Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 550: Chương 550



Nàng đã dùng tinh thần lực thăm dò rất kỹ, điểm này nàng có thể khẳng định.

Mấy phu nhân cho rằng Thẩm Vô Cữu không muốn công chúa lo lắng nên cố ý giấu nàng. Mấy huynh đệ lại cho rằng đây có thể là cái cớ, dù sao một nhà bốn tướng thì quá thịnh rồi. ...

Sau khi tiếp nhận thánh chỉ phong thưởng, mấy huynh đệ Thẩm gia đến đại phòng bái kiến đại tẩu, cái gọi là đại tẩu như mẫu, bọn họ đương nhiên phải kính trọng.

"Đại tẩu, ta và A Diễm đã bàn bạc rồi, đợi đứa con trai tiếp theo sinh ra sẽ cho qua đại tẩu và đại ca, không thể để đại ca tuyệt hậu." Sau một hồi hàn huyên, Thẩm Vô Dạng lên tiếng.

"Cho dù nhị ca không thể sinh con thì vẫn còn ta và A Cẩm." Thẩm Vô Phi nắm tay thê tử, cho dù chưa bàn bạc nhưng thê tử của hắn cũng đồng ý.

Thẩm Vô Dạng trừng mắt: "Tam đệ, đệ nói ai không thể sinh con, thân thể ta còn cường tráng hơn đệ."

"Nếu đại tẩu không chê con thứ của ta thì ta cũng nguyện cho con qua đại phòng để nối dõi đại ca." Thẩm Vô Cấu cũng bày tỏ.

Thẩm Vô Dạng và Thẩm Vô Phi cùng nhìn hắn: "Ngươi? Kết hôn trước rồi hãy nói đi."

Khuôn mặt rám nắng của Thẩm Vô Cấu hiếm khi lộ ra vẻ ngượng ngùng, chắp tay: "Vậy thì làm phiền các tẩu tẩu giúp ta tìm hiểu."

Đại phu nhân và những người khác bật cười.

Nhị phu nhân nói: "Lão ngũ chỉ kém lão tứ một tuổi, cũng nên lo chuyện hôn sự rồi. Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một thê tử tốt."

Đại phu nhân cũng nói: "Ngươi cũng đừng nói gì con thứ con thứ, mấy huynh đệ các ngươi đồng lòng thì không có chuyện đích hay thứ."

Thẩm gia lão ngũ từ nhỏ được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa đích mẫu, từ trước đến nay đều kính trọng đích mẫu, năm đó tin dữ của lão nhị và lão tam Thẩm gia liên tiếp truyền đến, lão phu nhân ngã bệnh, lão tứ không màng đến sự khuyên can của lão phu nhân, ở trong viện dập đầu ba cái rồi kiên quyết lên đường đến biên quan, một năm sau lão phu nhân qua đời, lão ngũ mặc hai lớp áo tang, một lớp của mình, một lớp thay tứ ca mặc, xử lý xong hậu sự cũng lên chiến trường.

Nếu Thẩm gia không xảy ra chuyện, hắn cũng sẽ đi theo tứ ca phất cờ hò reo, làm một công tử nhàn rỗi.

"Cho dù ngươi cưới thê tử cũng không đuổi kịp chúng ta, lão ngũ, ngươi có lòng là được." Thẩm Vô Dạng cảm thấy mình là huynh trưởng, chuyện này nên do mình làm.

"Ai sinh ra trước thì cho con của người đó." Sở Du Ninh đi vào, phía sau là Phong Nhi và Kim Nhi đang ôm mấy hộp quà.

Nàng thấy mình đã đưa trượng phu của Nhị phu nhân và Tam phu nhân về, chỉ còn Đại phu nhân lẻ loi một mình, phải nhanh chóng đưa lễ vật mình chuẩn bị đến.

Mỗi lần đối mặt với công chúa, các huynh đệ đều nhớ lại chuyện ngu ngốc mình đã làm khi mất trí nhớ, đặc biệt là công chúa lại là người có gì nói nấy, chỉ sợ nàng đột nhiên lại nhắc đến.

Thẩm Vô Dạng vội vàng gật đầu: "Đây đúng là một cách hay."

Chuyện cho con này, không nỡ thì chắc chắn là không nỡ, nhưng giờ đây đại ca không còn, hắn là trưởng tử, muốn cho con thì đương nhiên là cho con của hắn trước.

Tâm trạng vốn có chút buồn bã của Đại phu nhân hoàn toàn bình tĩnh, nàng ta cũng không từ chối, chỉ nói: "Cứ theo lời các ngươi, ai sinh ra trước thì cho qua con của người đó, chỉ là phải đợi đến khi đứa bé lớn đến tuổi biết chuyện, hỏi ý kiến của đứa bé rồi mới cho qua."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 551: Chương 551



Mọi người cũng thấy như vậy không tệ, để đứa bé biết rồi mới cho qua, tốt hơn là sinh ra đã cho qua, đợi đến khi đứa bé lớn lên lại xảy ra chuyện gì thì không hay.

Nói xong chuyện cho qua, Sở Du Ninh cầm lấy một hộp gấm từ tay Phong Nhi, mở hộp gấm trong tay ra đưa cho Đại phu nhân: "Đại tẩu, đây là lễ vật cho người, ta tự tay làm, người xem thử."

Trong hộp gấm trải một lớp lụa đỏ, trên đó đặt một bức tượng điêu khắc to bằng bàn tay, trong suốt sáng bóng, nhìn rất đẹp mắt.

Bức tượng điêu khắc là một người mặc áo giáp đeo bảo kiếm, oai phong lẫm liệt, đặc biệt là đôi mắt rất có thần, sắc bén lạnh lùng.

Đại phu nhân nhìn thấy bức tượng điêu khắc, khuôn mặt của Thẩm Đại lập tức hiện lên rõ nét trong đầu nàng ta.

Người đó vì từ nhỏ đã theo cha nên tính tình rất giống cha, đều nghiêm khắc lạnh lùng, quyết liệt không nương tay, khiến người ta nhìn vào không dám đến gần, ngay cả khi ở trên giường cũng rất kiềm chế, chỉ khi đối mặt với hai nữ nhi của mình mới lộ ra sự dịu dàng vốn có, nhưng khuôn mặt lạnh lùng thường xuyên dọa cho nữ nhi khóc thét.

"Đại tẩu, ta không thể mang đại ca sống dậy cho người, chỉ có thể mang đến cho người cái này, người xem có giống không."

Sở Du Ninh dựng bức tượng thủy tinh lên, đây là do nàng và Thẩm Vô Cữu làm suốt đêm, nàng không biết Thẩm Đại trông như thế nào, vẽ ra cũng không biết đâu là đâu, đành để Thẩm Vô Cữu khắc một bức tượng gỗ, sau đó dùng tinh thần lực làm theo bức tượng gỗ không sai một ly, nếu không giống thì là vấn đề của Thẩm Vô Cữu.

Lễ vật dụng tâm như vậy khiến Đại phu nhân cảm thấy ấm áp không biết nói gì, ánh mắt nhìn công chúa vô cùng trìu mến. Công chúa như vậy rất khó để người ta chỉ kính trọng mà không yêu thương.

"Giống, giống, công chúa có lòng rồi." Đại phu nhân cảm động gật đầu lia lịa.

"Vậy sau này đại tẩu cứ mang theo bên mình, để nó ở bên cạnh người, Thẩm Vô Cữu còn nói muốn thu nhỏ ta lại để bỏ vào hà bao mang theo bên mình."

Nghe Sở Du Ninh nói vậy, mọi người không nhịn được cười, xem ra tính tình của lão tứ khi ở cùng công chúa hoàn toàn khác hẳn.

Nếu Thẩm Vô Cữu biết thê tử của mình nói như vậy chắc chắn cũng thấy đây là một cách hay.

Đại phu nhân cười nhận lấy: "Không nói đến tứ đệ, ngay cả ta cũng muốn thu nhỏ công chúa lại để mang theo bên mình."

Sở Du Ninh nói thật: "Được thôi, đợi đến khi xưởng thủy tinh của Khánh Quốc xây xong, ta sẽ làm cho mỗi người một cái, mang theo có thể trừ tà."

Mọi người vui vẻ không thôi, nói thật, với danh tiếng của công chúa thì đúng là có thể trừ tà.

A Vân thấy người lớn đã nói xong chuyện chính sự mới kích động tiến đến xem: "Công chúa thẩm thẩm, đây là cha của con sao?"

Sở Du Ninh gật đầu: "Có lẽ vậy, ta làm theo hình dáng của cha con."

Nàng lại lấy ra hai móc khóa hình gấu nhỏ, với điều kiện hiện tại thì rất khó để làm ra đồ thủy tinh điêu khắc tinh xảo. nhưng nàng dùng tinh thần lực để điêu khắc lại rất dễ dàng.

Lúc đó nàng nghĩ đến đôi tỷ muội hoa này nên tiện tay làm hai móc khóa hình gấu, ở mạt thế hậu kỳ, những con búp bê vốn không có tác dụng gì cũng được thu gom lại để làm băng vệ sinh, vì vậy nàng thấy con gái hẳn là thích gấu nhỏ.

Quả nhiên, đôi tỷ muội hoa nhìn thấy chú gấu nhỏ ngốc nghếch đáng yêu, mắt đều sáng lên, vội vàng nhận lấy vui vẻ cảm ơn, không chỉ thích chú gấu nhỏ này mà còn vui hơn vì công chúa thẩm thẩm nhớ đến việc chuẩn bị quà cho bọn chúng.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 552: Chương 552



Sở Du Ninh lại đưa cho Nhị phu nhân và Tam phu nhân một hộp gấm, bên trong là một bông hồng làm bằng thủy tinh, nàng cố ý thêm màu sắc, thực sự là nàng không biết tặng gì nên mới làm một bông hồng.

Mạt thế mặc dù không còn hoa hồng, cho dù có thì cũng là hoa hồng biến dị, nhưng loài hoa từng tượng trưng cho tình yêu này vẫn để lại rất nhiều dấu vết, ví dụ như trên sách và trên họa tiết của nhiều đồ vật.

Nhị phu nhân và Tam phu nhân thấy bông hoa này thì yêu thích không buông tay, theo các nàng, công chúa đi chuyến này mà có thể đưa phu quân của bọn họ về đã là lễ vật lớn nhất. ...

Tiệc mừng công đến tận khi hoàng hôn buông xuống mới tan, Cảnh Huy Đế vừa về đến tẩm cung thì bên ngoài đã vang lên tiếng thông báo.

"Thái hậu nương nương đến!"

Là thái giám thân cận của bệ hạ, Lưu Chính tự nhận mình đã luyện được một khuôn mặt không lộ cảm xúc, nhưng khi nghe thái hậu giá lâm, ông ta cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhiều năm không ra khỏi cung, thái hậu lại đột nhiên đích thân đến gặp bệ hạ!

Cảnh Huy Đế cau mày, đành dừng thay quần áo, đi ra điện ngoài.

Đến điện ngoài, ông ta thấy thái hậu mặc trang phục gấm vóc lộng lẫy, đầu đội đầy trâm vàng châu ngọc, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Ông ta hành lễ với thái hậu, đứng thẳng người nói: "Mẫu hậu có chuyện gì thì sai người đến báo cho trẫm một tiếng là được, không cần đích thân đi một chuyến."

"Sao thế? Ai gia đến thăm nhi tử đại thắng trở về cũng có lỗi sao?"

Cảnh Huy Đế ngẩng đầu nhìn thái hậu, không giống trước nữa, trước đây toàn thân bà toát lên vẻ Phật khí, cho dù là giả cũng giả đến mức thoát tục. Giờ đây cởi bỏ áo cà sa, thay bằng trang phục lộng lẫy, khí thế của cả người đều thay đổi.

Cảnh Huy Đế như thấy lại nữ nhân ngày nào sau khi ông ta đăng cơ được tấn phong làm thái hậu, được quần thần quỳ bái.

Ông ta khoanh tay đứng đó: "Mẫu hậu không thấy lời này buồn cười sao? Trẫm muốn thân chinh, mẫu hậu còn chẳng nói một câu, hẳn là cũng biết trẫm định chiến tử sa trường, có lẽ mẫu hậu sẽ lo lắng đến mất ăn mất ngủ, nhưng không phải lo cho trẫm, mà là lo rằng trẫm đi rồi, chuyện mẫu hậu khổ sở che giấu sẽ bại lộ thì cuối cùng sẽ ra sao."

Thái hậu thoáng hiện vẻ khó xử trên mặt, bà ta thấy ở Cảnh Huy Đế khí thế của tiên đế, cùng với sự uy nghiêm của một bậc đế vương.

Bà ta không trả lời trực diện lời Cảnh Huy Đế: "Việt Quốc vừa mất, uy nghiêm của bệ hạ cũng đã trở lại, hậu cung cũng nên quản lý rồi, vị trí hoàng hậu và quý phi đều trống, vậy thì để ai gia tạm thời quản lý."

Lúc này, Cảnh Huy Đế mới hoàn toàn hiểu ra sự tồn tại của mình thực ra chỉ là công cụ để nữ nhân này lấy tôn vinh, hoàn toàn không quan tâm ông ta là giống của ai.

Những năm tháng mẹ con nương tựa vào nhau như một giấc mộng, ông ta thậm chí còn nghi ngờ, thái hậu có thể cùng ông ta khổ sở chống đỡ cũng là để tiên đế mềm lòng, hoặc là đã sớm biết có người có thể giúp ông ta đăng cơ nên mới có thể kiên trì đến cùng.

Cảnh Huy Đế đăng cơ, bà ta được tôn làm thái hậu, sau khi ông ta biết thân thế của mình thì bà ta liền đóng cửa cung không ra ngoài, tự khoác lên mình danh nghĩa lễ Phật, có lẽ là sợ bí mật này bại lộ, bà ta không chịu nổi nên mới rụt cổ lại.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 553: Chương 553



Giờ biết Việt Quốc đã mất, không chỉ vậy, chuyện nhầm lẫn huyết mạch hoàng gia cũng đã bị bóp méo, cho dù sau này có người nghi ngờ cũng không sợ nên lại muốn hưởng tôn vinh của thái hậu sao?

Bảo sao bà ta thắp hương niệm kinh mà Phật tổ không nhận.

Nghĩ thông suốt, Cảnh Huy Đế cứng rắn như sắt, lấy thái độ như đối xử với thần tử: "Không phải còn có Trịnh phi và An tần cùng quản lý sao, mẫu hậu chuyên tâm lễ Phật, không cần mẫu hậu bận tâm."

Thái hậu dường như đã sớm đoán được ông ta sẽ nói như vậy: "Được, hậu cung ai gia có thể không quản, còn một chuyện nữa về nha đầu Du Ninh kia."

Đáy mắt Cảnh Huy Đế ánh lên vẻ lạnh lẽo, quản lý hậu cung là giả, đây mới là mục đích thái hậu vội vàng đến gặp ông ta.

"Một công chúa vốn đã có thực ấp vượt quá mức, lại còn ban thêm năm thành, nếu nàng ta có ý thì có thể tự lập làm vua, huống chi còn có Thẩm gia một nhà bốn tướng ủng hộ, bệ hạ hồ đồ rồi!"

Cảnh Huy Đế lộ vẻ lạnh nhạt và không kiên nhẫn trên mặt, thái hậu vội vàng muốn che giấu chuyện xấu của mình nên liên thủ với Việt Quốc diệt Thẩm gia, mấy huynh đệ Thẩm Vô Cữu tuy ngoài mặt không nói nhưng trong lòng không biết đang tính toán thế nào.

"Mẫu hậu cho rằng lần này trở về từ Việt Quốc, bốn huynh đệ Thẩm gia không biết gì sao? Nếu trẫm là mẫu hậu thì nên ở lại Vĩnh Thọ Cung tiếp tục lễ Phật."

Cuối cùng sắc mặt thái hậu cũng thay đổi, trở nên có chút hoảng loạn: "Thẩm gia sao có thể biết được? Vậy ngươi còn chờ gì mà không diệt khẩu bọn họ? Trên đời này chỉ có người c.h.ế.t mới có thể giữ được bí mật! Thẩm Nhị và Thẩm Tam ở Việt Quốc nhiều năm, cứ luận tội phản quốc tịch biên tài sản diệt môn là được."

Cảnh Huy Đế biết ngay ý nghĩ đầu tiên của bà ta sẽ là như vậy, giống như lúc trước khi biết Thẩm Nhị điều tra đến Việt Quốc, bà ta hoảng sợ chỉ muốn diệt khẩu.

Cảnh Huy Đế không nhịn được hỏi: "Mẫu hậu không thấy hổ thẹn với Thẩm gia, hổ thẹn với tiên đế sao?"

Lúc này thái hậu chỉ nghĩ đến cách diệt khẩu Thẩm gia, bà ta cười lạnh: "Hổ thẹn? Nếu ai gia không làm như vậy, hai mẹ con chúng ta có ngày hôm nay không? Chỉ cần trở thành thiên tử, có thể khiến thiên hạ câm miệng, ai gia không nhớ đã từng dạy ngươi làm đế vương có thể mềm lòng."

"Mẫu hậu không dạy trẫm, mẫu hậu chỉ nói với trẫm mẫu hậu đã vất vả thế nào, hôm nay lại bị ai bắt nạt, luôn nói nếu không vì trẫm thì mẫu hậu đã không chịu nổi. Từ khi trẫm hiểu chuyện, những lời nghe được nhiều nhất chính là những lời này, giờ trẫm đã hiểu, đó chỉ là để trẫm đi hận, đi tranh, đi cướp một vùng trời cho mẫu thân đã chịu nhiều đau khổ."

Dưới ánh mắt bức bách của Cảnh Huy Đế, thái hậu không khỏi né tránh: "Nếu không có ai gia như vậy, làm sao có thể k1ch thích ngươi đi tranh, sự thật chứng minh, lương khổ dụng tâm của ai gia không uổng phí."

Cảnh Huy Đế thoáng thấy một tia chán ghét trong lòng: "Không uổng phí, nhưng từ đó trẫm phải mang tiếng cướp ngôi, mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, trẫm luôn thấy ánh mắt của tiên đế trước khi băng hà."

"Chỉ cần có thể trở thành thiên tử, xuất thân là gì chẳng phải do ngươi quyết định sao! Trong lịch sử có ít người mưu phản đoạt ngôi sao?"

Thái hậu hận sắt không thành thép, nghi ngờ năm xưa mình có phải đã dạy sai ở bước nào không, sao lại dạy ra một tính tình mềm lòng như vậy.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 554: Chương 554



Cảnh Huy Đế cười nhạo: "Mẫu hậu có cho rằng chỉ cần có thể nắm đại quyền, dù để thúc cháu l.o.ạ.n l.u.â.n cũng không sao sao? Dù bị Việt Quốc coi như chó mà đùa giỡn cũng không sao sao?"

Thái hậu ngẩn người, dường như không muốn đối mặt với chuyện này: "Ai gia hiện tại đang nói với ngươi chuyện định tội Thẩm gia, giờ Khánh Quốc đã thống nhất, ngươi là bá chủ duy nhất của thiên hạ này, chẳng lẽ còn muốn giữ lại Thẩm gia như một mối đe dọa? Ngươi đừng quên trước đây vì sao mà tẩm thực nan an!"

"Cho nên, nếu mẫu hậu không muốn bị thiên hạ khinh bỉ thì hãy an phận ở Vĩnh Thọ Cung lễ Phật đi."

Thái hậu kinh ngạc trợn mắt: "Ngươi giữ lại Thẩm gia là để chế ngự ai gia sao?"

Cảnh Huy Đế thật sự không nghĩ như vậy nhưng nếu có thể chế ngự được thì cũng tốt: "Mẫu hậu, hậu cung không được can chính, mẫu hậu về an phận lễ Phật đi. Người đâu, đưa thái hậu về cung!"

"Ngươi đây là nuôi hổ di họa! Giữ lại Thẩm gia sớm muộn gì cũng gây họa lớn!" Thái hậu giọng the thé, hận không thể mắng cho ông ta tỉnh ngộ.

Cảnh Huy Đế không muốn nói nhiều với bà, phất tay áo định về nội điện, đi được vài bước lại nhớ ra gì đó, quay lại nói: "Chắc mẫu hậu cũng nghe nói chuyện tổ tiên nhà họ Sở hiển linh trên người Du Ninh rồi chứ."

Thái hậu đang giận dữ, nghe vậy trong lòng run lên.

Bà hiểu, hoàng đế đây là không muốn để bà triệu Du Ninh vào cung.

"Chỉ là dựa vào sự dung túng của hoàng đế mà nói bừa thôi, bệ hạ đọc sách nhiều năm như vậy, hẳn phải biết rằng kẻ sĩ không bàn chuyện quái lực loạn thần."

Cảnh Huy Đế thực sự không còn gì để nói: "Mẫu hậu tự trọng."

Giờ đây ông ta không chỉ ghê tởm dòng m.á.u bên nội trong cơ thể mình, mà ngay cả bên ngoại cũng ghê tởm.

Thái hậu vừa về Vĩnh Thọ Cung không lâu, Lưu Chính đã đích thân dẫn tổng quản nội thị đến thay đổi toàn bộ người ở Vĩnh Thọ Cung, nếu không phải bà ta nổi giận, e rằng ngay cả ma ma đã theo bà ta nhiều năm cũng bị thay thế.

Đến khi bà ta muốn liên lạc với người bên ngoài thì không còn ai có thể dùng được, còn những người trước đây ở bên ngoài cũng đã bị bắt hết, đây là sợ bà ta ra tay với Thẩm gia sao?

Ninh Viễn Hầu phủ, Thẩm Tư Du thấy nha hoàn đi vào, vội hỏi: "Thế nào? Phủ tướng quân có người đến không?"

Nha hoàn lắc đầu: "Phu nhân, nô tì đã hỏi rồi, cả ngày hôm nay không có người nào của phủ tướng quân đến."

"Có tin tức gì truyền đến không?"

Nha hoàn lại lắc đầu.

Thẩm Tư Du ánh mắt tối sầm lại, chậm rãi ngồi trở lại ghế, buồn bã.

Trấn Quốc tướng quân phủ thật sự không coi nàng ta là người Thẩm gia, nhị ca và tam đệ sống lại, đáng lẽ phải là ngày đoàn viên vui mừng, nhưng bên kia thậm chí không có một tin tức nào truyền đến.

Ngay cả nhị ca cùng mẹ với nàng ta cũng không nhớ đến nàng ta, mặc dù trước khi xuất giá nàng ta có kiêu ngạo một chút. nhưng cũng chính vì hai người là anh em sinh đôi nên nhị ca bao dung nàng ta hơn những người khác, nhường nhịn nàng ta mọi chuyện, chỉ có điều khi nàng ta bắt nạt thứ muội kia thì nhị ca lại quay ra răn dạy.

Nói ra thì, quan hệ của nàng ta với phủ tướng quân trở nên căng thẳng như vậy chẳng phải là vì thứ muội kia sao?

Phủ tướng quân không phân biệt đích thứ chỉ là bề ngoài, lão tứ vì thế mà không nhận nàng ta là tỷ tỷ cùng mẹ, thật buồn cười, trên đời này làm gì có nhà nào thực sự không phân biệt đích thứ, ví như Ninh Viễn Hầu phủ, chỉ riêng phu quân phong lưu của nàng ta đã có một đống thứ tử thứ nữ.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 555: Chương 555



"Phu nhân, có lẽ là vì hôm nay có tiệc mừng công, lại đúng lúc nhị gia và tam gia trở về, đang là lúc đoàn tụ với vợ con, phủ tướng quân mới không vội mở tiệc gia đình." Ma ma bên cạnh khéo léo khuyên nhủ.

"Thôi đi, người ta một nhà đoàn tụ, ta là cái gì chứ." Thẩm Tư Du cười khẩy.

Ma ma thầm thở dài, Đại cô nương chính là quá cố chấp mới khiến quan hệ với nhà mẹ đẻ trở nên căng thẳng như vậy, nếu mềm mỏng một chút thì làm sao có thể thành ra cục diện này.

"Hay là ngày mai phu nhân chuẩn bị lễ vật về thăm, phu nhân cũng lâu rồi chưa gặp nhị gia và tam gia đúng chứ?"

"Đi gì chứ, không mời mà đến chỉ chuốc lấy sự ghét bỏ." Thẩm Tư Du không muốn tự đưa mình đến để bị người ta cười chê.

Ma ma lặng lẽ ngậm miệng, với tính tình này, nếu đi đến thật thì đúng là chuốc lấy sự ghét bỏ, chỉ thêm mất hứng.

Như vậy cũng tốt, nếu Ninh Viễn Hầu dám đối xử không tốt với phu nhân, phủ tướng quân cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ sợ một khi đến cửa lại đắc tội với nhà mẹ đẻ, khiến họ không còn quan t@m đến sự sống c.h.ế.t của phu nhân nữa.

*

Thẩm Vô Cữu trở về phủ tướng quân, trong phủ đang chuẩn bị tiệc gia đình.

Những người hầu bận rộn, mấy vị tẩu tẩu liên tục dặn dò, hai đứa cháu gái đang nghe A Quy kể chuyện chiến trường biên ải một cách say sưa, từ phía tây sân tập võ truyền đến tiếng ồn ào, đó là các huynh trưởng đang so tài võ nghệ, hắn đứng giữa khung cảnh này như thể trở về cảnh tượng năm xưa phụ thân và các huynh trưởng về nhà, cũng náo nhiệt và vui vẻ như vậy.

"Tứ gia về rồi!"

Có người hầu nhìn thấy Thẩm Vô Cữu, vội vàng báo tin, nhất thời cả phủ tướng quân đều biết.

Sân tập võ.

Lần này Thẩm Vô Phi không tránh được sự truy bắt của Thẩm Vô Dạng, bị bắt gọn.

Nghe nói Thẩm Vô Cữu đã về, hai người lập tức dừng tay, bước xuống đài tập võ nhận khăn lau mồ hôi từ người hầu đưa tới.

Thẩm Vô Dạng: "Tốc độ của đệ quả thực quá nhanh, cho dù tốc độ của ta hiện tại nhanh hơn người thường rất nhiều, cũng không bắt kịp bóng dáng của đệ, trừ khi có thể đoán được động tác tiếp theo."

Thẩm Vô Phi: "Nhị ca cũng không tệ, không chỉ sức lực, tốc độ mà cả nhãn lực cũng đều tăng lên, tùy tiện ném một phát cũng trăm bước xuyên tim."

Thẩm Vô Cấu đi tới: "Nhị ca tam ca đừng nói nữa, bây giờ ta đánh với các huynh chỉ có no đòn thôi."

Thẩm Vô Dạng và Thẩm Vô Phi nhìn nhau cùng cười.

Thẩm Vô Dạng treo khăn lau mồ hôi lên chậu đồng: "Vậy không phải vừa hay sao, sau này có huynh trưởng bảo vệ đệ."

Thẩm Vô Phi cũng nói: "Ngũ đệ, giờ chúng ta đã về rồi, đệ muốn làm gì thì cứ làm, sau này Thẩm gia có ta và nhị ca gánh vác."

Phía trước có ba huynh trưởng, hơn nữa còn lớn hơn hai đệ đệ bên dưới rất nhiều tuổi, đã sớm nói để hai đệ đệ này làm những gì chúng muốn, giống như lão tứ từ nhỏ đã kêu gào muốn làm một tên công tử bột, bọn họ cũng chiều theo, chỉ tiếc là sau này cuối cùng vẫn để hai đứa trẻ này ra chiến trường, lại còn trong hoàn cảnh như vậy.

Cho dù là Thẩm Tam không thực sự ra chiến trường g.i.ế.c địch cũng được phụ thân đích thân dạy cách dùng binh, cách đánh trận, còn hai đệ đệ này không có ai dạy, trên chiến trường đầy rẫy cảnh c.h.é.m g.i.ế.c chỉ có thể tự mình mò mẫm, cuối cùng dựa vào một sự tàn nhẫn để g.i.ế.c ra một con đường máu, gian khổ trong đó không phải những người năm xưa có người dạy, có người kính trọng có thể hiểu được.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 556: Chương 556



Nếu đổi thành một thứ tử khác nhạy cảm hơn thì có lẽ đã nghĩ nhiều rồi, nhưng Thẩm Vô Cấu biết hai huynh trưởng là thật lòng vì hắn.

Hắn cười nói: "Đệ đã sớm quen với cuộc sống cầm quân đánh giặc, để đệ làm lại một công tử nhàn rỗi thì đệ không làm được. Nghe nói tân quân Tuy Quốc cũng đã dâng quốc thư, nguyện ý chấp nhận sự thống nhất của Khánh Quốc, đệ vốn còn nghĩ sẽ cùng các huynh trưởng dẫn quân Thẩm gia g.i.ế.c về."

Thẩm Vô Dạng và Thẩm Vô Phi sửng sốt, quả nhiên bị lão tứ đoán trúng.

Sau khi họ khôi phục trí nhớ, lão tứ luôn kể cho họ nghe về tình hình ở kinh thành, ví dụ như Anh Quốc Công phủ từng dựa vào hoàng hậu và hoàng quý phi mà kiêu ngạo, ví dụ như Tần các lão có rất nhiều môn sinh là quan viên trong triều, ví dụ như Đại hoàng tử bị giáng làm thứ dân, họ suýt nghi ngờ mình đang nghe lão tứ nói mớ.

Trên đường về, mấy huynh đệ vừa nghỉ ngơi vừa tụ tập lại với nhau, trong đó lão tứ đoán rằng tân quân Tuy Quốc có thể sẽ chủ động cúi đầu xưng thần, không ngờ lại ứng nghiệm thật.

Thẩm Vô Dạng thở dài: "Trước kia phụ thân còn nói trong số mấy huynh đệ, lão tam là người thông minh nhất, làm văn thần cũng được, ta thấy lão tứ còn lợi hại hơn đệ."

Thẩm Vô Phi cũng cười: "Huynh mới biết sao, ta đã sớm nhìn ra rồi. Lão tứ từ nhỏ đã lanh lợi, toàn là quỷ kế."

Thẩm Vô Cấu lắc đầu: "Ta thấy tứ ca không thích hợp làm văn thần, thích hợp làm quân sư, bày mưu tính kế, quyết định thắng bại từ ngàn dặm hơn. Cũng là cầm quân đánh giặc, dù sao ta cũng tự thấy không bằng."

"Cũng đúng, văn quan không chỉ nói năng vòng vo mà còn chậm chạp, thôi thì đừng làm nữa."

"Ta nghe A Quy nói lão tứ đã là quân sư rồi, quân sư của công chúa."

Mấy huynh đệ nhìn nhau, đều cười. ...

Thẩm Vô Cữu đi giữa tiếng ồn ào trở về Minh Huy Viện, ngay khi sắp đến cửa viện, một bóng người từ bên trong chạy ra.

"Thẩm Vô Cữu, ngươi về rồi!"

Thẩm Vô Cữu ngẩng đầu nhìn, thấy thê tử của hắn bước chân nhẹ nhàng chạy về phía mình, như một chú bướm đậu trên trái tim hắn, nhẹ nhàng vỗ cánh có thể làm cho hắn ngứa ngáy.

Lúc này nàng đã thay một bộ đồ bó sát, mặc váy lụa mềm màu hồng nhạt, trên đầu cũng cài một số đồ trang sức nhẹ nhàng và đẹp mắt, nghĩ cũng biết là do Trương ma ma và các nha hoàn trang điểm cho nàng.

Thẩm Vô Cữu vẫn mặc trên người bộ áo giáp cứng, sợ nàng lao thẳng vào đ.â.m bị đau, vội đưa tay ôm lấy nàng.

"Ồ? Có mùi rượu."

Sở Du Ninh nhăn mũi nhỏ, nhón chân ngửi trên mặt hắn, giống như một chú chó nhỏ lông xù khiến lòng người mềm nhũn.

"Uống vài chén trong tiệc, có khó chịu không? Đợi ta về tắm rửa thay quần áo là hết." Thẩm Vô Cữu hơi ngẩng đầu, sợ làm nàng ngạt.

Sở Du Ninh nhớ lại lần trước lén uống rượu, kết quả nửa đêm chạy ra ngoài gây chuyện, lúc đó thấy rượu không ngon, bây giờ nàng lại muốn nếm thử mùi vị đó.

Sở Du Ninh l.i.ế.m môi, thấy mình không với tới, nhảy lên quấn hai chân vào eo Thẩm Vô Cữu, ôm lấy cổ hắn, như vậy là với tới được rồi.

Thẩm Vô Cữu vẫn mặc áo giáp, nàng quấn không được, từ lúc nàng nhảy lên hắn đã đỡ lấy m.ô.n.g nàng, hắn nghi ngờ thê tử của hắn bị hơi rượu hắn thở ra làm cho say rồi.

"Thẩm Vô Cữu, ta nếm thử xem rượu ngươi uống có gì khác biệt."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 557: Chương 557



Thẩm Vô Cữu sửng sốt, nếu không phải ánh mắt tò mò của Sở Du Ninh quá nghiêm túc, hắn thực sự sẽ cho rằng nàng mượn cớ này để trêu chọc hắn.

Nhưng mà cho dù không phải cố ý, hắn cũng bị trêu chọc rồi.

Không đợi hắn đồng ý, đôi môi mềm mại thơm tho đã áp lên, trong nháy mắt, toàn thân hắn sôi sục.

Hai người tuy đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần nhưng Thẩm Vô Cữu sợ không kiềm chế được, cơ bản rất ít khi đi sâu, Sở Du Ninh lại không phải tính cách ngượng nghịu, có thể nói nàng tò mò về mọi thứ, thích khám phá, ví dụ như hôn, lần này nàng chủ động, gần như hoàn toàn sao chép lại cách Thẩm Vô Cữu thường hôn nàng, trước tiên là phác họa hình dạng đôi môi ấm áp, sau đó dùng đầu lưỡi đẩy ra, thăm dò quấn lấy.

Nhưng mà nàng còn chưa kịp đẩy, Thẩm Vô Cữu đã mở miệng đón nàng vào.

Môi lưỡi quấn lấy nhau một hồi, Thẩm Vô Cữu buông Sở Du Ninh xuống, áp trán vào trán nàng, giọng khàn khàn: "Nếm được mùi gì không?"

Sở Du Ninh chớp mắt: "Quên cảm nhận rồi."

Hôn quá nhập tâm, quên mất là mình định nếm mùi rượu.

Thẩm Vô Cữu cười hôn lên trán nàng: "Vậy lần sau để nàng cảm nhận cho kỹ."

Nói xong hắn gọi Trình Hựu tới, Trình An bị hắn để lại Tân Hưng Thành để xử lý công việc, Tân Hưng Thành là tên mới mà thánh thượng đặt cho kinh đô Việt Quốc, không thể cứ gọi mãi là Việt Quốc Việt Quốc được.

Sau khi hắn trở về, Trình Hựu lại theo hắn vào cung hầu hạ.

Vừa rồi Trình Hựu thấy công chúa nhảy vào lòng chủ tử, hắn nhanh chóng lùi lại mười bước, đồng thời quay lưng đi, phi lễ chớ nhìn.

Thẩm Vô Cữu cầm hộp thức ăn từ tay Trình Hựu: "Đây là bệ hạ đặc biệt dặn người chuẩn bị cho nàng, đều là những món có trong tiệc mừng công."

Sở Du Ninh ôm hộp thức ăn, ngẩng mặt cười rất ngọt: "Có câu nói thế nào nhỉ, chỉ có cha là hiểu con."

Thẩm Vô Cữu xoa đầu nàng, có thể nhớ câu này, chứng tỏ nàng từ tận đáy lòng coi Cảnh Huy Đế là cha, Cảnh Huy Đế tuy miệng thì chê bai nhưng cũng rất nhớ thương nàng.

May mà kết cục là Thẩm gia không trở mặt thành thù với Cảnh Huy Đế, không khiến nàng khó xử. ...

Hai người vừa vào viện tử thì bị cục bột đang chơi trong viện phát hiện.

Trước đó cục bột bị Trương ma ma ngăn không cho ra ngoài tìm tỷ tỷ, lúc này thấy nàng lập tức chạy tới rất phấn khích, phía sau cũng có rất nhiều người hầu đi theo.

Lúc cục bột tám tháng đã có thể tự bò khắp nơi, bây giờ biết đi biết nói càng không chịu ở yên, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ra ngoài chơi, nhổ mấy bông hoa ngắt mấy ngọn cỏ cũng vui vẻ, trước khi Thẩm Vô Cữu trở về còn làm ầm lên đòi về Quỷ Sơn nhổ gà con, nhặt trứng.

Cục bột thấy Sở Du Ninh lập tức bước những bước chân ngắn ngủn xông tới, chạy còn chưa vững, thường khiến người ta lo lắng nó sẽ ngã.

Đi đến trước mặt, nó dừng lại, mở to đôi mắt như hạt thủy tinh nhìn qua lại giữa Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu, vừa như tò mò, vừa như phân biệt xem họ là ai.

"Tỷ tỷ..."

Cuối cùng cục bột vẫn thích chơi với tỷ tỷ hơn, nhào tới ôm chân, để lộ hàm răng sữa nhỏ đáng yêu.

Sở Du Ninh bế nó lên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lại vùi vào cổ hít hà mùi sữa, khiến cục bột cười khúc khích.

Hít xong cục bột, Sở Du Ninh chỉ vào Thẩm Vô Cữu hỏi: "Đây là ai?"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 558: Chương 558



"Đây là ai?" Cục bột cũng nghiêng đầu học nói, thấy Thẩm Vô Cữu nhìn lại thì nhanh chóng quay đầu đi, tự cho là chơi trốn tìm.

Sở Du Ninh vỗ vào m.ô.n.g nhỏ của nó: "Tỷ phu ở đâu?"

Tiểu Tứ giơ ngón tay mập mạp chỉ vào Thẩm Vô Cữu: “Tỷ hư…”

Thật sự nhận ra rồi, Sở Du Ninh nhớ lại trước đó trên xe ngựa nàng còn trêu chọc rất lâu, dạy cục bột rất lâu mới nhớ nàng là tỷ tỷ, Thẩm Vô Cữu chỉ ôm nó một lúc, nói với nó rằng là tỷ phu, nó đã nhớ rồi.

Sở Du Ninh không nhịn được cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại: "Muốn tỷ phu hay muốn tỷ tỷ?"

Cục bột nghe xong lập tức quay người ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u nàng: "Muốn tỷ tỷ chơi."

Trương ma ma nhìn thấy rất an ủi, điện hạ nhà bà biết rằng bất kể lúc nào thì tỷ tỷ cũng đáng tin cậy nhất.

Thẩm Vô Cữu cười xoa xoa đầu Tứ điện hạ: "Chờ tỷ phu thay quần áo xong sẽ đến chơi với người."

Nói xong hắn lại thuận tay xoa đầu thê tử, sải bước về phòng thay quần áo.

Trương ma ma thấy đôi môi đỏ tươi của Sở Du Ninh, nghĩ đến vừa rồi Tứ điện hạ làm ầm lên đòi đi tìm tỷ tỷ chơi, bà ta dẫn nó ra ngoài, kết quả đụng phải công chúa và phò mã hôn nhau, thật là xấu hổ.

Rõ ràng là tình cảm của công chúa và phò mã đã tốt hơn trước đây, trước đó phò mã còn chưa về đến, công chúa đã biết phò mã đã về, quả thực là tâm linh tương thông.

*

Trước khi tiệc gia đình bắt đầu, Sở Du Ninh cho người mang ra mấy cuộn giấy buộc thành từng bó, dùng đá cố định lại, để A Quy và tỷ muội hoa cầm đuốc đi châm ngòi ở trên.

Ngay cả Tứ hoàng tử muốn chơi cũng bị Thẩm Vô Cữu ôm tay cầm tay châm một ngọn đuốc.

Thẩm Nhị: "Tứ hoàng tử với lão tứ thật thân thiết."

Thẩm Ngũ: "Ta ở bên cạnh Tứ hoàng tử hơn nửa năm chưa thấy ngài ấy thân thiết như vậy bao giờ."

Thẩm Tam: "Đó là vì lão tứ không coi ngài ấy là hoàng tử mà kính trọng."

Bên nữ quyến cũng tụ tập lại với nhau đoán xem công chúa lại muốn chơi trò gì, cười công chúa giống như một đứa trẻ, dẫn theo trẻ con chơi đùa.

Ầm! Ầm! Ầm!

Pháo hoa rực rỡ thắp sáng bầu trời đêm, tiếng nổ vang vọng, khiến cả kinh thành đều giật mình, tưởng rằng tàn Việt quân Quốc g.i.ế.c tới, phân phân chạy ra xem, chỉ thấy trên bầu trời nở rộ những đóa pháo hoa đủ màu sắc.

"Đó là cái gì? Pháo nổ trên trời sao?"

"Ta từng nghe nói trước đây Việt Quốc có một loại pháo hoa có thể lên trời, hẳn là cái này."

"Nơi đó là Trấn Quốc tướng quân phủ à, đúng rồi! Trấn Quốc tướng quân và Du Ninh công chúa vừa từ Việt Quốc trở về, mang theo pháo hoa cũng không có gì lạ."

Đêm đó, hầu như cả kinh thành đều nhìn thấy pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, nhìn thấy những đóa pháo hoa rực rỡ, như thể nhìn thấy tương lai của Khánh Quốc cũng rực rỡ muôn màu, rạng rỡ vô cùng.

Trần Tử Thiện nhìn thấy, nhất quyết quấn chặt thê tử của mình, mở cửa sổ dẫn nàng ta và đứa trẻ ra ngoài xem, còn nói với nàng ta rằng hắn cũng có phần tham gia khiêng đồ này.

Bùi Diên Sơ cũng ở nhà cùng cha mẹ ngửa mặt nhìn pháo hoa, trong lòng nghĩ đến thê tử của mình, hắn cảm thấy mình có thể chuẩn bị chuẩn bị để đến cầu hôn rồi.

Trong tiệc mừng công, thánh thượng nói hắn dẫn quân lui địch có công, phong hắn làm đô úy quan, hưởng lộc một nghìn thạch, có thể độc lĩnh một doanh binh mã, bảo vệ kinh đô.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 559: Chương 559



Trước đây, Bùi Diên Sơ nghĩ đến việc thoát khỏi Bùi gia, dựa vào công lao quân sự để tiến thân, giờ đây hắn thực sự dựa vào công lao quân sự để tiến thân, mặc dù biết cơ hội này là huynh đệ tốt Thẩm Vô Cữu ban cho hắn, nếu không thì xét về việc dẫn quân, ai chẳng mạnh hơn hắn.

Bất kể Thẩm Vô Cữu là vì huynh đệ hay vì muội muội, đều khiến người ta ghi nhớ trong lòng. ...

Cảnh Huy Đế nghe thấy tiếng động cũng bước ra khỏi điện, nhìn thấy pháo hoa trên bầu trời đêm thì bật cười: "Không ngờ vẫn bị nó giấu mất."

Việt Quốc có thể chế tạo ra pháo hiệu, đương nhiên cũng có thể chế tạo ra pháo hoa, bởi vì công thức chế tạo bên trong giống với thiên lôi, Việt Quốc kiểm soát chặt chẽ, ba nước khác dù trả giá lớn đến mấy cũng không bán, cũng chỉ có ở Việt Quốc thì hoàng gia quý tộc mới được đốt.

Lúc tìm ra thì Cảnh Huy Đế đương nhiên nghĩ đến việc trước tiên phải kiểm soát trong tay hoàng gia, không ngờ vẫn bị khuê nữ của ông ta lấy mất mấy cái.

Nhìn pháo hoa đủ màu sắc trên bầu trời đêm, ông ta như thể có thể nhìn thấy cảnh thái bình thịnh thế của Khánh Quốc trong tương lai.

Thẩm gia bên này sau khi đốt xong màn pháo hoa đầu tiên của Khánh Quốc, cả nhà vui vẻ ăn xong tiệc gia đình, nhân dịp hôm nay có nhiều niềm vui, Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân cho người trang trí lại phòng tân hôn cho vợ chồng Thẩm Tam, để bù đắp cho đêm động phòng hoa chúc chưa hoàn thành trước đó.

Trên đường trở về phòng, Sở Du Ninh nhìn thấy tay Thẩm tam ca và Tam phu nhân nắm chặt dưới ống tay áo, nàng trực tiếp nắm tay Thẩm Vô Cữu cho họ xem.

"Tam ca, có bản lĩnh thì đừng hôn nhé, hôn là trái với thuần phong mỹ tục." Nàng cười xấu xa.

Tam phu nhân xấu hổ đến mức lập tức buông tay, giả vờ sờ sờ tóc.

Thẩm Vô Phi hận không thể tát c.h.ế.t bản thân ngày đó, hắn cười nói: "Công chúa, tam ca biết lỗi rồi, công chúa và tứ đệ là tình cảm tốt, tam ca hâm mộ mới nói như vậy."

Sở Du Ninh thấy có lý: "Lúc đó ngươi mất trí nhớ là một cẩu độc thân, có thể hiểu được."

Thẩm Vô Phi thấy đây không phải là lời khen: "Độc thân gì?"

Đọc riêng từng chữ thì hắn biết, nhưng ghép lại thì không được, hắn nghĩ rằng khi mất trí nhớ hắn cũng không giống nhị ca sống như một con thú, sao lại trở thành chó được.

Sở Du Ninh suy nghĩ một chút: "Đại khái là không có thê tử, cô đơn như chó."

Thẩm Vô Phi không ngờ có thể hiểu theo cách này, có phải là từ mới thịnh hành trong những năm hắn mất trí nhớ không?

Thẩm Vô Cữu không nhịn được cười nhẹ, dẫn Sở Du Ninh rời đi: "Không quấy rầy tam ca và tam tẩu nữa, ta còn chờ bế cháu trai."

Thẩm Vô Phi nhìn tay hai người sảng khoái nắm lấy nhau, lại nhìn khuôn mặt của phu nhân mình dưới ánh trăng đêm đã đỏ ửng như say, còn cố tỏ ra bình tĩnh không dám nhìn hắn, ngược lại có chút thẹn thùng của tân nương.

Hắn cười nắm lấy tay nàng ta, nhẹ giọng nói: "Vậy chúng ta đừng để tứ đệ bọn họ đợi lâu."...

Hôm nay trăng cũng tròn, treo cao trên bầu trời, ánh trăng trong trẻo rải khắp nhân gian.

Sở Du Ninh tắm xong đi ra mặc áo lót màu trắng, soi gương một lúc, dùng tay đo thử bộ n.g.ự.c dường như to hơn một vòng của mình.

Thẩm Vô Cữu tắm xong đi ra cũng mặc áo lót màu trắng, so với Sở Du Ninh mặc áo lót càng thêm nhỏ nhắn, hắn vẫn là dáng người thẳng tắp, tóc mái hơi ướt trông càng thêm đẹp đẽ lộn xộn.
 
Back
Top Bottom