Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 310: Chương 310



"Dù sao thì Tiểu Tứ lấy gà, cả đời không thiếu thịt ăn."

"Vậy còn không bằng lấy tiền, tiền không chỉ có thể mua thịt."

"Lúc không có tiền, trên trời sẽ rơi xuống tiền sao? Tiểu Tứ không có thịt ăn, trên trời sẽ rơi xuống thịt!"

"Tại sao trên trời rơi xuống thịt lại không rơi xuống tiền? Lời ngươi nói không đúng."

"Trên trời có chim, rơi xuống là thịt, trên trời của người có tiền không?"

Cảnh Huy Đế nghẹn họng: "Lý lẽ cùn học của ai vậy, trẫm lười cãi với ngươi."

Thực ra là cãi không lại.

Mọi người cố nhịn cười, công chúa lợi hại thật, ngay cả bệ hạ cũng dám cãi, còn cãi đến mức bệ hạ không nói nên lời.

"Bệ hạ, gà trống gáy sáng cả thiên hạ, Tứ hoàng tử lấy gà trống có nghĩa là tương lai có thể trở thành anh hùng phân biệt phải trái, bình định thiên hạ."

Để có được câu nói cát tường này, Lưu Chính có thể nói là đã vắt óc suy nghĩ.

"Đúng đúng đúng, Tứ điện hạ nhìn là biết chính trực không sợ cường quyền giống công chúa, bình định mọi chuyện bất bình trên thiên hạ."

Trương ma ma tiến lên ôm Tứ hoàng tử muốn nhào vào con gà trống, cũng vội vàng phụ họa.

Thật đáng thương cho Tứ điện hạ, lễ chọn đồ của ai lại có gà. Bà ta cũng không biết đây có tính là tiền đồ tốt hay không.

Sở Du Ninh vẫn nghe hiểu lời cát tường này, nàng nhìn cục bột tròn vo, nó mà có thể bình định thiên hạ sao? Nói là nàng còn khả thi hơn.

Thẩm Vô Cữu tự cho là rất hiểu thê tử của mình, sợ nàng lại nói sang chuyện ăn uống, vội vàng nắm tay thê tử: "Công chúa, chọn đồ xong rồi thì phải chuẩn bị bước tiếp theo."

Vừa nhắc đến bước chuẩn bị tiếp theo, Sở Du Ninh lập tức bỏ mặc Cảnh Huy Đế và cục bột: "Đúng! Chuẩn bị nhanh lên, ta đói rồi."

Cảnh Huy Đế vốn còn tò mò không biết Thẩm Vô Cữu nói bước chuẩn bị tiếp theo là gì, nghe nàng nói câu sau thì biết là chuẩn bị đồ ăn, lập tức không còn hy vọng gì nữa.

Ông ta sớm nên nghĩ đến, đối với khuê nữ của ông ta mà nói, trời đất bao la, ăn uống là lớn nhất, coi lương thực như mạng sống, cho dù thích tiền cũng là vì có thể mua lương thực.

Không lâu sau, Cảnh Huy Đế thấy khuê nữ cho người khiêng ra một cái giá sắt dài, trên đó có một cái máng sắt, bên trong đặt than hồng, sau đó đổ than đen vào đều.

Cảnh Huy Đế ngẩng đầu nhìn trời, tuy đã vào thu trời mát mẻ nhưng cũng chưa đến mức phải nướng lửa sưởi ấm.

Tiếp theo, Cảnh Huy Đế càng không hiểu nổi.

Chỉ thấy một tỳ nữ lấy một cái lưới sắt chụp lên trên, lưới sắt có màu đen xì, nhìn là biết đã dùng rồi, giống như có thứ gì đó bị đốt cháy dính vào.

Cảnh Huy Đế nhíu mày nhìn, ông ta bắt đầu có chút nghi ngờ, khuê nữ của ông ta có thực sự là công chúa được nuôi dưỡng trong nhung lụa gấm vóc không? Sao lại sống thô lỗ như vậy!

Chắc chắn là Thẩm Vô Cữu dạy hư, người ta đều nói quân nhân thô lỗ, nhưng đây cũng quá thô lỗ rồi.

Ánh mắt Cảnh Huy Đế như đao b.ắ.n sang, Thẩm Vô Cữu lúc này mới thong thả giải thích: "Bệ hạ, công chúa đang chuẩn bị đồ nướng."

Công chúa rèn kiếm xong cho hắn thì rảnh rỗi không có việc gì làm, lại chạy đến Quân khí cục làm thêm một cái giá nướng, bọn họ đã nướng trên đó mấy lần rồi.

"Không phải chỉ là nướng thịt thôi sao, cần gì phải phiền phức như vậy?"

Theo Cảnh Huy Đế thấy, nướng thịt chỉ là để sinh tồn ngoài trời hoang dã, chỉ cần đốt một đống lửa, đặt con mồi săn được lên nướng, những năm trước cứ đến mùa thu săn bắn, buổi tối mở tiệc cũng đều là nướng con mồi săn được để ăn mừng.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 311: Chương 311



"Bệ hạ cứ xem tiếp là biết." Thẩm Vô Cữu cũng không nói rõ.

Rất nhanh, đồ vật chọn đồ ban nãy đã được dọn đi, từng đĩa thịt xiên được bưng lên bày trên bàn, còn có gia vị dùng để nướng, cọ dùng để phết dầu.

Cọ là đi đến nơi làm bút lông đặt làm riêng, lần đầu Sở Du Ninh nảy ra ý định muốn ăn đồ nướng, lúc nướng đã dùng bút lông cỡ lớn.

Trong đó còn có một số loại nước sốt pha chế đặc biệt, Thẩm Vô Cữu biết công chúa ngoài lương thực ra thì thích nhất là ăn, đặc biệt sai người đi tìm, đưa đến tận tay Sở Du Ninh.

Mặc dù đối với nàng mà nói có ăn là được, nhưng ai lại chê đồ ăn ngon chứ.

Tỳ nữ bưng lên các món mặn có cánh gà, chân gà, đùi gà... g.i.ế.c mổ đặc biệt trong ngày.

Cảnh Huy Đế thấy những thứ này được bưng lên, mày càng nhíu chặt hơn.

"Ngươi để công chúa ăn thứ này sao?"

Cảnh Huy Đế chỉ vào những thứ nhìn một cái cũng thấy bẩn này, trừng mắt nhìn Thẩm Vô Cữu, giống như khuê nữ của ông ta bị ngược đãi vậy.

Thẩm Vô Cữu bình thản gật đầu: "Công chúa thích ăn, thần cũng thích."

Cảnh Huy Đế không vui: "Đừng áp đặt cái khẩu vị gặm vỏ cây của ngươi lên người Du Ninh."

Sở Du Ninh đi tới: "Ai bảo hắn gặm vỏ cây?"

Cảnh Huy Đế: ... Khuê nữ này thực sự có thể vứt đi được rồi.

Dù tức giận nhưng không thể phản bác nàng, vì chuyện này, giờ đây ông ta cũng chú ý hơn đến vấn đề lương thực rồi.

Thẩm Vô Cữu rất thoải mái khi nghe công chúa bênh vực mình, đặc biệt là trong chuyện lương thực luôn khiến Cảnh Huy Đế ăn quả đắng, trong lòng hắn càng sảng khoái.

"Ngươi định nướng hết những thứ này sao? Ở trong núi mấy tháng thực sự coi mình là người rừng rồi à?" Cảnh Huy Đế chỉ vào những nguyên liệu còn sống trên bàn.

"Có bản lĩnh thì lát nữa đừng ăn."

Sở Du Ninh hừ một tiếng kiêu ngạo, quay người đi làm món ngon tiếp theo.

Đùi gà, cánh gà, chân gà đều được lấy ra nướng, còn lại thân gà, tất nhiên không thể thiếu món gà ăn mày trứ danh.

Ở mạt thế, đặc biệt là khi ra ngoài làm nhiệm vụ, trời biết nàng đã bao nhiêu lần tưởng tượng có một con gà xuất hiện để nàng làm gà ăn mày.

Cách làm gà ăn mày đơn giản nhất là g.i.ế.c gà, moi sạch nội tạng, thậm chí không cần nhổ lông, trực tiếp bôi một lớp bùn vàng lên lông, ném vào lửa nướng, nướng cho bùn cứng lại, lấy ra để nguội rồi đập vỡ lớp bùn, lông gà sẽ theo lớp bùn mà rụng ra, để lộ phần thịt gà nguyên chất bên trong.

Cách làm xa xỉ hơn nữa là g.i.ế.c sạch gà, nhổ lông, bôi gia vị lên gà, nhét thêm một ít gia vị vào bụng gà để gà ngấm đều gia vị, sau đó dùng lá sen bọc lại, bên ngoài bôi một lớp bùn, cuối cùng ném vào đống củi để nướng chín.

Bây giờ bọn họ làm chính là phiên bản xa xỉ, hai người phối hợp làm một con gà, người bôi gia vị thì bôi gia vị, người bôi bùn thì bôi bùn, cảnh tượng này hoàn toàn làm đảo lộn trí tưởng tượng của Cảnh Huy Đế.

Đây là nghịch bùn phiên bản người lớn sao? Dùng lá sen bọc gà, còn bôi bùn lên trên, có chắc thứ này ăn được không?

Cảnh Huy Đế nhìn thứ được gọi là món nướng, lại nhìn con gà bôi đầy bùn, chất vấn khuê nữ của mình: "Lát nữa ngươi để trẫm ăn thứ này sao?"

"A? Người không muốn ăn à?"

Sở Du Ninh ngạc nhiên, đồ nướng và gà ăn mày là những món ngon biết bao.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 312: Chương 312



"Trẫm là hoàng đế, sao phải ăn thứ này?" Cảnh Huy Đế cảm thấy khuê nữ tiếp đãi ông ta không tận tâm.

"Thật khó hầu hạ."

Sở Du Ninh chu môi lẩm bẩm, sau đó đi kéo một cây tre đến, nhanh chóng dùng đao chẻ ra: "Làm cho người một ống cơm tre, lại thêm một bát canh gà tre, được chưa?"

Cảnh Huy Đế: ...

Cái ánh mắt cho rằng ông ta vô lý, không làm gì được nàng là sao?

"Ngươi làm đi, trẫm muốn xem ngươi làm thế nào dùng tre để nấu cơm." Tre còn có thể nấu cơm, ý tưởng đâu ra thế không biết, không sợ cháy mất à?

Cơm ống tre là món mà Bùi Diên Sơ cũng liệt kê vào thực đơn, nếu muốn làm, nhà bếp có gạo ngâm sẵn từ trước.

Sở Du Ninh lập tức làm cho Cảnh Huy Đế xem, nàng chẻ tre nhanh chuẩn gọn, ống tre có người mang đi rửa sạch, nàng chỉ cần cho nguyên liệu vào, sau đó nướng trên lửa.

A Quy cũng chạy đến góp vui, tự mình làm mấy cái.

Cảnh Huy Đế thấy vậy càng cho rằng đây cũng là trò chơi của trẻ con. Chắc là thấy lương thực quá nhiều, có thể lấy ra chơi.

Ngoài ra, Sở Du Ninh còn cho người làm lẩu, nước lẩu cay thì dùng xương nai hầm, nước lẩu trong thì dùng nước luộc gà.

Sáng nay, Thẩm Vô Cữu đã dẫn người đi săn một con nai về, nhà bếp lại đặc biệt mua thêm thịt dê, thế là có thịt xiên, lại cho người bắt mấy con cá tươi ngon xiên vào que sắt, vậy là món mặn gần như đã xong.

Món chay có nấm hương, ngô, rau, cà tím, tỏi tây, đậu đũa, v. v. những thứ có thể nướng đều xuất hiện trên bàn, những nguyên liệu này dù là nướng hay nhúng lẩu đều được, hoàn hảo!

Tuy nhiên, dù là ống tre hay gà ăn mày, Cảnh Huy Đế nhìn thế nào cũng giống như đang chơi đồ hàng, ống tre còn dễ nói, trực tiếp nướng trên lửa là được, ông ta vẫn không tin con gà ăn mày bôi bùn đó có thể ăn được, nhìn đã thấy không sạch rồi.

Cuối cùng, Cảnh Huy Đế ngồi một bên, cầm một cái cốc bằng ống tre, trong cốc đựng nước trái cây, bên trong nhét một cọng sậy, dùng miệng hút một cái, nước trái cây sẽ được hút lên qua ống sậy, cộng thêm bên cạnh còn có A Quy hút ùng ục, ông ta có cảm giác như mình trở về lúc ba tuổi.

Cơm ống tre và gà ăn mày đều đã được đưa lên lửa, chỉ cần cho người trông là được, than ở bên giá nướng cũng vừa cháy lên, Trần Tử Thiện và những người khác đến trước giá nướng, lấy nguyên liệu mình thích từ trên bàn bày lên giá sắt, bắt đầu nướng thành thạo.

Dầu vừa quét lên, than bên trong tiếp xúc với dầu, ngọn lửa bùng dữ dội, nhất thời khói lửa mịt mù.

Cảnh Huy Đế càng nhíu mày, những thứ đó nhìn thế nào cũng không giống đồ ăn được, ngay cả thịt nướng đơn thuần cũng không như vậy.

Rất nhanh, Cảnh Huy Đế không chỉ nhíu mày nữa, ông ta còn bị sặc đến muốn khóc.

Ông ta bịt mũi đi xa, gọi Thẩm Vô Cữu: "Thẩm Vô Cữu, đó là thứ gì? Các ngươi đang làm gì vậy!"

Nếu không phải vì đây là địa bàn của khuê nữ, ông ta còn nghi ngờ đám người này muốn đầu độc mình.

Thẩm Vô Cữu bảo Trình An đi bưng một chậu ớt đầy quả đến: "Bệ hạ, chính là thứ này."

"Đây không phải là phiên tiêu sao?"

Cảnh Huy Đế kinh ngạc, ông ta biết quả của phiên tiêu này có độc, chạm vào sẽ bị cay và đau, không có cách nào chữa khỏi, chỉ có thể cố chịu đợi cơn đau tự hết, đặc biệt không được để vào mắt.

Người Việt Quốc cũng vì vậy mà ghét bỏ, còn dùng để ban thưởng cho sứ thần các nước đến cống nạp, tuyên bố rằng đây là cây cảnh quý hiếm mang về từ nước ngoài. Bọn họ thực lực không đủ mạnh còn biết làm sao, chỉ có thể nhẫn nhịn mang về.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 313: Chương 313



Vì vậy, mặc dù phiên tiêu ra quả rất đẹp mắt, nhưng mọi người vì quan hệ với Việt Quốc nên đều bày nó ở ven đường không muốn coi trọng, tất nhiên, trong đó cũng có nguyên nhân vì phiên tiêu là vật có độc.

Cảnh Huy Đế lại nhìn về phía những người đang rắc bột ớt lên thức ăn, sắc mặt tối sầm: "Rắc phiên tiêu lên còn có thể ăn được sao?"

"Được mà, thơm lắm, người muốn nếm thử không?"

Sở Du Ninh cầm một xiên thịt nướng vừa nướng xong, vừa ăn vừa đi tới.

"Sao ngươi cái gì cũng ăn thế! Không sợ bị đầu độc c.h.ế.t sao!"

Cảnh Huy Đế nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn nhận lấy mấy xiên thịt nướng mà nàng đưa cho.

"Người nói ớt này sao? Lần đầu ta ăn là vào đêm đầu tiên đến Thẩm gia trang, nếu muốn đầu độc thì đã c.h.ế.t từ lâu rồi."

Sở Du Ninh lại cắn một miếng thịt, thịt nai mềm mại, lại phết thêm từng lớp gia vị nướng, không chỉ ngấm gia vị mà bề mặt còn có mùi thơm cháy, ngon không gì sánh được.

"Bệ hạ, thứ này thực sự có thể làm gia vị, hơn nữa thêm nó vào có thể làm ra nhiều hương vị khác nhau."

Thẩm Vô Cữu tiến lại gần, cắn một miếng thịt từ xiên thịt trên tay Sở Du Ninh.

Lần này Cảnh Huy Đế không nghĩ đến vấn đề có thể ăn được hay không, mà là mong chờ phản ứng của khuê nữ sau khi bị cướp mất miếng mồi, kết quả là khuê nữ không những không tức giận mà còn đưa xiên thịt đó đến bên miệng Thẩm Vô Cữu.

Thẩm Vô Cữu rốt cuộc đã dỗ dành thế nào mà khuê nữ của ông ta lại có thể nhường cả miếng thịt đã đưa đến miệng cho hắn?

"Người không ăn sao? Không ăn thì trả lại cho ta."

Sở Du Ninh thấy Cảnh Huy Đế cầm xiên thịt ngẩn người, làm bộ muốn lấy lại.

"Trẫm còn không ăn được một miếng thịt của ngươi sao, trăm điều thiện chữ hiếu đứng đầu không biết à!"

Cảnh Huy Đế tức giận mắng một câu, giống như sợ khuê nữ cướp mất miếng thịt, cũng học theo nàng cắn một miếng.

"Bệ hạ, cẩn thận cay!"

Thẩm Vô Cữu và Lưu Chính đồng thanh hét lên nhưng đã không kịp, Cảnh Huy Đế vừa cho miếng thịt vào miệng, nhai hai cái đã hóa đá, lưỡi như bị thiêu đốt, hốc mắt dần đỏ lên.

"Phụ hoàng, người khóc rồi! Câu nói đó thế nào nhỉ, nam nhi có lệ không rơi, huống hồ người còn là một bậc đế vương, truyền ra ngoài các nước khác sẽ cho rằng hoàng đế Khánh Quốc của chúng ta là một kẻ mít ướt."

"Hít... Ngươi, câm miệng!"

Cảnh Huy Đế nhảy dựng lên, lần đầu tiên nếm được vị cay, ông ta hít hà liên tục, nuốt ực miếng thịt đó xuống.

Lưu Chính đã đi lấy một cốc nước trái cây, vốn định lấy trà, may mà Trương ma ma nhắc không được dùng nước nóng để giải cay.

Cảnh Huy Đế nhận lấy, ngửa đầu uống gần hết.

"Người uống nhiều một chút, uống no rồi ta có thể tiết kiệm được phần ăn của người." Sở Du Ninh ở bên cạnh xúi giục.

Cảnh Huy Đế suýt thì bị sặc, ông ta nghi ngờ sớm muộn gì cũng bị nàng chọc tức chết.

Thẩm Vô Cữu chỉ cười nhìn Sở Du Ninh chọc tức Cảnh Huy Đế, nếu nàng thực sự muốn tiết kiệm phần ăn của Cảnh Huy Đế, cũng không cần phải đặc biệt cầm một xiên thịt nướng tới đây.

"Chưa từng thấy ai keo kiệt như ngươi, trẫm cố tình không theo ý ngươi!" Cảnh Huy Đế như trút giận lại cắn một miếng thịt.

Ông ta phát hiện vị cay trong miệng đã hết, ăn miếng thứ hai thì từ từ thích ứng được, hương vị cũng không tệ, thế là lại ăn miếng thứ ba, thứ tư... Một xiên thịt không biết từ lúc nào đã bị ông ta ăn hết.

Sở Du Ninh thì thầm với Thẩm Vô Cữu: "Phụ hoàng ngốc thật, không nghe ra ta nói đùa, thế mà lại sợ không có đồ ăn."

Cảnh Huy Đế:...

Đừng tưởng rằng nói nhỏ là ông ta không nghe thấy, có bản lĩnh thì hạ giọng đi!

Thẩm Vô Cữu nhìn sắc mặt thay đổi của Cảnh Huy Đế, cười đưa xiên thịt đến bên miệng thê tử: "Công chúa cũng ăn, phải ăn nhiều hơn bệ hạ mới không lỗ."

"Đúng vậy!" Sở Du Ninh gật đầu, há miệng cắn một miếng thịt.

Cảnh Huy Đế trừng mắt nhìn Thẩm Vô Cữu: Ngươi cứ chiều chuộng nàng đi!...

Ăn xong đồ nướng lại ăn cơm lam, tách ống tre ra, bên trong có đậu đỏ thịt băm, ngửi thấy mùi thơm đặc biệt và mùi cháy của đồ nướng là một loại mỹ vị hiếm có.

Cảnh Huy Đế không ngờ cơm lam thực sự được Sở Du Ninh làm thành công, còn có cả canh gà ống tre, thịt gà bên trong vừa thơm vừa mềm, mang theo mùi thơm của tre và mùi củi lửa, cũng là món canh gà ngon nhất mà ông ta từng ăn, loại hương vị tươi ngon nguyên chất này là thứ mà các ngự trù trong cung dùng đủ mười tám món ăn cũng không thể hầm ra được.

Cảnh Huy Đế vốn tưởng rằng món cuối cùng sẽ là gà ăn mày, sau khi ăn đồ nướng và cơm lam, ông ta không thấy gà ăn mày khó coi nữa, ngược lại còn có chút mong đợi.

Kết quả... gà ăn mày không lên, món được bưng lên bàn là một thứ gọi là lẩu.

Cảnh Huy Đế nhìn thấy nước lẩu đỏ au, lúc đầu ông ta từ chối, đồ nướng cho một chút ớt như vậy ông ta đã không chịu được rồi, còn cho nhiều như vậy, ông ta nghi ngờ có thể cay c.h.ế.t người.

Đợi thấy A Quy cũng có thể ăn, Cảnh Huy Đế cảm thấy là một bậc đế vương không thể thua kém cả một đứa trẻ, thế là cũng bắt đầu thử, cuối cùng lại thấy ngon thật.

"Không ngờ thứ ớt này còn có công dụng như vậy, Việt Quốc mang nó về mà không hiểu được tác dụng của nó, đúng là thiệt thòi."

Cảnh Huy Đế nghĩ đến việc Việt Quốc năm nào cũng lấy thứ này làm quà tặng để làm nhục bọn họ, nhưng lại không biết rằng đây là một loại gia vị tuyệt vời, ông ta càng ăn càng vui vẻ.

Thứ phiên... ớt này có thể trồng đại trà rồi.

Nói đến chuyện này, Sở Du Ninh không nhịn được tò mò: "Phúc Vương Việt Quốc đó còn sống không?"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 314: Chương 314



Cảnh Huy Đế gật đầu: "Còn sống, nghe nói sau khi tìm được và làm ra thứ mà tiên nhân báo mộng, Phúc Vương đó không lâu sau đã bế quan tu luyện, giờ chắc cũng hơn năm mươi tuổi rồi nhỉ?"

"Tức là lúc tiên nhân báo mộng cho hắn thì hắn mới khoảng mười tuổi?"

Sở Du Ninh nhớ không nhầm thì năm mươi năm trước Khánh Quốc vẫn là nước đứng đầu trong tứ quốc.

"Đúng vậy, vừa tròn mười tuổi, cho nên lời nói ra càng đáng tin, vì một đứa trẻ không thể bịa ra được chuyện như vậy."

Lần này người trả lời nàng là Thẩm Vô Cữu.

"Vậy sao tiên nhân không nói cho hắn biết tác dụng của ớt?"

Cho dù là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế thì nàng cũng biết, bất kể ở đâu thì ngô, khoai tây, khoai lang, ớt mãi mãi là bốn loại thần khí giúp quốc gia cường thịnh, không thấy đất đai mạt thế không trồng cái khác, lương thực được chọn trồng không phải khoai tây thì cũng là khoai lang à?

Trong đó khoai lang là tốt nhất, vì khoai lang ăn tiện hơn khoai tây.

Ừm, ớt là loại gia vị thần kỳ không thể thiếu trong rất nhiều món ăn ngon mà nàng từng thấy.

"Tiên nhân chỉ nói là thứ gì nên đi về hướng nào để tìm, còn lại đều phải tự Việt Quốc mò mẫm. Việt Quốc làm ra thuốc s.ú.n.g xong thì liền sắp xếp người ra khơi."

Bỗng nhiên bị Việt Quốc vượt qua, Khánh Quốc đương nhiên cũng đã điều tra kỹ càng.

"Vậy chúng ta cũng có thể ra khơi mà!"

Đây chính là chuyện mà Sở Du Ninh vẫn luôn thắc mắc, địa giới Khánh Quốc ở phía nam, hẳn là gần vùng biển, càng thuận tiện để ra khơi mới đúng.

"Bảo ngươi đọc sách nhiều một chút thì không chịu đọc, chuyện Việt Quốc dựa vào thuốc s.ú.n.g phong tỏa đường biển không cho ba nước khác ra khơi, trẻ con ba tuổi đều biết, ngươi còn không bằng trẻ con ba tuổi." Cảnh Huy Đế hận rèn sắt không thành thép.

"Quá đáng thật! Biển lớn đâu phải nhà của hắn!"

Sở Du Ninh phẫn nộ, sau đó nhìn về phía Thẩm Vô Cữu: "Nói mới nhớ, ta muốn đi ngắm biển."

Cảnh Huy Đế vừa định nổi giận:...

Thẩm Vô Cữu nắm tay Sở Du Ninh, hứa với nàng: "Công chúa, đợi thiên hạ thái bình, Khánh Quốc ổn định, ta sẽ cùng người chu du thiên hạ, trong ngoài biển cả, người muốn đi đâu cũng được."

Có phải coi hoàng đế này không tồn tại không? Muốn bỏ mặc mọi thứ cũng phải hỏi xem ông ta đồng ý hay không đã.

Cảnh Huy Đế đập đũa xuống bàn: "Thẩm Vô Cữu, mặc dù ngươi không thể ra chiến trường g.i.ế.c địch nữa nhưng trẫm vẫn chưa thu hồi binh quyền của ngươi, trên người ngươi vẫn mang danh hiệu Trấn Quốc tướng quân, muốn chu du thiên hạ đợi đến lúc bảy mươi tám mươi tuổi đi."

Sở Du Ninh chậc một tiếng: "Đãi ngộ như thế này ai mà muốn làm chứ!"

"Đãi ngộ là gì?"

Cảnh Huy Đế vừa nghe ngữ khí của nàng đã thấy không ổn, hỏi xong thì hối hận.

"Thì là... những thứ như bổng lộc, tiền tuất, ưu đãi mà quân nhân nên có?" Sở Du Ninh không chắc chắn lắm nhìn về phía Thẩm Vô Cữu.

"Công chúa là đang thay tướng sĩ nước ta kêu oan."

Thẩm Vô Cữu xoay đầu nhỏ của nàng lại đối mặt với bệ hạ, cũng nói thật.

"Cho dù là thương binh hay tử sĩ, triều đình đều có phát tiền tuất, còn chưa đủ tốt sao? Vậy ngươi muốn trẫm thế nào? Triều đình năm nào cũng phải tiến cống cho Việt Quốc, mặc dù Hộ bộ không cấp lương thảo cho Thẩm gia là do dương phụng âm vi, nhưng quốc khố thực sự cũng không dư dả."

Sở Du Ninh cũng không màng ăn nữa, đập đũa xuống, đứng phắt dậy, một chân đạp lên ghế, chống nạnh: "Người dám nói tốt sao? Tiền tuất của những người vì nước hy sinh đã đến nơi chưa? Người nhà của họ được ưu đãi gì không? Những tàn binh không thể không lui khỏi chiến trường đã được an trí ổn thỏa chưa? Hay là chỉ cần đuổi người ta ra khỏi doanh trại là xong?"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 315: Chương 315



Giọng nói trong trẻo mềm mại vang lên giữa núi rừng, lúc này, tiếng côn trùng và chim hót cũng im bặt.

Sở Du Ninh tức giận như vậy là vì đã nghe các mẹ Bá Vương Hoa kể một chuyện, sau khi mạt thế xảy ra, những người đầu tiên không màng nguy hiểm đến tính mạng, vô tư cứu giúp dân chúng chính là quân nhân, cuối cùng dị năng giả lớn mạnh, trật tự chính phủ sụp đổ, các căn cứ mọc lên như nấm.

Các căn cứ do chính phủ lãnh đạo ban đầu cũng bắt đầu tư hữu hóa, bắt đầu chê quân nhân lãng phí lương thực, trực tiếp đuổi những quân nhân không có dị năng ra ngoài.

Lúc đó tang thi đã bắt đầu tiến hóa, đuổi người ra ngoài lúc này chính là đuổi người ta đi chết.

Sau đó, quân đội các nơi tách khỏi căn cứ, thành lập lại một căn cứ mới, dựa vào ý chí sắt đá và sự quản lý của quân đội, cũng chống đỡ được gần mười năm.

Các mẹ Bá Vương Hoa có thể được cứu cũng là nhờ những quân nhân này, lúc đầu cũng là ở căn cứ quân nhân.

Hàng loạt câu hỏi chất vấn khiến Cảnh Huy Đế có chút mất mặt, cũng đứng lên, lạnh lùng nói: "Triều đình có phát tiền tuất."

"Tiền tuất là nhất thời, người tàn phế không thể tự lo cho bản thân, họ dùng mạng sống bảo vệ quốc môn cho người, đến cuối cùng quốc gia không cần, người thân chê phiền phức, người bảo họ sống thế nào? Có phải làm người ta lạnh lòng không?"

Cảnh Huy Đế cũng lớn tiếng: "Ngươi nói hay lắm, vậy ngươi nói xem nên an trí họ như thế nào?"

"Người biết tại sao quân Thẩm gia lại đồng lòng không?"

Sở Du Ninh chỉ vào Thẩm Vô Cữu: "Đó là vì tàn binh lui về của quân Thẩm gia đều do Thẩm gia nuôi dưỡng! Cũng cố gắng cưu mang gia quyến những tướng sĩ đã tử trận! Quân Thẩm gia là một đại gia đình, cho nên họ mới có thể đoàn kết một lòng, đánh đâu thắng đó!"

Cảnh Huy Đế chưa từng ngờ rằng khuê nữ luôn thích nói bừa này lại có thể nói ra một tràng lời lẽ chính nghĩa như vậy, lúc này nàng như biến thành một người khác, một người trong lòng tràn đầy đại nghĩa, chứ không phải chỉ biết ăn ăn ăn.

Ngay cả bàn của Trần Tử Thiện cũng bị lời nói hùng hồn của công chúa làm cho chấn động, đợi khi hoàn hồn, trong lòng hào khí ngút trời, cảm thấy tự hào vì có thể theo một công chúa như vậy.

Về sau ai còn dám nói công chúa chỉ biết dùng vũ lực bắt nạt người khác, bọn họ sẽ dùng những lời này để phản bác lại. Ai có lòng dạ rộng lớn như công chúa thì hãy nói chuyện.

Những gia tướng canh giữ ở gần không nhịn được nắm chặt tay, mắt đỏ hoe, trong lòng nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận không thể lập tức xông ra biên quan cùng quân Thẩm gia g.i.ế.c địch.

Thẩm Vô Cữu trong lòng dâng trào, cảm thấy tự hào vì có một thê tử như nàng.

Hắn đương nhiên không thể không biểu thái, liền vén áo quỳ xuống, thần sắc nghiêm trang, giọng nói hùng hồn: "Bệ hạ, quân Thẩm gia từ đời tằng tổ phụ đã lấy việc giữ ải Nhạn Hồi làm sứ mệnh. Người còn, thành còn, cho dù triều đình không cung cấp lương thảo, không phát quân lương, họ vẫn liều c.h.ế.t giữ vững ải Nhạn Hồi, bởi vì thành trì mà quân Thẩm gia đánh được, quân Thẩm gia có năng lực giữ được!"

Lúc này, các gia binh của Thẩm gia canh giữ xung quanh cũng nhìn lại, tất cả mọi người ở bàn của Trần Tử Thiện cũng không tự chủ được mà đứng dậy, đều chờ xem Cảnh Huy Đế bày tỏ thái độ.

"Được rồi, ngươi đứng lên đi. Trẫm về sẽ để nội các soạn thảo chính sách, không khéo đây lại là chuyện rung động quốc bản, đến lúc đó vẫn chưa có kết quả thì ngươi đừng có làm bậy."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 316: Chương 316



Cảnh Huy Đế phất tay, nhớ đến "chiến công hiển hách" của Sở Du Ninh, thật sự sợ nàng không vui mà xách đao đến nội các đe dọa.

"Không phải là không có tiền sao, đánh bại Việt Quốc là có rồi."

Nói đến đây, Sở Du Ninh hứng thú bừng bừng: "Chúng ta bao giờ thì g.i.ế.c qua đó?"

Cảnh Huy Đế: ...

Khuê nữ của ông ta có phải là được hoàng hậu nuôi dưỡng quá vô tri rồi không? Lời này nói giống như muốn đánh là có thể đánh cho đối phương tan tác tơi bời vậy.

Đánh giặc nói đánh là đánh được sao? Điều binh khiển tướng, bố phòng các kiểu, rồi sắp xếp lương thảo, v. v.

"Ngươi nói với nàng đi."

Cảnh Huy Đế trực tiếp ném vấn đề này cho Thẩm Vô Cữu, chuyện đánh giặc Thẩm Vô Cữu hiểu hơn ông ta.

Thẩm Vô Cữu nhìn Sở Du Ninh đang hai mắt sáng lấp lánh chờ hắn trả lời, vừa mới đứng lên lại quỳ xuống xin lệnh.

"Thần đã khỏi thương, muốn đến ải Ung Hòa trấn thủ, xin bệ hạ chuẩn tấu!"

Cảnh Huy Đế sửng sốt, sau đó nghiến răng nghiến lợi, cũng là hận sắt không thành thép: "Trẫm bảo ngươi nói với nàng đánh giặc không phải nói đánh là đánh, không phải bảo ngươi vì thỏa mãn nàng mà về biên quan!"

Sở Du Ninh lắc đầu: "Phụ hoàng, người không hiểu đâu, một người ở trên chiến trường lâu rồi sẽ có một loại cảm giác sứ mệnh, cho dù trở về mảnh đất đó cũng thấy yên tâm. Người xem có võ quan nào về làm văn quan không? Không có đúng chứ?"

Giống như nàng, đến một thế giới mới không quen được sự an nhàn, cả ngày không tìm chuyện gì làm thì luôn cảm thấy buồn chán, đây chính là di chứng của chiến đấu.

Cảnh Huy Đế ngây người.

Phải nói khuê nữ này lúc tức giận có thể tức c.h.ế.t người nhưng thỉnh thoảng lại có thể nói ra một tràng đạo lý khiến người ta cảm thấy đồng cảm.

"Chờ đã, vừa rồi ngươi nói là ải Ung Hòa? Không phải là ải Nhạn Hồi sao?" Cảnh Huy Đế nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không. Ải Ung Hòa là biên quan giáp với Việt Quốc, nếu đi thì cũng phải về ải Nhạn Hồi chứ.

"Đúng vậy! Sớm muộn gì Khánh Quốc và Việt Quốc cũng có một trận chiến, thần nguyện đến đó giúp một tay, báo mối nhục năm xưa tổ phụ chiến bại!"

Biết được cái c.h.ế.t của phụ thân và các huynh của Thẩm gia có liên quan đến Việt Quốc, Thẩm Vô Cữu đã có ý định đến ải Ung Hòa, vết thương của hắn giờ đã lành, nhờ phúc của công chúa, cũng không có di chứng như thái y và quân y nói, lúc này cũng coi như là thời cơ xin lệnh.

Cảnh Huy Đế liếc nhìn Sở Du Ninh đang háo hức muốn mở miệng, vội nói: "Ngươi bị thương không thể ra chiến trường, về chiến trường thì làm được gì? Chuyện này bàn sau đi."

Thẩm Vô Cữu đi biên quan, khuê nữ của ông ta chắc chắn sẽ đi theo, đến lúc đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ông ta không dám để nàng đi.

"Bệ hạ..."

"Ngươi không cần nói, chuyện này bàn sau. Hiện tại ngươi đốc thúc tốt việc chế tạo vũ khí thuốc s.ú.n.g là được." Thần sắc của Cảnh Huy Đế không cho phép phản bác.

Thẩm Vô Cữu biết nói nhiều cũng vô dụng, bệ hạ đã nói không cho thì chính là không cho.

Sở Du Ninh mắt đảo quanh, tiến lên kéo Thẩm Vô Cữu dậy, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Không cần để ý đến ông ta, đổi ngày chúng ta lén đi."

Thẩm Vô Cữu lập tức bật cười, xoa đầu công chúa, cùng nàng ngồi xuống tiếp tục ăn lẩu.

Lần này Cảnh Huy Đế không nghe thấy Sở Du Ninh nói gì, nhưng nhìn biểu cảm thì biết nàng đang bày mưu tính kế gì đó.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 317: Chương 317



Ông ta ngẩng đầu tùy ý nhìn cảnh vật phía trước, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở ngọn núi kho lương, trong lòng khẽ động, nhìn về phía Sở Du Ninh: "Ngươi thay tướng sĩ biên quan kêu oan như vậy, kho lương của ngươi có nên lấy ra một ít để khao thưởng tướng sĩ biên quan không?"

Động tác nhúng lẩu của Sở Du Ninh khựng lại, từng chút một mở to mắt: "Người còn không c.h.ế.t tâm muốn đánh chủ ý vào lương thực của ta sao? Đó đều là ta dựa vào bản lĩnh cướp... có được!"

Ha! Suýt nữa thì lỡ miệng rồi? Ngay cả trong lòng nàng cũng biết lương thực này là cướp được mà.

Cảnh Huy Đế cười khẩy: "Đó vốn là của triều đình, giờ bị ngươi chiếm mất."

"Sao lại là của triều đình? Ai có thể chứng minh, trước khi ta phát hiện ra ngọn núi này, triều đình đã chờ những lương thực này để cứu mạng sao? Ngọn núi này vẫn luôn không bị phát hiện, triều đình vẫn luôn không lấy ra được lương thảo sao?" Sở Du Ninh không thừa nhận điều này.

Cảnh Huy Đế: ...

Nếu là người khác, ông ta chỉ cần lộ ra một chút ý tứ là biết phải làm thế nào, đến khuê nữ thì lại ngang nhiên chiếm làm của riêng, nàng còn biết rằng dưới gầm trời này, không có tấc đất nào không phải của hoàng đế.

Ông ta tức giận chỉ vào nàng: "Cũng chỉ vì ngươi là khuê nữ của trẫm, nếu không với việc ngươi nhiều lần chống đối như vậy, không biết đã c.h.ế.t bao nhiêu lần rồi."

Sở Du Ninh không sợ: "Chém c.h.ế.t rồi hãy nói."

Cảnh Huy Đế: ... Nói như vậy, ông ta còn phải mừng vì nàng là khuê nữ của mình sao?

Cảnh Huy Đế biết khuê nữ ăn mềm không ăn cứng, thở dài: "Trẫm nói cho ngươi biết, nếu bây giờ Việt Quốc phát binh đánh Khánh Quốc, lương thảo chưa chắc đã theo kịp."

Sở Du Ninh chớp mắt: "Không sao, chúng ta g.i.ế.c đến hậu phương của Việt Quốc rồi cướp của chúng là được."

Cảnh Huy Đế hết lời: "Ngươi tưởng đánh giặc là trẻ con chơi đồ hàng sao, ngươi có lợi hại đến mấy cũng không thể địch lại vạn quân?"

"Vậy chờ đến khi lương thảo thực sự cạn kiệt rồi hãy nói."

Sở Du Ninh không tình nguyện quay mặt đi, dù có muốn tích trữ lương thực đến mấy thì đến lúc cần dùng nàng vẫn phân biệt được nặng nhẹ, nhiều nhất là đau lòng vài ngày.

Nàng đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, ánh mắt quét về phía Cảnh Huy Đế: "Nói đến lương thảo, mấy năm nay Thẩm gia đều dùng tiền của mình nuôi quân Thẩm gia, đó vốn phải do triều đình nuôi, các tẩu tẩu của Thẩm gia đến một bữa thịt cũng không nỡ ăn, người định bao giờ trả lại số tiền này?"

Cảnh Huy Đế suýt cắn phải lưỡi mình.

Ông ta sai rồi, ngay từ đầu ông ta không nên đánh chủ ý vào lương thực của nàng, không lấy được thì thôi, có khi còn phải bỏ ra một khoản.

"Măng này không tệ." Cảnh Huy Đế gắp một đũa măng ăn, định giả chết.

"Phụ hoàng, giả điếc giả câm vô dụng thôi. Người là một vị hoàng đế trưởng thành rồi. nên học cách gánh vác trách nhiệm đi." Sở Du Ninh đưa tay lấy bát của ông ta đi.

Cảnh Huy Đế kẹp đũa măng còn chưa kịp chấm nước chấm, ông ta trừng mắt nhìn khuê nữ đại nghịch bất đạo, thật muốn nghiêm trị nàng một phen, nhưng bất kể ông ta trừng mắt hay nổi giận, nàng đều không sợ, ông ta không thể thật sự dùng cấm quân đánh nàng chứ?

Cảnh Huy Đế nhìn sang Thẩm Vô Cữu: "Ngươi cũng cho là như vậy sao?"

"Thẩm gia bỏ tiền mua lương bổ sung lương thảo là tự nguyện, lương thảo không đủ thì không thể đánh thắng trận." Thẩm Vô Cữu chính trực đáp trả.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 318: Chương 318



Cảnh Huy Đế nghẹn họng, biết là do mình không quản triều chính dẫn đến sơ suất, không thể lý trực khí tráng được.

"Phụ hoàng, người là quân chủ một nước, hắn là thần tử, người nói không trả thì hắn cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi mà thôi." Sở Du Ninh đặt bát về chỗ cũ.

Cảnh Huy Đế tức đến bật cười: "Ngươi còn biết trẫm là quân chủ một nước, trẫm nói không trả ngươi có thể làm gì trẫm."

"Không làm gì cả, hiện tại ta là chủ mẫu của phủ tướng quân, tiền lương thực mà phủ tướng quân bỏ ra cũng có một phần của ta, đây cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần chiếu cố quốc khố nhiều lần là được."

Sở Du Ninh đột nhiên cười gian xảo: "Nếu không thì nội khố của phụ hoàng cũng không tệ."

Cảnh Huy Đế suýt tức đến nghẹn tim: "Được được được, trước tiên nợ vậy, đợi quốc khố sung túc, trẫm sẽ ban thưởng sau."

Quân chủ một nước sao có thể nợ tiền của thần tử, không thể! Không thể nào!

"Đây mới là hoàng đế có trách nhiệm." Sở Du Ninh gắp một miếng thịt dê cho ông ta.

Cảnh Huy Đế sửng sốt, đừng nói là từ nhỏ ông ta chưa từng cảm nhận được tình cảm cha con, ngay cả khi đã làm cha, làm hoàng đế thì cũng không có ai dám gắp thức ăn cho ông ta.

Cảnh Huy Đế đang định cảm khái thì nghe Sở Du Ninh nói: "Phụ hoàng, thịt dê này không tệ, hậu cung của người đông đúc, ăn nhiều một chút."

Sắc mặt Cảnh Huy Đế lại đen đi, trừng mắt nhìn Thẩm Vô Cữu: "Đừng có nói lung tung với công chúa."

Thẩm Vô Cữu: ... Hắn có thể nói công chúa còn hiểu biết hơn cả hắn không?

Cảnh Huy Đế cũng gắp thức ăn cho Sở Du Ninh, hiếm khi ôn hòa nói: "Trẫm nghĩ chắc hoàng hậu vì muốn giấu giếm sức lực của ngươi nên không cho ngươi ăn no, cho nên mới khiến ngươi luôn có cảm giác bất an vì đói bụng, hoàng hậu cũng thật là, có một công chúa khỏe mạnh thì sao? Trẫm cũng không chê."

Trương ma ma thấy Cảnh Huy Đế đã có thể tự mình giải thích, vội vàng gật đầu: "Nô tì cũng từng khuyên hoàng hậu nương nương đừng kìm kẹp công chúa nữa, nhìn công chúa đáng thương như vậy, nếu từ nhỏ được ăn no thì cũng không đến nỗi lớn lên lại nhỏ bé gầy yếu thế này."

Cảnh Huy Đế nhìn Sở Du Ninh từ trên xuống dưới, vẫn nên để nàng đói đi, nếu ăn thành một người cao lớn khỏe mạnh, ông ta lo khuê nữ của mình sẽ không gả được chồng.

Có lời chứng của Trương ma ma, đừng nói là ngay từ đầu Cảnh Huy Đế đã không nghi ngờ gì, bây giờ càng không thể nghi ngờ, phải biết rằng Trương ma ma là người theo hoàng hậu vào cung, vẫn luôn hầu hạ bên cạnh, hỏi trên đời này ngoài hoàng hậu ra ai biết rõ nhất về khuê nữ của ông ta thì chỉ có Trương ma ma, ngay cả v.ú nuôi của nàng cũng chưa chắc đã biết.

Vú nuôi của khuê nữ có thể phạt thì phạt, còn vị ma ma này, vì nể mặt hoàng hậu nên ông ta vẫn phải khoan dung đôi chút.

Sở Du Ninh đang ăn hai má phồng lên, miệng nhỏ bóng nhẫy, thấy Cảnh Huy Đế gắp thức ăn cho mình, có chút được vì được sủng ái mà kinh sợ.

Nhưng nàng vẫn rất nể mặt, nhét một miếng vào miệng ăn, cũng gắp cho ông ta một miếng thịt, ừm, vẫn là thịt dê.

Cảnh Huy Đế vui vẻ đưa đũa thức ăn vào miệng, chỉ thấy ngon hơn bất kỳ món sơn hào hải vị nào trong cung.

Món lẩu vẫn đang ăn, gà ăn mày cũng được bưng lên bàn.

Cảnh Huy Đế ngày thường ăn cơm đều là một bàn đầy ắp, mỗi món chỉ gắp hai ba đũa, cho nên tuy có cơm ống tre và lẩu, bất kỳ ai ăn một món cũng có thể no bụng, nhưng ông ta đã quen ăn mỗi món không nhiều, con gà ăn mày này bưng lên cũng vẫn có thể ăn được.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 319: Chương 319



Người hầu vì muốn Cảnh Huy Đế nhìn thấy con gà ăn mày còn nguyên vẹn, còn đặc biệt dùng một cái khay bưng cả lớp đất sét lên, để Cảnh Huy Đế tự tay dùng búa đập vỡ.

Lớp đất sét vỡ ra, lộ ra con gà bên trong được nướng vàng ươm, mùi thơm của hoa sen và mùi thơm của thịt gà xông vào mũi, chỉ cần ngửi thôi cũng muốn ăn.

Sau khi đập vỡ lớp đất sét, cả con gà được đặt vào đĩa, Trương ma ma lại bưng một đĩa gà ăn mày đã cắt và bày ra đặt trước mặt Cảnh Huy Đế.

Sở Du Ninh nhìn xong chê bai: "Ăn như vậy không ngon."

Nói rồi nàng cầm con gà ăn mày, lấy lá sen tươi mới bọc một bên con gà, xé một miếng thịt gà, nước sốt đậm đà chảy ra, trông có vẻ béo ngậy mềm mại.

Cảnh Huy Đế: ... Ông ta là hoàng đế, cầu kỳ một chút thì sao?

Cuối cùng Cảnh Huy Đế vẫn nhịn được thôi thúc xé gà, tao nhã gắp một miếng thịt gà cho vào miệng nếm thử, rồi gật đầu liên tục.

Thịt gà mềm mại ngon miệng, ngay cả lớp da bên ngoài nướng vàng cũng béo ngậy hấp dẫn, ăn vào không ngấy.

Trước đây ông ta uống canh gà đã nhận ra, lúc đầu còn tưởng là do ống tre, xem ra còn liên quan đến bản thân con gà.

Khuê nữ của ông ta đường đường là công chúa mà nuôi gà còn ngon hơn nông dân chính hiệu? Điều này có đáng khen không?

Cảnh Huy Đế buông đũa, nhấp một ngụm trà thơm: "Trẫm nghe nói ngươi tặng mỗi vị đại thần một con gà làm quà đáp lễ?"

Sở Du Ninh gật đầu: "Đúng vậy, ta thấy hơi lỗ."

"Lần sau đừng tặng nữa, gà ngon như vậy, sau này làm cống phẩm đưa vào cung."

"Người tính toán lương thực của ta còn chưa đủ, còn muốn tính toán cả gà của ta?"

Sở Du Ninh nóng nảy, nàng đã nhận ra sự khác biệt của con gà này, còn ngon hơn gà mua bên ngoài.

Cảnh Huy Đế nhìn bộ dạng của nàng thì biết nàng đang nghĩ gì, bực mình nói: "Trẫm bỏ tiền mua được chưa!"

Sở Du Ninh hài lòng.

Nói đến những con gà tặng đi, nàng liền nhớ đến chỉ thị tinh thần mà mình đã hạ trên mấy con gà, không biết những người nhận được gà có bị dọa sợ không?

*

Bên kia, Nhị hoàng tử biết được Du Ninh công chúa cho người tặng một con gà, nhất thời nghi ngờ tai mình không tốt.

"Ngươi nói, Du Ninh tặng một con gà làm quà đáp lễ?"

Một công chúa nuôi gà đã là chuyện kỳ quái rồi, nàng ta thế mà còn tặng gà làm quà đáp lễ cho các đại thần trong triều.

Hắn cũng thấy hơn phân nửa quan viên trong kinh thành đều tặng lễ đến Quỷ Sơn, Tiểu Tứ lại là đệ đệ của hắn, nếu không tặng, bị phát hiện ra thì không ổn, tặng rồi còn có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng phụ hoàng.

Từ khi Đại hoàng tử bị giáng làm thứ dân, hắn không dám tùy tiện ra mặt, đặc biệt là xuất hiện trước mặt Du Ninh công chúa, cũng quản thúc lão tam thật tốt, sợ tính tình của hắn gây ra chuyện.

Không thấy thực lực của Đại hoàng tử trước đây mạnh đến mức nào sao? Mạnh đến mức trong lòng hắn biết rõ mình không thể tranh giành với Đại hoàng tử, chỉ là bề ngoài không cam lòng từ bỏ mà thôi, kết quả lại xuất hiện một Du Ninh công chúa khiến cục diện nghiêng trời lệch đất.

Bây giờ cho dù không còn Đại hoàng tử, hắn cũng không vui nổi, lo lắng Du Ninh công chúa tìm mình gây sự, huống hồ phụ hoàng còn ban cho nàng quyền giám sát bách quan, có thể c.h.é.m trước tấu sau.

Nhị hoàng tử từng thấy nàng xách đao cướp Hộ bộ, đến Trung Thuận Bá phủ đòi lương, hắn không hề nghi ngờ nếu rơi vào tay nàng, nàng thực sự có thể c.h.é.m hắn.
 
Back
Top Bottom