Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mặt Trái Của Ánh Sáng

Mặt Trái Của Ánh Sáng
Chương 9


"Lễ truy điệu?!" Hà Mục Đồng khẽ kêu lên: "Thật sự chưa từng nghĩ tới hướng lễ truy điệu."
Mộ Kiêu Dương rất bình tĩnh nhìn Tiêu Điềm Tâm, tầm mắt chỉ xẹt qua rồi lại rơi xuống đóa hoa kia.

"Quý cô xinh đẹp của tôi, em lại xuất hiện." Mộ Kiêu Dương ngồi xổm xuống bên thi thể, đôi bàn tay mang bao tay trắng nhẹ nhàng dịu dàng nhặt lấy đóa hoa màu trắng hồng đang lấp ló, gần nh** h** có màu tím nhạt vô cùng xinh đẹp. Dáng vẻ anh v**t v* đóa hoa chuyên tâm và dịu dàng như thể đóa hoa kia là người tình xinh đẹp nhất của anh.

Trần Tinh - một cảnh sát trẻ tuổi đang ghi chép khiêm tốn hỏi: "Giáo sư, đây là hoa gì?"

Mộ Kiêu Dương khẽ hé môi, lộ ra hàm răng trắng đều đẹp: "Nó sinh trưởng ở Trung Mỹ, là một loại cây leo trong họ bìm bìm, tên gọi của người đẹp này là " Rosewood ", cũng là họ hàng gần với một loại Bìm tía, có chứa chất đặc thù, nó sẽ kết ra quả thân gỗ, thường được bán như một kho báu trong danh mục hạt giống; nó chứa các hợp chất giống LSD, thứ cho dù là Vu sư cũng muốn rời xa, bởi vì từ cổ chí kim Vu sư đều cho rằng sử dụng nó sẽ khiến bản thân " điên cuồng "."

"Ồ, nó thật sự đáng yêu!" Mộ Kiêu Dương bỗng nhiên biểu lộ cảm xúc: "Tính cách của nó tựa như người đẹp nào đó, xinh đẹp lại rất bá đạo!"

Trần Tinh lắc đầu, hoàn toàn nghe không hiểu.

Tiêu Điềm Tâm đỡ trán, nếu thầy pháp y còn ở hiện trường mà nói thì nhất định nghe hiểu được. Vì thế, sau khi cô hắng giọng đã nói: "Nói theo cách của con người là một loại chất gây ảo giác. LSD, alkaloid. (*) Các thành phần LSD của nó thể hiện các tác dụng khác nhau ở động vật: Ếch xanh và chuột sẽ rơi vào trạng thái ngất xỉu; con thỏ sẽ bị tăng nhiệt độ máu, đứng ngồi không yên, lông tóc dựng đứng; có vài con mèo ăn vào sẽ nôn mửa; nhưng loài chim có thể sử dụng nó, lại có thể phục tùng mệnh lệnh của con người hơn, ví dụ như đi mở khóa trộm kho bảo hiểm và đồ trang sức; mà con người thì sao...... Hẳn không phải là hôn mê thì chính là sinh ra ảo giác......"
(*) Lysergic acid diethylamide (LSD), còn được gọi là acid (tên lóng tiếng Anh), là một hoạt chất gây ảo giác. Các hiệu ứng thường bao gồm thay đổi suy nghĩ, cảm xúc và nhận thức về môi trường xung quanh.Nhiều người dùng LSD nhìn thấy hoặc nghe thấy những thứ không tồn tại. Sử dụng LSD thường dẫn đến đồng tử giãn, huyết áp tăng và nhiệt độ cơ thể tăng lên. Các triệu chứng thường bắt đầu trong vòng nửa giờ và có thể kéo dài đến 12 giờ. Nó được sử dụng chủ yếu như một loại thuốc giải trí và vì các lý do tâm linh.(wikipedia)
(*)Ancaloit là cách chuyển tự sang dạng Việt hóa nửa chừng của alkaloid (tiếng Anh) hay alcaloïde (tiếng Pháp) hoặc алкалоид (tiếng Nga). Một cách chặt chẽ thì nó là amin nguồn gốc tự nhiên do thực vật tạo ra, nhưng các amin do động vật và nấm tạo ra cũng được gọi là các ancaloit. Nhiều ancaloit có các tác động dược lý học đối với và các động vật khác. Tên gọi của ancaloit trong một số ngôn ngữ phương Tây có lẽ có nguồn gốc từ alkali/ancali (kiềm); và ban đầu thuật ngữ này được sử dụng để miêu tả bất kỳ một base hữu cơ nào có chứa ni tơ. Các ancaloit thông thường là các dẫn xuất của các amino acid và phần nhiều trong số chúng có vị đắng. Chúng được tìm thấy như là các chất chuyển hóa phụ trong thực vật (ví dụ khoai tây hay cà chua), động vật (ví dụ các loại tôm, cua, ốc, hến) và nấm. Nhiều ancaloit có thể được tinh chế từ các dịch chiết thô bằng phương pháp chiết acid -base. (wikipedia)
Mộ Kiêu Dương mím môi, cười nói: "Cây câu vẫn vừa rồi cũng có tác dụng gây ảo giác, nếu được sử dụng đúng cách sẽ không xảy ra mạng người."

"Anh câm miệng cho tôi." Tiêu Điềm Tâm cảm thấy giáo sư Mộ này vô cùng đáng ghét.

Trần Tinh lập tức thay đổi cách nhìn về Tiêu Điềm Tâm, không ngờ được cô gái có vẻ ngoài nhỏ nhắn này thế mà cừ như vậy. Ừm, cô đứng chung một chỗ với giáo sư Mộ, thật đúng là chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất! Hơn nữa, cô thế mà còn dám rống giáo sư Mộ! Nhất định là người xuất sắc sau lưng "người xuất sắc".

"Nữ thần, chị học chuyên ngành gì thế? Còn hiểu cái này! Hiện tại trợ lý đều đạt tới trình độ tiến sĩ ư?" Trần Tinh chỉ thiếu điều không kêu cô là người xuất sắc rồi.

"Môn học tự chọn của cô ấy ở đại học là hóa sinh, chỉ đạt tới trình độ tốt nghiệp nghiên cứu sinh." Mộ Kiêu Dương thản nhiên nói, cũng không nhìn cô, trong ánh mắt chỉ chứa được một gốc cây người đẹp sẽ khiến người ta "tinh thần say mê say đắm" kia.

Trần Tinh đứng bên cạnh đành phải cười ngây ngô, trình độ nghiên cứu sinh đã rất khủng rồi. Quả nhiên, yêu cầu của giáo sư Mộ rất cao!
Tiêu Điềm Tâm lườm sang, lại là tư liệu anh nhìn thấy khi làm hacker, bày ra còn thật kỹ càng mà!

"Bổ sung một chút, tác dụng của Rosewood với người cũng có khác biệt, một ít người sẽ sinh ra ảo giác, chứng kiến ảo ảnh vô cùng kỳ quặc; mà có vài người chỉ chịu ảnh hưởng nhỏ, ví dụ như chỉ là choáng váng đầu, hoặc cảm thấy như lọt vào trong sương mù, thần trí không rõ nhẹ; mà có vài người thì tiến vào trạng thái " lữ hành " hoàn toàn của Vu sư, thậm chí còn cho rằng bản thân có thể khơi thông với các vị thần và đạt được cảnh giới hài hòa giữa con người và thiên nhiên." Mộ Kiêu Dương nói: "Phải xem người sử dụng và dùng lượng bao nhiêu làm tiêu chuẩn. Cá nhân tôi cũng không cảm thấy LSD tổng hợp hoặc Tequila tự nhiên mang đến hiệu quả suиɠ sướиɠ. Tôi dùng sẽ đau đầu."

"Ồ, vừa rồi anh vẫn luôn đau đầu, anh vẫn luôn hút m* t** à?!" Tiêu Điềm Tâm cố ý dời bước chân, cách anh xa một chút.

Một nhóm cảnh sát yên lặng nhìn xuống đất, nhìn thi thể, cái trợ lý nhỏ này là muốn rơi đài sao?

Thấy anh không nói, Tiêu Điềm Tâm nhích lại gần về phía Mộ Kiêu Dương và nói, "Người ưu tú, anh không suy luận xem sao?"

Mộ Kiêu Dương lạnh lùng nhìn cô, "Tôi chỉ tới phân tích nghiên cứu thực vật, chuyện suy luận có cảnh sát. Tôi không phải cảnh sát." Dưới tình huống tất cả mọi người không phát hiện, giáo sư Mộ một lần nữa chiếm cứ thân thể Mộ Kiêu Dương.

Trần Tinh hiểu ý, lập tức nói: "Người chôn nội tạng chắc là sống gần đây. Người nọ rất quen thuộc với hoàn cảnh nơi này. Biết con đường này hẻo lánh, gần như không có người nào đi qua. Nếu không phải gặp trời mưa thì hoàn toàn rất khó bị phát hiện. Nếu không phải người gần đó thì nhất định sẽ không chôn nội tạng đến nơi đây, bởi vì đường núi càng hẻo lánh thì càng khó đi, tốn thời gian cũng càng nhiều hơn, trong lòng người từ bên ngoài đến cũng sẽ cảm thấy bản thân tốn thời gian ở chỗ này càng lâu càng dễ dàng bị người ta phát hiện. Cũng chỉ có cư dân gần đó mới biết được đường núi này ít có ai lui tới, bởi vì là dốc đứng, người lên núi cũng sẽ không lựa chọn con đường này để đi."

"Phân tích không tồi." Trên mặt Giáo sư Mộ không có biểu cảm gì, thứ mọi người có thể nhìn thấy cũng chỉ là gương mặt đầy râu của anh ấy. Nhưng Tiêu Điềm Tâm đã nhận ra anh ấy nhướng mày, quả nhiên, anh ấy nói tiếp: "Nhưng......"

Được, nhưng đã tới. Tiêu Điềm Tâm kìm nén nhếch môi.

"Nhưng cậu nói sai một chút rồi." Giáo sư Mộ nhìn Trần Tinh, nói với vẻ rất nghiêm túc: "Suy luận về cơ bản là chính xác, hẳn là một người quen sống ở khu vực này gây nên, người nọ rất quen thuộc với hoàn cảnh địa lý. Nhưng người nọ cố ý để người ta phát hiện những nội tạng đó. Vào vụ gϊếŧ người thứ nhất, tôi còn không thể khẳng định trăm phần trăm là cùng một người. Nhưng hiện tại xem ra, người nọ nhất định đã biết đêm đó trời sẽ mưa, cho nên cố ý chôn lúc trời đang mưa; hơn nữa túi dây xích cũng do người nọ cố ý chỉ kéo một nửa, mục đích chính là vì để người ta càng dễ phát hiện những chứng cứ phạm tội này. Dù sao, một người một lòng muốn vùi lấp các phần của thi thể, cho dù có vội vàng đi chăng nữa cũng sẽ không phạm sai lầm ở một mắt xích quan trọng như dây kéo của chiếc túi; cho dù lần đầu tiên, người nọ thật sự quá gấp gáp hoàn toàn chưa kéo hết, vậy lần thứ hai thì sao? Chẳng lẽ lần thứ hai còn quên kéo nữa ư?! Sở dĩ nói mục đích của người nọ chỉ có một, chính là bảo đảm những nội tạng này sẽ bị người ta phát hiện! Mà trong vụ gϊếŧ người thứ nhất, Khoa giám định kiểm tra đo lường được bên trong nội tạng có chứa chất bảo quản. Vì sao hung thủ muốn vẽ vời thêm chuyện dùng chất bảo quản chứ? Bởi vì anh ta muốn bảo quản nội tạng của người bị hại, cho đến khi trời mưa mới đưa nó tung ra, " phơi ra " cho mọi người xem."

Giáo sư Mộ nhấn mạnh ở hai chữ "phơi ra". "Nếu Khoa giám định kiểm nghiệm ra những cơ quan nội tạng này cũng chứa đựng chất bảo quản, vậy có thể cũng được xử lý cùng nhau."

Hà Mục Đồng suy nghĩ sâu xa hồi lâu, mới nghiêm nghị nói: "Vì sao hung thủ phải mất công như thế? Đã muốn che giấu một bộ phận của thi thể, lại muốn phơi ra?!"

"Đây là nhiệm vụ của các anh. Liên quan đến Rosewood tôi sẽ gõ báo cáo cho anh sau." Giáo sư Mộ ra hiệu cho Tiêu Điềm Tâm có thể đi rồi.

Nhưng Tiêu Điềm Tâm đang nghe hứng thú, nè nè hai tiếng, thấy anh ấy đã sải đôi chân dài bước đi, cô chặn ngang nắm lấy tay anh ấy, "Người ưu tú, tôi đang nghe phần cao trào, bỗng nhiên ngừng lại, sẽ nghẹn ra nội thương đó!"

Giáo sư Mộ cụp mắt, tầm mắt ngừng trên bàn tay cô đang nắm, anh ấy giật mình mới nói, "Tôi không phải là cảnh sát." Thấy cô trề môi tỏ vẻ bất mãn, quay đầu lại nói với nhóm cảnh sát: "Không cần biết mục đích của người nọ vì sao lại tốn công tốn sức nhưng có thể khẳng định người này là biếи ŧɦái, còn sẽ phạm tội nữa, các anh phải tranh thủ thời gian."

Đây sẽ là một một kẻ gϊếŧ người hàng loạt cực kỳ tàn nhẫn, phấn khích biếи ŧɦái. Người đó tựa như đang khiêu chiến cảnh sát.

***

Chờ lên xe anh, lái đi rất xa, rất xa, thấy sắp đến lối vào thành phố, đèn đã sáng rực, đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Điềm Tâm bỗng nhiên ồn ào: "Chẳng lẽ anh không hiếu kỳ sao? Vậy mà cứ thế mà đi?" Cũng không chú ý tới, anh ấy lái qua một đoạn và quay trở lại con đường nhỏ vùng ngoại ô.

"Đó là kẻ gϊếŧ người hàng loạt biếи ŧɦái, hơn nữa anh ta có yếu tố tinh thần không ổn định, người nọ sẽ sinh ra ảo giác, cho nên người này vô cùng nguy hiểm. Mà tôi......" Anh ấy bỗng nhiên không nói.

Tiêu Điềm Tâm mở to hai mắt nhìn anh, thúc giục anh ấy mau nói.

"Mà tôi, đột nhiên thay đổi chủ ý, không hy vọng em vì thế mà mạo hiểm." Giáo sư Mộ quay đầu lại, nhìn cô một cái.

Tiêu Điềm Tâm không thể không than thở, một ánh mắt này của anh ấy với phái nữ có lực sát thương vô cùng, nếu không có một chòm râu quai hàm lớn chướng mắt mà nói......

"Thay đổi chủ ý, là bắt đầu từ khi nào?" Tiêu điểm của Tiêu Điềm Tâm cũng thường khác hẳn với người thường.

"Từ khoảnh khắc tôi nhặt được đóa Rosewood thứ hai kia, bởi vậy tôi đã kết luận đó là một kẻ gϊếŧ người hàng loạt tâm thần rất biếи ŧɦái. Người này rất nguy hiểm." Giáo sư Mộ nhìn thẳng về con đường phía trước, trời lại đổ mưa.

Giáo sư Mộ mang tâm sự nặng nề, thế mà chở người ta trở về biệt thự.

Chờ dừng xe máy, anh ấy mới hiểu ra vấn đề, "Xin lỗi, thế mà quên em."

Được thôi, con người của tôi chính là không có cảm giác tồn tại như vậy đó. Tiêu Điềm Tâm bĩu môi: "Vậy cần tôi lúc nào cũng thể hiện cảm giác tồn tại à?"

"À," anh ấy dùng một tay chống cằm nhìn cô, mặt trong ngón tay cái đang v**t v* cánh môi dưới gợi cảm, "Đó là lý do tại sao em đồng ý làm trợ lý của tôi, phải không quý cô trợ lý l* m*ng, nhưng lại vô cùng nhiệt tình?"

Qua ánh đèn màu cam trong xe, Tiêu Điềm Tâm mới phát hiện giữa cánh môi dưới của anh ấy có một vết sâu dọc khiến đôi môi có độ dày vừa phải môi vô cùng gợi cảm. Mặt đỏ lên, cô hét lên như muốn che giấu điều gì đó, "Ai nói tôi đồng ý hả." Nhưng trong đầu cô lại xuất hiện một người khác, người kia cũng có một vết dọc trên cánh môi. Nhưng trong trí nhớ của cô, anh ấy vẫn luôn trẻ trung, luôn dừng ở tuổi mười sáu, mười bảy...

Nhìn thấy người nào đó thẹn quá thành giận, giáo sư Mộ cười không ngừng được, ngay cả bả vai cũng run lên.

"Ai cho anh cười tôi!" Tiêu Điềm Tâm đỏ mặt vươn tay ra, vốn định đẩy anh ấy một cái, không ngờ được đầu móng tay nhọn của ngón tay vậy mà rạch ra một vết máu trên mặt anh.

Chòm râu anh ấy rậm rạp như vậy, thế mà da mặt còn chảy ra máu.

Da mặt anh ấy, có non như vậy không á! Tiêu Điềm Tâm vô cùng ai oán, vì thế dang tay cam chịu số phận: "Không phải tôi cố ý, anh muốn phạt tôi như thế nào thì phạt như thế nào phạt đấy!"

Lời này nghe làm sao mà mập mờ thế. Mặt giáo sư Mộ bỗng dưng đỏ, lúc này đây, anh ấy cảm ơn chòm râu, đủ dày.

Nhưng anh ấy vẫn bị phát hiện. "Ơ kìa, mặt anh đỏ?" Tiêu Điềm Tâm vui vẻ cứ như phát hiện ra một lục địa mới.

"Không có." Giáo sư Mộ không nhìn cô.

"Lỗ tai anh cũng đỏ kìa, lừa ai vậy?!" Tiêu Điềm Tâm cười rất ngọt ngào.

Giáo sư Mộ tức giận đến ngứa răng, đột nhiên nghĩ đến một ý kiến hay: "Tôi nghĩ xem nên phạt em như thế nào."

Những lời này cũng rất mập mờ, đặc biệt là trong đêm tối và nhiều gió như vậy. Lần này đến phiên Tiêu Điềm Tâm đỏ mặt.

"Em giúp tôi cạo —— sạch —— râu!" Ba chữ cuối cùng, gần như anh đọc từng chữ một.

Cuối cùng, Tiêu Điềm Tâm đành phải đi theo anh ấy lên lầu vào đêm mưa. Bằng không, đứng ở cái thôn không có bao nhiêu người này, trong lòng cô sợ sởn cả tóc gáy!

Ông chủ lớn chưa nói đưa cô về nhà, cô kêu taxi, taxi cũng không thể đến ngay được!

Tiêu Điềm Tâm nguyền rủa anh ấy một vạn lần trong lòng.

Giáo sư Mộ ở trong phòng tắm không biết bao lâu, lúc trở ra, chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm rộng màu trắng, thế mà đã tắm xong.

Tiêu Điềm Tâm chưa từng thử trai đơn gái chiếc ở chung một phòng như thế nên đành phải lén lút xây dựng tâm lý. Nhưng bàn tay nhợt nhạt đã đưa tới trước mặt cô, một cái dao cạo râu, một lọ kem cạo râu.

Nghĩ ngợi, Tiêu Điềm Tâm lấy ra một lọ kem dưỡng da trong túi của mình và nói: "Tôi sẽ thoa cho anh chút hương thơm trước, bằng không sẽ hơi đau khi cạo râu."

Giáo sư Mộ giật mình, không ngờ tùy tiện vậy mà cô còn rất cẩn thận. Anh ấy khẽ "ừ" một tiếng.

Anh ấy ngồi xuống nhưng bởi vì ở gần nên anh vẫn cao lớn như cũ, vô cùng có lực áp bách. Bóng Tiêu Điềm Tâm gần như đều bị bóng của anh ấy bao bọc lấy hoàn toàn. Nghĩ đến đây, mặt cô lại đỏ lên, lúc nói chuyện giọng nhẹ nhàng: "Anh ngồi gần thêm chút."

Ánh mắt anh ấy dần dần tối sầm lại, cũng không nói lời nói nào, chỉ tiến lại gần cô hơn chút nữa chút nữa.

Tiêu Điềm Tâm vốn đã ngồi xuống, sau đó vẫn cảm thấy tốt hơn là nên đứng. Anh ấy thật sự quá cao.

Hai tay xoa kem dưỡng da bôi lên trên mặt anh.

Giáo sư Mộ cảm thấy tay cô rất ấm áp.

Cô thay anh ấy thoa đều theo chuyển động tròn, sau đó bắt đầu cạo râu cho anh ấy.
Đó không phải là loại dao cạo râu điện công nghệ cao gì, phải cạo từ từ một chút, khó trách chính anh ấy cũng lười cạo râu, vì thế cô không có gì để nói, "Lần sau đến, tôi mua cho anh một cái Philips. Cạo ước lượng thoáng cái, nhanh chóng rất bớt lo."

Anh ấy không nói chuyện. Nhưng cô cảm thấy, anh ấy mỉm cười.

Người với người ở chung, nói đến cũng kỳ diệu như thế. Tiêu Điềm Tâm chỉ mới gặp mặt giáo sư Mộ lần đầu nhưng lại cảm thấy bọn họ đã quen biết lâu rồi.

Ban đầu, tay cô còn hơi run, sau đó lại càng cạo càng thuận.

Anh ấy bỗng nhiên nói một câu, "Tôi vẫn thích em cạo râu hơn."

Ơ...... Anh trêu chọc cô ư?! Tiêu Điềm Tâm không dám nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt này quá quyến rũ, cũng quá nguy hiểm.

"Chẳng lẽ em không chờ mong sao?" Giáo sư Mộ nói, ý cười chợt lóe qua trong mắt anh ấy.

Có đáp lại hay không cũng là một cái hố! Tiêu Điềm Tâm đang rối rắm trong lòng.

Quả nhiên, anh ấy lại nói, "Cạo râu xong, em có thể nhìn thấy dáng vẻ của tôi. Chẳng lẽ em không chờ mong sao?"

Vành tai Tiêu Điềm Tâm đều đỏ, chỉ cảm thấy anh ấy cứ trêu chọc nữa, cô cũng sẽ tự cháy. Sau đó, tay run lên rạch ra một đường trên gò má trắng nõn có thể nhìn ra được của anh ấy, hình thành một chữ "Nhị" với chỗ móng tay vẽ vừa nãy!

Tiêu Điềm Tâm chỉ cảm thấy, "hai" người, rõ ràng là chính cô!

"Xin lỗi, xin lỗi anh!" Tiêu Điềm Tâm hơi không biết làm gì.

"Không sao." Giáo sư Mộ nhìn về phía đồng hồ treo tường trên vách, thế mà gần 10 giờ. Vì thế nói: "Quá muộn, tôi đưa em về nhà trước."

"Nhưng mặt anh......" Chỉ được cạo hơn một nửa! "Phong cách" như vậy mà đi ra ngoài, thật sự được chứ?

"Không sao, tôi trở về lại tự mình xử lý." Giáo sư Mộ cầm lấy chìa khóa xe, "Đi thôi!" Cũng mặc kệ trên người đang mặc gì, vẫn là áo...choàng...tắm!

Làm giáo sư, năng lực tự gánh vác trong cuộc sống cũng kém như vậy sao...... Tiêu Điềm Tâm hò hét trong lòng.

***

Lúc về đến nhà, Tiêu Điềm Tâm không bật đèn.

Đây là một căn hộ nhỏ với một phòng ngủ và một phòng khách mà cô thuê gần công ty của cô ấy.

40 mét vuông, cực kỳ nhỏ. Nhưng một tuần cô cũng chỉ sống ở đây một đến bốn ngày, đặc biệt là khi bận rộn công việc vì tăng ca suốt đêm, cũng sẽ ở lại bên này. Cô không để giáo sư Mộ đưa cô về nhà.

Cô đạp bóng đêm đi vào phòng tắm, nước ấm hôi hổi tưới xuống gần như bỏng rát cô. Vẫn không có đèn sáng, cô tắm táp mình từng chút một. Nhắm mắt lại, trong đầu cô hiện lên hình bóng của giáo sư Mộ, cao như vậy, rắn rỏi như vậy, tựa như một cây sa mộc sừng sững trong đêm

Anh chậm rãi xoay người lại trong màn sương mỏng manh......

Là khuôn mặt của người con trai đơn thuần và lạnh nhạt trong trí nhớ kia......

Tiêu Điềm Tâm đột nhiên mở mắt.

Khắp nơi là bóng tối vô tận.

Cười khổ một tiếng, cô vẫn không có cách nào quên được người con trai không từ giã kia.

Một tiếng "Đinh", là WeChat vang lên. Cô lấy nó ra khỏi giá treo quần áo, mở điện thoại ra xem, là giáo sư Mộ gửi đến: Chú ý an toàn, mơ đẹp.

Cười một tiếng, cô không trả lời lại, trực tiếp ném điện thoại về giá treo quần áo.

Hôm nay, chấn động với cô là rất lớn.

Nhiều năm trôi qua như vậy, cô gần như đã quên mất con người thật của mình là gì. Nhưng giáo sư Mộ tên là Tom này lại dẫn dắt cô, từng bước một, một lần nữa đi lên con đường từng đi qua.

Những máu tươi đó, tay chân bị gãy, những oan khuất đó, cùng những đôi mắt không muốn nhắm lại kia, từ nay về sau, sẽ là những vị khách quen vứt đi không được trong giấc mơ của cô.........

Cho dù đó là người thích cười và hoạt bát thích may quần áo trong những năm gần đây; hay người từng đứng báo cáo vắn tắt trong phòng họp của FBI, chăm chú im lặng nghiêm túc làm báo cáo vắn tắt, cô truy nã tội phạm; có lẽ đều không phải là cô chân chính......

Tiêu Điềm Tâm nghĩ, cô cảm thấy bản thân đang bị lạc.
 
Mặt Trái Của Ánh Sáng
Chương 10


Tiêu Điềm Tâm vô cớ biến mất hơn một tuần.

Mộ Kiêu Dương tức giận đến ngứa răng, lại không có cách nào.

Thân thể anh bị giáo sư Mộ chiếm cứ phần lớn thời điểm. Anh muốn ra ngoài thì vô cùng khó khăn.

Tình huống của anh như vậy, đã kháng cự Tiêu Điềm Tâm lại mãnh liệt bị hấp dẫn, muốn tới gần.

Anh gọi cho cô vô số cuộc điện thoại nhưng đều chuyển vào hộp tin nhắn tự động.

Rất hiển nhiên, là cô muốn tránh anh.

Vì sao cơ chứ? Là đã nhận ra nhau, là phản ứng hóa học thuộc về nam và nữ ư?

Mộ Kiêu Dương cười khổ một tiếng, giữa anh và cô vẫn luôn là như thế, từ niên thiếu cho tới hôm nay, chỉ cần là cô, sẽ luôn làm rối loạn sự đúng mực của anh, rối loạn trái tim anh.

Anh đã gửi cho cô một WeChat: Tiêu Điềm Tâm, còn bộ quần áo em may cho tôi thì sao? Còn bỏ thêm một icon [ Husky ].

Lúc này đây, cô trả lời nhanh chóng: Còn chưa tiến hành lần đo thứ hai. Anh muốn đặt trước, ít nhất phải đo ba lần. [ Trái tim ]

Một trái tim đỏ rực nhảy lên, không ngừng nhảy lên trong đầu anh, bùm bùm! Ồ, cô quá nhiệt tình, quá đáng yêu!

Tâm tư của cô không khó đoán.

Lòng hiếu kỳ của cô khá nhiều, nhưng cùng lúc đó lại đang kháng cự, không hy vọng bước chân vào thế giới tràn đầy tội ác, máu tươi, tứ chi, dơ bẩn và xấu xí này.

Anh đã gửi cho cô một chuỗi địa chỉ và nói thêm: Đúng 10 giờ 15 phút sáng ngày mai, gặp nhau ở chỗ này.

Cô trả lời trong vài giây: Vì sao chọn địa điểm...... Độc đáo như vậy? [ cười cry]

"Bởi vì thời gian của tôi rất quý giá, cần phải tranh thủ từng giây từng phút, dù sao cũng phải đo người, đo ở chỗ nào chẳng giống nhau?" Lúc này, anh trực tiếp dùng giọng nói.

Cô đã gửi một icon [ đáng thương ] lại đây.

Mộ Kiêu Dương gửi lại cho cô icon sờ đầu, sau đó là voicec hat: "Điềm Tâm, em không cảm thấy gửi WeChat là một việc rất riêng tư sao?"

Em gửi, tôi trả lời, từng câu từng chữ chỉ có bạn bè thân thiết, người thân và người yêu mới có lòng nhàn rỗi như vậy. Dừng một chút, anh lại nói: "Tôi chỉ gửi WeChat cho một mình em. Bởi vì là em."

Đối phương thật lâu không trả lời.

Anh chủ động, cô trốn tránh.

Cũng giống như tuần trước, anh đứng trong bóng đêm nhìn đèn trong nhà cô vẫn luôn không sáng lên. Anh đứng một đêm ở dưới lầu cô, gửi WeChat cho cô, cô cũng không đáp. Cũng giống như hôm nay vậy.

Suy nghĩ một hồi lâu, trên khung thoại vẫn luôn biểu hiện anh đang nhập, ngẩn ra, cười. Đúng vậy, chính là cô! Anh vẫn luôn nhớ đến, nhớ nhiều năm như vậy chỉ có mình cô.

Anh mới vừa viết xong "Anh rất nhớ em", lại xóa đi, cuối cùng chỉ gửi đi một đoạn văn: Em chán ghét, kháng cự thế giới tràn ngập tội ác và đáng ghê tởm này nhưng trong lòng vẫn hướng đến chút ánh sáng đằng sau bóng tối. Bởi vì em dựa vào một chút ánh sáng kia, đang kiên trì, kiên trì đấu tranh với tà ác. Em như vậy, tôi cũng thế. Điềm Tâm, em rất dũng cảm. Ngày mai, tôi chờ em ở nơi đó. Tôi, cần em.

***

Đánh giá thứ bảy mươi sáu vẫn còn đang chờ được xem xét như cũ. Đối tượng Tiêu Điềm Tâm, 26 tuổi. Cô ấy không hoạt bát lạc quan như mặt ngoài biểu hiện. Một phần tinh thần của cô ấy đã biến mất trong bóng tối. Năm đó, lần sai lầm ngoài ý muốn kia đã đả kích cô ấy rất lớn. Lớn hơn nhiều những gì tôi lường trước.

Đối với tâm lí học tội phạm chưa hoàn toàn quên đi ( nhưng cô ấy đã thấy mới lạ với kiến thức về phần này), xử lý vụ án sạch sẽ lưu loát, trật tự rõ ràng, quan sát tỉ mỉ. Trong lòng có kháng cự, nhưng nhiệt huyết không giống với những kẻ gϊếŧ người hàng loạt. Đối với cô ấy mà nói, đó chính là khiêu chiến. Cô ấy giống với tôi, sinh ra là thợ săn, là người bắt tóm. Cô ấy đã nhận ra tôi đang truy săn cô ấy, cô ấy là con mồi của tôi, tôi cũng là con mồi của cô ấy? Ai biết được?!

Một tiếng cười khẽ. Mộ Kiêu Dương lắc đầu, xoá đi một đoạn cuối cùng. Bổ sung thêm: Cuối cùng sức kháng cự của cô ấy đã đi đến bước nào rồi? Xem ra, cần phải đưa cô ấy về nước Mỹ, tự mình gặp mặt kẻ gϊếŧ người hàng loạt đã gϊếŧ chết người phụ nữ mang thai năm đó.

***

Một tiếng "két", cánh cửa sắt được đẩy ra.

Tiêu Điềm Tâm tới sớm, 10 giờ sáng đã đến.

"Tới thật sớm. Không phải chúng ta hẹn nhau vào lúc 10 giờ 15 phút sao?!" Mộ Kiêu Dương đi vào khu vực phong tỏa sau cửa sắt.

Xung quanh nơi đây đều có hàng rào sắt, không nhìn thấy bầu trời xanh, những thứ ngửi được đều là mùi mục nát ẩm ướt.

Tiêu Điềm Tâm xách theo một chiếc túi lớn, còn đeo theo một chiếc ba lô sau lưng, yên tĩnh ngồi trên chiếc ghế dài nhìn anh.

Chiếc ghế dài đã bị bào mòn theo năm tháng, có màu đen nhánh, vân gỗ gần như đã bị mài mòn gần hết, không thể xác định đây là loại gỗ gì. Băng ghế rất dài, anh đang đứng ở phía bên kia của băng ghế.

Anh đứng thẳng người, ngược sáng, cô không thấy rõ dáng vẻ của anh, dáng người cao thẳng tắp kia chính là dáng vẻ từng xuất hiện trong đầu cô đêm hôm qua.

Anh cử động và hỏi: "Dùng bữa sáng chưa?"

Tiêu Điềm Tâm đứng dậy đi về phía anh, ngoan ngoãn đáp: "Dùng rồi. Tỉnh dậy sớm nên tôi đến sớm hơn một chút. Là anh đến sớm. Hiện tại mới 10 giờ 5 phút." Thật ra là cô mất ngủ, suốt một buổi tối, cô gần như không ngủ. Khi đôi mắt mơ màng buồn ngủ, quanh quẩn bên cạnh cô luôn là bóng dáng anh.

Anh vẫn đeo một chiếc khẩu trang trắng như cũ. Cô không nhìn rõ được dáng vẻ của anh, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy trong veo của anh. Đôi mắt anh trong trẻo, lại dịu dàng, đen trong vắt sẽ dạy người ta trầm luân.

"Chờ đợi con gái nên đến sớm một chút." Mộ Kiêu Dương giơ tay vuốt nhẹ tóc cô và nói: "Đợi lát nữa tôi mời em ăn cơm trưa."

Hai người vai kề vai đi vào bên trong.

Nơi này là ngục giam.

Phạm nhân bị cầm tù nhìn thấy có người lạ tới thì vô cùng kích động, toàn bộ vọt đến bên cửa sắt.

Nhìn thấy là một cô gái xinh xắn thì càng thêm kích động, nói ra từng câu từng chữ bẩn thỉu hơn.

"A! Anh ngửi được mùi vị bên dưới của em!" Một tên tội phạm đột nhiên va vào cánh cổng sắt, vươn tay tới bắt cô.

Động tác của Mộ Kiêu Dương cực kỳ nhanh, kéo cô một cái, chắn ở trước người cô, một cái trở tay đã bắt được tay phạm nhân, một tiếng "rắc" làm trật cổ tay của phạm nhân.

Trong ngục giam truyền đến tiếng quỷ khóc sói gào cực kỳ thống khổ.

Tiêu Điềm Tâm cười lạnh một tiếng, đáp: "Một tên tội phạm cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ chết không có năng lực, có thể ngửi được mùi hương gì?!"

Mộ Kiêu Dương ngoái đầu nhìn cô, trên đầu cô đang treo một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng trắng, ánh sáng trắng đập vào mặt cô, đôi mắt to kia vô cùng sáng ngời, rõ ràng bên môi đang nở một nụ cười ngọt ngào động lòng người nhưng ý cười nơi đáy mắt lại lạnh làm tôn lên gương mặt xinh xắn tuyệt đẹp của cô, lúc này lại có một vẻ đẹp lạnh lùng.

Cô đứng trong căn phòng giam xám xịt này nhưng lại là trung tâm của mọi ánh sáng.

Cô chính là ánh sáng.

Mộ Kiêu Dương cười nhẹ một tiếng. Là anh xem thường cô.

"Chân dung tâm lý của anh ta quả thực là một kẻ không có năng lực." Mộ Kiêu Dương nói, liếc nhìn tên phạm nhân còn đang gào khóc. Trong phòng giam của tù nhân, có một tấm poster của một người phụ nữ không biết tên được treo trên tường. Vừa rồi lúc Mộ Kiêu Dương cùng cô bước ngang qua đã thấy anh ta vẫn luôn lấy bút chì đâm vào người phụ nữ trên bức tường, vị trí lần lượt là ngực và vùng dưới, tựa như thứ anh ta cầm không phải là một cây bút chì mà là một con dao.

Một nhà tâm lý học tội phạm nổi tiếng từng cho rằng: Trong bản chất của mọi hành vi tội phạm đều có liên quan đến tìиɦ ɖu͙ƈ, mặc dù trong quá trình gây án không tiến hành xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ với nạn nhân cũng là như thế.

"Freud từng nói qua xung động tìиɦ ɖu͙ƈ là động lực nguyên thủy nhất cho mọi hành vi của con người." Mộ Kiêu Dương nói: "Đặc biệt là trong thế giới phạm tội, tội phạm tìиɦ ɖu͙ƈ chiếm hơn 90%. Anh ta đang ảo tưởng rằng mình liên tục dùng dao đâm nạn nhân. Tự đâm bằng dao là một hành vi tìиɦ ɖu͙ƈ. Bút chì là một con dao."

"Đúng vậy." Tiêu Điềm Tâm ngoan ngoãn đáp. Lại nói: "Anh ta chỉ ảo tưởng dùng đao đâm mà không phải trực tiếp làm, hoặc nhiều hoặc ít có khiếm khuyết về cơ thể hoặc bất lực trong tìиɦ ɖu͙ƈ."

Hai người thản nhiên tiến hành thảo luận về học thuật trong tiếng gào thét quỷ khóc sói gào của nhóm phạm nhân. Khi bọn anh nói ra lời này, tất cả phạm nhân đều bị trấn áp, cứ như gặp quỷ toàn rúc vào chỗ trong cùng của nhà tù.

Đám ma quỷ kia tránh ở nơi âm u, dõi theo hai người bọn họ bằng đôi mắt lén lút.

Bọn họ biết hai người này không phải người bình thường.

Đột nhiên, cánh cửa sắt bên ngoài lại bị mở ra, ánh nắng từ bên ngoài xuyên vào, một tên giám ngục giơ gậy sắt lên đập cửa sắt một cách hung hăng và nói: "Mấy người ầm ĩ nữa xem, xem tôi hôm nay phế các người hay không." Sau đó lại trừng mắt nhìn Mộ Kiêu Dương rồi nói: "Còn có hai người, đừng làm chuyện không nên. Hơn nữa, để vào cửa bên trong cần phải giao nộp tất cả vũ khí. Tôi mặc kệ các người ai là cảnh sát, tuyệt đối không được phép mang dao và súng vào."

Mộ Kiêu Dương thờ ơ ừ một tiếng đáp: "Chúng tôi không cần súng, chỉ cần nơi này," nói xong chỉ vào đầu mình, cũng mặc kệ vẻ mặt của giám ngục là gì, anh đi vào bên trong trước một bước.

Tiêu Điềm Tâm theo sát anh, cho dù không có súng và bất luận vũ khí gì, chỉ cần anh bên cạnh, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy an tâm......

Giám ngục bên trong mở cánh cửa hẹp ra, nhìn bọn họ chằm chằm bằng gương mặt vô cảm, làm động tác mời chào, hoàn toàn không thấy được cảnh tượng bên trong, nơi đó một chút ánh mặt trời cũng không có, chỉ có từng ngọn đèn màu trắng đục được treo cách 5 mét trên trần nhà.
 
Mặt Trái Của Ánh Sáng
Chương 11


Theo sự dẫn dắt của Mộ Kiêu Dương, hai người dừng lại ở chỗ tiếp đãi. Mộ Kiêu Dương ký một loạt tài liệu, cũng giao ra vũ khí mang theo tùy thân. Trên thực tế, nó là một con dao găm tự vệ.
Đôi mắt Tiêu Điềm Tâm sắc bén, thấy ở một góc của tài liệu, anh ký tên là Shaw.

Shaw, sói?

Không phải Tom sao?!

Cô mím môi, không lên tiếng. Cô yên lặng giao ba lô và túi xách lên trên bàn, tiếp nhận kiểm tra giống như anh vừa nãy.

Mộ Kiêu Dương cụp mắt đã thấy được phản ứng của cô. Anh muốn giải thích với cô, muốn nói cho cô mình mới là Mộ Kiêu Dương, nhưng lại biết không phải lúc.

Được thôi, nhẫn nại một chút, chờ giữa trưa lúc ăn cơm lại thẳng thắn với cô.

"Có chuyện gì thì kêu to." Nhân viên tiếp đãi mở một cánh cổng sắt khác và nói: "Hoàng Thiên ở tận trong cùng."

Hoàng Thiên chính là phạm nhân Mộ Kiêu Dương muốn dò hỏi.

Tiêu Điềm Tâm vừa đi, vừa quan sát hai bên, cô thầm nghĩ, đoạn đường này, bọn họ đi qua vô số cánh cửa sắt. Nhà tù Hạ Hải này ở trên một hòn đảo nhỏ giữa biển, cách biệt với thế giới, tội phạm bị giam giữ đều là người chờ đợi chấp hành án tử hình, hoặc là ở tù chung thân và tội phạm cực kỳ hung ác.

Người anh cao chân anh dài, bước chân lớn, cô phải rất nỗ lực mới theo kịp anh. Đột nhiên, cô dừng bước lại hỏi: "5 năm trước, trên chiếc máy bay tư nhân nhỏ bay từ Sheffield đến Luân Đôn, giáo sư Mộ là anh, đúng không?"

Mộ Kiêu Dương khựng lại, người kia là giáo sư Mộ, cũng không phải là anh. Nhưng cô đã nhận ra giáo sư Mộ có chòm râu lớn, bất luận bây giờ anh nói là có hay không, cô cũng sẽ tức giận.

"Năm đó vì sao không chào hỏi một cái mà đi rồi hả?" Tiêu Điềm Tâm không đi, một bóng người nhỏ nhắn dừng lại ở lối đi nhỏ tại ngục giam tăm tối, "Anh đang sợ cái gì chứ?" Cắn môi, cô ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, đôi môi hồng lúc đóng lúc mở nói: "Anh mời tôi tới làm âu phục cho anh không đơn giản như vậy. Đặc biệt là hôm nay còn đến trong ngục giam."

"Chuyện năm đó, lúc giữa trưa tôi đều sẽ giải thích rõ ràng với em." Hàng mi của Mộ Kiêu Dương run rẩy, đôi mắt đen láy sâu thẳm không thấy đáy, đối diện với cặp mắt đen xinh đẹp đã đen láy lại trong veo tựa mặc ngọc được vớt lên từ đáy nước, cho dù là ở nơi không nhìn thấy ánh mặt trời như vậy vẫn sáng người động lòng người như cũ.

Anh nắm tay áo sơ mi của cô, do dự một hồi, đầu ngón tay chạm đến đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng nắm lấy lại buông ra.

Cái cảm giác này vừa xa lạ lại quen thuộc, còn vô cùng quấy nhiễu con người. Cô cố gắng ngẩng khuôn mặt nhỏ, một đôi mắt to vô tội nhìn chằm chằm, nhìn chăm chú vào anh, cắn môi, mặt lại đỏ.

Mộ Kiêu Dương cười nhẹ một tiếng, giơ tay ấn nhẹ lên đầu cô rồi xoa nó.

"Đợi lát nữa, em giúp tôi khiến cho Hoàng Thiên chú ý. Tính cảnh giác của hắn quá cao. Một mình tôi đi dò hỏi sẽ không hỏi ra bất luận thứ gì có giá trị. Nhưng em ở đây, trợ giúp bên cạnh là có thể dẫn dắt cuộc trò chuyện. Em cũng từng là cảnh sát, em biết nên làm như thế nào." Nói xong, Mộ Kiêu Dương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đi đến phòng tiếp đãi trong cùng.

Nơi đó cũng không phải là phòng giam của Hoàng Thiên.

Là một khu đất chiếm diện tích lớn, có được một khung cửa sổ, phòng tiếp đãi duy nhất có ánh mặt trời tiến vào.

Hoàng Thiên đã được áp giải từ trong phòng giam đến phòng tiếp đãi này.

Lúc Hoàng Thiên nhìn thấy Tiêu Điềm Tâm mặc bộ vest nữ màu mật ong thì cặp mắt sáng ngời, nhưng lại cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

Bất cứ biểu cảm nào của Hoàng Thiên cũng không tránh được cặp mắt của Mộ Kiêu Dương.

Nhìn thấy người khác phái, Hoàng Thiên không nói ra bất luận lời xấu xa bậy bạ gì mà chỉ luôn đánh giá cô, ngược lại xem nhẹ Mộ Kiêu Dương cao lớn đứng bên cạnh.

Nhận thấy được ánh mắt sáng quắc của anh ta, Tiêu Điềm Tâm không tránh chút nào, thoải mái hào phóng mỉm cười nói: "Chào anh, anh Hoàng."

Hoàng Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt thanh tú lập tức trở nên dịu dàng thêm, cũng khẽ cười, "Chào em, quý cô ngọt ngào."

Thân thể anh ta nhúc nhích, nhích gần về phía trước bàn Tiêu Điềm Tâm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên lại nói: "Em rất dũng cảm, quý cô xinh đẹp."

Tiêu Điềm Tâm chỉ mỉm cười lịch sự, không trả lời.

Mộ Kiêu Dương nói với giám ngục canh giữ ở cạnh cửa: "Cảnh sát, phiền anh cởi xiềng chân của Hoàng Thiên. Tôi hy vọng cuộc trò chuyện lần này của chúng tôi có thể thả lỏng hơn, được tiến hành trong trạng thái thoải mái hơn. Hôm nay, tôi chỉ là một vị khách của anh ta."

Tiêu Điềm Tâm bình tĩnh sắp xếp đồ trong túi xách, sau đó cũng thay Mộ Kiêu Dương sắp xếp từng món như tài liệu, tư liệu và máy ghi âm trong túi xách, đặt lên trên bàn. Vô cùng có ăn ý với anh.

Anh chỉ cụp mắt, đôi mắt cười cong lên với cô.

Vô cùng dịu dàng.

Giám ngục dùng ánh mắt thấy quỷ nhìn hai người, cuối cùng mở cửa sắt ra đi đến thay Hoàng Thiên cởi bỏ xiềng chân, cũng cảnh cáo: "Một bàn tay anh ta đã có thể nghiền chết cảnh sát hình sự bắt giữ anh ta, anh tự giải quyết cho tốt." Nói xong còn không quên nhìn cô gái nũng nịu kia.

Theo yêu cầu của Mộ Kiêu Dương, giám ngục đứng ở cánh cửa cách phòng tiếp đãi xa hơn một chút, cách bảy tám mét, nhưng cửa sắt trong suốt, nhìn thấy được nhau.

Hoàng Thiên cười một tiếng rồi ngồi xuống.

Anh ta mang còng tay như cũ, giơ lên, lắc lư trước mặt Mộ Kiêu Dương và nói: "Tôi dùng còng tay, chỉ cần 30 giây là có thể siết cậu chết, đừng tưởng cậu cao hơn tôi nhiều như vậy."

Mộ Kiêu Dương hơi mỉm cười, lịch sự nhã nhặn ngồi xuống nói: "Tôi chẳng nghi ngờ chuyện này chút nào." Dừng một chút lại nói: "Xin lỗi, tôi bị cảm, cho nên mang khẩu trang, anh đừng để ý." Phụ nữ ở đây, Hoàng Thiên trở nên vội vàng hơn những lần gặp trước, anh ta vội vã muốn biểu hiện.

Rõ ràng giọng giáo sư Mộ thản nhiên nhưng lại không lạnh nhạt, đã không có bén nhọn khi chạy đến hiện trường hung án trước đó, cả người trở nên bình thản. Tiêu Điềm Tâm nhìn anh lần nữa, sau đó nói: "Giáo sư Mộ các anh tiếp tục đi, tôi sẽ sửa chữa bản thiết kế quần áo căn cứ theo khí chất của anh một lần nữa, lại đo người anh." Chợt quay đầu lại cười nói với Hoàng Thiên: "Xin lỗi, quấy rầy các anh nói chuyện."

Bất luận là Mộ Kiêu Dương hay là Tiêu Điềm Tâm đều dành cho Hoàng Thiên sự tôn trọng đáng có.

Đôi mắt Hoàng Thiên trầm xuống, bỗng nhiên không nói, trên mặt âm u, hiển nhiên cũng không vui vẻ.

Sửa sang quần áo của mình, cởi một chiếc cúc áo sơ mi trong áo gió, Mộ Kiêu Dương cũng không vội hỏi chuyện, mở ra folder tương ứng hiện ra mấy tấm ảnh chụp. Thờ ơ liếc nhìn Hoàng Thiên, anh lại khép folder lại rồi nói: "Không ngại tôi ghi âm chứ? Yên tâm, sẽ không tiết lộ cho bất luận ai, càng sẽ không tạo thành bất cứ bất lợi nào đối với anh. Đợi lát nữa vấn đề tôi không nói đến, anh cũng đừng chủ động nói ra, để tránh bị người ta bắt được nhược điểm."

Tay Tiêu Điềm Tâm cầm bút vẽ khựng lại, khóe miệng nhếch lên một vòng cung. Giáo sư Mộ này là cao thủ giỏi về đánh vào mặt tâm lý. Lại nhìn giáo sư Mộ, anh chẳng những cao ráo, xương cốt rắn rỏi, kết cấu cơ thể tràn ngập vẻ đẹp mạnh mẽ, tuyệt đối không phải là một người dễ đối phó. Về điểm này, Hoàng Thiên nhìn lầm rồi.

Chẳng hiểu sao, cô vươn bàn tay nhỏ, ấn vào cánh tay của giáo sư Mộ, ngón cái ngón trỏ và ngón áp út khép lại nhéo cánh tay anh và cổ tay, giống như trong tưởng tượng, tràn ngập sức mạnh và đường cong, mỗi một cái kinh mạch đều cứng rắn rất có sức co dãn. Cô là một nhà thiết kế thời trang và đã quen nhìn thấy tất cả những người mẫu nam thử quần áo, có thể tưởng tượng được cơ thể dưới túi da của giáo sư Mộ này cường tráng mà mạnh mẽ.

Mộ Kiêu Dương cụp mắt, ánh mắt quét qua cổ tay trắng nõn của cô, mười ngón tay thon dài mảnh khảnh như hành lá, chỉ có đầu ngón tay lộ ra màu hồng hào khỏe mạnh, không có sơn móng tay lại càng thêm sạch sẽ xinh đẹp; tầm mắt dọc theo cánh tay của cô hướng lên trên, dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, đôi mắt vừa to vừa sáng như vậy nhìn chằm chằm vào cánh tay anh. Cười khẽ một tiếng, anh nói: "Mặt em đỏ."

"Vèo", cô rụt tay: "Tôi chỉ sờ xem cổ tay anh lớn cỡ nào, lúc làm cổ tay áo thì kích cỡ phải khít thật sự thích hợp, xem thực hư chỗ chi tiết mới có thể thể hiện ra việc nâng cao tinh thần."

Giáo sư Mộ cởi bỏ nút thắt ở chỗ cổ tay áo, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt cô, dáng vẻ mặc cô sờ, nói với vẻ ung dung: "Phá án cũng vậy, mấu chốt ở chỗ chi tiết."

"Ừm." một tiếng, Tiêu Điềm Tâm gật đầu.

Hoàng Thiên ôm gáy bằng hai tay, ngửa người ra sau với tư thế lười nhác, dáng vẻ rất thoải mái tự tại, lẳng lặng nhìn hai người. Qua một hồi lâu mới bằng lòng tiếp tục nói chuyện: "Tùy tiện đi. Tôi bị phán tử hình, nhiều thêm mấy cái tội thì có liên quan gì."

Trái tim khẽ run lên, sau đó đập càng thêm dữ dội, Tiêu Điềm Tâm nghĩ: Kỹ thuật phân tích và tâm lý ám chỉ của giáo sư Mộ thành công. Phạm nhân chịu mở miệng nói chuyện lần thứ hai.

Vừa rồi những bức ảnh trong folder là năm vụ án gϊếŧ người Hoàng Thiên phạm phải, chỉ liếc mắt một cái như vậy đã khiến cho máu Hoàng Thiên dâng lên, giống như trở về hiện trường phạm tội, vô cùng hưng phấn. Bất luận là tâm lý hay là sinh lý đều xuất hiện phản ứng.

Nói cách khác, anh ta rất khoái!

Mộ Kiêu Dương hơi mỉm cười, đầu ngón tay lại chạm vào xấp tài liệu kia. Quả nhiên, ánh mắt của Hoàng Thiên đảo qua, lướt qua đầu ngón tay anh như thể mô tả những bức ảnh trong tập hồ sơ.

"Nói về thời thơ ấu của anh đi!" Giọng Mộ Kiêu Dương chậm lại, dẫn dắt từng bước.

Giọng anh rất có từ tính, thành thật xúc động lòng người. Như bây giờ nói chậm lại cũng càng thêm khẽ trong trẻo, giống tiếng đàn cello ngân nga dưới ánh trăng.

Hoàng Thiên cứ như rất hưởng thụ, nhắm hai mắt lại: "Thời thơ ấu của tôi à? Thời thơ ấu của tôi cơm áo không lo, gia cảnh còn tương đối giàu có, thật sự là không có gì để nói."

"Có." Mộ Kiêu Dương nghiêm túc nhìn anh ta, khóe miệng khẽ cười: "Không bằng nói về mẹ anh đi? Anh thật sự hận bà ấy, ước gì nhét thứ gì vào miệng bà ấy để bịt kín lại. Để bà ấy vĩnh viễn cũng chẳng phát ra âm thanh. Ồ, anh cũng làm như vậy. Anh nhét một con dao vào miệng bà ấy, trực tiếp cắt nát đầu lưỡi, cuống họng, dây thanh quản."

Anh từng chút từng chút khiến Hoàng Thiên tưởng tượng, Hoàng Thiên cười.

Rõ ràng là nói chuyện quỷ dị như vậy, nhưng Hoàng Thiên người gần 40 cười giống như đứa trẻ.

Đơn thuần như vậy lại càng thêm khiến người ta sởn tóc gáy.

Đây là ảo tưởng của Hoàng Thiên, mà anh là người thợ săn giỏi nhất tất nhiên hiểu được suy nghĩ của con mồi.

Tiêu Điềm Tâm không tự giác mà cau mày.

Mộ Kiêu Dương tất nhiên cảm giác được, anh nhẹ nhàng cầm tay cô ở dưới bàn.

Tay anh ấm áp như vậy.

Tiêu Điềm Tâm không thể không than thở: Nhưng tư duy của anh...... Lại...... Biếи ŧɦái như vậy!

Bởi vì anh hoàn toàn đặt bản thân vào góc độ của hung thủ để suy nghĩ, giờ khắc này, anh là Hoàng Thiên, Hoàng Thiên chính là anh.

***

"Mẹ tôi. Ôi," Hoàng Thiên phát ra một tiếng châm biếm: "Thật giống như đang xem đề viết văn."

"Coi như là một bài luận." Mộ Kiêu Dương nói: "Anh cứ viết tiếp đi," hơi ngừng lại, cười nói: "Viết mẹ tôi......"

Nhưng Hoàng Thiên không nói.

Đôi bên im lặng dài đến hai mươi phút. Mà Tiêu Điềm Tâm vẫn luôn yên tĩnh làm việc của mình, chỉnh sửa chi tiết bản thiết kế đồ vest lần thứ ba trên tập tranh. Sau đó lại ngừng bút, cầm lấy thước cuộn so với eo của Mộ Kiêu Dương.

Cô có hơi do dự nhưng hai tay vẫn nhẹ nhàng mắc lên, hai mặt trong ngón tay cái hơi dùng sức ấn lên trên eo Mộ Kiêu Dương. Người Mộ Kiêu Dương chấn động, lại khôi phục vẻ bình tĩnh thong dong, sống lưng ưỡn càng thêm thẳng nhưng cô vẫn cảm giác được. Cũng đâu phải riêng ai tim đập rộn ràng đâu.

"Anh thích váy. Cái loại váy búp bê bồng bềnh mơ mộng đó. Tâm sự một chút xem." Đôi môi gợi cảm của Mộ Kiêu Dương khép mở. Nhưng ở trong mắt Tiêu Điềm Tâm, anh mang khẩu trang, cô không nhìn thấy hàm răng đẹp của anh nhưng nhớ rõ như cũ, 5 năm trước, anh có một bộ râu xồm, dưới chòm râu là một đôi môi động lòng người, lúc cười lộ ra hàm răng trắng, đều tăm tắp như vỏ sò trắng tinh.

Khi sự chú ý của cô quay trở lại vụ án, Tiêu Điềm Tâm cười xùy bản thân vậy mà thất thần, cũng cười lạnh dưới đáy lòng: Hóa ra là một tên ái vật*. Kiểu người này không nhất định sẽ dấn thân vào con đường gϊếŧ người. Nhưng rất nhiều sát thủ liên hoàn đều có ái vật, phóng hỏa, thói quen xấu đái dầm thời thiếu niên, bọn họ khuyết thiếu cảm giác ổn định, không thể dung nhập vào xã hội, cuối cùng sa vào con đường phạm tội gϊếŧ người.
(*) 恋物癖: Ái vật hay còn gọi là loạn dục đồ vật hay ái vật tìиɦ ɖu͙ƈ (: Sεメual fetishism) là những tên gọi để chỉ các mối quan tâm tìиɦ ɖu͙ƈ trên những đối tượng không phải là quan hệ giữa của người với người. Những mối quan tâm này có thể coi như công cụ hỗ trợ để đạt cảm hứng tìиɦ ɖu͙ƈ hoặc có thể trở thành rối loạn tâm thần nếu nó gây ra những đau khổ tâm lý đáng kể cho người mắc hoặc tác động có hại vào các lĩnh vực quan trọng trong đời sống của họ. Kíƈɦ ŧɦíƈɦ tìиɦ ɖu͙ƈ có được từ một phần cơ thể đặc biệt có thể được phân loại kỹ hơn ở quan tâm tìиɦ ɖu͙ƈ. (wiki)

"Lần đầu tiên tôi có một chiếc váy, tôi nhặt nó từ sào phơi quần áo." Dừng một chút, Hoàng Thiên cười: "Là một cái váy hoa rất xinh đẹp. Tôi mang nó về nhà, cất giấu trong địa bàn của mình. Nhưng bị mẹ tìm được rồi. Ồ, bà ta nói tôi là quái vật. Quái vật chẳng lẽ không phải do bà ta sinh sao? Tuyệt thật, bà ta sinh ra một con quái vật! Sở thích của bà ta còn không phải là mắng tôi sao? Bà ta thích nói không ngừng, tôi sẽ khiến cho bà ta vĩnh viễn câm miệng. À, nói sơ sơ, sau đó, bà ta không cho phép tôi ở trong phòng, đuổi tôi lên trên gác, dựng đại cái lều cho tôi ở, không khác gì với ổ chó."

Mộ Kiêu Dương viết viết vẽ vẽ ở trên vở, bỗng nhiên lại nói: "Bà ấy còn thường xuyên hành hung anh, công khai nhục nhã anh. Không cho anh tiếp xúc với chị gái hoặc em gái anh. Tôi đoán hẳn là em gái, hơn nữa là đứa trẻ do mẹ và ba dượng anh sinh ra."

"Đúng vậy." Hoàng Thiên dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Hoàng Thiên từ nhỏ đã ở nước ngoài, sau đó bởi vì thường xuyên bị mẹ bạo hành nên viện phúc lợi tới can thiệp. Anh ta bị mang đi, sau đó được gia đình khác nhận nuôi. Riêng gia đình nhận nuôi đã thay đổi vài nhà, lại từng vào bệnh viện tâm thần. Bối cảnh của anh ta phức tạp, ngay cả cảnh sát nước ngoài cũng không hề rõ ràng cho lắm, huống chi là trong nước. Bởi vì anh ta đã sớm mất liên lạc với gia đình ruột thịt hơn hai mươi năm trước.

Lại bị người đàn ông trẻ tuổi này nhìn thấu.

Đây không phải là người đàn ông bình thường. Vì thế, Hoàng Thiên lại không nói.

Mộ Kiêu Dương thấy khuôn mặt nhỏ của Tiêu Điềm Tâm nghẹn đến mức đỏ bừng, đặt tay lên eo anh, dáng vẻ thẹn thùng muốn nói lại thôi làm hại anh giật mình, bên tai đều đỏ ửng, mới đứng lên nói: "Tôi đứng lên, em đo một chút. Có yêu cầu gì, em có thể trực tiếp nói."

"À, vậy anh cởϊ qυầи áo đi." Giọng Tiêu Điềm Tâm nhẹ nhàng, lúc nói chuyện không có gì phập phồng. Nhưng anh đứng cao ngất, vừa cụp mắt xuống đã thấy một vệt đỏ khả nghi trên cổ áo sơ mi lụa màu vàng nhạt của cô, vẫn luôn kéo dài xuống từ xương quai xanh...... Chôn vùi thật sâu trong khe rãnh......

Mộ Kiêu Dương cười khẽ một tiếng, vội vàng dời tầm mắt.

Anh cởi dây thắt của chiếc áo gió màu nâu nhạt rồi nhanh nhẹn ném áo gió xuống đất.

Người đàn ông này...... Là đang quyến rũ cô sao?

Tiêu Điềm Tâm mím môi, mới biết được, bất luận là đối với Hoàng Thiên hay là đối với cô, anh đều chế tạo riêng cho con mồi của mình.

Nhìn thấy đôi bàn tay trắng nõn của anh, cô lần lượt cởi từng chiếc cúc của bộ đồ vest sẫm màu...
 
Mặt Trái Của Ánh Sáng
Chương 12


Tác giả có lời muốn nói:
Thích nhất suy nghĩ của Mộ Kiêu Dương và Điềm Tâm kịch liệt va chạm, ăn ý biết mấy!

Hi hi.

Sau đó bạn học Mộ nghĩ thầm: vấn đề của Hoàng Thiên,... Haha, thật sự muốn.
Điềm Tâm: lượn, thô lỗ.

Bạn học Mộ: em hiểu lầm rồi, ý của anh là, anh giúp em...

Điềm Tâm bịch một tiếng, tự nhiên...

Vấn đề của Hoàng Thiên là gì? Mọi người tự suy.

Bộ vest tối màu của anh rất vừa người ôm trọn lấy cơ thể hoàn mỹ của anh, như một tác phẩm điêu khắc thời Phục hưng của Ý.

Cô buông hàng mi xuống, chỉ là khóe mắt lại nhìn thấy rõ ràng bờ vai anh gầy guộc nhưng lại rộng như vậy, hơi hơi cuốn vạt áo sơ mi trắng lên lộ ra vòng eo thon nhỏ của anh, đi xuống một chút là vòng eo hãm sâu và tuyến nhân ngư......

Cô vội vàng tránh đi những phần dây cung khiến người ta mặt đỏ tới mang tai đó, rồi lại không cẩn thận đặt ánh mắt lên trên đôi chân thon dài rắn chắc được quần tây bao bọc...... Èo...... Nơi đó càng khiến người ta mơ màng......

Anh nhìn sang cô rồi lần lượt cởi từng chiếc cúc áo, tiện tay ném áo vest xuống sàn nhà.

Tiêu Điềm Tâm đỏ mặt, mặc không lên tiếng mà nhặt áo gió và âu phục của anh lên đặt ở trên lưng ghế, sau đó lấy thước đo ra vòng qua quần tây của anh, thật cẩn thận mà không chạm vào da thịt phần eo của anh, yên lặng nhớ kỹ vòng eo anh ở trong lòng. Chậc, trong số những người đàn ông, với chiều cao 1m9 của anh, vòng eo này thật nhỏ!

Tay anh với đến cúc áo sơ mi thứ hai, nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi, tiếp theo là cúc thứ ba thứ tư, lộ ra xương quai xanh đẹp trắng ngần và v*m ng*c, "Cần tôi cũng cởϊ áσ sơ mi không, hửm?" Mộ Kiêu Dương nhìn cô, đáy mắt có hài hước.

"Không cần." Tiêu Điềm Tâm nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ rất đỏ.

Hoàng Thiên bỗng nhiên mở miệng: "Cô ấy là người phụ nữ của cậu à?"

Tay Tiêu Điềm Tâm bỗng dưng khựng lại.

Mộ Kiêu Dương vẫn luôn nhìn gương mặt ủ rũ của cô, chỉ cười cười, không trả lời vấn đề của hắn.
"Có từng thử khẩu giao chưa?" Tầm mắt của Hoàng Thiên vẫn luôn dừng trên mặt Mộ Kiêu Dương: "Bảo cô ấy đến làm cho cậu."

Tiêu Điềm Tâm đang ngồi xổm nửa người, tay lại đo eo anh, khuôn mặt càng rất gần người anh, bị nói như vậy, cô chỉ cảm thấy một tiếng "ầm", máu đều chảy ngược lên não bộ.

Tuy rằng cô biết vì sao giáo sư Mộ muốn làm như vậy nhưng vẫn ngượng không chịu được.

Anh đặt tay lên đầu cô, sau đó nghe thấy chất giọng trong trẻo và tao nhã của giáo sư Mộ nói: "Đứng lên đi." Không mang theo một xíu du͙ƈ vọиɠ và tạp chất, sạch sẽ tinh khiết.

Cô đứng lên, lui một chút ra sau.

Mộ Kiêu Dương ngồi xuống ghế một lần nữa rồi nói: "Tôi rất tò mò là cái gì chạm đến sự phấn khích của anh?" Dừng một chút rồi nói với vẻ hiểu rõ: "Tôi hiểu được, trong năm vụ án gϊếŧ người đó, không có dấu hiệu anh xâm phạm năm người vợ kia, nhưng thật ra là sau khi họ chết, anh động chạm vào miệng họ, sau khi xong việc mới tàn nhẫn c*m v** trong miệng họ, tựa như đang tưởng tượng nhục nhã mẹ anh hết lần này đến lần khác."

Cả người Tiêu Điềm Tâm chấn động, hoàn toàn hiểu được. Chẳng qua trong một tiếng ngắn ngủn, giáo sư Mộ đã có được tất cả những thông tin một cách cặn kẽ mà anh cần biết về phạm nhân. "Vụ án này là do anh phụ trách bắt giữ ư?" Cô nhịn không được hỏi.

"Không phải. Lúc ấy tôi không ở Hạ Hải, chỉ căn cứ vào ảnh chụp của cảnh sát và các báo cáo khác nhau, viết ra một chân dung cụ thể. Cảnh sát mời một nhà tâm lý học là giáo sư Cảnh Lam, cuối cùng bắt được anh ta." Mộ Kiêu Dương trả lời.

Hoàng Thiên cười cười, cũng không thẹn quá thành giận vì bí mật bị đâm thủng, trái lại càng thêm bình tĩnh ung dung. Chỉ thấy đôi tay anh ta ôm sau đầu như cũ, nâng một chân lên, ngửa người ra sau, chân đung đưa giữa không trung: "Nói đi! Các người tới đây đến tột cùng là vì tìm kiếm trên người tôi hay nói cách khác là được cái gì?" Dừng một chút lại nói: "Ồ, cô gái trẻ tuổi này, em tuyệt đối không phải là nhà thiết kế gì cả, em cũng là cảnh sát. Trên người của em có hương vị khiến người ta vô cùng chán ghét này, tựa như linh cẩu một khi cắn người thì sẽ không buông ra nữa, đúng, chính là hương vị này. Nhưng mà cũng khiến anh vô cùng suиɠ sướиɠ."

Mộ Kiêu Dương lấy ánh mắt ra hiệu, càng gật đầu, vì thế Tiêu Điềm Tâm ngồi xuống bên cạnh Mộ Kiêu Dương. Cô mở tư liệu ra, đọc nhanh như gió. Tài liệu rất dày, Mộ Kiêu Dương hỏi: "Thời gian đủ không?"

"Không thành vấn đề. Lúc tôi ở FBI đã luyện qua phương pháp ghi nhớ lấy tốc độ nhanh để ghi nhớ dữ liệu."

Mộ Kiêu Dương không nói gì nữa, chỉ gật đầu thêm.

Ngược lại là Hoàng Thiên huýt sáo và nói: "Ồ, nữ thần thăm dò."

Tiêu Điềm Tâm đặt một xấp ảnh chụp sang một bên, phát hiện ánh mắt của Hoàng Thiên vẫn luôn không rời khỏi ảnh chụp.

Ôi, trước hết để anh ta nhìn ảnh chụp thoải mái một chút đi! Dù sao cũng là giáo sư Mộ dạy!

Mộ Kiêu Dương chỉ cười: "Em học hư."

Chỉ cần kết quả đúng, quá trình ư? Không quan trọng! Tiêu Điềm Tâm cười khúc khích.

"Thành phố Hạ Hải đã xảy ra một vụ án gϊếŧ người hàng loạt khác. Thủ pháp gây án của hung thủ rất giống anh, quả thực chính là người sùng bái và tùy tùng của anh." Mộ Kiêu Dương lấy ra một tài liệu khác từ trong túi xách rồi ném tới trên mặt bàn.

Thấy anh ta vươn tay tới, Mộ Kiêu Dương lại đè xuống phần tài liệu kia.

"Anh muốn xem, chúng tôi sẽ thỏa mãn anh. Nhưng dù sao anh cũng phải cho chúng tôi chút gì chứ!" Mộ Kiêu Dương nhún vai, đôi tay đặt trên mặt bàn chơi xếp chồng, "Chẳng hạn như, vì sao anh thay đổi thủ pháp gây án?"

"Anh căm hận gia đình của anh, đặc biệt là mẹ, điểm này tôi có thể hiểu, cho nên anh phí hết thời gian dài trong chuyện tra tấn chủ nhà nữ, nhưng thủ đoạn đối phó với chủ nhà nam cực kỳ nhanh chóng, không có tra tấn quá mức, tôi nghĩ hẳn là cha ruột của anh lúc anh còn rất nhỏ đã rời đi, chết bệnh nhỉ? Không, tôi đoán là ông ấy vứt bỏ các anh. Cho nên, anh cũng căm hận ông ấy, căm hận chủ nhà nam đại diện cho người chồng, người cha, đâm vài nhát ở trên người anh ấy vừa sâu vừa nhanh vừa hận, cuối cùng một dao trí mạng trong tim. Tất cả gia đình anh lựa chọn đều có hai đến ba đứa trẻ, có trai có gái, anh đang bắt chước và ảo tưởng thành gia đình ruột thịt của anh. Đứa bé trai thông thường chết vì bị dao đâm, nhưng tất cả đứa bé gái đều được dùng thuốc ngủ, giống như đã ngủ say. Đến tột cùng đâu là phần quan trọng trong tưởng tượng của anh?" Mộ Kiêu Dương hỏi hai vấn đề, một cái là vì sao Hoàng Thiên thay đổi thủ pháp gây án trên người bé gái, một cái là phần tưởng tượng quan trọng của Hoàng Thiên.

Tiêu Điềm Tâm cảm thấy nơi nào kỳ quái lại không thể nói ra, mơ hồ cảm thấy bất an, cảm thấy giáo sư Mộ đang phản ánh điều gì đó về cô. Lấy sự thông minh và sức mạnh của giáo sư Mộ, sao có thể không biết đáp án của mấy vấn đề này.

Vì sao anh chọn cô tới ngục giam với anh? Vẻn vẹn để khiến Hoàng Thiên mở miệng ư?

Khó giải!

Không thèm nghĩ nhiều như vậy, Tiêu Điềm Tâm lấy hồ sơ vụ án mới từ trong tay Mộ Kiêu Dương, cô nhanh chóng lật lên xem, càng xem càng kinh hãi, luôn cảm thấy có gì đó từng quen biết, có gì đó vô cùng xúc động......

"Anh từng ảo tưởng trở thành con gái. Ý định ban đầu khi anh nhặt váy là thật sự thích, muốn mặc lên trên người mà không phải ái vật đơn thuần. Nhưng sau đó, mẹ không hiểu và căm thù anh, giễu cợt vũ nhục, hành hung, mới đi đến bước khiến anh biếи ŧɦái, cho rằng mình chính là người như vậy, chính là biếи ŧɦái trong mắt mẹ anh. Anh còn làm chuyện gì khác cố ý chọc tức bà, đúng không?" Tiêu Điềm Tâm nói một hơi rất nhiều.

Người Hoàng Thiên không hề nhúc nhích, ngồi thẳng nhìn cô.

Tiêu Điềm Tâm không lập tức nói ra lời tiếp theo, cô nhìn giáo sư Mộ bên cạnh rồi lại lần nữa đỏ mặt.

Nếu như trước đây, bất luận là người đàn ông nào đứng bên cạnh cô, cô cũng có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra toàn bộ, đổi lại là anh, cô lại......

"Anh làm trò trước mặt bà ấy thủ dâʍ với cái váy nhặt được." Mộ Kiêu Dương thản nhiên nói ra.

Hoàng Thiên hừ một câu, "Đó là bởi vì ở trong mắt bà ta, tôi là người như vậy. Tôi thành toàn cho bà ta." Dừng một chút lại chuyển sang nói với Tiêu Điềm Tâm: "Cô nói đúng, tôi từng ảo tưởng trở thành con gái." Bởi vì, nếu anh ta thật sự là con gái, có lẽ mẹ sẽ không chán ghét anh ta như vậy, xem anh ta là quái vật......

Anh ta không nói ra thành lời nhưng Tiêu Điềm Tâm và Mộ Kiêu Dương đều nhìn đã hiểu.

Sau khi chọc giận mẹ, anh ta bị hành hung. Cậu bé chỉ mới mười hai tuổi cuối cùng cũng biếи ŧɦái, sau đó giơ dao mổ lên......

"Anh không tự tay gϊếŧ hại bà ấy." Mộ Kiêu Dương chỉ ra.

"Phải. Tôi quá nhỏ, sức lực yếu. Bị giam vào bệnh viện tâm thần." Hoàng Thiên đáp, không hề giấu giếm.

Mộ Kiêu Dương suy nghĩ một hồi, mới nói: "Cho nên anh mới có thể từng bước một trở thành một kẻ sát nhân hàng loạt biếи ŧɦái, ảo tưởng những chuyện anh chưa làm được hết lần này đến lần khác, thay đổi hiện thực lặp đi lặp đi, không thể ngừng được."

Không trả lời, qua hồi lâu Hoàng Thiên mới gật đầu.

Đến tột cùng là con người vốn thiện hay là con người vốn ác? Tiêu Điềm Tâm vẫn còn chút nhân từ cuối cùng trong lòng mình. Cô nhìn anh, tay nắm chặt tay áo mỏng của anh, khẽ nói: "Shaw, anh nói nếu lúc trước anh ta đối xử với mẹ...... Sau này liệu anh ta có tiếp tục mơ tưởng và gϊếŧ người hết lần này đến lần khác không?"

Mộ Kiêu Dương thương tiếc cô, cảm thấy lòng dạ cô vẫn quá mềm, lại sờ đầu cô lần nữa và nói: "Điềm Tâm, em phải hiểu được. Bắt đầu từ khi mẹ anh ta đối đãi thô bạo với anh ta thì tâm lý anh ta đã biếи ŧɦái, bất luận có gϊếŧ mẹ hay không thì cuối cùng đều sẽ không kiềm chế được sự biếи ŧɦái và nhân tố gϊếŧ người trong lòng. Bất cứ một người mẹ nào cũng không nên đối đãi với con của mình như vậy."

Bỗng dưng, cả người Hoàng Thiên như bị đóng đinh trên mặt đất, nhìn Mộ Kiêu Dương bằng vẻ mặt tái nhợt, cuối cùng chỉ nói, "Cảm ơn."

Lời nói là tự đáy lòng, nhưng sau khi nói xong, anh ta như tro tàn, không còn chút sinh khí, cũng không hề nguyện ý trả lời bất luận vấn đề gì.

Mộ Kiêu Dương lấy ánh mắt ra hiệu cho cô lần nữa.

Cô di chuyển người, dựa sát vào mặt bàn bên phía Hoàng Thiên rồi nói: "Có hứng thú xem không?" Sau đó đưa cho anh ta bức ảnh chụp của vụ án mới, bên trong không có ảnh thi thể ( đó là sự tôn trọng với người bị hại), nhưng có ảnh hiện trường, máu tươi nơi nơi đều có, có thể thấy được lúc ấy thảm thiết đến cỡ nào.

"Tôi muốn xem thi thể con nít một chút." Hoàng Thiên nói.

Tiêu Điềm Tâm lắc đầu, nói chậm lại: "Đó là không có khả năng." Lại đến gần anh ta thêm một chút.

Hoàng Thiên nhìn cô một cái rồi cười, "Các người còn muốn biết cái gì?"

Tập tài liệu về vụ thảm sát do Hoàng Thiên gây ra trước đây còn đặt ở kia, ảnh chụp cũng không cố tình cất đi. Ánh mắt của Hoàng Thiên dán chặt vào xác chết của các bé gái ( tức là phòng ngủ của các bé gái chỉ vẽ một vòng tròn lớn của nạn nhân, không có ảnh chụp người chết). Dự đoán được suy nghĩ của Hoàng Thiên, Mộ Kiêu Dương tiến thêm một bước bổ sung: "Các bé chết một cách bình yên nhất. Yên tĩnh nằm ở trên giường tựa như ngủ rồi. Ăn mặc ngăn nắp, không có gặp bất luận ngược đãi và xâm phạm gì."

Hết con búp bê này đến con búp bê khác.

Tiêu Điềm Tâm không thể xem qua tài liệu sớm hơn Mộ Kiêu Dương. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy những bức ảnh này. Chỉ thấy những cô bé đó từ bốn đến tám tuổi. Gương mặt điềm tĩnh, không có chút nào sợ hãi. Tóc tai không rối, hiển nhiên là do từng được chải chuốt kỹ. Quần áo trên người hoàn chỉnh. Cô lục lọi từ trong trí nhớ, hồ sơ cho thấy không có dấu vết xâm phạm. "Từ lúc bắt đầu anh đã ngăn cách bé gái với những người trong nhà khác. Các bé cũng chẳng biết cái gì, cho nên không cảm nhận được sự sợ hãi. Từ lúc bắt đầu, hẳn là anh đã tìm lấy cớ tiếp cận những gia đình đó và trở thành bạn của họ. Chân dung của anh là ăn nói khéo léo, có sự tương tác, trong cộng đồng nhiệt tình giúp người, nhưng sẽ không nói quá nhiều, cố tình không dẫn sự chú ý của người khác. Anh sạch sẽ ngăn nắp, tiền lương công việc không tồi, cho nên cho người ta ấn tượng đầu tiên rất tốt, nghề nghiệp hẳn là giáo viên, bác sĩ kiểu thế."

"Bác sĩ nhi khoa." Mộ Kiêu Dương khẳng định.

Cho nên có thể nghênh ngang vào nhà.

Tiêu Điềm Tâm vẫn luôn nghiên cứu những ảnh chụp đó, vì để bước vào thế giới tưởng tượng của người kia, cô đưa vào điện thoại ảnh chụp năm bé gái và thay đổi vị trí rất nhiều lần, cuối cùng đặt tất cả chúng lại với nhau theo chiều ngang, thật sự giống như từng con búp bê.

Bỗng dưng, cô tìm thấy điểm mấu chốt trong tưởng tượng: "Váy của năm bé gái ở nơi nào?"

Nhóm búp bê xinh làm sao lại không có váy!
 
Mặt Trái Của Ánh Sáng
Chương 13


Mộ Kiêu Dương mỉm cười: "Điềm Tâm, em cuối cùng cũng tìm được nhãn mác của Hoàng Thiên rồi. Đây là ký tên signature của anh ta, khuôn mẫu của anh ta. Anh ta đã dành rất nhiều thời gian trong phòng của bé gái."
"Những vụ án bắt chước mới này cũng vậy. Hơn nữa nhìn từ bề ngoài, thủ pháp gây án giả bắt chước theo gần như tiếp cận Hoàng Thiên. Nhưng nhóm bé gái cũng không bị cởi váy xuống và cất đi."

Nói một cách chính xác, Hoàng Thiên cũng không tiến hành xâm phạm và dâʍ ɭσạи bé gái. Bởi vì các bé đều là dáng vẻ anh ta khao khát trở thành, là một phần quan trọng nhất trong tưởng tượng của anh ta, duy trì sự ngây thơ chất phác, hồn nhiên và thuần túy sạch sẽ. Cho nên, Hoàng Thiên chỉ thay cho các bé một bộ váy xẻ tà giống búp bê, bao gồm áo trên và váy. Nhưng phần chân váy cùng bộ đã không còn, thay vào đó là mặc một chiếc quần tây cùng màu. Thoạt nhìn cũng như là một bộ, nhưng trên thực tế thì không phải.

"Có thể không phải anh ta cất đi mà là quần áo và quần vốn dĩ chính là thứ anh ta mang đến nhà nạn nhân hay không?" Tiêu Điềm Tâm nảy sinh nghi vấn, lại về với vụ án của Hoàng Thiên để phân tích thêm một lần nữa.

Mộ Kiêu Dương đáp: "Không phải, anh ta trực tiếp tìm ra trong tủ quần áo, cho nên váy bị anh ta mang đi. Anh ta ái vật, tuyệt đối có h*m m**n " lưu trữ ". Váy chính là chiến lợi phẩm của anh ta, là bộ sưu tập của anh ta."

Đúng, điểm này không hề nghi ngờ. Là cô phạm sai lầm.

Lúc này đây, Mộ Kiêu Dương không vòng vo nữa mà nói thẳng: "Hoàng Thiên, tôi hy vọng anh có thể giúp chúng tôi bắt được hung thủ. Hung thủ này, nội dung ảo tưởng của người nọ khá giống anh. Tôi tin tưởng tình huống thời thơ ấu của người nọ có lẽ tương đồng với anh, đã chịu ngược đãi đến từ cha mẹ. Người nọ giống anh đều ảo tưởng có được một gia đình ấm áp hoàn mỹ. Tôi hy vọng có thể xuất phát từ góc độ của anh bắt được người nọ."

"Hãy kể cho tôi nghe về những gia đình được hung thủ lựa chọn đi." Hoàng Thiên thả lỏng.

"Gia đình đầu tiên có ba và mẹ, có ba người con, hai trai một gái. Gia đình thứ hai, ba và mẹ, hai đứa nhỏ, một bé gái và một bé trai. Gia đình thứ ba, ba và mẹ, hai gái một trai. Gia đình thứ tư, ba và mẹ, ba bé gái, một bé trai. Tất cả các bé trai đều có chị em gái bên trên. Tất cả bé gái và bé trai đều không bị xâm phạm. Nhưng phía dưới của chủ nhà nữ bị xé rách, bị xâm phạm nghiêm trọng." Mộ Kiêu Dương đọc từng chữ một cách cảm xúc, trôi chảy.

Hoàng Thiên lại xem một bức ảnh hiện trường khác rồi chỉ vào một cây cán bột: "Cái này có hơi thú vị."

Mộ Kiêu Dương nhìn anh ta, nhếch khóe miệng lên cười như không cười: "Phần đầu của nạn nhân từng bị đánh, tương xứng với vật chứng này."

Hoàng Thiên cười rất láo xược, "Thực sự thú vị. Lấy cái này hành hạ đến chết người? Đủ lực không?"

Mộ Kiêu Dương cũng cười, nhìn vào đôi mắt anh ta, xem đã hiểu mọi suy nghĩ của anh ta. Chỉ là còn chưa đến thời điểm vạch trần. Anh muốn đi từng bước dẫn đường Tiêu Điềm Tâm đi đến điểm trung tâm mà anh đã định sẵn.

Hoặc nói là bẫy rập.

"Tình huống của các bé gái như thế nào?" Hoàng Thiên trực tiếp hỏi đến điểm mấu chốt.

"Giống như anh, hung thủ dành nhiều thời gian ở phòng các bé gái, dùng thuốc ngủ, ra đi thật sự bình thản. Cũng được thay cho váy, tròng quần vào không hợp với quần áo." Mộ Kiêu Dương nói, "Thay vào đó, chiếc váy phù hợp đã bị ném xuống đất."

Tiêu Điềm Tâm nghe thấy thế thì cực kỳ cau mày.

"Có ý tưởng gì?" Mộ Kiêu Dương hỏi.

"Đất nước của chúng ta khác với nước ngoài, chính sách hai con chỉ mới được mở trong những năm gần đây. Những gia đình đó sinh rất nhiều con." Tiêu Điềm Tâm chỉ ra.

"Tại mấy vụ án mới này đều xảy ra phổ biến ở vùng ngoại thành với nông thôn, không phải gia đình người thành thị. Nhưng Hoàng Thiên đều nhằm vào tất cả các gia đình giàu có, người ba đều làm ăn, không cần tuân thủ nghiêm ngặt với chính sách con một, giao tiền là được. Nơi này là một sự khác biệt." Mộ Kiêu Dương trả lời.

Tầm mắt của Hoàng Thiên dừng lại ở trong phòng bé gái, sau đó lại dừng ở nơi mặt đất hơi gồ lên.

"Dưới đống quần áo đó là gì?" Hoàng Thiên hỏi. Bởi vì đây là bức ảnh hiện trường được chụp sau khi nâng người chết đi, rất nhiều đồ vật Hoàng Thiên không thể chạm vào trực tiếp, cho nên càng mất công suy nghĩ.

"Phía dưới quần áo là những bộ váy ban đầu trên người các bé gái, bên trong váy là một con búp bê cũ nát, quần áo của con búp bê tơi tả và khó có thể che được cơ thể hoàn toàn trái ngược với các cô bé trên giường thuần khiết như thiên sứ." Mộ Kiêu Dương nói.

Cả người Tiêu Điềm Tâm chấn động, buột miệng thốt ra: "Hung thủ là phái nữ, thời thơ ấu từ gặp phải sự xâm phạm của cha kế, nguyên nhân là người mẹ bao che, bởi vì cha kế là trụ cột kinh tế duy nhất. Gia đình ban đầu của hung thủ lúc cha mẹ còn chưa ly hôn trọng nam khinh nữ, lần lượt sinh ra con gái, mẹ hung thủ bởi vì không sinh được con trai mà bị bắt ly hôn. Cho nên đây là nguyên nhân vì sao những đứa con trai kia bị đâm nghiêm trọng hơn vụ án của Hoàng Thiên, rõ ràng hung thủ có thể nhanh chóng lấy đi tánh mạng bọn họ. Hung thủ tiến hành trả thù tập tục xấu trọng nam khinh nữ này. Cô ta quen thuộc với gia đình này, cần phải tốn nhiều thời gian để quan sát, lại ở vùng ngoại thành xa xôi, hơn nữa điều kiện kinh tế của cô ta hẳn là không tồi, đi đến hoàn cảnh xa lạ lại có thể khiêm tốn không khiến người ta chú ý, hẳn phải là người giúp đỡ cho những gia đình này, bình thường gặp mặt ở trong thành phố nhiều, cuối cùng xuống tay mới đến nhà đối phương. Chiếc xe cô ta dùng hẳn là xe second-hand bình thường nhất và không ăn nhập với thân phận của cô ta, xe cũ màu đen hoặc màu xám. Mà việc phá án và bắt giam Hoàng Thiên được lan truyền trên các phương tiện truyền thông tin tức, là nguyên nhân kíƈɦ ŧɦíƈɦ và mồi dẫn cô ta tiến hành gϊếŧ người. Bởi vì bản chất, cô ta và Hoàng Thiên đều khát vọng một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Những con búp bê rách nát đó là do cô ta mang đến đặt bên cạnh nạn nhân, nhưng lại là hình ảnh của chính cô ta. Tỏ rõ quá khứ tuổi thơ bi thảm của cô ta, cô ta gặp phải vũ nhục. Đây cũng là lý do tại sao cùng một phương thức gϊếŧ người, những vụ án của Hoàng Thiên có động cơ tìиɦ ɖu͙ƈ. Mà những vụ án mới này không nhìn ra được. Cho dù hung thủ tạo thành biểu hiện giả dối xâm phạm chủ nhà nữ, dùng cây cán bột kia. Nhưng động cơ chân chính không phải tìиɦ ɖu͙ƈ."

Nói xong một hơi, cả người Tiêu Điềm Tâm đều đang run rẩy.

Rất nhiều ký ức mơ hồ đều dâng lên, lại lui xuống, ngừng ở chỗ cổ họng cô khiến cô muốn sụp đổ.

Mồ hôi ướt đẫm lưng, đầu óc trống rỗng, ngay cả mắt cũng trống rỗng, không thể tập trung.

Hoàng Thiên cười thành tiếng: "Hóa ra đây là liệu pháp tâm lý của cậu. Không phải cậu tới thăm hỏi tôi, càng không phải tới tra vụ án mới, bởi vì cậu đã sớm biết hung thủ là phụ nữ. Mục tiêu chân chính của cậu là cô ấy." Chỉ chỉ Tiêu Điềm Tâm. Bản thân những kẻ gϊếŧ người hàng loạt giỏi nhất cũng là những thợ săn giỏi nhất, cho nên bọn họ đều hiểu được cách lập hồ sơ.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Có đôi khi, Mộ Kiêu Dương và bọn họ đứng trong cùng một vực sâu, đi thêm một bước có lẽ chính là hủy diệt.

Giờ phút này, cả người Tiêu Điềm Tâm đã đang trên bờ vực suy sụp.

Cô hoàn toàn không nghe thấy bất cứ ai nói chuyện.

Mộ Kiêu Dương đã đi một nước cờ hiểm, hóa ra còn chưa đến lúc......

"Điềm Tâm," anh lại mở miệng lần nữa, giọng nói trở nên nhẹ nhàng, trầm thấp, dịu dàng, giống như một khúc nhạc nhẹ được kéo vang dưới trăng: "Điềm Tâm, em nghĩ tới cái gì? Thả lỏng, em đã làm rất tốt. Trợ giúp tôi khóa chặt mục tiêu. Em rất tuyệt. Tôi chỉ có một cảm giác mơ hồ nhưng em giúp tôi bắt được nó."

Để trị liệu bệnh tim cho cô, Mộ Kiêu Dương nói dối.

Anh đương nhiên biết chân dung tâm lý đầy đủ của hung thủ. Đây là một người phụ nữ, nghi ngờ là một người mẹ bình thường. Trùng hợp ở chỗ, nó cũng giống với vụ án cô xử lý năm đó, chính là hung thủ ngụy trang thành đàn ông để gây án, kỳ thật là phụ nữ!

Dưới sụ dẫn dắt của anh, đôi mắt của Tiêu Điềm Tâm chuyển động, lại khôi phục vẻ trấn tĩnh.

"Giáo sư Mộ, vừa rồi tôi bị làm sao vậy?" Cô sờ mặt mình: "Tôi thế mà ngủ thϊếp đi?"

Trong lòng lộp bộp, Mộ Kiêu Dương cảm thấy mọi chuyện đẩy về tình trạng càng trở nên khó kiểm soát. Vấn đề tinh thần của cô càng nghiêm trọng hơn, đối với chuyện này thì trực tiếp mất trí nhớ. Cô đã xuất hiện bước đầu của chứng nhân cách phân liệt, tái diễn trong đầu cô vì để trốn tránh sự cố thai phụ tử vong ngoài ý muốn lần đó.

"Em đã tìm được hung thủ cho chúng tôi." Mộ Kiêu Dương mỉm cười nhìn về phía cô, vươn tay tới xoa đầu cô, "Em làm rất tuyệt."

"Hung thủ là một trong những nhân viên của viện Phúc Lợi, bác sĩ, còn có luật sư giúp đỡ gia đình đó. Cô ta là một trong số họ." Anh lại nói.

Tiêu Điềm Tâm khôi phục lại còn hơi mờ mịt, nhưng cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, "Có thể phá án là được."

Làm như nghĩ tới gì đó, cô chớp mắt hỏi: "Tôi rất tò mò những cái váy người đó lấy được người đó cất ở nơi nào?"

Chẳng qua là một bức tranh đơn giản.

Mộ Kiêu Dương khép lại mười ngón tay, đan thành cầu nguyện rồi nói: "Phơi ở sân thượng dùng chung của tòa chung cư. Người đó có đam mê trộm và đam mê ái vật, điều gì thể hiện có thể khiến người đó phấn khích nhất? Đương nhiên là thời thơ ấu, trên sân thượng dùng chung, những cái váy được treo từng cái từng cái lên. Người đó chui vào, để mặc những chiếc váy đó phất phơ qua gương mặt người đó, người đó dùng sức ngửi rồi lại ngửi, cuối cùng cũng đạt tới cao trào. Cho nên, người đó sẽ đặt vật sưu tập của mình ở tầng cao nhất của khu chung cư, thủ thuật che mắt thật hay, các cảnh sát làm sao lại nghĩ đến đi nơi đó tìm chứ, anh nói đúng không, Hoàng Thiên?!"

Thì ra là thế.

Nếu muốn trở thành thợ săn thì phải đặt mình vào trong thế giới tinh thần của một kẻ gϊếŧ người hàng loạt, trở thành người như bọn họ. Bởi vì bọn họ đều muốn trở thành thợ săn lợi hại nhất.

Con đường này không dễ đi. Hơi vô ý sẽ vĩnh viễn rơi vào vực sâu tăm tối.

Nietzsche đã từng nói: Nếu chiến đấu với rồng dữ lâu ngày, thì bản thân mình sẽ bị biến thành rồng dữ; nếu bạn cứ nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm sẽ nhìn lại bạn"

(*) "He who fights too long against dragons becomes a dragon himself; and if you gaze too long into the abyss, the abyss will gaze into you."

Không cẩn thận, bọn họ sẽ trở thành đối tượng bọn họ đuổi bắt. Bởi vì bóng tối vẫn luôn chưa từng rời xa.

Nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy an tâm. Người đàn ông cao lớn mạnh mẽ kia, anh đứng trong nhà tù sâu thẳm đen kịt lại là chân lý duy nhất, ánh sáng duy nhất nơi đây.
 
Mặt Trái Của Ánh Sáng
Chương 14



 
Mặt Trái Của Ánh Sáng
Chương 15



 
Mặt Trái Của Ánh Sáng
Chương 16



 
Mặt Trái Của Ánh Sáng
Chương 17



 
Mặt Trái Của Ánh Sáng
Chương 18



 
Back
Top Bottom