Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 560: Chương 560



Thẩm Vô Cữu không ngờ vừa tắm xong đã thấy thê tử đang xoa ngực, chỉ thấy có một ngọn lửa đang cháy xuống bụng dưới.

"Thẩm Vô Cữu, ngươi mau lại đây một chút." Sở Du Ninh phát hiện ra Thẩm Vô Cữu, vội vàng gọi hắn lại.

Thẩm Vô Cữu tiến lên: "Sao vậy?"

Sở Du Ninh nắm lấy tay hắn đặt lên n.g.ự.c mình: "Có to hơn không?"

Thẩm Vô Cữu trong tiệc mừng công vốn đã uống vài chén rượu, trong tiệc gia đình lại không nhịn được mà uống không ít với hai người huynh trưởng thất lạc, lúc này đột nhiên bị thê tử trêu chọc như vậy, đầu óc có chút choáng váng, đôi mắt sâu thẳm như sao sáng rực rỡ.

Hắn nhìn đôi mắt trong veo tròn xoe của thê tử, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, vừa thuần khiết vừa quyến rũ, nàng nhất định không biết lúc này nàng quyến rũ đến mức nào.

"Thẩm Vô Cữu, ta nghe nói xoa nhiều có thể to ra đấy." Sở Du Ninh chớp chớp mắt, còn nắm tay hắn xoa xoa.

Thẩm Vô Cữu chỉ thấy những đóa pháo hoa hắn nhìn trước đó nổ tung trong đầu hắn, sau khi rực rỡ thì đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại màu sắc rực rỡ trước mắt.

Hắn ôm nàng xoay một vòng rồi đè nàng xuống giường, cúi đầu nhìn nàng, nàng có một đôi môi nhỏ nhắn đầy đặn, tự nhiên hơi chu ra, như thể đang mời người ta nếm thử vậy.

Hắn nhận lời mời, cúi đầu hôn lên.

Sở Du Ninh chớp chớp mắt, khi hắn tỉ mỉ vẽ lên hình dáng đôi môi nàng thì thấy ngứa, bèn há miệng cắn nhẹ môi hắn.

Ánh mắt Thẩm Vô Cữu càng sâu hơn, giữ chặt gáy nàng để hôn sâu hơn. ...

Cuối cùng Thẩm Vô Cữu vẫn kiềm chế được, làm theo nguyện vọng của thê tử xoa n.g.ự.c tới nửa đêm, xoa đến mức thê tử ưm ư, hai người cũng không kém gì đêm động phòng hoa chúc của Thẩm Tam là bao.

Bởi vì giờ đây cả thiên hạ đều là của Khánh Quốc, có quá nhiều chuyện cần thương nghị, mấy huynh đệ Thẩm gia đều phải lên triều bàn bạc.

Sở Du Ninh bên này đang dùng bữa sáng thì có người trong cung đến, nói là thái hậu muốn gặp đứa cháu gái Sở Du Ninh, .

Nàng vừa há miệng cắn một miếng trứng đã bóc vỏ, nghe nói thái hậu muốn gặp nàng, trong miệng còn nhét trứng, mở to đôi mắt đen láy như thể khảm đá quý.

Nàng suýt quên mất sự tồn tại của thái hậu.

Ban đầu, nếu không phải Thẩm Nhị tra ra cái c.h.ế.t của phụ thân và các huynh đệ có liên quan đến Việt Quốc, truyền tin về cho Thẩm Tam thì cũng sẽ không bị người của thái hậu phát hiện, sau đó nói cho Việt lão đế, mới có chuyện Thẩm Nhị mất tích, Thẩm Tam bị ám sát sau này.

Nói cho cùng thì tội đồ gây ra nhiều bất hạnh như vậy chính là thái hậu, món nợ này nếu muốn tính thì chỉ có thể tính lên đầu thái hậu.

Trương ma ma cũng ngẩn người, ngay cả ngày công chúa xuất giá thái hậu cũng không ra mặt, vậy mà lại muốn triệu công chúa vào cung?

Bà ta trực giác đây không phải chuyện tốt, nhưng lý do của thái hậu là, công chúa là công thần diệt Việt lần này, thái hậu muốn gặp cháu gái, hơn nữa vì Nhị công chúa gả đến Yến Quốc đã được đón về, còn Tứ công chúa thật sự cũng đã nhận tổ quy tông, nhân cơ hội này mấy chị em nên tụ họp cho vui.

So với việc gặp thái hậu, Sở Du Ninh có hứng thú hơn với Nhị công chúa chưa từng gặp mặt, trong ký ức của nguyên chủ, Nhị công chúa kia hình như là người duy nhất trong số các huynh đệ tỷ muội dám cãi nhau với nguyên chủ.

Sở Du Ninh thong thả dùng xong bữa sáng mới thay bộ trang phục cung đình long trọng và lộng lẫy dưới sự thu dọn của Trương ma ma và mấy cung nữ, thêm vào đó nàng bước đi hiên ngang đĩnh đạc, khí thế đó tuyệt đối đủ, khí thế mạnh mẽ khiến người ta nhìn một cái không dám nhìn thêm lần thứ hai.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 561: Chương 561



Cảnh Huy Đế đêm qua ngay cả mỹ nhân cũng không buồn ngủ, giải quyết công vụ triều chính trong suốt nửa năm xa kinh thành, lại lên triều một ngày, vừa tan triều liền nghe nói thái hậu triệu Du Ninh công chúa vào cung.

Cảnh Huy Đế im lặng một lúc, nhất thời không biết nên lo lắng cho thái hậu hay lo lắng cho khuê nữ.

Trương ma ma không yên tâm để công chúa nhà mình vào cung, cũng theo vào với tư cách là ma ma thiếp thân, được người dẫn đường đến Vĩnh Thọ Cung.

Chỉ là đến Vĩnh Thọ Cung, ma ma kia nói vào bẩm báo mãi không thấy ra, Sở Du Ninh cũng lười dùng tinh thần lực để quét, trực tiếp dẫn Trương ma ma đi vào.

Trong chính điện của Vĩnh Thọ Cung, hai bên đều có hai nhóm người ngồi.

Một nhóm là cung phi, một nhóm là công chúa.

Trong hai vị công chúa Sở Du Ninh nhận ra Hứa Hàm Nguyệt, ồ không, bây giờ đã đổi tên thành Sở Hàm Nguyệt rồi.

Bên kia hẳn là Nhị công chúa, Nhị công chúa này trông rất gầy, gầy đến mức ngay cả quần áo cũng không chống đỡ nổi, dù đã thoa phấn cũng không che giấu được vẻ vàng vọt trên mặt, nhìn là biết là một phụ nhân chịu nhiều đau khổ, trông cũng già hơn tuổi thật rất nhiều, trong mắt không còn ánh sáng của quá khứ, chỉ còn sự tê liệt, rõ ràng ở Yến Quốc sống không tốt.

Thái hậu ngồi trên ghế chủ vị, tay cầm một chuỗi tràng hạt, tràng hạt và phượng bào trên người bà ta không hề ăn nhập, cứ như một bên là Phật, một bên là... tang thi.

Tất cả mọi người đều không khỏi sửng sốt khi thấy Sở Du Ninh cứ thế ngẩng cao đầu bước vào.

Thái hậu không vui nhíu mày, bà ta còn muốn để nha đầu này đứng ngoài một lúc, quả nhiên là được hoàng đế chiều hư không có phép tắc.

Trương ma ma vừa vào thấy cảnh này liền biết thái hậu muốn lập uy, nói cách khác là muốn nắm quyền, bà ta nhìn ra được tham vọng trong mắt thái hậu sau nhiều năm theo hoàng hậu chìm nổi trong hậu cung.

Trương ma ma có chút mừng thầm vì khi hoàng hậu còn sống, thái hậu đã bế cung lễ Phật, nếu không thì hoàng hậu ngoài việc đấu với Chiêu quý phi còn phải đấu với thái hậu, một hoàng hậu không có hoàng tử, thái hậu vừa mắt mới lạ.

Điều kỳ lạ là thái hậu đã có tham vọng như vậy, tại sao những năm gần đây vẫn luôn bế cung lễ Phật?

Vân tần và Trịnh phi từ khi Sở Du Ninh vào đã âm thầm đánh giá nàng, trước đây vị công chúa này kiêu ngạo ngang ngược nhưng lại là bảo bối trong lòng hoàng hậu, bệ hạ lại thương tiếc hoàng hậu chỉ có một đứa con gái, trừ khi gây ra đại họa ngập trời, nếu không bệ hạ cũng sẽ không quản.

Ngay cả Chiêu quý phi khi đó được sủng ái đến tận trời cũng không thể khiến bệ hạ mở miệng trách phạt, lại vì hoàng hậu bảo vệ chặt chẽ, muốn vu oan giá họa cũng không hại được.

Cho nên sau khi hoàng hậu chết, vị đích công chúa này rất dễ bị Chiêu quý phi xúi giục, có thể nói nếu không có hoàng hậu bảo vệ, sớm đã c.h.ế.t không biết bao nhiêu lần rồi, dù sao trong cung hoàng tử công chúa c.h.ế.t yểu cũng nhiều, c.h.ế.t một đích công chúa cũng không tính là gì, cho dù có sức mạnh vô song cũng không tránh khỏi những toan tính trùng trùng.

Chỉ là không ngờ sự kiêu ngạo của nàng càng ngày càng quá đáng, thậm chí còn kiêu ngạo đến trước mặt bệ hạ, bệ hạ lại thích bộ dạng này, mới khiến nàng gây ra nhiều chuyện như vậy, đến mức đảo lộn cục diện thiên hạ.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 562: Chương 562



"Ngươi chính là Du Ninh? Gặp ai gia mà không hành lễ, chẳng lẽ dựa vào việc lập đại công mà không coi lễ nghĩa ra gì sao?" Thái hậu vừa mở miệng đã chất vấn Sở Du Ninh.

"Ồ."

Sở Du Ninh qua loa cúi người, lại đứng thẳng tắp, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào thái hậu.

Đây chính là nữ nhân đội nón xanh cho tiên đế, khiến phụ hoàng của nàng làm hoàng đế mà sống không bằng chết, nhìn cũng chẳng ra sao, khuôn mặt dài nhọn lộ ra vẻ chua ngoa, trên mặt viết đầy "Không ưa nàng."

Thái hậu nhíu mày, bị thái độ qua loa của nàng chọc tức, nhìn Trương ma ma: "Ai gia nhận ra ngươi, ngươi là ma ma bên cạnh tiên hoàng hậu, đã theo hầu bên cạnh Du Ninh sao không dạy nàng lễ nghĩa?"

Trương ma ma cúi người: "Thưa thái hậu, công chúa vừa từ chiến trường trở về, nhất thời còn chưa sửa đổi được, sau này nô tì sẽ đốc thúc công chúa có quy củ hơn."

Cung phi dùng khăn che miệng cười trộm, Trương ma ma bên cạnh hoàng hậu vốn không dễ chọc, quy củ nề nếp có thể lên chiến trường sao? Cho nên công chúa hành lễ cứng nhắc cũng có lý do, thái hậu muốn truy cứu? Trừ khi không coi trọng chiến công hiển hách của công chúa khi đánh Việt Quốc.

Thái hậu càng khó coi mặt mày: "Nên dạy dỗ cho tốt, Tứ công chúa vừa nhận tổ quy tông đã biết lễ nghĩa hơn ngươi."

"Du Ninh, điểm tâm của thái hậu rất ngon, nghe nói ngươi đến ta còn không nỡ ăn, để dành cho ngươi."

Tứ công chúa vừa được khen vui vẻ, bưng một đ ĩa điểm t@m đến trước mặt Sở Du Ninh, quả thực là đánh thẳng vào mặt thái hậu.

Cung phi cúi đầu nhịn cười, thái hậu sáng nay đã gọi bọn họ đến thỉnh an, hoàn toàn là dáng vẻ chủ nhân hậu cung, bọn họ còn ổn, nhưng Du Ninh công chúa thì khác, đó là người ngay cả bệ hạ cũng không thèm quỳ gối.

"Được."

Sở Du Ninh cầm một chiếc bánh đậu xanh, chọn vị trí bên cạnh Tứ công chúa ngồi xuống, trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh cũng bày một đĩa trà điểm giống hệt, nàng ngồi xuống ăn hết một miếng trong ba bốn miếng, tiếp tục ăn miếng tiếp theo, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính vừa ăn vừa gật đầu, hoàn toàn không để ý đến những người khác.

Thái hậu nhìn nàng như vậy tức không chịu được, bà ta gọi Sở Du Ninh vào cung là để dạy cho nàng một bài học, chữ hiếu đứng đầu, ngay cả hoàng đế cũng phải tôn trọng bà ta, bà ta không tin dùng bối phận không đè được nha đầu này.

"Du Ninh, ngươi coi đây là nơi nào, đứng dậy cho ai gia!" Thái hậu sắc mặt nghiêm nghị quát lớn.

Sở Du Ninh lại ăn hết một chiếc bánh củ mài, đánh giá xung quanh, gật đầu: "Nơi này rất tốt, người gọi ta đến có chuyện gì cứ nói thẳng."

Thái hậu nghẹn lời, bà ta hỏi nàng nơi này có tốt không sao?

"Ai gia chỉ muốn nhân lúc mấy tỷ muội các ngươi đều ở đây, gọi các ngươi đến xem. Đúng rồi, ngươi là công chúa không nên hưởng nhiều thực ấp như vậy, thực sự là trái với chế độ."

Cho dù không động được đến Thẩm gia, bà ta cũng sẽ không tiếp tục bế cung mặc kệ việc triều chính, nếu có thể khống chế được nha đầu này thì càng tốt, nghe nói nha đầu này trước đây trong cung vẫn khá dễ lừa.

Sở Du Ninh lại cầm một miếng điểm tâm, đây là một miếng đậu xanh, ăn vào miệng có vị thơm ngọt, mát lạnh sảng khoái. Nàng hài lòng gật đầu.

Thái hậu cho rằng Sở Du Ninh đang đồng tình với lời bà ta, cũng nhìn nàng thuận mắt hơn đôi chút: "Phụ hoàng của ngươi có tổng cộng bốn vị công chúa, ngoài ngươi ra, bọn họ đều vì Khánh Quốc mà hy sinh không ít."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 563: Chương 563



"Đại công chúa bị ép gả hòa thân sang Việt Quốc, Nhị công chúa cũng vì không muốn Khánh Quốc tứ bề thọ địch mà gả đến Yến Quốc, ngươi hãy xem giờ bọn nó ra sao, ai gia nghe nói Đại công chúa đã c.h.ế.t mà t.h.i t.h.ể vẫn phải chịu giày vò, còn Nhị công chúa, ở vương phủ Yến Quốc sống còn không bằng một thị thiếp, ngay cả con mình cũng không giữ được."

"Còn Tứ công chúa, vì không để Việt Quốc cưới được công chúa thật, từ nhỏ đã bị đưa ra khỏi cung, rõ ràng nên hưởng tôn quý của công chúa nhưng lại chỉ có thể trở thành con gái của một tri phủ tứ phẩm, còn phải chịu sự giày vò của phụ nhân trong hậu viện."

"So sánh ra, may mắn nhất chính là ngươi, lúc hoàng hậu còn sống thì có hoàng hậu che chở, hoàng hậu không còn thì có bệ hạ che chở, trước đây vì không để ngươi hòa thân sang Việt Quốc, bệ hạ còn suýt trở mặt với Việt Quốc, so với ba tỷ tỷ của ngươi, ngươi coi như sống trong nhung lụa rồi."

"Nếu ngươi thương xót hai tỷ tỷ của ngươi, có thể nói với phụ hoàng chia đều thực ấp được ban thưởng cho Tứ công chúa và Nhị công chúa."

Trương ma ma lạnh mặt, thái hậu đây là đang muốn gây chia rẽ quan hệ giữa các công chúa, ba vị công chúa vì Khánh Quốc mà hy sinh là thật, nhưng công chúa nhà bà ta vì Khánh Quốc hy sinh lại ít sao?

Không có công chúa, Khánh Quốc còn bị Việt Quốc ức h**p, nào có phần thái hậu ở đây vênh váo tự đắc.

"Thái... hoàng tổ mẫu, Nguyệt nhi không thấy ấm ức, Du Ninh là người nhỏ tuổi nhất trong số mấy tỷ muội, tự nhiên không đến lượt nàng hy sinh."

Sở Hàm Nguyệt liếc nhìn Sở Du Ninh đang ngồi đó chuyên tâm ăn điểm tâm, cái miệng nhỏ nhắn cử động đáng yêu vô cùng, rất muốn bảo vệ nàng.

Nhị công chúa cũng nhìn Sở Du Ninh, nhiều năm tranh đấu trong hậu viện đã sớm mài mòn ý chí của nàng ta, cũng đã sớm quên mất muội muội này trông như thế nào, chỉ mơ hồ nhớ rằng đó là một người chủ động, giờ đây tuy đã làm vợ người ta lại trông có phần đáng yêu.

Nàng ta cũng lên tiếng: "Tứ muội muội nói không sai, ta lớn tuổi hơn Du Ninh, lúc ta hòa thân thì Du Ninh mới mười một mười hai tuổi, không trách được nàng."

Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn Nhị công chúa, không bị kích động, không tệ.

Thái hậu trong lòng bực bội, hôm nay bà ta gọi hai người này đến là để đàn áp Sở Du Ninh, hai đứa ngốc này lại diễn trò tình tỷ muội sâu đậm, trước đây sao không thấy tình cảm của bọn họ tốt như vậy?

Sở Du Ninh ăn hết một đ ĩa bánh nhỏ, vỗ vỗ vụn bánh trên tay, uống một ngụm trà nóng, thoải mái "A" một tiếng, lúc này mới có tâm trạng nhìn về phía thái hậu.

Nàng cũng lười nghe thái hậu nói nhảm nữa: "Thái hậu cảm thấy tất cả công chúa của Khánh Quốc đều đi hòa thân mới là vĩ đại sao?"

"Thái hậu đã biết Đại công chúa sau khi chết, t.h.i t.h.ể vẫn bị giày vò, vậy thái hậu có biết t.h.i t.h.ể của nàng ấy bị giày vò như thế nào không? Bị Dự Vương dùng những chiếc đinh dài như thế nào đóng vào xương? Thái hậu cho rằng ai là người gây ra tất cả những chuyện này?"

Sở Du Ninh đứng dậy đi đến trước mặt thái hậu, từng câu từng chữ chất vấn.

Câu cuối cùng khiến thái hậu tái mặt, đặc biệt là khi Sở Du Ninh nói đến những chiếc đinh đóng vào thi thể, bà ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, đôi mắt trong veo vô tội kia như thể đang nói với bà ta, nha đầu này biết hết mọi chuyện!
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 564: Chương 564



Sao có thể chứ? Hoàng đế có cưng chiều nàng đến mấy cũng không để nàng biết chuyện này.

Sở Du Ninh nheo mắt cong môi, giống như một con hồ ly nhỏ chỉ muốn làm chuyện xấu: "Thái hậu, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về những việc mình làm."

Thật ra, nếu thái hậu không nhớ đến nàng, nàng cũng không nhớ đến thái hậu, nhưng thái hậu lại cố tình tìm nàng vào cung nói những chuyện linh tinh này, còn muốn nhắm vào kho lương của nàng, không gây chuyện thì thật có lỗi với bản thân.

"Ngỗ ngược! Ngươi phải gọi ai gia là hoàng tổ mẫu!"

Thái hậu giận dữ quát lớn, chỉ thấy nha đầu này thực sự được chiều hư không biết trời cao đất rộng, hôm nay dám chống đối bà ta như vậy, ngày mai chẳng phải sẽ tạo phản sao?

Sở Du Ninh ngoan ngoãn nghe lời: "Ồ, hoàng tổ mẫu, tổ tông nói muốn gặp người."

"Ngươi nói gì?" Thái hậu lộ vẻ kinh hãi.

Sở Du Ninh cười toe toét, đưa một luồng tinh thần lực vào đầu thái hậu: "Tổ tông nói muốn trò chuyện với người về cuộc đời, ta không quấy rầy người nữa, hy vọng người và tổ tông trò chuyện vui vẻ."

Nói xong, nàng khoanh tay sau lưng, ung dung rời đi.

Giết c.h.ế.t một người rất đơn giản, nhưng c.h.ế.t một cách nhẹ nhàng như vậy thì quá hời cho bà ta rồi, Thẩm gia đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy, nếu chuyện diệt Việt Quốc không được thúc đẩy nhanh, hoặc nàng không xuất hiện, với tình hình trước đây của Thẩm Nhị và Thẩm Tam thì có lẽ cả đời cũng không đợi được cơ hội đoàn tụ với người thân.

Cho dù Thẩm Vô Cữu nắm được thời cơ, sau này chế tạo ra thuốc s.ú.n.g thì khi hắn gặp lại hai người huynh trưởng này, có lẽ bọn họ đã đứng ở phía đối lập với hắn, là kiểu ngươi c.h.ế.t ta sống.

Trước khi đến, nàng đã sắp xếp cho thái hậu một bữa tiệc ác mộng, để thái hậu liên tục đối mặt với cảnh tượng phụ thân và Thẩm Đại tử trận sa trường, để phụ thân và Thẩm Đại đầy m.á.u me, mặt mày dữ tợn và hận thù tìm bà ta báo thù từng lần một, để tiên đế liên tục chất vấn bà ta tại sao lại đội mũ xanh cho ông ta.

Lúc này cho dù có lễ Phật nhiều năm cũng không cứu được thái hậu, hãy để bà ta chuộc tội trong cơn ác mộng suốt quãng đời còn lại.

"Ngươi đứng lại cho ai gia!"

"Mau gọi người đến, thái hậu bị Du Ninh công chúa chọc tức ngất xỉu rồi!"

Các cung phi nhìn nhau, vội vàng đứng dậy cáo lui.

Đều là những người lão luyện trong cung đấu, ai mà không biết chuyện gì đang xảy ra chứ? Đáng tiếc là phải khiến thái hậu thất vọng rồi, muốn dùng tội bất hiếu để trị Du Ninh công chúa là không thể, đừng đến lúc đó ngày nào cũng bị chọc tức.

Sở Hàm Nguyệt cũng vội vàng hành lễ cáo lui đuổi theo Sở Du Ninh, Nhị công chúa thì suốt cả quá trình đều ngơ ngác, có phải nàng ta đã đi lâu quá rồi không? Cung đấu là như vậy sao?

Mọi người ra ngoài thì thấy Du Ninh công chúa vừa mới chọc cho thái hậu xanh mặt đang đứng bên hồ cá, xắn tay áo rộng, nhét phần váy dài lê thê vào thắt lưng rồi cúi xuống định bắt mấy con cá vàng trong hồ.

Mọi người:...

Lúc Sở Du Ninh chuẩn bị rời thì thấy mấy con cá vàng trong hòn non bộ, vì cá vàng có chút liên quan đến Phật nên vẫn luôn được cung nhân nuôi dưỡng cẩn thận, trông rất béo tốt, nàng chưa từng ăn loại cá này, dù sao thái hậu cũng không làm chuyện gì ra hồn, vậy nàng ăn hai con cá của bà ta cũng là nên làm.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 565: Chương 565



Vì vậy, Sở Du Ninh nói là làm, còn không để người khác giúp.

Cảnh Huy Đế sợ Sở Du Ninh chọc thái hậu tức c.h.ế.t nên vội vàng chạy đến, dù sao thái hậu cũng là mẹ ruột của ông ta, bà nội của khuê nữ, nếu thực sự chọc tức c.h.ế.t thì không phải ông ta dung túng là có thể nói cho qua được.

Kết quả là khi ông ta đến Vĩnh Thọ Cung lại thấy khuê nữ đang dùng hai tay nắm chặt một con cá vàng béo ú trơn tuột, trên mặt còn bị đuôi cá b.ắ.n không ít nước, cười như con gái ngốc nhà địa chủ vậy.

Cảnh Huy Đế thấy Vĩnh Thọ Cung vẫn bình thường, bên trong cũng yên tĩnh, ông ta thở phào nhẹ nhõm, đi về phía khuê nữ ngốc nhà mình: "Du Ninh, không được ăn cá vàng."

Những người còn lại vội vàng hành lễ.

Sở Du Ninh biết những thứ nuôi trong cung đều quý giá, nàng giấu con cá ra sau lưng: "Ta nói nó ăn được là ăn được."

Cảnh Huy Đế bị hành động này của nàng chọc cười: "Cá vàng dùng để ngắm, không ngon."

"Ta thấy người nói vậy là vì không muốn ta ăn."

Cảnh Huy Đế lại muốn tìm Thẩm Vô Cữu, không thể giải thích thông với nàng.

"Được được được, ngươi mang về là biết trẫm có lừa ngươi không." Ông ta biết càng không cho nàng ăn, nàng càng không tin, vậy thì cứ để nàng ăn.

Sở Du Ninh bóp miệng con cá vàng, thấy có thể dùng cỏ xâu lại, bèn bứt một cành cây dài ở bên hồ xâu từ mang cá đến miệng, sau đó lại bắt thêm hai con nữa, còn cố tình bắt những con béo nhất, dùng cỏ xâu lại với nhau, những con cá vàng có màu sắc khác nhau dưới ánh nắng phản chiếu càng thêm rực rỡ.

"Phụ hoàng, ta về trước đây, nếu ngon con sẽ đến bắt nữa."

Cảnh Huy Đế:...

Ông ta có nên cân nhắc cho người lấp hồ hay không, hoặc là cho người đổi cá vàng thành cá có thể ăn?

Khi Sở Du Ninh chuẩn bị rời đi, nhớ đến lời mình nói với Khương Trần hôm đó, nhìn về phía Sở Hàm Nguyệt: "Ngươi thích Khương Trần không?"

Mặt Sở Hàm Nguyệt đỏ bừng ngay lập tức, xấu hổ cúi đầu vặn khăn tay, có ai hỏi như vậy không.

Cảnh Huy Đế cau mày: "Khương Trần? Thư sinh bên cạnh ngươi đó ư? Người từng làm lão sư của Tiểu Tứ?"

Sở Du Ninh gật đầu: "Đúng vậy, hắn thích khuê nữ của người, người cũng khá tốt."

"Người tốt là được rồi sao?" Cảnh Huy Đế trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi mau mang cá về đi, nếu không c.h.ế.t rồi ăn không ngon."

Các cung phi:...

Lần đầu tiên các cung phi trực tiếp đối mặt với sự sủng ái của bệ hạ dành cho Du Ninh công chúa, quả thực là... không thể nói nên lời, đến cả cá cũng lo lắng không ngon.

Cá mới là chuyện lớn, Sở Du Ninh lập tức quên chuyện làm mối, trước khi đi còn không quên nói với Nhị công chúa rằng sẽ tặng nàng một con gà để bồi bổ sức khỏe.

Nhị công chúa:... Đường đường một công chúa tặng quà chỉ tặng một con gà thôi sao?

Cảnh Huy Đế xua tay cho tất cả mọi người lui xuống, vào điện xem thái hậu.

Thái hậu vốn định nằm trên giường giả bệnh, kết quả vừa nhắm mắt lại thì bắt đầu gặp ác mộng.

Khi Cảnh Huy Đế đến, thái hậu vẫn đang lẩm bẩm trong miệng những lời không nên nói, vì vậy ma ma thân cận mới không dám để người khác vào.

"Không phải ta, không phải ai gia... Thẩm tướng quân đừng tìm ta..."

"Vì sao ai gia phải hối hận, ai gia vì mình tìm đường sống thì có gì sai? Nếu sai thì cũng là lỗi của tiên đế!"

"A! Không, không phải ai gia, là hoàng đế... là hoàng đế hại Thẩm gia các ngươi, các ngươi đi tìm hắn!"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 566: Chương 566



Ma ma thân cận quỳ trên mặt đất run rẩy, bà ta biết nghe những lời này thì mình cũng không sống được.

Cảnh Huy Đế cả người chấn động, không thể tin mẫu thân vì muốn thoát khỏi cơn ác mộng mà đẩy ông ta ra như vậy, cho dù trước đó đã lạnh lòng nhưng cũng không bằng sự thất vọng cùng cực lúc này.

Ông ta nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn nữ nhân trên giường đang chìm trong ác mộng, hất tay áo quay người, ánh mắt lạnh lẽo như đao nhìn về phía ma ma trên mặt đất: "Thái hậu bị điên rồi, từ nay về sau ngươi phải hầu hạ thái hậu cho tốt, không được ra khỏi Vĩnh Thọ Cung nửa bước."

Ma ma ngã gục xuống đất, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, bệ hạ đây là muốn phong tỏa toàn bộ Vĩnh Thọ Cung, chỉ để bà ta hầu hạ thái hậu, thái hậu sống, bà ta sống, thái hậu chết, bà ta cũng không sống được, quãng đời còn lại chỉ có thể ở trong Vĩnh Thọ Cung.

*

Sở Du Ninh xách ba con cá vàng béo tốt đi ra khỏi hoàng cung, thấy Thẩm Vô Cữu đang đợi nàng ở cổng cung, hắn vẫn mặc quan phục vào triều, có lẽ là sau khi tan triều thì không về phủ.

Nàng vội chạy tới, nóng lòng muốn khoe với hắn ba con cá vàng trong tay: "Thẩm Vô Cữu, ngươi xem, ta bắt được ba con cá béo."

Cấm quân canh giữ cổng cung nghe thấy suýt nữa tưởng công chúa lại bắt được ba tên tham quan, đợi đến khi thấy nàng xách ba con cá vàng trong tay thì đều lặng lẽ dời mắt đi.

Thẩm Vô Cữu cũng bước nhanh tới, nhìn nàng khoe khoang cá vàng với hắn, xem ra nỗi lo lắng của hắn là dư thừa, thái hậu đụng phải nàng thì chỉ có thái hậu chịu thiệt.

Ừm, nàng chỉ bắt ba con đã là kết quả rất kiềm chế rồi.

Hắn đưa tay nhận lấy, tay kia nắm tay nàng, dẫn nàng đi về phía xe ngựa: "Cá vàng ăn không ngon, nếu công chúa thích bắt cá, đợi về ta sẽ cho người đào một cái ao trong phủ chuyên nuôi những con cá ngon."

"Phụ hoàng không phải đã ban cho ta phủ công chúa sao? Chính là nơi Đại hoàng tử từng ở, lúc ta đi đòi nợ đã xem qua, trong đó có rất nhiều ao, nếu muốn nuôi cá có thể nuôi ở đó."

"Công bộ đã bắt tay vào sửa sang, công chúa không định vào ở phủ công chúa sao?"

"Ở phủ tướng quân cũng tốt, náo nhiệt. Phủ công chúa cứ để nuôi cá trồng rau là được, để không cũng là để không."

Thẩm Vô Cữu cười cưng chiều: "Sau này công chúa muốn ở đâu, ta đều ở cùng công chúa."

Sở Du Ninh được dỗ dành vui vẻ, nắm tay Thẩm Vô Cữu lắc lắc, nhỏ giọng khoe công với hắn: "Thẩm Vô Cữu, ta thay Thẩm gia chúng ta báo thù rồi. Thẩm gia chúng ta không thể chịu tội oan uổng, tội đồ chính là thái hậu, vậy thì để bà ta ở trong ác mộng chuộc tội đi."

Thẩm Vô Cữu biết bọn họ có oán thái hậu đến mấy cũng không thể làm gì, huống hồ bệ hạ đã tuyên bố sau này thái hậu chỉ có thể ở trong Vĩnh Thọ Cung lễ Phật.

Chỉ là không ngờ thái hậu không cam lòng, nhất định phải tìm công chúa vào cung lập uy, quả thực là ứng với câu tự làm bậy không thể sống.

"Ninh Ninh, thật sợ cả đời này cũng không đủ để ta yêu nàng." Hắn đưa tay nàng lên miệng hôn.

Sở Du Ninh rụt tay lại: "Tay ta vừa mới bắt cá."

Thẩm Vô Cữu: "Ta không chê."

Hai người nắm tay nhau, đón gió đi ra khỏi hoàng cung. ...

Sau đó trong cung truyền ra tin tức, thái hậu triệu Du Ninh công chúa vào cung là muốn gặp mấy đứa cháu gái, để tỏ lòng từ ái còn ban hôn cho Tứ công chúa và mưu sĩ Khương Trần bên cạnh Du Ninh công chúa, lại ban cho Nhị công chúa một hoàng trang để dưỡng bệnh, còn ban cho Du Ninh công chúa ba con cá vàng được tẩm hương Phật.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 567: Chương 567



Những cung phi biết chuyện xảy ra ở Vĩnh Thọ Cung ngày đó đều ngậm chặt miệng, thầm than thở thánh thượng để che giấu chuyện Du Ninh công chúa làm thái hậu tức đến ngất xỉu, quả thực là phí hết tâm tư.

Tuy nhiên, chỉ cần có thể đè nén được thái hậu, bọn họ có gì mà không vui.

Khương Trần trở về Quỷ Sơn liền không quan t@m đến chuyện ở kinh thành nữa, sợ nghe được tin Hứa Hàm Nguyệt được phong làm phi, lúc thánh chỉ đến, cả người hắn đều ngây ngốc.

Thưởng tứ của thánh thượng cho hắn là có công nghiên chế thuốc súng, phong làm huyện nam, lại tình đầu ý hợp với Tứ công chúa, đặc biệt ban hôn, chọn ngày lành tháng tốt thành thân.

Khương Trần vốn còn tưởng là Tứ công chúa đi hòa thân ở Việt Quốc, nhíu mày không muốn, đợi đến khi thấy Tứ công chúa từ trên xe ngựa bước xuống, hắn ngẩn người, vốn tưởng rằng sự quen biết trên đường chỉ là một giấc mơ, mơ tỉnh rồi thì không còn gì nữa, không ngờ giấc mơ lại thành sự thật. ...

Thái hậu và các cháu gái hàn huyên tình cảm bà cháu được mấy ngày thì ngã bệnh, bệnh đến mức ngay cả cửa Vĩnh Thọ Cung cũng không ra được, bệ hạ vì để thái hậu có thể tĩnh tâm dưỡng bệnh liền dọn sạch sẽ tất cả các cung điện gần Vĩnh Thọ Cung.

Thỉnh thoảng có người đi qua con đường nhỏ gần Vĩnh Thọ Cung, thường có thể nghe thấy bên trong truyền ra những lời điên cuồng kỳ lạ, không lâu sau, Vĩnh Thọ Cung đó trở thành nơi đáng sợ hơn cả lãnh cung.

Các thần tử biết bên trong có vấn đề, nhưng thái hậu lễ Phật nhiều năm, từ lâu đã không còn cảm giác tồn tại, thêm vào đó nhà mẹ đẻ của bà ta là Ninh Viễn Hầu phủ cũng chỉ là một tước vị không có thực quyền, trong triều không có tiếng nói, tự nhiên sẽ không có ai đi hỏi thăm sự thật bên trong, cho dù có người muốn dò hỏi cũng không dò hỏi được.

Thái hậu vốn định tiếp tục lễ Phật, an an tĩnh tĩnh sống hết quãng đời còn lại, không ngờ việc bà ta triệu Sở Du Ninh vào cung lại là khởi đầu của bi kịch, ngày đêm bị ác mộng quấy rầy, chỉ cần nhắm mắt lại là thấy cảnh Thẩm gia phụ tử tử trận sa trường, m.á.u me đầm đìa tìm bà ta báo thù, còn có tiên đế chất vấn mắng chửi, tổ tiên họ Sở lên án bà ta, cuối cùng là toàn bộ người Khánh Quốc đều khinh thường bà ta, mắng bà ta không biết liêm sỉ sinh ra huyết mạch của nước địch, cấu kết với nước địch.

Cứ như vậy, dưới sự giày vò tinh thần ngày này qua ngày khác, thái hậu phát điên, đến cuối cùng đã không cần đến ảo ảnh tinh thần của Sở Du Ninh, những cơn ác mộng đó đã bám riết lấy bà ta.

*

Khánh Quốc thống nhất thiên hạ, Cảnh Huy Đế nhân cơ hội đổi quốc hiệu, quần thần cảm thấy thật sự không cần thiết phải đổi, nhưng Cảnh Huy Đế kiên trì, quân thần thương nghị hơn nửa tháng, cuối cùng cũng định ra, lấy một quốc hiệu khiến thiên hạ kinh ngạc—— Ninh!

Ninh Quốc, chọn một chữ trong phong hiệu của Du Ninh công chúa để định quốc hiệu, đủ thấy công lao to lớn của Du Ninh công chúa đối với Ninh Quốc.

Câu đầu tiên ghi chép trong sử sách của Ninh Quốc chính là: Không có Du Ninh công chúa, không có Ninh Quốc.

Một câu tóm tắt nguồn gốc của Ninh Quốc, cũng mở ra sự huy hoàng của Ninh Quốc.

Sau khi thiên hạ thống nhất, mặc dù không còn chiến tranh nhưng cương vực Ninh Quốc rộng lớn, triều đình ban hành chính lệnh, những binh lính bình thường muốn về nhà đoàn tụ với gia đình cũng có thể về nhà, những người còn lại đóng quân ở khắp nơi trên toàn quốc, hễ có loạn đảng thì có thể trực tiếp trấn áp.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 568: Chương 568



Ải Nhạn Hồi trước đây theo sự thần phục của Tuy Quốc đã trở thành cửa ải ra vào bình thường, quân Thẩm gia rút về trấn thủ hải quan.

Sau khi Việt Quốc diệt vong, những thứ thuộc về Việt Quốc đều bị Ninh Quốc thu hồi để bù đắp tổn thất khi đánh trận, Ninh Quốc còn mở hải vực, lập Thị Bạc Ty quản lý thương mại đối ngoại trên biển.

Tri phủ Kinh Châu Hứa Viễn Chi sau khi biết Tứ công chúa đã nhận tổ quy tông, ông ta biết rằng con đường làm quan của mình có lẽ chỉ đến vậy, nếu không phải vì chuyện ngu ngốc mà thê tử làm, Tứ công chúa trở về hoàng cung, ông ta hẳn đã được đặc cách đề bạt vào nội các, mọi thứ đều bị thê tử mà ông ta cưới về phá hỏng. Thánh chỉ giáng tội cũng chậm chạp không đến, ông ta biết có lẽ là Tứ công chúa cầu tình cho mình.

Quả nhiên không lâu sau thánh chỉ đến, là ban cho thê tử Quan thị của Hứa tri phủ tội mưu hại công chúa, không thể tha thứ, xử lưu đày, gặp ân xá cũng không được tha, kỳ lạ là chỉ xử mỗi Quan thị, người sáng mắt đều biết Hứa Viễn Chi đã phải chịu hình phạt lớn nhất, đáng lẽ phải vào nội các, kết quả chỉ có thể làm tri phủ cả đời. ...

Mặc dù Thẩm Vô Cữu nói giải giáp dưỡng thương nhưng Ninh Quốc vừa thống nhất, có quá nhiều chuyện cần thương nghị, nhất thời cũng không thể thoát thân.

Sở Du Ninh vừa trở về kinh thành cũng không vội ra ngoài chơi, cả ngày ở Quỷ Sơn chơi với cục bột, Đại Hổ và Đại Hắc đã được nuôi thành hổ nhà và gấu nhà, có người nghe danh đến mua gà, dần dần biến thành nghe danh đến xem hổ và gấu đen.

Sở Du Ninh nhớ lại khi làm nhiệm vụ ở mạt thế đã đi qua sở thú, nghe các mẹ Bá Vương Hoa nói rằng thời thịnh thế sở thú mở cửa cho mọi người vào xem, kiếm tiền bằng cách bán vé vào cửa, vì vậy Sở Du Ninh cũng bắt chước, đuổi hổ và gấu đen đến một sườn núi, rào lại, ai muốn vào Quỷ Sơn phải trả tiền, dù sao giờ đây Quỷ Sơn không còn là điểm sản xuất thuốc s.ú.n.g nữa.

Còn Trần Tử Thiện với thân phận là viên ngoại lang đã mua thêm một ngôi nhà, thay công chúa mở tiệm lẩu, quán nướng, có con vạn sự đủ, hắn không thể ngày nào cũng theo công chúa chạy lung tung, do đó đã tìm đúng vị trí cho mình, chuyên giúp công chúa kiếm tiền.

Nhi tử của Trần Tử Thiện quả thực giống hắn, cũng hoàn toàn phá tan tin đồn hắn nuôi con cho người khác, không biết ai truyền ra tin Trần Tử Thiện ăn gà do Du Ninh công chúa nuôi mới có thể sinh được con trai, nhất thời khiến gà trên Quỷ Sơn càng trở nên ngàn vàng khó cầu.

Sở Du Ninh còn gặp một phụ nhân mỗi ngày trời chưa sáng đã đến mua gà, nghe nói nhi tử của bà ta ăn gà của nàng mới có thể tập trung tinh thần đọc sách, những ngày nàng không có ở đó, Trương ma ma thấy phụ nhân này thực sự kiên trì mới bán trứng gà cho bà ta, dù sao thì trứng gà không để được lâu, để dành đến khi công chúa trở về cũng hỏng hết.

Vì vậy, thư sinh đó đã đỗ trong kỳ thi hương, hiện tại đang định tham gia kỳ thi ân khoa, giờ đây Ninh Quốc thống nhất, cần rất nhiều quan lại, một khi đỗ sẽ được trao chức quan, không cần làm quan dự khuyết, đặc biệt đối với những thư sinh không có người quen trong triều thì đây là cơ hội ngàn năm có một, không trách phụ nhân kia lại kiên trì như vậy.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 569: Chương 569



Vì vậy, Sở Du Ninh nhàn rỗi không có việc gì làm, lại làm một thí nghiệm, cố ý tìm một đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ từ nhỏ đến cho nó ăn gà và trứng miễn phí, dần dần, đứa trẻ đó thực sự hồi phục được chút trí tuệ, nếu ăn lâu dài, hồi phục toàn bộ trí tuệ cũng không phải là không thể.

Chuyện này truyền ra ngoài, gà và trứng trên Quỷ Sơn sắp được đồn thành gà tiên, trứng tiên rồi.

*

Chớp mắt, lại là đầu mùa hè năm sau.

Người xưa nói thời gian để tang là ba năm, thực tế thì chỉ cần đủ hai mươi bảy tháng là có thể hết tang.

Vừa hết tang, chuyện viên phòng của Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh đã được đưa lên lịch trình, Đại phu nhân nghĩ đến lúc trước Thẩm Vô Cữu không thể trở về bái đường, liền cùng Trương ma ma bàn bạc một hồi, quyết định trang trí lại phòng tân hôn.

Vì vậy, Sở Du Ninh được mấy cung nữ hầu hạ tắm bồn bằng hoa thơm, mặc bộ hỉ phục màu đỏ thẫm mà Trương ma ma đặc biệt chọn cho nàng.

Bộ n.g.ự.c nuôi hai năm rốt cuộc cũng có hiệu quả thị giác đáng kể, thêm vào đó thắt lưng buộc eo làm cho n.g.ự.c trước nhô ra căng tròn, thân hình nàng cũng cao hơn so với lúc mới đến, khuôn mặt trẻ con ban đầu không còn non nớt, chỉ là khung xương của nguyên chủ hơi nhỏ, nhìn vẫn nhỏ nhắn xinh xắn.

Nguyên chủ ở trong cung cả ngày chỉ nghĩ đến việc làm đẹp, nuôi dưỡng một làn da trắng như mỡ đông, Sở Du Ninh mỗi lần tắm đều không nhịn được mà sờ lại sờ, trơn tuột, cảm giác rất tốt.

Thẩm Vô Cữu vốn thích mặc đồ đỏ, lúc này mặc bộ hỉ phục màu đỏ tía mà ngày đó không mặc được, viền đen thêu chỉ vàng tôn lên vẻ đẹp trai vô song của hắn, còn toát lên vẻ quý phái trời sinh.

Hắn đẩy cửa bước vào thì thấy Sở Du Ninh cầm quạt tròn ngoan ngoãn ngồi trên giường, che mặt kín mít, trực giác mách bảo hắn, nàng sẽ không ngoan ngoãn như vậy.

Sở Du Ninh vốn không quen có người đứng bên cạnh hầu hạ, cho nên trong phòng tân hôn chỉ có một mình nàng.

Thẩm Vô Cữu rất thích như vậy, nếu đổi thành một công chúa khác thích cầu kỳ, chỉ sợ phải có mấy ma ma và vài cung nữ xếp hàng từ đầu giường đến cửa phòng hầu hạ, hắn vẫn thích ở riêng với thê tử hơn.

Thấy Sở Du Ninh vẫn chưa phát hiện ra hắn vào, Thẩm Vô Cữu chậm rãi tiến lên, đến gần nhìn, sắc mặt tối sầm lại.

Đằng sau chiếc quạt tròn giấu một quyển sách nhỏ xuân cung đồ, trên đó vẽ một đôi nam nữ đang hành sự, thê tử của hắn xem rất say sưa.

Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Sở Du Ninh ngẩng đầu thấy Thẩm Vô Cữu đã đến, chớp chớp mắt, liếc nhìn hướng cửa thì thầm nói: "Ma ma lén đưa cho ta, ngươi muốn xem không? Cái này rõ ràng và chi tiết hơn nhiều so với tiểu hoàng thư ngươi lén xem."

Thẩm Vô Cữu:...

Chuyện hắn giấu tiểu hoàng thư ở đây đã không thể chối cãi với nàng.

"Ta không cần xem, nàng cũng không cần xem." Hắn lấy đi xuân cung đồ và quạt tròn, có hắn ở đây thì xem xuân cung đồ làm gì.

"Cũng đúng, chúng ta đều biết gần hết rồi." Sở Du Ninh gật đầu: "Ta chỉ thấy nó vẽ khá đẹp."

Thẩm Vô Cữu mặt đen lại: "Về sau nếu nàng muốn xem tranh đẹp thì không cần xem những thứ này." Nếu muốn xem tranh chân thực, có thể xem hắn.

Hắn cầm lấy hai chén rượu hợp cẩn buộc bằng chỉ đỏ trên bàn, đưa cho nàng một chén: "Đây là rượu hợp cẩn, tân lang tân nương cùng uống một chén, ngụ ý vợ chồng từ nay hợp làm một, mãi mãi không xa rời."
 
Back
Top Bottom