Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 340: Chương 340



"Bệ hạ không thừa nhận thì chắc chắn không phải bệ hạ làm, người ta thường nói quân vô hí ngôn, bệ hạ là tấm gương cho thiên hạ, không thể làm mà không dám nhận." Trương ma ma vội vàng an ủi.

"Quân vô hí ngôn chẳng phải đều là nói chơi sao? Ai tin là người ngu." Sở Du Ninh cười khẩy một tiếng: "Ông ta nói không phải ông ta, ta tạm thời tin, ông ta nói đáp án ở Việt Quốc, ta và Thẩm Vô Cữu sẽ đi tìm chân tướng."

Trương ma ma bị tin tức này làm cho choáng váng đầu óc.

"Công chúa, người đến biên quan, vậy Tứ điện hạ thì sao?" Trương ma ma cố gắng dùng Tứ điện hạ đáng yêu để giữ chân công chúa nhà mình.

Sở Du Ninh nhíu mày: "Hay là, mang Tiểu Tứ cùng đi?"

Trương ma ma: ... Người coi đây là đi chơi sao?!

Thấy vẻ mặt của Trương ma ma không ổn, Sở Du Ninh biết chuyện này không khả thi, vội nói: "Ngươi đưa Tiểu Tứ về phủ tướng quân ở đi."

"Người không có ở đây, Tứ điện hạ ở phủ tướng quân là danh không chính ngôn không thuận." Trương ma ma đã không còn hy vọng giữ lại công chúa nhà mình.

"Vậy đến lúc đó ta sẽ đưa Tiểu Tứ vào cung tìm phụ thân của nó." Sở Du Ninh quyết đoán.

"Chỉ có thể như vậy, may là hiện tại trong cung nhờ công chúa cũng trở nên sạch sẽ. Chỉ là, người nhất định phải đi sao?" Trương ma ma mang theo một tia hy vọng cuối cùng hỏi.

Sở Du Ninh nhìn ra sự không nỡ trong mắt bà: "Hay ngươi cũng đi cùng ta?"

Trương ma ma: ...

Trong lòng công chúa, đây thực sự là đi chơi sao? Với bản lĩnh của nàng, nghĩ như vậy cũng không có gì lạ.

"Nô tì còn phải chăm sóc Tứ điện hạ, không đi theo làm loạn." Trương ma ma vội vàng xua tay.

"Được thôi, ta sẽ nhanh chóng quay lại." Sở Du Ninh nói.

Trương ma ma nghiêm mặt: "Công chúa, không được khinh địch! Tứ điện hạ chỉ có thể dựa vào tỷ tỷ là người."

Sở Du Ninh ngoan ngoãn nghe lời: "Ta nghe theo ma ma."

Trương ma ma không biết nên tức giận hay nên cười, mỗi lần bà ta nói công chúa, công chúa đều tỏ ra rất ngoan ngoãn, khiến người ta không nỡ nói thêm nữa.

"Ta đi xem Hề Âm trước." Sở Du Ninh nghiêm mặt đi về phía nơi đặt t.h.i t.h.ể Hề Âm. ...

Hề Âm đã được người ta thay quần áo sạch sẽ và nhập quan, chỉ chờ hạ táng.

Sở Du Ninh đứng trước quan tài nhìn nữ nhân nằm bên trong, nhớ lại cảnh tượng nàng ta cố gắng nịnh nọt người Việt Quốc để sống sót trên đường phố, nhớ lại cảnh nàng ta cố gắng làm lại từ đầu sau khi được đưa về phủ tướng quân.

Lúc này, nàng như trở lại cảm giác bất lực khi tiễn biệt đồng đội ở mạt thế.

"Ta đưa ngươi về nhưng lại không bảo vệ được ngươi, là lỗi của ta. Ngươi nói muốn xem cảnh Việt Quốc bị trừng trị, điều này sẽ sớm thành hiện thực. Việt Quốc đã bắt nạt ngươi, ta sẽ giúp ngươi bắt nạt lại. Đợi tra ra được ai g.i.ế.c ngươi, chỉ cần ngươi vô tội, ta cũng sẽ báo thù cho ngươi, cho dù người đó là phụ hoàng của ta."

Lời nói của Sở Du Ninh động lòng người, đặc biệt là những người đứng bên cạnh.

Trên đời này có chủ tử nào nhân từ rộng lượng như vậy, còn đứng ra bảo vệ người hầu của mình.

Người như Hề Âm ở bất kỳ nhà nào, c.h.ế.t rồi cũng chỉ là chết, huống chi đây còn là công chúa.

Nhưng công chúa không chỉ vì Hề Âm mà xông vào hoàng cung bức cung đương kim, còn hứa sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho những tủi nhục mà nàng ta từng phải chịu, nếu Hề Âm biết được, cũng coi như không còn gì hối tiếc.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 341: Chương 341



Phong Nhi và những người khác theo Sở Du Ninh lại đặc biệt cảm động, hóa ra những người làm tì nữ như bọn họ trong lòng công chúa lại có địa vị như vậy, chỉ cần là người của công chúa thì không được phép bị người khác bắt nạt, cho dù người đó là đương kim thánh thượng.

Lúc này, bọn họ thấy vô cùng may mắn vì đã được Trương ma ma chọn đến hầu hạ công chúa, nếu không cả đời bọn họ chỉ có thể sống lay lắt trong cung, cẩn thận từng li từng tí, sơ sẩy một chút là sẽ bị đánh chết.

Lúc đó đừng nói đến chuyện chủ tử đứng ra đòi lại công bằng, có khi chính chủ tử của bọn họ lại là người muốn lấy mạng bọn họ.

Thẩm Vô Cữu vẫn rất biết ơn Hề Âm, hắn không biết nếu để Hề Âm lựa chọn giữa kết cục trong mộng cảnh kiếp trước và kết cục hiện tại, nàng ta sẽ chọn bên nào, nhưng không ai có thể ngờ được mọi chuyện lại phát triển như vậy.

Bất kể nàng ta có cố ý che giấu điều gì hay không, vì kiếp trước nàng ta đã giúp Thẩm gia thu xác lập bia, cho người Thẩm gia một chút thể diện cuối cùng, cho nên hắn tình nguyện làm cho nàng ta một việc.

Đó là cho người đưa quan tài về Dung Thành ở ải Nhạn Hồi, để nàng ta được trở về cội nguồn, trở về mảnh đất mà nàng ta luôn muốn trở về, được chôn cất cùng gia đình.

Khi Nhị phu nhân biết tin này, trái tim muốn đến biên quan lại một lần nữa rục rịch.

Nàng ta trực tiếp đến tìm Thẩm Vô Cữu nói chuyện này, Thẩm Vô Cữu chỉ có thể nghĩ cách từ chối.

"Nhị tẩu, chuyến này ta đến ải Ung Hòa ngược hướng với ải Nhạn Hồi, người..."

Nhị phu nhân xua tay: "Không sao. Ta tự đi, sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ cần mang theo thêm vài gia binh là được. Cũng tiện đường đưa Hề Âm đến biên quan an táng."

"Nhị tẩu, không ổn đâu, từ kinh thành đến biên quan đường sá xa xôi..."

"Lão tứ..." Nhị phu nhân đột nhiên cắt ngang lời hắn: "Đệ nói thật với ta, nhị ca đệ... có tìm được không?"

Nhị phu nhân rõ ràng sợ biết sự thật nhưng vẫn cố tỏ ra thoải mái: "Đệ cứ yên tâm nói, ta chịu đựng được."

Thẩm Vô Cữu nhìn vào ánh mắt cố chấp của Nhị phu nhân, biết không thể giấu được nữa.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy tay mình nặng nề như vậy, hồi lâu sau mới lấy miếng ngọc bội vẫn luôn mang theo trong người ra.

Sắc mặt Nhị phu nhân trắng bệch, nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội.

Miếng ngọc bội nằm trong lòng bàn tay Thẩm Vô Cữu, ánh nắng chiếu vào chữ "Dạng" trên đó rõ ràng.

Nghe nói đây là miếng ngọc bội do phụ thân tự tay khắc cho từng đứa con khi đánh giặc ở biên quan, ngọc bội chữ gì thì đặt tên theo chữ đó.

Thẩm lão nhị còn nói với nàng ta, phụ thân đặt tên này cho hắn là mong non sông vô dạng, cũng mong hắn năm nào cũng vô dạng.

Chữ có thể làm giả nhưng vết nứt trên đó thì không, hắn nói đó là do lão tứ hồi nhỏ nghịch ngợm làm hỏng, lão tứ còn ngây thơ nói để mẫu thân lấy kim khâu lại.

Thẩm Vô Cữu nhìn Nhị phu nhân đưa tay ra, run rẩy mãi không với tới được miếng ngọc bội, hắn quỳ xuống, hai tay dâng ngọc bội cho Nhị phu nhân, giọng khàn khàn: "Nhị tẩu, xin lỗi, ta không đưa được nhị ca về cho người và A Quy."

"Đệ có gì phải xin lỗi, đứng lên!"

Nhị phu nhân mắt đỏ hoe cầm lấy miếng ngọc bội, trực tiếp kéo hắn: "Nhị ca đệ mất tích nhiều năm như vậy, ta sớm đã chấp nhận khả năng hắn đã chết, giờ chỉ là được xác nhận mà thôi."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 342: Chương 342



Nàng ta từng nghĩ Thẩm Nhị có phải giống như trong hí văn, được người cứu rồi mất trí nhớ, ở một ngôi làng nhỏ nào đó lấy vợ sinh con, nàng ta không biết nếu cuối cùng thực sự là như vậy thì mình có thể chấp nhận được không, nàng ta chỉ biết, so với việc xác nhận cái c.h.ế.t của hắn, nàng ta càng muốn hắn an ổn vô dạng ở nơi mình không nhìn thấy.

Vì mọi người vừa mới từ Quỷ Sơn chuyển về phủ tướng quân, khi Nhị phu nhân đến tìm Thẩm Vô Cữu, Sở Du Ninh cũng ở đó.

Thật ra ở mạt thế, một người mất tích nhiều năm như vậy, tám phần là đã chết, cho nên đối với cái c.h.ế.t của Thẩm Nhị, nàng không thấy bất ngờ.

Chỉ là nghĩ đến việc Thẩm Vô Cữu đã biết từ lâu nhưng vẫn phải giấu giếm, nghĩ đến việc A Quy vẫn luôn mong gặp cha mình, nghĩ đến việc Nhị phu nhân vẫn luôn muốn đến biên quan tìm người, lòng nàng trở nên rất nặng nề.

Sở Du Ninh tiến lên kéo Thẩm Vô Cữu dậy, mặt nhỏ căng ra, nghiêm túc và chân thành: "Ngươi không sai, không ai sai, sai là chiến tranh."

Nàng lại nhìn về phía Nhị phu nhân: "Nhị tẩu, người yên tâm, ta và Thẩm Vô Cữu sắp đi đánh Việt Quốc rồi, đánh xong Việt Quốc sẽ đánh nước nọ nước kia, đánh cho chúng sợ c.h.ế.t khiếp, để thế gian này không còn chiến tranh và s.ú.n.g đạn, sau này sẽ không còn ai vì chiến tranh mà gia đình tan nát, vợ con ly tán."

Có lẽ nghe vào tai người khác thì giống như lời nói ngây thơ của trẻ con, nhưng những người hiểu công chúa, thấy ánh mắt kiên định của nàng thì biết nàng đang rất nghiêm túc.

"Công chúa..."

Sự kiên cường giả tạo của Nhị phu nhân trong khoảnh khắc này hoàn toàn sụp đổ, nàng ta ôm chặt lấy công chúa khóc nức nở.

Đừng thấy nàng ta luôn tỏ ra mạnh mẽ hào sảng, trượng phu mất tích bặt vô âm tín, nàng ta nào có không yếu đuối?

Chỉ vì Thẩm gia chỉ còn ba nữ tử bọn họ chống đỡ, đại tẩu từ nhỏ được nuôi dạy như tông phụ, quản lý việc bếp núc đâu ra đó, nhưng khi bị người ta đến tận cửa bắt nạt thì lại chú trọng sĩ diện; tam đệ muội có mưu lược nhưng là một văn nhân, chú trọng nho nhã; nàng ta không mạnh mẽ để mắng đuổi người khác thì chính bọn họ sẽ bị chỉ thẳng mũi mà mắng.

Thẩm Vô Cữu nhìn công chúa đột nhiên có chí lớn, nỗi buồn trong lòng lập tức được chữa lành.

Thật khéo, hắn cũng đã nghĩ đến khả năng này, nếu công chúa thực sự muốn làm, vậy thì hắn nguyện ý cùng nàng chinh chiến thiên hạ.

Sở Du Ninh nhẹ nhàng vỗ vai Nhị phu nhân an ủi: "Nhị tẩu, người khóc đi, khóc xong chúng ta tiếp tục đón nhận ánh mặt trời. Thế giới này tươi đẹp như vậy, chúng ta phải cố gắng sống lâu một chút, nhìn nhiều hơn vài lần."

Con người đôi khi chính là không chịu được sự an ủi, Nhị phu nhân nghe lời nàng nói, càng khóc lớn hơn.

"Không được thì chúng ta tìm cho A Quy một người cha dượng." Sở Du Ninh vỗ vai nàng ta, còn gật đầu: "Ta đã hỏi nhị ca rồi, hắn đồng ý."

Hỏi nhị ca rồi...

Hỏi rồi...

Thân thể Nhị phu nhân cứng đờ, ngẩng đầu phá lên cười.

Công chúa đúng là giống như một cái lò sưởi nhỏ, có thể dùng đủ mọi cách để sưởi ấm lòng người.

Những lời nàng nói đôi khi nghe có vẻ ngây thơ nhưng lại càng có thể đánh thẳng vào tim người ta.

Thẩm Vô Cữu buồn cười nhìn thê tử của mình, nơi nào có công chúa thì nơi đó chính là nắng ấm, chuyện lớn đến đâu ở chỗ nàng cũng có thể biến thành chuyện tốt.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 343: Chương 343



"Ta nghe công chúa." Nhị phu nhân xắn tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt.

"Nghe ta, tìm cho A Quy một người cha dượng sao?" Sở Du Ninh chớp mắt vô tội với Thẩm Vô Cữu, nhị tẩu thực sự nghe vào rồi.

Nhị phu nhân không nhịn được giơ tay khẽ đánh nàng: "Ta nói là nghe công chúa, khóc xong thì sống thật tốt, nuôi dạy A Quy thành tài."

Sở Du Ninh vỗ ngực: "May quá may quá, ta sợ nhị ca tối đến tìm ta."

Nhị phu nhân cười trừng mắt nhìn nàng: "Công chúa không phải nói đã hỏi nhị ca rồi sao?"

"Người đồng ý tìm mùa xuân thứ hai, vậy thì chắc chắn là đã hỏi rồi." Sở Du Ninh hùng hồn trả lời.

Nhị phu nhân bị biểu cảm của nàng chọc cười: "Ta nói không lại cái miệng nhỏ này của công chúa."

Nàng quay sang nhìn Thẩm Vô Cữu: "Lão tứ, đệ nói cho ta biết đệ phát hiện nhị ca ở đâu, ta vẫn phải đến biên quan, dù sao cũng phải đón nhị ca về kinh, chôn cất vào phần mộ tổ tiên, hưởng hương khói trong từ đường."

"Nhị tẩu, vốn dĩ đây là trách nhiệm của ta." Thẩm Vô Cữu áy náy.

"Ta đã sớm muốn nói với đệ rồi, mấy ca ca của đệ tuy đã không còn nhưng các tẩu tử cũng không phải trách nhiệm của đệ, đệ không cần phải gánh vác mọi thứ."

Nhị phu nhân nói xong còn trêu chọc nhìn Sở Du Ninh: "Cẩn thận công chúa sẽ ghen."

Thẩm Vô Cữu bật cười, nhìn về phía Sở Du Ninh. Thê tử của hắn trời sinh đã thiếu mất gân ghen, hoặc là sự mạnh mẽ của nàng đủ để nàng không còn chuyện ghen tuông.

"Ta không thích ăn giấm chua." Sở Du Ninh giải thích, hơn nữa còn là một loại chua kỳ lạ, nàng mới không thích.

Nhị phu nhân cũng không biết nàng thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu, nhìn biểu cảm nhăn mũi của nàng thấy thật đáng yêu.

Quay lại vấn đề chính, Thẩm Vô Cữu nói về nơi hắn phát hiện ra nhị ca lúc trước, lý do hắn do dự mãi không đưa di cốt về kinh là vì lúc đó hắn không thể rời khỏi chiến trường, thứ hai là vì vẫn chưa biết phải nói với Nhị phu nhân và A Quy như thế nào.

Ai ngờ vừa trì hoãn thì chiến trường xảy ra chuyện, sợ chuyện trong mơ thành sự thật nên hắn vội vã trở về kinh.

"Nhị tẩu, đợi ải Ung Hòa bên này vừa mở chiến thì Tuy quân sẽ rút lui, đến lúc đó ngũ đệ sẽ về kinh thuật chức, người đợi hắn cùng về." Thẩm Vô Cữu nghiêm túc dặn dò.

Nhị phu nhân nghe nói Tuy quân sẽ rút lui thì mừng rỡ khôn xiết: "Thật sao? Tuy quân đánh nhiều năm như vậy sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện rút lui?"

"Có lẽ là rút về tranh đoạt hoàng vị." Thẩm Vô Cữu không nói rằng trong đó có công lao của hắn.

Chỉ cần Khánh Quốc và Việt Quốc bên này vừa mở chiến thì chuyện Khánh Quốc có vũ khí sẽ được chứng thực hoàn toàn, lúc này người có chút đầu óc đều sẽ chọn rút lui để quan sát, nếu không, trừ khi Việt Quốc cũng cung cấp vũ khí cho Tuy Quốc, bằng không chính là tự chuốc lấy diệt vong.

Nói đến đây, Việt Quốc muốn diệt Khánh Quốc nhưng lại để Tuy Quốc liên tục tấn công, điểm này rất kỳ lạ, giống như muốn dùng Tuy Quốc để gây áp lực với Khánh Quốc, ép Khánh Quốc cầu cứu vậy.

Nhị phu nhân gật đầu: "Vậy thì tốt quá, quân Thẩm gia rốt cuộc cũng có thể thở phào rồi. Tuy quân này cũng không biết phát điên cái gì, rõ ràng biết đánh không lại mà vẫn ngày ngày tấn công."

"Không sao, đợi chúng ta đánh xong Việt Quốc thì đến lượt chúng ta đánh trả." Sở Du Ninh định như vậy, một lần đánh cho mấy nước khác phục tùng, xem xem còn ai dám gây chiến.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 344: Chương 344



Nhị phu nhân lại thấy nàng nói như đùa, cũng không coi là thật: "Vậy các người bận đi, ta xuống chuẩn bị một chút. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nhất định phải bảo vệ mình thật tốt."

*

Nhị phu nhân vừa đi, tảng đá lớn đè trong lòng Thẩm Vô Cữu cũng buông xuống, cả người đều nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hắn ôm Sở Du Ninh, lại hôn lên trán nàng: "Ta đến doanh trại Kinh Tây điểm binh trước."

Lần này phụng mệnh xuất chinh, thánh thượng cho phép điểm năm nghìn quân mã từ doanh trại Kinh Tây hộ tống vũ khí lương thảo, trong đó hỏa khí là trọng điểm.

Sở Du Ninh gật đầu: "Vậy ta đưa Tiểu Tứ vào cung."

Thời gian cấp bách, hai người chia nhau hành động.

Cục bột dường như biết sắp phải xa tỷ tỷ, cứ làm nũng đòi tỷ tỷ.

Sở Du Ninh ôm nó, hai cánh tay mũm mĩm ôm chặt lấy cánh tay tỷ tỷ, nằm trên vai ủ rũ không vui.

Trương ma ma muốn ngày mai đưa công chúa nhà mình xuất chinh nên chỉ để người chăm sóc Tứ hoàng tử đi theo về cung trước.

Một nhóm người vừa ra khỏi cửa phủ thì vừa gặp Thẩm Vô Cữu vẫn chưa đi.

Thẩm Vô Cữu đưa roi ngựa cho Trình An cầm, tiến lên đón lấy cục bột. Ở Quỷ Sơn, thê tử của hắn nhàn rỗi thích chạy khắp nơi, đứa em vợ này cũng là hắn ôm chơi trông coi, lúc này phải xa nhau lại có chút không nỡ.

Cục bột vừa nhìn thấy hắn cũng tỏ ra thân thiết, giọng nói trẻ con còn ngọng nghịu gọi: "Phu... phu..."

"Ngoan." Thẩm Vô Cữu xoa xoa đầu nhỏ của nó: "Tứ điện hạ ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời."

"Phu..."

"Đúng, nghe lời. Đợi ta và tỷ tỷ của ngươi trở về, ngươi có lẽ đã có thể chạy nhảy được rồi."

"Giết giết..."

"Ừm, đợi điện hạ biết đi thì sẽ đưa điện hạ đi chơi."

Sở Du Ninh trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn qua lại giữa một lớn một nhỏ, như phát hiện ra châu lục mới: "Ngươi nghe hiểu lời hắn nói sao?"

Thẩm Vô Cữu cười: "Không hiểu."

Sở Du Ninh bừng tỉnh: "Hóa ra còn có thể chơi như vậy à? Lần sau ta cũng chơi như vậy, dù sao Tiểu Tứ cũng không hiểu."

Thẩm Vô Cữu đồng cảm nhìn cục bột, đợi lần sau tỷ tỷ trở về chơi với nó, nó hẳn có thể nghe hiểu rồi, hy vọng đến lúc đó nó sẽ không sụp đổ.

Ừm, dù sao cũng là làm đệ đệ, nên bao dung tỷ tỷ một chút. ...

Sở Du Ninh một tay ôm cục bột sải bước vào cung, trực tiếp đặt lên án thư của Cảnh Huy Đế.

Cảnh Huy Đế đang nghe mấy vị đại thần bẩm báo về việc điều động vật tư quân dụng lần này:...

Ông ta và tiểu nhi tử trắng trẻo mập mạp trước mặt nhìn nhau, tiểu nhi tử dường như còn nhận ra ông ta, giơ tay nhỏ lên đánh ông ta.

Cảnh Huy Đế vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ mập mạp đang vung về phía mặt mình.

Mấy vị đại thần lần đầu tiên nhìn thấy Tứ hoàng tử, lúc đầy tháng vì hoàng hậu qua đời nên tự nhiên không thể tổ chức, lúc trăm ngày cũng không thể, còn ngày công chúa xuất giá, bọn họ chỉ nhìn từ xa, tiệc mừng sinh nhật một tuổi trước đó được tổ chức ở Quỷ Sơn, mọi người cũng chỉ tặng lễ, có thể nói đây là lần đầu tiên vị đích hoàng tử này xuất hiện trước mặt mọi người.

Hôm nay Tứ hoàng tử mặc áo gấm nhỏ màu xanh lam, đội mũ thu, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm trông rất đáng yêu, đôi mắt đen láy to tròn đảo qua đảo lại, nhìn là biết tính tình hoạt bát.

"Ta phải đi biên quan đánh giặc, không tiện mang Tiểu Tứ theo, trước tiên gửi người nuôi hộ một chút, vừa hay người cũng có thể bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Tứ." Sở Du Ninh lại véo má của cục bột.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 345: Chương 345



Mấy vị đại thần:...

Nuôi hộ... Công chúa có phải thật sự coi Tứ hoàng tử là của mình rồi không?

"Chẳng lẽ ngươi còn muốn mang Tiểu Tứ đi đánh giặc?" Cảnh Huy Đế cũng không quan tâm đến việc trừng mắt với nhi tử nữa.

"Ta vốn định mang theo nhưng Trương ma ma nói từ kinh thành đến biên quan đường xá xa xôi, để không chậm trễ chiến sự còn phải thúc ngựa phi nhanh, Tiểu Tứ còn nhỏ như vậy không chịu được cho nên ta không mang theo." Sở Du Ninh nói xong trong mắt còn lộ ra vài phần tiếc nuối.

Đi đi về về ít nhất cũng phải nửa năm, nàng đã quen mỗi ngày ôm cục bột, véo cánh tay mập mạp, nghe nó gọi tỷ tỷ bằng giọng trẻ con, không gặp lâu như vậy cũng khá không nỡ.

Cảnh Huy Đế thấy may mắn vì còn có một người đầu óc tỉnh táo có thể khuyên được nàng, hoàng hậu để Trương ma ma lại quả là sáng suốt.

"Được rồi, Tiểu Tứ cứ ở lại cung trước." Cảnh Huy Đế phất tay.

Sở Du Ninh lại nhìn cục bột, quay người rời đi.

"Tỳ... tỳ tỳ..."

Cục bột như nhận ra mình sắp bị bỏ lại, từ trên bàn run rẩy đứng lên, đưa tay về phía Sở Du Ninh đang rời đi muốn được ôm, nước mắt trong mắt bắt đầu chực trào ra, mím miệng, nước mắt lưng tròng.

Sau khi được các ma ma ngày đêm chỉnh sửa, cục bột giờ đây cuối cùng cũng gọi đúng âm tỷ tỷ, chỉ là không lên đúng điệu.

Sở Du Ninh dừng bước, sau đó quay lại ôm cục bột, hôn chụt chụt hai bên má nó, rồi dứt khoát nhét cục bột vào lòng Cảnh Huy Đế: "Ngươi là một đứa trẻ ngoan, phải học cách tìm cha rồi."

Cảnh Huy Đế luống cuống tay chân ôm nhi tử nặng trịch, nhất thời không biết lời Sở Du Ninh nói đúng hay không.

"Không..." Cục bột đạp chân, ngoảnh đầu về sau tìm tỷ tỷ, đừng thấy chỉ là một cái chân nhỏ nhưng đá lên cũng rất mạnh.

Cảnh Huy Đế ôm rất cứng nhắc, đợi không thấy Sở Du Ninh nữa, ông ta vội vàng đặt cục bột lên án thư.

Cục bột vừa ngồi lên bàn, ngoảnh đầu nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng tỷ tỷ, nó lại cẩn thận bò dậy, đứng trên bàn, túm góc áo nhỏ, nhìn về phía cửa điện, miệng nhỏ mím lại sắp khóc trông rất đáng thương.

Các đại thần thấy vậy không khỏi tiến lên một bước, đưa tay ra, sợ nó đứng không vững ngã xuống.

Cảnh Huy Đế cũng sợ nó ngã, vội vàng bảo nó ngồi xuống, tiện tay cầm lấy ngọc tỷ bên cạnh đóng lên bàn tay mập mạp của nó.

Cảm giác mát lạnh, cộng thêm dấu ấn đỏ trên bàn tay nhỏ khiến cục bột chú ý, vừa định há miệng khóc thì lập tức ngậm miệng lại, nước mắt còn làm ướt hàng mi dài.

Nó chớp chớp mắt, đưa bàn tay mập mạp ra định lấy ngọc tỷ.

Cảnh Huy Đế thấy nó không khóc nữa, đặt ngọc tỷ trước mặt để nó tự chơi.

Mấy vị đại thần:...

Từ trước đến nay bọn họ không biết ngọc tỷ truyền quốc lại dùng để dỗ trẻ nhỏ, Tứ hoàng tử sợ là phải được ghi vào sử sách rồi.

Lưu Chính nhìn mà kinh hồn bạt vía, bệ hạ ơi, đó là ngọc tỷ đó! Có thể để tiểu hoàng tử một tuổi chơi sao, lỡ làm rơi thì sao.

Ngọc tỷ quá nặng, cục bột cầm không lên, bàn tay mập mạp đẩy mãi đẩy mãi, đẩy không được, nó nhìn về phía Cảnh Huy Đế,"Lại..." Sau đó hai tay muốn đẩy ngọc tỷ về phía ông ta.

Cảnh Huy Đế còn tưởng nó chơi vui: "Chơi đi, miễn là không khóc."

Phát hiện người này không hiểu lời mình nói, cục bột nắm tay nhỏ nhìn quanh tìm tỷ tỷ: “Tỷ…”
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 346: Chương 346



Nghe thấy nó lại muốn tìm tỷ tỷ, Cảnh Huy Đế vội vàng dùng lại chiêu cũ, cầm ngọc tỷ đóng dấu lên mu bàn tay nó.

Thấy có người chơi cùng, cục bột không tìm tỷ tỷ nữa, nó cúi đầu chọc chọc dấu ấn đỏ trên tay, cũng đưa bàn tay mập mạp còn lại ra muốn đóng dấu.

Cảnh Huy Đế thấy nhi tử của mình thật thông minh, vui vẻ đóng dấu cho nó, còn sợ không đóng được, còn ấn ngọc tỷ vào hộp mực.

Nhìn tiểu hoàng tử trên án thư, không thể báo cáo chuyện được nữa, mấy vị đại thần rất có mắt nhìn đều bắt đầu khen ngợi.

"Tứ điện hạ rất giống bệ hạ."

"Tứ điện hạ nhìn là biết rất thông minh."

"Tứ điện hạ nhỏ như vậy đã biết mở miệng gọi người, còn biết đứng biết đi, nghĩ đến cháu trai nhà ta sắp hai tuổi rồi mà chỉ biết nói một hai chữ."

Cảnh Huy Đế được khen mà lâng lâng, nhi tử nhỏ này của ông ta đúng là thông minh hơn người, ông ta nhớ mang máng Đại hoàng tử lúc trước cũng không mở miệng gọi người sớm như nó, đi đâu cũng đều do v.ú nuôi bế.

*

Sở Doanh Úc vừa tỉnh dậy sau cơn say thì nghe tin Việt Quốc sắp giao chiến với Khánh Quốc, lại chửi một tiếng: "Tai họa."

Nếu không phải vì nàng không có đầu óc, động thủ với Dự Vương của Việt Quốc thì Việt Quốc và Khánh Quốc cũng không đến nỗi như vậy.

"Ha ha! Tai họa cuối cùng cũng khiến Khánh Quốc phải diệt vong!" Sở Doanh Úc cười khẩy.

Hắn ta chỉ hận không thể để quốc gia này diệt vong, dù sao giang sơn này cũng chẳng liên quan đến hắn ta, sự tồn tại của hoàng tộc họ Sở này ngược lại còn cho thấy sự nhục nhã của hắn.

Sở Doanh Úc đang định đứng dậy đi tìm rượu uống thì thấy quản gia vội vã đi vào: "Chủ tử, Du Ninh công chúa đánh tới cửa rồi."

Sở Doanh Úc vừa đứng dậy khỏi giường, đột nhiên nghe tin này, một chân giẫm hụt vào bệ đỡ chân giường, cộng thêm việc say xỉn nhiều ngày khiến cơ thể vốn đã yếu ớt, cả người ngã sấp xuống đất, chưa kịp đứng dậy thì một bóng hình mảnh mai linh hoạt đã đứng trước mặt.

Hắn ta từ dưới nhìn lên, đối diện với khuôn mặt ngạc nhiên của Sở Du Ninh.

"Ngươi không cần phải quỳ lạy ta, ta không thích bộ dạng này. Lúc trước ta bảo ngươi đưa số tiền ngươi và... mẹ ngươi nợ ta đến phủ tướng quân, ngươi không nghe, giờ quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng đã muộn."

"Ai quỳ lạy ngươi, còn cầu xin tha thứ! Ta đây là ngã!"

Sở Doanh Úc tức giận đứng dậy khỏi mặt đất, kết quả là Sở Du Ninh vừa vặn giẫm lên tay áo hắn ta, kéo cũng không kéo được.

"Lấy kéo đến đây cho ta!" Sở Doanh Úc gầm lên với quản gia.

Sở Du Ninh cúi đầu nhìn xuống, lấy ra thanh đao sau lưng: "Không cần phiền phức như vậy."

Nói xong giơ đao c.h.é.m một nhát, Sở Doanh Úc kinh hoàng trợn tròn mắt, thanh đao lớn sáng loáng chiếm trọn đôi mắt hắn.

"Công chúa tha mạng!" Quản gia quỳ xuống đất, giọng nhọn kêu xin tha thứ.

Ngay khi Sở Doanh Úc cũng tưởng rằng thanh đao này sắp c.h.é.m vào đầu mình thì nghe thấy một tiếng keng, trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

"Được rồi, c.h.é.m xong rồi." Sở Du Ninh bỏ đao ra, không chỉ tay áo bị c.h.é.m rách một góc, mà ngay cả sàn nhà cũng bị nàng c.h.é.m vỡ.

Sở Doanh Úc suýt nữa thì sợ vỡ mật, toàn thân mềm nhũn, bảo quản gia đỡ hắn ta dậy, tức giận gào lên với Sở Du Ninh: "Ngươi có phải ngu không! Rõ ràng chỉ cần nhấc chân lên là được!"

Sở Du Ninh dùng mũi đao nhấc miếng vải đó lên đưa đến trước mặt hắn: "Ta tưởng ngươi thích tay áo đứt ra hơn."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 347: Chương 347



Thần kinh, hắn ta thích cái nỗi gì!

Sở Doanh Úc nghi ngờ Sở Du Ninh cố ý.

"Công chúa, mọi người chuyển đồ gần xong rồi." Trần Tử Thiện chạy vào, thể hiện rõ thế nào là một tên béo linh hoạt.

Hắn liếc nhìn đồ đạc trong phòng: "Công chúa, trong này còn không ít đồ có giá trị, có chuyển đi không?"

"Sở Nguyên Hi, ngươi dám chuyển sạch kho của ta!" Sở Doanh Úc thực sự phát điên rồi.

"Đại nghịch bất đạo! Ai cho phép ngươi vô lễ với công chúa!" Trần Tử Thiện quát lớn, không quan tâm người trước mặt từng là hoàng tử hay không.

Sở Doanh Úc sắc mặt âm trầm, nếu hắn vẫn là hoàng tử thì đứa con hoang do một phụ nhân thôn dã sinh ra đừng nói là lớn tiếng với hắn, ngay cả nhìn hắn một cái cũng không dám.

"Lúc nói tử tế với ngươi thì ngươi không nghe, trách ai?"

Sở Du Ninh dùng ngón tay trắng nõn gõ vào thân đao, liếc nhìn đồ đạc trong phòng, thực sự không thấy có gì đáng giá nhưng nàng vẫn phất tay: "Chuyển đi!"

"Được!" Trần Tử Thiện lập tức đi về phía giá sách cổ.

Sở Doanh Úc vội vàng hét lên: "Quản gia, còn không mau chặn hắn lại cho ta!"

Quản gia đang định đi chặn thì một thanh đao đã ngang trước người, suýt nữa làm ông ta tè ra quần.

"Ta không biết đã chuyển đi bao nhiêu tiền, nếu thiếu thì ta cũng không truy cứu, còn thừa thì coi như ngươi góp một phần sức cho tướng sĩ biên quan, bảo vệ đất nước là trách nhiệm của mọi người." Sở Du Ninh nói rất quang minh chính đại.

Sau khi nàng trở về từ cung, thấy Thẩm Vô Cữu chưa về liền nhớ đến chuyện mọi người đều góp tiền góp lương, nàng không nỡ động đến lương thực trong kho lương Quỷ Sơn, thế là nhớ đến chuyện Sở Doanh Úc còn nợ tiền chưa trả.

Nợ của Trung Thuận Bá phủ vẫn chưa trả hết, dù sao hai mẹ con này dùng tiền của hoàng hậu để hãm hại hoàng hậu là sự thật, bọn họ bị trừng phạt là đáng đời, nàng là nữ nhi thay hoàng hậu trút giận cũng là nên làm.

Trần Tử Thiện chuyển đồ ra ngoài một chuyến, lúc vào lại thì đi cùng A Quy, Thẩm Tư Lạc và Bùi Lục.

Trong đó A Quy là vui vẻ nhất, hắn đi một vòng trong phòng, tìm những thứ mình có thể chuyển được thì chuyển.

Hắn thích nhất là cùng công chúa thẩm thẩm làm chuyện xấu.

Sở Doanh Úc tức đến nỗi đứng không vững, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người này như ăn cướp, ra vào chuyển đi những đồ cổ và tranh chữ quý giá trong phòng hắn.

Rất nhanh, những thứ có giá trị trong phòng đều bị chuyển đi hết, Sở Du Ninh vác đao dắt A Quy đi ra ngoài, sau khi bước ra khỏi cửa phòng, nàng quay đầu lại cười toe toét với Sở Doanh Úc: "Tai họa chuyên đến hại nhà ngươi đấy!"

Sở Doanh Úc:!!

Đây là có thuận phong nhĩ sao?!

Sở Du Ninh còn thấy hắn chưa đủ k*ch th*ch, lạnh lùng nói: "Kẻ có mong muốn vong quốc xứng đáng cống hiến toàn bộ gia sản, ngươi không xứng với thân phận hoàng tử trước đây của mình, tình phụ tử của người trong hoàng cung kia cũng cho chó ăn rồi."

Chuyện này truyền đến tai Cảnh Huy Đế, Cảnh Huy Đế cũng thấy tình phụ tử của mình cho chó ăn, trực tiếp ra lệnh tịch thu toàn bộ tài sản mà Sở Doanh Úc có được khi còn là hoàng tử, thu hồi họ Sở.

Như vậy hắn thực sự không còn liên quan gì đến hoàng tộc họ Sở nữa.

Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử nghe được chuyện này thì run rẩy, hoàng muội của bọn họ sắp đi rồi mà còn gây chuyện, chỉ có thể nói đại ca của bọn họ tự chuốc lấy,
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 348: Chương 348



Sớm nghe lời bọn họ không phải tốt hơn sao. Đáng lẽ khi Tần các lão xảy ra chuyện thì nên ngoan ngoãn đưa tiền đến phủ tướng quân.

Hóa ra không có thân phận hoàng tử, đại ca của bọn họ lại ngu ngốc đến vậy, trước đây bị hắn ta áp bức thật oan. ...

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, toàn bộ phường Vĩnh An đã được đèn đuốc thắp sáng.

Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh cùng nhau bước ra khỏi cổng lớn phủ Trấn Quốc tướng quân, nam tử mặc áo giáp bạc, một tay cầm kiếm, một tay để sau lưng, oai phong lẫm liệt.

Nữ tử mặc trang phục bó sát màu đen nền đỏ, tóc búi cao, oai phong hiên ngang, chỉ nhìn khí thế trên người hai người, dường như chiến thắng đã ở ngay trước mắt.

Người dân phường Vĩnh An không phải lần đầu tiên thấy người phủ tướng quân ra trận, vì nước ra trận, luôn đáng được người ta kính trọng, cho nên lúc này, toàn bộ đèn lồng trước cửa phường Vĩnh An đều tự động được thắp sáng.

Trương ma ma nhìn công chúa nhà mình, trong lòng vừa dâng lên một cỗ tự hào, vừa không muốn nàng ra chiến trường, lúc này bà lại hy vọng công chúa chỉ là một công chúa bình thường, chứ không phải là người cần xông pha nơi chiến trường.

Để nhẹ nhàng đơn giản, ngay cả xe ngựa cũng không mang theo, càng đừng nói đến việc mang theo Phong Nhi hầu hạ, công chúa đi lần này cũng không biết phải chịu bao nhiêu khổ sở.

"Ma ma, ngươi yên tâm, ta sẽ không sao. Các ngươi ở nhà chờ ta trở về, đến lúc đó ta sẽ mang về cho các ngươi một xe đặc sản Việt Quốc." Sở Du Ninh thấy Trương ma ma mắt đẫm lệ, trong lòng cũng mềm mại hơn nhiều.

Sự tồn tại của Trương ma ma có thể nói là bù đắp cho sự tiếc nuối khi không có các mẹ Bá Vương Hoa bên cạnh, Trương ma ma cũng giống như các mẹ Bá Vương Hoa, thấy nàng làm gì không đúng sẽ nói nàng, rất thương nàng, biết nàng thích ăn gì, biết nàng thích nhét thịt khô hoa quả vào hà bao, liền bảo đầu bếp nghĩ cách làm cho nàng, còn tự tay may một lớp giấy dầu chống ẩm vào bên trong hà bao của nàng.

Trước khi nàng trở thành nguyên chủ, có thể nói Trương ma ma chỉ lấy cục bột làm trọng, sau khi nàng đến thì luôn bận tâm lo lắng cho nàng.

Trương ma ma nức nở nói: "Nô tì chỉ mong công chúa không mất một sợi tóc nào mà trở về."

Sở Du Ninh nghiêm mặt: "Cái này ta không đảm bảo được, mỗi ngày ta thức dậy đều rụng mấy sợi tóc."

Trương ma ma giật khóe miệng: "... Công chúa hiểu ý nô tì là được."

Sở Du Ninh đương nhiên là biết, nàng chẳng phải là không muốn bầu không khí quá bi thương sao.

Trương ma ma vẫn có chút không yên tâm về công chúa nhà mình, ở kinh thành còn có thể nói là có bệ hạ che chở, ra chiến trường, động một chút là vũ khí thuốc súng, nếu công chúa khinh địch thì làm sao bây giờ.

"Ma ma cứ yên tâm."

Thẩm Vô Cữu nắm tay Sở Du Ninh: "Ta sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ công chúa chu toàn."

Sở Du Ninh nhìn hắn, đột nhiên quay đầu nhìn Đại phu nhân và những người khác, giơ tay hai người đang nắm chặt lên: "Đại tẩu, tam tẩu yên tâm, ta cũng dùng tính mạng của mình để bảo vệ Thẩm Vô Cữu chu toàn."

Mọi người sửng sốt, rồi bật cười.

Nhị phu nhân hôm qua đã lên đường cùng đoàn đưa tang đến biên quan, Thẩm Vô Cữu không yên tâm, vẫn phái Trình Hựu hành sự tương đối điềm đạm đi theo.

Cho nên chỉ có Đại phu nhân và Tam phu nhân đến tiễn họ ra trận, vốn dĩ tiễn người nhà ra trận còn có chút bi thương nặng nề, bị công chúa nói như vậy, họ lập tức vui vẻ.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 349: Chương 349



Hai người cười gật đầu: "Có lời của công chúa, chúng ta đương nhiên yên tâm, công chúa cũng phải bảo vệ tốt bản thân mình, mới có thể bảo vệ tứ đệ."

Thẩm Vô Cữu nhận được ánh mắt trêu chọc của hai vị tẩu tẩu, hắn cưng chiều nhìn thê tử nhà mình, khóe miệng cong lên. Nụ cười này cũng khiến bộ áo giáp cứng nhắc trên người hắn trở nền mềm mại hơn. ...

Bên kia, Trần Tử Thiện cũng đang từ biệt thê tử của mình.

Từ đêm đó cùng thê tử lửa gần rơm, tình cảm của bọn họ đã có sự thay đổi rõ rệt, có phần giống như đôi vợ chồng mới cưới, quấn quýt lấy nhau.

Hiện tại hắn và Bùi Diên Sơ đã chính thức tồn tại với thân phận thị vệ của công chúa, đương nhiên là công chúa đi đâu, bọn họ cũng phải đi đó. Cho dù không phải thị vệ, bọn họ cũng nhất định phải đi theo.

Sở Du Ninh cũng không chê việc mang theo bọn họ là vướng víu, theo nàng thấy thì cũng giống như mang theo đội viên của mình lần đầu tiên ra ngoài đánh tang thi, huống hồ thế giới này an toàn hơn mạt thế rất nhiều, cho dù biên quan đánh nhau thì nhất thời cũng không đánh đến thành trì, đến lúc đó cùng lắm để bọn họ ở lại thành trì là được.

"Nếu ta ba năm... không, hai năm, hai năm không về thì nàng hãy tìm người khác tái giá đi."

Lúc này Trần Tử Thiện lại mừng vì mình không cho nàng ta một đứa con để trói buộc, sớm biết phải theo công chúa ra trận thì đã không làm lành với thê tử, như vậy với tính cách của nàng ta cũng sẽ nhẫn tâm rời đi.

Giả thị là thê tử mà Trần phu nhân sắp đặt cho Trần Tử Thiện, xuất thân đương nhiên sẽ không tốt đến đâu.

Nàng ta chỉ là một nữ thương nhân khắc cha mẹ, để bảo vệ đệ đệ, giữ lại gia sản mà cha mẹ để lại, nàng ta không thể không hung dữ, cũng vì danh tiếng này mà Trần phu nhân mới để mắt đến, gả nàng ta cho Trần Tử Thiện.

Nàng ta có thể làm ra chuyện nạp thiếp cho trượng phu vì bị nghi ngờ không thể sinh con, nhận thông phòng để chứng minh vấn đề không phải ở mình, đương nhiên tính cách rất mạnh mẽ.

Nàng ta sống tỉnh táo, biết cân nhắc lợi hại, hiểu rõ mình muốn gì.

Cho dù trong mắt người ngoài, trượng phu này của nàng ta không thể khiến nữ nhân thụ thai, là bùn nhão không trát tường, nàng ta cũng không để ý, chỉ cần cho nàng ta thân phận chính thê, để nàng ta danh chính ngôn thuận làm chủ tử, dùng danh nghĩa phủ họ Trần chống lưng cho đệ đệ là đủ.

Sự thay đổi của Trần Tử Thiện khiến nàng ta bất ngờ, mà tất cả những điều này đều phải quy công cho Du Ninh công chúa.

Cuối cùng nàng ta cũng biết được sự không dễ dàng của việc làm phụ nhân Thẩm gia, nàng ta chỉ tiễn một lần đã cảm thấy khó có thể chịu đựng, mà bọn họ lại có thể cố thủ một tòa nhà, ngóng nhìn phương xa, mong gió đưa nỗi nhớ của mình đến biên quan.

Đao không đ.â.m vào người mình thì không biết đau, nàng ta mừng vì mình chưa từng coi thường phu nhân phủ tướng quân như những người khác.

"Mặc kệ ngươi có về hay không, ta ở Trần gia chỉ muốn có một nơi có thể làm chủ cho mình, có ngươi thì tốt, không có ngươi ta cũng sống như vậy." Giả thị quay mặt đi nói.

"Lại tức giận rồi, nàng luôn miệng cứng lòng mềm."

Trần Tử Thiện đã quen với cái miệng d.a.o găm lòng đậu hũ của thê tử, trước kia khi hắn hỗn láo, lần nào gặp nàng ta cũng bị nàng ta châm chọc vài câu. Nếu nàng ta nói chuyện ôn nhu với hắn, hắn ngược lại không quen.
 
Back
Top Bottom