Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 570: Chương 570



Sở Du Ninh từ lần đầu tiên say rượu nửa đêm chạy ra ngoài cướp bóc, sau đó không bao giờ đụng đến rượu nữa, không chỉ Thẩm Vô Cữu không cho nàng uống, mà những người bên cạnh cũng không cho.

Nàng chính là tính tình như vậy, càng không cho uống thì càng muốn uống, rõ ràng trước đây còn thấy rượu không ngon, giờ lại muốn nếm thử mùi vị đó.

Sở Du Ninh lập tức nhận lấy một chén nhỏ, thậm chí không đủ một ngụm, nàng ngửa đầu đổ vào miệng.

Uống xong, nàng ngây người.

"Đây là rượu sao? Ngọt quá." Sở Du Ninh mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Thẩm Vô Cữu.

"Rượu hoa quả pha nước."

Thẩm Vô Cữu cũng từ bỏ ý định giao bôi, khi ánh mắt nàng nhìn xuống, hắn vội ngửa đầu uống hết chén của mình, cầm chén trong tay nàng đặt lên bàn, lại cầm kéo và hộp gấm trên bàn lại: "Ta không thể để nàng say rượu phá hỏng đêm động phòng hoa chúc của chúng ta."

Hắn vén vạt áo, ngồi xuống bên cạnh nàng: "Tiếp theo là kết tóc, cắt một lọn tóc xanh của mỗi người buộc lại với nhau, ngụ ý kết tóc se duyên, mãi mãi không xa rời."

"Tóc ta nhiều, ngươi cắt đi, cắt bên trong." Sở Du Ninh tháo đồ trang sức trên đầu xuống, dùng tay tùy tiện chải chải, nghiêng đầu mặc hắn cắt, vô cùng hào sảng.

Nhìn dáng vẻ hào sảng của nàng, Thẩm Vô Cữu không nhịn được hôn lên mặt nàng, trước tiên cắt tóc của mình, sau đó theo lời nàng nói, cắt một lọn tóc ở lớp trong, thắt nút bỏ vào hộp gấm cất cẩn thận.

Sở Du Ninh nhìn Thẩm Vô Cữu cất hộp gấm đựng tóc kết và kéo rồi đi tới, nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt càng thêm tuấn tú dưới ánh nến đỏ, đột nhiên cảm thấy miệng mình hơi khô.

"Thẩm Vô Cữu, vừa rồi chén rượu ngươi uống không phải là rượu pha nước chứ? Để ta nếm thử." Nàng kéo Thẩm Vô Cữu lại, đẩy ngã hắn xuống giường, nâng mặt hắn lên hôn.

Thẩm Vô Cữu không ngờ đêm động phòng hoa chúc của hắn lại bắt đầu như vậy.

Để nếm thử mùi rượu trong miệng hắn, nàng vội vàng xông vào, tìm kiếm hương vị còn sót lại của rượu, một lát sau dường như không đạt được như mong muốn, nàng muốn rút lui.

Thẩm Vô Cữu lật người trở thành người chủ động, cúi đầu nhìn đôi mắt mơ màng sáng ngời của nàng, hơi thở hổn hển, nhẹ nhàng bóp cằm nhỏ của nàng lại hôn lên. ...

Ngày hôm sau, Thẩm Vô Cữu luyện kiếm xong trở về với vẻ mặt tươi tắn, thấy thê tử vẫn nằm chưa dậy, thậm chí còn cuộn mình trong chăn lăn qua lăn lại trên giường.

Hắn tiến lên kéo cả chăn lẫn người dậy: "Tỉnh rồi sao không dậy? Có phải không khỏe chỗ nào không?"

Sở Du Ninh chớp chớp mắt, từ trong chăn thò ra cánh tay trắng nõn thon thả ôm lấy cổ hắn: "Thẩm Vô Cữu, Trương ma ma nói ta phải giữ thể diện cho ngươi, cho dù thân thể không mệt cũng phải giả vờ không dậy nổi."

Thẩm Vô Cữu sững người, khẽ cười thành tiếng, ôm bảo bối trong lòng vào giường.

"Thật sự phải cảm ơn nàng đã giữ thể diện cho ta."

"Ái chà! Ngứa, ngươi đừng có làm..."

*

Sau khi hai người động phòng, Cảnh Huy Đế bắt đầu mong ngóng ngoại tôn, nào ngờ ngày hôm sau hai người đã lặng lẽ rời khỏi kinh thành.

Khi Cảnh Huy Đế nhận được tin, cùng với đó còn có một bức thư của Sở Du Ninh, trên thư viết rằng đó là chiếu thư truyền ngôi mà ngày trước ông ta thân chinh ra trận để phòng ngừa bất trắc, giao cho Thẩm Vô Cữu.

Hóa ra lúc trước Thẩm Ngũ nói chiếu thư đó bị công chúa lấy mất là ở đây chờ ông ta!
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 571: Chương 571



Cảnh Huy Đế biết ý định của hắn không thực hiện được, tương lai thiên hạ này chỉ có thể giao cho Tiểu Tứ.

Ông ta thấy muốn bồi dưỡng Tiểu Tứ thành thái tử là nhiệm vụ gian nan, bèn gọi Lưu Chính đi đón Tiểu Tứ về cung.

Tuy nhiên, tin tức mà Lưu Chính mang về là công chúa đã cùng Tứ hoàng tử rời đi, mỹ danh là trẻ con nên có một tuổi thơ vui vẻ, nhân lúc còn có thể chơi thì chơi cho thỏa thích, tiện thể đi khắp giang sơn tương lai thuộc về mình.

"Hồ đồ! Tiểu Tứ còn nhỏ như vậy, sao nàng ta dám đưa Tiểu Tứ ra ngoài chịu cảnh gió sương!" Cảnh Huy Đế muốn mắng cũng không biết mắng ai.

Lưu Chính vội vàng nói: "Bệ hạ, công chúa đã đưa Trương ma ma đi cùng, còn có hai cung nữ, nghĩ là sẽ không có chuyện gì, công chúa lần này là đi du ngoạn sơn thủy, ngài không cần lo lắng."

"Nói như vậy thì cả ngươi cũng đồng ý để Du Ninh đưa Tiểu Tứ ra ngoài chơi." Cảnh Huy Đế trừng mắt nhìn ông ta.

"Nô tài không dám."

Lưu Chính cười tủm tỉm: "Theo nô tài thấy, Tứ điện hạ hiện tại mới ba tuổi, đợi điện hạ và công chúa du ngoạn một hai năm trở về, đến lúc đó vừa hay công bố với thiên hạ lập Tứ điện hạ làm thái tử, nếu tuyên bố vào lúc này, công chúa lại không có ở đây, điện hạ còn nhỏ, e rằng khó mà phòng ngừa."

Cảnh Huy Đế muốn nói có ông ta ở đây còn sợ không bảo vệ được sao? Nhưng nghĩ lại vẫn im lặng, ông ta bận rộn với triều chính không thể lúc nào cũng để mắt đến Tiểu Tứ được.

"Ngươi nói cũng có lý, trẫm sẽ không truy cứu chuyện nàng giấu trẫm dẫn Tiểu Tứ đi. Thật sự là, tự mình đi cũng đành, còn dẫn theo Tiểu Tứ. Vào cung từ biệt trẫm, trẫm còn ngăn cản không cho nàng đi sao?"

Ông ta muốn ngăn cản cũng không ngăn được, lúc trước có người nói lo lắng Thẩm gia quyền lực quá lớn, sợ công chúa sẽ tạo phản, đáng lẽ nên để bọn họ nghe khuê nữ của ông ta chê bai ngôi hoàng đế này đến mức nào.

Ngay lúc này, một tiểu thái giám chạy vào ngoài điện, hoảng hốt còn suýt nữa vấp ngưỡng cửa ngã.

"Bệ hạ, thái hậu băng hà rồi!"

Cảnh Huy Đế kinh ngạc đến mức bút trong tay rơi xuống cũng không biết, một lúc sau, ông ta thở dài, đứng dậy đi đến Vĩnh Thọ Cung.

Ông ta không muốn nghĩ xem Du Ninh đã biết trước hay không, cho nên mới rời khỏi kinh thành trước khi thái hậu băng hà, khỏi phải vào cung thủ linh. ...

Khi thái hậu băng hà, Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu đã lên đường du ngoạn sơn thủy.

Vì đi nhẹ nhàng, cả đoàn chỉ có hai xe ngựa, nàng và Thẩm Vô Cữu cùng Tiểu Tứ ngồi một xe, Trương ma ma và hai cung nữ ngồi một xe, người đi theo chỉ có Trương ma ma cùng hai cung nữ Phong Nhi và Kim Nhi, hộ vệ là Trình Hựu cùng hai gia binh đóng giả làm người đánh xe, nếu Trình An ở đây thì không cần gia binh nữa.

Trần Tử Thiện giờ có vợ con cần chăm sóc, không tiện đi chơi khắp nơi với nàng, Bùi Diên Sơ đã trở thành đô úy, có chức quan trong người, thêm vào đó thê tử đã mang thai nên cũng không thể rời đi, Khương Trần tuy được phong làm huyện nam nhưng mọi người đều hiểu rõ, đây là bệ hạ để hắn xứng đôi với Tứ công chúa mới phong tước vị, vì vậy Khương Trần cũng định thi công danh để chứng minh bản thân.

Còn lại là A Quy, Thẩm Nhị phải đi trấn thủ hải quan, Nhị phu nhân không chịu được cảnh xa cách nên đương nhiên cũng mang theo nhi tử đi cùng.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 572: Chương 572



Đội ngũ nhỏ bé trước kia mỗi người đều có nơi nương tựa, đội trưởng như nàng cũng có thể yên tâm đi khắp nơi.

Sở Du Ninh đã thèm biển từ lâu, vì vậy họ đến biển trước, ngắm đại dương mênh m.ô.n.g trời xanh mây trắng, biển trời một màu, hoàn toàn không giống với biển bị ô nhiễm ở mạt thế.

Nàng chơi đến mức quên cả trời đất, còn theo ngư dân ra khơi ăn hải sản tươi ngon.

Ở biển nửa tháng, Sở Du Ninh mới chán, tiếp tục đi đến một địa điểm chưa biết tiếp theo.

Cứ như vậy nhàn nhã tự tại, đi đến đâu tính đến đó, thỉnh thoảng trừng trị tham quan, dọc đường ăn uống trêu chọc Tiểu Tứ mũm mĩm, cuộc sống không thể nào tuyệt hơn.

Tiểu Tứ ba tuổi rưỡi đã có thể nói năng lưu loát, thường xuyên nói ra những lời kinh người khiến mọi người cười nghiêng ngả.

Đi được khoảng nửa năm, Thẩm Vô Cữu đột nhiên đề nghị đi đường vòng đến Tân Hưng Thành, tức là kinh đô của Việt Quốc trước kia.

Tân Hưng Thành dù sao cũng từng là kinh đô của một cường quốc, sau khi Ninh Quốc thống trị đã trở thành thành trì lớn thứ hai của Ninh Quốc.

Nơi này thay đổi rất lớn, sau khi thiên hạ thống nhất, bách tính không còn phải nộp thuế cao, dân chúng Việt Quốc trước kia giờ đây mỗi lần nộp thuế vẫn còn thừa nhiều lương thực để đón năm mới, không còn phải ăn đói mặc rách nữa.

Họ hận mình thiển cận, cho rằng Việt Quốc hùng mạnh là tốt nhất, giờ đây cuộc sống này ngay cả mơ cũng không dám mơ, tân đế nhân từ, cũng sẽ không giống như Việt Quốc trước kia đối xử khác biệt với bách tính bị bắt, dân chúng cả thiên hạ đều được đối xử như nhau.

Bách tính của ba nước còn lại giờ đây cũng có thể tùy ý trồng những loại lương thực năng suất cao như khoai lang, khoai tây, ngô, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, cả thiên hạ đã bắt đầu có xu thế an cư lạc nghiệp.

Cảnh Huy Đế từng làm hôn quân gần mười năm đã giành được lòng dân khắp thiên hạ, trở thành minh quân chăm lo chính sự, yêu thương dân chúng.

Hoàng cung Việt Quốc trước kia bị phong tỏa, trở thành cấm địa, chỉ sợ có người bị sự xa hoa tráng lệ bên trong làm mờ mắt, không nghĩ thông suốt mà phạm thượng làm loạn.

Sau khi ổn định xong, Thẩm Vô Cữu nắm tay Sở Du Ninh đi vòng qua hoàng cung, đến địa cung trước kia.

"Chủ tử, công chúa." Trình An đi đến hành lễ.

Sở Du Ninh biết trước kia Thẩm Vô Cữu để Trình An xử lý chuyện địa cung, nàng tưởng là Thẩm Vô Cữu không yên tâm địa cung còn vật uy h.i.ế.p nên mới để Trình An trông chừng.

Lâu ngày không gặp, theo thường lệ nàng sẽ vui vẻ chào hỏi, nhưng nhìn địa cung được xây dựng lại trước mắt, nàng không vui nổi.

"Thẩm Vô Cữu, địa cung này sẽ không còn vật uy h.i.ế.p chứ?"

Sở Du Ninh nhìn địa cung trước kia đã bị phá hủy thành một đống đổ nát, giờ lại được xây dựng lại, nàng nghiêm mặt.

Thẩm Vô Cữu cười bí ẩn: "Chờ chút nữa nàng sẽ biết. Đi theo ta."

Hắn nắm tay nàng đi vào địa cung.

Địa cung trước kia có một chính điện và ba điện phụ, giờ đây chỉ còn lại một chính điện, giữa điện đặt một cỗ quan tài đá.

Sở Du Ninh nhớ rõ ngày đó không có cỗ quan tài đá này, nàng khó hiểu nhìn Thẩm Vô Cữu.

Thẩm Vô Cữu dẫn nàng đến trước quan tài đá: "Có lẽ nghe hơi hoang đường, trước kia nghe nàng nói rất có thể là thứ do Phúc Vương tạo ra mới khiến thế giới của nàng trở thành mạt thế. Chúng ta thử xem, nếu thực sự giống như chúng ta đoán, ở thế giới đó sẽ có một ngày nơi này được nhìn thấy ánh sáng mặt trời."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 573: Chương 573



Còn về việc tại sao lại là mộ, hắn nghĩ Phúc Vương có thể bị người đời sau phát hiện, chắc cũng chỉ có thể phát hiện ra mộ của ông ta, vậy thì hắn làm một cỗ quan tài đá, không gây chú ý, cũng không khiến người ta dò ra được điều gì.

Sở Du Ninh không ngốc, nàng lập tức nghĩ ra mục đích Thẩm Vô Cữu làm như vậy.

Nếu mạt thế thực sự bắt đầu từ Phúc Vương, vậy hiện giờ nàng đã bóp c.h.ế.t khả năng đó ngay từ trong trứng nước, có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai của thế giới đó, nơi này bị người ta phát hiện, vậy nếu nàng muốn để lại thứ gì đó cho các mẹ Bá Vương Hoa cũng có thể được phát hiện.

Lúc đó các mẹ Bá Vương Hoa đều còn trẻ, còn chưa quen biết nàng.

Nhưng nàng bị ý tưởng này của Thẩm Vô Cữu thuyết phục, cho dù các mẹ Bá Vương Hoa không quen biết nàng, nàng vẫn muốn nói với họ rằng nàng sống rất tốt.

"Ninh Ninh, nàng có thể khắc những lời muốn nói lên trên này, có lẽ các mẹ Bá Vương Hoa có thể nhìn thấy."

Thẩm Vô Cữu đưa cho nàng dụng cụ làm tượng đá, hắn không chắc bao lâu nữa mới đến thế giới của nàng, khắc trên đá mới có thể ngàn năm không phai.

"Thẩm Vô Cữu, từ khi nào chàng bắt đầu nghĩ vậy? Thật thông minh! Ta còn không nghĩ ra."

"Khi nàng nhìn chiến trường nghĩ đến các mẹ Bá Vương Hoa."

Sở Du Ninh ôm lấy cổ hôn lên mặt hắn: "Ta muốn nói với các mẹ Bá Vương Hoa rằng chàng là một chàng rể tốt."

Thẩm Vô Cữu thuận thế ôm lấy nàng, cười nói: "Vậy thì nàng nói tốt về ta một chút."

Sở Du Ninh nghiêm túc suy nghĩ: "Cự vật sung mãn?"

Thẩm Vô Cữu khẽ chọc vào đầu nàng, thì thầm bên tai: "Chuyện này nàng tự biết là được."

Sở Du Ninh cười khúc khích, đương nhiên nàng biết, sau khi hai người khai trai thì không có chuyện gì đều thường xuyên lăn giường, khiến cho Trương ma ma ngày càng thích nhìn chằm chằm vào bụng nàng, nói rằng hai người ân ái như vậy sao vẫn chưa có thai, kỳ thực Thẩm Vô Cữu định đợi nàng đi du ngoạn xong, đợi nàng an tâm rồi mới sinh con.

Nàng thích trẻ nhỏ, ở mạt thế trẻ nhỏ là bảo vật hiếm có, nàng không ngại sinh một đứa, nhưng cũng không phải nhất định phải sinh, giống như Thẩm Vô Cữu nói, đợi nàng chơi chán rồi nhàn rỗi thì có lẽ sẽ sinh.

Thẩm Vô Cữu sợ nàng chơi đến một nửa chưa thỏa thích thì phải nghỉ ngơi một năm rưỡi để sinh con, cho nên mỗi lần đều làm rất cẩn thận, nếu ngoài ý muốn có thai thì lại tính sau.

*

Những ngày tiếp theo, hai người ở trong địa cung khắc đồ, mỗi ngày thức dậy ăn sáng xong là chạy đến địa cung, ngay cả bữa trưa cũng giải quyết ở địa cung, bận đến mức không có thời gian dẫn Tiểu Tứ đi chơi.

Trương ma ma chỉ nghĩ rằng hai người đang xử lý chuyện quốc gia đại sự, mỗi ngày đều dỗ dành Tứ hoàng tử, không để nó quấn lấy Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu.

Sở Du Ninh dùng đục khắc lên quan tài đá, Thẩm Vô Cữu thì dùng chu sa phác họa trước mới để nàng tiến hành điêu khắc, hắn biết nàng muốn để các mẹ Bá Vương Hoa biết được dáng vẻ bình an hiện tại của mình, hắn khắc cho nàng một bức tượng nhỏ, bất kể các mẹ Bá Vương Hoa có nhìn thấy hay không thì cũng có thể khiến thê tử của hắn an tâm hơn không ít.

Sở Du Ninh lực lớn, lại có tinh thần lực nắm bắt độ chuẩn xác, làm tượng đá cũng không phải chuyện gì khó khăn, nàng khắc một đóa Bá Vương Hoa, còn khắc cả tuyệt chiêu dị năng của từng người, khắc cả vũ khí của bọn họ, đến cuối khắc đầy cả quan tài đá, khắc đến mức tay không nhấc lên nổi mới thôi.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 574: Chương 574



Mặc dù không thể nói là khắc giống trăm phần trăm, nhìn thoáng qua giống như bùa chú, người thường không nhận ra, nhưng nếu gặp các mẹ Bá Vương Hoa thì chắc chắn có thể nhận ra.

Nàng vuốt v3 những thứ được khắc trên quan tài đá, có chút hoài niệm.

Nếu nơi này thực sự có thể thông với thế giới của nàng thì đây có lẽ là dấu vết cuối cùng thuộc về mạt thế, cũng là hồi ức của riêng nàng, bởi vì lúc đó các mẹ Bá Vương Hoa căn bản không nhớ nàng, mạt thế sẽ không đến, các mẹ cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.

Dù có luyến tiếc đến đâu, nàng cũng hy vọng đây chỉ là hồi ức của riêng nàng, không muốn các mẹ Bá Vương Hoa trải qua nỗi khổ của mạt thế nữa.

Thẩm Vô Cữu thấy nàng lại lộ ra vẻ cô đơn hiếm thấy, đau lòng không chịu được, kéo nàng lại xem bức tượng nhỏ hắn khắc xong: "Giống nàng không?"

Sở Du Ninh gật đầu: "Giống lắm, chỉ là không có màu, không nhìn ra được lắm."

"Vậy ta tô màu cho nó, để các mẹ Bá Vương Hoa nhìn thấy nàng xinh đẹp nhất."

Thế là hai người lại bận rộn tô màu, làm xong mọi thứ, hai người phong tỏa hoàn toàn địa cung, đóng chặt lại không cho bất kỳ ai vào nữa, chuyện này có giống như họ đoán hay không thì không ai biết, nhưng Sở Du Ninh cảm thấy cả người cũng đã nhẹ nhõm hơn.

*

Làm xong một chuyện lớn, hai người đều thả lỏng, có tâm trạng làm chuyện nên làm, điên cuồng như muốn nuốt chửng đối phương.

Cuối cùng một kích thật mạnh, Sở Du Ninh mệt mỏi nằm trên người Thẩm Vô Cữu, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.

Thẩm Vô Cữu đặt người lên giường, mặc quần áo xuống giường lấy khăn mặt làm ướt, vắt khô nước lau sạch sẽ cho nàng, sau đó ôm nàng ngủ.

Sở Du Ninh ngủ một giấc này liền mơ một giấc mơ dài.

Trong mơ, tinh thần lực của nàng như xuyên qua dòng sông thời gian, nhìn thấy những tòa nhà cao tầng, xe cộ như nước, cùng với dòng người đông đúc,

Những chiếc ô tô chạy trên đường một cách trật tự và thông suốt, trên màn hình lớn ở quảng trường phát những quảng cáo siêu nét, mọi người vội vã, đều vì chạy đến tương lai mà họ mơ ước.

Đây chính là thời thái bình thịnh vượng mà thế hệ trước nói đến sao?

Nàng đã thấy rồi, thế giới này phồn vinh thịnh vượng.

Chẳng trách thế hệ trước luôn nhắc đến, nàng tưởng rằng thế giới mà nàng xuyên đến đã đủ tốt rồi, không ngờ thế giới trước mạt thế mới khiến nàng mở rộng tầm mắt.

Thực sự là một thời thái bình thịnh vượng khiến người ta nhìn vào đều chấn động, khiến người ta mê mẩn, khiến người ta khao khát, khiến người ta tự hào.

Chỉ không biết thế giới rộng lớn và phồn hoa như vậy, các mẹ Bá Vương Hoa đang ở đâu.

Vừa nghĩ như vậy, trước mắt Sở Du Ninh lại đổi cảnh.

Nàng đứng trước cổng một trường đại học, có chút khó hiểu tại sao lại đến đây, nàng phải tranh thủ lúc giấc mơ chưa tỉnh mà nhanh chóng đi tìm các mẹ Bá Vương Hoa.

Sở Du Ninh đang sốt ruột thì thấy một cô gái tóc ngắn đeo ba lô chạy ra khỏi cổng trường, bước chân vội vã.

Mặc dù trẻ hơn và tràn đầy sức sống nhưng Sở Du Ninh vẫn nhận ra ngay đây là đội trưởng ma ma của Bá Vương Hoa!

"Đội trưởng ma ma!" Nàng kích động đến mức quên mất đây là mơ, theo thói quen nhào tới muốn vùi n.g.ự.c cọ cọ, kết quả đội trưởng ma ma trực tiếp xuyên qua người nàng đi mất.

Sở Du Ninh ngẩn người, nhớ ra đây là trong mơ, vội vàng đuổi theo.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 575: Chương 575



Đội trưởng ma ma nói khi mạt thế đến bà vừa mới lên năm hai, trường đang chuẩn bị nghỉ hè, lúc này cũng không biết bà bao nhiêu tuổi, học năm mấy.

Sở Du Ninh theo đội trưởng ma ma lên một chiếc taxi, nghe đội trưởng ma ma nói đi sân bay.

Cảnh tiếp theo, nàng lại xuất hiện ở một nơi xa lạ, là một vùng hoang dã. Sở Du Ninh tưởng mình làm mất đội trưởng ma ma, quay đầu lại thì thấy đội trưởng ma ma từ trên xe taxi bước xuống.

Đội trưởng ma ma vừa xuống xe, phía sau lại lần lượt có mấy chiếc xe đến, nàng thấy đội trưởng ma ma lộ ra ánh mắt đề phòng, còn ẩn ẩn mang theo một tia sát khí quen thuộc, nếu không phải khuôn mặt này quá non nớt, nàng đều cho rằng đội trưởng ma ma này chính là đội trưởng ma ma Bá Vương Hoa trong mạt thế.

Thế nhưng, những người xuống xe phía sau khiến Sở Du Ninh trợn tròn mắt, há hốc mồm.

Một hai ba bốn... tám mẹ Bá Vương Hoa đều đến đông đủ, những người hy sinh trước mặt nàng cũng đều ở đó, nàng không khỏi đỏ hoe vành mắt.

Các mẹ nhìn nhau như đã hẹn trước, thực ra đều đang âm thầm đánh giá đối phương, sau đó đồng thanh nói: "Bá Vương Hoa?"

Câu trả lời khiến người ta kinh ngạc, các mẹ lại đồng thanh nói: "Sở Du Ninh?"

"Con ở đây! Ở đây này!"

Sở Du Ninh vui mừng hơn cả các mẹ, xem ra các mẹ cũng có cơ duyên, đều từ mạt thế trở về, đáng tiếc là các mẹ Bá Vương Hoa không nghe thấy nàng nói chuyện.

"Có phải là chỗ này không nhỉ? Cũng không biết có kịp không nữa." Phó đội trưởng La ma ma nhìn về phía ngọn đồi không xa phía trước.

"Không nghe nói cụ thể là ngày nào, hy vọng chúng ta có thể tìm thấy ngôi mộ đó trước bọn họ, ngăn chặn mạt thế xảy ra."

Lời này vừa dứt, mọi người không hẹn mà cùng dừng bước, không ai tiến lên nữa.

"Mặc dù biết là không nên, nhưng nếu không có mạt thế thì cũng không có Ninh Ninh." Lâm ma ma nói.

Mọi người im lặng.

Cuối cùng vẫn là đội trưởng ma ma nhẫn tâm cắt bỏ: "Nhất định sẽ có, mạt thế khó khăn như vậy mà vẫn sinh ra Ninh Ninh, có lẽ cha mẹ Ninh Ninh đã quen biết và yêu nhau từ trước mạt thế, đợi mười năm nữa chúng ta lại đi tìm con bé."

Nhưng có thể không?

Các mẹ nhặt được Ninh Ninh mười ba năm sau mạt thế, không ai có thể đảm bảo cha mẹ Ninh Ninh ở bên nhau trước khi mạt thế xảy ra, hay là sau mạt thế mới bắt đầu, biến số ở giữa quá lớn, nếu sau mạt thế mới quen biết thì kiếp này mạt thế không xảy ra, cũng có nghĩa là thế giới này sẽ không còn Ninh Ninh của bọn họ ra đời.

"Đúng vậy! Nhất định có thể tìm thấy Ninh Ninh."

Các mẹ chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, bởi vì trước nguy cơ diệt vong của loài người, bọn họ không thể ích kỷ, cũng không thể vì để gặp lại Ninh Ninh mà mặc cho mạt thế một lần nữa giáng xuống.

Sở Du Ninh thấy các mẹ luyến tiếc nàng như vậy, vẫn luôn ở bên cạnh nói mình cũng luyến tiếc các mẹ, đáng tiếc là các mẹ đều không nghe thấy, cũng không biết sự tồn tại của nàng.

Thực ra trong số các mẹ Bá Vương Hoa, người lớn tuổi nhất không phải là đội trưởng ma ma, nhưng các mẹ đã quen nghe đội trưởng chỉ huy trong mạt thế, lúc này đương nhiên là nghe theo, cho dù dị năng không theo các mẹ tái sinh, các mẹ cũng không hề sợ hãi.

Sở Du Ninh phát hiện lại đổi cảnh, nàng đứng trước một ngọn đồi phủ đầy cỏ dại, có một nhóm người mặc vest đen đang chui ra từ một cửa hang, trong đó có mấy người cầm theo những chiếc hộp màu bạc.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 576: Chương 576



Rất nhanh, các mẹ Bá Vương Hoa cũng xuất hiện, bọn họ tìm một góc c.h.ế.t không bị phát hiện rồi trốn vào.

"Những người này hẳn là người của phòng nghiên cứu ngầm đó, chúng ta đến muộn một bước, phải làm sao đây?"

"Gọi điện báo cảnh sát, chúng ta nghĩ cách kéo chân bọn chúng lại."

Mục đích của các mẹ đều giống nhau, trước tiên là xác định xem đây có phải là nơi đó không, sau đó mới nghĩ cách giao cho nhà nước xử lý.

"Đợi đã."

Đội trưởng ma ma thấy người đứng đầu đang ở bờ vực nổi giận, vội ngăn mọi người lại, trước tiên không báo cảnh sát.

"Mẹ kiếp! Không phải nói là ở đây phát hiện có d.a.o động năng lượng siêu cấp sao? Kết quả ngoài một cái quan tài đá vẽ bậy thì chẳng có gì! Ngay cả quan tài đá cũng trống không!"

Các mẹ kinh ngạc nhìn nhau, chẳng lẽ bọn họ và những người đó đều tìm nhầm chỗ rồi sao?

Sở Du Ninh còn kinh ngạc hơn cả các mẹ, vậy nên trước khi nàng phát hiện ra địa cung của Phúc Vương, trên thế giới này đã có người phát hiện ra rồi sao?

Nàng không hiểu tại sao lại như vậy, dù sao cũng may là mình ra tay nhanh.

"Dùng máy dò dò xung quanh thêm lần nữa." Người đó ra lệnh.

Đợi đến khi những người đó dò xong không phát hiện ra vấn đề gì mới rút đi, các mẹ mới dám vào ngôi mộ ngầm đó.

Lúc đến mọi người đều mang theo một số công cụ hỗ trợ xuống mộ, lăn lộn trong mạt thế nhiều năm, cho dù tái sinh trở về tuổi tác không phù hợp thì kinh nghiệm vẫn còn đó, đều chuẩn bị đầy đủ đồ đạc mới đến.

Trong mộ đá trống rỗng, chỉ có một cỗ quan tài đá đặt chính giữa, cũng không có cơ quan ám khí của người xưa hay trận pháp phong thủy gì cả, chỉ có cỗ quan tài đá này có thể chứng minh đây là một ngôi mộ.

"Mọi người mau lại đây xem!" La ma ma đột nhiên hét lớn, giọng nói lộ ra sự kinh ngạc.

Những người khác tưởng bà phát hiện ra thứ mà bọn họ muốn hủy trong chuyến đi này, vội vàng vây quanh, đợi nhìn thấy tượng đá trên quan tài, có chút không dám tin.

"Đây là Bá Vương Hoa sao? Hay là Bá Vương Hoa biến dị của mạt thế!"

"Đây là cổ mộ, sao lại có tượng đá Bá Vương Hoa của mạt thế?"

"Nhìn này! Đây là thực vật ký ước của tôi, đây là tuyệt chiêu sấm sét của đội trưởng, đây là roi lửa của Đường Ảnh..."

Mọi người từng người xem qua, không chỉ có Bá Vương Hoa, những tuyệt chiêu dị năng được khắc trên này đều giống hệt với những tuyệt chiêu mà các mẹ sử dụng trong mạt thế.

"Đội trưởng, cô nói có phải cũng có người giống như chúng ta được tái sinh không? Đây là mời hổ vào nhà sao?" Một trong số các mẹ lo lắng hỏi, vừa mới được tái sinh về không ai muốn bị bắt đi cắt lát.

"Người hiểu rõ nhất về chúng ta và đội Bá Vương Hoa, cô nghĩ là ai?" Đội trưởng ma ma hỏi.

"Ninh Ninh!" Mọi người đồng thanh.

Đội trưởng ma ma gật đầu: "Các người lại đây xem bên này, mặc dù trông không giống, vẽ cũng hơi xấu nhưng đôi mắt này vẽ rất truyền thần, có giống Ninh Ninh không?"

Mọi người lập tức vây quanh, nhìn chằm chằm vào bức tượng nhỏ ở phía bên kia quan tài.

"Giống! Chỉ cần đảo mắt một cái là biết ngay nó lại muốn làm chuyện xấu."

Người trên bức tượng nhỏ mặc trang phục kéo dài lộng lẫy, đầu đội trâm cài, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, cho dù bức tượng này đã bị dòng thời gian bào mòn, phai màu không ít, trông cũng không giống nhưng mọi người gần như đã có thể khẳng định đây là Ninh Ninh của bọn họ, đều có cảm giác con gái mình đã lớn khôn.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 577: Chương 577



Bên cạnh còn viết "Sở Du Ninh", bên cạnh nữa là "An toàn, đừng lo."

"Vậy nên nguyên liệu có thể tạo ra virus tang thi thực ra đã tồn tại từ thế giới mà Ninh Ninh đến, giờ Ninh Ninh đã phá hủy nó, những người đó không còn lấy được thứ đó về nghiên cứu nữa, mạt thế một năm sau sẽ không xảy ra đúng không?"

"Đúng vậy! Mạt thế sẽ không xảy ra nữa, loài người sẽ không bị diệt vong."

Mọi người không ngờ kết quả lại như vậy, các mẹ đều đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh tính mạng để ngăn chặn thảm họa diệt vong của loài người.

"Chúng ta ra ngoài trước đi, kiếp trước ngôi mộ cổ này đã bị những người đó phát hiện không lâu sau khi chúng ta rời đi." Đội trưởng ma ma bình tĩnh lại, vội vàng nói.

"Đợi đã, tôi chụp lại cỗ quan tài này trước."

Có người lấy điện thoại ra, những người còn lại cũng lần lượt lấy điện thoại ra chụp liên tục vào cỗ quan tài, vừa chụp vừa quay, nếu có thể, các mẹ hận không thể mang cỗ quan tài này đi.

Đợi đến khi các mẹ chụp xong rời khỏi ngôi mộ ngầm này, đột nhiên có một người kêu lên: "Mọi người mau xem tin hot!"

Mấy cô gái vội vàng mở ra xem, trên đó có một video về phát hiện khảo cổ đang nổi.

Trên đó nói rằng ở một nơi nào đó phát hiện ra một ngôi mộ cổ, trên đó ghi chép về một quốc gia tên là Ninh Quốc, trước đây các chuyên gia đã nói rằng lịch sử trước thời nước Tề có sự đứt gãy, ví dụ như khoai lang, khoai tây, thuốc s.ú.n.g là những thứ được lưu truyền vào thời điểm nào thì không ai biết, các chuyên gia suy đoán rằng có lẽ những thứ này được phát triển vào thời Ninh Quốc.

"Không đúng, tôi nhớ là lịch sử mà tôi học ở kiếp trước không có sự xuất hiện của Ninh Quốc này, thời điểm này đáng ra phải phát hiện ra một ngôi mộ của tướng quân, bên trong đặt rất nhiều quan tài, gọi là tướng quân Thẩm gia, trên bia mộ khắc công trạng của từng người nhưng không khắc triều đại. Các chuyên gia suy đoán rằng đây là tướng quân của triều đại trước thời nước Tề, hoàng đế nước Tề thương tiếc tài năng của Thẩm gia nên mới xây lăng mộ cho toàn bộ trung thần Thẩm gia, để người đời sau nhớ rằng từng có một Thẩm gia tướng quân như vậy."

"Đúng vậy! Tôi cũng nhớ rất rõ, trong số rất nhiều Thẩm gia tướng quân thì chỉ có Thẩm Vô Phi sống đến cuối cùng, bia mộ của ông ta ghi rằng một mình ông ta đã tàn sát cả một nước, mọi người đều cảm thấy quá thần thoại."

Sở Du Ninh nghe xong chớp chớp mắt, nếu theo sự phát triển của nguyên chủ ở kiếp trước thì nhị ca và tam ca của Thẩm vốn không chết, có lẽ nhiều năm sau họ tỉnh lại, phát hiện ra Thẩm gia rơi vào kết cục như vậy nên đã tàn sát Việt Quốc, đồng thời hủy hoại lịch sử của bốn nước, xây dựng lại một nước Tề?

Các mẹ vội vàng lấy điện thoại ra tìm kiếm, phát hiện ra không có ngôi mộ của Thẩm gia tướng quân, không thể nào là do trí nhớ của bọn họ có sai sót, chỉ có thể là Ninh Ninh đã thay đổi lịch sử!

"Vậy nên, Ninh Quốc này vì Ninh Ninh của chúng ta mới tồn tại sao?"

"Ninh Ninh của chúng ta quả nhiên là người làm nên chuyện lớn!"

"Nhờ có Ninh Ninh, mạt thế sẽ không đến nữa, thật tốt."

Trong số những người này, có người đã hy sinh khi Sở Du Ninh còn sống, có người hy sinh sau khi Sở Du Ninh chết, chỉ có một người chiến đấu đến phút cuối cùng.

Người chiến đấu đến phút cuối cùng, nhìn thấy loài người chiến thắng mới trút hơi thở cuối cùng, người đó nói: "Các người không biết đâu, trận chiến cuối cùng với vua tang thi, loài người tuy thắng nhưng chỉ còn lại hơn chục người, còn toàn là đàn ông, muốn tiếp tục phát triển nòi giống cũng không thể."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 578: Hoàn chính văn



Các mẹ khoác vai nhau vây thành một vòng tròn, đầu dựa đầu, vừa khóc vừa cười.

Cười là vì mạt thế sẽ không đến nữa, khóc là vì trên thế giới này không còn Ninh Ninh nữa, về sau cũng sẽ không có.

Sở Du Ninh chui vào bên trong các mẹ, ngồi xổm trên đất ngẩng đầu nhìn bọn họ, cười nói: "Các mẹ ơi, ở một thế giới khác con là công chúa đấy, có năm thành dân chúng nộp thuế cho con, con còn có một phủ công chúa rất lớn, có một ngọn núi làm sở thú kiêm nuôi gà, ra vào đều có người hầu hạ, các mẹ không cần lo lắng cho con đâu. Đúng rồi, con còn có một phò mã, hắn tên là Thẩm Vô Cữu, rất yêu con, còn chiều con hơn cả các mẹ, đã sử dụng rồi, đảm bảo to khỏe."

Sở Du Ninh nói xong cảm thấy giấc mơ này sắp tỉnh, nàng vội vàng nhào tới ôm các mẹ, mặc dù cũng không ôm được.

"Mẹ Bá Vương Hoa, các mẹ phải hạnh phúc nhé!"

Vào khoảnh khắc Sở Du Ninh hoàn toàn biến mất, các mẹ Bá Vương Hoa ngẩng đầu lên, trên mặt đầy nước mắt.

"Các người có nghe thấy không? Tôi hình như nghe thấy Ninh Ninh nói chuyện."

"Tôi nghe thấy Ninh Ninh nói ở bên kia con bé là công chúa."

"Còn sở hữu năm thành thực ấp."

"Ra vào đều có người hầu hạ."

"Còn có một phò mã tên là Thẩm Vô Cữu."

"Xác định đây không phải là nữ chính trong tiểu thuyết siêu Mary Sue sao? Mỗi ngày thức dậy từ chiếc giường rộng mấy trăm mét, nước mắt kim cương, tóc bảy màu các kiểu."

Mọi người nói xong ôm bụng cười lớn, cười xong trong lòng lại có chút hụt hẫng.

Con gái của bọn họ đã cách bọn họ cả không gian và thời gian rồi, cả đời này không thể gặp lại nữa, nhưng chỉ cần con bé khỏe mạnh là tốt rồi.

*

Sở Du Ninh tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau, Thẩm Vô Cữu vốn tưởng rằng đêm qua làm nàng mệt mỏi nên mới ngủ say như vậy, nhưng đến khi cơm trưa cũng không gọi được nàng dậy mới vội vàng đi tìm đại phu.

Đại phu đưa ra kết quả chỉ là buồn ngủ, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, đến bữa tối mà nàng vẫn không tỉnh lại, hắn sẽ đưa nàng về kinh tìm danh y.

Sở Du Ninh mở mắt ra nhìn thấy Thẩm Vô Cữu vẻ mặt lo lắng, lập tức nhào tới ôm lấy hắn, vùi vào hõm cổ hắn: "Thẩm Vô Cữu, ta mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ ta thấy những gì chúng ta đoán đã thành sự thật, các mẹ Bá Vương Hoa đã nhìn thấy thứ chúng ta muốn cho bọn họ xem, mạt thế cũng sẽ không đến nữa."

Nàng không biết đây là giấc mơ mà nàng quá khao khát thành sự thật hay là tinh thần lực của nàng thực sự đã xuyên không đến thế giới rất rất lâu về sau, gặp lại các mẹ Bá Vương Hoa.

"Ninh Ninh, nhất định đó không phải là mơ, nàng quên rồi sao, ta cũng là thông qua giấc mơ mới biết được mọi chuyện kiếp trước, cho nên những gì nàng nhìn thấy nhất định là thật." Thẩm Vô Cữu nhẹ nhàng vuốt v3 nàng, khẳng định bên tai nàng.

Bất kể là thật hay không, chỉ cần có thể khiến thê tử của hắn không còn hối tiếc nữa thì nhất định là thật.

Sở Du Ninh ôm lấy cổ hắn, nhìn hắn, gật đầu thật mạnh: "Ta cũng thấy là thật, dù sao thì một người vô tâm vô phế không thích động não như ta sẽ không bao giờ mơ mộng."

Thẩm Vô Cữu thấy nàng đã khôi phục tinh thần, cười nhẹ véo mũi nàng, cúi đầu từ từ áp sát môi nàng: "Ta hy vọng nàng sẽ mơ, trong giấc mơ đó có ta."

(Chính văn hoàn)
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 579: Chương 579



Sau khi Ninh Quốc thống nhất, danh tiếng của Du Ninh công chúa vẫn luôn được lưu truyền rộng rãi trong dân chúng, từ việc chế tạo ra thuốc s.ú.n.g đến đánh bại Việt Quốc, những chiến công hiển hách này không cần phải nói, năm nay Du Ninh công chúa lại lập nên một kỳ tích chưa từng có tiền lệ.

Nàng dùng thực ấp của mình để lập ra thư viện giáo dục miễn phí, xóa đói giảm nghèo năm năm tại các huyện thành trên toàn quốc, vì muốn cho trẻ em nghèo biết chữ, tất nhiên, nếu muốn thi cử công danh thì phải tự bỏ tiền ra học thêm.

Đây là quyết định mà Sở Du Ninh đã đưa ra sau khi đi nhiều nơi, cuối cùng cũng nhịn đau mà làm, cũng là vì thế giới này không còn loạn lạc nữa, ít nhất là khi nàng còn sống sẽ không có, nàng mới có thể chịu đau được.

Sở Du Ninh cùng mọi người đã đi hai năm vẫn chưa đi hết các nơi trên Ninh Quốc, dưới sự thúc giục liên tục của Cảnh Huy Đế, nàng không thể không đồng ý đưa Tiểu Tứ trở về kinh thành.

Cảnh Huy Đế nhìn khuê nữ và nhi tử đứng trên đại điện, khuôn mặt vốn nghiêm nghị lúc này đã tràn đầy ý cười.

Khuê nữ của ông ta mặt mày hồng hào, so với lúc xuất kinh năm đó không thay đổi bao nhiêu, đặc biệt là đôi mắt vẫn trong trẻo sáng ngời, đi ra ngoài một chuyến trở về, trải qua đủ mọi tình cảm lạnh ấm cũng không thay đổi nhiều, có thể thấy nàng chơi rất vui vẻ, phần lớn vẫn là do Thẩm Vô Cữu chiều chuộng.

Lại nhìn tiểu nhi tử mà nàng dắt tay, tiểu nhi tử năm nay đã năm tuổi, mặc áo bào gấm vân mây màu trắng bạc, một tay do tỷ tỷ dắt, một tay để sau lưng, n.g.ự.c nhỏ ưỡn thẳng, mặt nghiêm trang, ánh mắt kiên định.

Cảnh Huy Đế nội tâm hài lòng, quả nhiên là con cháu hoàng gia, từ nhỏ đã rất có phong thái.

Người ta đều nói ba tuổi định tính, ông ta còn lo tiểu nhi tử cùng tỷ tỷ ra ngoài chơi bời, đến lúc đó muốn sửa lại tính cũng không dễ sửa, không ngờ nhi tử này lại lớn lên xuất sắc hơn cả tưởng tượng của ông ta, có lẽ là công lao của tỷ phu nó.

"Tiểu Tứ đến đây với phụ hoàng." Cảnh Huy Đế vẻ mặt từ ái vẫy tay.

Tiểu Tứ nhìn Sở Du Ninh, Sở Du Ninh buông tay: "Tiểu Tứ, mau đi ôm đùi."

Tiểu Tứ không như tỷ tỷ nói chạy lên ôm đùi, mà là vững vàng đi đến trước mặt Cảnh Huy Đế, cung kính chắp tay hành lễ, cố ý để giọng nói trẻ con nghe có vẻ nghiêm túc: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng."

"Tốt, tốt."

Cảnh Huy Đế an ủi gật đầu liên tục, để nó đứng bên cạnh, xoa xoa thân hình nhỏ nhắn chắc nịch, lại sờ sờ đầu: "May mà không học tính tình của tỷ tỷ ngươi."

Sở Du Ninh đảo mắt, nàng vẫn không nói, không biết thì sẽ tốt hơn.

Cảnh Huy Đế lại nhìn về phía Thẩm Vô Cữu, hôm nay Thẩm Vô Cữu mặc một chiếc áo dài tay hẹp màu đen đối khâm, viền áo và ống tay áo được thêu hoa văn mây lành bằng chỉ đỏ, trông rất oai phong.

Những năm này hắn cởi giáp "dưỡng thương", dẫn theo khuê nữ và tiểu nhi tử đi chơi khắp nơi, sát khí khi chiến đấu trên chiến trường năm xưa đã lắng xuống, cũng không còn sự kiêu ngạo của tuổi trẻ, cả người trông có chút phong thái như gió xuân.

"Ái khanh dưỡng thương thế nào rồi?" Cảnh Huy Đế đột nhiên có chút hâm mộ.

Thẩm Vô Cữu nhìn Sở Du Ninh và Tứ hoàng tử đang đứng bên cạnh Cảnh Huy Đế: "Tâu bệ hạ, vết thương cũ của thần khó lành, e rằng còn phải dưỡng thêm."
 
Back
Top Bottom