Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 540: Chương 540



Cho dù đau đớn đến mức toàn thân như bị xé rách nhưng Giả thị vẫn có thể cảm nhận được đứa bé trong bụng như đang xoay một vòng, nàng ta biết thai nhi đã xoay đúng vị trí.

Sở Du Ninh không có kinh nghiệm nhưng cũng biết không thể để dây rốn quấn vào cổ đứa bé, đứa bé đã xoay đúng vị trí vì cổ tử c ung đã mở, gần như tự động rơi vào khung xương chậu, như thể đã rất nóng lòng muốn ra ngoài xem thế giới này.

Màn thao tác này không hề đơn giản hơn lần giúp Thẩm tam ca lấy kim ra khỏi đầu, đứa trẻ sơ sinh nhỏ như vậy, nàng sợ một thao tác không đúng sẽ khiến nó mất mạng, điều đáng sợ nhất là có thể c.h.ế.t cả mẹ lẫn con, cho nên thần kinh luôn căng thẳng.

Bà đỡ thấy bụng sản phụ sau cú kinh hồn bạt vía đó thì không còn động tĩnh gì nữa, vội vàng ngồi xuống xem, sau đó mừng rỡ hét lên: "Ngay rồi! Ngay rồi! Thật sự là trời phù hộ! Đứa bé này thương mẹ! Đại thái thái, đứa bé đã ngay rồi, có thể tiếp tục sinh. Nào, rặn đi."

Sở Du Ninh thấy Giả thị đau đến mức không còn sức lực gì, thật sợ nàng ta sinh đến nửa chừng lại không sinh được, cho nên khi Giả thị rặn, nàng lại dùng tinh thần lực đưa vào bụng đẩy đứa bé ra ngoài.

Không lâu sau, đứa bé trượt ra khỏi *m đ**, bà đỡ cũng không ngờ đứa bé lại ra nhanh như vậy, lúc đỡ còn có chút hoài nghi cuộc đời, nữ nhân sinh con lần hai cũng không nhanh như vậy chứ?

Mặc dù trong bụng quậy phá nhưng đứa bé cũng không bị ngạt quá lâu, lại đủ tháng sinh, vừa ra ngoài đã khóc rất to, là một bé trai, có thể là lúc mang thai người mẹ lo lắng quá nhiều, lúc sinh ra có hơi gầy, may mà không giống Trần Tử Thiện béo như vậy, nếu không sẽ càng khó chỉnh lại thai vị.

Sở Du Ninh liếc mắt nhìn, thầm quay mặt đi, lúc ở trong bụng còn không thấy, sinh ra nhìn thoáng qua, xấu thật

"Sinh rồi sao? Con ta sinh thuận lợi rồi sao? Thê tử, nàng nhìn thấy không? Nàng và đứa bé đều không sao rồi."

Trần Tử Thiện nhìn đứa bé trong tay bà đỡ đang đạp chân, ngây người một lúc mới hoàn hồn, kích động nói chuyện với thê tử của hắn.

Giả thị yếu ớt gật đầu, lúc nàng ta cho rằng mình sắp kiệt sức không thể sinh con ra thì đứa bé đã sinh ra, chính nàng ta cũng cảm thấy không thể tin được.

Nàng ra nhìn Sở Du Ninh, công chúa tôn quý như vậy mà lại không hề chê bẩn đi vào phòng sinh, giống như một phúc tinh đứng trước giường sinh, có nàng ở đây, đứa bé tự mình xoay đầu đổi lại cái mạng khó sinh.

Còn về câu nói "Tiếp theo có thể sẽ đau hơn" mà công chúa nói với nàng ta trước đó, nàng ta vẫn cảm thấy đó là định dùng kéo, ngay cả bà đỡ cũng cho là vậy, chỉ là chưa kịp thì đứa bé đã kỳ diệu xoay đầu.

Sở Du Ninh lại nhìn đứa bé đã được quấn tã, giống như một con khỉ đỏ hơi nhăn, vẫn thấy xấu.

Nếu mỗi đứa trẻ mới sinh ra đều như vậy, nàng cảm thấy lúc đó mình được Bá Vương Hoa nhặt về nuôi thật may mắn.

Sở Du Ninh thu hồi tầm mắt, nhìn Trần Tử Thiện: "Đứa bé đã sinh ra rồi, thê tử của Trần Béo Béo, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta cho Trần Béo Béo nghỉ phép, để hắn ở nhà trông con."

Lúc này Trần Tử Thiện đã bình tĩnh lại, hắn bảo thê tử nghỉ ngơi cho tốt, lại bảo Thu Thực trông chừng đứa bé, sau đó đích thân tiễn công chúa ra ngoài.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 541: Chương 541



Bên ngoài, Khương Trần và Thẩm Tư Lạc lo lắng không thôi, dù sao khó sinh thật sự rất khó có kết quả tốt, ngay cả ngự y giỏi nhất trong cung cũng không có cách nào, mãi đến khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, cùng với tiếng mẹ tròn con vuông, trái tim treo lơ lửng mới hoàn toàn hạ xuống.

Ra đến bên ngoài, cho dù biết công chúa không thích người quỳ mình, Trần Tử Thiện vẫn quỳ xuống dập đầu ba cái thật mạnh, hốc mắt đỏ hoe, nói rằng cả đời này hắn và nhi tử của hắn sẽ vì nàng mà tận trung.

Người khác không biết đây là công chúa giúp đỡ nhưng hắn thì biết, nếu không có công chúa, hắn đã mất thê tử và con rồi.

"Trần Béo Béo, ta có hơi thương cảm cho nhi tử của ngươi rồi."

Trần Tử Thiện cười nói: "Được vì công chúa mà tận trung là phúc khí của thằng bé, đợi nó lớn lên nhất định sẽ cảm ơn ta."

Nghĩ lại lúc trước hắn chính là nhờ mặt dày bám lấy công chúa mới lọt vào mắt xanh của công chúa, nếu không đến giờ hắn vẫn là một đống bùn nhão, nào có được phúc phận như ngày hôm nay.

"Được rồi, bây giờ mẹ tròn con vuông, ngươi định làm thế nào?" Sở Du Ninh không ưa việc bắt nạt phụ nữ có thai, đã tìm đến phủ tướng quân thì chắc chắn là đã bị dồn đến đường cùng rồi.

Trong mắt Trần Tử Thiện lóe lên một tia tàn nhẫn: "Tất nhiên là đánh thẳng đến cửa để tính sổ!"

Hắn gọi em vợ đến để hiểu rõ mọi chuyện xảy ra sau khi hắn rời kinh, từ miệng em vợ hắn biết được, sau khi thê tử hắn mang thai bị mẹ chồng độc ác phát hiện, bà ta đã vu oan cho Giả thị ngoại tình, còn muốn ép nàng ta phá bỏ đứa bé trong bụng, hoặc là phải khai ra tên gian phu, hai lựa chọn này đều là muốn dồn nàng ta vào chỗ chết.

Sau đó vẫn là thê tử của hắn nghĩ cách để Thu Thực trốn khỏi phủ đi cầu cứu Trấn Quốc tướng quân phủ, nha hoàn bên cạnh Thẩm Đại phu nhân đích thân dẫn người đến đón nàng ta ra khỏi Trần phủ.

Tên vô lại hôm nay chính là do mẹ chồng độc ác sắp xếp, đó là một tên ở rể trong Trần phủ, muốn chứng thực chuyện thê tử Trần Tử Thiện hồng hạnh xuất tường, cho dù thê tử hắn đã dọn về nhà mẹ đẻ thì vẫn không ít lần bị tên đó quấy rối, thậm chí còn loan truyền bên ngoài rằng đứa bé trong bụng thê tử Trần Tử Thiện là của gã.

Trần Tử Thiện mặt mày u ám, nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt mập mạp hiếm khi lộ ra đường nét rõ ràng.

"Công chúa, có thể cho ta mượn vài người không?" Trần Tử Thiện hỏi.

Sở Du Ninh chỉ Thẩm Tư Lạc và Khương Trần, sau đó chỉ vào mình: "Ba người này đủ không?"

Trần Tử Thiện lại muốn quỳ xuống dập đầu tỏ ý nguyện vì công chúa mà tận trung, hắn cảm động gật đầu: "Đủ rồi đủ rồi, đa tạ công chúa."

"Đi thôi."

Ở mạt thế, người nhà của đồng đội cũng được hưởng chế độ đãi ngộ và bảo vệ của đội, mặc dù trong đội Bá Vương Hoa cơ bản là không còn người nhà nữa.

Phong Nhi theo hầu muốn nói rằng muốn xử lý một Trần phủ nhỏ bé thì cần gì công chúa đích thân đi, nàng ta há miệng, cuối cùng vẫn từ bỏ. Công chúa oai phong lẫm liệt đã trở lại rồi.

*

Trần phu nhân nghe tin Giả thị mẹ tròn con vuông, bắt đầu có chút đứng ngồi không yên, sợ rằng đứa bé vừa sinh ra đã nhìn thấy giống Trần Tử Thiện, như vậy thì mọi mưu đồ của bà ta đều đổ sông đổ bể, còn phải chịu sự trả thù của Trần Tử Thiện.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 542: Chương 542



Lúc trước sau khi Trần Tử Thiện rời kinh một tháng, Giả thị phát hiện mình có thai, mặc dù Giả thị không nói ra, vẫn luôn dưỡng thai trong viện tử nhưng bụng thì luôn có lúc to lên, làm sao có thể giấu được bà ta.

Theo bà ta thấy, mọi thứ trong Trần phủ chỉ có thể là của nhi tử và tôn tử của mình, Trần Tử Thiện đã tuyệt tự từ lâu thì đừng hòng nhúng tay vào, cho nên bất kể đứa bé có phải là của Trần Tử Thiện hay không, bà ta đều không thể để đứa bé này ra đời, vốn định ép Giả thị uống thuốc phá thai, ai ngờ Thẩm Đại phu nhân của Trấn Quốc tướng quân phủ lại phái nha hoàn thân cận đến đón người đi.

Vì đứa bé không thể phá bỏ, bà ta chỉ có thể để người truyền ra chuyện Giả thị và tên ở rể trong nhà thông gian, tốt nhất là có thể chọc tức Giả thị đến mức sảy thai, nếu không được thì đợi Trần Tử Thiện trở về cũng chắc chắn sẽ không nhận đứa bé đó.

Cả kinh thành đều biết Trần Tử Thiện là số tuyệt tự, nếu Trần Tử Thiện dám nhận thì chẳng khác nào nói với thiên hạ rằng hắn cam tâm đội nón xanh, cam tâm nuôi con cho người khác!

Không ngờ đứa bé cuối cùng vẫn để Giả thị sinh ra, nghe người đi dò la tin tức nói rằng tên ở rể đó đã bị người của Kinh Triệu Phủ bắt đi, làm sao bà ta có thể yên tâm được.

Tên con hoang đó khi chưa bám được vào Du Ninh công chúa đã điên cuồng đến mức nào, giờ có công chúa làm chỗ dựa thì làm sao có thể bỏ qua cho bà ta.

Ngay khi Trần phu nhân đang vắt óc suy nghĩ đối sách thì một nha hoàn hốt hoảng chạy vào.

"Phu nhân, không xong rồi! Đại công tử dẫn Du Ninh công chúa về rồi!"

Mặt Trần phu nhân trong nháy mắt không còn chút máu, bà ta sợ đến mức đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi: "Du Ninh công chúa không vào cung tham gia yến tiệc mừng công, lại đến quản chuyện nhà của một tên thị vệ nhỏ bé, không sợ người ta chê cười sao!"

"Phu nhân cẩn thận lời nói." Ma ma thân cận vội vàng cướp lời.

Du Ninh công chúa thật sự không sợ bị người ta chê cười, nếu sợ thì lúc trước ở kinh thành cũng sẽ không gây ra nhiều chuyện như vậy, huống hồ nàng giờ đã lập được đại công, bệ hạ đều cưng chiều nàng, chiều chuộng nàng, ngay cả việc luận công ban thưởng cũng muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi, nàng còn sợ gì nữa.

Ma ma cảm thấy Trần phủ sắp xong rồi, một khi Du Ninh công chúa nhúng tay vào thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.

"Nhanh chóng phái người nghĩ cách đưa thư cho lão gia." Trần phu nhân giờ chỉ có thể trông chờ vào Trần lão gia.

Ma ma muốn khuyên Trần phu nhân khi gặp công chúa thì cứ cầu xin tha thứ, có lẽ mọi chuyện còn có thể xoay chuyển, nhưng bà ta cũng biết Trần phu nhân sẽ không nghe.

Trần Tử Thiện đương nhiên không thể thật sự dùng công chúa làm tay sai, nhưng có thể dùng mấy tên gia binh mà Thẩm Ngũ gia phái đến theo hầu công chúa.

Vừa vào phủ, Trần Tử Thiện đã dẫn đầu lật tung đồ đạc trong phủ, dù sao hắn đã quyết định sẽ không ở lại cái nhà này nữa.

Trần phu nhân vì Du Ninh công chúa đến nên không muốn ra ngoài, cũng vì Du Ninh công chúa mà không thể không ra ngoài.

Khi bà ta từ hậu viện đi ra thì tiền viện đã bị phá hủy gần hết, chỉ còn thiếu việc phá nhà.

Trần phu nhân đè nén cơn giận, nhìn Sở Du Ninh đang dựa vào cột hành lang gặm táo.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 543: Chương 543



Đây thực sự là công chúa sao? Công chúa dù có ăn táo cũng phải sai người cắt thành hình hoa, sau đó bày ra đĩa dâng lên, nàng phải ngồi trong phòng hoặc thủy tạ thưởng thức một cách tao nhã, chứ không phải cầm cả quả ăn như thế này, còn ăn ngon lành như vậy.

"Tham kiến công chúa." Không kịp quát mắng Trần Tử Thiện, Trần phu nhân tiến lên hành lễ.

Sở Du Ninh vốn không thích người khác hành lễ, lần này lại không nói gì, nàng đánh giá Trần phu nhân này, cười giả lả, nhìn là biết tâm địa không ngay thẳng, cảm nhận được d.a.o động tinh thần cũng đầy ác ý.

"Công chúa giá lâm, đáng lẽ phải mời công chúa ngồi ở chính đường, chỉ là chính đường này đã bị đứa nghịch tử kia phá hỏng gần hết, chỉ có thể làm phiền công chúa dời bước đến hậu viện." Trần phu nhân quay đầu nhìn đại sảnh đã trở nên hỗn loạn, ngấm ngầm nói xấu.

Sở Du Ninh quen thói ngang ngược nên không nghe ra, nàng còn nói: "Đập xong tiền viện thì phải đập hậu viện."

Trần phu nhân: ...

Rõ ràng bà ta muốn nói Trần Tử Thiện bất kính với mẹ kế, công chúa là thật sự không nghe ra hay giả vờ không hiểu?

"Tử Thiện, ngươi đừng tưởng rằng dựa vào thế của công chúa mà có thể chống lại bậc bề trên, dù thế nào thì ta cũng là mẫu thân của ngươi!" Bà ta tiếp tục khiêu khích.

Sở Du Ninh: "Không sao, ta cho hắn dựa."

Trần phu nhân: ...

Trần Tử Thiện cầm một chiếc bình sứ xanh trắng đập mạnh xuống, cười lạnh lùng: "Mẫu thân? Mẫu thân của ta đang nằm trong mộ, bà muốn nằm cùng không?"

Trần phu nhân sa sầm mặt: "Xem ra ngươi định lật tung cả Trần phủ, không định ở lại nhà này nữa rồi?"

Bà ta định dùng kế khích tướng, tốt nhất là có thể kích động hắn dọn ra ngoài.

Trần Tử Thiện hôm nay trở về đã không định để mọi chuyện êm đẹp, hắn cười lạnh: "Không chỉ ta không định ở, các ngươi cũng đừng hòng ở! Các huynh đệ, theo ta đến hậu viện, xong việc ta mời các ngươi đến Thao Thiết Lâu ăn cơm."

Gia binh nhìn công chúa, thấy công chúa bước theo mới gật đầu.

Công chúa vốn không cần bọn họ đi theo, nhưng Ngũ gia không biết, thấy công chúa rời đội liền phái bọn họ đi theo. ...

Khi Trần lão gia nhận được tin tức vội vã trở về, nhà đã bị đập gần hết, thấy Du Ninh công chúa còn ở đó, suýt nữa thì ngất đi.

Ông ta trước tiên tiến lên hành lễ, sau đó run rẩy nói: "Công chúa, đây là chuyện gia đình của hạ quan, mong công chúa đừng can thiệp."

Sở Du Ninh: "Ta không can thiệp, ta chỉ nói thôi."

Trần lão gia: ...

Còn Khai Phong phủ doãn sau khi biết được Du Ninh công chúa đích thân đến Trần phủ tính sổ, vội vàng đích thân dẫn nha dịch đến, nói rằng tên ở rể kia đã khai là do phu nhân Trần phủ sai khiến.

Trần Tử Thiện nhìn Trần lão gia: "Nghe thấy chưa? Đây chính là người vợ tốt mà ông cưới, nhân lúc ta không có nhà, muốn bức tử vợ con ta! Chuyện này chắc ông cũng biết phải không?"

Trần lão gia cau mày, nhìn hắn, trên mặt thoáng hiện vẻ ghê tởm: "Đại phu đều nói thân thể ngươi có vấn đề, căn bản không thể có con, Giả thị không giữ đạo làm vợ, ngươi muốn làm cha hờ, Trần phủ còn mất mặt hơn."

"Vậy nên ngươi mặc kệ ả ta hại vợ con ta?!" Trần Tử Thiện nắm chặt tay, quả nhiên không nên trông chờ gì ở loài súc sinh.

Trần lão gia thấy hắn nói không thông: "Đó chỉ là đứa con hoang, sinh ra chỉ khiến người ta chê cười!"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 544: Chương 544



Trần Tử Thiện cười khẩy: "Có lẽ ông trời cũng không đành lòng, ban cho ta một đứa con, đứa bé vừa sinh ra đã giống ta như đúc, còn con của Trần Tử Mộ thì chẳng giống hắn chút nào, không biết có phải con hắn không?"

Sở Du Ninh: ... Nhăn nhúm như vậy, nhìn thế nào cũng không thấy giống.

Ánh mắt Trần phu nhân lóe lên rất nhanh, sắc mặt dữ tợn: "Ngươi đừng có vu khống lung tung, đứa bé không phải của Tử Mộ, chẳng lẽ lại là của ngươi sao?"

"Ồ, ta nói nhầm, phải nói là không biết có phải giống của Trần gia không. Theo ta được biết, Trần Tử Mộ chỉ có thể cứng lên với phụ nhân đã thành thân, mà còn là phụ nhân nhà khác. Đúng rồi, hắn còn dụ dỗ cả biểu tẩu của mình, không biết đứa con trai của cháu trai nhà mẹ đẻ ngươi là cháu đích tôn của ngươi hay là cháu ruột."

Đây là trước kia khi Giả thị chưa tốt với hắn đã vô tình mỉa mai hắn một câu, nói Trần gia chẳng ra gì, một đứa thì không thể sinh, một đứa thì chuyên quyến rũ phụ nhân đã thành thân.

Lúc đó hắn nghe xong tưởng Trần Tử Mộ để ý đến Giả thị, tức giận thuê người theo dõi định đánh Trần Tử Mộ một trận, kết quả vô tình phát hiện ra Trần Tử Mộ lại đi dụ dỗ phụ nhân đã thành thân bên ngoài, theo dõi tiếp thì hắn không chỉ biết Trần Tử Mộ có vấn đề, mà ngay cả thê tử của Trần Tử Mộ cũng không phải thứ tốt lành gì.

Hắn cũng không vội vạch trần, chờ mẹ kế độc ác coi đứa cháu hoang kia như cháu ruột mà thương yêu, đến lúc thích hợp sẽ tung ra. Ví dụ như, đợi đến khi Trần Tử Mộ thi đỗ tiến sĩ.

"Trần Tử Thiện, ngươi câm miệng cho ta!"

Trần lão gia cảm thấy mọi chuyện đang đi theo chiều hướng không thể kiểm soát, ông ta không tin đứa con trai phẩm hạnh đoan chính của mình lại là loại người như vậy, cho dù có thì cũng không thể nói trước mặt công chúa.

"Người đâu, trói đứa nghịch tử này lại áp giải đi!"

Trần Tử Thiện biết sẽ như vậy, cho dù hiện tại hắn đã sống tốt hơn Trần Tử Mộ nhưng người nam nhân này vẫn chỉ coi trọng Trần Tử Mộ, chỉ vì hắn là đứa con do phụ nhân thôn quê sinh ra, là vết nhơ trong cuộc đời hắn.

Sở Du Ninh từng nghe Thẩm Vô Cữu nhắc đến, nói rằng lúc đầu cho phép Trần Tử Thiện đi theo nàng là vì trong giấc mơ đó, Trần Tử Thiện và Hề Âm cùng nhau thu thập t.h.i t.h.ể và dựng bia cho Thẩm gia, đã cho người nhà họ Thẩm được chút thể diện cuối cùng.

Trong đó đương nhiên cũng nhắc đến việc Trần Tử Thiện phá hủy Trần phủ, rơi vào cảnh cô độc, xem ra hôm nay chứng kiến cảnh này, nàng thấy có lẽ hắn đã bị dồn đến đường cùng rồi.

Sở Du Ninh nhìn Trần Tử Thiện: "Trần Béo Béo, trước kia Tiểu Hoàng Thư không phải đã nói, có lẽ ngươi không có con là do bà mẹ kế này làm sao, hay là ngươi hỏi thử xem."

Nói rồi nàng ném một ám thị tinh thần về phía Trần thị, trong tình huống không hề phòng bị, người bình thường không có chút ý chí nào để chống lại tinh thần lực.

Trần Tử Thiện đã tận mắt chứng kiến Trung Thuận Bá phu nhân mở miệng nói thật, sắc mặt hắn càng thêm u ám, nhìn Trần phu nhân: "Nói! Có phải ả đàn bà độc ác này đã hạ độc khiến ta tuyệt tự không?"

Trần phu nhân trong lòng cười khẩy, thật sự cho rằng dựa vào thế của công chúa thì bà ta sẽ nói sao, cho dù công chúa đích thân mở miệng hỏi bà ta cũng sẽ không thừa nhận.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 545: Chương 545



Thế nhưng, khóe miệng bà ta vừa cong lên thì cứng đờ, miệng không tự chủ được, chỉ cảm thấy sự độc ác trong lòng bị phóng đại vô hạn.

"Thì sao nào? Ngươi chỉ là một đứa con hoang, dựa vào đâu mà chiếm vị trí trưởng tử của nhi tử ta, nếu không phải cha ngươi lúc trước giấu kỹ, nếu ta biết sự tồn tại của ngươi và mẹ ngươi, ta đã sớm phái người đi xử lý rồi, nào đến lượt các ngươi tìm đến tận cửa!"

"Quả nhiên là đồ nhà quê, ta chỉ lấy ngươi và tiền đồ của cha ngươi ra uy h.i.ế.p vài câu, mẹ ngươi đã cam tâm làm thiếp, nhưng sự tồn tại của ả chính là mối đe dọa đối với ta, ta sao có thể để ả sống được, ta có đủ cách để thần không biết quỷ không hay g.i.ế.c c.h.ế.t một phụ nhân quê mùa."

"Mẹ ngươi c.h.ế.t rồi, đương nhiên đến lượt ngươi, cho dù ngươi bị giáng xuống làm thứ tử, đối với nhi tử ta vẫn là mối đe dọa. Chỉ cần cả đời ngươi không có con nối dõi, Trần gia nuôi một kẻ phế vật vẫn nuôi nổi, vì vậy ta bảo nhà bếp chuyên làm cho ngươi những món ăn có thể g.i.ế.c t*nh tr*ng, ăn lâu dài sẽ tuyệt tự, ngay cả đại phu cũng không chẩn đoán ra được."

"Quả nhiên là ngươi! Ta biết chính ngươi đã hại c.h.ế.t mẹ ta, ta g.i.ế.c c.h.ế.t ả đàn bà độc ác này để trả thù cho mẹ ta!"

Trần Tử Thiện rút một thanh đao của gia binh trong phủ c.h.é.m về phía Trần phu nhân, vấn đề tuyệt tự đã không còn quan trọng bằng mối thù g.i.ế.c mẹ.

"Trần huynh, ngươi bình tĩnh chút, ả đàn bà độc ác này đã thừa nhận tội lỗi trước mặt Kinh Triệu Doãn, thực sự không cần phải tự làm bẩn tay. Nghĩ đến thê tử vừa liều mạng sinh con cho ngươi và đứa con trai mới sinh của ngươi đi." Khương Trần vội vàng ngăn cản hắn.

Kinh Triệu Doãn không cần Sở Du Ninh ra lệnh, lập tức cho người tiến lên bắt Trần phu nhân.

Ma ma bên cạnh Trần phu nhân không biết tại sao phu nhân đột nhiên thừa nhận hết, mấy lần muốn mở miệng ngắt lời đều không phát ra được tiếng, sợ đến người lạnh toát, lại vừa khéo phu nhân thừa nhận đã hại c.h.ế.t Lý di nương, bà ta không thể không nghĩ nhiều.

Trần lão gia cũng không ngờ phu nhân của mình đột nhiên ngu ngốc, tức giận đến mức không đánh mà tự khai.

Thẩm Tư Lạc dường như cũng nhận ra chút manh mối, vội vàng hỏi tiếp: "Vậy xin hỏi Trần phu nhân, sở thích của nhi tử bà có biết không? Cháu trai bà có thực sự là cháu trai bà không?"

"Ta đương nhiên biết, nếu không phải ta giúp che giấu, hắn đã xảy ra chuyện từ lâu rồi. Ta tuyệt đối không thể để nhi tử ta vì chuyện này mà hỏng mất tiền đồ! Còn về đứa cháu trai, chỉ là dùng để che đậy chuyện xấu xa không thể để lộ ra ngoài của Tử Mộ mà thôi. Nói là báo ứng cũng được, ta vất vả lắm mới phá hủy được đôi mẹ con đó, cho dù đứa bé không phải của con trai ta, nó cũng phải là cháu ta!"

Trần phu nhân đã trở nên cố chấp, vất vả lắm mới tính toán đến bước này, bà ta tuyệt đối không cho phép cuối cùng người trở thành trò cười lại là mình.

Trần lão gia chịu không nổi cú sốc này, lảo đảo vài bước suýt ngã, Trần Tử Thiện thậm chí không đỡ.

Ông ta nhìn Trần Tử Thiện, muốn nói lại thôi.

Trần Tử Thiện biết ông ta muốn nói gì, cười khẩy: "Đây chính là nhi tử mà ngươi tự hào, kinh hỉ không? Hôm nay trở về ngoài việc đòi công đạo cho vợ con ta, ta còn phải trước mặt công chúa đoạn tuyệt quan hệ với Trần gia, c.h.ế.t cũng không qua lại, ngươi cứ dẫn theo nhi tử tốt của ngươi mà sống."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 546: Chương 546



Sở Du Ninh nghiêm mặt gật đầu: "Ta làm chứng."

Trần lão gia nghe vậy, biết nếu không làm gì thì thật sự sẽ mất đứa con trai này, ông ta quỳ xuống khóc lóc cầu xin: "Công chúa, đây là chuyện gia đình của thần, cho dù người là công chúa cũng không thể xen vào chuyện gia đình của thần. Khánh Quốc lấy hiếu trị quốc, trăm điều thiện hiếu đứng đầu, Trần Tử Thiện làm như vậy là đại nghịch bất đạo."

Sở Du Ninh lần đầu tiên nghe nói có pháp trị quốc như vậy, trừng mắt nói: "Ông không coi Trần Béo Béo là con trai, vậy tại sao hắn phải coi ông là cha, lấy hiếu trị quốc? Hừ, ông đặt những tướng sĩ trấn thủ biên quan, dùng m.á.u thịt chống lại kẻ thù ở đâu? Nếu thật sự lấy hiếu trị quốc như vậy, vậy thì thà rằng diệt vong còn hơn."

Trần lão gia không ngờ Sở Du Ninh lại dám nói như vậy, ông ta trợn tròn mắt, suýt nữa thì quát bảo nàng ta cẩn thận lời nói, nếu lời này truyền ra ngoài thì ông ta cũng sẽ bị liên lụy.

Ông ta không biết rằng, cho dù Cảnh Huy Đế ở đây, Sở Du Ninh cũng vẫn sẽ nói như vậy.

Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng hô lớn——

"Thánh chỉ đến! Trần Tử Thiện tiếp chỉ!"

Ngoài Sở Du Ninh ra, tất cả mọi người đều chấn động, chẳng lẽ thánh thượng nghe được chuyện này nên đích thân hạ thánh chỉ đến trị tội Trần Tử Thiện?

Mọi người vội vàng ra tiền viện, người đến là một tiểu thái giám không quen biết, đứng đầu là Trần Tử Thiện, tất cả mọi người đều quỳ xuống tiếp chỉ, chỉ có Sở Du Ninh thản nhiên đứng bên cạnh tiểu thái giám, nghiêng đầu nhìn thoáng qua chữ trên thánh chỉ, sau đó yên tâm.

Tiểu thái giám biết đây là Du Ninh công chúa, cũng chỉ có Du Ninh công chúa mới tùy tiện như vậy, hắn hành lễ trước rồi mới tuyên đọc thánh chỉ.

Đại ý là Trần Tử Thiện lần này theo ra chiến trường, mặc dù không đích thân ra trận g.i.ế.c địch nhưng đã giúp công chúa xâm nhập Việt Quốc gây ra nội loạn của kẻ địch, đồng thời có công cứu Tứ công chúa, được phong làm viên ngoại lang ngũ phẩm.

Trần Tử Thiện không ngờ mình còn có thể được phong thưởng, kích động nhận thánh chỉ tạ ơn.

Viên ngoại lang tuy chỉ là một chức nhàn tản, thương gia sĩ tử chỉ cần quyên tiền là có thể được phong chức này, nhưng dù sao cũng được coi là quan thân, nghĩ đến bệ hạ cũng biết hắn không thích hợp làm thị vệ nên mới ân cần phong cho hắn một chức quan nhàn tản.

Nhưng có công cứu Tứ công chúa?

Hắn khi nào thì cứu Tứ công chúa? Cho dù muốn gán công lao cho hắn thì cũng phải là Đại công chúa chứ? Dù sao công chúa cũng đã mang hài cốt của Đại công chúa về.

Trần lão gia cũng không ngờ thánh chỉ này lại là thánh chỉ phong thưởng, ông ta đặt hết hy vọng vào đứa con trai thứ hai, dốc lòng bồi dưỡng hắn, kết quả đứa con trai thứ hai lại khiến mình trở nên không ra gì, ngược lại đứa con trai cả từ quê lên này, ông ta vốn tưởng là bùn nhão không trát được tường, kết quả lại vụt sáng trở thành viên ngoại lang ngũ phẩm.

"Không, không thể nào! Đứa con hoang này sao có thể hơn được con trai ta! Vinh quang như vậy phải thuộc về con trai ta!"

Trần phu nhân không biết tại sao vừa rồi mình lại nói hết ra, lại nghe nói Trần Tử Thiện được phong thưởng, cảm xúc có chút kích động, không muốn thừa nhận rằng mọi thứ mình vất vả mưu tính đến cuối cùng đều trở thành công cốc.

Sở Du Ninh nhìn Kinh Triệu Doãn một cách u ám: "Không đưa bà ta về trị tội là chờ ta ra tay sao?"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 547: Chương 547



Kinh Triệu Doãn liên tục nói không dám, vội vàng cho người áp giải Trần phu nhân rời đi.

"Tử Thiện, ngươi muốn nhà tan cửa nát sao?" Trần lão gia lúc này vẫn muốn Trần Tử Thiện bỏ qua mọi chuyện.

Trần Tử Thiện cười khẩy: "Đó là nhà của ông, không phải của ta. Đúng rồi, ta còn phải mang bài vị của mẹ ta đi."

Trần lão gia chán nản buông thõng vai, nhìn Trần phủ bị đập tan tành, hoàn toàn không có cách nào, chủ yếu là Trần Tử Thiện có Du Ninh công chúa chống lưng, dù có nhiều mưu kế và mối quan hệ đến mấy cũng vô dụng.

Rất nhanh sau đó, tiểu thái giám về cung kể lại chuyện xảy ra ở Trần phủ, Cảnh Huy Đế nổi trận lôi đình, nói Trần lão gia trị gia không nghiêm, gia phong không chính, bỏ vợ lấy vợ khác, lấy thứ thiếp làm chính thất, trực tiếp bãi miễn chức quan của ông ta.

Trần Tử Thiện mang theo bài vị của mẹ mình đi ra khỏi Trần phủ, cuối cùng quay đầu nhìn lại Trần phủ, xiềng xích trong lòng nhiều năm qua đã hoàn toàn được mở ra, chỉ cảm thấy ánh nắng bên ngoài vô cùng tươi đẹp.

Hắn nghiêm túc cảm ơn Sở Du Ninh, sau đó lại hẹn với mấy gia binh đã giúp đỡ sẽ mời họ ăn cơm ở Thao Thiết Lâu vào ngày khác, rồi được Sở Du Ninh cho phép mới vội vã về nhà.

Trần Tử Thiện vừa đi, Sở Du Ninh nhìn về phía Khương Trần: "Khương Đao Đao, ngươi về phủ tướng quân hay về Quỷ Sơn hoặc trang viên?"

Nàng nhớ Khương Đao Đao trước kia là đạo sĩ, sau khi xuống núi thì vẫn luôn đi theo bọn họ, cũng không có nơi nào khác để đi.

"Hả? Công chúa nói gì vậy?" Khương Trần hoàn hồn.

Sở Du Ninh nhìn chằm chằm hắn, sao lại thất thần như vậy, hình như là từ khi Cảnh Huy Đế để Hứa Hàm Nguyệt theo vào cung, không đúng, hình như là từ khi Hứa Hàm Nguyệt được sắp xếp riêng một chiếc xe ngựa, hơn nữa còn xếp ngay sau xe ngựa của nàng, Khương Đao Đao đã không còn lắm lời nữa, trước kia còn thích dạy A Quy đọc sách trên đường đi.

Nàng chợt lóe lên một tia sáng: "Khương Đao Đao, ngươi thích Hứa muội muội à?"

Khương Trần sợ hãi vội vàng phủ nhận: "Công chúa đừng nói đùa, sau này thân phận của Hứa cô nương sẽ khác rồi."

Sở Du Ninh tưởng Hứa Hàm Nguyệt đã nói với hắn về thân phận công chúa của nàng: "Thì sao, thích thì cứ theo đuổi."

Khương Trần im lặng, công chúa đang khuyến khích hắn cướp nữ nhân của hoàng đế sao?

"Sao vậy? Ngươi không tự tin à? Nếu ngươi thấy Hứa muội muội là chân ái, ta có thể giúp ngươi, dù sao lần này ta lập được nhiều công lao như vậy, lấy một nửa ra để đổi lấy thánh chỉ ban hôn không khó."

Là đội trưởng, chuyện chung thân đại sự của đội viên cũng rất quan trọng, Trần Béo Béo đã có vợ con, Tiểu Hoàng Thư và Tiểu Lạc Lạc cũng thành đôi thành cặp, ngay cả A Quy cũng có cha rồi, chỉ có Khương Trần này vẫn cô đơn lẻ bóng, nàng phải để tâm một chút.

Khương Trần vừa buồn cười vừa bất lực, nếu hắn gật đầu, công chúa thật sự có thể ép thánh thượng phải nhường Hứa cô nương cho hắn, cướp nữ nhân của thánh thượng chẳng khác nào thọ tinh tự vẫn, chán sống rồi.

"Ta xin đa tạ ý tốt của công chúa, ta không phải là người tốt của Hứa cô nương. Lần này theo công chúa đến chiến trường biên quan, ta có rất nhiều cảm khái, muốn viết thành du ký, vì vậy tiếp theo muốn về Quỷ Sơn ở, nơi đó yên tĩnh."

Hồi đó theo Thẩm tướng quân về kinh cũng chỉ muốn góp một phần sức để thay đổi cục diện của Khánh Quốc, giờ đây Khánh Quốc sắp thống nhất, hắn tham gia chứng kiến như vậy là đủ rồi.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 548: Chương 548



Sở Du Ninh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được, hai ngày nữa ta cũng phải về, mang theo Tiểu Tứ, Tiểu Tứ bây giờ đã biết nói rồi, ngươi có thể dạy nó đọc sách."

Khương Trần muốn nói lúc đầu bệ hạ biết hắn làm lão sư của Tứ hoàng tử chỉ là chơi đùa, cho nên không hỏi han gì, giờ đây Tứ hoàng tử được bệ hạ coi trọng như vậy, hắn càng không có tư cách dạy Tứ hoàng tử, may là hắn cũng không cố chấp về chuyện này.

Hắn gật đầu, chắp tay rồi đi.

Đợi Khương Trần quay người rời đi, Sở Du Ninh mới nhớ ra vừa nãy họ không phải đang nói có nên đuổi theo Hứa muội muội hay không sao?

*

Bên kia, Cảnh Huy Đế vừa về cung đã nhận được quốc thư của tân quân Tuy Quốc gửi đến từ mấy ngày trước, nói là nguyện ý chấp nhận sự thống nhất của Khánh Quốc, để bách tính thiên hạ trở thành một nhà, từ nay không còn phải chịu khổ vì chiến tranh.

Thẩm Vô Cữu không bất ngờ, hôm đó cứu Lưu Mẫn xong, hắn cố ý nói ngày sau có lẽ có thể gặp lại trên chiến trường, mục đích là để Lưu Mẫn biết, đánh xong Việt Quốc tiếp theo sẽ là Tuy Quốc.

Lưu Mẫn về tất nhiên biết phải nói thế nào, thêm nữa còn thấy Yến Quốc không chịu nổi một kích trước vũ khí thuốc súng, ngay cả Việt Quốc là cường quốc đứng đầu tam quốc cũng bị diệt, tân quân Tuy Quốc biết việc Khánh Quốc thống nhất là chuyện tất yếu, nếu bị đánh đến diệt vong, không bằng chủ động dâng thư chấp nhận thống nhất, dù sao kết cục cũng như nhau.

Cảnh Huy Đế vốn còn đang cân nhắc có nên thừa thắng xông lên đánh Tuy Quốc hay không, không ngờ tân quân Tuy Quốc này lại hiểu chuyện như vậy. Ông ta vô cùng vui mừng, quyết định phong tân quân Tuy Quốc làm một phương chư hầu.

Nhưng chuyện này để sau bàn bạc với quần thần, trước mắt là yến tiệc mừng công.

Cảnh Huy Đế nâng ly nói vài câu mở đầu, bắt đầu phong thưởng, tính theo công lao thì người đầu tiên được phong thưởng phải là Sở Du Ninh.

Đến lượt Thẩm Vô Cữu, Thẩm Vô Cữu đứng ra: "Bệ hạ, từ xưa đến nay đều là trưởng tử tập tước, nhị ca của thần đã trở về, thần nên nhường lại vị trí này. Hơn nữa, giờ đây thiên hạ thái bình, Khánh Quốc ổn định, thần muốn cởi giáp về quê cùng công chúa du ngoạn khắp nơi, xin bệ hạ chấp thuận."

Hít!

Có người kinh ngạc đến cắn phải lưỡi.

Thẩm Vô Cữu này không phải là đồ ngốc chứ, lập được công lớn như vậy đáng lẽ phải được phong thưởng thêm, vậy mà hắn lại xin từ chức cởi giáp?

Thẩm Vô Cữu trên đường về đã có ý định này.

Không chỉ muốn cùng công chúa du ngoạn, còn có nhị ca và tam ca đã trở về, nhìn bệ hạ có vẻ cũng không có ý định thu hồi chức quan của nhị ca và tam ca, một nhà bốn tướng, cho dù bệ hạ thấy áy náy không thu hồi chức quan của hai ca ca, họ cũng không thể nhận một cách tâm an lý đắc, như vậy là đặt Thẩm gia vào thế nước sôi lửa bỏng.

"Một công chúa đường đường chính chính, du ngoạn thiên hạ cái gì, trẫm không cho phép!"

Cũng không biết là không cho phép Thẩm Vô Cữu cởi giáp, hay là không cho phép Du Ninh công chúa rời kinh.

Thẩm Vô Cữu ngẩng đầu lên, Cảnh Huy Đế hiểu ánh mắt đó, ông ta không ngăn được khuê nữ của mình, trong lòng lại thêm một cục tức.

Để sau này không còn bị nàng chọc tức nữa, ông ta nên vui mừng vì khuê nữ rời kinh mới phải.

Cảnh Huy Đế hừ lạnh: "Đợi các ngươi có con rồi hãy nói."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 549: Chương 549



Thẩm Vô Cữu cụp mắt xuống, đôi mắt hơi nheo lại, bệ hạ vẫn chưa từ bỏ ý định đó.

Các đại thần bỗng nhớ ra công chúa và phò mã đã thành thân hơn một năm rồi, công chúa vẫn chưa có thai, chẳng lẽ phò mã ngày đó bị thương thật sự đã hỏng người?

Cảnh Huy Đế thấy ánh mắt kỳ lạ của các đại thần, biết họ đang nghĩ gì, cũng không giúp giải thích. Không bắt nạt được khuê nữ, bắt nạt phò mã của nàng cũng không tệ.

Cuối cùng, Cảnh Huy Đế vẫn phong thưởng cho Thẩm Vô Cữu như thường.

Ngoài ra, điều khiến quần thần kinh ngạc hơn nữa là nữ tử mà bệ hạ mang về không phải để nạp làm phi, mà là vì đó mới chính là Tứ công chúa thật sự!

Nghe xong ngọn ngành sự việc, các đại thần chỉ cho rằng bệ hạ của họ có tầm nhìn xa trông rộng, không muốn để Việt Quốc đắc ý, đã sớm tìm người thay thế công chúa thật, giờ đây Việt Quốc đã diệt vong, công chúa thật cũng đã trở về.

*

Hôm nay cả kinh thành đều náo nhiệt, chuyện Thẩm gia lão nhị và lão tam c.h.ế.t đi sống lại trở về khiến mọi người bàn tán không ngớt, tiếp đó lại nghe nói Du Ninh công chúa vừa đứng vào phòng sinh, phụ nhân khó sinh kia đã kỳ diệu sinh được con.

Điều này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ công chúa có phúc khí ngập trời. Cũng có người nói là đứa bé sợ quá nên tự xoay người chui ra.

Tiếp theo là từng đạo thánh chỉ phong thưởng, giờ đây Khánh Quốc gần như đã thống nhất, khắp nơi đều cần quan lại cai quản, bất kỳ ai có công trong lần này đều được phong thưởng rất lớn.

Sở Du Ninh còn không biết mình đã trở thành phúc tinh sinh con.

Nàng trở về phủ tướng quân, thánh chỉ trong cung đã đến từ lâu, chỉ chờ nàng về tiếp chỉ, còn có đến ba đạo thánh chỉ.

Một đạo là, nàng được ban thưởng phủ công chúa, tức là phủ đệ vốn thuộc về Đại hoàng tử, đồng thời tăng thêm năm thành thực ấp, quyền giám sát bách quan vẫn không thay đổi.

Điều này tương đương với việc năm thành đó được phân chia thành đất phong của Du Ninh công chúa, đây là chuyện chưa từng có từ xưa đến nay, hưởng năm thành thực ấp là có thể tự lập thành một nước, có đại thần muốn phản đối nhưng đành từ bỏ, chuyện của Trần gia đã truyền đến, Du Ninh công chúa vừa về kinh đã lại khiến một quan viên mất chức, họ vẫn nên im lặng thì hơn.

Sở Du Ninh thấy Cảnh Huy Đế rất hiểu ý, coi như ban cho nàng một kho lương thực khổng lồ, quả thực là đưa tận tay nàng.

Đạo thứ hai là Thẩm Nhị và Thẩm Tam đã trà trộn vào nước địch chịu nhục nhiều năm, trong trận diệt Việt lần này lập được công lớn, từ chức tướng quân tam phẩm được truy phong sau khi c.h.ế.t lên làm tướng quân nhị phẩm, tiếp tục lĩnh binh trấn thủ biên quan.

Thẩm Nhị và Thẩm Tam cũng không ngờ Cảnh Huy Đế không những không thu hồi chức quan, ngược lại còn thăng lên nhị phẩm, như vậy không phải là một nhà bốn tướng sao, điều này không ổn lắm.

Đạo cuối cùng mới là điều khiến người ta kinh ngạc nhất.

Trấn Quốc tướng quân được gia phong làm Bình Việt Hầu, thế tập võng tín, vì vết thương cũ tái phát, không còn lĩnh binh đánh giặc nữa, quân Thẩm gia do huynh trưởng Thẩm Vô Dạng thống lĩnh.

Nghe nói vết thương cũ tái phát, người Thẩm gia lo lắng cho Thẩm Vô Cữu hơn là vui mừng vì được phong tước, đều lo lắng nhìn về phía Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh chớp chớp mắt: "Hắn bị thương thì không thể nào ta không biết được, nếu không đợi Thẩm Vô Cữu về rồi các ngươi hỏi lại?"
 
Back
Top Bottom