Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 190: Vả mặt những kẻ nam nhân đáng ghét


Nói thực lòng, Hạ Văn Quân có phần ngạc nhiên khi Vân Sương lại đồng ý tới phủ họ Lâm dự yến.

Sau khi hai người lên xe ngựa, Hạ Văn Quân liền ghé sát lại, nói nhỏ: “Sương nương, muội tới phủ họ Lâm dự yến chẳng lẽ là có mục đích khác? Muội muốn mở rộng chuyện buôn bán, cần tích lũy nhân mạch sao?”

Hạ Văn Quân vốn là người đầu óc đầy sự nghiệp, chuyện gì tới cũng nghĩ đến sinh ý nhà mình trước tiên.

Vân Sương bật cười, liếc nàng một cái đầy bất mãn: “Nóng vội ăn không được đậu phụ nóng. Dù ta có tâm làm lớn việc buôn bán, hiện tại cái sạp nhỏ này vẫn chưa đủ sức nuốt nổi một cái phủ họ Lâm to như vậy đâu.”

Nhân mạch thì đúng là cần tích lũy, nhưng cũng không phải chuyện gấp gáp.

Huống hồ, nàng vốn không có cảm tình gì mấy với phủ họ Lâm, nếu cần tích lũy, cũng chẳng định bắt đầu từ chỗ bọn họ.

Hạ Văn Quân bật cười: “Được rồi, ta thích nhất là cái dáng vẻ làm việc thong dong, vững vàng như muội. Nói tới đây, chuyện hôm trước ta nói với muội, muội đã suy nghĩ thế nào rồi?”

Mấy hôm trước, Hạ Văn Quân đã đưa ra cành ô-liu, mời Vân Sương cùng hợp tác mở rộng sinh ý nhà hàng của nàng.

Câu nói “Nàng cũng có thể tự mình kiếm lấy một gia nghiệp” của Vân Sương khi ấy đã khiến Hạ Văn Quân hoàn toàn bừng tỉnh. Đã khi nào phụ thân nàng có ý định giao sản nghiệp nhà họ Hạ cho nàng đâu? Nếu đã vậy, nàng cũng chẳng cần tiếp tục lụy tình, càng không cần vì thế mà hại lây đến những người bên cạnh.

Vài ngày trước, nàng đã phái người đến báo với A huynh, rằng mình sẽ rút khỏi cuộc tranh đoạt sản nghiệp nhà họ Hạ, còn lập văn tự làm chứng.

Điều kiện duy nhất nàng đưa ra, là người nhà của Hạ Mao Toàn phải viết thư tha thứ, chấp nhận rằng Tân Sư phụ đã vô tình sát hại Hạ Mao Toàn.

Cả nhà Hạ Mao Toàn vốn là tâm phúc của A huynh nàng, nay biết nàng chịu rút lui, A huynh nàng sao lại không vui vẻ đồng ý cho được?

Có thể có một đối tác đáng tin cậy, Vân Sương đương nhiên không từ chối. Nàng mỉm cười nhìn Hạ Văn Quân: “Có thể được Hạ đông gia ưu ái, là vinh hạnh của ta. Mấy ngày nay ta vốn cũng định tìm thời gian nói chuyện kỹ hơn với Hạ đông gia, tiếc là vẫn chưa thu xếp được.”

“Vậy là muội đồng ý rồi!”

Hạ Văn Quân lập tức phấn khởi hẳn lên, nàng vốn là người nói làm là làm. Dù chưa nhận được câu trả lời của Vân Sương mấy hôm nay, nàng đã bắt đầu vẽ ra bao viễn cảnh tương lai cho sự hợp tác của hai người rồi.

Lúc này nàng hưng phấn quấn lấy Vân Sương, thao thao bất tuyệt về kế hoạch tương lai của họ.

Vân Sương chỉ cười, cảm thấy nếu không phải đã đến phủ họ Lâm, Hạ Văn Quân chắc sẽ nói chuyện cả ngày với nàng cũng không hết.

Hạ Văn Quân tuy hăng hái nhưng vẫn biết đâu là chính sự. Cảm thấy xe ngựa dừng lại, nàng lập tức ngừng lời, hạ giọng nói: “Sương nương, đây là lần đầu muội tham gia loại yến hội này, lại chưa quen biết ai mấy, một lát nữa hãy cứ đi theo ta…”

Vân Sương mỉm cười đáp: “Tang phu nhân từng nói, đến lúc đó bảo ta trực tiếp đi tìm bà, bà sẽ đưa ta làm quen với những người trong yến hội.”

Hạ Văn Quân có phần sửng sốt, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Tang phu nhân có mục đích gì? Nói mới nhớ, có chuyện này ta vẫn chưa tiện hỏi muội … Muội và… khụ, Giang tổng binh có quan hệ gì vậy? Tang phu nhân chẳng lẽ là vì Giang tổng binh nên mới muốn lôi kéo muội?”

Trước đây Vân Sương và Giang Tiếu từng cùng đến Hồng Phúc Lâu ăn cơm, chuyện này Hạ Văn Quân đương nhiên biết, cho nên cũng rõ hai người có quen biết nhau.

Nhưng cụ thể mối quan hệ ra sao, nàng lại không dám đoán bừa.

Dù nàng thấy Sương nương tốt trăm bề, nhưng nhìn từ góc độ thế tục mà nói, ít có nam nhân nào chịu cưới Sương nương làm vợ.

Còn về phần Giang tổng binh, nàng cũng không rõ lắm.

Nhưng Giang tổng binh trước nay bên cạnh không có nữ nhân, nay bỗng xuất hiện một Vân Sương kề cận, có người nghĩ nhiều cũng là điều dễ hiểu.

Mối quan hệ giữa nàng và Giang Tiếu cũng chẳng thể nói rõ trong chốc lát, Vân Sương đành đáp: “Ta không biết người nhà họ Lâm nhìn nhận ta và Giang tổng binh thế nào.”

Thật ra, Vân Sương cũng ngờ rằng việc Tang thị mời nàng dự yến là vì Giang Tiếu.

Hôm ấy, nàng cùng Giang Tiếu vào phủ họ Lâm để bắt giữ Trì Dũng, đám người đó chắc chắn nhìn ra hai người họ có quen biết.

Nhưng rốt cuộc họ nghĩ gì, muốn làm gì, nàng vẫn chưa rõ.

“Chậc.”

Hạ Văn Quân nhịn không được mà nói: “Vậy thì bọn họ chắc đã biết muội quen biết với Giang tổng binh rồi. Ta nghe nói hôm nay Giang tổng binh cũng sẽ đến dự yến sinh nhật tại phủ họ Lâm, mà không biết từ khi nào bên ngoài đã có lời đồn, nói rằng vị Giang tổng binh trăm năm khó gặp ấy chịu tới dự tiệc, là vì một vị Hạ nương tử đến từ Túc Châu.”

“Sương nương, ta lo rằng họ mời muội đến, chính là muốn cho muội một đòn phủ đầu…”

Giang tổng binh có thực sự có ý với vị Hạ nương tử kia hay không, Hạ Văn Quân không rõ.

Nhưng phủ họ Lâm không hề ngăn cản lời đồn này, điều đó cho thấy họ gần như chắc chắn có ý đồ gì đó với Giang tổng binh.

Rốt cuộc, những lời đồn như vậy, ảnh hưởng lớn nhất vẫn là nữ tử trong cuộc. Mà thường thì những ai sốt sắng đè ép lời đồn lại cũng chính là bên nữ.

Vân Sương nhận ra nỗi lo lắng trong mắt Hạ Văn Quân, trong lòng chợt thấy ấm áp, khẽ cười nói: “Không sao, ta sẽ cẩn thận.”

Hạ Văn Quân nhìn nàng một lượt thật kỹ, vẫn không nhịn được mà nói: “Sương nương, nếu… nếu Giang tổng binh thực sự có tình ý với vị Hạ nương tử kia, muội cũng đừng quá đau lòng. Nam nhân mà, đều như nhau cả thôi, Giang tổng binh dù lợi hại đến đâu, giữ mình nghiêm ngặt cỡ nào, cuối cùng cũng chỉ là một nam nhân bình thường.”

“Nam nhân không đáng tin, muội cứ trở về tìm ta. Chúng ta cùng nhau làm lớn chuyện buôn bán của mình, vả thẳng mặt lũ nam nhân thối tha đó một trận nên thân!”

Vân Sương đúng là lần đầu phát hiện Hạ Văn Quân cũng có thể tưởng tượng phong phú đến vậy, đang định mở miệng nói gì đó, thì bên ngoài xe bỗng vang lên một giọng phụ nhân nghiêm trang, “Là Vân nương tử đến rồi sao? Lão nô phụng mệnh phu nhân, đến đưa Vân nương tử qua bên kia.”

Là giọng Kim mụ mụ, người luôn theo hầu bên cạnh Tang thị.

Vân Sương chỉ có thể mỉm cười nói: “Được rồi, ta biết nàng là hậu thuẫn vững chắc nhất của ta mà. Ta đi trước đây.”

Nói đoạn, nàng xuống xe trong ánh mắt đầy lo lắng của Hạ Văn Quân.

Kim mụ mụ đứng nghiêm trang bên ngoài xe, thấy Vân Sương bước xuống, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, trong ánh mắt hiện rõ tia khinh miệt.

Không ngờ mụ hồ ly này một khi trang điểm lên lại càng quyến rũ mê người.

Cũng chẳng trách đến cả Do Thiên Hộ cũng bị nàng mê hoặc.

Hừ, rõ ràng đã sinh hai đứa con rồi, mà chẳng biết ngượng là gì.

Tuy vậy, ngoài mặt Kim mụ mụ vẫn chỉ lạnh nhạt nói: “Vân nương tử cuối cùng cũng tới rồi, phu nhân đợi người lâu lắm rồi, lão nô xin dẫn đường.”

Vân Sương khẽ cười, liếc mắt nhìn bà ta đầy ẩn ý: “Vậy phiền Kim mụ mụ dẫn đường.”

Tang thị vốn dĩ không hề thực sự đợi nàng.

Bà ta đúng là muốn dùng Vân Sương để lấy lòng Do Thiên Hộ, nhưng tự nhận rằng Do Thiên Hộ chẳng qua chỉ coi nữ tử này như một món đồ chơi. Việc mời nàng tới yến tiệc, lại còn để nàng đứng bên mình, đã là ban cho nàng thể diện lắm rồi.

Cần gì thật sự nâng nàng quá cao.

Khi Vân Sương đến tiền sảnh, Tang thị đang bận tiếp đón các phu nhân, tiểu thư đến dự yến. Vừa trông thấy Vân Sương, bà ta nở một nụ cười nhạt: “Sương nương tới rồi à, tiệc vẫn còn chưa bắt đầu, mau ngồi xuống ăn chút điểm tâm, nghỉ ngơi một lát.”

Một loạt các phu nhân, tiểu thư lập tức đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía Vân Sương, cười nói:

“Ôi chao, vị nương tử này thật xinh đẹp, là tiểu thư nhà ai vậy?”

“Không phải người ở Hạ Châu nhỉ? Nhìn có vẻ lạ mặt lắm.”

Tang thị vốn lười giới thiệu Vân Sương, cái thân phận kia của nàng quá lộn xộn, nói ra vừa khó nghe, không chỉ khiến các phu nhân, tiểu thư sợ hãi, mà còn ảnh hưởng đến thanh danh của phủ họ Lâm.

Vì thế, bà ta chỉ mỉm cười nâng khóe môi, nói: “Vị này là Vân nương tử, mấy hôm trước chẳng phải có thích khách xâm nhập vào phủ chúng ta, còn bắt cóc cả cháu gái của ta sao? Khi ấy Vân nương tử tình cờ có mặt, đã cứu được Thiên Hòa. Phủ họ Lâm chúng ta vô cùng cảm kích, cho nên mới đặc biệt mời nàng tới dự yến sinh nhật của lang chủ.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 191: Ăn ngon mặc đẹp


Tang thị tuy nói khéo léo, nhưng trong sảnh này, có ai không phải người từng trải? Ai cũng nhận ra bà ta đang cố tình tránh né không nói đến thân phận, xuất thân của vị nương tử kia.

Mà không nói, thì chỉ có một lý do—người này xuất thân không tốt, thân thế chẳng có gì đáng để khoe khoang.

Tức thì, mọi người đều bật cười phụ họa:

“Thì ra là vậy! Trời ơi, mấy hôm trước chuyện trong phủ họ Lâm ta cũng có nghe qua, bọn ác nhân đó thật là to gan lớn mật!”

“Hạ nương tử là thiên kim của Hạ tri châu, nếu có chuyện gì xảy ra… Ai chà, vị Vân nương tử này thật là may mắn, có thể vô tình cứu được Hạ nương tử. Cũng khó trách Tang phu nhân phải mời nàng đến dự tiệc!”

Tang thị vốn không nói rõ Vân Sương đã làm thế nào để cứu được Hạ Thiên Hòa, vì thế trong mắt các phu nhân, tiểu thư, nàng nhất định là người may mắn nhặt được lợi.

Một nữ tử mà ngoài chút nhan sắc ra chẳng thấy gì đặc biệt, sao có thể có bản lĩnh gì để cứu người từ tay đám ác nhân?

Thập Ngũ đi cùng Vân Sương tới yến hội, nhận ra ánh mắt khinh bỉ của mọi người dành cho chủ tử, lông mày lập tức nhíu chặt.

Nhưng nàng dù gì cũng xuất thân từ nhà họ La, đạo lý nhân tình thế thái, nàng hiểu rõ.

Lặng lẽ liếc nhìn chủ tử một cái, thấy nàng chỉ khẽ cong khóe môi, mặt không hiện cảm xúc gì, Thập Ngũ âm thầm thở phào một hơi.

May mà, chủ tử của họ vốn không phải người đặt nặng những ánh mắt như vậy.

Sau đó, Tang thị chỉ tùy tiện chỉ cho Vân Sương một chỗ ngồi, rồi lại quay sang cười nói vui vẻ với các phu nhân, tiểu thư khác, chẳng còn để tâm đến nàng.

Thấy Vân Sương bị hoàn toàn ngó lơ, Thập Ngũ rốt cuộc nhịn không được, giận dữ nói: “Nương tử, Tang phu nhân đã mời người đến mà lại không đoái hoài gì, đúng là quá đáng!”

“Không sao, ta đã lường trước rồi.”

Vân Sương nhàn nhã uống trà trong chén.

Dù sao thì nàng tới đây lần này, cũng chỉ là để tập làm quen với những trường hợp thế này.

Tang thị đem nàng gác sang một bên, trái lại khiến nàng thấy yên tĩnh, dễ chịu.

Mọi người đang cười cười nói nói thì bên ngoài bỗng nhiên có tiếng động, kế đó, Hạ Thiên Hòa trong bộ y phục màu đinh hương cùng Trình Phương và Lâm Vãn Chiếu chậm rãi bước vào, ngay lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn trong sảnh.

Ba người tiến thẳng đến trước mặt Tang phu nhân, nghiêm cẩn hành lễ, Tang phu nhân lập tức tươi cười đứng dậy, đích thân tiến lên tiếp đón, vừa dẫn các nàng đến chỗ ngồi vừa nói:

“Ôi chao, Thiên Hòa và Vãn Chiếu cũng đến rồi, mau mau ngồi xuống. Vừa rồi có mấy vị phu nhân còn hỏi ta khi nào các con mới tới đấy.”

Còn Trình Phương đứng bên thì bị Tang thị làm như không thấy.

Trình Phương khẽ cắn môi, trong lòng dù không cam tâm, nhưng cũng chẳng thể nào vượt qua được rào cản của thân phận, giai cấp.

Lúc vô tình đảo mắt, nàng trông thấy Vân Sương đang ngồi nơi góc khuất, bị mọi người làm lơ, trong lòng mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Dù sao thì trong nơi này, người bị ghét bỏ nhất cũng không phải nàng.

Hạ Thiên Hòa và Lâm Vãn Chiếu dĩ nhiên cũng nhận ra Vân Sương. Chỉ là, ánh mắt Hạ Thiên Hòa chỉ lướt qua nàng một chút, rồi thu lại.

Lâm Vãn Chiếu thì lại liếc nhìn Vân Sương mấy lần.

Hôm ấy, nàng theo sát Vân Sương từ đầu đến cuối để điều tra vụ án. Dù trong lòng còn không phục, nhưng cũng phải thừa nhận—nữ tử này thông minh đến đáng sợ.

Thế gian sao lại có người con gái nào thông minh như thế!

Nếu không phải hôm nay không tiện, nàng đã sớm chạy qua hỏi Vân Sương về mấy vụ án mà nàng từng phá giúp huyện nha.

Chuyện đó còn thú vị hơn nhiều so với mấy lời khách sáo của đám phu nhân giả tạo này.

Tuy vậy, giờ nàng và Hạ Thiên Hòa vừa đến đã trở thành trung tâm của đám đông, dù trong lòng Lâm Vãn Chiếu có kêu khổ, tạm thời cũng chẳng thể rút lui được.

Trong đám nữ quyến ở đây, Hạ Thiên Hòa và Lâm Vãn Chiếu là hai người có thân thế cao quý nhất, đặc biệt là Hạ Thiên Hòa. Bởi nhà họ Hạ có chống lưng là Mộc thừa tướng, nên không ít phu nhân, tiểu thư có dã tâm đều vây quanh nàng, thi nhau bày tỏ sự quan tâm về chuyện nàng từng bị kẻ ác nhân uy h**p mấy ngày trước.

Một vị phu nhân mặc váy lụa màu tuyết thanh, nét mặt còn đượm vẻ sợ hãi, nói: “Trời ơi, nếu việc này xảy ra với ta, chắc ta phải nằm liệt giường mấy ngày không dậy nổi. Thiên Hòa còn trẻ như vậy mà đã kiên cường thật!”

Hạ Thiên Hòa mỉm cười nhàn nhạt: “Chuyện cũng qua rồi. Giờ nghĩ lại, cái tên ác nhân kia thật ra chẳng đáng sợ, chỉ là một kẻ điên bị ép đến đường cùng mà thôi.”

Tức thì, mọi người lại đua nhau khen ngợi nàng một phen.

Lâm Vãn Chiếu đứng bên cạnh thực sự không thể chịu nổi bộ dạng vừa giả tạo vừa cao ngạo kia của nàng. Lúc bị khống chế, không biết là ai sợ đến mặt mũi tái nhợt, không thốt nổi nên lời, sau đó còn trốn trong phòng suốt hai ngày không dám ló mặt ra.

Giờ thoát nạn rồi, lại muốn ra vẻ thanh cao, như thể núi Thái Sơn sập trước mặt mà mặt không đổi sắc.

Rõ ràng người thực sự có thể giữ được bình tĩnh khi tai ương ập tới, còn đang ngồi trong căn phòng này – ân nhân cứu mạng của nàng ta kia mà! Từ lúc vào, nàng ta thậm chí chưa nhìn lấy một cái cho ra hồn!

Lâm Vãn Chiếu âm thầm nghiến răng, nhưng lại nở một nụ cười ngây thơ vô tội, cất giọng: “Tên ác nhân đó vốn không đáng sợ, vì sau đó đã bị Vân nương tử thuyết phục đầu hàng rồi mà! Khi ấy, lưỡi dao của hắn gần như đã kề sát cổ Thiên Hòa tỷ tỷ. Nếu không nhờ Vân nương tử, Thiên Hòa tỷ tỷ chắc gì đã có thể an ổn ngồi đây dự sinh nhật Lâm bá bá?”

Nụ cười trên khóe môi Hạ Thiên Hòa khựng lại, lén liếc nhìn Lâm Vãn Chiếu một cái đầy thâm ý.

Nàng và Lâm nương tử này đúng là khắc khẩu trời sinh, từ ánh mắt đến giọng nói đều chẳng vừa nhau.

Vậy mà vì những lợi ích ràng buộc, hai người ngoài mặt lại phải tỏ ra thân thiết như tỷ muội tình thâm.

Nhìn nàng ta lúng túng, Lâm Vãn Chiếu càng cười tươi hơn, nói tiếp: “Nói mới nhớ, Vân nương tử cũng có mặt ở đây. Thiên Hòa tỷ tỷ chẳng phải trước kia từng nói, nếu có cơ hội gặp Vân nương tử, nhất định phải cảm ơn nàng thật tử tế sao?”

Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, Hạ Thiên Hòa từ từ cong khóe môi, làm ra vẻ ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Vân Sương: “Vân nương tử cũng đến sao? Ta lại không phát hiện ra.”

“Vân nương tử đã cứu mạng ta, lẽ nào lại không cảm tạ nàng được?”

Nói rồi, nàng đứng dậy, hướng về phía Vân Sương hành lễ.

Vân Sương không ngờ lại bị lôi ra như vậy, thoáng nhìn Lâm Vãn Chiếu một cái, rồi cũng đứng dậy, nhàn nhạt mỉm cười: “Hạ nương tử không cần đa lễ. Khi ấy ta chỉ tình cờ có mặt mà thôi, nếu ta không có mặt, hẳn người khác cũng sẽ cứu được Hạ nương tử.”

Chỉ là một lời khiêm tốn.

Không ngờ Trình Phương bên cạnh lại khẽ cười khẩy, giọng đầy mỉa mai: “Đúng thế, Vân nương tử chỉ là gặp thời cơ tốt mà thôi. Nhưng nhà họ Lâm và Thiên Hòa đều là người biết ơn, chỉ cần không quá đáng, nhất định sẽ đền đáp Vân nương tử tử tế.”

Lời này nói như thể Vân Sương là loại người lấy ơn làm điều kiện trao đổi.

Ánh mắt Vân Sương lập tức khẽ híp lại.

Ánh mắt của những phu nhân, tiểu thư xung quanh nhìn nàng càng thêm khinh miệt, cười cợt:

“Tang phu nhân và Hạ nương tử đúng là người rộng lượng, ơn nghĩa đều ghi nhớ rõ ràng. Nhưng Vân nương tử cũng thật có phúc, được đến phủ họ Lâm mở mang tầm mắt.”

“Trà và điểm tâm hôm nay, ta thấy đều là hảo phẩm, không biết Vân nương tử thường ngày có cơ hội được nếm thử không?”

“Haha, nhìn vẻ mặt Tang phu nhân và Hạ nương tử, chỉ cần Vân nương tử nói một tiếng thích, chắc chắn sẽ cho người gói vài phần mang về!”

Nhìn vẻ mặt mỉa mai trào phúng của họ, đến cả Thập Ngũ luôn điềm tĩnh cũng không nhịn được, thân thể khẽ run vì tức giận.

Lâm Vãn Chiếu thì gấp đến độ nhìn Vân Sương đầy lo lắng, luống cuống không biết làm sao.

Nàng nhắc đến Vân Sương vốn là để chọc tức Hạ Thiên Hòa.

Ai ngờ, lại khiến Vân Sương thành đối tượng bị vùi dập.

Vân Sương quét mắt nhìn mọi người trong sảnh bằng ánh mắt lạnh nhạt, khẽ cười, nói: “Trà và điểm tâm hôm nay quả thật không tệ. Nói đến đây, hôm qua khi huyện nha tra khảo tên ác nhân từng bắt cóc Hạ nương tử, người trong huyện nha còn nói với ta, hắn tiếc lắm, nếu hôm đó không thất thủ, giờ này chắc còn đang ở ngoài ăn ngon mặc đẹp.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 192: Nguyên do Giang tổng binh dự yến


Mọi người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Vân Sương.

Nàng đang nói gì vậy?! Người của huyện nha lại để nàng hỗ trợ thẩm vấn tội phạm?! Vì sao bọn họ lại mời nàng hỗ trợ?!

Hơn nữa, lời này nói ra, cũng thật là khó nghe. Nếu hôm đó tên tặc nhân kia không thất thủ, thì Hạ nương tử liệu còn có thể bình an đứng đây sao?

Thấy sắc mặt Hạ Thiên Hòa khẽ trầm xuống, trong lòng Lâm Vãn Chiếu lại không khỏi có chút hả hê, lúc này nàng thật sự bắt đầu thích vị Vân nương tử này rồi. Khóe môi cong lên, nàng tươi tỉnh cất tiếng: “Vân nương tử đúng là lợi hại thật! Trước ta chỉ nghe nói nàng thường giúp huyện nha phá án, không ngờ còn biết cả thẩm vấn tội phạm nữa cơ đấy!”

Mọi ánh mắt lập tức lại chuyển qua Lâm Vãn Chiếu, tràn đầy kinh ngạc.

Vân Sương đối diện với ánh mắt mừng rỡ không che giấu của Lâm Vãn Chiếu, khẽ nhướng mày, nói: “Ta chỉ là hiểu rõ vụ án này hơn chút, lúc bắt được tên tặc kia lại đúng lúc có mặt ở đó, nên Dương bộ đầu mới mời ta tới hỗ trợ mà thôi.”

“Gì mà đúng lúc có mặt chứ, sau đó ta nghe Do Thiên Hộ nói, là do nàng thấy tên kia vào Lâm phủ, trực giác hắn có mưu đồ xấu nên mới theo vào.”

Lâm Vãn Chiếu cười híp mắt: “Nếu không nhờ nàng, ai biết tên đó sẽ làm ra chuyện gì trong phủ? Nếu ta là người của Lâm gia, chắc chắn cũng sẽ tạ ơn ngươi rối rít!”

Nghe vậy, những người có mặt mới thật sự hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện hôm đó.

Ban đầu họ tưởng rằng Vân Sương chỉ may mắn có mặt đúng lúc, tình cờ cứu được Hạ Thiên Hòa.

Hóa ra là nàng đuổi theo tặc nhân mà đến!

Lập tức, không ít phu nhân, tiểu thư bắt đầu đổi cách nhìn với Vân Sương, khen ngợi nàng không ngớt.

Thậm chí có vị phu nhân còn bật cười nói: “Xem ra, Vân nương tử thực là một nữ tử hiếm thấy trong thiên hạ! Với Lâm gia và Hạ nương tử mà nói, nàng thực sự là một vị quý nhân!”

Lời này khiến địa vị của Vân Sương trong mắt mọi người lập tức được nâng lên tầm quý nhân, sắc mặt Tang phu nhân và Hạ Thiên Hòa đều khẽ biến.

Nhưng các nàng cũng không tiện phản bác.

Dù sao, Vân Sương cứu Hạ Thiên Hòa là sự thật.

Chỉ có Trình Phương là giận đến phát hoả trong lòng. Nàng ta đã sớm nhìn ra Lâm Vãn Chiếu chẳng ưa gì phe họ, nhưng không ngờ nàng ta lại dám tâng bốc nữ nhân kia để chọc tức nàng và Thiên Hòa!

Nàng ta nghiến răng, không nhịn được nói giọng châm chọc: “Vân nương tử đúng là hiếm có thật, trên đời này mấy ai dám như nàng — thân là nữ tử lại thường xuyên ra mặt, dính dáng đến bọn ác nhân gian hiểm, thật khó có người thứ hai!”

Lời này vừa ra, không khí trên bàn tiệc lập tức trở nên kỳ quái.

Những người có mặt đều là tiểu thư, phu nhân xuất thân không tầm thường. Tuy cảm thấy Vân Sương thân là nữ nhi mà dám phá án bắt tội rất đặc biệt, nhưng tận đáy lòng họ vẫn không hoàn toàn tán đồng hành vi như thế.

Thử hỏi nhà nào danh giá lại thích con dâu suốt ngày ra ngoài phơi mặt, tiếp xúc với kẻ hung ác nguy hiểm?

Ai lại muốn cưới một nữ tử như vậy về làm chính thất?

Tang thị thấy tình hình như vậy, bèn mượn cớ đổi chủ đề: “Chuyện này cũng đừng nhắc nữa, Thiên Hòa tuy mạnh mẽ, nhưng sau chuyện ấy lòng vẫn còn bị ám ảnh.

Hôm nay hiếm khi mọi người tụ họp, nên nói chuyện vui vẻ thì hơn!”

Mấy vị phu nhân thân thiết với Tang thị cũng mỉm cười hùa theo: “Đúng đúng, chuyện đao đao kiếm kiếm này đâu hợp để nói trong sinh nhật? Hôm nay là đại thọ của Lâm lang chủ, nhắc tới nhiều lại mất vui.”

“Phải rồi, nghe nói lần này Giang tổng binh cũng sẽ đến dự yến, ngài ấy xưa nay chưa từng cho nhà nào thể diện lớn như thế đâu! Lúc đầu ta còn tưởng mình nghe lầm cơ đấy.”

Người nói câu này là một phu nhân mặt tròn, ngồi không xa Tang thị.

Vừa nhắc tới Giang tổng binh, đám người lập tức xôn xao hẳn lên, câu chuyện khi nãy lập tức bị vứt ra sau đầu, hứng khởi rôm rả bàn tán về Giang tổng binh.

“Phải đó! Giang tổng binh nhậm chức ở Hạ châu ta đến nay đã là năm thứ tư rồi, trước giờ nhà nào mời yến đều không thấy ngài ấy đến!”

“Nói thật lòng, chúng ta đều rất tò mò, lần này vì sao Giang tổng binh lại chịu tới dự yến? Lẽ nào… lời đồn ngoài kia là thật?”

Vừa nói, mấy vị phu nhân tiểu thư đều đồng loạt đưa mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Hạ Thiên Hòa.

Hạ Thiên Hòa giữ vẻ mặt thanh lãnh, nhưng thực ra đôi tai đã đỏ ửng, trên mặt cũng không kìm được mà hiện lên vài phần đắc ý.

Ban đầu nàng thật sự không hề nghĩ việc Giang tổng binh nhận lời dự yến có liên quan gì tới mình.

Thế nhưng, nghe nhiều người nhắc đi nhắc lại, nàng cũng bắt đầu thấy… hình như những lời đó cũng không phải hoàn toàn vô lý.

Từ nhỏ, nàng đã được nuông chiều như hòn ngọc quý, sau khi cập kê, mối mai tới cửa nhiều đến mức suýt nữa dẫm hỏng ngạch cửa.

Thế nhưng, đám đàn ông tầm thường kia, Hạ Thiên Hòa không nhìn trúng một ai.

Nàng rất rõ bản thân có bao nhiêu sức hấp dẫn với nam nhân. Giang tổng binh, dù oai phong cỡ nào, rốt cuộc cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.

Tang thị khẽ mím môi cười, điệu đà nói như thật như giả: “Mấy lời đồn ngoài kia ấy à? Nhà họ Lâm chúng ta chưa từng quan tâm đến những tin đồn vặt vãnh không đáng để lên mặt bàn. Dù Giang tổng binh đến vì lý do gì, chỉ cần ngài ấy đến, thì là khách quý của Lâm gia, chúng ta cứ nhiệt tình tiếp đãi là được.”

Lời nói ra thì xem như phủ nhận lời đồn, nhưng giữa dòng lại chẳng hề chối bỏ chút nào. Mọi người trong lòng đều sáng rõ, ánh mắt nhìn Hạ Thiên Hòa lại càng thêm mập mờ.

Một số tiểu thư, phu nhân từng có chút lòng riêng với Giang tổng binh, lúc này đều mang vẻ mất mát khó che giấu, chỉ là đối diện với Hạ Thiên Hòa, họ cũng đành im lặng bỏ cuộc.

Ngay lúc ấy, không khí trong sảnh đường lại sôi nổi hẳn lên. Mọi người rôm rả xoay quanh chủ đề Giang tổng binh sắp tới, cả chuyện của Do Thiên Hộ cũng được lôi ra bàn tán.

Vân Sương lại một lần nữa bị đẩy ra ngoài lề.

Lâm Vãn Chiếu liếc nàng mấy lần, nhân lúc mọi người đang mải mê trò chuyện, len lén dịch qua, ngồi xuống bên cạnh nàng, hơi nghiêng đầu, có chút không tình nguyện mà nhỏ giọng nói: “Khi nãy… xin lỗi nhé…”

Vân Sương hơi bất ngờ, liếc nàng một cái.

“Ý ta là… khi nãy ta không cố ý kéo nàng ra như thế đâu…”

Tiểu cô nương này hiển nhiên không quen nói lời xin lỗi, cắn cắn răng, cố gắng lắm mới lắp bắp ra câu: “Dù sao… khiến nàng bị bọn họ châm chọc, ta cũng thấy hơi áy náy.

Nhưng mà, nhìn nàng cũng chẳng bị lép vế gì cả…”

Nữ tử này mỗi lần bị người khác châm biếm, đều có thể thản nhiên đáp trả, không chịu thiệt bao giờ.

Huống hồ đầu óc nàng linh hoạt như vậy, ai muốn bắt nạt nàng e cũng khó.

Vân Sương như vừa thật sự nhận ra con người tiểu cô nương này, không nhịn được bật cười: “Ra ngoài xã hội, thể diện là thứ do bản thân gìn giữ. Lâm nương tử không cần để tâm, người khác nói gì ta, ta vốn không đặt nặng trong lòng.”

Lâm Vãn Chiếu hơi ngẩn ra, quay sang nhìn nàng, càng lúc càng cảm thấy người trước mắt rất hợp khẩu vị mình.

Cảnh giác trong lòng buông lơi, nàng liếc nhìn phía xa, thấy đám người đều ngầm thừa nhận Giang tổng binh tới dự yến là vì Hạ Thiên Hòa, không khỏi thấy bực bội, bĩu môi làu bàu: “Xì, mới gặp có mấy lần mà đã tưởng Giang tổng binh vì nàng ta mà tới… Nếu Giang tổng binh thật sự có tình ý gì, hôm đó đã chẳng để mặc nàng ta ngã nhào như vậy rồi!”

Nghe giọng điệu chua lè của nàng, Vân Sương không khỏi nhìn nàng một cái.

Dường như ý thức được mình vừa nói điều không nên nói, Lâm Vãn Chiếu chợt ngẩn người, vẻ mặt khẽ cứng lại, định lúng túng chữa lời…

Thì Vân Sương đã khẽ cong khóe môi, ánh mắt dịu dàng: “Vậy theo Lâm nương tử, Giang tổng binh tới dự yến lần này, là vì ai?”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 193: Hai vị quan lớn nhất Hạ châu


Vân Sương còn nhớ rất rõ, hôm đó khi nàng cùng Dương bộ đầu và đám người truy án đến Lâm gia, Lâm Vãn Chiếu và Do Hứa đi cùng, hai người ấy vừa đùa vừa cãi, nhìn qua cũng đủ biết quan hệ rất thân thiết.

Từ khi biết Do Hứa là biểu đệ của Giang Tiếu, Vân Sương liền có cảm tình tự nhiên với người xung quanh hắn.

Lâm Vãn Chiếu hiển nhiên cảm nhận được thiện ý từ nữ tử trước mặt, nhất thời có chút sững sờ, lặng lẽ nhìn nàng một lúc rồi mới khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nói: “Ta chỉ đoán thôi. Hôm đó chẳng phải nàng cũng cùng Giang tổng binh đến Lâm phủ sao? Hẳn là Giang tổng binh muốn giúp huyện nha điều tra án mới viện cớ đến phủ.”

“Nên, việc ngài ấy nhận lời đến dự yến, rất có thể chỉ là một cái cớ để tiến vào Lâm phủ điều tra mà thôi.”

Vân Sương khẽ nhướng mày — tiểu cô nương này đoán gần như không sai.

Tính cách nàng có phần ngây thơ, nhưng đầu óc lại khéo léo hơn hẳn đám người Lâm gia kia.

Nhắc đến chuyện này, Lâm Vãn Chiếu lại hứng thú hỏi tiếp: “Chuyện là vậy đúng không? Nếu huyện nha nhờ vả, với tính tình của Giang tổng binh, ngài ấy sao có thể không giúp chứ?”

Lúc nàng nói ra những lời đó, gương mặt nhỏ nhắn khẽ ngẩng lên, mang theo sự kiêu hãnh như thể đang khen chính bản thân mình vậy.

Vân Sương sớm đã nhận ra – tiểu cô nương này cũng là một “fan hâm mộ” của Giang Tiếu, mà độ si mê còn có phần vượt cả Bát Nguyệt ngày trước.

Nàng không nhịn được bật cười khẽ, dịu giọng nói: “Ừm, nàng đoán không sai.”

Quả nhiên là thế!

Xác nhận Giang tổng binh đến dự yến không hề liên quan gì đến Hạ Thiên Hòa, ánh mắt Lâm Vãn Chiếu lập tức sáng rực, nhìn Vân Sương càng thấy thuận mắt. Dứt khoát ngồi hẳn bên cạnh nàng, thân thiết trò chuyện không ngớt.

Mặc dù phần lớn sự chú ý lúc này vẫn dồn về phía Hạ Thiên Hòa, nhưng với thân phận và địa vị của Lâm Vãn Chiếu, xung quanh nàng cũng chẳng thiếu người vây quanh.

Thấy nàng bỗng thân mật với một nữ tử lai lịch không rõ như Vân Sương, rất nhiều người không khỏi kinh ngạc, trao đổi ánh mắt ngầm với nhau. Một lúc sau, đã có mấy vị tiểu thư trẻ tuổi chủ động bước đến gần, tham gia vào cuộc trò chuyện.

Vân Sương từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ bình thản. Người ta lơ nàng, nàng vui vẻ yên lặng; có người đến bắt chuyện, chỉ cần không gây sự, nàng đều hoan hỉ tiếp đón.

Lâm Vãn Chiếu rất tò mò về những vụ án mà nàng từng tham gia phá, liên tục hỏi han. Vân Sương mỉm cười nhã nhặn, chậm rãi kể lại vài vụ tiêu biểu, không khí giữa họ dần trở nên náo nhiệt và đầy hứng thú.

Một nhóm người vốn chỉ định đến bắt chuyện với Lâm Vãn Chiếu, dần bị những vụ án mà Vân Sương kể cuốn hút, ánh mắt không giấu nổi vẻ tò mò lẫn ngạc nhiên.

Chẳng mấy chốc, trong đại sảnh liền phân thành hai nhóm rõ rệt: một nhóm xoay quanh Hạ Thiên Hòa, nhóm còn lại thì bị hấp dẫn bởi Lâm Vãn Chiếu và Vân Sương.

Cảnh tượng này khiến Trình Phương, đang làm nền cho Hạ Thiên Hòa, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhìn nụ cười dịu dàng bình thản của Vân Sương, nàng ta hận không thể xé rách cái mặt kia ngay lập tức.

Sao có thể như vậy?! Nữ nhân đó đến đây, sao lại có thể sống thoải mái hơn cả nàng chứ?!

Theo kế hoạch ban đầu của nàng, với thân phận quá khứ như vậy, Vân Sương lẽ ra phải bị mọi người khinh rẻ mới đúng!

Chẳng lẽ… kế hoạch của nàng sẽ thất bại?

Ngay khoảnh khắc ấy, như cảm nhận được ánh nhìn oán độc của Trình Phương, Vân Sương khẽ quay đầu, bình thản nhìn lại nàng một cái. Chỉ là một cái liếc mắt nhẹ nhàng, sau đó nàng lại mỉm cười quay đi.

Chỉ thế thôi — nhưng lại như một đòn giáng vào ngực Trình Phương khiến nàng ta suýt nữa nổ tung.

Trình Phương siết chặt nắm tay, cố gắng trấn định.

Không sao, nữ nhân kia chẳng thể vênh vá được bao lâu.

Tất cả đã được sắp đặt kỹ càng — chỉ cần kế hoạch thuận lợi, thì ngay hôm nay, bộ mặt thật của nữ nhân ấy sẽ bị phơi bày trước mặt toàn bộ khách khứa!

Cho nên, nàng không thể vội — tuyệt đối không thể vội. Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, thì màn kịch hay sẽ sớm được vén màn.



Cùng lúc đó, tại tư thục của Trần phu tử.

Tư thục thông thường sẽ giảng dạy sáu môn học cơ bản: Lễ, Nhạc, Xạ, Ngự, Thư, Số. Nhưng do Vân Y và Vân Doãn còn nhỏ, lớp học của bọn trẻ hiện tại chỉ mở bốn môn: Lễ, Nhạc, Thư và Số.

Hôm nay, tiết học cuối cùng là môn Lễ pháp. Vì đây là môn chuyên dạy các loại nghi lễ nên thường tổ chức ở hậu viện của tư thục.

Người giảng dạy là một phu tử họ Phương, tính tình ôn hòa, thậm chí có phần đờ đẫn. Nhiều khi giảng bài quá nhập tâm mà quên luôn chuyện xung quanh, khiến một số tiểu quỷ nghịch ngợm rất thích tranh thủ tiết học này để làm chuyện riêng.

Lúc ấy, Phương phu tử đang say sưa giảng giải lễ nghĩa quân thần, mà đứng đầu nhóm nghịch ngợm – Lâm Tri Tường cùng vài tiểu tử khác – lại nhìn nhau cười khúc khích, tụ lại chơi đùa cười đùa.

Vân Y ngồi ngay sau lưng bọn họ. Hôm nay bài học về lễ quân thần đối với nàng vẫn còn hơi khó, nàng đang cố gắng phân biệt khái niệm “quân” là gì, “thần” là ai… Thì đã bị mấy tên phía trước gây ồn khiến không thể tập trung nổi.

Mặt nàng đỏ lên vì tức giận. Cha nương đều nói, việc học là vô cùng quan trọng. Trần phu tử cũng từng nhắc nhở, các học sinh phải biết trân trọng cơ hội được học tập.

Thế mà bọn họ… không chịu học đã đành, lại còn phá rối người khác!

Nàng cắn môi, nhỏ giọng nhắc: “Lâm Tri Tường, Chung Chí Hào, các ngươi ồn quá, ta nghe không được phu tử nói gì nữa rồi…”

Lâm Tri Tường quay đầu liếc nàng một cái, khinh khỉnh hừ lạnh: “Ngươi là đồ hoang không cha, có học thế nào cũng vô dụng thôi! Cha ta nói, bọn như các ngươi, cả đời chỉ có thể làm thứ dân hèn mọn không có tiền đồ!”

“Ngươi… ngươi thật quá đáng!”

Lời lẽ đó chẳng phải lần đầu Lâm Tri Tường nhắm vào nàng và A huynh. Lần trước, A huynh đã tố cáo chuyện này với Trần phu tử, kết quả là bọn chúng bị phạt chép Thiên tự văn một trăm lần, lại bị cảnh cáo nếu còn tái phạm thì sẽ mời cha mẹ tới tư thục.

Vân Y cứ tưởng chúng không dám nữa. Nào ngờ hôm nay, hắn ta chẳng những không sợ, còn càng lúc càng quá quắt!

Lâm Tri Tường nhìn bộ dạng phẫn nộ của nàng càng thêm đắc ý, giọng điệu mỉa mai: “Ta quá đáng gì? Ta chỉ nói thật thôi! Hừ, có bản lĩnh thì lại mách phu tử đi! Ta không sợ đâu!

Ngươi có biết hôm nay vì sao Trần phu tử không có mặt không?”

Vân Y tức giận đến tròn mắt, nhưng vẫn theo bản năng hỏi: “Tại sao?”

“Vì hôm nay là sinh thần của nội tổ phụ ta! Trần phu tử được mời đến dự tiệc sinh thần của tổ phụ ta đấy!”

Lâm Tri Tường mặt mày vênh váo, bắt chước dáng vẻ người lớn nói huênh hoang: “Nội tổ phụ ta lợi hại lắm nha, đến cả Tri phủ Hạ châu cũng đến dự tiệc sinh thần! Còn có cả Giang tổng binh nữa cơ!”

“Ngươi chắc là không biết Tri phủ Hạ châu và Giang tổng binh là ai đâu ha? Đó là hai người làm quan to nhất ở Hạ châu này! Người thường cả đời cũng chẳng gặp nổi họ đâu!”

Hắn càng nói càng kiêu ngạo, nào hay bé gái nhỏ nhắn trước mặt, nghe đến câu cuối thì sắc mặt chợt thay đổi, ngơ ngác như thể bị sét đánh.

Hắn vừa nói gì cơ?

Giang tổng binh… sẽ đến tham dự sinh thần của nội tổ phụ hắn?

Người mà hắn nói, chẳng phải là… cha của nàng sao?!
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 194: Nàng phải bảo vệ Giang tổng binh


Vân Y lập tức hoảng hốt.

Nàng biết hôm nay cha và nương sẽ đi dự yến sinh thần, nhưng cụ thể là ai thì nàng không rõ.

Không ngờ… lại là sinh thần của nội tổ phụ Lâm Tri Tường!

Vân Doãn ngồi ngay bên cạnh muội muội, từ nãy đã để ý thấy nàng và Lâm Tri Tường tranh cãi, lúc này cũng quay đầu lại nhìn.

Khi nghe thấy lời khoác lác của Lâm Tri Tường, hắn cũng không khỏi ngẩn người.

Lâm Tri Chương huênh hoang một lúc, thấy tiểu nha đầu trước mặt tròn mắt kinh ngạc, cứ tưởng mình đã dọa được nàng, lập tức trở nên hống hách: “Nghe rõ chưa? Gia không phải thứ dễ bị bắt nạt đâu!

Ngay cả Tri phủ Hạ châu và Giang tổng binh cũng tới dự sinh thần của tổ phụ ta, Trần phu tử trước mặt tổ phụ ta còn chẳng dám ho he một câu!

Nếu ngươi còn dám chọc giận ta, đừng nói ngươi, đến cả nương ngươi – thứ đàn bà không biết xấu hổ – ta cũng sẽ xử lý!”

Nương hắn sau khi biết hai “đứa con hoang” này học chung lớp với hắn, đã đặc biệt dặn phải tránh xa.

Nghe đến cả nương của cô bé cũng bị lôi vào sỉ nhục, Vân Y lập tức bừng tỉnh, tức đến nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Bọn họ không phải con hoang! Bọn họ có cha! Giang tổng binh chính là cha của họ!

Nhưng… nương đã nói, chuyện này tạm thời chưa thể nói cho ai biết.

Còn chưa kịp phản ứng gì, Vân Doãn đã nghiêm mặt đứng dậy, một bước xông tới lật đổ bàn của Lâm Tri Tường.

Lâm Tri Tường không kịp đề phòng, chỉ kịp lùi người, thấy sách vở và bút nghiên đổ loạn cả đất, lập tức hét toáng lên: “Tên hỗn đản kia! Ngươi làm cái gì vậy!”

Vân Y sững người, thấy Phương phu tử đã phát hiện ra bên này, nhíu mày nhìn qua, lập tức lật ngược nghiên mực trên bàn mình, để mực văng đầy người, lí nhí nói: “Ngươi… ngươi đánh đổ nghiên mực của ta!”

Lâm Tri Tường sửng sốt, quay ngoắt đầu lại, trừng mắt nhìn nàng, không tin nổi: “Ngươi nói láo! Khi nào thì ta làm đổ mực của ngươi!”

“Ngươi… ngươi rõ ràng là có!”

Vân Y tuy có chút chột dạ, nhưng giọng nói lại cực kỳ kiên định: “Ngươi còn… ngươi còn nói chuyện với Chung Chí Hào, khiến ta không nghe được phu tử giảng bài! Còn chửi ta, chửi ca ca ta, còn chửi nương ta! Ca ca ta tức giận mới lật bàn của ngươi!”

Đoạn sau hoàn toàn là sự thật.

Thế nên nàng ưỡn ngực, nói rành rọt đầy đanh thép.

Lâm Tri Tường tức đến nghiến răng.

Nhưng lúc ấy, Phương phu tử đã sầm mặt bước đến, giọng nói âm trầm như Tu La địa ngục: “Lâm Tri Tường! Vân Y! Vân Doãn! Các trò đang làm gì vậy!”

Kết quả cuối cùng là ba đứa nhỏ bị giữ lại sau giờ học, bị mắng một trận như tát nước.

Trước khi rời đi, Phương phu tử còn để lại câu: “Nếu còn tái phạm, sẽ mời phụ mẫu các trò đến.”

Lâm Tri Tường giận sôi máu, quay phắt lại trừng mắt nhìn Vân Y.

Vân Doãn lập tức chắn trước mặt muội muội, gương mặt nhỏ nghiêm nghị, trong đôi mắt còn non nớt lại hiện lên sự dữ dằn như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến Lâm Tri Tường bất giác rùng mình, khí thế lập tức xẹp xuống, lầm bầm mấy câu rồi quay người bỏ chạy.

Hắn không chịu nổi nữa! Hắn sẽ về mách phụ mẫu, nhất định phải đuổi bọn họ khỏi tư thục này!

Chờ hắn chạy khỏi sân, Vân Doãn mới quay lại nhìn Vân Y, chìa tay ra: “Y nhi, đi thôi.”

Vì bị giữ lại, cả hai tan học muộn, Bát Nguyệt chắc chắn đã đợi lâu.

Vân Y nắm tay huynh, vừa đi vừa lo lắng cắn môi: “Cha và nương hình như chính là đến dự tiệc sinh thần của tổ phụ của Lâm Tri Tường… Không biết họ có gặp chuyện gì không…”

Vân Doãn nghĩ một lát, nhẹ giọng an ủi: “Cha và nương rất lợi hại, sẽ không sao đâu.”

Dù nói thế, trong lòng cậu bé vẫn có chút lo lắng.

Lúc bọn họ đi qua hậu viện để ra cổng trước, thì ngang qua một cánh cửa hậu hiếm khi mở. Hôm nay không rõ vì sao, một cánh lại mở hé ra.

Ban đầu hai đứa chẳng để tâm, nhưng đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến giọng nói của một người đàn ông:

“…Cái ả Vân Sương đó, thật sự lại đi dự sinh thần ở Lâm phủ. Hừ, tưởng bọn Lâm gia thật lòng mời ả chắc? Chúng chỉ kiếm cớ để lừa ả vào tròng thôi!”

Một giọng nam khác vang lên: “Lừa nàng ta tới đó để làm gì?”

“Còn phải hỏi sao? Lần trước, hai đứa con hoang của nàng ta đã mách lẻo khiến Lâm lang chủ mất mặt trước Trần phu tử. Tiểu công tử Lâm gia là đứa trẻ mà Lâm lang chủ thương nhất! Mà mẫu thân nó – Ngô thị – lại là kẻ vô cùng bao che, làm sao nuốt trôi nỗi nhục này?

Cứ chờ xem, Vân Sương mà đã tới Lâm phủ, chắc chắn không có kết cục gì tốt đâu! Bị mỉa mai châm chọc là nhẹ nhất. Nếu thật sự xảy ra chuyện… thì nàng ta và hai đứa con cả đời cũng không ngóc đầu lên nổi đâu…”

“Chậc chậc, vậy đêm nay ở Lâm phủ thật sự có trò vui rồi! Giờ chắc yến tiệc cũng bắt đầu rồi nhỉ?”

“Đúng vậy, Vân Sương ấy à, có khi giờ đã bị hành tới mấy vòng rồi cũng nên, ha ha ha…”

Vân Y và Vân Doãn nghe xong, gương mặt nhỏ nhắn lập tức tái mét.

Hai giọng nam kia dần dần xa khỏi, tựa hồ chỉ vô tình đi ngang qua mà bị hai đứa trẻ nghe lén được.

Vân Y cuống cuồng nắm chặt tay huynh mình, nước mắt đã ngân ngấn, nức nở: “A huynh…”

“Chúng ta phải đi tìm cha và nương!” – Vân Doãn quyết đoán, dứt lời lập tức quay đầu chạy ra ngoài từ cổng sau.

Vân Y cũng vội vã chạy theo.

Chỉ cần nghĩ đến việc nương có thể đang bị bắt nạt, hai đứa trẻ lòng đầy lo lắng, một mực muốn nhanh chóng tìm thấy cha nương.

Thủ đoạn của những kẻ kia thật ra vô cùng vụng về.

Nhưng để lừa hai đứa trẻ chưa đầy năm tuổi, như vậy đã là quá đủ.

Sau khi hai đứa nhỏ rời đi, một bóng người từ sau cột âm thầm hiện thân, nhìn quanh bốn phía chắc chắn không có ai, mới đóng lại cánh cửa hậu viện, cài then cẩn thận rồi rời đi không tiếng động.

Toàn bộ quá trình, không có người thứ tư nào hay biết.

Bên kia, Vân Sương vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra ở tư thục, vẫn đang trò chuyện cùng Lâm Vãn Chiếu và nhóm tiểu thư.

Bỗng, một nhóm tiểu thư đến muộn vội vã bước vào sảnh, vẻ mặt đầy phấn khích. Vừa bước vào, đã thấp giọng thì thầm:

“Vừa rồi, Giang tổng binh và Do Thiên Hộ tới rồi!”

Câu nói vừa dứt, cả sảnh đường lập tức xôn xao.

Dù ai cũng biết Lâm gia và Hạ gia đang định vun đắp Hạ Thiên Hòa và Giang tổng binh, nhưng cơ hội được tận mắt nhìn thấy Giang tổng binh quả thật vô cùng hiếm hoi. Huống chi, chuyện giữa Hạ Thiên Hòa và Giang tổng binh còn chưa rõ ràng.

Nói không động tâm là không thể.

Tang thị lập tức nở nụ cười hiền hòa, ra vẻ thấu hiểu: “Xem ra khách khứa đã đến đông đủ, yến tiệc cũng sắp bắt đầu. Các ngươi cũng đừng cứ vây quanh chúng ta mãi, đi dạo đi, nhất là mấy cô nương trẻ tuổi, cứ bám lấy các bà già này, cũng chẳng vui vẻ gì.”

Tang thị đã lên tiếng, đám tiểu thư cũng không tiện ở lại, đồng loạt đứng dậy, e lệ gật đầu rồi rảo bước ra ngoài.

Lâm Vãn Chiếu giờ đã coi Vân Sương như người cùng phe, liền kéo tay nàng, phấn khích nói: “Vân nương tử, chúng ta cũng đi thôi!”

Với tình hình hôm nay, tên Do Hứa kia chắc không cản được nàng gặp Giang tổng binh nữa đâu!

Huống chi, hôm nay còn có Hạ Thiên Hòa – nàng nhất định phải bảo vệ Giang tổng binh thật tốt, không thể để hắn bị nữ nhân kia mê hoặc được!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back