Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 175: Giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu


Mấy vị phu nhân trong thư phòng lập tức quay đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc, nghi ngờ mình có nghe nhầm.

Giang Tổng binh xưa nay vốn không thích kết giao riêng với các gia tộc, muốn gặp được ngài ấy một lần đã là việc khó khăn, huống hồ là đích thân đến tận cửa!

Tang Phu nhân dù sao cũng trầm ổn, nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng dậy nghiêm giọng hỏi: “Lang chủ đã được báo chưa? Trong nhà bây giờ còn vị lang quân nào ở nhà?”

Tiểu tỳ đến báo tin vội đáp: “Lang chủ bên đó, Phương Tổng quản đã tự mình đi thông báo rồi. Mấy hôm trước vệ sở vừa đại thắng một trận, có vài vị lang quân đang nghỉ phép tại phủ, đều đã được Phương tổng quản báo tin rồi.”

“Vậy thì tốt. Còn Hạ nương tử? Nàng ấy có ở nhà không?”

Bà tử bên cạnh Tang phu nhân nhỏ giọng đáp: “Phu nhân, người quên rồi sao? Hạ nương tử sáng nay đã ra ngoài, giờ vẫn chưa trở về.”

Ngô thị đương nhiên biết rõ mẫu thân chồng có ý muốn tác hợp Hạ Thiên Hòa với Giang Tổng binh, trong lòng vốn đã không cam tâm, nghe bà tử nhắc vậy, mắt khẽ đảo, lập tức nói:

“Đại nhân vật như Giang Tổng binh đích thân đến Lâm phủ ta, đó là đại sự ngàn năm có một! Con dâu nghĩ, chi bằng để Thi nhi và mấy vị tiểu thư trong phủ ra trước tiền sảnh ra mắt Tổng binh một phen. Các tiểu thư đều đã cập kê, mấy năm tới sẽ xuất giá, cũng là lúc nên gặp thêm người tài, rèn luyện tính cách.”

Tuy nói nam nữ hữu biệt, nhưng nơi biên cương, phong tục thuần phác, chuyện nghi lễ này vốn không quá câu nệ.

Huống chi thân phận Giang Tổng binh ở đó, để các tiểu thư ra chào hỏi cũng có thể nói là thể hiện sự coi trọng của Lâm phủ đối với ngài ấy.

Tào thị vốn đã muốn gả con gái mình cho người cao quý, mà Giang Tổng binh rõ ràng là “cành cao” tốt nhất, lập tức trong lòng mừng rỡ, hiếm khi cùng ý với đại tẩu. Chỉ là vẫn không dám tự tiện mở lời, bèn căng mắt quan sát thái độ mẫu thân chồng.

Nàng ta thật không hiểu, tại sao mẫu thân chồng cứ cố chấp muốn tác hợp Giang Tổng binh với Hạ Thiên Hòa kia.

Dù sao, vị Hạ nương tử ấy cũng chỉ là biểu cô nương, sau này liệu có còn nhớ ân tình Lâm phủ hay không, ai mà biết được!

Tang Phu nhân sao lại không nhìn ra tâm tư của hai nàng dâu, lạnh lùng liếc họ một cái.

Bà đương nhiên biết, nếu con cháu nhà mình mà gả được cho Giang Tổng binh, đối với Lâm gia mới là có lợi nhất.

Nhưng cũng phải xem, Giang Tổng binh có nhìn trúng không đã!

Bao năm nay, Giang Tổng binh không có người nào bên cạnh, các đại gia tộc không chỉ ở Hạ châu mà khắp nơi đều dòm ngó muốn kết thân với ngài ta!

Thế nhưng Giang Tổng binh có từng liếc nhìn lấy một người?

Tuy bên ngoài lời đồn về ngài ta không ít, nhưng nhân vật như ngài ta, dẫu bị đồn thổi cũng vẫn khiến người ta không tiếc thân mà theo đuổi.

Hạ Thiên Hòa, dù sao thân phận cũng khác biệt, quả thực có khả năng lọt vào mắt ngài ta hơn con cháu nhà họ Lâm.

Dù bà nghĩ vậy, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn từ bỏ con cháu nhà mình.

Biết đâu được, Giang Tổng binh lại có “cảm tình” với một vị tiểu thư trong phủ?

Dẫu không làm được chính thất, có thể tiến vào hậu viện của ngài ta cũng là chuyện tốt đẹp.

Nghĩ đến đây, ánh mắt bà khẽ lóe, nhẹ giọng phân phó: “Thanh Anh nói cũng có lý. Lưu bà tử, đi báo cho các tiểu thư trong nhà, bảo họ mau chóng sửa soạn, ra tiền sảnh nghênh đón Giang Tổng binh.”

Ngô thị và Tào thị nghe vậy thì mừng rỡ ra mặt.

Nếu không sợ bị mẹ chồng trách mắng, họ hẳn đã chạy thẳng về dặn dò con gái ăn diện thật đẹp rồi.



Bên ngoài, Vân Sương và Giang Tiếu vừa đến cổng Lâm phủ, vừa hay gặp được Ngô Khởi cũng đến đó.

Theo như kế hoạch của Vân Sương, họ lấy lý do “đi ngang qua, ghé thăm Lâm gia lang chủ” để gõ cửa phủ.

Tên gia nhân giữ cửa vừa nghe đến tên Giang Tiếu, mặt liền biến sắc, vội vàng cung kính mời hắn vào đại sảnh, rồi xoay người chạy vội vào phủ báo tin.

Gia nhân trong phủ họ Lâm, ai nấy đều mang bộ dạng như lâm đại địch.

Trong lòng Vân Sương lại càng dâng lên cảm giác “giết gà cần gì dùng đao mổ trâu”, lần đầu tiên nàng hoài nghi quyết định của bản thân, chẳng hay có nên tốn chút thời gian, chạy một chuyến mời Dương Nguyên Nhất bọn họ đến thì hơn…

Giang Tiếu vẫn luôn dùng khóe mắt lưu ý nàng, thấy vậy liền hơi cúi người, nhẹ giọng nói: “Nàng không cần nghĩ nhiều, cứ làm theo những gì nàng muốn là được.”

Vân Sương liếc nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng gật đầu.

Chẳng bao lâu sau, một người có dáng vẻ quản sự liền dẫn theo mấy nam tử vận cẩm y vội vàng bước đến. Dẫn đầu là một trung niên thân hình hơi đẫy đà, trạc bốn năm mươi tuổi. Vừa thấy Giang Tiếu, ông ta liền cung kính hành lễ, vẻ mặt đầy lo sợ mà nói: “Tiểu nhân bái kiến Tổng binh! Không biết hôm nay Tổng binh giá lâm, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, còn mong Tổng binh rộng lượng thứ lỗi!”

“Lâm lang chủ không cần đa lễ. Hôm nay ta không báo trước đã đường đột tới cửa, e là quấy rầy quý phủ mới phải.”

Giang Tiếu đối mặt với người ngoài liền khôi phục vẻ trầm lạnh quen thuộc, nhàn nhạt nói: “Dạo gần đây ta đều trú tại huyện thành, hôm nay đi ngang phủ họ Lâm, nhớ ra mấy hôm trước quý phủ từng sai người gửi thiệp mừng thọ ngũ thập của Lâm lang chủ, liền nhân tiện đến hồi đáp một lời.”

Lâm Bá Lễ lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn vinh hạnh, chỉ là trong đáy mắt lại lóe lên một tia dò xét.

Đích thân tới hồi âm gì đó, trước giờ chẳng phải là chuyện vị này hay làm!

Trước kia bao nhiêu danh môn vọng tộc gửi thiệp, đừng nói là đích thân tới, đến thư tay hồi đáp của hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay!

Lâm Bá Lễ không phải kẻ ngu, ông ta theo trực giác nhận ra lần viếng thăm này của Giang tổng binh, tất có ẩn ý khác.

Chỉ là, vì cớ gì? Gần đây phủ họ Lâm khác biệt nhất, e là việc có thêm mấy vị quý nhân từ Túc Châu đến…

Bỗng dưng, ông ta như chợt tỉnh ngộ. Hôm qua, Thiên Hòa từng nói, bọn họ dưới sự dẫn dắt của Lâm nương tử đã tới bái phỏng vệ sở Hạ Châu, lại còn may mắn diện kiến Giang tổng binh.

Con nha đầu Thiên Hòa kia, quả thực có chút sắc nước hương trời, huống hồ Hạ Châu lại dựa lưng vào Mộc thừa tướng, trong quan trường kẻ muốn kết giao với nhà họ Hạ, đông không kể xiết.

Giang tổng binh cho dù cao ngạo lạnh lùng đến đâu, chung quy cũng chỉ là một nam nhân mà thôi.

Lâm Bá Lễ tự thấy đã đoán được tâm tư của Giang Tiếu, vội vàng nịnh nọt mỉm cười nói: “Chuyện nhỏ thế này, nào đáng để Tổng binh tự mình chạy tới. Nay Tổng binh đã đến, phủ họ Lâm tất nhiên phải đón tiếp chu đáo.

Tổng binh, mời ngồi, mời ngồi! Nội nhân của ta vì tiệc mừng thọ sắp tới, đặc biệt mời một gánh hát đến. Nghe nói gánh hát ấy nổi danh khắp mấy châu lân cận, còn từng vào kinh, diễn cho Thái hậu nương nương xem qua.

Hôm nay là ngày đầu họ đến, bọn ta định xem thử tài nghệ thế nào, chẳng hay Tổng binh có nể mặt cùng thưởng thức một phen?”

Phương Tổng quản vừa mới nói, con nha đầu Thiên Hòa sáng nay ra ngoài đến giờ vẫn chưa về.

Ông ta cần tìm một cái cớ, để giữ vị này ở lại lâu thêm chút nữa.

Giang Tiếu nhấc chén trà bên cạnh, khẽ nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: “Xem hát thì thôi vậy, ta còn chút việc cần làm, không thể lưu lại quá lâu, nếu đang xem mà phải rời đi nửa chừng, chẳng phải phá hỏng hứng thú của mọi người sao.

Nói đi cũng phải nói lại, Lâm lang chủ lần này đúng là coi trọng tiệc mừng thọ lắm.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 176: Miếng mồi béo rơi vào hang sói


Lâm Bá Lễ vội vàng nở nụ cười, nói:

“Đúng vậy, sinh nhật tròn năm, người thường cũng đều xem trọng hơn vài phần. Dẫu tiểu nhân muốn đơn giản hóa đôi chút, nhưng phu nhân và lão thái thái trong nhà cũng không đồng ý.”

“Vậy sao?”

Giang Tiếu lên tiếng:

“Xem ra đến khi đó ta đến dự yến, cũng phải chuẩn bị một phần lễ vật hậu hĩnh mới được.”

Hắn… đồng ý đến dự yến sinh nhật rồi sao?!

Lâm Bá Lễ khẽ giật mình, mừng rỡ vô cùng, vội nói:

“Giang tổng binh bằng lòng đến, đã khiến Lâm gia chúng tiểu nhân rạng rỡ lắm rồi, quà cáp thì thật sự không cần đâu ạ!”

“Ấy là điều tất yếu.”

Giang Tiếu bình thản nói:

“Không biết Lâm lang chủ ngày thường có sở thích gì? Như hội họa, thư pháp, các loại cổ vật hay rượu ngon chẳng hạn… Việc tặng lễ vật, không chỉ cần quý giá, mà còn phải hợp lòng người mới tốt.”

Lâm Bá Lễ chỉ cảm thấy, giờ đây chỉ dùng từ “vinh hạnh” thôi đã không đủ để miêu tả tâm tình của ông ta nữa rồi, liên tục xua tay:

“Giang tổng binh thật sự không cần khách sáo đến thế…”

Thế nhưng Giang Tiếu lại đột nhiên nói:

“Chẳng qua, những thứ đó, nghĩ Lâm lang chủ cũng chẳng thiếu. Ta nghe nói mấy ngày nay, mỗi ngày đều có mấy đoàn xe chở đồ đến Lâm phủ, ngay cả các loại rượu ngon cũng đã được chở đến mấy xe.”

Lâm Bá Lễ sững người, có chút không đoán được ý của Giang tổng binh khi nói những lời này. Ông ta ngập ngừng, cẩn thận đáp:

“Nói thật lòng, chuyện tiệc sinh thần của tiểu nhân, đều do phu nhân của tiểu nhân lo liệu. Quả thực gần đây vì chuẩn bị cho buổi tiệc, bà ấy đã thu mua không ít vật phẩm…”

Giang Tiếu nhàn nhạt nói:

“Lâm lang chủ không cần cảm thấy áp lực. Trong quân ta có một vị Thiên Hộ, ngày thường rất thích thưởng rượu, hắn cũng nhận được thiệp mời đến dự yến sinh nhật của Lâm lang chủ. Hai hôm trước còn nói với ta, nói rằng trong tiệc nhất định sẽ được uống không ít rượu ngon, vì thế ta mới tiện miệng nhắc đến.”

Thì ra là vậy!

Lâm Bá Lễ lập tức mỉm cười, nói:

“Tiểu nhân cũng từng nghe phu nhân nói, quả thực đã sai người thu mua không ít rượu ngon. Không biết Giang tổng binh có từng nghe qua tửu phường nhà họ Trì ở ngoài thành chưa? Loại rượu họ từng nấu từng vang danh khắp nơi, chỉ tiếc sau khi phu thê chủ nhân cũ qua đời, chất lượng rượu sa sút hẳn.

Tuy nhiên, trước lúc hai người ấy mất, từng tự tay ủ hơn trăm hũ rượu ngon và niêm phong cẩn mật. Phu nhân của tiểu nhân vì tiệc sinh nhật mà bỏ ra một số bạc lớn, mua được ba hũ do chính phu thê chủ nhân cũ của Trì gia tửu phường chế tác, lại còn đều đã được cất giữ hơn hai mươi năm!

Ba hũ rượu này, tiểu nhân không dám nói là thiên hạ đệ nhất tửu, nhưng tuyệt đối là cực kỳ quý hiếm. Bởi vì uống một hũ là ít đi một hũ, sau này muốn uống nữa cũng khó có cơ hội!

Ba hũ rượu này, tiểu nhân định để dành chiêu đãi quý khách trong buổi tiệc sinh thần sắp tới!”

Thấy hắn cuối cùng cũng nói đến chính sự, Vân Sương lập tức tập trung tinh thần cao độ.

“Ồ.”

Giang Tiếu lại nhấp một ngụm trà, nói:

“Nếu quả thực như vậy, vị Thiên Hộ dưới trướng ta nhất định sẽ rất vui mừng. Ba hũ rượu ấy, Lâm lang chủ phải bảo quản thật cẩn thận mới được.”

“Dĩ nhiên là vậy rồi!”

Lâm Bá Lễ lập tức đáp:

“Tiểu nhân đã cho cất giữ chúng trong kho nội thất sâu nhất trong phủ, nơi đó đều chứa những vật phẩm quý giá, ngày thường muốn vào, phải có chìa khóa từ tay phu nhân của tiểu nhân hoặc từ Phương quản sự mới được.

Ngoài kho cũng luôn có người canh giữ, xin Giang tổng binh yên tâm!”

Vân Sương lập tức nghĩ đến lý do tại sao Trì Dũng lại trà trộn vào đoàn xe chở hàng cho Lâm gia.

Thứ hắn phụ trách vận chuyển, chính là loài cúc Vạn Thọ vô cùng giá trị. Chỉ có vật quý giá đến vậy, mới có khả năng được đưa vào tận kho nội thất kia!

Lâm Bá Lễ suy nghĩ một chút, lấy lòng nói:

“Giang tổng binh có muốn đến kho nội thất xem thử không?”

Giang Tiếu hơi nhướng mày, liếc mắt nhìn Vân Sương một cái, đáp:

“Được thôi, dù sao đang rảnh, coi như tiện thể tham quan phủ đệ của Lâm gia vậy.”

Lâm Bá Lễ vội vàng đứng dậy:

“Tiểu nhân sẽ lập tức dẫn Giang tổng binh qua đó…”

Tuy nhiên, lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến một giọng phụ nhân dứt khoát và sắc sảo:

“Thiếp đến chậm, không kịp nghênh đón từ xa, mong Giang tổng binh chớ trách.”

Theo sau tiếng nói đó, chỉ thấy một phụ nhân mặc áo tím, dung mạo cứng cỏi mà quý phái, dẫn theo mấy vị nữ tử trẻ tuổi nhanh chóng bước đến, hướng về Giang Tiếu thi lễ.

Trong số đó, có mấy người trông chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, vừa hành lễ, vừa thẹn thùng len lén liếc nhìn Giang Tiếu, ánh mắt trong sáng rạng ngời, chan chứa tình ý không chút che giấu.

Ngô Khởi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trời—hắn quả nhiên đoán không sai.

Tổng binh nhà bọn họ vốn không ưa giao thiệp với các thế gia vọng tộc, một phần cũng bởi vì các tiểu thư con nhà danh giá ấy mỗi lần trông thấy tổng binh, chẳng khác nào lũ sói đói trong rừng bất ngờ phát hiện ra một miếng thịt béo…

Lâm Bá Lễ vừa thấy các nàng, thoáng sững người, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ dụng ý của phu nhân mình.

Ông ta lập tức nhiệt tình giới thiệu từng người một trong đám nữ quyến của nhà họ Lâm cho Giang Tiếu.

Thế nhưng Giang Tiếu từ đầu đến cuối, nét mặt vẫn nhàn nhạt, tựa hồ dẫu là mỹ nhân tuổi xuân mơn mởn đứng trước mặt, cũng chẳng khác gì khúc gỗ vô tri vô giác.

Các vị tiểu thư kia đương nhiên không cam tâm, nhân lúc Lâm Bá Lễ đang giới thiệu, thi nhau thi triển hết mọi chiêu trò, mong thu hút được chút chú ý từ vị nam nhân trước mặt. Có một nàng trong lúc hành lễ, thậm chí còn “vô tình” đánh rơi chiếc khăn tay, rơi chính xác dưới chân Giang Tiếu.

Giang Tiếu khẽ cau mày, lùi một bước theo đúng lễ nghi, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn chiếc khăn lấy một cái.

Đến cả Vân Sương, người đang sốt ruột muốn đến xem xét tình hình trong kho, cũng không nhịn được khẽ co giật khóe môi.

Đám khuê nữ thời xưa này, thật sự táo bạo hơn nàng tưởng rất nhiều.

Nàng bất giác liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, thầm cảm thán—trong vòng vây của từng ấy chim sa cá lặn, thế mà ngay từ đầu, hắn đã đặt mắt lên một phụ nhân mang theo hai đứa trẻ như nàng… Quả thật là chuyện lạ đời.

Thấy rõ ràng Giang Tiếu chẳng hề mảy may hứng thú với nữ quyến trong phủ, thậm chí còn thấp thoáng vẻ không kiên nhẫn, Lâm Bá Lễ cũng chẳng phải kẻ hồ đồ, vội vàng nói:

“Giang tổng binh thời giờ quý báu, chi bằng để tiểu nhân đưa ngài sang kho nội thất trước xem một chuyến!”

Thế nhưng, Ngô thị và Tào thị đâu dễ buông tay, thấy phụ mẫu chồng không ngăn cản, liền nhẹ nhàng cười nói:

“Giang tổng binh hiếm khi ghé qua, chúng thiếp thân đương nhiên nên theo hầu một bên.”

Dứt lời, liền kéo theo vài vị thiên kim tiểu thư của mình, rảo bước theo sau.

Giang Tiếu tuy không kiên nhẫn, nhưng thoáng nhìn về phía Vân Sương, biết nàng nhất định đang nóng lòng đến kho kiểm tra tình hình, bèn lười đôi co thêm, chỉ trầm giọng:

“Đi thôi.”

Cả đoàn người liền rầm rộ kéo về hướng kho nội thất.

Khi đến nơi, cửa kho đang được khóa chặt.

Nhưng Vân Sương vừa đảo mắt liền phát hiện—ngay góc sát khe cửa, có một cánh hoa màu vàng tươi nằm trơ trọi.

Đó rõ ràng là… cánh hoa của cúc Vạn Thọ!
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 177: Chuột ăn vụng dầu


Vân Sương vốn định tìm cơ hội một mình đến gần kho nội thất.

Thế nhưng, sau khi nghe nói kho cất rượu kia cần có chìa khóa mới mở được, nàng lập tức thay đổi ý định.

Trì Dũng cố tình trà trộn vào đoàn xe vận chuyển cúc Vạn Thọ, mục đích chính là nhằm tìm cách xâm nhập vào kho đó.

Tính toán thời gian, hắn lúc này hẳn đã vào phủ Lâm, thậm chí, đoàn xe kia rất có thể cũng đã dỡ hàng xong rồi.

Kết quả xấu nhất là Trì Dũng đã ra tay, tìm cơ hội mở ba hũ rượu ấy.

Thế nhưng, khi chuyển cúc Vạn Thọ vào kho, tất sẽ có không ít người giám sát. Theo lý, muốn ra tay giữa tình cảnh ấy là điều không dễ.

Khả năng lớn hơn là: Trì Dũng lợi dụng lần trà trộn này để dò xét địa hình kho, rồi ẩn thân trong phủ Lâm, đợi thời cơ ra tay.

Trong tình huống như vậy, nàng có đi một mình cũng khó lòng bắt quả tang.

Giang Tiếu tất nhiên cũng đã nghĩ đến điều này, bởi vậy khi Lâm Bá Lễ đề nghị đưa họ đến xem kho nội thất, hắn chỉ liếc nàng một cái, liền hiểu được dụng ý, gật đầu đồng ý.

Dù sao để Vân Sương đơn độc hành động thì khả năng thành công cũng không cao, chi bằng cùng đi, lại tiết kiệm được thời gian tìm cớ che giấu, tránh khiến Lâm gia sinh nghi.

Tuy nhiên, Trì Dũng có thể ẩn náu trong Lâm phủ thời gian dài, còn bọn họ thì không thể.

Trên đường đến đây, Vân Sương vẫn luôn suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.

Nếu Trì Dũng thật sự đang ẩn mình trong Lâm phủ, thì hắn giờ đang ở đâu?

Giờ phút này, trông thấy cánh hoa cúc Vạn Thọ rơi ở gần khe cửa kho, nàng càng thêm chắc chắn—những chậu cúc kia, quả nhiên đã được đưa vào!

Giang Tiếu hiển nhiên cũng đã thấy cánh hoa đó, liền thản nhiên nói:

“Nói đến đây, lúc ta đến vừa khéo thấy một đoàn xe vận chuyển cúc Vạn Thọ. Mấy chậu cúc ấy, hẳn là do Lâm phủ các người đặt mua?”

Một bên, Tang thị lập tức nở nụ cười đáp lời:

“Vâng, lang chủ nhà chúng thiếp thân vốn yêu thích hoa cúc. Những chậu cúc Vạn Thọ này, thiếp đã phải hao tốn không ít công sức mới có được. Dự định trong tiệc sinh thần của lang quân, sẽ tổ chức một buổi thưởng cúc hội. Kính mong Giang tổng binh khi ấy cũng nể mặt ghé qua…”

“Bọn ta là quân nhân rong ruổi sa trường, ngày thường hiếm khi được thưởng thức những thứ quý giá như vậy. Đến khi ấy, chỉ e lại phá hỏng hứng thú của mọi người.”

Giang Tiếu nói tiếp:

“Giống như đám người vận chuyển cúc Vạn Thọ kia, nếu vô ý làm rơi hoa thì quả thật đáng tiếc.”

Tang thị lập tức chú ý đến cánh hoa rơi dưới đất, trong lòng bốc hỏa.

Loại cúc Vạn Thọ này vốn đã khó tìm, huống chi hiện tại đã là cuối tháng Mười, sớm qua mùa cúc nở. Bà ta đã đặc biệt tìm người dùng phương pháp bảo dưỡng, mới khiến mấy chậu hoa này vẫn còn rực rỡ vào thời điểm này.

Mấy chậu cúc này, nói mỗi chậu trị giá ngàn vàng cũng không ngoa!

Bà ta sớm đã dặn dò kỹ lưỡng, khi vận chuyển nhất định phải vô cùng cẩn thận. Vậy mà vẫn bị làm rơi mất cánh hoa!

Hiện giờ mới thấy một cánh, ai biết thật sự có bao nhiêu cánh bị rơi cơ chứ!

Tang thị đau như cắt thịt, nhưng trước mặt Giang Tiếu lại không tiện phát tác. Nay thấy Giang Tiếu chủ động nhắc đến, lập tức có cớ nổi giận, sắc mặt trầm xuống, quay sang Phương tổng quản sắc mặt tái nhợt, trách mắng:

“Việc vận chuyển mấy chậu hoa này, thiếp thân đã giao toàn bộ cho Phương tổng quản chịu trách nhiệm.

Phương tổng quản, rốt cuộc chuyện này là sao hả!”

Phương tổng quản vội vàng bước ra, hành lễ nói:

“Hồi bẩm phu nhân, chuyện này vốn là do tiểu nhân phụ trách, nhưng… nhưng phủ đột nhiên có quý khách tới, tiểu nhân đành phải… tạm thời giao lại việc này cho Trương quản sự.”

Trương quản sự chính là người chuyên phụ trách trông nom mấy kho nội thất trong phủ, lúc này cũng đang đứng gần đó. Nghe gọi tên mình, ông ta lập tức bước ra, run rẩy bẩm báo:

“Hồi bẩm phu nhân, vừa rồi… vừa rồi trong đám phu khuân vác mấy chậu cúc Vạn Thọ, có một người tay chân vụng về, lúc đưa vào kho suýt nữa trượt ngã. Dù hắn kịp giữ vững thân hình, nhưng… nhưng chậu cúc trên tay vẫn va vào tường, rơi mất mấy cánh hoa…

Phạm phải lỗi lớn như thế, hắn còn ở đó kêu oan, nói là dưới chân đột nhiên xuất hiện vật gì đó nên mới bị vấp.

Tiểu nhân đã lập tức trách phạt, đồng thời giữ hắn lại, đợi đến lúc phu nhân và Phương tổng quản rảnh rỗi thì sẽ bẩm báo chuyện này…”

Ánh mắt Vân Sương thoáng lóe lên một tia sắc bén.

Tang thị nghe xong, biết rơi không chỉ một cánh hoa, mà là “mấy cánh”, trong lòng giận đến muốn xé người. Nhưng Lâm Bá Lễ thì kín đáo liếc Giang Tiếu một cái, rồi lên tiếng hòa giải:

“Thôi được rồi, làm rõ được đầu đuôi là tốt rồi. Xem ra cũng chẳng phải chuyện gì lớn, đừng làm mất hứng thú của Giang tổng binh khi tham quan.”

Lão Phương, mau mau mở kho ra xem!”

Ông ta đã lên tiếng, Tang thị dù giận mấy cũng đành cắn răng chịu đựng, trước mắt đành tạm thời gác chuyện lại.

Trương quản sự nghe vậy, líu ríu nói:

“Phương tổng quản trước lúc đi đón khách quý đã giao chìa khóa kho lại cho tiểu nhân… tiểu nhân… tiểu nhân lập tức đi mở ngay.”

Nói rồi, ông ta lấy chùm chìa khóa từ bên hông, vội vã bước tới cửa kho.

Lúc đám người đang trò chuyện, Ngô Khởi không nhịn được ghé sát lại bên Vân Sương, hạ giọng hỏi:

“Phu nhân, người bị giữ lại đó… có phải là kẻ người đang tìm?”

Hiện tại thân phận của Vân Sương trong phủ là tiểu đồng bên cạnh Giang Tiếu, cả đoạn đường đi đều sánh vai cùng Ngô Khởi, nàng cũng từng đơn giản kể qua sự tình.

Nghe xưng hô ấy, chân mày Vân Sương khẽ giật, sắc mặt không chút biểu cảm liếc Ngô Khởi một cái.

Hắn chắc chắn, lúc này vẫn còn muốn gọi như thế sao?

Bất quá, Ngô Khởi vốn không phải hạng đầu óc đơn giản như Nghiêm Phương, hắn dám mở miệng là chắc chắn sẽ không để người khác nghe thấy.

Thấy ánh mắt của Vân Sương, hắn ho khẽ một tiếng, cúi đầu che đi chút ngượng ngập nơi đáy mắt—dù chỉ là một chút ít.

Vân Sương thở dài trong lòng, khẽ đáp:

“Không phải Trì Dũng.”

Lời nàng nói đầy chắc chắn khiến Ngô Khởi không khỏi nghi hoặc nhìn nàng.

Ý nghĩ của hắn vốn giống với nàng—cho rằng khả năng cao Trì Dũng đã lợi dụng lần này ẩn thân trong phủ Lâm, chờ thời cơ ra tay.

Vân Sương khẽ nhếch môi cười nhạt:

“Trì Dũng là kẻ thông minh, hắn đã dốc công trà trộn vào Lâm phủ, sao lại để bản thân bị bắt giữ, bị hạn chế hành động dễ dàng như vậy?

Tên khuân vác suýt ngã kia, rất có thể là do hắn ngấm ngầm sắp đặt—mục đích chỉ là để nhân cơ hội gây hỗn loạn, âm thầm lưu lại trong phủ.”

Lâm phủ quy củ nghiêm ngặt, từ lúc bọn họ bước chân vào, nhất định đã bị người theo dõi chặt chẽ.

Muốn tìm cơ hội ở lại, nào dễ dàng gì?

Nhưng nếu gây chút rối loạn, khiến người giám sát phân tâm, thì có lẽ còn có thể nhân cơ hội đó âm thầm hành động.

Ngô Khởi sững người, lập tức hỏi:

“Vậy Trì Dũng sẽ trốn ở đâu?”

Vân Sương nhìn hắn một cái, ánh mắt sâu xa, thản nhiên đáp:

“Chuột muốn ăn vụng dầu, thì chỗ khả nghi nhất… tất nhiên là gần vò dầu rồi.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 178: Thứ giấm này cũng ghen sao?


Ngô Khởi ngơ ngác, chỉ cảm thấy câu nói của Vân Sương đúng là chẳng khác nào… nói rồi mà như chưa nói.

Lâm phủ rộng lớn, nơi nào chẳng có thể xem như gần “vò dầu”. Mà bọn họ thì không có chứng cứ, lại chẳng thể ngang nhiên yêu cầu Lâm phủ hỗ trợ tìm người được.

Đúng lúc ấy, Vân Sương nhẹ nhàng kéo áo hắn, ra hiệu ghé sát lại, rồi khẽ nói mấy câu bên tai.

Ngô Khởi liên tục gật đầu, trong lúc vô tình liếc mắt liền bắt gặp Tổng binh đại nhân từ lúc nào đã hơi nghiêng đầu, ánh mắt trầm lạnh, đang nhìn chằm chằm vào… tay áo bị kéo của hắn.

Ngô Khởi: “…”

Lập tức theo phản xạ giật tay áo mình lại.

Vân Sương hơi sững sờ, không hiểu sao hắn lại phản ứng như vậy.

Ngô Khởi nhất thời không biết giải thích thế nào, đành cười khan mấy tiếng, nghiêm giọng nói:

“Tiểu nhân đã hiểu, chuyện này cứ giao cho tiểu nhân!”

Tổng binh đến cả thứ giấm này cũng… ghen được sao…

Nghĩ kỹ lại, mặc dù Tổng binh và Vân nương tử đã có con cái, nhưng thật ra thời gian ở bên nhau cũng chỉ tính theo tháng. Huống chi, cũng mới gần đây Tổng binh mới thực sự khiến Vân nương tử mở lòng, chủ động kể hết mọi chuyện với hắn.

Ngô Khởi tuy không rõ hết chi tiết trong mối quan hệ của hai người, nhưng làm thân tín bên cạnh Tổng binh, hắn còn rõ hơn ai hết — không ai hiểu Tổng binh và Vân nương tử bằng hắn. Dù chỉ là đôi chút, nhưng hắn cũng nhận ra vài phần.

Thậm chí, sáng nay Tổng binh mới bắt đầu sắp xếp việc định thân với Vân nương tử.

Có khi đến giờ, hai người họ còn chưa từng nắm tay lần nào cũng nên.

Thế nên… Tổng binh ghen vì Vân nương tử chỉ hơi gần gũi với hắn một chút, cũng là chuyện dễ hiểu thôi…

Nghĩ lại thấy… thật tội nghiệp.

Vân Sương cũng khẽ liếc nhìn Ngô Khởi vài lần, nhưng lúc này cửa kho đã mở ra, nàng cũng tạm gác lại suy nghĩ.

Chỉ thấy đây là một gian kho rất rộng rãi, bên trong đặt đầy những kệ trưng bày, trên kệ là vô số vật phẩm trông đã biết là quý giá.

Lâm gia dẫu sao cũng là một gia tộc lâu đời, tổ tiên từng huy hoàng, có tích lũy tài sản phong phú cũng là điều dễ hiểu.

Lâm Bá Lễ chẳng hề ngại ngùng phô bày sự giàu sang, cười tươi như hoa, vừa đưa Giang Tiếu vào kho vừa ra sức giới thiệu các bảo vật trong nhà.

Vân Sương thì mục tiêu rõ ràng, nhanh chóng đảo mắt một vòng, liền thấy ở phía trong cùng bên phải, trên một kệ trưng bày, có mấy hũ rượu lớn.

Trong đó, ba hũ được đặt ở vị trí trung tâm, trên niêm phong dán rõ ký hiệu của Trì gia tửu phường—đích xác là mục tiêu bọn họ cần tìm!

Nhìn qua thì ba hũ rượu này vẫn được niêm phong cẩn thận, không có dấu hiệu bị mở, nhưng khoảng cách hiện tại hơi xa, phải lại gần kiểm tra mới biết được thực hư.

May mắn thay, Lâm Bá Lễ một lòng muốn lấy lòng Giang Tiếu, nhớ kỹ mục đích đến đây là để xem rượu, liền vừa xoa tay nịnh nọt vừa dẫn hắn đi về phía đó:

“Ba hũ rượu kia của Trì gia tửu phường đặt ngay bên đó, tiểu nhân dẫn Giang tổng binh tới xem ngay đây…”

Đúng lúc đó, ánh mắt Giang Tiếu chợt sắc lạnh, bỗng quay phắt đầu lại, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh băng nhìn thẳng về phía đống hòm rương chất chồng bên góc trái phía trước.

Cả đám người vốn dĩ tập trung nhìn hắn, bị động tác đột ngột ấy làm giật mình.

Lâm Bá Lễ vội vàng tiến lên hỏi:

“Giang tổng binh, có chuyện gì vậy?”

Ngô Khởi thì hiểu rất rõ sự nhạy bén vượt thường nhân của Tổng binh nhà mình, chỉ cần có một chút khác lạ, cũng không thể qua nổi mắt và tai của tổng binh. Nghĩ tới lời dặn của phu nhân trước khi vào kho, hắn cũng lập tức tỏ vẻ cảnh giác, nhìn về phía đống hòm ấy.

Một lúc sau, Giang Tiếu mấp máy đôi môi mỏng, lạnh nhạt nói:

“Lâm lang chủ, hình như trong kho này… có vài con chuột chui vào rồi thì phải.”

Lâm Bá Lễ sững người, lập tức khoát tay:

“Không thể nào! Kho của chúng ta đều được phun thuốc xua trừ định kỳ, trước nay chưa từng nghe nói có chuột xuất hiện trong đây…”

Giang Tiếu bỗng vươn tay, chắn trước người Vân Sương, lạnh lùng dứt khoát nói:

“Có chuột hay không, đi xem chẳng phải rõ ngay sao? Ngô Khởi!”

Dáng vẻ nghiêm nghị đến lạnh người của hắn khiến mọi người nhất thời không chú ý đến động tác bảo vệ người kia có chút… lộ liễu.

Ngô Khởi lập tức đáp lời, tay đặt lên chuôi đao bên hông, cẩn trọng tiến về phía đống hòm nghi vấn.

Tất cả đều vô thức nín thở, mấy nữ quyến sợ hãi rụt vào nhau, mắt không rời bước đi của Ngô Khởi.

Những rương hòm chất đống ấy tạo thành vô số góc tối có thể ẩn thân.

Nhưng những góc ấy, chẳng thể chịu được sự soi xét kỹ lưỡng.

Người ẩn nấp bên trong hẳn cũng hiểu rõ điều đó—ngay lúc Ngô Khởi sắp tiến sát, một bóng đen đột ngột lao ra như mũi tên, nhắm thẳng phía có nhiều nữ quyến nhất mà lao tới!

Tình huống diễn ra quá bất ngờ, khiến đám nữ quyến la hét chói tai, hoảng loạn chạy tán loạn.

Có người còn chạy về phía Ngô Khởi, khiến bước chân hắn bị cản trở, trong lúc nhất thời không sao đuổi kịp bóng đen kia.

Lâm Bá Lễ cùng mọi người ngơ ngác, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Thấy bóng đen sắp thoát khỏi kho, Giang Tiếu nghiêng đầu, thấp giọng với Vân Sương:

“Ở đây đợi ta, đừng chạy loạn.”

Rồi sải bước đuổi theo.

Vân Sương sao có thể thật sự giao phó hết thảy cho Giang Tiếu, cũng lập tức lao theo phía sau. Vừa bước ra khỏi kho, nàng liền nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng thét sắc lạnh—

“Aaa!”

Sau đó là những tiếng hô hoảng loạn liên tiếp:

“Tên tặc từ đâu tới! Dám cả gan đụng đến Hạ nương tử!”

“Ngươi… ngươi mau thả nương tử chúng ta ra! Ngươi có biết thân phận nàng là gì không!”

Vân Sương nhìn rõ tình hình—không biết Hạ Thiên Hòa và những người kia từ khi nào đã đi tới gần kho.

Giờ phút này, Hạ Thiên Hòa đang bị Trì Dũng, khuôn mặt đầy cuồng loạn, khống chế, ôm chặt vào lòng, dao kề cổ.

Một nhóm người vây xung quanh, sắc mặt hoảng hốt cực độ.

Hạ Thiên Hòa, gương mặt vốn kiêu ngạo lạnh lùng giờ trắng bệch, cảm nhận rõ rệt lưỡi dao lạnh lẽo kề bên cổ, toàn thân run rẩy không ngừng.

Thấy bóng dáng cao lớn từ trong kho lao ra, ánh mắt nàng ta sáng bừng, nước mắt rưng rưng run giọng cầu cứu:

“Giang tổng binh, cứu thiếp…”

Nàng bị Trì Dũng khống chế, nên mặt hướng về phía cửa kho, là người đầu tiên nhận ra Giang Tiếu.

Những người khác nghe vậy, lập tức quay đầu, bắt gặp gương mặt lạnh lùng đầy sát khí của Giang Tiếu. Do Hứa cũng vội vàng tiến lên, hành lễ:

“Thuộc hạ tham kiến Tổng binh!”

Trong lòng hắn tràn đầy kinh ngạc—hóa ra biểu huynh thật sự đang ở đây!

Hắn một đường theo dõi Lâm Vãn Chiếu trở về Lâm phủ, vốn định rời đi, nhưng khi nghe nói biểu huynh đến đây, liền nửa tin nửa ngờ mà đi theo xác nhận.

Không ngờ, nửa đường lại gặp… Trì Dũng!

Ngay lúc ấy, hắn bắt gặp Vân Sương bước ra từ sau lưng biểu huynh.

Dù nàng mặc y phục nam tử, dung mạo cũng hóa trang đôi chút, nhưng Hứa Do vẫn nhanh chóng nhận ra nàng, ánh mắt sáng rực, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra là thế.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu được vì sao biểu huynh và Trì Dũng—hai người chẳng liên can gì—lại cùng lúc xuất hiện tại Lâm phủ.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 179: Thật là lỗ quá rồi


Lúc này, những người khác trong Lâm gia cũng đã kịp phản ứng, vội vã lao tới với vẻ mặt hoảng loạn.

Lâm Bá Lễ sắc mặt xanh mét, giọng run rẩy kêu lên:

“Ngươi… ngươi là ai! Mau thả Thiên Hòa ra!”

Nếu như Thiên Hòa xảy ra chuyện gì trong phủ bọn họ, thì Lâm gia bọn họ e là tiêu đời!

Lúc này Trì Dũng vẫn còn trong trạng thái vô cùng hoảng loạn. Kế hoạch của hắn vốn tiến hành rất suôn sẻ: đã thành công lẻn vào kho rượu trong Lâm phủ, chỉ chờ quan sát xong ba hũ rượu rồi tìm cơ hội thoát thân.

Nào ngờ, hắn vừa ẩn thân chưa được bao lâu, còn chưa kịp hành động gì, đã bị phát hiện!

Mà lại là bị bắt quả tang trước mặt nhiều người như thế!

Khi Ngô Khởi từng bước áp sát, đầu óc Trì Dũng trống rỗng, chẳng còn lý trí gì cả, hắn chỉ biết một điều—tuyệt đối không thể để bị bắt! Tuyệt đối không!

Giờ đây bị bao người nhìn chằm chằm, hắn vô thức siết chặt người phụ nữ trong tay, lớn tiếng gào:

“Không… không muốn ả này xảy ra chuyện thì cút hết cho ta!”

Vừa nói, con dao trong tay hắn càng dí sát hơn vào cổ Hạ Thiên Hòa.

Tất cả mọi người có mặt đều nín thở, sắc mặt trắng bệch.

Hạ Thiên Hòa sợ đến không thốt nên lời, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn về phía mấy người đối diện, toàn thân run rẩy.

Lâm Bá Lễ hoàn toàn không biết phải làm gì, lắp bắp nói:

“Ngươi… ngươi đừng làm hại Thiên Hòa! Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi!”

Trì Dũng mặt mũi vặn vẹo vì kích động:

“Ta muốn rời khỏi nơi này! Chuẩn bị xe ngựa cho ta! Đưa ta rời khỏi đây! Đến lúc đó, ta sẽ tự mình thả ả ra!”

Người có đầu óc ai cũng đoán ra ý đồ của hắn.

Nhưng đó là điều tuyệt đối không thể cho hắn!

Ai biết được lúc đó hắn có thật sự thả Hạ Thiên Hòa hay không! Dù… dù hắn có chút lương tâm thật, nhưng một khi bị hắn khống chế trên đường, thì danh tiết của Hạ Thiên Hòa cũng đã bị tổn hại nghiêm trọng!

Lâm Bá Lễ còn chưa kịp lên tiếng, mấy nha hoàn, mụ mụ thân cận của Hạ Thiên Hòa đã vội vã gào lên:

“Không được!”

“Ngươi… ngươi mau thả nương tử nhà ta ra! Ngươi có biết nàng là ai không!”

Cục diện càng lúc càng căng thẳng, thần kinh của Trì Dũng cũng gần như đứt đoạn. Bỗng hắn kề dao sát hơn nữa vào cổ Hạ Thiên Hòa, khiến nàng kinh hãi thét lên, nơi cổ đã thấy máu rướm ra.

Tất cả mọi người hoảng loạn đến cực điểm.

Chỉ có Giang Tiếu từ đầu đến cuối sắc mặt vẫn lạnh lẽo. Bỗng, hắn cảm nhận được bên cạnh có một bóng người áo xanh bước qua, liền theo bản năng quay đầu nhìn—là Vân Sương.

Hắn khựng lại, không ngăn nàng, chỉ chăm chú dõi theo, tay phải âm thầm siết chặt chuôi đao bên hông.

Lúc ban đầu, không nhiều người chú ý đến hành động của Vân Sương. Cho đến khi nàng thản nhiên bước lên phía trước, đứng trước tất cả mọi người, đôi mắt sáng trong mà trầm tĩnh đối diện Trì Dũng, rồi khẽ nhướng mày:

“Trì Dũng, làm vậy có đáng không?”

Mọi người đều sững sờ nhìn nàng.

Hà Văn Tân và Trình Phương nhận ra nàng thì càng kinh hoảng, như gặp quỷ.

Người phụ nữ này… sao lại có mặt ở đây! Lại còn trong bộ dạng thế kia!

Vân Sương dường như không bận tâm đến những ánh mắt xung quanh, chỉ chăm chú nhìn Trì Dũng đang đầy cảnh giác nhìn mình, nhẹ giọng nói:

“Ngươi chẳng qua chỉ muốn lẻn vào đây, tìm lại thứ đã vô tình bị lẫn trong rượu mà các ngươi xuất kho hôm qua thôi. Hà tất phải biến mình thành thế này?”

Trì Dũng toàn thân chấn động, mặt mày càng hoảng loạn:

“Ngươi… ngươi biết rồi?!”

Hắn càng mất kiểm soát, khiến mọi người càng thêm nơm nớp lo sợ.

Nhưng Vân Sương vẫn bình tĩnh, thậm chí nhún vai nhè nhẹ:

“Ta biết không nhiều, chỉ đoán được ngươi đang tìm mấy hũ rượu bị rò rỉ từ tửu phường hôm qua thôi.

Là hôm nay đến Khách Duyệt Lai, ta mới phát hiện manh mối này.

Hũ rượu trong Khách Duyệt Lai… là ngươi mở ra, đúng không?”

Trì Dũng khựng người, trừng mắt nhìn nàng đầy hoài nghi:

“… Chỉ vậy thôi sao?”

Nàng chỉ đoán được có thế?

Vậy thì, nàng không biết… không biết rằng thứ hắn đang tìm… là vật khiến hắn đã phải ra tay gi.ết ch.ết hai người sao?

Vân Sương dường như thấy buồn cười, mỉm cười khó hiểu nói:

“Nếu không phải vậy thì sao? Ta còn nên biết thêm điều gì nữa sao? Dù ta có cải trang một chút, nhưng Trì lang quân hẳn không quên, sáng nay chúng ta mới gặp nhau đấy chứ?

Dù Trì lang quân nói rằng phu nhân ngài chỉ trở về nhà mẹ đẻ, ta vẫn thấy không yên tâm, nên sau khi rời khỏi Trì gia, ta đến Khách Duyệt Lai dò la một chút.

Sau đó lại gặp lang quân trên phố, thấy lạ, nên nghĩ cách đi theo lang quân tiến vào Lâm phủ.”

Trái tim đang giằng xé của Trì Dũng bất giác buông lỏng một chút.

Phải rồi, mới nửa ngày thôi, làm sao có thể điều tra được gì thật sự?

Vừa rồi hắn còn tưởng tất cả những gì mình làm đều đã bị phanh phui…

“Cho nên, ta mới thấy kỳ lạ.”

Vân Sương vẫn chăm chú theo dõi từng biểu cảm của hắn, thấy vậy, liền lạnh nhạt nói tiếp:

“Trì lang quân nếu chỉ đang tìm lại ‘thứ’ do chính mình vô tình để sót trong rượu, thì có gì phải sợ? Tuy rằng cách làm của lang quân có phần cực đoan, nhưng cùng lắm cũng chỉ khiến Khách Duyệt Lai và Lâm phủ tổn thất chút ít. Lang quân nói rõ, rồi bồi thường là được mà.

Trên đời này, người biết phân phải trái vẫn là nhiều hơn đấy. Huống hồ, lang quân cũng không phải vô cớ gây sự với hai nhà ấy.

Hà tất phải vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà chuốc lấy tội danh cướp bóc người khác?”

Trì Dũng sửng sốt, trong lòng đột nhiên chấn động mạnh.

Vân Sương không cho hắn cơ hội suy nghĩ, hơi cong môi, nửa cười nửa không nói tiếp:

“Huống chi, Trì lang quân là người thông minh, không thể nào không nhận ra, người mà ngài đang khống chế kia, thân phận không đơn giản chút nào, đúng chứ?

Đó là thiên kim tiểu thư của tri phủ Túc Châu. Nếu để tri phủ Túc Châu biết chuyện này, thì chẳng cần ai trong chúng ta ra tay, ông ta là người đầu tiên không tha cho ngài đâu.

Lúc ấy, thiên hạ này, còn có chỗ nào cho Trì lang quân dung thân được sao?

Chỉ vì một chuyện nhỏ xíu này mà đẩy bản thân tới bên bờ vực… quả thật là… quá thiệt thòi rồi đó.”

Trì Dũng trợn trừng đôi mắt vô thần, đầu óc rối loạn như tơ vò, cơ hồ không còn khả năng tư duy.

Chỉ có trái tim vẫn đập thình thịch vì nỗi hoảng loạn, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dữ dội.

Hứa Do không giấu được sự kinh ngạc, lẫn khâm phục nhìn vị “tẩu tử tương lai” của mình, liền lớn tiếng phụ họa:

“Đúng đấy! Trì Dũng! Ai mà chẳng có lúc hồ đồ? Nếu ngươi thật sự chỉ muốn tìm thứ gì đó, sao không trực tiếp nói với người của Lâm phủ?

Lâm phủ là đại tộc, xưa nay vẫn luôn hành xử theo lẽ phải!

Rượu phụ mẫu ngươi để lại vẫn còn đó, đến lúc ấy, mang ba hũ khác tới bồi thường là xong!”

Lâm Bá Lễ lúc này cũng kịp phản ứng, vội bước lên, sốt sắng nói:

“Thì ra Trì lang quân là vì chuyện này mới đến! Ta là gia chủ Lâm gia, ta hứa với ngươi, nhất định sẽ phối hợp. Nếu quả thực món đó ở Lâm phủ, thì đương nhiên nên trả về cho chủ cũ!

Giống như vị tiểu lang này vừa nói, chỉ vì một chuyện nhỏ mà gây ra đại họa như vậy, thực sự không đáng chút nào!”

Tang thị cũng vội vàng phụ họa:

“Mọi chuyện đều có thể thương lượng! Ngươi… ngươi chỉ cần thả Thiên Hòa ra, chúng ta bảo đảm sẽ không truy cứu chuyện này!”
 
Back
Top Bottom