đi ra từ lúc nào, nước mắt lưng tròng nhìn nàng.

Hai nha hoàn này, kể từ khi đến bên nàng, đây là lần đầu tiên rời xa nàng lâu đến vậy.

Vân Sương không khỏi mỉm cười, nói:

“Thời gian này vất vả cho các ngươi chăm sóc tiểu nương tử và tiểu lang quân rồi. Tiểu nương tử và tiểu lang quân là tự mình về trước sao?”

Thập Ngũ liền vội vàng đáp:

“Đương nhiên là không phải rồi, Do lão gia sao có thể yên tâm để tiểu nương tử và tiểu lang quân tự trở về, tất nhiên phải đích thân đưa bọn nhỏ đến. Giờ này, Do lão gia cùng Tần phu nhân còn đang ngồi chờ trong đại sảnh đó ạ.”

Vân Sương nghe vậy cũng không lấy làm kinh ngạc, chỉ là nghĩ tới khi nãy mải quấn quýt với hai tiểu oa nhi mà bỏ mặc Do lão gia và mọi người trong đại sảnh, trong lòng không khỏi áy náy, vội nói:

“Chúng ta mau qua đó thôi.”

Nàng bước nhanh về phía trước mấy bước, thấy Vân Hạo Nhiên vẫn còn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, liền quay đầu gọi:

“A huynh, huynh cũng cùng qua đó gặp Do lão gia đi.”

Vân Hạo Nhiên: “…”

Cái vị Do lão gia kia… chẳng lẽ… chẳng lẽ chính là vị mà Vân Hạo Nhiên đang nghĩ tới sao?!!

Trời ơi, đó chính là Nam Sơn cư sĩ, trong mắt giới sĩ tử bọn họ chẳng khác nào thần tiên sống trong nhân gian!

Lúc này đây, vậy mà nói gặp là được gặp ngay ư?!

Vân Hạo Nhiên chỉ cảm thấy, từ lúc đoàn tụ cùng tiểu muội, gần như toàn bộ quan niệm sống nửa đời trước của hắn đều bị đảo lộn, trên cả đoạn đường đi, cứ như người mất hồn mà lẽo đẽo theo sau Vân Sương.

Khi chỉ còn cách đại sảnh mấy bước, hai đứa nhỏ liền vùng vẫy đòi xuống đất. Doãn nhi thì không nói, chứ Y nhi lại hiếm khi tỏ ra tự giác như vậy, Vân Sương không khỏi hơi nhướng mày, ngạc nhiên nhìn tiểu nữ nhi trong lòng.

Vân Y nghiêm túc với gương mặt nhỏ nhắn, trịnh trọng nói:

“Là tằng ngoại tổ phụ dạy, chúng con phải làm một hài tử biết lễ nghĩa, trước mặt người ngoài không thể cứ bám riết lấy cha và nương, phải có dáng vẻ của người có giáo dưỡng.”

Vân Sương không khỏi cùng Giang Tiếu nhìn nhau cười khẽ.

Xem ra trên đường đi, Do lão gia đã dạy dỗ bọn trẻ rất cẩn thận.

Họ liền thuận theo ý bọn nhỏ mà đặt chúng xuống. Chỉ thấy hai đứa bé lập tức đứng thẳng lưng, bước đi vững vàng, sải chân đi trước, tiến vào trong đại sảnh, đến trước mặt Do lão gia đang ngồi ở vị trí chủ vị, nghiêm chỉnh hành lễ:

“Tằng ngoại tổ phụ, chúng con đã đưa cha và nương trở về rồi ạ!”

Do lão gia vừa vuốt râu vừa cười ha hả, nhìn hai đứa trẻ đầy trìu mến, liên tục gật đầu nói:

“Ngoan, ngoan, Y nhi và Doãn nhi càng ngày càng vững vàng rồi.”

Nói đoạn, ông ngẩng đầu nhìn Vân Sương và Giang Tiếu đang bước vào, ý cười nơi khóe mắt càng sâu thêm:

“Sương nương, chuyện con hỗ trợ hình bộ phá vụ án phân xác trong giới sĩ tử, lão phu đã nghe nói rồi, quả nhiên lão phu không nhìn lầm người.”

Tần thị và Do Hứa ngồi một bên, ánh mắt Tần thị khi nhìn về phía Vân Sương cũng tràn đầy cảm thán và tự hào.

Lúc trước bà còn lo lắng Sương nương là nữ tử lại dấn thân vào chuyện quan trường liệu có thể ứng phó được không.

Nay xem ra, đúng là bà đã xem nhẹ nàng rồi.

Vân Sương cùng Giang Tiếu cùng bước lên hành lễ, rồi mỉm cười đáp:

“Cũng nhờ Do lão gia đích thân viết thư tiến cử với Thánh Thượng, bằng không, một nữ tử vô danh tiểu tốt như tiểu nữ, sao có thể dễ dàng được lòng tin của Thánh Thượng chứ.”

“Ha ha ha!”

Do lão gia cười sảng khoái, rất hài lòng với thái độ khiêm nhường của Vân Sương dù đã lập công lớn, chợt bật cười nói:

“Sương nương, con giờ nên sửa lời rồi, gọi ta một tiếng ‘ngoại tổ phụ’ chứ hả?”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 369: Chỗ dựa vững chắc cho mọi lựa chọn của nàng


Do Minh Dương bỗng nhiên đổi đề tài khiến Vân Sương thoáng ngỡ ngàng chưa kịp phản ứng, ông lại càng mỉm cười sâu hơn:

“Ngay khi còn trên đường đến kinh thành, lão phu đã phái người tung tin rằng, con và Tiếu nhi đã đơn giản cử hành lễ thành thân tại Hạ Châu dưới sự chứng kiến của lão phu, xét theo lễ nghi, chúng ta vốn đã là người một nhà.”

“Đương nhiên, nếu con cảm thấy ủy khuất, không muốn đổi cách xưng hô quá sớm, thì cũng không sao cả…”

Trên đường đi, bọn họ vốn cũng đã cân nhắc điều này nên không hề cưỡng ép Vân Sương phải thay đổi cách gọi.

Vân Sương khẽ cười, thuận theo tự nhiên mà đáp:

“Sao lại thế được, tấm lòng của ngoại tổ phụ dành cho cháu, cháu đều biết cả.”

Tần thị bên cạnh không khỏi xúc động, nói:

“Với tính tình của Sương nương, chắc chắn nàng sẽ chẳng câu nệ mấy chuyện này, nhưng lễ nghi cần làm thì vẫn phải làm. Cứ yên tâm, đợi qua Tết, đại cữu mẫu sẽ lập tức bắt tay chuẩn bị hôn sự cho hai đứa.”

Nàng lại nhìn sang Giang Tiếu bên cạnh, mỉm cười hỏi:

“Sương nương, vị lang quân bên cạnh con đây… chính là Vân lang quân mà Dã nhi từng nhắc đến trong thư sao?”

Mặc dù trước đó họ luôn trên đường, nhưng Do Dã và bọn nhỏ vẫn giữ liên lạc thư từ đều đặn, bởi vậy mọi chuyện xảy ra ở Minh Kinh, họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Vân Hạo Nhiên liền tiến lên một bước, gắng nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng, kính cẩn hành lễ với Do Minh Dương và Tần thị, chân thành nói:

“Đa tạ nhị vị đã tận tình chiếu cố tiểu muội, nhờ đó vãn bối mới có cơ hội đoàn tụ cùng muội ấy.”

Do Minh Dương chăm chú quan sát vị lang quân trước mặt, khẽ lắc đầu, nhẹ giọng rằng:

“Chúng ta đã nợ Sương nương quá nhiều, có chăm sóc thế nào cũng là lẽ nên làm. Việc chúng ta tự tiện định ra hôn sự giữa Sương nương và Tiếu nhi, mới là điều cần phải nói lời xin lỗi với các vị.”

Trước kia, Vân Hạo Nhiên vẫn canh cánh trong lòng về việc Giang Tiếu xuất thân cao quý, e rằng muội mình dù kiên cường đến đâu, gả vào đó cũng khó tránh khỏi bị khinh rẻ.

Nay nhìn thấy người nhà họ Do đều yêu thương và bảo vệ muội mình đến vậy, lời nói việc làm đều đặt muội ấy lên trên hết, trong lòng hắn không khỏi ấm áp, nỗi lo lắng cũng vơi đi phần nào. Hắn lại khom người thật sâu, trịnh trọng nói:

“Vãn bối hiểu rõ, tất cả những gì Do lão gia làm đều vì muốn tốt cho Sương nhi. Chúng ta thực cảm thấy hổ thẹn, chẳng thể làm được gì nhiều cho muội ấy, thậm chí còn nhiều lần khiến nàng gặp rắc rối…”

Hắn nói đến việc mình từng bị Ngụy Nhị Lang uy h**p, phải cải danh đổi họ bỏ trốn khỏi kinh thành, suýt nữa còn mất mạng dưới tay hung phạm.

Hiện tại, đến cả phụ mẫu đang ở tận Vĩnh Châu cũng phải nhờ Trường Lưu hầu và Do gia chiếu cố.

Do Minh Dương chỉ mỉm cười ôn hòa:

“Vân lang quân nói thế là khách sáo rồi. Nay Vân lang quân vẫn còn bị người ta kiềm chế, là do lực chưa đủ mạnh. Nhưng với học thức và khí cốt của Vân lang quân, chỉ cần một lòng kiên định, lão phu tin chắc, tương lai tất sẽ làm nên nghiệp lớn.”

Lời này khiến Vân Hạo Nhiên không khỏi cảm động đến tận tâm can.

Do lão gia nói như vậy, hẳn là đã xem qua bài thi của hắn trong kỳ hương thí!

Không gì có thể khiến một kẻ sĩ cảm thấy được khích lệ hơn bằng lời tán dương từ chính Nam Sơn cư sĩ!

Vân Hạo Nhiên gắng kìm nén nỗi xúc động, trịnh trọng đáp:

“Đa tạ Do lão gia khích lệ, vãn bối nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của người.”

Người thân đoàn tụ, lời nói chẳng bao giờ đủ đầy.

Nhưng thời gian rốt cuộc cũng đã muộn, Do lão gia lại trò chuyện thêm một hồi rồi cáo từ ra về.

Vân Sương và Giang Tiếu đích thân đưa họ ra tận cửa lớn. Trước khi lên xe, Do Minh Dương nhìn hai người, mỉm cười nói:

“Sương nương đã lộ diện tại Minh Kinh, bản lĩnh phá án cũng đã được thiên hạ biết đến, từ nay về sau, con cứ cùng Tiếu nhi quang minh chính đại mà đi lại trong kinh thành.”

“Yến hội ngày mồng năm, mỗi năm đều mời quan viên lục phẩm trở lên cùng gia quyến dự tiệc. Đến lúc đó, Tiếu nhi có thể dẫn Sương nương cùng tham dự, cũng là dịp để chính thức ra mắt nàng trước mặt Thánh Thượng.”

Do Minh Dương xưa nay che chở người nhà, một khi Sương nương đã tham gia vào cuộc chiến đảng phái này, thì nhất định phải có danh phận rõ ràng.

Chỉ như vậy, sau này thời cuộc yên ổn, luận công ban thưởng, nàng mới có thể đường đường chính chính nhận lấy phần xứng đáng với mình.

Giang Tiếu hiểu rõ ý tứ của Do Minh Dương, mỉm cười nói:

“Vâng, ngoại tổ phụ đi đường cẩn thận.”

Sau khi tiễn Do lão gia đi, Vân Sương liền hỏi:

“Yến hội ngày mồng năm là gì vậy?”

“Đó là đại yến thường niên trong cung. Từ đêm giao thừa đến mồng bốn, văn võ bá quan đều đón Tết ở nhà. Đến mồng năm, triều đình mới mở yến tiệc, là một trong những dịp long trọng nhất trong năm.”

Giang Tiếu nhìn nàng, khóe môi khẽ cong:

“Ngoại tổ phụ nói đúng, quả thực nên để Thánh Thượng đích thân gặp qua nàng một lần.”

Vân Sương không khỏi bật cười:

“Nghe chàng và ngoại tổ phụ nói như vậy, ta lại cảm thấy mình nên có chút dã tâm mới phải, nếu không thì uổng phí cơ duyên hiện có mất rồi.”

Rõ ràng lúc đầu, điều nàng mong mỏi chỉ là có thể đứng vững ở thế giới này, sống một đời không lo đói rét, không phải sợ mất mạng.

Giang Tiếu nhìn nàng chằm chằm, giọng trầm thấp, từng lời như đinh đóng cột:

“Nàng có thể có dã tâm, dù lớn đến đâu cũng được. Sương nương, ta cố chấp bước lên con đường này, chính là để làm chỗ dựa vững chắc cho mọi lựa chọn của nàng.”

Vân Sương khẽ sững người, không kìm được ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt khẽ rung động.

Nam nhân này hiếm khi nói lời ân ái với nàng.

Nhưng mỗi lần mở miệng, đều dễ dàng khiến lòng người rung động.

Ánh mắt nàng sáng lên, vừa định mở lời, thì từ xa bỗng vang lên tiếng vó ngựa.

Ngay sau đó là một giọng nói quen thuộc nhưng dường như âm trầm hơn thường lệ:

“Vân nương tử, ta đang định đi tìm nàng, không ngờ lại gặp đúng lúc.”

Lúc này, bọn họ vẫn còn đứng trước cổng phủ, Vân Sương nghe tiếng liền theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngụy Vô Thao – người vừa mới gặp ở Thang phủ – đang cưỡi một con ngựa đen tuyền, dẫn theo mấy vị quan lại của Đại Lý Tự, đứng không xa, ánh mắt đen sâu thẳm, xen lẫn vài phần lạnh lẽo, nhìn thẳng vào nàng.

Vân Sương thoáng sững người, nghĩ đến vụ án tối nay, vội bước tới hỏi:

“Ngụy thiếu khanh, chẳng hay bên phía nghi phạm có động tĩnh gì sao?”

“Đúng vậy.”

Ngụy Vô Thao liếc nàng một cái, nhưng ánh mắt lại không tự chủ liếc nhìn sang Giang Tiếu bên cạnh, sắc mặt hắn trầm xuống, giọng lạnh đi vài phần:

“Người mà ta phái theo dõi vừa mới truyền tin về, nói nghi phạm khả năng cao sẽ hành động ngay trong đêm nay.”

Vân Sương khẽ nhướn mày, khóe môi nhếch lên đầy hàm ý:

“Còn hấp tấp hơn ta tưởng. Cũng đúng, nếu không phải hắn tính khí như thế, đã chẳng vội vàng động thủ ngay trong Thang phủ rồi.”

Nói xong, nàng định quay lại dặn Giang Tiếu vài lời, thì phát hiện Giang Tiếu chẳng biết đã bước tới từ lúc nào, đang đứng ngay bên cạnh, cúi đầu nhìn nàng, giọng trầm nhẹ:

“Trễ thế này rồi, ta đi cùng nàng một chuyến.”

Nói rồi, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Vô Thao, nhàn nhạt hỏi:

“Ngụy thiếu khanh không ngại ta đi cùng chứ?”

Ngụy Vô Thao nhất thời cảm thấy nghẹn nơi ngực, nhưng chẳng có lý do nào để từ chối, chỉ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi nơi khác:

“Muốn đi thì đi.”

Dù Vân Sương có chậm chạp đến mấy, lúc này cũng nhận ra giữa hai người họ có điều gì đó âm ỉ cuộn trào, không khỏi hơi sững lại.

Chỉ là ngay sau đó, Ngụy Vô Thao đã lên tiếng giục giã, nàng đành gác lại nỗi nghi hoặc trong lòng, nhanh chóng chạy vào trong phủ dặn dò Bát Nguyệt và Thập Ngũ trông chừng Vân Y, Vân Doãn, rồi vội vã bước ra ngồi lên cỗ xe ngựa đã được Giang Tiếu chuẩn bị sẵn.

Một đoàn người nhanh chóng lặng lẽ lên đường trong ánh trăng vằng vặc.

Cùng lúc ấy, tại vương phủ của Khang vương…
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back